Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Thịnh Thế Đích Phi

Chương 362: Thăm dò ban đêm, toàn quân bị diệt

Tác giả: Phượng Khinh
Chọn tập

Đêm khuya, bên ngoài doanh trại Mặc gia quân, một đám người mặc áo đen thân thủ mạnh mẽ lặng yên không tiếng động lẻn vào. Mặc dù nơi này không phải chủ doanh Định Vương phi tọa trấn nhưng cũng chỉ cách đó hai mươi dặm…… Hơn nữa, nơi này là nơi tập kết nhiều lương thảo nhất, gọi là kho thóc hậu cần cho tiền tuyến của Mặc gia quân cũng không quá, phòng thủ nghiêm mật ra sao không cần nói cũng biết. Nhưng mà những người này lại có thể không kinh động bất cứ ai, lặng yên không tiếng động lẻn vào, đủ để thấy họ có năng lực xuất sắc cỡ nào.

Trong quân doanh yên tĩnh, trừ binh lính tuần tra tới lui, tất cả tướng sĩ đều đã ngủ yên. Trong bóng đêm, chỉ thi thoảng truyền đến tiếng quạ kêu, làm cho người ta mơ hồ thấy bất an.

Người cầm đầu khoát tay ngăn cản mọi người phía sau tiếp tục tiến tới, cảnh giác nhìn bốn phía một chút, đột nhiên gấp rút thấp giọng nói: “Bị phát hiện, rút lui!.”

Những người khác cả kinh, còn chưa kịp phản ứng thì mưa tên màu bạc trong đêm đã phá không mà đến.

“Rút lui!.” Thân thủ tất cả những người áo đen này đều bất phàm, gần như là ngay lập tức tản ra bốn phía. Trong quân doanh cũng lập tức đèn đuốc sáng choang. Một nam tử áo đen bước ra từ chỗ tối, bên mép dâng lên nụ cười lạnh,nói: “Nếu đã tới thì đừng mong đi. Đuổi theo!.”

Vô số bóng ảnh màu đen từ khắp nơi trong đại doanh đảo qua, nhanh chóng đuổi theo phương hướng người áo đen chạy trốn.

Những người áo đen lẻn vào này cũng không trực tiếp chạy trốn mà ngược lại chạy loạn xung quanh, không ít người chaỵ vào khu để quân nhu, hiển nhiên là muốn ra tay hủy hơn phân nửa quân nhu và lương thảo của Mặc gia quân. Cần phải biết, tam quân chưa động, lương thảo đi trước. Thời điểm hai quân giao tranh, trừ lực chiến, binh pháp thì điều quan trọng nhất đó là lương thảo. Nếu không có lương thảo, thì cho dù ngươi có binh mã cường đại nhất thiên hả thì cũng chỉ có một kết quả là chết đói mà thôi.

Tính toán của bọn họ rất tốt, nhưng Mặc gia quân hành quân mấy trăm năm sao có thể không nghĩ qua vấn đề này. Mới vừa tiến vào kho lương thảo đã bị một đám người áo đen thần bí khó lường bao vây, đội ngũ hai bên không nói một lời liền ra tay.

Trên một bãi đất bí ẩn bên ngoài không xa, Từ Thanh Phong một thân áo đen đứng bên vách núi nhìn đại doanh phía trước trầm mặc như nước. Đứng bên cạnh hắn là hai huynh đệ, luôn luôn phóng túng không kiềm chế được – Hàn Minh Tích và tác phong nhanh nhẹn Hàn Minh Nguyệt, sau lưng họ còn một đám người áo đen cũng đang nhìn chằm chằm đại doanh lập lòe ánh lửa cách đó không xa.

“Thật là một nơi tốt mà.” Hàn Minh Tích cười hì hì nói với Từ Thanh Phong. Vốn là hắn và Hàn Minh Nguyệt phụng mệnh áp tải lương thực tới đây, không ngờ lại có cơ hội xem một màn kịch vui như vậy.

Hàn Minh Nguyệt có điều suy nghĩ, nhàn nhạt nói: “Cách làm việc của những người này tựa hồ có chút tương tự Kỳ Lân.”

Từ Thanh Phong ngạo nghễ nói: “Chẳng qua là bắt chước người khác mà thôi. Họa hổ họa bì nan họa cốt*, người Bắc Nhung có thể làm được đến mức này đã là không tệ. Nếu như bọn họ đã tới khiêu khích trước thì chúng ta cũng không ngại cho bọn họ một chút dạy dỗ. Người đâu!.”

* Họa hổ họa bì nan họa cốt: vẽ hổ thì dễ vẽ da nhưng khó vẽ xương. Ý trong ngữ cảnh là dễ bắt chước cái bên ngoài nhưng tinh túy cốt cõi bên trong thì khó

“Thống lĩnh.” Một người áo đen sau lưng tiến lên từng bước, khom người nghe lệnh.

Từ Thanh Phong nói: “Cách nơi này sáu mươi dặm có một trại lính của Bắc Nhung, các ngươi không ngại đến chơi một chút đi.”

“ Thuộc hạ tuân lệnh.” Người áo đen hắng giọng lên tiếng, vung tay lên, mang theo mười mấy người áo đen biến mất trong màn đêm.

Những người khác không nói lời nào, từ trên cao nhìn xuống đại doanh phía dưới. Nơi này nhìn qua thì không có gì đặc biệt nhưng mà nếu đứng trên vách núi thì có thể dễ dàng quan sát toàn bộ đại doanh. Chính vì như vậy, mấy người Bắc Nhung cho dù có bản lĩnh thông thiên đến đâu thì cũng khó thoát khỏi ánh mắt Kỳ Lân bọn họ.

“Bọn họ muốn rút lui.” Người Bắc Nhung phía dưới hiển nhiên biết chuyện không thành, hơn nữa bản thân bọn họ cũng chỉ là đến dò xét. Có thể đốt lương thảo Mặc gia quân dĩ nhiên là chuyện tốt, nhưng không đốt được cũng không vấn đề gì. Lại thấy lúc này không chiếm được ưu thế, liền lập tức chuẩn bị rút lui.

Từ Thanh Phong sờ sờ cằm cười nói: “Nếu đến đây để dò xét thì cho một người về là được rồi. Những người khác toàn bộ giết đi.” Hàn Minh Tích đứng bên cạnh không khỏi kéo khóe miệng, một người trở về so với không người nào quay về còn làm cho Bắc Nhung khó chịu hơn. Đây rõ ràng là nói với người Bắc Nhung, không phải ngươi phái người đến do thám sao, ông thả một người trở về báo tin đó, ông đây không sợ ngươi do thám.Vốn tưởng rằng trong mấy huynh đệ Từ gia thì Từ Thanh Phong là người lương thiện nhất, không ngờ, người này cũng chẳng phải hạng tốt đẹp gì.

Người Bắc Nhung muốn chạy, nhóm Kỳ Lân cũng thuận thế thả bọn họ ra ngoài. Thế nhưng không phải để bọn họ có cơ hội tẩu thoát mà là rời chiến trường ra ngoài đại doanh. Hơn hai mươi người áo đen chốc lát đã bị phân tách ra, ai lo người lấy, không tới nửa canh giờ, đại doanh vốn đèn đuốc sáng choang liền quay về yên lặng.

Trong bóng tối, ba người áo đen điên cuồng chạy về phía đại doanh Bắc Nhung. Bên đêm không có ánh trăng, mặc dù có chút điểm sáng nhưng cũng không đủ để chiếu rọi con đường phía trước. Ba người hoảng hốt chạy bừa trong rừng cây, cho nên vô tình bị mất phương hướng.

Dừng lại nhìn xung quanh một chút, tựa hồ không có truy binh đuổi theo nên thở phào nhẹ nhõm một hơi. Một người trong đó không nhịn được nói: “Không ngờ những người Trung Nguyên này lợi hại như vậy.” Bọn họ là người Hách Liên Chân và Hách Liên Bằng tỉ mỉ bồi dưỡng mấy năm qua, so với binh lính Bắc Nhung bình thường thì càng thêm tinh nhuệ, cường hãn. Người Bắc Nhung lấy võ vị tôn cho nên những chiến sĩ trong Nhai Tí ngày thường có chút xem thường binh lính Bắc Nhung khác, càng không cần phải nói là mấy người Trung Nguyên vốn nhu nhược trong mắt họ. Lại không ngờ rằng, tối nay Nhai Tí trận đầu ra quân, đừng nói là lấy một địch mấy mà ngay cả một đấu một thì bọn họ cũng không chiếm tiện nghi gì, thậm chí mơ hồ còn ở thế hạ phong.

“ Đấy chẳng qua là vì người Trung Nguyên giảo hoạt, đã mai phục từ trước mà thôi!.” Một người khác lại không chịu nhận thua. Thân thủ của hắn trên những người còn lại, mới vừa rồi đối địch với Mặc gia quân cũng không thua thiệt, chỉ là người bên mình không đủ nên không thể không trốn đi thôi. Lúc này đương nhiên là không chịu nhận thua.

Người còn lại không nhịn được cau mày nói: “Hình như chúng ta lạc đường rồi, vẫn là nhanh chóng trở về đại doanh đi.”

Hai người kia cũng gật đầu đồng ý, bọn họ đã chạy trong rừng cây hơn một canh giờ nhưng vẫn không tìm được đường ra, hiển nhiên là đã bị lạc.

“Đường đường là quân Nhai Tí tinh nhuệ của Bắc Nhung mà cư nhiên lại lạc đường, thật là cười chết người ta.” Trong rừng cây, một tràng cười sang sảng truyền ra từ chỗ tối, lơ lửng bất định khiến người ta trong khoảng thời gian ngắn không thể xác định âm thanh từ đâu tới.

Ba người đều biến sắc, “Người nào?”

“Làm sao ngươi biết chúng ta là Nhai Tí?” Nhai Tí chính là lá bài tẩy thần bí trong tay Hách Liên Chân, đừng nói là người ngoài, ngay cả Bắc Nhung Vương và Gia Luật Dã trước đó cũng không biết. Không ngờ đối phương vừa mở miệng đã vạch trần thân phận bọn họ.

Người tới cười nói: “Chỉ cần là bọn man di dám cả gan bước chân vào Trung Nguyên, thì há Mặc gia quân ta lại không biết?”

“Kỳ Lân?” Ba người cùng kêu lên, ánh mắt cảnh giác nhìn chằm chằm bóng tối hư vô.

“Chính là Kỳ Lân. Các vị không phải là muốn lãnh giáo Kỳ Lân có chỗ nào lợi hại sao?Tại sao lại muốn rời đi?” Người trong bóng đêm cười nói

Người áo đen cầm đầu lạnh lùng nói: “Có bản lãnh thì ra đây đấu, chẳng lẽ các ngươi chỉ có thể lén lén lút lút trốn trong bóng tối sao?” Nam tử trong bóng tối cười lạnh một tiếng. “Đang định thu thập ngươi đây!.” Một bóng đen giống như lưu quang mạnh mẽ bắn tới, ba nam tử Bắc Nhung còn chưa nhìn rõ dáng vẻ nam tử cầm đầu kia thì đã cảm thấy trên cổ chợt lạnh. Một bàn tay lạnh như băng đặt trên cổ nam tử Bắc Nhung, hơi dùng sức một chút cổ họng người đó đã phát ra tiếng khanh khách, ngã trên mặt đất không còn hơi thở.

Hai nam tử Bắc Nhung còn lại nổi giận gầm lên một tiếng, đánh về phía bóng đen. Bóng đen hừ nhẹ một tiếng, một đạo hàn quang chợt lóe, nhuyễn kiếm sắc bén trong bóng đêm vẽ ra những đóa hoa đẹp mắt. Nhưng chỉ trong chốc lát, lại có thêm một người ngã xuống đất không dậy. Nam tử Bắc Nhung còn lại cơ hồ bị dọa cho bể mật gần chết. Chỉ cần là người thì đều sợ chết. Người Bắc Nhung tuy dũng mãnh hơn người Trung Nguyên nhưng không có nghĩa là bọn họ không sợ chết bằng người Trung Nguyên. Nếu như ở trên chiến trường, hai quân giao chiến có lẽ không để ý sinh tử, nhưng lúc này trong bóng tối vô tận, đối mặt với bóng đen thần bí khó lường, bên cạnh lại là thi thể hai đồng bào của mình, nam tử Bắc Nhung vốn đã phải chạy trốn hơn một canh giờ rốt cuộc không giữ được ý chí, nổi giận gầm lên một tiếng, cũng không quản chiêu thức hay chênh lệch địch ta gì đó, chỉ điên cuồng nhào về phía bóng đen. Bóng đen cười lạnh một tiếng, xoay người xuất hiện sau lưng nam tử Bắc Nhung, một chưởng vừa đúng rơi vào sau cổ hắn. Nam tử Bắc Nhung điên cuồng kia nhất thời uể oải nằm trên mặt đất, rừng cây lại hồi phục sự yên lặng.

Nam tử áo đen thu hồi nhuyễn kiếm, xoay người ra khỏi rừng cây. Ngoài rừng, đám người Từ Thanh Phong, Hàn Minh Tích đã sớm chờ ở đó, bóng đen đi ra khỏi rừng cây, dưới ánh sao lộ ra dung nhan tuấn tú, người này không phải Trác Tĩnh thì là ai?

Hàn Minh Tích dựa vào thân cây khô nhàm chán ngáp ngáp một cái nói: “Chính là ba tên tiểu mao tặc chạy trốn mà thôi, có cần tâm phúc đắc lực nhất bên người Định Vương phi tự mình ra tay sao? Xem thường bọn ta hả.”

