Dịch giả: hạothiên (A Thiên)
Biên dịch: Dangneo (A Nèo)
Đúng là bởi vì Tiểu Bạch có phần nào do dự. Trước khi nàng công kích lần nữa, trước tiên giải khai lĩnh vực phía sau mình, làm cho những hải hồn thú khác nhanh chóng thối lui ra xa. Quá trình vừa thu vừa phát lại chậm trễ mất mấy giây.
Đột nhiên Tiểu Bạch phát hiện, bạch hổ cự đại trước mặt nhìn qua tựa hồ có chút gì không giống lắm, hình như thân thể hắn cũng không rõ ràng như trước. Năng lượng chung quanh thân thể dù nhìn qua vẫn kinh khủng như trước, nhưng là bản thể lại chuyển thành trong suốt.
Tiểu Bạch dù sao cũng đã tu luyện hơn mười vạn năm trong đại hải, trong khoảnh khắc đó giật mình tỉnh ngộ.
Rút lui…Bọn họ hẳn là chỉ có lực xuất ra một kích. Nghĩ tới đây, nàng nhanh như tia chớp đánh về phía U Minh Bạch Hổ, nhưng là nàng tỉnh ngộ hơi chậm. Ngay khi nàng vừa động, Loạn Phi Phong chuy pháp của Đường Tam đã hoàn thành.
Một loại yên lặng đặc thù truyền khắp Hoàn Hình hải. Thân hình Tiểu Bạch đập ra trong nháy mắt dừng lại một chút, cùng lúc đó U Minh Bạch Hổ cự đại cũng một lần nữa tách ra, biến thành Đái Mộc Bạch và Chu Trúc Thanh.
Nơi khoé miệng Tiểu Vũ ngân quang chợt loé, một cây hương tràng màu bạc đã cho vào bụng, lam kim sắc quang mang chợt phóng xuất ra thành sáu đạo, phân biệt quấn trên thân sáu người kia. Mà Mã Hồng Tuấn đã thu liễm Phượng Hoàng Hoả Diễm cùng Áo Tư Tạp cũng đồng thời ăn một cây hương tràng màu bạc. Bọn họ trên người toát ra bạch sắc quang mang.
Ầm…
Hạo Thiên chuy rốt cục đã xuất ra, mang theo vô số hắc quang như rắn điện, tựa như một con cự long từ trong con sóng dữ bay ra. Nước biển hoá thành tinh thể cứng rắn, nhưng trước mặt Hắc Long thét gào kia trong khoảnh khắc hoá thành hư vô.
Hắc quang mãnh liệt phá tan trói buộc của lĩnh vực, trực tiếp từ một chỗ khác trong nước biển của Hoàn Hình hải phá xuyên ra, âm thanh nghiền nát chợt lan tràn. Hoàn Hình hải tựa hồ vỡ tan, vô số rạn nứt với tốc độ kinh người tung bay tứ tán.
Đường Tam bị phong ấn, chính là bằng vào tự thân bảy mươi tám cấp hồn lực. Hơn nữa kỹ năng phụ trợ cường đại của Áo Tư Tạp, Trữ Vinh Vinh, dùng Loạn Phi Phong chuy pháp cường đại của Hạo Thiên tông mở ra một cái thông đạo.
Tiểu Bạch chỉ cảm thấy một cỗ cự lực không cách nào chống lại từ trong nước biển bộc phát ra, đó cũng không phải nhằm vào nàng, mà nhằm vào lĩnh vực mà nàng phóng ra.
Cứ việc nàng thi triển đã là giai đoạn thứ ba của lĩnh vực. nhưng trong chớp mắt, nàng lại phát hiện mình đã chính thức mất đi liên lạc cùng với hết thảy nước biển xung quanh, trước mắt chỉ còn toàn là hắc ám.
Lĩnh vực cùng người sử dụng bản thể tương liên, lĩnh vực bị ép, Tiểu Bạch không tránh được bị cự đại trùng kích, máu tươi từ trong miệng rộng phun ra, nhiễm đỏ nước biển, đồng thời nó cũng lâm vào trong mê muội. Tuy thời gian đó không dài, nhưng với Sử Lai Khắc Thất Quái đã chuẩn bị tốt từ đầu tới giờ, vậy là quá đủ.
Đương kim thiên hạ loại võ hồn nào tốc độ là nhanh nhất? Không thể nghi ngờ, Tiêm Vĩ Vũ Yến thuộc về tộc nhân Mẫn chi nhất tộc của Đường môn là nhanh nhất. Dù là Bạch Trầm Hương hồn lực chỉ là năm mươi cấp, hồn kỹ lại càng chỉ có bốn cái, nhưng tốc độ của nàng cũng có thể áp đảo bất luận kẻ nào trong Sử Lai Khắc Thất Quái. Mà Mã Hồng Tuấn cùng Áo Tư Tạp lúc này đang ăn, chính là lấy máu tươi Bạch Trầm Hương làm thuốc dẫn. Dưới tình huống Áo Tư Tạp dùng Kiên Đĩnh Kim Thương Dăng chế tạo ra Phục Chế Kính Tượng Tràng.
