Edit: Va
Beta: Ami
Buổi chiều mới có tiết nên Phó Duẫn Thừa ngủ một giấc tới tận 10 giờ sáng, sau đó rời giường.
Bên ngoài, một tia nắng mặt trời chiếu vào, không gian yên lặng làm người hít thở không thông. Phó Duẫn Thừa đứng dậy nhìn hạ thể của bản thân, côn thịt thô to bởi vì “chào cờ” mà cao cao ngẩng đầu, biểu tình đạm mạc giống như đã tập mãi thành thói quen, anh trần truồng bước vào phòng tắm.
Mà phía trên giường đôi có treo hình cưới thật lớn của anh và vợ, trai tài gái sắc ôm nhau cười đến ngọt ngào giống như đang tuyên bố với tất cả mọi người trên thế giới rằng vợ chồng họ đang hạnh phúc đến cỡ nào.
Phó Duẫn Thừa mở vòi sen ra gội đầu, dòng nước trút xuống ào ạt.
Nước ấm cọ rửa từ khuôn mặt qua cổ xong xuống đến cơ bụng rắn chăc, cuối cùng hợp thành một giọt nước đọng lại trên lông tóc rậm rạp giữa hạ thân và trượt dọc theo hai chân thon dài của anh xuống dưới, sương mù mờ mịt bao phủ quấn quanh toàn bộ phòng tắm và xâm nhiễm làm tầm mắt nhìn mơ hồ không rõ.
Phó Duẫn Thừa đặt toàn bộ thân thể trong dòng nước ấm áp được phun ra từ vòi xen, bàn tay to cầm cây côn thịt cứng rắn như thiết dưới hạ thể rồi thuần thục đong đưa lên xuống.
Côn thịt to lớn ngăm đen biểu hiện sự thành thục của anh, quy đầu giống như một con dã thú dữ tợn đang kêu gào và chảy ra chất lỏng trong suốt nhưng lại đáng thương hề hề không người hỏi thăm. Anh chỉ có thể ủy khuất mượn bàn tay để phóng thích ít ỏi dục vọng.
Tốc độ xoa bóp của bàn tay càng lúc càng nhanh, càng lúc càng mạnh…
Theo người đàn ông phát ra một tiếng kêu rên, tinh dịch màu trắng đục đột nhiên phun trào ra bắn lên gạch men sứ màu trắng, sau đó bị dòng nước cọ rửa không còn một mảnh.
Cuối cùng cũng kết thúc.
Phó Duẫn Thừa dựa người ở trên mặt tường, khuôn ngực gợi cảm còn đang phập phồng, mắt đen lại có chút thất thần.
Đã bao lâu…
Anh phải sống theo kiểu thế này…
Ở trong một ngôi nhà lớn được trang hoàng xa hoa và trong căn phòng ngủ lạnh băng trống rỗng khuyết thiếu hơi người này?
Sáng sớm không hề có bữa sáng ngon miệng, sau khi trở về cũng không có ánh đèn ấm áp nghênh đón chứ đừng nói là chăm chút từng mặt khác. Bởi vì anh không thói quen có người ngoài ở trong nhà nên 3 ngày mới thuê người dọn dẹp một lần, thậm chí, cả quần áo và cà vạt thay xong cũng còn ném ở trong buồng vệ sinh không có người dọn.
Tuy anh đã kết hôn nhưng có khác gì với người sống một mình a?
Nếu so sánh với anh thì nữ chủ nhân của ngôi nhà này giống như là một vị khách ở tạm, bước đi vội vàng.
Nhưng đây là lựa chọn lúc trước của anh a. Vợ anh rất bận, cá tính cứng rắn. Từ lúc anh quyết định cầu hôn vợ thì chẳng phải đã làm tốt chuẩn bị phải ở một mình sao?
Anh và vợ mình yêu nhau sâu sắc, điểm này anh không chút nghi ngờ, chỉ có điều là từ lúc bắt đầu, anh sống độc lập mãi nên đã thành thói quen nhưng đến tận bây giờ, anh thế nhưng sinh ra một tia tâm lý chán ghét?
Có lẽ là bởi vì nhìn thấy những đôi vợ chồng khác mỗi ngày đều ở bên nhau, vợ đảm đang hiền huệ, chồng làm việc vất vả, tuy giản dị nhưng lại tràn ngập tình yêu ấm áp.
Anh rất hâm mộ một cuộc sống như vậy!
Nhưng mà anh biết, anh không thể thay đổi, nếu đã lựa chọn thì anh nên gánh vác tất cả hậu quả.
Phó Duẫn Thừa bước ra khỏi phòng tắm, sau khi thu thập mọi thứ ổn thoả, anh nhìn đồng hồ, mới 11 giờ rưỡi, tủ lạnh đã hết thực phẩm, anh đành phải vào phòng bếp làm bát mì sợi đơn giản coi như bữa cơm trưa.
