Mặt trời lên cao, dòng người đông đúc, tiếng la người bán hàng rong kéo dài liên tiếp, trong không khí nồng nặc mùi thơm của thức ăn, tiếng cười vui vẻ của lũ trẻ vang vọng không ngớt.
Ngũ Trà hiếu kì nhìn xung quanh, vui mừng đi theo Vân Tuyết Phi nói: “Tiểu thư, nơi này thật náo nhiệt, chúng ta đi ra ngoài dạo phố sao? Sao không mang theo Đào Thất ạ?”
Vân Tuyết Phi mặc một bộ quần áo vải thô thuần trắng, chải bím tóc đơn giản, chuyên tâm bước đi, nàng trả lời ngắn gọn trong hai chữ: “Làm việc!”
Nhìn bộ dáng tiểu thư nghiêm túc, Ngũ Trà liền ngậm miệng, tập trung tinh thần đi theo, ánh mắt lưu luyến thỉnh thoảng vụt qua.
Đi tới khu đất phồn hoa nhất, nơi này đầy ắp cửa hàng quán rượu bật nhất Đô thành, đây là vùng thuộc về người giàu có, mọi người đều mặc tơ lụa. Vân Tuyết Phi xuất hiện với bộ quần áo thô sơ màu trắng hình như không hợp lý cho lắm.
Nàng không để ý ánh mắt khác thường của những người khác, đi thẳng vào Phù Hoa Nhất Thế, đây vốn là tửu lâu tổng hợp lớn nhất kinh thành, chỉ cần khách hàng có tiền, nơi này sẽ cung cấp phục vụ tốt nhất cho khách hàng, ví dụ như ăn, uống, mặc, ở. . . . . .
Trước đó nàng đã nhận được một tờ giấy, giấy Tuyên Thành tốt nhất ở Lạc Dương, trang giấy mềm dẻo, màu trắng bạc bóng loáng, mực là mực Oanh Hương tốt nhất ở Diên Châu, đồ như vậy sợ rằng chỉ có Phù Hoa Nhất Thế mới có.
Đi tới ngưỡng cửa đặt hai con sư tử bằng đá cơ hồ còn lớn hơn người, dưới ánh mặt trời, màu vàng trên tấm biển phát ra tia sáng chói mắt.
Nàng nhướng mày, đi thẳng một mạch vào.
Hộ vệ giữ cửa lập tức đưa tay ngăn nàng lại, nhìn trước mặt hai người quần áo thô sơ, cũng biết không có tiền, một vị tiểu ca áo xanh liếc Vân Tuyết Phi và Ngũ Trà từ trên xuống dưới, cười nhạo nói: “Cô nương ngươi đi nhầm chỗ rồi à, nơi này của chúng ta không phải những người bình dân như các ngươi có thể tới!” Sự khi dễ trong ánh mắt hiện rõ mồn một.
Tiếng nói vừa dứt, một tràn tiếng cười vang lên.
Ngũ Trà tức đỏ mặt, phẫn nộ trừng mắt nói: “Lớn mật, không cho phép vô lễ với tiểu thư nhà ta!”
Vân Tuyết Phi khoát tay ngăn lời kế tiếp Ngũ Trà, con ngươi nàng đóng băng, lạnh lùng quét mắt những người chỉ biết vâng dạ đối với bọn nhà giàu.
Nàng lấy từ ống tay áo ra hai thỏi vàng, ném lên bàn, lạnh lùng nói: “Như vậy có thể đi vào chưa?”
Vốn là ánh mắt xem thường, lập tức cũng biến thành lấy lòng, lập tức thân thiết nói: “Hiểu lầm hiểu lầm! Mời vào mời vào!”
Vân Tuyết Phi mang theo Ngũ Trà giẫm lên bậc thềm đi vào, đột nhiên Ngũ Trà dừng lại, phun một ngụm nước bọt về phía họ, chứng kiến sắc mặt hộ vệ xanh mét cũng không dám nổi giận, tâm tình Ngũ Trà cực tốt.
Vân Tuyết Phi đi đến quầy, hỏi thăm: “Xin hỏi các ngươi ở đây có một người khách tên là Hạ Hầu Cảnh không?”
Chưởng quỹ là một nam nhân trung niên khoảng ba bốn mươi tuổi, đang chuyên tâm chỉnh sửa sổ sách, nghe có tiếng người hỏi, ngẩng đầu lên, mặt chữ quốc, vừa thấy chính là bộ dáng cương trực công chính, hắn chỉ nhìn Vân Tuyết Phi một cái liền cúi đầu ném một câu đơn giản: “Không có người này!” Tiếp tục nhìn sổ sách của hắn.
Vân Tuyết Phi hơi hồi hộp một chút, chẳng lẽ nàng đã đoán sai? Không thể nào, nét chữ này nàng biết, là của Hạ Hầu Cảnh, giấy Tuyên Thành và mực Oanh Hương chỉ ở đây mới có.
“Ta biết hắn nhất định ở đây, giấy Tuyên Thành thượng hạng và mực Oanh Hương đều xuất xứ từ chỗ của các ngươi, cũng không có bao nhiêu người có khả năng dùng!” Vân Tuyết Phi hí mắt tỉ mỉ quan sát, nàng tiếp tục mở miệng nói: “Ta chỉ cần tìm những khách hàng nào sử dụng giấy và mực trong năm ngày gần đây nhất, ta tin tưởng điều tra việc này sẽ không quá khó khăn!”
Chưởng quầy ngẩng đầu lần thứ hai, nhìn vẻ mặt Vân Tuyết Phi thành thật, ánh mắt đen nhánh, khẽ mím môi có thể thấy được hắn đang cực kỳ không vui.
