Edit: Hồng Rica
Beta: Sakura
Bị Mặc Cảnh Du mang về dịch quán, Mặc Tùy Vân không biết mấy đứa bé đánh giá hắn thế nào, hắn cũng không có tâm tư đi quan tâm những thứ này. Tiểu Hoàng đế mới đăng cơ không khác gì con rối, sau khi trở về không tránh được bị Mặc Cảnh Du khuyên bảo cộng thêm một trận khiển trách. Bởi vậy, Mặc Tuỳ Vân hiểu rõ, trước khi hắn không nắm giữ quyền lực trong tay, vẫn không có tư cách đấu với Mặc Tiểu Bảo. Cho dù hắn không vừa mắt Tiểu thế tử Định Vương phủ và mấy hồ bằng cẩu hữu vô tư kia, nhưng hắn không nắm giữ thực quyền Đại Sở, cũng không có tư cách cùng tiểu thế tử Định Vương phủ phân cao thấp đấy. Cho nên, rất nhanh Mặc Tùy Vân liền bỏ qua chuyện hôm nay, tập chung toàn bộ lực chú ý đối phó Mặc Cảnh Du và thần tử Đại Sở.
Lúc này tiểu Hoàng đế Mặc Cảnh Vân không nghĩ qua, chính mình không vừa mắt Mặc Tiểu Bảo và ba người bạn hữu ngây thơ kia lừa đi ra ngoài , có phải ngây thơ hơn người nào đó không, nên về sau mới ăn vô số thiệt thòi.
Trong tửu lâu, Mặc Tiểu Bảo tiễn mấy người ngoại nhân đưa Mặc Tùy Vân đến đây cùng với Phượng Chi Dao bị tình nghi là gian tế của Định Vương đi, đóng cửa lại bắt đầu nghị luận xôn xao. Mặc Tiểu Bảo nâng cằm, nhìn qua Tần Liệt hỏi: “Hình như Phụ vương hơi coi trọng Mặc Tùy Vân, Tần Liệt, ngươi nói xem cuối cùng Mặc Tùy Vân sẽ thắng hay xui xẻo giống Mặc Túc Vân?”
Tần Liệt suy tư trong chốc lát, lắc đầu nói: “Không tốt lắm. Khẳng định Mặc Tùy Vân có tâm kế hơn Mặc Túc Vân. Cũng không biết Mặc Cảnh Du có dã tâm hay không.”
Lãnh Quân Hàm nằm trên giường êm, lười biếng mà nói: “Đại Sở không phải còn một lão yêu bà sao? Bà ấy chắc phải giúp cháu mình. Ngoại trừ Mặc Tùy Vân, Đại Sở có lẽ cũng không còn mấy hoàng tử nha? Không thể tùy tiện đổi đi đổi lại.”
“Thái Hoàng Thái hậu Đại Sở cũng lớn tuổi lắm rồi.” Từ Tri Duệ lấy khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm trang mà nói.
Mặc Tiểu Bảo mở trừng hai mắt, buồn bã nói: “Nói như vậy…Mặc Tùy Vân có phần thắng rất lớn?”
“Chỉ cần hắn không phải người ngu. Nhưng…Hắn thật sự hơi trì độn đấy.” Lãnh Quân Hàm có chút lo lắng nói, ở trong mắt bé có thể bị Mặc Tiểu Bảo đùa nghịch chính là người trì độn, Mặc Tiểu Bảo là loại người ngay cả nét mặt cũng không thể tin tưởng nha.
Tròng mắt Mặc Tiểu Bảo đảo lòng vòng, nói: “Chúng ta nhắc nhở hắn một phát, chúng ta là bạn tốt nha.”
“Tùy tiện.” Lãnh Quân Hàm và Từ Tri Duệ lơ đễnh, Lãnh Quân Hàm tiếp tục văn vê bụng, Từ Tri Duệ ngồi ngay ngắn ở một bên bưng lấy sách xem mùi ngon. Tần Liệt bí mật quét qua ba đứa bé. Lúc mới quen biết ba gia hỏa thì hắn đã cảm thấy chính mình quả nhiên là người tốt. Ở chung một thời gian, hắn rất hoài nghi tương lai mình có phải là người tốt không.
Trong sương phòng bên cạnh, Diệp Ly và Mặc Tu Nghiêu khoan thai ngồi nghe bên cạnh mấy đứa bé ra dáng thảo luận kế hoạch to lớn. Bọn người Phượng Chi Dao và Lãnh Hạo Vũ ngồi ở bên cạnh muốn cười mà không dám cười nhìn Mặc Tu Nghiêu. Đợi đến lúc bọn hắn thảo luận xong rồi, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân rời đi của mấy đứa bé, Phượng Chi Dao mới không nhịn được cười ra tiếng, có chút thống khổ lắc đầu nói: “Thiên hạ này làm ra cái nghiệt gì, mới sinh mấy cái yêu nghiệt này?”
Lúc này đứa bé có tí tuổi đầu mà đã cân nhắc tính toán tiểu Hoàng đế nước khác rồi. Lúc bằng tuổi bọn hắn, bọn họ vẫn còn trốn học đánh nhau đấy. Đợi qua thêm vài năm, có thể như thế nào được?
Lãnh Hạo Vũ bất đắc dĩ thở dài nói: “Thật sự gần mực thì đen gần đèn thì sáng mà, Quân Hàm nhà ta đều bị dạy hư mất rồi.” Nhớ năm đó con trai bảo bối của hắn mềm mại non nớt đáng yêu a, đương nhiên hiện tại bé cũng rất đáng yêu, chỉ có điều…Tính cách lộ ra hơi vặn vẹo. Đây tuyệt đối là gần mực thì đen, Lãnh Hạo Vũ có chút áy náy, đều do hắn không rảnh rỗi để chiếu cố nhi tử mới khiến cho bé chơi thân với Mặc Tiểu Bảo Định Vương phủ. Qủa nhiên là gần “Mặc” người hắc!
“Nói rất hay tựa như con ngươi là người vô tội.” Mặc Tu Nghiêu miễn cưỡng liếc Lãnh Hạo Vũ. Mặc Tiểu Bảo nhìn qua là một đứa bé hư, nhưng tiểu tử Lãnh gia kia ngược lại khoắc lên một tầng trì độn bên ngoài, nhưng âm người chết không đền mạng đấy.
Phượng Chi Dao hơi tò mò hỏi: “Xem ý tứ Mặc Tiểu Bảo, là muốn giúp tiểu Hoàng đế Đại Sở kia. Cái này không có vấn đề sao?” Phải biết, tiểu Hoàng đế kia không phải đèn đã cạn dầu. Tuổi còn nhỏ mà đã biết châm ngòi ly gián rồi, nhưng lại chính trúng hồng tâm. Tuy lộ ra vẻ non nớt nhưng không lừa được Mặc Tiểu Bảo, nhưng phải biết là, tiểu Hoàng đế kia đăng cơ chưa được hai tháng, trước đó đều không ai giáo quản đấy. Theo phương diện này mà nói, chỉ cần hơi có người chỉ điểm, tiểu Hoàng đế tương lai cũng bất khả hạn lượng rồi.
Mặc Tiêu Nghiêu không sao cả mà nói: “Có thể có vấn đề gì, cho dù có vấn đề cũng là vấn đề của nó. Chẳng lẽ Bản vương có thể thay nó giết sạch tất cả ai có uy hiếp sao?” Hắn cũng không có thói quen làm bảo mẫu cha.
Ngươi có thể thật yên tâm. Phượng Chi Dao và Lãnh Hạo Vũ liếc nhau, không đồng ý nhìn về phía Diệp Ly. Diệp Ly nhẹ nhàng cười nói: “Tiểu Hoàng đế kia muốn khống chế thực quyền Đại Sở, cho dù tư chất lại gặp may mắn, chỉ sợ cũng phải mất hơn mười năm. Hiện tại không cần lo lắng.”
