Edit: Ca Tang
Beta: Sakura
“Mạt tướng Chu Mẫn bái kiến Vương phi.”
Diệp Ly không quen thuộc Chu Mẫn cho lắm, chỉ là gặp qua vài lần trong quân Trương Khởi Lan, rất được Trương Khởi Lan trọng dụng. Trương Khởi Lan là người chính trực công bằng, nếu đã cất nhắc Chu Mẫn ra ngoài tự mình lãnh binh thì ít nhất chứng minh về phương diện năng lực người này tuyệt đối không có vấn đề. Diệp Ly nhìn nam tử tuổi hơn ba mươi, vẻ mặt thành thật, cương nghị trầm tĩnh trước mắt, gật đầu một cái nói: “Chu tướng quân miễn lễ.”
Tôn Diệu Võ thấy Chu Mẫn tới nhanh như vậy, sắc mặt có chút khó coi, bộ dáng say khướt ngược lại hoàn toàn tiêu tán, đôi mắt không lớn để lộ tia sáng khôn khéo. Ngoài cười nhưng trong không cười nhìn Chu Mẫn nói: “ Sao Chu tướng quân nhanh như vậy đã tới rồi? Đại doanh tướng quân cách nơi này của mạt tướng cũng không gần đi.”
Chu Mẫn giống như không nghe thấy Tôn Diệu Võ ám chỉ, khẽ cau mày bẩm với Diệp Ly: “Vương phi, lúc này sắc trời đã tối, không biết Vương phi muốn lưu lại nơi này nghỉ tạm một đêm hay là đến đại doanh Mặc gia quân?”
Diệp Ly có chút hiểu rõ quan hệ hai quân lúc này. Những tàn binh Đại Sở này dĩ nhiên là đối với Mặc gia quân tinh anh như vậy vừa hâm mộ vừa ghen tỵ cộng thêm các loại nhìn không vừa mắt. Mặc gia quân nhóm tinh nhuệ cũng nhìn không thuận mắt mấy tàn binh Đại Sở bị người Bắc Nhung đánh cho thất tinh bát lạc. Tôn Diệu Võ tự nhiên bằng mặt mà không bằng lòng với mệnh lệnh của Chu Mẫn mà Chu Mẫn cùng chướng mắt mấy tàn binh này, ngươi không phải là không cam lòng sao, ông không cần ngươi, ngươi cứ ở đó mà đợi đi.
Diệp Ly suy nghĩ một chút nói: “ Sắc trời đã muộn, cũng không tiện đi quấy rầy các tướng lĩnh nghỉ ngơi. Chúng ta cứ ở tạm nơi này một đêm đi. Nếu như Chu tướng quân không có chuyện gì trong quân doanh thì cũng lưu lại đi, sáng mai Bản phi có chuyện muốn nói.”
Chu Mẫn do dự một chút, cũng không nói gì thêm, gật đầu nói: “ Vâng, Vương phi.”
Thấy Diệp Ly phân phó như vậy, trong mắt Tôn Diệu Võ nhiều thêm một tia đắc ý. Đi tới trước mặt Diệp Ly bồi cười nói: “Vương phi, thỉnh, mạt tướng không biết Vương phi sắp tới nên trong doanh không có nha hoàn hầu hạ, thuộc hạ sẽ lập tức phái người ra ngoài tìm hai người đưa tới phục vụ Vương phi.”
Diệp Ly dừng bước, nhàn nhạt nhìn Tôn Diệu Võ hỏi: “Đã trễ thế này Tôn Tướng quân tính đi đầu tìm nha hoàn?”
Tôn Diệu Võ không them để ý nói: “Phụ cận núi Linh Thứu có rất nhiều thôn xóm, tìm mấy nha hoàn có gì mà khó? Có thể phục vụ Vương phi chính là phúc phận của các nàng.”
“Không cần, Bản phi xuất môn luôn không quá coi trọng mấy thứ này. Tôn tướng quân nếu như không có chuyện gì thì sớm đi nghỉ đi.” Nói xong, không để ý vẻ mặt Tôn Diệu Võ, Diệp Ly cất bước đi vào trong đại doanh. Tôn Diệu Võ ngẩn người, vội vàng tiến lên dẫn đường cho Diệp Ly.
Sáng sớm ngày tiếp theo, thời điểm Diệp Ly bước vào trong đại trướng, trong trướng đã có không ít người. Thậm chí ngay cả các tướng lĩnh Mặc gia quân ở ngoài mười dặm cũng đã chạy tới. Hai bên nhân mã ngồi thiên về một bên, ranh giới rõ ràng. Không cần nhìn sắc phục cũng có thể nhận ra đâu là thủ hạ của Chu Mẫn, đâu là thủ hạ của Tôn Diệu Võ. Diệp Ly hơi cau mày nói: “Tôn tướng quân đang ở đâu?”
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, rốt cuộc, một tiểu tướng đứng lên nói: “Khởi bẩm…Khởi bẩm Vương phi, Tôn tướng quân còn chưa….”
Nghe vậy, người trong Mặc gia quân rốt rít lộ ra vẻ khinh thường,có người thẳng tính không nhịn được giễu cợt nói: “ Mặt trời sắp lên cao rồi mà còn chưa dậy. Tôn tướng quân quả nhiên ngủ tốt. Khó trách…”
Bên kia cũng lộ ra vẻ không cam lòng, có người không nhịn được oán trách: “Cũng không cần đánh giặc thì thức dậy sớm như vậy làm gì?”
Diệp Ly nhàn nhạt rũ mắt, một lát sau ngẩng đầu lên trầm giọng nói: “Đi mời Tôn tướng quân dậy, phạt bốn mươi trượng.”
Trong đại trướng nhất thời yên tĩnh lại, vẻ mặt người Mặc gia quân chính là nên như thế, ngay cả thấn sắc trên mặt Chu Mẫn cũng hòa hoãn rất nhiều. Hắn cũng không nhìn nổi hành vi của Tôn Diệu Võ này, nhưng mà phẩm cấp của hắn không lớn hơn Tôn Diệu Võ còn nữa những tàn binh Đại Sở này thân phận đặc thù, cho dùng hắn không nhìn được cũng chỉ có thể mở một mắt nhắm một mắt. Vương phi làm như vậy dĩ nhiền là khiến cho bọn họ xả giận một phen.
Chỉ chốc lát sau, Tôn Diệu Võ liền bị người kéo ra ngoài ấn xuống bên ngoài trướng từng gậy ba ba ba đánh xuống. Điều khiến cho người ta ngoài ý muốn là, Tôn Diệu Võ kia bộ dáng thoạt nhìn như khi hạ mỵ thượng ( ức hiếp bên dưới xu nịnh bên trên) nhưng một gậy đánh xuống ngay cả hừ cũng không hừ một tiếng. Ánh mắt Diệp Ly chậm rãi quét qua Tôn Diệu Võ và đám thuộc hạ của hắn, như có điều suy nghĩ.
Hèo đánh xong, Tôn Diệu Võ được người kéo vào. Trận đòn này có Lâm Hàn tự mình giám hình, dĩ nhiên là không chút nể nang, mảnh y phục sau lưng Tôn Diệu Võ đã có vết máu mơ hồ. Bị người đặt xuống đất cũng cứ nằm trên mặt đất như vậy, “Mạt tướng…mạt tướng bái kiến Vương phi.”
Diệp Ly từ trên cao nhìn hắn, nhàn nhạt nói: “ Tôn tướng quân, ta đánh ngươi bốn mươi hèo, ngươi có phục không?”
Tôn Diệu Võ sửng sốt, cười khổ nói: “Vương phi thưởng thuộc hạ bốn mươi hèo, thuộc hạ tự nhiên không dám không phục.” Diệp Ly thiêu mi cười nói: “Không dám không phục? Vậy thì chưa phải là phục đúng không?” Tôn Diệu Võ vội vàng sửa lời nói: “Phục, tâm phục khẩu phục.”
“Vậy ngươi nói một chút xem, vì sao Bản phi lại đánh ngươi?” Diệp Ly hỏi.
“Chuyện này….” Tôn Diệu Võ sửng sốt, muốn nói là vì mình dậy muộn, nhưng lại cảm thấy không chỉ vì điều này. Thật ra thì ngay từ đầu trong lòng Tôn Diệu Võ đã có đáp án, chẳng qua là không dám nói trước mặt Diệp Ly mà thôi.
Diệp Ly cũng không nhìn hắn, lạnh nhạt nói: “Có phải ngươi cảm thấy Bản phi vì đám người Chu Mẫn tướng quân có thành kiến với ngươi cho nên mới đánh ngươi? Hoặc ….bởi vì chuyện tối ngày hôm qua?” Sắc mặt Tôn Diệu Võ biến hóa, hiển nhiên bị Diệp Ly nói trúng.
Diệp Ly lắc đầu nói: “Bản phi đánh ngươi, là bởi vì hôm nay ngươi dậy muộn.”
Tôn Diệu Võ sửng sốt, không tin lý do cư nhiên lại đơn giản như vậy, tất nhiên cũng không tin Chu Mẫn sẽ không cáo trạng mình trước mặt Định VƯơng phi. Chỉ nghe Diệp Ly nói: “Chu tướng quân, nếu là tướng lĩnh trong Mặc gia quân tới muộn trong buổi nghị sự thì xử trí thế nào?”
Chu Mẫn mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm nghiêm mặt nói: “Khởi bẩm Vương phi, người vô cớ đến muộn lại không có lí do chính đáng, phạt bốn mươi trượng.”
Diệp Ly cười tủm tỉm nhìn Tôn Diệu Võ hỏi: “Tôn tướng quân, dậy muộn có thể coi là lý do chính đáng sao?” Tôn Diệu Võ ngượng ngùng nói: “Mạt tướng biết sai, mạt tướng tâm phục khẩu phục.” Diệp Ly gật đầu một cái, phân phó: “Đỡ Tôn tướng quân đứng lên đi.”
Trác TĨnh và Tần Phong một trái một phải đỡ Tôn Diệu Võ đứng lên, không cho phép cự tuyệt đem hắn đỡ đến ghế bên cạnh. Tôn Diệu Võ mới vừa chịu bốn mươi trượng, đau đau toát mồ hôi lạnh, vừa đụng phải cái ghế theo phản xạ định đứng lên, lại bị Tần Phong không nặng không nhẹ ép trở về. Biết Định Vương phi đang muốn thu thập mình, Tôn Diệu Võ đành đau khổ ngồi xuống.
Cười mà như không cười nhìn Tôn Diệu Võ một cái, Diệp Ly mới nhìn mọi người nhàn nhạt nói: “Bắt đầu từ hôm nay Bản phi sẽ trấn giữ đại doanh núi Linh Thứu, sự vụ trong quân vẫn do Chu tướng quân và Tôn tướng quân phụ trách. Tất cả mọi chuyện trước đây, Bản phi sẽ coi như chưa từng xảy ra, nhưng…nếu như có chuyện không nên xảy ra vẫn tiếp tục tiếp diễn….Lâm Hàn, y như quân quy Mặc gia quân mà thi hành.”
Lâm Hàn quét qua đoàn người Tôn Diệu Võ một cái, mặt không biểu tình nói: “Tụ tập gây chuyện, một trăm trượng. Uống rượu thời chiến, năm mươi trượng. Làm việc và nghỉ ngơi không đúng thời gian quy định, ba mươi trượng. Bỏ rơi nhiệm vụ, một trăm trượng, làm hỏng quân cơ, chém, không nghe quân lệnh, chém, lâm trận lùi bước, chém…” Liên tiếp nghe được tiếng chém khiến đám người sắc mặt trắng bệch.
Đợi đến khi Lâm Hàn đọc xong, Diệp Ly nói: “Bắt đầu từ hôm nay, những điều này cũng sẽ là quân quy của các ngươi. Bản phi không phạt binh lính bình thường, nếu có người vi phạm, Bản phi sẽ trị tội các ngươi quản giáo thuộc hạ không nghiêm.”
Nói xong những thứ này, Diệp Ly cho mọi người ra ngoài. Tôn Diệu Võ đi cuối cùng, do dự một chút, muốn nói lại thôi. Diệp Ly tựa hồ đã sớm biết như vậy, nở nụ cười nhìn hắn nói: “Tôn tướng quân có lời muốn nói?” Tôn Diệu Võ trầm ngâm chốc lát nói: “Vừa rồi ý của Vương phi, có phải là …sau này chúng ta và Mặc gia quân giống nhau không?”
Diệp Ly nhướng mày nói: “Chu tướng quân khấu trừ quân lương của các ngươi hả?”
Tôn Diệu Võ đau khổ, trầm mặc không nói. Mặc gia quân đúng là không bạc đãi bọn họ, mặc dù mấy tháng này bọn họ căn bản chỉ ngồi trong quân doanh không phải làm gì, đánh giặc hay trấn giữ cũng do Mặc gia quân lo liệu, nhưng mà Chu Mẫn quả thật không khấu trừ một phân tiền quân lương của bọn họ. Cầm tiền lương như nhau nhưng một bên gươm giáo sẵn sàng tùy thời có thể khổ chiến, một bên lại ngày ngày không có chuyện gì làm, ở trong quân doanh bắt rận, chỉ cần là người hơi có lòng liêm sỉ thì đều cảm thấy ngượng ngùng.
“Mặc gia quân xem thường mấy người bại tướng chúng ta.” Lúc lâu sau, ở trong quân doanh mới nhả ra một câu.
