Hoàng hậu tự dưng mất tích trong cung, tuyệt đối là một chuyện lớn đủ để chấn động triều đình. Mặc dù không biết cân nhắc như thế nào mà Mặc Cảnh Lê vẫn phong tỏa tin tức này trong phạm vi nhất định. Nhưng điều này cũng không gây trở ngại cho những người biết tin tức âm thầm nghị luận ồn ào. Cho nên, sau khi Hoa Quốc công nhận được tin tức vội vã chạy vào hoàng cung, dọc đường đi, những người mà ông quen biết thấy ông đều dùng ánh mắt đồng tình mà nhìn vị lão tướng quân đã chinh chiến sa trường cả đời này.
Khi Nhiếp Chính Vương tiền nhiệm Mặc Lưu Danh còn tại thế, thậm chí, khi Hoa Quốc công còn trẻ, Hoa gia đã từng tôn vinh hiển hách đến cỡ nào. Mặc dù có Định Vương phủ, nên không thể gọi là thế gia đệ nhất Đại Sở, nhưng cũng tuyệt đối là danh môn số một số hai. Chỉ là, từ sau khi Mặc Lưu Danh qua đời, Hoa Quốc công già đi, người có mắt đều có thể thấy được Hoa gia dần dần bị Hoàng đế áp chế, cho dù ra một đứa con gái làm Hoàng hậu, thì tình hình cũng vẫn không có khuynh hướng chuyển biến tốt. Mà bây giờ, Hoàng hậu nương nương sắp trở thành Hoàng thái hậu lại tự dưng mất tích, thì sao có thể không khiến cho mọi người thấy đồng tình đây?
Lúc Hoa Quốc công đến Mặc Cảnh Lê đang ở trong thiên điện trong cung Hoàng hậu, sau khi nhận được tin tức Hoàng hậu mất tích, hắn cũng phi ngựa nhanh chóng chạy vào cung để xác định tin tức này. Dù sao, sau khi Thập hoàng tử kế vị, Hoàng hậu và Hoa gia nắm giữ quyền chủ động dễ dàng nhất, đến lúc đó, cũng sẽ cực kỳ không có lợi cho hắn. Nếu Hoàng hậu thật sự mất tích, thì tất nhiên, Hoa gia không còn bất kỳ lý do gì để tham dự vào triều chính nữa. Hoa Quốc công đã lớn tuổi, mà những người còn lại của Hoa gia thì còn không có tư cách kia.
“Cựu thần bái kiến Nhiếp Chính Vương.” Hoa Quốc công run rẩy vừa lạy vừa nói.
Mặc Cảnh Lê vội tiến lên tự đỡ Hoa Quốc công dậy, rồi nói: “Để Lão quốc công phải tự tiến cung một chuyến, Bản vương thật sự cảm thấy rất xấu hổ, mong Lão quốc công đừng trách.”
Ngay lập tức, nước mắt của Hoa Quốc công tuôn đầy mặt, “Vương gia nói quá lời, Hoàng hậu nương nương đột nhiên mất tích, sao lão phu có thể không tới được? Số mệnh của Hoàng hậu thật khổ mà… Cung cấm sâm nghiêm như vậy, sao Hoàng hậu nương nương lại……”
Sắc mặt Mặc Cảnh Lê cứng đờ, xưa nay hắn vẫn biết rõ Hoa Quốc công lớn tuổi này không phải là đèn đã cạn dầu, bây giờ, chỉ mới nói hai câu đã đẩy trách nhiệm lên người mình. Hiện tại, thủ vệ kinh thành và hoàng cung đều nằm trong tay hắn, nếu Hoa Quốc công nói thẳng rằng hắn không biết cách thống lĩnh thì cũng có thể. Thậm chí, còn có thể khiến cho người ta hoài nghi hắn động tay động chân hãm hại Hoàng hậu.
“Lão quốc công đừng lo, Bản vương tin Hoàng tẩu là người hiền đều được trời phù hộ, chắc chắn sẽ gặp dữ hóa lành. Xin Lão quốc công ngồi xuống đã, rồi hãy nói chuyện.” Cho dù hận không thể cầu cho Hoàng hậu không thể về được, nhưng ngoài mặt, Mặc Cảnh Lê cũng không thể không nói vài lời tốt lành, an ủi. Chỉ là, hiển nhiên, an ủi như vậy không có tác dụng gì với Hoa Quốc công, Hoa Quốc công vẫn nghẹn ngào lẩm bẩm kêu Hoàng hậu, lão nhân với mái tóc bạc phơ trắng như tuyết, khuôn mặt đầy nước mắt, khiến cho người ta nhìn thấy không thể không đành lòng.
Lúc này, trong điện cũng có không ít người, không chỉ Thái hậu và các vị tần phi có vị phân cao trong cung, mà ngay cả các Vương gia tôn thất cũng đều tới. Nhìn Hoa Quốc công như vậy, những người khác cũng không nhẫn tâm hỏi thêm gì nữa. Nhưng chỉ có Thái hậu là không cố kỵ gì, cất giọng nói: “Nghe nói Hoa Quốc công vừa mới ra khỏi Định Vương phủ, không biết lúc này Hoa Quốc công đến Định Vương phủ làm gì?”
Người ở đây đều nhìn Thái hậu hơi kinh ngạc, hình như từ sau khi tuyên bố Di chiếu, Thái hậu liền thay đổi thành một người khác. Nếu trước kia, Thái hậu còn có mấy phần phong phạm nữ kiệt, tâm cơ thâm trầm, thì hiện tại, Thái hậu lại càng giống một phụ nhân vô tri tầm thường. Ngồi bên cạnh, khóe môi Liễu Quý phi câu ra một nụ cười cực kỳ khó thấy, hiển nhiên, so với Thái hậu, nàng càng có ưu thế hơn. Cho nên, sau khi bối rối và khiếp sợ vào lúc ban đầu, thì rất nhanh, nàng liền bình tĩnh lại, nàng biết làm gì thì mình mới có thể sống sót.
Hoa Quốc công nhìn Thái hậu đầy bi thương, giọng nói buồn bã: “Thái hậu nương nương thứ tội, cựu thần nghe thấy tin Hoàng hậu nương nương mất tích, thì trong lúc tình thế cấp bách mới đi đến Định Vương phủ cầu kiến Định Vương xin giúp đỡ trước. Cũng là cựu thần không suy nghĩ kỹ, kính xin Thái hậu nương nương giáng tội.”
Mọi người vẻ mặt 囧, ngươi đã nói đến như vậy thì ai còn có thể trách tội ngươi? Huống chi, trước khi băng hà, Mặc Cảnh Kỳ đã khôi phục tất cả địa vị và danh dự của Định Vương phủ, mặc dù Mặc Tu Nghiêu không chịu tiếp nhận, nhưng bọn họ, thân là thần tử của Đại Sở, thì lại không thể làm như không nhìn thấy. Lấy địa vị và thân phận của Định Vương phủ, thì Hoàng hậu mất tích, Hoa Quốc công đi xin giúp đỡ trước tiên cũng không có gì không thể.
Mặc Cảnh Lê khẽ cau mày, vẻ mặt nhìn Hoa Quốc công lại ôn hoà hiếm có, nói: “Lão quốc công quá lo. Chuyện này, Lão quốc công cũng không làm sai, có tội gì? Nhưng không biết Định Vương đã nói như thế nào?”
