Ngoài phòng gió lạnh gào thét, y hệt tiếng khóc ác quỷ đập vào màng nhĩ Vân Tuyết Phi.
Cái lạnh xuyên tim, còn có cánh cửa và cửa sổ không ngừng lay động dữ dội . . . . . . Khiến trong lòng Vân Tuyết Phi sinh ra quỷ dị, cơ thể có chút lo lắng run rẩy.
Mình giả dạng quỷ, sẽ không thật sự dẫn quỷ đến chứ?
Đột nhiên sau lưng một con tay lạnh lẽo khoác lên bả vai nàng, Vân Tuyết Phi cứng đờ, xoay đầu qua, chợt một tia chớp bổ xuống, lúc sáng lúc tối chiếu lên gương mặt trắng bệch, nàng rốt cuộc không nhịn được nữa, há miệng định thét chói tai.
Ai ngờ bàn tay kia kéo nàng lùi lại, hành động đột ngột, trong nháy mắt rơi vào cái ôm hơi thở phái nam quen thuộc, nhịp tim đập dồn dập hữu lực, ngực phập phồng, còn có cánh tay từ phía sau lưng vòng chắc eo nàng. . . . . .
Người sau lưng tựa đầu dán vào bên tai nàng, hơi thở ấm áp nhẹ nhàng mơn trớn cái cổ, hai tầng lửa và băng, cơ thể nàng mềm nhũng, sức nặng cả người cũng dồn hết lên nam nhân ở đằng sau.
Giọng nói dịu dàng trước sau như một vang lên: “Mới đi không bao lâu, ngay cả phu quân mình cũng quên rồi hả?” Tư Nam Tuyệt nắm lấy vòng eo mảnh khảnh của nàng, vùi đầu trên bả vai nàng nở nụ cười, nhớ lại cảnh tượng vừa rồi nữ nhân này giả quỷ dọa người, quả thật vô cùng thú vị.
Đột nhiên trong phòng an tĩnh lại, chỉ có tiếng gió ào ào ở bên ngoài truyền đến.
Nghe tiếng Tư Nam Tuyệt, Vân Tuyết Phi kích động mừng như điên, nhưng vui mừng không bao lâu, sắc mặt nàng hơi trầm xuống, trong bóng tối nàng cắn răng hỏi “Mới vừa rồi có phải chàng giả quỷ hù ta không?”
“Chứng kiến nàng giả quỷ vui vẻ như vậy, ta cho rằng nàng thích, cho nên. . . . . .” Tư Nam Tuyệt ho khan hai tiếng, cho dù trong đêm tối biết nàng sẽ không thấy rõ ánh mắt chột dạ của hắn, nhưng hắn vẫn không tự chủ được liếc về phương hướng khác, không dám nhìn thẳng vào nàng.
“Cho nên chàng cũng giả quỷ dọa ta!”
Nghe xong lời của Tư Nam Tuyệt, Vân Tuyết Phi trong cơn giận dữ, có cảm giác bị người trêu trọc, rất mất mặt.
Đột nhiên nàng dồn lực vào khuỷa tay, đẩy mạnh về phía sau, thoát khỏi ôm ấp của hắn, xoay người đi ra bên ngoài, không để ý tới Tư Nam Tuyệt.
Tư Nam Tuyệt sờ mũi một cái, vừa rồi quả thật chơi rất vui, chẳng qua dường như hơi quá, nhìn nữ nhân thở phì phò đi ra ngoài, hắn vội vàng cất bước đuổi theo, đưa tay kéo Vân Tuyết Phi lại, nhỏ nhẹ dỗ dành: “Đừng nóng giận, ta không biết nàng sợ quỷ, sau này sẽ không dọa nàng nữa!” Hắn tuyệt đối không thừa nhận lúc ấy nhìn vẻ mặt phong phú của Vân Tuyết Phi, hắn có ý nghĩ muốn tiếp tục trêu chọc nàng tiếp.
Vân Tuyết Phi hừ một tiếng, đầu lệch sang một bên, không chút để ý Tư Nam Tuyệt.
Đột nhiên hơi thở xung quanh trở nên loãng hơn, dần dần làm cho người ta thở không nổi, trong không khí ẩn giấu tầng tầng sát ý.
Đôi mắt Tư Nam Tuyệt phát lạnh, cả người lộ ra hơi thở giá rét, nhiệt độ bên trong phòng cũng bởi vì hắn mà thoáng chốc chợt lạnh.
Vân Tuyết Phi cũng cảm thấy có điều gì đấy bất thường, nàng nhìn Tư Nam Tuyệt nhíu chặt chân mày, vẻ mặt bỗng nhiên có chút sợ.
