Sáng sớm, Biện thành đã khôi phục lại vẻ tự nhiên bình thản thường ngày, chẳng qua là không bao giờ … còn có thể khôi phục lại phồn hoa cùng với huyên náo ngày trước. Đầu đường vắng vẻ trừ binh sĩ Mặc gia quân tuần tra ra, không có tiếng rao của người bán hàng rong, không có tửu lâu cửa tiệm hai bên đường mở cửa đón khách. Biện thành rộng lớn như thế càng lộ ra vẻ vô cùng thanh tịnh và trống trải.
Sáng sớm Mặc Tu Nghiêu đã bị đám người Trương Khởi Lan thỉnh đi thư phòng, Diệp Ly thừa dịp chỗ trống mang theo Trác Tĩnh, Lâm Hàn và Tần Phong ở trong thành đi dạo một chút, nhìn đường cái vắng lặng trầm mặc chốc lát hỏi: “Ngày hôm qua ở pháp trường, những người đó. . . . . . .” Ba người Tần Phong liếc nhau một cái, Tần Phong nói: “Khởi bẩm Vương Phi, Vương gia hạ lệnh trục xuất tất cả dân chúng khỏi Biện thành.”
Nghe vậy, trong lòng Diệp Ly khẽ thở phào nhẹ nhõm. Bất kể thế nào thì không có thật sự tàn sát hàng loạt dân chúng trong thành là tốt rồi.
“Toàn bộ trục xuất khỏi biện thành? Những người đó đi đâu vậy?” Suy nghĩ một chút, Diệp Ly hỏi. Tần Phong nói: “Nhặt về một cái mạng, đi chỗ nào cũng được mà. Có điều. . . Lôi Đằng Phong binh bại chỉ còn lại có hai ba vạn người rút về phía tây, những thứ dân chúng kia cũng đi về hướng đó, chỉ sợ có không ít người cũng sẽ bị Lôi Đằng Phong thu vào trong quân, đến lúc đó lên chiến trường. . . . . .”
Diệp Ly thản nhiên nói: “Lên chiến trường chính là địch nhân. Đem tin tức Long Dương ở Biện thành dùng dân chúng Đại Sở làm bia thịt truyền đi. Truyền khoa trương một chút cũng không sao.” Ba người nghi ngờ nhìn Diệp Ly, Diệp Ly nói: “Chuyện những tù binh kia, còn có Vương gia muốn giết bình dân khẳng định giấu diếm không được. Có cái này làm lý do, đối với danh tiếng Vương gia và Mặc gia quân sẽ khá một chút.” Tin tức Long Dương ở trên đầu thành dùng người Đại Sở làm bia thịt vừa truyền ra, hành động của Mặc Tu Nghiêu có thể trở nên tương đối dễ hiểu. Vô luận nói là báo thù cũng tốt, nhất thời xúc động phẫn nộ cũng tốt, sẽ tương đối dễ dàng làm cho người ta quên đi hành động của Mặc Tu Nghiêu, huống chi, cuối cùng không phải Định Vương cũng không có tàn sát hàng loạt dân trong thành hay sao.
Trác Tĩnh lên tiếng đi làm việc, Diệp Ly mang theo Tần Phong, Lâm Hàn tiếp tục đi về phía trước, “Long Dương ở chỗ nào?”
Tần Phong do dự một chút rồi nói: “Đang ở trong đại lao thành Tây, Vương gia lệnh cho trọng binh canh chừng.”
“Đi xem một chút.” Diệp Ly nhẹ giọng nói.
Mặc Tu Nghiêu quả nhiên là hận độc Long Dương, chỗ nhốt Long Dương cũng không phải là đại lao chắc chắn gì. Mà là một gian tiểu lâu đối mặt với pháp trường thành tây. Từ cửa sổ của tiểu lâu nhìn lại, là có thể thấy pháp trường ngoài thành. Tối hôm qua ngoài thành ở pháp trường đã giết bao nhiêu người không có ai biết. Nhưng Long Dương nhất định biết đến, bởi vì từ đầu tới đuôi lão cũng bị ép buộc nhìn những tù binh kia chết đi. Cho dù là hành hình xong rồi, phòng giam mà Mặc Tu Nghiêu tìm cho hắn cũng là nơi đối diện với pháp trường, chỉ sợ tối hôm qua suốt cả đêm cũng có thể ngửi thấy được mùi máu tươi từ pháp trường bay tới.
Binh sĩ canh giữ ở dưới lầu không có ngăn trở Diệp Ly, Diệp Ly phất tay ngăn trở những người khác đi theo, chỉ mang theo Tần Phong và Lâm Hàn bước lên tiểu lâu. Chỉ một đêm không thấy, Long Dương đã hoàn toàn khác với ngày hôm qua. Lão nhân Long Dương nay đã 70 tuổi vốn còn khỏe mạnh lúc này sống lưng rốt cục trùng xuống. Trong một đêm trên mặt nếp nhăn càng nhiều, nhìn thoáng qua lại phảng phất như già đi mười mấy tuổi. Trên đầu mái tóc thưa thớt trắng xóa buông xõa lung tung, gương mặt già nua ánh mắt mờ đục lộ ra vẻ u ám.
Bất luận kẻ nào cũng đều có thể nhìn ra được, hiện tại Long Dương vô cùng thống khổ. Nỗi thống khổ của lão không liên quan thân thể, mà tim lão bị sự áy náy và hối hận giày vò. Lão đã là ông già 70 tuổi, đã sớm không còn tâm địa sắt đá, thiết huyết sát phạt như lúc còn trẻ nữa. Mắt thấy binh lính Tây Lăng bởi vì sai lầm của chính mình mà chết đi lão hận không thể dùng mạng của bản thân để chết thay.
“Khụ khụ. . . Định Vương Phi?” Nghe được tiếng bước chân lên lầu, Long Dương có chút khó khăn xoay người lại. Liền thấy ở cửa thang lầu là một nữ tử trẻ tuổi, mặc một chiếc áo xanh xinh đẹp, không có châu hoàn thúy nhiễu phục trang đẹp đẽ, không có cẩm tú hoa đoạn quý khí ung dung. Dung nhan thanh lệ trầm tĩnh dường như còn mang theo một loại uy nghi mà các khuê tú với các quý phụ tầm thường không theo kịp. Long Dương không nghĩ tới, Định Vương Phi danh dương thiên hạ lại là một nữ tử trẻ tuổi nhìn chưa tới hai mươi, nhưng ở Biện thành này, nữ tử có thể có được khí thế và sự bình thản như vậy, cũng chỉ có Định Quốc Vương phi.
Diệp Ly gật đầu, nhẹ giọng nói: “Long Dương tướng quân, hạnh ngộ.”
Long Dương cười khổ, “Bại binh, có gì mà nói hạnh ngộ. Hôm qua. . . Đa tạ Vương Phi cứu tính mạng của dân chúng Biện thành.”
“Ta cũng không phải là vì dân chúng Biện thành,” Diệp Ly đi tới chiếc ghế cách Long Dương không xa ngồi xuống, nhàn nhạt trả lời. Long Dương lắc đầu nói: “Bất kể là vì cái gì, Vương Phi cứu bọn họ là sự thật. Lão phu. . . Lão phu già rồi nên hồ đồ, suýt nữa đưa những dân chúng vô tội này vào tử địa, lão phu tự nhiên muốn tạ ơn Vương Phi.” Vừa nói, Long Dương đứng dậy hướng về phía Diệp Ly lạy một cái. Lão đã là người chết , cũng xem nhẹ những thứ danh lợi phù hoa kia. Quỳ lạy một nữ tử nhìn qua chưa tới hai mươi cũng không có gì là mất mặt mũi.
Diệp Ly ngẩn ra, nhìn thoáng qua Tần Phong, Trác Tĩnh đứng bên cạnh. Hai người vội vàng tiến lên một trái một phải đỡ Long Dương dậy sau đó đưa đến ghế ngồi lúc trước. Long Dương ngồi xuống thở dốc một hơi, mới nhìn Diệp Ly nói: ” Lúc này Vương Phi tới đây, là có gì muốn nói với lão phu?” Tinh thần và thể lực của Long Dương đều hết sức không tốt, không chỉ có mấy ngày nay lao lực mỏi mệt, mà tối ngày hôm qua suốt cả đêm khai chiến, nhìn ra pháp trường ngoài cửa sổ không có chợp mắt càng làm cho một ông già hơn 70 tuổi rất mỏi mệt. Cho dù Mặc gia quân không có đả thương đến Long Dương, thậm chí cơm canh cũng không hề lạnh nhạt, nhưng sắc mặt và thân thể Long Dương vẫn trở nên cực kỳ suy yếu.