Ngồi ở bên cạnh, Thái hậu bị Mặc Cảnh Lê đánh mặt mũi, sắc mặt liền nhăn nhó, nhưng không nói thêm gì nữa. Hoa Quốc công thở dài, nói: “Chuyện xảy ra đột ngột, bên phía Định Vương cũng mới vừa nhận được tin tức, đã phái người đi điều tra rồi, nói vậy, rất nhanh, sẽ có tin tức.”
Mọi người thấy Hoa Quốc công lo lắng như thế, thì cũng không hỏi thêm gì nữa, chỉ có Mặc Cảnh Lê và mấy vị dòng họ trong hoàng thất cùng an ủi mấy câu. Nhiều năm như vậy, Hoàng hậu làm việc đoan chính lễ độ, ở trong tông thất vẫn hơi có danh vọng. Hoa Quốc công chỉ tạ ơn từng người, rồi cũng không nhiều lời nữa.
“Lão quốc công, xin dừng bước.” Cửa cung, Hoa Quốc công đang muốn xuất cung về phủ, thì lại bị người đuổi theo ở phía sau ngăn lại. Xoay người, Hoa Quốc công nhìn cung nữ lạ mặt trước mắt, nói một cách thản nhiên: “Chuyện gì?” Tiểu cung nữ này chỉ mới mười bốn, mười lăm tuổi, đối mặt với lão tướng chinh chiến cả đời như Hoa Quốc công thì vẫn hơi sợ hãi, cúi đầu, vội nói: “Quý phi nương nương mời Lão quốc công đến gặp một lát.” Hoa Quốc công nói một cách lãnh đạm: “Hoa gia ta và Quý phi nương nương cũng không có giao tình. Nói vậy, cũng không có chuyện cần nói. Huống chi, hiện nay chính là thời buổi rối loạn, lão phu tùy tiện ra vào hậu cung cũng không tiện.”
Tiểu cung nữ này thấy ông ấy muốn đi liền vội nói: “Xin lão quốc công dừng bước. Nương nương nói… Là chuyện về Hoàng hậu nương nương. Kính xin Hoa Quốc công đến gặp.”
Sắc mặt Hoa Quốc công trầm xuống, nhìn tiểu cung nữ kia một cái với ánh mắt lạnh, rồi chắp tay nói: “Xin cô nương dẫn đường.”
Cuối cùng đã hoàn thành sự phân phó của nương nương, tiểu cung nữ cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, liền vội vàng xoay người đi phía trước dẫn đường cho Hoa Quốc công đi gặp Liễu Quý phi.
Tiểu cung nữ này cũng không dẫn Hoa Quốc công tới cung điện của Liễu Quý phi đang ở, mà dẫn đến một cung điện vắng vẻ bình thường trong hoàng cung. Dọc theo con đường này lại không gặp một người nào, Hoa Quốc công liền biết Liễu Quý phi hoàn toàn khác với Thái hậu. Cho dù là hiện tại, thì ở trong cung, Liễu Quý phi vẫn có nhân mạch và quyền lợi thâm sâu. Như vậy… Trong lòng Hoa Quốc công trầm xuống, nếu Liễu Quý phi thật sự biết chân tướng của chuyện Hoàng hậu mất tích…
“Cựu thần bái kiến Quý phi nương nương.” Liễu Quý phi ngồi dưới mái hiên của cung điện đã bị bỏ hoang lâu, nhìn qua vẫn cao cao tại thượng như tiên nữ trên trời. Xưa nay, Hoa Quốc công không thích Liễu Quý phi, cũng không phải bởi vì nàng ta được xem như là tình địch của con gái mình, mà là vì cái loại không nhiễm bị trần, dường như tất cả chúng sinh đều không xứng để nàng ta đặt vào trong mắt từ trong xương được biểu hiện ra ngoài từ khi Liễu Quý phi vẫn còn là một thiếu nữ mới lớn. Ông không biết rốt cuộc từ đâu mà Liễu Quý phi lại có kiêu ngạo đến nỗi đều cho rằng mình cao hơn tất cả hoa thơm cỏ lạ như vậy, nhưng kiêu ngạo như vậy lại khiến cho đại đa số mọi người cảm thấy khó chịu vô cùng. Cho nên lúc trước, tâm tư của Liễu Quý phi dành cho Mặc Tu Nghiêu, thì Hoa Quốc công cũng vẫn nhìn thấy, nhưng cho tới bây giờ, ông cũng không xem trọng. Một thiếu niên tuấn kiệt lại tâm cao khí ngạo như Định Vương, thì sao sẽ để ý đến một cô gái cao ngạo chứ, cho dù nàng ta có xinh đẹp đi nữa.
“Hoa Quốc công miễn lễ.” Liễu Quý phi quay đầu lại, nói một cách thản nhiên.
Hoa Quốc công đứng dậy, cũng không khách khí, liền hỏi: “Nương nương triệu cựu thần đến đây, không biết có chuyện gì quan trọng?”
Liễu Quý phi mỉm cười, hỏi Hoa Quốc công với giọng tự nhiên: “Quốc công, Hoàng hậu nương nương có khỏe không?”
Đôi mắt của Hoa Quốc công liền đông lại, trầm giọng nói: “Thứ cho cựu thần không hiểu câu nói này của nương nương có ý gì.”
“Nếu thật sự không biết, thì Hoa Quốc công cần gì phải đến đây gặp Bản cung?” Liễu Quý phi chớp mắt, nói: “Nếu không có tin tức vô cùng chính xác, sao Bản cung lại dám mời quốc công đến đây để gặp chứ? Lại nói, cũng là trùng hợp, tối qua, trong cung của Bản cung có một nha đầu, khi đi ngang qua Ngự hoa viên, trùng hợp nhìn thấy một người đang mang theo cái gì đó ra khỏi cung. Vật đó bị lộ ra một góc, hình như là một mảnh vải có hình Phượng văn mà chỉ có Hoàng hậu nương nương mới có thể mặc. Hơn nữa, trùng hợp chính là… Mặc dù nha đầu kia không nhận ra, nhưng sau khi nàng ấy miêu tả lại, Bản cung lại thấy hơi giống như….” Hoa Quốc công liền nói một cách lạnh lùng: “Lão phu không biết Quý phi nương nương đang nói cái gì. Nếu nương nương chỉ muốn nói điều này, xin thứ cho cựu thần cáo lui.” Vừa chắp tay, Hoa Quốc công liền xoay người muốn đi khỏi.
Trong đôi mắt lạnh lùng của Liễu Quý phi hiện lên một tia sáng ác độc, cười lạnh, nói: “Bây giờ, Hoàng hậu nương nương đang ở Định Vương phủ đi? Tối qua, người mang Hoàng hậu đi chính là Phượng Tam. Hoa Quốc công thật sự không để ý chút nào sao?”
Hoa Quốc công quay đầu lại, cười lạnh, nói: “Nương nương đã có lòng tin như thế, sao không trực tiếp bẩm báo cho Lê Vương và Thái hậu đi? Thay vì có thời gian rảnh rỗi lo lắng Hoa gia và Hoàng hậu nương nương, không bằng, Quý phi nương nương nên lo lắng cho mình đi. Di chiếu của Tiên hoàng… Cũng không phải dễ sửa đổi như vậy.”
