Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Quyền Chủ Ngọc Ấn

Chương 11: Túc Cốt công

Tác giả: Giả Cổ Long
Chọn tập

Nam Thiên bang chủ Chấn Vũ Thiên vận trường bào có thêu vầng nhật quang trước ngực, ngồi chễm chệ trên chiếc ngai sơn son thiếp vàng. Hầu hai bên là hai hàng cao thủ Nam Thiên bang, toàn là những kẻ đại thành danh trên chốn giang hồ. Ngồi bên cạnh Chấn Vũ Thiên chẳng ai khác chính là vị ái thiếp Hoàng Chỉ Nhược. Nàng vận một bộ cánh thật lộng lẫy. Dung diện được trang điểm cầu kỳ, sắc sảo. Ngồi dưới Nam Thiên bang chủ một chút là đại thiếu gia Nam Thiên bang Chấn Tần Nhược.

Chấn Vũ Thiên định nhãn nhìn nhóm người của Du Thiếu Hoa. Y tằng hắng nói :

– Bổn Bang chủ không biết Du công tử là ai, nhưng biết hai vị bằng hữu của công tử. Họ là những hảo thủ trong chốn võ lâm. Quái Thủ Thiên Tôn Đàn Lư đi đến đâu thì ai cũng biết bởi hai tuyệt thức “Hàm Mô công” và “Đàn Chỉ thần công”, còn Thích Đà Không lại có tuyệt học của Phật môn. Du công tử kết bạn được với hai vị này chứng tỏ lai lịch của công tử không tầm thường chút nào.

Thiếu Hoa trịnh trọng ôm quyền xá rồi từ tốn nói :

– Bang chủ quá khen. Thiếu Hoa vô cùng hổ thẹn. Thiếu Hoa vốn chỉ là một kẻ vô danh trên chốn giang hồ. Chẳng qua vì có duyên nên mới được kết thân với Đàn lão huynh và Thích Đà Không hòa thượng. Nói như thế, nhưng nếu đem Đàn lão huynh và Thích Đà Không so với Chấn bang chủ chẳng khác nào đem so sánh vầng nhật quang với đom đóm lập lòe.

Nghe Thiếu Hoa thốt ra câu này, mặt Chấn Vũ Thiên lộ rõ những nét phấn khích và tự đắc. Y gật đầu nói :

– Nghe công tử nói, bổn Bang chủ càng đánh giá cao về người.

Y định nhãn nhìn Thiếu Hoa nói tiếp :

– Trên giang hồ, công tử hẳn đã nghe về Nam Thiên bang chủ Chấn Vũ Thiên?

– Đỉnh thiên lập địa đất phương Nam, Nam Thiên bang chủ Chấn Vũ Thiên, trên võ lâm ai cũng biết. Tại hạ mặc dù không phải là người của võ lâm vẫn nghe tiếng Nam Thiên bang chủ.

– Thế công tử nghe thiên hạ nói gì về bổn Bang chủ?

– Phương Bắc có Bắc Thiên môn Bang chủ, phương Nam có Nam Thiên bang Bang chủ. Nhị vị Bang chủ như rồng và phụng, mỗi người làm chủ một phương. Nếu Bắc Thiên môn có Vô Ảnh đao thì Nam Thiên bang có Lôi quyền.

Chấn Vũ Thiên cau mày :

– Kiếm văn của công tử rất uyên bác, bổn Bang chủ vô cùng khâm phục.

– Bang chủ quá khen, chẳng qua tại hạ chỉ nghe thiên hạ truyền tụng với nhau mà thôi.

– Vậy bổn Bang chủ hỏi công tử, Bắc Thiên môn và Nam Thiên bang, ai hơn ai.

Thiếu Hoa mỉm cười. Nụ cười cầu tình của gã nhanh chóng đập vào mắt Hoàng Chỉ Nhược. Nàng liếc mắt đưa tình với Thiếu Hoa. Thiếu Hoa từ tốn nói tiếp :

– Bang chủ hỏi một câu mà Thiếu Hoa không biết phải trả lời như thế nào.

Thiếu Hoa chỉ có thể nói mặc dù đã xuôi chảy khắp mọi nơi trên chốn giang hồ nhưng tuyệt nhiên vẫn không đủ kiến văn để có thể phân định Bắc hay Nam ai hơn ai. Mong Bang chủ miễn cho Thiếu Hoa câu hỏi này.

Chấn Vũ Thiên buông một tiếng thở dài :

– Chẳng có ai trả lời được câu hỏi này, bổn Bang chủ thật thất vọng. Nhưng nghe công tử nói, bổn Bang chủ cũng hiểu được người như thế nào?

