Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Thịnh Thế Đích Phi

Chương 276: Thập hoàng tử Mặc Túc Vân

Tác giả: Phượng Khinh
Chọn tập

Đột nhiên, Lãnh Hạo Vũ và Mộ Dung Đình đến đây, tất nhiên không có khả năng chỉ là xuyến môn mà thôi. Ngồi xuống chỗ riêng của mình, Lãnh Hạo Vũ cau mày nói: “Người của chúng ta truyền tới tin tức, hình như Liễu gia đã biết tin tức về con trai của Mặc Cảnh Lê.”

Phượng Chi Dao mới vừa trở lại Sở kinh, nên tất nhiên không rõ ràng lắm trong hai tháng qua, Sở kinh đã xảy ra chuyện gì, khó hiểu, hỏi: “Con trai của Mặc Cảnh Lê? Là đứa bé do Diệp Oánh sinh kia sao? Bị bắt cóc à?” Lãnh Hạo Vũ vỗ tay cười nói: “Tin tức của ngươi thật sự quá chậm, lúc trước, khi Mặc Cảnh Lê vừa mới làm Nhiếp Chính Vương, vừa trở về phủ đã một cước đá chết con trai của mình. Mặc dù tin tức này bị áp chế xuống không để lộ ra ngoài, chỉ có điều, đại đa số quyền quý trong kinh thành như bọn họ thì vẫn biết được.”

Phượng Chi Dao nhíu mày, hắn cũng không phải ngu ngốc, nên tất nhiên, ngay lập tức đã hiểu, liền cười nói: “Nói như vậy… Mặc Cảnh Lê đã nuôi con trai không công dùm người khác mấy năm? Vậy bây giờ như thế nào rồi? Con trai ruột của hắn ở trong tay Liễu gia sao?”

“A Ly, nàng thấy sao?” Mặc Tu Nghiêu hỏi Diệp Ly.

Diệp Ly nhíu mày, suy nghĩ một chút, rồi nói: “Ta cảm thấy, khả năng này không quá lớn. Mặc Cảnh Kỳ cẩn thận đa nghi, ngay cả thân nhân cũng chưa bao giờ tin. Mặc Cảnh Lê bỏ ra nhiều thời gian, tinh lực như vậy mà cũng không thể tìm ra manh mối, vậy thì đã chứng minh, lúc đầu, Mặc Cảnh Kỳ đã xử lý sạch sẽ vô cùng. Không có đạo lý Liễu gia có thể tìm được, hơn nữa… Thời gian này không khỏi quá trùng hợp một chút.” Mặc Cảnh Kỳ vừa mới băng hà, tân hoàng còn chưa lên ngôi, Liễu gia tung ra tin tức con trai độc nhất của Lê Vương phủ, thật sự không thể không khiến cho người ta suy nghĩ nhiều.

Mặc Tu Nghiêu nhìn Lãnh Hạo Vũ, Lãnh Hạo Vũ nhún vai, nói: “Bọn họ cũng không nhận được tin tức cụ thể, chỉ là, gần đây động tác ngầm của Liễu gia không ít, chỉ có thể mơ hồ biết là có liên quan đến con trai của Mặc Cảnh Lê. Nhưng cụ thể đứa bé kia có phải là con trai của Mặc Cảnh Lê không thì còn cần thời gian.” Mặc Tu Nghiêu nhướng mày, cười nói: “Không cần phái người tra xét. Lãng phí thời gian.”

Lãnh Hạo Vũ nhìn hắn ta khó hiểu, Mặc Tu Nghiêu hỏi: “Có phải hay không thì có ý nghĩa gì sao?”

Nghe vậy, mọi người đều ngẩn ra. Cũng không phải sao? Bọn họ cũng không tính nhúng tay vào những chuyện này. Như vậy, đến cùng đứa bé kia có phải là con trai của Mặc Cảnh Lê hay không, căn bản cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì với bọn họ cả. Mặc Tu Nghiêu đứng dậy, cười nói với Lãnh Hạo Vũ: “Ngươi có thời gian đó còn không bằng đi thăm dò chuyện của Bắc Cảnh đi. Dù sao, hiện tại, Phượng Tam đã ở kinh thành, việc làm ăn ở kinh thành của ngươi cũng đóng cửa. Không bằng đi Tử Kinh quan một chuyến đi?”

Lãnh Hạo Vũ giật mình, hiện nay, Tử Kinh quan đang trong lúc giao chiến. Mặc dù có ám vệ âm thầm bảo vệ, nhưng hắn vẫn còn hơi lo lắng cho sự an toàn của Lãnh Hoài.

“Ta cũng đi.” Mộ Dung Đình vội nói.

Mặc dù Lãnh Hạo Vũ là người của Định Vương phủ, nhưng Mộ Dung Đình thì không tính. Tất nhiên, Mặc Tu Nghiêu cũng không quản Mộ Dung Đình được, đây là chuyện nhà của Lãnh Hạo Vũ. Lãnh Hạo Vũ nói hơi do dự: “Hiện nay, Tử Kinh quan đang trong lúc giao chiến, quá nguy hiểm.” Mộ Dung Đình khịt mũi khinh thường, “Chàng cho rằng ta chưa từng thấy chiến trường sao?” Từ nhỏ nàng đã đi theo phụ thân, lớn lên ở biên quan, huống chi, năm đó, khi thủ thành Vĩnh Lâm, nàng cũng được xem như có tham dự, có nhớ không?

“Quân Hàm ở kinh thành một mình không có ai chăm sóc, nàng nỡ sao?” Lãnh Hạo Vũ vẫn tiếp tục khuyên nhủ.

Mộ Dung Đình cau mày, đây là một vấn đề. Từ khi sinh ra cho đến bây giờ, con trai chưa từng rời khỏi nàng đâu. Nhìn đến Diệp Ly đang ngồi bên cạnh, thì ánh mắt Mộ Dung Đình sáng lên, nhìn Diệp Ly bằng đôi mắt trông mong, “Ly nhi……” Diệp Ly che miệng cười nói: “Chỉ cần ngươi không sợ Quân Hàm bị Thần nhi ức hiếp, thì cứ đưa đến đây.” Một đứa là trông, hai đứa cũng là trông. Huống chi, mặc dù thỉnh thoảng Mặc Tiểu Bảo thích dính người, nhưng thật ra, năng lực tự lập cũng tương đối khá, căn bản không cần bọn họ phí tâm tư gì.

