“Hạ quan Lại Bộ Thị Lang Liễu Tùng Vân tham kiếm Định Vương điện hạ.”
Lần này, sứ giả tới truyền chỉ rõ ràng không giống như vị đại nhân xui xẻo lần trước. Chỉ nhìn qua khí thế phô trương kia cũng thấy được hai người này vốn hoàn toàn không cùng cấp bậc. Một Lại Bộ Thị Lang xuất thân Liễu gia, theo sau còn có mấy võ tướng. Còn chưa nói đến ba nghìn tinh binh cùng mấy trăm thị vệ cùng đi theo đang bị ngăn ở ngoài thành. Phượng Chi Dao đứng ở một bên nhếch miệng, đáy mắt hiện lên nụ cười trào phúng. Mặc Cảnh Kỳ có ý gì? Ngồi trên ghế, tuy sắc mặt Mặc Tu Nghiêu vẫn có chút tái nhợt, nhưng cũng không nhìn ra cho tới trước hôm nay hắn vẫn còn nằm trên giường bất tỉnh nhân sự. Một đầu tóc trắng sớm đã được nước thuốc của Trầm Dương làm cho đen nhánh trở lại. Hơn nữa nhìn dung nhan tuấn nhã đang mỉm cười thản nhiên kia, Mặc Tu Nghiêu thật sự một chút cũng không giống như ái thê vừa mới mất tích dưới vách đá. Liễu Tùng Vân nhìn Định Vương đang ngồi, khẽ nhíu nhíu mày, trong lòng bởi vì bộ dáng ngoài dự kiến của Định Vương lúc này mà nhiều thêm hai phần thấp thỏm. Vì vậy, cho dù hắn mang theo ý chỉ khiển trách Mặc Tu Nghiêu đến, nhưng cũng vẫn cung kính tiến lên thỉnh an như trước.
“Liễu đại nhân miễn lễ.” Mặc Tu Nghiêu bình tĩnh cười nói, phất tay chỉ chỉ chỗ ngồi bên cạnh cười nói: “Liễu đại nhân mời ngồi.”
Liễu Tùng Vân hơi cẩn trọng nhìn Mặc Tu Nghiêu, lại nhận ra trong ánh mắt sâu thẳm của đối phương ngoại trừ bình tĩnh cũng không nhìn ra cảm xúc nào khác, chỉ đành phải đứng dậy tạ ơn, ngồi xuống một bên dưới tay Mặc Tu Nghiêu. Mặc Tu Nghiêu quét mắt nhìn Phượng Chi Dao, Phượng Chi Dao hiểu rõ cười một tiếng, ngồi xuống đối diện Liễu Tùng Vân. Không lâu sau, mấy vị tướng quân đóng tại thành Hồng Châu cũng vội vã trình diện, ngồi xuống phía dưới, Liễu Tùng Vân nhìn tình hình trước mắt, nụ cười trên mặt có chút cứng ngắc. Mặc Tu Nghiêu nhàn nhã đặt chén trà xuống, hướng Liễu Tùng Vân cười nói: “Liễu đại nhân, gần đây thân thể Bản vương hơi khó chịu, không thể tự mình đến cổng thành nghênh đón sứ giả của Thánh thượng, kính xin thứ tội.” Nhìn Mặc Tu Nghiêu cười đến hào ái dễ gần như thế, Liễu Tùng Vân càng cảm thấy dựng tóc gáy. Vội vàng cười nói theo: “Vương gia cứ nói quá, chuyện của Vương phi. . . Vương phi chính là nữ tử kỳ tài thế gian độc nhất vô nhị, cát nhân sẽ có cát tướng (người hiền sẽ gặp chuyện lành). Kính xin Vương gia bớt thương tâm.”
Mặc Tu Nghiêu dừng lại một chút, nhanh chóng cười rộ lên, gật đầu nói: “Liễu đại nhân nói rất đúng, A Ly của Bản vương là nữ tử độc nhất vô nhị trên thế gian.” Phượng Chi Dao cũng thoải mái cười khen ngợi Vương phi của bọn họ hiền đức như thế nào, tài mạo song toàn như thế nào, suất lĩnh Mặc gia quân tiêu diệt đại quân Tây Lăng, mưu lược vô song như thế nào. Khiến cho Liễu Tùng Vân cũng chỉ có thể cười hùa theo không ngừng ca ngợi công đức của Diệp Ly, trong lúc nhất thời cũng không biết nên mở miệng nói chuyện chính sự như thế nào. May mắn là Mặc Tu Nghiêu cũng không định ngồi chỗ này nghe người ta không ngừng khen ngợi Vương phi của mình, vào lúc Liễu Tùng Vân đang không biết tiếp tục mở lời thế nào, thong thả chuyển đề tài, “Bản vương nhớ được Liễu đại nhân là trưởng tôn của Liễu Thừa tướng đúng không? Gần đây Liễu Thừa tướng thế nào?”
Liễu Tùng Vân thận trọng đáp: “Ông nội vẫn khoẻ mạnh, cũng thường xuyên nhắc đến Vương gia vất vả cực nhọc chinh chiến bên ngoài.”
Mặc Tu Nghiêu nhàn nhạt cười nói: “Bản vương khi còn nhỏ cũng nhận nhiều chỉ bảo của Liễu tướng, lão thừa tướng khoẻ mạnh thì Bản vương cũng rất vui mừng. Đúng rồi, có thể khiến hoàng thượng phái ra Liễu đại nhân gia chủ tương lai của Liễu gia, nhất định là có chuyện trọng yếu. Hi vọng Bản vương không có làm chậm trễ công sự của Liễu đại nhân?”