Y đứng lên, chấp tay sau lưng, nhìn Thiếu Hoa nói :

– Lần này đến Nam Thiên bang, hẳn Du công tử có điều muốn thỉnh cầu với ta?

Thiếu Hoa ôm quyền nói :

– Bang chủ tinh nhãn, quả thật lần này đến Nam Thiên bang, Thiếu Hoa có một chuyện thỉnh cầu Bang chủ.

Chấn Vũ Thiên vuốt chòm râu đen nhánh :

– Công tử muốn thỉnh cầu bổn Bang chủ điều gì?

Thiếu Hoa nhìn sang Thích Đà Không. Hơi liếc mắt về phía Hoàng Chỉ Nhược rồi quay lại Chấn Vũ Thiên, Thiếu Hoa ôn nhu nói :

– Tại hạ đến Nam Thiên bang lần này muốn thỉnh cầu Bang chủ rộng lượng hào phóng phán lệnh phóng thích một người.

Chấn Vũ Thiên cau mày :

– Phóng thích người. Công tử nói như thế có ý gì?

Thiếu Hoa ôm quyền nói :

– Chắc hẳn Bang chủ không biết nên khó tin vào lời của tại hạ.

Chấn Vũ Thiên vuốt râu hất mặt :

– Đã đến Nam Thiên bang, công tử cứ nói thẳng ra mục đích của mình.

– Tại hạ đâu dám quanh co với Bang chủ.

Liếc nhanh về phía Chấn Tần Nhược, Thiếu Hoa mới đổi giọng trang trọng nói với Chấn Vũ Thiên :

– Tại hạ vừa xin với Bang chủ vừa thỉnh cầu Chấn Tần Nhược đại thiếu gia phóng thích Vi Thúy Ngọc.

Đôi chân mày của Chấn Vũ Thiên nhíu hẳn lại :

– Trong Nam Thiên bang chẳng có ai tên Vi Thúy Ngọc.

Thiếu Hoa nhìn sang Tần Nhược :

– Bang chủ không biết nhưng Chấn thiếu gia biết Thúy Ngọc là ai.

Chấn Tần Nhược bật đứng lên chỉ Thiếu Hoa, gằn giọng nói :

– Hồ đồ. Tại sao ngươi nói nhăng nói cuội như vậy. Ngươi nói như vậy là có ý gì?

Thiếu Hoa nhìn Tần Nhược từ tốn nói :

– Đại thiếu gia đừng nóng, tại hạ đến Nam Thiên bang với ý thỉnh cầu sự độ lượng của Bang chủ và thiếu gia. Đã đến thỉnh thì tất biết mình thỉnh cầu điều gì. Vi Thúy Ngọc tiểu thư là ái nữ của một vị bằng hữu tại hạ được người đó nhờ đến thỉnh cầu Nam Thiên bang chủ.

– Nói càn. Thế ngươi biết Vi Thúy Ngọc đang ở đâu không?

Thiếu Hoa nhìn Chấn Vũ Thiên :

– Trong Nam Thiên bang có một gian mật thất tên là “Tình thất”. Vi Thúy Ngọc đang ở trong Tình thất.

Chấn Vũ Thiên trừng mắt đập tay xuống thành chiếc ngai.

– Bộp.

Thành tựa chiếc ngai sơn son thiếp vàng vỡ nát bởi cái đập tay tưởng chừng như đập ruồi của vị Bang chủ Nam Thiên bang. Thấy Bang chủ Nam Thiên bang bất giác tỏ lộ thần lực, Quái Thủ Thiên Tôn Đàn Lư cũng vội vận công chuẩn bị đối phó.

Nam Thiên bang chủ Chấn Vũ Thiên nhìn Thiếu Hoa :

– Công tử đến Nam Thiên bang để sỉ nhục Nam Thiên bang à. Nói Nam Thiên bang đỉnh thiên lập địa đất phương Nam lại khăng khăng cho Nam Thiên bang bắt người vô cớ.

Y hừ nhạt một tiếng :

– Nếu chuyện này lọt đến tai gã Lệnh Tu Bắc Thiên môn thì Chấn Vũ Thiên này còn đâu chỗ đứng trong võ lâm.

Y gằn giọng nói thật chậm :

– Các người thật đáng chết.

Thiếu Hoa nhìn Hoàng Chỉ Nhược rồi quay lại Chấn Vũ Thiên từ tốn nói :

– Thiếu Hoa thỉnh cầu Bang chủ, chứ tuyệt nhiên không có ý gì khác, mong Bang chủ hiểu cho Thiếu Hoa.