Cánh trắng triển khai sau lưng bọn họ, nhìn qua có chút không hợp. Nhưng vào lúc này, lại là phương pháp duy nhất giúp họ có thể bộc phát ra tốc độ tối đa.
Tiểu Vũ ăn Phục Chế Kính Tượng Tràng có tiên huyết của Đường Tam, trở thành cây cầu nối liền mọi người bằng Lam Ngân Hoàng, với tiêu hao nhỏ nhất Mã Hồng Tuấn cùng Áo Tư Tạp sử dụng Tiêm Vĩ Vũ Yến Phục Chế Kính Tượng Tràng, trở thành trợ giúp thôi khí tốt nhất, Đường Tam, Trữ Vinh Vinh, Chu Trúc Thanh cùng Đái Mộc Bạch sau khi đại lượng tiêu hao toàn bộ được nối liền một chỗ. Thất quái thành một thể, trong khoảnh khắc đã đi xa hơn trăm thước.
Bảy đạo thân ảnh có chút tán loạn chạy ra khỏi Hoàn Hình hải, trong sát na họ vừa ra khỏi, Hoàn Hình hải sau lưng sụp đổ ầm ầm. Kinh đào hải lãng, phát ra tiếng ong ong đinh tai nhức óc.
Gục tại bờ cát, ai nấy thở hổn hển, vì đột phá phong toả của Tiểu Bạch, bọn họ có thể nói đã dốc cạn toàn lực. Kế hoạch hoàn mỹ. Từ dụ dỗ, lừa gạt, các loại kỹ năng Tiểu Bạch chưa từng gặp qua, đều trở thành pháp bảo để bọn họ đột phá vòng vây. Lúc này mới nhất chiến công thành.
Phốc một tiếng, cái đầu to tướng của Tiểu Bạch xuất hiện ngoài khơi, lúc này quầng sáng trên biển đã chậm rãi biến mất.
Phẫn nộ nhìn chăm chú vào bảy người ngã trên bờ cát, đang hưng phấn thở hổn hển, Tiểu Bạch không nhịn được cả giận nói:“Bọn gia hoả giảo hoạt các ngươi, tốt nhất nên cầu khẩn những khảo hạch về sau không có dính dáng tới ta, nếu không ta sẽ cho các ngươi thấy. “
Áo Tư Tạp từ bờ cát đứng lên cười ha hả. Cánh tay run lên, phóng đại hương tràng liên tục về phía Tiểu Bạch:“Ăn trước đi đã, có gì để sau hãy nói. “
Tiểu Bạch há mồm tiếp nhận hương tràng nuốt vào trong bụng, nhìn Áo Tư Tạp tươi cười, không biết tại sao lửa giận trong lòng giảm đi vài phần.
Đường Tam cũng đã đứng lên bên cạnh Áo Tư Tạp:“Tiểu Bạch, xin lỗi nha, bất đắc dĩ làm ngươi bị thương rồi. “
Tiểu Bạch hừ hai tiếng liên tiếp, cảm thụ được khôi phục đại hương tràng đối với thương thế của mình thật là hiệu quả. Khoé miệng mấp máy, muốn mắng nhưng không mắng nên lời.
Những người khác cũng lần lượt đứng lên, đi tới cạnh Đường Tam và Áo Tư Tạp. Bảy người nhìn nhau, đột nhiên đồng thời hướng về Tiểu Bạch trong Hoàn Hình hải cúi gập người xuống chín mươi độ.
“Cám ơn ngươi, Tiểu Bạch. “
Khi bọn họ đứng thẳng lại, Tiểu Bạch ngạc nhiên thấy mỗi người bọn họ đều nở nụ cười trên mặt.
Bọn họ…, bọn họ cảm tạ ta chân thành sao? Tiểu Bạch ngây ra nhìn những người trước mặt. Một loại tâm tình trước đây chưa từng có dào dạt trong lòng.
“Không thèm để ý bọn nhàm chán các ngươi, ta đi đây. Khảo nghiệm sau này của các ngươi cũng không thoải mái đâu, nên cẩn thận. “Thanh âm Tiểu Bạch vọng lên trên mặt biển, mà chính nàng cũng quay người, quay về Hoàn Hình hải. Vặn mình vài cái, tựa như mũi tên phóng ra biến mất không thấy nữa.
Nhìn theo bóng Tiểu Bạch rời đi, Sử Lai Khắc Thất Quái mỗi người trong lòng đều có một cảm giác mất mát buồn vô cớ. Gần một năm nay, nói là khảo nghiệm nhưng trên thực tế, Tiểu Bạch giống như là bạn tu luyện của họ vậy. Không có Tiểu Bạch, kỹ xảo phối hợp chiến đấu trên biển của bọn hắn không thể phát triển nhanh như vậy. Với bọn hắn mà nói, Tiểu Bạch quan hệ cũng như nửa thầy nửa bạn, cho nên, bọn hắn mới chân thành cảm tạ Tiểu Bạch đã trợ giúp bọn hắn suốt một năm qua.
