Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Đấu La Đại Lục

Chương 468: Thiên Sứ đệ cửu khảo: Truyền thừa thần vị

Tác giả: Đường Gia Tam Thiếu
Chọn tập

Người dịch: Thương Long

Biên: hạothiên ( A Thiên)

Nhìn thấy vẻ hoảng hốt, thậm chí còn có vài phần lo lắng cùng sợ hãi trong mắt Tiểu Vũ, Đường Tam cười cười nói:

– Nha đầu ngốc, đừng khẩn trương như vậy, ngươi nghe ta nói hết lời đã! Ta nói lần này phải tách ra nhưng trong thời gian rất ngắn thôi.

– Nhưng mà, ca, ngươi muốn trở thành Hải Thần không phải còn cần chúng ta sao? Ta còn phải cùng ngươi hoàn thành Hải Thần khảo hạch mà!

Đường Tam cười nói:

– Đó là đương nhiên. Chẳng những ngươi phải đi, mà Mộc Bạch bọn họ cũng đều phải đi mới được. Ba Tái Tây tiền bối không phải nói vậy sao, không có sự trợ giúp của các ngươi, ta cũng không trở thành Hải Thần được. Ta nói tạm thời tách ra là muốn đi Tinh Đấu đại sâm lâm một chuyến sau đó mới quay trở lại Hải Thần đảo. Tốc độ phi hành của ta ngươi cũng biết, so với tất cả mọi người đều nhanh hơn nhiều. Nếu như các ngươi cùng ta tới Tinh Đấu sâm lâm sau đó mới lại đi tới Hải Thần đảo sợ rằng sẽ chậm hơn một chút. Chi bằng các ngươi xuất phát tới bờ biển chờ ta trước rồi để tộc nhân của Tiểu Bạch tại nơi đó đi gọi đủ số Ma Hồn Đại Bạch Sa. Đợi khi ta tới Tinh Đấu đại sâm lâm để hoàn thành nốt hồn hoàn Hạo Thiên chuy sau đó sẽ hội họp cùng các ngươi. Như vậy sẽ có thể tiết kiệm tối đa thời gian, thời gian chúng ta tách ra sợ rằng cũng không đến mười ngày đâu.

Nghe Đường Tam giải thích, Tiểu Vũ mới thở phào nhẹ nhõm, trên ngực Đường Tam đấm nhẹ một chút:

– Ngươi thật xấu, làm ta sợ như vậy.

Đường Tam ha ha cười nói:

– Ta thật oan uổng mà! Ai biết ngươi lại phản ứng dữ dội như vậy, lại còn không chờ ta nói xong câu sau chứ.

Tiểu Vũ bĩu môi không chịu buông tha vẫn tiếp tục đánh vào bả vai Đường Tam. Nhìn thấy bộ dáng đáng yêu của nàng, Đường Tam trong lòng không khỏi càng yêu thích, liền hôn một chút nên đôi môi nhỏ nhắn của nàng.

Không nán lại lâu hơn nữa, sau khi cáo biệt cha mẹ, Đại Sư cùng Tuyết Băng, Sử Lai Khắc thất quái chia làm hai hướng không một chút động tĩnh thừa lúc đêm tối liền rời khỏi đại doanh của Thiên Đấu đế quốc. Đây là chủ ý của Tuyết Băng bởi vì nếu quân sĩ biết hắn rời đi thì với địa vị rất cao hiện nay của Đường Tam trong quân sợ rằng sẽ làm ảnh hưởng tới tinh thần toàn quân cho nên phải để cho hắn lặng lẽ rời khỏi. Nghiêm mật phong tỏa tin tức, một là để không làm ảnh hưởng tới tinh thần phe mình đồng thời phòng bị Võ Hồn đế quốc dò xét ra.

Mà lúc bọn Đường Tam rời khỏi quân doanh để chuẩn bị hoàn thành bước cuối cùng trở thành Hải Thần thì đồng thời, Võ Hồn đế quốc, Võ Hồn thành, trong Trưởng Lão điện có một người khác cũng đã tới thời khắc cuối cùng.

Võ Hồn thành, Trưởng Lão điện

Lẳng lặng đứng ở trung tâm Trưởng Lão điện, trước mặt là một pho tượng thiên sứ sáu cánh to lớn, Thiên Nhận Tuyết trên người được bao phủ bởi một tầng kim sắc lộng lẫy.

Có một điều không giống là nàng không còn là người phải quỳ bái khi đứng trước Thiên Sứ thần tượng nữa mà hiện nay nàng cùng với Thiên Sứ thần tượng này giống nhau, đều trở thành trung tâm của đại diện.

– Ngươi đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?

Một âm thanh bình tĩnh vang lên.

Thiên Nhận Tuyết chậm rãi gật đầu, có thể thấy được trong mắt nàng hoàn toàn là màu vàng, phát ra quang mang thần thánh sung mãn.

– Đúng vậy, ta đã chuẩn bị tốt rồi.

Thanh âm của Thiên Nhận Tuyết càng hờ hững lạnh lùng hơn so với trước, tựa hồ không giống như là phát ra từ trong miệng của một con người bình thường.

Một thân ảnh khác chậm rãi từ phía sau bức thần tượng thiên sứ bước ra, âm thanh già nua cùng thân hình cao lớn, khôi vĩ dần hiện ra trong ánh sáng,:

– Sự tồn tại của ta chính là để chờ ngày này tới. Vì ngày này, ta đã chờ đợi hơn trăm năm. Đi theo ta!