Ngay lập tức, sắc mặt Liễu Quý phi liền xấu đi, Hoa Quốc công là đang cảnh cáo nàng, nếu nhúng tay vào chuyện của Hoàng hậu, thì Hoa gia sẽ có biện pháp làm cho hoàng thất thi hành Di chiếu của Mặc Cảnh Kỳ ngay lập tức. Thật ra, Di chiếu của Mặc Cảnh Kỳ có thể kéo dài đến bây giờ, đã không tính là dễ dàng. Chỉ là, bây giờ, Mặc Cảnh Kỳ còn chưa an táng, Tân hoàng lại chưa đăng cơ. Có Liễu gia và Lê Vương trấn áp, nên tạm thời mới không có ai nói đến chuyện tuẫn táng. Nhưng chuyện này đã chiêu cáo thiên hạ, thì sớm muộn gì, những kẻ đọc sách nhàn rỗi không có chuyện gì kia tuyệt đối sẽ nói ra. Nếu Hoa gia lại xem vào, thì chuyện này sẽ càng khó giải quyết. Trơ mắt nhìn Hoa Quốc công xoay người đi mất, đóa hoa đào đang được Liễu Quý phi cầm liền bị nghiền nát thành từng mảnh nhỏ, nước hoa màu hồng cũng nhuộm lên bàn tay trắng nõn như ngọc.
Trong Định Vương phủ, Mặc Tu Nghiêu nhận được tin tức do Hoa Quốc công phái người truyền đến thì nhíu nhíu mày, rồi tiện tay ném phong thư lên bàn.
Diệp Ly cầm lên đọc, liền nhíu mày nói: “Sao Liễu Quý phi lại biết chuyện này?”
“Không có một kế hoạch nào mà đã bắt cóc Hoàng hậu ra khỏi hoàng cung, nàng mong đợi hắn ta còn có lý trí sao? Bị người phát hiện cũng không lạ. Huống chi… Chỉ sợ, bên cạnh Liễu Quý phi còn có cao nhân.” Mặc Tu Nghiêu nói.
“Cao nhân?” Diệp Ly ngạc nhiên, nàng thật sự không nghĩ ra, trong thâm cung, bên cạnh Liễu Quý phi có thể có dạng cao nhân gì. Chẳng lẽ trong hoàng cung thật sự là đầm rồng hang hổ sao?
Mặc Tu Nghiêu nói thật bình tĩnh: “Xưa nay, Liễu Quý phi luôn tự cho mình có tài cao. Nếu luận văn thái, thì có lẽ nàng ta thật sự có được mấy phần. Nhưng nếu bàn về mưu kế, thì nàng ta còn kém xa lắm, mấy chuyện này, cũng không giống là bút tích của nàng ta.” Khác với rất nhiều khuê tú đại gia, Liễu Quý phi thật sự có thể nói là cả đời trôi chảy, trăm sủng ngàn kiều (được nâng niu che chở, chiều chuộng vô cùng). Nàng ta sinh ra vào thời kỳ Liễu gia có quyền thế nhất, lại là đứa con gái duy nhất trong cùng một thế hệ, hơn nữa, còn xinh đẹp tuyệt luân. Lúc trước, Liễu gia thật sự đã yêu thương nàng ta trong lòng bàn tay, nếu không, cũng sẽ không dưỡng nằng ta thành tính tình không đặt ai vào mắt như vậy. Vào cung lại bị Mặc Cảnh Kỳ sủng ái đến không có chút nguyên tắc nào, nên căn bản nàng ta không cần chuẩn bị đầu óc để lục đục với mọi người, Liễu Quý phi tùy tâm sở dục đã quen, nên nếu bàn về mưu kế, thì quả thật không đáng để nói, nếu không, nàng ta cũng sẽ không khiến cho Mặc Cảnh Kỳ hoài nghi vào lúc hắn ta hấp hối sắp chết, đến nỗi thất bại trong gang tấc.
Diệp Ly cũng không hiểu rõ Liễu Quý phi, nhưng sau mấy lần giao phong, Diệp Ly cũng có thể cảm nhận được, quả thật, Liễu Quý phi không phải người giỏi về mưu kế. Chỉ nhìn cách mà nàng ta quấn Mặc Tu Nghiêu là có thể nhìn ra được. Suy nghĩ một chút, Diệp Ly mới hỏi: “Chàng có hoài nghi ai không?”
Mặc Tu Nghiêu cong môi cười một tiếng, nói một cách dứt khoát: “Đàm Kế Chi.”
“Đàm Kế Chi?” Diệp Ly sửng sốt, hình như đã lâu chưa nghe thấy cái tên này rồi. Kể từ sau khi Thư Mạn Lâm bị công chúa An Khê giết chết, Đàm Kế Chi cũng đã mất tích theo. Sau đó liền xuất hiện Nhậm Kỳ Ninh, thật ra đã dời lực chú ý trên người Đàm Kế Chi của bọn họ đi. Lại không nghĩ rằng Đàm Kế Chi lại lẻn về kinh thành một lần nữa.
Mặc Tu Nghiêu nói: “Đàm Kế Chi ngây người im hơi lặng tiếng ở bên cạnh Mặc Cảnh Kỳ mười năm. Nếu hắn ta không phải thần phục Mặc Cảnh Kỳ một cách thật tâm thật lòng, thì trong mười năm này, hắn ta cũng không có khả năng không làm gì đi? Cho nên, ta đoán… Hắn ta không chỉ quen biết Tô Túy Điệp, Liễu Quý phi, mà thậm chí, còn có thể quen biết với cả Mặc Cảnh Lê nữa.” Nghe vậy, Diệp Ly cả kinh, nhíu này, nói: “Vậy thuốc mà Mặc Cảnh Lê mang từ Nam Chiếu về……”
“Là Đàm Kế Chi tiết lộ tin tức cho hắn ta.” Mặc Tu Nghiêu nói tiếp: “Thánh địa Nam Cương vẫn nằm trong tay Thư Mạn Lâm, cho dù quan hệ giữa Công chúa Tê Hà và Công chúa An Khê có mờ nhạt đi nữa thì cũng là em gái ruột của công chúa An Khê. Thư Mạn Lâm không thể nào không e ngại nàng ta. Nên tin tức Thánh địa Nam Cương có loại thuốc này chỉ có thể là Đàm Kế Chi hoặc Thư Mạn Lâm nói cho hắn ta biết.” Diệp Ly trầm mặc, nếu thật sự là như thế, thì chỉ sợ cái chết của Mặc Cảnh Kỳ cũng không thiếu bút tích của Đàm Kế Chi. Vuốt vuốt mi tâm, Diệp Ly không thể không thừa nhận, mình thật sự không thích hợp với những chuyện lục đục với nhau này, “Nếu là như vậy… Thì lần này Đàm Kế Chi và Liễu Quý phi muốn làm gì?”
Mặc Tu Nghiêu lắc đầu, nói một cách không thèm để ý: “Không cần lo lắng, nếu bọn họ muốn để lộ tin tức này ra. thì cũng sẽ không tìm Lão quốc công để nói chuyện. Mà nếu đã như vậy, thì tất nhiên là có điều cầu xin, chúng ta cũng cần không làm cái gì, chính bọn họ sẽ tìm tới tận cửa.” Hắn ngồi yên trong Định Vương phủ, cho dù Mặc Cảnh Lê thật sự hoài nghi Hoàng hậu đang ở trong Định Vương phủ, thì hắn ta dám đi vào lục soát sao? Huống chi, chỉ sợ Mặc Cảnh Lê ước gì bọn họ mang Hoàng hậu đi luôn, lại có thể để lại một nhược điểm cho Hoa gia, tránh cho sau này, Hoa gia lại cho hắn ta ngột ngạt. Mặc Tu Nghiêu không có ý định nhúng tay vào chuyện trong kinh thành, cho nên, phần lớn mọi chuyện đều luôn mặc kệ. Chỉ là, với hắn, đến cùng thì, ý nghĩa của Phượng Chi Dao và Hoàng hậu không giống với người bình thường. Nên nếu Phượng Chi Dao đã mang người ra rồi, thì đương nhiên hắn sẽ không để ý mà làm chút chuyện để mang người đi luôn.