Nghe vậy, Diệp Ly ha hả cười lên, hồi lâu mới nhìn Tôn Diệu Võ nói: “Tôn tướng quân, chỉ bằng tình hình tối hôm qua Bản phi nhìn thấy, cho dù chém đầu ngươi cũng coi là nhẹ. Ngươi cũng biết tại sao Bản phi lại không phạt ngươi đi? Không phải ngươi cho rằng Bản phi tầm từ thủ nhuyễn, không thể hạ thủ giết ngươi đấy chứ?”
“Không dám, không dám….” Tôn Diệu Võ ngượng ngùng nói, chỉ bằng việc hắn vừa rồi bị áp trứ ngồi chỗ này gần nửa canh giờ không thể động đậy thì hắn liền biết vị Vương phi này ngay từ đầu thủ đoạn tuyệt đối không ít. Cùng với tâm từ thủ nhuyễn thật đúng là một chút cũng không liên quan.
Diệp Ly nhìn hắn, cười nhạt nói: “Không dám là tốt rồi.”
Tôn Diệu Võ rụt cổ một cái không dám lên tiếng, cuối cùng cũng hiểu vị Định Vương phi danh tiếng lẫy lừng này quả thật không dễ chọc, cũng không tiện lừa gạt. Khó trách đám tướng lĩnh Mặc gia quân mắt cao hơn đầu kia cũng đối với nàng tâm phục khẩu phục. Nghĩ đến đây, Tôn Diệu Võ không còn bộ dáng rụt rè sợ hãi khiến cho người ta cảm thấy như một tên tặc đầu thử não nữa , ngẩng đầu lên nói với Diệp Ly : “Vương phi, chỉ cần Mặc gia quân thật lòng thu nhận chúng ta, chúng ta tự nhiên sẽ toàn tâm toàn ý công hiến cho Định vương phủ.” Tôn Diệu Võ có chút bất an nhìn Định Vương phi bình tĩnh ngồi đó, có chút không chắc chắn liệu mình đánh cược một phen này là đúng hay sai.
Hồi lâu mới nghe Diệp Ly nhàn nhạt nói: “Tôn tướng quân, ngươi có viết tại sao tối qua Bản phi nhìn thấy tình hình trong doanh như vậy nhưng lại không trực tiếp trị tội ngươi không? Tôn Diệu Võ sửng sốt những cũng không dám đùa giỡn, đàng hoàng nói: “Mạt tướng không biết, xin Vương phi chỉ dạy.” Diệp Ly nói: “Đó là vì một đường tới đây, ta thấy dân chúng phụ cận quân doanh của ngươi cũng coi là an ổn, có thể thấy được mặc dù ngươi dung túng thủ hạ nhưng vẫn còn biết chừng mực. Hơn nữa bởi vì, mặc dù thời điểm ngươi ra nghênh tiếp Bản phi, người đầy mùi rượu nhưng mà rượu kia…cũng là tưới lên mà không phải là thật sự uống say. Nam hầu đã từng nói với ta về ngươi, nhưng mà gặp rồi lại khiến Bản phi có chút thất vọng.”
Tôn Diệu Võ cúi thấp đầu, cười khổ nói: “Thì ra Nam hầu vẫn còn trên nhân thế, ta chỉ là bại tướng, không dám làm phiền Hầu gia nhớ thương.” Lúc trước, khi Tôn Diệu Võ còn trẻ đã từng phục vụ dưới trướng Nam hầu. Mặc dù thời gian không lâu, cũng chỉ là một tốt trường nho nhỏ nhưng Nam hầu lại có chút ấn tượng với hắn, hiển nhiên không phải hạng người vô năng.
Diệp Ly nhìn hắn nói: “Bản phi hiểu ý của ngươi. Nhưng mà Bản phi cũng hi vọng ngươi hiểu, Mặc gia quân sẽ không khinh thường cường giả ( kẻ mạnh). Các ngươi đánh thua thì đánh lại là được. Lần trước các ngươi thua, lần sau thắng thì không ai có thể xem thường các ngươi, thắng bại là chuyện thường của nhà binh. Nhưng mà bây giờ…bọn họ quả thực có lý do xem thường ngươi.”
Tôn Diệu Võ có chút không cam lòng nhỏ giọng lầm bầ,: “Chu tướng quân chỉ cho chúng ta an bài vài chuyện lặt vặt như thu dọn chiến trường, chúng ta ở nơi đó thì lấy đâu ra cơ hội đánh trả lại?”
Diệp Ly cười khẽ nói: “Từ giờ trở đi, ngươi và Chu tướng quân mỗi người dẫn một đội quân trấn thủ một cửa khẩu. Như vậy, nếu thua nữa….” Tôn Diệu Võ hai mắt tỏa sáng, cất cao giọng nói: “Nếu như thua nữa, mạt tướng tự nguyện giải giáp quy điền, đem thủ hạ và binh lính của mạt tướng mặc cho Vương phi an bài.”
Diệp Ly hài lòng cười một tiếng nói: “Rất tốt, một lời đã định.”
“Một lời đã định, mạt tướng cáo từ.”
Khoát khoát tay để Tôn Diệu Võ đi ra ngoài, Trác Tĩnh có chút bận tâm nói: “Vương phi, Tôn Diệu Võ này có được không?” Không phải Trác Tĩnh xem thường người ta nhưng mà tình hình hôm qua thật sự quá tệ. Một chút tác phong nhà binh cũng không có, binh lính thì biếng nhác không có sức chiến đấu, đem cả một đại doanh giao cho hắn trấn thủ thật sự khiến người ta không yên lòng.
Diệp Ly cười nói: “Người này có chút thú vị, ngươi nhìn mấy trận hắn đánh thắng mà xem. Không phải hắn vô dụng mà là thế cục lúc đó hắn không có cách nào ngăn cản. Hơn nữa, một người có thể gom lại mấy vạn tàn binh còn có thể quản giáo bọn họ, không có bọn họ gieo họa cho dân chúng, người này vẫn có chút bản lĩnh.” Gấp lại sổ con trong tay, Diệp Ly đẩy qua cho Trác Tĩnh.
Tần Phong không hiểu nói: “ Vậy tại sao lúc trước hắn làm vậy?”. Nếu như người tới lần này không phải Vương phi có tính tình tốt mà là Lữ Cận Hiền hoặc Trương Khởi Lan thì chỉ sợ đã lập tức lôi Tôn Diệu Võ ra chém. Diệp Ly cười nói: “ Chắc là cảm thấy Chu Mẫn xem thường bọn họ, cho nên đây cũng coi là một phương thức kháng nghị đi. Về phần hắn rốt cuộc có được không thì đành chờ biểu hiện sau này của hắn thôi. Nếu quả thật không tệ thì cũng coi như Mặc gia quân nhiều thêm một viên hổ tướng, nếu như không được thì xử trí hắn cũng không muộn.”
Trác Tĩnh để sổ con xuống cười nói: “Quả thật có chút thú vị. Tôn Diệu Võ này mầy lần dẫn binh xém chút nữa đã đoạt lại thành Lạc Châu, đáng tiếc binh lực không đủ, sau một hồi quyết chiến chỉ có thể bị đại quân Bắc Nhung đuổi tới đuổi lui khắp nơi. Cho dù như vậy, hắn vẫn có thể dọc đường thu gom năm sáu vạn binh mã.”
Tần Phong nhíu mày cười nói: “Quả thật có mấy phần bản lĩnh, ánh mắt Vương phi xưa nay rất tốt.”
Diệp Ly cười nhạt nói: “Mong là hắn sẽ không khiến ta thất vọng.”
Bản lĩnh của Tôn Diệu Võ không tệ, mặc dù lực chiến đấu của binh mã dưới tay hắn không bằng thủ hạ của Chu Mẫn là Mặc gia quân. Nhưng mà sau mấy lần giao thủ cùng Bắc Nhung thì đều là thắng nhiều bại ít. Binh mã Đại Sở cũng không hẳn là yếu không chịu nổi một kích như người ngoài nghĩ. Đợi Hà Túc mang theo hai mươi vạn binh mã đến, các tướng lĩnh Mặc gia quân cũng đã dần dần đón nhận Tôn Diệu Võ và nhóm bại tướng dưới tay hắn. Có thêm hai mươi vạn binh mã của Hà Túc, tiền tuyến núi Linh Thứu sẽ lập tức vững như thành đồng. Sau khi Diệp Ly và các tướng sĩ thương lượng xong, lại điều chỉnh phòng tuyến lần nữa, hơn ba mươi vạn đại quân phân ra ba doanh tạo thành hình trăng rằm bao boc lấy Hồng Nhạn quan. Lại điều năm vạn nhân mã từ quân của Hà Túc cho Tôn Diệu Võ đang có thực lực yếu nhất. Nhất thời khiến cho Tôn Diệu Võ cảm thấy mang ơn vạn phần, càng thêm tâm phục khẩu phục Định Vương phi.
Lại nói đến Hách Liên Bằng, ngay cả vết thương cũng không dưỡng cho tốt, đã mang theo nhân mã của mình tới đại doanh Bắc Nhung cách núi Linh Thứu không xa. Chưa tới mấy ngày, thấy vết thương gần khỏi thì liền mang theo binh mã đến bên ngoài trại lính Mặc gia khiêu chiến. Tại dải núi Linh Thứu, Mặc gia quân phân ra làm ba đại doanh hỗ trợ lẫn nhau, Hách Liên Bằng tự nhiên không biết Diệp Ly rốt cuộc ở trong doanh nào, chẳng qua là mang theo binh mã đến nơi cách đại doanh Bắc Nhung không xa khiêu khích. Nơi này hiện giờ cũng là nơi Tôn Diệu Võ đang trấn thủ, tinh thần Tôn Diệu Võ bây giờ đang lên cao, sao có thể nhịn cho Hách Liên Bằng đánh vào mặt mình, lập tức tập hợp binh mã ra ngoài nghênh địch.
Trùng hợp là, Diệp Ly vừa đúng lúc đang tuần tra nơi này của Tôn Diệu Võ, có chút tò mò về năng lực dẫn binh của Tôn Diệu Võ nên cũng âm thầm theo ra ngoài.
Trận tiền hai quân, Tôn Diệu Võ nhìn cánh tay giấu dưới áo choàng của Hách Liên Bằng nhất thời đắc ý cười lên ha hả, “Hách Liên tướng quân, Vương phi của chúng ta nhờ ta hỏi ngươi, thương thế của ngươi đã tốt lên chưa? Gấp gáp tới bày trận làm gì?”
Vẻ mặt Hách Liên Bằng run lên, thủa nhỏ Hách Liên Bằng đã theo Mộ Dung Hùng tập võ, tự nhận là không giống như người Bắc Nhung bình thường khác. Nhưng không ngờ bị Diệp Ly một cô gái yếu đuối có nội công không cao đả thương suýt nữa không ngừng chảy máu. Không chỉ mất hết mặt mũi trước Gia Luật Dã mà lòng tự trọng cao ngạo của Hách Liên Bằng cũng bị đả kích không nhỏ. Tôn Diệu Võ vừa tới đã vạch trần vết sẹo của hắn, ánh mắt nhìn chằm chằm Tôn Diệu Võ càng thêm vài phần sát ý.
“Vết thương khỏi chưa, không ngại gọi Vương phi của các người tự mình đến nhìn một chút. Đối phó với loại phế vật như ngươi, Bản tướng quân chỉ cần dùng một tay là được rồi.” Hách Liên Bằng trầm giọng nói. Trường đao trong tay vung về phía trước, “Tôn tướng quân có muốn thử một lần không?”
Tôn Diệu Võ co cổ lại, đương nhiên hắn biết luận võ công thì mười mình cũng không đủ để Hách Liên Bằng chém. Chớp mắt một cái, cười híp mắt nói: “ Bản tướng quân không phải cao thủ võ lâm, nào có thời gian so tài với Hách Liên tướng quân? Hách Liên tướng quân tới thử Đả cẩu trận Bản tướng quân mới luyện đi.” Vung tay lên, các tướng sĩ sau lưng rống lên một tiếng, vọt lên phía trước. Hách Liên Bằng mặc dù quen thuộc chữ viết và ngôn ngữ Trung Nguyên, thậm chí binh pháp cũng đã đọc qua nhưng nhất thời không rõ Đả cẩu trận này là loại trận pháp gì, chỉ cảm thấy không phải thứ gì hay ho. Hừ lạnh một tiếng, trường đao vung lên ra hiệu nổi kèn lệnh, chiến sĩ Bắc Nhung cũng rống giận xông ra ngoài.
Binh mã Bắc Nhung vẫn lấy kỵ binh làm chủ, kỵ binh Bắc Nhung vô cùng lợi hại, cho dù là Hắc Vân Kỵ cũng có lúc phải tránh đi mũi nhọn của bọn họ. Điều này tự nhiên có chút liên quan tới địa thế thảo nguyên phía Bắc, nhưng mà kỵ binh như vậy không thích hợp với phần lớn địa hình Trung Nguyên. Phụ cận Linh Thứu Sơn mặc dù không có núi cao hiểm trở nhưng đồi núi trùng điệp, địa thế nhỏ hẹp, kỵ binh căn bản không thi triển được.
Chỉ thấy binh lính dưới trướng Tôn Diệu Võ tay cầm loan đao chém đùi ngựa, tay cầm trường thương chọc người cưỡi ngựa, còn có người cầm đoản đao bồi vào, phối hợp hết sức ăn ý. Về phần Đả cẩu trận gì đó, căn bản chỉ là công phu miệng lưỡi để giễu cợt Hách Liên Bằng mà thôi, đáng tiếc Hách Liên Bằng không có khiếu hài hước, hoàn toàn không cảm nhận được.Kỵ binh Bắc Nhung linh hoạt và thần tốc cũng giống như Hắc Vân Kỵ không mặc áo giáp nặng, thường xuyên phải di chuyển chịu không ít thiệt thòi.
