Edit & Beta: Su Bà Bà
Chỉ mới hai ngày trước, Lâm Nhụy hứa với Phó Duẫn Thừa là sẽ ngoan ngoãn đi học, không ngờ rằng nhanh như vậy mà đã nuốt lời.
Phó Duẫn Thừa mới vừa gọi điện thoại cho cô, anh nói chờ đến buổi chiều, sau khi tan học thì cả 2 sẽ cùng nhau đi xem phim.
Đây coi như là lần đầu tiên cô và Phó Duẫn Thừa hẹn hò, vì thế cho nên Lâm Nhụy rất coi trọng cuộc hẹn này. Dù cho có thế nào thì cũng phải tỉ mỉ trang điểm một phen.
Vì thế, cô đành phải trốn học rồi về nhà trước.
Cũng may, lần này cô còn biết dùng cái cớ là bị đau bụng chứ không tính là trốn học một cách táo bạo trắng trợn.
Tắm rồi sấy khô tóc xong, Lâm Nhụy soi gương thay thử vài bộ quần áo, sau đó mới rốt cuộc cảm thấy vừa lòng.
Chuẩn bị từ đầu đến chân hoàn hảo, trên thân là một chiếc váy liền áo màu đen cộng thêm chiếc áo gió màu kaki được khoác ở bên ngoài, dưới chân là một đôi giày búp bê màu nhạt.
Cách ăn mặc như vậy của cô thoạt nhìn thiếu một tia dáng vẻ học sinh, ngược lại nhiều thêm chút khí chất vũ mị của người có học thức, hẳn là có thể trông hợp với Phó Duẫn Thừa hơn một ít.
Nhìn mỹ nữ trong gương, Lâm Nhụy ngó trái ngó phải xem xét thật kĩ bởi vì sợ chỗ nào đó còn chưa đủ hoàn mỹ.
Một khi phụ nữ đã trang điểm thì rất là coi trọng cầu kỳ, chỉ mới chớp mắt đó thôi mà đã tới giờ hẹn với Phó Duẫn Thừa.
6 giờ, Phó Duẫn Thừa đúng giờ gọi điện thoại tới.
“Tiểu Nhụy, anh tới rồi, đang đứng ở trước cửa tiểu khu nhà em.”
“Dạ, em sẽ xuống đó ngay lập tức.” Cúp điện thoại, Lâm Nhụy lại lần nữa soi gương kiểm tra, sau khi xác nhận bản thân không có vấn đề gì rồi mới vội vàng xách túi theo chạy xuống lầu.
Vừa mới tới cửa tiểu khu thì liền lập tức thấy ngay chiếc xe Land Rover của Phó Duẫn Thừa đang đậu ngay ở chỗ đó.
Và, có một người đàn ông biểu tình lãnh đạm đang đứng ở một bên xe.
Thân ảnh của người đàn ông cao lớn, khuôn mặt anh tuấn, thực sự khiến những người khác phải chú ý.
Lâm Nhụy vui vẻ bước từng bước tới gần.
Nhìn thấy Lâm Nhụy, thần sắc của Phó Duẫn Thừa nhu hòa không ít.
“Lên xe đi.”
Anh chủ động mở cửa xe cho Lâm Nhụy để Lâm Nhụy ngồi vào trong.
Phó Duẫn Thừa lúc trước chưa từng làm việc này cho cô a?
Sự tri kỷ của bạn trai làm Lâm Nhụy thập phần hưởng thụ. Sau khi cửa xe khép lại, Lâm Nhụy liền gấp không chờ nổi mà chu môi đỏ hôn một cái lên trên mặt Phó Duẫn Thừa.
“Thưởng cho anh đó.” Cô cười hì hì nói.
Xúc cảm mềm mại ở trên má lướt nhanh qua chỉ trong giây lát, nhanh đến mức anh thậm chí còn chưa kịp cảm nhận dư vị.
Phó Duẫn Thừa dùng mắt đen liếc nhìn Lâm Nhụy một cái rồi nhàn nhạt nói: “Không đủ.”
Ý vị ẩn giấu ở trong đôi mắt thì không cần nói cũng biết.
Lâm Nhụy cong cong môi: “Vậy anh muốn thế nào?”
“Như thế này.” Anh thấp giọng nói.
Vừa mới dứt lời thì liền thấy Phó Duẫn Thừa đột nhiên nghiêng người qua bên phía Lâm Nhụy, sau đó anh vặn mặt cô qua rồi dùng đôi tay đỡ sau đầu cô.
Hô hấp nóng rực phun ở xung quanh xoang mũi và một bên sườn mặt của Lâm Nhụy.
Lâm Nhụy còn chưa kịp phản ứng thì đã liền cảm giác được đôi tay đang đỡ ở phía sau đầu mình đột nhiên hơi ghì chặt, sau đó, môi mỏng của Phó Duẫn Thừa đột nhiên bao phủ môi cô.