Liễu Tùng Vân liên tục nói không dám, chỉ là trong lòng khẽ than khổ. Không khí hòa hảo lúc này thật sự khiến cho hắn có chút không biết làm sao lấy ra ý chỉ của hoàng thượng, nếu không phải Mặc Tu Nghiêu chủ động muốn hỏi, còn không biết kéo dài đến khi nào hắn mới có thể tìm được cơ hội tuyên chỉ. Hắn dĩ nhiên cũng có thể lớn lối tuyên chỉ ngay từ lúc bắt đầu, nhưng Liễu Tùng Vân hắn dù gì cũng là trưởng tôn của Liễu gia, từ nhỏ đã được coi là gia chủ tương lai mà bồi dưỡng, không phải một kẻ tầm thường có thể so sánh . Nếu nói lúc trước Vương Kính Xuyên không có chuyện gì mà chết đi thì Liễu Tùng Vân tuyệt đối không tin . Hắn hiểu rõ tính cách cùng cách làm của Vương Kính Xuyên, vì vậy hắn căn bản không muốn tới lại càng trở nên dè dặt cẩn trọng, không dám ở trước mặt Định Vương lộ ra chút đắc ý nào.
Đứng dậy, Liễu Tùng Vân chắp tay hướng về phía Mặc Tu Nghiêu nói: “Hạ quan quả thật mang theo ý chỉ của Hoàng thượng đến đây, xin Định Vương điện hạ tiếp chỉ?”
Mặc Tu Nghiêu mỉm cười đáp lại, nhưng cả người vẫn dựa vào sau ghế không hề có ý định di chuyển. Đừng nói là đứng dậy quỳ đón, ngay cả nhúc nhích ngồi thẳng người lên bày ra ý tứ cung kính cũng không có. Không chỉ Mặc Tu Nghiêu, mà cả tướng lãnh đang ngồi phía dưới cũng không thèm tỏ vẻ. Liễu Tùng Vân kéo kéo khóe miệng, chỉ làm như không thấy. Hắn là tới tuyên chỉ , không phải tới duy trì uy nghiêm của Hoàng thượng. Chỉ cần có thể sống sót trở lại kinh thành, rồi đến trước thánh giá cáo trạng là được, nhưng điều kiện tiên quyết là sau khi hắn tuyên đọc xong thánh chỉ còn có thể còn mạng trở về. Quay đầu lại nhận lấy thánh chỉ màu vàng trong hộp gấm từ tay hạ nhận, mở ra, Liễu Tùng Vân hắng giọng thì thầm: “Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết: Định Vương Mặc Tu Nghiêu tự ý động hình phạt riêng, lạm sát kẻ vô tội, khi quân phạm thượng. Trẫm niệm đến chiến công của tổ tiên, xá đi tử tội. Phế bỏ tước vị thế tập Định Vương, giáng xuống Quận Vương, phạt bổng lộc ba năm!”
Trong đại sảnh hoàn toàn yên lặng, Liễu Tùng Vân cảm giác được ánh mắt người xung quanh dừng lại trên người mình có chút bất thiện, thánh chỉ vẫn nắm trong tay mơ hồ có vết mồ hôi. Cố gắng giữ cho vẻ mặt bình tĩnh thong dong, Liễu Tùng Vân thu đạo thánh chỉ bằng tơ lụa vàng chói lại, tiến lên phía trước nói: “Vương gia, xin tiếp chỉ.”
Mặc Tu Nghiêu nhẹ nhàng vung tay áo, nhận lấy thánh chỉ màu vàng về tay. Mặc Tu Nghiêu mở ra, nhìn bút tích quen thuộc một chút, tuấn mâu khẽ nheo lại. Tựa hồ trầm tư một lúc lâu, nụ cười trên miệng càng rõ cũng càng thêm lạnh lẽo. Khiến cho Phượng Chi Dao tận lực muốn nhét mình vào trong ghế, hoà làm một với cái ghế, các tướng lĩnh còn lại cũng đều mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, làm như cái gì cũng không nhìn thấy.
“Giáng xuống. . .Quận Vương, phạt bổng lộc ba năm?” Chỉ nghe thấy giọng nói của Mặc Tu Nghiêu khe khẽ vang lên trong đại sảnh, phảng phất mang theo một nụ cười cổ quái “Thứ hoàng thượng muốn, đúng là những thứ này sao? Hả?”
Trong lòng Liễu Tùng Vân đổ một trận mồ hôi, cung kính nói: “Khởi bẩm Vương gia, Hoàng thượng cũng không có ý gì khác. Chẳng qua. . . Chuyện lần này Hoàng thượng muốn cho người trong thiên hạ một cái công đạo.”
Mặc Tu Nghiêu nhướng mày cười nói: “Chẳng lẽ Hoàng thượng cũng chưa từng nhắc tới, ví dụ như binh quyền Mặc gia quân. . . Định Quốc Vương phủ… à không. . . thuộc hạ cùng sản nghiệp Định Quận Vương phủ hay sao?”
Trong lòng Liễu Tùng Vân nhảy nhót, Hoàng thượng quả thật đã đề cập tới những chuyện này, hơn nữa còn ám hiệu hắn tốt nhất có thể từ tay Định Vương lấy lại những thứ này, thậm chí còn hứa nếu làm được nhất định sẽ cho hắn tấn chức Lại bộ Thượng Thư. Nhưng căn bản trong lòng Liễu Tùng Vân từ đầu tới giờ cũng không có ý định cùng Định Vương nhắc tới mấy vấn đề này. So với chức Thượng thư mà hắn sớm muộn gì cũng có được, hiển nhiên không chọc giận Định Vương, còn sống trở về quan trọng hơn rồi. Mặc dù Liễu gia cho tới bây giờ luôn thần phục Hoàng thượng, nhưng trong tính toán của Liễu Tùng Vân, làm việc không tốt hướng hoàng đế thỉnh tội còn hơn là chọc giận Định Vương. Cười to một cái, Liễu Tùng Vân nói: “Cái này. . . Trong ý chỉ của Hoàng thượng cũng không có nói tới, hạ quan không dám tự tiện hiểu sai thánh ý. Nói vậy trong lòng Hoàng thượng hẳn tự có tính toán.”