Diệp Ly ở trong chỗ tối theo dõi cuộc chiến, phát hiện ra Tôn Diệu Võ đánh trận không chừa thủ đoạn nào. Nào là giăng dây gạt ngựa, lấy đao chém đùi ngựa, trường thương, mũi tên ám khí bay loạn, cũng chẳng quản thế trận gì cả, chỉ cần gây thương tích cho kẻ địch thì đều lôi ra dùng. Người Bắc Nhung đã quen sự nghiêm trang của tướng sĩ Đại Sở và Mặc gia quân, giờ đột nhiên nhô ra một Tôn Diệu Võ không giống bình thường như vậy khiến bọn họ có chút không kịp ứng phó.
Trận chiến chưa tới một canh giờ đã kết thúc, Hách Liên Bằng đen mặt hạ lệnh lui binh. Mặc dù không bại nhưng mà cũng chịu không ít thua thiệt, Tôn Diệu Võ cũng không đuổi theo hắn, vui mừng hớn hở phái người quét dọn chiến trường đem ngựa chết trận của Bắc Nhung gánh trở về làm đồ ăn.
“Tôn tướng quân thật sự làm cho Bản phi phải nhìn bằng cặp mắt khác xưa.” Diệp Ly cười tủm tỉm nhìn vẻ mặt đắc ý của Tôn Diệu Võ nói.
Tôn Diệu Võ vội vàng nói: “Mạt tướng vô trạng, khiến cho Vương phi chê cười rồi.” Diệp Ly lắc đầu cười nói: “Tướng quân không cần phải khách khí, trận đánh hôm nay, thật sự khiến cho Bản phi đại khai nhãn giới.” Thấy Diệp Ly không giống nói đùa, Tôn Diệu Võ cũng chỉ hắc hắc cười khan, không biết nói gì cho phải.
Diệp Ly biết tính tình hắn như thế, cũng không để ý gì.
Lại nói ở phương Bắc, Định Vương phủ vừa mới bình định Bắc Cảnh, lại khai chiến toàn diện với Bắc Nhung dĩ nhiên không có thời gian chú ý tình hình phương Nam. Mà ở phương Nam, mọi người cũng không nhàn rỗi, kề từ khi Mặc Cảnh Lê mang theo Đông Phương U trở lại Giang Nam, Đông Phương Huệ cũng mang theo thế lực núi Thương Mang âm thầm xông vào trong triều đình Đại Sở. Mặc dù Đông Phương Huệ không xuất hiện trên triều đường nhưng mà toàn bộ triều đình Đại Sở cơ hồ bị nắm trong tay núi Thương Mang. Mà người duy nhất có thể chống đỡ được là Thái hậu thân ở trong cung. Lúc trước Thái hậu và Mặc Tu Nghiêu đạt thành hiệp định, bảo vệ tính mạng cùng danh tiếng của Thái hậu, đương nhiên biết phải có bỏ ra. Huống hồ, núi Thương Mang nắm trong tay quyền thế Đại Sở, đối với Thái hậu đang dần mất đi quyền lực càng thêm bất lợi. Thái hậu đương nhiên đồng ý hợp tác cùng Định Vương phủ.
Vì vậy, trên triều đình, Thái hậu và Mặc Cảnh Lê triệt để trở mặt. Sau khi Mặc Cảnh Lê có núi Thương Mang ủng hộ dĩ nhiên là muốn tự mình đăng cơ làm đế, nhìn đứa cháu nhỏ chiếm lấy ngôi vị hoàng đế của mình càng thêm vạn phần không vừa mắt. Nhưng mà Thái hậu và một số cựu thần trong triều lại thề sống thề chết giữ lại tiểu hoàng đế, vì vậy nhân mã song phương minh tranh ám đấu, trong ngoài triều đình Đại Sở mạch nước ngầm cuộn trào mãnh liệt.
Đông Phương Huệ âm thầm thao túng triều đình Đại Sở, cho nên cũng dần dần phát hiện một vài chuyện thú vị. Mặc dù địa vị Thương Mang Sơn cao cao tại thượng nhưng lại ngăn cách với bên ngoài sao có thể bì được quyền thế hô mưa gọi gió động lòng người? Vì vậy Đông Phương Huệ dành phần lớn tinh lực đi chèn ép đảng Thái hậu, đến đến khi bà ta hồi phục tinh thần lại thì phát hiện ra có chỗ không đúng, lúc đó đại quân Tây Lăng đã mang binh vây chặt núi Thương Mang.
Đối với Mặc Cảnh Lê mà nói núi Thương Mang chỉ là một ngọn núi mà thôi. Không có thì đổi chỗ khác là được, nhưng mà đối với Đông Phương Huệ mà nói, ý nghĩa của núi Thương Mang quan trọng không kém Sở Kinh đối với Đại Sở là bao. Mặc Cảnh Lê có thể mất Đại Sở, nhưng Đông Phương Huệ bà thì không thể để đại quân Tây Lăng phá hủy núi Thương Mang Sơn được, bà không thể bỏ lại núi Thương Mang.
Bất đắc dĩ, Đông Phương Huệ chỉ đành ném sự vụ ở Giang Nam lại cho Đông Phương U, vội vội vàng vàng dẫn người chạy về núi Thương Mang. Nhưng mà Đông Phương Huệ không biết rằng, dựa theo tính tình của Đông Phương U thì đem chuyện quan trọng như vậy ném lại cho nàng không khác gì muốn gặp phải phiền toái to, mà quan trọng hơn là lần này bà ta rốt cuộc không còn cơ hội trở về nữa rồi.
Mặc dù tốc độ nhận tin tức của Đông Phương Huệ cực nhanh nhưng mà hiển nhiên đại quân Tây Lăng và Từ Thanh Trần còn nhanh hơn. Đại trận thiên nhiên hộ núi bên ngoài núi Thương Mang cũng không thể giữ chân công tử Thanh Trần quá lâu. Đợi đến khi Đông Phương Huệ chạy tới núi Thương Mang thì đại quân Tây Lăng đã sớm chiếm cả ngọn núi cao nhất của núi Thương Mang rồi. Chiếm được rất nhiều nơi bí mất của núi Thương Mang, hai nhà Tây Lăng và Định Vương phủ tự nhiên bắt đầu không chút lưu tình thanh lý cơ sở ngầm nằm vùng ở các nơi và sản nghiệp trên danh nghĩa của Thương Mang. Trong nhất thời, trừ Giang Nam và rất ít thế lực cực kỳ bí ẩn ra thì toàn bộ đều bị thanh lý sạch sẽ. Núi Thương Mang tổn thương nguyên khí nặng nề, cho dù không bị diệt thì không mất năm sáu chục năm cũng đừng mơ khôi phục được.
Đông Phương Huệ cực hận Lôi Chấn Đình và Từ Thanh Trần nhưng cũng không thể làm gì được. Chỉ có thể mang theo vài thuộc hạ còn sót lại trở về Giang Nam, nhưng còn chưa vượt qua sông Vân Lan đã bị Lôi Đằng Phong và Từ Thanh Trần cản lại.
“Hay cho một Thế tử Trấn Nam Vương, hay cho một công tử Thanh Trần! Quả nhiên là có bản lĩnh!.” Đã là cùng đường mạt lộ, ánh mắt Đông Phương Huệ đầy phức tạp nhìn hai vãn bối trước mắt. Bà chưa bao giờ ngờ tới có một ngày núi Thương Mang sẽ bị hủy trong tay chính mình dễ dàng như vậy, hơn nữa không nghĩ qua, mình sẽ bị hai tiểu bối ép tới mức này. Công tử Thanh Trần ôn tồn lễ độ, cười nhạt không nói.
Lôi Đằng Phong cười nói: “Đông Phương phu nhân quá khen. Laị nói….Chúng ta có thể đúng lúc chờ phu nhân đại giá ở đây, không thể không cảm tạ người của núi Thương Mang. Nếu không thì cho dù phân nửa thế lực núi Thương Mang bị hủy thì chỉ sợ phu nhân muốn đi đâu mấy vãn bối chúng ta cũng khó lòng tìm được.”
Đông Phương Huệ chấn động, ánh mắt lóe lên: “Người của núi Thương Mang…..Là ai?”
Lôi Đằng Phong cười nói: “Phu nhân đã biết rồi thì cần gì phải hỏi? Thiên hạ này người biết rõ hành tung của phu nhân liệu có mấy người?”
Sắc mặt Đông Phương Huệ trắng nhợt, lắc đầu nói: “Là nó….Không, không thể nào. Nó….Tại sao nó lại làm vậy?” Nhìn vẻ mặt Đông Phương Huệ, trong lòng Lôi Đằng Phong không khỏi cảm thấy vui vẻ. Mặc dù phụ vương không muốn núi Thương Mang trợ lực, nhưng lúc trước núi Thương Mang tình nguyện chọn Mặc Cảnh Lê cũng không tính suy nghĩ đến mình, điều này khiến cho Lôi Đằng Phong có chút không thoải mái. Lúc này thấy Đông Phương Huệ gặp xui xẻo, trong lòng tự nhiên có vài phần sảng khoái, “Tại sao nàng ta lại làm như vậy, đương nhiên phải hỏi phu nhân. Dù sao, nàng ta cũng là….ái đồ của phu nhân mà.”
Đông Phương Huệ cũng không phải người ngu ngốc dễ bị kích động, rất nhanh liền hiểu tình cảnh trước mắt của mình. Cũng không để ý vẻ mặt hả hê của Lôi Đằng Phong, bình tĩnh nhìn hắn nói: “Thế tử Trấn Nam Vương, ngươi muốn xử trí ta thế nào?”
“Chuyện này….” Lôi Đằng Phong có chút do dự. ý của Lôi Chấn Đình là trực tiếp giết chết Đông Phương Huệ, lấy tính tình của Đông Phương Huệ, một khi để cho bà ta trì hoãn thời gian thì chờ đợi bọn họ chính là trả thù tàn nhẫn. Núi Thương Mang tồn tại đã mấy trăm năm, trong đó giao thiếp với triều đình các quốc gia nhiều vô số, mặc dù đã phá hủy phần lớn lực lượng của bà ta nhưng không ai biết được liệu bà ta có âm thầm lưu lại thế lực thần bí nào không. Rất nhiều lúc, một kích trí mạng là đủ rồi. Nhưng mà Lôi Đằng Phong không nhịn được có toan tính khác, hắn cần phải có người phụ tá. Những năm gần đây hắn xuất ra toàn lực nhưng thành tích chỉ ở mức thường thường. Cho dù là Mặc Cảnh Lê mà hắn vẫn khinh thị thì danh tiếng cũng lớn hơn hắn nhiều lắm. Hắn biết, hắn cần có thế lực và thuộc hạ của riêng mình. Mà biểu hiện của Đông Phương Huệ ở Đại Sở vài ngày trước đủ chứng minh rằng bà ta tuyệt đối là một nữ nhân có năng lực.
Chỉ nhìn một cái, Đông Phương Huệ liền biết Lôi Đằng Phong đang dao động. Đáy mắt vụt qua một tia bén nhọn u ám, Đông Phương Huệ trầm giọng nói: “Việc đã đến nước này, Đông Phương Huệ ta nhận thua. Đông Phương Huệ và trên dưới núi Thương Mang sẽ mặc cho thế tử xử trí.”
Quả nhiên trong lòng Lôi Đằng Phong vừa động, cười nhạt nói: “Phu nhân quả nhiên là nữ trung hào kiệt, cầm được thì buông được.”
“Duệ Quận vương.” Từ Thanh Trần đứng bên cạnh Lôi Đằng Phong đột nhiên mỉm cười mở miệng. Thấy Từ Thanh Trần mở miệng, Đông Phương Huệ cũng biết chuyện hỏng bét, trong lòng âm thầm hối hận mới vừa rồi nôn nóng giao hảo với Lôi Đằng Phong mà quên mất Từ Thanh Trần vẫn còn ở trước mặt. Đông Phương Huệ vội vàng cướp lời nhàn nhạt nói: “Từ lúc nào mà công tử Thanh Trần lại bắt đầu quản chuyện Trấn Nam Vương phủ vậy?”
Mặc dù Lôi Đằng Phong đối với Đông Phương Huệ và thế lực còn sót lại của núi Thương Mang có chút tâm động, nhưng cũng chưa đến mức bị xông váng đầu. Huống hồ, đối với Lôi Đằng Phong, hắn xưa nay vẫn luôn bội phục và kiêng kị, tự nhiên không dám quét sạch mặt mũi công tử Thanh Trần. Hòa khí nói: “Công tử Thanh Trần có lời muốn nói.”
Từ Thanh Trần nhàn nhạt nhìn qua Đông Phương Huệ, nhẹ giọng nói: “Tại hạ chỉ muốn nói là, Quận vương nên cẩn thận, đánh rắn không chết ngược lại bị cắn lại.”
Trong lòng Lôi Đằng Phong chấn động, nhất thời trong đầu hiểu rõ. Nhớ tới thái độ kiêng kỵ của phụ vương đối với núi Thương Mang, nếu như ngay cả phụ vương cũng không có lòng tin có thể nắm giữ núi Thương Mang, tình nguyện cùng hợp tác với Định Vương phủ cũng muốn phá hủy nó, vậy thì tại sao mình có thể chế trụ được? Chỉ sợ đến lúc đó, không những không trở thành trợ lực của mình mà ngược lại dẫn sói vào nhà. Nghĩ đến đây, Lôi Đằng Phong không khỏi đổ mồ hôi lạnh. Âm thầm cảm thấy xấu hổ, phụ vương nói mình thiếu lịnh lãm quả nhiên không sai.