Chỉ có điều, không biết vì sao Mặc Tiểu Bảo lại nhận định Lãnh Quân Hàm là một bánh bao nhỏ mềm mại dễ ức hiếp. Mỗi lần gặp mặt, không phải xoa bóp, thì chính là ngắt nhéo. Diệp Ly cũng hoài nghi, có phải Mặc Tiểu Bảo bị Phụ vương của nó ức hiếp, nên chuyển hết oán khí lên người Lãnh Quân Hàm không? Mỗi lần thấy bộ dáng Tiểu Quân Hàm nhỏ nhắn, trắng nõn, mềm mại bị Mặc Tiểu Bảo ức hiếp đến nước mắt đảo quanh trong hốc mắt nhưng vẫn quật cường không cho rơi xuống, thì Diệp Ly lại đau lòng. Nhưng hết lần này tới lần khác, Lãnh Quân Hàm lại cứ nhận định Mặc Tiểu Bảo là một ca ca tốt, bị bắt nạt xong, quay đầu liền quên mất, lần sau, khi gặp mặt vẫn gọi Ngự Thần ca ca, Ngự Thần ca ca thân mật vô cùng. Chẳng trách Mặc Tiểu Bảo luôn kêu bé là Lãnh tiểu ngốc. Đứa con trai nhỏ này ngốc manh đến nỗi ngay cả kẻ làm cha là Lãnh Hạo Vũ nhìn thấy cũng không nhịn được mà phải che mặt. Hắn tạo bao nhiêu nghiệt mới có một đứa con trai ngốc đến như vậy đây?

“Không sao. Quân Hàm chính là bị chúng ta cưng chiều đến quá mức. Tính tình yếu đuối cũng chẳng biết giống ai. Vừa lúc để ở nhà của các ngươi giúp ta dạy dỗ lại cho tốt.” Mộ Dung Đình phất tay nói rất rộng lượng.

Những nhân vật lớn ngồi ở đây đã hạ quyết tâm, thân là một thê nô, Lãnh Hạo Vũ cũng chỉ phải tuân lệnh. Chỉ là, hắn vẫn còn có một chút giác ngộ của kẻ làm cha, nên liền dặn dò Mặc Tu Nghiêu: “Ngàn vạn lần đừng để Tiểu Thế tử ức hiếp con ta quá mức.” Mặc Tu Nghiêu nhướng mày, đây là chuyện mà hắn có thể quản được sao? Hắn là Định Vương, không phải là bà vú chăm sóc trẻ con.

“Lãnh Nhị, đừng nói ngươi cho rằng Bản vương cho ngươi đi thăm người thân đó?” Nhìn bộ dáng quấn quýt của Lãnh Hạo Vũ, Mặc Tu Nghiêu nói một cách thản nhiên. Thân là một thuộc hạ ưu tú đắc lực, chẳng lẽ không phải nên cố gắng suy tính từng hành động và quyết định của cấp trên sao? Bộ dáng vừa mừng rỡ vội vã đi thăm người thân, lại còn vừa lo lắng, không yên tâm để con trai ở lại của Lãnh Hạo Vũ là sao đây?

Lãnh Hạo Vũ bất đắc dĩ cúi thấp đầu xuống, hắn đã biết không có dễ dàng như vậy mà, “Cung nghe huấn thị (lời dạy dỗ, chỉ bảo) của Vương gia.”

Mặc Tu Nghiêu cong môi mỉm cười nói: “Huấn thị thì không cần. Trong vòng nửa năm, nếu đại quân Bắc Cảnh bước vào Tử Kinh quan một bước, ngươi cũng không cần trở về nữa, tự treo cổ chết đi. Mặt khác… Bản vương ái tài. Hiểu?” Ánh mắt Lãnh Hạo Vũ biến đổi, nhìn về Mặc Tu Nghiêu hơi mừng rỡ. Mặc Tu Nghiêu mỉm cười không nói, Lãnh Hạo Vũ cất giọng nói: “Vương gia cứ việc yên tâm. Thuộc hạ nhất định không cô phụ nỗi khổ tâm của Vương gia.”

“Đi đi, con của ngươi thì không cần lo lắng. Nếu các ngươi không về kịp, Bản vương mang về Tây Bắc cũng được. Vừa lúc, bây giờ, Thanh Vân tiên sinh cũng đang nhàn rỗi có thể dạy dỗ giúp các ngươi một chút.”

Lãnh Hạo Vũ và Mộ Dung Đình cùng vui mừng, kể từ khi có con, bọn họ vẫn luôn thường trú ở kinh thành. Thật ra, chuyện này cũng không có ích lợi gì cho rất nhiều việc trong tay Lãnh Hạo Vũ, nhưng lại không yên lòng để Mộ Dung Đình chăm sóc con một mình. Nếu Lãnh Quân Hàm được mang về Tây Bắc, thì tất nhiên, vấn đề an toàn sẽ không cần lo lắng. Lại do Thanh Vân tiên sinh tự dạy vỡ lòng, đây tuyệt đối là điều mà người khác có cầu cũng không cầu được. Hiển nhiên, Lãnh Nhị công tử đã quy công Mặc Tiểu Thế tử cơ trí cổ quái, thông minh trí tuệ như thế cho sự dạy dỗ có cách của Thanh Vân tiên sinh.

“Đa tạ Vương gia.”

Sáng hôm sau, Lãnh Hạo Vũ và Mộ Dung Đình liền bí mật đi Tử Kinh quan. Hai người bọn họ ở Lãnh gia cũng không được coi trọng, ở kinh thành lại càng không có bao nhiêu người chú ý, vì vậy cũng không khiến cho ai chú ý. Buổi tối hôm trước, Lãnh Quân Hàm đã được đưa tới Định Vương phủ. Mặc dù cục cưng mới bốn tuổi phải rời xa cha mẹ rất buồn, nhưng sau khi nghe được, sau này sẽ được ở chung với Tiểu Bảo ca ca, thì rất nhanh, Lãnh tiểu ngốc đã ném chuyện cha mẹ rời đi ra sau đầu, cũng tỏ vẻ, sau này muốn cùng ngủ với Ngự Thần ca ca. Nhìn vẻ mặt như nuốt phải ruồi hiếm có của con trai, Định Vương rất vui vẻ đồng ý thỉnh cầu của Lãnh tiểu bằng hữu, cũng dặn dò Mặc Tiểu Bảo phải chăm sóc tiểu đệ đệ thật kỹ lưỡng, không được để tiểu đệ đệ chịu chút uất ức nào.

Cho nên cuộc sống trong Định Vương phủ, trôi qua đầy vui vẻ khoái hoạt trong lúc Mặc Tiểu Bảo và Lãnh Tiểu ngốc ngươi đuổi theo ta trốn tránh, ngươi ức hiếp, ta cười ngây ngô mỗi ngày. Về phần trong chuyện này, thỉnh thoảng truyền đến tin tức, tỷ như Thập hoàng tử còn chưa đăng cơ đã gặp phải ám sát mấy lần, Thái hậu không muốn tuẫn táng liền gây ra chuyện yêu thiêu thân gì đó, hay Liễu gia và Lê Vương phủ âm thầm giao thủ mấy lần…vv..v… Thì đều bị mọi người trong Định Vương phủ bỏ qua một bên. Chỉ là, đảo mắt liền đến ngày Tân hoàng đăng cơ.

Linh cữu của Mặc Cảnh Kỳ đã được chuyển ra khỏi Sở cung, đặt tạm thời trong một tòa thiên điện ở phía tây Hoàng thành. Có lẽ là do Mặc Cảnh Kỳ chưa bao giờ cho rằng mình sẽ chết sớm như vậy, nên Hoàng lăng của Mặc Cảnh Kỳ còn chưa được xây xong. Mà lăng mộ của lịch đại đế vương cần tốn thời gian cũng không phải một sớm một chiều có thể hoàn thành. Cho nên, trong khoảng thời gian ngắn, Mặc Cảnh Kỳ không cách nào hạ táng được, chỉ có thể tạm thời đặt trong một tòa cung điện. Đợi đến sau khi Hoàng lăng xây xong, thì lại chọn ngày đưa linh cửu vào Hoàng lăng.

