Dọc đường Mặc Tu Nghiêu và Diệp Ly cứ chậm rãi mà đi, không chỉ là bận tâm đứa bé trong bụng Diệp Ly mà còn muốn nhìn một chút dân sinh các nơi trong Tây Lăng đang bị Mặc gia quân chiếm đóng, lộ trình nguyên bản chỉ cần ra roi thúc ngựa mười mấy ngày nay lại kéo dài đến tận tháng mười một. Tháng mười một không chỉ Tây Lăng mà cả phương Bắc đều cực kỳ lạnh giá. Ly thành ở Tây Bắc giờ đã có hai thư viện lớn. Nhờ có Từ Hồng Vũ biết cách cai quản cùng các quan viên Tây Bắc ra sức cho nên mặc dù bên ngoài vẫn đánh long trời nở đất như cũ thì cuộc sống dân chúng Tây Bắc vẫn trôi qua hết sức yên ổn ai vui.
Đoàn người trở lại Ly thành, cũng không thông báo cho người đi nghênh đón, đến khi người trong Định vương phủ nhận được tin tức thì xe ngựa đã tới cửa Định Vương phủ. Vẫy tay cho lui đám thị vệ vì vương gia đột nhiên trở về mà bị dọa sợ hết hồn, Mặc Tu Nghiêu đỡ Diệp Ly đi vào bên trong phủ, những chuyện khác tự nhiên giao cho đám người Phượng Chi Diêu, Tần Phong, Trác Tĩnh phía sau xử lý.
“Mẫu thân!.” Nơi xa xa, tiếng kêu của Mặc Tiểu Bảo xuyên qua hoa uyển có chút vắng lặng truyền ra. Diệp Ly vừa đứng lại đã thấy Mặc Tiểu Bảo một thân cẩm y màu đen thêu long văn màu bạc nhanh chóng chạy vội tới bên này. Nhưng mà, mới mấy tháng không gặp, hình như Mặc Tiểu Bảo cao hơn nhiều.
Mắt thấy Mặc Tiểu Bảo sắp vọt tới trước mặt Diệp Ly định bụng ôm mẫu thân một cái. Mặc Tu Nghiêu bên cạnh nhẹ nhàng nhấc tay túm cổ áo của hắn. Mặc Tiểu Bảo không có cách nào tiến về phía trước không cam lòng vặn vẹo uấn éo thân thể, nhưng làm thế nào cũng không thoát khỏi bàn tay của phụ vương hắn, không thể làm gì khác hơn là mím cái miệng nhỏ nhắn giương mắt mong chờ nhìn DIệp Ly, “Mẫu thân….”
Diệp Ly cười một tiếng, Mặc Tu Nghiêu xách Mặc Tiểu Bảo đến trước mặt, từ trên cao nhìn xuống hắn nói: “ Mẫu thân con đang mang thai…”
Mặc Tiểu Bảo sửng sốt một chút, đôi mắt đen tròn mở lớn thật lâu mới có phản ứng được “mang thai” nghĩa là gì. Trong lúc nhất thời tay chân có chút luống cuống nhìn vùng bụng đã nổi lên của Diệp Ly, lắp ba lắp bắp nói: “Mẫu thân….Tiểu Bảo….Tiểu Bảo sắp có đệ đệ muội muội à?” Diệp Ly gật đầu, sờ sờ đầu nhỏ của con trai hỏi: “Đúng vậy, Tiểu Bảo thích đệ đệ hay là muội muội?”
Mặc Tiểu Bảo có chút rối rắm nhíu mày, một lúc lâu mới nghiêm túc gật đầu nói: “Đệ đệ hay muội muội con đều thích.” Nó đương nhiên là thích muội muội hơn một chút, nhưng mà nếu như là đệ đệ thì cũng không tồi. Nó có thể dạy đệ đệ thật tốt, đệ đệ của hắn nhất định thông minh hơn Lãnh tiểu ngốc kia nhiều. Đến lúc đó, có thể cùng nhau đối phó phụ vương, đoạt mẫu thân lại! Ừ! Cậu cả không phải đã nói rồi sao, huynh đệ đồng tâm, càng thêm có lợi! Nếu tiểu đệ đệ không giành mẫu thân với nó thì càng tốt. Dĩ nhiên, thân là huynh trưởng nó vẫn rất độ lượng, nó sẽ chia mẫu thân cho đệ đệ một ít.
Diệp Ly buồn cười nhìn vẻ mặt Mặc Tiểu Bảo biến ảo không ngừng, một lúc lại gật đầu cười trộm bộ dáng cổ quái. Cũng không biết nghĩ tới điều gì mà đứng đến xuất thần, Mặc Tu Nghiêu bên cạnh nhìn trên mặt nhi tử không chút che giấu ý cười xấu xa,bên mép dâng lên một tia cười lạnh. Không cần đoán cũng biết tiểu tử này đang suy nghĩ lung tung cái gì. Giơ tay búng một cái lên trán Mặc Tiểu Bảo, Mặc Tiểu Bảo ngao một tiếng, đôi mắt đẫm lệ lưng tròng che trán của mình, ánh mắt lên án nhìn chằm chằm Mặc Tu Nghiêu . Mặc Tu Nghiêu nhướng mày, thản nhiên nhìn nó :ta búng con đấy, thì sao hả?
Ô ô….Mẫu thân, phụ vương bắt nạt Tiểu Bảo.
Còn nhỏ nên bị người bắt nạt, Mặc Tiểu Bảo buồn bã không thôi.
“Được rồi, để mẫu thân nhìn một chút xem có đau không?” Nhìn bộ dáng tội nghiệp của con trai, Diệp Ly bất đắc dĩ trợn mắt nhìn Mặc Tu Nghiêu một cái. Cúi người thay Mặc Tiểu Bảo vuốt vuốt cái trán căn bản không nhìn thấy chút đau đớn nói: “ Tiểu Bảo ngoan, không khóc nha.” Thật ra thì Mặc Tu Nghiêu căn bản không sử dụng sức lực gì, Mặc Tiểu Bảo cũng không thấy đau mấy, nhưng bị thương chính là lòng tự ái của nó. Cảm giác thất bại khi rõ ràng yếu hơn đối thủ nên chỉ có thể bị tùy ý khi phụ sỉ nhục, không có lực đáp trả lại một lần nữa đả kích lòng tự ái của Mặc Tiểu Bảo.
“Ngự Thần ca ca…” Đôi chân ngắn của Lãnh Tiểu Ngốc rốt cuộc cũng nện những bước nhỏ mà theo tới, thấy Diệp Ly và Mặc Tu Nghiêu đã lâu không gặp ngược lại sửng sốt một chút, có chút xấu hổ hướng về phía Diệp Ly cười một tiếng, “Vương phi a di…” Đứa bé từ từ chạy đến sau lưng Mặc Tiểu Bảo nắm một vạt áo của Mặc Tiểu Bảo không buông. Cảm giác của trẻ con luôn đặc biệt nhạy bén, bất luận là Lãnh Quân Hàm bốn tuổi hay Từ Tri Duệ đã sớm năm tuổi luôn tung hoành trong Ly thành cũng rất sợ Mặc Tu Nghiêu.
Mặc Tiểu Bảo đứng trước mặt đệ đệ hiển nhiên không thể tiếp tục giả bộc đáng thương tổn hại hình thượng của mình, chỉ có thể ấm ức thu hồi vẻ mặt đang giả khóc, oán hận vụng trộm trợn mắt nhìn Mặc Tu Nghiêu một cái.
Diệp Ly bất đắc dĩ một tay dắt Mặc Tiểu Bảo một tay dắt Lãnh Quân Hàm đi về phía đại sảnh, mời vừa đến ngoài đại sảnh đã thấy đám người Từ Hồng Vũ, Từ Hồng Ngạn, Từ Thanh Trạch vừa nhận được tin tức liền vội vã chạy ra từ thư phòng. Hai cậu quan sát Diệp Ly một phen, thấy nàng không gầy đi, sắc mặt cũng rất tốt mới thờ phào nhẹ nhòm sắc mặt hòa hoãn lại. Diệp Ly cười yếu ớt nói: “Cậu cả, cậu hai, Ly nhi trở lại rồi.”
Từ Hồng Vũ gật đầu, trầm giọng nói: “Trở lại là tốt rồi.”
