– Anh Thần, đêm nay em qua ngủ với anh được không? Em sợ ở một mình lắm.
Mỹ Tuyết ỏng ẹo nắm lấy tay Trần Dương Thần, mỉm cười quyến rũ, bộ ngực lắc qua lắc đung đưa.
Trần Dương Thần chỉ lạnh lùng đẩy tay ả ra.
– Được rồi đừng nhõng nhẽo nữa, chị dâu em đang có thai đừng để cô ấy chịu đả kích.
– Anh Thần, anh thật quá đáng mà, người ta vì lo lắng cho anh mà từ Mĩ bay qua đây, anh không quan tâm người ta thì thôi hà cớ gì phải nạt nộ gì như thế chứ? Hức…hức…
– Cô ấy đang mang thai con của anh, đừng để anh nhắc lại lần thứ hai.
Trần Dương Thần tỏ ý nhắc nhở, ánh mắt đang không hài lòng.
– Anh Thần, anh vì cô ta mà to tiếng với em, anh thật quá đáng mà.
– Câm miệng, đừng để anh phải nổi nóng.
– Anh…anh quá đáng, em sẽ méc ba cho mà xem…
Trần Dương Thần chỉ liếc một cái rồi tính bỏ đi thì vừa kịp Nguyên xuất hiện, hắn nhìn cô gái đang mít ướt kia rồi ngoảnh mặt bỏ đi.
– Lão đại, có chuyện rồi!
– Đợi tôi ở thư phòng.
– Vâng.
Ả ta tức giận lắm, ở đây mọi người hầu, thuộc hạ đều rất khinh thường ả đâm ra tức tối lắm.
Ả nắm chặt váy tức tối bước lên phòng.
—-
[ Truyện chỉ được đăng trên Wattpad và Facebook chính chủ, vui lòng không edit dưới mọi hình thức, các bạn đang vi phạm luật bản quyền, hãy xin phép một tiếng.]
Thư phòng.
Trần Dương Thần ánh mắt chim ưng nhìn đống hồ sơ đang nằm trên bàn.
– Lão đại tất cả hồ sơ đều ở đây hết, bây giờ nên xử lí thế nào đây?
– Uổng công tôi tin tưởng lão ta đã lâu, không ngờ lại “đem rắn cắn gà nhà” mà.
– Vậy…
Nguyên ngập ngừng nhìn ánh mắt đang lạnh lùng kia, hắn có lẽ đã biết kết quả rồi.
– Giết!
– Vậy còn Mỹ Tuyết!
– Cô ta…tôi chỉ muốn dùng cô ta để làm tiểu Quyên ghen tí thôi, vậy là đủ rồi, cho cô ta đi theo bọn chúng luôn đi, bữa giờ thấy cô ta quá là chướng mắt rồi.
– Vâng, thuộc hạ hiểu rồi!
[…]
Trần Dương Thần cót két mở cửa, nhìn bóng lưng trần của người con gái đang nằm gợi cảm quyến rũ vô cùng, làm vật gì đó đang im lìm ngủ bỗng tỉnh giấc, căng cứng lên, hắn mỉm cười tiến lại, bàn tay chạm nhẹ vào cánh tay kia, thì thầm gọi.
– Vợ ơi, ngủ rồi sao?
…
Hắn ngạc nhiên, đây đâu phải mùi nước hoa của Tiểu Quyên đâu.
Hắn đẩy mạnh cô ta ra, cầm súng chĩa thẳng vào đầu cô ả.
– Ai?
Hắn hét lên.
– Anh Thần là em đây.
Cuối cùng thì cô ả kia cũng lên tiếng, bộ váy ngủ gợi cảm hở hang hết chỗ nói càng làm tôn lên vẻ đẹp yêu kiều của Mỹ Tuyết.
– Tiểu Quyên đâu?
– Anh Thần đêm nay em nguyện dâng hiến cho anh.