Hai mảnh cánh môi dính lấy nhau, hôn nóng cháy triền miên, anh ngậm chặt môi cô, bá đạo mà cường thế dây dưa với lưỡi mềm của cô…
Kết thúc nụ hôn nóng bỏng này, hai người dù nhiều hoặc ít cũng đều có chút thở hồng hộc.
Môi Lâm Nhụy hơi hơi sưng đỏ, mặt trên còn phiếm chút nước mọng.
Phó Duẫn Thừa cố ép bản thân dời tầm mắt đi, anh bình phục lại hô hấp, sau đó khởi động động cơ trên xe.
“Chờ một chút.” Lâm Nhụy đánh gãy hành động của anh.
Phó Duẫn Thừa khó hiểu quay đầu, chỉ thấy Lâm Nhụy buồn cười rút từ trong túi nhỏ ra một tấm khăn ướt rồi ghé sát vào Phó Duẫn Thừa xong chà lau cho anh.
Cô vừa lau vừa ôn nhu giải thích: “Bên khóe miệng anh có dính dấu son môi của em.”
Phó Duẫn Thừa gật đầu, ngoan ngoãn để Lâm Nhụy lau những dấu vết kia đi cho mình.
Sau khi lau xong, hai người nhìn nhau cười.
Hơi có cảm giác giống như đã làm vợ chồng của nhau lâu năm, nhưng lại trộn lẫn chút ngọt ngào như lúc mới yêu cuồng nhiệt.
…
Tới rạp chiếu phim, lấy vé xong, bộ phim rất nhanh đã bắt đầu chiếu.
Phim là do Lâm Nhụy chọn lựa,《 Thiên Cùng Thiên Truy 》do cụ Cung Kỳ Tuấn sản xuất.
Đây là bộ phim hoạt hình mà Lâm Nhụy thích nhất, cũng chính là khát vọng từ trước cho đến nay của cô, đối với bộ phim nhựa này, cô có một loại tình cảm không thể nói được ở trong.
Tuy rằng, bộ phim này đối với người trưởng thành mà nói thì có khả năng sẽ thấy hơi có chút ấu trĩ, nhưng Phó Duẫn Thừa lại không hề than vãn hay thốt ra bất kì một câu oán hận nào.
Lâm Nhụy đã từng ảo tưởng rằng, có một ngày sẽ gặp được người mà cô thích, sau đó hai người sẽ cùng nhau đi xem bộ phim điện ảnh cô thích, cô cảm thấy đây chính là hạnh phúc lớn nhất.
Hiện tại, nhìn Phó Duẫn Thừa ngồi ở bên cạnh, điều ước hạnh phúc nhỏ nhoi của cô cuối cùng cũng đã được thực hiện.
Phim nhựa truyền phát tới cuối cùng, chiếu đến cảnh Bạch Long và Thiên Truy bị chia cắt, Lâm Nhụy suýt chút nữa đã òa khóc.
Thiên Truy là một cô gái hiền lành và dũng cảm, Bạch Long vẫn luôn yên lặng bảo hộ cô ấy.
“Anh nói thử xem, liệu hai người họ còn có thể gặp lại nhau được hay không?” Cô hồng con mắt hỏi Phó Duẫn Thừa.
Trong căn phòng tối đen, Phó Duẫn Thừa duỗi tay ôm bả vai Lâm Nhụy, làm Lâm Nhụy dựa vào ở trong lòng ngực anh.
“Sẽ.” Anh trầm giọng an ủi.
“Bạch Long và Thiên Truy sẽ hạnh phúc.”
Cũng giống như chúng ta.
Những lời này, Phó Duẫn Thừa không hề nói ra, nhưng anh đã dùng hành động để biểu hiện ra ngoài.
Anh cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên trán Lâm Nhụy.
Nụ hôn này của Phó Duẫn Thừa phá lệ nhu tình.
“Anh sẽ làm em hạnh phúc.” Anh thấp giọng hứa hẹn ở bên tai Lâm Nhụy.
Lâm Nhụy khóc lóc gật đầu, vừa tựa như vui lại vừa tựa như buồn.
Một người nếu chưa từng có được hạnh phúc, đột nhiên có một ngày hạnh phúc lại ập đến, ngược lại sẽ làm cho người đó cảm thấy hạnh phúc này là biểu hiện hư ảo giả dối, không thể tin được.
Thẳng đến giờ phút này, cục đá vốn treo ở trong lòng Lâm Nhụy mới chân chính rơi xuống.
Hóa ra cô cũng thật sự có thể được đến hạnh phúc.
Những bóng tối đó, giống như đã thật sự lướt qua cuộc đời cô…
……
Nhưng mà giờ phút này, Lâm Nhụy cũng không ngờ được rằng, chỉ vài tiếng đồng hồ sau, cô cư nhiên sẽ gặp lại người kia.
Cơn ác mộng từ 20 năm trước mà cô vẫn luôn muốn thoát khỏi.