“Đa tạ công tử nhắc nhở.” Lôi Đằng Phong trầm giọng nói cảm ơn.
Nghe Lôi Đằng Phong nói vậy, Đông Phương Huệ liền biết đại thế đã mất, sắc mặt không khỏi như tro tàn, ôm hận nhìn chằm chằm Từ Thanh Trần nói: “ Từ Thanh Trần, ta và ngươi có thâm thù đại hận gì mà ngươi lại hại ta như vậy?” Ban đầu Đông Phương U bởi vì Từ Thanh Trần mà không thể không làm rối loạn kế hoạch của mình, ủy khuất gả cho Mặc Cảnh Lê, nếu nói trong chuyện này Từ Thanh Trần không nhúng tay thì Đông Phương Huệ tuyệt đối không tin. Sau đó Từ Thanh Trần lại tự mình xuôi nam, hiệp trợ đại quân Tây Lăng phá đại trận hộ núi của núi Thương Mang, khiến cho núi Thương Mang gần như không còn tồn tại. Hiện tại câu nói đầu tiên của Từ Thanh Trần đã nhẹ nhàng chặt đứt sinh cơ của mình. Có thể nói, núi Thương Mang bại trong tay Từ Thanh Trần. Đông Phương Huệ thật sự muốn hỏi một câu, núi Thương Mang và Đông Phương Huệ bà rốt cuộc đời trước có thâm thù gì với Từ Thanh Trần?
Từ Thanh Trần cười nhạt một tiếng nói: “Phu nhân cả nghĩ rồi, không có nguyên nhân nào khác, chỉ là lập trường bất đồng mà thôi.”
Đông Phương Huệ còn sống thì chính là một uy hiếp đối với Định Vương phủ, có thể diệt trừ thì tại sao còn phải lưu lại một tia ẩn hoạn?
Lời nói bâng quơ như vậy càng khiến Đông Phương Huệ tức đỏ mắt. Nhìn chằm chằm Từ Thanh Trần, Đông Phương Huệ động động khóe môi đang định nói điều gì, chỉ nghe vèo một tiếng, một đạo ngân quang phá không mà tới. Trước ngực Đông Phương Huệ nhất thời bắn ra một tia máu hoa lệ. Đông Phương Huệ cúi đầu bình tình nhìn mũi tên xuyên từ ngực qua lưng trước mặt. Dưới ánh mặt trời, mũi tên màu bạc còn dính máu đỏ tươi của Đông Phương Huệ phát ra ánh sáng lạnh lẽo.
“Tại…tại sao?” Đông Phương Huệ cúi đầu, đáy mắt tràn đầy thống khổ, không cam lòng và mờ mịt.
Giọng nói nhàn nhạt của Từ Thanh Trần truyền đến, “Cho dù tại hạ không ngăn cản thì phu nhân cũng phải biết, mình tuyệt đối không thể nào rời đi nơi này. Chết như thế này đối với phu nhân mà nói thì bớt thống khổ hơn chết trong tay đại quân Tây Lăng đi?”
Đông Phương Huệ giật giật khóe miệng, tựa hồ muốn nặn ra một nụ cười. Đáng tiếc không còn dư lại một chút khí lực, sắc thái trong mắt cũng dần phai đi, rốt cuộc trở nên u ám không ánh sáng.
Lôi Đằng Phong và Từ Thanh Trần đứng song vai,, nhìn nữ nhân nằm trong vũng máu hồi lâu mới thở dài nói: “Công tử Thanh Trần từ bi….Thật là khiến cho không ai dám tiếp nhận. Có câu nói quả không sai…Tối độc phụ nhân tâm ( Độc nhất lòng dạ đàn bà)….”
Từ Thanh Trần cười nhạt một tiếng, ngẩng đầu lên nói: “ Chuyện núi Thương Mang đã giải quyết xong, tại hạ sẽ lập tức trở về Ly thành. Kính nhờ Duệ Quận vương thay ta nói lời cáo biệt với Trấn Nam Vương.” Lôi Đằng Phong sợ hết hồn, “Công tử….đây là muốn đi sao?”
Từ Thanh Trần cười nói: “ Trong người mang nhiều việc, thật sự không có thời gian nấn ná thêm.”
Trong lòng Lôi Đằng Phong có chút giãy giụa, đến cùng là giữ hay không giữ Từ Thanh Trần lại. Nhưng nhìn nam tử nở nụ cười như trăng sáng trước mặt, còn có khí thế lành lạnh của thị vệ phía sau hắn. Lôi Đằng Phong quả quyết bỏ qua ý định này, mỉm cười chắp tay nói: “Như vậy, tại hạ sẽ không tiễn công tử.”
Từ Thanh Trần lại cười nói: “Duệ Quận vương không cần khách khí, cáo từ.”
“Bang Bang….” Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa khe khẽ, Đông Phương U lại giống như sợ hết hồn, đột nhiên đứng dậy nhìn chằm chằm ngoài cửa nói: “Ai đó?”
“Tiểu thư…Phu nhân, phu nhân….” Bên ngoài truyền tới một thanh âm lo lắng. Đông Phương U cả kinh, bước nhanh tới mở cửa phòng, “Phu nhân làm sao?” Cô gái ngoài cửa rưng rưng nói: “Phu nhân bị Lôi Đằng Phong và Từ Thanh Trần giết chết ở bờ sông Vân Lan. Còn có núi Thương Mang….núi Thương Mang cũng xong rồi…..”
“Sư phụ….” Đông Phương U thấp giọng khẽ lẩm bẩm, cả người lảo đão như sắp ngã.
Cô gái bên cạnh vội vàng tiến lên đỡ, lo lắng hỏi: “Tiểu thư, phu nhân qua đời rồi, các trưởng lão cũng….đều bị Lôi Đằng Phong giết cả. Hiện tại núi Thương Mang chỉ có thể dựa vào tiểu thư thôi. Tiểu thư, người nhất định phải phấn chấn lên.”
Đông Phương U khoát khoát tay, có chút vô lực nói: “Ta biết rồi, ngươi đi xuống trước đi. Ta muôn yên tĩnh một lát. Bảo bọn họ…bảo bọn họ ngày mai tới gặp ta.” Cô gái lo lắng nhìn Đông Phương U một cái, cuối cùng vãn thở dài ảm đạm lui xuống. Phu nhân và các trưởng lão đột nhiên bị giết, trách nhiệm chống đỡ núi Thương Mang chỉ có thể rơi vào người tiểu thư. Chỉ là với tính tình của tiểu thư….
Cho cô gái tới báo tin lui, Đông Phương U từ từ khéo cửa phòng lại. Trong phòng lại khôi phục vẻ tối tăm lúc trước, Đông Phương U bổ nhào ngã xuống giường thấp giọng khóc. Nàng là hài tử được Đông Phương Huệ thu dưỡng, từ nhỏ là do một tay sư phụ nuôi dưỡng lên, dạy nàng đi học viết chữ, dạy nàng võ công, dạy nàng mưu lược. Nhưng bây giờ…..”Sư phụ, người đừng trách U nhi….Con rất ghét Mặc Cảnh Lê, tại sao người còn muốn ép con? Người hiểu rõ U nhi nhất mà, người chớ có trách con….”
Thời điểm Đông Phương U nhận được tin Đông Phương Huệ chết, Mặc Cảnh Lê cũng nhận được tin tức này. Tuy nhiên hoàn toàn trái ngược với Đông Phương U đang cực kỳ bi thương, Mặc Cảnh Lê bây giờ tràn đầy vui sướng trong lòng. Mặc dù mới mấy tháng ngắn ngủi nhưng Mặc Cảnh Lê sớm đã không chịu được cảnh Đông Phương Huệ kiềm chế cùng khua tay múa chân trước mặt mình. Chuyện này hoàn toàn ảnh hưởng đến cách hắn chiếm được Thương Mang sơn, nếu như Đông Phương Huệ không chết, chỉ sợ một ngày nào đó mình sẽ biến thành con rối trong tay bà ta.
Nhưng đổi lại nếu là Đông Phương U thì sẽ khác, Đông Phương U luôn cho rằng bản thân thông minh tuyệt đỉnh, nhưng mà so với Đông Phương Huệ thì càng dễ đối phó hơn. Hơn nữa Mặc Cảnh Lê cảm giác được Đông Phương Huệ càng ngày càng đòi hỏi thêm lợi ích mà Đông Phương U thì vốn không hứng thú với quyền lực. Mặc Cảnh Lê tin tưởng, đợi một thời gian nữa hắn tuyệt đối có thể mượn tay Đông Phương U nắm giữ thế lực núi Thương Mang. Mặc dù phần lớn thế lực trong đó đã bị Trấn Nam Vương tiêu diệt, nhưng những bộ phận còn dư lại cũng rất đáng giá, ít nhất trong phạm vi Giang Nam, Mặc Cảnh Lê tuyệt đối có thể nói một là một nói hai là hai, nắm toàn bộ quyền lực trong tay.
Mặc Cảnh Lê vội vã chạy tới gian phòng của Đông Phương U, nghe thấy bên trong truyền tới thanh âm nức nở thì không khỏi nhíu mày, đẩy cửa đi vào, “Vương phi…”
Đông Phương U chợt ngồi dậy, ánh mắt như dao quét về phía Mặc Cảnh Lê, không vui nói: “Ngươi vào đây làm gì?”
Mặc Cảnh Lê cũng không để ý tới sự tức giận của nàng ta, tiến vào trong phòng nhướng mày cười nói: “Khóc cái gì? Ngươi đang khóc vì sư phụ ngươi sao?” Đông Phương U lau khô nước mắt, lạnh lùng nhìn hắn nói: “ Ngươi muốn nói cái gì? Ngươi cho rằng sư phụ ta chết thì ta sẽ sợ ngươi sao?”
Mặc Cảnh Lê nhìn nàng nói: “Sư phụ ngươi không chỉ chết mà núi Thương Mang của ngươi cũng xong rồi. Đông Phương U ngươi cảm thấy Bản vương còn phải khách khí với ngươi sao?” Đông Phương U cười lạnh một tiếng nói: “Thế lực núi Thương Mang của ta há có thể dễ dàng tiêu diệt như vậy. Cho dù là Tây Lăng và Định Vương phủ cùng hợp tác cũng không thể làm được. Mặc Cảnh Lê, ngươi có tin là bản cô nương hiện tại liền bóp chết ngươi không?”
Ánh mắt Mặc Cảnh Lê chợt lóe, cảnh giác nhìn chằm chằm Đông Phương U. Hắn biết Đông Phương U không nói giỡn, nữ nhân này không giống như sư phụ nàng ta, làm việc chưa bao giờ cân nhắc thiệt hơn. Nữ nhân như vậy càng thêm nguy hiểm, bởi vì chọc giận nàng thì thật sự có khả năng nàng ta sẽ giết hắn. Mặc dù đánh không lại một nữ nhân khiến cho Mặc Cảnh Lê cảm thấy rất mất mặt nhưng Mặc Cảnh Lê không thể không thừa nhận, võ công của Đông Phương U rất cao. Có thể nói là nữ nhân có võ công cao nhất mà hắn từng gặp, còn lợi hại hơn Diệp Ly và Diêm Vương các Lãnh Lưu Nguyệt một chút.
Đôi mắt trầm xuống, Mặc Cảnh Lê cười nhạt một tiếng nói: “Ngươi không cần như vậy. Bản vương cũng không có ý định làm khó ngươi.”
Đông Phương U hừ lạnh một tiếng, hiển nhiên không thèm để ý. Mặc Cảnh Lê nhìn nàng ta thấp giọng nói: “Bản vương biết rõ tâm tư của ngươi, hai chúng ta có thể hợp tác.”
Đông Phương U ngẩn ra có chút hoài nghi nhìn hắn. Mặc Cảnh Lê mặt không đổi sắc nói: “Ngươi vẫn không quên được Từ Thanh Trần đúng không? Không cần lo lắng, chỉ cần ngươi hợp tác với ta, Bản vương có thể giúp ngươi chiếm được hắn.”
“Chỉ bằng ngươi?” Đông Phương U khinh thường nói.
Bị nàng ta khinh bị, trong mắt Mặc Cảnh Lê lóe lên một tia không vui, nhưng cũng không tức giận,“ Nếu Bản vương dám nói như vậy, tự nhiên là nắm chắc. Chỉ xem ngươi có muốn hay không thôi? Hoặc là…. công tử Thanh Trần trong lòng ngươi cũng không quan trọng đến vậy? Vậy ngươi cứ ngoan ngoãn ở lại Nhiếp Chính Vương phủ làm Vương phi đi, Bản vương sẽ không bạc đãi ngươi, nhưng mà, công tử Thanh Trần đã qua tuổi nhi lập, cho dù thế nào thì qua hai năm nữa sẽ phải thành thân. Đến lúc đó, có vợ đẹp khuynh thành như hoa ở bên….”
“Im miệng!.” Đông Phương U cả giận nói.
Mặc Cảnh Lê nhướng mày nhìn nàng, hồi lâu, Đông Phương U mới trầm giọng nói: “Ta hợp tác với ngươi!.”
Ngoài cửa, một bóng ảnh màu trắng lặng lẽ rời đi.
Trong viện Vinh phi Nhiếp Chính Vương phủ, Diệp Oánh hờ hững giao một phong thư cho thiếu nhữ thanh tú bên cạnh, “Cho người giao phong thư này cho Dao Cơ phu nhân của Mộc Dương Hầu phủ.”
Không lâu sau, một bóng ảnh xám tro nhanh nhẹn chạy ra khỏi phủ….
