Một câu nói tựa như sét đánh ngang tai, Y Đóa Nhi mở to hai mắt nhìn vẻ mặt Vân Tuyết Phi hoàn toàn nghiêm túc, không hề có ý tứ đùa giỡn, lập tức một trận kích động kéo đến, cười rộ lên gật đầu một cái.
Sao Hạ Hầu Cảnh không biết ý nghĩ trong lòng của nữ nhân trước mắt này, rõ ràng nàng không phải Phỉ Nhi. Nhưng vì sao lúc nghe nàng nói muốn tác hợp hắn với một nữ nhân khác, trong lòng của hắn lại có cảm giác không rõ, đã vậy còn có chút tức giận nữa, hung hăng nhìn chằm chằm Vân Tuyết Phi một cái, giọng nói âm trầm vang lên: “Chúng ta đi chuyến này đường xá nguy hiểm, ngươi tùy tiện dẫn nữ nhi nhà người ta đi, đã hỏi qua phụ mẫu người ta chưa?” Hắn biết Y Xuyên dù lớn tuổi nhưng lại chỉ có duy nhất một nữ nhi, nên hết sức cưng chiều như bảo bối, chắc chắn sẽ không để nàng ấy đi theo.
Vân Tuyết Phi ngẩn ra, quả thật cảm thấy mình đã vượt qua khuôn phép rồi, đưa mắt áy náy nhìn sang đại thúc trung niên đang cau mày.
“Phụ thân ta ông ấy sẽ đồng ý!” Y Đóa Nhi vội vàng nói, mắt nhìn chăm chú Vân Tuyết Phi, chỉ sợ nàng đột nhiên đổi ý. diễn^đàn%%lê**quý&&đôn
Y Xuyên nghe vậy, liền đứng không vững, trong mắt nữ nhi chỉ có Hạ Hầu Cảnh, ông gắt giọng, nhưng không khó để nghe ra một ít uất ức trong đó: “Đóa Nhi, con quên vừa rồi ta đã nói gì với con sao? Ta tuyệt đối sẽ không đồng ý cho con đi cùng bọn họ!”
Y Đóa Nhi xoay người, hai mắt sưng đỏ đối diện Y Xuyên, giọng nói mang theo sự khẩn cầu: “Phụ thân, người để cho con đi cùng với Hạ đại ca và Vân tỷ tỷ ra ngoài va chạm xã hội ~ Đóa Nhi nhất định sẽ thường xuyên về thăm người và mẫu thân!” diễn%đà[email protected]@@@lê%%%%%quý,,,,,đôn
“Nữ nhi tốt của ta ~ nói sao để con hiểu đây? Bên ngoài không hề tốt đẹp giống như con nghĩ đâu, ta và mẫu thân con già rồi, tâm nguyện duy nhất chính là tìm cho con một phu quân tốt có thể làm bạn chăm sóc con cả đời. Để sau trăm tuổi, chúng ta cũng có thể an tâm nhắm mắt xuôi tay, nhưng bây giờ nếu con đi theo bọn họ ra ngoài, tương lai con sẽ chịu rất nhiều khổ sở, ta và mẫu thân con cũng sẽ thường xuyên nhớ nhung. . . . . .” Y Xuyên tận tình khuyên bảo nữ nhi, đời này ông không cầu gì khác, hy vọng duy nhất đó là khiến nữ nhi sống thật vui vẻ. Nếu Hạ Hầu Cảnh yêu nữ nhi của ông, ông còn có thể suy nghĩ một chút, nhưng người ta hoàn toàn không có ý gì với nó, làm sao khi ông biết rõ là sai, còn để nữ nhi đi theo đây?
“Con không sợ khổ, con chỉ muốn ở chung một chỗ với Hạ đại ca!” Y Đóa Nhi vẫn chấp nhất như cũ, ánh mắt kiên định. diễn%%%%Đàn,lê…..quý!!!đôn
“Nhưng ta và mẫu thân con sẽ lo lắng, con là nữ nhi duy nhất của chúng ta, có phụ mẫu nào không muốn nữ nhi của mình sống tốt hơn, con muốn ở cùng Hạ Hầu Cảnh, nhưng con đã hỏi hắn xem hắn có đồng ý hay không?” Ngữ điệu Y Xuyên trầm thấp lạnh lùng nhưng không khó nhìn ra tình thương vô tận mà ông giành cho nữ nhi của mình.
Y Đóa Nhi giật mình, đôi mắt sáng như nước ngước lên, khao khát nhìn Hạ Hầu Cảnh, hi vọng hắn có thể vì mình nói chuyện, như vậy phụ thân cũng sẽ không phản đối nữa!