Diệp Ly gật đầu, trầm ngâm chốc lát mới nói: “Chu Diễm tướng quân, còn có Chu Lăng cũng đã chết trận.”
Long Dương có chút bất đắc dĩ cười khổ nói: “Cái này. . . Ta đã sớm dự liệu đến. Chu Diễm nén nhịn cả đời, bị đè nén hai mươi năm có thể chết trận trên sa trường, đối với hắn mà nói là chuyện tốt. Hắn còn may mắn hơn ta. Chẳng qua đáng tiếc cho tiểu tử Chu Lăng kia. . . Tiểu tử kia mới mười tuổi đã bị tổ phụ hắn ném tới Tĩnh Quốc quân. Bạt mạng mười mấy năm mới nhận được đại quyền thống lĩnh Tĩnh Quốc quân, thật không nghĩ đến. . . . . .” Lắc đầu thở dài, Long Dương nhìn Diệp Ly nói: “Ban đầu nghe nói Vương Phi một mình đánh bại vài chục vạn quân của Lôi Chấn Đình. Chúng ta chỉ cho rằng Lôi Chấn Đình ngang ngược kiêu ngạo trong mắt không nhìn đến người mới có một lần bại này, hôm nay xem ra cũng là trong mắt lão phu không có người rồi. Vương Phi quả nhiên không hề thua kém một đời danh tướng, chỉ là. . . Ngắn ngủn mấy ngày đã có thể tìm được Tĩnh Quốc quân, lão phu liền bội phục không dứt.”
“Chút tài mọn thôi, tướng quân quá khen rồi.”
Trên tiểu lâu trầm mặc chốc lát, Long Dương mới hỏi nói: “Chu Diễm chết thế nào?”
“Chu lão tướng quân. . . Là sau khi thành bị phá nhảy xuống thành hi sinh cho tổ quốc.” Diệp Ly thấp giọng nói.
“Tốt. . . Chết có ý nghĩa cũng không có gì tiếc nuối.” Long Dương gật đầu. Nhìn Diệp Ly nói: “Thật ra thì, cho dù hôm nay Vương Phi không đến thì lão phu cũng muốn gặp Vương Phi.” Diệp Ly trầm giọng nói: “Long Dương tướng quân có lời gì xin cứ nói.” Long Dương thở dài một tiếng, nhìn ra phía pháp trường trống trải ngoài cửa sổ cách đó không xa nói: “Nói vậy Vương Phi cũng đã được nghe nói, lão phu lúc còn trẻ cũng lòng dạ độc ác, giết người không chớp mắt.” Diệp Ly gật đầu nói: “Không sai, danh tiếng Long Dương tướng quân sát thần Tây Vực không chỉ danh chấn Tây Vực, mà ngay cả Trung Nguyên cũng hiếm có người không biết đến.”
Long Dương lắc lắc đầu nói: “Cái gì mà sát thần Tây Vực, lão phu lúc còn trẻ không tin trời không tin thần cũng không tin mệnh, cuồng vọng tạo ra không ít sát nghiệt. Hơn hai mươi năm nay nhàn rỗi mới vừa biết lúc trước là sai lầm. Chẳng qua là trăm triệu lần không nghĩ tới. . . Lão phu một thân sát nghiệt, thế nhưng lại ứng lúc về già. Lão phu một thân này, trung niên tang vợ tuổi già lại càng không có con cái, một thân một mình, cũng có mấy phần nguyên nhân .”
Diệp Ly trầm mặc chốc lát, giương mắt nhìn Long Dương mở miệng nói: “Bản phi hiểu ý tứ của Long Dương tướng quân.”
Long Dương gật đầu” Mặc dù lão phu đã già, nhưng cũng có mấy phần con mắt nhìn người. Vương Phi trời sinh tính bình thản không phải là người thích chém giết. Nhưng Định Vương người này. . . mặc dù lão phu chỉ có vài lần gặp mặt, nhưng Định Vương mi vũ nhìn như bình tĩnh đạm mạc, kì thực là mày kiếm như đao, đáy mắt ẩn tự sát khí, chỉ sợ chẳng phải điềm lành. Nghe nói Vương Phi xuất thân thư hương danh môn Đại Sở, cũng biết hai quân giao chiến khó tránh khỏi thương vong. Nhưng tùy ý lạm sát dân chúng vô tội, người làm trời nhìn.” Diệp Ly cau mày, đáy mắt mang theo một chút không đồng ý, thản nhiên nói: “Long Tướng quân, Vương gia cũng không có đả thương đến một dân chúng bình thường của Biện thành.”
Nhìn Diệp Ly không vui, Long Dương cười một tiếng gật đầu nói: “Cho nên lão phu mới tạ ơn Vương Phi. Nếu không phải có Vương Phi, chỉ sợ Biện thành lúc này đã máu chảy thành sông, oan hồn gào khóc không nghỉ.”
Diệp Ly nhíu mày, hỏi: “Long Dương tướng quân rốt cuộc muốn nói gì với Bản phi?”
Long Dương nhìn chằm chằm Diệp Ly, trầm giọng nói: “Xin Vương Phi khuyên can Định Vương nhiều hơn. Trên chiến trường chết bao nhiêu đều là thiên mệnh. Nhưng ngoài chiến trường giết người vô tội thì không phải như thế nữa.” trong lòng Diệp Ly hơi động một chút, bình tĩnh nhìn Long Dương. Long Dương quay đầu lại nhìn bên ngoài cửa sổ, thần sắc buồn bã, “Nhân chi tương tử, kỳ ngôn dã thiện*. Lão phu nói lời này không phải vì Tây Lăng, mà thuần túy là đúc rút nửa đời cuả lão phu. Nếu để cho máu tanh nhiễm lên hai mắt, cuối cùng sẽ có một ngày sẽ bị máu tanh che đậy kín tim mình. Chiến trường, từ xưa đến nay chính là một nơi có thể biến người sống thành ác quỷ.”
*Trích từ một câu nói trong luận ngữ: “Điểu chi tương tử, kỳ minh dã ai; nhân chi tương tử, kỳ ngôn dã thiện” – con chim sắp chết, tiếng kêu bi ai, con người sắp chết, chỉ nói điều tốt lành.
Diệp Ly hạ mắt, nhưng trong lòng thì suy nghĩ lung tung. Nàng hiểu ý của Long Dương, chiến trường đúng là một nơi dễ dàng đẩy ác niệm trong lòng cao lên đến cực điểm. Diệp Ly vẫn biết, Mặc Tu Nghiêu cũng không phải là người như bề ngoài kia. Vô luận là ôn hòa hữu lễ, bình thản lạnh lùng lúc đầu. Hay là thỉnh thoảng tùy hứng hồ nháo, khoan thai lúc sau. Một người đã từng bị thương tổn cùng với đả kích trầm trọng như vậy, một người chịu nhục nhiều năm như vậy thậm chí tính cách có thể hoàn toàn thay đổi, trong lòng làm sao có thể bình tĩnh thản nhiên như vậy, ít nhất nếu như đổi lại là nàng thì nàng tuyệt đối làm không được.
Trong lòng Mặc Tu Nghiêu có cừu hận, nhưng hắn có thể kiềm chế cừu hận xuống. Trong lòng hắn có hận, nhưng hắn cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn Mặc Cảnh Kỳ ở trước mặt mình chết đi, không có bất kỳ hành động trả thù nào. Cái này rất dễ dàng làm cho người ta cảm thấy cừu hận của hắn cũng không sâu sắc lắm, hoặc nói lòng dạ hắn trống trải đã dần dần buông lỏng ra. Nhưng Diệp Ly lại biết, cho tới bây giờ Mặc Tu Nghiêu đều không phải là một người lòng dạ khoan dung lấy ơn báo oán.
