Mùi vị tiểu nha hoàn hôm qua không tệ, Phong Cực sờ sờ cằm, nghĩ đến tiểu nha hoàn ngọt ngào và mỏng manh, trong lòng hắn lại dang lân cảm giác thương tiếc, làm nha hoàn thật đáng tiếc, hắn muốn phong nàng làm thiếp, sau khi quyết định xong, hắn hít một hơi đi tìm Tống Thi Linh.
Trải qua mấy tháng chung sống, hắn thật sự thấy rõ ràng từ trong ra ngoài nữ nhân Tống Thi Linh này, rất rõ ràng, trước kia mắt mình thật sự mù, sao lại có thể coi nữ nhân như vậy như nữ thần trong lòng mình? Nữ nhân này hoàn toàn là một kẻ điên, ngày ngày cãi nhau với người khác, ngày ngày đánh chửi nha hoàn.
Nghĩ đến cái khe phập phồng, khuôn mặt tức giận, hắn nhất thời cảm thấy buồn nồn, dừng bước, do dự, mình có quyền tự lập thiếp, không cần thương lượng với nữ nhân này, mình mới là chủ nhân trong phủ tướng quân này, nữ nhân kia tính là gì? Hắn vẫn nên đi tìm tiểu mỹ nhân của hắn.
Quyết định xong, hắn lập tức xoay người đi vào vườn của nha hoàn, dọc đường đi, Phong Cực cảm thấy vô cùng kì quái, nha hoàn nhìn thấy hắn thì vội vàng yên lặng cúi đầu vội vàng vòng qua, hơn nữa còn có một số nha hoàn nhìn thấy hắn thì trực tiếp xoay người đi ngược lại, hôm nya sao lại kì quái như vậy?
Đi đến trước cửa phòng Hồng Nguyệt Cư, vì giữ vững khí chất nam sĩ, hắn tính đưa tay lên gõ cửa, nhưng tay vừa nâng lên, chỉ nghe thấy có tiếng khóc bên trong, hắn đưa đầu lại sát cửa, cẩn thận nhận rõ, là tiếng khóc của tiểu mỹ nhân Hồng Nguyệt.
Tiểu mỹ nhân chính là tiểu mỹ nhân, ngay cả tiếng khóc cũng khiến người ta động lòng như vậy, hắn không nhịn được nữa, trực tiếp đẩy cửa đi vào.
Hồng Nguyệt vốn đang ngồi đầu giường đau đớn, trên mặt tầng tầng máu thịt, nhìn qua như thể Bạch Cốt, nàng đau quá, thật đáng sợ, cũng thật đáng hận! Mình đi theo Tống Thi Linh lâu như vậy, mọi chuyện đều nghĩ cho nàng, ngay cả ngày nàng bị đuổi khỏi Vương Phủ, mình cũng nhẫn nhục, đi theo nàng, chưa bao giờ oán trách, nhưng là nàng, từ sau khi bị hủy dung tính tình lập tức thay đổi lớn, động một chút là đánh mình, mình là người, không phải đồ vật, cũng sẽ đau, cũng sẽ khó chịu!
Phong Cực vừa tiến lại, nhìn thấy trong phòng rèm chưa được kéo lên, trong nhà tối như mực, không một chút ánh sáng. Hắn đột nhiên đạp trúng mảnh vụn trên mặt đất, phát ra tiếng động chói tai, hắn nhìn chăm chú lên mặt đấy, phát hiện đều là đồ bị ném, ngay cả gương cũng bị ném vỡ trên mặt đất.
