Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Quyền Chủ Ngọc Ấn

Chương 25: Độc tâm ma hoàng

Tác giả: Giả Cổ Long
Chọn tập

Đối mặt với nàng, Thiếu Hoa những tưởng mỹ phụ trong tranh với người đối diện với chàng là một. Con người thật của nàng còn hơn cả bức truyền thần có thể xem là một danh hoạ.

Hai người đối mặt nhìn nhau. Một lúc sau Thiếu Hoa mới lên tiếng :

– Diện kiến với tiểu thư, tại hạ mới biết có một sát thủ vô tình như Án Sát Thần Chủ Điền Câu lại không màng đến kim lượng khi đảm nhận trọng trách giết người.

Nàng lấy thỏi son, chậm lại hai cánh môi, mặc dù biết đó chỉ là một hành động thừa. Vẫn cầm miếng thỏi son hình trăng khuyết, nàng từ tốn hỏi Thiếu Hoa :

– Còn tôi thì nghĩ ngược lại.

– Tiểu thư nghĩ gì?

– Khi diện kiến với công tử, tôi mới biết được rằng Du Thiếu Hoa sẽ không thể chết nếu một khi không tự nguyện chết.

– Tại sao cô nương lại quan tâm đến cái chết của tại hạ.

– Bởi công tử là chủ nhân của cánh Điệp Bội.

– Phải chăng chính vì tại hạ là chủ nhân của cánh Điệp Bội mà phải chết sao?

– Không sai.

– Nghe cô nương nói, tại hạ cảm thấy tò mò.

– Tôi không thắc mắc điều đó. Bởi trước cái chết, ai cũng muốn biết vì sao mình chết.

Thiếu Hoa nhún vai :

– Bởi biết mình chết vì cái gì hẳn tâm sẽ thanh thản đón nhận cái chết.

Nàng thản nhiên gật đầu :

– Công tử nói không sai.

Đôi chân mày của Thiếu Hoa cau lại :

– Nhưng tại hạ chết chỉ vì một lý do mình là chủ nhân của cánh Điệp Bội, thì lý do đó mơ hồ.

– Chỉ mỗi một nguyên cớ đó thôi cũng đủ để cho công tử bị săn đuổi.

Thiếu Hoa bước đến một bộ. Chàng nhìn thẳng vào mắt nàng :

– Tại hạ muốn hỏi tiểu thư.

– Công tử cứ hỏi. Nếu tôi biết tôi sẽ trả lời.

Thiếu Hoa đặt tĩnh rượu lên bàn, nhìn nàng nói :

– Tiểu thư muốn lấy mạng tại hạ cũng vì muốn làm chủ Điệp Bội?

Câu hỏi này của Thiếu Hoa khiến mặt nàng đanh lại. Ngẫm nghĩ một lúc nàng mới hỏi ngược lại chàng.

– Thế công tử có nghĩ tôi cần cánh Điệp Bội đó không?

– Tiểu thư đang buộc tại hạ trở thành một gã thầy tướng, xem sao đoán mò.

Nàng mỉm cười, ôn nhu đáp lời chàng :

– Tôi có thể suy nghĩ về mọi sự kiện xảy ra với mình để biết người đối diện muốn gì.

– Vậy tại hạ thử đoán xem chuyện gì đã xảy ra với mình nhé.

Nàng khẽ gật đầu, rồi chú nhãn vào thỏi son, nhìn nó như nhìn một báu vật.

Thiếu Hoa ngồi xuống chiếc đôn mà không cần sự cho phép của nàng. Yên vị xong chàng mới nhìn nàng từ tốn nói :

– Lúc đầu tiểu thư hạ độc vào trong con suối Dạ Vĩ và mách với vị trưởng thôn thỉnh nhờ tại hạ đến phái Tuyết Sơn lấy Băng Tằm.

Nàng nhìn Thiếu Hoa gật đầu :

– Không sai.

– Chưởng môn nhân phái Tuyết Sơn không làm gì được Thiếu Hoa, nàng buộc phải nhờ Án Sát Thân Chủ Điền Câu. Con người vốn nặng kim lượng, nhưng khi gặp tiểu thư lại chẳng màng đến kim ngân. Chắc y muốn những thứ khác ở nàng, mà còn hơn cả kim lượng.

– Không sai. Khi hội kiến với Điền Câu, y chẳng màn đến kim lượng mà đòi được trở thành tướng công của tôi.

– Tại hạ cũng nghĩ như vậy. Khi một sát thủ như Điền Câu lúc nào cũng tự cho mình có thiên chức của một gã tử thần, thì chuyện y không màn đến kim ngân, ngoại trừ kẻ nhờ y là một trang thiên hương tuyệt sắc.

– Thế công tử có thừa nhận Điền Câu có quá đáng không?

– Thế theo tiểu thư thì sao?

– Tôi muốn nghe câu trả lời của công tử.

Thiếu Hoa nhìn nàng mỉm cười. Nụ cười mỉm của gã vẫn không có chút thay đổi dù biết người đối diện mình đã có ý lấy mạng y. Nếu chứng kiến tất cả những nụ cười mà Thiếu Hoa đã tạo ra, thì quyết chắc đó là những nụ cười giả mà Thiếu Hoa đã luyện. Y cười để làm gì, có lẽ chỉ có y mới biết được, nhưng phàm khi cười là người ta gặp chuyện hoan hỷ, nhưng Thiếu Hoa cười trong bất cứ mọi tình huống, chẳng qua muốn che đậy những ý tưởng bên trong.

Tạo xong nụ cười cầu tình, buộc người đối diện phải chú ý Thiếu Hoa mới ôn nhu đáp lời nàng :

– Cái giá Điền Câu đặt ra với tiểu thư không phải quá đáng chút nào. Và tại hạ đoán chắc tiểu thư nhận lời đề nghị của gã, với một điều kiện khi nào nhận được thủ cấp của Thiếu Hoa.

– Sự suy luận của công tử khiến tôi bội phục. Nó chính xác như chính tôi đang nói.

– Tiểu thư biết Điền Câu cũng khó mà thực hiện được thiên chức của mình.

– Hắn không thực hiện được thiên chức của một sát thủ và cũng vĩnh viễn chẳng bao giờ là một sát thủ vô tình.

– Hắn không bao giờ trở thành một sát thủ mang thiên chức tử thần, bởi lẽ y đã quá si mê tiểu thư.

– Y không si mê tôi.

– Tiểu thư nói sai rồi.

Nàng nắm thỏi son bằng hai bàn tay với những ngón tay thật thanh tú và mảnh khảnh.

– Sai như thế nào?

– Điền Câu rất yêu tiểu thư. Yêu đến độ không muốn mất đi người mình yêu.

– Vậy ư? Y thốt ra câu nói đó à?

– Y không nói, nhưng bằng hành động tại hạ nhận ra.

– Nếu y đúng như công tử nói thì hẳn chẳng có cuộc hội ngộ giữa tôi với công tử.

– Ý của tiểu thư ám chỉ Điền Câu chỉ tại hạ đến đây?

