Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Thịnh Thế Đích Phi

Chương 89: Sơ lộ tranh vanh (*)

Tác giả: Phượng Khinh
Chọn tập

Edit: Mặc Mặc Beta: Sakura *: tài hoa hiển lộ

“Vương phi, xảy ra chuyện lớn!”

Một đoàn người Diệp Ly không ngừng vó ngựa chạy tới Toái Tuyết quan. Nam Chiếu và Lê Vương xuất binh quá mức đột ngột, trước kia Hắc Vân kỵ tiến vào Nam Cương đã khiến cho không ít người chú ý, hiện tại tự nhiên không thể cũng thông thuận không trở ngại như lúc đến. Diệp Ly chỉ đành phải mang theo Ám Nhị Ám Tam cùng mấy Hắc Vân kỵ, những người khác từng người phân tán trở về Đông Sở.

“Xảy ra chuyện gì?” Diệp Ly nhíu mày, ghìm chặt dây cương. Hắc Vân kỵ sĩ báo tin thấp giọng nói: “Ngô Thừa Lương Tổng binh lọt vào ám sát, viện quân Ung Châu vừa qua khỏi sông đã lọt vào phục kích. Toàn quân. . . Bị diệt.”

Trong lòng Diệp Ly run lên, “Hiện tại cách Toái Tuyết quan có còn xa lắm không?”

Ám Nhị nói: “Còn nửa ngày lộ trình. Chỉ là. . . Toái Tuyết quan đã bị hơn mười vạn đại quân Nam Chiếu vây khốn, chỉ sợ chúng ta đến cũng không vào được quan.”

Diệp Ly nói: “Đi đường vòng đi, Toái Tuyết quan không cần phải xen vào, đi Vĩnh Lâm trước. Đại quân của Lê Vương không sai biệt lắm cũng nên đến rồi.”

“Vâng, Vương phi.”

Toái Tuyết quan vẫn giống như mấy ngày trước đây, tiếng đánh giết, từng cơn trống trận rung trời. Mộ Dung Thận nhìn tướng lãnh Nam Chiếu kêu gào dưới thành mặt trầm như nước. Liên tục vài ngày đóng cửa tử thủ đối với sĩ khí của tướng sĩ là một đả kích rất nghiêm trọng, tướng lãnh bên người có không ít đã sớm không kềm nén được muốn ra khỏi thành nghênh chiến, tuy nhiên từng người cũng bị hắn cản, “Tướng quân, xin cho thuộc hạ ra khỏi thành nghênh chiến!” Tiểu tướng tuổi trẻ kiên định khẩn cầu, đáy mắt tràn đầy lửa giận bất khuất. Tướng sĩ Nam Chiếu ngày ngày chửi bậy dưới thành, bọn hắn lại chỉ có thể đóng cửa không ra, chuyện này khiến cho trong lòng các tướng sĩ tuổi trẻ khí thịnh sớm kìm nén một mồi lửa.

“Im ngay! Hiện tại quan trọng nhất là thủ thành, không phải tranh khí phách. Tuyệt đối không thể để binh mã Nam Chiếu bước vào Toái Tuyết quan một bước, đây mới là mục đích chúng ta trấn thủ biên quan. Chậm rãi đợi viện quân!”

Tiểu tướng không tin nhìn hắn hỏi: “Viện quân tới kịp sao?” Bọn hắn chỉ có tám vạn quân coi giữ, mà quân đội Nam Chiếu vây quanh bọn hắn tăng thêm binh mã của Lê Vương đằng sau bọc đánh tới Linh Châu, ít nhất vượt qua 30 vạn. Mộ Dung Thận đã trầm mặc một lát, kiên định mà nói: “Tới kịp, chỉ cần chúng ta có thể thủ ở Toái Tuyết quan. Cho nên, đừng làm chuyện tranh khí phách vô vị.”

Không cam lòng nhìn lướt qua người Nam Chiếu kêu gào dưới thành, tiểu tướng cắn răng nói: “Vâng, tướng quân.”

“Tướng quân!” Binh lính đưa tin vội vàng đến, “Tướng quân, phía trước báo lại Tổng binh Ung Châu Ngô Thừa Lương đại nhân chỉ huy hai vạn binh mã đến đây tiếp viện, khi qua sông Vân Lan liền lọt vào phục kích, Ngô đại nhân bỏ mình!”

Mọi người tại đây cũng không nhịn được hít một hơi khí lạnh, Mộ Dung Thận chỉ cảm thấy trước mắt một hồi trời đất quay cuồng. Vội vàng ổn định, nói: “Làm sao lại như vậy? Sao Lê Vương có thể lại nhanh như vậy? !”

“Báo! Tướng quân, Thái Thú Vĩnh Châu tối hôm qua mở cửa thành đầu hàng Lê Vương. Một ngày nay quân đội Lê Vương đã sớm công phá thành Thanh Viễn, quân tiên phong chỉ sợ chạng vạng tối hôm nay mới có thể đến tới bên ngoài Vĩnh Lâm thành.” Trong lòng các tướng lĩnh đều hoang mang, quân coi giữ Vĩnh Châu vốn đã không nhiều lắm, thân là quan viên cao nhất Vĩnh Châu Thái Thú Vĩnh Châu rõ ràng còn đầu hàng Lê Vương, khó trách quân đội Lê Vương trên đường đi có thể thế như chẻ tre. đến Nhanh như vậy đừng nói vốn cho là có thể kéo dài mười ngày, chỉ sợ lại không đến hai ngày Toái Tuyết quan sẽ bị vây kín. Nghĩ đến đây, thân thể mọi người đều phát lạnh từng đợt. Mộ Dung Thận giận quá thành cười, “Hay! Hay cho một Thái Thú Vĩnh Châu! Ai nguyện ý đi thủ vững thành Vĩnh Lâm?”