Trông thấy ánh mắt nữ nhi si mê, sao Y Xuyên không biết ý nghĩ trong lòng nó chứ, nhưng ông cũng biết Hạ Hầu Cảnh đối với nữ nhi của mình một chút ý tứ cũng không có, vì vậy ông chuyển mắt sang Hạ Hầu Cảnh, trịnh trọng nghiêm túc nói: “Hạ Hầu Cảnh, ngươi nói đi!”
Trong lòng Y Đóa Nhi khẽ run lên, bỗng chốc trên mặt phủ lên một tầng màu đỏ như ánh bình minh, tay nắm chặt chiếc khăn. . . . . .
Hạ Hầu Cảnh trầm mặc hồi lâu, hắn biết Y Đóa Nhi thích mình, nhưng vẫn cho rằng chỉ là nhất thời cảm nắng, tuyệt nhiên không ngờ nàng sẽ vì mình mà đấu tranh với phụ thân lâu như vậy. Nhưng thứ lỗi cho hắn, yêu chính là yêu, đời này hắn chỉ yêu một mình Tiết Phỉ, bất kỳ nữ nhân nào cũng không thay thế được địa vị của Tiết Phỉ ở trong lòng hắn, hắn cũng không muốn cả nể!
“Đóa Nhi, bá phụ là vì tốt cho muội!” Hạ Hầu Cảnh mấp máy môi, dừng một chút, nhìn gương mặt Y Đóa Nhi đã trở nên trắng bệt, hắn tiếp tục ném ra một câu nói: “Ta thích nữ hài tử!”
Thẳng thừng từ chối như vậy, Y Đóa Nhi há có thể không hiểu, nàng lần này buông xuống sự dè dặt của nữ nhi, dũng cảm một lần, nhưng lại lấy được kết quả như thế.
Vân Tuyết Phi không khỏi cảm động, thương thay cho tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ, vừa nãy nàng đã ích kỉ rồi. Không quan tâm đến cảm thụ của phụ mẫu người ta, lúc này nhìn bộ dạng Hạ Hầu Cảnh bị làm khó, trong lòng trống rỗng. Nàng có lòng tốt, hi vọng có một nữ nhân xứng đáng có thể bầu bạn với Hạ Hầu Cảnh, để hắn không còn cô đơn nữa, tuy nhiên lại bỏ quên Hạ Hầu Cảnh có thích hay không.
“Ta hiểu, thật xin lỗi, Hạ đại ca, thêm phiền toái cho huynh rồi!” Y Đóa Nhi rũ mắt, cố nén nước mắt, nói khẽ, sau đó xoay người chạy thẳng vào trong phòng.
Hạ Hầu Cảnh thấy vậy khe khẽ thở dài, đưa mắt nhìn sang Y Xuyên: “Bá phụ, thời gian không còn sớm, chúng ta phải đi rồi!”
Đây là một hài tử ưu tú, đáng tiếc cùng Đóa Nhi hữu duyên vô phận, Y Xuyên gật đầu một cái, chân thành nói: “Lên đường thuận đường xuôi gió!”
Trong hoàng cung xanh vàng rực rỡ, khi một tia sáng cuối cùng ở trên trời dần dần biến mất, ban đêm kéo đến lần nữa.
Trường Môn cung là nơi vắng vẻ nhất ở hoàng cung, lúc này từng đợt tiếng nữ tử rên rỉ xen lẫn tiếng thở gấp của nam tử truyền ra dưới ngọn đèn mờ ảo.
“Bá Luân, nhẹ một chút, chàng làm ta đau ~” Gò má Mộ Dung Thanh Y đỏ ửng tràn đầy thẹn thùng, trên ngọc thể trắng nõn khắp nơi rải rác dấu đỏ, giọng nói kiều mỵ lúc này càng thêm kích tình.
“Tiểu Y, Tiểu Y, ta yêu nàng. . . . . .” Tròng mắt Quan Bá Luân chứa đầy dục hỏa, ngắm thân thể xinh đẹp phía dưới, đây là nữ nhân mình ngày nhớ đêm mong, giờ phút này rốt cuộc hoàn toàn thuộc về mình rồi.
Nghe tình nhân nỉ non, Mộ Dung Thanh Y tạm thời quên mất khoảng thời gian không vui này, hai tay ôm lấy cổ Quan Bá Luân, rướng người đưa đôi môi đỏ mọng lên, hai người say mê quấn quit nhau, trong không khí tràn ngập mùi vị tình dục.
Đang lúc hai người quên hết tất cả, tới đoạn cao trào. Đùng một tiếng, cửa chính bị người từ bên ngoài đá văng, một đội Ngự Lâm quân mặc quân phục theo thứ tự chạy vào, cầm đầu chính là người đã chiếm đoạt Mộ Dung Thanh Y rất nhiều lần, Vương Nhị.