Từ trước đến nay, Tân hoàng Đại Sở đăng cơ đều là tám phương đến triều bái. Cho dù khi xưa, lúc Mặc Cảnh Kỳ đăng cơ, Nhiếp Chính Vương Mặc Lưu Danh đã qua đời, thì Đại Sở vẫn còn có một Mặc Tu Văn chống đỡ, còn có danh tướng thiếu niên Mặc Tu Nghiêu có uy danh vang dội, cả Đại Sở cũng xem như tương đối ổn định cường thịnh. Vì vậy, tất nhiên, các quốc gia xung quanh, bao gồm cả Tây Lăng, đều phái sứ thần đến chúc mừng. Nhưng còn lần này, ngoại trừ Nam Chiếu và mấy quốc gia nhỏ nhất xung quanh có phái sứ thần đến ra, thì những nước lân bang là Tây Lăng và Bắc Nhung lại không có bất cứ tin tức gì. Một Tiểu Hoàng đế mới bảy tuổi, trên triều đình, hai phái đối lập đều có tâm tư, hơn nữa, Định Vương phủ đã thoát ra khỏi Đại Sở từ lâu. Quả thật, hai đại cường quốc như Tây Lăng và Bắc Nhung có tư cách không để bọn hắn vào trong mắt. Huống chi, hiện tại bọn họ cũng không có tâm tư chúc mừng Tân quân Đại Sở lên ngôi, mà hiện tại, bọn họ đang nhìn chằm chằm mơ ước khối thịt béo Đại Sở này.

Đại điển đăng cơ của Thập hoàng tử được định vào ngày mười hai tháng ba, ngày này cũng xem như khá tốt. Đương nhiên, Định Vương phủ cũng nhận được thiệp mời từ rất sớm, mà vào mấy ngày trước Đại điển đăng cơ, Diệp Ly đã được Hoàng hậu phái người mời vào trong cung.

Đây không phải lần đầu tiên Diệp Ly thấy Thập hoàng tử, đứa bé luôn sống yên lặng tựa như một cái bóng trong một góc nhỏ ở hoàng cung này, sau khi Mặc Cảnh Kỳ mất, lại đột nhiên bị đẩy lên nơi bị mọi người chú ý, trong nửa tháng này cũng đã chịu đủ kinh sợ. Lúc Diệp Ly thấy bé, thì bé đang nằm ngủ say trong lòng mẹ ruột của bé. Chỉ nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn, gầy gò, tái xám kia, thì cũng biết mấy ngày nay, bé trôi qua không tốt. Nghe thấy tiếng bước chân của Diệp Ly, Thập hoàng tử liền mở mắt, một đôi đôi mắt mờ mịt tràn ngập hoảng sợ và e ngại. Hai tiếng khóc nức nở vang lên, mẹ ruột của bé liền kinh hoảng, vội che cái miệng của bé, nhìn Diệp Ly và Hoàng hậu không biết làm sao.

Hoàng hậu nhíu nhíu mày, bất đắc dĩ thở dài, nói: “Muội mau buông nó ra đi. Định Vương phi sẽ không so đo với một đứa bé.”

Lúc này, cô gái ăn mặc hoa lệ, dung nhan bình thường kia mới cẩn thận từng ly từng tí thả bàn tay đang che miệng của Thập hoàng tử xuống, nhìn nhìn Diệp Ly đầy bất an, rồi mới thấp giọng dỗ Thập hoàng tử trong lòng, hình như Thập hoàng tử khóc một lát nên mệt mỏi, cũng mơ mơ màng màng ngủ mất. Hoàng hậu muốn sai người ôm bé đi ngủ, nhưng sợ lại đánh thức bé lần nữa. Diệp Ly đi tới, nhấn lên mấy huyệt đạo trên người Thập hoàng tử, rồi mới thấp giọng nói: “Ôm bé đi ngủ đi. Cẩn thận một chút sẽ không bị đánh thức.”

“Đa tạ… Đa tạ Định Vương phi.” Nơm nớp lo sợ cám ơn Diệp Ly, rồi mới bế Thập hoàng tử vào hậu điện ngủ.

Nhìn người rời đi, Diệp Ly mới nhướng mày hỏi Hoàng hậu: “Sao thế này?”

Hoàng hậu cười khổ nói: “Còn có thể thế nào? Đứa bé này… Lúc đầu, ta chỉ cảm thấy tính tình Lục hoàng tử kiêu căng cậy mạnh, bị làm hư, chỉ sợ không đảm đương làm Quân được. Nhưng Thập hoàng tử này… Chỉ sợ còn rắc rối hơn Lục hoàng tử nhiều. Cũng làm khó đứa bé này rồi, nó lớn đến như vậy, nhưng chỉ sợ cũng chưa từng gặp Phụ hoàng của nó được mấy lần. mẹ ruột của nó cũng không có khả năng dạy dỗ nó. Mấy ngày nay bị kinh sợ không ít, ngay cả ngủ cũng không ngủ được. Bây giờ… Những cái khác không nói, chỉ sợ, ngay cả ngày đăng cơ cũng không ứng phó nổi.”

Nhìn thần sắc mệt mỏi của Hoàng hậu, Diệp Ly cũng chỉ có thể thở dài. Mẹ ruột của Thập hoàng tử chỉ là cung nữ được Mặc Cảnh Kỳ lâm hạnh trong lúc ngoài ý muốn, vốn chính là xuất thân nhà nông nghèo khổ, nên tất nhiên không dạy cho Thập hoàng tử được cái gì. Mặc dù tưởng rằng, bây giờ, vì Thập hoàng tử sắp đăng cơ, mọi người trong cung đều tôn xưng một tiếng Thái hậu, nhưng một ít lễ phục hoa lệ cũng không có cách nào thay đổi khí chất và năng lực của một người. Mặc Phượng bào Thái hậu hoa lệ kia, chỉ khiến cho cô gái đã nhỏ bé tầm thường càng hiện lên bé nhỏ và bất an. Hiện nay, chuyện bên ngoài còn có Lê Vương, Hoa Quốc công, đại thần văn võ chống đỡ, nhưng chuyện trong cung lại chỉ có một mình Hoàng hậu gánh chịu. Nếu lúc này, Tân hoàng xảy ra chuyện gì, thì cho dù không trách lên người Hoàng hậu, nhưng một tội danh không bảo vệ ấu chủ tốt cũng sẽ không tránh khỏi, cũng khó trách Hoàng hậu mệt mỏi như vậy.

Thấy bộ dáng này của Hoàng hậu, Diệp Ly cũng không đành lòng nới chuyện thay Phượng Chi Dao nữa.

Hoàng hậu thấy Diệp Ly hơi thất thần, không khỏi cười nói: “Có chuyện gì muốn nói sao? Chúng ta cũng không tính là người ngoài, nói thẳng đi.”

