*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Va
Beta: Ami
Lâm Nhụy rất muốn hỏi Phó Duẫn Thừa, những lời này vì sao không nói sớm?
Cô cũng từng ảo tưởng qua, có một ngày cô có thể đi vào trong lòng Phó Duẫn Thừa.
Nhưng mà sự thật lại là, Phó Duẫn Thừa yêu vợ mình sâu đậm, vợ chồng hai người ân ái, còn cô, chẳng qua cũng chỉ là một tiểu tam ti tiện, ý đồ dùng thân thể dụ hoặc Phó Duẫn Thừa để được quan tâm một chút.
Cô như vậy quá mức hèn mọn, cũng quá mệt mỏi.
Cũng may, cô hiện tại đã biết quay đầu lại sau khi bị lạc đường.
Hình ảnh trước mắt hết sức châm chọc.
Không khí im ắng nửa phút, Lâm Nhụy bình tĩnh mở miệng.
“Thầy biết không, thời điểm ở văn phòng nhìn thấy thầy và vợ thầy, trái tim em cũng khó chịu như vậy đấy!”
“Chỉ có điều, bởi vì khó chịu lâu nên đã chết lặng, rồi sau đó sẽ tỉnh ngộ…”
“Thực xin lỗi…”
Trong lòng Phó Duẫn Thừa chua xót, anh nhớ tới bộ dáng thiên y bách thuận lúc trước, mỗi lần cô đối mặt với anh, ánh mắt yêu say đắm và hâm mộ kia, chỉ tiếc, chờ anh thực sự hiểu được, cảnh vật đã thay đổi.
Anh còn có thể nói cái gì đây, anh đã có gia đình, có vợ, cái gì cũng không thể cho cô.
Đối với vợ, chính anh không làm tốt trách nhiệm của một người chồng, đối với Lâm Nhụy, anh đã làm thương tổn đến tình cảm chân thành tha thiết của cô. Từ đầu đến cuối, anh đều là kẻ thất bại.
“Tôi hiểu được… Về sau, tôi sẽ không tiếp tục quấy rầy em.”
Nhìn Lâm Nhụy trầm mặc, trái tim Phó Duẫn Thừa cũng chua xót, ngay khoảnh khắc buông tay đó, trong lòng anh tựa như mất đi một thứ rất rất quan trọng, khó chịu, nhưng lại không thể làm gì.
“Chúc em sau này hạnh phúc.”
Chỉ còn lại có một tiếng thở dài.
Phó Duẫn Thừa cứ như vậy mà rời đi.
Trong bóng đêm, ánh mắt Lâm Nhụy hiện lên một tia tự giễu.
Nên nói cái gì đây?
Tế điện tình yêu đã từng mất đi của cô?
A…
……
Lục Trạch đậu xe xong, tùy ý ngẩng đầu nhìn về phía ngôi nhà, chỉ thấy cửa sổ trong biệt thự đã sáng lên ánh đèn ấm áp, là vợ và con trai đang chờ anh trở về.
Có người nói, đàn ông lưu lạc lâu cũng sẽ mệt, sẽ muốn tìm một bến cảng ấm áp mà bỏ neo xuống.
Nhưng đối với Lục Trạch mà nói, lại hoàn toàn tương phản.
Hôn nhân của anh và vợ là do cha mẹ sắp xếp từ lâu, sau khi hai người trưởng thành, trước sự tác hợp của cả hai bên gia đình nên thuận lý thành chương trở thành người yêu, sau đó lại trở thành vợ chồng rồi sinh Hạo Hạo ra.
Anh nỗ lực gầy dựng sự nghiệp ở bên ngoài, vợ anh ở nhà lo chuyện gia đình, cuộc sống sinh hoạt của hai người quá bình đạm và hạnh phúc.