Trác Tĩnh cũng không để ý, nhàn nhạt nói: “Chỉ là Vương phi muốn biết thực lực của những người này rốt cuộc thế nào?”

Từ Thanh Phong có chút tò mò hỏi: “Thế nào?” Bọn họ chứng kiến cuộc chiến tối nay từ đầu đến cuối, tất nhiên cũng nhìn ra được thực lực những người này không kém Kỳ Lân quá xa. Cũng không hổ là người Hách Liên Chân mất mấy năm tâm huyết huấn luyện ra.

Trác Tĩnh cười nói: “Thân thủ không tệ lắm, nhưng các phương diện khác thì kém xa.” Kỳ Lân huấn luyện, thân thủ cá nhân dĩ nhiên quan trọng, nhưng cũng không phải tuyệt đối. Trong Kỳ Lân cũng có những người thân thủ so ra chỉ hơn binh lính bình thường một chút mà thôi. Nhưng mà họ lại có sở trường mà người bình thường không có. Hơn nữa, Kỳ Lân am hiểu nhất chính là tác chiến đồng đội. Nếu như bị bọn họ bao vây thì cho dù là cao thủ nhất đẳng chỉ sợ cũng không dễ dàng thoát thân. Mặt khác, còn có các kỹ năng khác, giống như tối nay, những người Bắc Nhung này bị lạc trong rừng cây, chuyện này tuyệt đối sẽ không xảy ra trên người Kỳ Lân.

Hơn nữa, tố chất tinh thần của những người Bắc Nhung này cũng kém xa không bằng những thành viên ưu tú nổi bật của Kỳ Lân. Mấy năm nay Kỳ Lân dưới tay thống lính Tần Phong dần dần tạo thành hệ thống chuẩn mực, từng đội viên chính thức không ai không nhiều lần bước ra từ tuyệt cảnh. Gặp kẻ mạnh thì mạnh hơn, thân trong hiểm cảnh thì càng thêm tỉnh táo chứ không phải là không còn ý chí, nổi điên.

Từ Thanh Phong gật đầu nói: “Vậy thì tốt. Chúng ta trở về đi.”

Tảng sáng, Hách Liên Bằng và Gia Luật Dã đã ngồi trong đại doanh chờ tin tức. Mày kiếm Gia Luật Dã hơi nhíu, trong lòng có mấy phần thấp thỏm bất an. Từ lần đầu khai chiến với Mặc gia quân, hắn đã mơ hồ bận tâm đến Kỳ Lân của Diệp Ly. Mặc dù Kỳ Lân vẫn không có độngt ĩnh, nhưng danh tiếng một kích tất trúng chưa bao giờ bại của bọn họ luôn làm cho đáy lòng hắn bị bịt kín một tầng bóng ma bất an. Nếu như Nhai Tí của Hách Liên Bằng có thể khắc chế Kỳ Lân mà nói…thì lúc hắn hành quân đánh giặc thứ phải cố kỵ cũng ít đi nhiều.

Nhìn sắc trời còn chưa sáng bên ngoài, Gia Luật Dã có chút thất vọng thở dài nói: “Xem ra là không được rồi.”

Trên mặt Hách Liên Bằng không chút lo lắng, lạnh nhạt nói: “Điện hạ không cần lo lắng, những người này thất bại vốn là chuyện có thể đoán trước. Nếu như Mặc gia quân ngay cả một chút ngoài ý muốn nho nhỏ này cũng không thể ứng phó được thì Mặc gia quân không khác nào không tránh nổi một kích. Lần này mạt tướng chỉ muốn biết, Kỳ Lân của Mặc gia quân mạnh như thế nào.”

Nghe Hách Liên Bằng nói thể, Gia Luật Dã cũng yên tâm, nói: “Trong lòng Hách Liên ngươi hiểu rõ là tốt rồi. Diệp Ly người này tuy là nữ nhi những cũng không dễ đối phó hơn Mặc Tu Nghiêu bao nhiêu. Hách Liên ngàn vạn lần cẩn thận.”

“Hử?” Hách Liên Bằng có chút ngoài ý muốn nhìn GIa Luật Dã, ngoài ý muốn thấy Gia Luật Dã coi trọng Diệp Ly. Cho dù Gia Luật Dã không nói thì hắn cũng tuyệt đối không xem nhẹ Diệp Ly.

Gia Luật Dã nở nụ cười khổ, lắc đầu nói: “ Ta cũng là mới nghĩ ra trong hai ngày này thôi. Nhậm Kỳ Ninh chính là thua trong tay Diệp Ly…Chỉ sợ từ lúc Nhậm Kỳ Ninh tới Ly thành thì Diệp Ly đã bắt đầu tính toán hắn. Những chuyện này Mặc Tu Nghiêu và Từ Thanh Trần không cách nào nhúng tay vào. Còn có, năm đó Diệp Ly ở Tây bắc đánh bại Lôi Chấn Đình, rất nhiều người đều nói là ngoài ý muốn. Nhưng người Trung Nguyên bọn họ lại có một câu nói rất hay, nhiều điều ngoài ý muốn gộp lại chỉ sợ không phải là ngoài ý muốn, mà là sớm đã dự mưu.”

Hách Liên Bằng gật đầu đồng ý, nói: “Lời điện hạ nói không sai. Hai năm qua mạt tướng cũng đã nghiêm túc nghiên cứu từ đầu đến cuối cách Diệp Ly đánh bại Lôi Chấn Đình năm đó. Rõ ràng là Diệp Ly cố ý ra vẻ yếu thế, dụ đại quân Lôi Chấn Đình vào bụng, lại từ phía sau cắt đứt đường tiếp tế lương thảo. Lại bỏ ra một tòa thành Tín Dương để tiêu diệt đội quân tinh nhuệ nhất Tây Lăng. Lôi Chấn Đình bại trận đó, quả thật không oan. Định Vương phi tuy là nữ lưu nhưng không hề thiếu tuệ nhãn, tâm kế, quyết đoán, dứt khoát, nếu không phải vì thân nữ nhi, thì chỉ sợ lúc này tranh bá thiên hạ sẽ nhiều hơn một vị.”

Hai người đều trầm mặc, sau khi cân nhắc lại thế cục hôm nay thì không khỏi cảm thán Trung Nguyên thật là địa linh nhân kiệt, Bắc Nhung muốn chinh phục Trung Nguyên có thể nói là rất khó khăn.

“Khởi bẩm Vương tử, Hách Liên tướng quân, nhân mã phái ra đêm qua đã trở lại.” Bên ngoài trướng có người bẩm báo nói.

Gia Luật Dã không khỏi đứng dậy, hỏi: “Bao nhiêu người trở lại?”

Thị vệ ngoài trướng do dự một chút, mới đáp: “Bẩm điện hạ, chỉ có một người.”

“Một người?” Không chỉ là Gia Luật Dã mà ngay cả Hách Liên Bằng cũng có chút kinh ngạc. Mặc dù lúc tán gẫu có nói tối nay Nhai Tí hẳn sẽ thất bại, cũng coi như là một bài học cho đám thủ hạ tâm cao ngạo khí này, nhưng mà, cho dù là Hách Liên Bằng cũng không ngờ rằng, cư nhiên sẽ chỉ có một người còn sống trở về. Vốn là hắn cho rằng những người này mặc dù không đánh lại Mặc gia quân hoàn thành nhiệm vụ thì ít nhất cũng có thể trốn về.

“Cho hắn đi vào!.” Hách Liên Bằng trầm giọng nói.

Không lâu sau, một nam tử áo đen thân hình chật vật đi vào, thần sắc ảm đạm không ánh sáng, quỳ xuống trước mặt Gia Luật Dã và Hách Liên Bằng. “Thuộc hạ ra mắt Vương tử, tướng quân.”

Hách Liên Bằng cau mày, trầm giọng nói: “ Chuyện gì đã xảy ra?”

Nam tử áo đen đem toàn bộ sự việc ngày hôm qua nói ra một lần, thì ra nam tử áo đen này chính là người cuối cùng bị Trác Tĩnh đánh ngất xỉu trong rừng cây. Lúc ấy Trác Tĩnh xuống tay không tính là nặng, cho nên không lâu sau hắn đã trở về đại doanh. Lảo đảo nghiêng ngả chạy ra khỏi rừng cây, lúc trở lại đại doanh Bắc Nhung thì trời cũng dần sáng.

Sắc mặt Hách Liên Bằng và Gia Luật Dã càng thêm khó coi, rõ ràng là Mặc gia quân cố ý để lại một người chạy về báo tin. Đợi đến khi nam tử áo đen nói xong, Hách Liên Bằng đứng dậy nhanh như cắt chém xuống cổ nam tử áo đen một đao. Nam tử áo đen trợn to hai mắt, té xuống đất, chết không nhắm mắt. Hắn không chết trong tay kẻ địch mà cuối cùng lại chết trong tay người đã huấn luyện ra mình.

Hách Liên Bằng tùy tiện lau vệt máu trên đao, lãnh đạm nói: “Nếu chỉ còn sót lại một mình ngươi, thì cũng không cần trở về nữa.” Mặc dù tối hôm qua hắn muốn đè sự kiêu ngạo của những người này nhưng mà kết cục thảm bại như vậy không phải là cho bọn họ một bài học mà lđã hoàn toàn đánh tan sĩ khí những người này. Nếu như để bọn họ trở lại Nhai Tí, những chuyện này truyền ra tất sẽ khiến trên dưới Nhai Tí sinh ra cảm giác sợ hãi trời sinh đối với Kỳ Lân của Mặc gia quân, sau này lúc đối chiến cũng hết sức bất lợi. Người Trung Nguyên có câu không sai, không biết thì không sợ.

“Khởi bẩm điện hạ, Diệp Hạ tướng quân phái người tới báo, tối qua trong doanh trại của ngài ấy bị tập kích. Hai kho lúa bị đốt sạch!.”Ngoài cửa binh lính vội vã tới bẩm báo.

Gia Luật Dã trầm mặt, cắn răng nghiến lợi nói: “Kỳ Lân!.”

Hách Liên Bằng rũ mắt, trầm giọng nói: “ Nhanh như vậy đã phản công rồi sao, quả nhiên không hổ là Mặc gia quân.”

Gia Luật Dã lạnh lùng nói: “ Hách Liên, Bản vương không cần biết ngươi định dùng biện pháp gì, nhất định phải nhanh chóng giải quyết Kỳ Lân cho Bản vương! Nếu không, bọn họ sớm muộn cũng trở thành tai họa trong tim bản vương.” So với Mặc gia quân, lương thảo đối với Bắc Nhung mà nói còn quan trọng hơn. Cho dù Mặc gia quân không có lương thảo thì vẫn có thể nghĩ cách điều động từ nơi khác. Hôm nay lãnh thổ Định Vương phủ nắm trong tay gần như toàn bộ hai nước Tây Lăng và Đại Sở. Diện tích so với Đại Sở trước đây không tính là nhỏ, cho dù trong đó không bao gồm Giang Nam- kho lúa lớn của Đại Sở nhưng mà gom góp vài chục vạn quân lương cũng dễ như trở bàn tay. Nhưng xét đại quân Bắc Nhung, vương đình Bắc Nhung cách Đại Sở ngàn dặm, chính bản thân Bắc Nhung cũng không giỏi trồng lương thực, chỉ có thể cướp đoạt của dân chúng trong quan ngoại. Nhưng mà cố tình là thời điểm mới vào Tử Kinh quan, dân chúng phương Bắc đã bị bọn họ giết phân nửa, trải qua hai năm, dân chúng phương Bắc có thể nói là mười thì còn một, nơi nào còn có nhiều lương thực cho bọn họ cướp chứ? Mặc dù chỉ tổn thất hai kho lúa không lớn, nhưng vẫn khiến cho Gia Luật Dã nổi giận lôi đình, tức giận không thôi.

Hách Liên Bằng lên tiếng: “Xin Thất vương tử cứ yên tâm.”

“Chỉ mong ngươi sẽ không để Bản vương thất vọng.” Gia Luật Dã trầm giọng nói.

Trong đại doanh Mặc gia quân, Diệp Ly nghe Trác Tĩnh bẩm báo xong không khỏi cười một tiếng, nói: “ Tên Hách Liên Bằng này, cũng có chút thú vị.”

Mặc Tu Nghiêu không vui hừ nhẹ một tiếng nói: “Thú vị chỗ nào chứ? Bản vương thấy thay vì giành thời gian luyện ra mấy thứ không biết có tác dụng không kia thì chẳng ra luyện vài chục vạn tinh binh còn hơn.” Thời đại này vẫn chưa có khái niệm tác chiến đặc biệt, ngoại trừ Diệp Ly tự nhiên không có người nào có thể đưa ra phương án tác chiến đoàn thể và phương pháp huấn luyện thực tế. Trong mắt Mặc Tu Nghiêu, cái mà Hách Liên Bằng gọi là Nhai Tí ngay cả ám vệ trong Định Vương phủ cũng không bằng. Quan trọng nhất chính là, Hách Liên Bằng căn bản không xác định được sự ra đời của Nhai Tí là để làm gì. Bây giờ nhìn lại, giống như chỉ là vì đối nghịch Kỳ Lân mà tạo thành nhưng bọn họ hết lần này đến lần khác không phải là đối thủ của Kỳ Lân, chẳng khác gì Hách Liên Chân và Hách Liên Bằng đã uổng phí thời gian vô ích.

Diệp Ly cười yếu ớt nói: “Hách Liên Bằng đã có ý tưởng này thì hiển nhiên là hướng về ta mà tới. Vậy thì vị danh tướng mới của Bắc Nhung này liền giao cho ta đối phó đi.”

