Nghĩ tới đây, nô tỳ thì sao? Hiện tại Phong Cực sủng ái chính là mình, nàng ta là phu nhân thùng rỗng kêu to, Phong Cực còn một ngày, nàng ta liền không xử trí được mình!
Nàng ta chậm rãi vặn eo tiến lên, nhìn trên bàn trang điểm tràn đầy son phấn đồ trang sức thượng hạng, trong lòng nàng ta hơi không vui, Phong Cực rất tốt với nàng ta, nhưng nàng ta vô danh không phận đi theo hắn, chắc chắn đối đãi kém phu nhân Tướng quân, trước kia đã sớm nghĩ tới, nhưng tận mắt thấy, trong lòng vẫn không thoải mái.
“Tỷ tỷ nói không sai, ta chính là một nô tỳ, một tiện nô!” Hồng Nguyệt đứng ở trước mặt Tống Thi Linh không e dè thừa nhận, mày liễu vừa nhăn, khóe miệng vẽ ra một nụ cười đắc ý: “Nhưng Tướng quân lại yêu thân thể nô tỳ của ta, lại yêu giường của tiện nô ta đây!”
Nhìn Tống Thi Linh vẫn khép chặt mắt, không hề để ý tới chính mình, Hồng Nguyệt cắn môi, ánh mắt thoáng hiện lên vẻ âm u, nàng ta tiếp tục nói: “Mấy ngày nay Tướng quân vẫn ở trên giường của nô tỳ, cắn nô tỳ thật mạnh, nô tỳ cũng chịu không nổi, thật hy vọng tỷ tỷ có thể chia sẻ một chút với nô tỳ, cũng tránh cho nô tỳ eo mỏi lưng đau mỗi ngày, ngay cả đi tới nơi này, có chỗ vẫn còn cảm giác đau đớn mơ hồ!”
Tống Thi Linh nắm quả đấm thật chặt, mở miệng là một tiếng nô tỳ, đều châm chọc đến nàng ta, cũng làm cho nàng ta hận Phong Cựcsâu hơn một tầng, phá hủy trong sạch của nàng ta, cưới nàng ta, lại để cho một tiện nô ác độc như vậy tàn nhẫn nhục nhã nàng ta, nàng ta sẽ không quên sỉ nhục này, nhất định phải tìm cơ hội hung hăng trả thù!
“Nô tỳ nghe nói ban đầu Tướng quân vốn không muốn đụng tỷ tỷ, nhưng tỷ tỷ lại vô sỉ đến mức hạ xuân dược cho nam nhân, quả nhiên là khiến nô tỳ mở mang kiến thức ~” Hồng Nguyệt chăm chú nhìn vẻ mặt Tống Thi Linh, nhìn lông mi của nàng ta (TTL) rung động, còn có đôi môi trắng bệch run run, nàng ta ác độc cười một tiếng, để cho ngươi giả bộ, ta khiến cho ngươi không giả bộ được, làm nha hoàn cho Tống Thi Linh nhiều năm như vậy nàng ta cũng không phải là làm chơi, tính cách của nữ nhân này thế nào, nàng ta rất rõ ràng.
Tống Thi Linh cũng không nhịn được nữa, nàng ta bỗng nhiên mở mắt ra, trong mắt tuôn ra lửa giận và phẫn hận ngập trời, nàng ta chỉ vào cửa, lạnh lùng quát lớn: “Biến, cút ra ngoài cho ta! Cút ra ngoài!”
Hung hăng hất tay chỉ vào cửa miệng, dẫn đến tay vốn tàn phế của nàng ta dùng sức quá độ, một trận co rút đau đớn truyền tới thần kinh não của nàng ta, mặt nàng ta bỗngnhiên vặn vẹo, hít một hơi lạnh, khuôn mặt vốn đầy vết sẹo của nàng ta càng xấu xí không chịu nổi hơn.
Hồng Nguyệt vốn ngẩn ra, trong lòng hơi co lại, nhưng nàng ta khôi phục rất nhanh, giọng nói vô tội nói: “Chẳng lẽ nô tỳ nói trúng bí mật của tỷ tỷ, cho nên tỷ tỷ mới có thể thẹn quá thành giận?” Nàng ta bỗng nhiên mở to hai mắt, không thể tin che miệng kinh hô: “Chẳng lẽ tỷ tỷ ngươi thật sự hạ xuân dược đối với Tướng quân!”
