Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Thịnh Thế Đích Phi

Chương 212: Trấn Nam Vương tới cửa đàm phán

Tác giả: Phượng Khinh
Chọn tập

Diệp Ly cầm lấy bảo đao Khiếu Nguyệt nhảy xuống lôi đài, Vân Đình lập tức chạy đến, thèm thuồng nói: “Vương phi, bảo đao mà ngài thắng được đó, có thể cho thuộc hạ mượn nhìn một cái hay không?” Đây chính là bảo đao nổi danh của Bắc Nhung, sư phụ đúc kiếm ở Đại Sở có rất nhiều, bảo kiếm nổi danh cũng không ít, nhưng kỹ thuật đúc đao lại không bằng Tây Lăng và Bắc Nhung, đặc biệt là Bắc Nhung vốn đã giỏi dùng đao, đao làm ra lại càng là loại cao cấp, lại càng không cần phải nói đến bảo đao Khiếu Nguyệt nổi tiếng trong số đó. Diệp Ly cười như không cười liếc hắn một cái, ngay lập tức Vân Đình vang lên tai họa mà mình gây ra lúc trước, hưng phấn trên mặt lập tức biến thành ủ rũ và sợ hãi. Thưởng thức đủ bộ dáng ủ rũ của hắn rồi, Diệp Ly mới mỉm cười ném bảo đao tới trong tay hắn. Vân Đình vội vàng tạ ơn, cầm ở trong tay tinh tế quan sát, yêu thích đến không có lời nào tả được. “Tài bắn cung của Vương phi thật sự là vô cùng kỳ diệu, thuộc hạ bội phục vạn phần.” Đi theo bên cạnh Diệp Ly, Trần Vân nói từ trong đáy lòng. Kể từ sau trận tỷ võ tại giáo trường vào năm ngoái, Trần Vân đã bội phục vị Vương phi trẻ tuổi này không dứt, trải qua thêm một màn hôm nay nữa, lại càng bị thuyết phục từ đáy lòng.

Diệp Ly cười nói: “Nào có huyền diệu như ngươi nói vậy? Cũng chỉ là lúc bình thường dụng tâm nhiều hơn mà thôi. Trên chiến trường cũng không cần mỗi người đều phải bắn được đồng tiền ở trên cây vào nửa đêm. Các ngươi là người giết địch trên chiến trường, chứ không phải là người biểu diễn trên lôi đài.”

Nhưng Trần Vân lại cười mà không nói, cũng hiểu được là Vương phi đang an ủi mình. Chỉ ở trong lòng quyết định, sau khi trở về nhất định phải càng thêm cố gắng luyện tập bắn cung.

Trần Vân và Vân Đình ở tại quân doanh, cũng không cùng đường với Diệp Ly, lúc tạm biệt, Vân Đình chỉ đành phải lưu luyến trả bảo đao lại cho Diệp Ly. Nhìn đôi mắt trông mong kia, Diệp Ly cười nhạt, tiện tay vứt bảo đao trở về trong tay của hắn, rồi nói: “Thích thì cứ lấy đi.”

“A?” Vân Đình sửng sốt, vui mừng không nói nên lời. Trần Vân ở bên cạnh bất đắc dĩ liếc hắn một cái. Cái bộ dáng tội nghiệp lưu luyến kia, người không biết còn tưởng rằng thứ mà Vương phi muốn mang đi không phải là một thanh đao, mà là người trong lòng của hắn đấy. Cũng biết xưa nay Vương phi luôn luôn vô cùng khoan dung với người bên cạnh mình, nên mới không ngăn cản Vân Đình làm chuyện ngu ngốc. Đợi đến khi Vân Đình kịp phản ứng lại, mới cẩn thận từng ly từng tí cầm đao, ngây ngốc hỏi: “Vương phi. . . Thật, thật sự đưa cho ta sao?” Diệp Ly cười nói: “Ta cũng không phải tới vì chuôi đao này của hắn, chỉ trùng hợp gặp phải thôi. Huống chi trong Vương phủ cũng không có người thích dùng loại đao này. Nếu ngươi thích thì cứ lấy đi.” Cùng với mang theo một thanh loan đao hơi cong như thế này, thì Diệp Ly lại càng thích chủy thủ và dao găm có lưỡi thẳng và nhẹ hơn. Huống chi, cái đống bảo thạch và đồ trang trí hoa lệ trên vỏ đao kia cũng không thích hợp sử dụng làm vũ khí đeo theo bên người. Đợi đến sau khi Diệp Ly khẳng định, Vân Đình mới ngốc hồ hồ cầm chặt thanh đao, bộ dáng kia giống như hận không thể bỏ bảo đao vào trong miệng cắn một ngụm xem có phải là thật hay không vậy. Trần Vân đứng ở bên cạnh hắn cũng không nhịn được lặng lẽ lui về phía sau một bước, xấu hổ không muốn cùng đồng hành với hắn.

Diệp Ly nhìn Trần Vân cười nói: “Bản phi còn nhớ Trần Giáo Úy sử dụng thương, cũng cần phải có một món binh khí cận chiến để phòng thân. Gần đây vừa lúc cũng có một thanh đao Hàn Tê, chút nữa ta sai người đưa qua cho ngươi xem một chút coi có vừa tay hay không.”

Trần Vân mừng rỡ, mặc dù vỏ đao của đao Hàn Tê không hoa lệ bằng Khiếu Nguyệt trong tay Vân Đình, nhưng lưỡi đao cũng tuyệt đối không thua kém Khiếu Nguyệt. Bởi vì chúng vốn được chế tạo từ cùng một đại sư. Hơn nữa tính thực dụng lại nhiều hơn bảo đao Khiếu Nguyệt, bởi vì sau khi Khiếu Nguyệt bị Vương tộc Bắc Nhung lấy được đã bị trang trí hoa lệ phiền phức, đã không còn thích hợp dùng trong chiến trường như đao Hàn Tê vẫn giữ được mộc mạc và sắc bén như lúc ban đầu được sư phụ đúc ra, “Thuộc hạ đa tạ Vương phi.” Diệp Ly khoát khoát tay, cười nói: “Không cần, một binh khí tốt có thể tìm được một chủ nhân tốt, thì chính là một chuyện tốt. Bản phi đi trước, hiếm khi được rãnh rỗi, các ngươi cứ từ từ chơi đi.”

“Cung tiễn Vương phi.”

Chỗ đoàn người Diệp Ly nói chuyện cách lôi đài cũng không quá mấy chục bước, đương nhiên hành động vứt bảo đao Khiếu Nguyệt cho Vân Đình mà không để ý chút nào của Diệp Ly đã bị không ít người nhìn thấy. Dân chúng bình thường thì tất nhiên nhận định Định Vương phi hậu đãi thuộc hạ, nhân từ tha thứ, mà sắc mặt của những người trong cuộc lại không thể không trầm xuống.

