Mặc dù đã là canh hai, nhưng trong Định Vương phủ vẫn có người chưa ngủ.
Mặc Tu Nghiêu ngồi ở bên giường nhìn Diệp Ly đang ngủ say, vẻ mặt nhu hòa mà bình tĩnh. Giơ tay lên nhẹ vỗ về dung nhan thanh lệ hơi tái nhợt của nàng, trong mắt nổi lên sợi tơ nhu tình ấm áp. Trong chiếc nôi bên giường, một Tiểu Bảo Bảo nho nhỏ nằm trong tã lót tơ lụa mềm mại cũng đang ngủ say.
Nhìn một lớn một nhỏ trước mắt, trong mắt Mặc Tu Nghiêu lại không hề buồn ngủ. Cúi người nhìn cục cưng trong nôi, lại nhìn chung quanh một chút, thấy không có người nào, liền không nhịn được đưa tay nhéo nhẹ lên khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt. Mặc dù hắn đã cực kỳ cẩn thận khống chế lực, nhưng Tiểu Bảo Bảo vẫn khó chịu bĩu môi, bộ dạng giống như muốn khóc. Mặc Tu Nghiêu vội vàng thu tay về, ngồi thẳng người, mắt nhìn xuống cục cưng trong nôi. Kể từ bây giờ, hắn đã làm cha. Nhớ tới phụ thân nghiêm nghị và từ ái lúc nhỏ ở Định Vương phủ. Mỗi lần hắn gây họa, phụ thân luôn phạt hắn không chút lưu tình, sau đó ca ca ở một bên sẽ vội cầu tình. Nhưng hắn lại biết, mỗi lần sau khi phạt hắn, phụ thân sẽ lặng lẽ đến xem hắn vào nửa đêm, còn bất đắc dĩ thở dài.
Hầu như hắn chưa từng nghĩ đến, sẽ có một ngày mình lại làm cha, lúc biết tin A Ly mang thai rồi lại ở trong tình huống đó, trong lòng chỉ có tức giận, nên không thể tưởng tưởng được. Cho nên hắn vẫn cảm thấy mình không mong đợi thấy đứa bé này. Nhưng… Trong lòng bắt đầu khởi động một loại cảm giác hơi mềm mại mà tràn đầy ấm áp, nhưng lại hoàn toàn khác cảm giác với A Ly.
Đây là con trai của hắn, hiện tại cần hắn bảo vệ, sau khi lớn lên cần hắn dạy dỗ, sau đó sẽ trưởng thành, thành một nam tử cao lớn như hắn.
“Ừ, không nên tranh đoạt A Ly với cha, nếu không… Phụ Vương sẽ rất rất yêu thương con.” Cúi người, Mặc Tu Nghiêu nhìn chằm chằm cục cưng ngủ say trong nôi cảnh cáo.
Diệp Ly hơi mơ hồ mở mắt ra, thấy Mặc Tu Nghiêu ngồi ở bên giường cúi đầu đang nói gì đó với cục cưng, không khỏi cười nhẹ ra tiếng.
Bị ái thê phát hiện hành động trẻ con của mình, trên mặt Mặc Tu Nghiêu cứng đờ. Làm như không có chuyện gì ngồi lại trên giường, nhẹ giọng nói: “Sao lại tỉnh?” Diệp Ly thấy quần áo của hắn còn chưa thay, hiển nhiên, căn bản không có ngủ, “Sao còn chưa nghỉ ngơi?” Mặc Tu Nghiêu kéo nàng vào trong ngực, buồn buồn nói: “Không ngủ được.”
Diệp Ly ngồi dậy từ trong lồng ngực của hắn, kéo ra khoảng cách giữa hai người, nhìn kỹ thần sắc trên mặt hắn, nhẹ giọng hỏi: “Sao vậy? Không lẽ vì cục cưng mới ra đời nên chàng quá vui mừng?” Mặc Tu Nghiêu bĩu môi ghét bỏ, liếc cục cưng nằm ở trong nôi một cái. Diệp Ly bất đắc dĩ cười, từ khi còn đang trong bụng đến bây giờ mới vừa sinh ra, cục cưng đã bị cha của mình khinh bỉ đủ kiểu. Nếu không phải hiểu tâm tính và suy nghĩ của Mặc Tu Nghiêu, thì Diệp Ly cũng muốn hoài nghi, có phải hắn chán ghét con mình sinh hay không? Hai cha con này… Sau này phải làm sao sống chung với nhau đây?
“Lúc trước thấy sắc mặt chàng không đúng, lúc ấy ta cũng không có thời gian hỏi chàng. Xảy ra chuyện gì sao?” Dựa vào Mặc Tu Nghiêu, Diệp Ly nhẹ giọng hỏi.
Mặc Tu Nghiêu giơ tay lên vuốt ve mái tóc xõa xuống của Diệp Ly, trong mắt hiện lên một tia lạnh lẽo, thản nhiên nói: “Chuyện của Đàm Kế Chi và Tô Túy Điệp mà chúng ta điều tra lúc trước đại khái đã có thu hoạch.”
“Vậy sao?” Diệp Ly ngẩng đầu lên, chỉ cần nhìn thần sắc tối tăm của Mặc Tu Nghiêu thì cũng biết, chắc chắn chuyện này vô cùng kinh người. Vỗ nhè nhẹ lên tay của Mặc Tu Nghiêu, an ủi: “Cho dù có chuyện gì, thì chúng ta đều cũng sẽ ở cùng nhau vĩnh viễn.” Mặc Tu Nghiêu ngẩn ra, gật đầu nói: “Ta biết.”
“Vương gia, Tần thống lĩnh cầu kiến.” Phòng ngoài, Thanh Ngọc đang gác đêm thấp giọng bẩm báo.
Mặc Tu Nghiêu gật đầu, đứng dậy nói với Diệp Ly: “Ta đi xem một chút, A Ly nghỉ ngơi trước đi.” Diệp Ly cũng biết bây giờ thân thể mình không thuận tiện, gật đầu, suy nghĩ một chút, rồi nói: “Nếu Tô Túy Điệp đã thật sự muốn cung khai, không trở ngại thì mời Tô lão dự thính.” Mặc Tu Nghiêu gật đầu, “Ta biết, đừng quan tâm những chuyện này. Nghỉ ngơi cho tốt.” Đỡ Diệp Ly nằm xuống, đắp chăn cho nàng xong, Mặc Tu Nghiêu mới xoay người đi ra ngoài. Nhìn lướt qua Thanh Ngọc, Thanh Loan hầu hạ ở cửa nói: “Chăm sóc cho Vương phi thật tốt.” Thanh Ngọc, Thanh Loan đứng lên nói: “Xin Vương gia yên tâm.”
Trong gian phòng trống rỗng, Tô Túy Điệp ngồi trên ghế đặt trong phòng. Trong phòng, ngay cả người trông chừng nàng cũng không có, bây giờ không có ai lo lắng nàng sẽ chạy hoặc tự sát hay làm gì. Mới vừa bị mất một lượng máu lớn cùng với các loại nghiêm hình tra khảo trong nửa năm qua, nên ngay cả khí lực đi trăm bước ra khỏi gian phòng này, nàng cũng không có. Vừa rồi mới bị kéo đi tắm rửa, rồi thay một bộ quần áo sạch sẽ. Tô Túy Điệp nhìn bộ quần áo sạch sẽ trên người mình, hơi xuất thần. Nửa năm nay, cuộc sống lao ngục hèn hạ mà âm trầm hầu như làm cho nàng quên mất sạch sẽ là gì. Nàng cũng chỉ có thể không ngừng mà thuyết phục mình quên đi, mới có thể vẫn chống đỡ tiếp tục được ở trong chính hoàn cảnh như vậy, nhưng hiện tại… Rốt cuộc nàng cũng không chống đỡ nổi nữa. Khi cảm giác được máu của mình chảy xuống từng giọt từng giọt, nàng mới chính thức phát hiện, rốt cuộc cái chết đáng sợ bao nhiêu. Thậm chí nếu những người đó tới chậm thêm một chút, có lẽ máu của nàng cũng đã chảy hết. Từ khi nàng mở miệng cầu xin tha thứ, thì nàng đã thua. Nàng tuyệt đối không có cách nào muốn lại trải qua cái chết chậm chạp mà an tĩnh như vậy một lần nữa.