Mặc Tu Nghiêu trầm ngâm chốc lát, mới gật đầu nói: “Cũng tốt, chờ Hà Túc tới thì sẽ để hắn đi theo nàng như cũ. Mặt khác, Vân Đình, Trần Vân, các ngươi cũng đi theo Vương phi đi.”

“Vâng, Vương gia.” Vân Đình Và Trần Vân bước ra khỏi hàng, khom người lên tiếng. Vân Đình ban đầu vốn là thủ hạ của Mộ Dung Thận ở Vĩnh Lâm, được Diệp Ly mang về Mặc gia quân, còn Trần Vân luôn rất khâm phục vị Vương phi trẻ tuổi này. Mặc Tu Nghiêu phân phó như vậy, hai người dĩ nhiên đều vui mừng đáp ứng.

Diệp Ly gật đầu đáp ứng. Các tướng lĩnh phía dưới nhìn nhau mấy lần, địa vị Diệp Ly trong lòng bọn họ càng sâu thêm một tầng. Hà Túc vốn là ám vệ bên cạnh Định Vương phi, hôm nay nắm giữ ba mươi vạn đại quân trong tay, không hề thua kém các lão tướng trong Định Vương phủ. Lần này đi theo Vương phi bình định Bắc Cảnh, Vương gia vẫn như cũ cho Hà Túc đi theo Vương phi, rõ ràng là muốn đem binh mã dưới tay hắn toàn quyền giao cho Vương phi, trở thành thân binh hữu danh hữu thực trong tay Vương phi. Thế đạo hôm nay quan trọng nhất chính là gì? Đương nhiên là binh quyền, Vương gia ngay cả binh quyền cũng có thể chia sẻ với Vương phi thì còn cái gì là không thể cho?

Hôm nay Định Vương phủ và Bắc Nhung toàn diện khai chiến, toàn bộ chiến trường trải dài từ Hồng Nhạn Quan đến gần Sở Kinh. Cả chiến trường chiếm cứ hơn nửa phương Bắc, tự nhiên không thể chỉ vây quanh một chỗ lớn. Mặc gia quân đồng dạng chia ra làm ba cánh trái, phải, giữa. Lộ quân cánh phải do Diệp Ly thống lĩnh, đóng từ Hồng Nhạn quan đến núi Linh Thứu. Cánh trái do Lữ Cận Hiền lĩnh suất, chiếm cứ một trăm dặm ngoài Lương Thành và Sở kinh. Mà Mặc Tu Nghiêu trấn giữ cánh quân chính giữa, trấn thủ đại doanh Măc gia quân. Cho nên Diệp Ly mới từ Bắc Cảnh trở lại, chưa nghỉ ngơi mấy ngày đã phải rời đi.

Nếu Diệp Ly muốn, đương nhiên có thể ở lại đại doanh với Mặc Tu Nghiêu. Cho dù Diệp Ly không làm gì thì trên dưới Mặc gia quân cũng tuyệt đối không chút phê bình vị Vương phi này, nhưng mà Diệp Ly không muốn như vậy. Nàng dong ruổi sa trưởng không phải là để đạt được sự công nhận của Mặc gia quân mà đơn giản là nàng thích. Cho dù đã sống qua một đời, những xuất thân quân nhân thế gia hiên ngang oai hùng từ trong xương chưa bao giờ phai mờ. Cho nên người trong thiên hạ đều cảm thấy, bề ngoài của Vương phi giống như tài nữ thư hương nhưng phong cách hành sự không khác gì hậu duệ tướng môn.

Bên ngoài doanh trại Mặc gia quân, mấy người Trác Tĩnh, Tần Phong đứng xa xa nhìn trời ngắm đất chứ nhất định không nhìn Định Vương điện hạ anh minh thần võ, ngạo thị thiên hạ cách đó không xa.

Lân Hàn nhìn trời, sờ sờ lỗ mũi, dùng ánh mắt hỏi Tần Phong: Rốt cuộc có đi không? Trời tối rồi.

Tần Phong sờ sờ lỗ mũi, liếc mắt: Làm sao ta biết được?

Trác Tĩnh mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim: Hôm nay không đi thì mai đi. Vương gia Vương phi không vội thì chúng ta vội cái gì?

Bên cạnh, Phượng Chi Dao tới đưa tiễn có chút lúng túng nhìn những người khác, quả quyết quyết định quan hệ của hắn với đám Tần Phong tốt hơn quan hệ với Định Vương phi, cho nên vẫn đến tiễn bọn họ đi. Bốn người đưa mắt nhìn nhau, mặt không biểu tình nhưng trong lòng đều rối rít thét gào: Ông đây kiếp trước đã tạo nghiệt gì mà kiếp này bị thứ người này nô dịch hơn nửa đời người? Nếu người ngoài thấy được, không phải mặt mũi ông đây đều vứt sách rồi sao.

Bên kia, Diệp Ly bất đắc dĩ nhìn người nào đó đang giương mắt nhìn mình chằm chằm, thở dài: “Tu Nghiêu, ta phải đi.”

Mặc Tu Nghiêu có chút u oán nói: “A Ly mới trở lại thôi mà, sao không ở lại trong quân với ta? Bên núi Linh Thứu ta để Nam hầu đi không được sao?”

Diệp Ly dịu dàng nói: “ Lúc trước chúng ta đã bàn xong rồi mà.”

“ Bàn rồi cũng có thể đổi ý. Bản vương đổi ý.” Mặc Tu Nghiêu hùng hồn nói. “ Bản vương hạ lệnh cha con Nam hầu lập tức chạy tới núi Linh Thứu.”

Diệp Ly liếc mắt nhìn trời, tật xấu không có việc gì liền làm nũng này là từ đâu mà ra? Ở trước mặt người khác cũng không thấy hắn không bình thường như vậy mà,” Chàng bằng tuổi Mặc Tiểu Bảo đó hả? Mặc Tiểu Bảo cũng không hay lật lọng giống chàng. Ngoan….Nhanh một chút đánh bại Bắc Nhung thì sẽ không có chuyện gì rồi.”

Mặc Tu Nghiêu đem nàng kéo vào lòng, buồn buồn nói: “A Ly gạt ta, đánh xong Bắc Nhung còn có Lôi Chấn Đình, nói không chừng còn có Mặc Cảnh Lê. Bọn họ sao lại không chết chứ!.” Chôn mặt vào hõm vai Diệp Ly, trong con ngươi xẹt qua một tia đỏ u ám, Mặc Tu Nghiêu tối tăm nói. Diệp Ly nhẹ giọng thở dài, “Bọn họ sẽ chết, đừng náo loạn nữa, ta phải đi rồi.”

Khuyên can một hồi, Mặc Tu Nghiêu cuối cùng cũng buông Diệp Ly ra. Vẻ mặt âm trầm nhìn nàng lên ngựa thúc ngựa rời đi. Phượng Chi Dao đứng bên cạnh không khỏi thấp giọng buồn cười, “ Vương gia, cũng không phải lần đầu tiên Vương phi rời nhà, không cần phải tỏ vẻ khó buông như vậy đi?” Quan trọng nhất là, ngươi tùy tiện phá hỏng hình tượng như vậy, đừng nói là thuộc hạ mà ngay cả ta – người anh em lớn lên từ nhỏ với ngươi cũng rất khó tiếp nhận a.

“ Hừ! Còn có thời gian đứng đó nói giỡn, không bằng nhanh một chút giết Gia Luật Dã cho Bản vương !” Mặc Tu Nghiêu nhàn nhạt liếc Phượng Chi Dao một cái, hừ lạnh một tiếng, phẩy tay áo bỏ đi. Nào còn có nửa điểm bộ dáng vô hại như mới vừa rồi ở trước mặt Diệp Ly

Phượng Chi Dap rên một tiếng, đỡ ngực bất đắc dĩ cười khổ. Thật đúng là trọng sắc khinh bạn mà, trong lòng tức giận cũng không cần phải trút lên người qua đường vô tội như hắn chứ. Nếu không muốn để Vương phi rời đi thì ngay từ đầu ngươi đừng đáp ứng có phải hơn không? Phượng Chi Dao oán thầm trong lòng, những cũng không thể làm gì khác ngoài theo sau, ai bảo hắn xui xẻo lúc kết giao bằng hữu không cẩn thận chứ?

Đoạn người Diệp Ly rời đại doanh Mặc gia quân, nhanh chóng thúc ngực chạy về đại doanh núi Linh Thứu. Nơi này không chỉ gần Hồng Nhạn quan mà còn gần khu vực chiếm đóng của Lôi Chấn Đình. Lôi Chấn Đình hiện có mấy chục vạn binh mã trong biên cảnh, mặc dù Tây Lăng hôm nay bề bộn nhiều việc nhưng không ai dám nói chính xác liệc Lôi Chấn Đình có thể nhân lúc Bắc Nhung và Mặc gia quân đánh nhau kịch liệt mà đi lên chen một chân hay không. Cho nên, Diệp Ly tự mình đóng ở nơi này, để phòng ngừa vạn nhất có gì ngoài ý muốn phát sinh thì có thể ứng biến tốt.

Núi Linh Thứu cách đại doanh cánh giữa của Mặc gia quân hơn hai trăm dặm, cho dù đoàn người Diệp Ly ra roi thúc ngựa thì ít nhất cũng phải đến tối mới tới nơi, nhưng mà trong doanh luôn có người trông coi, hơn nữa Hồng Nhạn quan cũng có Nguyên Bùi lão tướng quân trấn giữ nên đám người Diệp Ly cũng không gấp.

Đoàn người phóng ngựa suốt dọc đường đi, không nhanh không chậm chạy tới núi Linh Thứu. Thời điểm vừa đi tới khe núi, Tần Phong đi đầu bỗng kéo lại dây cương. Tuấn mã đang phi như bay chợt bị ghìm chặt, con ngựa hí một tiếng, hai chân giơ lên, đi vòng quanh mấy bước mới dừng lại. Đám người Diệp Ly đi sau hắn tự nhiên cũng ngừng lại theo.

“Phía trước là bằng hữu phương nào, kính xin hiện thân gặp mặt.” Tần Phong cao giọng nói, âm thanh trong khe núi vọng lại một cách quái dị.

“Ha ha…Định Vương phi, tại hạ ngưỡng mộ đại danh đã lâu, hôm nay vừa thấy quả nhiên danh bất hư truyền.” Trên sơn đạo trước mặt, một nam tử trẻ tuổi sắc bén khoác chiến bào, cầm trường đao trong tay xuất hiện, cười lớn, chắp tay chào Diệp Ly. Diệp Ly hơi nhíu long mày, thúc ngựa tiến lên lạnh nhạt cười nói: “Hách Liên tướng quân, hạnh ngộ.”

Nụ cười trên mặt Hách Liên Bằng hơi thu lại, “ Ánh mắt Định Vương phi thật tốt.”

Diệp Ly cười nhạt nói: “Dám cản đường trong địa bàn Mặc gia quân ta khống chế, trừ Hách Liên tướng quân ra thì còn có thể là ai? Hôm nay Hách Liên tướng quân tới cũng mang theo Nhai Tí của ngươi sao?” Nghe lời này của Diệp Ly, mí mắt Hách Liên Bằng giật giật. Lần trước hắn đánh giá thấp thực lực Mặc gia quân cho nên toàn quân phái ra mới bị diệt. Tuy nói là chỉ phái ra mấy chục người đi dò xét nhưng mà dò xét đến mức toàn quân bị diệt thì cũng chẳng phải chiến tích vẻ vang gì. Trầm giọng nói : “Tại hạ quả thật có mang theo Nhai Tí tới, nhưng mà thoạt nhìn Vương phi không mang Kỳ Lân bên người. Thật sự là tiếc nuối. Chẳng lẽ Vương phi cho rằng, nơi này thuộc sự khống chế của Mặc gia quân thì sẽ không có bất cứ nguy hiểm nào nên có thể hoành hành ngang ngược sao?”

“Sao Bản phi có thể nghĩ như vậy chứ? Kể cả người ngồi trong nhà còn có tai họa tìm tới cửa cơ mà. Chẳng qua là, Bản phi không thể vì thế mà ngay cả cửa cũng không ra đi? Đây chẳng phải là vì chuyện nhỏ mà bỏ việc lớn sao?” DIệp Ly cười nói.

Hách Liên Bằng như có điều suy nghĩ, quan sát nữ tử áo trắng trước mắt, so với con gái Bắc Nhung thì con gái Trung Nguyên xưa nay đều trông trẻ hơn. Nếu là ở Bắc nhung, dáng vẻ Diệp Ly nhìn qua cũng chưa đến mười bảy mười tám tuổi. Một thân quần áo đơn giản màu tuyết, mái tóc đen nhánh vén lên một cách tùy ý nhẹ nhàng, trong gió nhẹ áo trắng và mái tóc hơi bay bay trông giống như thánh nữ tuyết sơn trong truyền thuyết cổ xưa.

“Hôm nay tại hạ tới muốn mời Vương phi tới làm khách trong quân Bắc Nhung, kính xin Vương phi nể mặt.” Hách Liên Bằng trầm giọng nói.

Nghe vậy, ánh mắt đám người Tần phong, Trác Tĩnh nhìn về phía Hách Liên Bằng càng thêm mấy phần âm trầm cùng với ngoan lệ. Mấy người thúc ngựa tiến lên chắn trước mặt Diệp Ly, Hách Liên Bằng thấy thế cũng không thèm để ý, ha ha cười một tiếng vung tay lên, trong sơn đạo hiện ra một đám người áo đen, liếc nhìn đoán chừng có hơn trăm người. Hách Liên Bằng nhìn Diệp Ly nghiêm túc nói: “Kính xin Vương phi nể mặt.”

