Editor: thuyvu115257
Nghe vậy, Thẩm Lưu Nhiễm không khỏi luống cuống, trong lòng càng thêm hoảng sợ, nhất là tầm mắt âm u kia của Mộ Dung Thanh Y rơi vào trên người mình càng làm cho cơ thể không kiềm chế được run rẩy.
Không! Nàng không thể bị bắt, nàng hiểu rõ con người Mộ Dung Thanh Y. Trước kia là Tiết Phỉ, địa vị cao quý hoàng hậu của một nước, đối xử với nàng ta tốt như vậy, cuối cùng lại bị nàng ta dụng kế hại chết, mình chẳng qua là một tỳ nữ nho nhỏ. Hơn nữa mình nắm trong tay bí mật không thể cho ai biết, nàng ta chắc chắn sẽ không bỏ qua cho mình, bị nàng ta bắt được, chỉ có một con đường chết!
“Đa tạ Thái phi thành toàn!” Mộ Dung Thanh Y cười khẽ, ánh mắt khiêu khích thị uy quét lên người Vân Tuyết Phi, sau đó con ngươi trở nên ác độc, lạnh lùng ra lệnh: “Trói tiện tỳ này lại cho bổn cung!”
“Vương phi, người cứu nô tỳ ~” Thẩm Lưu Nhiễm hướng ánh mắt cầu cứu về phía Vân Tuyết Phi, nàng ấy là hy vọng duy nhất của nàng.
Khi hai nha hoàn tiến lên lần nữa, ánh mắt lạnh xuống, khóa chặt Thẩm Lưu Nhiễm, vừa rồi nếu như không phải vì bắt nữ nhân này, họ sẽ không đến mức bị tổn thất lớn như vậy. Bây giờ nhìn thấy nàng ta run lẩy bẩy như dê con đợi làm thịt, rốt cuộc bực tức trong lòng các nàng cũng tiêu tán.
Lập tức Thiên Tầm vọt thẳng lên chắn trước mặt Thẩm Lưu Nhiễm, bàn tay nắm chặt bội kiếm đeo bên hông, đôi con ngươi bén nhọn nhìn chằm chằm, giống như chỉ cần có người tiến thêm một bước, nàng liền rút kiếm giải quyết kẻ đó.
Hai nha hoàn dừng trước mặt Thiên Tầm, nhìn thoáng qua nhau, sau đó đưa ánh mắt cầu cứu nhìn Mộ Dung Thanh Y. Nếu là lúc trước, Mộ Dung Thanh Y nhất định sẽ giận dữ mắng: chút chuyện nhỏ này còn làm không được, bổn cung nuôi đám vô dụng các ngươi để làm gì? Nhưng bây giờ người chắn trước mặt là Vân Tuyết Phi, như vậy nàng thuận tiện trèo lên dây mây vậy!
“Thái phi, chuyện này. . . . . .” Mộ Dung Thanh Y khổ sở ngó Mộc Thanh Lan, chỗ sâu trong con ngươi thoáng hiện một ít tính toán, Vân Tuyết Phi ngươi tốt nhất có thể chống chọi được đến lúc cuối!
Mộc Thanh Lan vốn đã không thích Vân Tuyết Phi, hiện tại nha hoàn Vân Tuyết Phi lại ở nơi đông người vứt bỏ mặt mũi mình, bà chắc chắn sẽ càng thêm không thoải mái, món nợ này cũng coi như tính trên đầu Vân Tuyết Phi.
Thu hồi nụ cười, ánh mắt bà không vui rơi vào trên người Vân Tuyết Phi, giọng điệu âm trầm: “Thị tỳ ngươi còn không mau tránh ra!”
Vân Tuyết Phi lạnh nhạt liếc Thiên Tầm một cái, sau đó nhìn thẳng vào mắt Mộc Thanh Lan, tiếng nói kiên định: “Mẫu phi, con không thể để Quý phi mang tỳ nữ này đi!”
“Ngươi. . . . . .” Ban đầu Mộc Thanh Lan đã chẳng ưa Vân Tuyết Phi, nhưng vẫn chưa biểu hiện rõ rang. Bây giờ nghe Vân Tuyết Phi trả lời như vậy, nhất thời cảm thấy mất thể diện, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi.
“Vương phi, ngươi có biết mình đang nói gì không?” Bà giảm âm, trong lời nói chứa ý tứ cảnh cáo.