Lần này, Mặc Tu Nghiêu đột nhiên bộc phát thật ra cũng không hợp lý, Long Dương lấy dân chúng Đại Sở dân chúng làm bia thịt quả thật không đúng, nhưng nếu là người bình thường muốn làm hẳn bắt được Long Dương rồi dùng thiên đao vạn quả để phát tiết tức giận trong lòng. Nhưng Mặc Tu Nghiêu lại muốn Long Dương sống, nhìn tận mắt binh lính Tây Lăng, thậm chí dân chúng Tây Lăng chết đi, hắn muốn Long Dương sống không bằng chết. Dường như hắn không phải chỉ cảm thấy tức giận đối với hành động của Long Dương, mà là hắn hận Long Dương, cực hạn oán hận. Nhưng trên thực tế, Long Dương và Mặc Tu Nghiêu không có cừu hận, trên chiến trường chém giết thì nói gì tới cừu hận.
Những thứ này Long Dương đã nhìn ra, dĩ nhiên Diệp Ly cũng có thể suy nghĩ cẩn thận. Cho nên, Long Dương đang hối hận. Lão không phải thật sự hối hận mình ban đầu mang dân chúng làm bia thịt, mà hối hận hành động của mình thế nhưng đã mang sát ý trong lòng Mặc Tu Nghiêu ra, thậm chí có thể buông thả trở thành một ma quỷ thích giết chóc.
Diệp Ly nhìn ông già trước mắt nét mặt già nua nhưng tràn đầy lo lắng, nghiêm mặt nói: “Chàng sẽ không trở thành người như vậy, chàng sẽ rất tốt.”
Long Dương gật đầu, nói: “Lão phu tin tưởng Vương Phi có thể làm được, có thể có thê tử như Định Vương Phi, là phúc phận của Định Vương.” Diệp Ly thản nhiên cười, nhẹ giọng nói: “Có thể gặp phải hắn, cũng là phúc phận của ta.” Ai là phúc phận của ai thật ra thì cũng không trọng yếu. Nhưng Diệp Ly tin tưởng Mặc Tu Nghiêu chính là nhân duyên thuộc về mình. Cho dù cõi đời này có thể còn có người tuấn mỹ hơn Mặc Tu Nghiêu, có quyền thế và năng lực hơn Mặc Tu Nghiêu, nhưng mà, Mặc Tu Nghiêu cũng chỉ có một.
Nói đến chỗ này, hai người nhìn nhau cười một tiếng. Không khí trong tiểu lâu khó được bình thản, không giống như hai bên địch ta.
Diệp Ly đang muốn mở miệng, lầu dưới truyền đến một trận bước chân vững vàng. Đứng ở cửa cầu thang, Tần Phong hướng lầu dưới nhìn thoáng qua, hướng về phía Diệp Ly làm dấu hiệu. Diệp Ly đứng dậy đi tới cửa cầu thang, người từ lầu dưới đi lên cũng đã đi lên lầu, thấy Diệp Ly hơi ngẩn ra, mỉm cười nói: “A Ly.”
Diệp Ly vươn tay cầm tay Mặc Tu Nghiêu kéo hắn đi vào tiểu lâu, mỉm cười nói: “Sao chàng tới đây rồi?” Mặc Tu Nghiêu cúi đầu nhìn nàng, nhẹ giọng nói: “Xử lý xong công sự, đang muốn dẫn nàng đi xung quanh nhìn một chút. Bọn họ nói nàng ra ngoài.” Diệp Ly cười nói: “Buổi sáng nhàn rỗi không có chuyện gì đi ra ngoài một chút, vừa lúc tới bái phỏng Long Tướng quân. Sáng sớm đã bận rộn, ngồi xuống nghỉ ngơi một chút nhé?”
Thấy Long Dương ngồi ở cửa sổ, Mặc Tu Nghiêu rủ mắt xuống, trong con ngươi khẽ xẹt qua một tia lãnh ý, nhưng cũng không làm trái với ý tứ của Diệp Ly. Tùy ý nàng lôi kéo mình ngồi xuống bên cạnh. Hai người ngày hôm qua còn hận không được ngươi chết ta sống ngồi cùng một chỗ tự nhiên cũng không có cái gì để nói. Mặc Tu Nghiêu cũng không có ý muốn nói chuyện với Long Dương, chỉ coi lão ta không tồn tại lôi kéo tay Diệp Ly nhẹ giọng hỏi: “A Ly có muốn đi nơi nào không? Hai ngày nữa chúng ta sẽ phải lên đường rồi. Nghe nói Biện thành có vài chỗ đáng xem đấy.”
Diệp Ly cười nói: “Chàng cảm thấy nơi nào tốt, thì chúng ta đi xem một chút cũng được. Ta nhớ được, thư viện Long Sơn ở bên trong thành?”
Mặc Tu Nghiêu khẽ cau mày, có chút không vui gật đầu nói: “Đúng, đáng tiếc mấy phu tử nổi danh của thư viện Long Sơn cũng bị Lôi Đằng Phong mang đi rồi. Chỉ để lại mấy văn nhân, cũng có một chút sách cổ bọn họ chưa kịp mang đi, A Ly có thể xem một chút, có gì quay đầu cho người ta mang trở về cho ngoại tổ phụ và mấy cậu.”
Diệp Ly cười khẽ nói: “Vẫn là chàng nghĩ chu đáo. Nhưng. . . chỉ cần chọn mấy thứ ngoại tổ phụ bọn họ thích là được rồi. Còn dư lại vẫn nên để ở Biện thành đi. Sau này còn tác dụng.” Cái tác dụng dĩ nhiên không phải là trả lại cho người ở thư viện Long Sơn, nếu Mặc gia quân đã chiếm Biện thành, muốn lâu dài thống trị xuống không có khả năng không có dân chúng. Mặc dù hiện giờ Mặc Tu Nghiêu đuổi dân chúng toàn bộ Biện thành đi, nhưng tương lai nơi này tất nhiên vẫn phải có người. Thư viện Long Sơn là một trong ba thư viện lớn nhất thiên hạ, nếu như khôi phục được, đối với việc cai trị của Định Vương Phủ cũng rất có chỗ tốt.
Mặc Tu Nghiêu cũng hiểu ý của Diệp Ly, khẽ mĩm cười nói: “A Ly nói gì cũng đúng. Nhưng nếu A Ly có hứng thú với thư viện Long Sơn. . . Trong Biện thành cũng còn có một người tí nữa ta cho người dẫn đến gặp A Ly là được.” Diệp Ly có chút bất đắc dĩ, cái gì gọi là nàng có hứng thú với thư viện Long Sơn? Có điều nàng hơi có hứng thú với lời nói của Mặc Tu Nghiêu, đôi mi thanh tú khẽ nhướn, hỏi: ” Thư viện Long sơn còn có người lưu lại Biện thành không có rời đi?”
Mặc Tu Nghiêu nhướng mày cười nói: “Sơn trưởng của thư viện Long Sơn, Tú Đình tiên sinh Trần Tú Phu.”
Nghe vậy, không chỉ Diệp Ly mà ngay cả Long Dương cũng kinh ngạc. Danh hiệu của Tú Đình tiên sinh không có danh truyền đi khắp các nước như Thanh Vân tiên sinh và Từ gia, nhưng điều này cũng không nghĩa là tài hoa của Tú Đình tiên sinh này thua kém Thanh Vân tiên sinh bao nhiêu. Chẳng qua là so với Đại Sở, Tây Lăng xưa nay cũng là sùng võ khinh văn. Văn nhân nhã sĩ không nhiều bằng Đại Sở, địa vị của văn nhân thanh lưu cũng không cao bằng ở Đại Sở. Mà vị Tú Đình tiên sinh cũng quả thật không giao thiệp với triều đình, chẳng qua là chuyên tâm giáo thư dục nhân, chỉ nhìn lấy Tây Lăng trong mắt người Trung Nguyên cũng là một đám man di thiếu văn minh như Nam Chiếu Bắc Nhung, nhưng lại có thể coi thư viện Long Sơn là một trong ba thư viện lớn nhất đương thời cũng đủ để nói rõ được tài hoa cùng học thức của vị Tú Đình tiên sinh này. Hơn nữa thư viện Long Sơn không giống như thư viện Ly Sơn cổ xưa truyền thừa, mà thư viện Long Sơn này là một tay Tú Đình tiên sinh phát triển lên.