Nàng gật đầu :

– Đúng!

– Thế thì tiểu thư đã nghĩ sai về Điền Câu rồi. Y chấp nhận tự kết liễu mình mà chẳng hé môi nói tên người đã nhờ y giết tại hạ. Thiếu Hoa biết được tiểu thư bởi thấy bức chân họa tiểu thư treo ngoài đại sảnh.

Chàng mở nắp tĩnh rượu, uống một hơi dài rồi nói tiếp :

– Điền Câu là một sát thủ vô tình, nhưng khi yêu lại yêu như một kẻ điên. Hắn vô tình nhưng lại có thể điên vì tình.

Chàng đặt tĩnh rượu xuống bàn.

– Hắn chẳng bao giờ muốn mất người mình yêu. Và ngược lại cũng muốn người hắn yêu được toại nguyện, chính vì lẽ đó mới có hội ngộ hôm nay giữa tại hạ và tiểu thư.

Nàng buông một tiếng thở dài :

– Điền Câu có chủ đích muốn nhờ công tử đưa tôi cùng đi theo hắn.

– Khi đã điên vì tình thì ai cũng như vậy cả. Hắn muốn yêu tiểu thư thì đâu muốn ngăn cách bởi âm dương giới.

Nàng nhìn Thiếu Hoa. Hai người lại đối nhãn với nhau. Ánh mắt nàng lộ rõ những nét sầu muộn xa vời.

Thiếu Hoa bưng vò rượu tu một hơi dài. Chàng đặt vò rượu xuống bàn nói tiếp :

– Ngoài Điền Câu ra tiểu thư còn có kế sách để giết tại hạ.

– Kế sách nào nữa?

Thiếu Hoa vuốt tĩnh rượu nhìn thẳng vào mặt nàng :

– Gian mật thất của Chấn Tần Nhược.

Nghe Thiếu Hoa nói câu này, mặt mỹ phụ thoạt đanh lại. Như một thói quen, nàng lại ngậm thỏi son làm đỏ hai cánh môi.

Thiếu Hoa bồi thêm một câu :

– Với một mỹ nữ như tiểu thư thì đến ngay cả kẻ tu hành như Thích Đà Không sợ cũng khó cầm lòng, một khi cô nương muốn lợi dụng.

Thiếu Hoa lại cười mỉm :

– Tại hạ không biết những gì mình nói ra có đúng không, nhưng có một điều tại hạ muốn nói, tiểu thư chính là Vi Thúy Ngọc.

Nàng từ từ đứng lên :

– Thiếu Hoa công tử nói không sai, tôi chính là Vi Thúy Ngọc.

– Đến bây giờ tại hạ mới nghiệm ra một điều, nhan sắc của mỹ nhân chính là tàn kiếm giết người.

Thiếu Hoa chậm rãi đứng lên. Y cầm tĩnh rượu uống một hơi thật dài. Buông thõng vò rượu Thiếu Hoa nói :

– Tại sao cô nương lại muốn giết tại hạ?

– Nếu công tử trả lời đúng câu hỏi của Thúy Ngọc, Thúy Ngọc sẽ trả lời câu hỏi của công tử.

– Thúy Ngọc tiểu thư muốn hỏi gì?

– Thúy Ngọc vì nguyên cớ gì muốn giết công tử. Phải chăng Thúy Ngọc muốn đoạt cánh Điệp Bội?

Thiếu Hoa nhấc vò rượu đặt lên bàn. Chàng mím môi khẽ lắc đầu :

– Tại hạ nghĩ Vi tiểu thư muốn lấy mạng Du Thiếu Hoa không chủ định đoạt báu vật.

– Do đâu công tử nghĩ vậy?

– Những người khác thì muốn Điệp Bội nhưng tiểu thư thì không. Mục đích của tiểu thư là muốn giết tại hạ mà thôi.

– Công tử có thể nghiệm ra điều đó à?

– Tất cả những gì cô nương làm đều lộ rõ mục đích đó.

Thiếu Hoa đổi giọng thật trang trọng :

– Tại sao tiểu thư lại muốn lấy mạng Du Thiếu Hoa?

– Bởi công tử giữ Điệp Bội.

– Nhưng tiểu thư đâu cần đến báu vật đó.

– Thúy Ngọc không cần, nhưng những người khác không như Thúy Ngọc.

Thiếu Hoa buông tiếng thở dài :

– Vậy thì nguyên cớ nào tiểu thư muốn lấy mạng Thiếu Hoa?

Thúy Ngọc nhìn thẳng vào mắt Thiếu Hoa :

– Tại vì… Thúy Ngọc không muốn Điệp Bội xuất hiện trên chốn võ lâm.

– Nói như tiểu thư, hẳn tiểu thư đã biết một khi Điệp Bội xuất hiện thì sẽ có kiếp hoạ.

Thúy Ngọc lắc đầu :

– Thúy Ngọc cũng không biết.

Đôi chân mày lưỡi kiếm của Du Thiếu Hoa cau hẳn lại :

– Tiểu thư không biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu như cứ hành động theo ý mình.

Nàng nắm cứng thỏi son trong tay mình :

– Thúy Ngọc đoán chắc một điều, khi Thiếu Hoa biến khỏi cuộc đời này thì chẳng còn ai biết Điệp Bội nữa.

– Sự ra đi của Du Thiếu Hoa đồng nghĩa với sự mất đi vĩnh viễn báu vật Điệp Bội?

Nàng bẻ thỏi son làm hai, đôi thu nhãn đóng đinh vào mắt Thiếu Hoa.

Nàng nghiêm giọng, gay gắt nói tiếp :

– Thiếu Hoa công tử hẳn biết ý định của Án Sát Thần Chủ Điền Câu?

Chàng gật đầu.

Buông một tiếng thở dài, Thúy Ngọc nói :

– Tất cả những gì Thúy Ngọc sắp xếp nhưng không thành, chắc có lẽ tự Thúy Ngọc phải thực hiện sứ mạng của mình. Có như vậy mới đúng lẽ công bằng.

– Bây giờ tiểu thư muốn tự tay mình giết tại hạ?

Nàng gật đầu :

– Điền Câu đã mở cho Thúy Ngọc một lối đi để thực thi trọng trách của mình.

– Tiểu thư nghĩ mình thực thi được trọng trách đó không?

– Thúy Ngọc cũng không biết.

Thiếu Hoa mỉm cười từ tốn nói :

– Một khi tại hạ hành động làm gì đều cân lượng, để suy xét mình có thực hiện được hay không. Nếu một khi nhận ra mình không đủ tài sức làm thì gác qua một bên. Sự hồ đồ thường dẫn đến kết cục bi thảm.

Thúy Ngọc lắc đầu :

– Thúy Ngọc không hồ đồ, mà lại thực thi chức trách của mình.

Thiếu Hoa nhún vai :

– Lạ lùng thật. Tước đi cái mạng của Du Thiếu Hoa đối với Án Sát Thần Chủ Điền Câu là một thiên chức còn đối với tiểu thư lại là trọng trách. Xem ra cái mạng của Thiếu Hoa này rất quan trọng đối với các vị.