Hắn bỏ qua dự cảm bất thường trong lòng, vừa đi vào trong, vừa làm mềm âm, nhẹ giọng gọi: “Hồng Nguyệt, bản tướng quân tới thăm ngươi…”
Hồng Nguyệt ngẩn ra, hình ảnh tối hôm qua bị cường bạo hiện lên trong đầu, đều do người đàn ông này! Nếu không phải hắn, thì sao hôm nay mình lại gặp phải tình cảnh này? Trong mắt nàng là cừu hận ngập trời, tại sao mình lại luôn bị Tống Thi Linh bắt nạt, mình cũng là người, chỉ là xuất thân không tốt một chút, mình đường đường chính chính là người, tại sao Tống Thi Linh lại vũ nhục hủy dung của nàng? Hơn nữa thân phận của Tống Thi Linh cũng không có gì tốt, trước kia ăn nhờ ở đậu ở vương phủ, hiện tại ở trong phủ tướng quân, người đàn ông tên Phong Cực này hoàn toàn không liếc nhìn nàng lấy một cái.
Phong Cực dựa vào bản năng nhiều năm của mình, cuối cùng nhìn thấy Hồng Nguyệt cúi đầu ở trên giường, ủy khuất ngồi đó rơi lệ.
Hắn đang chuẩn bị đi đến, đột nhiên một tiếng quát truyền đến: “Tướng quân, người đừng đến nữa!” Hồng Nguyệt nghiêng đầu, quay lưng về phía Phong Cực, đưa tay ngăn cản.
Phong Cực lúng túng dừng bước, trong lòng lại không vui, dù sao mình cũng là tướng quân, hạ mình vào phòng nhìn nàng, nàng phải cảm thấy vinh hạnh, sao lại có thái độ này với mình?
Thấy Phong Cực dừng bước, cuối cùng Hồng Nguyệt vô lực thả tay xuống, nức nở: “Thật xin lỗi, tướng quân, nô tỳ cũng không cố ý muốn ngăn tướng quân, trải qua tối hôm qua, tướng quân có thể đến thăm nô tỳ, nô tỳ thật sự vui mừng, nhưng nô tỳ, nô tỳ…” Càng cố gắng đè nén giọng nói đau khổ càng truyền đến: “Nô tỳ sợ mặt mình sẽ dọa tướng quân, hay là tướng quân trở về đi…”
Phong Cực vốn không vui, sau khi nghe Hồng Nguyệt giải thích, không vui lập tức tan thành mây khói, nhưng hắn đột nhiên bắt được một điều mấu chốt: Mặt, trong đầu đột nhiên hiện lên khuôn mặt của Tống Thi Linh, bộ dạng điên cuồng của nàng, còn có chuyện gần đây nha hoàn trong phủ bị hủy dung, cả người nhát thời lạnh băng, hé đôi môi khô khốc hỏi: “Mặt có ngươi có phải…, phải không?” Hắn đột nhiên không hỏi được, cảm thấy hơi thở cũng bị đè nén, hắn nhắm mắt lại một lúc, lại lần nữa mở ra, vẫn hỏi lại vấn đề trong lòng: “Mặt của ngươi có phải bị bà điên kia hủy rồi không?”
Hồng Nguyệt ngẩn ra, hắn lại đoán được, nàng khó chịu gật đầu, tiếng khóc càng thêm đau lòng, gương mặt này bị hủy, toàn bộ cuộc sống sau này của nàng sẽ bị hủy, nàng vốn muốn chờ Tống Thi Linh tìm được hạnh phíc, nàng liền hồi hương, ở đó tìm một nam nhân trung thực có thể tin tưởng gả cho, trôi qua cuộc sống hạnh phúc, nhưng trong sạch của nàng bị người đàn ông trước mắt này đoạt, mặt của nàng lại bị tiểu thư nàng tôn kính làm hỏng!
Nếu trước đây Phong Cực đều nhắm một mắt mở một mắt, lười phải so đo cùng bà điên Tống Thi Linh này, nhưng hiện tại hắn không thể nhịn nữa, mình cũng là đàn ông, nàng không thích mình, cũng không thể ngăn cản mình hưởng thụ nữ nhân khác!