Edit: Ca Tang
Beta: Sakura
“Mạt tướng Chu Mẫn bái kiến Vương phi.”
Diệp Ly không quen thuộc Chu Mẫn cho lắm, chỉ là gặp qua vài lần trong quân Trương Khởi Lan, rất được Trương Khởi Lan trọng dụng. Trương Khởi Lan là người chính trực công bằng, nếu đã cất nhắc Chu Mẫn ra ngoài tự mình lãnh binh thì ít nhất chứng minh về phương diện năng lực người này tuyệt đối không có vấn đề. Diệp Ly nhìn nam tử tuổi hơn ba mươi, vẻ mặt thành thật, cương nghị trầm tĩnh trước mắt, gật đầu một cái nói: “Chu tướng quân miễn lễ.”
Tôn Diệu Võ thấy Chu Mẫn tới nhanh như vậy, sắc mặt có chút khó coi, bộ dáng say khướt ngược lại hoàn toàn tiêu tán, đôi mắt không lớn để lộ tia sáng khôn khéo. Ngoài cười nhưng trong không cười nhìn Chu Mẫn nói: “ Sao Chu tướng quân nhanh như vậy đã tới rồi? Đại doanh tướng quân cách nơi này của mạt tướng cũng không gần đi.”
Chu Mẫn giống như không nghe thấy Tôn Diệu Võ ám chỉ, khẽ cau mày bẩm với Diệp Ly: “Vương phi, lúc này sắc trời đã tối, không biết Vương phi muốn lưu lại nơi này nghỉ tạm một đêm hay là đến đại doanh Mặc gia quân?”
Diệp Ly có chút hiểu rõ quan hệ hai quân lúc này. Những tàn binh Đại Sở này dĩ nhiên là đối với Mặc gia quân tinh anh như vậy vừa hâm mộ vừa ghen tỵ cộng thêm các loại nhìn không vừa mắt. Mặc gia quân nhóm tinh nhuệ cũng nhìn không thuận mắt mấy tàn binh Đại Sở bị người Bắc Nhung đánh cho thất tinh bát lạc. Tôn Diệu Võ tự nhiên bằng mặt mà không bằng lòng với mệnh lệnh của Chu Mẫn mà Chu Mẫn cùng chướng mắt mấy tàn binh này, ngươi không phải là không cam lòng sao, ông không cần ngươi, ngươi cứ ở đó mà đợi đi.
Diệp Ly suy nghĩ một chút nói: “ Sắc trời đã muộn, cũng không tiện đi quấy rầy các tướng lĩnh nghỉ ngơi. Chúng ta cứ ở tạm nơi này một đêm đi. Nếu như Chu tướng quân không có chuyện gì trong quân doanh thì cũng lưu lại đi, sáng mai Bản phi có chuyện muốn nói.”
Chu Mẫn do dự một chút, cũng không nói gì thêm, gật đầu nói: “ Vâng, Vương phi.”
Thấy Diệp Ly phân phó như vậy, trong mắt Tôn Diệu Võ nhiều thêm một tia đắc ý. Đi tới trước mặt Diệp Ly bồi cười nói: “Vương phi, thỉnh, mạt tướng không biết Vương phi sắp tới nên trong doanh không có nha hoàn hầu hạ, thuộc hạ sẽ lập tức phái người ra ngoài tìm hai người đưa tới phục vụ Vương phi.”
Diệp Ly dừng bước, nhàn nhạt nhìn Tôn Diệu Võ hỏi: “Đã trễ thế này Tôn Tướng quân tính đi đầu tìm nha hoàn?”
Tôn Diệu Võ không them để ý nói: “Phụ cận núi Linh Thứu có rất nhiều thôn xóm, tìm mấy nha hoàn có gì mà khó? Có thể phục vụ Vương phi chính là phúc phận của các nàng.”
“Không cần, Bản phi xuất môn luôn không quá coi trọng mấy thứ này. Tôn tướng quân nếu như không có chuyện gì thì sớm đi nghỉ đi.” Nói xong, không để ý vẻ mặt Tôn Diệu Võ, Diệp Ly cất bước đi vào trong đại doanh. Tôn Diệu Võ ngẩn người, vội vàng tiến lên dẫn đường cho Diệp Ly.
Sáng sớm ngày tiếp theo, thời điểm Diệp Ly bước vào trong đại trướng, trong trướng đã có không ít người. Thậm chí ngay cả các tướng lĩnh Mặc gia quân ở ngoài mười dặm cũng đã chạy tới. Hai bên nhân mã ngồi thiên về một bên, ranh giới rõ ràng. Không cần nhìn sắc phục cũng có thể nhận ra đâu là thủ hạ của Chu Mẫn, đâu là thủ hạ của Tôn Diệu Võ. Diệp Ly hơi cau mày nói: “Tôn tướng quân đang ở đâu?”
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, rốt cuộc, một tiểu tướng đứng lên nói: “Khởi bẩm…Khởi bẩm Vương phi, Tôn tướng quân còn chưa….”
Nghe vậy, người trong Mặc gia quân rốt rít lộ ra vẻ khinh thường,có người thẳng tính không nhịn được giễu cợt nói: “ Mặt trời sắp lên cao rồi mà còn chưa dậy. Tôn tướng quân quả nhiên ngủ tốt. Khó trách…”
Bên kia cũng lộ ra vẻ không cam lòng, có người không nhịn được oán trách: “Cũng không cần đánh giặc thì thức dậy sớm như vậy làm gì?”
Diệp Ly nhàn nhạt rũ mắt, một lát sau ngẩng đầu lên trầm giọng nói: “Đi mời Tôn tướng quân dậy, phạt bốn mươi trượng.”
Trong đại trướng nhất thời yên tĩnh lại, vẻ mặt người Mặc gia quân chính là nên như thế, ngay cả thấn sắc trên mặt Chu Mẫn cũng hòa hoãn rất nhiều. Hắn cũng không nhìn nổi hành vi của Tôn Diệu Võ này, nhưng mà phẩm cấp của hắn không lớn hơn Tôn Diệu Võ còn nữa những tàn binh Đại Sở này thân phận đặc thù, cho dùng hắn không nhìn được cũng chỉ có thể mở một mắt nhắm một mắt. Vương phi làm như vậy dĩ nhiền là khiến cho bọn họ xả giận một phen.
Chỉ chốc lát sau, Tôn Diệu Võ liền bị người kéo ra ngoài ấn xuống bên ngoài trướng từng gậy ba ba ba đánh xuống. Điều khiến cho người ta ngoài ý muốn là, Tôn Diệu Võ kia bộ dáng thoạt nhìn như khi hạ mỵ thượng ( ức hiếp bên dưới xu nịnh bên trên) nhưng một gậy đánh xuống ngay cả hừ cũng không hừ một tiếng. Ánh mắt Diệp Ly chậm rãi quét qua Tôn Diệu Võ và đám thuộc hạ của hắn, như có điều suy nghĩ.
Hèo đánh xong, Tôn Diệu Võ được người kéo vào. Trận đòn này có Lâm Hàn tự mình giám hình, dĩ nhiên là không chút nể nang, mảnh y phục sau lưng Tôn Diệu Võ đã có vết máu mơ hồ. Bị người đặt xuống đất cũng cứ nằm trên mặt đất như vậy, “Mạt tướng…mạt tướng bái kiến Vương phi.”
Diệp Ly từ trên cao nhìn hắn, nhàn nhạt nói: “ Tôn tướng quân, ta đánh ngươi bốn mươi hèo, ngươi có phục không?”
Tôn Diệu Võ sửng sốt, cười khổ nói: “Vương phi thưởng thuộc hạ bốn mươi hèo, thuộc hạ tự nhiên không dám không phục.” Diệp Ly thiêu mi cười nói: “Không dám không phục? Vậy thì chưa phải là phục đúng không?” Tôn Diệu Võ vội vàng sửa lời nói: “Phục, tâm phục khẩu phục.”
“Vậy ngươi nói một chút xem, vì sao Bản phi lại đánh ngươi?” Diệp Ly hỏi.
“Chuyện này….” Tôn Diệu Võ sửng sốt, muốn nói là vì mình dậy muộn, nhưng lại cảm thấy không chỉ vì điều này. Thật ra thì ngay từ đầu trong lòng Tôn Diệu Võ đã có đáp án, chẳng qua là không dám nói trước mặt Diệp Ly mà thôi.
Diệp Ly cũng không nhìn hắn, lạnh nhạt nói: “Có phải ngươi cảm thấy Bản phi vì đám người Chu Mẫn tướng quân có thành kiến với ngươi cho nên mới đánh ngươi? Hoặc ….bởi vì chuyện tối ngày hôm qua?” Sắc mặt Tôn Diệu Võ biến hóa, hiển nhiên bị Diệp Ly nói trúng.
Diệp Ly lắc đầu nói: “Bản phi đánh ngươi, là bởi vì hôm nay ngươi dậy muộn.”
Tôn Diệu Võ sửng sốt, không tin lý do cư nhiên lại đơn giản như vậy, tất nhiên cũng không tin Chu Mẫn sẽ không cáo trạng mình trước mặt Định VƯơng phi. Chỉ nghe Diệp Ly nói: “Chu tướng quân, nếu là tướng lĩnh trong Mặc gia quân tới muộn trong buổi nghị sự thì xử trí thế nào?”
Chu Mẫn mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm nghiêm mặt nói: “Khởi bẩm Vương phi, người vô cớ đến muộn lại không có lí do chính đáng, phạt bốn mươi trượng.”
Diệp Ly cười tủm tỉm nhìn Tôn Diệu Võ hỏi: “Tôn tướng quân, dậy muộn có thể coi là lý do chính đáng sao?” Tôn Diệu Võ ngượng ngùng nói: “Mạt tướng biết sai, mạt tướng tâm phục khẩu phục.” Diệp Ly gật đầu một cái, phân phó: “Đỡ Tôn tướng quân đứng lên đi.”
Trác TĨnh và Tần Phong một trái một phải đỡ Tôn Diệu Võ đứng lên, không cho phép cự tuyệt đem hắn đỡ đến ghế bên cạnh. Tôn Diệu Võ mới vừa chịu bốn mươi trượng, đau đau toát mồ hôi lạnh, vừa đụng phải cái ghế theo phản xạ định đứng lên, lại bị Tần Phong không nặng không nhẹ ép trở về. Biết Định Vương phi đang muốn thu thập mình, Tôn Diệu Võ đành đau khổ ngồi xuống.
Cười mà như không cười nhìn Tôn Diệu Võ một cái, Diệp Ly mới nhìn mọi người nhàn nhạt nói: “Bắt đầu từ hôm nay Bản phi sẽ trấn giữ đại doanh núi Linh Thứu, sự vụ trong quân vẫn do Chu tướng quân và Tôn tướng quân phụ trách. Tất cả mọi chuyện trước đây, Bản phi sẽ coi như chưa từng xảy ra, nhưng…nếu như có chuyện không nên xảy ra vẫn tiếp tục tiếp diễn….Lâm Hàn, y như quân quy Mặc gia quân mà thi hành.”
Lâm Hàn quét qua đoàn người Tôn Diệu Võ một cái, mặt không biểu tình nói: “Tụ tập gây chuyện, một trăm trượng. Uống rượu thời chiến, năm mươi trượng. Làm việc và nghỉ ngơi không đúng thời gian quy định, ba mươi trượng. Bỏ rơi nhiệm vụ, một trăm trượng, làm hỏng quân cơ, chém, không nghe quân lệnh, chém, lâm trận lùi bước, chém…” Liên tiếp nghe được tiếng chém khiến đám người sắc mặt trắng bệch.
Đợi đến khi Lâm Hàn đọc xong, Diệp Ly nói: “Bắt đầu từ hôm nay, những điều này cũng sẽ là quân quy của các ngươi. Bản phi không phạt binh lính bình thường, nếu có người vi phạm, Bản phi sẽ trị tội các ngươi quản giáo thuộc hạ không nghiêm.”
Nói xong những thứ này, Diệp Ly cho mọi người ra ngoài. Tôn Diệu Võ đi cuối cùng, do dự một chút, muốn nói lại thôi. Diệp Ly tựa hồ đã sớm biết như vậy, nở nụ cười nhìn hắn nói: “Tôn tướng quân có lời muốn nói?” Tôn Diệu Võ trầm ngâm chốc lát nói: “Vừa rồi ý của Vương phi, có phải là …sau này chúng ta và Mặc gia quân giống nhau không?”
Diệp Ly nhướng mày nói: “Chu tướng quân khấu trừ quân lương của các ngươi hả?”
Tôn Diệu Võ đau khổ, trầm mặc không nói. Mặc gia quân đúng là không bạc đãi bọn họ, mặc dù mấy tháng này bọn họ căn bản chỉ ngồi trong quân doanh không phải làm gì, đánh giặc hay trấn giữ cũng do Mặc gia quân lo liệu, nhưng mà Chu Mẫn quả thật không khấu trừ một phân tiền quân lương của bọn họ. Cầm tiền lương như nhau nhưng một bên gươm giáo sẵn sàng tùy thời có thể khổ chiến, một bên lại ngày ngày không có chuyện gì làm, ở trong quân doanh bắt rận, chỉ cần là người hơi có lòng liêm sỉ thì đều cảm thấy ngượng ngùng.
“Mặc gia quân xem thường mấy người bại tướng chúng ta.” Lúc lâu sau, ở trong quân doanh mới nhả ra một câu.