So thời gian mười năm lại để cho Mặc Cảnh Du hoặc bất kỳ người trưởng thành nào khống chế quyền hành, không bằng cho tiểu Hoàng đế mười năm để tranh quyền. Mười năm về sau, vô luận Mặc Tiểu Bảo còn có cả Định Vương phủ đã khôi phục nguyên khí sau hai năm chiến tranh. Mà lúc đó, Mặc Tùy Vân chưa hẳn có thể trăm phần trăm nắm giữ thực quyền Đại Sở. Nói trắng ra là, Mặc Tiểu Bảo cũng không có ý giúp đỡ Mặc Tùy Vân, chỉ là không muốn Mặc Tùy Vân nhanh như vậy xong đời mà thôi. Không thể không nói, theo phương diện nào đó, Mặc Tiểu Bảo đã bắt đầu giống cha bé rồi .
“Trẻ con bây giờ…Thật sự quá sợ.” Phượng Chi Dao thở dài nói. Hay trẻ con Định Vương phủ đặc biệt biến thái?
“Vương gia, Vương phi.” Dao Cơ ngoài cửa cầu kiến.
Từ khi về Ly thành, Dao Cơ vẫn kinh doanh quán rượu vài năm của mình, bình yên sống qua ngày. Nhưng khi rảnh rỗi nàng thu thập một ít tin tức cho Định Vương phủ, nói tóm lại vẫn bình bình đạm đạm sống.
“Hình như Du Vương phái người lén tiếp xúc với Trường Hưng Vương.” Dao Cơ thấp giọng bẩm báo nói.
Mặc Tu Nghiêu khoát khoát tay nói: “Trong dự liệu, Trường Hưng Vương có thái độ gì?”
Dao Cơ nói: “Trường Hưng Vương cũng không có phái người tìm Du Vương, chắc không muốn liên quan gì với bọn hắn.” Mặc Tu Nghiêu gật đầu nói: “Hai chị em nhà kia cũng không phải đồ đần, chỉ cần bọn hắn không có dị động, cũng không cần quản xem bọn hắn làm khỉ gió gì rồi.”
Lãnh Hạo Vũ trầm ngâm một chút nói: “Ta nhớ được…Trường Hưng Vương và công chúa Trân Ninh còn một đệ đệ ở Nam Kinh, đến lúc đó có phải có phiền toái gì không?” Hiện nay cho dù Đại Sở an phận ở Giang Nam, chỉ sợ chưa chắc sẽ mãi an phận như thế. Nói không chừng sẽ lấy tiểu hoàng tử kia ra, vẫn không thể không phòng.
Mặc Tu Nghiêu lạnh nhạt nói: “Bọn hắn sống an phận thì Bản vương cũng sẽ không bạc đãi bọn hắn. Nếu làm gì không phải, cũng đừng trách Bản vương không lưu tình. Nhìn chằm chằm một chút.”
Dao Cơ gật gật đầu, do dự một chút nói: “Có người thấy Mặc Cảnh Lê xuất hiện ở Tây Bắc.”
“Mặc Cảnh Lê?” Mọi người đều sững sờ, đột nhiên nghe được cái tên ngược lại có chút ngoài ý muốn. Từ khi Lật Dương bị phá, không có tung tích của Mặc Cảnh Lê. Không thể không nghĩ tới trảm khảo trừ căn, nhưng lúc Hồng Nhạn quan báo nguy, căn bản không có nhàn rỗi. Về sau đợi đến lúc bình định thì Mặc Cảnh Lê đã không thấy tung tích. Trên đời này, biển người mênh mông nếu quả thật muốn ẩn trốn, muốn tìm được không phải chuyện dễ dàng.
Huống chi Mặc Cảnh lê bị phế đi đế vị, trên tay không có binh mã hay thế lực, bản thân võ công cũng không cao, ngược lại không quá nhiều địch nhân để ý hắn.
“Xác định?” Mặc Tu Nghiêu ngưng lông mày hỏi.
Dao Cơ lắc đầu nói: “Tạm thời vẫn không thể xác định.”
Mặc Tu Nghiêu nghĩ nghĩ nói: “Tiết lộ tin tức này cho Mặc Cảnh Du.” Hiện nay Mặc Cảnh Du nắm giữ quyền hành Đại Sở chắc so với bọn họ hắn càng không muốn Mặc Cảnh Lê tái xuất a?
“Thuộc hạ tuân mệnh.” Dao Cơ gật đầu đáp.
Bên ngoài Ly thành che giấu một thôn xóm nhỏ bên trong, một nam tử mặc quần áo vải thô mặt mọc đầy râu cơ hồ không thấy rõ dung mạo, thần sắc vặn vẹo ngồi ở gian phòng đơn sơ xuất thần.
“Hoàng thượng.” Một nam tử ăn mặc bình thường đi đến, cúi đầu bái nói.
Nam tử quay đầu nhìn hắn, lạnh lùng nói: “Bên trong Ly thành có tin tức gì không?”
Nam tử trầm giọng nói: “Du Vương đã mang tiểu Hoàng đế Mặc Tùy Vân đến Ly thành rồi. Đồng thời còn có Tân Trấn Nam Vương Tây Lăng Lôi Đằng Phong. Hôm nay…tiểu thế tử Định Vương phủ âm thầm lén mang Mặc Tùy Vân ra ngoài, Mặc Cảnh Du suýt lật tung cả Ly thành lên. Cuối cùng tìm được tiểu Hoàng đế trong tửu lâu.”
Trong mắt Mặc Cảnh Lê dần hiện ra một tia lệ sắc, cười lạnh nói: “Mặc Cảnh Du lại coi trong Mặc Tùy Vân! Trẫm không nghĩ tới…Cuối cùng hắn đâm sau lưng trẫm một đao!” Kỳ thật đâm sau lưng Mặc Cảnh Lê không chỉ có Mặc Cảnh Du, mà còn Hoàng Thái hậu, đại thần trong triều, thậm chí là toàn bộ quyền quý tôn thất toàn của Đại Sở. Bởi vậy có thể thấy, Mặc Cảnh Lê không được ưa thích cỡ nào.
Nam tử do dự một chút, coi chừng mà hỏi: “Hoàng thượng, chúng ta muốn hay không…”
Mặc Cảnh Lê cười lạnh một tiếng, nói: “Không, ngươi đi truyền tin cho Mặc Cảnh Du, trẫm muốn gặp hắn.”
“Cái này…Hoàng thượng, cái này có thể hay không…” Bọn hắn hiện tại cũng xem là trốn chết bên ngoài, vô luận là bị Định Vương phủ hay triều đình Đại Sở bắt được, tuyệt đối không có kết cục tốt. Hoàng Thượng lúc này chủ động đưa mình ra cửa, sao không khiến người khác lo lắng.
Mặc Cảnh Lê trầm giọng nói: “Trẫm biết chừng mực, ngươi đi làm đi.”
Do dự một chút, nam tử vẫn gật đầu rồi quay người đi ra.
Mặc Cảnh Lê rủ mắt nhìn chằm chằm mặt bàn dơ bẩn trước mắt lộ ra nét mặt biến ảo bất định. Nếu như hai tháng trước có người nói hắn sẽ có ngày ăn mặc áo vải đơn sơ dơ bẩn, chỗ ở miễn cưỡng che được gió mưa, hắn nhất định sẽ đem người nọ bầm thây vạn đoạn,. Hơn một tháng qua, Mặc Cảnh Lê có thể nói là chịu nhiều đau khổ. Vì tránh né Định Vương phủ và triều đình Đại Sở lùng bắt, hắn không chỉ cải trang thành thường dân, ăn thô thực hoa màu, thậm chí làm kẻ ăn mày lang thang qua ngày. Chịu nhiều đau khổ không biết phải tránh qua bao nhiêu hiểm lộ mới thoát được tai mắt mọi người đến gần phụ cận Ly thành. Mục đích đương nhiên không phải chỉ là sang đây để xem mà thôi.
