Bỗng dưng nghe được cái tên này, tim Vân Tuyết Phi hơi hồi hộp một chút, ngoài mặt thì ung dung, chẳng qua bàn tay nắm hắn đột nhiên siết chặt, nàng nhếch miệng cười, nói với Tư Nam Tuyệt: “Vương Gia, người có quen Tuyết Nhu tỷ tỷ của nàng ta à?” Cái tên này nàng đã sớm nghe từ trong miệng những người khác. Nếu bây giờ bị người nhắc tới, như vậy nàng sẽ hỏi cho rõ ràng, đỡ phải khó chịu trong lòng!
Tư Nam Tuyệt trầm ngâm nhìn thoáng qua Vân Tuyết Phi, gật đầu một cái: “Nàng và ta lớn lên cùng nhau!” Một câu đơn giản dễ dàng nói rõ quan hệ của hai người.
À ~ thì ra là thanh mai trúc mã, Vân Tuyết Phi chua xót, mí mắt rũ xuống, ấm áp trong tay bất chợt biến thành châm chọc, nàng vội vàng rút tay lại, ý định muốn tránh xa hắn.
Nhận thấy được hành động của nàng, Tư Nam Tuyệt nắm càng chặt hơn, bàn tay bao bọc tay nhỏ bé của nàng, khiến nàng không cách nào thoát được.
Vân Tuyết Phi hừ lạnh một tiếng, trợn mắt nhìn Tư Nam Tuyệt, im lặng không nói.
Tư Nam Tuyệt trông thấy sắc mặt Vân Tuyết Phi nặng trĩu, mày nhíu lại, hắn đưa mắt nhìn về phía Lê Họa, ngữ điệu có chút rét lạnh: “Ngươi và Phong tướng quân tư định chung thân, Bổn vương bảo hắn chịu trách nhiệm với ngươi, sao nói không có người chăm sóc ngươi hả?”
Lê Họa run rẩy, vội vàng muốn mở miệng trả lời, giải thích tình huống.
Nhưng Tư Nam Tuyệt đã nói tiếp: “Bắt đầu từ bây giờ ngươi hãy đến trú chỗ Phong Cực, không cần ở tòa nhà đường Quan Thiên nữa, trong phủ tướng quân sẽ sắp xếp, ngươi có thể được chăm sóc tốt rồi!” Chuyển mắt nhìn Phong Cực, khóe môi lộ ra nụ cười như có như không: “Phong Cực, ngươi thấy đúng không?”
Lần này Phong Cực không chút do dự, chấp tay thi lễ, cung kính lĩnh mệnh: “Xin Vương Gia yên tâm, mạt tướng nhất định đối xử tốt với Lê Họa cô nương!”
Sau đó, Tư Nam Tuyệt không cho bất kì cơ hội nói chuyện nào, lặp tức khoát tay nói: “Trở về đi!”
Lông mi dài của Lê Họa giật nhẹ, thâm thúy nhìn về phía Tư Nam Tuyệt, lộ ra mấy phần sắc bén khiếp người, nàng đành ngoan ngoãn đi theo Phong Cực ra ngoài, không ngờ hôm nay mình chuẩn bị nhiều như vậy, lại nhận được kết quả này.
Đợi sau khi hai người kia rời khỏi, lúc còn lại hai người, rốt cuộc Vân Tuyết Phi nhịn không được nữa tức giận quát: “Buông ta ra!”
“Ghen?” Tư Nam Tuyệt cúi đầu nhìn Vân Tuyết Phi, tỉ mỉ quan sát sắc mặt nàng, nhếch miệng cười vui vẻ.
Vân Tuyết Phi cũng không che giấu, thẳng thắng thừa nhận, nổi nóng trừng Tư Nam Tuyệt: “Đúng là ta ghen đấy thì sao?”
Tiếng cười tràn đầy sung sướng của Tư Nam Tuyệt vang lên, mở miệng giải thích: “Quan hệ giữa ta và nàng ấy chẳng qua là cùng nhau lớn lên, nhiều hơn nữa cũng không có!”
Vân Tuyết Phi chợt cười một tiếng, nụ cười cực kì nhạt, như gió lướt qua không chút dấu vết, nàng ngẩng đầu nhìn chằm chằm Tư Nam Tuyệt: “Nếu quả thật không có gì, tại sao ngươi lại nóng lòng tống khứ nữ nhân Lê Họa kia đi hả?”
Tư Nam Tuyệt thở dài, đưa tay ôm Vân Tuyết Phi vào trong ngực, nói khẽ: “Ta và nàng ấy không phải như nàng nghĩ!”
“Vậy chứ là gì?” Vân Tuyết Phi cười nhạt, nụ cười không chạm tới đáy mắt: “Cho ngươi một cơ hội giải thích!”
“Tạm thời chưa phải lúc, đợi thêm một thời gian nữa, ta nhất định nói cho nàng biết!” Tư Nam Tuyệt trịnh trọng bảo đảm.
Trong lòng Vân Tuyết Phi run động, nàng vẫn nhớ rõ câu nói kia của Quan Tâm Liên: ngươi chỉ là vật thay thế, chờ sau khi Bạch Tuyết Nhu trở về, ngươi cũng sẽ bị vứt bỏ mà thôi!
Nàng bất giác nhắm mắt lại, lúc mở ra, trong mắt nàng một mảnh quả quyết, bỗng nhiên nói: “Trước khi chuyện giữa người và nàng ta chưa được giải quyết, chúng ta sẽ sống với nhau như bằng hữa!”