Chấn Vũ Thiên vừa vận Lôi quyền vừa gằn giọng nói :

– Trong Nam Thiên bang chẳng có gian Tình thất nào cả.

Thích Đà Không vội ôm quyền :

– Tại Bang chủ không biết gian Tình thất đó thôi. Nhưng đại thiếu gia thì không thể không biết.

Tần Nhược cáu gắt nạt :

– Các người đừng coi thường Chấn Tần Nhược này, chẳng xem Nam Thiên bang ra gì, nay lại còn ngậm máu phun cho Nam Thiên bang. Các người to gan dám bỡn cợt lão nhân gia.

Y nhìn lại Chấn Vũ Thiên :

– Lão nhân gia. Tần Nhược không thể chấp nhận được sự xúc xiểm bỉ ổi của bọn người này. Xin lão nhân gia ban lệnh.

Chấn Vũ Thiên nghiến răng :

– Ta sẽ ban lệnh.

Vũ Thiên vừa nói vừa lòn tay vào ống tay áo trường y để lấy lệnh bài, nhưng Hoàng Chỉ Nhược đã lên tiếng :

– Bang chủ. Chúng ta đường đường là bang phái đỉnh thiên lập địa đất phương Nam, không thể hành động hồ đồ mà chưa suy xét. Với lại Thiếu Hoa công tử đến đây chỉ thỉnh cầu, chưa biết thực hư thế nào, nhưng xem qua thái độ của Du công tử, Chỉ Nhược thấy cũng có phần rất tự tin mình đúng. Chuyện này nên gác lại điều tra cho rõ ngọn ngành để không làm mất uy danh của Bang chủ.

– Ta chưa bao giờ nghe trong Nam Thiên bang có Tình thất.

Thiếu Hoa từ tốn tiếp lời Chấn Vũ Thiên :

– Bang chủ hẳn không biết, nhưng đại thiếu gia thì không thể không biết.

Chấn Vũ Thiên nhìn Tần Nhược :

– Du công tử nói vậy, Nhược nhi có ý gì?

Tần Nhược ôm quyền :

– Làm sao lão nhân gia tin vào lời một gã vô danh tiểu tốt như gã được chứ?

Y nhìn lại Thiếu Hoa :

– Nếu như trong Nam Thiên bang không có gian Tình thất giữ vị cô nương Vi Thúy Ngọc nào đó thì ngươi tính sao đây. Ngươi có chịu để thủ cấp của ngươi lại cho ta không?

Quái Thủ Thiên Tôn Đàn Lư nhìn Thiếu Hoa. Y hừ nhạt rồi nói :

– Đàn mỗ tin vào bằng hữu của mình. Nếu như trong Nam Thiên bang không có Tình thất và Vi Thúy Ngọc thì Đàn mỗ xin để thủ cấp của mình lại đặng chuộc tội với Bang chủ và đại thiếu gia.

Tần Nhược buông một câu bằng chất giọng lạnh :

– Chiếc thủ cấp của một gã quái nhân như ngươi thì có đáng giá gì.

Mặt Đàn Lư cau hẳn lại. Bộ mặt ghớm ghiếc của gã quái gở càng trở nên quái gở hơn.

Thích Đà Không sớm nhận ra sự phẫn nộ trên mặt Đàn Lư liền lên tiếng :

– Đàn lão huynh chấp nhận thế thủ cấp của mình vẫn không đủ vậy thêm thủ cấp của Thích Đà Không nữa có được không?

Tần Nhược nhìn Thích Đà Không nhún vai nói :

– Thủ cấp của cả ba người mới đủ lấy lại uy danh của Nam Thiên bang.

Chấn Tần Nhược nhìn lại Chấn Vũ Thiên :

– Lão nhân gia. Ba gã này đã từng sỉ nhục Nam Thiên bang của chúng ta. Sự sỉ nhục của chúng không thể tha thứ được. Nếu như chuyện này đến tai Bắc Thiên môn, lão Lệnh Tu chẳng còn xem Nam Thiên bang của chúng ta ra gì nữa.

Chấn Vũ Thiên đanh hẳn mặt, định nhãn nhìn nhóm người của Du Thiếu Hoa.

Hoàng Chỉ Nhược nhỏ nhẻ lên tiếng nói với Chấn Vũ Thiên :

– Lão gia. Chúng ta nên để cho bọn người của Du công tử thời hạn để tìm ra gian “Tình thất”. Quá thời hạn đó cũng phán quyết không muộn.