Diệp Ly cau mày nói: “Mặc kệ nói như thế nào, nhưng có một người rình coi, luôn khiến cho người ta cảm thấy khó chịu.”
Mặc Tu Nghiêu cười nói: “Nếu A Ly cảm thấy khó chịu, thì cứ giải quyết hắn ta là được.”
“Vương gia, Vương phi. Đã xảy ra chuyện.” Đang khi nói chuyện, Trác Tĩnh đã vội vã đi vào, cũng không kịp hành lễ mà liền trực tiếp bẩm báo.
Mặc Tu Nghiêu nhướng mày, “Chuyện gì?”
“Phượng gia bị tịch biên.” Trác Tĩnh bẩm báo.
Mặc Tu Nghiêu liếc Trác Tĩnh một cái như có như không, hỏi: “Chuyện này thì có gì quan trọng?” Mặc dù Phượng gia là một trong bốn phú thương khổng lồ của Đại Sở, lại là nhà của Phượng Chi Dao. Nhưng cũng không phải là người của Định Vương phủ, vì vậy, Phượng gia có tịch biên hay không, quả thật không tính là quan trọng với Mặc Tu Nghiêu.
Trác Tĩnh cũng hơi quẫn bách, vừa nhận được tin tức, thì hắn đã vội đi vào bẩm báo. Cũng đúng, ngoại trừ có quan hệ ngoài ý muốn với Phượng Tam công tử ra, thì căn bản, Phượng gia không có chút quan hệ nào với Định Vương phủ cả. Diệp Ly mỉm cười nói: “Thôi, vẫn nên nói cho Phượng Tam một tiếng, dù sao cũng là cha ruột của hắn ta.”
Trác Tĩnh đáp lại, còn chưa xoay người ra cửa, thì Phượng Chi Dao đã xuất hiện ở ngoài cửa, nói một cách thản nhiên: “Không cần, ta đã biết rồi.” Phượng Chi Dao và Hoàng hậu đi đến một trước một sau, sắc mặt đều hơi lúng túng. Hiển nhiên, Phượng Chi Dao vừa nghe chuyện này thì đã vội vã chạy tới, sắc mặt vẫn hơi tái nhợt, nhưng chán nản trong mắt đã tiêu tán đi rất nhiều. Phượng Chi Dao nhìn Mặc Tu Nghiêu đầy áy náy, “Vương gia……”
Mặc Tu Nghiêu vung tay lên, cười đến hơi giả tạo, “Không cần nói xin lỗi với Bản vương, bây giờ, trong Sở kinh còn chưa có ai dám gây rắc rối cho Bản vương. Nếu ngươi cũng không còn áy náy gì với Phượng gia, thì chút nữa, chúng ta liền chuẩn bị về Ly thành?”
Phượng Chi Dao cười khổ, hắn không có tình cảm gì với Phượng gia. Nhưng còn không đến mức đã liên lụy Phượng gia bị tịch biên cả nhà mà có thể không quan tâm. Nói đến cùng thì, hắn và Phượng gia cũng không có thâm cừu đại hận (thù hận sâu đậm) gì, chỉ là lựa chọn con đường khác mà thôi. Lần này, Phượng gia cũng thật sự bị mình làm liên lụy.
“Chuyện này, nhất định, thuộc hạ sẽ giải quyết tốt.” Phượng Chi Dao thấp giọng nói.
Mặc Tu Nghiêu liếc mắt, nói: “Ngươi sẽ giải quyết như thế nào? Cướp hoàng cung xong, lại cướp thiên lao nữa sao? Hay tự mình đi chui đầu vào lưới, nói là Phượng Tam công tử ngươi bắt cóc Hoàng hậu?”
Phượng Chi Dao im lặng nhìn nam tử mặc áo trắng và mái tóc trắng lười biếng trước mặt, quen biết mấy chục năm, hắn cũng đủ hiểu Mặc Tu Nghiêu. Hắn ta nói như vậy, chính là quyết định giúp mình giải quyết rắc rối. Nhưng trong lòng Phượng Chi Dao lại rất bất an, chuyện lần này đúng là vì hắn quá xúc động mới gây nên. Nếu hắn kiên nhẫn một chút, trở về thương lượng với Mặc Tu Nghiêu một chút, thì chưa chắc Mặc Tu Nghiêu sẽ ngăn cản hắn, nói không chừng còn có thể giúp hắn một tay. Mà bây giờ, chính hắn gây ra chuyện, lại để Định Vương phủ giải quyết giúp hắn, điều này làm cho Phượng Chi Dao thầm hối hận, mình đã quá vọng động.
“Đừng bày ra cái bộ dáng đó để cho Bản vương nhìn, trong ba canh giờ, phải dẫn Đàm Kế Chi tới Định Vương phủ. Nếu không……” Câu nói kế tiếp còn chưa nói hết, nhưng ý uy hiếp thì không cần nói cũng biết.
Tâm thần Phượng Chi Dao run lên, cất giọng nói: “Thuộc hạ tuân lệnh. Sẽ đi ngay lập tức.”
Quay đầu lại nhìn thoáng qua Hoàng hậu đang ngồi bên cạnh, Hoàng hậu mỉm cười nói: “Đệ đi nhanh đi. Tỷ muốn trò chuyện với Định Vương và Vương phi.”
Nghe vậy, sắc mặt Phượng Chi Dao sáng ngời, giọng nói cũng thoải mái hơn không ít, nói với Hoàng hậu: “Nàng chờ ta, ta sẽ về liền.” Nói xong liền bước nhẹ nhàng ra khỏi khách sảnh, cũng không nhìn ra một chút dấu vết còn bị thương trong người.
Nhìn vạt áo gấm màu đỏ tươi biến mất ở cửa, Hoàng hậu thở dài bất đắc dĩ, nói với Diệp Ly và Mặc Tu Nghiêu một cách áy náy: “Đã gây thêm rắc rối cho các đệ rồi.”
Mặc Tu Nghiêu nhướng mày nói: “Phượng Tam bị Bản vương nô dịch mười mấy năm, thỉnh thoảng giải quyết một ít rắc rối giúp hắn ta thì cũng không có gì. Mặt khác, Bản vương không muốn nghe gì cả, vẫn là chờ Phượng Tam về đi. Nếu hắn ta về mà không thấy tỷ, thì sợ là Bản vương sẽ thiếu mất một viên chiến tướng đắc lực.”
Hoàng hậu không khỏi cười một tiếng, lắc đầu nói: “Đã nhiều năm như vậy, giao tình giữa đệ và A Dao vẫn không thay đổi. Mấy năm qua, đa tạ đệ đã chăm sóc cho đệ ấy.”
Mặc Tu Nghiêu phất tay một cái, nói một cách không để ý: “Phượng Tam không chỉ là thuộc hạ của Định Vương phủ, mà còn huynh đệ cùng lớn lên với đệ.” Có lẽ Từ Thanh Trần có tài trí hơn Phượng Tam, có lẽ đám người Trương Khởi Lan thiện chiến hơn Phượng Tam. Nhưng cũng chỉ có Phượng Tam mới là người huynh đệ lớn lên cùng hắn, cùng hắn đi qua những năm thống khổ nhất. Giao tình như vậy, trong đời cũng không có nhiều, có lẽ cũng đã từng có vài người, nhưng qua nhiều năm như vậy mà vẫn không thay đổi, thì cũng chỉ có Phượng Chi Dao.