Diệp Ly ngẩng đầu lên, thấp giọng nói nàng ấy: “Phượng Tam đã trở lại.”

Hoàng hậu sửng sốt, kinh ngạc cúi đầu nhìn vòng tay bạch ngọc trên cổ tay đến xuất thần. Diệp Ly cũng không thúc giục nàng ấy, an tĩnh theo ngồi uống trà ở bên cạnh. Qua thật lâu sau, Hoàng hậu mới phục hồi tinh thần lại, cười nói với Diệp Ly hơi áy náy: “Khiến ngươi chế giễu rồi, trong khoảng thời gian ngắn… Không phải đệ ấy đang ở Tây Bắc rất tốt sao? Sao lúc này lại trở lại?”

Diệp Ly bình tĩnh nhìn Hoàng hậu mà không nói gì, nụ cười nhàn nhạt trên mặt Hoàng hậu cũng dần dần tan biến, nói với Diệp Ly đầy bất đắc dĩ: “Vương phi có thể tới nói cho ta biết chuyện này, chắc… Những chuyện trước kia, Vương phi cũng đã biết.” Diệp Ly gật đầu, nhẹ giọng nói: “Chuyện lúc trước cũng không phải là lỗi của nương nương. Phượng Tam không chịu hết hy vọng là chấp niệm của hắn ta, cũng không phải là lỗi của nương nương. Nếu nương nương vô tâm, thì ta sẽ nói cho hắn ta biết, để hắn ta đừng quấy rầy nương nương nữa. Nhưng nếu nương nương không phải thật sự thờ ơ, thì sao không cho lẫn nhau một cơ hội?”

“Cơ hội?” Hoàng hậu cười khổ, lắc đầu nói với Diệp Ly: “Đa tạ Vương phi. Ta biết Vương phi cũng không phải người thích xen vào chuyện của người khác, có thể nói với ta nhiều như vậy, đã là không dễ. Xin Vương phi chuyển lời cho đệ ấy… Ta chỉ xem đệ ấy như Tu Nghiêu, là đệ đệ nhìn từ nhỏ đến lớn, cũng không có những điều khác.”

Diệp Ly nhíu mày nói: “Hắn ta muốn gặp nương nương một lần. Vốn vừa mới hồi kinh đã muốn tiến cung, nhưng ta và Vương gia khuyên hắn ta. Nhưng nếu ta mang một đáp án như vậy trở về, thì chỉ sợ vô luận như thế nào, hắn ta cũng sẽ không tâm phục khẩu phục. Đến lúc đó cũng vẫn muốn gặp nương nương một lần.”

Hoàng hậu lắc đầu nói: “Gặp mặt thì không cần. Bây giờ, trong cung, ngoài cung đều đề phòng sâm nghiêm, Tân hoàng sắp đăng cơ, ta cũng không có tâm tư suy nghĩ những chuyện này. Vương phi nói với đệ ấy đi, đừng để cho đệ ấy vào cung, ta không có thời gian.”

Diệp Ly trầm mặc, không có thời gian, đúng là một cái cớ tốt để cự tuyệt. Khi một người, ngay cả thời gian gặp mặt cũng không có, thì tất nhiên đủ biểu lộ rằng không quan tâm đến ngươi. Vô luận từ phương diện nào, thì Hoàng hậu đều là cô gái cực kỳ thông tuệ.

“Sau này, nương nương có tính toán gì không?” Diệp Ly nhíu mày, hỏi.

Hoàng hậu khó hiểu, giương mắt nhìn Diệp Ly. Diệp Ly mím môi mỉm cười nói: “Nương nương muốn ta thuyết phục Phượng Tam, thì cũng phải cho ta đầy đủ lý do. Ít nhất… Cũng phải cho hắn ta biết, không có hắn ta, nương nương cũng có thể sống vô cùng tốt, thậm chí còn tốt hơn có hắn ta, đúng không?” Hoàng hậu hiểu, trầm giọng nói: “Tân hoàng đăng cơ, ta sẽ trở thành Hoàng thái hậu Đại Sở. Điều này còn chưa đủ sao?”

“Có lẽ đủ rồi.” Diệp Ly thở dài, nói.

Trong thời gian ngắn, hầu như hai người không nói gì, nhưng ngoài cửa lại truyền đến một chuỗi tiếng huyên náo, “Làm càn! Kêu Hoàng hậu đi ra đây! Ai gia muốn gặp nàng ta!”

“Khởi bẩm Thái hậu, Hoàng hậu nương nương đang tiếp kiến Định Vương phi. Xin Thái hậu chờ một lát.” Ngoài cửa, cung nữ khổ tâm khuyên nhủ.

“To gan! Ai gia là Thái hậu, muốn gặp nàng ta còn phải đợi sao? Họ Hoa kia, ngươi đi ra cho ai gia!”

Diệp Ly cau mày, khó hiểu: “Không phải nói tuẫn táng sao? Sao lại còn sống gây náo loạn vậy? Liễu Quý phi cũng còn sống sao?”

Hoàng hậu mỉm cười nói: “Bên phía Liễu gia, còn có Tần Vương cũng không đồng ý Liễu Quý phi tuẫn táng, mấu chốt là ý tứ của Nhiếp Chính Vương cũng có dao động. Nếu Liễu Quý phi vẫn còn sống, thì tất nhiên, Thái hậu cũng tạm thời vẫn không thể động. Bây giờ mấy nhà này vẫn còn đang tranh cãi với triều thần, còn có những người đọc sách kia. Nghe nói, còn có một cách nói, đợi đến khi Hoàng thượng hạ táng thì mới tuẫn táng, cũng không xem là làm trái với Di chiếu.”

“Vậy cũng không liên quan với Thái hậu đi? Tiên hoàng đã hạ táng gần hai mươi năm rồi.”

“Ai biết bọn họ nghĩ như thế nào. Chuyện như vậy, ta nói cái gì cũng sai. Dứt khoát để chính bọn họ tranh chấp đi.” Nghe phía ngoài càng ngày càng không ra gì, bên trong hình như Thập hoàng tử lại bị đánh thức, nghẹn ngào khóc nức nở lên. Hoàng hậu cau mày, cất giọng nói: “Mời Thái hậu vào đi.”

Ngoài cửa an tĩnh một lúc, một lát sau, Thái hậu mang người hung hung hổ hổ bước vào chính điện.

Nhìn Thái hậu trước mắt, Diệp Ly cũng không thể không cả kinh. Nhớ rõ lần đầu tiên nhìn thấy Thái hậu ở cung Chương Đức, Thái hậu cao cao tại thượng, ung dung hoa quý, mẫu nghi thiên hạ. Mà bây giờ, Thái hậu lại như sự ung dung cao quý, uy nghi của hoàng gia vốn có kia đều biến mất gần như không còn trong một đêm. Tóc hoa râm, những nếp nhăn có dùng son phấn cũng không che giấu được, còn có lệ khí hung ác trong mắt kia nữa, không giống Thái hậu mẫu nghi thiên hạ của một nước, mà giống như đấu thú (thú dữ dùng để đấu với người) bị giam trong lồng…

Đột nhiên, Lãnh Hạo Vũ và Mộ Dung Đình đến đây, tất nhiên không có khả năng chỉ là xuyến môn mà thôi. Ngồi xuống chỗ riêng của mình, Lãnh Hạo Vũ cau mày nói: “Người của chúng ta truyền tới tin tức, hình như Liễu gia đã biết tin tức về con trai của Mặc Cảnh Lê.”

