Edit: Va
Beta: Ami
“Không về sao?”
Lâm Nhuỵ ngẩn người, cô có chút không thể tin tưởng, thậm chí cảm thấy là bản thân đang xuất hiện ảo giác. Cho tới nay, Phó Duẫn Thừa vẫn luôn là bộ dạng lạnh nhạt cấm dục, tại sao lại đột nhiên nói ra những lời như vậy với cô?
Chẳng lẽ là anh xem trọng cô sao?
Không thể trách Lâm Nhuỵ tự mình đa tình, thật sự là lời nói đó có ý nghĩa quá khác khiến người ta không thể không suy nghĩ bậy bạ.
Mắt đen ngập nước của cô trừng to mang theo nghi vấn nhìn về phía Phó Duẫn Thừa.
Lời vừa ra khỏi miệng thì Phó Duẫn Thừa liền hối hận. Hiển nhiên là anh cũng ý thức được lời bản thân vừa nói không đúng, khuôn mặt tuấn tú hiện vẻ xấu hổ mở miệng giải thích: “Không phải ý đó, ý của tôi là dù gì thì em cũng là một cô gái chân yếu tay mềm, trọ ở bên ngoài thì không quá an toàn, tôi nghe nói bạn cùng phòng của em đã về nhà thăm ba mẹ rồi.”
Ngoài vợ mình ra, anh chưa từng nói qua mấy lời này với những người khác giới. Trong lời nói ẩn chứa chút ít sự quan tâm khiến anh không được tự nhiên, ăn nói gập ghềnh.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì dù sao Lâm Nhụy cũng là sinh viên do anh dạy, việc giáo sư quan tâm tới sinh viên của mình thì có gì sai?
Lâm Nhuỵ nghe xong liền vội vàng xóa bỏ những ý nghĩ mơ màng vi diệu vừa mới hiện lên trong đầu, quả nhiên là cô suy nghĩ nhiều quá. Tất nhiên là Phó Duẫn Thừa sẽ không có loại ý tứ đó với cô.
Chỉ có điều là khi được Phó Duẫn Thừa đột nhiên quan tâm, tuy không biết là vì nguyên nhân gì nhưng trong lòng cô vẫn cảm thấy ấm áp.
Nhưng… “Không về thì em ở đâu?” Cô không còn chỗ nào để đi ngoài phòng trọ.
Từ nhỏ đã không cha không mẹ, không có người dạy dỗ và nuôi dưỡng nên cô không hề nhận được sự đối đãi và cưng chiều vô tư của cha mẹ dành cho con cái. Lâm Nhụy trở thành bộ dạng như bây giờ ít nhiều cũng nhờ vào hai đấng sinh thành chưa bao giờ gặp mặt kia.
Nhưng đây cũng là cái giá lớn mà Lâm Nhụy phải trả – cô làm thân thể của mình trở nên dơ bẩn. Sau khi lên giường với nhiều người đàn ông, cô phát hiện bản thân trời sinh đã dâm đãng, cô thích làm tình, thậm chí còn hưởng thụ khoái cảm khi làm tình. Nhìn thấy những tên đàn ông đẹp trai thì cô liền nhịn không được mà ngứa trong lòng. Dần dần, cô bắt đầu phóng túng bản thân, tùy tâm sở dục làm chuyện mình muốn làm, thích ai thì ngủ với người nấy.
Quan niệm về cuộc sống của cô sớm đã nát đến mức không thể nát thêm.
“Em có thể đến chỗ bạn học của em. Tóm lại là trong mấy ngày này, em đừng trở về phòng trọ.”
Phó Duẫn Thừa nghiêm túc dặn dò.
Không liên quan đến tình dục, cảm giác có người quan tâm thật tốt, đó là một loại sung sướng được phát ra từ tận đáy lòng.
Lâm Nhuỵ cảm thấy tâm tình của mình hình như cũng không đến nỗi u ám.
Cô nhẹ giọng hỏi: “Giáo sư, có phải là thầy đã biết chuyện giữa em và Trương Lục không?”
Cô không ngốc, thái độ hôm nay của Phó Duẫn Thừa biến hóa lớn như vậy, bộ dáng muốn nói lại thôi kia càng thêm khẳng định đã xảy ra chuyện gì đó.
Chuyện gì mà khiến Phó Duẫn Thừa làm thế này, không cần nghĩ cũng biết.
Hồi nãy, khó mở miệng là vì sợ cô sẽ khó xử nhưng hiện tại, nếu Lâm Nhuỵ đã chủ động nói ra thì anh cũng liền gọn gàng dứt khoát nói thẳng.
Anh trầm giọng nói: “Giữa trưa hôm nay, lúc tôi đang lên cầu thang thì nghe thấy vài tên nam sinh nói sẽ nhân lúc bạn cùng phòng của em không có ở đó… Để gây rối với em. Đám người đó định sẽ thừa dịp trời tối rồi cạy cửa vào phòng trọ của em. Vậy cho nên tôi mới đề nghị em tốt nhất là trong mấy ngày này đừng về phòng trọ, hãy tìm người bạn thân cận nào đó để nhờ giúp đỡ, em biết chưa?”