Ngay lúc này, bảy đạo quang mang đồng thời sáng lên trên trán của thất quái, trên trán Đường Tam sáng lên tại lạc ấn của hoàng kim Tam Xoa Kích. Quang mang của đệ nhị khảo trong Hải Thần cửu khảo phóng ra xa, trong nháy mắt phá nát, hoá thành từng điểm sáng dung nhập. Trữ Vinh Vinh cùng Tiểu Vũ phóng ra huyết sắc quang mang, bốn người khác đều phóng ra hắc sắc.
“Chỉnh hợp xảo diệu năng lực của đồng bọn, phát huy ra lực lượng càng cường đại hơn, đột phá được phòng tuyến của Ma Hồn Đại Bạch Sa mười vạn năm. Hải Thần đệ nhị khảo thông qua. Độ thân hoà Hải Thần tăng lên năm phần trăm, tổng độ thân hoà là mười phần trăm. “
Kim quang ôn hoà truyền khắp toàn thân, cảm giác này không giống cảm giác khi thông qua cửa thứ nhất. Đường Tam chỉ cảm thấy hồn lực tiêu hao của mình mặc dù không có khôi phục, nhưng tinh thần thế giới bị Tiểu Bạch chấn thương đã hoàn toàn thanh tĩnh trở lại, thậm chí càng thông suốt so với trước đây. Tinh thần lực có sự đề thăng rất rõ ràng, toàn thân trên dưới khởi lên một tầng quang mang lam sắc nhấp nhô, sau đó chậm rãi nhập vào bên trong da thịt.
Đó cũng không phải là quang mang của lam ngân thảo mà chỉ là tràn ngập khí tức thuỷ hệ.
Khen thưởng của những người khác cũng giống như cửa thứ nhất, trừ Tiểu Vũ và Đường Tam ra, mỗi người hồn lực đều tăng lên một bậc. Trữ Vinh Vinh còn được gia tăng toàn bộ hồn hoàn năm trăm năm tu vi.
Như vậy, đệ nhất hồn hoàn của nàng cũng nhờ đó mà chuyển sang màu tím. Mà khen thưởng của Tiểu Vũ vẫn đơn giản như trước một câu-khen thưởng chất chồng.
Cùng lúc xuất hiện khen thưởng đệ nhị khảo, đề mục của đệ tam khảo cũng tự xuất hiện trong đầu mỗi người.
“Triều tịch luyện thể? Ý gì đây?” Áo Tư Tạp nghi hoặc hỏi.
Đường Tam nói:“Xem ra nội dung đệ tam khảo chúng ta đều giống nhau. Ta cũng vậy, là triều tịch luyện thể. Bất quá giống như thông qua đệ nhất khảo, Hải Thần chi quang, ta là hai lần triều tịch luyện thể. “
“Rất nhanh các ngươi sẽ biết được ý nghĩa của triều tịch luyện thể, đi theo ta” Thanh âm thản nhiên vang lên bên tai mỗi người. Không biết từ lúc nào, một thân hồng y cao quý Hải Thần Đấu La Ba Tái Tây đã xuất hiện bên cạnh họ, nhìn bảy người trước mắt, ánh mắt Ba Tái Tây toát ra vẻ tán thành rõ rệt. Hiển nhiên vì chuyện tập thể Sử Lai Khắc Thất Quái thông qua đệ nhị khảo mà cảm thấy vui mừng.
Nói xong câu đó, Ba Tái Tây xoay người hướng về Hải Thần sơn, ngược với phương hướng đi đến. Tốc độ của nàng nhìn qua cũng không nhanh lắm, mỗi một bước đều nhẹ nhàng chậm chạp tự nhiên. Nhưng là, Sử Lai Khắc Thất Quái sau khi bừng tỉnh, toàn lực đuổi theo mới có thể đuổi tới sau lưng nàng. Trong đó Trữ Vinh Vinh còn nhờ đồng bọn trợ giúp mới có thể bay theo kịp. Bạch Trầm Hương thậm chí đến thời gian hỏi cũng không có, vội vã đuổi theo mọi người. Linh hồn Tiểu Vũ trở về bản thể, thân thể được Đường Tam mang theo.
Ba Tái Tây lần này đi suốt hai canh giờ. Coi tu vi của nàng, mặc dù đã khống chế tốc độ, nhưng khoảng cách vượt qua trong hai canh giờ cũng hết sức nhiều rồi.
Xuyên qua rừng cây, vượt qua đồi núi, cũng gặp hải nội khác trong Hải Thần đảo, bảy người theo sát phía sau Ba Tái Tây, cơ hồ đi ngang qua tất cả địa hình bên trong Hải Thần đảo.
