“Hồng tỷ, sao nữ nhân này còn chưa tỉnh?”
“Có phải hạ thuốc quá nặng hay không?”
“Mặc kệ, ta đi cầm chén nước dội cho nàng ta tỉnh!”
“Tỉnh táo lại cho ta, lão đại từng nói, phải dùng lễ đối đãi!”
“Nàng ta ngủ ở chỗ này lại thoải mái, còn không biết Thược Dược và Mật Nhi chịu khổ ở nơi nào, ngươi bảo ta tỉnh táo thế nào?”
. . . . . .
“Thật ồn ào ~” Vân Tuyết Phi khép hờ đôi mắt, không vui nỉ non.
“Âm thanh gì?” Kim Ngọc quay đầu nhìn về phía Phạm Hồng nói, khuôn mặt tràn đầy nghi ngờ.
Phạm Hồng cũng ngây ngẩn cả người, dời mắt vào bên trong chiếc giường lớn kia mà nói: “Hình như nữ nhân này tỉnh!”
Kim Ngọc lập tức bỏ qua can ngăn của Phạm Hồng, đi mấy bước tới trước giường, nhìn nữ nhân đáng ghét vẫn còn đang ngủ mê, tức giận nghiến răng, lại vẫn đang ngủ!
Nàng ta cũng không nhịn được nữa, vươn tay nắm chặt đôi vai nàng dùng sức lắc lắc mà nói: “Này, ngươi tỉnh lại cho ta, không được ngủ nữa!”
Phạm Hồng vội vàng xông lên phía trước níu tay Kim Ngọc lại nổi giận nói: “Ngươi điên rồi, thời điểm Cảnh vương gia giao nàng ta cho chúng ta từng nói phải chăm sóc nàng ta thật tốt!”
Con mắt như nặng ngàn cân, thế nào cũng không mở ra được, đầu đầy hỗn độn, biết rất rõ bây giờ đang ở trong mộng, toàn thân lại như nhũn ra, xung quanh thật ồn ào, làm cho nàng rất khó chịu!
“Ngươi đừng xía vào ta, tiếp tục như vậy thì nàng ta còn ngủ đến lúc nào? Ta lại không có tính nhẫn nại để đợi!”
Kim Ngọc tức giận đẩy Phạm Hồng ra, đi tới trước bàn cầm lấy bình trà rồi trở lại bên giường, mở nắp bình trà dội nước trà lành lạnh thẳng xuống trên mặt Vân Tuyết Phi, trong miệng vừa hả giận nói: “Ta để cho ngươi ngủ, để cho ngươi giả bộ. . . . . .”
Mặc dù Phạm Hồng nghe theo lời nói của Thẩm Lưu Ly, nhưng nghĩ đến những đồng môn bị Tư Nam Tuyệt bắt đi, không rõ sống chết, nàng ta chỉ có thể thả tay xuống, chấp nhận hành động này của Kim Ngọc.
Lạnh lẽo đột nhiên tới khiến ót Vân Tuyết Phi rung lên, nước lạnh chảy vào mắt, lỗ mũi, còn có miệng của nàng. . . . . . Thật khó chịu, nàng bỗng nhiên có cảm giác khó thở, rốt cuộc người nào đáng ghét thế này?
Nàng vội vàng vạch sương mù trước mắt ra, men theo vùng ánh sáng trước mặt liều mạng chạy về phía trước, đợi khi nàng đắm chìm trong vùng ánh sáng kia, bỗng chốc mở hai mắt ra, toàn thân lại có sức lực.
Nhìn thấy nữ nhân hung thần ác sát trước mặt, khi cầm nước lạnh dội ở trên mặt mình, trong miệng vẫn còn không ngừng mắng, con ngươi của nàng run lên, ngưng tụ hơi sức, trực tiếp đạp một cước về phía Kim Ngọc.
Kim Ngọc không chú ý tới nữ nhân nằm ở trên giường tỉnh, một cước kia tích đủ hơi sức, đạp nàng ta thật mạnh đến trên mặt đất, bình trà quăng bịch một tiếng xuống đất, chia năm xẻ bảy, trong nháy mắt máu tươi nhiễm đỏ mặt đất.