Hoàng hậu tự dưng mất tích trong cung, tuyệt đối là một chuyện lớn đủ để chấn động triều đình. Mặc dù không biết cân nhắc như thế nào mà Mặc Cảnh Lê vẫn phong tỏa tin tức này trong phạm vi nhất định. Nhưng điều này cũng không gây trở ngại cho những người biết tin tức âm thầm nghị luận ồn ào. Cho nên, sau khi Hoa Quốc công nhận được tin tức vội vã chạy vào hoàng cung, dọc đường đi, những người mà ông quen biết thấy ông đều dùng ánh mắt đồng tình mà nhìn vị lão tướng quân đã chinh chiến sa trường cả đời này.
Khi Nhiếp Chính Vương tiền nhiệm Mặc Lưu Danh còn tại thế, thậm chí, khi Hoa Quốc công còn trẻ, Hoa gia đã từng tôn vinh hiển hách đến cỡ nào. Mặc dù có Định Vương phủ, nên không thể gọi là thế gia đệ nhất Đại Sở, nhưng cũng tuyệt đối là danh môn số một số hai. Chỉ là, từ sau khi Mặc Lưu Danh qua đời, Hoa Quốc công già đi, người có mắt đều có thể thấy được Hoa gia dần dần bị Hoàng đế áp chế, cho dù ra một đứa con gái làm Hoàng hậu, thì tình hình cũng vẫn không có khuynh hướng chuyển biến tốt. Mà bây giờ, Hoàng hậu nương nương sắp trở thành Hoàng thái hậu lại tự dưng mất tích, thì sao có thể không khiến cho mọi người thấy đồng tình đây?
Lúc Hoa Quốc công đến Mặc Cảnh Lê đang ở trong thiên điện trong cung Hoàng hậu, sau khi nhận được tin tức Hoàng hậu mất tích, hắn cũng phi ngựa nhanh chóng chạy vào cung để xác định tin tức này. Dù sao, sau khi Thập hoàng tử kế vị, Hoàng hậu và Hoa gia nắm giữ quyền chủ động dễ dàng nhất, đến lúc đó, cũng sẽ cực kỳ không có lợi cho hắn. Nếu Hoàng hậu thật sự mất tích, thì tất nhiên, Hoa gia không còn bất kỳ lý do gì để tham dự vào triều chính nữa. Hoa Quốc công đã lớn tuổi, mà những người còn lại của Hoa gia thì còn không có tư cách kia.
“Cựu thần bái kiến Nhiếp Chính Vương.” Hoa Quốc công run rẩy vừa lạy vừa nói.
Mặc Cảnh Lê vội tiến lên tự đỡ Hoa Quốc công dậy, rồi nói: “Để Lão quốc công phải tự tiến cung một chuyến, Bản vương thật sự cảm thấy rất xấu hổ, mong Lão quốc công đừng trách.”
Ngay lập tức, nước mắt của Hoa Quốc công tuôn đầy mặt, “Vương gia nói quá lời, Hoàng hậu nương nương đột nhiên mất tích, sao lão phu có thể không tới được? Số mệnh của Hoàng hậu thật khổ mà… Cung cấm sâm nghiêm như vậy, sao Hoàng hậu nương nương lại……”
Sắc mặt Mặc Cảnh Lê cứng đờ, xưa nay hắn vẫn biết rõ Hoa Quốc công lớn tuổi này không phải là đèn đã cạn dầu, bây giờ, chỉ mới nói hai câu đã đẩy trách nhiệm lên người mình. Hiện tại, thủ vệ kinh thành và hoàng cung đều nằm trong tay hắn, nếu Hoa Quốc công nói thẳng rằng hắn không biết cách thống lĩnh thì cũng có thể. Thậm chí, còn có thể khiến cho người ta hoài nghi hắn động tay động chân hãm hại Hoàng hậu.
“Lão quốc công đừng lo, Bản vương tin Hoàng tẩu là người hiền đều được trời phù hộ, chắc chắn sẽ gặp dữ hóa lành. Xin Lão quốc công ngồi xuống đã, rồi hãy nói chuyện.” Cho dù hận không thể cầu cho Hoàng hậu không thể về được, nhưng ngoài mặt, Mặc Cảnh Lê cũng không thể không nói vài lời tốt lành, an ủi. Chỉ là, hiển nhiên, an ủi như vậy không có tác dụng gì với Hoa Quốc công, Hoa Quốc công vẫn nghẹn ngào lẩm bẩm kêu Hoàng hậu, lão nhân với mái tóc bạc phơ trắng như tuyết, khuôn mặt đầy nước mắt, khiến cho người ta nhìn thấy không thể không đành lòng.
Lúc này, trong điện cũng có không ít người, không chỉ Thái hậu và các vị tần phi có vị phân cao trong cung, mà ngay cả các Vương gia tôn thất cũng đều tới. Nhìn Hoa Quốc công như vậy, những người khác cũng không nhẫn tâm hỏi thêm gì nữa. Nhưng chỉ có Thái hậu là không cố kỵ gì, cất giọng nói: “Nghe nói Hoa Quốc công vừa mới ra khỏi Định Vương phủ, không biết lúc này Hoa Quốc công đến Định Vương phủ làm gì?”
Người ở đây đều nhìn Thái hậu hơi kinh ngạc, hình như từ sau khi tuyên bố Di chiếu, Thái hậu liền thay đổi thành một người khác. Nếu trước kia, Thái hậu còn có mấy phần phong phạm nữ kiệt, tâm cơ thâm trầm, thì hiện tại, Thái hậu lại càng giống một phụ nhân vô tri tầm thường. Ngồi bên cạnh, khóe môi Liễu Quý phi câu ra một nụ cười cực kỳ khó thấy, hiển nhiên, so với Thái hậu, nàng càng có ưu thế hơn. Cho nên, sau khi bối rối và khiếp sợ vào lúc ban đầu, thì rất nhanh, nàng liền bình tĩnh lại, nàng biết làm gì thì mình mới có thể sống sót.
Hoa Quốc công nhìn Thái hậu đầy bi thương, giọng nói buồn bã: “Thái hậu nương nương thứ tội, cựu thần nghe thấy tin Hoàng hậu nương nương mất tích, thì trong lúc tình thế cấp bách mới đi đến Định Vương phủ cầu kiến Định Vương xin giúp đỡ trước. Cũng là cựu thần không suy nghĩ kỹ, kính xin Thái hậu nương nương giáng tội.”
Mọi người vẻ mặt 囧, ngươi đã nói đến như vậy thì ai còn có thể trách tội ngươi? Huống chi, trước khi băng hà, Mặc Cảnh Kỳ đã khôi phục tất cả địa vị và danh dự của Định Vương phủ, mặc dù Mặc Tu Nghiêu không chịu tiếp nhận, nhưng bọn họ, thân là thần tử của Đại Sở, thì lại không thể làm như không nhìn thấy. Lấy địa vị và thân phận của Định Vương phủ, thì Hoàng hậu mất tích, Hoa Quốc công đi xin giúp đỡ trước tiên cũng không có gì không thể.
Mặc Cảnh Lê khẽ cau mày, vẻ mặt nhìn Hoa Quốc công lại ôn hoà hiếm có, nói: “Lão quốc công quá lo. Chuyện này, Lão quốc công cũng không làm sai, có tội gì? Nhưng không biết Định Vương đã nói như thế nào?”