Từ phía sau Thiên Sứ thần tượng bước ra chính là Võ Hồn đế quốc Đại cung phụng, từng là một trong ba đại tuyệt thế đấu la, Thiên Sứ Đấu La Thiên Đạo Lưu

Bỗng nhiên, quang mang sau lưng Thiên Đạo Lưu chợt lóe lên, cả người được bao bọc bằng một đoàn kim quang, trên người chín hồn hoàn sắp xếp chỉnh tề, ba đôi cánh chim trắng nõn đồng thời xuất hiện. Chính là siêu cấp võ hồn của hắn, Thiên Sứ sáu cánh.

Ngoại trừ những đôi cánh, toàn thân Thiên Đạo Lưu cũng được bao bọc bởi một màu vàng nhưng so với Thiên Nhận Tuyết, màu vàng này vẫn còn thiếu thiếu một chút gì đó nên sau khi hắn phóng thích võ hồn cũng không thể thay thế Thiên Nhận Tuyết để cùng Thiên Sứ thần tượng trở thành trung tâm của Trưởng Lão điện được.

Trên trán Thiên Đạo Lưu hiện ra một bảo thạch hình thoi màu vàng, sau đó cũng không biết hắn làm thế nào mà người đã đi tới trước Thiên Sứ thần tượng. Một đạo kim quang kì dị từ bảo thạch hình thoi trên trán hắn bắn ra chiếu rọi lên vị trí mi tâm của Thiên Sứ thần tượng.

Nhất thời tại mi tâm của Thiên Sứ thần tượng liền xuất hiện một vũng xoáy, cả thần tượng dường như hơi run rẩy.

Chứng kiến một màn này, đôi tròng mắt hoàn toàn màu vàng của Thiên Nhận Tuyết cũng hơi ngạc nhiên một chút, hiển nhiên là tình huống như vậy nàng cũng lần đầu tiên thấy qua.

– Hài tử, đi theo ta.

Thiên Đạo Lưu quay người lại, hướng Thiên Nhận Tuyết vẫy vẫy tay, sau đó đột nhiên tăng tốc, thân thể cứ như vậy hướng về thần tượng Thiên Sứ cực lớn kia xông tới.

Thiên Nhận Tuyết không có phóng thích võ hồn của mình nhưng thân thể nàng lại nhẹ nhàng bay lên theo sát sau lưng Thiên Đạo Lưu hướng thần tượng Thiên Sứ lao tới.

Một màn quỷ dị xuất hiện, lúc thân thể Thiên Đạo Lưu đột nhiên xông tới chỗ Thiên Sứ thần tượng thì cũng không có xuất hiện va chạm kịch liệt mà giống như đụng vào một tầng gợn sóng, hào quang lóe lên rồi biến mất chẳng thấy đâu nữa.

Tình huống của Thiên Nhận Tuyết cũng giống vậy, theo sát phía sau Thiên Đạo Lưu nhập vào bên trong Thiên Sứ thần tượng.

Vũng xoáy tại mi tâm thần tượng chậm rãi biến mất, cảm giác hư ảo cũng theo đó mà mất đi. Trong lúc hào quang lóe lên, tất cả mọi thứ đều trở lại bình thường nhưng Thiên Đạo Lưu, Thiên Nhận Tuyết ông cháu hai người cũng cứ như vậy mà biến mát trong làn kim quang.

Toàn thân là một màu vàng, Thiên Nhận Tuyết phát hiện ra rằng mình đã đi vào một thế giới kì dị. Cảm giác đầu tiên mà nàng cảm nhận được chính là cảm giác ấm áp vô cùng đang ôm lấy thẩn thể mình. Mọi thứ xung quanh thì đều có vẻ không chân thật, những gợn sóng hư ảo kim sắc lấp lánh không ngừng, giống như là đang xuyên qua một đường hầm do hào quang hư ảo ngưng tụ mà thành.

Thiên Đạo Lưu ở phía trước dẫn Thiên Nhận Tuyết hướng về trước phi hành. Trải qua một thời gian rất lâu, giống như là một thế kỷ đã trôi qua vậy, cảnh tượng xung quanh đột nhiên biến đổi. Cảm giác hư ảo biến mất, cảm giác chân thật lại một lần nữa trở về.

Thiên Nhận Tuyết kinh ngạc phát hiện mình cùng gia gia đã vào trong một tòa đại điện. Lúc thân thể xuất hiện tại nơi này, nàng lập tức trông thấy tòa đại điện kì dị này.

Chung quanh là bầu trời đêm đầy sao vô tận mà chính mình ở trong đại điện lại giống như trôi nổi ở trong bầu trời đêm này.

Đại điện có hình sáu cạnh, sáu cây cột màu vàng cực lớn chống đỡ trần điện, không có vách tường, chung quanh hết thảy đều là hư không. Bất kẻ là dưới chân hay trần điện thì xũng đầu giống với sáu cậy cột màu vàng cực lớn kia đều được khắc vô số hoa văn kì dị. Những hoa văn này đều dựa trên mẫu lông vũ của Thiên Sứ mà tạo thành.

Trung tâm đại điện cũng có một pho Thiên Sứ thần tượng cao ba thước, hình dáng cùng với bức trong Trưởng Lão điện giống nhau như đúc, chỉ là pho Thiên Sứ thần tượng này so ra thì nhỏ hơn rất nhiều, hơn nữa thần tượng này cũng không phải là màu vàng mà lại có màu xám lờ mờ. Trước thần tượng là một thanh trường kiếm cũng màu xám được cắm trên mặt đất, sáu cánh sau lưng mở rộng trông rất sinh động.

– Gia gia, đây là nơi nào?