Cửa được mở ra từ bên ngoài, Mặc Tu Nghiêu bước chậm đi đến, đi theo phía sau hắn chính là Tần Phong, Trác Tĩnh và Phượng Chi Dao.
Mặc Tu Nghiêu đi tới một bên ngồi xuống, những người khác cũng lần lượt ngồi xuống. Tô Túy Điệp kinh ngạc nhìn nam tử tóc trắng trước mặt, trước mắt, Mặc Tu Nghiêu một bộ áo trắng, một mái tóc trắng, vẻ mặt bình tĩnh, ánh mắt lạnh nhạt, làm cho người ta có một loại cảm giác xa cách không thể chạm và lãnh mạc (thờ ơ, hờ hững). Người đó hoàn toàn không giống với Mặc Tu Nghiêu trong trí nhớ của Tô Túy Điệp, “Tu… Tu Nghiêu… Chàng là Tu Nghiêu? Làm sao chàng……” Mặc Tu Nghiêu cau mày, không nhịn được quét Tần Phong một cái. Tần Phong trầm giọng nói với Tô Túy Điệp: “Tô tiểu thư, nếu ngươi đã bằng lòng cung khai thì nói ra ngay trước mặt Vương gia đi. Đêm hôm khuya khoắt, tất cả mọi người cũng không có bao nhiêu thời gian để lãng phí.”
Tô Túy Điệp lập tức tỉnh táo lại, chống lại hàn quang trong mắt Mặc Tu Nghiêu, giọng buồn bã nói: “Tu Nghiêu, chàng thật sự cũng không chịu giữ lại một chút tình cảm sao? Chàng còn nhớ được hay không, từ nhỏ chúng ta cùng nhau lớn lên… Ta biết sai rồi…” Mặc Tu Nghiêu đứng dậy, lãnh mạc nhìn chằm chằm Tần Phong, nói: “Đây chính là kết quả mà ngươi nói? Lãng phí thời gian của Bản vương. Xử lý đi… Mau phái người đi Sở kinh!” Nói xong, xoay người muốn đi ra ngoài. Cái gọi là xử lý, tất nhiên là chỉ xử lý Tô Túy Điệp. Chỉ cần biết một chút, thì sẽ không sợ không điều tra ra chuyện phía sau. Tác dụng của Tô Túy Điệp cũng trở nên bé nhỏ đến không đáng kể rồi, thay vì bây giờ ngồi đây đối mặt với nữ nhân để cho hắn chán ghét này, còn không bằng trở về phòng cùng với A Ly.
Tô Túy Điệp sửng sốt, hiển nhiên không nghĩ tới Mặc Tu Nghiêu lại vô tình đến thế. Mình chỉ nói hai câu thôi, mà hắn đã không kiên nhẫn trở mặt rời đi, trong lòng Tô Túy Điệp run lên, nhìn Tần Phong đang nhìn mình chằm chằm, trên mặt hiện lên sát cơ, hoảng sợ thét to: “Không! Không cần! Ta nói… Ngươi muốn biết cái gì ta đều nói!”
“Sớm nói không phải tốt hơn sao?” Phượng Chi Dao cười nhạo một tiếng, ngồi trở lại ghế.
“Năm đó ngươi đã lấy thứ gì từ Định Vương phủ?” Tần Phong hỏi.
Tô Túy Điệp nhìn thoáng qua Mặc Tu Nghiêu ngồi trên ghế nhắm mắt dưỡng thần, cắn răng nói: “Là..bản đồ bày trận hành quân của Mặc gia quân. Ta… Từ nhỏ trí nhớ của ta đã hơn người. Chỉ nhìn một lần những mưu đồ kia sẽ nhớ, sau khi ra khỏi Định Vương phủ liền vẽ lại theo trí nhớ.” Sắc mặt mọi người biến đổi một lần, nhớ lại trận chiến mà cả Mặc gia quân và Bắc Nhung đều thảm bại mười năm trước, Tần Phong cau mày, hỏi tiếp: “Ngươi đã giao mưu đồ cho Đàm Kế Chi và Mặc Cảnh Kỳ, đúng không?” Tô Túy Điệp gật đầu nói: “Đúng vậy, Mặc Cảnh Kỳ phái Đàm Kế Chi đến tìm ta, muốn ta giúp, nên ta đã đồng ý.”
“Bọn họ lấy mưu đồ bày trận của Mặc gia quân làm gì?” Phượng Chi Dao hỏi, mặc dù trong lòng đã sớm biết đáp án, nhưng vẫn cần chính miệng Tô Túy Điệp chứng thật.
Tô Túy Điệp nhìn Phượng Chi Dao, đột nhiên khanh khách cười lên, nói: “Làm gì ư? Từ lâu, Mặc Cảnh Kỳ đã nhìn Mặc gia quân và Mặc Tu Văn không vừa mắt rồi, lấy mưu đồ bày trận của hắn ta, tất nhiên là để đưa cho người Bắc Nhung rồi. Nếu không, các ngươi cho rằng, tại sao năm đó Mặc gia quân lại bị Bắc Nhung phục kích, thương vong nghiêm trọng chứ?” Sắc mặt Tần Phong âm trầm, mấy đời nhà hắn đều phục vụ Định Vương phủ, năm đó, cha và mấy chú của hắn cũng hy sinh trong trận chiến dịch đó. Nhìn chằm chằm Tô Túy Điệp đang cười đắc ý, Tần Phong hỏi: “Vì sao ngươi phải giúp Mặc Cảnh Kỳ hãm hại Định Vương phủ?” Đây cũng là chuyện mà tất cả mọi người khó hiểu, lúc đó, Tô Túy Điệp thân là vị hôn thê của Nhị công tử Định Quốc Vương phủ, để cho bao nhiêu danh môn khuê tú không ngừng hâm mộ. Vì sao phải giúp Mặc Cảnh Kỳ phá hủy Định Vương phủ. Chuyện này cũng không mang lại ích lợi gì cho nàng ta.
Tô Túy Điệp sửng sốt, nhìn về phía Mặc Tu Nghiêu ngồi ở một bên giống như đang ngủ thiếp đi, cười lạnh một tiếng, giơ ngón tay không bị thương lên, chỉ vào Mặc Tu Nghiêu nói: “Tại sao? Tại sao… Cái này phải hỏi hắn!”
Phượng Chi Dao nhướng mày, nhìn Mặc Tu Nghiêu một chút, rồi hỏi: “Không lẽ Vương gia đã làm chuyện gì có lỗi với ngươi?” Cho dù đúng như thế, thì không thể không nói, thủ đoạn trả thù của nữ nhân này cũng quá độc ác tàn nhẫn. Khó trách có thể chống đỡ lâu như vậy ở trong tay Tần Phong mà vẫn chưa chết. Tô Túy Điệp cười ha ha, ánh mắt nhìn Mặc Tu Nghiêu tràn đầy oán hận và không rõ là yêu say đắm hay điên cuồng, “Có lỗi với ta? Không… Hắn không có lỗi với ta. Nhưng mà… Hắn cũng không xứng với ta! Tô Túy Điệp ta đường đường là mỹ nữ đệ nhất và tài nữ đệ nhất của Đại Sở, rất nhiều Vương tôn công tử đều quý mến ta. Nhưng trong mắt hắn, ta cũng chỉ là một vị hôn thê đã đính hôn mà thôi!” Phượng Chi Dao cau mày, hắn và Mặc Tu Nghiêu lúc còn trẻ cũng được xem là tri giao (bạn tri kỷ), Mặc Tu Nghiêu đối xử với Tô Túy Điệp như thế nào, hắn cũng thấy rất rõ. Thật sự không tính là kém, Nhị công tử Định Vương phủ danh mãn kinh thành, bao nhiêu thiên kim khuê các đầu hoài tống bão (nhảy vào ôm ấp), mà sắc mặt hắn ta còn chưa bao giờ thay đổi một chút, nhưng lại đối xử với vị hôn thê Tô Túy Điệp rất tốt, và cũng chỉ thân cận với một mình nàng ta. Như vậy, Tô Túy Điệp còn có gì không hài lòng?