Tuy hiện tại chán nản, nhưng rốt cuộc Mặc Cảnh Lê là Vương gia nhiều năm lại làm Hoàng đế, trong tay ít nhiều cũng có ám bài không muốn người khác biết đấy. Cũng chỉ vì vậy, hắn mới có dũng khí lẻn vào Tây Bắc, mò tới đại bản doanh Mặc gia quân ở Ly thành. Nhưng hắn cũng không vội vã vào thành, hiện tại Ly thành nhất định là thủ vệ sâm nghiêm, tuy không nhiều người có thể nhận ra hắn, nhưng ám vệ Mặc gia quân lợi hại thế nào Mặc Cảnh Lê cũng sớm lĩnh giáo rồi, cho nên hắn cũng không quá mức nóng vội mà mạo hiểm.
Về phần Mặc Cảnh Du…Trên mặt Mặc Cảnh Lê lộ ra một tia khốc liệt vui vẻ. Hắm dám quang minh chính đại đi gặp Mặc Cảnh Du, đương nhiên cũng có thẻ bài để tự bảo vệ mình.
Trong một trà lâu không ngờ ở Ly thành, Mặc Cảnh Du đẩy cửa sương phòng liền thấy nam tử mặc áo vải ngồi bên trong, nhíu mày nói: “Ngươi có lá gan không nhỏ.” Xác thực là không nhỏ, đổi lại là người khác chỉ sợ tuyệt đối không dám chui vào trong đại bản doanh Mặc gia quân.
Mặc Cảnh Lê hừ nhẹ một tiếng, cao thấp đánh giá Mặc Cảnh Du một lát trào phúng nói: “Ngươi ngược lại bây giờ nắm quyền rồi. Trẫm thật không nghĩ tới, cuối cùng…người chiếm tiện nghi lại là ngươi.”
Mặc Cảnh Du không để ý, chắp tay cười nói: “Khách khí, may mắn gặp dịp mà thôi. Ngươi tìm ta có chuyện gì?” Mặc Cảnh Du cũng không để Mặc Cảnh Lê vào mắt. Lúc trước hắn là quyền cao chức trọng là Lê Vương, là Sở Hoàng, mà bây giờ Mặc Cảnh Du là Vương gia Đại Sở phụ chính, còn Mặc Cảnh Lê chỉ là một chó nhà có tang trốn đông trốn tây mà thôi. Nghĩ tới đó, đáy mắt Mặc Cảnh Du hiện lên một tia khoái ý.
Mặc Cảnh Lê nói: “Dĩ nhiên là có chuyện. Ta muốn ngươi giúp ta một chuyện.”
“Ngươi dựa vào cái gì để ta đáp ứng?” Mặc Cảnh Du khiêu mi nói.
Mặc Cảnh Lê nhìn hắn hỏi: “Như vậy…ngươi có muốn ngọc tỷ Đại Sở?”
“Qủa nhiên là ngươi đem ngọc tỷ đi!” Sắc mặt Mặc Cảnh Du trầm xuống, lạnh lùng nói. Từ khi Mặc Cảnh Lê mất tích, vô luận là trong thành Nam Kinh hay Lật Dương đều không tìm thấy ngọc tỷ. Ngọc tỷ tượng trung cho chí cao vô thượng hoàng quyền, mặc dù không phải không thể làm cái khác, nhưng ngọc tỷ lưu lạc bên ngoài, đối với hoàng thất Đại Sở chính là trò cười cho thiên hạ. Nếu tương lai ai đem ngọc tỷ đó ra náo, lại càng phiền toái. Cho nên hoàng thất Đại Sở âm thầm phái người bắt Mặc Cảnh Lê, một là vì trảm thảo trừ căn, cái khác chính là tìm tung tích ngọc tỷ.
Mặc Cảnh Lê cười nói: “Ngươi có thể không giúp ta, trẫm cũng có thể giao ngọc tỷ cho người khác…Đương nhiên, cũng có thể là Du Vương.” Người khác kia, dĩ nhiên là kẻ thủ chính trị của Mặc Cảnh Du. Nói thí dụ từ khi Tân Hoàng sau khi lên ngôi mấy huynh đệ của hắn bắt đầu tranh phong, hoặc là Hoàng Thái hậu. Hiện tại Mặc Cảnh Kỳ chết rồi, Mặc Cảnh Lê lưu lạc bên ngoài. Hoàng Thái hậu tuổi già còn tiểu Hoàng đế thì nhỏ tuổi, nên có nhiều người dị động hơn. Nếu như ngọc tỷ rơi vào tay người khác, đối với Mặc Cảnh Du cũng không phải chuyện tốt.
“Ngươi muốn ta làm gì?” Mặc Cảnh Du trầm giọng hỏi.
Mặc Cảnh Lê lãnh đạm nói: “Ta muốn ngươi giúp ta…Diệt trừ Mặc Tùy Vân và Mặc Ngự Thần.”
“Ngươi điên rồi!” Mặc Cảnh Du đứng dậy xoay người rời đi.
“Ngươi thực sự không cân nhắc sao?” Âm thanh Mặc Cảnh Lê từ phía sau thong thả truyền đến. Mặc Cảnh Du quay người, cười lạnh nói: “Cân nhắc? Ngươi cho rằng ta ngốc rồi hả? Tại Ly thành giết Mặc Ngự Thần? Đừng nói giết Mặc Ngự Thần, chỉ sợ động vào một sợi tóc gáy thì ta cũng chết không toàn thây.” Ngọc tỷ thật hấp dẫn người, đem đến ngôi vị Hoàng đế cho hắn. nhưng có phải có mạng hưởng mới được a.
“Ngươi cảm thấy ta làm không được?” Mặc Cảnh Lê cũng không khẩn trương. So với Mặc Cảnh Du hắn xác thực không cần quá mức khẩn trương, có thể mất hắn cũng mất rồi, duy nhất còn thừa lại cái mạng thôi. Nhưng Mặc Cảnh Lê hắn không muốn vĩnh viễn trốn trốn tránh tránh tham sống sợ chết, đối với hắn, như thế không bằng liều chết cược một lần tới thống khoái! Mặc Cảnh Du không giống vậy, hắn ẩn nhẫn nửa đời người, hôm nay rốt cuộc cũng nắm quyền cao, dĩ nhiên từng bước cẩn thận, chỉ sợ bước nhầm.
Mặc Cảnh Du lạnh lùng cười cười, căn bản là khinh thường trả lời vấn đề này. Từ lúc Mặc Tu Nghiêu và Đại Sở phân rõ ranh giới, hắn chưa từng cho rằng Mặc Cảnh Lê hay Mặc Cảnh Kỳ đấu qua được Mặc Tu Nghiêu. Mặc Cảnh Lê từng là vua của một nước cũng không làm được, huống chi hôm nay Mặc Cảnh Lê trốn đông trốn tây.
Đối với sự khinh miệt của hắn thì Mặc Cảnh Lê cũng không để ý, cười nói: “Đã như vậy, trẫm trước tiên cho ngươi xem qua thành ý của ta. Mặc Khiếu Vân thế nào?”
“Có ý gì?” Mặc Cảnh Du cảnh giác nói.
Mặc Cảnh Lê nói: “Mặc Khiếu Vân và Trân Ninh ở Ly thành vô cùng tiêu dao. Nhưng bọn họ là Hoàng tử và Hoàng nữ của Mặc Cảnh Kỳ, lại đầu phục Định Vương phủ. Định Vương phủ coi như vì người trong thiên hạ, cũng sẽ bảo hộ tốt cho bọn hắn đấy. Ngươi nói, nếu Mặc Khiếu Vân và Trân Ninh dưới sự bảo vệ của Định Vương phủ đột nhiên chết, sẽ thế nào?” Càng thú vị hơn là, chết trước yến tiệc một tuổi của tiểu thế tử và tiểu công chúa Định Vương phủ, sắc mặt Mặc Tu Nghiêu nhất định sẽ biến hóa khó coi!