Đến thế giới kì dị này, âm thanh Thiên Nhận Tuyết rối cuộc cũng có vài phần khí tức của con người.

Thiên Đạo Lưu trên mặt toát ra một nụ cười kì dị,

– Nơi này mới chính là Thiên Sứ thần điện, là nơi Thiên Sứ thần truyền thừa. Hài tử, ngươi lại đây.

Vừa nói hắn vứa hướng về phía Thiên Nhận Tuyết vẫy vẫy tay.

Thiên Nhận Tuyết được Thiên Đạo Lưu dẫn tới trước mặt Thiên Sứ thần tượng, Thiên Đạo Lưu kéo tay nàng, trên trán nàng cũng xuất hiện một cái kim sắc bảo thạch hình thoi.

– Ngươi sẽ làm nơi này trở nên rực rỡ để cho Thiên Sứ tái hiện tại nhân gian. Nơi này chính là nơi ngươi sẽ hoàn thành khảo hạch cuối cùng của Thiên Sứ cửu khảo. Đồng thời cũng là nơi ngươi được chính thức truyền thừa thiên sứ thần vị, tiến vào thần cấp. Đấu La đại lục không biết bao nhiêu năm không có thần xuất hiện. Ngươi cuối cùng cũng sẽ trở thành người mạnh nhất đại lục dẫn Võ Hồn đế quốc hướng tới đỉnh cao.

Nghe xong lời Thiên Đạo Lưu, hai mắt Thiên Nhận Tuyết dần sáng lên thần thái mãnh liệt, trong đầu nàng đột nhiên hiện lên một bóng hình đã từng đánh bại nàng.

Thiên Nhận Tuyết vĩnh viễn không thể nào quên được nam nhân đã từng đánh bại nàng. Trí tuệ cùng thực lực của hắn đều làm nàng bắt buộc phải coi hắn như là địch nhân lớn nhất của mình.

– Đường Tam, ta sẽ trở thành Thiên Sứ chi thần. Ngươi thì sao? Ngươi sẽ sớm được thấy chênh lệch rất lớn giữa ta và ngươi, ta nhất định sẽ tới tìm ngươi, lúc đó chuyện của chúng ta ta sẽ đích thân giải quyết. Khi chúng ta gặp lại nhau, ngươi chỉ có hai lựa chọn, hoặc thần phục hoặc là bị hủy diệt. Trừ gia gia ra, người là nam nhân duy nhất ta không ghét bỏ, hy vọng ngươi đừng làm ta thất vọng.

– Tiểu Tuyết!

Âm thanh của Thiên Đạo Lưu vang lên mang Thiên Nhận Tuyết từ trong suy nghĩ của mình tỉnh lại.

– Gia gia, ta phải làm sao?

Ánh mắt Thiên Nhận Tuyết nhanh chóng trở nên kiên định, không hiểu tại sao khi nàng nghĩ tới cái tên Đường Tam thì tâm thần nàng lại trở nên nóng rực. Lần đầu tiên nhìn thấy Đường Tam là lúc Ninh Phong Trí dẫn tới gặp, lần cuối cùng nhìn thấy hắn thì lại trở thành địch nhân. Không biết tại sao, tuy rằng Đường Tam hủy đi tâm huyết vài chục năm ẩn núp trong Thiên Đấu đế quốc nhưng Thiên Nhận Tuyết lại không hề hận hắn mà ngược lại lại càng thêm thưởng thức hắn. Trong lòng nàng cũng không muốn giết chết Đường Tam mà muốn chinh phục nam nhân duy nhất làm nàng thưởng thức kia.

– Dùng máu của ngươi!

Thiên Đạo Lưu chỉ vào khối bảo thạch trong suốt hình tròn trên chuôi của thanh trường kiếm ảm đạm vô quang trước Thiên Sứ thần tượng kia.

Thiên Nhận Tuyết hít sâu một hơi, nàng biết thời khắc cuối cùng rốt cục cũng đã tới. Tay phải nàng chậm rãi giơ ra trùm lên trên khối bảo thạch, trong nháy mắt móng tay cái của nàng đảo qua ngón tay giữa. Nhất thời một tia máu màu sắc kì dị từ vết cắt do Thiên Sứ hồn lực tạo ra từ ngón giữa phun ra nhiễm lên trên khối bảo thạch trên chuôi kiếm kia.

Màu máu của Thiên Nhận Tuyết có vẻ cổ quái, không phải có màu đỏ như loài người mà lại có màu hồng hỗn hợp với màu vàng nhàn nhạt, thậm chí trong máu còn toả ra chút mùi thơm ngát.

Đọt nhiên, vết cắt tại ngón giữa tay phải của Thiên Nhận Tuyết bị hút dính lên trên khối bảo thạch trong suốt kia. Khối bảo thạch bóng loáng lúc này giống như một con quỷ hút máu đang khát máu tươi, điên cuồng thôn phệ máu của Thiên Nhận Tuyết. Từ miệng vết thương, máu tươi phun ra mạnh mẽ làm thân thể Thiên Nhận Tuyết không tự giác mà trở nên run rẩy.

Hồn hoàn cứ một cái lại nối tiếp một cái từ trên người Thiên Nhận Tuyết mà hiện ra. Rầm một tiếng, sáu cánh chim cực lớn từ sau lưng xuất ra trong không khí.

Thiên Đạo Lưu khẩn trương đứng một bên nhìn thấy hết thảy mọi việc phía trước.