Hình như xem hiểu thần sắc của Phượng Chi Dao, Tô Túy Điệp hừ nhẹ một tiếng, ngạo nghễ nói: “Ngay cả Hoàng tử Vương gia cũng vạn phần che chở ta, ngàn y trăm thuận (chuyện gì cũng nghe theo). Nhưng hắn… Ta đã hứa gả cho hắn, nhưng ngay cả một yêu cầu nho nhỏ, mà hắn cũng không chịu đồng ý!” Nghe giống như, lúc đầu bị hứa gả cho Mặc Tu Nghiêu là đã hạ thấp tôn quý của nàng ta vậy. Nhìn nam nhân tóc trắng như tuyết, mặt lạnh như băng trước mắt, ánh mắt Tô Túy Điệp mê ly, ôn nhu nói: “Nhưng mà, không sao… Ta yêu hắn. Cho dù Vương tôn hậu duệ quý tộc cả kinh thành đều đến trước mặt của ta lấy lòng, nhưng ta cũng chỉ yêu một mình Tu Nghiêu. Nhưng tại sao… Tu Nghiêu, tại sao ngay cả một yêu cầu nhỏ của ta mà ngươi cũng không chịu làm cho ta? Nhiếp Chính Vương thương ngươi như vậy, chỉ cần ngươi cầu xin ông ấy, ông ấy nhất định sẽ truyền vị trí Định Vương lại cho ngươi. Còn có Mặc Tu Văn… Hắn ta căn bản không có hứng thú với hành quân đánh giặc, rõ ràng chiến công của ngươi nhiều hơn hắn, tại sao ngươi muốn tặng vị trí Định Vương lại cho hắn? Sao cả đời ta có thể chỉ làm một Nhị thiếu phu nhân nho nhỏ của Định Vương phủ chứ? Sao có thể để cho những nữ nhân kia giẫm lên trên đầu ta chứ? Ta yêu ngươi như vậy, nhưng ngay cả chút yêu cầu nho nhỏ này mà ngươi cũng không chịu cho ta……”
Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, ba người Tần Phong đều nhìn nữ nhân đang ngồi trên ghế như gặp quỷ. Gương mặt mang theo mấy vết thương và sưng đỏ, cộng thêm thần sắc khi thì lưu luyến si mê, thỉnh thoảng ôn nhu, khi thì oán hận, lúc thì vặn vẹo, hiển nhiên đặc biệt dữ tợn và kinh khủng.
Hình như rốt cuộc đã nói ra hết uất ức của nhiều năm như vậy, Tô Túy Điệp hơi giống như càng nói càng không thể ngừng, nói liên tục: “Chuyện này cũng phải trách ngươi, nếu lúc đầu ngươi làm Định Vương, thì tất cả đều tốt. Nhưng ta chỉ cẩn thận thử dò xét ngươi một câu, ngươi lại cho ta sắc mặt để nhìn, còn khiển trách ta! Mặc Tu Nghiêu! Tất cả mọi chuyện đều tại ngươi! Ha ha, sao ta sẽ để cho những nữ nhân xấu xí kia diễu võ dương oai ở trên đầu ta? Chỉ có Tô Túy Điệp ta mới là cô gái tôn quý nên được vạn người kính ngưỡng hâm mộ. Nhưng ngươi lại không muốn tranh giành với Mặc Tu Văn, ta giúp ngươi… Chỉ cần Mặc Tu Văn chết, vị trí Định Vương sẽ là của ngươi, ta chính là Định Vương phi, có gì không tốt? Vì sao ta lại không giúp Mặc Cảnh Kỳ và Đàm Kế Chi chứ?” Càng nói Tô Túy Điệp càng như bị kích thích, thần sắc trên mặt cũng càng thêm điên cuồng, chỉ vào Mặc Tu Nghiêu, cười lớn, nói: “Nhưng… Tại sao ngươi lại bị thương? Tại sao lại bị hủy dung? Tại sao lại biến thành người tàn phế? Mặc Tu Nghiêu, đều tại ngươi. Ai bảo ngươi không nghe lời ta, ai bảo ngươi không thương ta? Nếu ngươi yêu ta thì nên giúp ta làm tất cả những gì mà ta muốn làm, giống như Hàn Minh Nguyệt vậy. Ha ha… Lần đầu tiên gặp Hàn Minh Nguyệt thì ta đã biết hắn ta là tên ngu xuẩn dễ lừa gạt. Có lúc ta cũng hy vọng ngươi cũng dễ lừa gạt giống như hắn ta, tại sao ngươi không chịu làm theo ý ta, chẳng lẽ ta yêu ngươi như vậy còn không đủ sao?… Nếu ngươi nghe lời ta, thì sao Mặc Tu Văn sẽ chết chứ? Ha ha… Đều tại ngươi, sao Mặc Tu Văn có thể không chết được chứ? Là ngươi đã giết chết hắn ta…”
Một bóng trắng xẹt qua phòng, chỉ trong nháy mắt, Mặc Tu Nghiêu đã đến trước mặt Tô Túy Điệp. Một cái tay kẹp vào cái cổ mảnh khảnh của nàng ta không chút lưu tình, ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm nữ nhân mang thần sắc vặn vẹo không ngừng giãy dụa trước mặt, “Ca ca ta bị ai giết?” Mặc Tu Nghiêu lạnh lùng hỏi. Tô Túy Điệp bị kẹp ở cổ, lập tức không thở được. Giơ tay lên muốn đẩy tay Mặc Tu Nghiêu ra. Nhưng lấy khí lực của nàng ta thì sao có thể là đối thủ của Mặc Tu Nghiêu được. Không đầy một lát lại, ánh mắt bắt đầu trắng dã, “Nói!”
“Ngô ngô… Mặc… Cảnh… Ngô…” Sắp không thở được nữa, bỗng dưng Mặc Tu Nghiêu buông tay, một cổ không khí thật lớn tràn vào, Tô Túy Điệp dùng sức ho khan, “Ai đã giết Đại ca của ta?” Mặc Tu Nghiêu hỏi lại lần nữa.
“Mặc… Mặc Cảnh Kỳ và Liễu gia… Còn có hoàng tộc Bắc Nhung, Nam Chiếu và Tây Lăng… Mặc Tu Văn không phải bệnh chết… mà bị người ám sát… Khụ khụ…” Nhìn Mặc Tu Nghiêu trước mặt, Tô Túy Điệp không dám giấu diếm nữa, “Còn có… Còn có Nhiếp Chính Vương… Nhiếp Chính Vương là bị Tiên đế âm mưu hại chết. Nhưng mà… trước khi Nhiếp Chính Vương chết cũng đã phái người làm Tiên đế bị thương nặng, cho nên chưa đầy hai năm thì Tiên đế gia đã mất. Đây là… Khụ khụ khụ… Đây là Mặc Cảnh Kỳ nói cho ta biết.” Thấy Mặc Tu Nghiêu trầm mặc, Tô Túy Điệp vội vàng nói: “Thật! Tiên đế sai người hạ Túy Phần Hương cho Nhiếp Chính Vương. Là một loại kỳ độc không màu không vị, sau khi trúng độc, lúc đầu cũng không có bất kỳ khác thường gì, nhưng năm ngày sau sẽ xuất hiện tình trạng tương tự như bị bệnh nặng, sau đó không trị mà chết. Dù là đại phu cao minh, thì cũng không điều tra ra nguyên nhân cái chết.”
Phượng Chi Dao và Tần Phong, Trác Tĩnh liếc nhau một cái, trong lòng đều run sợ. Dĩ nhiên bọn họ biết Túy Phần Hương là gì, tục truyền là một trong ba đại kỳ độc đã sớm thất truyền hơn ngàn năm trong thế gian cùng với Bích Lạc Hoàng Tuyền và Hồng Nhan Khô Cốt. Chỉ là Nhiếp Chính Vương qua đời lại có liên quan đến Tiên hoàng, chuyện này còn càng làm cho người ta khiếp sợ hơn chuyện Mặc Tu Văn qua đời có liên quan đến Mặc Cảnh Kỳ nữa. Nhiếp Chính Vương Mặc Lưu Danh có thể nói là hiền thần thế gian khó gặp. Lúc Tiên hoàng chưa lên ngôi, Đại Sở cũng không tốt hơn bây giờ được bao nhiêu. Tây Lăng và Bắc Nhung nhìn chằm chằm vào, lúc ấy, Định Vương Mặc Lưu Danh mới hơn hai mươi tuổi đã lấy thân một người chống cự với đại quân hai nước Tây Lăng và Bắc Nhung. Sau đó, lại xuất binh bình định phản loạn. Lúc Tiên đế lên ngôi chỉ mới mười mấy tuổi, Mặc Lưu Danh mới vừa hơn hai mươi tuổi đã được phong làm Nhiếp Chính Vương. Võ có thể an bang, văn có thể trị quốc, khác với rất nhiều Nhiếp Chính Vương khác soán quyền ức hiếp ấu chủ, Mặc Lưu Danh tận tâm tận lực phò tá Tiên đế, đến khi Tiên đế hai mươi tuổi lại càng chủ động giã từ chức vị Nhiếp Chính Vương. Chuyện quân thần hòa thuận hơn hai mươi năm có thể nói là giai thoại thiên cổ. Nhưng bây giờ, Tô Túy Điệp lại nói ra bí văn như vậy, sao có thể không làm cho người nghe cảm thấy giật mình chứ? Lịch sử thật sự đều viết lừa gạt thế nhân cả sao?
