Mặc dù thấy Thiếu Hoa xuất hiện, bóng in trong chiếc gương đồng sáng ngời, nhưng không quay lại. Nàng vẫn soi ngắm bóng mình trong chiếc gương đồng và quan sát Thiếu Hoa.
Chàng bước đến sau lưng Hoàng Chỉ Nhược. Chỉ Nhược thờ ơ hỏi :
– Công tử hẳn tìm được gian Tình thất của Tần Nhược rồi chứ?
Thiếu Hoa đặt tay lên bờ vai thanh mảnh của Chỉ Nhược. Nàng hơi rút vai lại, cười mỉm. Thiếu Hoa nhìn Chỉ Nhược qua chiếc gương đồng.
Chàng ôn nhu nói :
– Nếu không có nàng thì Thiếu Hoa đâu thể tìm được gian Tình thất của Chấn thiếu gia.
– Nếu không vì vị tiểu thư họ Vi đang bị nhốt trong “Tình thất” thì Du công tử cũng không quay lại gian biệt phòng này?
Thiếu Hoa cười mỉm :
– Tại hạ không phải là kẻ vong tình, càng không phải là kẻ vong ơn.
Nàng khẽ quay mặt lại ngẩng lên nhìn Thiếu Hoa :
– Thế Du công tử là người như thế nào?
Hai cánh môi gợi tình của Chỉ Nhược thoạt hé mở như đóa tầm xuân chực chờ khoe hương để đón con bướm lạ. Nàng nhỏ nhẻ nói :
– Du công tử có giống với gã Dạ Hành Đồ Phu không?
Thiếu Hoa mỉm cười :
– Tại hạ có điểm tương đồng với y, nhưng cũng có điểm dị biệt.
– Công tử tương đồng ở điểm nào và dị biệt ở điểm nào?
Thiếu Hoa bất chợt vòng tay qua cổ Chỉ Nhược :
– Tại hạ cũng là một nam nhân háo sắc, đó à điểm tương đồng.
Chỉ Nhược rút cổ e lệ :
– Nam nhân nào chẳng vậy.
– Nam nhân thì không thể thờ ơ với nhan sắc của Hoàng phu nhân.
Chỉ Nhược ngả đầu ra sau, nắm lấy tay Thiếu Hoa. Đôi thu nhãn khép hờ, lim dim miệng thỏ thẻ nói :
– Chỉ Nhược luôn có sức hấp dẫn với chàng chứ?
– Thiếu Hoa thì có khác gì Dạ Hành Đồ Phu. Dạ Hành Đồ Phu thì đã từng tôn thờ thể xác của Hoàng phu nhân.
Chỉ Nhược từ từ đứng lên rồi quay mặt đối diện với Thiếu Hoa. Nàng nhỏ nhẻ nói :
– Chưa bao giờ Chỉ Nhược được đối diện với một trang nam tử như Du huynh.
Chỉ Nhược vừa nói vừa ngã đầu vào vai Thiếu Hoa. Thiếu Hoa ghé miệng vào tai Chỉ Nhược :
– Chỉ Nhược biết Thiếu Hoa sẽ tìm đến nàng?
Chỉ Nhược gật đầu :
– Nếu chàng không đến tìm Chỉ Nhược thì chẳng bao giờ biết gian Tình thất ở đâu.
Thiếu Hoa vòng tay qua vùng tiểu yêu của Chỉ Nhược.
– Chỉ Nhược không cho ai cái gì mà không có sự đáp lại.
Chỉ Nhược ngẩng lên nhìn Thiếu Hoa. Nàng cười mỉm, chớp mắt :
– Thế chàng sẽ trả lại Chỉ Nhược cái gì để được biết Tình thất ở đâu?
– Chỉ Nhược có chờ Thiếu Hoa không?
– Chỉ Nhược biết Thiếu Hoa sẽ đến.
Thiếu Hoa từ từ lòn tay cởi bỏ chiếc áo ngoài của Chỉ Nhược. Chàng vừa cởi áo Chỉ Nhược vừa nói :
– Nàng chờ Thiếu Hoa?
Chỉ Nhược gật đầu :
– Chờ chàng và muốn chàng đáp lễ.
– Nàng cần cái gì?
Chỉ Nhược khẽ đẩy Thiếu Hoa ra một chút, từ tốn nói :
– Một câu hỏi thừa. Chàng tự hiểu Chỉ Nhược này muốn gì.
– Tại Nam Thiên bang có một cái gai trong mắt Chỉ Nhược phu nhân?