Nương theo lượng máu của Thiên Nhận Tuyết chảy xuống càng ngày càng nhiều, bảo thạch trên chuôi trường kiếm cũng càng ngày càng sáng hơn. Lúc vừa mới bắt đầu, trên bảo thạch cũng lóe lên quang mang màu vàng nhạt giống như máu của Thiên Nhận Tuyết, nhưng theo thời gian màu hồng nhạt trong quang mang dần mất đi mà thay vào đó là một màu vàng thuần túy. Kim quang lưu chuyển từ trên bảo thạch hướng kéo dài xuống phía dưới, từng giọt từng giọt thấm vào thanh trường kiếm kì dị kia.

Cảm giác suy yếu bắt đầu xuất hiện trong đầu Thiên Nhận Tuyết, nhưng nàng vẫn kiên định tiếp tục duy trì không thay đổi động tác, thận chí còn thúc giục hồn lực của mình làm máu chảy nhanh hơn.

Dần dần, Thiên Nhận Tuyết phát hiện thân thể mình đã không thể di động. Cảm giác suy yếu càng ngày càng mạnh nhưng chuôi trường kiếm trước người nàng cũng bắt đầu phóng thích kim quang càng mãnh liệt. Hào quang màu vàng cuồn cuộn phủ lên cả tòa Thiên Sứ thần điện, tất cả hoa văn được khắc lên trên Thiên Sứ thần điện ở xung quanh cũng bắt đầu trở nên có sức sống. Hào quang nhàn nhạt như sống lại đang lưu chuyển, và quang mang màu vàng nhạt cũng chầm chậm được tăng cường.

Thiên Đạo Lưu cười, trong mắt hắn tràn ngập quang mang nóng bỏng, lẩm bẩm nói:

– Ta chờ đợi giờ khắc này đã lâu lắm rồi. Đường Thần, ngươi cuối cùng vẫn kém ta một bước! Mặc dù ta không thể trăm cấp thành thần nhưng hậu duệ của ta lại làm được. Không nghĩ rằng ta thắng ngươi một bậc chính là ở lúc này, đáng tiếc, không biết ngươi có còn sống hay không? Nếu ngươi còn sống, không biết vẻ mặt của ngươi sẽ như thế nào khi biết cháu gái ta thành thần đây? Ha ha, ha ha ha ha…..

Thiên Đạo Lưu dường như là có chút gian nan giơ chân phải bước từng bước một tiến đến bức Thiên Sứ thần tượng màu xám, trong lúc đó, màu của thanh trường kiếm cũng dần dần biến thành màu vàng.

Sự nóng bỏng trong mắt dần biến thành hiền lành, nhìn chăm chú vào Thiên Nhận Tuyết:

– Hài tử! Đây là một cửa cuối cùng của ngươi cũng chính là một cửa cuối cùng của gia gia, bất luận phải thừa nhận thống khổ lớn như thế nào thì ngươi nhất định phải thành công. Sau này, nếu ngươi gặp được một tuyệt thế đấu la tên Đường Thần thì ngươi nhất định phải thay gia gia đánh bại hắn. Đó chính là đối thủ cả đời của gia gia.

– Gia gia, ngươi muốn làm gì?

Thiên Nhận Tuyết miễn cưỡng mở miệng hô, trong nội tâm của nàng, đột nhiên dâng lên một cảm giác bất an mãnh liệt. Nguyên nhân bất an chính là từ ánh mắt hiền hòa mà bình tĩnh của Thiên Đạo Lưu

Thiên Đạo Lưu mỉm cười:

– Đứa nhỏ ngốc, ngươi cần phải hiểu rằng, đây chính là số mệnh tất yếu của ta. Làm người thủ hộ của Thiên Sứ chi thần, sự tồn tại của ta chính vì truyền thừa Thiên Sứ thần vị. Không có ta, ngươi khó có khả năng hoàn thành quá trình cuối cùng này, không nên đau khổ. Ngươi hiện tại cũng không thể di chuyển nên càng khó có khả năng ngăn cản ta. Nhớ lời ta, hãy dẫn dắt Võ Hồn đế quốc hướng tới cảnh huy hoàng, nếu như gặp được Đường Thần thì giúp ta đánh bại hắn.

Vừa nói xong, một tiếng oanh thật lớn, kim sắc hỏa diễm từ trên người Thiên Đạo Lưu mãnh liệt bốc lên. Mặc dù không nóng nhưng chỉ trong nháy mắt ngọn lửa này lại chiếu sáng chiếu sáng cả tòa thần điện. Lúc trước, hào quang kim sắc trên thần điện chỉ có màu nhàn nhạt nhưng bây giờ, chỉ trong một khắc kim quang đã trở nên mãnh liệt. Thậm chí, lúc này Thiên Đạo Lưu còn thay thế cả pho Thiên Sứ thần tượng để trở thành trung tâm của cả thần điện.

– Gia gia, đừng …..

Thiên Nhận Tuyết liều mạng giãy dụa, kêu gào, nhưng như lời Thiên Đạo Lưu nói, nàng hiện tại căn bản không thể di động nửa phần, cả người đều bị bảo thạch trên thanh trường kiếm kia hấp thụ nên không có cách nào có thể nhúc nhích.

Thiên Đạo Lưu cả người đều đã biến thành màu vàng, kim sắc hỏa diễm nọ chính là tự hắn đốt lên, đốt không chỉ có hồn lực của hắn mà còn có thân thể của hắn, linh hồn của hắn cùng với tất cả những gì thuộc về hắn. Thiên Sứ hỏa diễm tinh khiết nhất đang dần dần thôn phệ hắn, mà Thiên Sứ thần tượng sau lưng cũng điên cuồng hấp thu năng lượng hỏa diễm đang bộc phát.