Vài tên tướng lãnh trẻ tuổi đồng thời bước ra, “Tướng quân, thuộc hạ muốn đi!”

Mộ Dung Thận nhìn nhìn người trẻ tuổi vẻ mặt nghiêm nghị trước mắt, gật đầu nói: “Tốt, Vân Đình, Hạ Thù, ta cho hai người các ngươi hai vạn nhân mã, thủ vững Vĩnh Lâm. Rõ chưa?”

“Vâng, tướng quân.” Hai người trẻ tuổi cùng lên tiếng đáp lại, nhận được quân lệnh liền quay người đi ra ngoài, không ai hỏi hai vạn nhân mã làm sao để thủ vững Vĩnh Lâm, phải thủ trong bao lâu. Nhìn bóng lưng của hai người trẻ tuổi đi ra ngoài, Mộ Dung Thận nhìn lướt qua tướng lãnh đang ngồi nói: “Chúng ta cũng như vậy, thủ vững Toái Tuyết quan. Rõ chưa?”

“Vâng! Tướng quân.”

Tiểu thành Vĩnh Lâm ngày xưa yên lặng hôm nay một mảnh nghiêm nghị, cửa tiệm hai bên đường đi đóng chặt, trên đường cả nửa người đi đường cũng không thấy bóng dáng. So với nặng nề cùng áp lực của Toái Tuyết quan đóng cửa tử thủ, dưới thành Vĩnh Lâm là đao quang kiếm ảnh huyết khí trùng thiên. Dưới tường thành, binh sĩ kiệt lực dựng thang công thành muốn trèo lên tường thành, lại bị người trên cổng thành dùng đá, dùng cung tên một lần nữa ép xuống dưới. Người phía trước rớt xuống, đằng sau tự nhiên có người người ngã xuống, người sau tiến lên bổ sung. Binh sĩ trên cổng thành cũng thỉnh thoảng bị phía dưới tay bắn cung điêu luyện bắn rơi xuống dưới thành, mặt mũi hoàn toàn thay đổi. Lúc này đã không có người trở về để ý những chuyện này, tất cả mọi người chỉ có thể điên cuồng chém giết. Tất cả mọi người quên bọn họ cũng là người Đại Sở, đã từng hay vẫn là đồng bào. Một đôi tiến lên, chỉ có ngươi chết, ta sống.

“Sao đây? Ta lên trước?” Trên tường thành, hai tướng lãnh trẻ tuổi thần sắc nghiêm nghị.

“Ta trước!” Rút kiếm ra, tướng lãnh tuổi trẻ quay người mà đi.

Người bị lưu lại nhìn một người nào đó chưa đi xa hừ nhẹ một tiếng, quay người rút đao chém rớt một người thừa dịp binh sĩ thủ thành bị bắn rơi muốn bò lên trên thành lâu.

Cửa thành bị mở ra, tiểu tướng trẻ tuổi mang theo một đội nhân mã liền xông ra ngoài, vọt vào trong trận thế quân địch một lần mạnh mẽ đâm tới, giảm đi áp lực trên tường thành. Tiểu tướng trẻ tuổi một mình một ngựa xung trận lên trước một đường chém giết vô số. Rất nhanh một nam tử trung niên tướng mạo khôi ngô cản đường đi của hắn, nam tử trung niên tay cầm đại đao một đao quét hết người xung quanh, cười nhạo nói: “Thủ hạ của Mộ Dung Thận không còn ai rồi hả? Lại phái tiểu quỷ miệng còn hôi sữa đến ngăn đường của Bổn tướng quân! Thức thời lập tức mở cửa thành Vĩnh Lâm cho Bổn tướng quân, Bổn tướng quân tha cho ngươi không chết!” Tiểu tướng mày như kiếm, cười lạnh một tiếng, “Dưới tay ta không thu quỷ vô danh. Nghịch tặc ở đâu ra hãy xưng tên, ta lưu ngươi toàn thây!”

“Bổn tướng quân là tiên phong tây quân do Lê Vương điện hạ thân phong, Tôn Nguy!”

Tiểu tướng liếc mắt, “Thì ra là phản tặc Mặc Cảnh Lê kia, Tôn Nguy. . . Ta chưa từng nghe qua, ngoan ngoãn chịu chết đi!” Trường kiếm trong tay sắc bén mà hung ác, không chút lưu tình bổ về phía nam tử tự xưng tiên phong tây quân. Trong khoảng thời gian ngắn nam tử lại luống cuống tay chân một hồi, cuối cùng chết trong tay mao đầu tiểu tử mà mình xem thường. Tiểu tướng khinh thường phỉ nhổ, “Một đồ vô dụng, cũng dám diễu võ dương oai trước mặt ta?” Tiên phong bị trảm, trận thế của quân đội công thành lập tức đại loạn, tướng lãnh thủ thành còn lại thừa cơ xua quân giết ra, không bao lâu quân đội công thành liền hốt hoảng bại lui mà đi.

