Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Đích Nữ Vương Phi

Chương 127-2: Nhất định phải kiên trì (2)

Tác giả: Nam Quang
Chọn tập

Tiếng nói vừa dứt, hắn coi như không thấy ánh mắt cầu xin của Lê Họa, xoay người bước đi. Không ngờ hắn vừa ngẩng đầu, liền nhìn thấy dung nhan quen thuộc.

Trong lòng hắn khẩn trương, biểu cảm lạnh lùng trên mặt rốt cuộc xuất hiện vết nứt, hắn hơi ngây người một chút, không biết phải đối mặt với nàng thế nào: “Phỉ Nhi, nàng tới đây từ lúc nào?”

Vân Tuyết Phi không nghĩ tới nàng vừa ra ngoài lại đụng phải trò hay như vậy. Nàng hơi nhếch môi, liếc mắt nhìn Lê Họa một cái, giọng nói lạnh nhạt: “Ta chỉ là trùng hợp đi qua đây thôi, các ngươi cứ nói chuyện tiếp đi, ta đi ngay bây giờ.”

Hạ Hầu Huyền gấp gáp, vội vàng nhấc chân, lớn tiếng goi: “Phỉ Nhi, khoan đã, ta có chuyện muốn nói với nàng.”

Vân Tuyết Phi dừng chân, cũng không hề quay đầu, âm thanh nặng nề: “Chuyện gì?”

Tuy rằng đã biết nàng không thích hắn, nhưng tận mắt thấy được thái độ của nàng, Hạ Hầu Huyền nắm chặt tay, hơi thở nháy mắt lạnh xuống.

“Phỉ Nhi, chúng ta đã mấy ngày không gặp, ngồi xuống tâm sự một chút được không?” Ánh mắt hắn nhìn bóng lưng lạnh bạc phía trước, cẩn thận hỏi.

Sắc mặt Vân Tuyết Phi bình tĩnh, nàng quay đầu, giọng nói lạnh lùng vang lên: “Hạ Hầu Huyền, ta với ngươi đã không còn quan hệ gì từ lâu rồi, cũng chẳng còn chuyện gì để nói với nhau nữa. Bất luận ngươi làm cái gì, ta cũng không muốn có một chút quan hệ nào với ngươi, chúng ta chỉ là hai đường thẳng song song, mong rằng sau này ngươi đừng quấy rầy cuộc sống của ta nữa!”

“Phỉ Nhi, ta thật sự biết sai rồi!” Ánh mắt chua xót, hắn chỉ có thể nói một câu duy nhất này.

Lê Họa đứng phía sau, lẳng lặng theo dõi cuộc đối thoại của hai người. Ngữ khí của hắn hèn mọn như vậy, giống như thái độ của nàng đối với hắn. Hóa ra lời hắn nói là thật, bởi vì không yêu, nên mới không do dự tổn thương nàng.

“Hạ Hầu Huyền, chúng ta không đi chung đường, ngươi vẫn nên đối xử thật tốt với vị đang đứng phía sau ngươi thì hơn, nàng đang mang thai hài tử của ngươi đó!” Vân Tuyết Phi bỏ xuống một câu, sau đó không chút do dự xoay người.

Hài tử! Hạ Hầu Huyền giống như bị sét đánh trúng, nhìn bóng dáng càng ngày càng xa kia, hắn muốn lên tiếng giữ nàng ở lại, nhưng sự thật hắn phản bội nàng đang ở ngay trước mặt, hắn không cách nào mở miệng. Tại sao có thể như vậy? Hắn say rượu cùng nữ nhân này xảy ra quan hệ một lần duy nhất, sao có thể có hài tử?

Cả người Lê Họa cứng đờ. Nàng không ngờ Vân Tuyết Phi lại nói ra bí mật của nàng. Đáng lẽ vừa rồi nàng nên đồng ý xuất cung mới đúng! Xem thái độ lạnh nhạt của Hạ Hầu Huyền, đứa nhỏ trong bụng nàng chắc chắn không thể giữ lại được!

Nghĩ như vậy, một luồng khí lạnh xông lên từ lòng bàn chân, nàng lấy tay ôm bụng, sợ hãi nhìn nam nhân vẫn đứng yên không nhúc nhích kia.

“Ngươi mang thai.” Hơi thở của hắn nháy mắt trở nên âm trầm, môi mỏng mím thành một đường, vẫn không hề xoay người lại.

Lông mi thật dài khẽ run rẩy, ánh mắt trốn tránh, cả người nàng ta đều lạnh lẽo, vội vã nói: “Ngày mai muội sẽ xuất cung, sau này sẽ tự chiếu cố mình thật tốt, sẽ không khiến huynh gặp phải phiền toái!”

Hài tử trong bụng là chỗ dựa duy nhất của nàng, là thân nhân duy nhất của nàng trên đời này, nàng nhất định không thể mất đi nó.

Nghe được đáp án có lệ của nàng, Hạ Hầu Huyền sao lại không đoán ra?

Ánh mắt hắn tối sầm lại, chậm rãi xoay người, bước về phía Lê Họa. Đứng cách nàng khoảng ba bước chân, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm nàng ta, lặp lại câu hỏi lần nữa: “Ngươi đang mang thai đúng không?”

Cả người nàng ta run lên, bất đắc dĩ gật đầu: “Hạ đại ca, đứa nhỏ này là của một mình muội, muội sẽ không làm phiền huynh, huynh để muội xuất cung được không?”

“Đứa nhỏ này không thể giữ lại, không thể giữ lại…” Ánh mắt hắn toát ra một chút hàn khí, nhìn chằm chằm cái bụng còn chưa nhô cao, giống như trong đó không phải là con hắn mà là kẻ thù của hắn! Hắn nhất định sẽ không để đứa nhỏ này sinh ra, nếu không ngay cả tư cách tranh đoạt Phỉ Nhi với Tư Nam Tuyệt hắn cũng không có, càng không có tư cách đứng ở bên cạnh Phỉ Nhi. Hắn tuyệt đối không cho phép chuyện đó xảy ra, vì thế đứa nhỏ này, nhất định phải biến mất!

Lúc Vân Tuyết Phi trở lại Trường Nhạc Cung, Thiên Tầm đang nôn nóng đi đi lại lại trước cửa điện, vừa nhìn thấy chủ tử đã trở lại, lập tức chạy đến: “Chủ tử, ngài đã trở lại.”

Vân Tuyết Phi nâng mắt, nhìn hắn hỏi: “Có tin tức của Cảnh Vương gia sao?”

Thiên Tầm liếc mắt nhìn xung quanh, xác định không có ai mới cẩn thận nói: “Bạch Phong truyền tin tức đến, nói có người nhìn thấy Cảnh Vương và một nữ nhân khác ở cùng nhau, nhưng mà…”

“Nhưng mà cái gì?” Vân Tuyết Phi nôn nóng hỏi, bây giờ nàng chỉ cần Hạ Hầu Cảnh không có việc gì là tốt rồi.

“Nhưng mà Cảnh vương gia hình như bị trọng thương, hơn nữa ngoài chúng ta ra còn có một nhóm người cũng đang truy lùng tung tích của ngài ấy.”Thần sắc trên mặt hắn ngưng trọng, cung kính báo cáo tình huống.

Bị trọng thương? Cả người Vân Tuyết Phi mềm nhũn, đầu óc đau buốt từng cơn. Hạ Hầu Cảnh, ngươi nhất định phải kiên trì!

“Chủ tử, vừa rồi người của Thọ Ninh Cung tới đây, nói Thái Hậu triệu ngài qua đó!”

Chọn tập
Bình luận