Mặc Tu Nghiêu gật đầu, đồng ý nói: “Liễu đại nhân nói rất đúng. Theo lý thuyết. . . chiếu thư hạ tước Hoàng thượng cũng đã ban xuống rồi, chúng ta làm thần tử nên thức thời mà nộp những thứ đó ra trước. Chẳng qua là bất đắc dĩ. . .Đồ trong tay Bổn vương thật sự là. . . Không có cách nào tùy ý giao ra được. Còn có. . . Cái phong hào Định Vương này là có thể trả lại cho Hoàng thượng. Làm phiền Liễu đại nhân trở về nói một tiếng với hoàng thượng, Thân vương hay Quận Vương hay cái gì đi nữa thì Bản vương cũng không màng. Chỉ cần giữ lại Mặc gia quân cùng với tổ nghiệp Mặc gia, có bỏ đi tất cả tước vị của Bổn vương cũng không sao. Được chứ?”
Mặt Liễu Tùng Vân liền biến sắc, ý tứ trong lời nói của Mặc Tu Nghiêu hắn tự nhiên hiểu rõ. Mặc Tu Nghiêu căn bản không để ý xem hắn đến cùng có còn là Định Vương hay không, cho dù hắn chỉ là bách tính bình thường thì Mặc gia quân vẫn chỉ nghe theo một người là Mặc Tu Nghiêu, sản nghiệp Định Vương phủ vẫn chỉ có một mình Mặc Tu Nghiêu có thể điều hành. Cái gọi là Định Vương vị, cũng chỉ là hư danh thôi. Nếu như Mặc Tu Nghiêu muốn, hắn nghĩ tự mình lập vương đô cũng là chuyện có thể.
“Vương gia bớt giận, Hoàng thượng cũng không có ý đó. . . . . .”
Mặc Tu Nghiêu cười lạnh một tiếng, “Không có ý đó, như vậy xin hỏi Liễu đại nhân, Hồng Nhạn quan sáu mươi dặm ngoài thành Nhữ Dương, âm thầm triệu tập sáu mươi vạn đại quân là có chuyện gì? Nam Phương Mặc Cảnh lê, Nam Chiếu, cùng đại quân Tây Lăng không chút trở ngại cùng nhau tiến đến Tây Bắc lại là chuyện gì xảy ra?”
“Chuyện này. . . Chuyện này. . . Hạ quan không biết, xin Vương gia thứ tội.” Liễu Tùng Vân kinh hãi, không nghĩ tới những chuyện âm thầm bí mật điều động binh mã này, Định Vương lại biết đến nhất thanh nhị sở. Hơn nữa ngay cả nhân số cụ thể cũng biết rõ ràng. Nhìn sắc mặt tái nhợt của hắn, Mặc Tu Nghiêu tỏ vẻ áy náy trấn an: “Liễu đại nhân yên tâm, Bản vương đảm bảo lần này ngươi sẽ bình an trở về . Nhân tiện phiền ngươi trở về nói cho Mộc Dương hầu một tiếng. . . Lão ta có hai nhi tử ngoan, đáng tiếc lại bị lão làm hỏng. Thấy Mộc Dương (thế tử Mộc Dương hầu) là một hiếu tử, Bản vương để ngươi và Mộc Dương trở về. Về phần Mộc Dương hầu. . . Để cho lão ở thành Nhữ Dương chờ, tính mạng của lão, Bản vương muốn định rồi!”
“Vương gia. . .” Liễu Tùng Vân không biết mình còn có thể nói gì. Mặc Tu Nghiêu cười nói: “Dĩ nhiên. . . Điều kiện tiên quyết là khi Liễu đại nhân chạy trở về mà Mộc Dương hầu vẫn còn sống.”
“Vương gia là có ý gì?” Liễu Tùng Vân cứng ngắc hỏi.
Mặc Tu Nghiêu nghiêng đầu mỉm cười : “Trên dưới Mặc gia quân đều đồng lòng muốn bắt kẻ đã làm hại ái phi của Bản vương, Chủ mẫu của bọn họ mất tích, tìm ra kẻ chủ mưu vì ái phi của ta báo thù, Bản vương cũng rất cảm động, cũng không cự tuyệt lòng trung thành của các tướng sĩ, Liễu đại nhân ngươi nói có đúng không?”
Sắc mặt Liễu Tùng Vân đại biến, trong lòng thầm hít một ngụm khí lạnh, chỉ cảm thấy tâm can bi thống. Mới vừa rồi lúc hắn vào thành quả thật có thấy được chuyện điều động binh mã, nhưng hắn cho rằng đây là vì đề phòng viện binh Tây Lăng cùng với quan nội liên hệ được với liên quân tam phương. Thế nhưng cũng không nghĩ tới Định Vương lại muốn đi công chiếm Nhữ Dương , “Vương gia nghĩ lại! Hôm nay Đại Sở binh loạn nổi lên bốn phía, kính xin Vương gia lấy giang sơn Đại Sở làm trọng.”
Khóe mắt Mặc Tu Nghiêu khẽ nhếch, tựa như đùa cợt, tựa như khó hiểu nhìn hắn nói: “Giang sơn làm trọng? Là cái của gì vậy?”
Liễu Tùng Vân suýt nữa thì phun ra một câu chửi. Định Quốc Vương gia đời đời thủ hộ Đại Sở, từ trong miệng lại nói ra một câu như vậy, thật sự không thể không khiến cho người khác khí huyết sôi trào. Bên cạnh, Phượng Chi Dao không nhịn được nhếch mép, lại vội vàng nhịn xuống. Vương gia học theo Vương Phi à? Đây rõ ràng là phong cách của Vương Phi, thỉnh thoảng vẫn nói những câu như vậy. Lại nhớ đến người lúc này không rõ sống chết, khóe môi vốn nhếch lên lại u ám dần dần hạ xuống.
Liễu Tùng Vân trầm giọng nói: “Vương gia, Định Quốc Vương phủ muôn đời thủ hộ Đại Sở, Vương gia không thể vì cảm xúc nhất thời mà phá hủy Định Quốc Vương phủ cũng như phá hủy giang sơn Đại Sở.”
