Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Đích Nữ Vương Phi

Chương 82-1: Nữ nhi của tội phạm cường bạo (1)

Tác giả: Nam Quang
Chọn tập

Vân Tuyết Phi run lên, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng Vân Hoan Nhan, giọng trầm xuống nói: “Bổn vương phi để cho ngươi nói cũng không phải dung túng ngươi đặt điều mẫu thân bổn vương phi, nếu để bổn vương phi biết chuyện này là do ngươi cố ý nói bừa, bổn vương phi sẽ không bỏ qua cho ngươi!” Kể từ khi sống lại tới nay, nàng đã tiếp thu trí nhớ và tình cảm của chủ nhân thân thể này, nàng chính là Vân Tuyết Phi. Tô Uyển là mẫu thân của nàng, trong trí nhớ mẫu thân là một nữ tử thanh nhã như cúc, làm sao có thể gắn liền với chuyện kinh khủng như vậy? Không, nàng tuyệt đối không tin!

Biết sau khi nói như vậy, Vân Tuyết Phi nhất định sẽ rất tức giận, nhưng chân chính đối mặt với ánh mắt lạnh lẽo kia khiến trong lòng Vân Hoan Nhan cả kinh, nàng đè xuống thoái ý đột ngột xuất hiện, cúi đầu vẫn kiên trì nói: “Thật ra thì vương phi hẳn đã nghe những người già trong phủ nói qua, người sinh không đủ tháng, sinh non hai tháng.”

“Thế giới này trẻ con sinh non rất nhiều, ngươi dựa vào đâu mà đặt chuyện mẫu thân ta?” Vân Tuyết Phi cất giọng ngắt lời nàng, lạnh lùng nói, nàng thà rắng nam nhân ti tiện như Vân Hoài Thiên là phụ thân mình, cũng không nguyện khiến Tô Uyển gánh lấy tội danh bất trinh bất khiết, để khiến mình trở thành nữ nhi của tội phạm cường bạo không rõ lai lịch.

Vân Hoan Nhan siết chặt quả đấm, lòng bàn tay đỗ đầy mồ hôi lạnh, nàng biết sẽ có phản ứng như thế, nhưng nàng chỉ có thể làm như vậy, Vân Tuyết Phi là hy vọng duy nhất của nàng.

“Xin vương phi bớt giận!” Vân Hoan Nhan cúi đầu cung kính nói, “Vương phi có thể điều tra một chút ma ma đỡ đẻ cho đại phu nhân năm đó!”

Vân Tuyết Phi lạnh lùng quan sát kỹ nữ tử ngoan ngoãn trước mặt này. Sau một lát trầm mặc, mở miệng nói: “Nếu chân tướng đó kinh khủng như thế, bất luận thật giả, đều đối với bổn vương phi trăm hại mà không một lợi, tại sao ngươi đem nó tới đàm phán cùng bổn vương phi?”

“Chỉ bằng việc đại phu nhân không phải chết vì uất ức, bà bị Vân Hoài Thiên và Mã Lan Thấm hạ độc hại chết!” Vân Hoan Nhan chợt ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Vân Tuyết Phi: “Vân phủ của ngày hôm nay tất cả đều là năm xưa đại phu nhân mang tới. Khi đó Vân Hoài Thiên chỉ là một tú tài không danh tiếng. Nếu không có đại phu nhân, làm sao được huy hoàng như bây giờ?” Đừng trách nàng hận, những thứ này đều do Vân Hoài Thiên và Mạc Sở Sở buộc nàng, nếu bọn họ không coi nàng là nữ nhi, nàng cũng sẽ không coi bọn họ là phụ mẫu!

“Không phải uất ức chết! Là bị hạ độc hại chết?” Vân Tuyết Phi không thể duy trì tỉnh táo được nữa, âm thanh lạnh lẽo từ giữa kẽ răng nặn ra, tay nắm chặt thành quyền khẽ run.