Vừa ngồi xuống trong đại sảnh, Từ Hồng Vũ mới hỏi: “Các cháu đi đường không gặp chuyện gì chứ? Bây giờ Ly nhi…..” Tin tức Diệp Ly mang thai tuy giấu bên ngoài nhưng mà người của Từ gia đều đã nhận được tin từ trước, kể từ sau khi sinh Mặc Tiểu Bảo, Diệp Ly vẫn không có động tĩnh gì. Mặc dù Trầm Dương và Lâm đại phu đều nói tất cả đều bình thường chỉ cần thuận theo tự nhiên, Diệp Ly và Mặc Tu Nghiêu cũng không có chấp niệm gì đối với trẻ con, nhưng người ngoài đều cảm thấy đường đường là Định Vương phủ lại chỉ có một đứa bé, không khỏi có chút đơn bạc. Bây giờ Diệp Ly mang thai, mặc dù có chút không đúng lúc nhưng chung quy vẫn là tin tức tốt.
Diệp Ly gật đầu nói: “ Ly nhi đều khỏe, để cậu phải lo lắng rồi.” Lại nói một chút chuyện tình ở Tây Lăng còn có thương thế của Từ Thanh Bách một chút để mọi người yên tâm. Từ Hồng Vũ nhìn sắc mặt Diệp Ly có chút mệt mỏi, đang định cho nàng về nghỉ ngơi trước, hôm khác lại ôn chuyện thì nghe bên ngoài có người hành lễ: “Ra mắt lão thái gia.” Hóa ra là Thanh Vân tiên sinh biết Diệp Ly và Mặc Tu Nghiêu trở lại cũng vội vã chạy tới.
Tất cả mọi người vội vàng đứng dậy chào đón, Từ Thanh Trạch tiến đến đỡ Thanh Vân tiên sinh đi vào. Diệp Ly đi tới có chút yêu kiều:” Ông ngoại, Ly Nhi đã trở lại rồi”. Thanh Vân tiên sinh đỡ tay nàng thật chặt, nụ cười hiền từ: “ Để ý thân thể một chút, sao cháu lại không cẩn thận như vậy. Những qui củ lễ tiết gì đó đều cho qua hết đi, người một nhà cần gì để ý tới mấy thứ đó ?”
Hiểu được tấm lòng của tổ phụ, Diệp Ly cũng thuận thế đứng lên tươi cười nói:”Ông ngoại cũng quá cẩn thận rồi, Ly Nhi nào có yếu ớt như vậy?” Thanh Vân tiên sinh nhìn sắc khí của nàng, gật đầu nói:” Ừ, … xem ra cũng không tệ lắm, nhưng mà vẫn phải dưỡng cho tốt. Lần trước cháu mang thai Ngự Thần đã rất nguy hiểm, lần này nhất định phải bình an” Diệp Ly và Từ Thanh Trạch mỗi người một bên đỡ Thanh Vân tiên sinh đến ngồi trên thủ vị . Thanh Vân tiên sinh không chỉ đức cao vọng trọng mà bối phận cũng cực cao. Chuyện này cũng vô cùng hợp lý, như lần này ở tư phủ, Mặc Tu Nghiêu cũng là lấy thân phận cháu rể mà tiếp đón.
“ Ly Nhi đang nghĩ lát nữa sẽ tới thỉnh an ông ngoại, nhưng sao ông ngoại lại tự mình tới rồi ạ?” Diệp ly ngồi xuống, cười hỏi.
Thanh Vân tiên sinh khoát tay nói: “Thân thể ta bây giờ khỏe mạnh, đi nhiều một chút cũng tốt. Ta tới thăm cháu một lát cũng yên lòng, ngồi thêm một chút rồi các cháu hãy về trước nghỉ ngơi đi. Những chuyện đón gió tẩy trần thì mấy ngày nữa hãy nói. Dù sao người ở bên ngoài cũng chưa biết các cháu đã trở lại. ” An bài như vậy, dĩ nhiên là Thanh Vân tiên sinh lo ngại chái gái ngoại mệt nhọc. Định Vương cùng Vương phi hồi thành, chuyện cần lo liệu nhiều không kể xiết, giờ Diệp Ly đã có thai năm tháng, thật sự là không thể vất vả như vậy.
Từ Hồng Vũ cau mày nói: “Yến tiệc tẩy trần tạm thời lùi lại sao, bây giờ Vương gia phải nhanh chóng tới Đại sở mới phải.”
Mặc Tu Nghiêu hỏi: “Tiền phương không phải đã có Từ huynh trấn giữ sao? Nghe nói vẫn rất suôn sẻ chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì sao?”
Từ Hồng Vũ từ lấy từ trong tay áo ra một phong thư nói: “Đây là thư Lãnh Hạo Vũ phái người phi ngựa đưa tới, Vương gia xem một chút đi. Thanh Trần nói cho cùng cũng không giỏi chiến sự, trấn giữ tiền phương cũng không giúp được gì. Tài dùng binh của Nam Hầu mặc dù không giảm, sau một thời gian giằng co đại quân Bắc Nhung và Tây Lăng đã có dấu hiệu rút quân nhưng cũng chỉ đủ để bảo vệ Hồng Nhạn quan thôi, nếu muốn trong vòng một tháng mang binh đánh tới Sở kinh, thì là tuyệt đối không thể. Huống hồ . . Quân phòng thủ ở Sở kinh có chống chọi được nửa tháng hay không cũng không thể đoán đước.”
Mặc Tu Nghiêu hứng thú nhìn phong thư Lãnh Hạo Vũ gửi, cười nói: “Lãnh Hạo Vũ cũng không hổ nhiều năm đi học buôn bán như vậy. ” Hắn định tính toán sau khi trở về tây bắc thì sẽ dẫn quân đi về phía Đông, cứu viện Sở kinh, đương nhiên là nhân tiện thu vào tay. Mà bây giờ có phong thư này của Lãnh Hạo Vũ thì càng thêm danh chính ngôn thuận. Nhưng mà bây giờ A Ly lại có bầu. . . Nhìn Diệp Ly ngồi ở bên cạnh một chút, Mặc Tu Nghiêu khẽ cau mày.
Diệp Ly rút phong thư trong tay Mặc Tu Nghiêu chăm chú nhìn một chút, cười yếu ớt nói: “Nói không sai, lần này Lãnh Hạo Vũ ngược lại nắm lấy cơ hội làm một cuộc buôn bán không tồi. Nếu như có thể bảo trụ Sở kinh thì sau này cho dù là Mặc Cảnh Lê bên kia cũng không thể nói gì. Nếu như vậy,sau khi nghỉ ngơi hai ngày vương gia hãy đi Hồng Nhạn quan thế chỗ cho Đại ca đi.”
Mặc Tu Nghiêu cau mày, nhẹ giọng nói: “Nhưng mà A Ly. . . . ” Diệp Ly cười một tiếng nói: “Ta ở Ly thành, chẳng lẽ còn nguy hiểm hơn ra chiến trường ư ? Dù sao cũng ở chỗ này khoảng bốn năm tháng thôi.”
Trong lòng Mặc Tu Nghiêu buồn buồn không vui, tiện tay rút phong thư về rồi đặt lại trên bàn nói: “Cũng được, Bản vương hơi mệt chút , nghỉ ngơi mấy ngày rồi hãy nói. Dù sao một hai ngày thì Sở kinh bên kia cũng không gấp đến vậy đâu. ” Mọi người đang ngồi không hẹn cùng nhìn về phía hắn, cái gì gọi là Sở kinh không vội một hai ngày? Sở kinh hiện tại rõ ràng là sớm tối nguy hiểm, cho dù tới sớm một khắc đồng hồ cũng là tốt a. Diệp Ly hiểu ý của Mặc Tu Nghiêu, cũng chỉ cười nhạt.
Trò chuyện một lúc, đám người Thanh Vân tiên sinh liền thúc giục Diệp Ly và Mặc Tu Nghiêu trở về nghỉ ngơi, ngay cả hai tiểu bao tử là Mặc Tiểu Bảo và Lãnh Quân Hàm cũng bị Thanh Vân tiên sinh xách đến thư phòng dạy học. Diệp Ly và Mặc Tu Nghiêu cũng không khách sáo, từ biệt mọi người sau đó trở về sân viện của mình. Trong sân đã sớm có người làm và nha hoàn chuẩn bị trà bánh nước ấm. Những năm này mấy nha đầu bên cạnh Diệp Ly đều đã lập gia đình, có chốn trở về, chỉ còn một mình Thanh Sương không lập gia đình vẫn đi theo Diệp Ly, mặt khác, hai ma ma cũng theo hầu bên cạnh. Chẳng qua là, lúc Diệp Ly không có ở Ly thành thì họ sẽ đi chăm sóc cho Mặc Tiểu Bảo.
