“Vương phi.”
Trong thư phòng, Diệp Ly thả con cờ trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn Tần Phong đang đứng ở gần cửa, “Chuyện gì?” Tần Phong nói: “Thích khách đã khai.” Mặc Hoa ngồi đối diện Diệp Ly, ánh mắt sáng lên, cũng buông con cờ xuống, bình tĩnh nhìn Tần Phong. Tần Phong cười nói: “Biện pháp của Vương phi quả nhiên hữu hiệu, buổi trưa hôm qua trong mấy thích khách đã có người không chịu được đã khai, nhưng thủ lĩnh thích khách kia còn cầm cự được, hiện tại mới khai .” Diệp Ly vừa lòng gật đầu, thu lại bàn cờ tướng, vừa nói: “Đưa hắn tới đây, còn có lời khai của những người này là cùng nhau lấy sao.” Tần Phong gật đầu tuân lệnh.
Không lâu sau, một nam nhân với khuôn mặt mỏi mệt tiều tụy bị hai gã thị vệ một trái một phải đè ép lôi vào. Chỉ nhìn thấy nam nhân kia trong mắt vằn những tia máu đỏ tươi cảnh giác nhìn chằm chằm Diệp Ly, dường như người này đã chịu đựng đến cực hạn, liên tục mấy ngày đêm không ăn không uống không ngủ, người này hiện tại vô luận là thân thể hay là tinh thần đều đã cực độ suy yếu, cho dù nàng có ra lệnh thả hắn ra lúc này, chỉ sợ hắn cũng sẽ lập tức lăn ra ngủ như chết ở đại môn Định Quốc Vương phủ.
Mỉm cười nhìn nam nhân bị áp quỳ rạp xuống đất, Diệp Ly nhàn nhạt cười nói: “Mấy ngày không gặp, các hạ vẫn mạnh khỏe chứ.” Tròng mắt của nam nhân đỏ tươi như muốn phun ra lửa, gắt gao trừng mắt nhìn nữ tử áo xanh trước mặt. Diệp Ly cũng không cảm thấy tức giận, vuốt vuốt vòng ngọc trên cổ tay nhẹ giọng thở dài nói: “Ngươi cũng không cần nhìn ta như thế, phải dùng loại biện pháp này đối phó với các ngươi cũng là vạn bất đắc dĩ . Vương gia nhà ta không ở đây, các ngươi nhiều người như vậy lại bắt nạt một nữ tử yếu đuối cũng chẳng quang minh chính đại gì đúng không?”
Nam nhân vốn tinh thần uể oải cực độ, lúc này còn có thể trừng mắt nhìn Diệp Ly đã đủ nói rõ hắn bền bỉ đến thế nào. Đáng tiếc lại không có chút tác dụng gì với Diệp Ly, rất nhanh liền thu lại công kích, khàn giọng hỏi: “Ngươi rốt cuộc muốn thế nào?” Diệp Ly từ từ thu hồi nụ cười, nghiêm mặt nói: “Nói cho ta biết kẻ chủ mưu đứng phía sau là ai.”
“Ta đã nói.”
Diệp Ly cười lạnh một tiếng, tùy tiện ném lời khai trong tay xuống bàn cười nói: “Bàn về làm giả lời khai, ngươi sợ rằng còn không xứng làm cao thủ. Trác Tĩnh. . . . . .”
Một ám vệ gật đầu nói: “Thuộc hạ hiểu, sẽ tăng gấp đôi chương trình học thẩm vấn và phân tích tình báo.”
Diệp Ly vừa ý gật đầu, liếc nam nhân trên mặt đất một cái, “Ngươi có muốn nói hay không? Vậy thì tiếp tục quay lại nghỉ ngơi đi. Ngươi yên tâm, ta cũng không tính lấy mạng của ngươi. Để cho hắn nghỉ ngơi một canh giờ lại tiếp tục tra hỏi.” Nghe lời Diệp Ly nói…, sắc mặt nam nhân rốt cục thay đổi. Tần Phong cau mày nói: “Để hắn nghỉ ngơi đủ rồi mới bắt đầu một lần nữa, liệu có ảnh hưởng đến hiệu quả hay không?” Diệp Ly cười nói: “Một canh giờ, cũng không cần lo lắng, ta tin rằng sau thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi kia, vị này hẳn là có thể cảm nhận được sâu sắc cái kỳ diệu của loại tra hỏi này.”
“Không, ta nói. . . . . .” Nam nhân mặt mày xám nghét nói.
Diệp Ly nói: “Rất tốt, người nào đã phái các ngươi tới . Đừng nói với ta là vị trong cung kia nữa đấy, mặc dù ngươi bây giờ mới khai nhưng mấy thủ hạ kia của ngươi cũng không phải cái gì cũng không biết . Thủ lĩnh của tổ chức sát thủ đứng thứ ba giang hồ Dạ Sát? Phải không?” Nam nhân liền biến sắc, có chút vô lực nhìn Diệp Ly khàn giọng nói: “Vương phi quả nhiên thần thông quảng đại.” Diệp Ly cười cười kệ hắn vuốt mông ngựa, nhướn mày hỏi lại: “Cho ta biết đáp án?”
Nam nhân nói: “Ta cũng không biết đối phương rốt cuộc là ai, nhưng nhìn từ bề ngoài cùng với khẩu âm thì có lẽ là người Tây Lăng.”
Diệp Ly trầm tư chốc lát, hỏi: “Hắn làm cách nào liên lạc được với ngươi?”