“Xin mẫu phi tha thứ, con dâu không thể giao tỳ nữ này!” Vân Tuyết Phi không tránh né tầm mắt bén nhọn của Mộc Thanh Lan, ngược lại còn nhìn thẳng vào mắt bà ta, lần nữa kiên định nói.
Bốp một tiếng, Mộc Thanh Lan vỗ mạnh vào mặt bàn, đứng bật dậy, đáy mắt nhuộm một tầng màu sắc đen tối, ánh mắt như mủi tên bắn về phía Vân Tuyết Phi: “Vì một tiện tỳ, ngươi tranh cãi với ta, có chút tự giác làm con dâu sao?”
“Mẫu phi, con vẫn tôn kính người, những chuyện khác con có thể nhượng bộ, nhưng chỉ riêng chuyện này là không được. Nếu hôm nay con để quý phi đem nàng ấy đi, chắc hẳn. . . . . .” Nàng nhíu mày liếc Mộ Dung Thanh Y, cười như không cười nói: “Chắc hẳn quý phi nương nương sẽ không để cho nàng ấy nhìn thấy mặt trời ngày mai!”
Mộ Dung Thanh Y ngốc đi nữa cũng nghe ra được nàng ta đang nói mình lòng dạ độc ác, nàng hừ lạnh một tiếng, trợn mắt nhìn Vân Tuyết Phi một cái: “Bổn cung làm gì không cần ngươi cho phép, người tới, bắt cho bổn cung!”
Xuân Thủy, Hạ Nhật, Thu Thực, Đông Tuyết lập tức tiến lên cùng Thiên Tầm tạo nên một bức tường sắt kiên cố trước mặt, ánh mắt mọi người nghiêm túc, vẻ ngoan tuyệt hiển thị rõ.
“Thiên Tầm, nhanh chóng kéo bọn này lui ra cho bản Thái phi!” Mộc Thanh Lan nổi cáo hét.
Tuy giọng nói Thiên Tầm chứa đầy sự áy náy, nhưng không chút dấu hiệu nhượng bộ: “Xin Thái phi thứ tội, ty chức là do vương gia đưa cho vương phi, trước khi chưa có lệnh của vương gia, ty chức chỉ nghe theo vương phi phân phó!”
Mộc Thanh Lan tựa như đã nhẫn nại đến cực hạn, gằn từng chữ nặn từ kẽ răng ra: “Được, thật sự rất tốt, đúng là chủ nào tớ nấy!”
Sương mù lơ lửng bên trong đôi mắt sâu thẩm, giống như một cái lưới lớn, bao phủ đôi con ngươi trong suốt của bà, bà trầm giọng nói: “Quý phi, người cứ việc bắt người, Thư Đới, ngươi qua giúp Quý phi một tay!”
Ánh mắt Thiên Tầm chợt lóe, sửng sốt không ngờ Thái phi chấp nhất như thế, dù sao vương phi cũng là nữ nhân mà vương gia thích. Thái phi thế nhưng giúp đỡ người ngoài đối phó vương phi, thậm chí còn cử Thư Đới ra. Ẩn vệ vương phủ chia làm bốn môn Thiên, Địa, Huyền, Hoàng. Thư Đới từng là môn chủ của Hoàng môn, là nữ tử duy nhất cho đến tận bây giờ. Sau đó vì bảo vệ Thái phi được an toàn, vương gia rút Thư Đới ra ngoài, làm nha hoàn cho Thái phi, thoáng cái đã được mười lăm năm, ánh mắt nàng run lên, hiện tại sợ rằng năm người bọn họ liên thủ cũng không phải là đối thủ của Thư Đới.
Vân Tuyết Phi nheo mắt, trước đó nàng dĩ nhiên không phát giác được có một người như thếtồn tại, trông thấy nữ nhân từ từ đi ra từ phía sau, dựa theo bước chân nhẹ nhàng kia, liền biết nhóm ẩn vệ bên cạnh này hoàn toàn không phải là đối thủ của bà ta. Hơn nữa rõ ràng gương mặt tươi cười ôn hòa, nhưng luôn khiến nàng rợn tóc gáy, cảm giác bắt không được.
Nàng chuyển mắt về phía Thiên Tầm, đợi đến khi nhìn thấy sự nặng nề trong mắt nàng ấy, nàng đã sáng tỏ, chứng minh ý nghĩ trong lòng mình đúng.