Vừa vào cửa, Thanh Sương đã dẫn đám nha hoàn tiến lên đón từ xa, hôm nay Thanh Sương hai mươi tuổi đã sớm không còn là tiểu nha đầu hoạt bát ngây ngô lúc trước. Nhìn thấy Diệp Ly, nàng không khỏi nở nụ cười, “Thanh Sương ra mắt Vương gia, Vương phi, chúc mừng Vương phi lại có tiểu thế tử.” Diệp Ly cười nhẹ với Thanh Sương, nàng đối với tiểu nha đầu được mình mua về từ nhỏ luôn có mấy phần thân cận hơn những người khác, cười nhạt nói: “Một năm này ta luôn không có ở đây, cực khổ cho ngươi rồi.” Thanh Sương cười nói: “Những chuyện này đều là việc nô tỳ phải làm, nào có cực khổ. Không biết nô tỳ đã tu luyện bao lâu mới được phúc phận đi theo Vương phi nữa. Nô tỳ đã cho người chuẩn bị nước ấm, mời Vương gia và Vương phi rửa mặt sau đó dùng chút cháo nóng, chắc mấy ngày nay người đã phải chịu cực nhiều rồi.”
Lời này của Thanh Sương cũng là lời thật lòng. Nàng từ một cô nhi lưu lạc đầu đường trở thành một trong những thị nữ bên người được Định Quốc Vương phi tín nhiệm nhất, Thanh Sương cảm thấy không gì may mắn hơn. Huống hồ, nàng không giống Thanh Ngọc, Thanh Loan, các nàng ấy chung quy vẫn có cha mẹ và người nhà, còn nàng chỉ là một cô nhi, ngay cả cha mẹ là ai cũng đã quên mất từ lâu. Vương phi vẫn luôn đối xử với nàng rất tốt, tuy nói là nha hoàn bên người Định Vương phi nhưng mà so với một số thiên kim nhà giàu trong Ly thành còn có thể diện hơn một chút. Thanh Sương chỉ cảm thấy cho dù cả đời không lập gia đình mà hầu hạ bên người Vương phi cũng rất đáng. Cho nên mấy năm này, Thanh Loan, Thanh Ngọc thậm chí là Thanh Hà cũng lần lượt xuất giá, Thanh Sương cũng có không ít người đến cầu hôn, nhưng nàng vẫn toàn tâm toàn ý hầu hạ Diệp Ly. Nàng là người đi theo Diệp Ly sớm nhất, cũng là người đi theo Diệp Ly lâu nhất.
Diệp Ly và Mặc Tu Nghiêu rửa mặt rồi thay y phục một phen, lúc ra ngoài quả nhiên Thanh Sương đã chuẩn bị xong cháo nóng bổ dưỡng mà hai người thích. Mấy năm này, tuổi tác của Thanh Sương dần lớn lên, cách làm việc cùng dần dần trầm ổn chu đáo theo, không còn là nha đầu bộp chộp thỉnh thoảng lại quá phận lúc trước nữa. Vẫy tay cho mọi người lui, Diệp Ly vừa dùng bữa vừa rơi vào trầm tư. Mặc Tu Nghiêu nhìn nàng nhíu mày hỏi: “A Ly đang suy nghĩ chuyện gì?”
Diệp Ly cười nói: “Không có gì, chẳng qua là đột nhiên nghĩ đến, chỉ chớp mắt thôi mà Thanh Sương đã hơn hai mươi rồi.” Đã nhiều năm như vậy, là nàng làm trễ nải hôn sự của Thanh Sương.
Mặc Tu Nghiêu nói: “Nếu A Ly muốn chỉ hôn cho nàng ấy thì đợt một thời gian sau hãy nói đi.” Nha hoàn sau khi thành hôn thì không thể ở bên người hầu hạ nữa. Không phải Mặc Tu Nghiêu không nỡ bỏ Thanh Sương, mà là mấy năm nay Thanh Sương hầu hạ A Ly hết sức chu đáo, A Ly vừa dùng quen, vừa tin tưởng được. Hôm nay A Ly có thai, là lúc phải cực kỳ cẩn thận, vẫn là đợi đến lúc hài tử ra đời rồi mới nói cũng không muộn.
Diệp Ly gật đầu nói: “Chung quy cũng phải hỏi ý tứ Thanh Sương một chút. Lúc trước Thanh Ngọc và Thanh Loan vẫn chỉ hôn cho người nhà Đại cữu mẫu, cũng coi như để các nàng đoàn viên với người trong nhà. Vốn là họ vì ta nên mới từ Vân Châu rời đến Sở kinh, hôm nay cuộc sống của Thanh Hà cũng coi như không tệ. Chỉ là, Thanh Sương từ nhỏ đến lớn vẫn luôn đi theo ta, cho nên khó tránh khỏi phí tâm hơn một chút.”
Mặc Tu Nghiêu suy nghĩ một chút, nói: “Đã như vậy, sau khi nàng ấy lập gia đình vẫn để lại bên người nàng đi. Nàng thấy A Cẩn thế nào?”
“A Cẩn?” Diệp Ly ngẩn ra, mặc dù A Cẩn từ nhỏ đã đi theo Mặc Tu Nghiêu, nhưng mà Diệp Ly thật sự chưa chung đụng với hắn. Sau khi lập gia đình với Mặc Tu Nghiêu không lâu, A Cẩn liền được Mặc Tu Nghiêu đưa ra ngoài làm việc, bình thường đều ở bên ngoài rất hiếm khi trở về. Hơn nữa, A Cẩn không giống Phượng Chi Dao hay Lãnh Hạo Vũ, cần nói thì mới nói, trầm mặc như vậy khiến người khác không khỏi cho rằng hắn là người câm, cho nên Diệp Ly cũng không quen thuộc hắn cho lắm.
Mặc Tu Nghiêu gật đầu nói: “A Cẩn là cháu của Mặc thúc, chỉ là tính tình của hắn không giống Mặc thúc chút nào. Người nhà của Mặc thúc và cha mẹ A Cẩn đều là vì Định Vương phủ mà chết, những năm này ta đưa hắn ra ngoài lịch lãm, cũng là hy vọng hắn có thể một mình đảm đương công việc, để Mặc thúc được yên long. Mặc dù không được như Phượng Tam, Lãnh Nhị nhưng cũng không coi là ủy khuất nha đầu kia.”
Diệp Ly tự nhiên hiểu, mặc dù không quen A Cẩn nhưng mà Mặc thúc là hạng người gì Diệp Ly vẫn là biết, huống hồ, A Cẩn còn lớn lên từ nhỏ bên cạnh Mặc Tu Nghiêu. Hơn nữa, lấy tính tình Mặc Tu Nghiêu, chịu nói nhiều lời trong chuyện của Thanh Sương như vậy đã là cực kỳ khó có, nàng hơi cau mày nói: “ Lúc trở lại ta sẽ hỏi Thanh Sương một chút, chẳng qua là A Cẩn quanh năm suốt tháng không ở Vương phủ, chưa hẳn Thanh Sương đã có tình ý với hắn….”
“Đợi khi con sinh ra thì chắc Sở kinh đã thu vào tay. Đến lúc đó, A Ly đi Sở kinh, còn ta đồng thời sẽ gọi A Cẩn trở về. Trước tiên ta sẽ nói chuyện này với Mặc thúc đã.” Mặc Tu Nghiêu chuyên chú nhìn Diệp Ly, trầm giọng nói.
Nói đến đây, cánh tay đang dùng bữa của Diệp Ly liền ngừng lại.Mấy ngày nữa, Mặc Tu Nghiêu sẽ tiếp tục lên đường đến Hồng Nhạn quan. Diệp Ly có chút bất đắc dĩ khẽ vuốt vùng bụng phía dưới, cười khổ nói: “Bảo bảo quả thực tới có chút không đúng lúc.” Trong mấy năm thái bình thì không thấy bảo bảo đến, hôm nay vừa náo loạn chưa tới nửa năm nàng đã mang thai.
