Người ta có thể cho rằng mọi chướng ngại nay đã được dỡ bỏ và viễn cảnh cuồng điên cùng khoái lạc vô biên ngay trước mắt, tôi có thể thầm ngả lưng, thốt ra tiếng thở phào khinh khoái. Eh bien, pas du tout! Thay vì phơi mình tận hưởng chùm sáng rạng rỡ của Số Phận tươi cười, tôi lại bị ám ảnh bởi đủ mọi thứ lo sợ và lưỡng lự thuần túy thuộc về luân thường đạo lý. Thí dụ: liệu rằng chuyện Lo nhất nhất bị ngăn cấm tham gia vào những buổi lễ hiếu hỷ trong gia đình ruột thịt của nàng có làm mọi người ngạc nhiên hay không? Quý vị chắc còn nhớ — chúng tôi đã không cho nàng dự đám cưới của chúng tôi. Hoặc một chuyện nữa: giả dụ như cánh tay dài lông lá của Trùng Khớp Ngẫu Nhiên đã vươn ra để trừ khử một phụ nữ vô tội, thì liệu Trùng Khớp Ngẫu Nhiên có thể không lờ đi, trong một khoảnh khắc vô đạo, những gì con cừu non sinh đôi của nó đã làm và dúi cho Lo một mẩu tin chia buồn quá sớm. Thật ra thì — tai nạn này chỉ được đưa tin trên Thời Báo Ramsdale — chứ không có trên Bản Tin Parkington hay Người Đưa Tin Climax, Trại Q ở bang khác, và những cái chết tại địa phương chẳng nhận được sự quan tâm của báo chí liên bang; nhưng tôi không thể ngừng tưởng tượng rằng bằng cách này hay cách khác Dolly Haze đã được báo tin rồi, và rằng đúng vào lúc tôi đang trên đường đón nàng, nàng đã được chở về Ramsdale bởi những người bạn mà tôi không biết. Vẫn còn nỗi bất an nhiều hơn tất cả những phỏng đoán âu lo ấy, là thực tế rằng Humbert Humbert, một công dân Mỹ mới toanh có nguồn gốc châu Âu tăm tối, chẳng chịu thực hiện các thủ tục để trở thành người giám hộ hợp pháp cho cô con gái (mười hai năm và bảy tháng tuổi) của bà vợ đã chết của ông ta. Liệu có bao giờ tôi dám thực hiện các thủ tục ấy? Tôi không thể nén một cái rùng mình mỗi khi hình dung sự trần trụi của tôi bị bao vây bởi những quy chế thần bí trong ánh sáng chói gắt tàn nhẫn của Thông Luật.
Kế hoạch của tôi quả là kỳ công nghệ thuật nguyên thủy: tôi sẽ vun vút lướt vào Trại Q, kể cho Lolita rằng mẹ nàng sắp phải trải qua ca phẫu thuật nghiêm trọng tại một bệnh viện hư cấu, và sau đó cứ lang thang cùng nymphet ngái ngủ của mình từ nhà trọ này đến nhà trọ khác trong khi mẹ nàng khỏe dần khỏe dần và cuối cùng lăn ra chết. Nhưng trong khi du hành đến khu trại, mối âu lo của tôi lớn dần lên. Tôi không thể chịu đựng được suy nghĩ rằng tôi có thể không tìm thấy Lolita ở nơi ấy — hoặc tìm thấy, thay vào đó, một Lolita khác, đang hoảng sợ, kêu gào đòi người thân nào đấy của gia đình: không phải vợ chồng nhà Farlow, ơn Chúa — nàng hầu như không quen biết họ — nhưng liệu có thể còn những người khác mà tôi không tính đến? Cuối cùng, tôi quyết định thực hiện cuộc điện thoại đường dài mà tôi đã giả vờ hết sức mĩ mãn vài ngày trước. Trời mưa nặng hạt khi tôi dừng xe tại một nơi lầy lội ngoại ô Parkington, ngay trước cái Ngã Ba mà một nhánh của nó đi vòng qua thành phố và dẫn đến con đường cao tốc vắt ngang những ngọn đồi để tới Hồ Climax và Trại Q. Tôi tắt động cơ và ngồi dễ đến một phút trong xe để xiết lại mình cho cuộc điện thoại ấy, chằm chằm nhìn mưa, nhìn vỉa hè ngập nước, nhìn trụ cứu hỏa: một thứ thật sự gớm guốc, phủ lớp sơn dày màu bạc và màu đỏ, dang rộng những mẩu tay cụt đỏ lòm để được tô bóng bởi cơn mưa tựa như dòng máu cách điệu nhỏ giọt lên sợi xích màu bạc của nó. Không ngạc nhiên rằng việc đỗ xe cạnh những thứ tàn tật ác mộng này đã bị nghiêm cấm. Tôi lái xe vào trạm xăng. Một bất ngờ dành cho tôi khi cuối cùng thì những đồng xu cũng lách cách rơi xuống suôn sẻ và một giọng nói được cho phép trả lời tôi.