– Tiểu Tuyết, ngươi nghe ta nói, có một việc ta vẫn không nói cho ngươi biết. Mẫu thân ngươi sở dĩ đối với ngươi không tốt, thậm chí lúc nhỏ còn muốn vứt bỏ ngươi cũng không phải là nàng sai. Bất quá, cũng chính vì sự tồn tại của ngươi mà ta mới không giết nàng. Phụ thân ngươi không phải chết trong tay Hạo Thiên Đấu La Đường Hạo, lúc đầu, Đường Hạo chỉ làm hắn bị thương nặng mà thôi, người giết phụ thân ngươi chính là mẫu thân ngươi, Bỉ Bỉ Đông!

– Cái gì?

Thiên Nhận Tuyết ngơ ngác nhìn gia gia, thậm chí quên rằng trên người gia gia đang ở bốc lên kim sắc hỏa diễm.

Thiên Đạo Lưu thở dài một tiếng:

– Cái gì xảy ra thì cũng đã xảy ra rồi, tất cả mọi chuyện từ đầu tới cuối ta cũng biết hết. Bỉ Bỉ Đông là một thiên tài, chỉ là phụ thân ngươi vì muốn giữ nàng lại mà sử dụng thủ đoạn có chút mờ ám. Nhưng ai cũng không nghĩ rằng nàng lại có thể ẩn nhẫn nhiều năm như vậy sau đó mới ra tay. Khi đó, ngươi đã không có phụ thân nên ta nghĩ không muốn ngươi lại không có cả mẫu thân nữa. Chờ sau khi ngươi thành Thiên Sứ chi thần, đối mặt với nàng như thế nào thì ngươi cần phải cân nhắc rõ ràng.

Có một điểm ta nhất định phải nhắc nhở ngươi, nếu như nói trên Đấu La đại lục này còn có người có khả năng thành thần thì người đó chính là mẫu thân ngươi, bổn tâm của nàng đã bị tà ác thôn phệ, một khi đột phá thành công thì sẽ trở thành La Sát chi thần, chính là thần đối lập với Thiên Sứ chi thần ngươi. Nhưng ngươi là nữ nhi của nàng nên ở sâu trong nội tâm nàng thủy chung vẫn thương yêu ngươi, quyền khống chế Võ Hồn đế quốc ngươi nhất định phải đoạt lại còn đối với Bỉ Bỉ Đông thế nào thì tự ngươi quyết định đi. Gia gia đề nghị ngươi không nên gây khó dễ nàng, nếu ngươi cùng nàng có thể liên thủ thì quét sạch đại lục chẳng qua là một việc hết sức đơn giản.

– Là nàng giết cha ta, là nàng giết cha ta?

Thiên Nhận Tuyết thất thần đứng đó

– Hài tử, ngươi…. là nỗi …kiêu ….ngạo …..của …..gia gia…. Nhất ….định phải…. đứng vững ….ở cửa…… cuối …cùng này………. trở …thành …….Thiên Sứ…..”

Đến lúc âm thanh Thiên Đạo Lưu trở nên đứt quãng, Thiên Nhận Tuyết mới tỉnh lại thì thân thể Thiên Đạo Lưu trước mặt nàng đã bị kim sắc hỏa diễm dần dần thôn phệ. Cái cuối cùng nàng nhìn thấy chính là ánh mắt hiền từ của gia gia nàng.

– Gia….. gia…..

Thiên Nhận Tuyết hô một tiếng, liều mạng giãy dụa, bỗng tay nàng đột nhiên kéo theo một luồng hấp lực kì dị từ bảo thạch chỗ chuôi kiếm tới trên chuôi kiếm. Vù vù, một tiếng vang thật lớn, chuôi trường kiếm cắm trước Thiên Sứ thần tượng cứ như vậy bị nàng không nhân nhượng rút ra.

Kim quang đúng lúc này bộc phát, cả Thiên Sứ thần điện lúc này đều biến thành một quầng sáng màu vàng chói mắt tựa như thái dương chiếu sáng cả bầu trời đêm, chiếu sáng vạn vật xung quanh và cũng thôn phệ luôn thân thể Thiên Nhận Tuyết.

Bên trong Thiên Sứ thần điện, tất cả hoa văn đều bùng lên hỏa diễm màu vàng mãnh liệt, Thiên Nhận Tuyết chỉ cảm thấy thân thể chỉ vừa động đã liền thay đổi vị trí. Pho Thiên Sứ thần tượng màu xám kia lúc này đã hoàn toàn biến thành kim sắc đang mở song chưởng ôm chặt lấy thân thể của nàng.

Trong khoảnh khắc, khi Thiên Nhận Tuyết cảm giác được dường như có vật gì đó dung nhập vào thân thể của mình thì bảo thạch hình thoi trên trán liền sáng lên lấp lánh, năng lượng ba động khổng lồ đang không ngừng phát ra từng đợt nổ vang kịch liệt. Trong tâm nàng đã không còn quan tâm đến bi thương bởi vì một cảnh rung động đã làm trước mắt nàng hoàn toàn biến thành màu vàng mà ngay cả linh hồn nàng cũng đều biến thành màu vàng nên tạm thời mất đi năng lực suy nghĩ.

Thanh âm uy nghiêm từ bốn phương tám hướng vang lên, tất cả kim quang đọng lại bên trong Thiên Sứ thần điện trong vòng một khắc.

– Thiên ….sứ ….giáng…..lâm….