Thúy Ngọc buông một câu bằng chất giọng nhạt nhẽo :

– Còn hơn cả thiên chức và trọng trách.

Lời còn đọng trên miệng, Thúy Ngọc đã chớp nhoáng xuất thủ. Nếu chỉ nhìn vẻ bên ngoài của Thúy Ngọc, với dáng đài các, liễu yếu đào tơ, không ai nghĩ nàng có võ công, nhưng khi nàng xuất thủ phát chiêu mới giật mình.

Phối hợp với bộ pháp linh hoạt thần kỳ, song thủ của nàng chụp đến Thiếu Hoa, tạo ra một màn lưới ảnh trảo dày đặc, chẳng biết đâu là hư đâu là thực.

Thiếu Hoa thi triển Vạn Hình bộ pháp nhắm tránh né trảo công của Vi Thúy Ngọc. Chàng ngỡ như mình đang phải đương đầu một lúc với ba đại cao thủ có võ công đã đạt tới cảnh giới thượng thặng, sánh ngang với các vị Chưởng môn, chưởng phái.

Chỉ trong khoảng thời gian thật ngắn ngủi mà Du Thiếu Hoa đã phải tránh né trên hai mươi chiêu trảo công của Thúy Ngọc, mà bất cứ chiêu nào cũng đều khả dĩ lấy được mạng sống của chàng.

Ngọn trảo thần kỳ của Thúy Ngọc chụp tới yết hầu Thiếu Hoa. Bước ngang nửa bộ tránh được thế trảo đó, Thiếu Hoa buột miệng nói :

– Võ công của tiểu thư quả là siêu phàm, tại hạ khâm phục.

Nàng lòn người rạp sát phía dưới, móc tả thủ thộp tới Đan Điền đối phương. Vừa xuất trảo Thúy Ngọc vừa nói :

– Đa tạ lời khen, nhưng ta chỉ muốn thực hiện trọng trách của mình thôi.

Thiếu Hoa hơi thối bộ, bụng thóp lại để tránh được ngọn trảo ẩn sát chiêu của nàng.

Cứ như thế một người tận dụng hết sở học để giết người kia, còn ngược lại, Thiếu Hoa chỉ tránh né không hề phản kích. Hai người trao đổi qua lại gần trăm chiêu, bất thình lình Thiếu Hoa lắc vai thoát về sau hai bộ.

Thúy Ngọc cũng dừng tay, trở lại tư thế ban đầu:

Thiếu Hoa ôm quyền nói :

– Ngũ Âm Liên Hoàn trảo của tiểu thư đã dụng hết rồi, giờ tiểu thư dụng đến công pháp nào để lấy mạng tại hạ?

Thúy Ngọc sững sờ :

– Du công tử biết trảo pháp vừa rồi là Ngũ Âm Liên Hoàn trảo?

– Ngũ Âm Liên Hoàn trảo đã từng vấy động giang hồ một thời, tại hạ đã nghe tiếng nay được chứng nghiệm càng khâm phục hơn.

– Công tử biết trảo pháp Ngũ Âm mà không hề chống trả, phản kích. Nếu vậy Thúy Ngọc đã hiểu như thế nào rồi.

Nàng buông một tiếng thở dài :

– Còn ai nữa mới thực hiện được trọng trách này.

– Cứ Thiếu Hoa phải chết mới được ư?

Thiếu Hoa mỉm cười :

– Nếu tiểu thư sợ Điệp Bội xuất hiện thì Thiếu Hoa sẽ hủy nó ngay trước mặt tiểu thư vậy. Theo tại hạ Điệp Bội cũng chỉ là một báu vật vô nghĩa mà thôi.

Thiếu Hoa vừa nói vừa lấy cánh Điệp Bội trong tay áo mình.

– Tiểu thư cần nó chứ?

Đôi thu nhãn của Thúy Ngọc khẽ chớp lên một cái. Nàng nghiêm giọng hỏi lại Thiếu Hoa :

– Tại sao công tử lại muốn hủy cánh Điệp Bội báu vật đó?

– Tại hạ không muốn tiểu thư mang trọng trách không thể thực hiện được.

Thúy Ngọc thẩn thờ bởi câu nói này mà nhìn chằm chằm vào mặt Thiếu Hoa:

Thúy Ngọc dấn đến một bộ:

– Túc hạ là ai?

Đôi chân mày Thiếu Hoa cau lại :

– Tại sao tiểu thư lại hỏi như vậy. Tại hạ là Du Thiếu Hoa chứ là ai khác nữa.

Nàng lắc đầu :

– Lạ thật. Không thể nào như thế được.

Thúy Ngọc nói dứt câu, liền quay lưng điểm mũi hài lướt qua cửa sổ thoát đi.

Thiếu Hoa gọi với theo nàng :

– Hê…

Chàng lướt đến bên cửa sổ nhưng bóng Thúy Ngọc đã lẫn vào màn đêm mất hút rồi. Cùng lúc đó tiếng trống gõ canh một cũng điểm lên, Thiếu Hoa rời gian biệt phòng trở xuống đại sảnh. Chàng gỡ bức chân họa vẽ Thúy Ngọc cuộn lại.

Thiếu Hoa cuộn xong bức tranh, toan rời đại sảnh thì Mộ Dung Công Tôn cùng Mộ Dung Thừa và Mộ Dung Hành bước vào.

Mộ Dung Hành nhìn Thiếu Hoa, gắt giọng nói :

– Hê… Tại sao ngươi dám lấy bức chân họa mỹ nữ của Phụng Hoàng lầu chứ?

Thiếu Hoa lia mắt nhìn qua ba ngươi. Miệng lại điểm một nụ cười cầu tình giả lả. Thiếu Hoa từ tốn nói :

– Tại hạ thấy mỹ nữ trong tranh quá đẹp nên mới lấy theo chẳng hay có điều chi phiền đến ba vị không?

Mộ Dung Hành cáu gắt quát :

– Ngươi thấy bức chân họa đó đẹp vậy, Mộ Dung Hành và Mộ Dung Công Tôn đại ca của ta không thấy đẹp sao?

– Tại hạ không có ý đó.

– Nếu ngươi không có ý đó thì mau trao bức chân họa đó lại cho huynh đệ chúng ta.

– Tại hạ đã lỡ cuốn nó rồi và còn có ý đem đi.

Mộ Dung Thừa khoát tay :

– Ngươi đem bức chân họa đó đi không được đâu. Bức chân họa đó phải được huynh đệ chúng ta đem về Cô Tô.

Thiếu Hoa nhún vai :

– Rất tiếc, các vị đã đến muộn.

Mộ Dung Thừa trợn mắt :

– Sao đến muộn ư?

Thiếu Hoa gật đầu.

Mộ Dung Hành dè bỉu nói :

– Ta chẳng thấy muộn chút nào.