Tần Phong cười lạnh một tiếng nói: “Chỉ bằng mấy người này mà đã muốn mang Vương phi đi. Các hạ không khỏi quá mức tự đại.”

“Hử?” Hách Liên Bằng khiêu mi, khẽ quét mắt về phía đám người Tần Phong, “Dám hỏi mấy vị này là?” Hắn đương nhiên nhìn ra khí thế trên người Tần Phong tuyệt đối không chỉ đơn giản là thị vệ bình thường. Chỉ tiếc, tin tình báo của Bắc nhung thua xa Mặc gia quân, thậm chí ngay cả mấy thân tín bên người Diệp Ly cũng không thể nhận ra.

Tần Phong nhàn nhạt nói: “Hạng người vô danh, không nhọc Hách Liên tướng quân hỏi tới. Chẳng qua là nếu Hách Liên tướng quân muốn mời Vương phi đến làm khách thì phải hỏi qua ý kiến bọn ta đã.”

Hách Liên Bằng nhếch miệng cười một tiếng, nói: “ Thật vậy sao? Đã như vậy…Lên đi!.”

Đám người áo đen phía sau lĩnh mệnh,lập tức vây kín trước mặt đám người Diệp Ly. Đám người Tần Phong, Lâm Hàn bay về phía trước, còn Trác Tĩnh lại lui về phía sau, đi đến bên cạnh Diệp Ly cũng không ra tay. Lần này Diệp Ly ra cửa người mang theo bao gồm Tần Phong, Vân Đình, Trần Vân tổng cộng cũng chỉ hơn mười người. Đấu với hơn trăm thủ hạ của Hách Liên Bằng ngay từ đầu ra tay cũng có chút cật lực. Nhưng mà những người này đều là tinh nhuệ trong tinh nhuệ trăm dặm mới tìm được một, cho nên dù kẻ địch có đông thì cũng không rơi vào thế hạ phong.

Thấy tình hình này, cho dù là Hách Liên Bằng cũng không nhịn được hơi biến sắc. Không biết những người này là do Mặc Tu Nghiêu vì bảo vệ Diệp Ly mà phái tới hay là sức chiến đấu của Mặc gia quân vốn cường hãn như vậy. Nếu là vế sau, chỉ sợ đại quân Bắc Nhung khó mà chịu đựng nổi.

“Không hổ là tinh nhuệ Mặc gia quân, quả nhiên thân thủ bất phàm.” Hách Liên Bằng hắng giọng khen, “Vương phi, cho dù người của ngươi có lợi hại đi chăng nữa, chỉ sợ cũng không địch lại nhiều người như vậy đi? Cần gì khiến cho thuộc hạ liều mình hi sinh? Tại hạ thật lòng mời Vương phi đến Bắc Nhung làm khách sao Vương phi lại không nể mặt?” Dung mạo Hách Liên Bằng không tính là anh tuấn nhưng cũng mang theo khí thế dũng mãnh mà nam tử Trung Nguyên hiếm có. Nhưng lời nói ra lại tỏ vẻ nho nhã như vậy…ngược lại khiến cho người ta cảm thấy quỷ dị không hài hòa.

Diệp Ly cười nhạt nói: “ Hình như Hách Liên tướng quân rất hứng thú với Kỳ lân của Bản phi?”

Hách Liên Bằng thiêu mi, cười nói: “Nói ra thật xấu hổ, tại hạ quả thât cảm thấy rất hứng thú.Vương phi có thể huấn luyện ra một đội binh mã thần bí như vậy, chiến lực thậm chí hơn xa lá bài chủ chốt Hắc Vân kỵ của Mặc Gia quân, điều này khiến tại hạ không thể không kính phục. Thật muốn lãnh giáo Vương phi một phen.”

Diệp Ly gật đầu nói: “Đã như vậy, Bản phi liền cho ngươi biết, Kỳ Lân….Nên dùng thế nào?” Lời còn chưa dứt, bàn tay trắng nõn của Diệp Ly vung lên, vèo một tiếng bén nhọn phá không mà ra, một đạo lục bích hướng về phía bầu trời, trong nháy mắt tạo ra khói lửa màu xanh biếc trên không trung. Chỉ chốc lát sau, các địa điểm cách đó không xa đồng thời dâng lên màu khói xanh.

Hách Liên Bằng trầm mặt, lạnh lùng nói: “Nơi này sao có thể có Kỳ Lân? Vương phi nếu có kế gì tại hạ sẽ bồi đến cùng?” Hai đạo khói lửa kia hiển nhiên là người Mặc gia quân đáp lại lời gọi của Diệp Ly, chắc hẳn đây chính là một trong những mánh khóe của Kỳ lân.

Diệp Ly lắc đầu cười nói: “Tướng quân cho rằng Bản phi đang tính kế ngươi sao? Cách dùng Kỳ Lân đó chính là tùy lúc tùy nơi, nơi nào cũng có. Nơi đây vẫn là chiến trường, như vậy sao có thể thiếu bọn họ được?”

Hách Liên Bằng cười lạnh một tiếng, so với Kỳ Lân thì Nhai Tí trong tay hắn đúng là không ra sao. Nhưng mà cũng không sao…” Vậy Vương phi không ngại nhìn một chút xem bọn họ có kịp tới cứu ngươi hay không?” Nói xong, Hách Liên Bằng phi thân lên, nhào tới Diệp Ly ở phía đối diện. Nhưng điều đáng kinh ngạc là, Hách Liên Bằng không giống người Bắc nhung khác chỉ coi trọng ngoại công, ngược lại hắn cũng tu luyện nội công Trung Nguyên, hơn nữa công lực cũng không thấp. Ít nhất, lấy nhãn lực Diệp Ly thì không nhìn ra hắn sâu cạn thế nào

Trác Tĩnh bên người Diệp Ly nhảy lên, phi thân về phía trước. Hai người trên không trung bắt đầu giao thủ, trong nháy mắt đã qua mười mấy chiêu mới song song rơi xuống đất. Sắc mặt Trác TĨnh hơi trầm xuống, Hách Liên Bằng võ công cao cường là ngoài dự liệu của hắn. Nếu bình thường Tần Phong, Lâm Hàn liên thủ không khó để thắng, nhưng mà bây giờ không được.

Hách Liên Bằng rất tự tin với võ công của mình, mấy lần trước giao thủ với Mặc gia quân hắn chưa gặp phải đối chủ, mặc dù Mặc Tu Nghiêu cũng không ra tay. Lại không ngờ rằng lúc này bị một thị vệ bình thường ngăn cẳn. Lạnh lùng cười một tiếng, Hách Liên Bằng khen: “Công phu tốt lắm.”

Trác Tĩnh im lặng không nói, nhìn chằm chằm Hách Liên Bằng.

Hách Liên Bằng hừ nhẹ một tiếng, cười nói: “Đáng tiếc vẫn kém một chút.” Nói xong cũng không quản Trác Tĩnh, lần nữa phi thân đánh tới phía Diệp Ly. Sao Trác Tĩnh có thể để hắn được như ý, lập tức phi người lên ngăn cản. Bên kia, Diệp Ly cũng đồng thời nhảy xuống lưng ngựa, dao găm trong tay chợt lóe, đâm về ngực Hách Liên Bằng. Hách Liên Bằng có chút ngoài ý muốn ồ lên, giơ tay định bắt lấy cổ tay Diệp Ly. Lại thấy Diệp Ly gật cổ tay, thanh đao lướt qua chém về phía cổ tay hắn. Chỉ trong nháy mắt, Hách Liên Bằng liền thấy rõ đoản đao trong tay Diệp Ly. Cũng không phải chùy thủ bình thường mà hình tam lăng sắc bén giống như chùy gai, phía trên còn có rãnh, nếu bị chùy thủ này đâm bị thương thì tuyệt đối nếu không chết thì cũng mất nửa cái mạng.

Hách Liên Bằng lui ra cười nói: “Định Vương phi ra tay thật là ác độc.”

Diệp Ly mặc dù là nữ nhưng bàn về cận chiến thì nàng không sợ bất cứ kẻ nào. Chẳng qua là tu luyện nội công quá trễ cho nên phương diện nội công không thể đạt thành mà thôi. Lúc này đánh giáp lá cà, nội công ngược lại không có quá nhiều tác dụng. Hách Liên Bằng tuy rằng lợi hại nhưng còn khuya mới có thể đạt đến cảnh giới thu phát tùy ý.

Trác Tĩnh đương nhiên sẽ không để Diệp Ly tác chiến một mình, phi thân đi lên, thanh trường kiếm vô cùng bén nhọn quét ra kiếm khí tung hoành. Hai người một xa một gần, phối hợp ăn ý trong nhất thời khiến Hách Liên Bằng không làm gì được.

Hách Liên Bằng biết rõ nếu muốn bắt Diệp Ly đi thì nhất định phải giải quyết Trác Tĩnh trước, nhưng hết lần này đến lần khác có Diệp Ly nên hắn căn bản không thể ra tay giải quyết Trác TĨnh, Trác Tĩnh cũng không phải người hắn có thể tùy ý phất tay là đánh ngã. Vì vậy chỉ đành hướng về phía Diệp Ly hạ thủ, chỉ cần đả thương Diệp Ly, hắn tự nhiên có thể rảnh tay đi giải quyết Trác Tĩnh.

Chủ ý đã quyết, trường đao trong tay Hách Liên Bằng xuất ra, vung đao kéo dài khoảng cách với Diệp Ly. Trường đao trong nháy mắt múa đến uy vũ như gió, xông về trước mặt Diệp Ly. Diệp Ly biết khí lực bản thân thua xa Hách Liên Bằng cho nên cũng không nghênh đón mà phi thân lùi về phía sau. Trác Tĩnh xông nên ngăn cản đường đao của Hách Liên Bằng, Diệp Ly xuất hiện sau lưng hắn, dao găm trong tay đâm về phía Hách Liên Bằng. Hách Liên Bằng chính là chờ lúc này, trường đao trong tay toàn lực hua ra, cho dù là Trác Tĩnh thì cũng bị đao khí mạnh mẽ làm cho văng ra. Vậy mà, vốn hẳn là bị đả thương nặng hơnTrác Tĩnh, Diệp Ly lại phảng phất như không thấy đao khí, thẳng tiến về phía Hách Liên Bằng.

Động tác Diệp Ly cực nhanh, thoáng chốc dao găm trong tay đã găm lên người Hách Liên Bằng. Hách Liên Bằng còn chưa kịp kinh ngạc vì sao Diệp Ly có thể ngăn cản kình lực của mình, thì đã bị đau đớn kịch liệt trên người làm cho vặn vẹo mặt mày. Trác Tĩnh ở một bên vung trường đao trong tay, kéo Diệp Ly trở lại.

Hách Liên Bằng dừng thân thể, vừa nhìn vết thương trên người đã hít vào một hơi. Mặc dù hắn nhanh như chớp tránh ra, đường gai chẳng qua là lướt sát qua tay hắn nhưng mà hiện tại có thể thấy được, trong vòng hai ba tháng cánh tay này đừng mong động. Nếu như đâm trúng thân thể, cho dù không phải nơi yếu hại , chỉ sợ không quản nội lực mình cao bao nhiêu, kết cục cũng chỉ có một chữ chết.

“Vương phi thật là thủ đoạn.” Hách Liên Bằng nhìn chằm chằm Diệp Ly, sắc mặt biến ảo không ngừng.

Vẻ mặt Diệp Ly thong dong, lạnh nhạt nói: “Hách Liên tướng quân quá khen. Võ công của tướng quân, ngược lại cực kì hiếm thấy trong người Bắc Nhung.”

Hách Liên Bằng cũng không giấu giếm, cười nói: “Không sai, võ công của tại hạ đích xác là do cao thủ Trung Nguyên truyền thụ cho.” Tiện tay xé một mảnh vải dài, Hách Liên Bằng vừa băng bó vết thương đang không ngừng chảy máu vừa cười nói.

“Không biết là vị cao nhân nào, Bản phi cũng biết vài vị cao thủ Trung Nguyên.”

Hách Liên Bằng cười nói: “Nói ra thật xấu hổ, gia sư….Vừa vặn chết trong tay Định Vương.”

Diệp Ly khẽ cau mày, trầm ngâm chốc lát, “Mộ Dung Hùng.” Chết trên tay Mặc Tu Nghiêu, lại có thể dạy ra cao thủ như vậy, đại khái chỉ có Mộ Dung Hùng. Hơn nữa, võ công của Hách Liên Bằng quả thật có hai phần tương tự với Mộ Dung Hùng.

Hách Liên Bằng cười mà không nói, không thừa nhận cũng không phủ nhận.

Diệp Ly cũng không thèm để ý, nhàn nhạt nói: “Tốt nhất là Hách Liên tướng quân mau mau trở về đi, cánh tay chảy máu cũng có thể chết người đấy.”

Mặc dù Hách Liên Bằng đã băng bó cánh tay bị đả thương nhưng hiển nhiên là cũng không thể cầm máu. Chỉ chốc lát sau, cả tấm khăn đã bị nhuộm thành màu đỏ như máu. Hách Liên Bằng cười khổ một tiếng, giơ tay điểm mấy huyệt đạo, đang định nói chuyện thì thấy mấy đạo hàn quang thoáng qua trong rừng cây nơi xa, mấy đợt mưa tên mạnh mẽ hướng bên này bắn đến. Bên cạnh, cách đó không xa có mấy người áo đen trúng tên ngã xuống đất. Hách Liên Bằng biến sắc, “Tới thật là nhanh! Rút lui!.”