Thư Đới nhã nhặn đi tới trước mặt Vân Tuyết Phi, dịu dàng khuyên: “Dù sao Vương phi và Thái phi cũng là người một nhà, biến thành cục diện bế tắc như vậy, cuối cùng người khó xử chính là vương gia, để bọn họ lui ra đi ~”
Nắm thật chặt quả đấm, lại bất chợt buông ra, tâm tư bách chuyển thiên hồi (Trăm lần nghĩ ngợi), Vân Tuyết Phi cuối cùng đành thở dài, ra lệnh cho đám người Thiên Tầm: “Tất cả lui ra, để Quý phi dẫn người đi!”
Thiên Tầm không thể tin nhìn Vân Tuyết Phi, nàng biết Thẩm Lưu Nhiễm là nhân chứng mấu chốt trong chuyện vương phi muốn điều tra, và chuyện đó chắc chắn có liên quan đến Quý phi. Ban nãy nghe vương phi nói, nếu nhân chứng này quả thật bị bắt về, rất có khả năng sẽ bị bịt miệng, vậy công sức các nàng trước đó coi như bỏ sông bỏ biển rồi, nàng do dự nói: “Vương phi, chuyện này. . . . . .”
“Lui ra, để bọn họ đi!” Lần này Vân Tuyết Phi không do dự nữa, vô cùng kiên quyết. Thẩm Lưu Nhiễm với nàng mà nói, cũng chỉ là một người xa lạ, nàng đã biết được chân tướng, dĩ nhiên cũng hi vọng được tìm hiểu sâu xa, có nàng ta trong tay thì tốt hơn. Nhưng nếu sự tồn tại của nàng ta uy hiếp đến sự an toàn những người bên cạnh nàng, vậy nàng sẽ không chút do dự lựa chọn vứt bỏ nàng ta. Nàng không phải thánh nhân, ngay tại thời khắc Thẩm Lưu Nhiễm phản bội nàng, mọi chuyện của nàng ta đã không còn quan hệ gì với nàng nữa!
Thiên Tầm thấy Vân Tuyết Phi dứt khoát như vậy, lách người cùng mấy người kia lui qua một bên.
Mộ Dung Thanh Y chứng kiến kịch hay một hồi lâu, vốn tưởng rằng mẹ chồng và nàng dâu sẽ đánh nhau như kỳ vọng, quan hệ càng rạn nứt càng tốt. Nhưng không ngờ Vân Tuyết Phi vẫn luôn cường ngạnh thế nhưng chịu nhường một bước, có chút thất vọng. Chỉ có điều hôm nay nàng là người giành chiến thắng, nàng đắc ý giương mắt nhìn gương mặt u ám không rõ của nữ nhân kia, sau đó cao giọng ra lệnh: “Trói người cho bổn cung!”
Thẩm Lưu Nhiễm đương nhiên sẽ không dễ dàng khoanh tay chịu trói như vậy, lúc nha hoàn đi qua, nàng lập tức ra tay với bọn họ, nàng vì mạng sống làm nhiều chuyện thương thiên hại lý. Nếu như bị mang về diệt khẩu, vậy cuộc đời của nàng khác nào một chuyện cười lớn, nàng không thể chết được, nàng còn muội muội cần nàng chăm sóc!
Ý tưởng thì tốt đẹp, nhưng thực tế lại đầy thất vọng, mấy nha hoàn của Mộ Dung Thanh Y đều biết võ công. Tuy thực lực không thượng thừa giống như ẩn vệ bên cạnh Vân Tuyết Phi, nhưng dù sao cũng là người trong hoàng cung được phái đi để bảo vệ Quý phi, dư sức đối phó với một Thẩm Lưu Nhiễm, không bao lâu Thẩm Lưu Nhiễm đã bị chế ngự!
Nàng không ngừng giãy giụa, trông thấy khuôn mặt ma quỷ của Mộ Dung Thanh Y, nàng hoảng sợ lên tiếng, nói với Vân Tuyết Phi: “Vương phi, ta còn có chuyện chưa nói cho người biết, chỉ cần người cứu ta, ta lập tức nói hết!”