Mặc Tu Nghiêu không thèm để ý bưng trà hỏi: “À? Giang sơn Đại Sở? Đây không phải là chuyện của Mặc Cảnh Kỳ sao? Về phần Định Quốc Vương phủ thủ hộ Đại Sở. . . Bản vương bây giờ không phải là Định Quốc Vương gia mà là Định Quận Vương. Nói không chừng qua hai ngày nữa liền thành bá tánh dân chúng bình thường rồi.” Liễu Tùng Vân vốn còn muốn cố gắng khuyên đến hết nước hết cái, nhưng cái chính là người ta lại không thèm hợp tác. Cuối cùng, Liễu Tùng Vân chỉ có thể bất đắc dĩ mang người cáo lui. Hắn phải lập tức trở về kinh đem tin tức này bẩm báo lên hoàng thượng.
Nhìn bóng dáng Liễu Tùng Vân vội vã rời đi, Mặc Tu Nghiêu cũng không ngăn cản. Cúi đầu nhìn thánh chỉ trong tay, hừ nhẹ một tiếng liền phủi tay ném mảnh tơ lụa vàng chói tới một góc khác trong đại sảnh. Phượng Chi Dao đứng dậy cười nói: “Vương gia cho dù nhìn không thuận mắt, cũng không nhất thiết phải vứt đi đâu. Ý chỉ kia là viết trên tơ lụa tốt nhất đấy, lại được thợ nhuộm tốt nhất mất công làm nên, người bình thường cả đời cũng đừng mong sờ tay một cái.” Mặc Tu Nghiêu gật đầu, đồng ý nói: “Có đạo lý, vậy thì mang ra treo ở cổng thành, để cho dân chúng đi qua có thể nhìn cho đã mắt?”
Phượng Chi Dao nhặt mảnh tơ lụa trên mặt đất, nhìn Mặc Tu Nghiêu hỏi: “Vương gia, chúng ta cứ để cho Liễu Tùng Vân và Mộc Dương đi như vậy sao?” Các tướng lĩnh cũng đều rối rít nhìn về phía Mặc Tu Nghiêu, hiển nhiên bọn họ đối với quyết định này còn có nghi ngờ. Mặc Tu Nghiêu cười nói: “Để chứ, tại sao lại không tha? Liễu Tùng Vân người này. . . thông minh hơn phụ thân và ông nội của hắn, hắn đã xuống nước nhún nhường rồi, nếu Bản vương còn hạ thủ với hắn, chẳng phải là làm cho người ta cảm thấy Bản vương lòng dạ hẹp hòi?” Dĩ nhiên, Liễu Tùng Vân cũng có dã tâm hơn so với phụ thân và ông nội của hắn. Mặc Cảnh Kỳ nuôi được một thần tử co được dãn được như vậy, sau lưng còn có một đại gia tộc chống lưng. Bản vương cũng muốn nhìn một chút, giờ đã không có Định Quốc Vương phủ, bọn họ làm nên một thiên cổ giai thoại quân thần hòa hợp như thế nào?
“Mộc Dương kia. . . . . .” Nhắc tới Mộc Dương, Phượng Chi Dao liền không nhịn được nghiến răng nghiến lợi. Cũng không phải bản thân hắn kia có thành kiến gì với Mộc Dương, mà là phụ thân của Mộc Dương – Mộc Dương hầu. Lần này Vương phi bị binh mã Đại Sở đuổi giết mặc dù không phải do Mộc Dương hầu tự mình lãnh binh, nhưng lại là do Mộc Dương hầu chỉ huy đấy. Giống như lúc trước, toàn bộ ý chỉ mà Mộc Dương hầu nhận được từ Mặc Cảnh Kỳ, cái gì bọn họ cũng biết rõ. Dưới tình hình như thế, cho dù có giết Mộc Dương cũng là chuyện thuận lý thành chương. Cho nên Phượng Chi Dao hoàn toàn không hiểu vì sao Vương gia lại muốn thả Mộc Dương lại cho Mộc Dương hầu.
Trong mắt Mặc Tu Nghiêu xẹt qua một tia lạnh lẽo, thản nhiên nói: ” Đối với Bổn vương thì Mộc Dương này vẫn còn tác dụng, còn Mộc Dương hầu. . . Ngươi nhắc mọi người cẩn thận một chút, đừng để lão ta chết trên chiến trường.”
Thấy được trong lòng Mặc Tu Nghiêu đã tự có tính toán , mặc dù không rõ là tính toán gì, Phượng Chi Dao cũng không hỏi thêm nữa. Chẳng qua vô tình ngẩng đầu nhìn đến Mặc Tu Nghiêu, lại thấy trong mắt hắn lóe lên một tia tàn nhẫn, Phượng Chi Dao yên lặng thay Mộc Dương hầu mặc niệm, bị Vương gia để mắt tới thì xem ra, chết trên chiến trường mới là kết cục tốt nhất cho Mộc Dương hầu.
Mặc Tu Nghiêu đứng dậy, nụ cười thản nhiên trên mặt biến thành thần sắc nghiêm nghị và tao nhã. Các tướng lĩnh đang ngồi lập tức không hẹn mà cùng đứng dậy, cung kính nghe Vương gia phân phó.
Mặc Tu Nghiêu đưa mắt xa xăm nhìn về phía bầu trời bao la xanh thẳm phía ngoài đại sảnh, giọng nói trống rỗng mà nghiêm nghị, “Hiệu lệnh toàn quân. . . Tất cả các lộ đang cùng giao chiến với Nam Chiếu, Tây Lăng, toàn bộ rút lui. Hướng tới thành Nhữ Dương. Lấy Hồng Nhạn quan làm ranh giới, trong vòng mười ngày, Bản vương muốn nhìn thấy tất cả Mặc gia quân toàn bộ tụ lại!”
“Tuân lệnh, Vương gia.” Mọi người cùng kêu lên lĩnh mệnh, đối với cái quyết định này không hề có ý chất vấn. Phượng Chi Dao bước ra khỏi hàng hỏi: “Vương gia. . . quân triều đình đang đóng nhiều ở Nhữ Dương như vậy. . .”
“Toàn bộ đuổi, người không phục, giết!”