Mặc Tu Nghiêu bước chậm trở về chỗ ngồi, ngồi xuống, trầm tư không nói. Tần Phong nhìn Mặc Tu Nghiêu một chút, thấy hắn không muốn hỏi nữa, liền mở miệng hỏi: “Tiết Thành Lương nói, năm đó ngươi đã lấy hai món đồ từ Định Vương phủ, nhưng lại chỉ đưa cho Mặc Cảnh Kỳ một món. Còn một món nữa là cái gì, ở đâu?”
Thần sắc trên mặt Tô Túy Điệp cứng đờ, gương mặt vốn đã rất khó nhìn, lúc này càng trở nên dọa người. Trầm mặc hồi lâu, Tô Túy Điệp mới thấp giọng nói: “Là Thánh chỉ năm đó Thái tổ Hoàng đế để lại cho Định Quốc Vương phủ.” Tần Phong hơi ngoài ý muốn nhướng mày, hỏi: “Đồ ở đâu? Viết gì?” Tô Túy Điệp nói: “Ý chỉ của Thái tổ Tiên hoàng là, hoàng thất Đại Sở và Định Quốc Vương phủ vĩnh viễn đều là huynh đệ ruột thịt. Nếu Hoàng đế đời sau làm trái với ý chỉ, hãm hại Định Quốc Vương phủ, thì Định Quốc Vương gia được quyền phế đế, lập tân quân khác.” Mọi người cả kinh, món đồ quan trọng như vậy, khó trách Mặc Cảnh Kỳ không tiếc tất cả phải cứu Tô Túy Điệp ra.
“Đồ ở đâu?” Phượng Chi Dao hỏi, có thứ này, bọn họ còn sợ không nắm được tên khốn Mặc Cảnh Kỳ kia sao?
Tô Túy Điệp cắn răng nói: “Ngươi cảm thấy ta sẽ nói cho ngươi biết sao?” Tô Túy Điệp cũng không phải kẻ ngu, đây chính là lá bùa duy nhất bảo vệ tánh mạng của nàng. Mặc Tu Nghiêu đứng dậy, bình tĩnh phân phó: “Tần Phong, xử lý sạch sẽ nàng ta.” Nói xong, liền xoay người đi ra ngoài. Tô Túy Điệp không dám tin nhìn chằm chằm Mặc Tu Nghiêu, thét to: “Ngươi không muốn có Thánh chỉ của Thái tổ Hoàng đế sao?” Mặc Tu Nghiêu quay đầu lại, lãnh mạc cười nói: “Nếu Bản vương đã muốn giết Mặc Cảnh Kỳ thì có ý chỉ của Thái tổ hay không, cũng đều có thể giết.” Dứt lời, cũng không nhìn bộ dáng tê liệt ngã xuống trên mặt đất của Tô Túy Điệp, nhấc chân đi ra khỏi phòng.
Ngoài cửa, trong một gian phòng khác, Tô Triết và đám người Hàn Minh Nguyệt, Hàn Minh Tích, Lữ Cận Hiền đều ở đây, chỉ là, vẻ mặt mọi người lại khác nhau rất lớn. Trên mặt Tô Triết lúc đỏ lúc trắng, khóe môi và hai tay đều run rẩy không ngừng, hiển nhiên bị tức không nhẹ, sắc mặt Hàn Minh Nguyệt trắng bệch, ngay cả Mặc Tu Nghiêu đi ra ngoài cũng không nhìn thấy. Vẻ mặt của đám người Lữ Cận Hiền, Mặc thúc lại tức giận hận không được xông vào giết Tô Túy Điệp ngay lập tức, Hàn Minh Tích cũng có thể xem là bình tĩnh nhất, nhưng cũng hiện lên khiếp sợ khó giấu.
“Tô lão có thể vào xem nàng ta một chút.” Mặc Tu Nghiêu bình tĩnh nói.
Trong cổ họng Tô Triết phát ra hai tiếng, một hồi lâu mới miễn cưỡng nói hết một câu, miễn cưỡng cười khổ, nói: “Lão phu không biết cách dạy dỗ… Cái nghiệt chướng này lại phạm phải tội nghiệt như thế. Lão phu không còn mặt mũi nào gặp lại liệt tổ liệt tông Tô gia…” Phụt một tiếng, một ngụm máu tươi phun ra từ trong miệng Tô Triết, cả người ngã xuống, Hàn Minh Tích ở gần nhất, cũng thanh tĩnh nhất, vội vàng tiến lên một bước đỡ lấy Tô Triết, chỉ nghe Tô triết nói: “Cái nghiệt chướng này… Vương gia cứ xử trí đi……” Nhìn Tô Triết ngất đi, Mặc Tu Nghiêu trầm mặc một lát, rồi nói: “Mời Trầm tiên sinh đến.”
Lữ Cận Hiền đang định mở miệng nói chuyện, thì ở một bên, Mặc thúc âm thầm kéo hắn một cái, nói: “Sắc trời đã tối, chuyện còn lại thì để ngày mai xử lý cũng không muộn. Huống chi, Vương phi mới sinh Tiểu thế tử, nếu tỉnh lại mà không nhìn thấy Vương gia, thì nhất định sẽ không an tâm.” Mặc Tu Nghiêu gật gật đầu nói: “Các ngươi cũng sớm về đi thôi.” Nhìn Mặc Tu Nghiêu rời đi, Lữ Cận Hiền giận dỗi nói: “Ta còn chuyện muốn nói, Mặc tổng quản, sao ngươi……” Mặc tổng quản lắc lắc đầu, nói: “Để Vương gia bình tĩnh lại rồi nói sau. Dù sao đã biết hết mọi chuyện rồi, chẳng lẽ còn sợ không báo được thù sao?” Chuyện như vậy, ngay cả những người như bọn họ nghe cũng kinh hãi không dứt, thì càng không cần phải nói trong lòng Vương gia sẽ phải chịu đả kích sâu đến cỡ nào. Thân thể của Vương gia đã không tốt, nếu vì vậy mà ngã xuống, thì mới là cái được không bù được cái mất. Biết Mặc tổng quản nói có lý, Lữ Cận Hiền hung hăng trừng mắt liếc bức tường trước mặt, lớn tiếng nói: “Cũng được, còn nhiều thời gian! Ta cũng đi về.”
Người trong phòng nhanh chóng đi hết, Hàn Minh Nguyệt kinh ngạc nhìn cửa phòng đóng chặt trước mắt nhưng cũng không thể động đậy được nửa bước. Hắn biết trong phòng… Có lẽ Tô Túy Điệp đang từ từ chết đi, nhưng hắn không có cách nào làm cho mình đứng dậy đẩy cánh cửa mà căn bản không khóa kia ra.
“Lần đầu tiên gặp Hàn Minh Nguyệt, ta đã biết hắn ta là tên ngu xuẩn dễ lừa gạt……”
Lần đầu tiên…
Trong rừng hoa đào, hoa rơi như mưa, thiếu niên mười bốn tuổi thấy thiếu nữ áo trắng mới mười ba tuổi bay lượn nhảy múa trong tiếng trò chuyện của mọi người.
“Công tử là bằng hữu của Tu Nghiêu à? Túy Điệp ra mắt công tử Minh Nguyệt.”
Từ đó rơi vào lưới tình không bao giờ… tránh thoát được nữa.