– Chàng sẽ nhổ cái gai đó giùm thiếp chứ?
– Nếu nàng muốn.
Chỉ Nhược gật đầu.
Thiếu Hoa ôm ghịt lấy Chỉ Nhược :
– Thiếu Hoa nhổ cái gai đó rồi có bao giờ mình tự biến thành cái gai kia không?
Chỉ Nhược nhìn Thiếu Hoa :
– Chỉ Nhược chỉ sợ Du công tử bị gai đâm mà thôi.
Nàng mỉm cười hỏi tiếp :
– Thiếu Hoa công tử có sợ bị gai đâm không?
– Có thể tại hạ sẽ tìm được một cảm giác lạ.
– Công tử thích cảm giác lạ đó hay muốn tự biến mình thành một trang đại hiệp?
Thiếu Hoa khoát tay :
– Không, không. Thiếu Hoa không nghĩ mình là một vị đại hiệp trong chốn võ lâm.
Nàng nhướn mày :
– Thế sao công tử lại nhúng tay vào chuyện của lão hòa thượng phá giới Thích Đà Không?
Nàng cười khảy :
– Hay công tử vì một Vi Thúy Ngọc?
– Một chút cao hứng của Thiếu Hoa đấy mà.
Chàng nhẹ nắn bờ vai Hoàng Chỉ Nhược :
– Hiện tại Thiếu Hoa cũng rất cao hứng với nàng.
Chỉ Nhược mỉm cười :
– Chàng rất cao hứng với Chỉ Nhược nhưng vẫn không quên gian Tình thất của Chấn Tần Nhược.
Thiếu Hoa giả lả đáp lời Chỉ Nhược :
– Sự cao hứng đối với nàng sẽ được nhân lên gấp bội khi Thiếu Hoa trọn chữ hứa với Thích hòa thượng.
Nàng ngẩng mặt nhìn Thiếu Hoa :
– Chỉ Nhược cũng nghĩ như vậy.
– Nàng sẽ chỉ cho Thiếu Hoa gian Tình thất đó ở đâu chứ?
– Chàng đã không ngại tòa Minh lâu để đến với Chỉ Nhược thì sao Chỉ Nhược lại không giúp chàng?
Thiếu Hoa ôm lấy bờ vai Chỉ Nhược :
– Thiếu Hoa vô cùng cảm kích nhiệt tâm của Chỉ Nhược.
– Chỉ Nhược chỉ muốn Thiếu Hoa đáp lại sự cảm kích đó bằng hành động mà thôi.
Nàng thốt dứt câu, hai mắt nhắm hờ lại, mặt lộ những nét chờ đợi với niềm phấn khích.
Nhìn Chỉ Nhược, Thiếu Hoa đoán biết nàng đang muốn gì ở chàng. Điểm một nụ cười mỉm, Thiếu Hoa cúi xuống đặt hai bờ môi mỏng của mình lên hai cánh môi khép hờ của Chỉ Nhược. Như có hấp lực thoát ra từ hai cánh môi mọng chín của Chỉ Nhược, hút lấy bờ môi của Thiếu Hoa. Hai cánh môi của nàng dính chặt lấy hai bờ môi của Thiếu Hoa với sự ngấu nghiến và tham lam tưởng chừng chẳng bao giờ muốn tách rời.
Thiếu Hoa khẽ đẩy Chỉ Nhược.
Nàng nhìn chàng bằng ánh mắt sâu lắng :
– Chàng muốn biết gian Tình thất?
Thiếu Hoa gật đầu.
Chỉ Nhược nói :
– Phía sau án thư văn của Chấn Tần Nhược.
– Thiếu Hoa sẽ đến với nàng sau khi trọn lời hứa với Thích hòa thượng.
– Chỉ Nhược mong gai sẽ không đâm vào chàng.
Chàng khẽ gật đầu, buông Chỉ Nhược theo mật đạo rời tòa Minh lầu.
Chỉ Nhược nhìn vào mật đạo, điểm một nụ cười rồi quay lại trước tấm gương đồng, tiếp tục chăm sóc nhan sắc của mình. Dung diện của nàng có phần rạng rỡ hơn trước khi Thiếu Hoa xuất hiện. Nàng dùng miếng son môi, vẽ lên mặt gương đồng hai chữ “Hắc Điệp”.