“Hạ quan Lại Bộ Thị Lang Liễu Tùng Vân tham kiếm Định Vương điện hạ.”
Lần này, sứ giả tới truyền chỉ rõ ràng không giống như vị đại nhân xui xẻo lần trước. Chỉ nhìn qua khí thế phô trương kia cũng thấy được hai người này vốn hoàn toàn không cùng cấp bậc. Một Lại Bộ Thị Lang xuất thân Liễu gia, theo sau còn có mấy võ tướng. Còn chưa nói đến ba nghìn tinh binh cùng mấy trăm thị vệ cùng đi theo đang bị ngăn ở ngoài thành. Phượng Chi Dao đứng ở một bên nhếch miệng, đáy mắt hiện lên nụ cười trào phúng. Mặc Cảnh Kỳ có ý gì? Ngồi trên ghế, tuy sắc mặt Mặc Tu Nghiêu vẫn có chút tái nhợt, nhưng cũng không nhìn ra cho tới trước hôm nay hắn vẫn còn nằm trên giường bất tỉnh nhân sự. Một đầu tóc trắng sớm đã được nước thuốc của Trầm Dương làm cho đen nhánh trở lại. Hơn nữa nhìn dung nhan tuấn nhã đang mỉm cười thản nhiên kia, Mặc Tu Nghiêu thật sự một chút cũng không giống như ái thê vừa mới mất tích dưới vách đá. Liễu Tùng Vân nhìn Định Vương đang ngồi, khẽ nhíu nhíu mày, trong lòng bởi vì bộ dáng ngoài dự kiến của Định Vương lúc này mà nhiều thêm hai phần thấp thỏm. Vì vậy, cho dù hắn mang theo ý chỉ khiển trách Mặc Tu Nghiêu đến, nhưng cũng vẫn cung kính tiến lên thỉnh an như trước.
“Liễu đại nhân miễn lễ.” Mặc Tu Nghiêu bình tĩnh cười nói, phất tay chỉ chỉ chỗ ngồi bên cạnh cười nói: “Liễu đại nhân mời ngồi.”
Liễu Tùng Vân hơi cẩn trọng nhìn Mặc Tu Nghiêu, lại nhận ra trong ánh mắt sâu thẳm của đối phương ngoại trừ bình tĩnh cũng không nhìn ra cảm xúc nào khác, chỉ đành phải đứng dậy tạ ơn, ngồi xuống một bên dưới tay Mặc Tu Nghiêu. Mặc Tu Nghiêu quét mắt nhìn Phượng Chi Dao, Phượng Chi Dao hiểu rõ cười một tiếng, ngồi xuống đối diện Liễu Tùng Vân. Không lâu sau, mấy vị tướng quân đóng tại thành Hồng Châu cũng vội vã trình diện, ngồi xuống phía dưới, Liễu Tùng Vân nhìn tình hình trước mắt, nụ cười trên mặt có chút cứng ngắc. Mặc Tu Nghiêu nhàn nhã đặt chén trà xuống, hướng Liễu Tùng Vân cười nói: “Liễu đại nhân, gần đây thân thể Bản vương hơi khó chịu, không thể tự mình đến cổng thành nghênh đón sứ giả của Thánh thượng, kính xin thứ tội.” Nhìn Mặc Tu Nghiêu cười đến hào ái dễ gần như thế, Liễu Tùng Vân càng cảm thấy dựng tóc gáy. Vội vàng cười nói theo: “Vương gia cứ nói quá, chuyện của Vương phi. . . Vương phi chính là nữ tử kỳ tài thế gian độc nhất vô nhị, cát nhân sẽ có cát tướng (người hiền sẽ gặp chuyện lành). Kính xin Vương gia bớt thương tâm.”
Mặc Tu Nghiêu dừng lại một chút, nhanh chóng cười rộ lên, gật đầu nói: “Liễu đại nhân nói rất đúng, A Ly của Bản vương là nữ tử độc nhất vô nhị trên thế gian.” Phượng Chi Dao cũng thoải mái cười khen ngợi Vương phi của bọn họ hiền đức như thế nào, tài mạo song toàn như thế nào, suất lĩnh Mặc gia quân tiêu diệt đại quân Tây Lăng, mưu lược vô song như thế nào. Khiến cho Liễu Tùng Vân cũng chỉ có thể cười hùa theo không ngừng ca ngợi công đức của Diệp Ly, trong lúc nhất thời cũng không biết nên mở miệng nói chuyện chính sự như thế nào. May mắn là Mặc Tu Nghiêu cũng không định ngồi chỗ này nghe người ta không ngừng khen ngợi Vương phi của mình, vào lúc Liễu Tùng Vân đang không biết tiếp tục mở lời thế nào, thong thả chuyển đề tài, “Bản vương nhớ được Liễu đại nhân là trưởng tôn của Liễu Thừa tướng đúng không? Gần đây Liễu Thừa tướng thế nào?”
Liễu Tùng Vân thận trọng đáp: “Ông nội vẫn khoẻ mạnh, cũng thường xuyên nhắc đến Vương gia vất vả cực nhọc chinh chiến bên ngoài.”
Mặc Tu Nghiêu nhàn nhạt cười nói: “Bản vương khi còn nhỏ cũng nhận nhiều chỉ bảo của Liễu tướng, lão thừa tướng khoẻ mạnh thì Bản vương cũng rất vui mừng. Đúng rồi, có thể khiến hoàng thượng phái ra Liễu đại nhân gia chủ tương lai của Liễu gia, nhất định là có chuyện trọng yếu. Hi vọng Bản vương không có làm chậm trễ công sự của Liễu đại nhân?”