Đến khi mọi người ở đây cảm giác được bởi vì đi cấp tốc nên hồn lực bắt đầu không thể bảo trì tốc độ, đột nhiên lúc này, âm thanh ù ù vang lên bên tai. Tuy còn chưa thấy, nhưng tiếng ầm ầm thật lớn như tiếng sấm giòn giã từ phía chân trời, tiếng sau mạnh hơn tiếng trước, đinh tai nhức óc.
Ba Tái Tây nhẹ khởi thân, cả người như bay lượn tự tại giữa không trung. Bay lên một ngọn núi cao tới vài trăm thước phía trước, ngọn núi đó hoàn toàn là do nham thạch hình thành. Phía trên không có một ngọn cỏ, toàn thân đen kịt.
Độ cao vài trăm thước đối với Sử Lai Khắc Thất Quái tự nhiên không thấm vào đâu, rất nhanh bọn hắn cũng lên tới đỉnh núi.
Khi bọn hắn chứng kiến hết thảy trước mặt, trong lòng không khỏi chấn động thật sâu.
Hiện ra trước mắt bọn hắn là một sơn cốc lõm vào Hải Thần đảo, bên ngoài là đại hải mênh mông, từ bờ sơn cốc lõm vào bên trong đảo ước chừng vài trăm thước. Dưới chân bọn hắn chung quanh tất cả đều là nham thạch màu đen. Chỉ cần bước lên là có thể cảm thấy cứng rắn như sắt thép.
Bao nhiêu đó cũng không phải chỗ làm cho Sử Lai Khắc Thất Quái giật mình. Biển rộng mặc dù rầm rầm rộ rộ, nhưng không phải bọn hắn chưa từng thấy. Chân chính làm cho bọn hắn giật mình, chính là cảnh tượng đồ sộ trong sơn cốc lõm vào Hải Thần đảo nọ thật là khiến người khác phải giật mình.
Không biết tại sao, nước biển bình lặng ngoài Hải Thần đảo một khi tiến vào trong phiến sơn cốc này, lập tức biến thành như điên cuồng, đầu sóng cao nhất tới vài trăm thước, mạnh mẽ đánh vào tảng đá dưới chân bọn họ. Tên của chỗ này chính là vì vậy mà có. Mênh mông biển rộng toát ra uy lực của thiên nhiên rộng lớn làm cho mỗi người có cảm giác câm như hến. So sánh cùng biển rộng, bọn hắn mới thấy mình nhỏ bé đến chừng nào.
“Nơi này là chỗ tiến hành đệ tam khảo của các ngươi. Tên gọi là Nộ Lãng tuyệt cảnh. Chính là một trong những kỳ cảnh của Hải Thần đảo. Cho dù là hải hồn thú như Ma Hồn Đại Bạch Sa, cũng tuyệt không đến chỗ này. Đây cũng là chỗ ít có trong đại hải hải mà không có hồn thú. Các ngươi biết tại sao sơn cốc này bị lõm vào không?”
Đái Mộc Bạch ngập ngừng nói:“Không phải là bị sóng biển đánh sâu vào hay sao?”
Ba Tái Tây lạnh nhạt nói:“Ngươi đoán đúng rồi. Sơn cốc này chính là hình thành như vậy đó. Dưới sự trùng kích không ngừng, nham thạch bị đè ép. Có cơ hội các ngươi có thể thử xem. Nham thạch nơi này vì bị trùng kích trong thời gian dài, chẳng những cứng như tinh cương hơn nữa mật độ cực đại. Với thể tích bằng nhau, trọng lượng có thể so sánh với bạc đó. (Đây là tỷ trọng).
Đường Tam hỏi:”Nhiệm vụ của chúng ta đến cùng là…“
Cùng lúc hắn lên tiếng, Ba Tái Tây chậm rãi đưa hai tay lên, trong phút chốc, một vòng quang mang màu xanh nước biển từ trên người nàng phóng xuất ra. Chín cái hồn hoàn hiện ra rõ ràng, thật sự làm cho Sử Lai Khắc Thất Quái kinh hãi. Trong chín cái hồn hoàn trên người Ba Tái Tây, tám cái đầu dĩ nhiên màu đen, chỉ có cái cuối cùng màu đỏ.
Tám cái vạn năm hồn hoàn, một cái mười vạn năm hồn hoàn?Tình huống này đừng nói là chứng kiến, coi như nghe cũng chưa từng nghe qua. Tuy Sử Lai Khắc Thất Quái đối với thực lực của Ba Tái Tây đã có sự phỏng chừng, nhưng khi thật sự chứng kiến Ba Tái Tây trên người hiện lên hồn hoàn phối hợp kinh khủng như thế, mỗi người trong lòng đều xuất hiện chấn động cùng sợ hãi thật lớn trước nay chưa từng có.