Nam nhân nói: “Dạ Sát ở Nam Phương, là ở. . . vùng phụ cận Vĩnh Châu. Lúc đối phương tới tìm chúng ta, Định Vương còn chưa rời kinh, cho nên chúng ta cũng không có ý nhận vụ làm ăn này. Nhưng đối phương lại quả quyết rằng nhiều nhất trong vòng một tháng Định Vương chắc chắn sẽ rời khỏi kinh thành. Cho nên hắn ra số tiền lớn để chúng ta trước tiên lẻn vào kinh thành, nếu Định Vương không rời kinh theo lời hắn nói…, chúng ta cũng không cần ra tay. Hơn mười ngày trước quả nhiên Định Vương rời kinh, chúng ta quan sát mười ngày nay, lại phát hiện thích khách vào phủ hành thích cũng không biết chúng ta là Dạ Sát, nên mới quyết định xuất thủ .”
Diệp Ly cười yếu ớt nói: “Rất tốt, vậy thủ lĩnh của các ngươi đang ở đâu?”
Nam nhân cả kinh, ngạc nhiên nhìn Diệp Ly. Diệp Ly thản nhiên nói: “Các ngươi quan sát mười ngày mới ra tay cũng không phải hạng người hành động thiếu suy nghĩ, Bản phi không tin các toán thích khách mấy ngày trước đều có đi mà không có về lại không giúp các ngươi ước định thực lực Định Quốc Vương phủ chút nào. Biết rõ là không thể sao vẫn làm? Vậy chỉ có thể kết luận, ngươi. . . Cũng không phải là thủ lĩnh chân chính của Dạ Sát sao?” Thấy nam nhân kia cúi đầu không nói, Diệp Ly cũng tùy ý xé một trang giấy trên bàn, vung bút soàn soạt viết một lát, mới ngẩng đầu đưa cho Tần Phong nói: “Dẫn hắn lên trên tra hỏi một chút. Nếu vẫn hỏi không ra sẽ cứ để hắn quay lại chịu thẩm hình. Bản phi cũng không có nhẫn nại như vậy đâu.” Tần Phong nhìn lướt qua tờ giấy trên tay, hướng về phía thị vệ vung tay lên ra lệnh mang người ra ngoài.
Mặc Hoa nhìn chằm chằm Diệp Ly nói: “Vương phi đã sớm biết hắn không phải là thủ lĩnh chân chính? Đã như vậy sao còn phải lãng phí thời gian trên người hắn?”
Diệp Ly bất đắc dĩ cười nói: “Mặc dù hắn đến đây chỉ để dò đường , nhưng chẳng phải chúng ta quả thật cũng không biết đám người còn lại của Dạ Sát đang ở nơi đâu sao? Bản phi cảm thấy. . . Nếu không thể nhanh chóng tìm ra những người này…, chúng ta sẽ gặp phiền toái lớn đấy.” Mặc Hoa cắn răng nói: “Cho dù vị trong cung kia không tham dự, nhưng nhất định cũng biết kế hoạch của những người này. Mấy ngày nay ở kinh thành ám vệ đi tìm người khắp nơi đều bị cản trở, tuyệt đối là bút tích của vị kia đấy.” Diệp Ly lạnh nhạt nói: “Ám vệ đã đến mức có thể bị thi vệ trong cung dễ dàng ngăn trở sao?” Mặc Hoa mặt xanh mét, hồi lâu cũng nói không ra lời, mãi mới cắn răng nói: “Không biết Vương phi có cao chiêu gì dạy bảo!”
Diệp Ly nhún vai, cười nói: “Cao chiêu thì cũng không có, chỉ là lấy bất biến ứng vạn biến.”
Sau nửa canh giờ, Tần Phong lần nữa mang tới lời khai của thích khách. Thần sắc càng nhiều thêm mấy phần xơ xác tiêu điều hơn lúc trước. Diệp Ly không vội vã nhìn lời khai, hỏi lại: “Người đã chết?” Tần Phong lắc đầu nói: “Không chết, chỉ là ngất đi thôi.” Diệp Ly gật đầu, cúi đầu nhìn lời khai trên tay, khẽ nhếch môi dần lộ ra nụ cười lạnh như băng: “Rất tốt. . . . . .” Giơ tay lên đưa lời khai cho Mặc Hoa và Trác Tĩnh nhìn, hai người vừa nhìn mà sắc mặt cũng trở nên trầm trọng, Mặc Hoa đứng lên nói: “Thuộc hạ lập tức điều tất cả ám vệ trong kinh thành và cùng phụ cận trở về phủ!”
“Đứng lại!” Diệp Ly thản nhiên nói.
Mặc Hoa có chút tức giận quay đầu lại trừng Diệp Ly, “Vương phi, các đội nhân mã hiển nhiên đã liên hợp lại muốn tiến công Vương Phủ, một khi để cho bọn họ. . . . . .”
“Bọn họ một khi bước vào vương phủ, bổn phi nhất định cho bọn họ biết thế nào là hữu khứ vô hồi (có đi không có về)!” Diệp Ly cười lạnh nói. Mặc Hoa sửng sốt, tựa hồ khiếp sợ bộ dáng Diệp Ly lúc này, ngay cả một chút sát khí cũng không che giấu, cau mày nói: “Mặc dù Vương Phủ thủ vệ sâm nghiêm, nhưng nếu phải phòng thủ nhiều cao thủ như vậy căn bản cũng không đủ sức. Không chỉ có an nguy của Vương phi, còn có rất nhiều nơi quan trọng trong phủ. . . . . .”
Diệp Ly nở nụ cười dịu dàng, lại làm cho người nghe không tự chủ được dâng lên một tia lạnh lẽo từ tận trong xương, “Không cần lo lắng. Phái người nói cho Tôn tướng quân, suất lĩnh Hắc Vân kỵ kiểm soát tất cả những kẻ ra vào kinh thành, một khi phát hiện là thích khách bỏ trốn, giết không tha. Ám vệ cũng đóng ở các nơi trong kinh thành, một khi phát hiện ra người chạy trốn, giết! Hơn nữa, để cho ám vệ trong Định Vương Phủ quan sát và vây quanh Định Quốc Vương phủ, chỉ cho phép vào không cho phép ra.”