Mặc Tu Nghiêu cũng có mấy phần bất mãn, ngẩng đầu đặt tay lên bụng nàng, trầm giọng nói: “ Ầm ĩ giống hệt Mặc Tiểu Bảo!.”
Diệp Ly không khỏi cười một tiến, không đúng sao? Giống hệt Mặc Tiểu Bảo, đều là nhân lúc náo nhiệt vội vã ra ngoài, thật hành hạ người ta mà.
“Ta sắp phải đi rồi, A Ly không luyến tiếc chút nào sao?” Mặc Tu Nghiêu có chút oán khí nói. Đáng tiếc A Ly mang thai, nếu không nhất định hắn sẽ mang A Ly cùng đi Hồng Nhạn quan, mặc dù hắn vẫn muốn ở lại phụng bồi A Ly hơn. Diệp Ly mỉm cười nhìn hắn hỏi: “Ta không nỡ thì Vương gia sẽ không đi sao?” Vài chục vạn tính mạng Mặc gia quân, trên trăm vạn tính mạng dân chúng và quân phòng thủ Sở kinh cùng mấy năm Mặc Tu Nghiêu khổ tâm bài bố cùng tiến hành, nhiều chuyện như vậy, há lại chỉ vì một câu không nỡ mà có thể thay đổi. Huống hồ….Diệp Ly cười mà như không cười nhìn Mặc Tu Nghiêu nói: “ Chẳng lẽ Vương gia không cảm thấy chúng ta đã sống cùng nhau quá lâu rồi sao?” Từ lúc nàng mang thai Mặc Tiểu Bảo trở lại Tây Bắc, mấy năm này thời gian hai người bọn họ xa nhau lâu nhất chính là mấy ngày ở Biện thành nàng một mình rời doanh trại đi tính kế Chu Lăng.
“Chẳng lẽ A Ly đã bắt đầu ghét bỏ vi phu rồi sao?” Mặc Tu Nghiêu cả kinh thất sắc nói.
Diệp Ly lại cười nói: “ Ghét bỏ thì không phải, chẳng qua là vẫn có câu nói….khoảng cách sinh ra mỹ, còn có tiểu biệt thắng tân hôn đó sao….Thỉnh thoảng tách ra cũng không phải chuyện gì xấu.” Mặc Tu Nghiêu nhìn nàng nói: “ Nhưng người ta cũng có câu, một ngày không thấy như cách ba thu đó sao. Còn chưa rời đi mà ta đã bắt đầu nhớ A Ly rồi.”
Diệp Ly cười nói: “ Vậy thì chàng nhanh trở lại đi, hoặc là, ta sinh con xong rồi sẽ tới tìm chàng?”
Mặc Tu Nghiêu suy nghĩ một chút, nghiêm túc nói: “Bản vương nhất định sẽ nhanh chóng trở lại trước khi A Ly sinh bảo bảo.”
“Được, ta chờ chàng.” Diệp Ly cười yếu ớt nói.
Mặc Tu Nghiêu vươn tay ôm nàng vào trong long, thấp giọng nói:” A Ly, xin lỗi.” Diệp Ly giật mình, nhẹ giọng cười nói: “Đây là thế nào?” Mặc Tu Nghiêu thở dài nói: “ Nàng có thai nhưng Bản vương lại không thể ở bên cạnh nàng được.”
Diệp Ly liếc mắt cười nói: “Đây là chuyện gì chứ? Không phải là vì chính sự sao, cũng không phải chàng nhàn rỗi nên chạy loạn khắp nơi?” Rời khỏi ngực Mặc Tu Nghiêu, Diệp Ly nhìn hắn nghiêm mặt nói: “ Ta mang thai, tất nhiên là hy vọng chàng có thể ở bên cạnh ta đến khi sinh hài tử ra. Nhưng mà, đã ngồi ở vị trí kia thì phải có nhiệm vụ mưu chính, nếu như chàng vì ta mà bỏ lại vài chục vạn đại quân, bỏ lại quân phòng thủ và dân chúng Sở kinh đang chờ chàng tới cứu, vậy thì chàng vẫn còn là Mặc Tu Nghiêu mà ta yêu sao?”
Nghe được lời này, ánh mắt Mặc Tu Nghiêu không khỏi sáng lên, “ A Ly…”
Diệp Ly bất đắc dĩ nhìn vẻ mặt ý vị do tẫn của người nào đó, nàng quả thật không phải người luôn treo mấy lời yêu đương trên miệng, nhưng mà cũng không đến mức để hắn lộ ra bộ dáng vui mừng như vậy chứ? Điều này không khỏi khiến Diệp Ly thầm tự kiểm điểm, chẳng lẽ ngày thường mình thật sự lơ là hắn sao?
“Sớm trở lại nhé, ta và Tiểu Bảo sẽ rất nhớ chàng.” DIệp Ly nhẹ giọng nói.
Mặc Tu Nghiêu hài lòng múc thêm cho mình một chén cháo.
Sauk hi trở về, Mặc Tu Nghiêu chỉ nghỉ ngơi ba ngày sau đó chuẩn bị lên đường đến Hồng Nhạn quan. Lần này trở về, ngoại trừ mấy người trong Định Vương phủ ra thì đại đa số mọi người đều không biết tin tức Định Vương và Vương phi đã trở lại. Dĩ nhiên, cũng không có người nào biết tin tức Diệp Ly mang thai.
Bên ngoài Ly thành, Mặc Tu Nghiêu chỉ dẫn theo hai người Phượng Chi Diêu và Vân Đình, ba người quần áo nhẹ nhàng tiến về phía Hồng Nhạn Quan. Mặc dù Mặc Tu Nghiêu không đồng ý nhưng Diệp Ly vẫn theo Từ Thanh Trạch đi tiễn bọn họ, nhìn Diệp Ly khoác áo choàng thật dày bước từ trên xe xuống, Mặc Tu Nghiêu không khỏi nhíu mày tiến lên giúp nàng khép chặt áo choàng một chút, nhẹ giọng nói: “ Đã bảo nàng không phải ra tiễn rồi mà, hôm nay thời tiết lạnh lắm. Nhanh nhanh trở về đi thôi.”
Diệp Ly gật đầu một cái, cười yếu ớt nói: “Ta biết rồi, đợi mọi người đi thì ta lập tức trở về. Trên chiến trường chàng hãy tự mình cẩn thận một chút.” Nàng đương nhiên biết Mặc Tu Nghiêu thấy mình tới tiễn hắn thật ra trong lòng vô cùng vui vẻ, chẳng qua là lo lắng mình bị cảm lạnh mà thôi. Thân thể của nàng khỏe mạnh, cho dù mang thai nhưng cũng không bị giày vò chút nào.
Mặc Tu Nghiêu gật đầu, nhìn Diệp Ly không thôi, sau đó xoay người nói với Từ Thanh Trạch: “Ly thành và A Ly đều làm phiền mọi người.”
Vẻ mặt Từ Thanh Trạch lãnh đạm, trước sau như một, gật đầu một cái bày tỏ đồng ý. Mặc dù Từ Thanh Trạch ít nói nhưng xưa nay chững trạc, chuyện hắn đã đáp ứng thì luôn luôn cẩn thận tỉ mỉ hoàn thành, Mặc Tu Nghiêu cũng yên tâm một chút. Mặc dù biết dưới sự bảo vệ của người nhà và Định Vương phủ, Diệp Ly còn an toàn hơn mình ở trên chiến trường nhiều, nhưng mà không đặt nàng trong tầm nhìn, thì hắn luôn là có chút bất an trong lòng.
Cuối cùng nhìn Diệp Ly một cái, Mặc Tu Nghiêu cũng không dây dưa thêm nữa, lưu loát xoay người lên ngựa, thúc ngựa hướng chạy về nơi xa.
Nhìn thân ảnh của bọn họ biến mất trong tầm mắt, Thanh Sương nhẹ giọng nói: “Vương phi, bên ngoài rất lạnh, chúng ta sớm trở về đi thôi, tránh để cho Vương gia lo lắng.”
Diệp Ly gật đầu một cái, nhẹ nhàng thở dài một tiếng nói: “Chúng ta trở về thôi.”