” Làm sao vị tiên sinh này sẽ còn ở Biện thành? Bây giờ vẫn còn sao?” Diệp Ly ngạc nhiên nói.
Mặc Tu Nghiêu gật đầu cười nói: “Đương nhiên.” Cho dù hắn rất muốn giết sạch mọi người trong Biện thành, cũng không có thật mất đi lý trí. Hạng người gì không thể giết hay không thể để lại hắn cũng biết. Mà trong Biện thành, người có giá trị như vậy cũng chỉ le que mấy người. Ngay từ lúc Biện thành còn chưa công phá, Mặc Tu Nghiêu cũng đã hạ lệnh Kỳ Lân khống chế bọn họ lại rồi, coi như là muốn đi trước cũng đi không được, “Chúng ta đi nhìn một chút có được không?” Mặc Tu Nghiêu nhẹ giọng hỏi: “Nghe nói vị tiên sinh kia rất có thể làm ầm ĩ.”
Diệp Ly đi theo đứng dậy, thời gian bọn họ dừng lại ở Biện thành không nhiều lắm, đương nhiên muốn tận dụng thời gian đi xem một chút.
Mặc Tu Nghiêu buông tay Diệp Ly, mỉm cười nói: “Ta còn có mấy câu nói muốn cùng Long Dương tướng quân nói, A Ly đi xuống trước chờ ta được không?”
Diệp Ly nhìn thoáng qua Long Dương đang ngồi trước cửa sổ, gật đầu ôn nhu nói: “Ta ở dưới lầu chờ chàng.”
Cho đến khi tiếng bước chân xuống lầu hoàn toàn biến mất, Mặc Tu Nghiêu mới xoay đầu lại nhìn về phía Long Dương bên cửa sổ. Trên mặt ý cười ôn hòa đã sớm biến mất, con ngươi âm trầm mang theo bén nhọn phong mang cùng sát khí, “Còn để cho Bản vương nghe được ngươi nói nhảm với A Ly, nhất định Bản vương sẽ khiến ngươi hối hận không kịp!”
Mặc dù hắn không nghe thấy Long Dương cùng A Ly nói cái gì, nhưng mới vừa rồi lúc hắn đi lên thấy A Ly nhìn mình, trong thần sắc thoáng qua một tia lo lắng, không tránh được ánh mắt của Mặc Tu Nghiêu. Tất nhiên Long Dương đã nói với A Ly mấy lời không nên nói, mới có thể khiến cho A Ly cảm thấy lo lắng.
Long Dương bình tĩnh nhìn hắn, đã không còn bộ dạng đau đớn tê tâm liệt phế và oán hận của ngày hôm qua, nhàn nhạt cười nói: “Có thể có một Vương Phi như vậy, Định Vương thật là một người có phúc khí.”
Mặc Tu Nghiêu hừ lạnh một tiếng, đôi mắt âm hàn dò xét hắn. Long Dương lắc đầu cười nói: “Vương gia không cần lo lắng, lão phu có thể nói gì với Vương Phi? Chỉ tùy tiện hàn huyên một chút thôi. Huống chi. . . Sau này cũng không cần chào tạm biệt . . .” Nói đến chỗ này, Long Dương có chút phiền muộn thở dài.
Mặc Tu Nghiêu bình tĩnh ngó chừng Long Dương một hồi lâu, bỗng nhiên thấp giọng cười, “Long Dương, không cần trông cậy Lôi Chấn Đình có thể trở về tới. Cho dù trở lại hắn cũng cứu không được Tây Lăng. Bản vương ở trên biên cảnh đã thả bốn mươi vạn đại quân chờ hắn đấy. Còn có vài chục vạn tinh binh của Nam Chiếu, ngươi đoán xem các nơi quân coi giữ có rãnh rỗi mà trở lại cứu viện binh hay không? Còn có năm đó mấy nước nhỏ Tây Vực bị ngươi chèn ép, ngươi đoán bọn họ có thể hay không thừa cơ hội này báo thù? Tây Lăng. . . đã không còn cách vãn hồi rồi!”
Long Dương ngơ ngẩn, thật lâu mới phục hồi tinh thần lại rốt cục bất đắc dĩ nở nụ cười, tiếng cười vô cùng thê lương và sa sút tinh thần, “Không hổ là Định Vương, mấy năm trù tính. . . Quả nhiên đã không ra tay thì thôi, vừa ra tay đã không giống người phàm. Thôi. . . Lão phu già rồi, cũng nên chết. Sự tình từ nay về sau. . . Lão phu cũng không xen vào rồi. . . Định Vương, thỉnh. . . . . .”
Đại môn lầu dưới, thấy Mặc Tu Nghiêu bước chậm đi ra ngoài, Diệp Ly mỉm cười nghênh đón. Mặc Tu Nghiêu đưa tay vòng lấy cái eo mảnh khảnh của nàng, thấp giọng nói: ” Ngay bây giờ chúng ta sẽ đi bái phỏng Tú Đình tiên sinh à?” Diệp Ly nháy mắt, có chút lo lắng hỏi, “Tú Đình tiên sinh thật sự sẽ không đuổi chúng ta ra ngoài chứ?” Văn nhân luôn có mấy phần ngông nghênh, chuyện lần này Mặc Tu Nghiêu làm ở Biện thành, đừng nói đuổi bọn họ ra, chỉ sợ Tú Đình tiên sinh trực tiếp giơ dao găm hướng về phía hắn, Diệp Ly cũng sẽ không cảm thấy ngoài ý muốn đấy.
Mặc Tu Nghiêu hừ nhẹ một tiếng, ôm Diệp Ly đi về phía trước, “Hắn dám?”
Diệp Ly quay đầu lại nhìn một cái cửa sổ tiểu lâu phía sau còn đang mở hỏi: “Chàng nói cái gì với Long Dương tướng quân rồi? Tính toán xử trí hắn như thế nào?”
Ánh mắt Mặc Tu Nghiêu lóe lên, nhàn nhạt cười nói: “Để cho sau này hắn không nên ở trước mặt A Ly nói hưu nói vượn, A Ly không cần lo lắng cho ta.”
Diệp Ly ngẩn ra, đưa tay cầm lấy bàn tay đang ôm lấy ngang hông mình nhẹ giọng nói: “Ta không lo lắng, vô luận như thế nào chúng ta cũng sẽ ở cùng nhau.” Mặc Tu Nghiêu mới hòa hoãn, nụ cười trên mặt càng thêm dịu dàng, “A Ly yên tâm, Bản vương mới không có hứng thú so đo cùng một lão đầu tử sắp chết. Chỉ cần hắn không làm khó, Bản vương không để ý tới hắn là được.”
Diệp Ly mỉm cười nói: “Trong mắt ta chẳng lẽ chàng lại không quan trọng hơn hắn ta sao? Tu Nghiêu, ta cũng không thèm để ý chàng xử trí hắn như thế nào.” Thân là quân nhân, Long Dương một lòng vì nước quả nhiên đáng để nàng kính nể, nhưng là Long Dương một thân nợ máu, cộng thêm chuyện lần này gây ra ở Biện thành, cho dù Mặc Tu Nghiêu xử tử hắn, nàng cũng sẽ không nói gì. Một đời danh tướng chết đi cố nhiên làm cho người ta tiếc hận, nhưng Long Dương cũng không coi là vô tội.
Hai người càng lúc càng xa, cho đến khi phía sau có binh lính đuổi theo, mang theo chút ít thở dốc nói: “Vương gia, Vương Phi, Long Dương nhóm lửa tự thiêu.”
Diệp Ly ngẩn ra, “Chuyện gì xảy ra?” Quay đầu lại, chỗ bọn họ đang đứng đã sớm không nhìn thấy tiểu lâu Long Dương bị nhốt. Nhưng cái hướng kia vẫn có thể nhìn thấy nồng đậm sương khói.
Binh lính dừng xuống, nói: “Long Dương tướng quân tưới rượu vào trên người mình, nhóm lửa tự thiêu.”