“Thuộc hạ tuân lệnh.” Tần Phong và Trác Tĩnh đồng thanh nói.
Nhìn hai người Mặc Hoa đồng thanh đáp ứng, Diệp Ly gật đầu, đối với Tần Phong nói: “Người của ngươi toàn bộ đều mang ra rèn luyện một lần. Nhiệm vụ đầu tiên của bọn họ, gọi là ” Tuyệt Sát” (giết sạch).”
Tần Phong có chút hưng phấn gật đầu nói: “Thuộc hạ đã rõ, tuyệt không cô phụ sự tín nhiệm của Vương phi.”
Diệp Ly phất tay cho ba người lui ra, ngẩng đầu nhìn ánh trăng sáng rực ngoài cửa sổ không khỏi thở dài một hơi. Vỏn vẹn hơn mười ngày qua Định Quốc Vương phủ đã biến thành một biển máu. Nhưng. . . Vô luận như thế nào, nàng nhất định sẽ cùng bọn họ bảo hộ phủ đệ thật tốt, đây không chỉ là Vương Phủ rộng lớn nguy nga mà nơi này còn là nhà của nàng.
Kể từ khi Định Vương rời kinh, quyền quý trong kinh thành đều cảm nhận được rõ ràng hơi thở u ám của một cỗ gió tanh mưa máu sắp đến. Việc Định Quốc Vương phủ liên tục gặp tập kích không phải tất cả mọi người đều chẳng hay biế gì, dù sao động tĩnh của những cuộc đánh giết kia cũng không phải nhỏ. Nhưng vị trong cung kia cũng không tỏ thái độ gì, mọi người liền hơi hiểu tâm tư của vị trong cung. Chẳng qua thỉnh thoảng trong lòng bọn họ cũng sẽ mơ hồ có chút bất an. Định Quốc Vương phủ tốt nhất là đừng có gặp chuyện không may, mà nếu thật sự xảy ra chuyện gì, đến khi Định Vương trở lại cũng sẽ hết sức phiền toái đấy.
Mấy ngày sau truyền ra tin tức Định Vương phi vì chấn kinh mà bệnh nặng, ngay cả trong cung triệu kiến cũng đều phải khước từ. Định Quốc Vương phủ đóng cửa từ chối tiếp khách khiến cho bất luận là lo lắng hay muốn thăm dò tin tức hết thảy đều không biết Định Quốc Vương phi có thực là bị bệnh hay không. Rất nhiều người cũng âm thầm tin Định Vương phi bệnh nặng không chỉ là lời đồn đãi. Dù sao cũng chỉ là cô gái mười mấy tuổi, cho dù có lợi hại thế nào, khi không có Định Vương ở bên, liên tiếp mười mấy ngày gặp phải ám sát, đừng nói là một cô gái ngay cả nam nhân chỉ sợ cũng không chịu được.
“Vương phi, Ngự sử Từ đại nhân cầu kiến.” Mặc tổng quản cao giọng bẩm báo.
Diệp Ly buông văn chương trong tay, thản nhiên nói: “Không gặp, xin Từ đại nhân trở về. Để ngày khác ta khỏe lên thì sẽ đi Ngự sử phủ thỉnh an cậu mợ.”
Mặc tổng quản do dự một chút, nói: “Từ đại nhân rất kiên trì, hơn nữa còn nói nếu như Vương phi cố ý không gặp…, ngài ấy sẽ lập tức đi diện kiến hoàng thượng, tấu lên những chuyện Định Quốc Vương phủ đã gặp phải trong những ngày vừa qua.” Thật ra thì không phải không có ai bẩm báo chuyện này cho Hoàng đế, chẳng qua tất cả sổ con đều bị Hoàng đế giữ lại không xét đến, hoàn toàn coi như không có chuyện này phát sinh. Những người này còn e dè ý tứ hoàng đế, lại thấy Định Vương Phủ âm thầm phái người trấn an, cho nên hôm nay mặc dù chuyện của Định Vương Phủ đã là bí mật công khai, nhưng ngoài mặt mọi người đều đi theo Hoàng đế làm như không biết.
Diệp Ly trầm mặc chốc lát, rốt cục nói: “Mời cậu vào phủ.”
Từ Hồng Ngạn theo Mặc tổng quản đi vào, Mặc tổng quản ở cửa cáo lui để ông một mình tiến vào thư phòng. Diệp Ly đặt bút xuống đứng dậy nghênh đón, “Cậu, sao cậu lại tới đây?”
Từ Hồng Ngạn tức giận trợn mắt nhìn nàng một cái: “Ta không đến rồi để mặc cho nha đầu cháu ở Định Vương phủ này sống chết không rõ?”
Diệp Ly cười một tiếng, kéo Từ Hồng Ngạn vào thư phòng ngồi xuống cười nói: “Cái gì mà sống chết không rõ, Ly nhi vẫn tốt lắm đây này. Mấy ngày nay đã để cho cậu mợ phải lo lắng.”
Từ Hồng Ngạn nhàn nhạt không nhìn nàng, “Biết chúng ta lo lắng còn ngăn nhị ca cháu không cho vào, nếu ta hôm nay không tự mình đến cháu cũng không có ý định báo tin tức cho nhà?” Diệp Ly có chút khó xử nhìn Từ Hồng Ngạn, nói: “Cậu, mấy ngày nay cháu ở trong phủ. . . . . .” Từ Hồng Ngạn cau mày nói: “Mấy ngày nay trong kinh thành rất loạn . Mấy người ở quý phủ chúng ta là cháu phái đi ?” Diệp Ly gật đầu, nói: “Mấy ngày nay trong kinh thành chỉ sợ sẽ có đánh giết, cậu và mợ vẫn cẩn thận một chút mới tốt.” Từ Hồng Ngạn cau mày nói: “Hoàng thượng rốt cuộc là có ý gì!”