Mì sợi bỏ chút hành thái đơn giản, nóng hôi hổi, có chút phỏng tay.
Anh ăn một ngụm, hương vị không thể nói là ngon nhưng cũng coi như tạm chấp nhận. Đối với người không biết nấu ăn như Phó Duẫn Thừa mà nói thì có thể làm được như thế này đã là cực hạn.
Nghĩ nghĩ, anh cầm lấy di động gửi tin nhắn qua WeChat cho vợ đang đi công tác ở nước ngoài.
“Lam Lam, khi nào em quay về?”
Tin nhắn sau khi gửi đi như đá chìm đáy biển, không hề có đáp lại.
Phó Duẫn Thừa vẫn với sắc mặt bình tĩnh ăn hết bát mì.
1 giờ 30 phút, Phó Duẫn Thừa đã lái xe tới trường học.
Thời gian vào học là 2 giờ đúng, còn nửa tiếng, trong sân trường lúc này, người đến người đi, sinh viên còn chưa vào phòng học.
Phó Duẫn Thừa rất ít khi ở tại trường học nên ngoại trừ sinh viên anh dạy thì những người còn lại trong trường đều không quen biết anh. Thấy người đàn ông anh tuấn đứng một mình nên không ít nữ sinh manh động xuân tâm muốn xin số điện thoại để add WeChat nhưng khi nhìn thấy ánh mắt lạnh nhạt của anh thì không tự chủ được mà lùi bước.
Vận đào hoa của Phó Duẫn Thừa thực mạnh mẽ, bởi vì anh lớn lên anh tuấn lại thập phần có mùi vị đàn ông nên từ nhỏ đến lớn, nữ sinh chạy theo sau lưng anh nhiều không đếm được. Nếu thuộc loại đàn ông phong lưu thì chỉ sợ anh đã sớm hưởng không hết biết bao “Diễm phúc” nhưng Phó Duẫn Thừa lại là người hành sự có nề nếp, ý thức trách nhiệm rất cao nên điều này khiến anh phiền não không thôi.
Lúc trước, anh thích vợ mình – Thẩm Lam chính là bởi vì Thẩm Lam không hề giống những nữ sinh hoa si đó. Thẩm Lam luôn độc lập và tự mình cố gắng cộng thêm có đầu óc tràn ngập trí tuệ.
Nhưng hiện tại, sau khi hai người kết hôn, ưu điểm này lại biến thành trở ngại lớn nhất.
Phòng học ở lầu ba, Phó Duẫn Thừa mặt không cảm xúc đi lên thang lầu, ai ngờ lúc mới vừa bước lên cầu thang liền nghe được trên chỗ ngoặt cầu thang có mấy cậu nam sinh đang khe khẽ nói nhỏ.
“Mày thật sự muốn chơi Lâm Nhuỵ?” Có người hỏi.
“Vô nghĩa, tao hóa kia lớn lên đẹp, vú lại to, không biết bị Trương Lục làm nhiều hay ít ở trên giường rồi. Hiện tại, cô ta đã chia tay với Trương Lục, không chơi thì uổng phí.” Một giọng nam khác không che dấu được sự khinh bỉ trong lời nói.
“Nói thật, nếu không phải là Trương Lục nói thì tao thật đúng là không nghĩ ra Lâm Nhuỵ thoạt nhìn bề ngoài thanh thuần nhưng bên trong lại dâm đãng.”
“Tao theo với.”
“Tao cũng đi, tiểu tao hóa kia không phải thích côn thịt sao, đến lúc đó chúng ta sẽ cùng lúc làm cô ta sung sướng tận trời.”
Mấy nam sinh vây ở một chỗ cười đáng khinh.
“Nhưng mày định làm như thế nào?” Sau khi cười xong, một người trong đó hỏi.
Chỉ nghe thấy giọng nam lúc trước trả lời: “Chả phải Lâm Nhuỵ thuê phòng trọ ở bên ngoài trường học sao? Nghe nói bạn cùng phòng của cô ta là Lưu Tiểu Mỹ trong khoảng thời gian này xin nghỉ về thăm nhà, tối nay, chúng ta lén cạy khóa cửa phòng của cô ta rồi đi vào…”
“A, đó không phải là cưỡng gian sao?”
“Cái gì mà cưỡng gian, chỉ sợ kỹ nữ kia đến lúc đó sảng khoái đến cha mẹ còn nhận không ra.”
Lỗ tai của Phó Duẫn Thừa lỗ rất thính nên nghe hết toàn bộ rõ ràng.
Anh dừng lại bước chân, ánh mắt lạnh lẽo như hàn băng.
Đúng lúc này, đèn di động lóe lóe báo hiệu, Phó Duẫn Thừa mở di động ra thì thấy là tin nhắn trả lời của vợ mình.
“Tuần sau nữa!”
Ấn ngôi sao và cmt ủng hộ đy >< Phó ca ơi phó ca, anh sẽ làm gì a ~