“Có phải có nguy hiểm không?” Vân Tuyết Phi nhẹ nhàng cầm ngược tay Tư Nam Tuyệt, nhìn hắn hỏi thăm.
Tư Nam Tuyệt cúi đầu, trong mắt thoáng qua sự kiên định cùng thâm tình, hắn nghiêm túc gật đầu dặn dò: “Nàng đi theo sát ta…ta sẽ bảo vệ nàng!”
Tình cảnh chém giết đêm đó, máu chảy thành sông, vừa nghĩ tới toàn thân nàng ớn lạnh. Nếu hiện tại chỉ có một mình nàng, thì không cần sợ gì cả. Nhưng nàng sợ những người thân cận mình sẽ bị uy hiếp, lo lắng bọn họ bị thương, lo lắng bọn họ đột nhiên kết thúc sinh mệnh, vĩnh viễn biến mất trong cuộc sống của nàng.
Chợt bên ngoài gió lớn nổi lên, cánh cửa cửa sổ va chạm tạo tiếng vang thật lớn, người bên ngoài bị đạp té xuống đất, trước mắt lập tức xuất hiện một đám hắc y nhân, trong tay cầm đao kiếm, lóe ra ánh sáng lạnh.
Lúc tầm mắt Vân Tuyết Phi quét qua đám hắc y nhân, đột nhiên hoảng sợ trợn to hai mắt, những người này lại là xác chết!
Ấn đường hiện sắc đen, da thịt tím bầm cứng ngắc, giống như vỏ cây già từng cục nổi lên, có thể nhìn thấy xương trắng như tuyết bên trong, hai mắt là hai lỗ thủng máu, bên trong âm khí tràn đầy, vô cùng kinh khủng!
Kiếp trước nàng từng nghe nói qua Miêu tộc có một loại cổ khiến cho người ta sợ hãi. Con người sau khi chết, người Miêu tộc sẽ đem thi thể chuyển đến núi cao, có chướng khí rất nặng trong núi bảo tồn, đồng thời dùng rượu thuốc bào chế, bảo đảm thi thể lâu dài không bị thối rửa, trong núi nhiều chỗ không có ánh mặt trời, quanh năm suốt tháng tràn ngập âm khí, bệnh sốt rét ác tính tràn ngập khắp nơi, những thi thể này trải qua luyện chế nghiêm ngặc, trở thành tử sĩ tàn nhẫn lợi hại nhất!
Vân Tuyết Phi nhìn thoáng qua, liền dời mắt đi, nàng nhịn xuống cảm giác nôn mửa trong dạ dày, không biết có phải do bị ảnh hưởng bởi tâm lý, nàng giống như có thể ngửi được mùi xác chết trong không khí.
Dường như Tư Nam Tuyệt cảm thấy được sự lo lắng của nàng, một bàn tay dùng sức nắm chặt nàng, chân mày hắn nhíu chặt, đem Vân Tuyết Phi vào trong phạm vi bảo vệ của mình, con ngươi thâm thúy nghiêm túc, lẳng lặng quan sát động tĩnh xung quanh.
Cả bầu trời đêm một vùng tăm tối, bên ngoài đột nhiên tí tách tí tách từng hạt mưa to rơi xuống, gió lớn gào thét, trên bầu trời sấm chớp ầm ầm. Hắc y nhân vốn đang bất động, đột nhiên đồng loạt ra tay, giơ đao tấn công về phía Tư Nam Tuyệt và Vân Tuyết Phi.
Tư Nam Tuyệt đẩy Vân Tuyết Phi ra sau lưng mình, đưa tay rút từ bên hông ra một thanh nhuyễn kiếm chớp nhoáng ánh bạc, đón nhận công kích của những tử sĩ kia. Tư Nam Tuyệt tập võ từ nhỏ, trình độ có thể coi là cao thủ tuyệt đỉnh, mỗi đợt công kích của tử sĩ, đều bị hắn khống chế ở trong phạm vi nhất định, không để cho bọn họ đi tới phía sau.
Thân hình hắn nhanh nhẹn di chuyển ở bên trong đám hắc y nhân, mấy lần biến nguy thành an, nhưng những người này hoàn toàn mất đi ý thức, không một chút bận tâm, liều chết công kích. Hơn nữa thân thể bọn họ bởi vì được luyện chế bởi nước thuốc và hoàn cảnh đặc thù, gần như là đao thương bất nhập. Tư Nam Tuyệt có thể khống chế bọn hắn ở trong phạm vi nhất định, nhưng lại giết không được, đánh ngã bọn họ, bọn họ lại tiếp tục đứng lên, nhuyễn kiếm có thể ngăn hắn công kích của bọn chúng, tuy nhiên không thể gây ra bất kỳ tổn thương gì!