Trong Ngưng Hương các, Gia Luật Dã và Mặc Cảnh Lê không hẹn mà cùng nhìn chằm chằm bóng lưng uyển chuyển hàm xúc bước chậm mà đi ở trong dòng người, trong mắt Gia Luật Dã xẹt qua một tia âm trầm và tức giận. Diệp Ly vạch trần thân phận đích thực của Hô Diên Luật trước mặt mọi người, rồi sau khi thắng được bảo đao Khiếu Nguyệt lại không thèm để ý chút nào mà ban cho một Giáo Úy nho nhỏ, chính là tuyên bố xem thường Bắc Nhung và Gia Luật Dã hắn. Xưa nay Gia Luật Dã kiêu ngạo lại ở trong tay của Diệp Ly đụng nhằm cây đinh một lần nữa, điều này kêu hắn phải làm sao mà nuốt được cơn tức này. Gia Luật Dã đứng dậy muốn nhảy xuống từ cửa sổ đuổi theo bóng ảnh đã dần dần dung nhập vào trong đám người kia. Lại đột nhiên phát hiện một tầm mắt âm lãnh mang theo sát ý không che giấu chút nào bắn về phía mình. Nhìn lại nơi phát ra tầm mắt, bên trong cửa sổ mở rộng trên góc đường đối diện, có một nam tử đầu tóc trắng như tuyết, thần sắc trong trẻo lạnh lùng theo dõi hắn. Trong tâm Gia Luật Dã cả kinh, mạnh mẽ tự kiềm chế lạnh lẽo ở trong lòng, từ từ ngồi xuống. Mặc Tu Nghiêu ở đối diện thấy hắn ngồi xuống, khóe môi câu lên một nụ cười lãnh đạm, giơ chén rượu trong tay lên hướng về phía hắn. Gia Luật Dã hừ lạnh một tiếng, bưng chén rượu trước mặt lên mạnh mẽ uống một hơi cạn sạch.

“Định Vương phi không hổ là kỳ nữ tử độc nhất vô nhị đương thời, Tiểu Vương bội phục.” Trong sương phòng thanh tịnh, Vương Thái tử Bắc Nhung Gia Luật Hoằng nhìn Mặc Tu Nghiêu cười nói. Mới vừa rồi, tất cả mọi người đều tập trung lực chú ý đến trên lôi đài, nên từ đầu đến cuối lại không có phát hiện Thái tử Bắc Nhung và Định Vương gia ở trong sương phòng trên lầu hai ở bên cạnh quan sát. Mặc Tu Nghiêu hừ nhẹ một tiếng, trên dung nhan lãnh mạc lại nhiều thêm mấy phần ấm áp, hiển nhiên khen tặng của Gia Luật Hoằng làm cho hắn hết sức hài lòng. Công chúa Dung Hoa ngồi ở bên cạnh Gia Luật Hoằng, Quận chúa hoàng thất xinh đẹp kiêu ngạo danh chấn kinh thành ngày xưa tha hương đến nơi dị quốc như Bắc Nhung lại càng có thêm nhiều hơn mấy phần dịu dàng và mềm mại đáng yêu của con gái. Công chúa Dung Hoa mềm mại dựa vào Gia Luật Hoằng, thỉnh thoảng lại rót rượu cho hắn, khẽ che giấu mấy phần phức tạp và khổ sở ngày càng nhiều trong đôi mắt đẹp. Hai năm trước, nàng chưa từng để Định Vương phi vào trong mắt một chút nào. Song, cũng chỉ trong thời gian hai năm này, chênh lệch giữa nàng và Định Vương phi cũng đã lớn mức độ làm cho ngay cả đem ra so sánh thì nàng cũng tự cảm thấy xấu hổ. Nhìn phong tư trấn định thong dong mới vừa rồi ở trên lôi đài và tài bắn cung ngay cả thần tiễn thủ tốt nhất của Bắc Nhung cũng khó mà sánh ngang của Định Vương phi, Công chúa Dung Hoa đã biết, Định Vương phi là nhân vật mà cả đời này mình cũng không có cách nào mà bằng được.

Cửa sương phòng bị người từ bên ngoài nhẹ nhàng đẩy ra, Diệp Ly mỉm cười đứng ở cửa, nói: “Gia Luật Thái tử, Bản phi có quấy rầy không?”

Gia Luật Hoằng ngẩn ra, rất nhanh cười nói: “Sao dám, Vương phi giá lâm, Tiểu Vương hết sức vinh hạnh. Mau mau, mời vào.” Diệp Ly bước vào bên trong phòng, đi tới bên cạnh Mặc Tu Nghiêu. Mặc Tu Nghiêu đưa tay đỡ nàng ngồi xuống, ôn nhu nói: “Tùy tiện tìm người vui đùa với hắn một chút là được, sao A Ly lại tự mình so tài với hắn làm gì?” Diệp Ly cười nói: “Ta cũng chỉ là muốn nhìn rốt cuộc thần tiễn thủ đệ nhất Bắc Nhung có bao nhiêu lợi hại mà thôi.” Gia Luật Hoằng nâng chén, cười nói: “Để cho Vương phi chê cười, Tiểu Vương kính Vương phi một chén. Tuy nói Hô Diên Luật kia có danh xưng thần tiễn thủ đệ nhất Bắc Nhung, nhưng mà đó cũng đã là chuyện hơn mười năm trước rồi. Hôm nay Hô Diên Luật. . . . . .” Gia Luật Hoằng lắc đầu, cười nói: “Chúng ta không nói tới người mất hứng như vậy nữa, Vương phi, Vương gia, mời.”

Diệp Ly cầm chén rượu lên, cười nhạt nói: “Thái tử, Thái tử phi mời.”

Mấy ngày trước tiệc đầy tháng của Thế tử Định Vương, cả thành Nhữ Dương đã là một mảnh ca múa mừng cảnh thái bình. Mà ở sau lưng ca múa mừng cảnh thái bình này lại có một vài ước định và hiệp nghị âm thầm lặng lẽ được đạt thành. Nói thí dụ như, thông thương với Nam Chiếu và mua một lượng lớn dược liệu hàng năm từ Nam Chiếu. Nói thí dụ nữa như, bán lương thực cho thương nhân nào đó từ Đại Sở, lại mua vào một lượng lớn lương thực từ nơi bí mật nào đó. Hoặc là âm thầm đạt thành hiệp nghị tạm thời không xâm phạm biên cảnh lẫn nhau với Vương Thái tử Bắc Nhung, v..vv… đều ở trong lúc mọi người không biết mà lặng lẽ được tiến hành. Cho nên khi mọi người sung sướng tường hòa ở phía ngoài, thì người trong Định Vương phủ lại bận rộn hơn rất nhiều.

“Khởi bẩm Vương phi, Trấn Nam Vương và Thế tử Trấn Nam Vương cầu kiến.” Hiếm khi Diệp Ly có thời gian rãnh rỗi ở trong phòng chơi với tiểu bảo bảo. Tiểu bảo bảo đã đầy tháng, nên không thích ngủ như lúc mới ra sinh nữa, mở to đôi mắt tròn xoe nhìn Diệp Ly, trong con ngươi đen nhánh như được bọc một tầng hơi nước long lanh, làm cho Diệp Ly nhìn thấy, trong lòng đã mềm mại hẳn. Chỉ cảm thấy thương yêu tiểu bảo bảo này như thế nào cũng không đủ. Nghe được Lâm Hàn bẩm báo, Diệp Ly nhíu nhíu mày hỏi: “Vương gia có trong phủ không?” Lâm Hàn nói: “Sáng nay Vương gia và công tử Thanh Trần đã ra khỏi thành, lúc này còn chưa trở lại. Có cần. . . Mời Trấn Nam Vương ngày mai hãy đến hay không ạ?” Trên dưới Định Vương phủ cũng không hề có ấn tượng tốt với Trấn Nam Vương, lúc trước chuyện Vương phi rớt núi lại càng làm cho đám người Trác Tĩnh, Lâm Hàn vẫn canh cánh trong lòng, nên đương nhiên sẽ không hy vọng Diệp Ly lại đi gặp Trấn Nam Vương.

Diệp Ly đặt Mặc Tiểu Bảo xuống, cười nhạt nói: “Không cần, hôm nay là ở Định Vương phủ, nếu Bản phi lại từ chối mà không gặp, thì lại tỏ ra mình nhát gan rồi.”