“Hạ Thù, sao rồi?” Trở lại trên thành, nhìn bộ dáng chật vật của quân địch bại lui mà đi ở xa, tiểu tướng vừa mới đại triển thân thủ lộ ra mặt mày hớn hở mà không phải phiền muộn như trong mấy ngày qua. Nam tử trẻ tuổi tên là Hạ Thù nhìn qua xa xa nhíu nhíu mày nói: “Đây chỉ là đối phương đi trước mở đường dò đường lúc đầu đấy. Tuy nhiên giết bọn họ cho bằng được rồi, nhưng đợi đến lúc tinh nhuệ chính thức đến rồi…” Tiểu tướng cũng không khỏi cau mày, vui mừng vì Thắng Lợi vừa rồi qua thời gian dần dần tán đi. Đừng nói là hơn mười vạn quân đội, cho dù là hơn mười vạn đầu heo cũng có thể giết chết số người ít ỏi của bọn họ. Hai vạn người thủ thành cũng đã rất khó khăn lại càng không cần phải nói còn muốn ra khỏi thành nghênh địch. Thành Vĩnh Lâm không thể so với Toái Tuyết quan, nếu như bọn hắn thủ vững không ra, Đại Quân của Lê Vương thì có thể vượt qua tiểu thành Vĩnh Lâm trước, tuy nhiên phiền toái một chút nhưng cũng không phải là không được. Một khi cầm chắc Toái Tuyết quan, tòa thành cô độc chỉ có hai vạn người của bọn hắn căn bản chính là vật trong lòng bàn tay.

“Mặc kệ nó, đến rồi ta cũng đánh cho hắn về! Vân Đình ta cũng không phải hạng người ham sống sợ chết!” Tiểu tướng hừ nói.

Hạ Thù cũng dần dần lộ ra dáng vẻ tươi cười, “Nói không sai. Nói trước, trận tiếp theo tới phiên ta.”

Có lẽ là bởi vì binh mã tiên phong mở đường lúc trước đại bại mà về, binh mã đến sau chậm hơn một chút so với trong tưởng tượng bọn hắn, cho đến đến sáng sớm ngày hôm sau mới nghe được tiếng trống trận truyền ra từ bên ngoài thành. Hạ Thù cùng Vân Đình đứng trên cổng thành nhìn xuống, Vân Đình cũng không khỏi hít vào một hơi, “Mặc Cảnh Lê điều động toàn bộ binh mã Linh Châu à?” Trước thành Vĩnh Lâm cũng không rộng rãi, nhưng một mắt nhìn lại bóng người chằng chịt rậm rạp lắc lư quanh tinh kỳ kia lại khiến cho người ta có chút không muốn đi đoán số lượng. Hạ Thù thấp giọng nói: “Trước kia lúc ở đô thành đều nghe nói Lê Vương là thứ bao cỏ, hôm nay xem ra cũng không hẳn vậy.” Xem binh mã của Lê Vương bày trận nghiêm cẩn chỉnh tề dưới thành, thật lành lạnh. Thấy thế nào cũng không giống cái bao cỏ có thể dẫn quân đội. Vân Đình bĩu môi nói: “Hoặc là dưới tay hắn có cao nhân, hoặc là hắn giả ngây giả dại. Bao cỏ có thể khởi binh mưu phản sao? Đó là tên điên.”

Bên trong hàng ngũ đối phương có mấy người thúc ngựa đi ra, một võ tướng trong đó rõ ràng là nam tử trung niên hô với phía trên lầu: “Tướng thủ thành trên lầu nghe đây, lập tức mở cửa thành ra cho chúng ta đi qua.”

Vân Đình bĩu môi, “Ngươi ai à? Ngươi nói cho là cho được sao?”

Nam tử trung niên nói: “Bổn quan là Thái Thú Vĩnh Châu, Vĩnh Châu đã quy thuận Lê Vương điện hạ, các ngươi còn không lập tức mở ra cửa thành cung thỉnh Lê Vương điện hạ vào thành!” Nghe vậy, Vân Đình nhịn không được chửi nhỏ một tiếng, “Ta tưởng rằng là ai, thì ra phản tặc này. Thiên Đường có đường ngươi không đi, trở thành phản tặc nên thức thời tìm một chỗ rụt lại còn dám ra đây rêu rao.” Trở tay rút ra cung tiễn binh sĩ của bên cạnh sau lưng, mở cung cài tên không chút do dự bắn về phía Thái Thú Vĩnh Châu.

“À? !” Trên lưng ngựa Thái Thú Vĩnh Châu đang nói dương dương đắc ý bị người bên cạnh kéo một cái, mũi tên lông vũ vừa vặn bay sát qua lỗ tai của hắn, lập tức bị dọa được hét lên một tiếng suýt nữa té xuống lưng ngựa. Vân Đình có chút tiếc nuối chậc một tiếng, “Vận may cũng quá kém rồi.” Thái Thú Vĩnh Châu chiêu hàng không hề có tác dụng, một người trong đó phất phất tay lại cho người đưa hắn về trong quân. Lúc này mới ngẩng đầu nói với hai người trên cổng thành: “Trên cổng thành chính là hai vị tiểu tướng quân Vân Đình và Hạ Thù sao? Hai vị tối đa chỉ có hai ba vạn nhân mã, căn bản không ngăn được hai mươi vạn đại quân của ta. Làm gì phải dựa vào nơi hiểm yếu mà chống lại? Kỳ thật tất cả mọi người đều là con dân Đại Sở, nếu có gì tổn thương tất cả mọi người băn khoăn không phải sao?”

Vân Đình xì một tiếng khinh miệt, cười lạnh nói: “Chuyện cười, ngươi còn biết mình là con dân Đại Sở à? Bản thân ta còn tưởng rằng là con chó nghịch tặc nào nuôi sủa ở chỗ này đây.”