Y chỉ Thiếu Hoa :

– Bức chân họa còn ở trong tay ngươi.

Mộ Dung Thừa tiếp lời ngay theo sau câu nói của Dung Hành :

– Và người đẹp thì vẫn còn ở đây.

Y quay sang Mộ Dung Công Tôn :

– Đại ca, chúng ta đã đến Phụng Hoàng lầu thì nhất định phải lấy những báu vật của Phụng Hoàng lầu, mà báu vật đó là bức chân họa mà hán tử thúi kia đang giữ, cùng với mỹ nữ của Phụng Hoàng lầu.

Mộ Dung Công Tôn gật đầu :

– Được, nhị đệ và tam đệ cứ hành xử tự nhiên, đại ca sẽ trọng thưởng.

Mộ Dung Hành cao hứng nói :

– Đệ sẽ bắt gã này giống như tên thư sinh thúi Mộc Thiếu Quân chứ hả.

Mộ Dung Thừa nhìn Dung Hành gật đầu :

– Ta nhường cho đệ đó.

Mộ Dung Hành quay ngoắt lại đối mặt với Thiếu Hoa :

– Tên thư sinh thúi kia nghe rồi chứ. Mau giao bức chân họa cho Mộ Dung đại gia.

– Thiếu Hoa e rằng các hạ thất vọng, bởi bức chân họa này đã ở trong tay tại hạ, còn người thì đã đi rồi.

Thiếu Hoa lắc đầu:

– Dòng họ Mộ Dung của Cô Tô trấn đã từng lập công với triều đình. Danh chấn lẫy lừng khắp bốn phương tám hướng, nhưng hôm nay tại hạ quả là thất vọng.

– Ngươi thất vọng gì?

– Hậu nhân của Mộ Dung tộc chỉ là một lũ tiểu nhân bỉ ổi.

Chàng buông một tiếng thở dài :

– Tại sao rồng lại sinh ra tôm chứ? Nghĩ cũng lạ.

Mộ Dung Hành chỉ vào ngực mình :

– Ê, gã kia, sao dám chửi ta tôm hả. Ngươi đáng chết.

Mộ Dung Hành vừa thốt dứt câu vừa nhảy tới, đồng thời lòn tay rút ngọn đoản đao. Y đem xả một chiêu đao vào mặt Thiếu Hoa. Không hề né tránh, Thiếu Hoa hơi nghiêng người ra sau, để lưỡi đoản đao lướt qua mặt mình.

Mộ Dung Hành toan biến chiêu, nhưng y sửng người bởi chiếc trầm phiến đã chích mũi vào yết hầu gã.

Mặc dù chỉ bị mũi trầm phiến điểm vào tử huyệt nhưng xương sống Mộ Dung Hành đã gai lạnh giá buốt. Thiếu Hoa từ tốn nói :

– Giờ thì túc hạ muốn sống hay muốn chết?

Đứng thị sát Mộ Dung Hành xuất công, chớp nhoáng đã bị đối phương khống chế đưa vào tử lộ dễ dàng như lấy đồ trong túi, Mộ Dung Thừa lẫn Mộ Dung Công Tôn gần như chẳng biết phải làm gì. Mộ Dung Hành rùn mình khi mũi trầm phiến nhích động điểm nhẹ vào tử huyệt gã.

Cùng với cái điểm huyệt đó, Thiếu Hoa nói :

– Túc hạ không muốn trả lời ta à?

Dung Hành nhìn Mộ Dung Công Tôn và Mộ Dung Thừa, gượng nói :

– Đại ca… Nhị ca…

Mộ Dung Công Tôn cau mày, dấn đến một bộ :

– Túc hạ có thể nghe Mộ Dung Công Tôn này nói vài lời chứ.

Thiếu Hoa nhìn gã mỉm cười :

– Được, mời Mộ Dung đại công tử.

– Mộ Dung Hành hẳn không phải là đối thủ của túc hạ. Túc hạ có thể nương tay với y. Còn muốn gì Mộ Dung Công Tôn này sẽ bồi tiếp.

Thiếu Hoa gật đầu :

– Rất khí khái. Tại hạ sẵn sàng nhận lời đề nghị của Mộ Dung Công Tôn đại công tử, nhưng với một đề nghị.

– Túc hạ cứ nói.

– Tam đệ của đại công tử đã điếm ngôn sỉ nhục tại hạ là thư sinh thúi thì bây giờ y phải tự vả vào mặt y đúng mười cái.

Chàng gằn giọng :

– Đúng mười cái thật mạnh.

Mộ Dung Thừa gắt giọng nói :

– Tự vả vào mặt ư? Bức ép quá… Như vậy thì ngươi đã làm nhục dòng tộc Mộ Dung rồi. Tam đệ thề chết.

Thiếu Hoa trừng mắt nhìn Mộ Dung Thừa :

– Nếu như người bị tại hạ khống chế để đưa vào cảnh giới tử lộ là nhị đại công tử, không biết đại công tử có dám thốt ra câu đó không.

Mộ Dung Công Tôn vuốt cằm :

– Túc hạ nói rất đúng. Mộ Dung Hành đã thốt những lời lỗ mãng thì tự y phải hành xử để bảo toàn tính mạng y.

– Ít ra đại công tử cũng biết được điều đó.

Công Tôn nghiêm giọng :

– Mộ Dung Hành, ngươi làm theo ý của túc hạ đi.

Mộ Dung Hành mím môi, rồi buông đoản đao tự vả vào mặt mình.

Sau khi tát được mười cái, mặt y xưng lên trông thật tội nghiệp.

Mộ Dung Hành vừa tát xong thì Thiếu Hoa như chớp động ra tay. Chỉ một cái lắc vai, với bộ pháp Vạn Hình Thần Kỳ, chàng đã lướt đến Mộ Dung Công Tôn.

Mộ Dung Công Tôn giật mình, y muốn phân kích đón thẳng đỡ thẳng vào chiêu công của đối phương, nhưng trước mặt gã như có một cánh bướm vẫy cánh liên tục làm hoa cả mắt và áp lực chụp xuống buộc phải thối bộ.

Mộ Dung Công Tôn không ngừng thối bộ cho đến khi lưng áp sát vào tường.

– Chát… Chát… Chát… Chát…

Y hứng trọn một lúc bốn chiếc trầm phiến vào mặt, khiến cho mắt tối sầm chẳng còn thấy gì cả.

Thiếu Hoa thu hồi trầm phiến nói với Mộ Dung Công Tôn :

– Tại hạ nói các vị là tôm thì đúng là tôm. Hôm nay tại hạ chỉ mới chỉ giáo ba vị thôi. Đừng làm mất thêm uy danh của dòng tộc Mộ Dung ở đất Cô Tô. Tại hạ không có thời gian chỉ huấn, khi nào có cơ hội sẽ gặp lại sau.

Thiếu Hoa nói xong trở bộ bỏ đi thẳng ra ngoài. Chàng bất ngờ dừng chân ngay ngưỡng cửa, nghiêm giọng nói :

– Mộ Dung đại công tử hãy dòm chừng nhị đệ của người đó. Y mới là người đáng để ngươi chỉ huấn.