Holmes, bà sếp Trại, thông báo cho tôi rằng Dolly đã đi từ thứ Hai (bây giờ là thứ Tư) trong đoàn hành quân lên đồi với nhóm của nàng và chắc là sẽ về vào lúc khá muộn hôm nay. Liệu tôi có muốn đến vào ngày mai, và chính xác là có chuyện gì — Không đi vào chi tiết, tôi nói rằng mẹ nàng đã nhập viện, rằng tình hình là nghiêm trọng, rằng không nên nói cho đứa trẻ biết là chuyện nghiêm trọng và rằng con bé sẽ phải sẵn sàng để rời đi với tôi vào chiều mai. Hai giọng nói từ biệt nhau trong bùng nổ thiện ý nồng nhiệt, và do trục trặc cơ khí kỳ dị nào đó, tất cả những đồng xu của tôi nháo nhào rơi ngược lại cho tôi cùng tiếng loảng xoảng của chiếc máy đánh bài khi nhả tiền thắng cuộc, nó suýt nữa làm tôi cười phá lên bất chấp nỗi thất vọng vì phải trì hoãn niềm hoan lạc. Có điều băn khoăn là không biết sự tuôn chảy đột ngột này, sự hoàn trả đột biến này, cách này cách khác có tương liên hay không, trong tâm trí của McFate, với hư cấu vốn có của tôi về cuộc hành trình nhỏ ấy trước cả khi được biết về nó như bây giờ tôi đã biết.
Sau đó là gì nhỉ? Tôi tạt qua khu trung tâm thương mại của Parkington và dành toàn bộ buổi chiều (thời tiết trong lành, thành phố loáng ướt như bạc-và-kính) để sắm những món đồ xinh đẹp cho Lo. Trời ơi, cả một cơn mua sắm rồ dại biết bao đã được thúc ép bởi sự mê cuồng mà Humbert có trong những ngày đó với vải dệt kẻ ô, vải bông rực rỡ, diềm xếp nếp, tay áo ngắn bồng-ra, xếp ly mềm, thân áo trên bó-sát và váy phồng rộng! Ôi Lolita, em là nàng thơ của tôi, như Vee là của Poe và Bea của Dante, và làm sao cô bé có thể không thích xoay mình trong quần chíp và váy quay tròn? Có phải tôi còn điều gì đó đặc biệt trong tâm trí? Giọng nói ngon ngọt dỗ dành hỏi tôi. Đồ bơi? Chúng tôi có chúng với đủ mọi tông màu. Hồng hồng mộng mơ, xanh ngọc mờ mờ, tim tím qui đầu, đỏ uất kim hương, đen ố là la. Còn áo liền quần soọc thì sao? Váy lót? Không váy lót. Lo và tôi ghét váy lót.