Nghe vậy, Diệp Ly ha hả cười lên, hồi lâu mới nhìn Tôn Diệu Võ nói: “Tôn tướng quân, chỉ bằng tình hình tối hôm qua Bản phi nhìn thấy, cho dù chém đầu ngươi cũng coi là nhẹ. Ngươi cũng biết tại sao Bản phi lại không phạt ngươi đi? Không phải ngươi cho rằng Bản phi tầm từ thủ nhuyễn, không thể hạ thủ giết ngươi đấy chứ?”
“Không dám, không dám….” Tôn Diệu Võ ngượng ngùng nói, chỉ bằng việc hắn vừa rồi bị áp trứ ngồi chỗ này gần nửa canh giờ không thể động đậy thì hắn liền biết vị Vương phi này ngay từ đầu thủ đoạn tuyệt đối không ít. Cùng với tâm từ thủ nhuyễn thật đúng là một chút cũng không liên quan.
Diệp Ly nhìn hắn, cười nhạt nói: “Không dám là tốt rồi.”
Tôn Diệu Võ rụt cổ một cái không dám lên tiếng, cuối cùng cũng hiểu vị Định Vương phi danh tiếng lẫy lừng này quả thật không dễ chọc, cũng không tiện lừa gạt. Khó trách đám tướng lĩnh Mặc gia quân mắt cao hơn đầu kia cũng đối với nàng tâm phục khẩu phục. Nghĩ đến đây, Tôn Diệu Võ không còn bộ dáng rụt rè sợ hãi khiến cho người ta cảm thấy như một tên tặc đầu thử não nữa , ngẩng đầu lên nói với Diệp Ly : “Vương phi, chỉ cần Mặc gia quân thật lòng thu nhận chúng ta, chúng ta tự nhiên sẽ toàn tâm toàn ý công hiến cho Định vương phủ.” Tôn Diệu Võ có chút bất an nhìn Định Vương phi bình tĩnh ngồi đó, có chút không chắc chắn liệu mình đánh cược một phen này là đúng hay sai.
Hồi lâu mới nghe Diệp Ly nhàn nhạt nói: “Tôn tướng quân, ngươi có viết tại sao tối qua Bản phi nhìn thấy tình hình trong doanh như vậy nhưng lại không trực tiếp trị tội ngươi không? Tôn Diệu Võ sửng sốt những cũng không dám đùa giỡn, đàng hoàng nói: “Mạt tướng không biết, xin Vương phi chỉ dạy.” Diệp Ly nói: “Đó là vì một đường tới đây, ta thấy dân chúng phụ cận quân doanh của ngươi cũng coi là an ổn, có thể thấy được mặc dù ngươi dung túng thủ hạ nhưng vẫn còn biết chừng mực. Hơn nữa bởi vì, mặc dù thời điểm ngươi ra nghênh tiếp Bản phi, người đầy mùi rượu nhưng mà rượu kia…cũng là tưới lên mà không phải là thật sự uống say. Nam hầu đã từng nói với ta về ngươi, nhưng mà gặp rồi lại khiến Bản phi có chút thất vọng.”
Tôn Diệu Võ cúi thấp đầu, cười khổ nói: “Thì ra Nam hầu vẫn còn trên nhân thế, ta chỉ là bại tướng, không dám làm phiền Hầu gia nhớ thương.” Lúc trước, khi Tôn Diệu Võ còn trẻ đã từng phục vụ dưới trướng Nam hầu. Mặc dù thời gian không lâu, cũng chỉ là một tốt trường nho nhỏ nhưng Nam hầu lại có chút ấn tượng với hắn, hiển nhiên không phải hạng người vô năng.
Diệp Ly nhìn hắn nói: “Bản phi hiểu ý của ngươi. Nhưng mà Bản phi cũng hi vọng ngươi hiểu, Mặc gia quân sẽ không khinh thường cường giả ( kẻ mạnh). Các ngươi đánh thua thì đánh lại là được. Lần trước các ngươi thua, lần sau thắng thì không ai có thể xem thường các ngươi, thắng bại là chuyện thường của nhà binh. Nhưng mà bây giờ…bọn họ quả thực có lý do xem thường ngươi.”
Tôn Diệu Võ có chút không cam lòng nhỏ giọng lầm bầ,: “Chu tướng quân chỉ cho chúng ta an bài vài chuyện lặt vặt như thu dọn chiến trường, chúng ta ở nơi đó thì lấy đâu ra cơ hội đánh trả lại?”
Diệp Ly cười khẽ nói: “Từ giờ trở đi, ngươi và Chu tướng quân mỗi người dẫn một đội quân trấn thủ một cửa khẩu. Như vậy, nếu thua nữa….” Tôn Diệu Võ hai mắt tỏa sáng, cất cao giọng nói: “Nếu như thua nữa, mạt tướng tự nguyện giải giáp quy điền, đem thủ hạ và binh lính của mạt tướng mặc cho Vương phi an bài.”
Diệp Ly hài lòng cười một tiếng nói: “Rất tốt, một lời đã định.”
“Một lời đã định, mạt tướng cáo từ.”
Khoát khoát tay để Tôn Diệu Võ đi ra ngoài, Trác Tĩnh có chút bận tâm nói: “Vương phi, Tôn Diệu Võ này có được không?” Không phải Trác Tĩnh xem thường người ta nhưng mà tình hình hôm qua thật sự quá tệ. Một chút tác phong nhà binh cũng không có, binh lính thì biếng nhác không có sức chiến đấu, đem cả một đại doanh giao cho hắn trấn thủ thật sự khiến người ta không yên lòng.
Diệp Ly cười nói: “Người này có chút thú vị, ngươi nhìn mấy trận hắn đánh thắng mà xem. Không phải hắn vô dụng mà là thế cục lúc đó hắn không có cách nào ngăn cản. Hơn nữa, một người có thể gom lại mấy vạn tàn binh còn có thể quản giáo bọn họ, không có bọn họ gieo họa cho dân chúng, người này vẫn có chút bản lĩnh.” Gấp lại sổ con trong tay, Diệp Ly đẩy qua cho Trác Tĩnh.
Tần Phong không hiểu nói: “ Vậy tại sao lúc trước hắn làm vậy?”. Nếu như người tới lần này không phải Vương phi có tính tình tốt mà là Lữ Cận Hiền hoặc Trương Khởi Lan thì chỉ sợ đã lập tức lôi Tôn Diệu Võ ra chém. Diệp Ly cười nói: “ Chắc là cảm thấy Chu Mẫn xem thường bọn họ, cho nên đây cũng coi là một phương thức kháng nghị đi. Về phần hắn rốt cuộc có được không thì đành chờ biểu hiện sau này của hắn thôi. Nếu quả thật không tệ thì cũng coi như Mặc gia quân nhiều thêm một viên hổ tướng, nếu như không được thì xử trí hắn cũng không muộn.”
Trác Tĩnh để sổ con xuống cười nói: “Quả thật có chút thú vị. Tôn Diệu Võ này mầy lần dẫn binh xém chút nữa đã đoạt lại thành Lạc Châu, đáng tiếc binh lực không đủ, sau một hồi quyết chiến chỉ có thể bị đại quân Bắc Nhung đuổi tới đuổi lui khắp nơi. Cho dù như vậy, hắn vẫn có thể dọc đường thu gom năm sáu vạn binh mã.”
Tần Phong nhíu mày cười nói: “Quả thật có mấy phần bản lĩnh, ánh mắt Vương phi xưa nay rất tốt.”
Diệp Ly cười nhạt nói: “Mong là hắn sẽ không khiến ta thất vọng.”
Bản lĩnh của Tôn Diệu Võ không tệ, mặc dù lực chiến đấu của binh mã dưới tay hắn không bằng thủ hạ của Chu Mẫn là Mặc gia quân. Nhưng mà sau mấy lần giao thủ cùng Bắc Nhung thì đều là thắng nhiều bại ít. Binh mã Đại Sở cũng không hẳn là yếu không chịu nổi một kích như người ngoài nghĩ. Đợi Hà Túc mang theo hai mươi vạn binh mã đến, các tướng lĩnh Mặc gia quân cũng đã dần dần đón nhận Tôn Diệu Võ và nhóm bại tướng dưới tay hắn. Có thêm hai mươi vạn binh mã của Hà Túc, tiền tuyến núi Linh Thứu sẽ lập tức vững như thành đồng. Sau khi Diệp Ly và các tướng sĩ thương lượng xong, lại điều chỉnh phòng tuyến lần nữa, hơn ba mươi vạn đại quân phân ra ba doanh tạo thành hình trăng rằm bao boc lấy Hồng Nhạn quan. Lại điều năm vạn nhân mã từ quân của Hà Túc cho Tôn Diệu Võ đang có thực lực yếu nhất. Nhất thời khiến cho Tôn Diệu Võ cảm thấy mang ơn vạn phần, càng thêm tâm phục khẩu phục Định Vương phi.
Lại nói đến Hách Liên Bằng, ngay cả vết thương cũng không dưỡng cho tốt, đã mang theo nhân mã của mình tới đại doanh Bắc Nhung cách núi Linh Thứu không xa. Chưa tới mấy ngày, thấy vết thương gần khỏi thì liền mang theo binh mã đến bên ngoài trại lính Mặc gia khiêu chiến. Tại dải núi Linh Thứu, Mặc gia quân phân ra làm ba đại doanh hỗ trợ lẫn nhau, Hách Liên Bằng tự nhiên không biết Diệp Ly rốt cuộc ở trong doanh nào, chẳng qua là mang theo binh mã đến nơi cách đại doanh Bắc Nhung không xa khiêu khích. Nơi này hiện giờ cũng là nơi Tôn Diệu Võ đang trấn thủ, tinh thần Tôn Diệu Võ bây giờ đang lên cao, sao có thể nhịn cho Hách Liên Bằng đánh vào mặt mình, lập tức tập hợp binh mã ra ngoài nghênh địch.
Trùng hợp là, Diệp Ly vừa đúng lúc đang tuần tra nơi này của Tôn Diệu Võ, có chút tò mò về năng lực dẫn binh của Tôn Diệu Võ nên cũng âm thầm theo ra ngoài.
Trận tiền hai quân, Tôn Diệu Võ nhìn cánh tay giấu dưới áo choàng của Hách Liên Bằng nhất thời đắc ý cười lên ha hả, “Hách Liên tướng quân, Vương phi của chúng ta nhờ ta hỏi ngươi, thương thế của ngươi đã tốt lên chưa? Gấp gáp tới bày trận làm gì?”
Vẻ mặt Hách Liên Bằng run lên, thủa nhỏ Hách Liên Bằng đã theo Mộ Dung Hùng tập võ, tự nhận là không giống như người Bắc Nhung bình thường khác. Nhưng không ngờ bị Diệp Ly một cô gái yếu đuối có nội công không cao đả thương suýt nữa không ngừng chảy máu. Không chỉ mất hết mặt mũi trước Gia Luật Dã mà lòng tự trọng cao ngạo của Hách Liên Bằng cũng bị đả kích không nhỏ. Tôn Diệu Võ vừa tới đã vạch trần vết sẹo của hắn, ánh mắt nhìn chằm chằm Tôn Diệu Võ càng thêm vài phần sát ý.
“Vết thương khỏi chưa, không ngại gọi Vương phi của các người tự mình đến nhìn một chút. Đối phó với loại phế vật như ngươi, Bản tướng quân chỉ cần dùng một tay là được rồi.” Hách Liên Bằng trầm giọng nói. Trường đao trong tay vung về phía trước, “Tôn tướng quân có muốn thử một lần không?”
Tôn Diệu Võ co cổ lại, đương nhiên hắn biết luận võ công thì mười mình cũng không đủ để Hách Liên Bằng chém. Chớp mắt một cái, cười híp mắt nói: “ Bản tướng quân không phải cao thủ võ lâm, nào có thời gian so tài với Hách Liên tướng quân? Hách Liên tướng quân tới thử Đả cẩu trận Bản tướng quân mới luyện đi.” Vung tay lên, các tướng sĩ sau lưng rống lên một tiếng, vọt lên phía trước. Hách Liên Bằng mặc dù quen thuộc chữ viết và ngôn ngữ Trung Nguyên, thậm chí binh pháp cũng đã đọc qua nhưng nhất thời không rõ Đả cẩu trận này là loại trận pháp gì, chỉ cảm thấy không phải thứ gì hay ho. Hừ lạnh một tiếng, trường đao vung lên ra hiệu nổi kèn lệnh, chiến sĩ Bắc Nhung cũng rống giận xông ra ngoài.
Binh mã Bắc Nhung vẫn lấy kỵ binh làm chủ, kỵ binh Bắc Nhung vô cùng lợi hại, cho dù là Hắc Vân Kỵ cũng có lúc phải tránh đi mũi nhọn của bọn họ. Điều này tự nhiên có chút liên quan tới địa thế thảo nguyên phía Bắc, nhưng mà kỵ binh như vậy không thích hợp với phần lớn địa hình Trung Nguyên. Phụ cận Linh Thứu Sơn mặc dù không có núi cao hiểm trở nhưng đồi núi trùng điệp, địa thế nhỏ hẹp, kỵ binh căn bản không thi triển được.
Chỉ thấy binh lính dưới trướng Tôn Diệu Võ tay cầm loan đao chém đùi ngựa, tay cầm trường thương chọc người cưỡi ngựa, còn có người cầm đoản đao bồi vào, phối hợp hết sức ăn ý. Về phần Đả cẩu trận gì đó, căn bản chỉ là công phu miệng lưỡi để giễu cợt Hách Liên Bằng mà thôi, đáng tiếc Hách Liên Bằng không có khiếu hài hước, hoàn toàn không cảm nhận được.Kỵ binh Bắc Nhung linh hoạt và thần tốc cũng giống như Hắc Vân Kỵ không mặc áo giáp nặng, thường xuyên phải di chuyển chịu không ít thiệt thòi.