“Nếu ngươi cảm thấy chưa đủ…Còn có Nữ vương Nam Chiếu thì sao?” Mặc Cảnh Lê tiếp tục nói, trong ánh mắt chớp động. Mặc Cảnh Du bất động thanh sắc nhìn hắn nói: “Ngươi muốn phá yến hội Định Vương phủ, cái này có ý nghĩa gì?” Trước yến hội Định Vương phủ Trường Hưng Vương và công chúa Trân Ninh dưới sự bảo hộ của Định Vương phủ đột nhiên chết, dĩ nhiên là đánh vào thể diện của Định Vương phủ. Mà Nữ Vương Nam Chiếu nếu ở Ly thành xảy ra chuyện, chỉ sợ Định Vương phủ càng muốn cho Nam Chiếu một cách nói.
“Ý nghĩa? Trẫm muốn xem Mặc Tu Nghiêu trở mặt được hay không?” Mặc Cảnh Lê sung sướng cười nói.
“Ngươi đúng là điên rồi.” Mặc Cảnh Du trầm giọng nói.
Mặc Cảnh Lê biến sắc, cả giận nói: “Đúng vậy! Trẫm điên rồi! Đều do Mặc Tu Nghiêu bức đấy! Bị các ngươi bức đấy! Các ngươi…các ngươi…là phản đồ! Loạn thần tặc tử!”
Mặc Cảnh Du cười lạnh một tiếng, nhìn thần sắc Mặc Cảnh Lê điên cuồng vặn vẹo, hờ hừng nói: “Nói hay lắm như ngươi là trung thần ái quốc? Ngươi cho rằng cả triều văn võ tại sao phải trăm miệng một lời phế ngươi? Mặc Cảnh Lê, dù ngươi có trở lại Giang Nam, cũng chỉ là chuột chạy qua đường mỗi người hô đánh một cái. [T R U Y E N F U L L . V N] Dùng bí dược Nam Cương hại chết Tiên hoàng, như thế ai dám nhận ngươi làm chủ nhân?”
“Thái hậu!” Mặc Cảnh Lê cắn răng nói, biết rõ chuyện chân tướng chuyện này chỉ có Thái hậu.
Mặc Cảnh Du cười nói: “Cũng không phải sao? Ngay cả mẹ ruột cũng ruồng bỏ ngươi, có thể thấy ngươi làm người thất bại cỡ nào. Ngươi còn tư cách gì kêu la người khác là loạn thần tặc tử? Cái gì là phản bội? Chúng ta xem như khu trừ nghịch tặc, giúp đỡ chính thống mà thôi.”
Bất ngờ là Mặc Cảnh Lê cũng không nổi giận. Trầm mặc đã lâu, mới mở miệng nói: “Trẫm không muốn nghe ngươi nói lời nhảm nhí này, rốt cuộc ngươi không muốn giúp đỡ?”
Mặc Cảnh Du lắc đầu, “Thứ cho ta bất lực, cáo từ.”
“Ba năm trước đây…Ba mươi vạn ngân phiếu thu của Bắc Nhung là xài như thế nào? Sau lưng, giọng nói của Mặc Cảnh Lê u ám truyền đến.
“Ngươi!” Mặc Cảnh Du đột nhiên quay người, sắc mặt tái nhợt trừng Mặc Cảnh Lê, “Bản vương không biết ngươi đang nói cái gì!”
“Không biết không sao..Người khác biết rõ trong lòng. Nói thí dụ như Vương thúc hoặc là…Mấy Vương huynh khác? Ngươi cứ nói đi?” Mặc Cảnh Lê lạnh lùng cười nói. Mặc Cảnh Du đã trầm mặc hồi lâu, rốt cục vẫn phải lần nữa quay lại ngồi xuống, nhìn chằm chằm Mặc Cảnh Lê đánh giá sau nửa ngày nói: “Ta làm sao biết ngươi có phải lừa gạt ta không?”
Mặc Cảnh Lê cười nói: “Ngươi có thể thử xem, chờ lúc ngươi trở về Nam Kinh, cùng ta trở thành chuột chạy qua đường mỗi người hô đánh? Ngươi nói, hành thích vua đoạt vị so với bán nước, cái nào làm cho người ta hận?”
Sắc mặt Mặc Cảnh Du âm trầm như mực. Sau nửa ngày mới nói: “Ngươi chừng nào thì…”
Mặc Cảnh Lê hừ nhẹ một tiếng nói: “Dĩ nhiên là dời đô về Giang Nam mới biết được. Nếu không, ngươi cho rằng trẫm có thể chứa ngươi? Lúc ấy trẫm cũng không muốn tha cho ngươi. Nhưng…Lúc ấy trên triều đình loạn thành một bầy, ngươi coi như nghe lời trẫm trước hết giữ lại ngươi. Hiện tại xem ra…Trẫm vẫn lưu đúng đấy.” Nếu như lúc này đổi lại hắn không nắm chuôi đến, chỉ sợ quay đầu lại hắn đã bị bán cho Mặc Tu Nghiêu rồi.
Mặc Cảnh Lê nhìn hắn, dáng vẻ tươi cười hung ác nham hiểm, “Ngươi có thể mật báo cho Mặc Tu Nghiêu, chúng ta cùng chết. Dù sao, trẫm cũng không có gì lo lắng.”
“Ta cần cân nhắc.” Mặc Cảnh Du nhắm mắt lại, trầm giọng nói. Hiển nhiên trong lòng đang kịch liệt giãy dụa đấy, Mặc Cảnh Lê nhún nhún vai làm ra vẻ tùy ý. Mặc Cảnh Du nói: “Nếu Bản vương giúp ngươi, Bản vương thoát thân kiểu gì? Nếu đều phải chết, so với chết trong tay Mặc Tu Nghiêu thì Bản vương tình nguyện trở lại Giang Nam.” Thủ đoạn tra tấn người của Mặc Tu Nghiêu hắn cũng có nghe qua, phàm là có thể lựa chọn tuyệt đối không nguyện ý rơi vào tay Mặc Tu Nghiêu.
Trong mắt Mặc Cảnh Lê hiện lên một tia cười lạnh, thản nhiên nói: “Ngươi yên tâm, Bản vương không cần ngươi làm quá nhiều chuyện. Chỉ cần chính ngươi xử lý tốt, không có người phát hiện. Đến lúc đó ngươi có thể an an ổn ổn mang theo ngọc tỷ trở lại Giang Nam làm Du Vương.”
Mặc Cảnh Du hít sâu một hơi, rốt cục hạ quyết tâm nói: “Được, Bản vương đáp ứng ngươi.”
Mặc Cảnh Lê thỏa mãn gật đầu nói: “Vậy là tốt rồi, đợi đến lúc trẫm chuẩn bị thỏa đáng, sẽ báo tin cho ngươi. Ngươi đi về trước đi.” Mặc Cảnh Du đứng dậy, hướng cửa ra vào đi đến. Đi tới cửa lại ngừng lại, nhìn chằm chằm vào Mặc Cảnh Lê nói: “Ngươi tốt nhất coi chừng. Nếu xảy ra điều gì ngoài ý muốn…Mọi người cùng nhau chết!”
Nhìn bóng ảnh Mặc Cảnh Du biến mất tại cửa, nụ cười trên mặt Mặc Cảnh lê càng lớn cũng càng thêm vặn vẹo dữ tợn.
“Ha ha…Đương nhiên là cùng chết! Bằng không thì Bản vương tìm ngươi làm gì? Đáng tiếc ngươi không biết, Mặc Tu Nghiêu am hiểu nhất không phải tra tấn người, mà là…giận chó đánh mèo.” Vô luận là cùng Mặc Cảnh Du không có quan hệ, vô luận có chứng cớ hay không, chỉ cần Mặc Ngự Thần xảy ra chuyện, Mặc Tu Nghiêu sẽ giận chó đánh mèo tất cả mọi người. Kể cả…Hoàng thất Đại Sở ở Giang Nam kia. Các ngươi đã phản bội trẫm…Vậy thì cùng chết a! Chỉ đáng tiếc…Nếu như có thể lôi kéo Mặc Tu Nghiêu và Diệp Ly cùng chết, thì càng thêm tuyệt vời.