Sáng sớm, Biện thành đã khôi phục lại vẻ tự nhiên bình thản thường ngày, chẳng qua là không bao giờ … còn có thể khôi phục lại phồn hoa cùng với huyên náo ngày trước. Đầu đường vắng vẻ trừ binh sĩ Mặc gia quân tuần tra ra, không có tiếng rao của người bán hàng rong, không có tửu lâu cửa tiệm hai bên đường mở cửa đón khách. Biện thành rộng lớn như thế càng lộ ra vẻ vô cùng thanh tịnh và trống trải.
Sáng sớm Mặc Tu Nghiêu đã bị đám người Trương Khởi Lan thỉnh đi thư phòng, Diệp Ly thừa dịp chỗ trống mang theo Trác Tĩnh, Lâm Hàn và Tần Phong ở trong thành đi dạo một chút, nhìn đường cái vắng lặng trầm mặc chốc lát hỏi: “Ngày hôm qua ở pháp trường, những người đó. . . . . . .” Ba người Tần Phong liếc nhau một cái, Tần Phong nói: “Khởi bẩm Vương Phi, Vương gia hạ lệnh trục xuất tất cả dân chúng khỏi Biện thành.”
Nghe vậy, trong lòng Diệp Ly khẽ thở phào nhẹ nhõm. Bất kể thế nào thì không có thật sự tàn sát hàng loạt dân chúng trong thành là tốt rồi.
“Toàn bộ trục xuất khỏi biện thành? Những người đó đi đâu vậy?” Suy nghĩ một chút, Diệp Ly hỏi. Tần Phong nói: “Nhặt về một cái mạng, đi chỗ nào cũng được mà. Có điều. . . Lôi Đằng Phong binh bại chỉ còn lại có hai ba vạn người rút về phía tây, những thứ dân chúng kia cũng đi về hướng đó, chỉ sợ có không ít người cũng sẽ bị Lôi Đằng Phong thu vào trong quân, đến lúc đó lên chiến trường. . . . . .”
Diệp Ly thản nhiên nói: “Lên chiến trường chính là địch nhân. Đem tin tức Long Dương ở Biện thành dùng dân chúng Đại Sở làm bia thịt truyền đi. Truyền khoa trương một chút cũng không sao.” Ba người nghi ngờ nhìn Diệp Ly, Diệp Ly nói: “Chuyện những tù binh kia, còn có Vương gia muốn giết bình dân khẳng định giấu diếm không được. Có cái này làm lý do, đối với danh tiếng Vương gia và Mặc gia quân sẽ khá một chút.” Tin tức Long Dương ở trên đầu thành dùng người Đại Sở làm bia thịt vừa truyền ra, hành động của Mặc Tu Nghiêu có thể trở nên tương đối dễ hiểu. Vô luận nói là báo thù cũng tốt, nhất thời xúc động phẫn nộ cũng tốt, sẽ tương đối dễ dàng làm cho người ta quên đi hành động của Mặc Tu Nghiêu, huống chi, cuối cùng không phải Định Vương cũng không có tàn sát hàng loạt dân trong thành hay sao.
Trác Tĩnh lên tiếng đi làm việc, Diệp Ly mang theo Tần Phong, Lâm Hàn tiếp tục đi về phía trước, “Long Dương ở chỗ nào?”
Tần Phong do dự một chút rồi nói: “Đang ở trong đại lao thành Tây, Vương gia lệnh cho trọng binh canh chừng.”
“Đi xem một chút.” Diệp Ly nhẹ giọng nói.
Mặc Tu Nghiêu quả nhiên là hận độc Long Dương, chỗ nhốt Long Dương cũng không phải là đại lao chắc chắn gì. Mà là một gian tiểu lâu đối mặt với pháp trường thành tây. Từ cửa sổ của tiểu lâu nhìn lại, là có thể thấy pháp trường ngoài thành. Tối hôm qua ngoài thành ở pháp trường đã giết bao nhiêu người không có ai biết. Nhưng Long Dương nhất định biết đến, bởi vì từ đầu tới đuôi lão cũng bị ép buộc nhìn những tù binh kia chết đi. Cho dù là hành hình xong rồi, phòng giam mà Mặc Tu Nghiêu tìm cho hắn cũng là nơi đối diện với pháp trường, chỉ sợ tối hôm qua suốt cả đêm cũng có thể ngửi thấy được mùi máu tươi từ pháp trường bay tới.
Binh sĩ canh giữ ở dưới lầu không có ngăn trở Diệp Ly, Diệp Ly phất tay ngăn trở những người khác đi theo, chỉ mang theo Tần Phong và Lâm Hàn bước lên tiểu lâu. Chỉ một đêm không thấy, Long Dương đã hoàn toàn khác với ngày hôm qua. Lão nhân Long Dương nay đã 70 tuổi vốn còn khỏe mạnh lúc này sống lưng rốt cục trùng xuống. Trong một đêm trên mặt nếp nhăn càng nhiều, nhìn thoáng qua lại phảng phất như già đi mười mấy tuổi. Trên đầu mái tóc thưa thớt trắng xóa buông xõa lung tung, gương mặt già nua ánh mắt mờ đục lộ ra vẻ u ám.
Bất luận kẻ nào cũng đều có thể nhìn ra được, hiện tại Long Dương vô cùng thống khổ. Nỗi thống khổ của lão không liên quan thân thể, mà tim lão bị sự áy náy và hối hận giày vò. Lão đã là ông già 70 tuổi, đã sớm không còn tâm địa sắt đá, thiết huyết sát phạt như lúc còn trẻ nữa. Mắt thấy binh lính Tây Lăng bởi vì sai lầm của chính mình mà chết đi lão hận không thể dùng mạng của bản thân để chết thay.
“Khụ khụ. . . Định Vương Phi?” Nghe được tiếng bước chân lên lầu, Long Dương có chút khó khăn xoay người lại. Liền thấy ở cửa thang lầu là một nữ tử trẻ tuổi, mặc một chiếc áo xanh xinh đẹp, không có châu hoàn thúy nhiễu phục trang đẹp đẽ, không có cẩm tú hoa đoạn quý khí ung dung. Dung nhan thanh lệ trầm tĩnh dường như còn mang theo một loại uy nghi mà các khuê tú với các quý phụ tầm thường không theo kịp. Long Dương không nghĩ tới, Định Vương Phi danh dương thiên hạ lại là một nữ tử trẻ tuổi nhìn chưa tới hai mươi, nhưng ở Biện thành này, nữ tử có thể có được khí thế và sự bình thản như vậy, cũng chỉ có Định Quốc Vương phi.
Diệp Ly gật đầu, nhẹ giọng nói: “Long Dương tướng quân, hạnh ngộ.”
Long Dương cười khổ, “Bại binh, có gì mà nói hạnh ngộ. Hôm qua. . . Đa tạ Vương Phi cứu tính mạng của dân chúng Biện thành.”
“Ta cũng không phải là vì dân chúng Biện thành,” Diệp Ly đi tới chiếc ghế cách Long Dương không xa ngồi xuống, nhàn nhạt trả lời. Long Dương lắc đầu nói: “Bất kể là vì cái gì, Vương Phi cứu bọn họ là sự thật. Lão phu. . . Lão phu già rồi nên hồ đồ, suýt nữa đưa những dân chúng vô tội này vào tử địa, lão phu tự nhiên muốn tạ ơn Vương Phi.” Vừa nói, Long Dương đứng dậy hướng về phía Diệp Ly lạy một cái. Lão đã là người chết , cũng xem nhẹ những thứ danh lợi phù hoa kia. Quỳ lạy một nữ tử nhìn qua chưa tới hai mươi cũng không có gì là mất mặt mũi.
Diệp Ly ngẩn ra, nhìn thoáng qua Tần Phong, Trác Tĩnh đứng bên cạnh. Hai người vội vàng tiến lên một trái một phải đỡ Long Dương dậy sau đó đưa đến ghế ngồi lúc trước. Long Dương ngồi xuống thở dốc một hơi, mới nhìn Diệp Ly nói: ” Lúc này Vương Phi tới đây, là có gì muốn nói với lão phu?” Tinh thần và thể lực của Long Dương đều hết sức không tốt, không chỉ có mấy ngày nay lao lực mỏi mệt, mà tối ngày hôm qua suốt cả đêm khai chiến, nhìn ra pháp trường ngoài cửa sổ không có chợp mắt càng làm cho một ông già hơn 70 tuổi rất mỏi mệt. Cho dù Mặc gia quân không có đả thương đến Long Dương, thậm chí cơm canh cũng không hề lạnh nhạt, nhưng sắc mặt và thân thể Long Dương vẫn trở nên cực kỳ suy yếu.