Diệp Ly bất đắc dĩ cười nói: “Còn có thể là ý gì. Thừa dịp Vương gia không có ở đây mượn tay người khác diệt Định Vương phủ, cho dù Vương gia trở lại cũng không thể trách Hoàng thượng, không phải sao. Đến lúc đó, Vương gia hoặc là cúi đầu nhẫn nhục nuốt xuống chuyện này, còn nếu Vương gia không nhịn được mà làm khó dễ Hoàng thượng, đó chính là Định Quốc Vương phủ vong ân phụ nghĩa, Ly nhi chỉ sợ cũng sẽ trở thành hồng nhan họa thủy mất.”
Làm sao Từ hồng Ngạn lại không biết những điều này, đáy lòng cũng càng thất vọng về Hoàng đế. Nhìn Diệp Ly nhẹ giọng hỏi: “Cháu cũng không thể cáo ốm mãi được, đã có tính toán gì chưa?”
Diệp Ly hạ mắt khẽ cười một tiếng, “Một lưới bắt hết, để cho trên đời này không còn kẻ nào dám đánh chủ ý lên Định Quốc Vương phủ.”
Từ Hồng Ngạn có chút bất ngờ nhìn Diệp Ly, cháu gái trước mắt mình hình như vẫn dịu dàng như trước, nhưng giữa hai đầu lông mày nhanh chóng lướt qua một tia lãnh ý, làm cho ông biết nàng cũng không phải vô hại như vẻ bề ngoài. Từ Hồng Ngạn thở dài một tiếng nói: “Vậy cứ để cậu ở lại trong phủ cháu mấy ngày?” Diệp Ly cau mày, không đồng ý nói: “Cậu, chuyện này làm sao được?”
Từ Hồng Ngạn nhướng mày, “Đều nói cậu như mẹ, chẳng lẽ cậu còn không được hưởng phúc từ cháu ngoại gái rồi?”
Diệp Ly cười khổ, ngày thường muốn lựa thởi điểm tiếp đón cậu mợ cũng phải cẩn thận, chỉ sợ mình và Định Vương phủ mang đến phiền toái khiến Hoàng đế kiêng kỵ cậu mợ. Hiện tại trong phủ lộn xộn, cậu tới chỉ có thể đi theo mà lo lắng hãi hùng, nơi nào còn có thể hưởng phúc?”Cậu, qua ít ngày nữa Ly nhi đón cậu mợ vào phủ tới hưởng phúc có được không?”
Từ Hồng Ngạn nhàn nhạt nhìn nàng, không phản đối cũng không đáp ứng, Diệp Ly bất đắc dĩ sờ sờ mũi cúi đầu. Nàng không xa lạ gì vẻ mặt này của cậu, chính là tỏ vẻ nói gì cũng không thay đổi được, ông đã quyết định rồi. Diệp Ly chỉ đành phải nhượng bộ nói: “Đã như vậy, Ly nhi sẽ sai người chuẩn bị viện nhỏ cho cậu. Tần Phong, Mặc Hoa”
Tần Phong và Mặc Hoa từ bên ngoài đi vào, nhìn thoáng qua Từ Hồng Ngạn cung kính hành lễ nói: “Tham kiến Vương phi, tham kiến Từ đại nhân.”
Diệp Ly phất tay nói: “Nghi thức xã giao thì miễn đi, cậu hai muốn ở tạm trong phủ mấy ngày này, Mặc Hoa ngươi hãy an bài đi.” Mặc Hoa gật đầu, hiểu Vương phi có ý muốn mình an bài ám vệ âm thầm bảo vệ Từ Hồng Ngạn. Tần Phong hỏi: “Vương phi, Từ gia và Diệp gia bên kia có nên phái thêm một số người nữa qua không?” Diệp Ly nói: “Mặc Hoa, lát nữa điều thêm mấy ám vệ tùy thân theo bảo vệ Từ phu nhân và Từ nhị công tử. Diệp phủ bên kia thì không cần, trong kinh thành người nào không biết quan hệ Bản phi với nhà mẹ đẻ lãnh đạm, phái quá nhiều người ngược lại sẽ đẩy bọn họ vào cùng hiểm cảnh.”
“Thuộc hạ hiểu. Thuộc hạ lập tức làm ngay.” Mặc Hoa gật đầu xoay người rời đi.
Tần Phong nhìn qua Từ Hồng Ngạn nói: “Vương phi, an bài Từ đại nhân ở viện . . . .”
Diệp Ly nói: “An bài ở chủ viện gần đây cũng được. Còn nữa, phái người đi nói cho Phượng Tam, để cho hắn tiến hành nhanh một chút, những chuyện này càng sớm giải quyết càng tốt.”
Tần Phong lại càng hưng phấn, cười nói: “Thuộc hạ đã hiểu, lập tức phái người đi báo cho Phượng Tam công tử.” Mấy ngày nay bọn họ gặp phải đám thích khách hết lần này đến lượt khác, thật đúng là phiền toái dây dưa, có thể một lần mà giải quyết xong tự nhiên khiến cho tâm tình hắn thật vui vẻ . Xoay người ra cửa, tâm tình Tần Phong cực kỳ phấn chấn, Vương phi nói tên gọi của lần này là “Tuyệt Sát” đấy, cho nên, thích khách can đảm bước vào Vương Phủ, tuyệt đối một người cũng không thể bước ra ngoài!