Edit: Hồng Rica
Beta: Sakura
Bị Mặc Cảnh Du mang về dịch quán, Mặc Tùy Vân không biết mấy đứa bé đánh giá hắn thế nào, hắn cũng không có tâm tư đi quan tâm những thứ này. Tiểu Hoàng đế mới đăng cơ không khác gì con rối, sau khi trở về không tránh được bị Mặc Cảnh Du khuyên bảo cộng thêm một trận khiển trách. Bởi vậy, Mặc Tuỳ Vân hiểu rõ, trước khi hắn không nắm giữ quyền lực trong tay, vẫn không có tư cách đấu với Mặc Tiểu Bảo. Cho dù hắn không vừa mắt Tiểu thế tử Định Vương phủ và mấy hồ bằng cẩu hữu vô tư kia, nhưng hắn không nắm giữ thực quyền Đại Sở, cũng không có tư cách cùng tiểu thế tử Định Vương phủ phân cao thấp đấy. Cho nên, rất nhanh Mặc Tùy Vân liền bỏ qua chuyện hôm nay, tập chung toàn bộ lực chú ý đối phó Mặc Cảnh Du và thần tử Đại Sở.
Lúc này tiểu Hoàng đế Mặc Cảnh Vân không nghĩ qua, chính mình không vừa mắt Mặc Tiểu Bảo và ba người bạn hữu ngây thơ kia lừa đi ra ngoài , có phải ngây thơ hơn người nào đó không, nên về sau mới ăn vô số thiệt thòi.
Trong tửu lâu, Mặc Tiểu Bảo tiễn mấy người ngoại nhân đưa Mặc Tùy Vân đến đây cùng với Phượng Chi Dao bị tình nghi là gian tế của Định Vương đi, đóng cửa lại bắt đầu nghị luận xôn xao. Mặc Tiểu Bảo nâng cằm, nhìn qua Tần Liệt hỏi: “Hình như Phụ vương hơi coi trọng Mặc Tùy Vân, Tần Liệt, ngươi nói xem cuối cùng Mặc Tùy Vân sẽ thắng hay xui xẻo giống Mặc Túc Vân?”
Tần Liệt suy tư trong chốc lát, lắc đầu nói: “Không tốt lắm. Khẳng định Mặc Tùy Vân có tâm kế hơn Mặc Túc Vân. Cũng không biết Mặc Cảnh Du có dã tâm hay không.”
Lãnh Quân Hàm nằm trên giường êm, lười biếng mà nói: “Đại Sở không phải còn một lão yêu bà sao? Bà ấy chắc phải giúp cháu mình. Ngoại trừ Mặc Tùy Vân, Đại Sở có lẽ cũng không còn mấy hoàng tử nha? Không thể tùy tiện đổi đi đổi lại.”
“Thái Hoàng Thái hậu Đại Sở cũng lớn tuổi lắm rồi.” Từ Tri Duệ lấy khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm trang mà nói.
Mặc Tiểu Bảo mở trừng hai mắt, buồn bã nói: “Nói như vậy…Mặc Tùy Vân có phần thắng rất lớn?”
“Chỉ cần hắn không phải người ngu. Nhưng…Hắn thật sự hơi trì độn đấy.” Lãnh Quân Hàm có chút lo lắng nói, ở trong mắt bé có thể bị Mặc Tiểu Bảo đùa nghịch chính là người trì độn, Mặc Tiểu Bảo là loại người ngay cả nét mặt cũng không thể tin tưởng nha.
Tròng mắt Mặc Tiểu Bảo đảo lòng vòng, nói: “Chúng ta nhắc nhở hắn một phát, chúng ta là bạn tốt nha.”
“Tùy tiện.” Lãnh Quân Hàm và Từ Tri Duệ lơ đễnh, Lãnh Quân Hàm tiếp tục văn vê bụng, Từ Tri Duệ ngồi ngay ngắn ở một bên bưng lấy sách xem mùi ngon. Tần Liệt bí mật quét qua ba đứa bé. Lúc mới quen biết ba gia hỏa thì hắn đã cảm thấy chính mình quả nhiên là người tốt. Ở chung một thời gian, hắn rất hoài nghi tương lai mình có phải là người tốt không.
Trong sương phòng bên cạnh, Diệp Ly và Mặc Tu Nghiêu khoan thai ngồi nghe bên cạnh mấy đứa bé ra dáng thảo luận kế hoạch to lớn. Bọn người Phượng Chi Dao và Lãnh Hạo Vũ ngồi ở bên cạnh muốn cười mà không dám cười nhìn Mặc Tu Nghiêu. Đợi đến lúc bọn hắn thảo luận xong rồi, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân rời đi của mấy đứa bé, Phượng Chi Dao mới không nhịn được cười ra tiếng, có chút thống khổ lắc đầu nói: “Thiên hạ này làm ra cái nghiệt gì, mới sinh mấy cái yêu nghiệt này?”
Lúc này đứa bé có tí tuổi đầu mà đã cân nhắc tính toán tiểu Hoàng đế nước khác rồi. Lúc bằng tuổi bọn hắn, bọn họ vẫn còn trốn học đánh nhau đấy. Đợi qua thêm vài năm, có thể như thế nào được?
Lãnh Hạo Vũ bất đắc dĩ thở dài nói: “Thật sự gần mực thì đen gần đèn thì sáng mà, Quân Hàm nhà ta đều bị dạy hư mất rồi.” Nhớ năm đó con trai bảo bối của hắn mềm mại non nớt đáng yêu a, đương nhiên hiện tại bé cũng rất đáng yêu, chỉ có điều…Tính cách lộ ra hơi vặn vẹo. Đây tuyệt đối là gần mực thì đen, Lãnh Hạo Vũ có chút áy náy, đều do hắn không rảnh rỗi để chiếu cố nhi tử mới khiến cho bé chơi thân với Mặc Tiểu Bảo Định Vương phủ. Qủa nhiên là gần “Mặc” người hắc!
“Nói rất hay tựa như con ngươi là người vô tội.” Mặc Tu Nghiêu miễn cưỡng liếc Lãnh Hạo Vũ. Mặc Tiểu Bảo nhìn qua là một đứa bé hư, nhưng tiểu tử Lãnh gia kia ngược lại khoắc lên một tầng trì độn bên ngoài, nhưng âm người chết không đền mạng đấy.
Phượng Chi Dao hơi tò mò hỏi: “Xem ý tứ Mặc Tiểu Bảo, là muốn giúp tiểu Hoàng đế Đại Sở kia. Cái này không có vấn đề sao?” Phải biết, tiểu Hoàng đế kia không phải đèn đã cạn dầu. Tuổi còn nhỏ mà đã biết châm ngòi ly gián rồi, nhưng lại chính trúng hồng tâm. Tuy lộ ra vẻ non nớt nhưng không lừa được Mặc Tiểu Bảo, nhưng phải biết là, tiểu Hoàng đế kia đăng cơ chưa được hai tháng, trước đó đều không ai giáo quản đấy. Theo phương diện này mà nói, chỉ cần hơi có người chỉ điểm, tiểu Hoàng đế tương lai cũng bất khả hạn lượng rồi.
Mặc Tiêu Nghiêu không sao cả mà nói: “Có thể có vấn đề gì, cho dù có vấn đề cũng là vấn đề của nó. Chẳng lẽ Bản vương có thể thay nó giết sạch tất cả ai có uy hiếp sao?” Hắn cũng không có thói quen làm bảo mẫu cha.
Ngươi có thể thật yên tâm. Phượng Chi Dao và Lãnh Hạo Vũ liếc nhau, không đồng ý nhìn về phía Diệp Ly. Diệp Ly nhẹ nhàng cười nói: “Tiểu Hoàng đế kia muốn khống chế thực quyền Đại Sở, cho dù tư chất lại gặp may mắn, chỉ sợ cũng phải mất hơn mười năm. Hiện tại không cần lo lắng.”