Khi Thiếu Hoa đã bỏ đi rồi mà Mộ Dung Công Tôn vẫn chưa lấy lại được trạng thái cao ngạo vốn có của y.

Mộ Dung Thừa bước đến trước mặt Mộ Dung Công Tôn :

– Đại ca có sao không?

Công Tôn lắc đầu :

– Không sao. Ta không ngờ hôm nay mình lại bị sỉ nhục như vậy.

Mộ Dung Thừa ghé miệng vào tai Mộ Dung Công Tôn :

– Còn hơn thế nữa.

Mộ Dung Công Tôn tròn mắt nhìn gã. Y vẫn mở miệng nói, nhưng đôi ma hoàn của Mộ Dung Thừa đã xuất hiện lướt ngang qua vùng Đan Điền của gã.

– Xoẹt.

Mộ Dung Công Tôn ôm Đan Điền khuỵ xuống, y trừng mắt nhìn Mộ Dung Thừa :

– Tại sao ngươi…

Công Tôn nói được bấy nhiêu miệng trào máu đổ sụp đến trước. Mộ Dung Hành tưởng chừng như mình nằm mơ, cứ trố mắt nhìn Mộ Dung Thừa, lắp bắp :

– Nhị ca… Sao nhị ca làm vậy… Sao lại sát tử đại ca?

Mộ Dung Thừa bước đến trước mặt Mộ Dung Hành :

– Ta chờ đợi thời khắc này lâu lắm rồi.

– Sao nhị ca giết đại ca?

– Bởi vì ta muốn là đại ca của ngươi. Mà xét cho cùng ta cũng đâu cần tam đệ. Một mình Mộ Dung Thừa cũng có thể cai quản cơ ngơi Mộ Dung tộc, còn tất cả chuyện này đã có gã kia gánh giùm ta.

Nghe Mộ Dung Thừa nói Dung Hành vội tháo bộ :

– Nhị ca muốn giết luôn cả tam đệ sao?

– Đúng!

Tiếng “đúng” còn đọng trên miệng Mộ Dung Thừa thì đôi ma hoàn đã thoát khỏi tay y, kẻ hai đường chỉ cong lia ngang qua thân ảnh Mộ Dung Hành.

Mộ Dung Hành ôm lấy ngực và bụng lảo đảo thối bước. Y vừa tháo bộ vừa nói :

– Trời sẽ hại ngươi. Trời sẽ không tha ngươi.

Mộ Dung Thừa vuốt mặt. Gã chỉ hơi nhíu mày khi Mộ Dung Hành thốt ra câu nói đó. Nhưng miệng thì điểm một nụ cười đầy thỏa mãn.

* * * * *

Tiếng trống gõ canh hai vừa dứt, Thiếu Hoa xuất hiện tại phía đông Trung Châu trấn. Chàng chậm rãi rảo bước tiến về phía đống lửa bập bùng cháy soi sáng cả phạm vi năm mươi bộ.

Bắc Thiên môn chủ Lệnh Tu trầm giọng nói :

– Tam Khôi có đem theo Điệp Bội đó không?

– Hẳn là có

– Hãy trao Điệp Bội cho bổn Môn chủ.

– Đến đây phó hội, cứ nhất thiết Du Thiếu Hoa phải trao Điệp Bội sao?

Bắc Thiên môn chủ Lệnh Tu vuốt râu :

– Chẳng lẽ Tam Khôi không muốn trao Điệp Bội cho Lệnh mỗ.

– Tại hạ đã nhận Điệp Bội của người thì phải trao lại cho người chứ.

Thiếu Hoa lấy trong thắt lưng chiếc tráp lam ngọc, đặt bên đống lửa cháy bùng.

Bắc Thiên môn chủ Lệnh Tu vuốt râu nhìn Du Thiếu Hoa nói :

– Chức trách của Tam Khôi xem như đã hết.

Liền ngay sau lời nói đó, Bắc Thiên môn chủ liền vỗ tay một cái. Từ dưới đất, sáu gã hắc y như những thây ma từ dưới A tỳ thoát lên. Sáu ngọn câu liêm cùng tung ra một lúc chụp xuống thân ảnh Thiếu Hoa.

Sự xuất hiện của sáu gã hắc y thích khách vừa bất ngờ và công pháp của họ như đã được chuẩn bị trước chỉ để đối phó với Du Thiếu Hoa.

Thiếu Hoa xoay tròn một vòng, thân ảnh bay lên cao hai bộ, để cho những lưỡi câu liêm nhắm thẳng vào nhau ngay dưới đế giày.

– Choảng…

Mũi giày Thiếu Hoa nhẹ điểm trên chỗ giao nhau của sáu ngọn câu liêm làm điểm tựa, thân pháp của chàng cắt một đường vòng cung bay ngay qua bên đống lửa.

Thiếu Hoa trầm giọng nói :

– Mạng của tại hạ không dễ trao cho Môn chủ đâu.

Thân pháp còn phiêu bồng, Thiếu Hoa đã phát tác tuyệt kỹ Phi Chỉ Lưu Ngân điểm tới Lệnh Tu.

Lệnh Tu trụ thân vẫy chưởng đón thẳng đỡ thẳng vào ngọn chỉ đỏ ối của đối phương.

– Chát…

Lão thối về sau hai bộ, đồng thời giũ tay áo dọc theo hai bên hông. Y đang thối bộ bất ngờ bật ngược lại, chẳng khác nào pho tượng vừa chực ngã lại được kéo đứng lại.

Lệnh Tu gồng cứng thân ảnh, rồi nói :

– Hôm nay Tam Khôi sẽ được chứng nghiệm Cương Thi Tuyệt Đại Tà Công của bổn Môn chủ.

Lệnh Tu đưa song thủ đến trước, tư thế của bọn cương thi rượt theo con mồi.

Không để cho đối phương có thời khắc ra chiêu công, Thiếu Hoa dụng một thế khinh thuật Hoài Long Quá Bộ, thân ảnh như lộn một vòng rồi chúc xuống hướng thẳng vào vùng thượng đẳng của Lệnh Tu.

Đôi song thủ của Du Thiếu Hoa chuyển sắc qua màu huyết dụ, liên tục bổ xuống vùng thượng đẳng của Bắc Thiên môn chủ Lệnh Tu.

– Ầm… Ầm… Ầm… Ầm…

Hứng trọn những đạo chưởng ảnh liên hoàn của Du Thiếu Hoa, Lệnh Tu không ngừng thối bộ.

Thiếu Hoa nói :

– Thuộc hạ buộc phải thất lễ với Bắc Thiên môn chủ.

Cùng với câu nói đó, Thiếu Hoa đẩy song chưởng ảnh với chín phần nội lực nện thẳng vào thượng đẳng của Lệnh Tu.