Trở lại với Du Thiếu Hoa, sau khi rời tòa Minh lầu, liền thi triển khinh pháp “Du cước”, tợ một bóng ma quỷ dị, thoáng hiện thoáng mất hướng thẳng đến khu “Đại tổng đường”. Với thuật Du cước, Thiếu Hoa dễ dàng xâm nhập vào khu Đại tổng đàn mà chẳng một ai phát hiện. Xâm nhập vào khu vực Đại tổng đàn, mặc dù đây là khu vực của Nam Thiên bang, nhưng Thiếu Hoa chẳng thấy bóng bọn cao thủ Nam Thiên bang.
Thiếu Hoa nghĩ thầm: “Có lẽ gã công tử Chấn Tần Nhược đã huy động toàn bộ cao thủ Đại tổng đường đến Nghinh lầu để giám sát mình và Đàn Lư cùng Thích Đà Không hòa thượng”.
Thiếu Hoa cười mỉm với ý nghĩ đó, rồi thoát mình tiến thẳng đến dãy lầu dành riêng cho vị đại công tử Nam Thiên bang Chấn Tần Nhược.
Ngay cả khu biệt lầu dành cho Chấn Tần Nhược cũng vắng lặng chẳng có bóng người. Điều lạ lùng đó khiến Thiếu Hoa phải cau mày suy nghĩ. Chàng lắc đầu xua đi những ý niệm do mình tưởng tượng ra rồi băng mình vào trong tòa biệt lầu chính sảnh.
Khi lướt vào trong tòa biệt lầu chính sảnh, Thiếu Hoa càng ngỡ ngàng hơn khi đập vào mắt là những xác chết nằm la liệt. Chàng buột miệng nói :
– Chuyện gì vừa mới xảy ra tại đây?
Thiếu Hoa tò mò đi theo hành lang chính. Dọc theo hành lang lổn ngổn những xác chết của cao thủ Nam Thiên bang. Tất cả đều chết bởi một nhát kiếm tàn nhẫn chém ngang yết hầu. Nhìn vết thương trên cổ những cao thủ Nam Thiên bang, Thiếu Hoa cũng nhận ra kiếm pháp của kiếm thủ sát nhân vô cùng sắc và đã đạt tới cảnh giới tâm kiếm sát nghiệp.
Cửa thư phòng của Chấn Tần Nhược đóng im ỉm. Đứng trước cửa thư phòng Chấn Tần Nhược, Thiếu Hoa hy vọng y vẫn còn sống. Chàng nghĩ thầm: “Nếu Tần Nhược còn sống, y sẽ biết hung thủ là ai. Hy vọng Tần Nhược đang ở trong Tình thất”.
Thiếu Hoa vừa nghĩ vừa đẩy cửa thư phòng của Chấn Tần Nhược. Chàng giật mình khi thấy Tần Nhược nằm sóng soài trên tràng kỷ, thủ cấp lật ra sau cũng bằng một nhát kiếm chí mạng.
Thiếu Hoa chứng nhận cái chết thảm của Tần Nhược, tự đoán biết mình đã rơi vào tình huống gì. Chàng bước vội đến tràng kỷ nhìn lướt qua xác Chấn Tần Nhược, kịp phát hiện trên mặt gã hình cánh bướm đen.
Thiếu Hoa cau mày.
Chàng vội quay lại án thư để tìm mật đạo vào trong Tình thất.
– Ầm.
Cửa thư phòng của Tần Nhược bật tung ra. Nam Tà Chấn Vũ Thiên sòng sọc bước vào. Lão gầm lên :
– Du Thiếu Hoa. Ngươi phải trả món nợ này cho Nam Thiên bang.
Bang chủ Chấn Vũ Thiên vừa nói vừa vận công phát tác “Lôi quyền”. Tuyệt kỹ Lôi quyền của Chấn Vũ Thiên đã làm nên danh tiếng của Nam Thiên bang, hùng cứ một cõi phương Nam, mà bất cứ nhân vật võ lâm nào nghe đến cũng đều khiếp hãi, nên đâu phải là hư danh. Có thể nói, từ trước đến nay chưa có một ai có đủ bản lĩnh đối phó lại tuyệt kỹ “Lôi quyền” của họ Chấn, chính vì thế Chấn Vũ Thiên mới tự cho mình cái quyền làm chủ ở phương Nam.
Ngọn Lôi quyền của Chấn Vũ Thiên phát tác với chín thành nội lực, quyền ảnh chưa đến mà quyền phong đã vần vũ, cuồn cuộn đến trước. Chỉ với quyền phong đó thôi, mà cả tòa biệt lầu thư sảnh của Chấn Tần Nhược rung chuyển chẳng khác nào lọt vào tâm của một cơn động đất dữ dội.