“A ~” Đợi khi đau đớn trên tay truyền đến, còn có từng đợt từng đợt co rút ở bụng truyền tới thần kinh não, Kim Ngọc ôm bụng khổ sở lăn lộn trên mặt đất.
Phạm Hồng kinh hãi, nanh lên trước đỡ Kim Ngọc dậy, ánh mắt chăm chú nhìn trên giường.
“Ồn chết!” Vân Tuyết Phi từ từ ngồi dậy, ác liệt nhìn lên hai nữ nhân mặc áo vải gai thô màu xám tro trước mặt, từ trong quần áo nàng móc ra khăn tay luôn mang theo bên người, vừa nhẹ nhàng lau sạch mặt trước, vừa quan sát hoàn cảnh xung quanh, nàng nhớ rõ nàng ăn cơm với Hạ Hầu Cảnh ở Túy Hương lâu, sao lại thay đổi chỗ rồi? Hạ Hầu Cảnh đâu?
Kim Ngọc tức giận đỏ mắt, chỉ vào Vân Tuyết Phi cắn răng nghiến lợi nói: “Ngươi…ngươi lại dám đá ta!”
Vân Tuyết Phi đứng hẳng dậy, đi tới trước mặt Phạm Hồng và Kim Ngọc, không nhìn ánh mắt tức giận của Kim Ngọc, nàng nhìn chằm chằm Phạm Hồng nói: “Nơi này là chỗ nào?”
Phòng này rất hẹp, gạch đất xây nhà trệt, trong không khí có một mùi mốc meo, thứ duy nhất trong phòng có thể vừa mắt chính là cái giường còn có cái bàn què chân.
Phạm Hồng bị ánh mắt sắc bén như vậy nhìn chăm chú khiến toàn thân sợ hãi, khí thế của nữ nhân này khi ngủ thiếp và tỉnh táo lại hoàn toàn là hai loại bất đồng, hơn nữa nhìn Kim Ngọc vừa bị đạp một cước, rõ ràng cho thấy nữ nhân này biết võ công, tại sao trước đây Cảnh vương gia còn có lão đại đều không đề cập tới?
“Hổ —— đầu —— bang.” Phạm Hồng bị đôi mắt vô cùng sáng ngời nhìn chăm chú nên sợ hãi, trong miệng lắp ba lắp bắp phun ra ba chữ.
Hổ Đầu Bang, núi Hổ Đầu, Thẩm Lưu Ly. . . . . . Đầu Vân Tuyết Phi đột nhiên xuất hiện ba từ then chốt này, nàng lại quét mắt nhìn hoàn cảnh xung quanh một lần nữa, đợi lần nữa đưa mắt dừng ở trên người hai người trước mặt, nàng mới hỏi: “Tại sao ta lại ở chỗ này?”
“Là, là Cảnh vương gia đưa ngươi tới!” Trên trán Phạm Ngọc toát ra mồ hôi lạnh, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt có thể nhìn thấu lòng người kia.
Vốn nên sớm nghĩ đến, nhưng nghe chính xác, trong lòng vẫn có chút khổ sở, nàng khẽ khép hờ mắt, âm thanh cực thấp nói: “Thật sao?”
Kim Ngọc tức giận tới mức phát run, nhìn đôi mắt của nữ nhân trước mặt đột nhiên tối tăm, trong mắt lập tức sáng lên, kéo ra một nụ cười vô cùng đắc ý mà nói: “Bây giờ ngươi là tù binh của chúng ta, an phận chút cho ta, nếu không đừng trách bản cô nương không cho ngươi trái cây để ăn!”
“Ta muốn gặp Thẩm Lưu Ly!” Vân Tuyết Phi đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt kiên định mà nói, mặc dù lần này Hạ Hầu Cảnh đúng là đả thương tim của mình, nhưng hắn lại gián tiếp giúp mình, Lưu Ly, Lưu Ly, không biết hiện tại nàng như thế nào?