– Ầm…

Lần này Bắc Thiên môn chủ Lệnh Tu bị nhấc bổng lên khỏi mặt đất tợ chiếc lá khô bị cuốn bay bởi một cơn lốc dữ. Lão bắn ngược về sau hơn hai trượng, ngã lưng xuống đất.

– Bịch…

Lệnh Tu gượng ngồi lên, nhưng như một cương thi đã hết âm khí, mà không đứng dậy nổi.

Thiếu Hoa trở bộ lại bên đống lửa, cúi người nhặt chiếc tráp chứa Điệp Bội. Chàng nhìn Lệnh Tu nghiêm giọng nói :

– Điệp Bội, Du Thiếu Hoa nhận tại Huyết đài đỉnh Kim Sơn thì chỉ trả nó lại đúng cái nơi mà Thiếu Hoa đã nhận. Cáo từ.

Thiếu Hoa dợm bước toan trổ khinh thuật băng đi thì Vũ Văn Hàn Đào Chưởng môn phái Tuyết Sơn cùng với ba người còn lại của Tứ Đại Thân Vương là Châu Kỳ, Hành Khởi, Trang Tử Long phi thân đến chặn đường chàng.

Với chân diện hằng sát khí, Chưởng môn Tuyết Sơn phái nhìn Thiếu Hoa gằn giọng nói :

– Tôn giá hẳn còn nhớ lão phu?

Nụ cười giả lả lại hé mở trên miệng Du Thiếu Hoa :

– Thiếu Hoa sao có thể quên được Chưởng môn. Vũ Văn chưởng môn định đến đòi lại những con Băng Tằm ư?

Vũ Văn Hàn Đào nhìn Thiếu Hoa gắt giọng nói :

– Những con Băng Tằm đó bổn Chưởng môn tặng cho tôn giá, nhưng xin tôn giá trao lại chiếc tráp Điệp Bội.

Thiếu Hoa lắc đầu :

– Tại hạ không thể giao Điệp Bội cho Chưởng môn tại đây. Tại hạ sẽ giao Điệp Bội ở Huyết đài trên đỉnh Kim Sơn. Nếu Chưởng môn muốn thì cứ đến đó. Còn bây giờ Thiếu Hoa phải đi gấp.

Mặt Vũ Văn Hàn Đào đanh lại :

– Nếu như tôn giá muốn đi thì phải trao lại Điệp Bội cho lão phu chỉ có cách đó mà thôi. Nếu như không giao lão phu buộc phải thất lễ.

– Ai cũng có thể buộc Du Thiếu Hoa trao báu vật được ư? Xem ra trong con mắt Chưởng môn, Du Thiếu Hoa này quá tầm thường.

– Tôn giá đã buộc lão phu.

Cùng với lời nói đó, Vũ Văn Hàn Đào chưởng môn liền vận Hàn Băng công. Lão vừa vận công tiết trời liền thay đổi. Vốn tiết trời đã vào lập đông và đang chuyển tiếp vào mùa xuân, thế mà khi Vũ Văn Hàn Đào vận công bổng chốc thời tiết lại lạnh hẳn lên và chung quanh lão trong phạm vi bốn trượng tuyết lại đổ xuống ào ào.

Thiếu Hoa nhìn Vũ Văn Hàn Đào :

– Tại hạ từng nghe nói đến Hàn Băng công của Tuyết Sơn phái. Nay mới được chứng nghiệm quả là danh bất hư truyền.

– Hàn Băng công của Tuyết Sơn phái lợi hại hay không lúc nữa tôn giá tự khắc biết.

Vũ Văn Hàn Đào thốt dứt câu, thét lớn một tiếng. Lão bổ thẳng đến Du Thiếu Hoa hai đạo Hàn Băng chưởng. Hình như từ tâm trung bản thủ của Vũ Văn Hàn Đào thoát ra hai cột tuyết trắng ngời chụp xuống Du Thiếu Hoa.

Bụi tuyết nhanh chóng khỏa lấp không gian trên mười trượng bao trùm cả thân ảnh của Du Thiếu Hoa. Cùng với bụi tuyết che kín cả tầm mắt là những đạo kình khốc liệt ào ào cuốn tới.

Cả không gian như chuyển động tối sầm, chẳng còn phân biệt đâu là trời, đâu là đất, cũng chẳng còn thấy bóng dáng người nào. Trong màn tuyết trắng và cuồng phong đó bất ngờ một cơn trốc xuất hiện, cuốn lấy bụi tuyết. Cơn trốc kia, càng lúc càng mở rộng ra, rồi một tiếng sấm phá tan tất cả chưởng khí âm hàn băng giá của Vũ Văn Hàn Đào.

– Ầm…

Chưởng môn Vũ Văn Hàn Đào lẫn ba người còn lại của Tứ Đại Thiên Vương bị cuốn văng non năm trượng, trong khi màn tuyết trắng nhanh chóng tan dần.

Đống lửa bây giờ chỉ còn lại đống than nghi ngút khói, Thiếu Hoa nhìn lại Chưởng môn nhân phái Tuyết Sơn Vũ Văn Hàn Đào.

– Hàn Băng chưởng của Chưởng môn tại hạ đã chứng nghiệm, quả là lợi hại. Mong rằng nó đừng thất truyền.

Thiếu Hoa ôm quyền :

– Giờ tại hạ cáo từ.

Chàng chậm rãi rảo bước trong khi Vũ Văn Hàn Đào và Châu Kỳ, Hành Khởi, Trung Tử Long chỉ biết đưa mắt nhìn. Chỉ với thái độ của Vũ Văn Hàn Đào cũng thừa biết lão đã tự nhận ra lão chưa phải là đối thủ của Thiếu Hoa.

Thiếu Hoa đi chưa quá một dặm thì chạm trán với quần hùng bạch đạo, mà người dẫn đầu chẳng ai khác chính là Bạch Mi lão tổ.

Dẫn hàng ngang phía trước là các vị Chưởng môn danh phái của võ lâm Trung Nguyên gồm: Bạch Mi lão tổ, Chưởng môn Hoa Sơn phái Giang Thành Bảo, Chưởng môn Thanh Thành phái Tôn Đại Lợi, Chưởng môn Nga Mi Lập Thất Cự và có cả ẩn tướng thần sĩ Giang Kỳ, cùng với Thiếu Lâm trưởng lão Tuệ Thông đại sư đương chức trụ trì Thiếu Lâm tự.

Phía sau những vị Chưởng môn đó là lố nhố những hàng hậu bối ai nấy cũng đều nai nịt gọn gàng, binh khí lăm lăm tưởng như sắp vào một cuộc chiến khốc liệt.

Bạch Mi lão tổ giũ phất trần, bước đến hai bộ :

– Tôn giá hết đường rồi.

Thiếu Hoa cau mày :

– Trời đất mênh mông, bạt ngàn, tại hạ chẳng thấy đâu là đường cùng cả.

– Nơi đây là đường cùng của tôn giá.

– Vậy ư? Thế nào là đường cùng?

– Một mình tôn giá không thể đối chọi với bấy nhiêu người.