Phượng Chi Dao mới vừa trở lại Sở kinh, nên tất nhiên không rõ ràng lắm trong hai tháng qua, Sở kinh đã xảy ra chuyện gì, khó hiểu, hỏi: “Con trai của Mặc Cảnh Lê? Là đứa bé do Diệp Oánh sinh kia sao? Bị bắt cóc à?” Lãnh Hạo Vũ vỗ tay cười nói: “Tin tức của ngươi thật sự quá chậm, lúc trước, khi Mặc Cảnh Lê vừa mới làm Nhiếp Chính Vương, vừa trở về phủ đã một cước đá chết con trai của mình. Mặc dù tin tức này bị áp chế xuống không để lộ ra ngoài, chỉ có điều, đại đa số quyền quý trong kinh thành như bọn họ thì vẫn biết được.”

Phượng Chi Dao nhíu mày, hắn cũng không phải ngu ngốc, nên tất nhiên, ngay lập tức đã hiểu, liền cười nói: “Nói như vậy… Mặc Cảnh Lê đã nuôi con trai không công dùm người khác mấy năm? Vậy bây giờ như thế nào rồi? Con trai ruột của hắn ở trong tay Liễu gia sao?”

“A Ly, nàng thấy sao?” Mặc Tu Nghiêu hỏi Diệp Ly.

Diệp Ly nhíu mày, suy nghĩ một chút, rồi nói: “Ta cảm thấy, khả năng này không quá lớn. Mặc Cảnh Kỳ cẩn thận đa nghi, ngay cả thân nhân cũng chưa bao giờ tin. Mặc Cảnh Lê bỏ ra nhiều thời gian, tinh lực như vậy mà cũng không thể tìm ra manh mối, vậy thì đã chứng minh, lúc đầu, Mặc Cảnh Kỳ đã xử lý sạch sẽ vô cùng. Không có đạo lý Liễu gia có thể tìm được, hơn nữa… Thời gian này không khỏi quá trùng hợp một chút.” Mặc Cảnh Kỳ vừa mới băng hà, tân hoàng còn chưa lên ngôi, Liễu gia tung ra tin tức con trai độc nhất của Lê Vương phủ, thật sự không thể không khiến cho người ta suy nghĩ nhiều.

Mặc Tu Nghiêu nhìn Lãnh Hạo Vũ, Lãnh Hạo Vũ nhún vai, nói: “Bọn họ cũng không nhận được tin tức cụ thể, chỉ là, gần đây động tác ngầm của Liễu gia không ít, chỉ có thể mơ hồ biết là có liên quan đến con trai của Mặc Cảnh Lê. Nhưng cụ thể đứa bé kia có phải là con trai của Mặc Cảnh Lê không thì còn cần thời gian.” Mặc Tu Nghiêu nhướng mày, cười nói: “Không cần phái người tra xét. Lãng phí thời gian.”

Lãnh Hạo Vũ nhìn hắn ta khó hiểu, Mặc Tu Nghiêu hỏi: “Có phải hay không thì có ý nghĩa gì sao?”

Nghe vậy, mọi người đều ngẩn ra. Cũng không phải sao? Bọn họ cũng không tính nhúng tay vào những chuyện này. Như vậy, đến cùng đứa bé kia có phải là con trai của Mặc Cảnh Lê hay không, căn bản cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì với bọn họ cả. Mặc Tu Nghiêu đứng dậy, cười nói với Lãnh Hạo Vũ: “Ngươi có thời gian đó còn không bằng đi thăm dò chuyện của Bắc Cảnh đi. Dù sao, hiện tại, Phượng Tam đã ở kinh thành, việc làm ăn ở kinh thành của ngươi cũng đóng cửa. Không bằng đi Tử Kinh quan một chuyến đi?”

Lãnh Hạo Vũ giật mình, hiện nay, Tử Kinh quan đang trong lúc giao chiến. Mặc dù có ám vệ âm thầm bảo vệ, nhưng hắn vẫn còn hơi lo lắng cho sự an toàn của Lãnh Hoài.

“Ta cũng đi.” Mộ Dung Đình vội nói.

Mặc dù Lãnh Hạo Vũ là người của Định Vương phủ, nhưng Mộ Dung Đình thì không tính. Tất nhiên, Mặc Tu Nghiêu cũng không quản Mộ Dung Đình được, đây là chuyện nhà của Lãnh Hạo Vũ. Lãnh Hạo Vũ nói hơi do dự: “Hiện nay, Tử Kinh quan đang trong lúc giao chiến, quá nguy hiểm.” Mộ Dung Đình khịt mũi khinh thường, “Chàng cho rằng ta chưa từng thấy chiến trường sao?” Từ nhỏ nàng đã đi theo phụ thân, lớn lên ở biên quan, huống chi, năm đó, khi thủ thành Vĩnh Lâm, nàng cũng được xem như có tham dự, có nhớ không?

“Quân Hàm ở kinh thành một mình không có ai chăm sóc, nàng nỡ sao?” Lãnh Hạo Vũ vẫn tiếp tục khuyên nhủ.

Mộ Dung Đình cau mày, đây là một vấn đề. Từ khi sinh ra cho đến bây giờ, con trai chưa từng rời khỏi nàng đâu. Nhìn đến Diệp Ly đang ngồi bên cạnh, thì ánh mắt Mộ Dung Đình sáng lên, nhìn Diệp Ly bằng đôi mắt trông mong, “Ly nhi……” Diệp Ly che miệng cười nói: “Chỉ cần ngươi không sợ Quân Hàm bị Thần nhi ức hiếp, thì cứ đưa đến đây.” Một đứa là trông, hai đứa cũng là trông. Huống chi, mặc dù thỉnh thoảng Mặc Tiểu Bảo thích dính người, nhưng thật ra, năng lực tự lập cũng tương đối khá, căn bản không cần bọn họ phí tâm tư gì.

Chỉ có điều, không biết vì sao Mặc Tiểu Bảo lại nhận định Lãnh Quân Hàm là một bánh bao nhỏ mềm mại dễ ức hiếp. Mỗi lần gặp mặt, không phải xoa bóp, thì chính là ngắt nhéo. Diệp Ly cũng hoài nghi, có phải Mặc Tiểu Bảo bị Phụ vương của nó ức hiếp, nên chuyển hết oán khí lên người Lãnh Quân Hàm không? Mỗi lần thấy bộ dáng Tiểu Quân Hàm nhỏ nhắn, trắng nõn, mềm mại bị Mặc Tiểu Bảo ức hiếp đến nước mắt đảo quanh trong hốc mắt nhưng vẫn quật cường không cho rơi xuống, thì Diệp Ly lại đau lòng. Nhưng hết lần này tới lần khác, Lãnh Quân Hàm lại cứ nhận định Mặc Tiểu Bảo là một ca ca tốt, bị bắt nạt xong, quay đầu liền quên mất, lần sau, khi gặp mặt vẫn gọi Ngự Thần ca ca, Ngự Thần ca ca thân mật vô cùng. Chẳng trách Mặc Tiểu Bảo luôn kêu bé là Lãnh tiểu ngốc. Đứa con trai nhỏ này ngốc manh đến nỗi ngay cả kẻ làm cha là Lãnh Hạo Vũ nhìn thấy cũng không nhịn được mà phải che mặt. Hắn tạo bao nhiêu nghiệt mới có một đứa con trai ngốc đến như vậy đây?