“Mã Lan Thấm vẫn muốn ngồi lên vị trí đại phu nhân, dĩ nhiên hận đại phu nhân tận xương, mà Vân Hoài Thiên mặc dù thích đại phu nhân, nhưng lại không chấp nhận được sự thật việc bị đại phu nhân phản bội. Sau này biết được chuyện Tô Uyển từng tình cờ cứu lão Vương phi, lão Vương phi biết Tô Uyển có một nữ nhi, vì báo ân, đã để Hộ quốc Vương Gia cưới tiểu thư Vân phủ làm chính phi. Vân Hoài Thiên và Mã Lan Thấm ý định lấy nữ nhi của mình là Vân Hân Nhan thay mận đổi đào. Vì vậy bất chấp mọi thứ, hoặc là không làm, đã làm thì làm cho đến cùng, độc chết đại phu nhân, chẳng qua không ngờ Vương Gia đã sớm điều tra, chỉ mặt gọi tên làm cho tiểu thư người gả đi!”

Vân Tuyết Phi chợt giật mình, rõ ràng sau khi sống lại, mọi chuyện của thể xác này đều không có quan hệ gì với nàng, nhưng nàng lại đón nhận toàn bộ trí nhớ lẫn tình cảm của nguyên chủ. Nàng có thể nhớ rõ mỗi lần gặp mặt Vân Hoài Thiên đều dùng ánh mắt chán ghét nhìn nàng, khiến lòng người lạnh lẽo đến tột cùng. Trước đây nàng rất hay bị thương, đều là tiểu thư Vân phủ. Vì sao Vân Hoài Thiên đối xử với những muội muội khác luôn giữ vẻ mặt tươi cười, vừa nhìn thấy nàng liền nghiêm túc. Bất kể đúng sai, vẫn đánh chửi nàng không thương tiếc, thì ra là nàng không phảis nữ nhi của ông ta!

Trong trí nhớ Tô Uyển luôn luôn lạnh nhạt, cho dù thỉnh thoảng toát ra bi thương, nhưng là phần lớn thời gian vẫn nói cười ríu rít. Lúc còn bé, bà thường nắm lấy tay nàng, dạy nàng viết chữ, kể chuyện xưa cho nàng nghe, mãi mãi ở bên cạnh nàng, cho đến khi tóc điểm bạc, rặng rụng hết, nữ tử như vậy sao có thể uất ức mà chết?

Nguyên chủ của thân xác này đã sớm hoài nghi nguyên nhân dẫn tới cái chết mẫu thân, chỉ có điều không có chứng cớ, nàng luôn cho rằng Mã Lan Thấm hận mẫu thân nàng tận xương. Vân Hoài Thiên cũng vô cùng không thích nàng và mẫu thân của nàng. Chẳng qua không ngờ hai người kia to gan lớn mật như thế, dám ra tay hạ độc Tô Uyển.

Khóe mắt đột nhiên ươn ướt, cổ họng hít thở khó khăn, trong trí nhớ mỗi một cái nhăn mày mỗi nụ cười của Tô Uyển, đều chân thật như vậy, những người này có thể nào tàn nhẫn đến thế? Một nữ tử không tranh quyền thế cũng không tha cho, bất chợt nàng nhớ lại lúc Tô Uyển lâm chung kéo tay nàng, gương mặt tràn đầy áy náy, thống khổ và bi thương. Bà hy vọng có thể sống với nữ nhi của mình đến già, chỉ là không ngờ tâm nguyện nhỏ như vậy cũng làm không được.

“Làm sao ngươi biết những chuyện này?” Vân Tuyết Phi gắt giọng hỏi.

Vân Hoan Nhan nhếch môi, trong lòng biết, Vân Tuyết Phi đã tin, nàng cũng không vui sướng gì, chẳng qua cuộc sống hiện thực luôn tìm mọi cách bức bách nàng. Nếu phụ mẫu đã không coi nàng là con, thì nàng sẽ vì mình mà sống. Nàng không có quyền lựa chọn nơi mình sinh ra, nhưng sẽ làm chủ con đường sau này của mình. Nàng tuyệt đối sẽ không thỏa hiệp, vì tương lai tốt đẹp với Chi Hàng, nàng không tiếc bất cứ giá nào để hoàn thành mục đích!