“Vương phi.”
Trong thư phòng, Diệp Ly thả con cờ trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn Tần Phong đang đứng ở gần cửa, “Chuyện gì?” Tần Phong nói: “Thích khách đã khai.” Mặc Hoa ngồi đối diện Diệp Ly, ánh mắt sáng lên, cũng buông con cờ xuống, bình tĩnh nhìn Tần Phong. Tần Phong cười nói: “Biện pháp của Vương phi quả nhiên hữu hiệu, buổi trưa hôm qua trong mấy thích khách đã có người không chịu được đã khai, nhưng thủ lĩnh thích khách kia còn cầm cự được, hiện tại mới khai .” Diệp Ly vừa lòng gật đầu, thu lại bàn cờ tướng, vừa nói: “Đưa hắn tới đây, còn có lời khai của những người này là cùng nhau lấy sao.” Tần Phong gật đầu tuân lệnh.
Không lâu sau, một nam nhân với khuôn mặt mỏi mệt tiều tụy bị hai gã thị vệ một trái một phải đè ép lôi vào. Chỉ nhìn thấy nam nhân kia trong mắt vằn những tia máu đỏ tươi cảnh giác nhìn chằm chằm Diệp Ly, dường như người này đã chịu đựng đến cực hạn, liên tục mấy ngày đêm không ăn không uống không ngủ, người này hiện tại vô luận là thân thể hay là tinh thần đều đã cực độ suy yếu, cho dù nàng có ra lệnh thả hắn ra lúc này, chỉ sợ hắn cũng sẽ lập tức lăn ra ngủ như chết ở đại môn Định Quốc Vương phủ.
Mỉm cười nhìn nam nhân bị áp quỳ rạp xuống đất, Diệp Ly nhàn nhạt cười nói: “Mấy ngày không gặp, các hạ vẫn mạnh khỏe chứ.” Tròng mắt của nam nhân đỏ tươi như muốn phun ra lửa, gắt gao trừng mắt nhìn nữ tử áo xanh trước mặt. Diệp Ly cũng không cảm thấy tức giận, vuốt vuốt vòng ngọc trên cổ tay nhẹ giọng thở dài nói: “Ngươi cũng không cần nhìn ta như thế, phải dùng loại biện pháp này đối phó với các ngươi cũng là vạn bất đắc dĩ . Vương gia nhà ta không ở đây, các ngươi nhiều người như vậy lại bắt nạt một nữ tử yếu đuối cũng chẳng quang minh chính đại gì đúng không?”
Nam nhân vốn tinh thần uể oải cực độ, lúc này còn có thể trừng mắt nhìn Diệp Ly đã đủ nói rõ hắn bền bỉ đến thế nào. Đáng tiếc lại không có chút tác dụng gì với Diệp Ly, rất nhanh liền thu lại công kích, khàn giọng hỏi: “Ngươi rốt cuộc muốn thế nào?” Diệp Ly từ từ thu hồi nụ cười, nghiêm mặt nói: “Nói cho ta biết kẻ chủ mưu đứng phía sau là ai.”
“Ta đã nói.”
Diệp Ly cười lạnh một tiếng, tùy tiện ném lời khai trong tay xuống bàn cười nói: “Bàn về làm giả lời khai, ngươi sợ rằng còn không xứng làm cao thủ. Trác Tĩnh. . . . . .”
Một ám vệ gật đầu nói: “Thuộc hạ hiểu, sẽ tăng gấp đôi chương trình học thẩm vấn và phân tích tình báo.”
Diệp Ly vừa ý gật đầu, liếc nam nhân trên mặt đất một cái, “Ngươi có muốn nói hay không? Vậy thì tiếp tục quay lại nghỉ ngơi đi. Ngươi yên tâm, ta cũng không tính lấy mạng của ngươi. Để cho hắn nghỉ ngơi một canh giờ lại tiếp tục tra hỏi.” Nghe lời Diệp Ly nói…, sắc mặt nam nhân rốt cục thay đổi. Tần Phong cau mày nói: “Để hắn nghỉ ngơi đủ rồi mới bắt đầu một lần nữa, liệu có ảnh hưởng đến hiệu quả hay không?” Diệp Ly cười nói: “Một canh giờ, cũng không cần lo lắng, ta tin rằng sau thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi kia, vị này hẳn là có thể cảm nhận được sâu sắc cái kỳ diệu của loại tra hỏi này.”
“Không, ta nói. . . . . .” Nam nhân mặt mày xám nghét nói.
Diệp Ly nói: “Rất tốt, người nào đã phái các ngươi tới . Đừng nói với ta là vị trong cung kia nữa đấy, mặc dù ngươi bây giờ mới khai nhưng mấy thủ hạ kia của ngươi cũng không phải cái gì cũng không biết . Thủ lĩnh của tổ chức sát thủ đứng thứ ba giang hồ Dạ Sát? Phải không?” Nam nhân liền biến sắc, có chút vô lực nhìn Diệp Ly khàn giọng nói: “Vương phi quả nhiên thần thông quảng đại.” Diệp Ly cười cười kệ hắn vuốt mông ngựa, nhướn mày hỏi lại: “Cho ta biết đáp án?”
Nam nhân nói: “Ta cũng không biết đối phương rốt cuộc là ai, nhưng nhìn từ bề ngoài cùng với khẩu âm thì có lẽ là người Tây Lăng.”
Diệp Ly trầm tư chốc lát, hỏi: “Hắn làm cách nào liên lạc được với ngươi?”