“Không sao. Quân Hàm chính là bị chúng ta cưng chiều đến quá mức. Tính tình yếu đuối cũng chẳng biết giống ai. Vừa lúc để ở nhà của các ngươi giúp ta dạy dỗ lại cho tốt.” Mộ Dung Đình phất tay nói rất rộng lượng.

Những nhân vật lớn ngồi ở đây đã hạ quyết tâm, thân là một thê nô, Lãnh Hạo Vũ cũng chỉ phải tuân lệnh. Chỉ là, hắn vẫn còn có một chút giác ngộ của kẻ làm cha, nên liền dặn dò Mặc Tu Nghiêu: “Ngàn vạn lần đừng để Tiểu Thế tử ức hiếp con ta quá mức.” Mặc Tu Nghiêu nhướng mày, đây là chuyện mà hắn có thể quản được sao? Hắn là Định Vương, không phải là bà vú chăm sóc trẻ con.

“Lãnh Nhị, đừng nói ngươi cho rằng Bản vương cho ngươi đi thăm người thân đó?” Nhìn bộ dáng quấn quýt của Lãnh Hạo Vũ, Mặc Tu Nghiêu nói một cách thản nhiên. Thân là một thuộc hạ ưu tú đắc lực, chẳng lẽ không phải nên cố gắng suy tính từng hành động và quyết định của cấp trên sao? Bộ dáng vừa mừng rỡ vội vã đi thăm người thân, lại còn vừa lo lắng, không yên tâm để con trai ở lại của Lãnh Hạo Vũ là sao đây?

Lãnh Hạo Vũ bất đắc dĩ cúi thấp đầu xuống, hắn đã biết không có dễ dàng như vậy mà, “Cung nghe huấn thị (lời dạy dỗ, chỉ bảo) của Vương gia.”

Mặc Tu Nghiêu cong môi mỉm cười nói: “Huấn thị thì không cần. Trong vòng nửa năm, nếu đại quân Bắc Cảnh bước vào Tử Kinh quan một bước, ngươi cũng không cần trở về nữa, tự treo cổ chết đi. Mặt khác… Bản vương ái tài. Hiểu?” Ánh mắt Lãnh Hạo Vũ biến đổi, nhìn về Mặc Tu Nghiêu hơi mừng rỡ. Mặc Tu Nghiêu mỉm cười không nói, Lãnh Hạo Vũ cất giọng nói: “Vương gia cứ việc yên tâm. Thuộc hạ nhất định không cô phụ nỗi khổ tâm của Vương gia.”

“Đi đi, con của ngươi thì không cần lo lắng. Nếu các ngươi không về kịp, Bản vương mang về Tây Bắc cũng được. Vừa lúc, bây giờ, Thanh Vân tiên sinh cũng đang nhàn rỗi có thể dạy dỗ giúp các ngươi một chút.”

Lãnh Hạo Vũ và Mộ Dung Đình cùng vui mừng, kể từ khi có con, bọn họ vẫn luôn thường trú ở kinh thành. Thật ra, chuyện này cũng không có ích lợi gì cho rất nhiều việc trong tay Lãnh Hạo Vũ, nhưng lại không yên lòng để Mộ Dung Đình chăm sóc con một mình. Nếu Lãnh Quân Hàm được mang về Tây Bắc, thì tất nhiên, vấn đề an toàn sẽ không cần lo lắng. Lại do Thanh Vân tiên sinh tự dạy vỡ lòng, đây tuyệt đối là điều mà người khác có cầu cũng không cầu được. Hiển nhiên, Lãnh Nhị công tử đã quy công Mặc Tiểu Thế tử cơ trí cổ quái, thông minh trí tuệ như thế cho sự dạy dỗ có cách của Thanh Vân tiên sinh.

“Đa tạ Vương gia.”

Sáng hôm sau, Lãnh Hạo Vũ và Mộ Dung Đình liền bí mật đi Tử Kinh quan. Hai người bọn họ ở Lãnh gia cũng không được coi trọng, ở kinh thành lại càng không có bao nhiêu người chú ý, vì vậy cũng không khiến cho ai chú ý. Buổi tối hôm trước, Lãnh Quân Hàm đã được đưa tới Định Vương phủ. Mặc dù cục cưng mới bốn tuổi phải rời xa cha mẹ rất buồn, nhưng sau khi nghe được, sau này sẽ được ở chung với Tiểu Bảo ca ca, thì rất nhanh, Lãnh tiểu ngốc đã ném chuyện cha mẹ rời đi ra sau đầu, cũng tỏ vẻ, sau này muốn cùng ngủ với Ngự Thần ca ca. Nhìn vẻ mặt như nuốt phải ruồi hiếm có của con trai, Định Vương rất vui vẻ đồng ý thỉnh cầu của Lãnh tiểu bằng hữu, cũng dặn dò Mặc Tiểu Bảo phải chăm sóc tiểu đệ đệ thật kỹ lưỡng, không được để tiểu đệ đệ chịu chút uất ức nào.

Cho nên cuộc sống trong Định Vương phủ, trôi qua đầy vui vẻ khoái hoạt trong lúc Mặc Tiểu Bảo và Lãnh Tiểu ngốc ngươi đuổi theo ta trốn tránh, ngươi ức hiếp, ta cười ngây ngô mỗi ngày. Về phần trong chuyện này, thỉnh thoảng truyền đến tin tức, tỷ như Thập hoàng tử còn chưa đăng cơ đã gặp phải ám sát mấy lần, Thái hậu không muốn tuẫn táng liền gây ra chuyện yêu thiêu thân gì đó, hay Liễu gia và Lê Vương phủ âm thầm giao thủ mấy lần…vv..v… Thì đều bị mọi người trong Định Vương phủ bỏ qua một bên. Chỉ là, đảo mắt liền đến ngày Tân hoàng đăng cơ.

Linh cữu của Mặc Cảnh Kỳ đã được chuyển ra khỏi Sở cung, đặt tạm thời trong một tòa thiên điện ở phía tây Hoàng thành. Có lẽ là do Mặc Cảnh Kỳ chưa bao giờ cho rằng mình sẽ chết sớm như vậy, nên Hoàng lăng của Mặc Cảnh Kỳ còn chưa được xây xong. Mà lăng mộ của lịch đại đế vương cần tốn thời gian cũng không phải một sớm một chiều có thể hoàn thành. Cho nên, trong khoảng thời gian ngắn, Mặc Cảnh Kỳ không cách nào hạ táng được, chỉ có thể tạm thời đặt trong một tòa cung điện. Đợi đến sau khi Hoàng lăng xây xong, thì lại chọn ngày đưa linh cửu vào Hoàng lăng.