Mặc dù đã là canh hai, nhưng trong Định Vương phủ vẫn có người chưa ngủ.
Mặc Tu Nghiêu ngồi ở bên giường nhìn Diệp Ly đang ngủ say, vẻ mặt nhu hòa mà bình tĩnh. Giơ tay lên nhẹ vỗ về dung nhan thanh lệ hơi tái nhợt của nàng, trong mắt nổi lên sợi tơ nhu tình ấm áp. Trong chiếc nôi bên giường, một Tiểu Bảo Bảo nho nhỏ nằm trong tã lót tơ lụa mềm mại cũng đang ngủ say.
Nhìn một lớn một nhỏ trước mắt, trong mắt Mặc Tu Nghiêu lại không hề buồn ngủ. Cúi người nhìn cục cưng trong nôi, lại nhìn chung quanh một chút, thấy không có người nào, liền không nhịn được đưa tay nhéo nhẹ lên khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt. Mặc dù hắn đã cực kỳ cẩn thận khống chế lực, nhưng Tiểu Bảo Bảo vẫn khó chịu bĩu môi, bộ dạng giống như muốn khóc. Mặc Tu Nghiêu vội vàng thu tay về, ngồi thẳng người, mắt nhìn xuống cục cưng trong nôi. Kể từ bây giờ, hắn đã làm cha. Nhớ tới phụ thân nghiêm nghị và từ ái lúc nhỏ ở Định Vương phủ. Mỗi lần hắn gây họa, phụ thân luôn phạt hắn không chút lưu tình, sau đó ca ca ở một bên sẽ vội cầu tình. Nhưng hắn lại biết, mỗi lần sau khi phạt hắn, phụ thân sẽ lặng lẽ đến xem hắn vào nửa đêm, còn bất đắc dĩ thở dài.
Hầu như hắn chưa từng nghĩ đến, sẽ có một ngày mình lại làm cha, lúc biết tin A Ly mang thai rồi lại ở trong tình huống đó, trong lòng chỉ có tức giận, nên không thể tưởng tưởng được. Cho nên hắn vẫn cảm thấy mình không mong đợi thấy đứa bé này. Nhưng… Trong lòng bắt đầu khởi động một loại cảm giác hơi mềm mại mà tràn đầy ấm áp, nhưng lại hoàn toàn khác cảm giác với A Ly.
Đây là con trai của hắn, hiện tại cần hắn bảo vệ, sau khi lớn lên cần hắn dạy dỗ, sau đó sẽ trưởng thành, thành một nam tử cao lớn như hắn.
“Ừ, không nên tranh đoạt A Ly với cha, nếu không… Phụ Vương sẽ rất rất yêu thương con.” Cúi người, Mặc Tu Nghiêu nhìn chằm chằm cục cưng ngủ say trong nôi cảnh cáo.
Diệp Ly hơi mơ hồ mở mắt ra, thấy Mặc Tu Nghiêu ngồi ở bên giường cúi đầu đang nói gì đó với cục cưng, không khỏi cười nhẹ ra tiếng.
Bị ái thê phát hiện hành động trẻ con của mình, trên mặt Mặc Tu Nghiêu cứng đờ. Làm như không có chuyện gì ngồi lại trên giường, nhẹ giọng nói: “Sao lại tỉnh?” Diệp Ly thấy quần áo của hắn còn chưa thay, hiển nhiên, căn bản không có ngủ, “Sao còn chưa nghỉ ngơi?” Mặc Tu Nghiêu kéo nàng vào trong ngực, buồn buồn nói: “Không ngủ được.”
Diệp Ly ngồi dậy từ trong lồng ngực của hắn, kéo ra khoảng cách giữa hai người, nhìn kỹ thần sắc trên mặt hắn, nhẹ giọng hỏi: “Sao vậy? Không lẽ vì cục cưng mới ra đời nên chàng quá vui mừng?” Mặc Tu Nghiêu bĩu môi ghét bỏ, liếc cục cưng nằm ở trong nôi một cái. Diệp Ly bất đắc dĩ cười, từ khi còn đang trong bụng đến bây giờ mới vừa sinh ra, cục cưng đã bị cha của mình khinh bỉ đủ kiểu. Nếu không phải hiểu tâm tính và suy nghĩ của Mặc Tu Nghiêu, thì Diệp Ly cũng muốn hoài nghi, có phải hắn chán ghét con mình sinh hay không? Hai cha con này… Sau này phải làm sao sống chung với nhau đây?
“Lúc trước thấy sắc mặt chàng không đúng, lúc ấy ta cũng không có thời gian hỏi chàng. Xảy ra chuyện gì sao?” Dựa vào Mặc Tu Nghiêu, Diệp Ly nhẹ giọng hỏi.
Mặc Tu Nghiêu giơ tay lên vuốt ve mái tóc xõa xuống của Diệp Ly, trong mắt hiện lên một tia lạnh lẽo, thản nhiên nói: “Chuyện của Đàm Kế Chi và Tô Túy Điệp mà chúng ta điều tra lúc trước đại khái đã có thu hoạch.”
“Vậy sao?” Diệp Ly ngẩng đầu lên, chỉ cần nhìn thần sắc tối tăm của Mặc Tu Nghiêu thì cũng biết, chắc chắn chuyện này vô cùng kinh người. Vỗ nhè nhẹ lên tay của Mặc Tu Nghiêu, an ủi: “Cho dù có chuyện gì, thì chúng ta đều cũng sẽ ở cùng nhau vĩnh viễn.” Mặc Tu Nghiêu ngẩn ra, gật đầu nói: “Ta biết.”
“Vương gia, Tần thống lĩnh cầu kiến.” Phòng ngoài, Thanh Ngọc đang gác đêm thấp giọng bẩm báo.
Mặc Tu Nghiêu gật đầu, đứng dậy nói với Diệp Ly: “Ta đi xem một chút, A Ly nghỉ ngơi trước đi.” Diệp Ly cũng biết bây giờ thân thể mình không thuận tiện, gật đầu, suy nghĩ một chút, rồi nói: “Nếu Tô Túy Điệp đã thật sự muốn cung khai, không trở ngại thì mời Tô lão dự thính.” Mặc Tu Nghiêu gật đầu, “Ta biết, đừng quan tâm những chuyện này. Nghỉ ngơi cho tốt.” Đỡ Diệp Ly nằm xuống, đắp chăn cho nàng xong, Mặc Tu Nghiêu mới xoay người đi ra ngoài. Nhìn lướt qua Thanh Ngọc, Thanh Loan hầu hạ ở cửa nói: “Chăm sóc cho Vương phi thật tốt.” Thanh Ngọc, Thanh Loan đứng lên nói: “Xin Vương gia yên tâm.”
Trong gian phòng trống rỗng, Tô Túy Điệp ngồi trên ghế đặt trong phòng. Trong phòng, ngay cả người trông chừng nàng cũng không có, bây giờ không có ai lo lắng nàng sẽ chạy hoặc tự sát hay làm gì. Mới vừa bị mất một lượng máu lớn cùng với các loại nghiêm hình tra khảo trong nửa năm qua, nên ngay cả khí lực đi trăm bước ra khỏi gian phòng này, nàng cũng không có. Vừa rồi mới bị kéo đi tắm rửa, rồi thay một bộ quần áo sạch sẽ. Tô Túy Điệp nhìn bộ quần áo sạch sẽ trên người mình, hơi xuất thần. Nửa năm nay, cuộc sống lao ngục hèn hạ mà âm trầm hầu như làm cho nàng quên mất sạch sẽ là gì. Nàng cũng chỉ có thể không ngừng mà thuyết phục mình quên đi, mới có thể vẫn chống đỡ tiếp tục được ở trong chính hoàn cảnh như vậy, nhưng hiện tại… Rốt cuộc nàng cũng không chống đỡ nổi nữa. Khi cảm giác được máu của mình chảy xuống từng giọt từng giọt, nàng mới chính thức phát hiện, rốt cuộc cái chết đáng sợ bao nhiêu. Thậm chí nếu những người đó tới chậm thêm một chút, có lẽ máu của nàng cũng đã chảy hết. Từ khi nàng mở miệng cầu xin tha thứ, thì nàng đã thua. Nàng tuyệt đối không có cách nào muốn lại trải qua cái chết chậm chạp mà an tĩnh như vậy một lần nữa.