Nha hoàn đang vẽ lông mày chải tóc cho Tống Thi Linh, động tác dừng lại, trong mắt mang theo chút khác thường, không ngăn được lòng hiếu kỳ, nhẹ nhàng nghiêng mắt nhìn phu nhân Tướng quân Tống Thi Linh của bọn họ, những nha hoàn này đều cho rằng nàng ta không xứng, hoàn toàn không biết bộ dạng xinh đẹp của Tống Thi Linh, nghe nói nữ nhân như mẫu Dạ Xoanày cưỡng ép Tướng quân của các nàng, nhất thời trong lòng thổn thức không dứt.
Kể từ sau khi hủy dung, Tống Thi Linh cực kỳ nhạy cảm đối với ánh mắt đến từ bên ngoài, lúc này nhiều ánh mắt khinh miệt, châm chọc rơi vào trên người nàng ta như vậy, sao nàng ta không nhận ra? Nàng ta tức giận đến cả người run run, cũng không nhịn được nữa, vỗ bàn, bởi vì động tác bất ngờ, bút vẽ lông mày vẽ thật mạnh sang bên cạnh, làm cho vết sẹo của nàng ta đau đớn.
Nàng ta bụm mặt, ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm nha hoàn cầm bút kẻ lông mày đang bối rối, nếu không phải là tay tàn phế, hiện tại nàng ta đã quăng một tát tai tới.
“Tất cả đều cút cho ta!” Tống Thi Linh hung tợn trừng mắt nhìn mấy nha hoàn cúi đầu rung động hai vai trước mặt, âm thanh quát lớn: “Còn không mau cút đi!”
Toàn thân mấy nha hoàn run lên, vội vàng buông đồ vật trong tay, cung kính cúi người: “Dạ, nô tỳ cáo lui!”
Khi trong phòng cũng chỉ có hai người các nàng, Hồng Nguyệt đi vòng vo vài vòng quanh Tống Thi Linh, nghe xong, tầm mắt trực tiếp dừng ở trên mặt Tống Thi Linh, chậc chậc thở dài nói: “Không ngờ tỷ tỷ lớn gan như thế, loại chuyện hạ xuân dược cho nam nhân như vậy cũng có thể làm được!”
Nhìn sắc mặt xanh mét của Tống Thi Linh, nàng ta bừng tỉnh hiểu ra, tiếp tục liếc mắt đưa tình nói: “Cũng khó trách, ở trên giường Tướng quân uy vũ như vậy, tỷ tỷ làm như vậy cũng có thể hiểu!”
Sắc mặt Tống Thi Linh trắng bệch, bờ môi run rẩy, thân thể run rẩy kịch liệt, hình như đã nhẫn nại đến cực hạn, nàng ta tỏa ra toàn bộ sát khí, trong mắt đầy dữ tợn, nhìn nụ cười khiêu khích chói mắt này, nàng ta cũng không nhịn được nữa, trực tiếp đi lên trước, đưa chân ra đạp thật mạnh vào trên bụng của Hồng Nguyệt.
Hồng Nguyệt ỷ vào một tay Tống Thi Linh tàn phế, mới có thể phách lối tới đây kêu gào như vậy, ở thời điểm nàng ta hoàn toàn không có phòng bị, một cước này Tống Thi Linh sử dụng toàn lực, trực tiếp đạp phải bụng của nàng ta, nhất thời co rút đau đớn một hồi, nàng ta té ngã trên đất, bỗng chốc một lồng nhiệt nhanh chóng chảy ra khỏi hạ thân, hoàn toàn đỏ ngầu.
Nhìn máu tươi chảy ra từ dưới thân, sắc mặt Hồng Nguyệt trắng bệch, đưa tay che bụng thật chặt, nàng ta làm nha hoàn cho người ta nhiều năm như vậy, vẫn hiểu được ít nhiều, dấu hiệu này, lại liên hệ với gần đây nàng ta thích ngủ, thường buồn nôn, sắc mặt nàng ta càng trắng bệch hơn, máu không ngừng trào ra, đúng, đúng. . . . . . Nàng ta không dám nghĩ tiếp, vội vàng kêu cứu: “Người tới, nhanh tới, cứu cứu ta, cứu cứu đứa bé của ta!”
Tống Thi Linh sảng khoái nhìn nữ nhân trong vũng máu, không ngờ đạp phải ả dễ dàng như vậy, nhìn bộ dạng ả giãy giụa cầu cứu, toàn thân nàng ta sung sướng. Lại nghe tiện nô này nói đến đứa bé, ánh mắt nàng ta sáng lên, bình tĩnh nhìn chằm chằm đỏ tươi lan tràn hạ thân, mang thai đứa bé của tiện nam đó?
Nàng ta không tự chủ tiến lên hai bước, tầm mắt chăm chú nhìn bụng Hồng Nguyệt, trong mắt chợt hiện lên một loại ánh sáng gọi là âm u tàn nhẫn.