Ngồi ở bên cạnh, Thái hậu bị Mặc Cảnh Lê đánh mặt mũi, sắc mặt liền nhăn nhó, nhưng không nói thêm gì nữa. Hoa Quốc công thở dài, nói: “Chuyện xảy ra đột ngột, bên phía Định Vương cũng mới vừa nhận được tin tức, đã phái người đi điều tra rồi, nói vậy, rất nhanh, sẽ có tin tức.”
Mọi người thấy Hoa Quốc công lo lắng như thế, thì cũng không hỏi thêm gì nữa, chỉ có Mặc Cảnh Lê và mấy vị dòng họ trong hoàng thất cùng an ủi mấy câu. Nhiều năm như vậy, Hoàng hậu làm việc đoan chính lễ độ, ở trong tông thất vẫn hơi có danh vọng. Hoa Quốc công chỉ tạ ơn từng người, rồi cũng không nhiều lời nữa.
“Lão quốc công, xin dừng bước.” Cửa cung, Hoa Quốc công đang muốn xuất cung về phủ, thì lại bị người đuổi theo ở phía sau ngăn lại. Xoay người, Hoa Quốc công nhìn cung nữ lạ mặt trước mắt, nói một cách thản nhiên: “Chuyện gì?” Tiểu cung nữ này chỉ mới mười bốn, mười lăm tuổi, đối mặt với lão tướng chinh chiến cả đời như Hoa Quốc công thì vẫn hơi sợ hãi, cúi đầu, vội nói: “Quý phi nương nương mời Lão quốc công đến gặp một lát.” Hoa Quốc công nói một cách lãnh đạm: “Hoa gia ta và Quý phi nương nương cũng không có giao tình. Nói vậy, cũng không có chuyện cần nói. Huống chi, hiện nay chính là thời buổi rối loạn, lão phu tùy tiện ra vào hậu cung cũng không tiện.”
Tiểu cung nữ này thấy ông ấy muốn đi liền vội nói: “Xin lão quốc công dừng bước. Nương nương nói… Là chuyện về Hoàng hậu nương nương. Kính xin Hoa Quốc công đến gặp.”
Sắc mặt Hoa Quốc công trầm xuống, nhìn tiểu cung nữ kia một cái với ánh mắt lạnh, rồi chắp tay nói: “Xin cô nương dẫn đường.”
Cuối cùng đã hoàn thành sự phân phó của nương nương, tiểu cung nữ cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, liền vội vàng xoay người đi phía trước dẫn đường cho Hoa Quốc công đi gặp Liễu Quý phi.
Tiểu cung nữ này cũng không dẫn Hoa Quốc công tới cung điện của Liễu Quý phi đang ở, mà dẫn đến một cung điện vắng vẻ bình thường trong hoàng cung. Dọc theo con đường này lại không gặp một người nào, Hoa Quốc công liền biết Liễu Quý phi hoàn toàn khác với Thái hậu. Cho dù là hiện tại, thì ở trong cung, Liễu Quý phi vẫn có nhân mạch và quyền lợi thâm sâu. Như vậy… Trong lòng Hoa Quốc công trầm xuống, nếu Liễu Quý phi thật sự biết chân tướng của chuyện Hoàng hậu mất tích…
“Cựu thần bái kiến Quý phi nương nương.” Liễu Quý phi ngồi dưới mái hiên của cung điện đã bị bỏ hoang lâu, nhìn qua vẫn cao cao tại thượng như tiên nữ trên trời. Xưa nay, Hoa Quốc công không thích Liễu Quý phi, cũng không phải bởi vì nàng ta được xem như là tình địch của con gái mình, mà là vì cái loại không nhiễm bị trần, dường như tất cả chúng sinh đều không xứng để nàng ta đặt vào trong mắt từ trong xương được biểu hiện ra ngoài từ khi Liễu Quý phi vẫn còn là một thiếu nữ mới lớn. Ông không biết rốt cuộc từ đâu mà Liễu Quý phi lại có kiêu ngạo đến nỗi đều cho rằng mình cao hơn tất cả hoa thơm cỏ lạ như vậy, nhưng kiêu ngạo như vậy lại khiến cho đại đa số mọi người cảm thấy khó chịu vô cùng. Cho nên lúc trước, tâm tư của Liễu Quý phi dành cho Mặc Tu Nghiêu, thì Hoa Quốc công cũng vẫn nhìn thấy, nhưng cho tới bây giờ, ông cũng không xem trọng. Một thiếu niên tuấn kiệt lại tâm cao khí ngạo như Định Vương, thì sao sẽ để ý đến một cô gái cao ngạo chứ, cho dù nàng ta có xinh đẹp đi nữa.
“Hoa Quốc công miễn lễ.” Liễu Quý phi quay đầu lại, nói một cách thản nhiên.
Hoa Quốc công đứng dậy, cũng không khách khí, liền hỏi: “Nương nương triệu cựu thần đến đây, không biết có chuyện gì quan trọng?”
Liễu Quý phi mỉm cười, hỏi Hoa Quốc công với giọng tự nhiên: “Quốc công, Hoàng hậu nương nương có khỏe không?”
Đôi mắt của Hoa Quốc công liền đông lại, trầm giọng nói: “Thứ cho cựu thần không hiểu câu nói này của nương nương có ý gì.”
“Nếu thật sự không biết, thì Hoa Quốc công cần gì phải đến đây gặp Bản cung?” Liễu Quý phi chớp mắt, nói: “Nếu không có tin tức vô cùng chính xác, sao Bản cung lại dám mời quốc công đến đây để gặp chứ? Lại nói, cũng là trùng hợp, tối qua, trong cung của Bản cung có một nha đầu, khi đi ngang qua Ngự hoa viên, trùng hợp nhìn thấy một người đang mang theo cái gì đó ra khỏi cung. Vật đó bị lộ ra một góc, hình như là một mảnh vải có hình Phượng văn mà chỉ có Hoàng hậu nương nương mới có thể mặc. Hơn nữa, trùng hợp chính là… Mặc dù nha đầu kia không nhận ra, nhưng sau khi nàng ấy miêu tả lại, Bản cung lại thấy hơi giống như….” Hoa Quốc công liền nói một cách lạnh lùng: “Lão phu không biết Quý phi nương nương đang nói cái gì. Nếu nương nương chỉ muốn nói điều này, xin thứ cho cựu thần cáo lui.” Vừa chắp tay, Hoa Quốc công liền xoay người muốn đi khỏi.
Trong đôi mắt lạnh lùng của Liễu Quý phi hiện lên một tia sáng ác độc, cười lạnh, nói: “Bây giờ, Hoàng hậu nương nương đang ở Định Vương phủ đi? Tối qua, người mang Hoàng hậu đi chính là Phượng Tam. Hoa Quốc công thật sự không để ý chút nào sao?”
Hoa Quốc công quay đầu lại, cười lạnh, nói: “Nương nương đã có lòng tin như thế, sao không trực tiếp bẩm báo cho Lê Vương và Thái hậu đi? Thay vì có thời gian rảnh rỗi lo lắng Hoa gia và Hoàng hậu nương nương, không bằng, Quý phi nương nương nên lo lắng cho mình đi. Di chiếu của Tiên hoàng… Cũng không phải dễ sửa đổi như vậy.”