Dọc đường Mặc Tu Nghiêu và Diệp Ly cứ chậm rãi mà đi, không chỉ là bận tâm đứa bé trong bụng Diệp Ly mà còn muốn nhìn một chút dân sinh các nơi trong Tây Lăng đang bị Mặc gia quân chiếm đóng, lộ trình nguyên bản chỉ cần ra roi thúc ngựa mười mấy ngày nay lại kéo dài đến tận tháng mười một. Tháng mười một không chỉ Tây Lăng mà cả phương Bắc đều cực kỳ lạnh giá. Ly thành ở Tây Bắc giờ đã có hai thư viện lớn. Nhờ có Từ Hồng Vũ biết cách cai quản cùng các quan viên Tây Bắc ra sức cho nên mặc dù bên ngoài vẫn đánh long trời nở đất như cũ thì cuộc sống dân chúng Tây Bắc vẫn trôi qua hết sức yên ổn ai vui.
Đoàn người trở lại Ly thành, cũng không thông báo cho người đi nghênh đón, đến khi người trong Định vương phủ nhận được tin tức thì xe ngựa đã tới cửa Định Vương phủ. Vẫy tay cho lui đám thị vệ vì vương gia đột nhiên trở về mà bị dọa sợ hết hồn, Mặc Tu Nghiêu đỡ Diệp Ly đi vào bên trong phủ, những chuyện khác tự nhiên giao cho đám người Phượng Chi Diêu, Tần Phong, Trác Tĩnh phía sau xử lý.
“Mẫu thân!.” Nơi xa xa, tiếng kêu của Mặc Tiểu Bảo xuyên qua hoa uyển có chút vắng lặng truyền ra. Diệp Ly vừa đứng lại đã thấy Mặc Tiểu Bảo một thân cẩm y màu đen thêu long văn màu bạc nhanh chóng chạy vội tới bên này. Nhưng mà, mới mấy tháng không gặp, hình như Mặc Tiểu Bảo cao hơn nhiều.
Mắt thấy Mặc Tiểu Bảo sắp vọt tới trước mặt Diệp Ly định bụng ôm mẫu thân một cái. Mặc Tu Nghiêu bên cạnh nhẹ nhàng nhấc tay túm cổ áo của hắn. Mặc Tiểu Bảo không có cách nào tiến về phía trước không cam lòng vặn vẹo uấn éo thân thể, nhưng làm thế nào cũng không thoát khỏi bàn tay của phụ vương hắn, không thể làm gì khác hơn là mím cái miệng nhỏ nhắn giương mắt mong chờ nhìn DIệp Ly, “Mẫu thân….”
Diệp Ly cười một tiếng, Mặc Tu Nghiêu xách Mặc Tiểu Bảo đến trước mặt, từ trên cao nhìn xuống hắn nói: “ Mẫu thân con đang mang thai…”
Mặc Tiểu Bảo sửng sốt một chút, đôi mắt đen tròn mở lớn thật lâu mới có phản ứng được “mang thai” nghĩa là gì. Trong lúc nhất thời tay chân có chút luống cuống nhìn vùng bụng đã nổi lên của Diệp Ly, lắp ba lắp bắp nói: “Mẫu thân….Tiểu Bảo….Tiểu Bảo sắp có đệ đệ muội muội à?” Diệp Ly gật đầu, sờ sờ đầu nhỏ của con trai hỏi: “Đúng vậy, Tiểu Bảo thích đệ đệ hay là muội muội?”
Mặc Tiểu Bảo có chút rối rắm nhíu mày, một lúc lâu mới nghiêm túc gật đầu nói: “Đệ đệ hay muội muội con đều thích.” Nó đương nhiên là thích muội muội hơn một chút, nhưng mà nếu như là đệ đệ thì cũng không tồi. Nó có thể dạy đệ đệ thật tốt, đệ đệ của hắn nhất định thông minh hơn Lãnh tiểu ngốc kia nhiều. Đến lúc đó, có thể cùng nhau đối phó phụ vương, đoạt mẫu thân lại! Ừ! Cậu cả không phải đã nói rồi sao, huynh đệ đồng tâm, càng thêm có lợi! Nếu tiểu đệ đệ không giành mẫu thân với nó thì càng tốt. Dĩ nhiên, thân là huynh trưởng nó vẫn rất độ lượng, nó sẽ chia mẫu thân cho đệ đệ một ít.
Diệp Ly buồn cười nhìn vẻ mặt Mặc Tiểu Bảo biến ảo không ngừng, một lúc lại gật đầu cười trộm bộ dáng cổ quái. Cũng không biết nghĩ tới điều gì mà đứng đến xuất thần, Mặc Tu Nghiêu bên cạnh nhìn trên mặt nhi tử không chút che giấu ý cười xấu xa,bên mép dâng lên một tia cười lạnh. Không cần đoán cũng biết tiểu tử này đang suy nghĩ lung tung cái gì. Giơ tay búng một cái lên trán Mặc Tiểu Bảo, Mặc Tiểu Bảo ngao một tiếng, đôi mắt đẫm lệ lưng tròng che trán của mình, ánh mắt lên án nhìn chằm chằm Mặc Tu Nghiêu . Mặc Tu Nghiêu nhướng mày, thản nhiên nhìn nó :ta búng con đấy, thì sao hả?
Ô ô….Mẫu thân, phụ vương bắt nạt Tiểu Bảo.
Còn nhỏ nên bị người bắt nạt, Mặc Tiểu Bảo buồn bã không thôi.
“Được rồi, để mẫu thân nhìn một chút xem có đau không?” Nhìn bộ dáng tội nghiệp của con trai, Diệp Ly bất đắc dĩ trợn mắt nhìn Mặc Tu Nghiêu một cái. Cúi người thay Mặc Tiểu Bảo vuốt vuốt cái trán căn bản không nhìn thấy chút đau đớn nói: “ Tiểu Bảo ngoan, không khóc nha.” Thật ra thì Mặc Tu Nghiêu căn bản không sử dụng sức lực gì, Mặc Tiểu Bảo cũng không thấy đau mấy, nhưng bị thương chính là lòng tự ái của nó. Cảm giác thất bại khi rõ ràng yếu hơn đối thủ nên chỉ có thể bị tùy ý khi phụ sỉ nhục, không có lực đáp trả lại một lần nữa đả kích lòng tự ái của Mặc Tiểu Bảo.
“Ngự Thần ca ca…” Đôi chân ngắn của Lãnh Tiểu Ngốc rốt cuộc cũng nện những bước nhỏ mà theo tới, thấy Diệp Ly và Mặc Tu Nghiêu đã lâu không gặp ngược lại sửng sốt một chút, có chút xấu hổ hướng về phía Diệp Ly cười một tiếng, “Vương phi a di…” Đứa bé từ từ chạy đến sau lưng Mặc Tiểu Bảo nắm một vạt áo của Mặc Tiểu Bảo không buông. Cảm giác của trẻ con luôn đặc biệt nhạy bén, bất luận là Lãnh Quân Hàm bốn tuổi hay Từ Tri Duệ đã sớm năm tuổi luôn tung hoành trong Ly thành cũng rất sợ Mặc Tu Nghiêu.
Mặc Tiểu Bảo đứng trước mặt đệ đệ hiển nhiên không thể tiếp tục giả bộc đáng thương tổn hại hình thượng của mình, chỉ có thể ấm ức thu hồi vẻ mặt đang giả khóc, oán hận vụng trộm trợn mắt nhìn Mặc Tu Nghiêu một cái.
Diệp Ly bất đắc dĩ một tay dắt Mặc Tiểu Bảo một tay dắt Lãnh Quân Hàm đi về phía đại sảnh, mời vừa đến ngoài đại sảnh đã thấy đám người Từ Hồng Vũ, Từ Hồng Ngạn, Từ Thanh Trạch vừa nhận được tin tức liền vội vã chạy ra từ thư phòng. Hai cậu quan sát Diệp Ly một phen, thấy nàng không gầy đi, sắc mặt cũng rất tốt mới thờ phào nhẹ nhòm sắc mặt hòa hoãn lại. Diệp Ly cười yếu ớt nói: “Cậu cả, cậu hai, Ly nhi trở lại rồi.”
Từ Hồng Vũ gật đầu, trầm giọng nói: “Trở lại là tốt rồi.”