Trên thần điện, kim quang đột nhiên tối sầm lại, pho Thiên Sứ thần tượng đã biến mất chỉ còn lại một mình Thiên Nhận Tuyết. Sau lưng nàng, ba đôi cánh chim nọ đã hoàn toàn biến thàng màu vàng đang mở rộng ra, hai mắt nhắm lại, mái tóc dài màu vàng tùy ý tung bay, tay phải thì giơ lên chuôi trường kiếm vừa mới rút ra kia, toàn thân đều phóng thích kim sắc hỏa diễm mãnh kiệt.

Từ mũi của thanh trường kiếm, hoa văn hình lông vũ bắt đầu hướng phía dưới mà lan ra, lan tới thanh trường kiếm rồi dần dần cũng truyền tới trên người Thiên Nhận Tuyết, lan tới qua mặt nàng, tới thân thể nàng rồi đinh một tiếng nhỏ, tất cả quần áo trên người nàng toàn bộ đều biến mất lộ ra thân thể hoàn mĩ.

Hoa văn kì dị nọ giống như là quần áo trên người Thiên Nhận Tuyết, dần dần lướt xuống đem nàng bao phủ ở bên trong, kim quang kì dị chiếu lên lấp lánh không ngừng phát ra ánh sáng chói mắt.

Ý thức dần khôi phục, linh hồn trong thống khổ cũng dần thức tỉnh, Thiên Nhận Tuyết chỉ cảm thấy toàn thân trên dưới không có chỗ nào là không tê dại, dường như có nghìn vạn con kiến đang gặm nhấm thân thể mình vậy

Đau đớn thường dễ dàng nhẫn nại nhưng cảm giác tê ngứa so với đau đớn thì đáng sợ hơn rất nhiều, cảm giác tê ngứa làm Thiên Nhận Tuyết thống khổ, thậm chí còn mất cả năng lực suy nghĩ. Cảm giác tê ngứa này dường như từ trong cốt tủy truyền ra làm nàng phải thừa nhận thống khổ cực kì dữ dội.

Nàng muốn la lên nhưng căn bản lại không phát ra âm thanh, muốn đi tới nhưng lại không thể di động một chút nào. Những cảm xúc chưa bao giờ trải qua này làm cho cả người nàng lâm vào trạng thái vô cùng thống khổ, tinh thần nàng cũng có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.

Ngay lúc này, căn bản nàng không có bất cứ khả năng suy nghĩ bất cứ việc gì về những lời mà Thiên Đạo Lưu đã nói lúc trước, thậm chí ngay cả bi thương mà gia gia vì để mình kế thừa thần vị mà hiến tế cũng không có cách nào phát tiết ra được. Nhưng nàng cũng hiểu được một điều, một khi nói linh hồn của mình không thể thừa nhận được sự thống khổ này thì như vậy bản thân mình sẽ sụp đổ hoàn toàn, chẳng những kế thừa thần vị thất bại mà mình cũng đem mọi thứ trong Thiên Sứ thần điện hóa thành tro bụi.

Dần dần ý thức Thiên Nhận Tuyết bắt đầu trở nên có chút mơ hồ, đột nhiên, trong linh hồn nàng xuất hiện một bóng dáng mặc trường bào cao quý. Đó chính là Bỉ Bỉ Đông.

Bỉ Bỉ Đông đang dùng ánh mắt cao quý mà lạnh như băng nhìn chăm chú vào nàng, âm thanh của nàng vang lên từ trong sâu thẳm linh hồn của Thiên Nhận Tuyết:

– Ngươi không phải muốn vượt qua ta sao? Ngươi không phải hận ta sao? Ta đợi ngươi. Thiên Tầm Tật chính là ta giết. Muốn thay hắn báo thù, ngươi hãy tới tìm ta!

Tinh thần Thiên Nhận Tuyết chấn động mạnh mẽ, cảm giác tê ngứa kịch liệt nọ thậm chí nàng không thèm đếm xỉa:

-Bỉ Bỉ Đông, ta hận ngươi, ta hận ngươi! Ngươi căn bản là không xứng trở thành mẫu thân của ta. Nhưng ta sẽ không giết ngươi, ta sẽ cướp đi mọi quyền lực mà ngươi rất muốn có để cho ngươi biết thế nào là thống khổ!

Bóng dáng Bỉ Bỉ Đông trước mắt dần dần trở nên mơ hồ rồi từ từ biến mất trong hư vô. Thiên Nhận Tuyết liền nhận ra trong mắt Bỉ Bỉ Đông đầy sự xem thường.

Lực lượng linh hồn chợt được tăng cường, ý chí Thiên Nhận Tuyết nhất thời trở nên cường đại hơn. Linh hồn gần như sụp đổ lúc trước một lần nữa lại được ngưng kết, điên cuồng ngăn cản cảm giác tê ngứa mang đến thống khổ nọ.

Thòi gian từng giây từng phút trôi qua, thống khổ mà thân thể thừa nhận ngày càng trở nên kịch liệt. Ý chí lực thật vất vả lắm mới ngưng tụ lại được lúc trước đã lại bắt đầu tán loạn, linh hồn cũng một lần nữa trở nên bất ổn định.

Không! Ta nhất định phải kiên trì. Tại nơi sâu thẳm trong linh hồn của Thiên Nhận Tuyết đang điên cuồng kêu gào, nhưng thống khổ lại không ngừng tăng cường làm linh hồn nàng yếu ớt như đèn treo trước gió.

Linh hồn lần nữa càng trở nên hư ảo, lúc này một hư ảnh nhàn nhạt lại hiện lên ở sâu trong óc nàng.

– Hài tử, không được buông lỏng, nhất định phải kiên trì. Đây là cơ hội mà gia gia dùng tính mạng đổi lấy cho ngươi!