Người dưới thành sắc mặt thay đổi, rất nhanh lại tiếp tục cười nói: “Hoàng đế vô đạo, Lê Vương mới là chân mệnh thiên tử. Chúng ta tự nhiên phải tuân theo mệnh lệnh của Lê Vương…”

“Ta nhổ vào!” Vân Đình đưa tay, lại là một mũi tên, thấy đối phương ung dung không chút để ý, cao giọng nổi giận mắng: “Người không biết xấu hổ ta thấy nhiều rồi, nhưng không biết xấu hổ như ngươi thì chưa từng thấy qua. Hoàng đế vô đạo. . . Hoàng đế là giết cha mẹ ngươi hay là đoạt lão bà ngươi rồi hả? Còn chân mệnh thiên tử. . . Coi thường ta ở biên quan xa xôi chưa từng nghe qua hay sao? Trước hôn nhân thông đồng cô em vợ tương lai, ngày cưới lại bị người bắt được cẩu thả cùng với nữ tử khác. Ah. . . Còn có, ngày đại hôn té xỉu tại chỗ. . . Thân thể hư nhược như vậy thì nuôi ngay tại trong nhà ấy, đừng ra làm chuyện bẽ mặt khiến người khác chú ý!” Hạ Thù đứng ở một bên nghe Vân Đình tức giận đền ngay cả mắng cũng không thở gấp, thần sắc hơi túng quẫn. Binh sĩ thủ thành trên thành không khỏi ầm ầm cười to, ngay cả thần sắc binh mã của Lê Vương dưới thành cũng có chút cổ quái. Tướng lãnh còn muốn chiêu hàng kia càng hận không thể lập tức đào một cái hố chui vào. Oán hận chỉ vào Vân Đình nói: “Tiểu tử ngươi được! Ngươi đừng rơi xuống trong tay Bổn tướng quân, bằng không thì ta sẽ khiến ngươi sống không bằng chết!”

Cái cằm Vân Đình giương lên, ngạo nghễ liếc nhìn, “Gia chờ.”

Phía sau đại quân trùng trùng điệp điệp, sắc mặt Mặc Cảnh Lê đen kịt, khí tức âm trầm lãnh khốc lại khiến tướng lãnh bên người cũng không dám ra tiếng. Bọn họ ở đây mặc dù cách phía trước khá xa, nhưng vừa rồi Vân Đình nói đều dùng nội lực truyền đến, ở đây tướng lãnh bên người đi theo Mặc Cảnh Lê nhiều ít gì cũng biết chút công phu, tự nhiên nghe thấy vô cùng rõ ràng. Có thể tưởng thần sắc Mặc Cảnh Lê khó coi đến mức nào, “Công thành! Bổn vương muốn bắt sống tiểu tử kia!”

“Vâng.” Người bên cạnh vung tay lên, đằng sau kích nổi lên trống trận rung trời, quân đội bên trên bắt đầu công thành.

Mặc Cảnh Lê hiển nhiên là muốn tốc chiến tốc thắng, dùng tốc độ tia chớp nắm chắc đại bộ phận lãnh thổ phía nam sông Vân Lan trước khi viện quân của triều đình còn chưa đến. Cho nên cho dù là thành nhỏ như Vĩnh Lâm hắn cũng không có chút lưu tình, dù sao sau lưng Vĩnh Lâm đã là Toái Tuyết quan. Lúc này đây, Vân Đình và Hạ Thù rõ ràng cảm nhận được áp lực lớn hơn mấy lần so với ngày hôm qua. Chỉ là phòng thủ tường thành đã đáp ứng không xuể lại càng không cần phải nói phân ra binh lực ra khỏi thành nghênh chiến. Cho dù bọn hắn có thể phân ra binh lực, chút nhân mã này một khi lâm vào trong mấy vạn đại quân căn bản chính là có đi mà không có về, không hề có ích. Dưới thành cọc gỗ tròn cực lớn bắt đầu va chạm cửa thành, mà ngay cả toàn bộ tường thành đều như đang run rẩy trong tiếng thùng thùng trầm trọng. Trên tường thành binh sĩ từng bước từng bước ngã xuống, nhưng quân địch muốn trèo lên thành lâu lại phảng phất như vĩnh viễn giết không bao giờ hết. Vân Đình và Hạ Thù cũng càng không ngừng vung vẩy binh khí, lấp chỗ trống bởi vì binh sĩ bỏ mình mà không kịp bổ sung, trong không khí tràn ngập mùi máu tươi nồng đậm.

Nhìn xem quân coi giữ trên tường thành càng ngày càng ít, bên trên chiến bào màu trắng của Vân Đình rách ra đầy máu tươi, “Thật sự là không may, đây là lần đầu tiên ta tự mình lãnh binh chiến đấu, mà toàn quân bị diệt rồi hả?”

“Ngươi yên tâm, ngươi chết thì triều đình nhất định sẽ truy phong ngươi là quân đấy.” Hạ Thù giật giật khóe môi, nhạt cười nói.

“Đa tạ an ủi. Ta vẫn muốn những tên hỗn đản này chết trước!” Vân Đình nói, tay nâng kiếm đâm chết một tên địch trèo lên thành lâu đang muốn đánh lén Hạ Thù từ bên cạnh, sau đó cầm thi thể ném thẳng đến người phía dưới đang vịn thang muốn đi lên.

“Các huynh đệ, chống đỡ cho ta! Nếu để những tên nghịch tặc này đi qua Toái Tuyết quan thì xong rồi. Toái Tuyết quan xây thành mấy trăm năm qua không thể để những tên man di Nam Cương kia đạp tiến thêm một bước, cũng không thể hủy ở chúng ta trong tay!” Vân Đình vung tay hô to, các tướng sĩ thủ thành cùng gầm rú: “Tử thủ Vĩnh Lâm!” Cũng là quân nhân, nhưng người đóng trong cảnh nội là rất khó lý giải tâm lý tướng sĩ đóng ở biên quan. Thủ hộ biên giới là vinh quang và sứ mạng quan trọng nhất trong lòng bọn hắn, cũng là trách nhiệm bọn hắn khắc sâu trong lòng.

