Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Lão Đại Sủng Vợ

Chương 7

Tác giả: Thanh Hoài

Đoàng.

Tiếng súng nổ giật gân, đầu con rắn hổ mang nát tung lòi cả não, máu bắn tung tóe dính khắp nơi trên tường, một ít văng lên áo Hạ Quyên Quyên.

Con rắn thè lưỡi, rồi rơi bộp xuống đất.

Cô hoảng sợ nhìn người vừa bắn phát súng. Không ai khác chính là Nguyên, thuộc hạ của Trần Dương Thần.

Ánh mắt hắn lạnh lùng nhìn cô, rút trong túi ra một cái kèn, rồi đưa lên miệng thổi.

Điều đáng ngạc nhiên là âm thanh vang lên từ cái kèn khiến tất cả lũ rắn, bọ cạp độc và rết bỏ chạy, dường như chúng đã được huấn luyện từ trước vậy.

Cô hoảng sợ khụy chân xuống, phía da thịt phần chân chạm vào nền đất lạnh khiến cô hơi hoảng sợ.

Nguyên lạnh lùng tiến lại gần, ánh mắt vẫn rất thần bí.

– Anh…tính làm gì?

Cô hét toáng lên.

– Hạ tiểu thư, lão đại bảo tôi đưa cô về.

Giọng hắn trầm ấm hơn tên kia, làm cô bớt đi phần nào sự lo lắng.

– Em trai tôi đâu!

Cô chợt nhận ra mục đích chính mà mình tới đây.

– Đang ở bệnh viện.

Nguyên trả lời.

– Sao…sao cơ? Đừng hòng lừa tôi! Tên ác ma đó…không thể nào tốt bụng như vậy được…

– Cô không tin cũng được, nếu cô muốn ở đây mãi mãi, một xíu nữa thôi, bọn rắn bọ cạp kia sẽ quay lại…

– Gì…chứ?

Giọng nói Hạ Quyên Quyên có vẻ ngập ngừng, ánh mắt lảo đảo khắp nơi.

– Nếu cô còn muốn nhìn thấy em trai thì đi theo tôi.

Nguyên quay người bước về phía trước, cô nửa tin nửa không nhưng cũng vẫn đi theo.

Phía trước là một lối đi dài không lấy đáy, càng về sâu bên trong càng tối, không khí cũng dần ít lại.

Nguyên một tay cầm đèn pin soi, một tay cầm súng, dáng người vô cùng cao lớn dõng dạc, cũng lạnh lùng không khác gì tên cầm thú kia.

Tóc tách…tóc tách…

Tiếng nước bám trên cao rơi xuống, tạo ra âm điệu vô cùng rợn người, Quyên Quyên khẽ ôm chặt hai cánh tay, hơi lạnh từ khắp nơi ngấm vào da thịt.

– A!

Cô than lên, một thứ gì đó cứa vào da thịt ở phía dưới chân của cô, cô hơi chau mày rồi dừng lại. Máu chảy ròng xuống phía nền đất lạnh.

Nguyên dừng lại, ngoảnh mặt lại khi nghe thấy tiếng thét.

– Hạ tiểu thư, không sao chứ?

– Tôi không sao, chỉ là cái gì đó cứa vào chân.

Nguyên nheo mày, liếc xuống phía dưới, là một loại thực vật chuyên ăn thịt người, chúng sống ở đây từ lâu lắm rồi, nhìn chúng đang nhăm nhe máu cô, hắn dơ súng lên, nhắm vào hàm răng đang ve vẩy của chúng, rồi lạnh lùng nổ súng.

Đoàng.

– Á!

Cô giật mình ôm tai.

– Anh bị điên hả, sao cái gì cũng lôi súng ra bắn thế.

Cô hét lên, đôi tay ôm lấy chỗ bị thương.

Nguyên lại gần rồi cúi xuống, bàn tay to lớn chạm vào chân cô, nhìn một hồi rồi lấy trong túi ra một cái băng keo cá nhân.

– Á! Anh định làm gì vậy?

Cô hoảng sợ, hơi lạnh từng ngón tay thấm vào da chân cô, bàn tay hắn lạnh lùng y như gương mặt hắn vậy.

– Nếu cô không muốn bị nhiễm trùng!

Nguyên nhẹ nhàng gỡ miếng gạt rồi chậm rãi dán lên phía chân cô, trái tim bé nhỏ khẽ rung rinh, ánh mắt bối rối nhìn hành động của hắn.