Cửa được mở ra từ bên ngoài, Mặc Tu Nghiêu bước chậm đi đến, đi theo phía sau hắn chính là Tần Phong, Trác Tĩnh và Phượng Chi Dao.
Mặc Tu Nghiêu đi tới một bên ngồi xuống, những người khác cũng lần lượt ngồi xuống. Tô Túy Điệp kinh ngạc nhìn nam tử tóc trắng trước mặt, trước mắt, Mặc Tu Nghiêu một bộ áo trắng, một mái tóc trắng, vẻ mặt bình tĩnh, ánh mắt lạnh nhạt, làm cho người ta có một loại cảm giác xa cách không thể chạm và lãnh mạc (thờ ơ, hờ hững). Người đó hoàn toàn không giống với Mặc Tu Nghiêu trong trí nhớ của Tô Túy Điệp, “Tu… Tu Nghiêu… Chàng là Tu Nghiêu? Làm sao chàng……” Mặc Tu Nghiêu cau mày, không nhịn được quét Tần Phong một cái. Tần Phong trầm giọng nói với Tô Túy Điệp: “Tô tiểu thư, nếu ngươi đã bằng lòng cung khai thì nói ra ngay trước mặt Vương gia đi. Đêm hôm khuya khoắt, tất cả mọi người cũng không có bao nhiêu thời gian để lãng phí.”
Tô Túy Điệp lập tức tỉnh táo lại, chống lại hàn quang trong mắt Mặc Tu Nghiêu, giọng buồn bã nói: “Tu Nghiêu, chàng thật sự cũng không chịu giữ lại một chút tình cảm sao? Chàng còn nhớ được hay không, từ nhỏ chúng ta cùng nhau lớn lên… Ta biết sai rồi…” Mặc Tu Nghiêu đứng dậy, lãnh mạc nhìn chằm chằm Tần Phong, nói: “Đây chính là kết quả mà ngươi nói? Lãng phí thời gian của Bản vương. Xử lý đi… Mau phái người đi Sở kinh!” Nói xong, xoay người muốn đi ra ngoài. Cái gọi là xử lý, tất nhiên là chỉ xử lý Tô Túy Điệp. Chỉ cần biết một chút, thì sẽ không sợ không điều tra ra chuyện phía sau. Tác dụng của Tô Túy Điệp cũng trở nên bé nhỏ đến không đáng kể rồi, thay vì bây giờ ngồi đây đối mặt với nữ nhân để cho hắn chán ghét này, còn không bằng trở về phòng cùng với A Ly.
Tô Túy Điệp sửng sốt, hiển nhiên không nghĩ tới Mặc Tu Nghiêu lại vô tình đến thế. Mình chỉ nói hai câu thôi, mà hắn đã không kiên nhẫn trở mặt rời đi, trong lòng Tô Túy Điệp run lên, nhìn Tần Phong đang nhìn mình chằm chằm, trên mặt hiện lên sát cơ, hoảng sợ thét to: “Không! Không cần! Ta nói… Ngươi muốn biết cái gì ta đều nói!”
“Sớm nói không phải tốt hơn sao?” Phượng Chi Dao cười nhạo một tiếng, ngồi trở lại ghế.
“Năm đó ngươi đã lấy thứ gì từ Định Vương phủ?” Tần Phong hỏi.
Tô Túy Điệp nhìn thoáng qua Mặc Tu Nghiêu ngồi trên ghế nhắm mắt dưỡng thần, cắn răng nói: “Là..bản đồ bày trận hành quân của Mặc gia quân. Ta… Từ nhỏ trí nhớ của ta đã hơn người. Chỉ nhìn một lần những mưu đồ kia sẽ nhớ, sau khi ra khỏi Định Vương phủ liền vẽ lại theo trí nhớ.” Sắc mặt mọi người biến đổi một lần, nhớ lại trận chiến mà cả Mặc gia quân và Bắc Nhung đều thảm bại mười năm trước, Tần Phong cau mày, hỏi tiếp: “Ngươi đã giao mưu đồ cho Đàm Kế Chi và Mặc Cảnh Kỳ, đúng không?” Tô Túy Điệp gật đầu nói: “Đúng vậy, Mặc Cảnh Kỳ phái Đàm Kế Chi đến tìm ta, muốn ta giúp, nên ta đã đồng ý.”
“Bọn họ lấy mưu đồ bày trận của Mặc gia quân làm gì?” Phượng Chi Dao hỏi, mặc dù trong lòng đã sớm biết đáp án, nhưng vẫn cần chính miệng Tô Túy Điệp chứng thật.
Tô Túy Điệp nhìn Phượng Chi Dao, đột nhiên khanh khách cười lên, nói: “Làm gì ư? Từ lâu, Mặc Cảnh Kỳ đã nhìn Mặc gia quân và Mặc Tu Văn không vừa mắt rồi, lấy mưu đồ bày trận của hắn ta, tất nhiên là để đưa cho người Bắc Nhung rồi. Nếu không, các ngươi cho rằng, tại sao năm đó Mặc gia quân lại bị Bắc Nhung phục kích, thương vong nghiêm trọng chứ?” Sắc mặt Tần Phong âm trầm, mấy đời nhà hắn đều phục vụ Định Vương phủ, năm đó, cha và mấy chú của hắn cũng hy sinh trong trận chiến dịch đó. Nhìn chằm chằm Tô Túy Điệp đang cười đắc ý, Tần Phong hỏi: “Vì sao ngươi phải giúp Mặc Cảnh Kỳ hãm hại Định Vương phủ?” Đây cũng là chuyện mà tất cả mọi người khó hiểu, lúc đó, Tô Túy Điệp thân là vị hôn thê của Nhị công tử Định Quốc Vương phủ, để cho bao nhiêu danh môn khuê tú không ngừng hâm mộ. Vì sao phải giúp Mặc Cảnh Kỳ phá hủy Định Vương phủ. Chuyện này cũng không mang lại ích lợi gì cho nàng ta.
Tô Túy Điệp sửng sốt, nhìn về phía Mặc Tu Nghiêu ngồi ở một bên giống như đang ngủ thiếp đi, cười lạnh một tiếng, giơ ngón tay không bị thương lên, chỉ vào Mặc Tu Nghiêu nói: “Tại sao? Tại sao… Cái này phải hỏi hắn!”
Phượng Chi Dao nhướng mày, nhìn Mặc Tu Nghiêu một chút, rồi hỏi: “Không lẽ Vương gia đã làm chuyện gì có lỗi với ngươi?” Cho dù đúng như thế, thì không thể không nói, thủ đoạn trả thù của nữ nhân này cũng quá độc ác tàn nhẫn. Khó trách có thể chống đỡ lâu như vậy ở trong tay Tần Phong mà vẫn chưa chết. Tô Túy Điệp cười ha ha, ánh mắt nhìn Mặc Tu Nghiêu tràn đầy oán hận và không rõ là yêu say đắm hay điên cuồng, “Có lỗi với ta? Không… Hắn không có lỗi với ta. Nhưng mà… Hắn cũng không xứng với ta! Tô Túy Điệp ta đường đường là mỹ nữ đệ nhất và tài nữ đệ nhất của Đại Sở, rất nhiều Vương tôn công tử đều quý mến ta. Nhưng trong mắt hắn, ta cũng chỉ là một vị hôn thê đã đính hôn mà thôi!” Phượng Chi Dao cau mày, hắn và Mặc Tu Nghiêu lúc còn trẻ cũng được xem là tri giao (bạn tri kỷ), Mặc Tu Nghiêu đối xử với Tô Túy Điệp như thế nào, hắn cũng thấy rất rõ. Thật sự không tính là kém, Nhị công tử Định Vương phủ danh mãn kinh thành, bao nhiêu thiên kim khuê các đầu hoài tống bão (nhảy vào ôm ấp), mà sắc mặt hắn ta còn chưa bao giờ thay đổi một chút, nhưng lại đối xử với vị hôn thê Tô Túy Điệp rất tốt, và cũng chỉ thân cận với một mình nàng ta. Như vậy, Tô Túy Điệp còn có gì không hài lòng?