Lâm Hàn im lặng, lui đến ngoài cửa chờ Diệp Ly ra cửa.

Không lâu sau, Diệp Ly cũng đã sắp xếp xong cho Mặc Tiểu Bảo, liền mang theo đám người Thanh Loan bước ra khỏi gian phòng đi đến tiền sảnh.

Trong đại sảnh Định Vương phủ, Lôi Đằng Phong bình tĩnh ngồi ở phía dưới Trấn Nam Vương, đánh giá cách bày trí trong đại sảnh. Bình tĩnh mà xem xét thì, Định Vương phủ ở Nhữ Dương cũng không to lớn tráng lệ bằng Định Vương phủ ở Sở kinh, bởi vì mới được xây lại, nên cũng không có hương vị cổ xưa như Định Quốc Vương phủ ở Sở kinh kia. Nhưng lại càng nhiều thêm mấy phần thô sơ, mộc mạc, cuồng ngạo và tự tại của Tây Bắc. Trấn Nam Vương cũng đang đánh giá cả đại sảnh, nhưng đôi mắt lại càng nhìn chằm chằm về phía cửa nhiều hơn. Nghe được tiếng leng keng của hoàn bội ngoài cửa, ánh mắt Trấn Nam Vương cũng càng thêm thâm thúy và sắc bén .

Diệp Ly bước vào đại sảnh, cười nói: “Bản phi tới chậm, để cho Vương gia và Thế tử đợi lâu. Mặc tổng quản đâu, sao lại chưa dâng trà cho khách nhân?” Khuôn mặt Lâm Hàn đi theo bên cạnh Diệp Ly không chút thay đổi nhìn hai cha con Trấn Nam Vương đang ngồi một cái, thản nhiên nói: “Hồi Vương phi, Mặc tổng quản đã đi an bài bố trí nhà mới cho Thanh Vân tiên sinh rồi ạ.” Lôi Đằng Phong cũng biết cha con bọn họ không được chào đón ở Định Vương phủ, trong lòng cũng cười khổ, cười nói với Diệp Ly: “Vương phi không cần phải khách khí.” Diệp Ly cười nói: “Lễ không thể bỏ, gần đây trong phủ rất bận rộn, nên Mặc tổng quản cũng khó tránh khỏi có chút sơ sót, mong Thế tử tha lỗi. Lâm Hàn.” Lâm Hàn gật đầu, tới cửa phân phó một tiếng cho nha đầu hầu hạ ngoài cửa dâng trà.

Đợi đến khi dâng trà lên rồi, Diệp Ly nhấp một ngụm trà xong mới nhìn Trấn Nam Vương cười nói: “Sắp tới tiệc đầy tháng của tiểu nhi (con trai nhỏ), nên hôm nay Bản phi và Vương gia đều hơi bận rộn, nếu có chỗ nào chậm trễ, thì kính xin Vương gia chớ trách.”

Trấn Nam Vương nhìn Diệp Ly thật sâu, hồi lâu mới dời ánh mắt đi, cười nói: “Làm sao lại trách được? Vương phi an bài rất chu đáo, Bản Vương chỉ cảm thấy như đang được ở nhà.” Đối với lời khách sáo của Trấn Nam Vương, đương nhiên Diệp Ly cũng sẽ không cho là thật, chuyện an trí tân khách thì nàng căn bản cũng không có hỏi tới. Xưa nay tính tình của Trác Tĩnh và Vệ Lận đều là có thù tất báo, tất nhiên cũng sẽ không thật sự an bài cho bọn họ theo như quy định với khách. Dừng lại chốc lát, Diệp Ly mới mở miệng hỏi: “Vương gia và Thế tử tới chơi, là có chuyện gì quan trọng?”

Lôi Đằng Phong cười nói: “Quả thật có chút chuyện nhỏ muốn thương lượng với Định Vương. Nhưng mà lúc trước Tiểu Vương đã cầu kiến Định Vương hai lần, lại đều bị từ chối ngoài cửa, bất đắc dĩ mới phải đến quấy rầy Vương phi, mong Vương phi tha lỗi.” Diệp Ly mở to mắt nhìn, nhớ tới Mặc Tu Nghiêu chỉ cần nhắc tới những chuyện có liên quan đến Tây Lăng và Trấn Nam Vương thì cả gương mặt đều đen, Lôi Đằng Phong cầu kiến thật sự sẽ có khả năng bị hắn từ chối. Hiện tại Mặc Tu Nghiêu mà tùy hứng lên là hoàn toàn không nói đạo lý. Nhưng mà lần này thì Diệp Ly lại không có chút nào không đồng ý, trong lòng nàng rất rõ ràng, sở dĩ Mặc Tu Nghiêu tùy hứng đối xử vô lễ với người Tây Lăng như thế cũng không phải chỉ là bởi vì hôm nay Tây Bắc và Tây Lăng đã đối lập với nhau, mà nhiều hơn nữa là bởi vì nàng. Giữa quốc và quốc đánh cho ngươi chết ta sống là chuyện thường, đánh xong lại một bộ dáng hai nước hữu nghị ngươi tới ta đi ở trên bàn rượu là chuyện từ xưa tới nay. Bởi vì giữa các quốc gia đã vốn không có địch nhân và bằng hữu vĩnh viễn, nhưng ngược lại, chuyện riêng lại dễ dàng làm cho người ta ghi hận hơn.

Mỉm cười nhìn Lôi Đằng Phong, Diệp Ly chỉ phải xin lỗi, cười nói: “Mấy ngày nay Tu Nghiêu bận rộn đến đầu choáng váng, não cũng nở to ra, mong Thế tử tha lỗi.”

Đương nhiên Lôi Đằng Phong không thể không tha lỗi, đợi đến khi Diệp Ly hỏi: “Thế tử có chuyện gì thì nói với Bản Phi cũng giống như vậy thôi.” Lúc đó, Lôi Đằng Phong nhìn thoáng qua Phụ Vương đang ngồi ở một bên không biết đang suy nghĩ gì, cười nói: “Thật ra thì cũng không phải là đại sự gì, Tiểu Vương tình cờ nghe nói Định Vương đều đã đạt thành hiệp nghị thông thương với Bắc Nhung, Nam Chiếu. . . . . .” Diệp Ly nhướng mày, cái từ tình cờ này được dùng thật hay, nói vậy Tây Lăng đều đã sắp xếp không ít mật thám ở các quốc gia, mới có thể có chuyện tình cờ như vậy, cũng bình tĩnh đợi Lôi Đằng Phong nói xong những lời còn lại. Trong lòng Lôi Đằng Phong cũng hơi bất đắc dĩ, hắn thật sự không thích nói chuyện với Diệp Ly, bởi vì sau khi tiếp xúc với Diệp Ly mấy lần, ngươi rất khó cư xử với nàng như một người bình thường. Vô luận là lúc nào thì ngươi đều rất khó nhìn ra cảm xúc gì khác từ trong mắt hay trên mặt nàng, giống như một thục nữ danh môn dịu dàng vô hại vậy. Ngươi vĩnh viễn không có cách nào thấy được những cảm xúc như tò mò, kinh ngạc, lo lắng … từ trên mặt nàng, người như vậy sẽ tạo áp lực thật sự là không cách nào tưởng tượng được cho đối thủ trong lúc đàm phán, bởi vì ngươi vĩnh viễn sẽ không có cách nào thăm dò được điểm mấu chốt của nàng. Có lẽ điểm mấu chốt của nàng chỉ cách ngươi một chút, nhưng lại làm cho ngươi có cảm giác như còn cách xa ngàn dặm.

