Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Tán Tỉnh Bất Kỳ Ai

Thủ Thuật 52: Ngôn Ngữ Tầng Lớp

Tác giả: Leil Lowndes
Chọn tập

Bí mật của việc uốn lưỡi kiếm tiền chỉ đơn giản là phát âm tất cả các â-m t-i-ế-t, và hãy hoàn thành mọi từ trước khi từ đó bật ra khỏi miệng bạn.

Những người thuộc tầng lớp T nói gì?

Nếu bạn dự định gia nhập phố Ung Dung, Thoải Mái, hãy học “ngôn ngữ đường phố” của họ. Hãy để ý lắng nghe để biết nội dung, mục đích của các cuộc đối thoại. Bạn sẽ nhanh chóng nhận thấy có chủ đề được phép đề cập đến, có chủ đề thì không.

Chẳng hạn, nghệ thuật được ưu tiên. Giá cả, tiền nong thường không được nhắc đến. (Suy cho cùng thì họ có thể có bất cứ thứ gì họ muốn, vào bất cứ khi nào họ muốn mà không cần quan tâm nó đáng giá bao nhiêu).

Vấn đề thời sự, được. Quan điểm chính trị gay gắt, không. Chuyện nghiêm túc, được.

Chuyện đùa cợt, không.

Trò tiêu khiển, giải trí, được nói. Tôn giáo, không được nói. Thi thoảng, tôi được mời (với tư cách là một người thuộc tầng lớp lao động, tôi chắc thế) tới các buổi tiệc của toàn những người mà nhiệm vụ chính trong đời họ là xác định các hội từ thiện đang tìm kiếm nguồn tài trợ.

Tại hầu hết các buổi tiệc, tôi đều thích nói chuyện về công việc của mình. Nhưng tại những cuộc tụ tập kiểu này, tôi đã học được là không nên mỉm cười thân thiện và hỏi: “Anh làm nghề gì?” Vì nhiều vị công tử danh gia vọng tộc chẳng làm bất cứ việc gì. Ít nhất là họ chẳng phải lo kiếm tiền để chi tiêu.

Thế còn trường hợp con mồi béo bở thì sao? Tốt hơn hết là bạn nên biết họ làm gì. Vì sẽ thật khiếm nhã khi hỏi câu đó (hỏi họ làm gì?).

Bí mật của việc uốn lưỡi kiếm tiền chỉ đơn giản là phát âm tất cả các â-m t-i-ế-t, và hãy hoàn thành mọi từ trước khi từ đó bật ra khỏi miệng bạn.

Những người thuộc tầng lớp T nói gì?

Nếu bạn dự định gia nhập phố Ung Dung, Thoải Mái, hãy học “ngôn ngữ đường phố” của họ. Hãy để ý lắng nghe để biết nội dung, mục đích của các cuộc đối thoại. Bạn sẽ nhanh chóng nhận thấy có chủ đề được phép đề cập đến, có chủ đề thì không.

Chẳng hạn, nghệ thuật được ưu tiên. Giá cả, tiền nong thường không được nhắc đến. (Suy cho cùng thì họ có thể có bất cứ thứ gì họ muốn, vào bất cứ khi nào họ muốn mà không cần quan tâm nó đáng giá bao nhiêu).

Vấn đề thời sự, được. Quan điểm chính trị gay gắt, không. Chuyện nghiêm túc, được.

Chuyện đùa cợt, không.

Trò tiêu khiển, giải trí, được nói. Tôn giáo, không được nói. Thi thoảng, tôi được mời (với tư cách là một người thuộc tầng lớp lao động, tôi chắc thế) tới các buổi tiệc của toàn những người mà nhiệm vụ chính trong đời họ là xác định các hội từ thiện đang tìm kiếm nguồn tài trợ.

Tại hầu hết các buổi tiệc, tôi đều thích nói chuyện về công việc của mình. Nhưng tại những cuộc tụ tập kiểu này, tôi đã học được là không nên mỉm cười thân thiện và hỏi: “Anh làm nghề gì?” Vì nhiều vị công tử danh gia vọng tộc chẳng làm bất cứ việc gì. Ít nhất là họ chẳng phải lo kiếm tiền để chi tiêu.

Thế còn trường hợp con mồi béo bở thì sao? Tốt hơn hết là bạn nên biết họ làm gì. Vì sẽ thật khiếm nhã khi hỏi câu đó (hỏi họ làm gì?).

Chọn tập
Bình luận