Cô cứ tưởng xã hội đen sẽ bạo lực, hung hăng lắm chứ, ai dè vẫn còn người dịu dàng…ôn nhu như vậy…

Không gian đầy tĩnh lặng, chỉ nghe mỗi tiếng róc rách của nước, chỉ còn những nhịp tim khẽ đập nhanh, ánh mắt họ khẽ chạm nhau.

– Cái này…xong rồi!

Nguyên vẫn lạnh lùng, giọng nói vẫn không hề có chút ngượng ngùng.

Cô chợt nhận ra đúng là mình tự đa tình mà.

– Vâng, cảm ơn anh.

Cô đứng thẳng dậy, phía dưới có hơi nhói đau, nhưng vẫn cố chịu được, nơi đây đâu đâu cũng nguy hiểm, nhất định phải cảnh giác.

– Hạ tiểu thư, mật đạo này rất nguy hiểm, cô hãy đi sát phía sau lưng tôi để tôi có thể dễ dàng bảo vệ hơn.

– Vâng.

Cô gật đầu, đôi chân thon đi theo Nguyên, khẽ lướt nhìn bờ vai rộng của hắn, hắn cao to thật cô chỉ đứng ngang nách của hắn thôi, ăn gì mà cao to thế không biết. Cô thầm tự nhủ, cùng là người mà sao khác biệt quá, đàn ông sinh ra cao lớn, khỏe mạnh, phụ nữ sinh ra lại yếu đuối, mảnh mai, rốt cuộc thì cũng làm trò tiêu khiển cho bọn đàn ông thối tha này.

Đường hầm này cũng khá dài, đi được một đoạn thì Nguyên bỗng dừng lại. Cô vô tình va vào lưng hắn.

– A! Sao lại dừng lại.

Cô ngước cái cổ thon dài liếc qua, thì ra là có hai lối đi dẫn đến 2 nơi.

– Có 2 lối đi sao? Vậy chúng ta nên đi bên nào?

Cô ngây thơ hỏi, Nguyên vẫn rất bình tĩnh, gương mặt vẫn không một chút biến sắc.

– Không đi bên nào cả!

– Tại sao chứ.

Hạ Quyên Quyên vội vã lên tiếng, không đi bên nào là sao? Chẳng lẽ đào đất để đi hay xuyên tường…Những ý nghĩ này thật nực cười mà.

– Bởi vì đi bên nào cũng sẽ chết, nếu cô đi lối bên phải thì sẽ bị sập bẫy rơi xuống nơi sâu thẳm nhất ở đây bị những cọc nhọn đâm xuyên người mà chết, chưa kể nếu có thoát được thì sẽ làm mồi cho bọn cá sấu kia…

– Sao…sao cơ? Vậy còn lối đi bên kia?

Thật ghê rợn mà. Nghĩ thôi cũng đã sợ rồi.

– Nếu đi đường đó thì ta sẽ vòng lại nơi vừa nãy, bọn rắn,… rết và bọ cạp hẳn rất vui khi nhìn thấy chúng ta lần nữa.

Hạ Quyên Quyên nổi hết da gà, nơi này quả thực rất đáng sợ, chẳng khác gì địa ngục cả, một đi không thể trở về.

– Vậy chúng ta sẽ phải bỏ mạng ở đây sao?

Nguyên khẽ nhếch môi cười, ánh mắt lảo đảo vài vòng, rồi dơ súng lên bắn lần 3.

Đoàng…

Khói súng bay lả lơi trong không khí, màu khói trắng ảo ảo huyền huyền tựa lông tơ.

Một cánh cửa thứ 3 được mở ra, dẫn đến một lối đi khác. Nguyên ngoảnh mặt sang Quyên Quyên rồi cung kính.

– Hạ tiểu thư, chúng ta nên đi thôi, lão đại…đang chờ cô.

Ở phía xa kia là một chiếc camera dẫn đến một trung tâm lớn, những hành động của bọn họ vừa rồi đều được thu vào tầm ngắm của một người, kẻ đó không ai khác chính là – Trần Dương Thần. Đôi môi cong lên điệu vô cùng hài lòng, như kiểu ” đã làm rất tốt.”

—- hết chap 7—-

Ấn sao và đừng quên follow nha <3

Bình luận