Edit: VaBeta: Ami
Khoảng thời gian ăn tối kết thúc trong niềm vui sướng, Phó Duẫn Thừa dẫn Lâm Nhuỵ tới căn phòng mà cô sẽ ở tạm trong mấy ngày sắp tới.
Là một phòng dành cho khách, nhỏ gọn sạch sẽ, nó nằm ở bên phải phòng ngủ chính.
“Trong khoảng thời gian này, em cứ tạm ở đây đi, nếu có vấn đề gì thì tùy thời đều có thể tìm tôi.”
Phân phó xong, Phó Duẫn Thừa xoay người bước ra ngoài và tới phòng sách.
Lâm Nhuỵ xuống tầng trệt tắm rửa. Trong biệt thự có 2 phòng tắm, một cái ở tầng trệt, cái còn lại ở trong phòng ngủ chính.
Mở vòi sen ra tắm, toàn bộ thân thể đắm chìm trong dòng nước, cô thoải mái than một tiếng.
Dòng nước ấm áp nhưng trái tim cô lại là lửa nóng.
Hiện tại, trong ngôi biệt thự này chỉ có cô và anh.
Một người đàn ông và một cô gái.
Trai đơn gái chiếc, ai biết có thể xảy ra chuyện gì hay không?
Đôi mắt của Lâm Nhuỵ lóe lóe.
Cô vốn có ý tứ kia với Phó Duẫn Thừa từ trước nhưng anh lại thuộc loại người dầu muối không ăn. Còn bây giờ, nếu Phó Duẫn Thừa đã “dẫn sói vào nhà” thì không nên trách cô ăn luôn anh a!
Giây tiếp theo, cô đã đưa ra quyết định.
Còn về phần Phó Duẫn Thừa, anh đang ngồi ở trong phòng đọc sách và mở máy tính theo dõi thị trường cổ phiếu.
Nhưng khi nhìn những cái đường đi ngoằn nghèo thể hiện trên biểu đồ đó, không biết tại sao mà trái tim anh lại có chút không bình tĩnh.
Anh giống như đang chờ mong thứ gì đó, lại vừa giống như đang sợ hãi điều gì đó.
Anh đã ngơ ngẩn nhìn màn hình trong chốc lát.
“A!”
Đột nhiên, một tiếng thét chói tai đánh vỡ suy nghĩ của anh.
Là giọng của Lâm Nhuỵ. Nghe thanh âm thì hẳn là từ dưới lầu truyền đến.
Phó Duẫn Thừa vội vàng đứng dậy, anh nhanh chóng chạy vội xuống cầu thang.
“Có chuyện gì vậy?” Phó Duẫn Thừa đứng ở bên ngoài phòng tắm trầm giọng hỏi.
Giọng của Lâm Nhuỵ giống như đang phải áp lực sự đau đớn: “Giáo sư, em không cẩn thận nên té ngã.”
Té ngã?
Phó Duẫn Thừa nặng nề nhíu mày,: “Có nghiêm trọng không? Em tự đứng lên được không?”
Cô đang ở trong phòng tắm nên cho dù anh có nghĩ muốn vào xem miệng vết thương thì cũng không tiện cho lắm.
“… Để em thử xem.”
Phó Duẫn Thừa kiên nhẫn chờ đợi, mắt đen thoạt nhìn có chút khẩn trương.
Sau một chốc, thanh âm nho nhỏ của Lâm Nhuỵ mới lại lần nữa truyền ra ngoài, lần này mang theo tiếng khóc nức nở: “Phải làm sao bây giờ, giáo sư, em vừa động đậy thì liền đau…”
Phó Duẫn Thừa do dự. Anh trầm giọng phân phó: “Em mặc quần áo xong trước đã rồi tôi vào trong nhìn xem.”
“Dạ.”
Sau khi tiếng xột xoạt mặc quần áo bên trong kết thúc, Phó Duẫn Thừa mới tiến lên một bước và mở cửa phòng tắm ra.
Chỉ thấy Lâm Nhụy đang ngồi ở dưới đất, tóc đen ướt dầm dề xõa ở sau đầu, cảnh tượng thoạt nhìn thanh uyển động lòng người.
Trên người cô chỉ bọc một cái khăn tắm màu hồng nhạt hỗn độn để lộ ra hai đầu vai mượt mà cùng với phần đùi thon dài trắng nõn, nhũ thịt căng phồng trước ngực bị khăn tắm bao vây lấy để lộ ra một cái khe rãnh thật sâu làm người ta thèm nhỏ dãi.
Mặt Phó Duẫn Thừa đơ lại, anh vội vàng cúi người xuống xem xét vết thương của cô.
“Bị thương ở chỗ nào?”
Lâm Nhuỵ chỉ chỉ mắt cá chân. “Ở chỗ này và…”
Cô cắn chặt hàm răng giống như có nỗi niềm khó nói.