Từ trước đến nay, Tân hoàng Đại Sở đăng cơ đều là tám phương đến triều bái. Cho dù khi xưa, lúc Mặc Cảnh Kỳ đăng cơ, Nhiếp Chính Vương Mặc Lưu Danh đã qua đời, thì Đại Sở vẫn còn có một Mặc Tu Văn chống đỡ, còn có danh tướng thiếu niên Mặc Tu Nghiêu có uy danh vang dội, cả Đại Sở cũng xem như tương đối ổn định cường thịnh. Vì vậy, tất nhiên, các quốc gia xung quanh, bao gồm cả Tây Lăng, đều phái sứ thần đến chúc mừng. Nhưng còn lần này, ngoại trừ Nam Chiếu và mấy quốc gia nhỏ nhất xung quanh có phái sứ thần đến ra, thì những nước lân bang là Tây Lăng và Bắc Nhung lại không có bất cứ tin tức gì. Một Tiểu Hoàng đế mới bảy tuổi, trên triều đình, hai phái đối lập đều có tâm tư, hơn nữa, Định Vương phủ đã thoát ra khỏi Đại Sở từ lâu. Quả thật, hai đại cường quốc như Tây Lăng và Bắc Nhung có tư cách không để bọn hắn vào trong mắt. Huống chi, hiện tại bọn họ cũng không có tâm tư chúc mừng Tân quân Đại Sở lên ngôi, mà hiện tại, bọn họ đang nhìn chằm chằm mơ ước khối thịt béo Đại Sở này.

Đại điển đăng cơ của Thập hoàng tử được định vào ngày mười hai tháng ba, ngày này cũng xem như khá tốt. Đương nhiên, Định Vương phủ cũng nhận được thiệp mời từ rất sớm, mà vào mấy ngày trước Đại điển đăng cơ, Diệp Ly đã được Hoàng hậu phái người mời vào trong cung.

Đây không phải lần đầu tiên Diệp Ly thấy Thập hoàng tử, đứa bé luôn sống yên lặng tựa như một cái bóng trong một góc nhỏ ở hoàng cung này, sau khi Mặc Cảnh Kỳ mất, lại đột nhiên bị đẩy lên nơi bị mọi người chú ý, trong nửa tháng này cũng đã chịu đủ kinh sợ. Lúc Diệp Ly thấy bé, thì bé đang nằm ngủ say trong lòng mẹ ruột của bé. Chỉ nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn, gầy gò, tái xám kia, thì cũng biết mấy ngày nay, bé trôi qua không tốt. Nghe thấy tiếng bước chân của Diệp Ly, Thập hoàng tử liền mở mắt, một đôi đôi mắt mờ mịt tràn ngập hoảng sợ và e ngại. Hai tiếng khóc nức nở vang lên, mẹ ruột của bé liền kinh hoảng, vội che cái miệng của bé, nhìn Diệp Ly và Hoàng hậu không biết làm sao.

Hoàng hậu nhíu nhíu mày, bất đắc dĩ thở dài, nói: “Muội mau buông nó ra đi. Định Vương phi sẽ không so đo với một đứa bé.”

Lúc này, cô gái ăn mặc hoa lệ, dung nhan bình thường kia mới cẩn thận từng ly từng tí thả bàn tay đang che miệng của Thập hoàng tử xuống, nhìn nhìn Diệp Ly đầy bất an, rồi mới thấp giọng dỗ Thập hoàng tử trong lòng, hình như Thập hoàng tử khóc một lát nên mệt mỏi, cũng mơ mơ màng màng ngủ mất. Hoàng hậu muốn sai người ôm bé đi ngủ, nhưng sợ lại đánh thức bé lần nữa. Diệp Ly đi tới, nhấn lên mấy huyệt đạo trên người Thập hoàng tử, rồi mới thấp giọng nói: “Ôm bé đi ngủ đi. Cẩn thận một chút sẽ không bị đánh thức.”

“Đa tạ… Đa tạ Định Vương phi.” Nơm nớp lo sợ cám ơn Diệp Ly, rồi mới bế Thập hoàng tử vào hậu điện ngủ.

Nhìn người rời đi, Diệp Ly mới nhướng mày hỏi Hoàng hậu: “Sao thế này?”

Hoàng hậu cười khổ nói: “Còn có thể thế nào? Đứa bé này… Lúc đầu, ta chỉ cảm thấy tính tình Lục hoàng tử kiêu căng cậy mạnh, bị làm hư, chỉ sợ không đảm đương làm Quân được. Nhưng Thập hoàng tử này… Chỉ sợ còn rắc rối hơn Lục hoàng tử nhiều. Cũng làm khó đứa bé này rồi, nó lớn đến như vậy, nhưng chỉ sợ cũng chưa từng gặp Phụ hoàng của nó được mấy lần. mẹ ruột của nó cũng không có khả năng dạy dỗ nó. Mấy ngày nay bị kinh sợ không ít, ngay cả ngủ cũng không ngủ được. Bây giờ… Những cái khác không nói, chỉ sợ, ngay cả ngày đăng cơ cũng không ứng phó nổi.”

Nhìn thần sắc mệt mỏi của Hoàng hậu, Diệp Ly cũng chỉ có thể thở dài. Mẹ ruột của Thập hoàng tử chỉ là cung nữ được Mặc Cảnh Kỳ lâm hạnh trong lúc ngoài ý muốn, vốn chính là xuất thân nhà nông nghèo khổ, nên tất nhiên không dạy cho Thập hoàng tử được cái gì. Mặc dù tưởng rằng, bây giờ, vì Thập hoàng tử sắp đăng cơ, mọi người trong cung đều tôn xưng một tiếng Thái hậu, nhưng một ít lễ phục hoa lệ cũng không có cách nào thay đổi khí chất và năng lực của một người. Mặc Phượng bào Thái hậu hoa lệ kia, chỉ khiến cho cô gái đã nhỏ bé tầm thường càng hiện lên bé nhỏ và bất an. Hiện nay, chuyện bên ngoài còn có Lê Vương, Hoa Quốc công, đại thần văn võ chống đỡ, nhưng chuyện trong cung lại chỉ có một mình Hoàng hậu gánh chịu. Nếu lúc này, Tân hoàng xảy ra chuyện gì, thì cho dù không trách lên người Hoàng hậu, nhưng một tội danh không bảo vệ ấu chủ tốt cũng sẽ không tránh khỏi, cũng khó trách Hoàng hậu mệt mỏi như vậy.

Thấy bộ dáng này của Hoàng hậu, Diệp Ly cũng không đành lòng nới chuyện thay Phượng Chi Dao nữa.

Hoàng hậu thấy Diệp Ly hơi thất thần, không khỏi cười nói: “Có chuyện gì muốn nói sao? Chúng ta cũng không tính là người ngoài, nói thẳng đi.”