Chấn Vũ Thiên mím môi, vuốt râu. Lão thở hắt ra một tiếng đanh giọng nói :

– Du công tử. Bổn Bang chủ nể mặt Hoàng Chỉ Nhược mà cho ngươi một thời hạn đúng một ngày để tìm ra gian Tình thất trong Nam Thiên bang. Nếu đúng như ngươi nói thì bổn Bang chủ sẽ tự tay phóng thích người, còn thết đãi đại yến tiễn ngươi, bằng như ngược lại, Du công tử tự biết hậu quả như thế nào một khi điếm nhục Nam Thiên bang của lão.

Đặt tay lên thành chiếc ngai, rít một luồng chân khí căng phồng lồng ngực, Chấn Vũ Thiên gằn giọng nói tiếp :

– Bổn Bang chủ định như thế có làm khó cho Du công tử hay không?

Miệng Chấn Vũ Thiên nói, trong khi đã dồn toàn bộ nội lực vào song thủ chuẩn bị phát tác tuyệt kỹ “Lôi quyền”. Lão nghĩ thầm: “Bổn Bang chủ cho các ngươi một cơ hội. Nếu các ngươi không nhận thì chỉ có cái chết mà thôi”.

Tất nhiên suy nghĩ và hành động của Chấn Vũ Thiên, Thiếu Hoa đã đọc được. Chàng ôm quyền xá Chấn Vũ Thiên từ tốn nói :

– Khí phách của Bang chủ, Du Thiếu Hoa ghi tạc. Nếu như Thiếu Hoa không tìm được Tình thất và Vi Thúy Ngọc tiểu thư sẽ tạ tội với Bang chủ.

– Được lắm.

Chấn Vũ Thiên vuốt râu định nhãn vào Thiếu Hoa trang trọng nói :

– Du công tử và hai vị bằng hữu của công tử tạm thời đến “Nghinh lầu”. Nếu các người bỏ trốn xem như đã gây thù chuốc oán với Chấn Vũ Thiên. Đất phương Nam chẳng có chỗ cho các người dừng chân đâu.

Thiếu Hoa ôm quyền đáp lời :

– Bang chủ yên tâm. Thiếu Hoa không bỏ đi một cách âm thầm như vậy đâu.

Chấn Vũ Thiên nhìn lại Tần Nhược :

– Tần Nhược. Thay ta tiễn Du công tử và hai vị bằng hữu của người đến Nghinh lầu.

Tần Nhược nhếch môi :

– Tuân lệnh lão nhân gia.

Y quay lại Du Thiếu Hoa, gắt giọng nói :

– Mời.

Tần Nhược hướng dẫn Thiếu Hoa, Đàn Lư, Thích Đà Không đến tòa Nghinh lầu tọa lạc trên một ngọn đồi biệt lập hẳn với Tổng đàn Nam Thiên bang.

Trước khi từ giã Thiếu Hoa, Tần Nhược cười khảy nói :

– Xem như ba người đã tới số rồi đó.

Y hừ nhạt một tiếng :

– Tự dẫn xác đến nạp mạng cho ta, các người đừng trách phận số hẩm hiu.

Y nói xong cười khảy một tiếng, rồi chấp tay sau lưng rảo bước ra ngoài. Tần Nhược vừa khuất dạng thì chung quanh tòa Nghinh lầu xuất hiện lố nhố các cao thủ Nam Thiên bang. Tất cả đều vận võ phục, nai nịt gọn gàng vây quanh. Tất cả đều khoác vẻ mặt đăm đăm như trét sáp.

Đà Không nhìn ra ngoài rồi quay nói với Thiếu Hoa :

– Gã Chấn Tần Nhược đưa chúng ta vào Nghinh lầu, chẳng khác nào nhốt chúng ta vào rọ. Du ca ca tính sao, lão Chấn Vũ Thiên chỉ cho chúng ta thời hạn có hai mươi bốn canh giờ.

Thiếu Hoa mỉm cười nói :

– Tần Nhược cho người canh phòng quanh Nghinh lầu, chứng tỏ y không xem thường chúng ta chút nào. Y rất cẩn trọng, nhưng chính sự cẩn trọng đó sẽ khiến y sơ hở nhiều hơn.

Đàn Lư hỏi :

– Sao lão đệ biết y sẽ sơ hở?

– Bởi một khi quá cẩn trọng thì sẽ để lộ chỗ nhược của mình. Y làm như vậy chẳng khác nào tự thú với Thiếu Hoa gian Tình thất giam Vi Thúy Ngọc tiểu thư tọa lạc ngay trong Nam Thiên bang.