Thẳng đến một ngày, anh đột nhiên phát hiện, anh đã cảm thấy phiền chán đối với với loại sinh hoạt cứ mãi không thay đổi này. Tình cảm với vợ, cũng giống như một ly nước sôi lạt lẽo để nguội, đần độn vô vị.
Sau đó, anh bắt đầu thay đổi.
Nhớ rõ khi lần đầu tiên cùng người phụ nữ khác lên giường, trong lòng anh đã có chút hổ thẹn, nhưng mà cảm giác áy náy ấy thực nhanh đã bị sự sung sướng truyền đến từ thân thể thay thế. Nửa đêm về nhà, anh tùy tiện tìm một cái cớ là tăng ca, vợ anh thật dễ dàng liền tin.
Có một thì có hai, có hai thì còn có ba…
Lâu đến mức anh đã có thể bình tĩnh tìm người mua vui ở bên ngoài, còn trước mặt vợ thì luôn sắm vai một người chồng tốt.
Mỗi người đều có hai mặt, một là bản chất thật, một cái là gông cùm xiềng xích bị hiện thực đeo lên.
Sắc mặt của Lục Trạch bình tĩnh ấn vang chuông cửa.
“Anh đã về.”
Vợ anh tươi cười ôn nhu mở cửa cho anh.
Ngay sau đó, Lục Hạo vui sướng nhào vào trong lòng ngực anh.
Hết thảy, diễn ra như bình thường…
Cũng có lẽ, có chút không giống trước.
Cơm nước xong, Lục Trạch thay áo ngủ bước vào phòng tắm, tắm rửa.
Ngay khi cửa đóng lại, anh không hề nhìn thấy, trên mặt vợ đã biến mất nụ cười tươi kia trong nháy mắt.
Thẩm Nguyệt vội vàng vào lại phòng ngủ, cầm quần áo anh mới vừa cởi ra trên giường lên. Cầm trong tay, tìm kiếm thật kỹ.
Giờ khắc này, tim cô khẩn trương mà đập thình thịch, tựa như nghiệm chứng một đáp án có chính xác hay không, cái loại tâm tình khẩn trương này không có cách nào để hình dung được.
Cứ việc biểu hiện của anh sau khi trở về thì vẫn như bình thường, nhưng mà ai cũng sẽ không biết, mặt ngoài bình tĩnh, nhưng hạt giống nghi ngờ trong lòng đã rơi xuống, đang điên cuồng nẩy mầm sinh trưởng và sau đó trở thành một cây đại thụ che trời, mỗi một phút mỗi một giây đều đang tra tấn cô.
Nhu cầu muốn kiểm tra của cô rất cấp bách, cô muốn biết suy đoán kia của mình có đúng sự thật hay không.
Thẩm Nguyệt lật quần tây qua, kiểm tra ví tiền, cũng không có thứ gì khả nghi.
Sau đó, chỉ còn lại có chiếc áo sơ mi màu lam.
Cô thấp thỏm cầm lấy áo sơ mi màu lam, đặt ở chóp mũi ngửi ngửi, thực tốt, cũng không có mùi nước hoa của đàn bà.
Vì vậy mà biểu tình trên mặt Thẩm Nguyệt thả lỏng không ít.
Thẩm Nguyệt buông áo sơ mi của anh ra, muốn cầm chung với quần tây để giặt.
Chỉ là, một khắc buông áo ra, Thẩm Nguyệt mắt sáng phát hiện một thứ.
Sau đó, biểu tình cô lập tức đọng lại.
Trái tim giống như lập tức rơi vào vực sâu.
Nhìn cẩn thận phía dưới cổ áo, là cùng một sợi tóc xoăn mà cô phát hiện ở trong phòng tắm.
Nháy mắt, cô như bị sét đánh.
Ấn ngôi sao và cmt ủng hộ đy nả >< Vốn định mai up 2 chương mà chợt thấy cmt của một bạn == Team mình xót xa qass /_ Thôi mai tùy tâm vậy, vui thì up 2c hjc ==