– Tại hạ chỉ sợ máu nhuộm Trung Nguyên. Vậy theo ý của Bạch Mi trưởng lão thì Thiếu Hoa phải làm gì để có quan lộ.

Bạch Mi lão tổ vuốt chòm râu bạc :

– Tôn giá tự biết mình sẽ có quan lộ như thế nào?

– Trao lại Điệp Bội?

Bạch Mi lão tổ khẽ gật đầu.

Thiếu Hoa mỉm cười :

– Đạo trưởng nghĩ xem tại hạ trao cho ai trong khi trước mặt tại hạ lại quá đông người.

Dung diện Bạch Mi lão tổ sượng chính khi nghe câu nói này của Du Thiếu Hoa.

Lão ậm ự trong miệng.

Thiếu Hoa nhìn lão nói :

– Đạo trưởng không nói được à?

– Bần đạo khó nói.

– Điệp Bội không thể cắt ra thành những miếng vụn để chia cho mọi người và ở đây cũng chẳng ai đủ tư cách để giữ Điệp Bội. Vậy tại hạ có ý như thế này.

– Tôn giá có ý gì?

– Trong tất cả các vị, nếu ai có đủ bản lĩnh và chẳng sợ thiệt thân thì cứ đến Huyết đài trên đỉnh Kim Sơn. Tại đó các người sẽ có cơ hội chiếm hữu được cánh Điệp Bội. Hiện tại Thiếu Hoa tạm giữ nó vậy.

Chàng ôm quyền xá mọi người :

– Cáo từ.

Thiếu Hoa điểm mũi giày nhấc mình lên cao ba bộ, rồi thi triển Vạn Hình bộ pháp. Khinh thuật thần kỳ quái dị của chàng khiến cho quần hùng chẳng thể phân biệt đâu là thật đâu là hư. Họ chỉ thấy thân pháp Thiếu Hoa như biến thành trăm thành vạn lướt qua ngay trên đỉnh đầu mình thoát đi.

Đến ngay cả các vị Chưởng môn cũng không kịp có phản ứng gì.

Tuệ Thông đại sư lần chuỗi hạt niệm Phật hiệu :

– A di đà Phật. Du thí chủ đã sử dụng Vạn Hình bộ pháp, tuyệt kỹ khinh công của Thiên Ngoại Nhân Ma đã từng thất truyền sau cuộc hội kiến với Võ Lâm Thiên Tôn trên đỉnh Kim Sơn.

Sau khi vượt qua quần hùng, Thiếu Hoa dùng khinh thuật siêu phàm băng đi không mệt mỏi. Xem chừng chàng rất gấp. Khi trời chạng vạng sáng thì đến địa phận Hàn Đàm trấn.

Không vào Hàn Đàm trấn mà Thiếu Hoa đi thẳng đến Phong Ma sơn. Ngọn Phong Ma sơn cao sừng sững, trông tợ một mũi giáo khổng lồ chực đâm toạt xé bầu trời xanh phía trên. Ngay cả đường lên đỉnh Phong sơn cũng không phải dễ dàng. Nhưng đối với Thiếu Hoa thì khác. Với thuật Du Hành cước, chàng dễ dàng lướt qua những gờ đá lởm chởm để rồi cũng đến được đỉnh Phong Ma sơn.

Thiếu Hoa lần theo một hành lang khá hiểm trở để đến được Phong Ma động. Thiếu Hoa chưa kịp bước vào trong động thì nghe một giọng nói khô khốc từ trong phát ra :

– Ngươi đã về rồi đó à?

Giọng nói đó tuy khô khốc, nhưng tiềm ẩn chất the thé nghe như tiếng nói vọng ra từ chốn A tỳ của bọn sứ giả thần chết.

Từ trong Phong Ma động một người vận gấm loè loẹt chậm rãi bước ra ngay ngưỡng cửa Phong Ma động nhìn Thiếu Hoa cũng với chất giọng the thé, khô khốc thốt :

– Ta biết ngươi sẽ quay lại đây.

Thiếu Hoa nhạt nhẽo đáp lời người đó :

– Sư huynh tại hạ ra sao rồi?

– Ngươi hẳn vì lo cho y mà quay lại đây.

– Không sai.

– Ta thật bất ngờ vì nhận ngươi thông minh chẳng kém gì Du Thiếu Hoa.

Thiếu Hoa gằn giọng :

– Tại hạ chỉ muốn biết sư huynh của mình ra sao rồi.

Người đó cười khảy nói :

– Ta không biết gọi tên ngươi bằng gì. Du Thiếu Hoa hay gì?

Người vừa nói vừa nhíu mày ra vẻ nghĩ ngợi.

Thiếu Hoa buông một câu cộc lốc :

– Tôn giá muốn gọi tại hạ bằng tên gì cũng được, tại hạ đã tự nhận mình là Du Thiếu Hoa thì cứ gọi là Du Thiếu Hoa.

– Thế cũng được.

Hai tay khoanh tròn trước ngực, người kia nhìn Thiếu Hoa nói :

– Ngươi vốn là một kẻ vô danh, nay được khoác cái tên Du Thiếu Hoa cũng rất hay. Dù sao cái tên Du Thiếu Hoa cũng nổi danh trên chốn giang hồ.

Lão buông một tiếng thở dài :

– Sư huynh Du Thiếu Hoa của ngươi đã chết, chết bởi chính tay ta. Giờ đến lượt ngươi.

– Tổng tài đã trù bị trước thời khắc này?

– Cũng như Du Thiếu Hoa sau khi tẩu hỏa nhập ma bán thân bất toại đã nhờ ngươi thay thế y đến Huyết đài sơn lấy Điệp Bội. Giờ thì mọi việc đã kết thúc.

Tổng tài dấn đến một bộ :

– Ngươi còn giữ Điệp Bội chứ?

– Tổng tài đoán xem tại hạ còn giữ Điệp Bội không?

Giọng nói của Thiếu Hoa nghe thật gay gắt và bất nhẫn.

Tổng tài ve cằm nhìn Thiếu Hoa :

– Bổn Tổng tài nghĩ ngươi vẫn còn giữ Điệp Bội trong mình.

Thiếu Hoa gật đầu :

– Không sai.

– Hãy trao Điệp Bội lại cho bổn Tổng tài.

Thiếu Hoa lắc đầu :

– Tại hạ chỉ trao Điệp Bội lại cho sư huynh mình, nhưng rất tiếc.

– Y chỉ còn là một xác chết đâu cần đến Điệp Bội.

– Với một người bán thân bất toại mà Tổng tài vẫn hạ sát thủ ư?

– Vì nghiệp chúa bất cần tiểu tiết.

– Thế thì tại hạ cũng vì nghĩa với sư huynh mà không thể giao Điệp Bội cho Tổng tài.

– Ngươi có giữ nó cũng vô ích. Người đáng giữ Điệp Bội chỉ có ta mà thôi.

– Tại sao?

– Bởi ta biết bí mật Điệp Bội.