Lôi Đằng Phong cũng không phải là lần đầu tiên buồn bực như vậy, cũng không để ý chán ghét trong đáy lòng, tiếp tục nói: “Vương phi nên biết, thật ra thì hàng năm giữa tệ quốc và Đông Sở, Nam Chiếu cũng có rất nhiều giao dịch và lui tới. Trong đó có rất nhiều hàng hóa cần phải đi qua Tây Bắc.” Tuy Tây Lăng rộng lớn nhưng thật ra lại là một quốc gia thiếu thốn tài nguyên, rất nhiều thứ đều cần phải nhập khẩu từ các quốc gia khác. Dĩ nhiên việc Tây Lăng thường làm chính là, có thể đoạt thì mạnh mẽ đoạt, nhưng luôn luôn cũng có những thứ có muốn đoạt cũng không đoạt được. Tỷ như lăng la tơ lụa, lá trà, đồ sứ, v..vv… mà hoàng tộc Tây Lăng yêu thích, đều cần phải mua từ Nam Chiếu và Đại Sở, mà những đồ này thì quả thật những nước nhỏ ở Tây Phương cũng không có. Hơn nữa nói cho cùng, thì dù sao người Tây Lăng vẫn có chung nguồn gốc với người Đại Sở, cho nên đại đa số người Tây Lăng vẫn có thói quen dùng những sản vật của Đại Sở hơn. Mà Tây Bắc lại chiếm cứ lấy tuyến giao thông quan trọng giữa Đại Sở và Tây Lăng, nên muốn chở những món đồ này về Tây Lăng thì đều phải đi qua Tây Bắc. Còn về con đường phía Tây Nam, thì từ xưa đã là con đường khó đi hơn cả lên trời, muốn vào cũng đã khó khăn vạn phần rồi, còn phải trèo đèo lội suối vận chuyển thương đội tới Tây Lăng, trong đó không nói đường xa bao nhiêu, chỉ nói gian nguy và trộm cướp trên đường thôi, cũng đủ để cho đại đa số thương nhân biết khó mà lui.

Diệp Ly cười một tiếng, Lôi Đằng Phong chỉ nói một câu nàng đã hiểu ý muốn hôm nay bọn họ tới đây. Trên thực tế Định Vương phủ cũng vẫn chờ bọn họ đến, nhưng chỉ là Diệp Ly lại không nghĩ tới, không phải là người Tây Lăng muốn tự nâng giá kéo dài thời gian, mà là Mặc Tu Nghiêu cho người ta ăn canh bế môn. Nhẹ nhàng đặt chén trà lên trên bàn, Diệp Ly dựa vào ghế nghiêng đầu nhìn Lôi Đằng Phong, rồi hỏi: “Bản phi đã hiểu ý của Thế tử, nguyên bản khai thông đường xá, để hai nước thường xuyên lui tới mua bán, thì tất nhiên là chuyện tốt, chỉ là. . . Không biết chuyện này mang lại ích lợi gì cho Tây Bắc ta?” Nói cách khác, tại sao Mặc gia quân ta phải để cho thương lữ của Tây Lăng đi qua?

Ánh mắt Lôi Đằng Phong hơi trầm xuống, cười nói: “Cho dù là đang trong thời chiến, thì hai nước cũng không ngăn cấm thương lữ, hơn nữa, tệ quốc cùng Đông Sở, Bắc Nhung và Nam Chiếu đều đã đạt được nhận thức chung từ trước. Lời này của Vương phi lại làm cho tại hạ không hiểu?”

Diệp Ly rủ mắt xuống, nhàn nhạt cười nói: “Đã như vậy, thương lữ Tây Lăng đi qua Tây Bắc đã là chuyện đương nhiên. Thế tử cần gì còn muốn cố ý hỏi thăm Bản phi?”

Lôi Đằng Phong bị hỏi đến á khẩu, phần lớn cái gọi là nhận thức chung thì đến khi thật sự bắt đầu thi hành cũng chỉ là một tờ giấy vụn mà thôi. Đường xá thương lộ xa xôi, xảy ra rất nhiều chuyện, nói không chừng lúc nào đó lại gặp phải giặc cướp, hay chuyện gì đó ngoài ý muốn, thì ai có thể nói rõ ràng được? Ít nhất hơn một năm nay, đặc biệt là nửa năm qua, thương lữ của Tây Lăng đến Đại Sở thậm chí còn ít hơn thời chiến, hiện tại, rất nhiều mặt hàng trong hoàng thành Tây Lăng đã có giá rất cao.

Chỉ nghe Diệp Ly thong thả nói: “Chuyện thời chiến không ngăn cấm thương lữ mà Thế tử nói, thì pản Phi không thể không chất vấn. Nếu hai nước giao chiến thì đương nhiên là hận không được đẩy đối phương vào chỗ chết. Chẳng lẽ khi đó, Đại Sở còn có thể đồng ý bán tơ lụa, lương thực cho Tây Lăng sao? Còn có thể đồng ý để cho dược liệu của Nam Chiếu vận chuyển qua Đại Sở để đi đến Tây Lăng sao? Hơn nữa, xem như những thứ này cũng không có gì đáng để nói, nhưng Thế tử làm cách nào để phân biệt, rốt cuộc những thương nhân thời chiến tràn vào này là thương nhân chân chính hay chính là mật thám đây?” Lôi Đằng Phong sửng sốt chốc lát, hơi bất đắc dĩ thở dài, nhìn về phía Trấn Nam Vương vẫn yên tĩnh ngồi nghe bọn họ nói chuyện.

Lúc này Trấn Nam Vương mới ngẩng đầu lên, ngưng mắt nhìn Diệp Ly, hỏi: “Định Vương phi cần có điều kiện gì?”

Diệp Ly mỉm cười, phất tay ra hiệu cho Lâm Hàn ở phía sau một cái, Lâm Hàn gọn gàng lấy ra hai phần sổ con đưa cho Trấn Nam Vương và Lôi Đằng Phong.

Trấn Nam Vương cầm lấy, nghi ngờ nhìn Diệp Ly một cái, rồi mới cúi đầu mở ra, một hồi lâu mới ngẩng đầu lên hỏi: “Theo như Vương phi nói, vậy Tây Lăng ta có chỗ tốt gì?” Diệp Ly cười yếu ớt nói: “Nếu Tây Bắc có thể để cho các nước tứ hải thông thương, thì tự nhiên cũng không thể phân biệt đối xử với Tây Lăng. Như vậy, điều kiện của Trấn Nam Vương và Thế tử không phải đã được giải quyết dễ dàng sao?”

Trấn Nam Vương cau mày, trầm giọng nói: “Bản vương cần phải có thời gian suy nghĩ.”

Diệp Ly cười nói: “Cái này thì đương nhiên rồi, trước khi Vương gia và Thế tử rời khỏi Nhữ Dương thì trả lời lại là được.”

Trấn Nam Vương cất sổ con, đứng dậy nhìn Diệp Ly nói: “Vương phi thật sự không có ý định suy nghĩ về đề nghị lúc trước của Bản vương sao? Nếu Vương phi nguyện ý đến Tây Lăng, Bản vương chắc chắn sẽ lấy lễ của Tướng quốc để chiêu đãi.”

Diệp Ly ngẩn ra, không khỏi cười ra tiếng, đang muốn trả lời, thì lại nghe giọng nói trong trẻo, lạnh lùng của Mặc Tu Nghiêu truyền vào từ ngoài cửa, “Đa tạ ý tốt của Trấn Nam Vương, ái phi của Bản Vương không cần vị trí Tướng quốc của Tây Lăng. Huống chi, người nào mà không biết, vị trí Tướng quốc ở Tây Lăng cũng chỉ là chức suông mà thôi!”