So thời gian mười năm lại để cho Mặc Cảnh Du hoặc bất kỳ người trưởng thành nào khống chế quyền hành, không bằng cho tiểu Hoàng đế mười năm để tranh quyền. Mười năm về sau, vô luận Mặc Tiểu Bảo còn có cả Định Vương phủ đã khôi phục nguyên khí sau hai năm chiến tranh. Mà lúc đó, Mặc Tùy Vân chưa hẳn có thể trăm phần trăm nắm giữ thực quyền Đại Sở. Nói trắng ra là, Mặc Tiểu Bảo cũng không có ý giúp đỡ Mặc Tùy Vân, chỉ là không muốn Mặc Tùy Vân nhanh như vậy xong đời mà thôi. Không thể không nói, theo phương diện nào đó, Mặc Tiểu Bảo đã bắt đầu giống cha bé rồi .
“Trẻ con bây giờ…Thật sự quá sợ.” Phượng Chi Dao thở dài nói. Hay trẻ con Định Vương phủ đặc biệt biến thái?
“Vương gia, Vương phi.” Dao Cơ ngoài cửa cầu kiến.
Từ khi về Ly thành, Dao Cơ vẫn kinh doanh quán rượu vài năm của mình, bình yên sống qua ngày. Nhưng khi rảnh rỗi nàng thu thập một ít tin tức cho Định Vương phủ, nói tóm lại vẫn bình bình đạm đạm sống.
“Hình như Du Vương phái người lén tiếp xúc với Trường Hưng Vương.” Dao Cơ thấp giọng bẩm báo nói.
Mặc Tu Nghiêu khoát khoát tay nói: “Trong dự liệu, Trường Hưng Vương có thái độ gì?”
Dao Cơ nói: “Trường Hưng Vương cũng không có phái người tìm Du Vương, chắc không muốn liên quan gì với bọn hắn.” Mặc Tu Nghiêu gật đầu nói: “Hai chị em nhà kia cũng không phải đồ đần, chỉ cần bọn hắn không có dị động, cũng không cần quản xem bọn hắn làm khỉ gió gì rồi.”
Lãnh Hạo Vũ trầm ngâm một chút nói: “Ta nhớ được…Trường Hưng Vương và công chúa Trân Ninh còn một đệ đệ ở Nam Kinh, đến lúc đó có phải có phiền toái gì không?” Hiện nay cho dù Đại Sở an phận ở Giang Nam, chỉ sợ chưa chắc sẽ mãi an phận như thế. Nói không chừng sẽ lấy tiểu hoàng tử kia ra, vẫn không thể không phòng.
Mặc Tu Nghiêu lạnh nhạt nói: “Bọn hắn sống an phận thì Bản vương cũng sẽ không bạc đãi bọn hắn. Nếu làm gì không phải, cũng đừng trách Bản vương không lưu tình. Nhìn chằm chằm một chút.”
Dao Cơ gật gật đầu, do dự một chút nói: “Có người thấy Mặc Cảnh Lê xuất hiện ở Tây Bắc.”
“Mặc Cảnh Lê?” Mọi người đều sững sờ, đột nhiên nghe được cái tên ngược lại có chút ngoài ý muốn. Từ khi Lật Dương bị phá, không có tung tích của Mặc Cảnh Lê. Không thể không nghĩ tới trảm khảo trừ căn, nhưng lúc Hồng Nhạn quan báo nguy, căn bản không có nhàn rỗi. Về sau đợi đến lúc bình định thì Mặc Cảnh Lê đã không thấy tung tích. Trên đời này, biển người mênh mông nếu quả thật muốn ẩn trốn, muốn tìm được không phải chuyện dễ dàng.
Huống chi Mặc Cảnh lê bị phế đi đế vị, trên tay không có binh mã hay thế lực, bản thân võ công cũng không cao, ngược lại không quá nhiều địch nhân để ý hắn.
“Xác định?” Mặc Tu Nghiêu ngưng lông mày hỏi.
Dao Cơ lắc đầu nói: “Tạm thời vẫn không thể xác định.”
Mặc Tu Nghiêu nghĩ nghĩ nói: “Tiết lộ tin tức này cho Mặc Cảnh Du.” Hiện nay Mặc Cảnh Du nắm giữ quyền hành Đại Sở chắc so với bọn họ hắn càng không muốn Mặc Cảnh Lê tái xuất a?
“Thuộc hạ tuân mệnh.” Dao Cơ gật đầu đáp.
Bên ngoài Ly thành che giấu một thôn xóm nhỏ bên trong, một nam tử mặc quần áo vải thô mặt mọc đầy râu cơ hồ không thấy rõ dung mạo, thần sắc vặn vẹo ngồi ở gian phòng đơn sơ xuất thần.
“Hoàng thượng.” Một nam tử ăn mặc bình thường đi đến, cúi đầu bái nói.
Nam tử quay đầu nhìn hắn, lạnh lùng nói: “Bên trong Ly thành có tin tức gì không?”
Nam tử trầm giọng nói: “Du Vương đã mang tiểu Hoàng đế Mặc Tùy Vân đến Ly thành rồi. Đồng thời còn có Tân Trấn Nam Vương Tây Lăng Lôi Đằng Phong. Hôm nay…tiểu thế tử Định Vương phủ âm thầm lén mang Mặc Tùy Vân ra ngoài, Mặc Cảnh Du suýt lật tung cả Ly thành lên. Cuối cùng tìm được tiểu Hoàng đế trong tửu lâu.”
Trong mắt Mặc Cảnh Lê dần hiện ra một tia lệ sắc, cười lạnh nói: “Mặc Cảnh Du lại coi trong Mặc Tùy Vân! Trẫm không nghĩ tới…Cuối cùng hắn đâm sau lưng trẫm một đao!” Kỳ thật đâm sau lưng Mặc Cảnh Lê không chỉ có Mặc Cảnh Du, mà còn Hoàng Thái hậu, đại thần trong triều, thậm chí là toàn bộ quyền quý tôn thất toàn của Đại Sở. Bởi vậy có thể thấy, Mặc Cảnh Lê không được ưa thích cỡ nào.
Nam tử do dự một chút, coi chừng mà hỏi: “Hoàng thượng, chúng ta muốn hay không…”
Mặc Cảnh Lê cười lạnh một tiếng, nói: “Không, ngươi đi truyền tin cho Mặc Cảnh Du, trẫm muốn gặp hắn.”
“Cái này…Hoàng thượng, cái này có thể hay không…” Bọn hắn hiện tại cũng xem là trốn chết bên ngoài, vô luận là bị Định Vương phủ hay triều đình Đại Sở bắt được, tuyệt đối không có kết cục tốt. Hoàng Thượng lúc này chủ động đưa mình ra cửa, sao không khiến người khác lo lắng.
Mặc Cảnh Lê trầm giọng nói: “Trẫm biết chừng mực, ngươi đi làm đi.”
Do dự một chút, nam tử vẫn gật đầu rồi quay người đi ra.
Mặc Cảnh Lê rủ mắt nhìn chằm chằm mặt bàn dơ bẩn trước mắt lộ ra nét mặt biến ảo bất định. Nếu như hai tháng trước có người nói hắn sẽ có ngày ăn mặc áo vải đơn sơ dơ bẩn, chỗ ở miễn cưỡng che được gió mưa, hắn nhất định sẽ đem người nọ bầm thây vạn đoạn,. Hơn một tháng qua, Mặc Cảnh Lê có thể nói là chịu nhiều đau khổ. Vì tránh né Định Vương phủ và triều đình Đại Sở lùng bắt, hắn không chỉ cải trang thành thường dân, ăn thô thực hoa màu, thậm chí làm kẻ ăn mày lang thang qua ngày. Chịu nhiều đau khổ không biết phải tránh qua bao nhiêu hiểm lộ mới thoát được tai mắt mọi người đến gần phụ cận Ly thành. Mục đích đương nhiên không phải chỉ là sang đây để xem mà thôi.