Liễu Tùng Vân liên tục nói không dám, chỉ là trong lòng khẽ than khổ. Không khí hòa hảo lúc này thật sự khiến cho hắn có chút không biết làm sao lấy ra ý chỉ của hoàng thượng, nếu không phải Mặc Tu Nghiêu chủ động muốn hỏi, còn không biết kéo dài đến khi nào hắn mới có thể tìm được cơ hội tuyên chỉ. Hắn dĩ nhiên cũng có thể lớn lối tuyên chỉ ngay từ lúc bắt đầu, nhưng Liễu Tùng Vân hắn dù gì cũng là trưởng tôn của Liễu gia, từ nhỏ đã được coi là gia chủ tương lai mà bồi dưỡng, không phải một kẻ tầm thường có thể so sánh . Nếu nói lúc trước Vương Kính Xuyên không có chuyện gì mà chết đi thì Liễu Tùng Vân tuyệt đối không tin . Hắn hiểu rõ tính cách cùng cách làm của Vương Kính Xuyên, vì vậy hắn căn bản không muốn tới lại càng trở nên dè dặt cẩn trọng, không dám ở trước mặt Định Vương lộ ra chút đắc ý nào.
Đứng dậy, Liễu Tùng Vân chắp tay hướng về phía Mặc Tu Nghiêu nói: “Hạ quan quả thật mang theo ý chỉ của Hoàng thượng đến đây, xin Định Vương điện hạ tiếp chỉ?”
Mặc Tu Nghiêu mỉm cười đáp lại, nhưng cả người vẫn dựa vào sau ghế không hề có ý định di chuyển. Đừng nói là đứng dậy quỳ đón, ngay cả nhúc nhích ngồi thẳng người lên bày ra ý tứ cung kính cũng không có. Không chỉ Mặc Tu Nghiêu, mà cả tướng lãnh đang ngồi phía dưới cũng không thèm tỏ vẻ. Liễu Tùng Vân kéo kéo khóe miệng, chỉ làm như không thấy. Hắn là tới tuyên chỉ , không phải tới duy trì uy nghiêm của Hoàng thượng. Chỉ cần có thể sống sót trở lại kinh thành, rồi đến trước thánh giá cáo trạng là được, nhưng điều kiện tiên quyết là sau khi hắn tuyên đọc xong thánh chỉ còn có thể còn mạng trở về. Quay đầu lại nhận lấy thánh chỉ màu vàng trong hộp gấm từ tay hạ nhận, mở ra, Liễu Tùng Vân hắng giọng thì thầm: “Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết: Định Vương Mặc Tu Nghiêu tự ý động hình phạt riêng, lạm sát kẻ vô tội, khi quân phạm thượng. Trẫm niệm đến chiến công của tổ tiên, xá đi tử tội. Phế bỏ tước vị thế tập Định Vương, giáng xuống Quận Vương, phạt bổng lộc ba năm!”
Trong đại sảnh hoàn toàn yên lặng, Liễu Tùng Vân cảm giác được ánh mắt người xung quanh dừng lại trên người mình có chút bất thiện, thánh chỉ vẫn nắm trong tay mơ hồ có vết mồ hôi. Cố gắng giữ cho vẻ mặt bình tĩnh thong dong, Liễu Tùng Vân thu đạo thánh chỉ bằng tơ lụa vàng chói lại, tiến lên phía trước nói: “Vương gia, xin tiếp chỉ.”
Mặc Tu Nghiêu nhẹ nhàng vung tay áo, nhận lấy thánh chỉ màu vàng về tay. Mặc Tu Nghiêu mở ra, nhìn bút tích quen thuộc một chút, tuấn mâu khẽ nheo lại. Tựa hồ trầm tư một lúc lâu, nụ cười trên miệng càng rõ cũng càng thêm lạnh lẽo. Khiến cho Phượng Chi Dao tận lực muốn nhét mình vào trong ghế, hoà làm một với cái ghế, các tướng lĩnh còn lại cũng đều mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, làm như cái gì cũng không nhìn thấy.
“Giáng xuống. . .Quận Vương, phạt bổng lộc ba năm?” Chỉ nghe thấy giọng nói của Mặc Tu Nghiêu khe khẽ vang lên trong đại sảnh, phảng phất mang theo một nụ cười cổ quái “Thứ hoàng thượng muốn, đúng là những thứ này sao? Hả?”
Trong lòng Liễu Tùng Vân đổ một trận mồ hôi, cung kính nói: “Khởi bẩm Vương gia, Hoàng thượng cũng không có ý gì khác. Chẳng qua. . . Chuyện lần này Hoàng thượng muốn cho người trong thiên hạ một cái công đạo.”
Mặc Tu Nghiêu nhướng mày cười nói: “Chẳng lẽ Hoàng thượng cũng chưa từng nhắc tới, ví dụ như binh quyền Mặc gia quân. . . Định Quốc Vương phủ… à không. . . thuộc hạ cùng sản nghiệp Định Quận Vương phủ hay sao?”
Trong lòng Liễu Tùng Vân nhảy nhót, Hoàng thượng quả thật đã đề cập tới những chuyện này, hơn nữa còn ám hiệu hắn tốt nhất có thể từ tay Định Vương lấy lại những thứ này, thậm chí còn hứa nếu làm được nhất định sẽ cho hắn tấn chức Lại bộ Thượng Thư. Nhưng căn bản trong lòng Liễu Tùng Vân từ đầu tới giờ cũng không có ý định cùng Định Vương nhắc tới mấy vấn đề này. So với chức Thượng thư mà hắn sớm muộn gì cũng có được, hiển nhiên không chọc giận Định Vương, còn sống trở về quan trọng hơn rồi. Mặc dù Liễu gia cho tới bây giờ luôn thần phục Hoàng thượng, nhưng trong tính toán của Liễu Tùng Vân, làm việc không tốt hướng hoàng đế thỉnh tội còn hơn là chọc giận Định Vương. Cười to một cái, Liễu Tùng Vân nói: “Cái này. . . Trong ý chỉ của Hoàng thượng cũng không có nói tới, hạ quan không dám tự tiện hiểu sai thánh ý. Nói vậy trong lòng Hoàng thượng hẳn tự có tính toán.”
