1 tuần sau.
[…]
Trần Dương Thần sau khi họp xong ở tập đoàn đã tức tốc chạy về nhà liền, hắn không thể chờ đợi thêm một giây phút nào nữa, bởi vì…Hạ Quyên Quyên đã tỉnh lại…vợ hắn đã tỉnh lại…Hắn vui mừng khôn xiết, nghe bác sĩ bảo sẽ rất lâu cô mới tỉnh lại, làm hắn ta não lòng vô cùng, không ngờ kì tích đã xuất hiện.
Xe vừa tấp đến cổng, hắn lập tức ra lệnh cho dừng lại rồi nhanh chóng chạy thẳng vào trong nhà.
Không thể để lỡ mất một giây phút nào nữa.
– Tiểu Quyên!
Hắn hét lớn, mở mạnh cánh cửa ra. Đập vào mắt hắn là một người con gái với mái tóc đen dài, cô ngồi thẫn thờ trên giường. Phải mất vài giây hắn mới định thần lại được những điều đang diễn ra, điều này là thật ư?
Hạ Quyên Quyên đã thực sự tỉnh lại!
Hạ Quyên Quyên u sầu ngồi lặng lẽ nhìn khung cảnh ngoài trời kia, gió trời hiu hiu làm mái tóc cô bay phấp phới, gương mặt tiều tụy như không còn sự sống, hàng nước mắt chảy dài, càng làm vẻ đau đớn trong cô thấm đậm, rõ nét hơn.
– Tiểu Quyên, ơn trời là em đã tỉnh lại. Cảm ơn trời vì đã tỉnh lại, cảm ơn em.
Hắn vui vẻ đến bên, vòng tay qua eo nàng, nũng nịu nói. Hắn vui lắm, thật sự rất vui, cảm xúc hạnh phúc của một gia đình là đây sao?
[ Truyện chỉ được đăng trên wattpad và Facebook chính chủ Thanh Hoài. Vui lòng không edit hay chuyển Ver dưới mọi hình thức. Xin hãy tôn trọng chất xám của tớ.]
Cô vẫn im lặng. Làn hơi ấm áp truyền vào da cô, làm cô hơi run rẩy, đẩy mạnh bàn tay hắn ra.
– Tôi muốn ở một mình. Tôi không muốn nhìn thấy mặt anh nữa.
– Không được.
Hắn hét lên, nhìn đôi mắt sưng húp lên của Hạ Quyên Quyên, làm Trần Dương Thần càng lo lắng hơn, lo ngại về một điều không hay sẽ diễn ra.
– Con tôi đã chết rồi đó, anh đã hài lòng chưa?
– Tiểu Quyên, sự việc đó là ngoài ý muốn, anh thật lòng cũng không muốn nó xảy ra.
Hắn giữ chặt hai bả vai cô, giọt nước mắt khẽ động rơi xuống bàn tay hắn.
– Anh im đi, chữ thật lòng của anh tôi có thể tin tưởng nổi không?
– Tiểu Quyên, em bình tĩnh lại có được không?
– Bình tĩnh ư? Hừ! Con tôi chết, người tôi luôn ấp ôm mỗi ngày đều lừa dối, lợi dụng tôi, anh nghĩ tôi có thể bình tĩnh lại được sao?
– Là anh không tốt khi đã lợi dụng em, nhưng xin em đừng nói những lời đó với anh có được không?
– Anh nghĩ mình còn đủ tư cách để cầu xin tôi ư? Đứa bé chết rồi, lòng tôi cũng đang dần chết theo nó đây, anh có biết không? Chỗ này đau lắm, cái hạnh phúc khi được làm mẹ của tôi đã bị anh và ả hồ ly tinh kia vùi dập hết rồi, tất cả đã hết rồi… không còn gì nữa, ba mẹ… em trai…và cả đứa bé nữa….tất cả đều đã bỏ tôi mà ra đi hết rồi…
Hạ Quyên Quyên gục xuống, đôi mắt vô hồn lảo đảo xung quanh, miệng thì cứ lầm bầm trông đáng thương vô cùng, hai đôi mắt to tròn giờ lại thay bằng cặp mắt sưng húp lên, cô khóc rất nhiều, rất nhiều… không còn gì đau đớn hơn khi tỉnh dậy…mọi chuyện đã vượt tầm kiểm soát…đắng lòng cho cái câu “đứa bé đã không còn, xin phu nhân đừng quá đau buồn, đây chỉ là sự cố ngoài ý muốn”
Thật nực cười, khen cho “sự cố ngoài ý muốn…”
Cô bắt đầu có những biểu hiện lạ làm hắn vô cùng đau đầu, hắn khụy người xuống, hai vòng tay to lớn bao trọn cả thân xác bé nhỏ của nàng, cảm nhận hơi ấm, cảm nhận nhịp tim đang đập rất nhanh khi hai thân xác chạm nhau.
– Tiểu Quyên, em đừng buồn nữa, mất đứa này chúng ta sẽ lại có đứa khác hà cớ gì em phải tự dằn vặt bản thân như thế này chứ?
Giọng Trần Dương Thần nhẹ nhàng như sóng vỗ, trầm ấm lại truyền cảm, hắn lăn tăn một hồi rồi nói tiếp.
– Vợ có muốn đi đâu chơi không? Hôm nay anh dành nguyên ngày cho vợ nhé. Chịu không?
– Buông ra! Tôi muốn ở một mình. Chỉ một mình thôi…làm ơn…để tôi yên tĩnh…làm ơn…xin anh…
Trần Dương Thần trìu mày xuống, hắn thở dài, rồi đứng dậy. Từ khi cô hôn mê đến giờ, đêm nào hắn cũng thức đêm để canh cô ngủ, đi làm thì đi muộn về sớm, có khi dành cả ngày để ở nhà ngắm cô ngủ, lần đầu tiên hắn vì một người phụ nữ mà phải đau đầu thế này, một Trần Dương Thần cao ngạo, tự tin, không vướng bận điều gì đi đâu rồi…
– Được rồi, nếu em muốn ở một mình thì anh cũng không ép buộc nữa…anh sẽ quay lại với em sớm thôi…ngủ một giấc cho khoẻ…đừng nghĩ ngợi nữa.
Giọng hắn trầm ấm lại pha chút đượm buồn, hắn rầu rĩ bước ra, trước khi đóng cửa, còn lo lắng nhìn cô một lâu rồi mới dám rời đi.