Một trong các chỉ dẫn của tôi trong những việc này là ghi chép đo đạc nhân trắc được mẹ nàng thực hiện vào sinh nhật thứ mười hai của Lo (độc giả chắc còn nhớ cuốn sách ấy, cuốn Hiểu-Về-Con-Bạn). Tôi có cảm giác rằng Charlotte, bị xúi giục bởi những nguyên cớ tăm tối của đố kị và căm ghét, đã thêm vào chỗ này một inch, chỗ kia một pound; nhưng vì lẽ rằng nymphet, chẳng nghi ngờ gì, lớn lên đôi chút trong bảy tháng vừa qua, tôi nghĩ tôi có thể thận trọng chấp nhận phần lớn những số đo ấy hồi tháng Một: vòng hông, hai mươi chín inch; vòng đùi non (ngay dưới nếp mông), mười bảy inch; vòng bắp chân và chu vi cổ, mười một; chu vi ngực, hai mươi bảy; vòng bắp tay, tám; eo, hai mươi ba; cao, năm mươi bảy inch; nặng, bảy mươi tám pound; dáng, dây; chỉ số thông minh 121; ruột thừa hình con sâu, còn nguyên, đội ơn Chúa.
Ngoài những số đo ấy ra, tôi đương nhiên có thể mường tượng Lolita với sự rõ nét ảo giác; và nâng niu như tôi vẫn nâng niu cảm giác râm ran nơi xương ức tại đúng chỗ mà đỉnh đầu mượt mà của nàng đã một đôi lần vươn đến ngang trái tim tôi; và cảm thấy như tôi vẫn cảm thấy sức nặng ấm áp của nàng trong lòng tôi (đến nỗi mà, trong ý thức, tôi luôn luôn “mang Lolita” như người đàn bà “mang thai”), tôi đã không ngạc nhiên khi sau này phát hiện ra rằng ước tính của mình ít nhiều chính xác. Hơn nữa, do từng nghiên cứu một cuốn chào hàng dành cho thời điểm giữa mùa hè, nên tôi xem xét với vẻ rất hiểu biết những món đồ xinh xẻo khác nhau, giày thể thao, giày mềm, giày khiêu vũ da dê con nhàu nhĩ cho đám nhóc dê cỏn nhàu nhĩ. Cô gái môi son má phấn mặc đồ đen, người phục dịch tất cả những nhu cầu cồn cào này của tôi, đã biến sự uyên bác của bậc làm cha mẹ và lời diễn tả tỉ mỉ thành những uyển ngữ thương mại, như là “cỡ nhỏ.” Một mụ đàn bà khác, già hơn nhiều, mặc đồ trắng, với trang điểm phường chèo, dường như bị ấn tượng một cách bất thường trước hiểu biết của tôi về thời trang trẻ; có lẽ tôi có cô bồ nhí tí hon nào đó chăng; do vậy, khi được cho xem chiếc váy có những cái túi “xinh xinh” đằng trước, tôi cố tình chêm vào một câu hỏi đực rựa ngô nghê và được ban thưởng bằng màn trình diễn tươi cười về cách phẹc mơ tuya hoạt động ở đằng sau váy. Ngay sau đó, tôi thỏa thuê hưởng lạc cùng mọi thể loại quần soọc và quần chip — những bóng ma Lolita nhỏ bé nhảy múa, rơi rụng, phủ đầy hoa cúc lên quầy hàng. Chúng tôi hoàn tất giao dịch mua bán bằng vài bộ pijama vải bông nghiêm trang theo phong cách trai-hàng-thịt bình dân. Humbert, trai bình dân hàng thịt.