Nàng làm sao được như vậy?Chẳng lẽ nàng cũng là song sinh võ hồn, trước mắt thi triển chính là sau khi tu luyện đệ nhị võ hồn sao?
Không, không phải. Đường Tam rất nhanh gạt bỏ phỏng đoán của mình, bởi vì sau lưng Ba Tái Tây đã xuất hiện một cái hư ảnh thật lớn, hư ảnh nọ bọn hắn đều không thấy rõ, nhưng khí tức uy nghiêm. So sánh với truyền thuyết về Ba Tái Tây làm bọn hắn hiểu được, võ hồn của vị Hải Thần Đấu La này, chính là Hải Thần, nhìn nàng trung thành với Hải Thần cùng với thân phận là người phát ngôn của Hải Thần ở chốn nhân gian, còn có người thứ hai có võ hồn như vậy sao?
Lam quang chiếu khắp nơi, không mang đến bất cứ tia áp lực nào cho mọi người. Nhìn lam quang nhu hoà không có chút hồn lực ba động nào, cũng không phải bất cứ hồn kỹ nào của Ba Tái Tây, tựa hồ nàng đã đạt đến cấp bậc sau cùng. Có sử dụng hồn kỹ hay không đã không còn là mấu chốt trong chiến đấu nữa.
Lam quang phiêu lãng trong sơn cốc. Rất nhanh, lam quang tràn đến từng góc nhỏ trong sơn cốc rồi. Chính lúc này, một cảnh tượng kỳ dị xuất hiện.
Những làn sóng dữ đánh vào trong sơn cốc đột nhiên bình tĩnh lại. Bình tĩnh cực kỳ đột ngột phảng phất sóng dữ cao trăm thước chính là bị Ba Tái Tây xuất ra lam quang nọ nhìn như không hề có hồn lực ba động cứng rắn ép chúng trở ra khơi.
Đây là lực lượng bậc nào?Bằng vào tự lực bản thân đối kháng với thiên nhiên rộng lớn vẫn chiếm thượng phong tuyệt đối. Mặc dù đây là lần đầu tiên Sử Lai Khắc Thất Quái nhìn thấy thực lực của Ba Tái Tây, nhưng bọn hắn đối với đỉnh cấp đấu la chín mươi chín cấp đã có nhận thức hoàn toàn mới. Nếu như nói phong hào đấu la thông thường cường đại, như vậy, sự cường đại của bọn họ cũng chỉ là nhân lực mà thôi. Mà đỉnh cấp đấu la chín mươi chín cấp đã không còn là nhân lực. Bọn họ hẳn là có một phần thiên địa chi lực mới đúng.
Lam quang chợt tăng cường. Đứng cạnh Ba Tái Tây, Đường Tam chứng kiến rõ ràng, Trong đáy mắt Ba Tái Tây hiện lên một tầng lam quang mãnh liệt, ngay sau đó, đã áp chế bình tĩnh. Ngoài khơi, bảy cây cột màu xám chậm rãi nổi lên, khi lên cao tốc độ chúng nó rất nhanh, cho nên cũng đã lập tức bị Sử Lai Khắc Thất Quái chú ý tới.
Trên đỉnh mỗi cây cột đều có một cây cột nhỏ nằm ngang, cùng thân cột thô to hoà hợp thành một thể. Nhìn qua đỉnh giống như một cây thập tự, mà trên thập tự có tổng cộng có năm cái vòng màu xám.
Nếu như người khác chứng kiến, nhất định tưởng rằng đó là cột đá, bởi vì nó rất giống mà xám của nham thạch. Nhưng Đường Tam bằng vào Tử Cực Ma Đồng, đã nhìn thấu được bản thể của cây cột màu xám nọ.
“Chính là Thâm Hải Trầm Ngân chìm dưới biển sâu. “. Tâm lý kiên định như Đường Tam mà cũng không nhịn được phải thốt lên, sự trân quý của loại trầm ngân đó so với hắn không ai rõ ràng hơn. Phải biết rằng, khi chế tạo Bạo Vũ Lê Hoa Châm cần có vật liệu chính là ngân mẫu của Thâm Hải Trầm Ngân. Mà ngân mẫu hoàn toàn có thể thông qua Thâm Hải Trầm Ngân mà chế luyện ra. Mắt thấy cây cột nọ có mặt cắt ngang đường kính ước chừng một thước. Bảy cây cột đã lên cao đến năm mươi thước, Đường Tam rung động nghĩ, không biết tốn bao nhiêu Thâm Hải Trầm Ngân mới có thể chế tạo cột này đây! Phải biết rằng, cùng thể tích, Thâm Hải Trầm Ngân so với hoàng kim còn nặng hơn vài lần. Bảy cây trụ lớn này sợ rằng có hơn mười vạn cân trở lên. Khó mà tính được. Vậy mà chúng dưới tác dụng của năng lượng vô danh của Ba Tái Tây phóng xuất lại từ trong nước biển trồi lên.