Ngay lập tức, sắc mặt Liễu Quý phi liền xấu đi, Hoa Quốc công là đang cảnh cáo nàng, nếu nhúng tay vào chuyện của Hoàng hậu, thì Hoa gia sẽ có biện pháp làm cho hoàng thất thi hành Di chiếu của Mặc Cảnh Kỳ ngay lập tức. Thật ra, Di chiếu của Mặc Cảnh Kỳ có thể kéo dài đến bây giờ, đã không tính là dễ dàng. Chỉ là, bây giờ, Mặc Cảnh Kỳ còn chưa an táng, Tân hoàng lại chưa đăng cơ. Có Liễu gia và Lê Vương trấn áp, nên tạm thời mới không có ai nói đến chuyện tuẫn táng. Nhưng chuyện này đã chiêu cáo thiên hạ, thì sớm muộn gì, những kẻ đọc sách nhàn rỗi không có chuyện gì kia tuyệt đối sẽ nói ra. Nếu Hoa gia lại xem vào, thì chuyện này sẽ càng khó giải quyết. Trơ mắt nhìn Hoa Quốc công xoay người đi mất, đóa hoa đào đang được Liễu Quý phi cầm liền bị nghiền nát thành từng mảnh nhỏ, nước hoa màu hồng cũng nhuộm lên bàn tay trắng nõn như ngọc.
Trong Định Vương phủ, Mặc Tu Nghiêu nhận được tin tức do Hoa Quốc công phái người truyền đến thì nhíu nhíu mày, rồi tiện tay ném phong thư lên bàn.
Diệp Ly cầm lên đọc, liền nhíu mày nói: “Sao Liễu Quý phi lại biết chuyện này?”
“Không có một kế hoạch nào mà đã bắt cóc Hoàng hậu ra khỏi hoàng cung, nàng mong đợi hắn ta còn có lý trí sao? Bị người phát hiện cũng không lạ. Huống chi… Chỉ sợ, bên cạnh Liễu Quý phi còn có cao nhân.” Mặc Tu Nghiêu nói.
“Cao nhân?” Diệp Ly ngạc nhiên, nàng thật sự không nghĩ ra, trong thâm cung, bên cạnh Liễu Quý phi có thể có dạng cao nhân gì. Chẳng lẽ trong hoàng cung thật sự là đầm rồng hang hổ sao?
Mặc Tu Nghiêu nói thật bình tĩnh: “Xưa nay, Liễu Quý phi luôn tự cho mình có tài cao. Nếu luận văn thái, thì có lẽ nàng ta thật sự có được mấy phần. Nhưng nếu bàn về mưu kế, thì nàng ta còn kém xa lắm, mấy chuyện này, cũng không giống là bút tích của nàng ta.” Khác với rất nhiều khuê tú đại gia, Liễu Quý phi thật sự có thể nói là cả đời trôi chảy, trăm sủng ngàn kiều (được nâng niu che chở, chiều chuộng vô cùng). Nàng ta sinh ra vào thời kỳ Liễu gia có quyền thế nhất, lại là đứa con gái duy nhất trong cùng một thế hệ, hơn nữa, còn xinh đẹp tuyệt luân. Lúc trước, Liễu gia thật sự đã yêu thương nàng ta trong lòng bàn tay, nếu không, cũng sẽ không dưỡng nằng ta thành tính tình không đặt ai vào mắt như vậy. Vào cung lại bị Mặc Cảnh Kỳ sủng ái đến không có chút nguyên tắc nào, nên căn bản nàng ta không cần chuẩn bị đầu óc để lục đục với mọi người, Liễu Quý phi tùy tâm sở dục đã quen, nên nếu bàn về mưu kế, thì quả thật không đáng để nói, nếu không, nàng ta cũng sẽ không khiến cho Mặc Cảnh Kỳ hoài nghi vào lúc hắn ta hấp hối sắp chết, đến nỗi thất bại trong gang tấc.
Diệp Ly cũng không hiểu rõ Liễu Quý phi, nhưng sau mấy lần giao phong, Diệp Ly cũng có thể cảm nhận được, quả thật, Liễu Quý phi không phải người giỏi về mưu kế. Chỉ nhìn cách mà nàng ta quấn Mặc Tu Nghiêu là có thể nhìn ra được. Suy nghĩ một chút, Diệp Ly mới hỏi: “Chàng có hoài nghi ai không?”
Mặc Tu Nghiêu cong môi cười một tiếng, nói một cách dứt khoát: “Đàm Kế Chi.”
“Đàm Kế Chi?” Diệp Ly sửng sốt, hình như đã lâu chưa nghe thấy cái tên này rồi. Kể từ sau khi Thư Mạn Lâm bị công chúa An Khê giết chết, Đàm Kế Chi cũng đã mất tích theo. Sau đó liền xuất hiện Nhậm Kỳ Ninh, thật ra đã dời lực chú ý trên người Đàm Kế Chi của bọn họ đi. Lại không nghĩ rằng Đàm Kế Chi lại lẻn về kinh thành một lần nữa.
Mặc Tu Nghiêu nói: “Đàm Kế Chi ngây người im hơi lặng tiếng ở bên cạnh Mặc Cảnh Kỳ mười năm. Nếu hắn ta không phải thần phục Mặc Cảnh Kỳ một cách thật tâm thật lòng, thì trong mười năm này, hắn ta cũng không có khả năng không làm gì đi? Cho nên, ta đoán… Hắn ta không chỉ quen biết Tô Túy Điệp, Liễu Quý phi, mà thậm chí, còn có thể quen biết với cả Mặc Cảnh Lê nữa.” Nghe vậy, Diệp Ly cả kinh, nhíu này, nói: “Vậy thuốc mà Mặc Cảnh Lê mang từ Nam Chiếu về……”
“Là Đàm Kế Chi tiết lộ tin tức cho hắn ta.” Mặc Tu Nghiêu nói tiếp: “Thánh địa Nam Cương vẫn nằm trong tay Thư Mạn Lâm, cho dù quan hệ giữa Công chúa Tê Hà và Công chúa An Khê có mờ nhạt đi nữa thì cũng là em gái ruột của công chúa An Khê. Thư Mạn Lâm không thể nào không e ngại nàng ta. Nên tin tức Thánh địa Nam Cương có loại thuốc này chỉ có thể là Đàm Kế Chi hoặc Thư Mạn Lâm nói cho hắn ta biết.” Diệp Ly trầm mặc, nếu thật sự là như thế, thì chỉ sợ cái chết của Mặc Cảnh Kỳ cũng không thiếu bút tích của Đàm Kế Chi. Vuốt vuốt mi tâm, Diệp Ly không thể không thừa nhận, mình thật sự không thích hợp với những chuyện lục đục với nhau này, “Nếu là như vậy… Thì lần này Đàm Kế Chi và Liễu Quý phi muốn làm gì?”
Mặc Tu Nghiêu lắc đầu, nói một cách không thèm để ý: “Không cần lo lắng, nếu bọn họ muốn để lộ tin tức này ra. thì cũng sẽ không tìm Lão quốc công để nói chuyện. Mà nếu đã như vậy, thì tất nhiên là có điều cầu xin, chúng ta cũng cần không làm cái gì, chính bọn họ sẽ tìm tới tận cửa.” Hắn ngồi yên trong Định Vương phủ, cho dù Mặc Cảnh Lê thật sự hoài nghi Hoàng hậu đang ở trong Định Vương phủ, thì hắn ta dám đi vào lục soát sao? Huống chi, chỉ sợ Mặc Cảnh Lê ước gì bọn họ mang Hoàng hậu đi luôn, lại có thể để lại một nhược điểm cho Hoa gia, tránh cho sau này, Hoa gia lại cho hắn ta ngột ngạt. Mặc Tu Nghiêu không có ý định nhúng tay vào chuyện trong kinh thành, cho nên, phần lớn mọi chuyện đều luôn mặc kệ. Chỉ là, với hắn, đến cùng thì, ý nghĩa của Phượng Chi Dao và Hoàng hậu không giống với người bình thường. Nên nếu Phượng Chi Dao đã mang người ra rồi, thì đương nhiên hắn sẽ không để ý mà làm chút chuyện để mang người đi luôn.