Diệp Ly ngẩng đầu lên, thấp giọng nói nàng ấy: “Phượng Tam đã trở lại.”

Hoàng hậu sửng sốt, kinh ngạc cúi đầu nhìn vòng tay bạch ngọc trên cổ tay đến xuất thần. Diệp Ly cũng không thúc giục nàng ấy, an tĩnh theo ngồi uống trà ở bên cạnh. Qua thật lâu sau, Hoàng hậu mới phục hồi tinh thần lại, cười nói với Diệp Ly hơi áy náy: “Khiến ngươi chế giễu rồi, trong khoảng thời gian ngắn… Không phải đệ ấy đang ở Tây Bắc rất tốt sao? Sao lúc này lại trở lại?”

Diệp Ly bình tĩnh nhìn Hoàng hậu mà không nói gì, nụ cười nhàn nhạt trên mặt Hoàng hậu cũng dần dần tan biến, nói với Diệp Ly đầy bất đắc dĩ: “Vương phi có thể tới nói cho ta biết chuyện này, chắc… Những chuyện trước kia, Vương phi cũng đã biết.” Diệp Ly gật đầu, nhẹ giọng nói: “Chuyện lúc trước cũng không phải là lỗi của nương nương. Phượng Tam không chịu hết hy vọng là chấp niệm của hắn ta, cũng không phải là lỗi của nương nương. Nếu nương nương vô tâm, thì ta sẽ nói cho hắn ta biết, để hắn ta đừng quấy rầy nương nương nữa. Nhưng nếu nương nương không phải thật sự thờ ơ, thì sao không cho lẫn nhau một cơ hội?”

“Cơ hội?” Hoàng hậu cười khổ, lắc đầu nói với Diệp Ly: “Đa tạ Vương phi. Ta biết Vương phi cũng không phải người thích xen vào chuyện của người khác, có thể nói với ta nhiều như vậy, đã là không dễ. Xin Vương phi chuyển lời cho đệ ấy… Ta chỉ xem đệ ấy như Tu Nghiêu, là đệ đệ nhìn từ nhỏ đến lớn, cũng không có những điều khác.”

Diệp Ly nhíu mày nói: “Hắn ta muốn gặp nương nương một lần. Vốn vừa mới hồi kinh đã muốn tiến cung, nhưng ta và Vương gia khuyên hắn ta. Nhưng nếu ta mang một đáp án như vậy trở về, thì chỉ sợ vô luận như thế nào, hắn ta cũng sẽ không tâm phục khẩu phục. Đến lúc đó cũng vẫn muốn gặp nương nương một lần.”

Hoàng hậu lắc đầu nói: “Gặp mặt thì không cần. Bây giờ, trong cung, ngoài cung đều đề phòng sâm nghiêm, Tân hoàng sắp đăng cơ, ta cũng không có tâm tư suy nghĩ những chuyện này. Vương phi nói với đệ ấy đi, đừng để cho đệ ấy vào cung, ta không có thời gian.”

Diệp Ly trầm mặc, không có thời gian, đúng là một cái cớ tốt để cự tuyệt. Khi một người, ngay cả thời gian gặp mặt cũng không có, thì tất nhiên đủ biểu lộ rằng không quan tâm đến ngươi. Vô luận từ phương diện nào, thì Hoàng hậu đều là cô gái cực kỳ thông tuệ.

“Sau này, nương nương có tính toán gì không?” Diệp Ly nhíu mày, hỏi.

Hoàng hậu khó hiểu, giương mắt nhìn Diệp Ly. Diệp Ly mím môi mỉm cười nói: “Nương nương muốn ta thuyết phục Phượng Tam, thì cũng phải cho ta đầy đủ lý do. Ít nhất… Cũng phải cho hắn ta biết, không có hắn ta, nương nương cũng có thể sống vô cùng tốt, thậm chí còn tốt hơn có hắn ta, đúng không?” Hoàng hậu hiểu, trầm giọng nói: “Tân hoàng đăng cơ, ta sẽ trở thành Hoàng thái hậu Đại Sở. Điều này còn chưa đủ sao?”

“Có lẽ đủ rồi.” Diệp Ly thở dài, nói.

Trong thời gian ngắn, hầu như hai người không nói gì, nhưng ngoài cửa lại truyền đến một chuỗi tiếng huyên náo, “Làm càn! Kêu Hoàng hậu đi ra đây! Ai gia muốn gặp nàng ta!”

“Khởi bẩm Thái hậu, Hoàng hậu nương nương đang tiếp kiến Định Vương phi. Xin Thái hậu chờ một lát.” Ngoài cửa, cung nữ khổ tâm khuyên nhủ.

“To gan! Ai gia là Thái hậu, muốn gặp nàng ta còn phải đợi sao? Họ Hoa kia, ngươi đi ra cho ai gia!”

Diệp Ly cau mày, khó hiểu: “Không phải nói tuẫn táng sao? Sao lại còn sống gây náo loạn vậy? Liễu Quý phi cũng còn sống sao?”

Hoàng hậu mỉm cười nói: “Bên phía Liễu gia, còn có Tần Vương cũng không đồng ý Liễu Quý phi tuẫn táng, mấu chốt là ý tứ của Nhiếp Chính Vương cũng có dao động. Nếu Liễu Quý phi vẫn còn sống, thì tất nhiên, Thái hậu cũng tạm thời vẫn không thể động. Bây giờ mấy nhà này vẫn còn đang tranh cãi với triều thần, còn có những người đọc sách kia. Nghe nói, còn có một cách nói, đợi đến khi Hoàng thượng hạ táng thì mới tuẫn táng, cũng không xem là làm trái với Di chiếu.”

“Vậy cũng không liên quan với Thái hậu đi? Tiên hoàng đã hạ táng gần hai mươi năm rồi.”

“Ai biết bọn họ nghĩ như thế nào. Chuyện như vậy, ta nói cái gì cũng sai. Dứt khoát để chính bọn họ tranh chấp đi.” Nghe phía ngoài càng ngày càng không ra gì, bên trong hình như Thập hoàng tử lại bị đánh thức, nghẹn ngào khóc nức nở lên. Hoàng hậu cau mày, cất giọng nói: “Mời Thái hậu vào đi.”

Ngoài cửa an tĩnh một lúc, một lát sau, Thái hậu mang người hung hung hổ hổ bước vào chính điện.

Nhìn Thái hậu trước mắt, Diệp Ly cũng không thể không cả kinh. Nhớ rõ lần đầu tiên nhìn thấy Thái hậu ở cung Chương Đức, Thái hậu cao cao tại thượng, ung dung hoa quý, mẫu nghi thiên hạ. Mà bây giờ, Thái hậu lại như sự ung dung cao quý, uy nghi của hoàng gia vốn có kia đều biến mất gần như không còn trong một đêm. Tóc hoa râm, những nếp nhăn có dùng son phấn cũng không che giấu được, còn có lệ khí hung ác trong mắt kia nữa, không giống Thái hậu mẫu nghi thiên hạ của một nước, mà giống như đấu thú (thú dữ dùng để đấu với người) bị giam trong lồng…

Chọn tập
Bình luận