Diệp Ly ở trong chỗ tối theo dõi cuộc chiến, phát hiện ra Tôn Diệu Võ đánh trận không chừa thủ đoạn nào. Nào là giăng dây gạt ngựa, lấy đao chém đùi ngựa, trường thương, mũi tên ám khí bay loạn, cũng chẳng quản thế trận gì cả, chỉ cần gây thương tích cho kẻ địch thì đều lôi ra dùng. Người Bắc Nhung đã quen sự nghiêm trang của tướng sĩ Đại Sở và Mặc gia quân, giờ đột nhiên nhô ra một Tôn Diệu Võ không giống bình thường như vậy khiến bọn họ có chút không kịp ứng phó.
Trận chiến chưa tới một canh giờ đã kết thúc, Hách Liên Bằng đen mặt hạ lệnh lui binh. Mặc dù không bại nhưng mà cũng chịu không ít thua thiệt, Tôn Diệu Võ cũng không đuổi theo hắn, vui mừng hớn hở phái người quét dọn chiến trường đem ngựa chết trận của Bắc Nhung gánh trở về làm đồ ăn.
“Tôn tướng quân thật sự làm cho Bản phi phải nhìn bằng cặp mắt khác xưa.” Diệp Ly cười tủm tỉm nhìn vẻ mặt đắc ý của Tôn Diệu Võ nói.
Tôn Diệu Võ vội vàng nói: “Mạt tướng vô trạng, khiến cho Vương phi chê cười rồi.” Diệp Ly lắc đầu cười nói: “Tướng quân không cần phải khách khí, trận đánh hôm nay, thật sự khiến cho Bản phi đại khai nhãn giới.” Thấy Diệp Ly không giống nói đùa, Tôn Diệu Võ cũng chỉ hắc hắc cười khan, không biết nói gì cho phải.
Diệp Ly biết tính tình hắn như thế, cũng không để ý gì.
Lại nói ở phương Bắc, Định Vương phủ vừa mới bình định Bắc Cảnh, lại khai chiến toàn diện với Bắc Nhung dĩ nhiên không có thời gian chú ý tình hình phương Nam. Mà ở phương Nam, mọi người cũng không nhàn rỗi, kề từ khi Mặc Cảnh Lê mang theo Đông Phương U trở lại Giang Nam, Đông Phương Huệ cũng mang theo thế lực núi Thương Mang âm thầm xông vào trong triều đình Đại Sở. Mặc dù Đông Phương Huệ không xuất hiện trên triều đường nhưng mà toàn bộ triều đình Đại Sở cơ hồ bị nắm trong tay núi Thương Mang. Mà người duy nhất có thể chống đỡ được là Thái hậu thân ở trong cung. Lúc trước Thái hậu và Mặc Tu Nghiêu đạt thành hiệp định, bảo vệ tính mạng cùng danh tiếng của Thái hậu, đương nhiên biết phải có bỏ ra. Huống hồ, núi Thương Mang nắm trong tay quyền thế Đại Sở, đối với Thái hậu đang dần mất đi quyền lực càng thêm bất lợi. Thái hậu đương nhiên đồng ý hợp tác cùng Định Vương phủ.
Vì vậy, trên triều đình, Thái hậu và Mặc Cảnh Lê triệt để trở mặt. Sau khi Mặc Cảnh Lê có núi Thương Mang ủng hộ dĩ nhiên là muốn tự mình đăng cơ làm đế, nhìn đứa cháu nhỏ chiếm lấy ngôi vị hoàng đế của mình càng thêm vạn phần không vừa mắt. Nhưng mà Thái hậu và một số cựu thần trong triều lại thề sống thề chết giữ lại tiểu hoàng đế, vì vậy nhân mã song phương minh tranh ám đấu, trong ngoài triều đình Đại Sở mạch nước ngầm cuộn trào mãnh liệt.
Đông Phương Huệ âm thầm thao túng triều đình Đại Sở, cho nên cũng dần dần phát hiện một vài chuyện thú vị. Mặc dù địa vị Thương Mang Sơn cao cao tại thượng nhưng lại ngăn cách với bên ngoài sao có thể bì được quyền thế hô mưa gọi gió động lòng người? Vì vậy Đông Phương Huệ dành phần lớn tinh lực đi chèn ép đảng Thái hậu, đến đến khi bà ta hồi phục tinh thần lại thì phát hiện ra có chỗ không đúng, lúc đó đại quân Tây Lăng đã mang binh vây chặt núi Thương Mang.
Đối với Mặc Cảnh Lê mà nói núi Thương Mang chỉ là một ngọn núi mà thôi. Không có thì đổi chỗ khác là được, nhưng mà đối với Đông Phương Huệ mà nói, ý nghĩa của núi Thương Mang quan trọng không kém Sở Kinh đối với Đại Sở là bao. Mặc Cảnh Lê có thể mất Đại Sở, nhưng Đông Phương Huệ bà thì không thể để đại quân Tây Lăng phá hủy núi Thương Mang Sơn được, bà không thể bỏ lại núi Thương Mang.
Bất đắc dĩ, Đông Phương Huệ chỉ đành ném sự vụ ở Giang Nam lại cho Đông Phương U, vội vội vàng vàng dẫn người chạy về núi Thương Mang. Nhưng mà Đông Phương Huệ không biết rằng, dựa theo tính tình của Đông Phương U thì đem chuyện quan trọng như vậy ném lại cho nàng không khác gì muốn gặp phải phiền toái to, mà quan trọng hơn là lần này bà ta rốt cuộc không còn cơ hội trở về nữa rồi.
Mặc dù tốc độ nhận tin tức của Đông Phương Huệ cực nhanh nhưng mà hiển nhiên đại quân Tây Lăng và Từ Thanh Trần còn nhanh hơn. Đại trận thiên nhiên hộ núi bên ngoài núi Thương Mang cũng không thể giữ chân công tử Thanh Trần quá lâu. Đợi đến khi Đông Phương Huệ chạy tới núi Thương Mang thì đại quân Tây Lăng đã sớm chiếm cả ngọn núi cao nhất của núi Thương Mang rồi. Chiếm được rất nhiều nơi bí mất của núi Thương Mang, hai nhà Tây Lăng và Định Vương phủ tự nhiên bắt đầu không chút lưu tình thanh lý cơ sở ngầm nằm vùng ở các nơi và sản nghiệp trên danh nghĩa của Thương Mang. Trong nhất thời, trừ Giang Nam và rất ít thế lực cực kỳ bí ẩn ra thì toàn bộ đều bị thanh lý sạch sẽ. Núi Thương Mang tổn thương nguyên khí nặng nề, cho dù không bị diệt thì không mất năm sáu chục năm cũng đừng mơ khôi phục được.
Đông Phương Huệ cực hận Lôi Chấn Đình và Từ Thanh Trần nhưng cũng không thể làm gì được. Chỉ có thể mang theo vài thuộc hạ còn sót lại trở về Giang Nam, nhưng còn chưa vượt qua sông Vân Lan đã bị Lôi Đằng Phong và Từ Thanh Trần cản lại.
“Hay cho một Thế tử Trấn Nam Vương, hay cho một công tử Thanh Trần! Quả nhiên là có bản lĩnh!.” Đã là cùng đường mạt lộ, ánh mắt Đông Phương Huệ đầy phức tạp nhìn hai vãn bối trước mắt. Bà chưa bao giờ ngờ tới có một ngày núi Thương Mang sẽ bị hủy trong tay chính mình dễ dàng như vậy, hơn nữa không nghĩ qua, mình sẽ bị hai tiểu bối ép tới mức này. Công tử Thanh Trần ôn tồn lễ độ, cười nhạt không nói.
Lôi Đằng Phong cười nói: “Đông Phương phu nhân quá khen. Laị nói….Chúng ta có thể đúng lúc chờ phu nhân đại giá ở đây, không thể không cảm tạ người của núi Thương Mang. Nếu không thì cho dù phân nửa thế lực núi Thương Mang bị hủy thì chỉ sợ phu nhân muốn đi đâu mấy vãn bối chúng ta cũng khó lòng tìm được.”
Đông Phương Huệ chấn động, ánh mắt lóe lên: “Người của núi Thương Mang…..Là ai?”
Lôi Đằng Phong cười nói: “Phu nhân đã biết rồi thì cần gì phải hỏi? Thiên hạ này người biết rõ hành tung của phu nhân liệu có mấy người?”
Sắc mặt Đông Phương Huệ trắng nhợt, lắc đầu nói: “Là nó….Không, không thể nào. Nó….Tại sao nó lại làm vậy?” Nhìn vẻ mặt Đông Phương Huệ, trong lòng Lôi Đằng Phong không khỏi cảm thấy vui vẻ. Mặc dù phụ vương không muốn núi Thương Mang trợ lực, nhưng lúc trước núi Thương Mang tình nguyện chọn Mặc Cảnh Lê cũng không tính suy nghĩ đến mình, điều này khiến cho Lôi Đằng Phong có chút không thoải mái. Lúc này thấy Đông Phương Huệ gặp xui xẻo, trong lòng tự nhiên có vài phần sảng khoái, “Tại sao nàng ta lại làm như vậy, đương nhiên phải hỏi phu nhân. Dù sao, nàng ta cũng là….ái đồ của phu nhân mà.”
Đông Phương Huệ cũng không phải người ngu ngốc dễ bị kích động, rất nhanh liền hiểu tình cảnh trước mắt của mình. Cũng không để ý vẻ mặt hả hê của Lôi Đằng Phong, bình tĩnh nhìn hắn nói: “Thế tử Trấn Nam Vương, ngươi muốn xử trí ta thế nào?”
“Chuyện này….” Lôi Đằng Phong có chút do dự. ý của Lôi Chấn Đình là trực tiếp giết chết Đông Phương Huệ, lấy tính tình của Đông Phương Huệ, một khi để cho bà ta trì hoãn thời gian thì chờ đợi bọn họ chính là trả thù tàn nhẫn. Núi Thương Mang tồn tại đã mấy trăm năm, trong đó giao thiếp với triều đình các quốc gia nhiều vô số, mặc dù đã phá hủy phần lớn lực lượng của bà ta nhưng không ai biết được liệu bà ta có âm thầm lưu lại thế lực thần bí nào không. Rất nhiều lúc, một kích trí mạng là đủ rồi. Nhưng mà Lôi Đằng Phong không nhịn được có toan tính khác, hắn cần phải có người phụ tá. Những năm gần đây hắn xuất ra toàn lực nhưng thành tích chỉ ở mức thường thường. Cho dù là Mặc Cảnh Lê mà hắn vẫn khinh thị thì danh tiếng cũng lớn hơn hắn nhiều lắm. Hắn biết, hắn cần có thế lực và thuộc hạ của riêng mình. Mà biểu hiện của Đông Phương Huệ ở Đại Sở vài ngày trước đủ chứng minh rằng bà ta tuyệt đối là một nữ nhân có năng lực.
Chỉ nhìn một cái, Đông Phương Huệ liền biết Lôi Đằng Phong đang dao động. Đáy mắt vụt qua một tia bén nhọn u ám, Đông Phương Huệ trầm giọng nói: “Việc đã đến nước này, Đông Phương Huệ ta nhận thua. Đông Phương Huệ và trên dưới núi Thương Mang sẽ mặc cho thế tử xử trí.”
Quả nhiên trong lòng Lôi Đằng Phong vừa động, cười nhạt nói: “Phu nhân quả nhiên là nữ trung hào kiệt, cầm được thì buông được.”
“Duệ Quận vương.” Từ Thanh Trần đứng bên cạnh Lôi Đằng Phong đột nhiên mỉm cười mở miệng. Thấy Từ Thanh Trần mở miệng, Đông Phương Huệ cũng biết chuyện hỏng bét, trong lòng âm thầm hối hận mới vừa rồi nôn nóng giao hảo với Lôi Đằng Phong mà quên mất Từ Thanh Trần vẫn còn ở trước mặt. Đông Phương Huệ vội vàng cướp lời nhàn nhạt nói: “Từ lúc nào mà công tử Thanh Trần lại bắt đầu quản chuyện Trấn Nam Vương phủ vậy?”
Mặc dù Lôi Đằng Phong đối với Đông Phương Huệ và thế lực còn sót lại của núi Thương Mang có chút tâm động, nhưng cũng chưa đến mức bị xông váng đầu. Huống hồ, đối với Lôi Đằng Phong, hắn xưa nay vẫn luôn bội phục và kiêng kị, tự nhiên không dám quét sạch mặt mũi công tử Thanh Trần. Hòa khí nói: “Công tử Thanh Trần có lời muốn nói.”
Từ Thanh Trần nhàn nhạt nhìn qua Đông Phương Huệ, nhẹ giọng nói: “Tại hạ chỉ muốn nói là, Quận vương nên cẩn thận, đánh rắn không chết ngược lại bị cắn lại.”
Trong lòng Lôi Đằng Phong chấn động, nhất thời trong đầu hiểu rõ. Nhớ tới thái độ kiêng kỵ của phụ vương đối với núi Thương Mang, nếu như ngay cả phụ vương cũng không có lòng tin có thể nắm giữ núi Thương Mang, tình nguyện cùng hợp tác với Định Vương phủ cũng muốn phá hủy nó, vậy thì tại sao mình có thể chế trụ được? Chỉ sợ đến lúc đó, không những không trở thành trợ lực của mình mà ngược lại dẫn sói vào nhà. Nghĩ đến đây, Lôi Đằng Phong không khỏi đổ mồ hôi lạnh. Âm thầm cảm thấy xấu hổ, phụ vương nói mình thiếu lịnh lãm quả nhiên không sai.