“Nơi này là địa phương đệ tam khảo của các ngươi. Ta sẽ một mực ở nơi này cùng các ngươi tiến hành khảo hạch. Có ai không kiên trì được có thể mở miệng cầu cứu. Người nào nhận hắc cấp ngũ khảo, mỗi ngày phải kiên trì trên cột Trầm Ngân ba canh giờ, lục khảo thì bốn canh giờ, thất khảo năm canh giờ, về phần ngươi…“. Ánh mắt Ba Tái Tây chuyển qua Đường Tam. Chậm rãi nói:”Ngươi nhận Hải Thần cửu khảo. Mười hai canh giờ. Khảo hạch sơ kỳ các ngươi có thể rút ngắn một ít thời gian. Nhưng bắt đầu từ bây giờ. Ba trăm sáu mươi lăm ngày sau, thời gian bình quân trên Trầm Ngân trụ phải đạt như lời ta nói khi nãy, nếu không, chính là khảo hạch thất bại.
Mọi người cuối cùng đã hiểu được đệ tam khảo ý nghĩ là cái gì rồi, chính là muốn để cho bọn họ trên Trầm Ngân trụ thừa nhận sóng dữ trong Nộ Lãng tuyệt cảnh trùng kích, cũng gọi là triều tịch luyện thể.
“Vậy hiện tại bắt đầu đi. Mọi người không nên miễn cưỡng. Làm phiền ngài, tiền bối. “Người nói là Đường Tam. Sau khi đến đây bọn họ không có lựa chọn nào khác. Khảo nghiệm Hải Thần ban cho nhất định phải hoàn thành, đây cũng là áp lực mà bọn hắn chờ mong.
Lam quang hoá thành bảy luồng, phân biệt xoay quanh thân thể mỗi người. Trong khoảnh khắc, trong quang mang chớp động, Sử Lai Khắc Thất Quái chỉ cảm thấy thân thể nhẹ nhàng, mỗi người đều phiêu nhiên đáp xuống một cây Trầm Ngân trụ.
Vị trí bảy cây Trầm Ngân trụ là sắp hàng theo hình tam giác, một cây đứng trước, sau đó là hai cây, bốn cây. Cộng lại bảy cây.
Đường Tam không hề nghi ngờ rơi vào một cây Trầm Ngân trụ đứng trước, trên Trầm Ngân trụ màu xám sáng lên một đạo ngân quang. Đường Tam chỉ cảm thấy thân thể căng thẳng, cả người đã bị dán vào hình chữ thập trên Trầm Ngân trụ, năm cái vòng trên đó đồng thời chế trụ thân thể hắn, phân biệt tại cổ, eo, hai cổ chân và hai cổ tay, làm cả người hắn cố định vững vàng trên Trầm Ngân trụ.
Tình huống sáu người khác cũng giống Đường Tam như đúc, trên hai cây Trầm Ngân trụ phía sau Đường Tam là Tiểu Vũ cùng Trữ Vinh Vinh, phía sau nữa bốn người theo thứ tự là Đái Mộc Bạch, Chu Trúc Thanh, Áo Tư Tạp cùng Mã Hồng Tuấn.
Nương theo hai tay Hải Thần Đấu La Ba Tái Tây thu hồi, lam quang dần dần rút đi, một cỗ áp lực không tên cũng theo đó tràn ngập vào trái tim thất quái. Lúc này, hồn lực của bọn hắn khi đột phá đệ nhị quan, cùng với quá trình chạy đến nơi này đã tiêu hao hơn phân nửa, hồi tưởng lại hoàn cảnh sóng ầm ầm đánh tới khi trước, cũng có chút khẩn trương.
Không còn năng lượng hạn chế của Ba Tái Tây, nước biển dưới chân mọi người bắt đầu dâng lên, năm mươi thước. Nhìn qua có độ cao rất lớn, nhưng theo sóng biển tràn, khoảng cách nước biển phía dưới bắt đầu ngày càng gần bọn họ. Âm thanh sóng biển đánh sâu vào bờ nham thạch cũng theo đó mà vang lên.
Không lâu sau, một cơn sóng biển thật lớn hướng về mặt bọn hắn mà đến. Khi độ cao nó lên đến đỉnh, tiếng ầm ầm nổ vang, cơn sóng thứ nhất vỗ vào trên người Đường Tam, ngay sau đó là Tiểu Vũ, Trữ Vinh Vinh cùng bốn người phía sau.
Mang theo khí thế ngập trời, sóng biển đánh mạnh vào thân bảy người, nhưng lại làm cho bọn hắn sinh ra cảm giác kinh ngạc trong lòng. Không giống như tưởng tượng, sóng biển tuy mạnh, vọt tới trên người cũng làm bọn hắn một trận hít thở không thông, nhưng trên cảm giác vẫn hoàn toàn có thể thừa nhận. Có cột Trầm Ngân cố định, bọn họ căn bản không sợ thân thể bị nước biển cuốn đi, Trầm Ngân trụ dưới sự trùng kích của nước biển vẫn không chút sứt mẻ.