Đối mặt một lúc lâu, hắn thở dài: “Ngươi đi theo ta!”
Cuối cùng Vân Tuyết Phi cũng nở nụ cười thoải mái, cung kính gật đầu nói: “Làm phiền rồi!”
Xuyên qua nhiều đoạn hành lang gấp khúc, vòng qua các phòng óc lớn nhỏ, Vân Tuyết Phi vẫn yên lặng đi theo.
Cho đến khi đi tới nơi tận cùng bên trong, đột nhiên không còn sự ồn ào như bên ngoài, rất an tĩnh, chưởng quỹ dừng ở một cửa phòng, nhìn Vân Tuyết Phi nói: “Người ngươi muốn tìm ở chỗ này, ta đi xuống trước!”
Vân Tuyết Phi gật đầu một cái tỏ vẻ cảm ơn, bước lên bậc thềm định đẩy cửa đi vào.
Ngũ Trà vội vàng kéo cánh tay Vân Tuyết Phi, mắt liếc bốn phía, lo lắng nói: “Tiểu thư, không lừa gạt chứ? Chúng ta có cần kêu bọn Xuân Thủy tới đây không?”
Mắt Vân Tuyết Phi trợn trắng, gỡ ngón tay Ngũ Trà, nhíu mày nhìn nàng ấy nói: “Em chờ ở chỗ này đi, một mình ta đi vào được rồi!”
Ngũ Trà luống cuống, vội vàng giải thích: “Tiểu thư, em không phải có ý này, em lo lắng cho người. . . . . .”
Vân Tuyết Phi đưa tay vỗ vai Ngũ Trà, trấn an nói: “Ta biết, nơi này ta từng đến rồi, yên tâm đi, không có việc gì đâu, ngươi ở đây chờ ta!” Kiếp trước khi nàng là Tiết Phỉ, Hạ Hầu Cảnh đã dẫn nàng tới đây, nếu như là những phòng khác nàng cảm thấy có thể có bẫy, nhưng nó vẫn như trước là căn phòng dành riêng cho Hạ Hầu Cảnh, nàng có thể cảm nhận được hơi thở thân thiết quen thuộc này.
Ngũ Trà nghe Vân Tuyết Phi nói đã từng tới đây, tâm trí cũng thả lỏng, nới tay, dịu dàng nói: “Tiểu thư, vậy em sẽ đợi ở bên ngoài, có chuyện nhất định phải gọi em!”
Vân Tuyết Phi gật đầu một cái.
Khoảnh khắc cửa bị đẩy ra, đột nhiên xuất hiện một trận khói mờ mịt vờn quanh Vân Tuyết Phi, trong lòng như rời vào một khoảng không gian yên lặng.
Sau khi đóng cửa, nàng bang qua lớp rèm che và tấm bình phong, đi tới tận cùng bên trong.
Mùi huân hương quen thuộc, gian phòng bố trí quen thuộc, bóng dáng quen thuộc mơ hồ nằm ở bên trong giường đối diện trong rèm. . . . . .
“Hạ Hầu Cảnh!”
Nàng nhịn không được nữa, hô lên cái tên đã nhiều lần xuất hiện trong giấc mộng của mình, chính mình là một thẳng lo lắng nam tử, Thiên Sơn Vạn Thủy (Nói người đi rất xa, qua nhiều núi nhiều sông), nàng rốt cuộc lại một lần nữa nhìn thấy hắn bình an rồi.
Hạ Hầu Cảnh mở mắt, thẳng người ngồi dậy, vén rèm, mặc một bộ áo gấm hoa, thanh tú khôi ngô, hắn đi về phía nàng, bước chân chững chạc, cảm giác vẫn quen thuộc như vậy.
Tim nàng đập thình thịch, giống như trở lại lúc còn trẻ, gương mặt hắn tươi cười dịu dàng, tiếp theo lấy lòng nói: “Phỉ nhi, chúng ta cùng đi lấy trứng chim thế nào?”
“Đã lâu không gặp, sức khỏe ngươi sao rồi?” Giọng nói dịu dàng mang theo sự quan tâm, Hạ Hầu Cảnh đứng cách nàng năm bước hỏi thăm.
Nàng vội vàng gật đầu nói: “Tốt lắm, toàn bộ đều tốt!” Sợ hắn không tin, nàng còn xoay vài vòng, hốc mắt nàng hơi ẩm, khẩn trương hỏi “Ngươi làm sao vậy?”
Hắn xòe cây quạt, nhếch miệng lên nở nụ cười, đắc ý nói: “Vân tiểu thư đang lo lắng cho ta sao?”
Nụ cười phóng túng không kềm chế được, giọng nói trêu chọc quen thuộc, khiến nàng phục hồi lại tinh thần, nàng gật mạnh đầu nói: “Lo lắng, ta rất lo lắng cho ngươi!” Nhớ lại lần ám sát kia, trong lòng nàng run rẩy một hồi, không phải sợ, mà là lo cho hắn, lo hắn sẽ gặp chuyện không may. Dù rằng nàng quyết định thử thích Tư Nam Tuyệt, cùng Tư Nam Tuyệt trải qua những ngày tháng sau này, nhưng người nam nhân trước mắt là chuyện duy nhất kiếp trước nàng không bỏ được, nàng hi vọng hắn sống thật tốt.
“Nghe Vân tiểu thư nói như vậy, trái tim bị thương của ta cuối cùng cũng có tí an ủi rồi!” Hạ Hầu Cảnh che ngực, giả bộ cảm động.