Khi nhắc tới mấy tên nam sinh kia, giọng điệu của anh liền trở nên lạnh lẽo.
“Trốn tránh chỉ là kế hoạch tạm thời, em đừng sợ, mấy tên nam sinh kia không thuộc khoa của chúng ta nên chờ sau khi tôi tìm được tên thì sẽ báo với trường học để Hội đồng nhà trường nghiêm túc xử lý.”
Đối với đám người cặn bã như thế thì tuyệt đối không thể dễ dàng buông tha.
Hóa ra là như vậy, Lâm Nhuỵ ngay lập tức không thở nổi, cụm từ “gây rối” mà Phó Duẫn Thừa nói là có ý tứ gì thì cô tất nhiên hiểu, cư nhiên lại có người dám đánh chủ ý lên cô ở sau lưng.
Có thể tưởng tượng ra nếu Phó Duẫn Thừa không trùng hợp nghe được cuộc đối thoại kia thì cô liền sẽ hoàn toàn không biết gì cả mà trở về phòng trọ, đêm nay, cô sắp sửa gặp phải chuyện gì thì dùng ngón chân suy nghĩ cũng có thể biết được.
Tuy Lâm Nhụy thích làm tình nhưng cũng không chứng minh rằng cô có thể tiếp thu việc người khác cưỡng ép cô làm tình. Chỉ sợ là bởi vì nghe qua tin đồn nhảm nhí giữa cô và Trương Lục nên đám người đó mới nổi lên ý niệm kia đi.
Ở trong mắt họ, cô đã trở thành một người đê tiện, một chiếc xe buýt ai tới cũng sẽ không từ chối a.
Lâm Nhuỵ rũ mắt xuống che khuất suy nghĩ trong lòng.
Bộ dạng này ở trong mắt Phó Duẫn Thừa lại là một tình cảnh khác.
Chỉ thấy Lâm Nhụy ưu thương rũ tầm mắt nhìn xuống mặt đất, môi anh đào quật cường mím chặt, hàng lông mi dài giống như hai cây quạt nhỏ bao phủ ở trên gò má trắng nõn không tì vết kia, thần sắc mơ hồ của cô làm người khác khi nhìn chỉ cảm thấy thương tiếc bất tận.
Phó Duẫn Thừa nỗ lực khiến bản thân xem nhẹ niềm thương tiếc đột nhiên nổi lên trong lòng khi đối diện với cô gái trước mặt này rồi lạnh giọng hỏi: “Em có sao không?”
Sớm biết thế này thì anh đã không nói chuyện này ra, lỡ như dọa cô sợ thì phải làm sao bây giờ?
Lâm Nhuỵ không hề trả lời. Cô yên lặng, không biết đang suy nghĩ cái gì. Qua một chốc, cô mới ngẩng đầu lên.
Trong ánh mắt cô là một mảnh sóng nước lóng lánh, hai tròng mắt quyến rũ ướt át, có cảm giác như miễn cưỡng cười vui.
“Em không sao!” Cô nhẹ giọng trả lời.
“Chuyện hôm nay phải cảm ơn giáo sư rồi, em đi đây!”
Nhìn thân ảnh đơn bạc của Lâm Nhuỵ sắp rời đi, Phó Duẫn Thừa không nhịn được lại lần nữa xen vào việc của người khác.
“Em định đi đâu?” Dù sao thì cũng phải hỏi để một người làm giáo sư như anh yên tâm mới được.
Thân ảnh nhỏ xinh bất chợt dừng bước, Lâm Nhuỵ không hề quay đầu lại mà đáp.
“Giáo sư, thầy yên tâm đi. Em không sao đâu!” Nhưng tiếng nức nở trong giọng nói đã bán đứng cô.
Phó Duẫn Thừa nhận ra không thích hợp, trầm giọng hỏi: “Em phải nói cho tôi biết là em muốn đi đâu?
Lâm Nhuỵ không đáp.
Lại đợi thêm một chốc, thấy Lâm Nhuỵ vẫn không hề đáp lại, Phó Duẫn Thừa cũng mất sự kiên nhẫn. Anh chau mày nói ra suy đoán của mình.
“Có phải là em không có chỗ nào để đi không?”
Hơn nửa buổi mới nghe được thân ảnh mềm yếu nho nhỏ phía trước ừ một tiếng, thanh âm nhỏ giống như tiếng mèo kêu.
Phó Duẫn Thừa thở dài ở trong lòng, hơi có chút cảm giác không thể bớt lo.
Anh vốn chỉ định nhắc nhở thôi nhưng hiện tại chắc phải ra tay giúp đỡ rồi.
Cũng may Lâm Nhuỵ là một cô gái tốt, chỉ tiếc là không biết nhìn người nên bây giờ đã trở thành bị người hại. Là giáo sư dạy học cho cô, anh có thể giúp được bao nhiêu thì giúp bấy nhiêu đi.
Xoa xoa trán xong, anh lạnh mặt phân phó.
“Em về nhà với tôi.”
“A?”
Vì thế, vấn đề chỗ ở của Lâm Nhuỵ đã được Phó Duẫn Thừa giải quyết dứt khoát theo kiểu này.
Ấn ngôi sao và cmt ủng hộ đy nả ><