Thiếu Hoa tự biết uy lực của Lôi quyền như thế nào. Chàng không để cho quyền phong của Chấn Vũ Thiên chụp tới mình, mà nhanh hơn một chớp mắt, thi triển Vạn Hình bộ pháp thoát qua bên trái hai bộ.
Ngọn Lôi quyền của Chấn Vũ Thiên đánh hụt Thiếu Hoa, vô hình chung đập thẳng vào bức vách phía sau án thư.
– Ầm.
Cả bức vách đổ sụp xuống để lộ một mật đạo vào “Tình thất”. Chớp thấy mật đạo dẫn vào “Tình thất”, Thiếu Hoa thét lớn :
– Bang chủ dừng tay.
Vũ Thiên thu hồi công lực, trừng mắt nhìn Thiếu Hoa. Lão gằn giọng nói :
– Hôm nay bổn Bang chủ không bắt ngươi phải trả món nợ máu cho Nam Thiên bang thì đâu còn mặt mũi đứng trong chốn võ lâm Trung Nguyên này được.
Thiếu Hoa tiếp lời Vũ Thiên :
– Tại hạ có mấy lời muốn nói với Bang chủ.
Vũ Thiên gầm lên :
– Ngươi không còn gì để nói với bổn Bang chủ.
Lời vừa dứt trên cửa miệng. Chấn Vũ Thiên lại toan phát tác tuyệt kỷ “Lôi quyền” nhưng Thiếu Hoa đã khoát tay cản lại :
– Bang chủ nhìn xem, cái gì trước mặt Bang chủ.
Vũ Thiên cau mày, đáp lời chàng :
– Ta chẳng cần biết gì cả, ta chỉ muốn ngươi trả nợ máu cho Nam Thiên bang.
– Thiếu Hoa không phải là hung thủ tạo ra sát nghiệp cho Nam Thiên bang.
– Không phải ngươi thì là ai chứ?
Thiếu Hoa không thể nào trả lời được câu hỏi này của Chấn Vũ Thiên, dù tự biết mình không phải là kẻ gây ra sát nghiệp thảm khốc này.
Thiếu Hoa ngập ngừng nói :
– Tại hạ thật sự không phải là kẻ tạo ra sát nghiệp này cho Nam Thiên bang. Mong Bang chủ hiểu cho. Thiếu Hoa đến thư sảnh của Chấn công tử cốt để tìm Tình thất, mà Tình thất thì ở ngay trước mặt Chấn bang chủ.
Chấn Vũ Thiên gầm lên :
– Chính vì ngươi đi tìm được Tình thất mới nhẫn tâm xuống tay sát tử bấy nhiêu nhân mạng của Nam Thiên bang, trong đó có Chấn Tần Nhược. Du Thiếu Hoa, Bổn Bang chủ khen ngươi đã có dũng lược tạo ra sát nghiệp này với Nam Thiên bang. Nhưng ngươi sẽ không thoát khỏi cái nợ của ngươi hôm nay đâu.
– Giờ Thiếu Hoa có nói gì Bang chủ cũng không tin. Vậy Bang chủ quyết như thế nào cũng được, nhưng có một điều tại hạ muốn nói với Bang chủ. Thiếu Hoa này đã tìm được Tình thất.
Vũ Thiên rít lên :
– Ngươi hãy xuống A tỳ mà tìm gian Tình thất của ngươi.
Vũ Thiên vừa nói vừa phát động “Lôi quyền” công thẳng tới Du Thiếu Hoa. Lần xuất thủ “Lôi quyền” này, Vũ Thiên đã dụng đến mười hai thành công lực, quyết lấy mạng Thiếu Hoa cho bằng được.
Trước thế công mãnh liệt của vị Bang chủ Nam Thiên bang, Thiếu Hoa đâu dám khinh thường, mà thi triển Du cước lướt mình đảo bộ, đạp lên sóng quyền khí để né tránh.
– Ầm.
Bức vách sau lưng Thiếu Hoa đổ sụp xuống. Chàng nhanh chóng lạng người, thoát qua bức vách vừa đổ xuống đó. Cả gian biệt lầu đổ sập xuống khi Thiếu Hoa vừa thoát ra ngoài.
Xương sống Thiếu Hoa còn gai lạnh khi đã thoát được ra bên ngoài. Chàng không thể nào tưởng tượng được uy lực mãnh liệt của “Lôi quyền” lại khốc liệt như vậy.