Diệp Ly cau mày nói: “Mặc kệ nói như thế nào, nhưng có một người rình coi, luôn khiến cho người ta cảm thấy khó chịu.”
Mặc Tu Nghiêu cười nói: “Nếu A Ly cảm thấy khó chịu, thì cứ giải quyết hắn ta là được.”
“Vương gia, Vương phi. Đã xảy ra chuyện.” Đang khi nói chuyện, Trác Tĩnh đã vội vã đi vào, cũng không kịp hành lễ mà liền trực tiếp bẩm báo.
Mặc Tu Nghiêu nhướng mày, “Chuyện gì?”
“Phượng gia bị tịch biên.” Trác Tĩnh bẩm báo.
Mặc Tu Nghiêu liếc Trác Tĩnh một cái như có như không, hỏi: “Chuyện này thì có gì quan trọng?” Mặc dù Phượng gia là một trong bốn phú thương khổng lồ của Đại Sở, lại là nhà của Phượng Chi Dao. Nhưng cũng không phải là người của Định Vương phủ, vì vậy, Phượng gia có tịch biên hay không, quả thật không tính là quan trọng với Mặc Tu Nghiêu.
Trác Tĩnh cũng hơi quẫn bách, vừa nhận được tin tức, thì hắn đã vội đi vào bẩm báo. Cũng đúng, ngoại trừ có quan hệ ngoài ý muốn với Phượng Tam công tử ra, thì căn bản, Phượng gia không có chút quan hệ nào với Định Vương phủ cả. Diệp Ly mỉm cười nói: “Thôi, vẫn nên nói cho Phượng Tam một tiếng, dù sao cũng là cha ruột của hắn ta.”
Trác Tĩnh đáp lại, còn chưa xoay người ra cửa, thì Phượng Chi Dao đã xuất hiện ở ngoài cửa, nói một cách thản nhiên: “Không cần, ta đã biết rồi.” Phượng Chi Dao và Hoàng hậu đi đến một trước một sau, sắc mặt đều hơi lúng túng. Hiển nhiên, Phượng Chi Dao vừa nghe chuyện này thì đã vội vã chạy tới, sắc mặt vẫn hơi tái nhợt, nhưng chán nản trong mắt đã tiêu tán đi rất nhiều. Phượng Chi Dao nhìn Mặc Tu Nghiêu đầy áy náy, “Vương gia……”
Mặc Tu Nghiêu vung tay lên, cười đến hơi giả tạo, “Không cần nói xin lỗi với Bản vương, bây giờ, trong Sở kinh còn chưa có ai dám gây rắc rối cho Bản vương. Nếu ngươi cũng không còn áy náy gì với Phượng gia, thì chút nữa, chúng ta liền chuẩn bị về Ly thành?”
Phượng Chi Dao cười khổ, hắn không có tình cảm gì với Phượng gia. Nhưng còn không đến mức đã liên lụy Phượng gia bị tịch biên cả nhà mà có thể không quan tâm. Nói đến cùng thì, hắn và Phượng gia cũng không có thâm cừu đại hận (thù hận sâu đậm) gì, chỉ là lựa chọn con đường khác mà thôi. Lần này, Phượng gia cũng thật sự bị mình làm liên lụy.
“Chuyện này, nhất định, thuộc hạ sẽ giải quyết tốt.” Phượng Chi Dao thấp giọng nói.
Mặc Tu Nghiêu liếc mắt, nói: “Ngươi sẽ giải quyết như thế nào? Cướp hoàng cung xong, lại cướp thiên lao nữa sao? Hay tự mình đi chui đầu vào lưới, nói là Phượng Tam công tử ngươi bắt cóc Hoàng hậu?”
Phượng Chi Dao im lặng nhìn nam tử mặc áo trắng và mái tóc trắng lười biếng trước mặt, quen biết mấy chục năm, hắn cũng đủ hiểu Mặc Tu Nghiêu. Hắn ta nói như vậy, chính là quyết định giúp mình giải quyết rắc rối. Nhưng trong lòng Phượng Chi Dao lại rất bất an, chuyện lần này đúng là vì hắn quá xúc động mới gây nên. Nếu hắn kiên nhẫn một chút, trở về thương lượng với Mặc Tu Nghiêu một chút, thì chưa chắc Mặc Tu Nghiêu sẽ ngăn cản hắn, nói không chừng còn có thể giúp hắn một tay. Mà bây giờ, chính hắn gây ra chuyện, lại để Định Vương phủ giải quyết giúp hắn, điều này làm cho Phượng Chi Dao thầm hối hận, mình đã quá vọng động.
“Đừng bày ra cái bộ dáng đó để cho Bản vương nhìn, trong ba canh giờ, phải dẫn Đàm Kế Chi tới Định Vương phủ. Nếu không……” Câu nói kế tiếp còn chưa nói hết, nhưng ý uy hiếp thì không cần nói cũng biết.
Tâm thần Phượng Chi Dao run lên, cất giọng nói: “Thuộc hạ tuân lệnh. Sẽ đi ngay lập tức.”
Quay đầu lại nhìn thoáng qua Hoàng hậu đang ngồi bên cạnh, Hoàng hậu mỉm cười nói: “Đệ đi nhanh đi. Tỷ muốn trò chuyện với Định Vương và Vương phi.”
Nghe vậy, sắc mặt Phượng Chi Dao sáng ngời, giọng nói cũng thoải mái hơn không ít, nói với Hoàng hậu: “Nàng chờ ta, ta sẽ về liền.” Nói xong liền bước nhẹ nhàng ra khỏi khách sảnh, cũng không nhìn ra một chút dấu vết còn bị thương trong người.
Nhìn vạt áo gấm màu đỏ tươi biến mất ở cửa, Hoàng hậu thở dài bất đắc dĩ, nói với Diệp Ly và Mặc Tu Nghiêu một cách áy náy: “Đã gây thêm rắc rối cho các đệ rồi.”
Mặc Tu Nghiêu nhướng mày nói: “Phượng Tam bị Bản vương nô dịch mười mấy năm, thỉnh thoảng giải quyết một ít rắc rối giúp hắn ta thì cũng không có gì. Mặt khác, Bản vương không muốn nghe gì cả, vẫn là chờ Phượng Tam về đi. Nếu hắn ta về mà không thấy tỷ, thì sợ là Bản vương sẽ thiếu mất một viên chiến tướng đắc lực.”
Hoàng hậu không khỏi cười một tiếng, lắc đầu nói: “Đã nhiều năm như vậy, giao tình giữa đệ và A Dao vẫn không thay đổi. Mấy năm qua, đa tạ đệ đã chăm sóc cho đệ ấy.”
Mặc Tu Nghiêu phất tay một cái, nói một cách không để ý: “Phượng Tam không chỉ là thuộc hạ của Định Vương phủ, mà còn huynh đệ cùng lớn lên với đệ.” Có lẽ Từ Thanh Trần có tài trí hơn Phượng Tam, có lẽ đám người Trương Khởi Lan thiện chiến hơn Phượng Tam. Nhưng cũng chỉ có Phượng Tam mới là người huynh đệ lớn lên cùng hắn, cùng hắn đi qua những năm thống khổ nhất. Giao tình như vậy, trong đời cũng không có nhiều, có lẽ cũng đã từng có vài người, nhưng qua nhiều năm như vậy mà vẫn không thay đổi, thì cũng chỉ có Phượng Chi Dao.