Hình như xem hiểu thần sắc của Phượng Chi Dao, Tô Túy Điệp hừ nhẹ một tiếng, ngạo nghễ nói: “Ngay cả Hoàng tử Vương gia cũng vạn phần che chở ta, ngàn y trăm thuận (chuyện gì cũng nghe theo). Nhưng hắn… Ta đã hứa gả cho hắn, nhưng ngay cả một yêu cầu nho nhỏ, mà hắn cũng không chịu đồng ý!” Nghe giống như, lúc đầu bị hứa gả cho Mặc Tu Nghiêu là đã hạ thấp tôn quý của nàng ta vậy. Nhìn nam nhân tóc trắng như tuyết, mặt lạnh như băng trước mắt, ánh mắt Tô Túy Điệp mê ly, ôn nhu nói: “Nhưng mà, không sao… Ta yêu hắn. Cho dù Vương tôn hậu duệ quý tộc cả kinh thành đều đến trước mặt của ta lấy lòng, nhưng ta cũng chỉ yêu một mình Tu Nghiêu. Nhưng tại sao… Tu Nghiêu, tại sao ngay cả một yêu cầu nhỏ của ta mà ngươi cũng không chịu làm cho ta? Nhiếp Chính Vương thương ngươi như vậy, chỉ cần ngươi cầu xin ông ấy, ông ấy nhất định sẽ truyền vị trí Định Vương lại cho ngươi. Còn có Mặc Tu Văn… Hắn ta căn bản không có hứng thú với hành quân đánh giặc, rõ ràng chiến công của ngươi nhiều hơn hắn, tại sao ngươi muốn tặng vị trí Định Vương lại cho hắn? Sao cả đời ta có thể chỉ làm một Nhị thiếu phu nhân nho nhỏ của Định Vương phủ chứ? Sao có thể để cho những nữ nhân kia giẫm lên trên đầu ta chứ? Ta yêu ngươi như vậy, nhưng ngay cả chút yêu cầu nho nhỏ này mà ngươi cũng không chịu cho ta……”
Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, ba người Tần Phong đều nhìn nữ nhân đang ngồi trên ghế như gặp quỷ. Gương mặt mang theo mấy vết thương và sưng đỏ, cộng thêm thần sắc khi thì lưu luyến si mê, thỉnh thoảng ôn nhu, khi thì oán hận, lúc thì vặn vẹo, hiển nhiên đặc biệt dữ tợn và kinh khủng.
Hình như rốt cuộc đã nói ra hết uất ức của nhiều năm như vậy, Tô Túy Điệp hơi giống như càng nói càng không thể ngừng, nói liên tục: “Chuyện này cũng phải trách ngươi, nếu lúc đầu ngươi làm Định Vương, thì tất cả đều tốt. Nhưng ta chỉ cẩn thận thử dò xét ngươi một câu, ngươi lại cho ta sắc mặt để nhìn, còn khiển trách ta! Mặc Tu Nghiêu! Tất cả mọi chuyện đều tại ngươi! Ha ha, sao ta sẽ để cho những nữ nhân xấu xí kia diễu võ dương oai ở trên đầu ta? Chỉ có Tô Túy Điệp ta mới là cô gái tôn quý nên được vạn người kính ngưỡng hâm mộ. Nhưng ngươi lại không muốn tranh giành với Mặc Tu Văn, ta giúp ngươi… Chỉ cần Mặc Tu Văn chết, vị trí Định Vương sẽ là của ngươi, ta chính là Định Vương phi, có gì không tốt? Vì sao ta lại không giúp Mặc Cảnh Kỳ và Đàm Kế Chi chứ?” Càng nói Tô Túy Điệp càng như bị kích thích, thần sắc trên mặt cũng càng thêm điên cuồng, chỉ vào Mặc Tu Nghiêu, cười lớn, nói: “Nhưng… Tại sao ngươi lại bị thương? Tại sao lại bị hủy dung? Tại sao lại biến thành người tàn phế? Mặc Tu Nghiêu, đều tại ngươi. Ai bảo ngươi không nghe lời ta, ai bảo ngươi không thương ta? Nếu ngươi yêu ta thì nên giúp ta làm tất cả những gì mà ta muốn làm, giống như Hàn Minh Nguyệt vậy. Ha ha… Lần đầu tiên gặp Hàn Minh Nguyệt thì ta đã biết hắn ta là tên ngu xuẩn dễ lừa gạt. Có lúc ta cũng hy vọng ngươi cũng dễ lừa gạt giống như hắn ta, tại sao ngươi không chịu làm theo ý ta, chẳng lẽ ta yêu ngươi như vậy còn không đủ sao?… Nếu ngươi nghe lời ta, thì sao Mặc Tu Văn sẽ chết chứ? Ha ha… Đều tại ngươi, sao Mặc Tu Văn có thể không chết được chứ? Là ngươi đã giết chết hắn ta…”
Một bóng trắng xẹt qua phòng, chỉ trong nháy mắt, Mặc Tu Nghiêu đã đến trước mặt Tô Túy Điệp. Một cái tay kẹp vào cái cổ mảnh khảnh của nàng ta không chút lưu tình, ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm nữ nhân mang thần sắc vặn vẹo không ngừng giãy dụa trước mặt, “Ca ca ta bị ai giết?” Mặc Tu Nghiêu lạnh lùng hỏi. Tô Túy Điệp bị kẹp ở cổ, lập tức không thở được. Giơ tay lên muốn đẩy tay Mặc Tu Nghiêu ra. Nhưng lấy khí lực của nàng ta thì sao có thể là đối thủ của Mặc Tu Nghiêu được. Không đầy một lát lại, ánh mắt bắt đầu trắng dã, “Nói!”
“Ngô ngô… Mặc… Cảnh… Ngô…” Sắp không thở được nữa, bỗng dưng Mặc Tu Nghiêu buông tay, một cổ không khí thật lớn tràn vào, Tô Túy Điệp dùng sức ho khan, “Ai đã giết Đại ca của ta?” Mặc Tu Nghiêu hỏi lại lần nữa.
“Mặc… Mặc Cảnh Kỳ và Liễu gia… Còn có hoàng tộc Bắc Nhung, Nam Chiếu và Tây Lăng… Mặc Tu Văn không phải bệnh chết… mà bị người ám sát… Khụ khụ…” Nhìn Mặc Tu Nghiêu trước mặt, Tô Túy Điệp không dám giấu diếm nữa, “Còn có… Còn có Nhiếp Chính Vương… Nhiếp Chính Vương là bị Tiên đế âm mưu hại chết. Nhưng mà… trước khi Nhiếp Chính Vương chết cũng đã phái người làm Tiên đế bị thương nặng, cho nên chưa đầy hai năm thì Tiên đế gia đã mất. Đây là… Khụ khụ khụ… Đây là Mặc Cảnh Kỳ nói cho ta biết.” Thấy Mặc Tu Nghiêu trầm mặc, Tô Túy Điệp vội vàng nói: “Thật! Tiên đế sai người hạ Túy Phần Hương cho Nhiếp Chính Vương. Là một loại kỳ độc không màu không vị, sau khi trúng độc, lúc đầu cũng không có bất kỳ khác thường gì, nhưng năm ngày sau sẽ xuất hiện tình trạng tương tự như bị bệnh nặng, sau đó không trị mà chết. Dù là đại phu cao minh, thì cũng không điều tra ra nguyên nhân cái chết.”
Phượng Chi Dao và Tần Phong, Trác Tĩnh liếc nhau một cái, trong lòng đều run sợ. Dĩ nhiên bọn họ biết Túy Phần Hương là gì, tục truyền là một trong ba đại kỳ độc đã sớm thất truyền hơn ngàn năm trong thế gian cùng với Bích Lạc Hoàng Tuyền và Hồng Nhan Khô Cốt. Chỉ là Nhiếp Chính Vương qua đời lại có liên quan đến Tiên hoàng, chuyện này còn càng làm cho người ta khiếp sợ hơn chuyện Mặc Tu Văn qua đời có liên quan đến Mặc Cảnh Kỳ nữa. Nhiếp Chính Vương Mặc Lưu Danh có thể nói là hiền thần thế gian khó gặp. Lúc Tiên hoàng chưa lên ngôi, Đại Sở cũng không tốt hơn bây giờ được bao nhiêu. Tây Lăng và Bắc Nhung nhìn chằm chằm vào, lúc ấy, Định Vương Mặc Lưu Danh mới hơn hai mươi tuổi đã lấy thân một người chống cự với đại quân hai nước Tây Lăng và Bắc Nhung. Sau đó, lại xuất binh bình định phản loạn. Lúc Tiên đế lên ngôi chỉ mới mười mấy tuổi, Mặc Lưu Danh mới vừa hơn hai mươi tuổi đã được phong làm Nhiếp Chính Vương. Võ có thể an bang, văn có thể trị quốc, khác với rất nhiều Nhiếp Chính Vương khác soán quyền ức hiếp ấu chủ, Mặc Lưu Danh tận tâm tận lực phò tá Tiên đế, đến khi Tiên đế hai mươi tuổi lại càng chủ động giã từ chức vị Nhiếp Chính Vương. Chuyện quân thần hòa thuận hơn hai mươi năm có thể nói là giai thoại thiên cổ. Nhưng bây giờ, Tô Túy Điệp lại nói ra bí văn như vậy, sao có thể không làm cho người nghe cảm thấy giật mình chứ? Lịch sử thật sự đều viết lừa gạt thế nhân cả sao?