Lần này hư ảnh xuất hiện chính là Thiên Đạo Lưu, hắn trước sự thiêu đốt của kim sắc hỏa diễm, ánh mắt tràn ngập khao khát cùng cổ vũ không ngừng kích thích linh hồn Thiên Nhận Tuyết làm cho linh hồn đang tán loạn nọ một lần nữa trở nên ngưng kết.

– Gia gia, ta sẽ không buông lỏng, ta nhất định sẽ thành công. Người yên tâm đi! Ta nhất định sẽ trở thành người mạnh nhất để thay người hoàn thành di nguyện. Gia gia, hãy cho ta sức mạnh để ta có thể đứng vững trước sự thống khổ này.

Thân thể Thiên Nhận Tuyết bên trong Thiên Sứ thần điện kịch liệt run rẩy, mỗi lần run rẩy hoa văn kim sắc trên người nàng sẽ trở nên mãnh liệt vài phần. Thân thể của nàng dưới kim sắc hoa văn cùng ánh sáng màu vàng cũng không ngừng phát sinh biến hóa.

Thiên Nhận Tuyết đã hơn ba mươi tuổi cũng dần trở nên trẻ lại, lúc này nhìn nàng chỉ khoảng mười tám mười chín tuổi nhưng vóc người so với trước đây càng trở nên đầy đặn hơn, vòng eo cực kỳ tinh tế, bộ ngực đầy đặn, đường cong hoàn mĩ, cặp mông tròn trịa còn hướng xuống phía dưới là cặp đùi thon dài, nhất là nổi bật dưới hoa văn kim sắc càng làm nàng như mộng như ảo.

Khối bảo thạch hình thoi màu vàng trên trán nàng đã bị nghiền nát không biết từ lúc nào đã biến thành thành một cái dấu ấn màu vàng xuất hiện trên trán nàng. Dấu ấn này có hình dáng của một Thiên Sứ sáu cánh, giống như là Thiên Sứ thần tượng bị thu nhỏ đi sau đó khảm vào trán nàng vậy.

Lúc dấu ấn xuất hiện chính là lúc mà linh hồn Thiên Nhận Tuyết lần thứ nhất không thể kiên trì được, mà thân thể phát sinh biến hóa trở nên trẻ lại thì lại chính là lúc nàng lần thứ hai kiên trì không nổi.

Lúc này Thiên Nhận Tuyết đã trở nên vô cùng thần thánh, toàn thân đều phun ra hỏa diễm kim sắc, nhất là sáu cánh chim sau lưng lại càng giống như là kim sắc hỏa diễm đúc thành, mỗi lần vỗ nhẹ thì làm cho xung quanh lóe lên một phiến kim sắc vặn vẹo.

Bỗng một tiếng kêu chợt từ trên người Thiên Nhận Tuyết phát ra, nàng nhận thấy rằng cảm giác tê ngứa đang càng mạnh thêm gấp bội làm linh hồn vừa mới được giữ vững của nàng một lần nữa lại xuất hiện nguy cơ.

Mà ở bên ngoài cơ thể, cùng với tầng sương mù màu vàng chợt nổ tung thì từ trong cơ thể và từ trong hư vô, tổng cộng có sáu khối xương kim sắc kì dị xuất hiện xung quanh thân thể nàng.

Hoa văn kim sắc trên người Thiên Nhận Tuyết lập tức bay ra làm lộ ra cả thân thể mềm mại bóng lưỡng sắc sảo của nàng. Tất cả hoa văn nọ đều hóa thành những đạo kim quang dung nhấp vào trong sáu khối xương kì dị kia.

Không sai, sáu khối xương này chính là sáu khối xương nổi tiếng thiên hạ, bảo vật trấn điện của Võ Hồn điện, Thiên Sứ Sáo Trang( Bộ trang phục của Thiên Sứ). Trước khi Thiên Nhận Tuyết tới đây đã dung hợp được năm khối chỉ còn thiếu một khối hồn cốt cuối cùng mà thân thể chưa dám dung hợp. Trong qua trình truyền thừa này, bất luận là đã dung hợp hay chưa dung hợp thì tất cả sáu khối hồn cốt đều xuất hiện bên người nàng.

Mỗi khối hồn cốt lúc hoa văn kim sắc ngấm vào bên trong đều phát sinh biến hóa kì dị. Hồn cốt không còn hình của bộ xương mà dần dần bị hòa tan ra hợp thành một thể với hoa văn kim sắc biến thành trạng thái giống như nước vậy, thành một cụm chất lỏng lớn màu vàng, ngưng tụ lại thành một quang cầu thật lớn trôi nổi trước ngực Thiên Nhận Tuyết ở ngoài ba thước.

Thiên Nhận Tuyết khó khăn chống đỡ, đột nhiên sự thống khổ tăng cường làm nàng gần như sụp đổ. Nhưng trong ý niệm của nàng tràn ngập hình ảnh gia gia mang cho nàng sự khích lệ cùng với sự rung động của một màn mà gia gia nàng hiến tế không ngừng kích thích linh hồn nàng mạnh mẽ chống đỡ.

Nhưng thế này liệu có thể duy trì liên tục được bao lâu chứ?

Oanh….

Sáu khối Thiên Sứ Sáo Trang cùng với hoa văn kim sắc nọ ngưng tụ thành một quang cầu như sao xẹt trực tiếp đập lên trên người Thiên Nhận Tuyết. Trong nháy mắt, tất cả chất lỏng dọc theo đường cong trên thân thể nàng nhanh chóng chảy xuống toàn thân đem cả người nàng bao phủ ở bên trong.