Tòa biệt lầu đổ xuống chôn vùi luôn vị Nam Thiên bang chủ Chấn Vũ Thiên. Chàng không ngờ kết cục hôm nay lại xảy ra ngoài dự kiến của mình, và Chấn Vũ Thiên phải nhận một cái chết chôn thây quá đột ngột. Thiếu Hoa còn đang ngẩn người bởi cục diện thay đổi quá nhanh thì một tiếng nổ như sấm động phát ra từ đống đổ nát của tòa biệt lầu.
Cát đá bay mù mịt, Chấn Vũ Thiên tợ ngọn pháp thăng thiên vụt bắn lên bầu trời. Thân pháp của lão quay như chiếc bông vụ rồi nhanh chóng hạ xuống đứng đối mặt với Thiếu Hoa.
Bộ y trang Bang chủ của lão mặc dù xốc xếch, nhưng thần phách thì không suy giảm chút nào, thậm chí nhãn lực còn toát ra uy quang với sát nhãn hừng hực.
Chấn Vũ Thiên gằn giọng nói :
– Chắc ngươi tưởng bổn Bang chủ đã vùi thây trong đổ gạch vụn biệt lầu rồi phải không?
– Một đại cao thủ có thần công tái thế như Bang chủ thì đâu thể vùi thây một cách đột ngột bởi một tòa biệt lầu.
– Người phải chết chính là ngươi chứ không phải ta.
Cùng với lời nói đó, Chấn Vũ Thiên xê mình tới ba bộ, song quyền phát tác tuyệt kỹ “Lôi quyền” với mười thành công lực, lão vừa phát tác “Lôi quyền” vừa nói :
– Có bản lĩnh thì đỡ một đạo “Lôi quyền” của ta.
– Bang chủ đã muốn. Thiếu Hoa cũng chẳng khách sáo.
Thiếu Hoa hơi rùn tấn dựng đứng song thủ, rồi đẩy tới. Bóng ảnh thủ xuất hiện ngay khi đạo “Lôi quyền” của Chấn Vũ Thiên chớp đến ngay trước mặt chàng.
– Ầm.
Cả không gian chuyển động, sắc trời đổi màu khi quyền và chưởng chạm thẳng vào nhau. Thiếu Hoa trượt dài về sau hai trượng. Hai bàn chân của chàng cày trên mặt đất tạo thành hai cái rãnh sâu hoắm, trong khi Nam Thiên bang chủ Chấn Vũ Thiên chỉ hơi rùn mình.
Trong nội thể của Thiếu Hoa, kinh mạch như muốn lộn nhào. Chàng buộc phải hít một luồng chân khí thật sâu mới ngăn không để cho máu trào ra khóe miệng.
Thiếu Hoa gượng mỉm cười nói :
– Đỡ thẳng một quyền của Bang chủ, Thiếu Hoa nhận biết mình không phải là đối thủ của người. Xin hẹn lần khác vậy.
Chấn Vũ Thiên trừng mắt quát :
– Ngươi định bỏ chạy à?
– Tại hạ chỉ tạm thời cáo lui, khi khác sẽ gặp lại.
Thiếu Hoa nói vừa dứt lời, điểm mũi giày thi triển khinh thuật “Vạn Hình bộ pháp”. Thân pháp chàng như bóng ma quỷ dị đào thoát ngay trước mắt Chấn Vũ Thiên.
Chấn Vũ Thiên gọi với theo :
– Du Thiếu Hoa. Món nợ này ngươi không trả không được đâu.
Mặc cho lão Nam Thiên bang chủ réo gọi, Thiếu Hoa vẫn thi triển khinh thuật băng mình bỏ đi.
Chấn Vũ Thiên hậm hực gằn giọng quát :
– Ngươi chạy lấy mạng mà bỏ bằng hữu của ngươi lại ư. Ngươi đúng là hạng tiểu nhân bỉ ổi.
Thiếu Hoa tự nhủ: “Mình có lưu lại Nam Thiên bang cũng chẳng làm được gì?”.
Ý niệm đó buộc chàng phải giả lả như không nghe những lời quát tháo réo gọi của Vũ Thiên mà tiếp tục băng mình đi. Chỉ trong khoảng khắc Thiếu Hoa đã mất hút trong tầm mắt của Vũ Thiên.
Chấn Vũ Thiên nghiến răng ken két, hằn học nói :
– Du Thiếu Hoa. Ngươi không trả nợ cho Nam Thiên bang thì bằng hữu của ngươi phải trả nợ.