Diệp Ly gật đầu, trầm ngâm chốc lát mới nói: “Chu Diễm tướng quân, còn có Chu Lăng cũng đã chết trận.”
Long Dương có chút bất đắc dĩ cười khổ nói: “Cái này. . . Ta đã sớm dự liệu đến. Chu Diễm nén nhịn cả đời, bị đè nén hai mươi năm có thể chết trận trên sa trường, đối với hắn mà nói là chuyện tốt. Hắn còn may mắn hơn ta. Chẳng qua đáng tiếc cho tiểu tử Chu Lăng kia. . . Tiểu tử kia mới mười tuổi đã bị tổ phụ hắn ném tới Tĩnh Quốc quân. Bạt mạng mười mấy năm mới nhận được đại quyền thống lĩnh Tĩnh Quốc quân, thật không nghĩ đến. . . . . .” Lắc đầu thở dài, Long Dương nhìn Diệp Ly nói: “Ban đầu nghe nói Vương Phi một mình đánh bại vài chục vạn quân của Lôi Chấn Đình. Chúng ta chỉ cho rằng Lôi Chấn Đình ngang ngược kiêu ngạo trong mắt không nhìn đến người mới có một lần bại này, hôm nay xem ra cũng là trong mắt lão phu không có người rồi. Vương Phi quả nhiên không hề thua kém một đời danh tướng, chỉ là. . . Ngắn ngủn mấy ngày đã có thể tìm được Tĩnh Quốc quân, lão phu liền bội phục không dứt.”
“Chút tài mọn thôi, tướng quân quá khen rồi.”
Trên tiểu lâu trầm mặc chốc lát, Long Dương mới hỏi nói: “Chu Diễm chết thế nào?”
“Chu lão tướng quân. . . Là sau khi thành bị phá nhảy xuống thành hi sinh cho tổ quốc.” Diệp Ly thấp giọng nói.
“Tốt. . . Chết có ý nghĩa cũng không có gì tiếc nuối.” Long Dương gật đầu. Nhìn Diệp Ly nói: “Thật ra thì, cho dù hôm nay Vương Phi không đến thì lão phu cũng muốn gặp Vương Phi.” Diệp Ly trầm giọng nói: “Long Dương tướng quân có lời gì xin cứ nói.” Long Dương thở dài một tiếng, nhìn ra phía pháp trường trống trải ngoài cửa sổ cách đó không xa nói: “Nói vậy Vương Phi cũng đã được nghe nói, lão phu lúc còn trẻ cũng lòng dạ độc ác, giết người không chớp mắt.” Diệp Ly gật đầu nói: “Không sai, danh tiếng Long Dương tướng quân sát thần Tây Vực không chỉ danh chấn Tây Vực, mà ngay cả Trung Nguyên cũng hiếm có người không biết đến.”
Long Dương lắc lắc đầu nói: “Cái gì mà sát thần Tây Vực, lão phu lúc còn trẻ không tin trời không tin thần cũng không tin mệnh, cuồng vọng tạo ra không ít sát nghiệt. Hơn hai mươi năm nay nhàn rỗi mới vừa biết lúc trước là sai lầm. Chẳng qua là trăm triệu lần không nghĩ tới. . . Lão phu một thân sát nghiệt, thế nhưng lại ứng lúc về già. Lão phu một thân này, trung niên tang vợ tuổi già lại càng không có con cái, một thân một mình, cũng có mấy phần nguyên nhân .”
Diệp Ly trầm mặc chốc lát, giương mắt nhìn Long Dương mở miệng nói: “Bản phi hiểu ý tứ của Long Dương tướng quân.”
Long Dương gật đầu” Mặc dù lão phu đã già, nhưng cũng có mấy phần con mắt nhìn người. Vương Phi trời sinh tính bình thản không phải là người thích chém giết. Nhưng Định Vương người này. . . mặc dù lão phu chỉ có vài lần gặp mặt, nhưng Định Vương mi vũ nhìn như bình tĩnh đạm mạc, kì thực là mày kiếm như đao, đáy mắt ẩn tự sát khí, chỉ sợ chẳng phải điềm lành. Nghe nói Vương Phi xuất thân thư hương danh môn Đại Sở, cũng biết hai quân giao chiến khó tránh khỏi thương vong. Nhưng tùy ý lạm sát dân chúng vô tội, người làm trời nhìn.” Diệp Ly cau mày, đáy mắt mang theo một chút không đồng ý, thản nhiên nói: “Long Tướng quân, Vương gia cũng không có đả thương đến một dân chúng bình thường của Biện thành.”
Nhìn Diệp Ly không vui, Long Dương cười một tiếng gật đầu nói: “Cho nên lão phu mới tạ ơn Vương Phi. Nếu không phải có Vương Phi, chỉ sợ Biện thành lúc này đã máu chảy thành sông, oan hồn gào khóc không nghỉ.”
Diệp Ly nhíu mày, hỏi: “Long Dương tướng quân rốt cuộc muốn nói gì với Bản phi?”
Long Dương nhìn chằm chằm Diệp Ly, trầm giọng nói: “Xin Vương Phi khuyên can Định Vương nhiều hơn. Trên chiến trường chết bao nhiêu đều là thiên mệnh. Nhưng ngoài chiến trường giết người vô tội thì không phải như thế nữa.” trong lòng Diệp Ly hơi động một chút, bình tĩnh nhìn Long Dương. Long Dương quay đầu lại nhìn bên ngoài cửa sổ, thần sắc buồn bã, “Nhân chi tương tử, kỳ ngôn dã thiện*. Lão phu nói lời này không phải vì Tây Lăng, mà thuần túy là đúc rút nửa đời cuả lão phu. Nếu để cho máu tanh nhiễm lên hai mắt, cuối cùng sẽ có một ngày sẽ bị máu tanh che đậy kín tim mình. Chiến trường, từ xưa đến nay chính là một nơi có thể biến người sống thành ác quỷ.”
*Trích từ một câu nói trong luận ngữ: “Điểu chi tương tử, kỳ minh dã ai; nhân chi tương tử, kỳ ngôn dã thiện” – con chim sắp chết, tiếng kêu bi ai, con người sắp chết, chỉ nói điều tốt lành.
Diệp Ly hạ mắt, nhưng trong lòng thì suy nghĩ lung tung. Nàng hiểu ý của Long Dương, chiến trường đúng là một nơi dễ dàng đẩy ác niệm trong lòng cao lên đến cực điểm. Diệp Ly vẫn biết, Mặc Tu Nghiêu cũng không phải là người như bề ngoài kia. Vô luận là ôn hòa hữu lễ, bình thản lạnh lùng lúc đầu. Hay là thỉnh thoảng tùy hứng hồ nháo, khoan thai lúc sau. Một người đã từng bị thương tổn cùng với đả kích trầm trọng như vậy, một người chịu nhục nhiều năm như vậy thậm chí tính cách có thể hoàn toàn thay đổi, trong lòng làm sao có thể bình tĩnh thản nhiên như vậy, ít nhất nếu như đổi lại là nàng thì nàng tuyệt đối làm không được.
Trong lòng Mặc Tu Nghiêu có cừu hận, nhưng hắn có thể kiềm chế cừu hận xuống. Trong lòng hắn có hận, nhưng hắn cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn Mặc Cảnh Kỳ ở trước mặt mình chết đi, không có bất kỳ hành động trả thù nào. Cái này rất dễ dàng làm cho người ta cảm thấy cừu hận của hắn cũng không sâu sắc lắm, hoặc nói lòng dạ hắn trống trải đã dần dần buông lỏng ra. Nhưng Diệp Ly lại biết, cho tới bây giờ Mặc Tu Nghiêu đều không phải là một người lòng dạ khoan dung lấy ơn báo oán.