Nghe tiếng khóc đè nén bi thương này, trong lòng hắn có chút áy náy và khó chịu, hắn không muốn ở lại nơi này thêm một giây nào nữa, xoay người chảy đi như bị ai đuổi, trốn khỏi nơi khiến người khác hít thở không thông này.
Linh Lung viên, tâm tình Tống Thi Linh vui vẻ mặc cho nha hoàn bóp vai cho mình, trong miệng còn thỉnh thoảng khẽ hát.
Đột nhiên cửa lớn bị người ta đá văng, Phong Cực mang bộ mặt tức giận tiến vào, cả phòng lập tức bị bao trùm bởi tầng khí lạnh như băng.
Tống Thi Linh đưa tay vẫy vẫy, bọn nha hoàn thấy thế, cúi người hành lễ rồi đi ra ngoài.
“Ô… người nào chọc đại tướng quân của chúng ta tức giận, nhìn mặt đen như bao công rồi!” Tống Thi Linh đứng lên đi đến trước mặt Phong Cực, tấm tắc đi một vòng.
“Ta hỏi ngươi, mặt của Hồng Nguyệt có phải do ngươi hủy không?” Phong Cực nghiến răng nghiến lợi nhìn nữ nhân xấu xí này, ban đầu sao mắt mình lại mù như vậy, gặp phải một nữ nhân ác độc thế này?
Tống Thi Linh thưởng thức sắc mặt đại biến của hắn, trong lòng vô cùng vui sướng, nàng không chút che giấu thừa nhận: “Là ta hủy thì sao?” Sớm biết hủy dung gương mặt của một tiểu tiện nhân có thể khiến Phong Cực tức giận như vậy, nàng thật nên tìm người giám sát, sau này chỉ cần hắn đến gần nữ nhân nào, có ý với nữ nhân nào, mình sẽ phá hủy mặt của nữ nhân đó. Ban đầu nếu không phải mình vô dụng bị nam nhân này cướp mất trong sạch, sao nàng có thể nổi giận đùng đùng đi tìm Vân Tuyết Phi tính sổ, kết quả lại khiến mình bị hủy dung.
Nàng làm sao nuốt được cơn tức này? Trước kia, nàng xinh đẹp rung động lòng người, nam nhân hận không thể thời thời khắc khắc dính mắt lên người nàng, sao có thể như hiện tại, mặt đầy sẹo, loang loang lổ lổ, kinh người nha dạ xoa, nam nhân nhìn thấy cũng phải đi vòng.
“Ngươi điên rồi! Đó là nha hoàn vẫn đi theo ngươi, ngươi lại không niệm tình cũ, ác độc phá hủy gương mặt của nàng!” Phong Cực vô cùng tức giận chỉ trích, trong mắt toàn là thống khổ, nghĩ đến bóng dnags bi thương của Hồng Nguyệt, trong lòng hắn trừ tức giận thì chính là tội lỗi, nếu như không phải mình uống rượu say cưỡng bức nàng, một như đầu tội gì mà bị hủy cả đời.
“Tình cũ?” Tống Thi Linh chê cười. “Con tiện nhân kia leo lên giường của phu quân ta, ngươi nói ta phải niệm tình cũ gì với nàng? Đó là nàng đáng đời!” Cho dù mình không thích nam nhân vô dụng này, nhưng nếu mình là Phong phu nhân, nàng không cho phéo bất luận kẻ nào khiêu chiến quyền uy của nàng, nàng muốn Phong Cực ở cạnh nàng, cùng chịu đau khổ.
Nhìn nữ nhân điên cuồng trước mắt, nét mặt dữ tợn, khiến cho gương mặt xấu xí càng thêm kinh người, Phong Cực cũng không nhịn được nữa, đưa tay kéo tóc nàng, đưa nàng đến cạnh chậu nước cách đó không xa, để nàng nhìn bóng mình trong nước, trong mắt toàn là tia máu, tức giận chấy vấn: “Ngươi nhìn một chút bộ dạng hiện tại của ngươi là thế nào?”