Mặc Tu Nghiêu gật đầu, đồng ý nói: “Liễu đại nhân nói rất đúng. Theo lý thuyết. . . chiếu thư hạ tước Hoàng thượng cũng đã ban xuống rồi, chúng ta làm thần tử nên thức thời mà nộp những thứ đó ra trước. Chẳng qua là bất đắc dĩ. . .Đồ trong tay Bổn vương thật sự là. . . Không có cách nào tùy ý giao ra được. Còn có. . . Cái phong hào Định Vương này là có thể trả lại cho Hoàng thượng. Làm phiền Liễu đại nhân trở về nói một tiếng với hoàng thượng, Thân vương hay Quận Vương hay cái gì đi nữa thì Bản vương cũng không màng. Chỉ cần giữ lại Mặc gia quân cùng với tổ nghiệp Mặc gia, có bỏ đi tất cả tước vị của Bổn vương cũng không sao. Được chứ?”
Mặt Liễu Tùng Vân liền biến sắc, ý tứ trong lời nói của Mặc Tu Nghiêu hắn tự nhiên hiểu rõ. Mặc Tu Nghiêu căn bản không để ý xem hắn đến cùng có còn là Định Vương hay không, cho dù hắn chỉ là bách tính bình thường thì Mặc gia quân vẫn chỉ nghe theo một người là Mặc Tu Nghiêu, sản nghiệp Định Vương phủ vẫn chỉ có một mình Mặc Tu Nghiêu có thể điều hành. Cái gọi là Định Vương vị, cũng chỉ là hư danh thôi. Nếu như Mặc Tu Nghiêu muốn, hắn nghĩ tự mình lập vương đô cũng là chuyện có thể.
“Vương gia bớt giận, Hoàng thượng cũng không có ý đó. . . . . .”
Mặc Tu Nghiêu cười lạnh một tiếng, “Không có ý đó, như vậy xin hỏi Liễu đại nhân, Hồng Nhạn quan sáu mươi dặm ngoài thành Nhữ Dương, âm thầm triệu tập sáu mươi vạn đại quân là có chuyện gì? Nam Phương Mặc Cảnh lê, Nam Chiếu, cùng đại quân Tây Lăng không chút trở ngại cùng nhau tiến đến Tây Bắc lại là chuyện gì xảy ra?”
“Chuyện này. . . Chuyện này. . . Hạ quan không biết, xin Vương gia thứ tội.” Liễu Tùng Vân kinh hãi, không nghĩ tới những chuyện âm thầm bí mật điều động binh mã này, Định Vương lại biết đến nhất thanh nhị sở. Hơn nữa ngay cả nhân số cụ thể cũng biết rõ ràng. Nhìn sắc mặt tái nhợt của hắn, Mặc Tu Nghiêu tỏ vẻ áy náy trấn an: “Liễu đại nhân yên tâm, Bản vương đảm bảo lần này ngươi sẽ bình an trở về . Nhân tiện phiền ngươi trở về nói cho Mộc Dương hầu một tiếng. . . Lão ta có hai nhi tử ngoan, đáng tiếc lại bị lão làm hỏng. Thấy Mộc Dương (thế tử Mộc Dương hầu) là một hiếu tử, Bản vương để ngươi và Mộc Dương trở về. Về phần Mộc Dương hầu. . . Để cho lão ở thành Nhữ Dương chờ, tính mạng của lão, Bản vương muốn định rồi!”
“Vương gia. . .” Liễu Tùng Vân không biết mình còn có thể nói gì. Mặc Tu Nghiêu cười nói: “Dĩ nhiên. . . Điều kiện tiên quyết là khi Liễu đại nhân chạy trở về mà Mộc Dương hầu vẫn còn sống.”
“Vương gia là có ý gì?” Liễu Tùng Vân cứng ngắc hỏi.
Mặc Tu Nghiêu nghiêng đầu mỉm cười : “Trên dưới Mặc gia quân đều đồng lòng muốn bắt kẻ đã làm hại ái phi của Bản vương, Chủ mẫu của bọn họ mất tích, tìm ra kẻ chủ mưu vì ái phi của ta báo thù, Bản vương cũng rất cảm động, cũng không cự tuyệt lòng trung thành của các tướng sĩ, Liễu đại nhân ngươi nói có đúng không?”
Sắc mặt Liễu Tùng Vân đại biến, trong lòng thầm hít một ngụm khí lạnh, chỉ cảm thấy tâm can bi thống. Mới vừa rồi lúc hắn vào thành quả thật có thấy được chuyện điều động binh mã, nhưng hắn cho rằng đây là vì đề phòng viện binh Tây Lăng cùng với quan nội liên hệ được với liên quân tam phương. Thế nhưng cũng không nghĩ tới Định Vương lại muốn đi công chiếm Nhữ Dương , “Vương gia nghĩ lại! Hôm nay Đại Sở binh loạn nổi lên bốn phía, kính xin Vương gia lấy giang sơn Đại Sở làm trọng.”
Khóe mắt Mặc Tu Nghiêu khẽ nhếch, tựa như đùa cợt, tựa như khó hiểu nhìn hắn nói: “Giang sơn làm trọng? Là cái của gì vậy?”
Liễu Tùng Vân suýt nữa thì phun ra một câu chửi. Định Quốc Vương gia đời đời thủ hộ Đại Sở, từ trong miệng lại nói ra một câu như vậy, thật sự không thể không khiến cho người khác khí huyết sôi trào. Bên cạnh, Phượng Chi Dao không nhịn được nhếch mép, lại vội vàng nhịn xuống. Vương gia học theo Vương Phi à? Đây rõ ràng là phong cách của Vương Phi, thỉnh thoảng vẫn nói những câu như vậy. Lại nhớ đến người lúc này không rõ sống chết, khóe môi vốn nhếch lên lại u ám dần dần hạ xuống.
Liễu Tùng Vân trầm giọng nói: “Vương gia, Định Quốc Vương phủ muôn đời thủ hộ Đại Sở, Vương gia không thể vì cảm xúc nhất thời mà phá hủy Định Quốc Vương phủ cũng như phá hủy giang sơn Đại Sở.”