Đêm khuya, bên ngoài doanh trại Mặc gia quân, một đám người mặc áo đen thân thủ mạnh mẽ lặng yên không tiếng động lẻn vào. Mặc dù nơi này không phải chủ doanh Định Vương phi tọa trấn nhưng cũng chỉ cách đó hai mươi dặm…… Hơn nữa, nơi này là nơi tập kết nhiều lương thảo nhất, gọi là kho thóc hậu cần cho tiền tuyến của Mặc gia quân cũng không quá, phòng thủ nghiêm mật ra sao không cần nói cũng biết. Nhưng mà những người này lại có thể không kinh động bất cứ ai, lặng yên không tiếng động lẻn vào, đủ để thấy họ có năng lực xuất sắc cỡ nào.

Trong quân doanh yên tĩnh, trừ binh lính tuần tra tới lui, tất cả tướng sĩ đều đã ngủ yên. Trong bóng đêm, chỉ thi thoảng truyền đến tiếng quạ kêu, làm cho người ta mơ hồ thấy bất an.

Người cầm đầu khoát tay ngăn cản mọi người phía sau tiếp tục tiến tới, cảnh giác nhìn bốn phía một chút, đột nhiên gấp rút thấp giọng nói: “Bị phát hiện, rút lui!.”

Những người khác cả kinh, còn chưa kịp phản ứng thì mưa tên màu bạc trong đêm đã phá không mà đến.

“Rút lui!.” Thân thủ tất cả những người áo đen này đều bất phàm, gần như là ngay lập tức tản ra bốn phía. Trong quân doanh cũng lập tức đèn đuốc sáng choang. Một nam tử áo đen bước ra từ chỗ tối, bên mép dâng lên nụ cười lạnh,nói: “Nếu đã tới thì đừng mong đi. Đuổi theo!.”

Vô số bóng ảnh màu đen từ khắp nơi trong đại doanh đảo qua, nhanh chóng đuổi theo phương hướng người áo đen chạy trốn.

Những người áo đen lẻn vào này cũng không trực tiếp chạy trốn mà ngược lại chạy loạn xung quanh, không ít người chaỵ vào khu để quân nhu, hiển nhiên là muốn ra tay hủy hơn phân nửa quân nhu và lương thảo của Mặc gia quân. Cần phải biết, tam quân chưa động, lương thảo đi trước. Thời điểm hai quân giao tranh, trừ lực chiến, binh pháp thì điều quan trọng nhất đó là lương thảo. Nếu không có lương thảo, thì cho dù ngươi có binh mã cường đại nhất thiên hả thì cũng chỉ có một kết quả là chết đói mà thôi.

Tính toán của bọn họ rất tốt, nhưng Mặc gia quân hành quân mấy trăm năm sao có thể không nghĩ qua vấn đề này. Mới vừa tiến vào kho lương thảo đã bị một đám người áo đen thần bí khó lường bao vây, đội ngũ hai bên không nói một lời liền ra tay.

Trên một bãi đất bí ẩn bên ngoài không xa, Từ Thanh Phong một thân áo đen đứng bên vách núi nhìn đại doanh phía trước trầm mặc như nước. Đứng bên cạnh hắn là hai huynh đệ, luôn luôn phóng túng không kiềm chế được – Hàn Minh Tích và tác phong nhanh nhẹn Hàn Minh Nguyệt, sau lưng họ còn một đám người áo đen cũng đang nhìn chằm chằm đại doanh lập lòe ánh lửa cách đó không xa.

“Thật là một nơi tốt mà.” Hàn Minh Tích cười hì hì nói với Từ Thanh Phong. Vốn là hắn và Hàn Minh Nguyệt phụng mệnh áp tải lương thực tới đây, không ngờ lại có cơ hội xem một màn kịch vui như vậy.

Hàn Minh Nguyệt có điều suy nghĩ, nhàn nhạt nói: “Cách làm việc của những người này tựa hồ có chút tương tự Kỳ Lân.”

Từ Thanh Phong ngạo nghễ nói: “Chẳng qua là bắt chước người khác mà thôi. Họa hổ họa bì nan họa cốt*, người Bắc Nhung có thể làm được đến mức này đã là không tệ. Nếu như bọn họ đã tới khiêu khích trước thì chúng ta cũng không ngại cho bọn họ một chút dạy dỗ. Người đâu!.”

* Họa hổ họa bì nan họa cốt: vẽ hổ thì dễ vẽ da nhưng khó vẽ xương. Ý trong ngữ cảnh là dễ bắt chước cái bên ngoài nhưng tinh túy cốt cõi bên trong thì khó

“Thống lĩnh.” Một người áo đen sau lưng tiến lên từng bước, khom người nghe lệnh.

Từ Thanh Phong nói: “Cách nơi này sáu mươi dặm có một trại lính của Bắc Nhung, các ngươi không ngại đến chơi một chút đi.”

“ Thuộc hạ tuân lệnh.” Người áo đen hắng giọng lên tiếng, vung tay lên, mang theo mười mấy người áo đen biến mất trong màn đêm.

Những người khác không nói lời nào, từ trên cao nhìn xuống đại doanh phía dưới. Nơi này nhìn qua thì không có gì đặc biệt nhưng mà nếu đứng trên vách núi thì có thể dễ dàng quan sát toàn bộ đại doanh. Chính vì như vậy, mấy người Bắc Nhung cho dù có bản lĩnh thông thiên đến đâu thì cũng khó thoát khỏi ánh mắt Kỳ Lân bọn họ.

“Bọn họ muốn rút lui.” Người Bắc Nhung phía dưới hiển nhiên biết chuyện không thành, hơn nữa bản thân bọn họ cũng chỉ là đến dò xét. Có thể đốt lương thảo Mặc gia quân dĩ nhiên là chuyện tốt, nhưng không đốt được cũng không vấn đề gì. Lại thấy lúc này không chiếm được ưu thế, liền lập tức chuẩn bị rút lui.

Từ Thanh Phong sờ sờ cằm cười nói: “Nếu đến đây để dò xét thì cho một người về là được rồi. Những người khác toàn bộ giết đi.” Hàn Minh Tích đứng bên cạnh không khỏi kéo khóe miệng, một người trở về so với không người nào quay về còn làm cho Bắc Nhung khó chịu hơn. Đây rõ ràng là nói với người Bắc Nhung, không phải ngươi phái người đến do thám sao, ông thả một người trở về báo tin đó, ông đây không sợ ngươi do thám.Vốn tưởng rằng trong mấy huynh đệ Từ gia thì Từ Thanh Phong là người lương thiện nhất, không ngờ, người này cũng chẳng phải hạng tốt đẹp gì.

Người Bắc Nhung muốn chạy, nhóm Kỳ Lân cũng thuận thế thả bọn họ ra ngoài. Thế nhưng không phải để bọn họ có cơ hội tẩu thoát mà là rời chiến trường ra ngoài đại doanh. Hơn hai mươi người áo đen chốc lát đã bị phân tách ra, ai lo người lấy, không tới nửa canh giờ, đại doanh vốn đèn đuốc sáng choang liền quay về yên lặng.

Trong bóng tối, ba người áo đen điên cuồng chạy về phía đại doanh Bắc Nhung. Bên đêm không có ánh trăng, mặc dù có chút điểm sáng nhưng cũng không đủ để chiếu rọi con đường phía trước. Ba người hoảng hốt chạy bừa trong rừng cây, cho nên vô tình bị mất phương hướng.

Dừng lại nhìn xung quanh một chút, tựa hồ không có truy binh đuổi theo nên thở phào nhẹ nhõm một hơi. Một người trong đó không nhịn được nói: “Không ngờ những người Trung Nguyên này lợi hại như vậy.” Bọn họ là người Hách Liên Chân và Hách Liên Bằng tỉ mỉ bồi dưỡng mấy năm qua, so với binh lính Bắc Nhung bình thường thì càng thêm tinh nhuệ, cường hãn. Người Bắc Nhung lấy võ vị tôn cho nên những chiến sĩ trong Nhai Tí ngày thường có chút xem thường binh lính Bắc Nhung khác, càng không cần phải nói là mấy người Trung Nguyên vốn nhu nhược trong mắt họ. Lại không ngờ rằng, tối nay Nhai Tí trận đầu ra quân, đừng nói là lấy một địch mấy mà ngay cả một đấu một thì bọn họ cũng không chiếm tiện nghi gì, thậm chí mơ hồ còn ở thế hạ phong.

“ Đấy chẳng qua là vì người Trung Nguyên giảo hoạt, đã mai phục từ trước mà thôi!.” Một người khác lại không chịu nhận thua. Thân thủ của hắn trên những người còn lại, mới vừa rồi đối địch với Mặc gia quân cũng không thua thiệt, chỉ là người bên mình không đủ nên không thể không trốn đi thôi. Lúc này đương nhiên là không chịu nhận thua.

Người còn lại không nhịn được cau mày nói: “Hình như chúng ta lạc đường rồi, vẫn là nhanh chóng trở về đại doanh đi.”

Hai người kia cũng gật đầu đồng ý, bọn họ đã chạy trong rừng cây hơn một canh giờ nhưng vẫn không tìm được đường ra, hiển nhiên là đã bị lạc.

“Đường đường là quân Nhai Tí tinh nhuệ của Bắc Nhung mà cư nhiên lại lạc đường, thật là cười chết người ta.” Trong rừng cây, một tràng cười sang sảng truyền ra từ chỗ tối, lơ lửng bất định khiến người ta trong khoảng thời gian ngắn không thể xác định âm thanh từ đâu tới.

Ba người đều biến sắc, “Người nào?”

“Làm sao ngươi biết chúng ta là Nhai Tí?” Nhai Tí chính là lá bài tẩy thần bí trong tay Hách Liên Chân, đừng nói là người ngoài, ngay cả Bắc Nhung Vương và Gia Luật Dã trước đó cũng không biết. Không ngờ đối phương vừa mở miệng đã vạch trần thân phận bọn họ.

Người tới cười nói: “Chỉ cần là bọn man di dám cả gan bước chân vào Trung Nguyên, thì há Mặc gia quân ta lại không biết?”

“Kỳ Lân?” Ba người cùng kêu lên, ánh mắt cảnh giác nhìn chằm chằm bóng tối hư vô.

“Chính là Kỳ Lân. Các vị không phải là muốn lãnh giáo Kỳ Lân có chỗ nào lợi hại sao?Tại sao lại muốn rời đi?” Người trong bóng đêm cười nói

Người áo đen cầm đầu lạnh lùng nói: “Có bản lãnh thì ra đây đấu, chẳng lẽ các ngươi chỉ có thể lén lén lút lút trốn trong bóng tối sao?” Nam tử trong bóng tối cười lạnh một tiếng. “Đang định thu thập ngươi đây!.” Một bóng đen giống như lưu quang mạnh mẽ bắn tới, ba nam tử Bắc Nhung còn chưa nhìn rõ dáng vẻ nam tử cầm đầu kia thì đã cảm thấy trên cổ chợt lạnh. Một bàn tay lạnh như băng đặt trên cổ nam tử Bắc Nhung, hơi dùng sức một chút cổ họng người đó đã phát ra tiếng khanh khách, ngã trên mặt đất không còn hơi thở.

Hai nam tử Bắc Nhung còn lại nổi giận gầm lên một tiếng, đánh về phía bóng đen. Bóng đen hừ nhẹ một tiếng, một đạo hàn quang chợt lóe, nhuyễn kiếm sắc bén trong bóng đêm vẽ ra những đóa hoa đẹp mắt. Nhưng chỉ trong chốc lát, lại có thêm một người ngã xuống đất không dậy. Nam tử Bắc Nhung còn lại cơ hồ bị dọa cho bể mật gần chết. Chỉ cần là người thì đều sợ chết. Người Bắc Nhung tuy dũng mãnh hơn người Trung Nguyên nhưng không có nghĩa là bọn họ không sợ chết bằng người Trung Nguyên. Nếu như ở trên chiến trường, hai quân giao chiến có lẽ không để ý sinh tử, nhưng lúc này trong bóng tối vô tận, đối mặt với bóng đen thần bí khó lường, bên cạnh lại là thi thể hai đồng bào của mình, nam tử Bắc Nhung vốn đã phải chạy trốn hơn một canh giờ rốt cuộc không giữ được ý chí, nổi giận gầm lên một tiếng, cũng không quản chiêu thức hay chênh lệch địch ta gì đó, chỉ điên cuồng nhào về phía bóng đen. Bóng đen cười lạnh một tiếng, xoay người xuất hiện sau lưng nam tử Bắc Nhung, một chưởng vừa đúng rơi vào sau cổ hắn. Nam tử Bắc Nhung điên cuồng kia nhất thời uể oải nằm trên mặt đất, rừng cây lại hồi phục sự yên lặng.

Nam tử áo đen thu hồi nhuyễn kiếm, xoay người ra khỏi rừng cây. Ngoài rừng, đám người Từ Thanh Phong, Hàn Minh Tích đã sớm chờ ở đó, bóng đen đi ra khỏi rừng cây, dưới ánh sao lộ ra dung nhan tuấn tú, người này không phải Trác Tĩnh thì là ai?

Hàn Minh Tích dựa vào thân cây khô nhàm chán ngáp ngáp một cái nói: “Chính là ba tên tiểu mao tặc chạy trốn mà thôi, có cần tâm phúc đắc lực nhất bên người Định Vương phi tự mình ra tay sao? Xem thường bọn ta hả.”

Trác Tĩnh cũng không để ý, nhàn nhạt nói: “Chỉ là Vương phi muốn biết thực lực của những người này rốt cuộc thế nào?”