Diệp Ly cầm lấy bảo đao Khiếu Nguyệt nhảy xuống lôi đài, Vân Đình lập tức chạy đến, thèm thuồng nói: “Vương phi, bảo đao mà ngài thắng được đó, có thể cho thuộc hạ mượn nhìn một cái hay không?” Đây chính là bảo đao nổi danh của Bắc Nhung, sư phụ đúc kiếm ở Đại Sở có rất nhiều, bảo kiếm nổi danh cũng không ít, nhưng kỹ thuật đúc đao lại không bằng Tây Lăng và Bắc Nhung, đặc biệt là Bắc Nhung vốn đã giỏi dùng đao, đao làm ra lại càng là loại cao cấp, lại càng không cần phải nói đến bảo đao Khiếu Nguyệt nổi tiếng trong số đó. Diệp Ly cười như không cười liếc hắn một cái, ngay lập tức Vân Đình vang lên tai họa mà mình gây ra lúc trước, hưng phấn trên mặt lập tức biến thành ủ rũ và sợ hãi. Thưởng thức đủ bộ dáng ủ rũ của hắn rồi, Diệp Ly mới mỉm cười ném bảo đao tới trong tay hắn. Vân Đình vội vàng tạ ơn, cầm ở trong tay tinh tế quan sát, yêu thích đến không có lời nào tả được. “Tài bắn cung của Vương phi thật sự là vô cùng kỳ diệu, thuộc hạ bội phục vạn phần.” Đi theo bên cạnh Diệp Ly, Trần Vân nói từ trong đáy lòng. Kể từ sau trận tỷ võ tại giáo trường vào năm ngoái, Trần Vân đã bội phục vị Vương phi trẻ tuổi này không dứt, trải qua thêm một màn hôm nay nữa, lại càng bị thuyết phục từ đáy lòng.

Diệp Ly cười nói: “Nào có huyền diệu như ngươi nói vậy? Cũng chỉ là lúc bình thường dụng tâm nhiều hơn mà thôi. Trên chiến trường cũng không cần mỗi người đều phải bắn được đồng tiền ở trên cây vào nửa đêm. Các ngươi là người giết địch trên chiến trường, chứ không phải là người biểu diễn trên lôi đài.”

Nhưng Trần Vân lại cười mà không nói, cũng hiểu được là Vương phi đang an ủi mình. Chỉ ở trong lòng quyết định, sau khi trở về nhất định phải càng thêm cố gắng luyện tập bắn cung.

Trần Vân và Vân Đình ở tại quân doanh, cũng không cùng đường với Diệp Ly, lúc tạm biệt, Vân Đình chỉ đành phải lưu luyến trả bảo đao lại cho Diệp Ly. Nhìn đôi mắt trông mong kia, Diệp Ly cười nhạt, tiện tay vứt bảo đao trở về trong tay của hắn, rồi nói: “Thích thì cứ lấy đi.”

“A?” Vân Đình sửng sốt, vui mừng không nói nên lời. Trần Vân ở bên cạnh bất đắc dĩ liếc hắn một cái. Cái bộ dáng tội nghiệp lưu luyến kia, người không biết còn tưởng rằng thứ mà Vương phi muốn mang đi không phải là một thanh đao, mà là người trong lòng của hắn đấy. Cũng biết xưa nay Vương phi luôn luôn vô cùng khoan dung với người bên cạnh mình, nên mới không ngăn cản Vân Đình làm chuyện ngu ngốc. Đợi đến khi Vân Đình kịp phản ứng lại, mới cẩn thận từng ly từng tí cầm đao, ngây ngốc hỏi: “Vương phi. . . Thật, thật sự đưa cho ta sao?” Diệp Ly cười nói: “Ta cũng không phải tới vì chuôi đao này của hắn, chỉ trùng hợp gặp phải thôi. Huống chi trong Vương phủ cũng không có người thích dùng loại đao này. Nếu ngươi thích thì cứ lấy đi.” Cùng với mang theo một thanh loan đao hơi cong như thế này, thì Diệp Ly lại càng thích chủy thủ và dao găm có lưỡi thẳng và nhẹ hơn. Huống chi, cái đống bảo thạch và đồ trang trí hoa lệ trên vỏ đao kia cũng không thích hợp sử dụng làm vũ khí đeo theo bên người. Đợi đến sau khi Diệp Ly khẳng định, Vân Đình mới ngốc hồ hồ cầm chặt thanh đao, bộ dáng kia giống như hận không thể bỏ bảo đao vào trong miệng cắn một ngụm xem có phải là thật hay không vậy. Trần Vân đứng ở bên cạnh hắn cũng không nhịn được lặng lẽ lui về phía sau một bước, xấu hổ không muốn cùng đồng hành với hắn.

Diệp Ly nhìn Trần Vân cười nói: “Bản phi còn nhớ Trần Giáo Úy sử dụng thương, cũng cần phải có một món binh khí cận chiến để phòng thân. Gần đây vừa lúc cũng có một thanh đao Hàn Tê, chút nữa ta sai người đưa qua cho ngươi xem một chút coi có vừa tay hay không.”

Trần Vân mừng rỡ, mặc dù vỏ đao của đao Hàn Tê không hoa lệ bằng Khiếu Nguyệt trong tay Vân Đình, nhưng lưỡi đao cũng tuyệt đối không thua kém Khiếu Nguyệt. Bởi vì chúng vốn được chế tạo từ cùng một đại sư. Hơn nữa tính thực dụng lại nhiều hơn bảo đao Khiếu Nguyệt, bởi vì sau khi Khiếu Nguyệt bị Vương tộc Bắc Nhung lấy được đã bị trang trí hoa lệ phiền phức, đã không còn thích hợp dùng trong chiến trường như đao Hàn Tê vẫn giữ được mộc mạc và sắc bén như lúc ban đầu được sư phụ đúc ra, “Thuộc hạ đa tạ Vương phi.” Diệp Ly khoát khoát tay, cười nói: “Không cần, một binh khí tốt có thể tìm được một chủ nhân tốt, thì chính là một chuyện tốt. Bản phi đi trước, hiếm khi được rãnh rỗi, các ngươi cứ từ từ chơi đi.”

“Cung tiễn Vương phi.”

Chỗ đoàn người Diệp Ly nói chuyện cách lôi đài cũng không quá mấy chục bước, đương nhiên hành động vứt bảo đao Khiếu Nguyệt cho Vân Đình mà không để ý chút nào của Diệp Ly đã bị không ít người nhìn thấy. Dân chúng bình thường thì tất nhiên nhận định Định Vương phi hậu đãi thuộc hạ, nhân từ tha thứ, mà sắc mặt của những người trong cuộc lại không thể không trầm xuống.