– Ra ngoài!
– Anh Thần, em có chỗ nào không bằng cô ta chứ?
– Câm miệng và ra ngoài ngay!
– Anh…hức…hức…
Mỹ Tuyết đau đớn nát lòng chạy nhanh ra ngoài, con ngươi của Trần Dương Thần nổi đầy những vạch đỏ làm ả càng hoảng sợ hơn, cây súng của hắn là không phân biệt phải trái, bất kể già hay trẻ đâu, tốt nhất nên tránh xa vẫn tốt hơn.
Ông quản gia thấy thế liền chạy vào, hấp tấp nói.
– Thưa ông chủ!
– Phu nhân đâu?
– Ban nãy phu nhân nói đi ngắm cảnh trên sân thượng.
Trần Dương Thần không nói lời nào chỉ nhanh chóng hành động, trong lòng bực bội khó tả.
Cái cô ngốc này, đúng là không biết giữ chồng mà.
—–
Hạ Quyên Quyên hít một làn hơi dài cảm nhận khí trời trong lành khi về đêm, mái tóc dài xõa xuống bay phấp phới trong gió, gương mặt thanh tú chứa đựng đầy tâm sự.
Cô sợ khi biết sự thật, rồi chuyện này sẽ đi về đâu, có thật là anh ta chỉ lợi dụng cô để giết ba cô và đánh bại anh cô không?
Thật sự rất hoang mang, nếu ngày nào đó cô và hắn thật sự xa lìa nhau thì sao đây còn đứa trẻ này…
Còn chuyện Hạ Phong Diệp nói nữa, ba mẹ ruột của cô đang ở đâu, liệu họ có đang nhớ về cô không? Hay là đã quên mất có đứa con gái này rồi.
Tại sao họ lại bỏ rơi cô chứ? Tại sao lại không chịu nuôi cô hay là họ đã không còn tồn tại trên đời này rồi.
Rất rất nhiều điều mà cô muốn biết nhưng e là khó khăn.
Điều cô cần làm nhất là phải hỏi thẳng tên Trần Dương Thần kia, rốt cuộc là vì tình yêu hay tình dục…
…
Một bàn tay ấm khẽ vòng qua bụng cô, làn hơi ấm áp vô cùng quen thuộc phả vào gáy nàng.
– Làm gì mà ngẩn ngơ ra thế?
– Sao anh lại ở đây?
– Vợ đó, không lo giữ chồng là mất đấy!
– Không sao em có đủ điều kiện để lo cho con em mà, không có anh cũng chẳng sao!
– Sao lại không ở trong phòng?
– Ban nãy có cô hầu gái vào báo máy lạnh bị hư nên em ra đây hóng gió tí, có chuyện gì sao?
– Không có, chỉ là anh thấy nhớ em, xa em một tí là anh lại thấy lòng mình bất an rồi, sau này đứng đi đâu xa nữa nhé! Được không?
– Được.
Cô mỉm cười hôn trán hắn một cái. Hắn phấn khích định lợi dụng hôn môi nàng nhưng lại nhanh chóng bị chặn lại.
– Em…có chuyện muốn hỏi anh… chuyện này vô cùng quan trọng…em muốn anh nói thật…đừng dấu diếm em điều gì nữa…
Trần Dương Thần tròn xoe mắt nhìn cô, ánh mắt của cô vô cùng nghiêm túc, chắc chắn là rất quan trọng rồi.
– Được, anh hứa sẽ nói thật, em hỏi đi!
…
Hạ Quyên Quyên chần chừ một hồi rồi cũng lên tiếng, chuyện này không thể dấu được nữa, cô cần phải biết.
– Có phải…anh đã biết hết mọi chuyện rồi phải không? Anh căn bản chỉ đang lợi dụng em…có đúng không?
– Đúng vậy!
Hắn thản nhiên thừa nhận ngay lập tức.
…
—– hết chap 34—–