Từ Thanh Phong có chút tò mò hỏi: “Thế nào?” Bọn họ chứng kiến cuộc chiến tối nay từ đầu đến cuối, tất nhiên cũng nhìn ra được thực lực những người này không kém Kỳ Lân quá xa. Cũng không hổ là người Hách Liên Chân mất mấy năm tâm huyết huấn luyện ra.

Trác Tĩnh cười nói: “Thân thủ không tệ lắm, nhưng các phương diện khác thì kém xa.” Kỳ Lân huấn luyện, thân thủ cá nhân dĩ nhiên quan trọng, nhưng cũng không phải tuyệt đối. Trong Kỳ Lân cũng có những người thân thủ so ra chỉ hơn binh lính bình thường một chút mà thôi. Nhưng mà họ lại có sở trường mà người bình thường không có. Hơn nữa, Kỳ Lân am hiểu nhất chính là tác chiến đồng đội. Nếu như bị bọn họ bao vây thì cho dù là cao thủ nhất đẳng chỉ sợ cũng không dễ dàng thoát thân. Mặt khác, còn có các kỹ năng khác, giống như tối nay, những người Bắc Nhung này bị lạc trong rừng cây, chuyện này tuyệt đối sẽ không xảy ra trên người Kỳ Lân.

Hơn nữa, tố chất tinh thần của những người Bắc Nhung này cũng kém xa không bằng những thành viên ưu tú nổi bật của Kỳ Lân. Mấy năm nay Kỳ Lân dưới tay thống lính Tần Phong dần dần tạo thành hệ thống chuẩn mực, từng đội viên chính thức không ai không nhiều lần bước ra từ tuyệt cảnh. Gặp kẻ mạnh thì mạnh hơn, thân trong hiểm cảnh thì càng thêm tỉnh táo chứ không phải là không còn ý chí, nổi điên.

Từ Thanh Phong gật đầu nói: “Vậy thì tốt. Chúng ta trở về đi.”

Tảng sáng, Hách Liên Bằng và Gia Luật Dã đã ngồi trong đại doanh chờ tin tức. Mày kiếm Gia Luật Dã hơi nhíu, trong lòng có mấy phần thấp thỏm bất an. Từ lần đầu khai chiến với Mặc gia quân, hắn đã mơ hồ bận tâm đến Kỳ Lân của Diệp Ly. Mặc dù Kỳ Lân vẫn không có độngt ĩnh, nhưng danh tiếng một kích tất trúng chưa bao giờ bại của bọn họ luôn làm cho đáy lòng hắn bị bịt kín một tầng bóng ma bất an. Nếu như Nhai Tí của Hách Liên Bằng có thể khắc chế Kỳ Lân mà nói…thì lúc hắn hành quân đánh giặc thứ phải cố kỵ cũng ít đi nhiều.

Nhìn sắc trời còn chưa sáng bên ngoài, Gia Luật Dã có chút thất vọng thở dài nói: “Xem ra là không được rồi.”

Trên mặt Hách Liên Bằng không chút lo lắng, lạnh nhạt nói: “Điện hạ không cần lo lắng, những người này thất bại vốn là chuyện có thể đoán trước. Nếu như Mặc gia quân ngay cả một chút ngoài ý muốn nho nhỏ này cũng không thể ứng phó được thì Mặc gia quân không khác nào không tránh nổi một kích. Lần này mạt tướng chỉ muốn biết, Kỳ Lân của Mặc gia quân mạnh như thế nào.”

Nghe Hách Liên Bằng nói thể, Gia Luật Dã cũng yên tâm, nói: “Trong lòng Hách Liên ngươi hiểu rõ là tốt rồi. Diệp Ly người này tuy là nữ nhi những cũng không dễ đối phó hơn Mặc Tu Nghiêu bao nhiêu. Hách Liên ngàn vạn lần cẩn thận.”

“Hử?” Hách Liên Bằng có chút ngoài ý muốn nhìn GIa Luật Dã, ngoài ý muốn thấy Gia Luật Dã coi trọng Diệp Ly. Cho dù Gia Luật Dã không nói thì hắn cũng tuyệt đối không xem nhẹ Diệp Ly.

Gia Luật Dã nở nụ cười khổ, lắc đầu nói: “ Ta cũng là mới nghĩ ra trong hai ngày này thôi. Nhậm Kỳ Ninh chính là thua trong tay Diệp Ly…Chỉ sợ từ lúc Nhậm Kỳ Ninh tới Ly thành thì Diệp Ly đã bắt đầu tính toán hắn. Những chuyện này Mặc Tu Nghiêu và Từ Thanh Trần không cách nào nhúng tay vào. Còn có, năm đó Diệp Ly ở Tây bắc đánh bại Lôi Chấn Đình, rất nhiều người đều nói là ngoài ý muốn. Nhưng người Trung Nguyên bọn họ lại có một câu nói rất hay, nhiều điều ngoài ý muốn gộp lại chỉ sợ không phải là ngoài ý muốn, mà là sớm đã dự mưu.”

Hách Liên Bằng gật đầu đồng ý, nói: “Lời điện hạ nói không sai. Hai năm qua mạt tướng cũng đã nghiêm túc nghiên cứu từ đầu đến cuối cách Diệp Ly đánh bại Lôi Chấn Đình năm đó. Rõ ràng là Diệp Ly cố ý ra vẻ yếu thế, dụ đại quân Lôi Chấn Đình vào bụng, lại từ phía sau cắt đứt đường tiếp tế lương thảo. Lại bỏ ra một tòa thành Tín Dương để tiêu diệt đội quân tinh nhuệ nhất Tây Lăng. Lôi Chấn Đình bại trận đó, quả thật không oan. Định Vương phi tuy là nữ lưu nhưng không hề thiếu tuệ nhãn, tâm kế, quyết đoán, dứt khoát, nếu không phải vì thân nữ nhi, thì chỉ sợ lúc này tranh bá thiên hạ sẽ nhiều hơn một vị.”

Hai người đều trầm mặc, sau khi cân nhắc lại thế cục hôm nay thì không khỏi cảm thán Trung Nguyên thật là địa linh nhân kiệt, Bắc Nhung muốn chinh phục Trung Nguyên có thể nói là rất khó khăn.

“Khởi bẩm Vương tử, Hách Liên tướng quân, nhân mã phái ra đêm qua đã trở lại.” Bên ngoài trướng có người bẩm báo nói.

Gia Luật Dã không khỏi đứng dậy, hỏi: “Bao nhiêu người trở lại?”

Thị vệ ngoài trướng do dự một chút, mới đáp: “Bẩm điện hạ, chỉ có một người.”

“Một người?” Không chỉ là Gia Luật Dã mà ngay cả Hách Liên Bằng cũng có chút kinh ngạc. Mặc dù lúc tán gẫu có nói tối nay Nhai Tí hẳn sẽ thất bại, cũng coi như là một bài học cho đám thủ hạ tâm cao ngạo khí này, nhưng mà, cho dù là Hách Liên Bằng cũng không ngờ rằng, cư nhiên sẽ chỉ có một người còn sống trở về. Vốn là hắn cho rằng những người này mặc dù không đánh lại Mặc gia quân hoàn thành nhiệm vụ thì ít nhất cũng có thể trốn về.

“Cho hắn đi vào!.” Hách Liên Bằng trầm giọng nói.

Không lâu sau, một nam tử áo đen thân hình chật vật đi vào, thần sắc ảm đạm không ánh sáng, quỳ xuống trước mặt Gia Luật Dã và Hách Liên Bằng. “Thuộc hạ ra mắt Vương tử, tướng quân.”

Hách Liên Bằng cau mày, trầm giọng nói: “ Chuyện gì đã xảy ra?”

Nam tử áo đen đem toàn bộ sự việc ngày hôm qua nói ra một lần, thì ra nam tử áo đen này chính là người cuối cùng bị Trác Tĩnh đánh ngất xỉu trong rừng cây. Lúc ấy Trác Tĩnh xuống tay không tính là nặng, cho nên không lâu sau hắn đã trở về đại doanh. Lảo đảo nghiêng ngả chạy ra khỏi rừng cây, lúc trở lại đại doanh Bắc Nhung thì trời cũng dần sáng.

Sắc mặt Hách Liên Bằng và Gia Luật Dã càng thêm khó coi, rõ ràng là Mặc gia quân cố ý để lại một người chạy về báo tin. Đợi đến khi nam tử áo đen nói xong, Hách Liên Bằng đứng dậy nhanh như cắt chém xuống cổ nam tử áo đen một đao. Nam tử áo đen trợn to hai mắt, té xuống đất, chết không nhắm mắt. Hắn không chết trong tay kẻ địch mà cuối cùng lại chết trong tay người đã huấn luyện ra mình.

Hách Liên Bằng tùy tiện lau vệt máu trên đao, lãnh đạm nói: “Nếu chỉ còn sót lại một mình ngươi, thì cũng không cần trở về nữa.” Mặc dù tối hôm qua hắn muốn đè sự kiêu ngạo của những người này nhưng mà kết cục thảm bại như vậy không phải là cho bọn họ một bài học mà lđã hoàn toàn đánh tan sĩ khí những người này. Nếu như để bọn họ trở lại Nhai Tí, những chuyện này truyền ra tất sẽ khiến trên dưới Nhai Tí sinh ra cảm giác sợ hãi trời sinh đối với Kỳ Lân của Mặc gia quân, sau này lúc đối chiến cũng hết sức bất lợi. Người Trung Nguyên có câu không sai, không biết thì không sợ.

“Khởi bẩm điện hạ, Diệp Hạ tướng quân phái người tới báo, tối qua trong doanh trại của ngài ấy bị tập kích. Hai kho lúa bị đốt sạch!.”Ngoài cửa binh lính vội vã tới bẩm báo.

Gia Luật Dã trầm mặt, cắn răng nghiến lợi nói: “Kỳ Lân!.”

Hách Liên Bằng rũ mắt, trầm giọng nói: “ Nhanh như vậy đã phản công rồi sao, quả nhiên không hổ là Mặc gia quân.”

Gia Luật Dã lạnh lùng nói: “ Hách Liên, Bản vương không cần biết ngươi định dùng biện pháp gì, nhất định phải nhanh chóng giải quyết Kỳ Lân cho Bản vương! Nếu không, bọn họ sớm muộn cũng trở thành tai họa trong tim bản vương.” So với Mặc gia quân, lương thảo đối với Bắc Nhung mà nói còn quan trọng hơn. Cho dù Mặc gia quân không có lương thảo thì vẫn có thể nghĩ cách điều động từ nơi khác. Hôm nay lãnh thổ Định Vương phủ nắm trong tay gần như toàn bộ hai nước Tây Lăng và Đại Sở. Diện tích so với Đại Sở trước đây không tính là nhỏ, cho dù trong đó không bao gồm Giang Nam- kho lúa lớn của Đại Sở nhưng mà gom góp vài chục vạn quân lương cũng dễ như trở bàn tay. Nhưng xét đại quân Bắc Nhung, vương đình Bắc Nhung cách Đại Sở ngàn dặm, chính bản thân Bắc Nhung cũng không giỏi trồng lương thực, chỉ có thể cướp đoạt của dân chúng trong quan ngoại. Nhưng mà cố tình là thời điểm mới vào Tử Kinh quan, dân chúng phương Bắc đã bị bọn họ giết phân nửa, trải qua hai năm, dân chúng phương Bắc có thể nói là mười thì còn một, nơi nào còn có nhiều lương thực cho bọn họ cướp chứ? Mặc dù chỉ tổn thất hai kho lúa không lớn, nhưng vẫn khiến cho Gia Luật Dã nổi giận lôi đình, tức giận không thôi.

Hách Liên Bằng lên tiếng: “Xin Thất vương tử cứ yên tâm.”

“Chỉ mong ngươi sẽ không để Bản vương thất vọng.” Gia Luật Dã trầm giọng nói.

Trong đại doanh Mặc gia quân, Diệp Ly nghe Trác Tĩnh bẩm báo xong không khỏi cười một tiếng, nói: “ Tên Hách Liên Bằng này, cũng có chút thú vị.”

Mặc Tu Nghiêu không vui hừ nhẹ một tiếng nói: “Thú vị chỗ nào chứ? Bản vương thấy thay vì giành thời gian luyện ra mấy thứ không biết có tác dụng không kia thì chẳng ra luyện vài chục vạn tinh binh còn hơn.” Thời đại này vẫn chưa có khái niệm tác chiến đặc biệt, ngoại trừ Diệp Ly tự nhiên không có người nào có thể đưa ra phương án tác chiến đoàn thể và phương pháp huấn luyện thực tế. Trong mắt Mặc Tu Nghiêu, cái mà Hách Liên Bằng gọi là Nhai Tí ngay cả ám vệ trong Định Vương phủ cũng không bằng. Quan trọng nhất chính là, Hách Liên Bằng căn bản không xác định được sự ra đời của Nhai Tí là để làm gì. Bây giờ nhìn lại, giống như chỉ là vì đối nghịch Kỳ Lân mà tạo thành nhưng bọn họ hết lần này đến lần khác không phải là đối thủ của Kỳ Lân, chẳng khác gì Hách Liên Chân và Hách Liên Bằng đã uổng phí thời gian vô ích.

Diệp Ly cười yếu ớt nói: “Hách Liên Bằng đã có ý tưởng này thì hiển nhiên là hướng về ta mà tới. Vậy thì vị danh tướng mới của Bắc Nhung này liền giao cho ta đối phó đi.”