Lần này, Mặc Tu Nghiêu đột nhiên bộc phát thật ra cũng không hợp lý, Long Dương lấy dân chúng Đại Sở dân chúng làm bia thịt quả thật không đúng, nhưng nếu là người bình thường muốn làm hẳn bắt được Long Dương rồi dùng thiên đao vạn quả để phát tiết tức giận trong lòng. Nhưng Mặc Tu Nghiêu lại muốn Long Dương sống, nhìn tận mắt binh lính Tây Lăng, thậm chí dân chúng Tây Lăng chết đi, hắn muốn Long Dương sống không bằng chết. Dường như hắn không phải chỉ cảm thấy tức giận đối với hành động của Long Dương, mà là hắn hận Long Dương, cực hạn oán hận. Nhưng trên thực tế, Long Dương và Mặc Tu Nghiêu không có cừu hận, trên chiến trường chém giết thì nói gì tới cừu hận.
Những thứ này Long Dương đã nhìn ra, dĩ nhiên Diệp Ly cũng có thể suy nghĩ cẩn thận. Cho nên, Long Dương đang hối hận. Lão không phải thật sự hối hận mình ban đầu mang dân chúng làm bia thịt, mà hối hận hành động của mình thế nhưng đã mang sát ý trong lòng Mặc Tu Nghiêu ra, thậm chí có thể buông thả trở thành một ma quỷ thích giết chóc.
Diệp Ly nhìn ông già trước mắt nét mặt già nua nhưng tràn đầy lo lắng, nghiêm mặt nói: “Chàng sẽ không trở thành người như vậy, chàng sẽ rất tốt.”
Long Dương gật đầu, nói: “Lão phu tin tưởng Vương Phi có thể làm được, có thể có thê tử như Định Vương Phi, là phúc phận của Định Vương.” Diệp Ly thản nhiên cười, nhẹ giọng nói: “Có thể gặp phải hắn, cũng là phúc phận của ta.” Ai là phúc phận của ai thật ra thì cũng không trọng yếu. Nhưng Diệp Ly tin tưởng Mặc Tu Nghiêu chính là nhân duyên thuộc về mình. Cho dù cõi đời này có thể còn có người tuấn mỹ hơn Mặc Tu Nghiêu, có quyền thế và năng lực hơn Mặc Tu Nghiêu, nhưng mà, Mặc Tu Nghiêu cũng chỉ có một.
Nói đến chỗ này, hai người nhìn nhau cười một tiếng. Không khí trong tiểu lâu khó được bình thản, không giống như hai bên địch ta.
Diệp Ly đang muốn mở miệng, lầu dưới truyền đến một trận bước chân vững vàng. Đứng ở cửa cầu thang, Tần Phong hướng lầu dưới nhìn thoáng qua, hướng về phía Diệp Ly làm dấu hiệu. Diệp Ly đứng dậy đi tới cửa cầu thang, người từ lầu dưới đi lên cũng đã đi lên lầu, thấy Diệp Ly hơi ngẩn ra, mỉm cười nói: “A Ly.”
Diệp Ly vươn tay cầm tay Mặc Tu Nghiêu kéo hắn đi vào tiểu lâu, mỉm cười nói: “Sao chàng tới đây rồi?” Mặc Tu Nghiêu cúi đầu nhìn nàng, nhẹ giọng nói: “Xử lý xong công sự, đang muốn dẫn nàng đi xung quanh nhìn một chút. Bọn họ nói nàng ra ngoài.” Diệp Ly cười nói: “Buổi sáng nhàn rỗi không có chuyện gì đi ra ngoài một chút, vừa lúc tới bái phỏng Long Tướng quân. Sáng sớm đã bận rộn, ngồi xuống nghỉ ngơi một chút nhé?”
Thấy Long Dương ngồi ở cửa sổ, Mặc Tu Nghiêu rủ mắt xuống, trong con ngươi khẽ xẹt qua một tia lãnh ý, nhưng cũng không làm trái với ý tứ của Diệp Ly. Tùy ý nàng lôi kéo mình ngồi xuống bên cạnh. Hai người ngày hôm qua còn hận không được ngươi chết ta sống ngồi cùng một chỗ tự nhiên cũng không có cái gì để nói. Mặc Tu Nghiêu cũng không có ý muốn nói chuyện với Long Dương, chỉ coi lão ta không tồn tại lôi kéo tay Diệp Ly nhẹ giọng hỏi: “A Ly có muốn đi nơi nào không? Hai ngày nữa chúng ta sẽ phải lên đường rồi. Nghe nói Biện thành có vài chỗ đáng xem đấy.”
Diệp Ly cười nói: “Chàng cảm thấy nơi nào tốt, thì chúng ta đi xem một chút cũng được. Ta nhớ được, thư viện Long Sơn ở bên trong thành?”
Mặc Tu Nghiêu khẽ cau mày, có chút không vui gật đầu nói: “Đúng, đáng tiếc mấy phu tử nổi danh của thư viện Long Sơn cũng bị Lôi Đằng Phong mang đi rồi. Chỉ để lại mấy văn nhân, cũng có một chút sách cổ bọn họ chưa kịp mang đi, A Ly có thể xem một chút, có gì quay đầu cho người ta mang trở về cho ngoại tổ phụ và mấy cậu.”
Diệp Ly cười khẽ nói: “Vẫn là chàng nghĩ chu đáo. Nhưng. . . chỉ cần chọn mấy thứ ngoại tổ phụ bọn họ thích là được rồi. Còn dư lại vẫn nên để ở Biện thành đi. Sau này còn tác dụng.” Cái tác dụng dĩ nhiên không phải là trả lại cho người ở thư viện Long Sơn, nếu Mặc gia quân đã chiếm Biện thành, muốn lâu dài thống trị xuống không có khả năng không có dân chúng. Mặc dù hiện giờ Mặc Tu Nghiêu đuổi dân chúng toàn bộ Biện thành đi, nhưng tương lai nơi này tất nhiên vẫn phải có người. Thư viện Long Sơn là một trong ba thư viện lớn nhất thiên hạ, nếu như khôi phục được, đối với việc cai trị của Định Vương Phủ cũng rất có chỗ tốt.
Mặc Tu Nghiêu cũng hiểu ý của Diệp Ly, khẽ mĩm cười nói: “A Ly nói gì cũng đúng. Nhưng nếu A Ly có hứng thú với thư viện Long Sơn. . . Trong Biện thành cũng còn có một người tí nữa ta cho người dẫn đến gặp A Ly là được.” Diệp Ly có chút bất đắc dĩ, cái gì gọi là nàng có hứng thú với thư viện Long Sơn? Có điều nàng hơi có hứng thú với lời nói của Mặc Tu Nghiêu, đôi mi thanh tú khẽ nhướn, hỏi: ” Thư viện Long sơn còn có người lưu lại Biện thành không có rời đi?”
Mặc Tu Nghiêu nhướng mày cười nói: “Sơn trưởng của thư viện Long Sơn, Tú Đình tiên sinh Trần Tú Phu.”
Nghe vậy, không chỉ Diệp Ly mà ngay cả Long Dương cũng kinh ngạc. Danh hiệu của Tú Đình tiên sinh không có danh truyền đi khắp các nước như Thanh Vân tiên sinh và Từ gia, nhưng điều này cũng không nghĩa là tài hoa của Tú Đình tiên sinh này thua kém Thanh Vân tiên sinh bao nhiêu. Chẳng qua là so với Đại Sở, Tây Lăng xưa nay cũng là sùng võ khinh văn. Văn nhân nhã sĩ không nhiều bằng Đại Sở, địa vị của văn nhân thanh lưu cũng không cao bằng ở Đại Sở. Mà vị Tú Đình tiên sinh cũng quả thật không giao thiệp với triều đình, chẳng qua là chuyên tâm giáo thư dục nhân, chỉ nhìn lấy Tây Lăng trong mắt người Trung Nguyên cũng là một đám man di thiếu văn minh như Nam Chiếu Bắc Nhung, nhưng lại có thể coi thư viện Long Sơn là một trong ba thư viện lớn nhất đương thời cũng đủ để nói rõ được tài hoa cùng học thức của vị Tú Đình tiên sinh này. Hơn nữa thư viện Long Sơn không giống như thư viện Ly Sơn cổ xưa truyền thừa, mà thư viện Long Sơn này là một tay Tú Đình tiên sinh phát triển lên.