Mặc Tu Nghiêu bước chậm trở về chỗ ngồi, ngồi xuống, trầm tư không nói. Tần Phong nhìn Mặc Tu Nghiêu một chút, thấy hắn không muốn hỏi nữa, liền mở miệng hỏi: “Tiết Thành Lương nói, năm đó ngươi đã lấy hai món đồ từ Định Vương phủ, nhưng lại chỉ đưa cho Mặc Cảnh Kỳ một món. Còn một món nữa là cái gì, ở đâu?”
Thần sắc trên mặt Tô Túy Điệp cứng đờ, gương mặt vốn đã rất khó nhìn, lúc này càng trở nên dọa người. Trầm mặc hồi lâu, Tô Túy Điệp mới thấp giọng nói: “Là Thánh chỉ năm đó Thái tổ Hoàng đế để lại cho Định Quốc Vương phủ.” Tần Phong hơi ngoài ý muốn nhướng mày, hỏi: “Đồ ở đâu? Viết gì?” Tô Túy Điệp nói: “Ý chỉ của Thái tổ Tiên hoàng là, hoàng thất Đại Sở và Định Quốc Vương phủ vĩnh viễn đều là huynh đệ ruột thịt. Nếu Hoàng đế đời sau làm trái với ý chỉ, hãm hại Định Quốc Vương phủ, thì Định Quốc Vương gia được quyền phế đế, lập tân quân khác.” Mọi người cả kinh, món đồ quan trọng như vậy, khó trách Mặc Cảnh Kỳ không tiếc tất cả phải cứu Tô Túy Điệp ra.
“Đồ ở đâu?” Phượng Chi Dao hỏi, có thứ này, bọn họ còn sợ không nắm được tên khốn Mặc Cảnh Kỳ kia sao?
Tô Túy Điệp cắn răng nói: “Ngươi cảm thấy ta sẽ nói cho ngươi biết sao?” Tô Túy Điệp cũng không phải kẻ ngu, đây chính là lá bùa duy nhất bảo vệ tánh mạng của nàng. Mặc Tu Nghiêu đứng dậy, bình tĩnh phân phó: “Tần Phong, xử lý sạch sẽ nàng ta.” Nói xong, liền xoay người đi ra ngoài. Tô Túy Điệp không dám tin nhìn chằm chằm Mặc Tu Nghiêu, thét to: “Ngươi không muốn có Thánh chỉ của Thái tổ Hoàng đế sao?” Mặc Tu Nghiêu quay đầu lại, lãnh mạc cười nói: “Nếu Bản vương đã muốn giết Mặc Cảnh Kỳ thì có ý chỉ của Thái tổ hay không, cũng đều có thể giết.” Dứt lời, cũng không nhìn bộ dáng tê liệt ngã xuống trên mặt đất của Tô Túy Điệp, nhấc chân đi ra khỏi phòng.
Ngoài cửa, trong một gian phòng khác, Tô Triết và đám người Hàn Minh Nguyệt, Hàn Minh Tích, Lữ Cận Hiền đều ở đây, chỉ là, vẻ mặt mọi người lại khác nhau rất lớn. Trên mặt Tô Triết lúc đỏ lúc trắng, khóe môi và hai tay đều run rẩy không ngừng, hiển nhiên bị tức không nhẹ, sắc mặt Hàn Minh Nguyệt trắng bệch, ngay cả Mặc Tu Nghiêu đi ra ngoài cũng không nhìn thấy. Vẻ mặt của đám người Lữ Cận Hiền, Mặc thúc lại tức giận hận không được xông vào giết Tô Túy Điệp ngay lập tức, Hàn Minh Tích cũng có thể xem là bình tĩnh nhất, nhưng cũng hiện lên khiếp sợ khó giấu.
“Tô lão có thể vào xem nàng ta một chút.” Mặc Tu Nghiêu bình tĩnh nói.
Trong cổ họng Tô Triết phát ra hai tiếng, một hồi lâu mới miễn cưỡng nói hết một câu, miễn cưỡng cười khổ, nói: “Lão phu không biết cách dạy dỗ… Cái nghiệt chướng này lại phạm phải tội nghiệt như thế. Lão phu không còn mặt mũi nào gặp lại liệt tổ liệt tông Tô gia…” Phụt một tiếng, một ngụm máu tươi phun ra từ trong miệng Tô Triết, cả người ngã xuống, Hàn Minh Tích ở gần nhất, cũng thanh tĩnh nhất, vội vàng tiến lên một bước đỡ lấy Tô Triết, chỉ nghe Tô triết nói: “Cái nghiệt chướng này… Vương gia cứ xử trí đi……” Nhìn Tô Triết ngất đi, Mặc Tu Nghiêu trầm mặc một lát, rồi nói: “Mời Trầm tiên sinh đến.”
Lữ Cận Hiền đang định mở miệng nói chuyện, thì ở một bên, Mặc thúc âm thầm kéo hắn một cái, nói: “Sắc trời đã tối, chuyện còn lại thì để ngày mai xử lý cũng không muộn. Huống chi, Vương phi mới sinh Tiểu thế tử, nếu tỉnh lại mà không nhìn thấy Vương gia, thì nhất định sẽ không an tâm.” Mặc Tu Nghiêu gật gật đầu nói: “Các ngươi cũng sớm về đi thôi.” Nhìn Mặc Tu Nghiêu rời đi, Lữ Cận Hiền giận dỗi nói: “Ta còn chuyện muốn nói, Mặc tổng quản, sao ngươi……” Mặc tổng quản lắc lắc đầu, nói: “Để Vương gia bình tĩnh lại rồi nói sau. Dù sao đã biết hết mọi chuyện rồi, chẳng lẽ còn sợ không báo được thù sao?” Chuyện như vậy, ngay cả những người như bọn họ nghe cũng kinh hãi không dứt, thì càng không cần phải nói trong lòng Vương gia sẽ phải chịu đả kích sâu đến cỡ nào. Thân thể của Vương gia đã không tốt, nếu vì vậy mà ngã xuống, thì mới là cái được không bù được cái mất. Biết Mặc tổng quản nói có lý, Lữ Cận Hiền hung hăng trừng mắt liếc bức tường trước mặt, lớn tiếng nói: “Cũng được, còn nhiều thời gian! Ta cũng đi về.”
Người trong phòng nhanh chóng đi hết, Hàn Minh Nguyệt kinh ngạc nhìn cửa phòng đóng chặt trước mắt nhưng cũng không thể động đậy được nửa bước. Hắn biết trong phòng… Có lẽ Tô Túy Điệp đang từ từ chết đi, nhưng hắn không có cách nào làm cho mình đứng dậy đẩy cánh cửa mà căn bản không khóa kia ra.
“Lần đầu tiên gặp Hàn Minh Nguyệt, ta đã biết hắn ta là tên ngu xuẩn dễ lừa gạt……”
Lần đầu tiên…
Trong rừng hoa đào, hoa rơi như mưa, thiếu niên mười bốn tuổi thấy thiếu nữ áo trắng mới mười ba tuổi bay lượn nhảy múa trong tiếng trò chuyện của mọi người.
“Công tử là bằng hữu của Tu Nghiêu à? Túy Điệp ra mắt công tử Minh Nguyệt.”
Từ đó rơi vào lưới tình không bao giờ… tránh thoát được nữa.