Tuy hiện tại chán nản, nhưng rốt cuộc Mặc Cảnh Lê là Vương gia nhiều năm lại làm Hoàng đế, trong tay ít nhiều cũng có ám bài không muốn người khác biết đấy. Cũng chỉ vì vậy, hắn mới có dũng khí lẻn vào Tây Bắc, mò tới đại bản doanh Mặc gia quân ở Ly thành. Nhưng hắn cũng không vội vã vào thành, hiện tại Ly thành nhất định là thủ vệ sâm nghiêm, tuy không nhiều người có thể nhận ra hắn, nhưng ám vệ Mặc gia quân lợi hại thế nào Mặc Cảnh Lê cũng sớm lĩnh giáo rồi, cho nên hắn cũng không quá mức nóng vội mà mạo hiểm.
Về phần Mặc Cảnh Du…Trên mặt Mặc Cảnh Lê lộ ra một tia khốc liệt vui vẻ. Hắm dám quang minh chính đại đi gặp Mặc Cảnh Du, đương nhiên cũng có thẻ bài để tự bảo vệ mình.
Trong một trà lâu không ngờ ở Ly thành, Mặc Cảnh Du đẩy cửa sương phòng liền thấy nam tử mặc áo vải ngồi bên trong, nhíu mày nói: “Ngươi có lá gan không nhỏ.” Xác thực là không nhỏ, đổi lại là người khác chỉ sợ tuyệt đối không dám chui vào trong đại bản doanh Mặc gia quân.
Mặc Cảnh Lê hừ nhẹ một tiếng, cao thấp đánh giá Mặc Cảnh Du một lát trào phúng nói: “Ngươi ngược lại bây giờ nắm quyền rồi. Trẫm thật không nghĩ tới, cuối cùng…người chiếm tiện nghi lại là ngươi.”
Mặc Cảnh Du không để ý, chắp tay cười nói: “Khách khí, may mắn gặp dịp mà thôi. Ngươi tìm ta có chuyện gì?” Mặc Cảnh Du cũng không để Mặc Cảnh Lê vào mắt. Lúc trước hắn là quyền cao chức trọng là Lê Vương, là Sở Hoàng, mà bây giờ Mặc Cảnh Du là Vương gia Đại Sở phụ chính, còn Mặc Cảnh Lê chỉ là một chó nhà có tang trốn đông trốn tây mà thôi. Nghĩ tới đó, đáy mắt Mặc Cảnh Du hiện lên một tia khoái ý.
Mặc Cảnh Lê nói: “Dĩ nhiên là có chuyện. Ta muốn ngươi giúp ta một chuyện.”
“Ngươi dựa vào cái gì để ta đáp ứng?” Mặc Cảnh Du khiêu mi nói.
Mặc Cảnh Lê nhìn hắn hỏi: “Như vậy…ngươi có muốn ngọc tỷ Đại Sở?”
“Qủa nhiên là ngươi đem ngọc tỷ đi!” Sắc mặt Mặc Cảnh Du trầm xuống, lạnh lùng nói. Từ khi Mặc Cảnh Lê mất tích, vô luận là trong thành Nam Kinh hay Lật Dương đều không tìm thấy ngọc tỷ. Ngọc tỷ tượng trung cho chí cao vô thượng hoàng quyền, mặc dù không phải không thể làm cái khác, nhưng ngọc tỷ lưu lạc bên ngoài, đối với hoàng thất Đại Sở chính là trò cười cho thiên hạ. Nếu tương lai ai đem ngọc tỷ đó ra náo, lại càng phiền toái. Cho nên hoàng thất Đại Sở âm thầm phái người bắt Mặc Cảnh Lê, một là vì trảm thảo trừ căn, cái khác chính là tìm tung tích ngọc tỷ.
Mặc Cảnh Lê cười nói: “Ngươi có thể không giúp ta, trẫm cũng có thể giao ngọc tỷ cho người khác…Đương nhiên, cũng có thể là Du Vương.” Người khác kia, dĩ nhiên là kẻ thủ chính trị của Mặc Cảnh Du. Nói thí dụ từ khi Tân Hoàng sau khi lên ngôi mấy huynh đệ của hắn bắt đầu tranh phong, hoặc là Hoàng Thái hậu. Hiện tại Mặc Cảnh Kỳ chết rồi, Mặc Cảnh Lê lưu lạc bên ngoài. Hoàng Thái hậu tuổi già còn tiểu Hoàng đế thì nhỏ tuổi, nên có nhiều người dị động hơn. Nếu như ngọc tỷ rơi vào tay người khác, đối với Mặc Cảnh Du cũng không phải chuyện tốt.
“Ngươi muốn ta làm gì?” Mặc Cảnh Du trầm giọng hỏi.
Mặc Cảnh Lê lãnh đạm nói: “Ta muốn ngươi giúp ta…Diệt trừ Mặc Tùy Vân và Mặc Ngự Thần.”
“Ngươi điên rồi!” Mặc Cảnh Du đứng dậy xoay người rời đi.
“Ngươi thực sự không cân nhắc sao?” Âm thanh Mặc Cảnh Lê từ phía sau thong thả truyền đến. Mặc Cảnh Du quay người, cười lạnh nói: “Cân nhắc? Ngươi cho rằng ta ngốc rồi hả? Tại Ly thành giết Mặc Ngự Thần? Đừng nói giết Mặc Ngự Thần, chỉ sợ động vào một sợi tóc gáy thì ta cũng chết không toàn thây.” Ngọc tỷ thật hấp dẫn người, đem đến ngôi vị Hoàng đế cho hắn. nhưng có phải có mạng hưởng mới được a.
“Ngươi cảm thấy ta làm không được?” Mặc Cảnh Lê cũng không khẩn trương. So với Mặc Cảnh Du hắn xác thực không cần quá mức khẩn trương, có thể mất hắn cũng mất rồi, duy nhất còn thừa lại cái mạng thôi. Nhưng Mặc Cảnh Lê hắn không muốn vĩnh viễn trốn trốn tránh tránh tham sống sợ chết, đối với hắn, như thế không bằng liều chết cược một lần tới thống khoái! Mặc Cảnh Du không giống vậy, hắn ẩn nhẫn nửa đời người, hôm nay rốt cuộc cũng nắm quyền cao, dĩ nhiên từng bước cẩn thận, chỉ sợ bước nhầm.
Mặc Cảnh Du lạnh lùng cười cười, căn bản là khinh thường trả lời vấn đề này. Từ lúc Mặc Tu Nghiêu và Đại Sở phân rõ ranh giới, hắn chưa từng cho rằng Mặc Cảnh Lê hay Mặc Cảnh Kỳ đấu qua được Mặc Tu Nghiêu. Mặc Cảnh Lê từng là vua của một nước cũng không làm được, huống chi hôm nay Mặc Cảnh Lê trốn đông trốn tây.
Đối với sự khinh miệt của hắn thì Mặc Cảnh Lê cũng không để ý, cười nói: “Đã như vậy, trẫm trước tiên cho ngươi xem qua thành ý của ta. Mặc Khiếu Vân thế nào?”
“Có ý gì?” Mặc Cảnh Du cảnh giác nói.
Mặc Cảnh Lê nói: “Mặc Khiếu Vân và Trân Ninh ở Ly thành vô cùng tiêu dao. Nhưng bọn họ là Hoàng tử và Hoàng nữ của Mặc Cảnh Kỳ, lại đầu phục Định Vương phủ. Định Vương phủ coi như vì người trong thiên hạ, cũng sẽ bảo hộ tốt cho bọn hắn đấy. Ngươi nói, nếu Mặc Khiếu Vân và Trân Ninh dưới sự bảo vệ của Định Vương phủ đột nhiên chết, sẽ thế nào?” Càng thú vị hơn là, chết trước yến tiệc một tuổi của tiểu thế tử và tiểu công chúa Định Vương phủ, sắc mặt Mặc Tu Nghiêu nhất định sẽ biến hóa khó coi!