Mặc Tu Nghiêu trầm ngâm chốc lát, mới gật đầu nói: “Cũng tốt, chờ Hà Túc tới thì sẽ để hắn đi theo nàng như cũ. Mặt khác, Vân Đình, Trần Vân, các ngươi cũng đi theo Vương phi đi.”

“Vâng, Vương gia.” Vân Đình Và Trần Vân bước ra khỏi hàng, khom người lên tiếng. Vân Đình ban đầu vốn là thủ hạ của Mộ Dung Thận ở Vĩnh Lâm, được Diệp Ly mang về Mặc gia quân, còn Trần Vân luôn rất khâm phục vị Vương phi trẻ tuổi này. Mặc Tu Nghiêu phân phó như vậy, hai người dĩ nhiên đều vui mừng đáp ứng.

Diệp Ly gật đầu đáp ứng. Các tướng lĩnh phía dưới nhìn nhau mấy lần, địa vị Diệp Ly trong lòng bọn họ càng sâu thêm một tầng. Hà Túc vốn là ám vệ bên cạnh Định Vương phi, hôm nay nắm giữ ba mươi vạn đại quân trong tay, không hề thua kém các lão tướng trong Định Vương phủ. Lần này đi theo Vương phi bình định Bắc Cảnh, Vương gia vẫn như cũ cho Hà Túc đi theo Vương phi, rõ ràng là muốn đem binh mã dưới tay hắn toàn quyền giao cho Vương phi, trở thành thân binh hữu danh hữu thực trong tay Vương phi. Thế đạo hôm nay quan trọng nhất chính là gì? Đương nhiên là binh quyền, Vương gia ngay cả binh quyền cũng có thể chia sẻ với Vương phi thì còn cái gì là không thể cho?

Hôm nay Định Vương phủ và Bắc Nhung toàn diện khai chiến, toàn bộ chiến trường trải dài từ Hồng Nhạn Quan đến gần Sở Kinh. Cả chiến trường chiếm cứ hơn nửa phương Bắc, tự nhiên không thể chỉ vây quanh một chỗ lớn. Mặc gia quân đồng dạng chia ra làm ba cánh trái, phải, giữa. Lộ quân cánh phải do Diệp Ly thống lĩnh, đóng từ Hồng Nhạn quan đến núi Linh Thứu. Cánh trái do Lữ Cận Hiền lĩnh suất, chiếm cứ một trăm dặm ngoài Lương Thành và Sở kinh. Mà Mặc Tu Nghiêu trấn giữ cánh quân chính giữa, trấn thủ đại doanh Măc gia quân. Cho nên Diệp Ly mới từ Bắc Cảnh trở lại, chưa nghỉ ngơi mấy ngày đã phải rời đi.

Nếu Diệp Ly muốn, đương nhiên có thể ở lại đại doanh với Mặc Tu Nghiêu. Cho dù Diệp Ly không làm gì thì trên dưới Mặc gia quân cũng tuyệt đối không chút phê bình vị Vương phi này, nhưng mà Diệp Ly không muốn như vậy. Nàng dong ruổi sa trưởng không phải là để đạt được sự công nhận của Mặc gia quân mà đơn giản là nàng thích. Cho dù đã sống qua một đời, những xuất thân quân nhân thế gia hiên ngang oai hùng từ trong xương chưa bao giờ phai mờ. Cho nên người trong thiên hạ đều cảm thấy, bề ngoài của Vương phi giống như tài nữ thư hương nhưng phong cách hành sự không khác gì hậu duệ tướng môn.

Bên ngoài doanh trại Mặc gia quân, mấy người Trác Tĩnh, Tần Phong đứng xa xa nhìn trời ngắm đất chứ nhất định không nhìn Định Vương điện hạ anh minh thần võ, ngạo thị thiên hạ cách đó không xa.

Lân Hàn nhìn trời, sờ sờ lỗ mũi, dùng ánh mắt hỏi Tần Phong: Rốt cuộc có đi không? Trời tối rồi.

Tần Phong sờ sờ lỗ mũi, liếc mắt: Làm sao ta biết được?

Trác Tĩnh mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim: Hôm nay không đi thì mai đi. Vương gia Vương phi không vội thì chúng ta vội cái gì?

Bên cạnh, Phượng Chi Dao tới đưa tiễn có chút lúng túng nhìn những người khác, quả quyết quyết định quan hệ của hắn với đám Tần Phong tốt hơn quan hệ với Định Vương phi, cho nên vẫn đến tiễn bọn họ đi. Bốn người đưa mắt nhìn nhau, mặt không biểu tình nhưng trong lòng đều rối rít thét gào: Ông đây kiếp trước đã tạo nghiệt gì mà kiếp này bị thứ người này nô dịch hơn nửa đời người? Nếu người ngoài thấy được, không phải mặt mũi ông đây đều vứt sách rồi sao.

Bên kia, Diệp Ly bất đắc dĩ nhìn người nào đó đang giương mắt nhìn mình chằm chằm, thở dài: “Tu Nghiêu, ta phải đi.”

Mặc Tu Nghiêu có chút u oán nói: “A Ly mới trở lại thôi mà, sao không ở lại trong quân với ta? Bên núi Linh Thứu ta để Nam hầu đi không được sao?”

Diệp Ly dịu dàng nói: “ Lúc trước chúng ta đã bàn xong rồi mà.”

“ Bàn rồi cũng có thể đổi ý. Bản vương đổi ý.” Mặc Tu Nghiêu hùng hồn nói. “ Bản vương hạ lệnh cha con Nam hầu lập tức chạy tới núi Linh Thứu.”

Diệp Ly liếc mắt nhìn trời, tật xấu không có việc gì liền làm nũng này là từ đâu mà ra? Ở trước mặt người khác cũng không thấy hắn không bình thường như vậy mà,” Chàng bằng tuổi Mặc Tiểu Bảo đó hả? Mặc Tiểu Bảo cũng không hay lật lọng giống chàng. Ngoan….Nhanh một chút đánh bại Bắc Nhung thì sẽ không có chuyện gì rồi.”

Mặc Tu Nghiêu đem nàng kéo vào lòng, buồn buồn nói: “A Ly gạt ta, đánh xong Bắc Nhung còn có Lôi Chấn Đình, nói không chừng còn có Mặc Cảnh Lê. Bọn họ sao lại không chết chứ!.” Chôn mặt vào hõm vai Diệp Ly, trong con ngươi xẹt qua một tia đỏ u ám, Mặc Tu Nghiêu tối tăm nói. Diệp Ly nhẹ giọng thở dài, “Bọn họ sẽ chết, đừng náo loạn nữa, ta phải đi rồi.”

Khuyên can một hồi, Mặc Tu Nghiêu cuối cùng cũng buông Diệp Ly ra. Vẻ mặt âm trầm nhìn nàng lên ngựa thúc ngựa rời đi. Phượng Chi Dao đứng bên cạnh không khỏi thấp giọng buồn cười, “ Vương gia, cũng không phải lần đầu tiên Vương phi rời nhà, không cần phải tỏ vẻ khó buông như vậy đi?” Quan trọng nhất là, ngươi tùy tiện phá hỏng hình tượng như vậy, đừng nói là thuộc hạ mà ngay cả ta – người anh em lớn lên từ nhỏ với ngươi cũng rất khó tiếp nhận a.

“ Hừ! Còn có thời gian đứng đó nói giỡn, không bằng nhanh một chút giết Gia Luật Dã cho Bản vương !” Mặc Tu Nghiêu nhàn nhạt liếc Phượng Chi Dao một cái, hừ lạnh một tiếng, phẩy tay áo bỏ đi. Nào còn có nửa điểm bộ dáng vô hại như mới vừa rồi ở trước mặt Diệp Ly

Phượng Chi Dap rên một tiếng, đỡ ngực bất đắc dĩ cười khổ. Thật đúng là trọng sắc khinh bạn mà, trong lòng tức giận cũng không cần phải trút lên người qua đường vô tội như hắn chứ. Nếu không muốn để Vương phi rời đi thì ngay từ đầu ngươi đừng đáp ứng có phải hơn không? Phượng Chi Dao oán thầm trong lòng, những cũng không thể làm gì khác ngoài theo sau, ai bảo hắn xui xẻo lúc kết giao bằng hữu không cẩn thận chứ?

Đoạn người Diệp Ly rời đại doanh Mặc gia quân, nhanh chóng thúc ngực chạy về đại doanh núi Linh Thứu. Nơi này không chỉ gần Hồng Nhạn quan mà còn gần khu vực chiếm đóng của Lôi Chấn Đình. Lôi Chấn Đình hiện có mấy chục vạn binh mã trong biên cảnh, mặc dù Tây Lăng hôm nay bề bộn nhiều việc nhưng không ai dám nói chính xác liệc Lôi Chấn Đình có thể nhân lúc Bắc Nhung và Mặc gia quân đánh nhau kịch liệt mà đi lên chen một chân hay không. Cho nên, Diệp Ly tự mình đóng ở nơi này, để phòng ngừa vạn nhất có gì ngoài ý muốn phát sinh thì có thể ứng biến tốt.

Núi Linh Thứu cách đại doanh cánh giữa của Mặc gia quân hơn hai trăm dặm, cho dù đoàn người Diệp Ly ra roi thúc ngựa thì ít nhất cũng phải đến tối mới tới nơi, nhưng mà trong doanh luôn có người trông coi, hơn nữa Hồng Nhạn quan cũng có Nguyên Bùi lão tướng quân trấn giữ nên đám người Diệp Ly cũng không gấp.

Đoàn người phóng ngựa suốt dọc đường đi, không nhanh không chậm chạy tới núi Linh Thứu. Thời điểm vừa đi tới khe núi, Tần Phong đi đầu bỗng kéo lại dây cương. Tuấn mã đang phi như bay chợt bị ghìm chặt, con ngựa hí một tiếng, hai chân giơ lên, đi vòng quanh mấy bước mới dừng lại. Đám người Diệp Ly đi sau hắn tự nhiên cũng ngừng lại theo.

“Phía trước là bằng hữu phương nào, kính xin hiện thân gặp mặt.” Tần Phong cao giọng nói, âm thanh trong khe núi vọng lại một cách quái dị.

“Ha ha…Định Vương phi, tại hạ ngưỡng mộ đại danh đã lâu, hôm nay vừa thấy quả nhiên danh bất hư truyền.” Trên sơn đạo trước mặt, một nam tử trẻ tuổi sắc bén khoác chiến bào, cầm trường đao trong tay xuất hiện, cười lớn, chắp tay chào Diệp Ly. Diệp Ly hơi nhíu long mày, thúc ngựa tiến lên lạnh nhạt cười nói: “Hách Liên tướng quân, hạnh ngộ.”

Nụ cười trên mặt Hách Liên Bằng hơi thu lại, “ Ánh mắt Định Vương phi thật tốt.”

Diệp Ly cười nhạt nói: “Dám cản đường trong địa bàn Mặc gia quân ta khống chế, trừ Hách Liên tướng quân ra thì còn có thể là ai? Hôm nay Hách Liên tướng quân tới cũng mang theo Nhai Tí của ngươi sao?” Nghe lời này của Diệp Ly, mí mắt Hách Liên Bằng giật giật. Lần trước hắn đánh giá thấp thực lực Mặc gia quân cho nên toàn quân phái ra mới bị diệt. Tuy nói là chỉ phái ra mấy chục người đi dò xét nhưng mà dò xét đến mức toàn quân bị diệt thì cũng chẳng phải chiến tích vẻ vang gì. Trầm giọng nói : “Tại hạ quả thật có mang theo Nhai Tí tới, nhưng mà thoạt nhìn Vương phi không mang Kỳ Lân bên người. Thật sự là tiếc nuối. Chẳng lẽ Vương phi cho rằng, nơi này thuộc sự khống chế của Mặc gia quân thì sẽ không có bất cứ nguy hiểm nào nên có thể hoành hành ngang ngược sao?”

“Sao Bản phi có thể nghĩ như vậy chứ? Kể cả người ngồi trong nhà còn có tai họa tìm tới cửa cơ mà. Chẳng qua là, Bản phi không thể vì thế mà ngay cả cửa cũng không ra đi? Đây chẳng phải là vì chuyện nhỏ mà bỏ việc lớn sao?” DIệp Ly cười nói.

Hách Liên Bằng như có điều suy nghĩ, quan sát nữ tử áo trắng trước mắt, so với con gái Bắc Nhung thì con gái Trung Nguyên xưa nay đều trông trẻ hơn. Nếu là ở Bắc nhung, dáng vẻ Diệp Ly nhìn qua cũng chưa đến mười bảy mười tám tuổi. Một thân quần áo đơn giản màu tuyết, mái tóc đen nhánh vén lên một cách tùy ý nhẹ nhàng, trong gió nhẹ áo trắng và mái tóc hơi bay bay trông giống như thánh nữ tuyết sơn trong truyền thuyết cổ xưa.

“Hôm nay tại hạ tới muốn mời Vương phi tới làm khách trong quân Bắc Nhung, kính xin Vương phi nể mặt.” Hách Liên Bằng trầm giọng nói.

Nghe vậy, ánh mắt đám người Tần phong, Trác Tĩnh nhìn về phía Hách Liên Bằng càng thêm mấy phần âm trầm cùng với ngoan lệ. Mấy người thúc ngựa tiến lên chắn trước mặt Diệp Ly, Hách Liên Bằng thấy thế cũng không thèm để ý, ha ha cười một tiếng vung tay lên, trong sơn đạo hiện ra một đám người áo đen, liếc nhìn đoán chừng có hơn trăm người. Hách Liên Bằng nhìn Diệp Ly nghiêm túc nói: “Kính xin Vương phi nể mặt.”