Có chút gì đó hoang đường và ma thuật trong những cửa hàng rộng lớn ấy, nơi mà theo quảng cáo thì cô gái văn phòng có thể mua được nguyên một tủ quần áo cho hội-họp-đến-hẹn-hò, nơi em gái nhỏ có thể mơ về ngày mà chiếc áo nịt len của bé sẽ làm cho lũ con trai ngồi dãy bàn sau lưng trong lớp học phải chảy dãi. Những ma nơ canh nhựa dẻo kích thước như người thật trong hình dạng lũ trẻ mũi-hếch với gương mặt màu nâu xám, xanh lục, lấm chấm đốm tàn nhang nâu nâu, đầu trâu tai lừa, lềnh phềnh quanh tôi. Tôi nhận thức rõ rằng mình là vị khách duy nhất trong cái chốn khá là ma quái đó, nơi tôi lượn lờ như con cá trong bể nuôi màu xanh lá cây nhạt. Tôi cảm nhận được hình thái tư duy kỳ lạ trong tâm trí các quý cô lừ đừ vẫn hộ tống tôi từ quầy hàng này qua quầy hàng khác, từ phiến đá ngầm cho đến bụi tảo biển, và những cái thắt lưng và vòng xuyến mà tôi chọn dường như rơi từ bàn tay nàng tiên chim vào làn nước trong suốt. Tôi mua một chiếc va li thanh lịch, nhờ xếp những món đồ tôi vừa sắm sửa vào trong nó, và ghé đến khách sạn gần nhất, rất hài lòng với ngày của mình.
Bằng cách nào đó, có liên quan với buổi chiều mua sắm kén chọn, bình yên thơ mộng ấy, tôi hồi tưởng lại cái khách sạn hay nhà trọ mang tên đầy cám dỗ The Enchanted Hunters mà Charlotte đã tình cờ nhắc đến không lâu trước sự giải thoát của tôi. Với trợ giúp của sách chỉ đường, tôi định vị được nó trong một thị trấn hẻo lánh vùng Briceland, cách trại hè của Lo bốn giờ lái xe. Tôi lẽ ra đã gọi điện thoại nhưng lại e ngại rằng giọng nói của mình có thể ra ngoài sự kiểm soát và lạc thành tiếng quàng quạc làm bộ làm tịch từ một thứ Anh ngữ trọ trẹ, tôi quyết định gửi bức điện báo đặt một phòng có hai giường sóng đôi cho đêm mai. Tôi là chàng Hoàng Tử Quyến Rũ hài hước, vụng về, lưỡng lự biết bao! Một vài độc giả của tôi sẽ cười tôi đến thế nào khi tôi kể cho họ nghe về khó khăn tôi gặp phải với việc viết ra bức điện tín của mình! Tôi nên viết sao đây: Humbert và con gái? Humberg và con gái nhỏ? Humberg và cô gái non nớt? Homburg và con? Lỗi buồn cười — chữ “g” ở cuối tên — cuối cùng đã lọt qua, có thể là tiếng vọng thần giao cách cảm của những ngắc ngứ đó của tôi.
Và sau đó, trong nhung lụa đêm hè, những ấp ủ của tôi trên bùa ngải tôi khư khư bên mình! Ôi Hamburg hà tiện! Phải chăng gã chính là Chàng Thợ Săn Bị Bỏ Bùa trong lúc gã bàn đi tính lại với chính mình trên cái hộp đầy ắp đạn thần? Để đánh tan tác con yêu quái mất ngủ thì gã có thể tự thử một trong những viên con nhộng tím thạch anh đó? Có bốn mươi viên cả thảy — bốn mươi đêm với cô bé mỏng mảnh ngủ bên phía thình thịch rộn ràng của tôi; liệu tôi có thể lấy trộm của chính mình một đêm như thế cốt để ngủ? Chắc chắn là không: từng trái mận tí hon, từng mô hình thiên hà siêu nhỏ với bụi sao sống động của nó đều cực kỳ quý giá. Ôi, hãy để tôi sướt mướt lần này! Tôi đã quá đỗi mệt mỏi vì cứ phải làm kẻ hay nhạo báng.