Trong Ngưng Hương các, Gia Luật Dã và Mặc Cảnh Lê không hẹn mà cùng nhìn chằm chằm bóng lưng uyển chuyển hàm xúc bước chậm mà đi ở trong dòng người, trong mắt Gia Luật Dã xẹt qua một tia âm trầm và tức giận. Diệp Ly vạch trần thân phận đích thực của Hô Diên Luật trước mặt mọi người, rồi sau khi thắng được bảo đao Khiếu Nguyệt lại không thèm để ý chút nào mà ban cho một Giáo Úy nho nhỏ, chính là tuyên bố xem thường Bắc Nhung và Gia Luật Dã hắn. Xưa nay Gia Luật Dã kiêu ngạo lại ở trong tay của Diệp Ly đụng nhằm cây đinh một lần nữa, điều này kêu hắn phải làm sao mà nuốt được cơn tức này. Gia Luật Dã đứng dậy muốn nhảy xuống từ cửa sổ đuổi theo bóng ảnh đã dần dần dung nhập vào trong đám người kia. Lại đột nhiên phát hiện một tầm mắt âm lãnh mang theo sát ý không che giấu chút nào bắn về phía mình. Nhìn lại nơi phát ra tầm mắt, bên trong cửa sổ mở rộng trên góc đường đối diện, có một nam tử đầu tóc trắng như tuyết, thần sắc trong trẻo lạnh lùng theo dõi hắn. Trong tâm Gia Luật Dã cả kinh, mạnh mẽ tự kiềm chế lạnh lẽo ở trong lòng, từ từ ngồi xuống. Mặc Tu Nghiêu ở đối diện thấy hắn ngồi xuống, khóe môi câu lên một nụ cười lãnh đạm, giơ chén rượu trong tay lên hướng về phía hắn. Gia Luật Dã hừ lạnh một tiếng, bưng chén rượu trước mặt lên mạnh mẽ uống một hơi cạn sạch.

“Định Vương phi không hổ là kỳ nữ tử độc nhất vô nhị đương thời, Tiểu Vương bội phục.” Trong sương phòng thanh tịnh, Vương Thái tử Bắc Nhung Gia Luật Hoằng nhìn Mặc Tu Nghiêu cười nói. Mới vừa rồi, tất cả mọi người đều tập trung lực chú ý đến trên lôi đài, nên từ đầu đến cuối lại không có phát hiện Thái tử Bắc Nhung và Định Vương gia ở trong sương phòng trên lầu hai ở bên cạnh quan sát. Mặc Tu Nghiêu hừ nhẹ một tiếng, trên dung nhan lãnh mạc lại nhiều thêm mấy phần ấm áp, hiển nhiên khen tặng của Gia Luật Hoằng làm cho hắn hết sức hài lòng. Công chúa Dung Hoa ngồi ở bên cạnh Gia Luật Hoằng, Quận chúa hoàng thất xinh đẹp kiêu ngạo danh chấn kinh thành ngày xưa tha hương đến nơi dị quốc như Bắc Nhung lại càng có thêm nhiều hơn mấy phần dịu dàng và mềm mại đáng yêu của con gái. Công chúa Dung Hoa mềm mại dựa vào Gia Luật Hoằng, thỉnh thoảng lại rót rượu cho hắn, khẽ che giấu mấy phần phức tạp và khổ sở ngày càng nhiều trong đôi mắt đẹp. Hai năm trước, nàng chưa từng để Định Vương phi vào trong mắt một chút nào. Song, cũng chỉ trong thời gian hai năm này, chênh lệch giữa nàng và Định Vương phi cũng đã lớn mức độ làm cho ngay cả đem ra so sánh thì nàng cũng tự cảm thấy xấu hổ. Nhìn phong tư trấn định thong dong mới vừa rồi ở trên lôi đài và tài bắn cung ngay cả thần tiễn thủ tốt nhất của Bắc Nhung cũng khó mà sánh ngang của Định Vương phi, Công chúa Dung Hoa đã biết, Định Vương phi là nhân vật mà cả đời này mình cũng không có cách nào mà bằng được.

Cửa sương phòng bị người từ bên ngoài nhẹ nhàng đẩy ra, Diệp Ly mỉm cười đứng ở cửa, nói: “Gia Luật Thái tử, Bản phi có quấy rầy không?”

Gia Luật Hoằng ngẩn ra, rất nhanh cười nói: “Sao dám, Vương phi giá lâm, Tiểu Vương hết sức vinh hạnh. Mau mau, mời vào.” Diệp Ly bước vào bên trong phòng, đi tới bên cạnh Mặc Tu Nghiêu. Mặc Tu Nghiêu đưa tay đỡ nàng ngồi xuống, ôn nhu nói: “Tùy tiện tìm người vui đùa với hắn một chút là được, sao A Ly lại tự mình so tài với hắn làm gì?” Diệp Ly cười nói: “Ta cũng chỉ là muốn nhìn rốt cuộc thần tiễn thủ đệ nhất Bắc Nhung có bao nhiêu lợi hại mà thôi.” Gia Luật Hoằng nâng chén, cười nói: “Để cho Vương phi chê cười, Tiểu Vương kính Vương phi một chén. Tuy nói Hô Diên Luật kia có danh xưng thần tiễn thủ đệ nhất Bắc Nhung, nhưng mà đó cũng đã là chuyện hơn mười năm trước rồi. Hôm nay Hô Diên Luật. . . . . .” Gia Luật Hoằng lắc đầu, cười nói: “Chúng ta không nói tới người mất hứng như vậy nữa, Vương phi, Vương gia, mời.”

Diệp Ly cầm chén rượu lên, cười nhạt nói: “Thái tử, Thái tử phi mời.”

Mấy ngày trước tiệc đầy tháng của Thế tử Định Vương, cả thành Nhữ Dương đã là một mảnh ca múa mừng cảnh thái bình. Mà ở sau lưng ca múa mừng cảnh thái bình này lại có một vài ước định và hiệp nghị âm thầm lặng lẽ được đạt thành. Nói thí dụ như, thông thương với Nam Chiếu và mua một lượng lớn dược liệu hàng năm từ Nam Chiếu. Nói thí dụ nữa như, bán lương thực cho thương nhân nào đó từ Đại Sở, lại mua vào một lượng lớn lương thực từ nơi bí mật nào đó. Hoặc là âm thầm đạt thành hiệp nghị tạm thời không xâm phạm biên cảnh lẫn nhau với Vương Thái tử Bắc Nhung, v..vv… đều ở trong lúc mọi người không biết mà lặng lẽ được tiến hành. Cho nên khi mọi người sung sướng tường hòa ở phía ngoài, thì người trong Định Vương phủ lại bận rộn hơn rất nhiều.

“Khởi bẩm Vương phi, Trấn Nam Vương và Thế tử Trấn Nam Vương cầu kiến.” Hiếm khi Diệp Ly có thời gian rãnh rỗi ở trong phòng chơi với tiểu bảo bảo. Tiểu bảo bảo đã đầy tháng, nên không thích ngủ như lúc mới ra sinh nữa, mở to đôi mắt tròn xoe nhìn Diệp Ly, trong con ngươi đen nhánh như được bọc một tầng hơi nước long lanh, làm cho Diệp Ly nhìn thấy, trong lòng đã mềm mại hẳn. Chỉ cảm thấy thương yêu tiểu bảo bảo này như thế nào cũng không đủ. Nghe được Lâm Hàn bẩm báo, Diệp Ly nhíu nhíu mày hỏi: “Vương gia có trong phủ không?” Lâm Hàn nói: “Sáng nay Vương gia và công tử Thanh Trần đã ra khỏi thành, lúc này còn chưa trở lại. Có cần. . . Mời Trấn Nam Vương ngày mai hãy đến hay không ạ?” Trên dưới Định Vương phủ cũng không hề có ấn tượng tốt với Trấn Nam Vương, lúc trước chuyện Vương phi rớt núi lại càng làm cho đám người Trác Tĩnh, Lâm Hàn vẫn canh cánh trong lòng, nên đương nhiên sẽ không hy vọng Diệp Ly lại đi gặp Trấn Nam Vương.

Diệp Ly đặt Mặc Tiểu Bảo xuống, cười nhạt nói: “Không cần, hôm nay là ở Định Vương phủ, nếu Bản phi lại từ chối mà không gặp, thì lại tỏ ra mình nhát gan rồi.”

Lâm Hàn im lặng, lui đến ngoài cửa chờ Diệp Ly ra cửa.