Bóng mờ bất ngờ bao phủ, Hồng Nguyệt khẩn trương ngẩng đầu lên, nhìn ánh sáng hưng phấn tàn nhẫn ở đáy mắt của Tống Thi Linh, lòng nàng ta trầm xuống, dùng hai tay chống mặt đất, vội vàng đẩy về sau, vội vàng lắc đầu, trong miệng rù rì nói: “Không…không nên, cầu xin ngươi. . . . . .” Nàng ta hận Phong Cực, nhưng đây là đứa bé của nàng ta, là một phần thân thể của nàng ta, sau này là người thân duy nhất trên thế giới này, ấm áp duy nhất, toàn bộ hi vọng của nàng ta!
Trong mắt Tống Thi Linh thoáng qua ánh sáng lạnh lùng bén nhọn, ánh mắt như mê muội, vẫn nhìn chằm chằm vào bụng Hồng Nguyệt, lúc Hồng Nguyệt không thể lui được nữa, khóe miệng nàng ta nâng lên một nụ cười tàn nhẫn, giơ chân lên, ở bên trong ánh mắt hoảng sợ của Hồng Nguyệt, đạp thật mạnh lên, kèm theo một giọng nữ thê lương, nàng ta kích động hốc mắt đỏ bừng, dùng chân di di thật mạnh ở trên bụng của Hồng Nguyệt.
Đau đớn thấu xương này so ra kém với hủy thiên diệt địa trong nội tâm, ánh mắt nàng ta (HN) đờ đẫn, nhìn máu nóng róc rách chảy ra, nàng ta vừa mới phát hiện đứa bé này, thì đã không còn, nàng ta không phải mẫu thân tốt, nghe nụ cười điên cuồng bên tai, hốc mắt nàng ta đỏ giống như rắn độc nhìn chằm chằm Tống Thi Linh, cắn răng nói: “Tống Thi Linh, ngươi không chết tử tế được, chỉ cần Hồng Nguyệt ta sống một ngày, ta với ngươi không đội trời chung! Một ngày nào đó ta muốn khiến cho ngươi đau gấp mười gấp trăm lần so với ta hôm nay!”
Nghe nha hoàn nói Hồng Nguyệt tới chỗ nữ nhân điên này, Phong Cực rất lo lắng, mặc dù tay Tống Thi Linh bị hắn ta phá hủy, nhưng sự ác độc của nàng ta đã khắc vào xương tủy, tùy thời tùy khắc cũng có thể đâm ngươi một đao, Phong Cực không yên lòng, vẫn bước vào Linh Lung viện hắn không thích vào nhất, nhưng lúc còn cách căn phòng một đoạn nữa, hắn ta nghe thấy giọng nữ thê lương quen thuộc.
Khi bước vào cửa phòng, đập vào mắt chính là Hồng Nguyệt ngã vào trong vũng máu, Phong Cực run lên, tiến nhanh lên ôm Hồng Nguyệt còn thoi thóp lên, ánh mắt gắt gao dừng ở nụ cười thâm độc của Tống Thi Linh, tức giận chất vấn: “Ngươi làm gì Hồng Nguyệt vậy?”
Hồng Nguyệt liều mạng dùng chút khí lực cuối cùng, đưa tay nắm chặt áo Phong Cực, trong mắt giữ lại nước mắt lạnh lẽo, nàng ta vừa khó chịu thở hổn hển, vừa đứt quãng nói: “Tướng quân, chúng ta, con của chúng ta không còn, nàng ta giết. . . . . . Không còn, báo thù, báo thù. . . . . .”
Phong Cực khiếp sợ, nhìn về phía phía dưới Hồng Nguyệt, quả nhiên là một vũng máu, đứa bé sao? Hắn ta run rẩy đưa tay che bụng Hồng Nguyệt, nơi này đã từng có một đứa bé thuộc về hắn ta, nhưng hắn ta muộn một bước, liền lỡ mất dịp tốt với hắn rồi, khóe mắt hắn ta chảy ra đầy nước mắt, ngẩng đầu lên hung ác trừng mắt về phía Tống Thi Linh, rốt cuộc âm thanh khàn khàn tức giận bộc phát: “Tống —— Thi —— Linh, ngươi thế nhưng, thế nhưng ác độc như thế!”
“Tướng quân, báo thù, báo thù, báo thù cho đứa bé của chúng ta. . . . . .” Hồng Nguyệt vẫn nhắmmắt, khóe mắt rỉ ra nước mắt, trong miệng không ngừng run run.
Phong Cực nhẹ nhàng đặt Hồng Nguyệt lại, sau đó đứng lên, con ngươi thâm hiểm hung ác nhìn chằm chằm Tống Thi Linh, tiến từng bước từng bước tới gần nàng ta.