Thích Đà Không xoa đầu :

– Hay thật. Ca ca nói rất đúng. Lối hành xử của Tần Nhược chẳng khác nào tự thú gian Tình thất đang tọa lạc trong Nam Thiên bang. Chỉ cần theo dấu gã tất tìm ra gian Tình thất đó.

Đàn Lư chen vào :

– Hòa thượng nói nghe rất dễ, nhưng ngươi đừng quên một khi đã cẩn trọng thì không dễ gì có dấu vết để ngươi theo đâu.

Quay lại Thiếu Hoa, Đàn Lư hỏi :

– Lão đệ. Ta nói có đúng không?

Thiếu Hoa gật đầu.

Thích Đà Không cau mày :

– Vậy chúng ta phải làm sao?

Thiếu Hoa cười mỉm :

– Chúng ta sẽ uống rượu.

Đà Không nhướn mày :

– Uống rượu thôi ư?

Đàn Lư nhướn con mắt lồi :

– Hòa thượng cứ nghe theo lời lão đệ của ta đi.

– Nhưng Chấn Vũ Thiên chỉ cho chúng ta thời hạn có hai mươi bốn canh giờ.

– Hai mươi bốn canh giờ thì hai mươi bốn canh giờ, làm gì ngươi lo lắng như vậy. Nếu hòa thượng sợ Chấn Vũ Thiên thì cứ tả xung hữu đột mà rời khỏi đây.

– Hê. Nam mô bổn sư Thích Ca Mâu Ni Phật. Thích Đà Không hòa thượng này đến Nam Thiên bang để cứu người chứ đâu phải đến để chọc ghẹo lũ ong dữ này.

Thiếu Hoa mỉm cười.

Ba người kéo nhau ra ngoài mái hiên tòa Nghinh lầu, bày tiệc rượu và lương khô cùng ăn cùng uống trước những cặp mắt tò mò của bọn cao thủ Nam Thiên bang.

Một canh. Hai canh. Ba canh. Cho đén canh thứ tám thì bọn cao thủ canh gác tòa Nghinh lầu theo lệnh của Tần Nhược bắt đầu lộ vẻ uể oải. Vẻ mặt đăm đăm của bọn chúng được thay bằng những nét mệt mỏi, trong khi nhóm người của Du Thiếu Hoa tiếp tục đối ẩm với sự thanh nhàn chẳng có chút gì khẩn trương, hay lo lắng.

Uống cạn chén rượu đầy. Thiếu Hoa nói với Đàn Lư và Thích Đà Không :

– Đã đến lúc Thiếu Hoa phải đi.

– Lão đệ cẩn thận.

Thích Đà Không nhìn Thiếu Hoa :

– Đà Không và Đàn Lư vẫn tiếp tục uống rượu chứ?

Thiếu Hoa gật đầu :

– Tất nhiên rồi.

Đà Không nói :

– Ba người còn hai tất nhiên chúng sẽ nghi ngờ.

– Không. Ba người vẫn còn đủ ba người.

– Sao có thể còn đủ ba người được?

Đàn Lư nhìn Đà Không :

– Hòa thưọng cứ tin vào Thiếu Hoa đi.

Thiếu Hoa mỉm cười rồi gục đầu xuống bàn phủ chiếc áo choàng lên khỏi đầu như người đã quá chén, gục đầu ngủ vùi. Đà Không còn chưa hiểu Thiếu Hoa định làm gì thì đã thấy thân pháp y tợ như một con tằm rút ra khỏi chiếc áo khoác chẳng khác nào rút ra khỏi kén. Vừa chui ra khỏi chiếc áo khoát, Du Thiếu Hoa thi triển ngay khinh thuật “Vạn Hình bộ pháp”.

Thích Đà Không há hốc miệng những tưởng mình hoa mắt mà nghĩ Thiếu Hoa xuất hồn, chớp hiện rồi biến mất ngay trong tầm mắt của lão.

Thậm chí Thích Đà Không quên hẳn những cặp mắt đang chăm bầm quan sát họ.

Đàn Lư vỗ tay xuống ghế :

– Ngươi làm gì mà ngơ người ra như vậy chứ?

Đà Không giật mình nhìn lại Đàn Lư :

– Hình như Thích hòa thượng này hoa mắt.

– Người chẳng cần hoa mắt đâu, chỉ tại vì chưa từng thấy thuật “Túc Cốt” mà thôi.

Chọn tập
Bình luận