Vừa ngồi xuống trong đại sảnh, Từ Hồng Vũ mới hỏi: “Các cháu đi đường không gặp chuyện gì chứ? Bây giờ Ly nhi…..” Tin tức Diệp Ly mang thai tuy giấu bên ngoài nhưng mà người của Từ gia đều đã nhận được tin từ trước, kể từ sau khi sinh Mặc Tiểu Bảo, Diệp Ly vẫn không có động tĩnh gì. Mặc dù Trầm Dương và Lâm đại phu đều nói tất cả đều bình thường chỉ cần thuận theo tự nhiên, Diệp Ly và Mặc Tu Nghiêu cũng không có chấp niệm gì đối với trẻ con, nhưng người ngoài đều cảm thấy đường đường là Định Vương phủ lại chỉ có một đứa bé, không khỏi có chút đơn bạc. Bây giờ Diệp Ly mang thai, mặc dù có chút không đúng lúc nhưng chung quy vẫn là tin tức tốt.
Diệp Ly gật đầu nói: “ Ly nhi đều khỏe, để cậu phải lo lắng rồi.” Lại nói một chút chuyện tình ở Tây Lăng còn có thương thế của Từ Thanh Bách một chút để mọi người yên tâm. Từ Hồng Vũ nhìn sắc mặt Diệp Ly có chút mệt mỏi, đang định cho nàng về nghỉ ngơi trước, hôm khác lại ôn chuyện thì nghe bên ngoài có người hành lễ: “Ra mắt lão thái gia.” Hóa ra là Thanh Vân tiên sinh biết Diệp Ly và Mặc Tu Nghiêu trở lại cũng vội vã chạy tới.
Tất cả mọi người vội vàng đứng dậy chào đón, Từ Thanh Trạch tiến đến đỡ Thanh Vân tiên sinh đi vào. Diệp Ly đi tới có chút yêu kiều:” Ông ngoại, Ly Nhi đã trở lại rồi”. Thanh Vân tiên sinh đỡ tay nàng thật chặt, nụ cười hiền từ: “ Để ý thân thể một chút, sao cháu lại không cẩn thận như vậy. Những qui củ lễ tiết gì đó đều cho qua hết đi, người một nhà cần gì để ý tới mấy thứ đó ?”
Hiểu được tấm lòng của tổ phụ, Diệp Ly cũng thuận thế đứng lên tươi cười nói:”Ông ngoại cũng quá cẩn thận rồi, Ly Nhi nào có yếu ớt như vậy?” Thanh Vân tiên sinh nhìn sắc khí của nàng, gật đầu nói:” Ừ, … xem ra cũng không tệ lắm, nhưng mà vẫn phải dưỡng cho tốt. Lần trước cháu mang thai Ngự Thần đã rất nguy hiểm, lần này nhất định phải bình an” Diệp Ly và Từ Thanh Trạch mỗi người một bên đỡ Thanh Vân tiên sinh đến ngồi trên thủ vị . Thanh Vân tiên sinh không chỉ đức cao vọng trọng mà bối phận cũng cực cao. Chuyện này cũng vô cùng hợp lý, như lần này ở tư phủ, Mặc Tu Nghiêu cũng là lấy thân phận cháu rể mà tiếp đón.
“ Ly Nhi đang nghĩ lát nữa sẽ tới thỉnh an ông ngoại, nhưng sao ông ngoại lại tự mình tới rồi ạ?” Diệp ly ngồi xuống, cười hỏi.
Thanh Vân tiên sinh khoát tay nói: “Thân thể ta bây giờ khỏe mạnh, đi nhiều một chút cũng tốt. Ta tới thăm cháu một lát cũng yên lòng, ngồi thêm một chút rồi các cháu hãy về trước nghỉ ngơi đi. Những chuyện đón gió tẩy trần thì mấy ngày nữa hãy nói. Dù sao người ở bên ngoài cũng chưa biết các cháu đã trở lại. ” An bài như vậy, dĩ nhiên là Thanh Vân tiên sinh lo ngại chái gái ngoại mệt nhọc. Định Vương cùng Vương phi hồi thành, chuyện cần lo liệu nhiều không kể xiết, giờ Diệp Ly đã có thai năm tháng, thật sự là không thể vất vả như vậy.
Từ Hồng Vũ cau mày nói: “Yến tiệc tẩy trần tạm thời lùi lại sao, bây giờ Vương gia phải nhanh chóng tới Đại sở mới phải.”
Mặc Tu Nghiêu hỏi: “Tiền phương không phải đã có Từ huynh trấn giữ sao? Nghe nói vẫn rất suôn sẻ chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì sao?”
Từ Hồng Vũ từ lấy từ trong tay áo ra một phong thư nói: “Đây là thư Lãnh Hạo Vũ phái người phi ngựa đưa tới, Vương gia xem một chút đi. Thanh Trần nói cho cùng cũng không giỏi chiến sự, trấn giữ tiền phương cũng không giúp được gì. Tài dùng binh của Nam Hầu mặc dù không giảm, sau một thời gian giằng co đại quân Bắc Nhung và Tây Lăng đã có dấu hiệu rút quân nhưng cũng chỉ đủ để bảo vệ Hồng Nhạn quan thôi, nếu muốn trong vòng một tháng mang binh đánh tới Sở kinh, thì là tuyệt đối không thể. Huống hồ . . Quân phòng thủ ở Sở kinh có chống chọi được nửa tháng hay không cũng không thể đoán đước.”
Mặc Tu Nghiêu hứng thú nhìn phong thư Lãnh Hạo Vũ gửi, cười nói: “Lãnh Hạo Vũ cũng không hổ nhiều năm đi học buôn bán như vậy. ” Hắn định tính toán sau khi trở về tây bắc thì sẽ dẫn quân đi về phía Đông, cứu viện Sở kinh, đương nhiên là nhân tiện thu vào tay. Mà bây giờ có phong thư này của Lãnh Hạo Vũ thì càng thêm danh chính ngôn thuận. Nhưng mà bây giờ A Ly lại có bầu. . . Nhìn Diệp Ly ngồi ở bên cạnh một chút, Mặc Tu Nghiêu khẽ cau mày.
Diệp Ly rút phong thư trong tay Mặc Tu Nghiêu chăm chú nhìn một chút, cười yếu ớt nói: “Nói không sai, lần này Lãnh Hạo Vũ ngược lại nắm lấy cơ hội làm một cuộc buôn bán không tồi. Nếu như có thể bảo trụ Sở kinh thì sau này cho dù là Mặc Cảnh Lê bên kia cũng không thể nói gì. Nếu như vậy,sau khi nghỉ ngơi hai ngày vương gia hãy đi Hồng Nhạn quan thế chỗ cho Đại ca đi.”
Mặc Tu Nghiêu cau mày, nhẹ giọng nói: “Nhưng mà A Ly. . . . ” Diệp Ly cười một tiếng nói: “Ta ở Ly thành, chẳng lẽ còn nguy hiểm hơn ra chiến trường ư ? Dù sao cũng ở chỗ này khoảng bốn năm tháng thôi.”
Trong lòng Mặc Tu Nghiêu buồn buồn không vui, tiện tay rút phong thư về rồi đặt lại trên bàn nói: “Cũng được, Bản vương hơi mệt chút , nghỉ ngơi mấy ngày rồi hãy nói. Dù sao một hai ngày thì Sở kinh bên kia cũng không gấp đến vậy đâu. ” Mọi người đang ngồi không hẹn cùng nhìn về phía hắn, cái gì gọi là Sở kinh không vội một hai ngày? Sở kinh hiện tại rõ ràng là sớm tối nguy hiểm, cho dù tới sớm một khắc đồng hồ cũng là tốt a. Diệp Ly hiểu ý của Mặc Tu Nghiêu, cũng chỉ cười nhạt.
Trò chuyện một lúc, đám người Thanh Vân tiên sinh liền thúc giục Diệp Ly và Mặc Tu Nghiêu trở về nghỉ ngơi, ngay cả hai tiểu bao tử là Mặc Tiểu Bảo và Lãnh Quân Hàm cũng bị Thanh Vân tiên sinh xách đến thư phòng dạy học. Diệp Ly và Mặc Tu Nghiêu cũng không khách sáo, từ biệt mọi người sau đó trở về sân viện của mình. Trong sân đã sớm có người làm và nha hoàn chuẩn bị trà bánh nước ấm. Những năm này mấy nha đầu bên cạnh Diệp Ly đều đã lập gia đình, có chốn trở về, chỉ còn một mình Thanh Sương không lập gia đình vẫn đi theo Diệp Ly, mặt khác, hai ma ma cũng theo hầu bên cạnh. Chẳng qua là, lúc Diệp Ly không có ở Ly thành thì họ sẽ đi chăm sóc cho Mặc Tiểu Bảo.