Trong núi rừng vài dặm bên ngoài thành Vĩnh Lâm, Diệp Ly đứng dưới bóng cây trên sườn núi ngắm nhìn chỗ xa, chỉ qua âm thanh của kỵ binh cho dù ngoài vài dặm cũng có thể nghe thấy rõ ràng.

“Vương. . . Công tử, thành Vĩnh Lâm bên kia sắp không chịu được rồi.” Ám Tam bước nhanh mà đến, bẩm báo.

Diệp Ly cúi đầu nói: “Chỉ dựa vào hai vạn nhân mã có thể chèo chống lâu như vậy, rất không tồi. Hiện tại thủ thành Vĩnh Lâm là ai?”

Ám Nhị nói: “Là hai vị giáo úy dưới tay tướng quân Mộ Dung Vân Đình và Hạ Thù.”

Diệp Ly cau mày nói: “Chỉ hai giáo úy?”

Ám Nhị gật đầu nói: “Tướng lãnh đóng ở Toái Tuyết quan cũng không nhiều. Hai người đều là hai tiểu tướng có tiền đồ nhất dưới tay Mộ Dung tướng quân cũng là người tướng quân Mộ Dung nhìn trúng. Vân Đình kia ngày hôm qua còn chém tiên phong dưới tay Lê Vương.” Diệp Ly cau mày nói: “Mặc Cảnh Lê đã ở trong quân?” Ám Nhị gật đầu, chỉ chỉ chỗ tinh kỳ nào đó phiêu động xa xa nói: “Lê Vương có lẽ ở đó. Công tử. . . Chúng ta có…” Diệp Ly lắc đầu, “Bên người Mặc Cảnh Lê nhất định là thủ vệ sâm nghiêm, huống chi bản thân của hắn cũng không phải tên xoàng xĩnh, khả năng bắt giặc trước bắt vua dường như rất nhỏ. Ám Nhị Ám Tam.”

“Vâng.”

“Chính các ngươi chọn mấy người, giết Thái Thú Vĩnh Châu.”

Ám Nhị Ám Tam liếc nhau, cất cao giọng nói: “Thuộc hạ tuân mệnh.”

Diệp Ly trầm giọng nói: “Chỉ cần giết Thái Thú Vĩnh Châu, chuyện gì khác cũng không được làm, lập tức lui lại.”

“Vâng! Công tử vậy ngươi…”

Diệp Ly nhẹ nhàng thở ra một hơi, ngẩng đầu nhìn thoáng qua bầu trời xanh thẳm nói: “Ta và Hắc Vân kỵ ở cùng một chỗ.” Trên mặt vài thống lĩnh Hắc Vân kỵ đứng sau lưng nàng khi nhìn Diệp Ly đều mang theo thần sắc tôn kính. Tuy bọn hắn vốn nên nghe theo mệnh lệnh của Vương phi, nhưng một Vương phi có thân thủ nhanh nhẹn, ý nghĩ thông minh hiển nhiên so một chủ tử yêu kiều mà không có tài hoa có thể khiến các tướng sĩ kiêu ngạo mà cường đại này dễ tiếp nhận hơn. Tuy biết chưa được bao lâu, nhưng mấy ngày nay Vương phi đi theo đám bọn hắn giục ngựa chạy băng băng ngày đi trăm dặm, trèo non lội suối cũng thật nghiêm túc. Thậm chí so binh sĩ bình thường càng thêm mạnh mẽ, điều này khiến đám Hắc Vân kỵ bọn họ thật tình thần phục vị nữ chủ nhân này.

Ám Nhị, Ám Tam cũng biết bọn hắn tuy gọi là {ám vệ}, nhưng kỳ thật Vương phi cũng không cần người khác tùy thời tùy chỗ đi theo bảo vệ. Vương phi sẽ phái bọn hắn đi chấp hành các loại nhiệm vụ cũng là suy nghĩ vì tương lai của bọn hắn, hi vọng bọn hắn có thể quang minh chính đại đứng trong đám người mà không phải chỉ có thể làm thị vệ tùy thân không thể ra ngoài sáng, “Thuộc hạ tuân mệnh.” Ám Nhị nói, đồng thời cùng mấy thống lĩnh Hắc Vân kỵ trao đổi ánh mắt: an nguy của Vương phi giao cho các ngươi.

Thống lĩnh Hắc Vân kỵ nhíu mày, xem như đồng ý.

“Đều chuẩn bị xong rồi sao?” Ám Nhị Ám Tam dẫn người rời đi, Diệp Ly quay người hỏi.

“Khởi bẩm công tử, đã chuẩn bị hoàn tất. Tùy thời có thể xuất phát.”

Diệp Ly gật đầu, “Rất tốt. Chia ra bốn đường, theo hai cánh giao nhau tiến vào chiến trường. Sau một phút đồng hồ, những người còn lại chuẩn bị hành động.”