“Nếu ngươi cảm thấy chưa đủ…Còn có Nữ vương Nam Chiếu thì sao?” Mặc Cảnh Lê tiếp tục nói, trong ánh mắt chớp động. Mặc Cảnh Du bất động thanh sắc nhìn hắn nói: “Ngươi muốn phá yến hội Định Vương phủ, cái này có ý nghĩa gì?” Trước yến hội Định Vương phủ Trường Hưng Vương và công chúa Trân Ninh dưới sự bảo hộ của Định Vương phủ đột nhiên chết, dĩ nhiên là đánh vào thể diện của Định Vương phủ. Mà Nữ Vương Nam Chiếu nếu ở Ly thành xảy ra chuyện, chỉ sợ Định Vương phủ càng muốn cho Nam Chiếu một cách nói.
“Ý nghĩa? Trẫm muốn xem Mặc Tu Nghiêu trở mặt được hay không?” Mặc Cảnh Lê sung sướng cười nói.
“Ngươi đúng là điên rồi.” Mặc Cảnh Du trầm giọng nói.
Mặc Cảnh Lê biến sắc, cả giận nói: “Đúng vậy! Trẫm điên rồi! Đều do Mặc Tu Nghiêu bức đấy! Bị các ngươi bức đấy! Các ngươi…các ngươi…là phản đồ! Loạn thần tặc tử!”
Mặc Cảnh Du cười lạnh một tiếng, nhìn thần sắc Mặc Cảnh Lê điên cuồng vặn vẹo, hờ hừng nói: “Nói hay lắm như ngươi là trung thần ái quốc? Ngươi cho rằng cả triều văn võ tại sao phải trăm miệng một lời phế ngươi? Mặc Cảnh Lê, dù ngươi có trở lại Giang Nam, cũng chỉ là chuột chạy qua đường mỗi người hô đánh một cái. [T R U Y E N F U L L . V N] Dùng bí dược Nam Cương hại chết Tiên hoàng, như thế ai dám nhận ngươi làm chủ nhân?”
“Thái hậu!” Mặc Cảnh Lê cắn răng nói, biết rõ chuyện chân tướng chuyện này chỉ có Thái hậu.
Mặc Cảnh Du cười nói: “Cũng không phải sao? Ngay cả mẹ ruột cũng ruồng bỏ ngươi, có thể thấy ngươi làm người thất bại cỡ nào. Ngươi còn tư cách gì kêu la người khác là loạn thần tặc tử? Cái gì là phản bội? Chúng ta xem như khu trừ nghịch tặc, giúp đỡ chính thống mà thôi.”
Bất ngờ là Mặc Cảnh Lê cũng không nổi giận. Trầm mặc đã lâu, mới mở miệng nói: “Trẫm không muốn nghe ngươi nói lời nhảm nhí này, rốt cuộc ngươi không muốn giúp đỡ?”
Mặc Cảnh Du lắc đầu, “Thứ cho ta bất lực, cáo từ.”
“Ba năm trước đây…Ba mươi vạn ngân phiếu thu của Bắc Nhung là xài như thế nào? Sau lưng, giọng nói của Mặc Cảnh Lê u ám truyền đến.
“Ngươi!” Mặc Cảnh Du đột nhiên quay người, sắc mặt tái nhợt trừng Mặc Cảnh Lê, “Bản vương không biết ngươi đang nói cái gì!”
“Không biết không sao..Người khác biết rõ trong lòng. Nói thí dụ như Vương thúc hoặc là…Mấy Vương huynh khác? Ngươi cứ nói đi?” Mặc Cảnh Lê lạnh lùng cười nói. Mặc Cảnh Du đã trầm mặc hồi lâu, rốt cục vẫn phải lần nữa quay lại ngồi xuống, nhìn chằm chằm Mặc Cảnh Lê đánh giá sau nửa ngày nói: “Ta làm sao biết ngươi có phải lừa gạt ta không?”
Mặc Cảnh Lê cười nói: “Ngươi có thể thử xem, chờ lúc ngươi trở về Nam Kinh, cùng ta trở thành chuột chạy qua đường mỗi người hô đánh? Ngươi nói, hành thích vua đoạt vị so với bán nước, cái nào làm cho người ta hận?”
Sắc mặt Mặc Cảnh Du âm trầm như mực. Sau nửa ngày mới nói: “Ngươi chừng nào thì…”
Mặc Cảnh Lê hừ nhẹ một tiếng nói: “Dĩ nhiên là dời đô về Giang Nam mới biết được. Nếu không, ngươi cho rằng trẫm có thể chứa ngươi? Lúc ấy trẫm cũng không muốn tha cho ngươi. Nhưng…Lúc ấy trên triều đình loạn thành một bầy, ngươi coi như nghe lời trẫm trước hết giữ lại ngươi. Hiện tại xem ra…Trẫm vẫn lưu đúng đấy.” Nếu như lúc này đổi lại hắn không nắm chuôi đến, chỉ sợ quay đầu lại hắn đã bị bán cho Mặc Tu Nghiêu rồi.
Mặc Cảnh Lê nhìn hắn, dáng vẻ tươi cười hung ác nham hiểm, “Ngươi có thể mật báo cho Mặc Tu Nghiêu, chúng ta cùng chết. Dù sao, trẫm cũng không có gì lo lắng.”
“Ta cần cân nhắc.” Mặc Cảnh Du nhắm mắt lại, trầm giọng nói. Hiển nhiên trong lòng đang kịch liệt giãy dụa đấy, Mặc Cảnh Lê nhún nhún vai làm ra vẻ tùy ý. Mặc Cảnh Du nói: “Nếu Bản vương giúp ngươi, Bản vương thoát thân kiểu gì? Nếu đều phải chết, so với chết trong tay Mặc Tu Nghiêu thì Bản vương tình nguyện trở lại Giang Nam.” Thủ đoạn tra tấn người của Mặc Tu Nghiêu hắn cũng có nghe qua, phàm là có thể lựa chọn tuyệt đối không nguyện ý rơi vào tay Mặc Tu Nghiêu.
Trong mắt Mặc Cảnh Lê hiện lên một tia cười lạnh, thản nhiên nói: “Ngươi yên tâm, Bản vương không cần ngươi làm quá nhiều chuyện. Chỉ cần chính ngươi xử lý tốt, không có người phát hiện. Đến lúc đó ngươi có thể an an ổn ổn mang theo ngọc tỷ trở lại Giang Nam làm Du Vương.”
Mặc Cảnh Du hít sâu một hơi, rốt cục hạ quyết tâm nói: “Được, Bản vương đáp ứng ngươi.”
Mặc Cảnh Lê thỏa mãn gật đầu nói: “Vậy là tốt rồi, đợi đến lúc trẫm chuẩn bị thỏa đáng, sẽ báo tin cho ngươi. Ngươi đi về trước đi.” Mặc Cảnh Du đứng dậy, hướng cửa ra vào đi đến. Đi tới cửa lại ngừng lại, nhìn chằm chằm vào Mặc Cảnh Lê nói: “Ngươi tốt nhất coi chừng. Nếu xảy ra điều gì ngoài ý muốn…Mọi người cùng nhau chết!”
Nhìn bóng ảnh Mặc Cảnh Du biến mất tại cửa, nụ cười trên mặt Mặc Cảnh lê càng lớn cũng càng thêm vặn vẹo dữ tợn.
“Ha ha…Đương nhiên là cùng chết! Bằng không thì Bản vương tìm ngươi làm gì? Đáng tiếc ngươi không biết, Mặc Tu Nghiêu am hiểu nhất không phải tra tấn người, mà là…giận chó đánh mèo.” Vô luận là cùng Mặc Cảnh Du không có quan hệ, vô luận có chứng cớ hay không, chỉ cần Mặc Ngự Thần xảy ra chuyện, Mặc Tu Nghiêu sẽ giận chó đánh mèo tất cả mọi người. Kể cả…Hoàng thất Đại Sở ở Giang Nam kia. Các ngươi đã phản bội trẫm…Vậy thì cùng chết a! Chỉ đáng tiếc…Nếu như có thể lôi kéo Mặc Tu Nghiêu và Diệp Ly cùng chết, thì càng thêm tuyệt vời.