Vừa vào cửa, Thanh Sương đã dẫn đám nha hoàn tiến lên đón từ xa, hôm nay Thanh Sương hai mươi tuổi đã sớm không còn là tiểu nha đầu hoạt bát ngây ngô lúc trước. Nhìn thấy Diệp Ly, nàng không khỏi nở nụ cười, “Thanh Sương ra mắt Vương gia, Vương phi, chúc mừng Vương phi lại có tiểu thế tử.” Diệp Ly cười nhẹ với Thanh Sương, nàng đối với tiểu nha đầu được mình mua về từ nhỏ luôn có mấy phần thân cận hơn những người khác, cười nhạt nói: “Một năm này ta luôn không có ở đây, cực khổ cho ngươi rồi.” Thanh Sương cười nói: “Những chuyện này đều là việc nô tỳ phải làm, nào có cực khổ. Không biết nô tỳ đã tu luyện bao lâu mới được phúc phận đi theo Vương phi nữa. Nô tỳ đã cho người chuẩn bị nước ấm, mời Vương gia và Vương phi rửa mặt sau đó dùng chút cháo nóng, chắc mấy ngày nay người đã phải chịu cực nhiều rồi.”
Lời này của Thanh Sương cũng là lời thật lòng. Nàng từ một cô nhi lưu lạc đầu đường trở thành một trong những thị nữ bên người được Định Quốc Vương phi tín nhiệm nhất, Thanh Sương cảm thấy không gì may mắn hơn. Huống hồ, nàng không giống Thanh Ngọc, Thanh Loan, các nàng ấy chung quy vẫn có cha mẹ và người nhà, còn nàng chỉ là một cô nhi, ngay cả cha mẹ là ai cũng đã quên mất từ lâu. Vương phi vẫn luôn đối xử với nàng rất tốt, tuy nói là nha hoàn bên người Định Vương phi nhưng mà so với một số thiên kim nhà giàu trong Ly thành còn có thể diện hơn một chút. Thanh Sương chỉ cảm thấy cho dù cả đời không lập gia đình mà hầu hạ bên người Vương phi cũng rất đáng. Cho nên mấy năm này, Thanh Loan, Thanh Ngọc thậm chí là Thanh Hà cũng lần lượt xuất giá, Thanh Sương cũng có không ít người đến cầu hôn, nhưng nàng vẫn toàn tâm toàn ý hầu hạ Diệp Ly. Nàng là người đi theo Diệp Ly sớm nhất, cũng là người đi theo Diệp Ly lâu nhất.
Diệp Ly và Mặc Tu Nghiêu rửa mặt rồi thay y phục một phen, lúc ra ngoài quả nhiên Thanh Sương đã chuẩn bị xong cháo nóng bổ dưỡng mà hai người thích. Mấy năm này, tuổi tác của Thanh Sương dần lớn lên, cách làm việc cùng dần dần trầm ổn chu đáo theo, không còn là nha đầu bộp chộp thỉnh thoảng lại quá phận lúc trước nữa. Vẫy tay cho mọi người lui, Diệp Ly vừa dùng bữa vừa rơi vào trầm tư. Mặc Tu Nghiêu nhìn nàng nhíu mày hỏi: “A Ly đang suy nghĩ chuyện gì?”
Diệp Ly cười nói: “Không có gì, chẳng qua là đột nhiên nghĩ đến, chỉ chớp mắt thôi mà Thanh Sương đã hơn hai mươi rồi.” Đã nhiều năm như vậy, là nàng làm trễ nải hôn sự của Thanh Sương.
Mặc Tu Nghiêu nói: “Nếu A Ly muốn chỉ hôn cho nàng ấy thì đợt một thời gian sau hãy nói đi.” Nha hoàn sau khi thành hôn thì không thể ở bên người hầu hạ nữa. Không phải Mặc Tu Nghiêu không nỡ bỏ Thanh Sương, mà là mấy năm nay Thanh Sương hầu hạ A Ly hết sức chu đáo, A Ly vừa dùng quen, vừa tin tưởng được. Hôm nay A Ly có thai, là lúc phải cực kỳ cẩn thận, vẫn là đợi đến lúc hài tử ra đời rồi mới nói cũng không muộn.
Diệp Ly gật đầu nói: “Chung quy cũng phải hỏi ý tứ Thanh Sương một chút. Lúc trước Thanh Ngọc và Thanh Loan vẫn chỉ hôn cho người nhà Đại cữu mẫu, cũng coi như để các nàng đoàn viên với người trong nhà. Vốn là họ vì ta nên mới từ Vân Châu rời đến Sở kinh, hôm nay cuộc sống của Thanh Hà cũng coi như không tệ. Chỉ là, Thanh Sương từ nhỏ đến lớn vẫn luôn đi theo ta, cho nên khó tránh khỏi phí tâm hơn một chút.”
Mặc Tu Nghiêu suy nghĩ một chút, nói: “Đã như vậy, sau khi nàng ấy lập gia đình vẫn để lại bên người nàng đi. Nàng thấy A Cẩn thế nào?”
“A Cẩn?” Diệp Ly ngẩn ra, mặc dù A Cẩn từ nhỏ đã đi theo Mặc Tu Nghiêu, nhưng mà Diệp Ly thật sự chưa chung đụng với hắn. Sau khi lập gia đình với Mặc Tu Nghiêu không lâu, A Cẩn liền được Mặc Tu Nghiêu đưa ra ngoài làm việc, bình thường đều ở bên ngoài rất hiếm khi trở về. Hơn nữa, A Cẩn không giống Phượng Chi Dao hay Lãnh Hạo Vũ, cần nói thì mới nói, trầm mặc như vậy khiến người khác không khỏi cho rằng hắn là người câm, cho nên Diệp Ly cũng không quen thuộc hắn cho lắm.
Mặc Tu Nghiêu gật đầu nói: “A Cẩn là cháu của Mặc thúc, chỉ là tính tình của hắn không giống Mặc thúc chút nào. Người nhà của Mặc thúc và cha mẹ A Cẩn đều là vì Định Vương phủ mà chết, những năm này ta đưa hắn ra ngoài lịch lãm, cũng là hy vọng hắn có thể một mình đảm đương công việc, để Mặc thúc được yên long. Mặc dù không được như Phượng Tam, Lãnh Nhị nhưng cũng không coi là ủy khuất nha đầu kia.”
Diệp Ly tự nhiên hiểu, mặc dù không quen A Cẩn nhưng mà Mặc thúc là hạng người gì Diệp Ly vẫn là biết, huống hồ, A Cẩn còn lớn lên từ nhỏ bên cạnh Mặc Tu Nghiêu. Hơn nữa, lấy tính tình Mặc Tu Nghiêu, chịu nói nhiều lời trong chuyện của Thanh Sương như vậy đã là cực kỳ khó có, nàng hơi cau mày nói: “ Lúc trở lại ta sẽ hỏi Thanh Sương một chút, chẳng qua là A Cẩn quanh năm suốt tháng không ở Vương phủ, chưa hẳn Thanh Sương đã có tình ý với hắn….”
“Đợi khi con sinh ra thì chắc Sở kinh đã thu vào tay. Đến lúc đó, A Ly đi Sở kinh, còn ta đồng thời sẽ gọi A Cẩn trở về. Trước tiên ta sẽ nói chuyện này với Mặc thúc đã.” Mặc Tu Nghiêu chuyên chú nhìn Diệp Ly, trầm giọng nói.
Nói đến đây, cánh tay đang dùng bữa của Diệp Ly liền ngừng lại.Mấy ngày nữa, Mặc Tu Nghiêu sẽ tiếp tục lên đường đến Hồng Nhạn quan. Diệp Ly có chút bất đắc dĩ khẽ vuốt vùng bụng phía dưới, cười khổ nói: “Bảo bảo quả thực tới có chút không đúng lúc.” Trong mấy năm thái bình thì không thấy bảo bảo đến, hôm nay vừa náo loạn chưa tới nửa năm nàng đã mang thai.