“Đa tạ công tử nhắc nhở.” Lôi Đằng Phong trầm giọng nói cảm ơn.
Nghe Lôi Đằng Phong nói vậy, Đông Phương Huệ liền biết đại thế đã mất, sắc mặt không khỏi như tro tàn, ôm hận nhìn chằm chằm Từ Thanh Trần nói: “ Từ Thanh Trần, ta và ngươi có thâm thù đại hận gì mà ngươi lại hại ta như vậy?” Ban đầu Đông Phương U bởi vì Từ Thanh Trần mà không thể không làm rối loạn kế hoạch của mình, ủy khuất gả cho Mặc Cảnh Lê, nếu nói trong chuyện này Từ Thanh Trần không nhúng tay thì Đông Phương Huệ tuyệt đối không tin. Sau đó Từ Thanh Trần lại tự mình xuôi nam, hiệp trợ đại quân Tây Lăng phá đại trận hộ núi của núi Thương Mang, khiến cho núi Thương Mang gần như không còn tồn tại. Hiện tại câu nói đầu tiên của Từ Thanh Trần đã nhẹ nhàng chặt đứt sinh cơ của mình. Có thể nói, núi Thương Mang bại trong tay Từ Thanh Trần. Đông Phương Huệ thật sự muốn hỏi một câu, núi Thương Mang và Đông Phương Huệ bà rốt cuộc đời trước có thâm thù gì với Từ Thanh Trần?
Từ Thanh Trần cười nhạt một tiếng nói: “Phu nhân cả nghĩ rồi, không có nguyên nhân nào khác, chỉ là lập trường bất đồng mà thôi.”
Đông Phương Huệ còn sống thì chính là một uy hiếp đối với Định Vương phủ, có thể diệt trừ thì tại sao còn phải lưu lại một tia ẩn hoạn?
Lời nói bâng quơ như vậy càng khiến Đông Phương Huệ tức đỏ mắt. Nhìn chằm chằm Từ Thanh Trần, Đông Phương Huệ động động khóe môi đang định nói điều gì, chỉ nghe vèo một tiếng, một đạo ngân quang phá không mà tới. Trước ngực Đông Phương Huệ nhất thời bắn ra một tia máu hoa lệ. Đông Phương Huệ cúi đầu bình tình nhìn mũi tên xuyên từ ngực qua lưng trước mặt. Dưới ánh mặt trời, mũi tên màu bạc còn dính máu đỏ tươi của Đông Phương Huệ phát ra ánh sáng lạnh lẽo.
“Tại…tại sao?” Đông Phương Huệ cúi đầu, đáy mắt tràn đầy thống khổ, không cam lòng và mờ mịt.
Giọng nói nhàn nhạt của Từ Thanh Trần truyền đến, “Cho dù tại hạ không ngăn cản thì phu nhân cũng phải biết, mình tuyệt đối không thể nào rời đi nơi này. Chết như thế này đối với phu nhân mà nói thì bớt thống khổ hơn chết trong tay đại quân Tây Lăng đi?”
Đông Phương Huệ giật giật khóe miệng, tựa hồ muốn nặn ra một nụ cười. Đáng tiếc không còn dư lại một chút khí lực, sắc thái trong mắt cũng dần phai đi, rốt cuộc trở nên u ám không ánh sáng.
Lôi Đằng Phong và Từ Thanh Trần đứng song vai,, nhìn nữ nhân nằm trong vũng máu hồi lâu mới thở dài nói: “Công tử Thanh Trần từ bi….Thật là khiến cho không ai dám tiếp nhận. Có câu nói quả không sai…Tối độc phụ nhân tâm ( Độc nhất lòng dạ đàn bà)….”
Từ Thanh Trần cười nhạt một tiếng, ngẩng đầu lên nói: “ Chuyện núi Thương Mang đã giải quyết xong, tại hạ sẽ lập tức trở về Ly thành. Kính nhờ Duệ Quận vương thay ta nói lời cáo biệt với Trấn Nam Vương.” Lôi Đằng Phong sợ hết hồn, “Công tử….đây là muốn đi sao?”
Từ Thanh Trần cười nói: “ Trong người mang nhiều việc, thật sự không có thời gian nấn ná thêm.”
Trong lòng Lôi Đằng Phong có chút giãy giụa, đến cùng là giữ hay không giữ Từ Thanh Trần lại. Nhưng nhìn nam tử nở nụ cười như trăng sáng trước mặt, còn có khí thế lành lạnh của thị vệ phía sau hắn. Lôi Đằng Phong quả quyết bỏ qua ý định này, mỉm cười chắp tay nói: “Như vậy, tại hạ sẽ không tiễn công tử.”
Từ Thanh Trần lại cười nói: “Duệ Quận vương không cần khách khí, cáo từ.”
“Bang Bang….” Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa khe khẽ, Đông Phương U lại giống như sợ hết hồn, đột nhiên đứng dậy nhìn chằm chằm ngoài cửa nói: “Ai đó?”
“Tiểu thư…Phu nhân, phu nhân….” Bên ngoài truyền tới một thanh âm lo lắng. Đông Phương U cả kinh, bước nhanh tới mở cửa phòng, “Phu nhân làm sao?” Cô gái ngoài cửa rưng rưng nói: “Phu nhân bị Lôi Đằng Phong và Từ Thanh Trần giết chết ở bờ sông Vân Lan. Còn có núi Thương Mang….núi Thương Mang cũng xong rồi…..”
“Sư phụ….” Đông Phương U thấp giọng khẽ lẩm bẩm, cả người lảo đão như sắp ngã.
Cô gái bên cạnh vội vàng tiến lên đỡ, lo lắng hỏi: “Tiểu thư, phu nhân qua đời rồi, các trưởng lão cũng….đều bị Lôi Đằng Phong giết cả. Hiện tại núi Thương Mang chỉ có thể dựa vào tiểu thư thôi. Tiểu thư, người nhất định phải phấn chấn lên.”
Đông Phương U khoát khoát tay, có chút vô lực nói: “Ta biết rồi, ngươi đi xuống trước đi. Ta muôn yên tĩnh một lát. Bảo bọn họ…bảo bọn họ ngày mai tới gặp ta.” Cô gái lo lắng nhìn Đông Phương U một cái, cuối cùng vãn thở dài ảm đạm lui xuống. Phu nhân và các trưởng lão đột nhiên bị giết, trách nhiệm chống đỡ núi Thương Mang chỉ có thể rơi vào người tiểu thư. Chỉ là với tính tình của tiểu thư….
Cho cô gái tới báo tin lui, Đông Phương U từ từ khéo cửa phòng lại. Trong phòng lại khôi phục vẻ tối tăm lúc trước, Đông Phương U bổ nhào ngã xuống giường thấp giọng khóc. Nàng là hài tử được Đông Phương Huệ thu dưỡng, từ nhỏ là do một tay sư phụ nuôi dưỡng lên, dạy nàng đi học viết chữ, dạy nàng võ công, dạy nàng mưu lược. Nhưng bây giờ…..”Sư phụ, người đừng trách U nhi….Con rất ghét Mặc Cảnh Lê, tại sao người còn muốn ép con? Người hiểu rõ U nhi nhất mà, người chớ có trách con….”
Thời điểm Đông Phương U nhận được tin Đông Phương Huệ chết, Mặc Cảnh Lê cũng nhận được tin tức này. Tuy nhiên hoàn toàn trái ngược với Đông Phương U đang cực kỳ bi thương, Mặc Cảnh Lê bây giờ tràn đầy vui sướng trong lòng. Mặc dù mới mấy tháng ngắn ngủi nhưng Mặc Cảnh Lê sớm đã không chịu được cảnh Đông Phương Huệ kiềm chế cùng khua tay múa chân trước mặt mình. Chuyện này hoàn toàn ảnh hưởng đến cách hắn chiếm được Thương Mang sơn, nếu như Đông Phương Huệ không chết, chỉ sợ một ngày nào đó mình sẽ biến thành con rối trong tay bà ta.
Nhưng đổi lại nếu là Đông Phương U thì sẽ khác, Đông Phương U luôn cho rằng bản thân thông minh tuyệt đỉnh, nhưng mà so với Đông Phương Huệ thì càng dễ đối phó hơn. Hơn nữa Mặc Cảnh Lê cảm giác được Đông Phương Huệ càng ngày càng đòi hỏi thêm lợi ích mà Đông Phương U thì vốn không hứng thú với quyền lực. Mặc Cảnh Lê tin tưởng, đợi một thời gian nữa hắn tuyệt đối có thể mượn tay Đông Phương U nắm giữ thế lực núi Thương Mang. Mặc dù phần lớn thế lực trong đó đã bị Trấn Nam Vương tiêu diệt, nhưng những bộ phận còn dư lại cũng rất đáng giá, ít nhất trong phạm vi Giang Nam, Mặc Cảnh Lê tuyệt đối có thể nói một là một nói hai là hai, nắm toàn bộ quyền lực trong tay.
Mặc Cảnh Lê vội vã chạy tới gian phòng của Đông Phương U, nghe thấy bên trong truyền tới thanh âm nức nở thì không khỏi nhíu mày, đẩy cửa đi vào, “Vương phi…”
Đông Phương U chợt ngồi dậy, ánh mắt như dao quét về phía Mặc Cảnh Lê, không vui nói: “Ngươi vào đây làm gì?”
Mặc Cảnh Lê cũng không để ý tới sự tức giận của nàng ta, tiến vào trong phòng nhướng mày cười nói: “Khóc cái gì? Ngươi đang khóc vì sư phụ ngươi sao?” Đông Phương U lau khô nước mắt, lạnh lùng nhìn hắn nói: “ Ngươi muốn nói cái gì? Ngươi cho rằng sư phụ ta chết thì ta sẽ sợ ngươi sao?”
Mặc Cảnh Lê nhìn nàng nói: “Sư phụ ngươi không chỉ chết mà núi Thương Mang của ngươi cũng xong rồi. Đông Phương U ngươi cảm thấy Bản vương còn phải khách khí với ngươi sao?” Đông Phương U cười lạnh một tiếng nói: “Thế lực núi Thương Mang của ta há có thể dễ dàng tiêu diệt như vậy. Cho dù là Tây Lăng và Định Vương phủ cùng hợp tác cũng không thể làm được. Mặc Cảnh Lê, ngươi có tin là bản cô nương hiện tại liền bóp chết ngươi không?”
Ánh mắt Mặc Cảnh Lê chợt lóe, cảnh giác nhìn chằm chằm Đông Phương U. Hắn biết Đông Phương U không nói giỡn, nữ nhân này không giống như sư phụ nàng ta, làm việc chưa bao giờ cân nhắc thiệt hơn. Nữ nhân như vậy càng thêm nguy hiểm, bởi vì chọc giận nàng thì thật sự có khả năng nàng ta sẽ giết hắn. Mặc dù đánh không lại một nữ nhân khiến cho Mặc Cảnh Lê cảm thấy rất mất mặt nhưng Mặc Cảnh Lê không thể không thừa nhận, võ công của Đông Phương U rất cao. Có thể nói là nữ nhân có võ công cao nhất mà hắn từng gặp, còn lợi hại hơn Diệp Ly và Diêm Vương các Lãnh Lưu Nguyệt một chút.
Đôi mắt trầm xuống, Mặc Cảnh Lê cười nhạt một tiếng nói: “Ngươi không cần như vậy. Bản vương cũng không có ý định làm khó ngươi.”
Đông Phương U hừ lạnh một tiếng, hiển nhiên không thèm để ý. Mặc Cảnh Lê nhìn nàng ta thấp giọng nói: “Bản vương biết rõ tâm tư của ngươi, hai chúng ta có thể hợp tác.”
Đông Phương U ngẩn ra có chút hoài nghi nhìn hắn. Mặc Cảnh Lê mặt không đổi sắc nói: “Ngươi vẫn không quên được Từ Thanh Trần đúng không? Không cần lo lắng, chỉ cần ngươi hợp tác với ta, Bản vương có thể giúp ngươi chiếm được hắn.”
“Chỉ bằng ngươi?” Đông Phương U khinh thường nói.
Bị nàng ta khinh bị, trong mắt Mặc Cảnh Lê lóe lên một tia không vui, nhưng cũng không tức giận,“ Nếu Bản vương dám nói như vậy, tự nhiên là nắm chắc. Chỉ xem ngươi có muốn hay không thôi? Hoặc là…. công tử Thanh Trần trong lòng ngươi cũng không quan trọng đến vậy? Vậy ngươi cứ ngoan ngoãn ở lại Nhiếp Chính Vương phủ làm Vương phi đi, Bản vương sẽ không bạc đãi ngươi, nhưng mà, công tử Thanh Trần đã qua tuổi nhi lập, cho dù thế nào thì qua hai năm nữa sẽ phải thành thân. Đến lúc đó, có vợ đẹp khuynh thành như hoa ở bên….”
“Im miệng!.” Đông Phương U cả giận nói.
Mặc Cảnh Lê nhướng mày nhìn nàng, hồi lâu, Đông Phương U mới trầm giọng nói: “Ta hợp tác với ngươi!.”
Ngoài cửa, một bóng ảnh màu trắng lặng lẽ rời đi.
Trong viện Vinh phi Nhiếp Chính Vương phủ, Diệp Oánh hờ hững giao một phong thư cho thiếu nhữ thanh tú bên cạnh, “Cho người giao phong thư này cho Dao Cơ phu nhân của Mộc Dương Hầu phủ.”
Không lâu sau, một bóng ảnh xám tro nhanh nhẹn chạy ra khỏi phủ….