– Không phải chỉ có một mình Tổng tài biết mà tại hạ cũng đã thấu rõ phần nào.

– Ngươi hiểu như thế nào?

– Chỉ cần hợp nhất Điệp Bội là có thể khai thông được đền Thánh Điệp.

– Biết như vậy, nhưng không biết ngươi sẽ làm gì hợp nhất được Điệp Bội.

– Tổng tài có cách ư?

Tổng tài nhún vai vuốt cằm :

– Nếu không có thì hẳn bổn Tổng tài không đến Phong Ma động này chờ ngươi.

– Nghe Tổng tài tự tin như vậy, tại hạ nghĩ Nhất Ngôn Thiên Tuế đã nằm trong tay người.

Ngửa mặt cất tràng cười tự thị nghe chói cả thính nhĩ, Tổng tài vừa cười vừa nói :

– Ngươi đúng là một kẻ thông minh. Du Thiếu Hoa chọn người thay gã đúng là bên tám lạng người nửa cân.

Lão vuốt chiếc cằm nhẵn nhụi :

– Ngươi biết nhiều quá. Mà những người biết nhiều như ngươi cũng không có lợi đâu. Biết nhiều quá thì bổn Tổng tài không thể để ngươi sống được.

– Tổng tài định xuống tay với tại hạ à?

– Đúng.

– Thiếu Hoa đang chờ người ra tay đây.

– Ngươi thị vào võ công của mình, mà võ công của ngươi thì xuất xứ từ Thiên Ma.

– Tại hạ không phủ nhận điều đó.

– Ta rất khâm phục Thiên Ma, nếu Thiên Ma giao thủ với ta, có lẽ bên tám lạng bên nửa cân, nhưng hậu nhân của Thiên Ma thì chưa phải là đối thủ của Địa Linh Tôn Giả đâu.

Địa Linh Tôn Giả hất mặt nói tiếp :

– Bổn Tổng tài nói ra điều này để ngươi suy nghĩ.

– Suy nghĩ gì. Giữ mạng mình để đầu phục tôn giá ư. Chuyện đó tại hạ chưa bao giờ nghĩ tới.

– Thế thì bổn Tổng tài buộc ngươi phải tâm phục khẩu phục.

Miệng thì nói, trong thì đã âm thầm vận công, khi vừa nói dứt câu, Tổng tài Địa Linh Tôn Giả ngửa mặt hú lên vang dội. Tiếng hú của Địa Linh Tôn Giả nghe như tiếng ma tru quỷ khóc, vang động cả một vùng không gian Phong Ma sơn.

Tiếng hú của Tổng tài Địa Linh có uy lực chuyển đổi cả càn khôn. Phạm vi trước cửa Phong Ma động như rơi vào vùng chấn động ầm ì. Thậm chí cả ngọn Phong Ma sơn cũng phải run rẩy bởi tiếng hú của lão Tổng tài.

Thiếu Hoa vận hóa chân nguyên bế quan thính nhĩ, mặc dù đã bế thính quan nhưng thần trí của chàng vẫn lùm bùm như có tiếng sấm dội vào. Chàng gần như không thể làm chủ được mình.

Thiếu Hoa thối bộ liên tục, trán xuất hạn mồ hôi. Chàng ngỡ chỉ trong khoảng khắc nữa thôi, đầu mình sẽ vỡ toang bởi tiếng hú khủng khiếp của Tổng tài Địa Linh Tôn Giả.

Thiếu Hoa không dằn được, rống to một tiếng thật lớn. Tiếng rống của chàng nhanh chóng chìm vào tiếng hú của lão Tổng tài. Tiếng hú của lão Tổng tài chợt ngưng bặt, không biết bởi tiếng rống của Thiếu Hoa hay do lão ngưng thi công.

Tổng tài Địa Linh dứt tiếng hú, đôi mắt thoạt chớp một cái, chân lướt đến trước mặt chàng. Đôi thần nhãn của lão Tổng tài chợt đổi sắc xanh rờn. Lão gằn từng tiếng :

– Tiểu tử, hãy nhìn thẳng vào mắt của ta.

Thiếu Hoa rùng mình không biết bởi trong giọng nói của Tổng tài Địa Linh hay bởi đôi thần nhãn.

Thiếu Hoa như không kềm chế được mà nhìn thẳng vào đôi mắt xanh lè của lão Tổng tài. Tổng tài Địa Linh Tôn Giả cười nhếch mép nói :

– Hãy nhìn vào đôi mắt của bổn Tổng tài mà tuân theo Nhiếp Hồn đại pháp.

Thiếu Hoa ngây ngô đứng thất thần mắt không rời đôi thần nhãn của lão Tổng tài. Chàng như người đang mất dần thần thức bởi thuật Nhiếp Hồn đại pháp của lão Tổng tài.

Địa Linh Tôn Giả tổng tài nhếch mép cười khảy rồi từ từ chìa tay tới.

– Trao cánh Điệp Bội cho bổn Tổng tài.

Thiếu Hoa như một gã ngây ngô mất hẳn thần trí. Chàng từ từ thò tay vào trong ngực áo để lấy chiếc tráp Điệp Bội. Động tác của Thiếu Hoa thật chậm rãi, từ từ.

Địa Linh Tôn Giả nhếch môi cười khảy. Lão chìa tay tới chờ đợi.

Những tưởng Thiếu Hoa sẽ trao chiếc tráp Điệp Bội cho Địa Linh Tôn Giả, bất thình lình chàng rùng mình, lắc đầu. Thiếu Hoa như người sự tỉnh cơn mê, thối lùi nửa bộ, gượng gập nói lớn :

– Không.

Tổng tài Địa Linh Tôn Giả gằn từng tiếng :

– Giờ ngươi không muốn trao cũng không được.

Địa Linh Tôn Giả Tổng tài vừa nói vừa toan phát tác chưởng công thì từ trong Phong Ma động một người lướt ra như cánh chim sắc. Y nhắm ngay lưng Địa Linh Tôn Giả lao thẳng cả thân người vào.

– Ầm…

Sức mạnh của người kia dùng cả thân pháp lao vào Địa Linh Tôn Giả, buộc lão phải ngã nhoài đến trước.

Thiếu Hoa buột miệng gọi :

– Sư huynh.

– Ngươi hãy chạy đi và tìm cho được hậu nhân của Võ lâm Thiên tôn Thánh chủ.

Thiếu Hoa ngần ngừ.

Người đó rít lên bằng giọng căm phẫn :

– Đi nhanh lên.

Địa Linh Tôn Giả lòm còm đứng lên thì người đó chụp tay Thiếu Hoa :

– Ta van xin ngươi.

Thiếu Hoa đanh mặt, cau mày, bất nhẫn thi triển Vạn Hình bộ pháp đào thoát. Chàng đi chưa được bao xa thì nghe tiếng rống lồng lộng của sư huynh mình.

Thiếu Hoa nhắm hai mắt, nghiến răng thổn thức :

– Sư huynh, Quách Lãm phải trả mối hận này.

Chọn tập
Bình luận
× sticky