Lúc âm thanh vang lên, Quan Bá Luân nhanh tay kéo chiếc chăn bên cạnh, phủ lên cơ thể mê người của Mộ Dung Thanh Y.
“Mộ Dung quý phi, ngươi thật to gan, hoàng thượng bị thương nặng nằm liệt giường, vậy mà ngươi lại dám cùng nam nhân thô lỗ khác ở đây hô mưa gọi gió, dâm loạn hậu cung!” Vương Nhị tức giận chỉ trích.
Mộ Dung Thanh Y không ngờ tên nam nhân ghê tởm này thế nhưng mang theo cấm vệ quân đi vào bắt gian, rõ ràng hôm qua nàng đã phục vụ cho hắn, hôm nay dĩ nhiên nói nàng như vậy, thật đáng ghét mà!
“Người đâu, bắt tên nam nhân lỗ mãng đó lại ta, chờ ta bẩm rõ hoàng thượng, xử lý hắn sau!” Vương Nhị nghiêm giọng ra lệnh, ánh mắt nhìn Quan Bá Luân tràn ngập khiêu khích và chán ghét.
Thời điểm Quan Bá Luân còn chưa hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra, hai binh lính cường tráng đã nhấc hắn lên, cơ thể trần trụi cứ như vậy bày ra trước mặt đám lính. Quen sống trong nhung lụa có bao giờ hắn bị vũ nhục như vậy, nhất thời sắc mặt xanh mét, nhìn vào vẻ mặt vênh váo của Vương Nhị nói: “Ngươi biết ta là ai không, lại dám vô lễ với ta như thế!”
“Ngươi là Thiên tử cũng vô dụng, gian díu với nữ nhân của hoàng thượng, có mười đầu cũng không đủ chém. Bây đâu, giải hắn vào đại lao trước cho ta!” Vương Nhị liếc mắt xuống phía dưới, nhìn thấy vật bẩn thỉu kia, ánh sáng ghen tỵ thoáng qua trong mắt, hắn vỗ vỗ gương mặt trắng trẻo của Quan Bá Luân, hung dữ nói: “Tên tiểu bạch kiểm này, các ngươi chăm sóc thật tốt cho ta!”
Quan Bá Luân tức giận, muốn giãy giụa, nhưng bọn họ đều là cấm vệ quân hoàng cung, đã trải qua huấn luyện, công phu không thể so sánh với người thường, chỉ có thể bị cưỡng chế lôi ra ngoài.
Vương Nhị liếc mắt nữ nhân đang run rẩy trên giường kia, trong mắt hiện lên vẻ hưng phấn, hắn ho khan hai tiếng khoát khoát tay: “Các ngươi đi về trước, ta ở đây coi chừng!”
Một tiếng bước chân chỉnh tề vang lên, không lâu sau, trong phòng yên tĩnh trở lại.
“Ngươi con dâm phụ này, hôm qua ta mới hầu hạ ngươi, không ngờ còn chưa khiến ngươi thỏa mãn, hôm nay ngươi lại dám quyến rũ thêm một tên tiểu bạch kiểm!” Lúc này trong phòng cũng chỉ có hai người bọn họ, Vương Nhị không nhịn được nữa, tức giận nói.
Mộ Dung Thanh Y trần trụi nằm trên giường, trên người nhớp nhúa, may mà lúc đi Bá Luân đã đắp chăn lên cho nàng, nếu không nàng thật không mặt mũi gặp người rồi.
Nghe tiếng bước chân càng ngày càng đến gần, cả trái tim nàng cũng treo lên, cơ thể càng thêm run rẩy lợi hại.
Đột nhiên tiếng bước chân dừng ở trước giường, một đôi tay mạnh mẽ nhấc chăn lên.
“A. . . . . .” Mất đi chăn che giấu, Mộ Dung Thanh Y vọt một cái lật người ngồi dậy, đưa tay vội vàng che kín nơi tư mật của mình.
Vương Nhị ném chăn qua một bên, thưởng thức vẻ mặt hoảng sợ kia, tiếp theo châm chọc cười một tiếng: “Hiện tại mới biết xấu hổ sao, vừa rồi ta thấy ngươi vô cùng dâm đãng mà!”
“Ngươi…ngươi muốn làm gì?” Mộ Dung Thanh Y biết hôm nay chạy không thoát, Bá Luân bị hắn bắt, bây giờ nàng như cá nằm trên thớt, chỉ có thể mặc cho hắn xâu xé.
