Edit: Va
Beta: Su
Đôi tay đụng chạm đến da thịt mang theo độ ấm bức người giống như muốn bỏng cháy đến tận sâu trong lòng anh.
Ma xui quỷ khiến, anh dùng tay phải nhẹ nhàng vuốt ve ở chỗ cái mông mềm mại tràn ngập co dãn kia.
Từng chút từng chút, lặng yên không một tiếng động.
Tựa như một con rắn linh hoạt, lặng lẽ vuốt ve vào bên trong thẳng đến khi chạm đến vùng đất thần bí giữa hai chân cô.
“Ách nga…”
Lâm Nhuỵ khó nhịn tràn ra một tiếng rên rỉ, hạ thân giống như có con kiến bò trên người, tê tê dại dại khiến cô tự động kẹp chặt hai chân. Cử động này càng làm cho bàn tay to của người đàn ônh bị khóa chặt chẽ ở giữa hai chân cô, không cách nào rút ra được.
Bàn tay to gần trong gang tấc, chỉ cần Phó Duẫn Thừa hơi động một chút là có thể dễ như trở bàn tay chạm đến chỗ mất hồn kia, sau đó cắm luôn ngón tay vào…
Phó Duẫn Thừa dừng bước chân. Anh cúi đầu chăm chú nhìn cô gái trong lòng ngực.
Khóe mắt và đuôi lông mày của cô mang theo ý xuân, cặp sóng mắt liễm diễm kia vũ mị giống như sắp chảy ra nước đang trần trụi câu dẫn anh.
“Giáo sư…” Trong giọng điệu của cô còn mang theo mị ý. Tay nhỏ mềm mại lôi kéo bàn tay của Phó Duẫn Thừa đến gần vùng đất ở giữa hai chân mình rồi mò vào bên trong làm bàn tay của anh trực tiếp dán ở trên tiểu huyệt.
Không có bất kì một miếng vải dệt nào che đậy, u huyệt tản ra hơi thở nóng hầm hập, xúc cảm ướt át dính nhớp trực tiếp trên bàn tay.
Ngón tay đặt ở trên âm đế béo mập, anh theo bản năng giật giật ngón tay và muốn rút ra.
Nhưng khi nghĩ đến tiểu huyệt của cô sớm đã ướt đẫm, trong lúc lơ đãng, đầu ngón tay lại hãm sâu vào bên trong và bị tầng tầng lớp lớp thịt mềm gắt gao bao vây lấy khiến anh không thẻ rút ra được, hoặc là chính bản thân anh cũng luyến tiếc rút ra.
Tiểu huyệt ướt dầm dề, ấm áp chặt hẹp đến mức làm anh thở dài. Chỉ vào gần nửa ngón tay mà đã có thể mang đến cái cảm thụ mất hồn này, nếu cả côn thịt lớn của anh nhét vào trong thì chẳng phải là sẽ sướng đến tận trời cao sao?
Ngay giờ khắc này, giống như Pandora mở ra ma hộp, ngay cả không khí cũng đều thấm đẫm mê hoặc tội ác.
Đối với một người đàn ông cấm dục đã lâu thì chỉ sợ là với chút kích thích như vậy cũng có thể mang đến cho anh ngọn lửa ngập trời.
Ngón tay thô lại duỗi sâu vào bên trong một chút, sau đó lại rút ra và rồi dùng sức cắm vào tiểu huyệt ngập nước của cô. Cùng với tiếng rên rỉ đứt quãng của Lâm Nhụy thì Phó Duẫn Thừa lại bỏ thêm một cây ngón tay, hai ngón tay khép lại và bắt chước động tác làm tình ân ái. Anh tàn nhẫn thọc vào rút ra, ảo tưởng ngón tay thay thế cây côn thịt lớn lửa nóng dưới thân anh rong ruổi dương oai và ra ra vào vào trong tiểu huyệt ướt nóng của cô.