Cũng nhịn không được nữa, Phong Cực vươn tay, bóp cổ Tống Thi Linh thật mạnh.
Theo sức tay càng ngày càng gấp, Tống Thi Linh trợn trắng mắt, hô hấp khó khăn, trong miệng khạc ra: “Tốt nhất ngươi nên bóp chết ta!”
“Ngươi cho rằng ta không dám sao?” Mắt Phong Cực đỏ rực, đáy mắt đầy hung ác.
“Ta tin ngươi dám, nhưng Thái phi đã trở lại, người sẽ không bỏ qua cho ngươi!” Rõ ràng khổ sở, nhưng Tống Thi Linh vẫn kéo ra một nụ cười hả hê khó coi.
Thái phi trở lại? Phong Cực bỗng chốc hoảng sợ, nghĩ đến trước kia Thái phi sủng ái nữ nhân này như nữ nhi ruột, trong mắt của hắn giãy giụa hồi lâu, cuối cùng miễn cưỡng buông lỏng tay ra.
Tống Thi Linh che cổ họng cố gắng ho khan, trong mắt lóe ra ánh sáng khinh miệt, nàng ta hô hấp dồn dập cười nhạo: “Ngươi quả nhiên, quả nhiên ích kỷ!” Nhìn Phong Cực nắm chặt quả đấm, nàng ta lắc lư đứng lên nói: “Ngươi đã không giết ta, vậy ta đi, Thái phi vẫn chờ ta!”
Trong Lâm Phượng viên, Vân Tuyết Phi đi qua đi lại, hầu hết thời gian đều nhìn ra bên ngoài một chút, hi vọng cửa xuất hiện bóng dáng quen thuộc.
Ngũ Trà và Đào Thát đều có nét mặt ‘ta biết mà’, cung kính đi theo Vân Tuyết Phi.
Trải qua thời gian dài như vậy, còn chưa qua đây, chẳng lẽ ở lại nơi đó ăn cơm trưa? Nhưng coi như ăn cơm, thời gian này cũng nên trở lại, trong lòng Vân Tuyết Phi không nắm chắc, nghĩ đến ánh mắt Thái phi nhìn mình hôm nay, còn có thái độ đối với chính mình, nàng không cảm thấy ấm áp chút nào, cứ có cảm giác đó là một loại qua loa.
Khi tiếng bước chân quen thuộc từ cửa truyền đến, Vân Tuyết Phi chợt xoay người, nhìn thấy bóng dáng chi lan ngọc thụ, nàng vội vàng chạy lên ôm lấy hắn, tựa sát ôm hắn thật chặt, chỉ lo lắng hắn đột nhiên biến mất không thấy.
Nhìn tiểu nữ nhân ôm lồng ngực của mình như gấu túi, Tư Nam Tuyệt bày ra một nụ cười cực kỳ rực rỡ, nắm cánh tay thật chặt, để nàng áp sát ngực hắn hơn.
Vân Tuyết Phi cọ xát ở trong ngực hắn, ngửi được hơi thở quen thuộc an tâm, cả người bỗng chốc có tinh thần, nàng thầm thì oán trách: “Không phải ngươi nói lập tức trở về sao? Thời gian cũng thật lâu, ta còn tưởng rằng ngươi ở lại nơi đó rồi!”
Tư Nam Tuyệt khẽ cười một tiếng, hắn thích cảm giác nàng lệ thuộc vào hắn, hắn đưa tay vỗ nhè nhẹ đầu đầy tóc đen nhánh này, mở miệng nói: “Vốn định trở về, trên đường có một bằng hữu quen thuộc tới ở kinh thành, ta vừa mới đi gặp một lần!”
“Hoá ra là như vậy !” Vân Tuyết Phi gật đầu một cái bày tỏ đã hiểu.
Hai người ôm nhau thật chặt như vậy, hưởng thụ thời gian an bình sau giữa trưa, Tư Nam Tuyệt vọng nhìn nữ nhân nở nụ cười trong ngực, ánh mắt lóe lên một cái, mấy lần muốn mở miệng, nhưng lời nói lại ngăn ở trong cổ họng.
Dĩ nhiên Vân Tuyết Phi phát hiện Tư Nam Tuyệt khác thường, nàng ngẩng đầu lên, nhíu mày mà hỏi: “Ngươi có chuyện muốn nói với ta sao?”
Tư Nam Tuyệt thở dài, gật đầu một cái, rốt cuộc mở miệng: “Tô Thần Tường tới kinh thành, ông ấy và ta có hợp tác làm ăn, vừa rồi người ta gặp chính là ông ấy, ông ấy nói với ta muốn gặp ngươi một lần!”