Thấy lời nói của mình không hề đả kích nữ nhân ghê tởm trước mặt, Kim Ngọc càng tức giận hơn, vẻ mặt rất tức giận nói: “Lão đại của chúng ta là người ngươi nói muốn gặp là có thể gặp sao? Bây giờ ngươi là tù binh của chúng ta, nhớ rõ thân phận của mình!”
Sắc mặt Vân Tuyết Phi âm trầm, đột nhiên lại gần nhấn mạnh từng chữ từng câu: “Ta nói, ta muốn gặp Thẩm Lưu Ly!”
Đôi mắt lạnh lùng nghiêm nghị làm Phạm Hồng sợ hãi, nàng ta vội vàng kéo Kim Ngọc, che miệng của nàng ta (KN), dán bên tai nàng ta cảnh cáo: “Đừng mất mặt ở chỗ này nữa!”
Rồi sau đó dời mắt đến trên người Vân Tuyết Phi cung kính nói: “Vương phi, mời đi theo ta!”
Vân Tuyết Phi gật đầu một cái, không nhìn ánh mắt phẫn nộ kia, bình tĩnh theo ra ngoài.
Khiến nàng không ngờ chính là, đập vào mắt lại là thanh sơn lục thủy xung quanh, chim hót hoa thơm, hơn mười gian nhà trệt đơn sơ dựng đứng ở chỗ này.
Nơi này cho Vân Tuyết Phi ấn tượng đầu tiên là an bình và tốt lành, gần như mỗi một người đi qua bên cạnh các nàng đều sẽ chào nữ nhân trước mặt một tiếng: “Hồng tỷ!”
Nữ nhân trước mặt cũng sẽ nở nụ cười ấm áp trên mặt và gật đầu một cái.
Nhìn kỹ, trên mặt mọi người ở đây đều tràn đầy nụ cười hạnh phúc, nhưng nàng đi theo nửa ngày, chỉ nhìn thấy nữ nhân và đứa bé, thậm chí ngay cả một nam nhân chân chính cũng chưa từng thấy, chẳng lẽ nơi này là bộ lạc nữ tộc?
Giống như cảm ứng được nghi vấn của Vân Tuyết Phi, Phạm Ngọc đột nhiên mở miệng nói: “Ở đây tất cả đều là quả phụ, hoặc là nữ nhân và bọn nhỏ bị nam nhân vứt bỏ!”
Thân thể Vân Tuyết Phi ngẩn ra, ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm nữ nhân vẫn nở nụ cười trên mặt ở trước mặt, lại nhìn bóng dáng mọi người lao lực nhưng vui sướng xung quanh một chút.
“Những người này đều được lão đại của chúng ta thu nhận, có người là quả phụ của binh lính bỏ mạng trong cuộc chiến tranh một năm trước đây, có người là nữ nhân và đứa bé bị nam nhân độc ác vứt bỏ, ở đây chúng ta là một đại gia đình, mặc dù không có gì đại phú đại quý, nhưng hạnh phúc vui vẻ!”
Phạm Hồng đột nhiên ngừng bước chân lại, đưa tay chỉ một căn nhà trệt tương đối lớn phía trước rồi nói: “Vương phi, nơi này chính là chỗ ở của Thẩm lão đại của chúng ta, ngươi chờ ở chỗ này, ta đi thông báo một tiếng!”
Vân Tuyết Phi gật đầu một cái, lập tức sẽ nhìn thấy Lưu Ly rồi, trong lòng rất khẩn trương kích động, nàng giấu năm ngón tay siết thật chặt ở trong ống tay áo, giờ khắc này dường như nàng nghe thấy tiếng tim mình đập.
Đột nhiên cửa trước mắt bị mở ra một lần nữa, Phạm Hồng bước nhanh lên trước, cười nói: “Vương phi, xin mời, lão đại của chúng ta mời ngươi vào!”
Cấu tạo của những căn nhà dân này đều rất đơn giản, sau khi vào cửa chính, đi thẳng đến một căn phòng phía đông, lúc dừng lại nơi cửa, Phạm Hồng gõ cửa một cái rồi nói: “Thẩm lão đại, vương phi đến rồi!”
Bên trong truyền đến một giọng nữ lưu loát quen thuộc: “Để cho nàng ta đi vào!”