Anh nhẹ nhàng híp mắt khiến bản thân tạm thời quên đi hiện thực, quên những cái trách nhiệm mà anh phải gánh vác đó.
Phần đầu hơi hơi giơ lên, hầu kết kịch liệt lăn lộn mang theo một chút thở dốc, lều trại ở dưới hạ thân cũng càng lúc càng lớn, nhất trụ kình thiên.
Động tác của ngón tay càng lúc càng nhanh, bên trong huyệt thịt ấm áp ẩm ướt giống như có vô số cái miệng nhỏ đang đói khát và không ngừng hút lấy ngón tay anh khiến anh nhịn không được mà tăng thêm động tác.
Nếu tình cảnh này dừng ở trong mắt người ngoài thì sẽ là thế này.
Người đàn ông cao lớn anh tuấn đứng ở trên cầu thang và đang ôm ấp một cô gái toàn thân trần trụi, thân thể của hai người họ gắt gao tương dán.
Khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông kiên định vững vàng, hai mắt nhắm nghiền biểu thị hơi thở lạnh nhạt. Nhưng ngón tay của anh lại không ngừng ra ra vào vào trong tiểu huyệt hồng diễm của cô. Mỗi một lần anh rút ra, ngón tay đều sẽ mang theo huyệt thịt nộn hồng ra bên ngoài, dâm thủy trong suốt dính ở trên ngón tay anh làm nổi lên ánh sáng lấp lánh, mờ ám mà dụ hoặc.
Còn Lâm Nhụy thì đang tận tình hưởng thụ khoái cảm được truyền đến từ dưới hạ thân. Cô giống như xà yêu mà vặn vẹo thân thể quyến rũ, cô dùng sức dán sát người đàn ông. Tiếng rên rỉ nhỏ vụn được phát ra từ trong miệng cô ở trong ngôi biệt thự trống rỗng lại có thể rõ ràng đến như vậy.
“A…”
“A, a… Tới rồi!”
Cô thét chói tai một tiếng, cơ bắp căng chặt, hạ thể đột nhiên phun ra một dòng chất lỏng trong suốt.
Thủy dịch xối ướt tay anh, ngay sau đó nhỏ giọt ở trên bậc thang được lót từ đá cẩm thạch và đọng lại thành một vũng nước giống như nước tiểu của trẻ con.
Cô cao trào.
Cô bị giáo sư của mình dùng ngón tay làm cao trào.
Lâm Nhuỵ thất thần, thân thể lúc này sung sướng thỏa mãn nhưng từ tận sâu trong nội tâm thì cô vẫn còn cảm thấy đói khát. Không đủ, điều này không đủ!
Cô càng muốn để côn thịt lớn của Phó Duẫn Thừa cắm vào, sau đó làm cô đến dục tiên dục tử. Giống như chỉ cần làm được như vậy thì cô mới có thể chân chính thỏa mãn.
Nhưng Phó Duẫn Thừa lại cố tình tỉnh táo lại, chẳng sợ tiểu huyệt có liếm mút quấn quýt si mê đến như thế nào thì anh vẫn không lưu tình chút nào rút ngón tay ra.
“Thực xin lỗi!” Đối diện với ánh mắt dục cầu bất mãn của Lâm Nhụy, anh mở miệng nói câu xin lỗi.
Mắt đen đã khôi phục bình tĩnh, có hổ thẹn và có cả hối hận.
Nói xong, anh nhặt khăn tắm trên mặt đất lên rồi lạnh mặt bao Lâm Nhuỵ kín mít lại và không hề nhìn tiếp thân thể trong lòng ngực một cái xong sau đó đi nhanh ôm cô vào phòng dành cho khách.
Đặt Lâm Nhuỵ lên trên giường xong, anh liền đi ra ngoài.
Ngay khi Lâm Nhuỵ ảm đạm thất sắc nhìn bóng dáng anh rời đi và cho rằng anh sẽ không tiến vào nữa thì không bao lâu sau đó, Phó Duẫn Thừa lại tiến vào.