Không lâu sau, Diệp Ly cũng đã sắp xếp xong cho Mặc Tiểu Bảo, liền mang theo đám người Thanh Loan bước ra khỏi gian phòng đi đến tiền sảnh.

Trong đại sảnh Định Vương phủ, Lôi Đằng Phong bình tĩnh ngồi ở phía dưới Trấn Nam Vương, đánh giá cách bày trí trong đại sảnh. Bình tĩnh mà xem xét thì, Định Vương phủ ở Nhữ Dương cũng không to lớn tráng lệ bằng Định Vương phủ ở Sở kinh, bởi vì mới được xây lại, nên cũng không có hương vị cổ xưa như Định Quốc Vương phủ ở Sở kinh kia. Nhưng lại càng nhiều thêm mấy phần thô sơ, mộc mạc, cuồng ngạo và tự tại của Tây Bắc. Trấn Nam Vương cũng đang đánh giá cả đại sảnh, nhưng đôi mắt lại càng nhìn chằm chằm về phía cửa nhiều hơn. Nghe được tiếng leng keng của hoàn bội ngoài cửa, ánh mắt Trấn Nam Vương cũng càng thêm thâm thúy và sắc bén .

Diệp Ly bước vào đại sảnh, cười nói: “Bản phi tới chậm, để cho Vương gia và Thế tử đợi lâu. Mặc tổng quản đâu, sao lại chưa dâng trà cho khách nhân?” Khuôn mặt Lâm Hàn đi theo bên cạnh Diệp Ly không chút thay đổi nhìn hai cha con Trấn Nam Vương đang ngồi một cái, thản nhiên nói: “Hồi Vương phi, Mặc tổng quản đã đi an bài bố trí nhà mới cho Thanh Vân tiên sinh rồi ạ.” Lôi Đằng Phong cũng biết cha con bọn họ không được chào đón ở Định Vương phủ, trong lòng cũng cười khổ, cười nói với Diệp Ly: “Vương phi không cần phải khách khí.” Diệp Ly cười nói: “Lễ không thể bỏ, gần đây trong phủ rất bận rộn, nên Mặc tổng quản cũng khó tránh khỏi có chút sơ sót, mong Thế tử tha lỗi. Lâm Hàn.” Lâm Hàn gật đầu, tới cửa phân phó một tiếng cho nha đầu hầu hạ ngoài cửa dâng trà.

Đợi đến khi dâng trà lên rồi, Diệp Ly nhấp một ngụm trà xong mới nhìn Trấn Nam Vương cười nói: “Sắp tới tiệc đầy tháng của tiểu nhi (con trai nhỏ), nên hôm nay Bản phi và Vương gia đều hơi bận rộn, nếu có chỗ nào chậm trễ, thì kính xin Vương gia chớ trách.”

Trấn Nam Vương nhìn Diệp Ly thật sâu, hồi lâu mới dời ánh mắt đi, cười nói: “Làm sao lại trách được? Vương phi an bài rất chu đáo, Bản Vương chỉ cảm thấy như đang được ở nhà.” Đối với lời khách sáo của Trấn Nam Vương, đương nhiên Diệp Ly cũng sẽ không cho là thật, chuyện an trí tân khách thì nàng căn bản cũng không có hỏi tới. Xưa nay tính tình của Trác Tĩnh và Vệ Lận đều là có thù tất báo, tất nhiên cũng sẽ không thật sự an bài cho bọn họ theo như quy định với khách. Dừng lại chốc lát, Diệp Ly mới mở miệng hỏi: “Vương gia và Thế tử tới chơi, là có chuyện gì quan trọng?”

Lôi Đằng Phong cười nói: “Quả thật có chút chuyện nhỏ muốn thương lượng với Định Vương. Nhưng mà lúc trước Tiểu Vương đã cầu kiến Định Vương hai lần, lại đều bị từ chối ngoài cửa, bất đắc dĩ mới phải đến quấy rầy Vương phi, mong Vương phi tha lỗi.” Diệp Ly mở to mắt nhìn, nhớ tới Mặc Tu Nghiêu chỉ cần nhắc tới những chuyện có liên quan đến Tây Lăng và Trấn Nam Vương thì cả gương mặt đều đen, Lôi Đằng Phong cầu kiến thật sự sẽ có khả năng bị hắn từ chối. Hiện tại Mặc Tu Nghiêu mà tùy hứng lên là hoàn toàn không nói đạo lý. Nhưng mà lần này thì Diệp Ly lại không có chút nào không đồng ý, trong lòng nàng rất rõ ràng, sở dĩ Mặc Tu Nghiêu tùy hứng đối xử vô lễ với người Tây Lăng như thế cũng không phải chỉ là bởi vì hôm nay Tây Bắc và Tây Lăng đã đối lập với nhau, mà nhiều hơn nữa là bởi vì nàng. Giữa quốc và quốc đánh cho ngươi chết ta sống là chuyện thường, đánh xong lại một bộ dáng hai nước hữu nghị ngươi tới ta đi ở trên bàn rượu là chuyện từ xưa tới nay. Bởi vì giữa các quốc gia đã vốn không có địch nhân và bằng hữu vĩnh viễn, nhưng ngược lại, chuyện riêng lại dễ dàng làm cho người ta ghi hận hơn.

Mỉm cười nhìn Lôi Đằng Phong, Diệp Ly chỉ phải xin lỗi, cười nói: “Mấy ngày nay Tu Nghiêu bận rộn đến đầu choáng váng, não cũng nở to ra, mong Thế tử tha lỗi.”

Đương nhiên Lôi Đằng Phong không thể không tha lỗi, đợi đến khi Diệp Ly hỏi: “Thế tử có chuyện gì thì nói với Bản Phi cũng giống như vậy thôi.” Lúc đó, Lôi Đằng Phong nhìn thoáng qua Phụ Vương đang ngồi ở một bên không biết đang suy nghĩ gì, cười nói: “Thật ra thì cũng không phải là đại sự gì, Tiểu Vương tình cờ nghe nói Định Vương đều đã đạt thành hiệp nghị thông thương với Bắc Nhung, Nam Chiếu. . . . . .” Diệp Ly nhướng mày, cái từ tình cờ này được dùng thật hay, nói vậy Tây Lăng đều đã sắp xếp không ít mật thám ở các quốc gia, mới có thể có chuyện tình cờ như vậy, cũng bình tĩnh đợi Lôi Đằng Phong nói xong những lời còn lại. Trong lòng Lôi Đằng Phong cũng hơi bất đắc dĩ, hắn thật sự không thích nói chuyện với Diệp Ly, bởi vì sau khi tiếp xúc với Diệp Ly mấy lần, ngươi rất khó cư xử với nàng như một người bình thường. Vô luận là lúc nào thì ngươi đều rất khó nhìn ra cảm xúc gì khác từ trong mắt hay trên mặt nàng, giống như một thục nữ danh môn dịu dàng vô hại vậy. Ngươi vĩnh viễn không có cách nào thấy được những cảm xúc như tò mò, kinh ngạc, lo lắng … từ trên mặt nàng, người như vậy sẽ tạo áp lực thật sự là không cách nào tưởng tượng được cho đối thủ trong lúc đàm phán, bởi vì ngươi vĩnh viễn sẽ không có cách nào thăm dò được điểm mấu chốt của nàng. Có lẽ điểm mấu chốt của nàng chỉ cách ngươi một chút, nhưng lại làm cho ngươi có cảm giác như còn cách xa ngàn dặm.