Tư Nam Tuyệt mím chặt môi, con ngươi ngưng trọng, đón lấy từng đợt công kích trí mạng, kiếm trong tay trong đêm tối tỏa ra ánh sáng lạnh, tử sĩ bị nội lực đánh bay ở trước mặt hắn, rồi lại lập tức bò dậy.
Mắt liếc thấy dáng vẻ Vân Tuyết Phi sốt ruột lo lắng, tim hắn đột nhiên lạnh lẽo, kéo dài thời gian như vậy không phải biện pháp!
“Phi Nhi, nàng đi trước đi!” Tư Nam Tuyệt vừa vung kiếm trong tay, vừa nghiêm túc hô.
Vân Tuyết Phi hơi giật mình, hắn để cho nàng đi trước? Không, nàng không thể đi một mình! Cuộc chiến này nếu kéo dài lâu, rất bất lợi với Tư Nam Tuyệt và nàng, nàng phải nghĩ biện pháp!
Trong đêm tối vắng lặng, xen lẫn tiếng gió tiếng mưa rơi, còn có tiếng đao kiếm va chạm kịch liệt. . . . . . Đột nhiên tiếng sáo cao vút chen vào nghe có vẻ quỷ dị.
Mắt Vân Tuyết Phi sáng lên, tiếng sáo!
Âm thanh tiếng sáo vang dội như thế, người thổi sáo chắc chắn ở gần đây! Nếu giết được người thổi sáo, những tử sĩ này sẽ không còn ai khống chế, không có bất kỳ lực sát thương nào nữa!
Quyết định chủ ý xong, nàng nhúng người nhảy lên, bay đi.
Giọt mưa lớn như hạt đậu làm ướt y phục của nàng, tóc, dính vào nhau, nhưng còn kém xa sự lạnh giá trong lòng nàng, nàng phải nhanh lên, càng chậm Tư Nam Tuyệt bên kia lại càng nguy hiểm!
Kiếp trước thời khắc gặp nguy hiểm, nàng là người thứ nhất chắn trước mặt Hạ Hầu Huyền, cùng người liều mạng, khi đó nàng vẫn cho rằng mình rất kiên cường, cũng không có gì không đúng.
Cho đến khi vừa rồi nguy hiểm kéo tới, Tư Nam Tuyệt theo bản năng đẩy nàng ra sau lưng, nàng mới phát hiện, thì ra cảm giác được người khác bảo vệ lại tốt như thế, có một người như vậy cùng nhau tay nắm tay hết kiếp này, nàng nhất định không thể để hắn hoặc nàng rời đi trước!
Từng giọt từng giọt nước mưa theo tóc trên trán chảy vào mắt, tầm mắt càng ngày càng mơ hồ, nàng ép buộc mắt mình mở to, dò xét bốn phía.
Ánh mắt chợt lóe, nàng quay đầu nhìn thấy cách đó không xa dưới mái hiên, một người mặc đồ màu đen giống như hòa cùng bóng đêm, cầm trong tay cây sáo.
Tiếng sáo quỷ dị kia chính là phát ra từ chỗ hắn!
Con ngươi Vân Tuyết Phi run lên, vận khinh công bay thẳng tới.
Lúc rơi xuống đất, nàng đưa tay lấy từ bên hông ra môt cây chủy thủ, nàng xoay người ngưng tụ nội lực trên thanh chủy thủ, ánh mắt chợt lóe, một tia ánh lạnh thoáng qua.
Động tác trong tay hắc y nhân vẫn không dừng lại, trực tiếp điểm mũi chân một cái, tránh khỏi.
“Ai phái ngươi tới?” Ánh mắt Vân Tuyết Phi như kiếm, chăm chú nhìn hắc y nhân.
Tên hắc y nhân không nói lời nào, vẫn tiếp tục thổi sáo, rõ ràng trên người hắn không hề có bất kỳ sát khí gì, tuy nhiên lại có hơi thở làm cho người ta cảm thấy sợ hãi.
Vân Tuyết Phi lạnh lùng, trực tiếp dùng tay không tấn công, nàng không thể để người này tiếp tục thổi sáo.
Tiếng sáo dừng lại, tình huống thay đổi, một tay hắc y nhân đánh kịch liệt với Vân Tuyết Phi.
Giờ khắc này thời gian trôi qua một cách chậm chạp khó khăn.
Trong lúc giao chiến, Vân Tuyết Phi vẫn luôn thấp thỏm lo cho Tư Nam Tuyệt, nhìn cây sáo vẫn không rời miệng hắn, trong lòng nàng càng sốt ruột hơn.
Ngay tại khoảnh khắc nàng sơ suất, thanh chủy thủ ban nãy lóe ánh sáng đâm về phía nàng, đầu óc Vân Tuyết Phi trống rỗng, mở to hai mắt nhìn mũi dao càng ngày càng gần