“Vâng.” Thế cục trên chiến trường càng ngày càng gian nan, từ lúc mới bắt đầu chỉ có một hai quân địch bò lên trên tường thành lập tức đã bị giết, nhưng càng về sau quân địch bò lên trên thành lâu còn có thể thừa cơ giết mấy người. Tuy tạm thời còn không tạo thành nguy hại quá lớn nhưng tin tưởng cũng không kiên trì được quá lâu. Vân Đình cuối cùng không còn sức lực tức giận mắng nữa rồi, không rên một tiếng vung binh khí, trên gương mặt trẻ tuổi để lộ ra vẻ mỏi mệt rõ ràng cùng sát khí lạnh thấu xương. Cánh tay phải Hạ Thù bị cắt ra một lỗ hổng, chỉ đành thay đổi tay trái sử dụng kiếm, may mắn kiếm pháp tay trái của hắn cũng lăng lệ ác liệt như tay phải.

Một lớp công kích ngừng nghỉ, một làn sóng công kích khác lại dâng lên. Hạ Thù đưa tay vung kiếm quét một quân địch rơi xuống tường thành, trên tường thành đột nhiên lại xuất hiện một người, mang theo biểu lộ dữ tợn đâm tới một đao, “Hạ Thù!” Vân Đình kinh hoàng kêu lên một tiếng, bỏ qua một quân địch đánh tới. Hạ Thù cũng chỉ sửng sốt một chút, đã thấy trên gương mặt dữ tợn của người nọ mang biểu lộ kinh ngạc ngửa người ngã sụp xuống.

Bốn bóng đen như bốn mũi tên lợi hại màu đen, dùng tốc độ khiến cho người ta kinh hãi bắn vào trong mấy vạn đại quân. Đến mức như vòi rồng màu đen đánh đâu thắng đó; không gì cản nổi, hơn nữa nhanh chóng phân cách trận doanh của mấy vạn đại quân thành từng khối từng khối, rất nhanh chiến trường tối tăm mờ mịt lập tức bị màu đen phân cách chia năm xẻ bảy.

“Đó là cái gì?” Nhìn người áo đen chạy như bay qua dưới cổng thành giương cung lắp tên, tựa hồ ngay cả ngắm đều không cần đã đồng thời bắn ra ba mũi tên, chuẩn xác trúng mục tiêu ba người mưu toan bò lên trên thành lâu. Sau đó vài gió lốc màu đen nhanh hơn cuốn qua, cái thang dưới cổng thành trong thời gian cực ngắn đã biến thành một đống phế vật, sau đó kỵ sĩ lập tức nghênh ngang rời đi như vào chỗ không người. Vân Đình khiếp sợ nhìn một màn dưới cổng thành kinh hô ra tiếng.

Hạ Thù bụm lấy miệng vết thương nóng rát đau đớn, kéo ra vẻ tươi cười nói: “Là viện quân! Nhanh, bắn tên!” Bởi vì cái thang công thành bị hủy, áp lực trên tường thành chợt giảm. Hạ Thù vội vàng mệnh lệnh binh sĩ trên cổng thành bắn tên trợ giúp hắc y kỵ sĩ dưới lầu. Bọn hắn đứng trên cổng thành tự nhiên thấy vô cùng rõ ràng, viện quân cũng không có nhiều người, chỉ là khí thế cùng chiến lực như vậy, còn có thanh thế của mấy ngàn thiết kỵ lại khiến cho quân địch có chút hỗn loạn cho nên mới chỉ rối loạn một tấc vuông mà thôi. Phía nam ít có kỵ binh, nhìn kỵ sĩ màu đen phía dưới, trong lòng Hạ Thù khẽ động, đôi mắt vốn mỏi mệt lập tức bắt đầu nóng rực…, “Nhanh, Vân Đình chú ý tiếp ứng bọn hắn vào thành.” Cho dù những kỵ sĩ này có thể dùng một địch trăm, nhưng xông vào trong mấy vạn đại quân đánh lâu cũng không phải kế lâu dài.

“Tốt, ta ra khỏi thành tiếp bọn hắn!”

Hạ Thù lắc đầu, “Không cần, giữ vững vị trí cửa thành, tự bọn hắn có thể giết ra.”

Vân Đình kỳ quái liếc nhìn Hạ Thù, quyết định vẫn nên nghe ý kiến của đồng bào ở nơi này lâu hơn một chút so với mình.

Hắc Vân kỵ trên chiến trường đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, phía sau quân địch Mặc Cảnh Lê mang theo tướng lãnh thuộc hạ xem cuộc chiến. Hắn cũng không có đặt cái tiểu thành Vĩnh Lâm này ở trong mắt, đoạn đường này đều quá mức thuận lợi, chỉ cần đánh hạ Vĩnh Lâm cơ hồ có thể chắc chắn chiếm được nửa giang sơn Đại Sở rồi. Trên thực tế ngay cả bản thân Mặc Cảnh Lê cũng không nghĩ sẽ thuận lợi như vậy. Nhìn lướt qua đứng ở một bên Thái Thú Vĩnh Châu, trong mắt hiện lên một chút lạnh lẽo lãnh. Người có thể phản bội chủ tử đầu tiên cũng rất có thể phản bội chủ tử thứ hai. Người này hiện tại giữ lại còn hữu dụng, đợi đến tương lai…

Sưu sưu! Vài ám khí phá không mà đến, bắn về phía trong đám người Mặc Cảnh Lê, Mặc Cảnh Lê nhạy bén tránh sang bên cạnh, thị vệ bên người lập tức vây quanh bao bọc, “Có thích khách! Bảo vệ Vương gia!” Vài bóng người xông ra từ bốn phía, cũng không đánh về phía Mặc Cảnh Lê được bảo vệ trong tầng tầng thị vệ, mấy người ngăn trở thị vệ xung quanh, một người trong đó quay người đánh tới Thái Thú Vĩnh Châu trốn ở một bên. Thái Thú Vĩnh Châu bị dọa đến thét lên, lại không nghe thấy một chút âm thanh của mình. Chỉ cảm thấy ngực mát lạnh, môt con dao găm đâm xuyên qua trái tim của hắn. Sợ hãi ngẩng đầu nhìn, rơi vào trong một đôi mắt đạm mạc lạnh như băng, thanh âm trầm thấp vang lên trong lỗ tai hắn, “Phụng mệnh Định Quốc Vương phi—— kẻ phạm thượng mưu nghịch, Giết!”