Cánh tay Tư Nam Tuyệt ôm Vân Tuyết Phi không khỏi tăng thêm lực, cười bất đắc dĩ nói: “Nha đầu ngốc, nghĩ gì thế? Ta và nàng ấy làm gì có chuyện cần xử lý chứ!”
Vân Tuyết Phi kềm chế chua xót trong lòng, nhíu mày nhìn về phía Tư Nam Tuyệt: “Đó là chuyện của ngươi, từ hôm nay trở đi, ngày nào người còn chưa có câu trả lời hợp lý, thì ngày đó không cho phép ngươi chạm vào người ta!” Đồng thời đổi giọng: “Nếu người dám, cẩn thận ta thiến ngươi!” Nói xong vẫn không quên quét mắt xuống hạ thân hắn.
Tư Nam Tuyệt lặp tức giật mình, đợi lúc phản ứng kịp.
Vân Tuyết Phi đã nhân cơ hội rút tay về, thoát khỏi ngực hắn, nhanh chóng nhảy ra xa, nghiêm túc nói: “Ta đi trước, bắt đầu từ hôm nay không cho phép ngươi leo lên giường của ta nữa!”
Nói xong đầu cũng không quay lại rời đi.
Tư Nam Tuyệt nâng trán, đành chịu mà lắc đầu, cái này hắn nên vui mừng, hay nên khổ não đây?
Thời điểm Phong Cực mang Lê Họa về phủ, trong phủ lập tức có nha hoàn báo cáo tình huống cho Tống Thi Linh biết.
“Ngươi được đấy Phong Cực, vừa dụ dỗ Hồng Nguyệt xong, bây giờ lại công khai mang nữ nhân bên ngoài về nhà, thật là càng ngày không coi ta ra gì rồi!” Ánh sáng lạnh chợt lóe trong mắt Tống Thi Linh, ném mạnh ly trà xuống đất, nàng hừ lạnh: ngươi mang về một, ta sẽ hủy một, ngược lại ta muốn xem ngươi có thể mang về được bao nhiêu! Ta nói rồi, ngươi phá hủy ta, ngươi cũng vĩnh viễn đừng nghĩ hạnh phúc!
Phong Cực dẫn Lê Họa vào trong phủ, sắp xếp chỗ ở cho nàng gần viện mình nhất, hơn nữa còn tỉ mỉ dặn dò: “Tạm thời uất ức nàng ngụ nơi này trước, cần gì cứ việc nói với bọn nha hoàn!”
Lê Họa nhìn bốn phía xung quanh, điều kiện không tệ, quả thật lớn hơn tòa nhà Tư Nam Tuyệt an bày cho mình. Chẳng những vậy mới vừa rồi dọc đường đi, từ nha hoàn đến gã sai vặt mọi người đều cúi người hành lễ, cảm giác này tựa như nàng vẫn còn là thiên kim tiểu thư của Lê phủ.
Cảm giác khó chịu lúc nãy do Tư Nam Tuyệt và Vân Tuyết Phi gây nên từ từ tiêu tán, Lê phủ bị diệt môn, bản thân nàng là một nữ tử yếu đuối, bèo dạt mây trôi. Nếu như không có một phu quân để dựa vào, như vậy làm sao mà báo thù rửa hận cho Lê phủ.
Nàng dời mắt quét về phía nam nhân đang lấy lòng trước mặt, không có được sự tuấn mỹ và quyền thế như Tư Nam Tuyệt, chưa tính là dân thường, nhưng ít nhất cũng là Tướng quân, có thể khiến nàng tìm lại cuộc sống trước kia. Hơn nữa nếu người đàn ông này cho mình sử dụng, như vậy cách ngày mình báo thù thành công gần thêm một bước rồi.
Nghĩ tới đây, nàng nở một nụ cười dịu dàng, cảm kích nói: “Cám ơn Phong đại ca!” Nếu như Lê phủ không bị diệt môn, nàng vẫn là một người có quyền thế lẫn địa vị, nam nhân nông cạn như thế, chắc chắn chẳng thể lọt vào mắt mình rồi!
Nhưng không có nếu như, nàng nắm chặt quả đấm, trong mắt chợt lóe lên thù hận, nàng hận Hoàng đế. Nếu không phải hắn, mình đâu có lâm vào tình cảnh nhà tan cửa nát; nàng hận Bạch Tuyết Nhu, cho mình một hy vọng, lại lấy về vô tận thất vọng; nàng hận Tư Nam Tuyệt, tại sao hắn có năng lực mà không báo thù cho mình; nàng hận Vân Tuyết Phi, rõ ràng cái gì cũng không bằng mình, nhưng có thể gả cho Tư Nam Tuyệt, ngồi lên chiếc ghế vương phi, nàng càng hận ông trời hơn, hận vận mệnh bất công. . . . . .
Hận, hận, hận, nàng hung hăng cắn chặt đôi môi, càng nghĩ càng tức giận, chỉ cảm thấy một cỗ nhiệt huyết dâng trào.
“Họa Nhi, nàng không sao chớ?” Phong Cực nhìn vẻ mặt người trước mắt yếu ớt đau khổ, nghĩ đến thân thế bi thảm của nàng, trong nháy mắt một loại cảm giác thương tiếc trào ra. Một nữ tử xinh đẹp nhu nhược như vậy, nên đáng được che chở, nâng niu trong lòng bàn tay, ông trời thật khắc nghiệt mà!
Lê Họa lau nước mắt, ánh mắt long lanh, nàng lắc đầu dịu dàng nói: “Ta không sao! Ta chỉ không muốn mang thêm phiền toái cho Phong đại ca thôi!”