Đôi con ngươi của Lâm Nhuỵ sáng ngời.
Chỉ thấy Phó Duẫn Thừa cầm một túi thuốc trong tay và đưa cho cô.
“Cái này dùng để trị vết thương khi bị ngã rất có hiệu quả, em xoa lên xong chờ qua mấy ngày là tốt rồi.”
Anh mặt vô biểu tình nói xong liền rời đi.
Phó Duẫn Thừa lại trở về như trước, giống như thời điểm mới gặp mặt Lâm Nhuỵ, bộ dạng lạnh nhạt và cao không thể với tới.
Giống như người vừa mới nãy áp lực dục vọng của bản thân – một Phó Duẫn Thừa dùng ngón tay ra ra vào vào trong tiểu huyệt cô và được đến một chốc giải khát chỉ là ảo giác của cô.
Nhưng đó không phải là ảo giác của cô, hai người đúng thật đã chặt chẽ thân cận qua như thế.
Lâm Nhuỵ đột nhiên có một loại dự cảm, nếu bỏ lỡ lần này thì chỉ sợ rằng cô và Phó Duẫn Thừa sẽ lại không hề có một bước tiến nào nữa.
Lâm Nhuỵ làm sao có thể trơ mắt nhìn anh lại lần nữa rời đi.
Cô vội vàng kêu lên: “Phó giáo sư…”
Phó Duẫn Thừa nhíu mày, rõ ràng là không kiên nhẫn: “Còn có chuyện gì sao?”
Chuyện vừa rồi là do anh mất khống chế nhưng bây giờ thì anh đã thanh tỉnh. Anh là một người đàn ông đã kết hôn, với tư cách là một giáo sư dạy học thì sao anh có thể làm ra chuyện như vậy với sinh viên của mình?
Đã phản bội vợ thì thôi, giờ chẳng lẽ lại vi phạm đạo đức của giáo viên nữa sao?
Hy vọng là lúc này, dừng lại trước bờ vực vẫn còn kịp.
Anh hạ quyết tâm ở trong lòng, ngày mai liền tiễn cô gái này đi và thoát khỏi mớ phiền toái này.
Lâm Nhuỵ điềm đạm đáng yêu thỉnh cầu: “Giáo sư, tay của em không có sức lực, thầy có thể giúp em xoa thuốc được không?”
Cô nhu nhu nhược nhược ngồi ở trên giường, mắt to ngập nước chờ mong nhìn anh, biểu cảm đáng thương.
Thiếu chút nữa thì Phó Duẫn Thừa liền mềm lòng.
Chỉ là khi nhớ đến tình cảnh ý loạn tình mê vừa rồi, anh lại buộc bản thân thu sự mềm lòng về.
“Tôi đi trước.” Anh cứng rắn từ chối.
Không thèm nghĩ đến phản ứng của Lâm Nhuỵ ở phía sau, anh nhanh chóng xoay người rời đi.
Môi mỏng của anh gắt gao mím, ánh mắt kiên nghị.
Cứ như vậy đi, thực tốt!
Khiến cho chuyện không nên xảy ra vừa nãy trở thành quá khứ.
Ai ngờ Phó Duẫn Thừa chân trước mới vừa bước ra cửa phòng thì từ phía sau đột nhiên truyền đến một tiếng “ầm”, tiếng động rất lớn, giống như là có thứ gì đó ngã ở trên mặt đất.
Anh vội vàng quay đầu lại xong liền sửng sốt.
Chỉ thấy cả người Lâm Nhuỵ từ trên giường ngã xuống mặt đất, hai chân vô lực nằm liệt, một bàn tay duỗi về phía trước biểu hiện động tác giữ lại.
Trong mắt cô mang theo lệ quang, trên mặt tú khí treo đầy nước mắt, hai mắt mơ hồ đẫm lệ.
“Phó giáo sư……” Cô thống khổ kêu gọi.
Ấn ngôi sao và cmt ủng hộ đy nả ><