Nam nhân nói: “Dạ Sát ở Nam Phương, là ở. . . vùng phụ cận Vĩnh Châu. Lúc đối phương tới tìm chúng ta, Định Vương còn chưa rời kinh, cho nên chúng ta cũng không có ý nhận vụ làm ăn này. Nhưng đối phương lại quả quyết rằng nhiều nhất trong vòng một tháng Định Vương chắc chắn sẽ rời khỏi kinh thành. Cho nên hắn ra số tiền lớn để chúng ta trước tiên lẻn vào kinh thành, nếu Định Vương không rời kinh theo lời hắn nói…, chúng ta cũng không cần ra tay. Hơn mười ngày trước quả nhiên Định Vương rời kinh, chúng ta quan sát mười ngày nay, lại phát hiện thích khách vào phủ hành thích cũng không biết chúng ta là Dạ Sát, nên mới quyết định xuất thủ .”
Diệp Ly cười yếu ớt nói: “Rất tốt, vậy thủ lĩnh của các ngươi đang ở đâu?”
Nam nhân cả kinh, ngạc nhiên nhìn Diệp Ly. Diệp Ly thản nhiên nói: “Các ngươi quan sát mười ngày mới ra tay cũng không phải hạng người hành động thiếu suy nghĩ, Bản phi không tin các toán thích khách mấy ngày trước đều có đi mà không có về lại không giúp các ngươi ước định thực lực Định Quốc Vương phủ chút nào. Biết rõ là không thể sao vẫn làm? Vậy chỉ có thể kết luận, ngươi. . . Cũng không phải là thủ lĩnh chân chính của Dạ Sát sao?” Thấy nam nhân kia cúi đầu không nói, Diệp Ly cũng tùy ý xé một trang giấy trên bàn, vung bút soàn soạt viết một lát, mới ngẩng đầu đưa cho Tần Phong nói: “Dẫn hắn lên trên tra hỏi một chút. Nếu vẫn hỏi không ra sẽ cứ để hắn quay lại chịu thẩm hình. Bản phi cũng không có nhẫn nại như vậy đâu.” Tần Phong nhìn lướt qua tờ giấy trên tay, hướng về phía thị vệ vung tay lên ra lệnh mang người ra ngoài.
Mặc Hoa nhìn chằm chằm Diệp Ly nói: “Vương phi đã sớm biết hắn không phải là thủ lĩnh chân chính? Đã như vậy sao còn phải lãng phí thời gian trên người hắn?”
Diệp Ly bất đắc dĩ cười nói: “Mặc dù hắn đến đây chỉ để dò đường , nhưng chẳng phải chúng ta quả thật cũng không biết đám người còn lại của Dạ Sát đang ở nơi đâu sao? Bản phi cảm thấy. . . Nếu không thể nhanh chóng tìm ra những người này…, chúng ta sẽ gặp phiền toái lớn đấy.” Mặc Hoa cắn răng nói: “Cho dù vị trong cung kia không tham dự, nhưng nhất định cũng biết kế hoạch của những người này. Mấy ngày nay ở kinh thành ám vệ đi tìm người khắp nơi đều bị cản trở, tuyệt đối là bút tích của vị kia đấy.” Diệp Ly lạnh nhạt nói: “Ám vệ đã đến mức có thể bị thi vệ trong cung dễ dàng ngăn trở sao?” Mặc Hoa mặt xanh mét, hồi lâu cũng nói không ra lời, mãi mới cắn răng nói: “Không biết Vương phi có cao chiêu gì dạy bảo!”
Diệp Ly nhún vai, cười nói: “Cao chiêu thì cũng không có, chỉ là lấy bất biến ứng vạn biến.”
Sau nửa canh giờ, Tần Phong lần nữa mang tới lời khai của thích khách. Thần sắc càng nhiều thêm mấy phần xơ xác tiêu điều hơn lúc trước. Diệp Ly không vội vã nhìn lời khai, hỏi lại: “Người đã chết?” Tần Phong lắc đầu nói: “Không chết, chỉ là ngất đi thôi.” Diệp Ly gật đầu, cúi đầu nhìn lời khai trên tay, khẽ nhếch môi dần lộ ra nụ cười lạnh như băng: “Rất tốt. . . . . .” Giơ tay lên đưa lời khai cho Mặc Hoa và Trác Tĩnh nhìn, hai người vừa nhìn mà sắc mặt cũng trở nên trầm trọng, Mặc Hoa đứng lên nói: “Thuộc hạ lập tức điều tất cả ám vệ trong kinh thành và cùng phụ cận trở về phủ!”
“Đứng lại!” Diệp Ly thản nhiên nói.
Mặc Hoa có chút tức giận quay đầu lại trừng Diệp Ly, “Vương phi, các đội nhân mã hiển nhiên đã liên hợp lại muốn tiến công Vương Phủ, một khi để cho bọn họ. . . . . .”
“Bọn họ một khi bước vào vương phủ, bổn phi nhất định cho bọn họ biết thế nào là hữu khứ vô hồi (có đi không có về)!” Diệp Ly cười lạnh nói. Mặc Hoa sửng sốt, tựa hồ khiếp sợ bộ dáng Diệp Ly lúc này, ngay cả một chút sát khí cũng không che giấu, cau mày nói: “Mặc dù Vương Phủ thủ vệ sâm nghiêm, nhưng nếu phải phòng thủ nhiều cao thủ như vậy căn bản cũng không đủ sức. Không chỉ có an nguy của Vương phi, còn có rất nhiều nơi quan trọng trong phủ. . . . . .”
Diệp Ly nở nụ cười dịu dàng, lại làm cho người nghe không tự chủ được dâng lên một tia lạnh lẽo từ tận trong xương, “Không cần lo lắng. Phái người nói cho Tôn tướng quân, suất lĩnh Hắc Vân kỵ kiểm soát tất cả những kẻ ra vào kinh thành, một khi phát hiện là thích khách bỏ trốn, giết không tha. Ám vệ cũng đóng ở các nơi trong kinh thành, một khi phát hiện ra người chạy trốn, giết! Hơn nữa, để cho ám vệ trong Định Vương Phủ quan sát và vây quanh Định Quốc Vương phủ, chỉ cho phép vào không cho phép ra.”