Mộ Dung Thanh Y tiến lên phía trước, giáng một bạt tay, tức khắc dấu năm ngón tay đỏ tươi xuất hiện trên mặt, móng tay vẽ ra những đường máu, Mộ Dung Thanh Y lạnh giọng ra lệnh: “Đem đi cho bổn cung!” Hừ! Còn muốn vạch trần nàng, nằm mơ! Lần này mang về, nàng lập tức giải quyết mầm tai họa cuối cùng này, tuyệt đối không cho nàng ta cơ hội chạy trốn lần thứ hai!
Nha hoàn kiềm chặt Thẩm Lưu Nhiễm dẫn đi ra ngoài, Mộ Dung Thanh Y mỉm cười với Mộc Thanh Lan nói: “Thái phi, ta đi trước một bước, về sau có thời gian sẽ tới cửa bái phỏng!”
Mộc Thanh Lan cười hiền hòa gật đầu, nàng cố ý đi ngang Vân Tuyết Phi, liếc một cái, đắc ý nói: “Vương phi, sau này có thời gian chúng ta sẽ trò chuyện vui vẻ một chút ~”
Sau đó tâm tình vui sướng đạp bước nhỏ đi ra ngoài.
Đợi Mộ Dung Thanh Y khuất bóng, khóe miệng Mộc Thanh Lan tắt hẳn nụ cười, dẫn Thư Đới đi ra ngoài, đi ngang Vân Tuyết Phi, bước chân bà ngừng lại, ánh mắt lạnh lẽo nhìn đôi mi rũ xuống của Vân Tuyết Phi, lạnh lùng cảnh cáo nói: “Đừng tưởng rằng có Nam Tuyệt sủng ái hthì đắc ý vênh váo, nó là con trai của bản Thái phi. Tất cả mọi chuyện ở vương phủ đều do bản Thái phi định đoạt. Nếu như sau này ngươi còn dám lỗ mãng, bất kì lúc nào bản Thái phi cũng có thể kêu nó hưu ngươi, đến lúc đó ngươi cuốn gối cút ra khỏi vương phủ cho ta!”
Bỏ lại một câu nói như vậy, bà cất bước đi tiếp, ưu nhã để Thư Đới dìu ra ngoài.
Vân Tuyết Phi bất chợt ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn bóng lưng Mộc Thanh Lan ngày càng xa, không ngờ thậm chí ngay cả lời như vậy bà ta cũng nói cho ra, có thể thấy được bà ta thật sự rất chán ghét mình.
“Chủ tử, chuyện này. . . . . .” Thiên Tầm rất muốn tiến lên an ủi, nhưng không biết nói gì, Thái phi đúng là quá đáng mà.
“Mệt mỏi một ngày, tất cả các ngươi đều xuống nghỉ ngơi đi, ta cần yên tĩnh một lát!” Vân Tuyết Phi xoa xoa vầng trán, xem ra cuộc sống sau này không dễ dàng rồi!
Bọn người Thiên Tầm nhìn nhau, cuối cùng dời ánh mắt quan tâm lên người Vân Tuyết Phi nói: “Vậy chúng ta đi xuống trước, bất kì lúc nào chủ tử người có việc cứ gọi, chúng ta sẽ lập tức tới đây!”
Vân Tuyết Phi gật đầu một cái, sau đó tiếng đóng cửa vang lên, trong nhà chỉ còn lại hai người nàng và Ngũ Trà.
“Tiểu thư, sau này chúng ta làm gì bây giờ?” Ngũ Trà đứng sau lưng Vân Tuyết Phi kiềm nén thật lâu, Thái phi đó thật quá đáng, lớn lên cũng rất đẹp mắt, nhưng nhân phẩm lại không ra gì, còn muốn xúi giục cô gia hưu tiểu thư, quá đáng ghét mà!
“Đi ngủ!” Vân Tuyết Phi thốt ra hai chữ, ánh mắt sâu kín, nhìn không ra bên trong đang suy nghĩ gì.
Ngũ Trà nghe thấy đáp án liền mất hứng, dẫu môi trách cứ: “Tiểu thư, lúc này người còn có tâm trạng nói giỡn!”
“Có thể làm sao? Bà ấy không thích ta…ta cũng không còn biện pháp, chẳng lẽ bây giờ ta ở đây đau đầu, bà ấy lập tức đổi tính thích ta à?” Vân Tuyết Phi mở miệng lần nữa, giọng nhàn nhạt, nghe không ra cảm xúc.
Nói như thế, nhưng. . . . . . Trong lòng Ngũ Trà cảm thấy vô cùng lo lắng.