Chẳng lẽ nói, đệ tam khảo này đơn giản hơn hai khảo trước hay sao? Nghi hoặc đồng dạng xuất hiện trong lòng Sử Lai Khắc Thất Quái. Bất quá, nghi hoặc này chỉ duy trì trong lòng bọn hắn thời gian chưa tới một nén nhang, trên sắc mặt cũng đã xuất hiện biến hoá.
Không sai, một đợt sóng biển đánh vào cũng không phải rất mạnh. Nhưng là, bọn họ phải đối mặt lại là sóng biển đánh vào vĩnh viển không ngừng.
Đợt sóng thứ nhất chưa qua hoàn toàn, đợt thứ hai đã tới. Vị trí của chúng là đang đến gần chỗ bờ đá ngầm. Sóng biển mãnh liệt lên tới độ cao gần trăm thước nặng nề oanh kích xuống, lấy thân thể mọi người là hồn thánh, lúc bắt đầu tự nhiên không có cảm giác quá lớn. Nhưng sau khi bị trùng kích hơn mười lần, bọn hắn không thể nào không thôi động tự thân hồn lực mà ngăn cản. Bởi vì duy trì liên tục dưới sự trùng kích không ngừng, làm cho thân thể bọn họ xuất hiện cảm giác như chết lặng. không phải đau, mà là chết lặng, gân mạch huyết nhục, xương cốt, tất cả mọi chỗ đều cảm thấy chết lặng.
Kinh đào hải lãng nọ giống như một cao thủ hồn lực cường đại không ngừng thúc giục hình thái năng lượng công kích xông tới thân người bọn họ, mỗi lần xông tới đều bao trùm toàn bộ thân thể họ. Kế tiếp, trong một thời gian ngắn ngủi, mỗi người đều đã thừa nhận mấy trăm lần trùng kích, cảm giác chết lặng dần dần chuyển thành đau đớn. Hồn lực bắt đầu không đủ để hộ thể, chỉ có thể cứng rắn thừa nhận trùng kích kịch liệt mà thôi.
Trong số bảy người, tình trạng tốt hơn là Đường Tam, Tiểu Vũ, Đái Mộc Bạch ba người. Ba người bọn họ cường độ thân thể là mạnh nhất trong bảy người, nhất là Đường Tam và Tiểu Vũ, dưới tình huống không dùng đến hồn kỹ, thân thể hai người là cường hãn nhất. Đường Tam trải qua ma luyện không ngừng, thân thể đã đạt tới trình độ cứng cỏi cực kỳ kinh khủng. Thân mình Tiểu Vũ là từ mười vạn năm hồn thú tu luyện mà ra, lại trải qua Tương Tư Đoạn Trường Hồng thoát thai hoán cốt. Một trong những tác dụng của Tương Tư Đoạn Trường Hồng là bất hoại kim thân, cho nên, mặc dù hiện tại Tiểu Vũ cũng không có linh hồn khống chế thân thể, tự thân năng lực kháng áp của nàng nhưng lại chỉ kém hơn Đường Tam. Dù là Đái Mộc Bạch, dưới tình huống không thi triển hồn kỹ cũng phải kém hơn nàng. Huống chi Tiểu Vũ trên người còn một kiện Bách Bảo Như Ý nhuyễn giáp hộ thân.
Tình huống bất ổn nhất chính là Trữ Vinh Vinh. Trong bảy cây Trầm Ngân trụ, càng gần phía trước lực trùng kích càng lớn. Đường Tam đứng mũi chịu sào, sau đó là tới Trữ Vinh Vinh cùng Tiểu Vũ. Nói về tình trạng thân thể, Trữ Vinh Vinh so với Tiểu Vũ kém xa. Nếu như không phải đã trải qua áp lực tẩy lễ của Hải Thần chi quang tại đệ nhất khảo, sợ rằng lúc này nàng đã bị mấy trăm lần trùng kích của sóng biển đánh ngất đi rồi.
Dù là cường độ thân thể nàng cao hơn phụ trợ hệ hồn sư bình thường, lúc này cũng là toàn thân ê ẩm, thống khổ không nói nên lời.
Đường Tam thừa nhận trùng kích ở phía trước, đối với hắn mà nói, cho dù bức xuống xông tới cũng không là gì, mặc dù so với trùng kích của thác nước khi trước mạnh hơn nhiều, nhưng thân thể hắn quả thật cũng kiên cường và dẻo dai khiến cho người khác phẫn nộ. Trong lúc thừa nhận sóng biển, hắn cũng một mực chú ý tình huống các đồng bọn của mình, tình trạng Trữ Vinh Vinh bên này hắn tự nhiên phát hiện ra, lập tức phát ra Lam Ngân lĩnh vực của mình, phân ra một đạo lam quang bao phủ trên người Trữ Vinh Vinh.