“Thuộc hạ tuân lệnh.” Tần Phong và Trác Tĩnh đồng thanh nói.
Nhìn hai người Mặc Hoa đồng thanh đáp ứng, Diệp Ly gật đầu, đối với Tần Phong nói: “Người của ngươi toàn bộ đều mang ra rèn luyện một lần. Nhiệm vụ đầu tiên của bọn họ, gọi là ” Tuyệt Sát” (giết sạch).”
Tần Phong có chút hưng phấn gật đầu nói: “Thuộc hạ đã rõ, tuyệt không cô phụ sự tín nhiệm của Vương phi.”
Diệp Ly phất tay cho ba người lui ra, ngẩng đầu nhìn ánh trăng sáng rực ngoài cửa sổ không khỏi thở dài một hơi. Vỏn vẹn hơn mười ngày qua Định Quốc Vương phủ đã biến thành một biển máu. Nhưng. . . Vô luận như thế nào, nàng nhất định sẽ cùng bọn họ bảo hộ phủ đệ thật tốt, đây không chỉ là Vương Phủ rộng lớn nguy nga mà nơi này còn là nhà của nàng.
Kể từ khi Định Vương rời kinh, quyền quý trong kinh thành đều cảm nhận được rõ ràng hơi thở u ám của một cỗ gió tanh mưa máu sắp đến. Việc Định Quốc Vương phủ liên tục gặp tập kích không phải tất cả mọi người đều chẳng hay biế gì, dù sao động tĩnh của những cuộc đánh giết kia cũng không phải nhỏ. Nhưng vị trong cung kia cũng không tỏ thái độ gì, mọi người liền hơi hiểu tâm tư của vị trong cung. Chẳng qua thỉnh thoảng trong lòng bọn họ cũng sẽ mơ hồ có chút bất an. Định Quốc Vương phủ tốt nhất là đừng có gặp chuyện không may, mà nếu thật sự xảy ra chuyện gì, đến khi Định Vương trở lại cũng sẽ hết sức phiền toái đấy.
Mấy ngày sau truyền ra tin tức Định Vương phi vì chấn kinh mà bệnh nặng, ngay cả trong cung triệu kiến cũng đều phải khước từ. Định Quốc Vương phủ đóng cửa từ chối tiếp khách khiến cho bất luận là lo lắng hay muốn thăm dò tin tức hết thảy đều không biết Định Quốc Vương phi có thực là bị bệnh hay không. Rất nhiều người cũng âm thầm tin Định Vương phi bệnh nặng không chỉ là lời đồn đãi. Dù sao cũng chỉ là cô gái mười mấy tuổi, cho dù có lợi hại thế nào, khi không có Định Vương ở bên, liên tiếp mười mấy ngày gặp phải ám sát, đừng nói là một cô gái ngay cả nam nhân chỉ sợ cũng không chịu được.
“Vương phi, Ngự sử Từ đại nhân cầu kiến.” Mặc tổng quản cao giọng bẩm báo.
Diệp Ly buông văn chương trong tay, thản nhiên nói: “Không gặp, xin Từ đại nhân trở về. Để ngày khác ta khỏe lên thì sẽ đi Ngự sử phủ thỉnh an cậu mợ.”
Mặc tổng quản do dự một chút, nói: “Từ đại nhân rất kiên trì, hơn nữa còn nói nếu như Vương phi cố ý không gặp…, ngài ấy sẽ lập tức đi diện kiến hoàng thượng, tấu lên những chuyện Định Quốc Vương phủ đã gặp phải trong những ngày vừa qua.” Thật ra thì không phải không có ai bẩm báo chuyện này cho Hoàng đế, chẳng qua tất cả sổ con đều bị Hoàng đế giữ lại không xét đến, hoàn toàn coi như không có chuyện này phát sinh. Những người này còn e dè ý tứ hoàng đế, lại thấy Định Vương Phủ âm thầm phái người trấn an, cho nên hôm nay mặc dù chuyện của Định Vương Phủ đã là bí mật công khai, nhưng ngoài mặt mọi người đều đi theo Hoàng đế làm như không biết.
Diệp Ly trầm mặc chốc lát, rốt cục nói: “Mời cậu vào phủ.”
Từ Hồng Ngạn theo Mặc tổng quản đi vào, Mặc tổng quản ở cửa cáo lui để ông một mình tiến vào thư phòng. Diệp Ly đặt bút xuống đứng dậy nghênh đón, “Cậu, sao cậu lại tới đây?”
Từ Hồng Ngạn tức giận trợn mắt nhìn nàng một cái: “Ta không đến rồi để mặc cho nha đầu cháu ở Định Vương phủ này sống chết không rõ?”
Diệp Ly cười một tiếng, kéo Từ Hồng Ngạn vào thư phòng ngồi xuống cười nói: “Cái gì mà sống chết không rõ, Ly nhi vẫn tốt lắm đây này. Mấy ngày nay đã để cho cậu mợ phải lo lắng.”
Từ Hồng Ngạn nhàn nhạt không nhìn nàng, “Biết chúng ta lo lắng còn ngăn nhị ca cháu không cho vào, nếu ta hôm nay không tự mình đến cháu cũng không có ý định báo tin tức cho nhà?” Diệp Ly có chút khó xử nhìn Từ Hồng Ngạn, nói: “Cậu, mấy ngày nay cháu ở trong phủ. . . . . .” Từ Hồng Ngạn cau mày nói: “Mấy ngày nay trong kinh thành rất loạn . Mấy người ở quý phủ chúng ta là cháu phái đi ?” Diệp Ly gật đầu, nói: “Mấy ngày nay trong kinh thành chỉ sợ sẽ có đánh giết, cậu và mợ vẫn cẩn thận một chút mới tốt.” Từ Hồng Ngạn cau mày nói: “Hoàng thượng rốt cuộc là có ý gì!”