Mặc Tu Nghiêu cũng có mấy phần bất mãn, ngẩng đầu đặt tay lên bụng nàng, trầm giọng nói: “ Ầm ĩ giống hệt Mặc Tiểu Bảo!.”
Diệp Ly không khỏi cười một tiến, không đúng sao? Giống hệt Mặc Tiểu Bảo, đều là nhân lúc náo nhiệt vội vã ra ngoài, thật hành hạ người ta mà.
“Ta sắp phải đi rồi, A Ly không luyến tiếc chút nào sao?” Mặc Tu Nghiêu có chút oán khí nói. Đáng tiếc A Ly mang thai, nếu không nhất định hắn sẽ mang A Ly cùng đi Hồng Nhạn quan, mặc dù hắn vẫn muốn ở lại phụng bồi A Ly hơn. Diệp Ly mỉm cười nhìn hắn hỏi: “Ta không nỡ thì Vương gia sẽ không đi sao?” Vài chục vạn tính mạng Mặc gia quân, trên trăm vạn tính mạng dân chúng và quân phòng thủ Sở kinh cùng mấy năm Mặc Tu Nghiêu khổ tâm bài bố cùng tiến hành, nhiều chuyện như vậy, há lại chỉ vì một câu không nỡ mà có thể thay đổi. Huống hồ….Diệp Ly cười mà như không cười nhìn Mặc Tu Nghiêu nói: “ Chẳng lẽ Vương gia không cảm thấy chúng ta đã sống cùng nhau quá lâu rồi sao?” Từ lúc nàng mang thai Mặc Tiểu Bảo trở lại Tây Bắc, mấy năm này thời gian hai người bọn họ xa nhau lâu nhất chính là mấy ngày ở Biện thành nàng một mình rời doanh trại đi tính kế Chu Lăng.
“Chẳng lẽ A Ly đã bắt đầu ghét bỏ vi phu rồi sao?” Mặc Tu Nghiêu cả kinh thất sắc nói.
Diệp Ly lại cười nói: “ Ghét bỏ thì không phải, chẳng qua là vẫn có câu nói….khoảng cách sinh ra mỹ, còn có tiểu biệt thắng tân hôn đó sao….Thỉnh thoảng tách ra cũng không phải chuyện gì xấu.” Mặc Tu Nghiêu nhìn nàng nói: “ Nhưng người ta cũng có câu, một ngày không thấy như cách ba thu đó sao. Còn chưa rời đi mà ta đã bắt đầu nhớ A Ly rồi.”
Diệp Ly cười nói: “ Vậy thì chàng nhanh trở lại đi, hoặc là, ta sinh con xong rồi sẽ tới tìm chàng?”
Mặc Tu Nghiêu suy nghĩ một chút, nghiêm túc nói: “Bản vương nhất định sẽ nhanh chóng trở lại trước khi A Ly sinh bảo bảo.”
“Được, ta chờ chàng.” Diệp Ly cười yếu ớt nói.
Mặc Tu Nghiêu vươn tay ôm nàng vào trong long, thấp giọng nói:” A Ly, xin lỗi.” Diệp Ly giật mình, nhẹ giọng cười nói: “Đây là thế nào?” Mặc Tu Nghiêu thở dài nói: “ Nàng có thai nhưng Bản vương lại không thể ở bên cạnh nàng được.”
Diệp Ly liếc mắt cười nói: “Đây là chuyện gì chứ? Không phải là vì chính sự sao, cũng không phải chàng nhàn rỗi nên chạy loạn khắp nơi?” Rời khỏi ngực Mặc Tu Nghiêu, Diệp Ly nhìn hắn nghiêm mặt nói: “ Ta mang thai, tất nhiên là hy vọng chàng có thể ở bên cạnh ta đến khi sinh hài tử ra. Nhưng mà, đã ngồi ở vị trí kia thì phải có nhiệm vụ mưu chính, nếu như chàng vì ta mà bỏ lại vài chục vạn đại quân, bỏ lại quân phòng thủ và dân chúng Sở kinh đang chờ chàng tới cứu, vậy thì chàng vẫn còn là Mặc Tu Nghiêu mà ta yêu sao?”
Nghe được lời này, ánh mắt Mặc Tu Nghiêu không khỏi sáng lên, “ A Ly…”
Diệp Ly bất đắc dĩ nhìn vẻ mặt ý vị do tẫn của người nào đó, nàng quả thật không phải người luôn treo mấy lời yêu đương trên miệng, nhưng mà cũng không đến mức để hắn lộ ra bộ dáng vui mừng như vậy chứ? Điều này không khỏi khiến Diệp Ly thầm tự kiểm điểm, chẳng lẽ ngày thường mình thật sự lơ là hắn sao?
“Sớm trở lại nhé, ta và Tiểu Bảo sẽ rất nhớ chàng.” DIệp Ly nhẹ giọng nói.
Mặc Tu Nghiêu hài lòng múc thêm cho mình một chén cháo.
Sauk hi trở về, Mặc Tu Nghiêu chỉ nghỉ ngơi ba ngày sau đó chuẩn bị lên đường đến Hồng Nhạn quan. Lần này trở về, ngoại trừ mấy người trong Định Vương phủ ra thì đại đa số mọi người đều không biết tin tức Định Vương và Vương phi đã trở lại. Dĩ nhiên, cũng không có người nào biết tin tức Diệp Ly mang thai.
Bên ngoài Ly thành, Mặc Tu Nghiêu chỉ dẫn theo hai người Phượng Chi Diêu và Vân Đình, ba người quần áo nhẹ nhàng tiến về phía Hồng Nhạn Quan. Mặc dù Mặc Tu Nghiêu không đồng ý nhưng Diệp Ly vẫn theo Từ Thanh Trạch đi tiễn bọn họ, nhìn Diệp Ly khoác áo choàng thật dày bước từ trên xe xuống, Mặc Tu Nghiêu không khỏi nhíu mày tiến lên giúp nàng khép chặt áo choàng một chút, nhẹ giọng nói: “ Đã bảo nàng không phải ra tiễn rồi mà, hôm nay thời tiết lạnh lắm. Nhanh nhanh trở về đi thôi.”
Diệp Ly gật đầu một cái, cười yếu ớt nói: “Ta biết rồi, đợi mọi người đi thì ta lập tức trở về. Trên chiến trường chàng hãy tự mình cẩn thận một chút.” Nàng đương nhiên biết Mặc Tu Nghiêu thấy mình tới tiễn hắn thật ra trong lòng vô cùng vui vẻ, chẳng qua là lo lắng mình bị cảm lạnh mà thôi. Thân thể của nàng khỏe mạnh, cho dù mang thai nhưng cũng không bị giày vò chút nào.
Mặc Tu Nghiêu gật đầu, nhìn Diệp Ly không thôi, sau đó xoay người nói với Từ Thanh Trạch: “Ly thành và A Ly đều làm phiền mọi người.”
Vẻ mặt Từ Thanh Trạch lãnh đạm, trước sau như một, gật đầu một cái bày tỏ đồng ý. Mặc dù Từ Thanh Trạch ít nói nhưng xưa nay chững trạc, chuyện hắn đã đáp ứng thì luôn luôn cẩn thận tỉ mỉ hoàn thành, Mặc Tu Nghiêu cũng yên tâm một chút. Mặc dù biết dưới sự bảo vệ của người nhà và Định Vương phủ, Diệp Ly còn an toàn hơn mình ở trên chiến trường nhiều, nhưng mà không đặt nàng trong tầm nhìn, thì hắn luôn là có chút bất an trong lòng.
Cuối cùng nhìn Diệp Ly một cái, Mặc Tu Nghiêu cũng không dây dưa thêm nữa, lưu loát xoay người lên ngựa, thúc ngựa hướng chạy về nơi xa.
Nhìn thân ảnh của bọn họ biến mất trong tầm mắt, Thanh Sương nhẹ giọng nói: “Vương phi, bên ngoài rất lạnh, chúng ta sớm trở về đi thôi, tránh để cho Vương gia lo lắng.”
Diệp Ly gật đầu một cái, nhẹ nhàng thở dài một tiếng nói: “Chúng ta trở về thôi.”