Mặc Tu Nghiêu không thèm để ý bưng trà hỏi: “À? Giang sơn Đại Sở? Đây không phải là chuyện của Mặc Cảnh Kỳ sao? Về phần Định Quốc Vương phủ thủ hộ Đại Sở. . . Bản vương bây giờ không phải là Định Quốc Vương gia mà là Định Quận Vương. Nói không chừng qua hai ngày nữa liền thành bá tánh dân chúng bình thường rồi.” Liễu Tùng Vân vốn còn muốn cố gắng khuyên đến hết nước hết cái, nhưng cái chính là người ta lại không thèm hợp tác. Cuối cùng, Liễu Tùng Vân chỉ có thể bất đắc dĩ mang người cáo lui. Hắn phải lập tức trở về kinh đem tin tức này bẩm báo lên hoàng thượng.
Nhìn bóng dáng Liễu Tùng Vân vội vã rời đi, Mặc Tu Nghiêu cũng không ngăn cản. Cúi đầu nhìn thánh chỉ trong tay, hừ nhẹ một tiếng liền phủi tay ném mảnh tơ lụa vàng chói tới một góc khác trong đại sảnh. Phượng Chi Dao đứng dậy cười nói: “Vương gia cho dù nhìn không thuận mắt, cũng không nhất thiết phải vứt đi đâu. Ý chỉ kia là viết trên tơ lụa tốt nhất đấy, lại được thợ nhuộm tốt nhất mất công làm nên, người bình thường cả đời cũng đừng mong sờ tay một cái.” Mặc Tu Nghiêu gật đầu, đồng ý nói: “Có đạo lý, vậy thì mang ra treo ở cổng thành, để cho dân chúng đi qua có thể nhìn cho đã mắt?”
Phượng Chi Dao nhặt mảnh tơ lụa trên mặt đất, nhìn Mặc Tu Nghiêu hỏi: “Vương gia, chúng ta cứ để cho Liễu Tùng Vân và Mộc Dương đi như vậy sao?” Các tướng lĩnh cũng đều rối rít nhìn về phía Mặc Tu Nghiêu, hiển nhiên bọn họ đối với quyết định này còn có nghi ngờ. Mặc Tu Nghiêu cười nói: “Để chứ, tại sao lại không tha? Liễu Tùng Vân người này. . . thông minh hơn phụ thân và ông nội của hắn, hắn đã xuống nước nhún nhường rồi, nếu Bản vương còn hạ thủ với hắn, chẳng phải là làm cho người ta cảm thấy Bản vương lòng dạ hẹp hòi?” Dĩ nhiên, Liễu Tùng Vân cũng có dã tâm hơn so với phụ thân và ông nội của hắn. Mặc Cảnh Kỳ nuôi được một thần tử co được dãn được như vậy, sau lưng còn có một đại gia tộc chống lưng. Bản vương cũng muốn nhìn một chút, giờ đã không có Định Quốc Vương phủ, bọn họ làm nên một thiên cổ giai thoại quân thần hòa hợp như thế nào?
“Mộc Dương kia. . . . . .” Nhắc tới Mộc Dương, Phượng Chi Dao liền không nhịn được nghiến răng nghiến lợi. Cũng không phải bản thân hắn kia có thành kiến gì với Mộc Dương, mà là phụ thân của Mộc Dương – Mộc Dương hầu. Lần này Vương phi bị binh mã Đại Sở đuổi giết mặc dù không phải do Mộc Dương hầu tự mình lãnh binh, nhưng lại là do Mộc Dương hầu chỉ huy đấy. Giống như lúc trước, toàn bộ ý chỉ mà Mộc Dương hầu nhận được từ Mặc Cảnh Kỳ, cái gì bọn họ cũng biết rõ. Dưới tình hình như thế, cho dù có giết Mộc Dương cũng là chuyện thuận lý thành chương. Cho nên Phượng Chi Dao hoàn toàn không hiểu vì sao Vương gia lại muốn thả Mộc Dương lại cho Mộc Dương hầu.
Trong mắt Mặc Tu Nghiêu xẹt qua một tia lạnh lẽo, thản nhiên nói: ” Đối với Bổn vương thì Mộc Dương này vẫn còn tác dụng, còn Mộc Dương hầu. . . Ngươi nhắc mọi người cẩn thận một chút, đừng để lão ta chết trên chiến trường.”
Thấy được trong lòng Mặc Tu Nghiêu đã tự có tính toán , mặc dù không rõ là tính toán gì, Phượng Chi Dao cũng không hỏi thêm nữa. Chẳng qua vô tình ngẩng đầu nhìn đến Mặc Tu Nghiêu, lại thấy trong mắt hắn lóe lên một tia tàn nhẫn, Phượng Chi Dao yên lặng thay Mộc Dương hầu mặc niệm, bị Vương gia để mắt tới thì xem ra, chết trên chiến trường mới là kết cục tốt nhất cho Mộc Dương hầu.
Mặc Tu Nghiêu đứng dậy, nụ cười thản nhiên trên mặt biến thành thần sắc nghiêm nghị và tao nhã. Các tướng lĩnh đang ngồi lập tức không hẹn mà cùng đứng dậy, cung kính nghe Vương gia phân phó.
Mặc Tu Nghiêu đưa mắt xa xăm nhìn về phía bầu trời bao la xanh thẳm phía ngoài đại sảnh, giọng nói trống rỗng mà nghiêm nghị, “Hiệu lệnh toàn quân. . . Tất cả các lộ đang cùng giao chiến với Nam Chiếu, Tây Lăng, toàn bộ rút lui. Hướng tới thành Nhữ Dương. Lấy Hồng Nhạn quan làm ranh giới, trong vòng mười ngày, Bản vương muốn nhìn thấy tất cả Mặc gia quân toàn bộ tụ lại!”
“Tuân lệnh, Vương gia.” Mọi người cùng kêu lên lĩnh mệnh, đối với cái quyết định này không hề có ý chất vấn. Phượng Chi Dao bước ra khỏi hàng hỏi: “Vương gia. . . quân triều đình đang đóng nhiều ở Nhữ Dương như vậy. . .”
“Toàn bộ đuổi, người không phục, giết!”