Diệp Ly bất đắc dĩ cười nói: “Còn có thể là ý gì. Thừa dịp Vương gia không có ở đây mượn tay người khác diệt Định Vương phủ, cho dù Vương gia trở lại cũng không thể trách Hoàng thượng, không phải sao. Đến lúc đó, Vương gia hoặc là cúi đầu nhẫn nhục nuốt xuống chuyện này, còn nếu Vương gia không nhịn được mà làm khó dễ Hoàng thượng, đó chính là Định Quốc Vương phủ vong ân phụ nghĩa, Ly nhi chỉ sợ cũng sẽ trở thành hồng nhan họa thủy mất.”
Làm sao Từ hồng Ngạn lại không biết những điều này, đáy lòng cũng càng thất vọng về Hoàng đế. Nhìn Diệp Ly nhẹ giọng hỏi: “Cháu cũng không thể cáo ốm mãi được, đã có tính toán gì chưa?”
Diệp Ly hạ mắt khẽ cười một tiếng, “Một lưới bắt hết, để cho trên đời này không còn kẻ nào dám đánh chủ ý lên Định Quốc Vương phủ.”
Từ Hồng Ngạn có chút bất ngờ nhìn Diệp Ly, cháu gái trước mắt mình hình như vẫn dịu dàng như trước, nhưng giữa hai đầu lông mày nhanh chóng lướt qua một tia lãnh ý, làm cho ông biết nàng cũng không phải vô hại như vẻ bề ngoài. Từ Hồng Ngạn thở dài một tiếng nói: “Vậy cứ để cậu ở lại trong phủ cháu mấy ngày?” Diệp Ly cau mày, không đồng ý nói: “Cậu, chuyện này làm sao được?”
Từ Hồng Ngạn nhướng mày, “Đều nói cậu như mẹ, chẳng lẽ cậu còn không được hưởng phúc từ cháu ngoại gái rồi?”
Diệp Ly cười khổ, ngày thường muốn lựa thởi điểm tiếp đón cậu mợ cũng phải cẩn thận, chỉ sợ mình và Định Vương phủ mang đến phiền toái khiến Hoàng đế kiêng kỵ cậu mợ. Hiện tại trong phủ lộn xộn, cậu tới chỉ có thể đi theo mà lo lắng hãi hùng, nơi nào còn có thể hưởng phúc?”Cậu, qua ít ngày nữa Ly nhi đón cậu mợ vào phủ tới hưởng phúc có được không?”
Từ Hồng Ngạn nhàn nhạt nhìn nàng, không phản đối cũng không đáp ứng, Diệp Ly bất đắc dĩ sờ sờ mũi cúi đầu. Nàng không xa lạ gì vẻ mặt này của cậu, chính là tỏ vẻ nói gì cũng không thay đổi được, ông đã quyết định rồi. Diệp Ly chỉ đành phải nhượng bộ nói: “Đã như vậy, Ly nhi sẽ sai người chuẩn bị viện nhỏ cho cậu. Tần Phong, Mặc Hoa”
Tần Phong và Mặc Hoa từ bên ngoài đi vào, nhìn thoáng qua Từ Hồng Ngạn cung kính hành lễ nói: “Tham kiến Vương phi, tham kiến Từ đại nhân.”
Diệp Ly phất tay nói: “Nghi thức xã giao thì miễn đi, cậu hai muốn ở tạm trong phủ mấy ngày này, Mặc Hoa ngươi hãy an bài đi.” Mặc Hoa gật đầu, hiểu Vương phi có ý muốn mình an bài ám vệ âm thầm bảo vệ Từ Hồng Ngạn. Tần Phong hỏi: “Vương phi, Từ gia và Diệp gia bên kia có nên phái thêm một số người nữa qua không?” Diệp Ly nói: “Mặc Hoa, lát nữa điều thêm mấy ám vệ tùy thân theo bảo vệ Từ phu nhân và Từ nhị công tử. Diệp phủ bên kia thì không cần, trong kinh thành người nào không biết quan hệ Bản phi với nhà mẹ đẻ lãnh đạm, phái quá nhiều người ngược lại sẽ đẩy bọn họ vào cùng hiểm cảnh.”
“Thuộc hạ hiểu. Thuộc hạ lập tức làm ngay.” Mặc Hoa gật đầu xoay người rời đi.
Tần Phong nhìn qua Từ Hồng Ngạn nói: “Vương phi, an bài Từ đại nhân ở viện . . . .”
Diệp Ly nói: “An bài ở chủ viện gần đây cũng được. Còn nữa, phái người đi nói cho Phượng Tam, để cho hắn tiến hành nhanh một chút, những chuyện này càng sớm giải quyết càng tốt.”
Tần Phong lại càng hưng phấn, cười nói: “Thuộc hạ đã hiểu, lập tức phái người đi báo cho Phượng Tam công tử.” Mấy ngày nay bọn họ gặp phải đám thích khách hết lần này đến lượt khác, thật đúng là phiền toái dây dưa, có thể một lần mà giải quyết xong tự nhiên khiến cho tâm tình hắn thật vui vẻ . Xoay người ra cửa, tâm tình Tần Phong cực kỳ phấn chấn, Vương phi nói tên gọi của lần này là “Tuyệt Sát” đấy, cho nên, thích khách can đảm bước vào Vương Phủ, tuyệt đối một người cũng không thể bước ra ngoài!