Tần Phong cười lạnh một tiếng nói: “Chỉ bằng mấy người này mà đã muốn mang Vương phi đi. Các hạ không khỏi quá mức tự đại.”

“Hử?” Hách Liên Bằng khiêu mi, khẽ quét mắt về phía đám người Tần Phong, “Dám hỏi mấy vị này là?” Hắn đương nhiên nhìn ra khí thế trên người Tần Phong tuyệt đối không chỉ đơn giản là thị vệ bình thường. Chỉ tiếc, tin tình báo của Bắc nhung thua xa Mặc gia quân, thậm chí ngay cả mấy thân tín bên người Diệp Ly cũng không thể nhận ra.

Tần Phong nhàn nhạt nói: “Hạng người vô danh, không nhọc Hách Liên tướng quân hỏi tới. Chẳng qua là nếu Hách Liên tướng quân muốn mời Vương phi đến làm khách thì phải hỏi qua ý kiến bọn ta đã.”

Hách Liên Bằng nhếch miệng cười một tiếng, nói: “ Thật vậy sao? Đã như vậy…Lên đi!.”

Đám người áo đen phía sau lĩnh mệnh,lập tức vây kín trước mặt đám người Diệp Ly. Đám người Tần Phong, Lâm Hàn bay về phía trước, còn Trác Tĩnh lại lui về phía sau, đi đến bên cạnh Diệp Ly cũng không ra tay. Lần này Diệp Ly ra cửa người mang theo bao gồm Tần Phong, Vân Đình, Trần Vân tổng cộng cũng chỉ hơn mười người. Đấu với hơn trăm thủ hạ của Hách Liên Bằng ngay từ đầu ra tay cũng có chút cật lực. Nhưng mà những người này đều là tinh nhuệ trong tinh nhuệ trăm dặm mới tìm được một, cho nên dù kẻ địch có đông thì cũng không rơi vào thế hạ phong.

Thấy tình hình này, cho dù là Hách Liên Bằng cũng không nhịn được hơi biến sắc. Không biết những người này là do Mặc Tu Nghiêu vì bảo vệ Diệp Ly mà phái tới hay là sức chiến đấu của Mặc gia quân vốn cường hãn như vậy. Nếu là vế sau, chỉ sợ đại quân Bắc Nhung khó mà chịu đựng nổi.

“Không hổ là tinh nhuệ Mặc gia quân, quả nhiên thân thủ bất phàm.” Hách Liên Bằng hắng giọng khen, “Vương phi, cho dù người của ngươi có lợi hại đi chăng nữa, chỉ sợ cũng không địch lại nhiều người như vậy đi? Cần gì khiến cho thuộc hạ liều mình hi sinh? Tại hạ thật lòng mời Vương phi đến Bắc Nhung làm khách sao Vương phi lại không nể mặt?” Dung mạo Hách Liên Bằng không tính là anh tuấn nhưng cũng mang theo khí thế dũng mãnh mà nam tử Trung Nguyên hiếm có. Nhưng lời nói ra lại tỏ vẻ nho nhã như vậy…ngược lại khiến cho người ta cảm thấy quỷ dị không hài hòa.

Diệp Ly cười nhạt nói: “ Hình như Hách Liên tướng quân rất hứng thú với Kỳ lân của Bản phi?”

Hách Liên Bằng thiêu mi, cười nói: “Nói ra thật xấu hổ, tại hạ quả thât cảm thấy rất hứng thú.Vương phi có thể huấn luyện ra một đội binh mã thần bí như vậy, chiến lực thậm chí hơn xa lá bài chủ chốt Hắc Vân kỵ của Mặc Gia quân, điều này khiến tại hạ không thể không kính phục. Thật muốn lãnh giáo Vương phi một phen.”

Diệp Ly gật đầu nói: “Đã như vậy, Bản phi liền cho ngươi biết, Kỳ Lân….Nên dùng thế nào?” Lời còn chưa dứt, bàn tay trắng nõn của Diệp Ly vung lên, vèo một tiếng bén nhọn phá không mà ra, một đạo lục bích hướng về phía bầu trời, trong nháy mắt tạo ra khói lửa màu xanh biếc trên không trung. Chỉ chốc lát sau, các địa điểm cách đó không xa đồng thời dâng lên màu khói xanh.

Hách Liên Bằng trầm mặt, lạnh lùng nói: “Nơi này sao có thể có Kỳ Lân? Vương phi nếu có kế gì tại hạ sẽ bồi đến cùng?” Hai đạo khói lửa kia hiển nhiên là người Mặc gia quân đáp lại lời gọi của Diệp Ly, chắc hẳn đây chính là một trong những mánh khóe của Kỳ lân.

Diệp Ly lắc đầu cười nói: “Tướng quân cho rằng Bản phi đang tính kế ngươi sao? Cách dùng Kỳ Lân đó chính là tùy lúc tùy nơi, nơi nào cũng có. Nơi đây vẫn là chiến trường, như vậy sao có thể thiếu bọn họ được?”

Hách Liên Bằng cười lạnh một tiếng, so với Kỳ Lân thì Nhai Tí trong tay hắn đúng là không ra sao. Nhưng mà cũng không sao…” Vậy Vương phi không ngại nhìn một chút xem bọn họ có kịp tới cứu ngươi hay không?” Nói xong, Hách Liên Bằng phi thân lên, nhào tới Diệp Ly ở phía đối diện. Nhưng điều đáng kinh ngạc là, Hách Liên Bằng không giống người Bắc nhung khác chỉ coi trọng ngoại công, ngược lại hắn cũng tu luyện nội công Trung Nguyên, hơn nữa công lực cũng không thấp. Ít nhất, lấy nhãn lực Diệp Ly thì không nhìn ra hắn sâu cạn thế nào

Trác Tĩnh bên người Diệp Ly nhảy lên, phi thân về phía trước. Hai người trên không trung bắt đầu giao thủ, trong nháy mắt đã qua mười mấy chiêu mới song song rơi xuống đất. Sắc mặt Trác TĨnh hơi trầm xuống, Hách Liên Bằng võ công cao cường là ngoài dự liệu của hắn. Nếu bình thường Tần Phong, Lâm Hàn liên thủ không khó để thắng, nhưng mà bây giờ không được.

Hách Liên Bằng rất tự tin với võ công của mình, mấy lần trước giao thủ với Mặc gia quân hắn chưa gặp phải đối chủ, mặc dù Mặc Tu Nghiêu cũng không ra tay. Lại không ngờ rằng lúc này bị một thị vệ bình thường ngăn cẳn. Lạnh lùng cười một tiếng, Hách Liên Bằng khen: “Công phu tốt lắm.”

Trác Tĩnh im lặng không nói, nhìn chằm chằm Hách Liên Bằng.

Hách Liên Bằng hừ nhẹ một tiếng, cười nói: “Đáng tiếc vẫn kém một chút.” Nói xong cũng không quản Trác Tĩnh, lần nữa phi thân đánh tới phía Diệp Ly. Sao Trác Tĩnh có thể để hắn được như ý, lập tức phi người lên ngăn cản. Bên kia, Diệp Ly cũng đồng thời nhảy xuống lưng ngựa, dao găm trong tay chợt lóe, đâm về ngực Hách Liên Bằng. Hách Liên Bằng có chút ngoài ý muốn ồ lên, giơ tay định bắt lấy cổ tay Diệp Ly. Lại thấy Diệp Ly gật cổ tay, thanh đao lướt qua chém về phía cổ tay hắn. Chỉ trong nháy mắt, Hách Liên Bằng liền thấy rõ đoản đao trong tay Diệp Ly. Cũng không phải chùy thủ bình thường mà hình tam lăng sắc bén giống như chùy gai, phía trên còn có rãnh, nếu bị chùy thủ này đâm bị thương thì tuyệt đối nếu không chết thì cũng mất nửa cái mạng.

Hách Liên Bằng lui ra cười nói: “Định Vương phi ra tay thật là ác độc.”

Diệp Ly mặc dù là nữ nhưng bàn về cận chiến thì nàng không sợ bất cứ kẻ nào. Chẳng qua là tu luyện nội công quá trễ cho nên phương diện nội công không thể đạt thành mà thôi. Lúc này đánh giáp lá cà, nội công ngược lại không có quá nhiều tác dụng. Hách Liên Bằng tuy rằng lợi hại nhưng còn khuya mới có thể đạt đến cảnh giới thu phát tùy ý.

Trác Tĩnh đương nhiên sẽ không để Diệp Ly tác chiến một mình, phi thân đi lên, thanh trường kiếm vô cùng bén nhọn quét ra kiếm khí tung hoành. Hai người một xa một gần, phối hợp ăn ý trong nhất thời khiến Hách Liên Bằng không làm gì được.

Hách Liên Bằng biết rõ nếu muốn bắt Diệp Ly đi thì nhất định phải giải quyết Trác Tĩnh trước, nhưng hết lần này đến lần khác có Diệp Ly nên hắn căn bản không thể ra tay giải quyết Trác TĨnh, Trác Tĩnh cũng không phải người hắn có thể tùy ý phất tay là đánh ngã. Vì vậy chỉ đành hướng về phía Diệp Ly hạ thủ, chỉ cần đả thương Diệp Ly, hắn tự nhiên có thể rảnh tay đi giải quyết Trác Tĩnh.

Chủ ý đã quyết, trường đao trong tay Hách Liên Bằng xuất ra, vung đao kéo dài khoảng cách với Diệp Ly. Trường đao trong nháy mắt múa đến uy vũ như gió, xông về trước mặt Diệp Ly. Diệp Ly biết khí lực bản thân thua xa Hách Liên Bằng cho nên cũng không nghênh đón mà phi thân lùi về phía sau. Trác Tĩnh xông nên ngăn cản đường đao của Hách Liên Bằng, Diệp Ly xuất hiện sau lưng hắn, dao găm trong tay đâm về phía Hách Liên Bằng. Hách Liên Bằng chính là chờ lúc này, trường đao trong tay toàn lực hua ra, cho dù là Trác Tĩnh thì cũng bị đao khí mạnh mẽ làm cho văng ra. Vậy mà, vốn hẳn là bị đả thương nặng hơnTrác Tĩnh, Diệp Ly lại phảng phất như không thấy đao khí, thẳng tiến về phía Hách Liên Bằng.

Động tác Diệp Ly cực nhanh, thoáng chốc dao găm trong tay đã găm lên người Hách Liên Bằng. Hách Liên Bằng còn chưa kịp kinh ngạc vì sao Diệp Ly có thể ngăn cản kình lực của mình, thì đã bị đau đớn kịch liệt trên người làm cho vặn vẹo mặt mày. Trác Tĩnh ở một bên vung trường đao trong tay, kéo Diệp Ly trở lại.

Hách Liên Bằng dừng thân thể, vừa nhìn vết thương trên người đã hít vào một hơi. Mặc dù hắn nhanh như chớp tránh ra, đường gai chẳng qua là lướt sát qua tay hắn nhưng mà hiện tại có thể thấy được, trong vòng hai ba tháng cánh tay này đừng mong động. Nếu như đâm trúng thân thể, cho dù không phải nơi yếu hại , chỉ sợ không quản nội lực mình cao bao nhiêu, kết cục cũng chỉ có một chữ chết.

“Vương phi thật là thủ đoạn.” Hách Liên Bằng nhìn chằm chằm Diệp Ly, sắc mặt biến ảo không ngừng.

Vẻ mặt Diệp Ly thong dong, lạnh nhạt nói: “Hách Liên tướng quân quá khen. Võ công của tướng quân, ngược lại cực kì hiếm thấy trong người Bắc Nhung.”

Hách Liên Bằng cũng không giấu giếm, cười nói: “Không sai, võ công của tại hạ đích xác là do cao thủ Trung Nguyên truyền thụ cho.” Tiện tay xé một mảnh vải dài, Hách Liên Bằng vừa băng bó vết thương đang không ngừng chảy máu vừa cười nói.

“Không biết là vị cao nhân nào, Bản phi cũng biết vài vị cao thủ Trung Nguyên.”

Hách Liên Bằng cười nói: “Nói ra thật xấu hổ, gia sư….Vừa vặn chết trong tay Định Vương.”

Diệp Ly khẽ cau mày, trầm ngâm chốc lát, “Mộ Dung Hùng.” Chết trên tay Mặc Tu Nghiêu, lại có thể dạy ra cao thủ như vậy, đại khái chỉ có Mộ Dung Hùng. Hơn nữa, võ công của Hách Liên Bằng quả thật có hai phần tương tự với Mộ Dung Hùng.

Hách Liên Bằng cười mà không nói, không thừa nhận cũng không phủ nhận.

Diệp Ly cũng không thèm để ý, nhàn nhạt nói: “Tốt nhất là Hách Liên tướng quân mau mau trở về đi, cánh tay chảy máu cũng có thể chết người đấy.”

Mặc dù Hách Liên Bằng đã băng bó cánh tay bị đả thương nhưng hiển nhiên là cũng không thể cầm máu. Chỉ chốc lát sau, cả tấm khăn đã bị nhuộm thành màu đỏ như máu. Hách Liên Bằng cười khổ một tiếng, giơ tay điểm mấy huyệt đạo, đang định nói chuyện thì thấy mấy đạo hàn quang thoáng qua trong rừng cây nơi xa, mấy đợt mưa tên mạnh mẽ hướng bên này bắn đến. Bên cạnh, cách đó không xa có mấy người áo đen trúng tên ngã xuống đất. Hách Liên Bằng biến sắc, “Tới thật là nhanh! Rút lui!.”

Chọn tập
Bình luận