Mùa thu ở Canada, lá phong đỏ rơi nhè nhẹ trong gió, tinh nghịch tranh đua nhau ngắm ánh mặt trời, rồi từ từ chạm nhẹ xuống đất…Mùa thu ở Canada là đẹp nhất.
Trần Dương Thần sau khi họp xong liền quay trở về khách sạn, hắn vừa trải qua một cuộc họp vô cùng căng thẳng, vị khách hàng bên kia rất khó tính nên hắn phải mất khá lâu để đàm đạo.
– Lão đại, tối nay 9 giờ chúng ta sẽ cất cánh sang Việt Nam.
– Được rồi, cậu cứ sắp xếp đi.
– Vâng!
– Tôi sẽ ra sảnh trống đợi, cậu mau đi lấy xe đi.
Nguyên gật đầu rồi nhanh chóng chạy ra ngoài lấy xe.
Trần Dương Thần nhàn nhã nhâm nhi tách cafe trên tay rồi với tay lấy một tờ báo gần đó.
Không gian yên tĩnh, hắn đến nơi này cũng đã được 2 ngày rồi nhưng vẫn chưa đi chơi được nơi nào cả, hôm nay cũng là ngày cuối hắn ở đây. Mặc dù đã ở cái tuổi 35 nhưng hắn vẫn còn rất phong độ, gương mặt đẹp trai không tì vết, chiếc mũi cao cùng đôi môi mỏng bạc tình.
Nhiều người phụ nữ đi qua mà nhìn hắn không chớp mắt, họ trầm trồ khen ngợi, người thì đứng từ xa lén chụp hình lại, tất cả chỉ vì ham muốn của bản thân họ.
– Chú đẹp trai!
Tiếng con nít từ đâu vang vọng lại, hắn nheo mày bỏ tờ báo xuống. Thì ra là một cô bé tầm 3 tuổi.
Dễ thương quá!
– Chú đẹp trai đang làm gì vậy?
Cô bé hớn hở tiến lại phía hắn.
– Chú đang đọc báo, cháu tên gì?
Hắn cùng nhàn nhã đáp lại.
– Dạ Carrie Laurrant, tên tiếng trung là Ngọc Hoài.
Trần Dương Thần cười nhẹ, tên nghe dễ thương quá, nếu đứa bé xinh đẹp này là con của hắn thì tốt rồi.
– Cháu làm gì ở đây? Ba mẹ cháu đâu rồi?
– Chú nhìn giống anh trai cháu quá, chú là ba cháu sao?
Trần Dương Thần mỉm cười rồi bế cô bé lên đặt lên chân mình.
– Ba cháu đâu?
Trần Dương Thần tò mò hỏi, chưa bao giờ hắn thấy tò mò như lúc này, nếu là bình thường hắn sẽ rất qua loa, có khi lại không chú tâm tới.
– Mẹ nói cháu không có ba! Chú làm ba cháu đi, chú đẹp trai!
Trần Dương Thần mỉm cười gật đầu, nhìn cô bé này hắn lại nhớ đến Quyên Quyên, nụ cười có cái má lúm sâu thế này thật giống, cả đôi mắt bồ câu nữa, giống lắm, không biết mẹ bọn chúng như thế nào.
– Cháu có cả anh trai sao?
– Vâng, anh ấy chỉ sinh hơn cháu có mấy phút thôi! Anh ấy đẹp trai giống chú lắm.
– Vậy hả!
– Mẹ cháu tên gì?
– Dạ, Rose Laurrant Do.
– Vậy hả, nếu có dịp chú cũng muốn gặp mẹ cháu.
– Để cháu dẫn chú đi gặp luôn.
Cô bé hớn hở, đôi tay nhỏ nhắn nắm lấy đôi tay to lớn của hắn, hắn thích lắm, như hắn đang được con gái mình dắt đi chơi vậy.
– Này, mẹ dặn không được đi theo người lạ cơ mà!
Đằng xa là tiếng của một cậu bé khoảng tầm 3 tuổi, nhìn khuôn mặt lạnh lùng nhìn hắn kìa, trông già dặn chết đi được.
Trần Dương Thần nheo mày, sao thằng bé này nhìn quen quen, rất giống một ai đó mà hắn không thể nào nhớ ra được. Trần Dương Thần mỉm cười rồi tiến lại nó, tay xoa xoa đầu.
– Cháu là anh trai của cô bé này hả?
– Nhìn chú rất quen.
Nó lạnh lùng hỏi, mới 3 tuổi thôi mà cứ ngỡ như 30 tuổi vậy.
– Chú cũng đang tính nói câu đó đây!
– Vâng.
Tiểu quỷ mặt lạnh đáp lại. Làm hắn cảm thấy có chút hứng thú.
– Cháu tên gì?
– Dương Thanh.
Nó nhìn hắn rồi hỏi lại câu đó.
– Chú tên Trần Dương Thần.
Bỗng mắt thằng bé loé sáng lên, đôi môi mỏng nhếch lên cười.
– Chú là Trần Dương Thần, chủ tịch của chuỗi tập đoàn dầu mỏ, đang điều hành tập đoàn Trần Thị, ngoài ra chú còn là Lão đại khét tiếng của xã hội đen. Phải không?
Trần Dương Thần hoàn toàn ngỡ ngàng, tất cả thông tin về hắn cậu bé này nắm rõ như in, đã vậy thông tin mật hắn làm lão đại cũng bị nó phanh phui, nó quả là có bộ óc của thiên tài, nếu được đào tạo kĩ lưỡng có khi sẽ lại có một Trần Dương Thần thứ 2.
– Sao cháu biết chú là lão đại xã hội đen.
– Ông cháu nói! Ông ấy còn nói ngày trước là bạn của ba chú đấy.
Cậu bé vẫn giữ một khuôn mặt lạnh.
– Thật sao? Ông cháu đâu, chú có thể gặp ông cháu được không?
Hắn thực sự rất tò mò người đã dạy cậu bé này, và cả người bạn lúc trước của ba hắn.
Ngọc Hoài nghe vậy liền hí hửng nắm lấy tay hắn, vui vẻ nói.
– Được, được chứ ạ, vì chú đẹp trai nên bọn cháu dẫn chú đi.
– Mẹ sẽ không đồng ý đâu!
Dương Thanh gạt tay cô bé ra, mẹ chúng đã dặn nếu có đi lạc nhất định không được đi theo người lạ.
– Biết đâu mẹ cũng thích chú này như chúng ta thì sao?
Trần Dương Thần mỉm cười tò mò nhìn hai đứa trẻ tranh luận, nếu cô còn sống thì chắc có lẽ con của hắn cũng lớn từng này rồi, cũng xinh đẹp hoạt bát như thế này rồi, chỉ tiếc là…
– Dương Thanh, Ngọc Hoài, hai đứa đi đâu nãy giờ làm mẹ kiếm muốn chết đây này.
Tim Trần Dương Thần như muốn thắt lại, hắn vừa nghe thấy gì vậy, sao giọng nói đó lại quen thuộc đến như vậy, ấm áp, nhưng cũng đầy bi thương.
Từ xa xa một người phụ nữ tầm 29-30 tuổi bước đến, cô vén mái tóc dài lên vành tai, trên môi nở nụ cười tươi tắn rạng rỡ, đôi mắt bồ câu biết cười, người đó sao mà lại quen thuộc đến như vậy…
Trong lòng hắn nhói đau, hắn thốt lên ba chữ…
– Hạ…Quyên…Quyên….
– —- hết chap 82—–