Cũng trong giây phút này, sự thống khổ vô cùng chợt công kích vào linh hồn của Thiên Nhận Tuyết, dường như chỉ trong nháy mắt linh hồn nàng lại xuất hiện tiếng bị nghiền nát.

Cảm giác thống khổ tăng lên gấp đôi làm cho ý chí kiên cường của Thiên Nhận Tuyết cũng không thể kiên trì được nữa.

– Xong hết rồi!

Thiên Nhận Tuyết chỉ cảm thấy linh hồn mình đã xuất hiện vết rách, hơn nữa, vết rách này đang lan rộng với tốc độ rất nhanh, dường như chỉ trong nháy mắt có thể làm người ta sụp đổ

– Cứ như vậy mà kết thúc sao? Ta đúng là không thể thành Thiên Sứ chi thần sao?

Trong lòng nàng không cam tâm chỉ giống như con kiến. Không, ta không muốn cứ như vậy mà thất bại.

– Ta phải thành công, ta phải thành công…..

Trong lòng Thiên Nhận Tuyết điên cuồng kêu gào nhưng như trước vẫn không thể ngăn cản việc linh hồn bị nghiền nát. Thế nhưng trong tình cảnh vạn phần nguy cấp trước mắt, đột nhiên trong linh hồn nàng lại xuất hiện thân ảnh thứ ba.

Thiên Nhận Tuyết ngây người một chút. Lúc trước hai thân ảnh hiện ra phân biệt là Bỉ Bỉ Đông và Thiên Đạo Lưu cũng giúp nàng tạo nên hai đạo chấp niệm vì thế mà có thể vượt qua hai cửa ải khó khăn. Nàng hiểu được rằng mặc dù trong lòng mình rất hận Bỉ Bỉ Đông nhưng mà Bỉ Bỉ Đông cùng gia gia đều giống nhau, đều chiếm một vị trí cực kì trọng yếu ở sâu trong nội tâm nàng. Nhưng ngoại trừ họ ra chẳng lẽ vẫn còn có người nào đó ở trong lòng mình để có thể hình thành chấp niệm sao? Bóng dáng thứ ba này đến tột cùng là ai? Chẳng lẽ với mình nó còn trọng yếu hơn cả gia gia cùng Bỉ Bỉ Đông sao?

Thân ảnh thứ ba trong ý niệm của nàng dần trở nên rõ ràng. Đó là một nam nhân, một nam nhân tuổi còn rất trẻ.

Mái tóc dài màu lam tung bay sau lưng, dường như có thể nhìn thấy hết thảy trong đôi mắt màu lam thâm thúy tràn ngập ánh sáng trí tuệ. Dáng người thon dài cao quý mà ưu nhã, trước mặt hắn là một cây thụ cầm đang lẳng lặng lơ lửng.

Hắn chậm rãi giơ tay lên, ngón tay thon dài phủ lên trên dây đàn. Đinh đông, giai điệu thanh thúy, hoàn mĩ vang lên thấm vào linh hồn Thiên Nhận Tuyết lại vừa giống như tiếng vỡ vụn của linh hồn nàng.

Là hắn, như thế nào lại là hắn. Nội tâm Thiên Nhận Tuyết rung động vô cùng, nàng hiểu rõ rằng chấp niệm ở sâu trong lòng mình càng xuất hiện ở lúc sau thì đối với mình mà nói người này lại càng quan trọng. Đây cũng là nguyên nhân nàng không rõ còn có người nào lại xuất hiện sau Thiên Đạo Lưu bởi vì nàng cho rằng trong trái tim mình thì gia gia chính là người quan trọng nhất.

Nhưng lúc này nàng mới hiểu được, từ rất lâu có một người khác đã lặng lẽ đi vào trong lòng mình đồng thời cũng khắc ghi tại nơi sâu nhất trong nội tâm mình. Đến lúc này hắn cứ thế mà xuất hiện hình thành chấp niệm thứ ba trợ giúp mình vượt qua thần kiếp.

Thiên Nhận Tuyết muốn khóc lên, lúc này linh hồn của nàng đã tới mức vô cùng yếu ớt thậm chí nàng chỉ muốn buông bỏ hết thảy. Nhưng mà tiếng đàn vọng tới không ngừng thấm vào trong trái tim nàng trợ giúp nàng từng chút từng chút đem những dấu vết bị nghiền nát của linh hồn mà xóa đi.

Tên nam nhân kia trên mặt thủy chung hiện ra nụ cười thàn nhiên, ưu nhã cao quý mà nhẹ nhàng đàn tấu, tiếng phảng phất như hướng tới Thiên Nhận Tuyết mà kể chuyện của hắn.

Quang ảnh thoáng hiện, trong linh hồn Thiên Nhận Tuyết liền xuất hiện thân thể xích lõa của chính mình từng bước hướng tới nam nhân đang khẽ gảy thụ cầm đi tới. Ở sâu trong đó cũng chính là linh hồn bổn nguyên của bản thân nàng, mà linh hồn bổn nguyên này lại đang bị nam tử gảy thụ cầm kéo ra. Giờ khắc này, tất cả cảm giác tê ngứa thống khổ đường như đã giảm bớt, nước mắt từ nhân hình Thiên Nhận Tuyết theo linh hồn bổn nguyên ngưng tụ lại mà chảy xuống.

Đôi môi đỏ thắm của nàng khẽ hé ra nghẹn ngào hô lên….

– Đường Tam, tại sao lại là ngươi…?

Chọn tập
Bình luận