Nàng chợt cười trào phúng một tiếng: “Mẫu thân của ta Mạc Sở Sở là tay sai trung thành của Mã Lan Thấm, đi theo nữ nhân kia làm không ít việc xấu, chuyện như vậy làm sao mà không biết?” Việc trái với lương tâm làm nhiều rồi tự nhiên sẽ chột dạ, nàng hẳn nên cám ơn người gọi là mẫu thân kia đã giúp cho nàng có được lợi thế như vậy để trao đổi điều kiện với Vương phi.

“Ngươi hi vọng ta trợ giúp ngươi thế nào?” Con ngươi Vân Tuyết Phi ngưng trọng, nội tâm tràn ngập sầu não và oán hận.

“Ta muốn đoạn tuyệt quan hệ với Vân phủ!” Nói năng có khí phách, không chút do dự, ánh mắt Vân Hoan Nhan kiên định nhìn Vân Tuyết Phi: “Vân Hoài Thiên và Mạc Sở Sở bọn họ không xứng làm phụ mẫu ta!”

“Được!” Vân Tuyết Phi lập tức đồng ý, chẳng qua chuyển giọng nói: “Ta có thể giúp ngươi, chỉ có điều ngươi phải đi về giúp ta tìm chứng cứ chuyện mẫu thân Tô Uyển của ta bị hạ độc!” Nàng gả đếnHộ quốc vương phủ, tuyệt không dễ dàng điều tra, đột ngột trở về, sợ rằng sẽ khiến cho Vân Hoài Thiên nghi ngờ, nàng cần một người thay nàng, không thể nghi ngờ người ở trước mắt này thích hợp nhất, thông minh can đảm!

Vân Hoan Nhan không chút do dự gật đầu: “Một lời đã định!”

Không biết nàng về Lâm Phượng viên bằng cách nào, hôm nay nàng bị kích thích quá lớn, đến bây giờ nàng vẫn không tiếp thụ nổi, nàng lại là nữ nhi của một tên cường bạo phạm!

Nhìn cửa lớn đóng chặt, nàng có thể cảm giác Tư Nam Tuyệt đang ở bên trong, nhưng giờ phút này nàng đột nhiên rất sợ. Lúc trước có thể an tâm làm Vương phi của hắn, bởi vì dù Vân Hoài Thiên ti tiện không tốt thế nào, ít nhất thân thế này cũng trong sạch, mang danh hiệu dòng chính nữ. Kết quả hiện tại nàng ngay cả phụ thân cũng không biết là người nào? Cường bạo phạm? Càng có thể tồi tệ hơn nữa hay không, hoặc là trước kia đã từng cướp của giết người? Nghĩ đến trong cơ thể nàng đang chảy dòng máu bẩn thỉu kia, nàng đã cảm thấy không xứng với nam nhân ngọc thụ lâm phong ấy!

Tay chuẩn bị đẩy cửa đột nhiên vô lực để xuống, nàng cần yên lặng một chút, suy nghĩ sau này nên đối mặt với hắn thế nào!

Nàng xoay người định tìm một chỗ yên tĩnh để đả thông cảm xúc.

Đột nhiên một tiếng kẽo kẹt, đại môn bị kéo ra từ bên trong, Vân Tuyết Phi ngẩn ngơ, hình như có cảm ứng, bước chân ngừng lại, không tự chủ được quay đầu.

Tư Nam Tuyệt mặc một bộ áo trắng, đạp ưu nhã bước đi ra, ánh mặt trời phủ trên người một tầng màu vàng kim, khiến cả người thoạt nhìn như ảo như mộng, càng thêm cao không thể chạm tới!

“Phi Nhi, sao tới cửa rồi mà không đi vào?” Tư Nam Tuyệt trước sau như một ôn hòa cưng chiều.

“Ta…ta nhớ ta còn có chuyện chưa làm, cho nên. . . . . .” Con ngươi Vân Tuyết Phi đảo lung tung, vốn định tránh đi, để cho mình tỉnh táo lại, không ngờ bị bắt tại trận!

Tư Nam Tuyệt nhìn vẻ mặt này, trong mắt lóe lên sự sáng tỏ, hắn chân thành đi tới trước mặt nàng, đưa tay cầm lấy sợi tóc nàng, đem nó quấn quanh ở trên ngón tay của mình, nhẹ nhàng vuốt ve.

Sau đó không chút để ý nói: “Hả? Phi Nhi hôm nay rất bận?”

Chọn tập
Bình luận