“Rút lui!” Tiện tay rút ra đoản đao từ trong ngực Thái Thú Vĩnh Châu, lập tức máu phun ra như suối. Ám Nhị quay đầu lại một đao chém trúng cổ thị vệ đánh tới từ phía sau, nói với mấy người còn đang dây dưa bên trong.

Mấy người nhanh chóng thoát khỏi dây dưa, từng người phân tán mà đi. Hơn nữa lẫn cực nhanh vào trong binh sĩ của Lê Vương, qua thời gian dần dần biến mất.

Sắc mặt Mặc Cảnh Lê tối tăm phiền muộn nhìn Thái Thú Vĩnh Châu đã tắt thở nằm trên mặt đất, các tướng lĩnh bên người cũng mang sắc mặt ngưng trọng hơn nữa mang theo mịt mờ sợ hãi cùng lo lắng. Lời nói vừa rồi của tên thích khách kia bọn họ không nghe toàn bộ, nhưng câu cuối cùng kẻ phạm thượng mưu nghịch, Giết! kia thực sự đều nghe thấy rõ ràng, tại đây, trong vạn quân, dưới hộ vệ trùng trùng điệp điệp, Thái Thú Vĩnh Châu mà cũng bị người giết gọn gàng như vậy, có thể nào không khiến những người như bọn họ tâm sợ mật run?

Mặc Cảnh Lê còn không kịp tức giận, rất nhanh đã có người cả kinh kêu lên: “Đó là cái gì? !”

Mọi người giương mắt nhìn lại chiến trường chẳng biết lúc nào đã xuất hiện hắc y kỵ sĩ tung hoành, binh sĩ mấy lần xung phong liều chết lúc trước về sau đã ẩn ẩn có xu thế tan tác, “Phía nam ở đâu ra nhiều kỵ binh như vậy?” Những kỵ binh này tốc độ cực nhanh, khi thì giao nhau xuyên thẳng qua, xa xa mà trong khoảng thời gian ngắn căn bản thấy không rõ lắm rốt cuộc có bao nhiêu người. Chỉ cảm thấy bên trên toàn bộ chiến trường đều là hình bóng của kỵ binh màu đen, đến mức xác chết nằm khắp nơi. Hết lần này tới lần khác địa thế bên ngoài thành Vĩnh Lâm hẹp hòi, căn bản không cách nào triển khai toàn bộ binh mã, trong lúc nhất thời bọn hắn vậy mà không biết làm sao.

“Hắc Vân kỵ!” Mặc Cảnh Lê cắn răng nói.

Hắc Vân kỵ! Mọi người lại run lên, người nhát gan đã không kiềm chế nổi sắc mặt trắng bệch. Hắc Vân kỵ, lực lượng tinh nhuệ nhất Định Quốc Vương phủ, thậm chí có thể nói là quân đội sắc bén nhất toàn bộ Đại Sở. Do Định Quốc Vương gia tự mình khống chế, ngoại trừ Định Quốc Vương gia cùng đương gia chủ mẫu của Định Quốc Vương phủ đạt được sự thừa nhận của Định Quốc Vương gia, ai cũng không chỉ huy được nhánh quân đội này. Hắc Vân kỵ xuất hiện ở chỗ này. . . Như vậy. . . Định Vương tuyệt đối ở ngay gần đây!

“Không có khả năng!” Mặc Cảnh Lê lạnh giọng nói, “Con ma ốm Mặc Tu Nghiêu kia bị bệnh liên tục tuyệt đối không chạy tới nơi này nhanh như vậy!” Hắn bí mật rời kinh, cho dù Mặc Tu Nghiêu nhận được tin tức lập tức đuổi theo thì dùng cái thân thể bệnh tật ốm đau kia muốn chạy tới nơi này ít nhất phải là mấy ngày sau rồi. Dù cho cảm nhận được, hắn căn bản cũng vô lực lại chỉ huy chiến tranh.

“Vậy. . . Hiện tại nhánh Hắc Vân kỵ do ai chỉ huy hay sao?” Một cái tướng quân run giọng hỏi.

Mặc Cảnh Lê hừ nhẹ một tiếng, hắn có thể xác định Mặc Tu Nghiêu tuyệt đối không ở Vĩnh Lâm, nhưng nhánh Hắc Vân kỵ này rốt cuộc do ai chỉ huy hay sao? Phượng Chi Dao? Cũng không đúng, Phượng Chi Dao không chỉ huy được Hắc Vân kỵ…

“Vương gia, phía nam có số lượng lớn kỵ binh hướng tới bên này!”

Mặc Cảnh Lê khẽ giật mình, “Bao nhiêu? !”

“Rất nhiều. . . Vô số. . . Thám tử chỉ hơi một chút tới gần đã bị bắn chết toàn bộ rồi!”

Mọi người nhìn lại mặt phía nam, quả nhiên thấy rừng cây bên kia bụi mù cuồn cuộn bóng đen, còn có tiếng vó ngựa lao nhanh xa xa mà đã chấn động đến run rẩy. Không có mấy ngàn con ngựa tuyệt sẽ không có hiệu quả như vậy.