Lôi Đằng Phong cũng không phải là lần đầu tiên buồn bực như vậy, cũng không để ý chán ghét trong đáy lòng, tiếp tục nói: “Vương phi nên biết, thật ra thì hàng năm giữa tệ quốc và Đông Sở, Nam Chiếu cũng có rất nhiều giao dịch và lui tới. Trong đó có rất nhiều hàng hóa cần phải đi qua Tây Bắc.” Tuy Tây Lăng rộng lớn nhưng thật ra lại là một quốc gia thiếu thốn tài nguyên, rất nhiều thứ đều cần phải nhập khẩu từ các quốc gia khác. Dĩ nhiên việc Tây Lăng thường làm chính là, có thể đoạt thì mạnh mẽ đoạt, nhưng luôn luôn cũng có những thứ có muốn đoạt cũng không đoạt được. Tỷ như lăng la tơ lụa, lá trà, đồ sứ, v..vv… mà hoàng tộc Tây Lăng yêu thích, đều cần phải mua từ Nam Chiếu và Đại Sở, mà những đồ này thì quả thật những nước nhỏ ở Tây Phương cũng không có. Hơn nữa nói cho cùng, thì dù sao người Tây Lăng vẫn có chung nguồn gốc với người Đại Sở, cho nên đại đa số người Tây Lăng vẫn có thói quen dùng những sản vật của Đại Sở hơn. Mà Tây Bắc lại chiếm cứ lấy tuyến giao thông quan trọng giữa Đại Sở và Tây Lăng, nên muốn chở những món đồ này về Tây Lăng thì đều phải đi qua Tây Bắc. Còn về con đường phía Tây Nam, thì từ xưa đã là con đường khó đi hơn cả lên trời, muốn vào cũng đã khó khăn vạn phần rồi, còn phải trèo đèo lội suối vận chuyển thương đội tới Tây Lăng, trong đó không nói đường xa bao nhiêu, chỉ nói gian nguy và trộm cướp trên đường thôi, cũng đủ để cho đại đa số thương nhân biết khó mà lui.

Diệp Ly cười một tiếng, Lôi Đằng Phong chỉ nói một câu nàng đã hiểu ý muốn hôm nay bọn họ tới đây. Trên thực tế Định Vương phủ cũng vẫn chờ bọn họ đến, nhưng chỉ là Diệp Ly lại không nghĩ tới, không phải là người Tây Lăng muốn tự nâng giá kéo dài thời gian, mà là Mặc Tu Nghiêu cho người ta ăn canh bế môn. Nhẹ nhàng đặt chén trà lên trên bàn, Diệp Ly dựa vào ghế nghiêng đầu nhìn Lôi Đằng Phong, rồi hỏi: “Bản phi đã hiểu ý của Thế tử, nguyên bản khai thông đường xá, để hai nước thường xuyên lui tới mua bán, thì tất nhiên là chuyện tốt, chỉ là. . . Không biết chuyện này mang lại ích lợi gì cho Tây Bắc ta?” Nói cách khác, tại sao Mặc gia quân ta phải để cho thương lữ của Tây Lăng đi qua?

Ánh mắt Lôi Đằng Phong hơi trầm xuống, cười nói: “Cho dù là đang trong thời chiến, thì hai nước cũng không ngăn cấm thương lữ, hơn nữa, tệ quốc cùng Đông Sở, Bắc Nhung và Nam Chiếu đều đã đạt được nhận thức chung từ trước. Lời này của Vương phi lại làm cho tại hạ không hiểu?”

Diệp Ly rủ mắt xuống, nhàn nhạt cười nói: “Đã như vậy, thương lữ Tây Lăng đi qua Tây Bắc đã là chuyện đương nhiên. Thế tử cần gì còn muốn cố ý hỏi thăm Bản phi?”

Lôi Đằng Phong bị hỏi đến á khẩu, phần lớn cái gọi là nhận thức chung thì đến khi thật sự bắt đầu thi hành cũng chỉ là một tờ giấy vụn mà thôi. Đường xá thương lộ xa xôi, xảy ra rất nhiều chuyện, nói không chừng lúc nào đó lại gặp phải giặc cướp, hay chuyện gì đó ngoài ý muốn, thì ai có thể nói rõ ràng được? Ít nhất hơn một năm nay, đặc biệt là nửa năm qua, thương lữ của Tây Lăng đến Đại Sở thậm chí còn ít hơn thời chiến, hiện tại, rất nhiều mặt hàng trong hoàng thành Tây Lăng đã có giá rất cao.

Chỉ nghe Diệp Ly thong thả nói: “Chuyện thời chiến không ngăn cấm thương lữ mà Thế tử nói, thì pản Phi không thể không chất vấn. Nếu hai nước giao chiến thì đương nhiên là hận không được đẩy đối phương vào chỗ chết. Chẳng lẽ khi đó, Đại Sở còn có thể đồng ý bán tơ lụa, lương thực cho Tây Lăng sao? Còn có thể đồng ý để cho dược liệu của Nam Chiếu vận chuyển qua Đại Sở để đi đến Tây Lăng sao? Hơn nữa, xem như những thứ này cũng không có gì đáng để nói, nhưng Thế tử làm cách nào để phân biệt, rốt cuộc những thương nhân thời chiến tràn vào này là thương nhân chân chính hay chính là mật thám đây?” Lôi Đằng Phong sửng sốt chốc lát, hơi bất đắc dĩ thở dài, nhìn về phía Trấn Nam Vương vẫn yên tĩnh ngồi nghe bọn họ nói chuyện.

Lúc này Trấn Nam Vương mới ngẩng đầu lên, ngưng mắt nhìn Diệp Ly, hỏi: “Định Vương phi cần có điều kiện gì?”

Diệp Ly mỉm cười, phất tay ra hiệu cho Lâm Hàn ở phía sau một cái, Lâm Hàn gọn gàng lấy ra hai phần sổ con đưa cho Trấn Nam Vương và Lôi Đằng Phong.

Trấn Nam Vương cầm lấy, nghi ngờ nhìn Diệp Ly một cái, rồi mới cúi đầu mở ra, một hồi lâu mới ngẩng đầu lên hỏi: “Theo như Vương phi nói, vậy Tây Lăng ta có chỗ tốt gì?” Diệp Ly cười yếu ớt nói: “Nếu Tây Bắc có thể để cho các nước tứ hải thông thương, thì tự nhiên cũng không thể phân biệt đối xử với Tây Lăng. Như vậy, điều kiện của Trấn Nam Vương và Thế tử không phải đã được giải quyết dễ dàng sao?”

Trấn Nam Vương cau mày, trầm giọng nói: “Bản vương cần phải có thời gian suy nghĩ.”

Diệp Ly cười nói: “Cái này thì đương nhiên rồi, trước khi Vương gia và Thế tử rời khỏi Nhữ Dương thì trả lời lại là được.”

Trấn Nam Vương cất sổ con, đứng dậy nhìn Diệp Ly nói: “Vương phi thật sự không có ý định suy nghĩ về đề nghị lúc trước của Bản vương sao? Nếu Vương phi nguyện ý đến Tây Lăng, Bản vương chắc chắn sẽ lấy lễ của Tướng quốc để chiêu đãi.”

Diệp Ly ngẩn ra, không khỏi cười ra tiếng, đang muốn trả lời, thì lại nghe giọng nói trong trẻo, lạnh lùng của Mặc Tu Nghiêu truyền vào từ ngoài cửa, “Đa tạ ý tốt của Trấn Nam Vương, ái phi của Bản Vương không cần vị trí Tướng quốc của Tây Lăng. Huống chi, người nào mà không biết, vị trí Tướng quốc ở Tây Lăng cũng chỉ là chức suông mà thôi!”

Chọn tập
Bình luận