Phó Duẫn Thừa không hiểu, anh sợ vết thương nặng nên liền trực tiếp hỏi: “Còn chỗ nào nữa?”
“… Phần mông ạ!”
Lâm Nhụy nói xong liền ngượng ngùng cúi đầu, thanh âm nhỏ như muỗi kêu, nếu không phải khoảng cách giữa hai người khá gần thì chỉ sợ là Phó Duẫn Thừa sẽ không nghe được gì.
Nhưng mà khi nghe thấy chỗ riêng tư như “Phần mông” thì cũng khiến người ta thực xấu hổ.
Mắt theo bản năng nhìn mông nhỏ bị khăn tắm bao bọc lấy của cô, anh mất tự nhiên dời đi tầm mắt.
“Để tôi xem chỗ mắt cá chân của em trước đi.”
Anh ngồi xổm người xuống xong bắt đầu kiểm tra mắt cá chân của Lâm Nhuỵ.
Không thể không nói bàn chân của cô tuyệt đẹp, trời sinh thập phần nhỏ xinh, móng chân mượt mà đáng yêu, khi cuộn tròn lại thì rất giống đứa trẻ con bất lực, chọc người trìu mến.
Mà ở chỗ mắt cá chân là một miếng da nhỏ bị trầy nặng, lớp da bên ngoài đã rách để lộ ra một ít máu hồng hồng bên trong, cũng may là không hề đổ máu. Vì sợ cô sẽ bị thương tới tận xương cốt nên anh vươn bàn tay to ra rồi nhẹ nhàng nhấn trên mắt cá chân của cô một cái khiến Lâm Nhuỵ đau điếng hít khí lạnh.
“Đau…” Cô nhu nhược rên rỉ, đôi mắt phiếm lệ.
Phó Duẫn Thừa chỉ cảm thấy trái tim mình giống như bị âm thanh này làm hòa tan và trở nên mềm mại.
“Cũng may là vết thương không nặng, để tôi ôm em về phòng.”
Nói xong, anh khom người và vươn tay xong dễ dàng ôm cô vào trong lòng ngực của mình.
Thân thể của cô còn tản ra mùi hương sữa tắm, cho dù là bọc khăn tắm nhưng khăn tắm mỏng như vậy nên khó tránh khỏi tay anh sẽ tiếp xúc đến thân thể của cô. Anh phát hiện ra rằng, làn da của cô kiều nộn giống như tơ lụa về mềm mịn như sữa bò, xúc cảm tốt cực kỳ.
Một bàn tay ôm lấy đầu vai cô, còn tay kia ôm chặt nửa người dưới của cô. Có thể nói là thân thể của cả anh và cô gắt gao dán vào nhau. Điều này khiến Phó Duẫn Thừa nhịn không được mà có chút tâm viên ý mãn.
Hạ bụng nóng lên, ẩn ẩn có cổ xúc động.
Cưỡng chế cảm giác dị dạng kia, mặt anh không hề đổi sắc ôm cô bước lên cầu thang.
Hình như là cô bị làm cho sợ hãi nên vội vàng vươn cánh tay như ngọc trắng tinh ôm sát cổ anh.
Thân mình của Phó Duẫn Thừa cứng đờ, sau cùng, anh cũng không nỡ nhẫn tâm ngăn cản.
Đi được vài bước, anh đột nhiên cảm thấy có chút không thích hợp.
Xúc cảm trong lòng bàn tay khi ôm lấy thân thể cô tại sao lại thay đổi rồi a? Không còn là vải dệt khăn tắm mà biến thành da thịt mềm mại tinh tế.
Khi cúi xuống nhìn thì cả người anh đều ngơ ngẩn.
Hóa ra, không biết từ khi nào mà khăn tắm của Lâm Nhuỵ đã tản ra, hơn phân nửa khăn tắm rũ xuống dưới và chỉ còn lại một ít, khó khăn lắm mới có thể che lấp thân thể trắng nõn như ngọc của cô.
Hai vú to tròn đầy đặn kia, nửa che nửa lộ run rẩy cọ xát với ngực anh, vòng eo mảnh khảnh, mắt rốn nhỏ xinh, hạ thể thưa thớt lông tóc mềm mại, giữa hai chân chảy giọt mật dịch.
Đứng trước cảnh tượng đẹp đẽ này, nếu là đàn ông thì đều sẽ phát cuồng.
Hầu kết lăn lộn, ánh mắt của Phó Duẫn Thừa trở nên thâm trầm.
Thỏa mãn mấy nàng chưa >< Tại nhju ng đọc chùa nên hơi bùn nhưng h đỡ hơn vì có nhju bạn quan tâm hihi ^^ Các nàng nghĩ Phó ca sẽ làm j bh a?