” Làm sao vị tiên sinh này sẽ còn ở Biện thành? Bây giờ vẫn còn sao?” Diệp Ly ngạc nhiên nói.
Mặc Tu Nghiêu gật đầu cười nói: “Đương nhiên.” Cho dù hắn rất muốn giết sạch mọi người trong Biện thành, cũng không có thật mất đi lý trí. Hạng người gì không thể giết hay không thể để lại hắn cũng biết. Mà trong Biện thành, người có giá trị như vậy cũng chỉ le que mấy người. Ngay từ lúc Biện thành còn chưa công phá, Mặc Tu Nghiêu cũng đã hạ lệnh Kỳ Lân khống chế bọn họ lại rồi, coi như là muốn đi trước cũng đi không được, “Chúng ta đi nhìn một chút có được không?” Mặc Tu Nghiêu nhẹ giọng hỏi: “Nghe nói vị tiên sinh kia rất có thể làm ầm ĩ.”
Diệp Ly đi theo đứng dậy, thời gian bọn họ dừng lại ở Biện thành không nhiều lắm, đương nhiên muốn tận dụng thời gian đi xem một chút.
Mặc Tu Nghiêu buông tay Diệp Ly, mỉm cười nói: “Ta còn có mấy câu nói muốn cùng Long Dương tướng quân nói, A Ly đi xuống trước chờ ta được không?”
Diệp Ly nhìn thoáng qua Long Dương đang ngồi trước cửa sổ, gật đầu ôn nhu nói: “Ta ở dưới lầu chờ chàng.”
Cho đến khi tiếng bước chân xuống lầu hoàn toàn biến mất, Mặc Tu Nghiêu mới xoay đầu lại nhìn về phía Long Dương bên cửa sổ. Trên mặt ý cười ôn hòa đã sớm biến mất, con ngươi âm trầm mang theo bén nhọn phong mang cùng sát khí, “Còn để cho Bản vương nghe được ngươi nói nhảm với A Ly, nhất định Bản vương sẽ khiến ngươi hối hận không kịp!”
Mặc dù hắn không nghe thấy Long Dương cùng A Ly nói cái gì, nhưng mới vừa rồi lúc hắn đi lên thấy A Ly nhìn mình, trong thần sắc thoáng qua một tia lo lắng, không tránh được ánh mắt của Mặc Tu Nghiêu. Tất nhiên Long Dương đã nói với A Ly mấy lời không nên nói, mới có thể khiến cho A Ly cảm thấy lo lắng.
Long Dương bình tĩnh nhìn hắn, đã không còn bộ dạng đau đớn tê tâm liệt phế và oán hận của ngày hôm qua, nhàn nhạt cười nói: “Có thể có một Vương Phi như vậy, Định Vương thật là một người có phúc khí.”
Mặc Tu Nghiêu hừ lạnh một tiếng, đôi mắt âm hàn dò xét hắn. Long Dương lắc đầu cười nói: “Vương gia không cần lo lắng, lão phu có thể nói gì với Vương Phi? Chỉ tùy tiện hàn huyên một chút thôi. Huống chi. . . Sau này cũng không cần chào tạm biệt . . .” Nói đến chỗ này, Long Dương có chút phiền muộn thở dài.
Mặc Tu Nghiêu bình tĩnh ngó chừng Long Dương một hồi lâu, bỗng nhiên thấp giọng cười, “Long Dương, không cần trông cậy Lôi Chấn Đình có thể trở về tới. Cho dù trở lại hắn cũng cứu không được Tây Lăng. Bản vương ở trên biên cảnh đã thả bốn mươi vạn đại quân chờ hắn đấy. Còn có vài chục vạn tinh binh của Nam Chiếu, ngươi đoán xem các nơi quân coi giữ có rãnh rỗi mà trở lại cứu viện binh hay không? Còn có năm đó mấy nước nhỏ Tây Vực bị ngươi chèn ép, ngươi đoán bọn họ có thể hay không thừa cơ hội này báo thù? Tây Lăng. . . đã không còn cách vãn hồi rồi!”
Long Dương ngơ ngẩn, thật lâu mới phục hồi tinh thần lại rốt cục bất đắc dĩ nở nụ cười, tiếng cười vô cùng thê lương và sa sút tinh thần, “Không hổ là Định Vương, mấy năm trù tính. . . Quả nhiên đã không ra tay thì thôi, vừa ra tay đã không giống người phàm. Thôi. . . Lão phu già rồi, cũng nên chết. Sự tình từ nay về sau. . . Lão phu cũng không xen vào rồi. . . Định Vương, thỉnh. . . . . .”
Đại môn lầu dưới, thấy Mặc Tu Nghiêu bước chậm đi ra ngoài, Diệp Ly mỉm cười nghênh đón. Mặc Tu Nghiêu đưa tay vòng lấy cái eo mảnh khảnh của nàng, thấp giọng nói: ” Ngay bây giờ chúng ta sẽ đi bái phỏng Tú Đình tiên sinh à?” Diệp Ly nháy mắt, có chút lo lắng hỏi, “Tú Đình tiên sinh thật sự sẽ không đuổi chúng ta ra ngoài chứ?” Văn nhân luôn có mấy phần ngông nghênh, chuyện lần này Mặc Tu Nghiêu làm ở Biện thành, đừng nói đuổi bọn họ ra, chỉ sợ Tú Đình tiên sinh trực tiếp giơ dao găm hướng về phía hắn, Diệp Ly cũng sẽ không cảm thấy ngoài ý muốn đấy.
Mặc Tu Nghiêu hừ nhẹ một tiếng, ôm Diệp Ly đi về phía trước, “Hắn dám?”
Diệp Ly quay đầu lại nhìn một cái cửa sổ tiểu lâu phía sau còn đang mở hỏi: “Chàng nói cái gì với Long Dương tướng quân rồi? Tính toán xử trí hắn như thế nào?”
Ánh mắt Mặc Tu Nghiêu lóe lên, nhàn nhạt cười nói: “Để cho sau này hắn không nên ở trước mặt A Ly nói hưu nói vượn, A Ly không cần lo lắng cho ta.”
Diệp Ly ngẩn ra, đưa tay cầm lấy bàn tay đang ôm lấy ngang hông mình nhẹ giọng nói: “Ta không lo lắng, vô luận như thế nào chúng ta cũng sẽ ở cùng nhau.” Mặc Tu Nghiêu mới hòa hoãn, nụ cười trên mặt càng thêm dịu dàng, “A Ly yên tâm, Bản vương mới không có hứng thú so đo cùng một lão đầu tử sắp chết. Chỉ cần hắn không làm khó, Bản vương không để ý tới hắn là được.”
Diệp Ly mỉm cười nói: “Trong mắt ta chẳng lẽ chàng lại không quan trọng hơn hắn ta sao? Tu Nghiêu, ta cũng không thèm để ý chàng xử trí hắn như thế nào.” Thân là quân nhân, Long Dương một lòng vì nước quả nhiên đáng để nàng kính nể, nhưng là Long Dương một thân nợ máu, cộng thêm chuyện lần này gây ra ở Biện thành, cho dù Mặc Tu Nghiêu xử tử hắn, nàng cũng sẽ không nói gì. Một đời danh tướng chết đi cố nhiên làm cho người ta tiếc hận, nhưng Long Dương cũng không coi là vô tội.
Hai người càng lúc càng xa, cho đến khi phía sau có binh lính đuổi theo, mang theo chút ít thở dốc nói: “Vương gia, Vương Phi, Long Dương nhóm lửa tự thiêu.”
Diệp Ly ngẩn ra, “Chuyện gì xảy ra?” Quay đầu lại, chỗ bọn họ đang đứng đã sớm không nhìn thấy tiểu lâu Long Dương bị nhốt. Nhưng cái hướng kia vẫn có thể nhìn thấy nồng đậm sương khói.
Binh lính dừng xuống, nói: “Long Dương tướng quân tưới rượu vào trên người mình, nhóm lửa tự thiêu.”