“Vương gia…”

Tiếng gọi lui binh vang lên, quân địch công thành thối lui như thủy triều. Đồng thời cửa thành Vĩnh Lâm mở ra, các kỵ sĩ áo đen nhanh chóng chạy vào trong thành, cửa thành nặng nề lại khép lại lần nữa. Trên tường thành, nhìn xem quân địch đi xa, Vân Đình và Hạ Thù liếc nhau đều thở dài một hơi. Nếu như không phải những người này đến kịp, bọn hắn chỉ sợ đã không chịu được rồi.

Vân Đình tiện tay lau máu trên thân kiếm, nhét kiếm vào vỏ tò mò hỏi: “Hạ Thù, rốt cuộc là người nào đến giúp chúng ta?”

Hạ Thù thở dài, nói: “Về sau đừng nói khoác ngươi là lớn lên ở kinh thành đấy, ngay cả điều này cũng không nhìn ra, ngươi dùng hết thời gian đi thu thập những chuyện lặt vặt phố phường kia à?” Ngay cả việc Lê Vương thông đồng cô em vợ cũng biết, chuyện quan trọng như vậy mà còn có bộ dạng mơ hồ.

Vân Đình quay đầu trừng mắt nhìn, đột nhiên mở to hai mắt sững sờ nhìn qua Hạ Thù, cả buổi mới run rẩy nói: “Hạ. . . Hạ Thù, không biết. . . Không phải là cái mà ta nghĩ đó chứ?” Hạ Thù lườm hắn một cái, “Ngoại trừ cái kia còn có cái nào?” Vân Đình rốt cục hét lên một tiếng, nhanh chóng chạy xuống cổng thành. Hạ Thù bất đắc dĩ lắc đầu cũng đi theo. Hắc Vân kỵ trong truyền thuyết ah, hắn cũng rất tò mò được không?

Dưới tường thành hai bên đường đi rộng lớn, đông nghịt đứng đầy người cùng ngựa. Nhưng bất kể là người hay mã đều không phát ra một chút tiếng động nào. Cả đầu đường cái yên tĩnh phảng phất như tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy. Vân Đình vừa đi xuống thành lâu cũng cảm giác được một cỗ sát ý lăng lệ ác liệt cùng với khí thế bức nhân ùn ùn mà đến, bộ dáng vốn đang kinh hỉ mừng rỡ không tự chủ được thu liễm lại…, đứng thẳng thân thể nhìn đám người phía trước.

Một người phía trước cũng là một thân áo đen, nhưng hắn cũng không cưỡi trên lưng ngựa như những người khác. Mà là nắm một tuấn mã màu đen yên tĩnh đứng ở nơi đó. Vân Đình liếc ra hắn khác biệt, so với kỵ sĩ trên lưng ngựa, hắn lộ ra vẻ nhỏ nhắn xinh xắn mà hiền lành, hoàn toàn không có khí thế sắc bén khắc nghiệt như các kỵ sĩ. Thậm chí trong con mắt nhìn Vân Đình còn mang theo nụ cười thản nhiên. Nhưng Vân Đình biết rõ, điều này cũng không đại biểu người này yếu hơn so với những người khác. Mà trái lại, người này mới hẳn là thủ lĩnh của những người khác.

“Tại hạ giáo úy Toái Tuyết quan Vân Đình. Đa tạ các vị gấp rút tiếp viện, không biết. . . Nên xưng hô như thế nào?”

Diệp Ly nhàn nhạt nhìn tiểu tướng rõ ràng có chút thấp thỏm không yên lại chờ mong trước mắt, không khỏi cảm thấy buồn cười. Trên mặt lại một vẻ bình tĩnh, “Vân giáo úy, thuận tiện đổi chỗ nói chuyện được chứ?” Vân Đình vẫn còn ngu ngơ, Hạ Thù theo kịp sau lưng đã nói: “Đương nhiên có thể, bên này, mời. Tại hạ giáo úy của Toái Tuyết quan Hạ Thù.”

Diệp Ly gật gật đầu, quay người nói với Hắc Vân kỵ sau lưng: “Nghỉ ngơi tại chỗ.”

“Vâng.”

2000 Hắc Vân kỵ ngay ngắn xuống ngựa, động tác nhịp nhàng lại khiến cho người ta sợ hãi thán phục.

Vân Đình phục hồi tinh thần lại nói: “Các vị một đường khổ cực, không bằng đến trong doanh nghỉ ngơi một chút?”

Diệp Ly có chút bất đắc dĩ nói: “Chỉ sợ không có thời gian nghỉ ngơi. Cũng không cần lại giằng co, chắc hẳn thành Vĩnh Lâm cũng không thiếu thương binh cần xử lý. Chỉ là những… chiến mã này còn cần hai vị xử lý một chút.” Hạ Thù tự nhiên hiểu rõ, may mắn kỵ binh Toái Tuyết quan tuy không nhiều, nhưng vẫn có thể cung ứng cỏ khô cho 2000 chiến mã mấy ngày. Gật đầu nói: “Công tử yên tâm, tại hạ ngay lập tức cho người đi xử lý. Công tử mời đi bên này.”

Diệp Ly gật đầu, đi theo Hạ Thù đến quân doanh thiết lập dưới cổng thành cách đó không xa.

Vân Đình có chút chóng mặt, quay đầu lại nhìn nhìn kỵ sĩ áo đen mang chiến mã đi xuống hoặc nhắm mắt dưỡng thần hoặc chà lau đao kiếm, quay đầu lại nhìn theo mấy người áo đen đi theo Diệp Ly và Hạ Thù đi ra xa, lắc lắc đầu vội vàng đuổi theo.

Chọn tập
Bình luận