Được Lam Ngân lĩnh vực kích thích, sức sống tự thân của Trữ Vinh Vinh tăng lên rất nhiều, đồng thời lực phòng ngự cũng được tăng lên, lúc này mới có thể miễn cưỡng duy trì.
Rất nhanh, mọi người đã phát hiện ra vấn đề thứ hai, chính là trong đệ tam khảo này, tất cả hồn kỹ phụ trợ đều mất đi hiệu lực.
Sau khi kết thúc đệ nhị khảo, kỹ năng của Đường Tam và Trữ Vinh Vinh bị phong ấn cũng được giải khai. Nhưng lúc này, Vinh Vinh căn bản lại không cách nào xuất ra Cửu Bảo Lưu Ly của mình. Lần này không phải bị phong ấn, mà dưới sự trùng kích không ngừng của sóng biển căn bản không thể dùng quang mang của Lưu Ly Tháp để phụ trợ người khác. Áo Tư Tạp càng khỏi nói, hai tay bị hạn chế cho dù có tính năng chế tạo hương tràng cũng không có cách nào ăn được.
Cùng lúc đó Đái Mộc Bạch, Chu Trúc Thanh cùng Mã Hồng Tuấn đều phát hiện, kỹ năng tự thân tăng phúc của mình toàn bộ mất đi hiệu lực. Cái gì Bạch Hổ Kim Cương Biến, Dục Hoả Phượng Hoàng các loại kỹ năng đều không thể thi triển, chỉ có thể ngạnh kháng sóng biển trùng kích.
Đối với Sử Lai Khắc Thất Quái mà nói, bảy cây Trầm Ngân trụ giống như cái đe khi chú tạo(rèn), thân thể bọn họ giống như kim loại bị chú tạo, còn sóng biển vô cùng vô tận nọ chính là búa liên tục nện.
Hải Thần Đấu La Ba Tái Tây khoanh chân ngồi trên đỉnh núi, lẳng lặng nhìn bọn họ. Bắt đầu hôm nay, Sử Lai Khắc Thất Quái sắp sửa thừa nhận, chính là kinh nghiệm thống khổ trong ba trăm sáu mươi lăm ngày dài dằng dặc đó.
Lần đầu tiên nếm thử, cho dù là Đường Tam thân thể cứng cỏi nhất, cũng chỉ kiên trì được hơn ba canh giờ, thân thể cũng đã chết lặng không còn tri giác. Khi bảy người theo thứ tự được Hải Thần Đấu La Ba Tái Tây cứu lên bờ, cơ hồ là xụi ra tại chỗ không hề nhúc nhích.
Sau khi cảm giác chết lặng biến mất, giống như một phen vạn châm xuyên tim hành hạ thống khổ khiến bọn hắn chết dở sống dở, thống khổ này giằng co mười mấy canh giờ mới theo trạng thái khôi phục bắt đầu tu luyện của bọn hắn mà biến mất.
Trải qua lần tẩy lễ này, bọn hắn mới hiểu sâu hơn, đệ tam khảo này nhìn như đơn giản, kỳ thật nếu so với đệ nhất khảo, đệ nhị khảo còn thống khổ hơn.
Nếu như nói đệ nhất khảo là khảo nghiệm hồn lực, đệ nhị khảo là rèn luyện năng lực thực chiến dưới biển, như vậy, đệ tam khảo này chính là rèn luyện thân thể bọn hắn. Mà không hề ngoại lệ, phần trọng yếu trong ba khảo hạch này là kiểm tra nghị lực. Chỉ bất quá trình độ kinh khủng của đệ tam khảo hạch này mới làm cho bọn hắn hoàn toàn nhận thức mà thôi.
Kế tiếp, Sử Lai Khắc Thất Quái bắt đầu ba trăm sáu mươi lăm ngày sống không bằng chết của bọn họ. Trong đó thừa nhận thống khổ lớn nhất chính là Trữ Vinh Vinh. Tuy rằng mỗi lần bắt đầu Áo Tư Tạp đều cho nàng ăn trước một lượng lớn hương tràng, thậm chí bao gồm Kim Đĩnh Kim Thương Dăng đề thăng sức đề kháng thân thể cho nàng, nhưng là mỗi lần khảo hạch xong, Trữ Vinh Vinh vẫn là thống khổ.
Đã phải chấp nhận như vậy, nàng vẫn kiên trì như trước. Lúc ban đầu kiên trì nửa canh giờ cực kỳ khó khăn. Đến một canh giờ. Hai canh giờ. Ba canh giờ. Bốn canh giờ. Đến khi tháng thứ ba chấm dứt, Trữ Vinh Vinh rốt cục có thể miễn cưỡng chịu đựng sóng biển trùng kích được năm canh giờ. Nhưng là, sau thời gian đó, thời gian chịu đựng sóng biển trùng kích còn phải gia tăng, để bù lại ba tháng lúc trước còn thiếu.