“Ta muốn làm gì, ngươi không biết?” Vương Nhị nhếch miệng cười nói: “Ta muốn ngươi lấy kĩ năng vừa rồi với tên tiểu bạch kiểm kia phục vụ ta, nói không chừng ta vui, sẽ tha cho ngươi!”
Mộ Dung Thanh Y chợt lóe, ngước mắt vội hỏi: “Vậy ngươi có thả Bá Luân ra không?”
Sắc mặt Vương Nhị tối sầm lại, dĩ nhiên là không muốn rồi, nhưng khi nhìn đến thân thể trắng nõn kia, hắn gật đầu một cái: “Dĩ nhiên, chỉ cần ngươi phục vụ tốt, tất cả đều dễ nói chuyện!”
Sau khi Mộ Dung Thanh Y lấy được đáp áp, trầm mặc hồi lâu, sau đó từ từ thả bàn tay đang che cơ thể ra, chậm rãi di chuyển đến Vương Nhị.
“Nhanh lên, ta không có nhiều kiên nhẫn với ngươi đâu, nếu như ngươi không muốn, ta đi đây!” Vương Nhị cau mày thúc giục, trong mắt hơi sốt ruột, tên tiểu bạch kiểm kia sao so được với hắn chứ. Nữ nhân này mới vừa rồi vui sướng như vậy, giờ phút này nhìn thấy nàng ta dùng thái độ bất đắc dĩ với mình, hắn không khỏi căm tức trong lòng.
Mộ Dung Thanh Y run một cái, hai mắt nhắm lại, vội vàng đưa tay cởi quần áo Vương Nhị ra.
Nhưng Vương Nhị không chờ được nữa, nhào lên cơ thể trắng muốt trước mặt, đây là lần cuối cùng, hắn phải nắm bắt thời gian. . . . . .
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, khi Vương Nhị từ trên người Mộ Dung Thanh Y lật người xuống, nhặt quần áo dưới đất lên mặc vào, Mộ Dung Thanh Y nhịn đau, giọng nói khàn khàn vang lên: “Khi nào thì ngài thả Bá Luân?”
Tay Vương Nhị mặc quần áo dừng lại, vẻ âm u chợt hiện trong mắt, cười một tiếng: “Bây giờ ngươi mặc quần áo vào đi cùng ta, ta sẽ thả hắn ngay trước mặt ngươi, cũng tránh cho ngươi lo lắng.”
Mộ Dung Thanh Y không nghi ngờ gì, chịu đựng đau đớn từ trên giường ngồi dậy, nhặt quần áo dưới đất lên tròng vào người.
Đợi sau khi mặc xong, Vương Nhị dẫn Mộ Dung Thanh Y đi ra ngoài.
Một trước một sau, Mộ Dung Thanh Y tùy Vương Nhị dẫn đường, mặc dù là buổi tối, nhưng trong hoàng cung vẫn sáng như ban ngày, nhìn cảnh vật xung quanh quen thuộc, nàng dừng bước cau mày: “Đây không phải đường đến nhà lao, ngươi rốt cuộc muốn dẫn ta đi đâu?”
“Đã đến nơi này, ta không gạt ngươi nữa, hoàng thượng muốn gặp ngươi!” Vương Nhị gọn gàng dứt khoát nói.
Mộ Dung Thanh Y ngẩn ra, mặc dù nàng rất muốn gặp Hạ Hầu Huyền, nhưng không phải là hiện tại, vừa nãy mình mới xảy ra quan hệ với hai nam nhân. Nếu bị Hạ Hầu Huyền biết, nàng cắm sừng hắn. Cho dù có Vân Tuyết Phi là pháp bảo, hắn cũng sẽ không để mình tiếp tục làm quý phi, không làm quý phi, vậy bao nhiêu sỉ nhục và khổ sở trong mấy ngày nay có tính là gì?
Nàng không chút nghĩ ngợi, lập tức xoay người đi trở về.
Vương Nhị vội vàng ngăn lại, kéo lấy cánh tay Mộ Dung Thanh Y, cảnh cáo nói: “Hôm nay bất luận thế nào ngươi cũng phải theo ta đi gặp hoàng thượng, nếu không ta sẽ không khách sáo với tên tiểu bạch kiểm kia!”
Tuy Mộ Dung Thanh Y thích Quan Bá Luân, nhưng so với tiền đồ của mình, nàng càng thêm coi trọng mình hơn.
“Tùy ngươi!” Mộ Dung Thanh Y thẳng thừng ném ra ba chữ, sau đó bắt đầu giãy giụa.
Rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt, sắc mặt Vương Nhị lạnh lẽo, kẹp chặc hai tay Mộ Dung Thanh Y ra sau lưng, ép nàng đi về phía trước.