Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Đấu La Đại Lục

Chương 219: Đại Địa Chi Vương và Phấn Hồng Nương Nương (1): Ca, chải đầu cho em (3)

Tác giả: Đường Gia Tam Thiếu
Chọn tập

Dịch: Dangneo

Biên: A Lót + A Lá

Lúc này mọi người đang trợn mắt há hốc mồm nhìn kỹ, con hỏa long do Liễu Nhị Long đang cực kỳ phẫn nộ nhìn chằm chằm vào “Đại Địa Chi Vương” đang liều mạng giãy dụa, nàng giơ trảo phía trước lên.

“Cẩn thận.” Đại sư từ phía xa hô to một tiếng, bởi vì từ góc độ của hắn vừa lúc có thể chứng kiến cái đuôi của “Đại Địa Chi Vương” kia vung lên.

Mặc dù ngọn lửa trên đuôi nó không thể gây nhiều thương tổn cho hỏa long vì có cùng chúc tính giống nhau, nhưng nó lại có lực công kích lại cực kỳ mạnh mẽ, bất luận nói như thế nào đi chăng nữa, thì nó cũng là một hồn thú gần năm nghìn năm tu vi.

Liễu Nhị Long rất nhanh khiến cho mọi người thấy được mặt bạo lực của mình, chân dẫm mạnh khiến lưng của “Đại Địa Chi Vương” nát cả ra, mặt khác trảo của nàng cũng rất nhanh giơ lên rồi hạ xuống, đem cái đuôi của Đại Địa Chi Vương dập thẳng xuống mặt đất, khiến cho cái đuôi giống như một cái lưỡi câu rốt cuộc không thể quăng ra được.

Với lực lượng này thì đầu hồn thú ngàn năm này căn bản là không phải là đối thủ của Liễu Nhị Long.

Chân trước giơ lên rồi đạp mạnh xuống đồng thời Long trảo tát mạnh một cái vào đầu Hồn Thú này,” Ta cho ngươi biết phải trả giá như thế nào khi phá đám chuyện tốt của lão nương.”

Đại Địa Chi Vương kêu thất thanh, hai chân trước khoắng loạn xạ cả lên, hiện tại cả thân thể khổng lồ của nó cũng chỉ có hai chân trước này là còn lộ lên trên mặt đất.

“Lão nương hôm nay không đùa chết ngươi, ta sẽ không gọi là Liễu Nhị Long nữa.”

Oanh, oanh—-

Hoàn toàn không sử dụng kỹ năng, lúc này Liễu Nhị Long sử dụng chính là chân thân sau khi hóa thành Hỏa long, hai chân trước không ngại ngần mà trực tiếp đánh mạnh lên hai chân trước của Đại Địa Chi Vương, ngay sau khi hai chân trước bị đánh lún xuống mặt đất thì tiếp đó là bị đánh vào tất cả các đốt, khớp của cả tứ chi.

Liên tiếp âm thanh Ca Ca (Rắc rắc) kinh khủng vang lên, đầu và đuôi của Đại Địa Chi Vương đồng thời kịch liệt run rẩy, nhưng lực lượng của Liễu Nhị Long thật sự quá lớn, bất luận nó liều mạng giãy dụa như thế nào cũng không thể làm được bất cứ gì.

Phốc phốc hai tiếng, hai cái càng bọ cạp cự đại cứ như vậy bị Liễu Nhị Long đập xuống, máu tươi màu đỏ sậm phun vãi ra.

Bất quá. Đối với Liễu Nhị Long mà nói, đây mới chỉ coi là bắt đầu mà thôi.

Dưới vẻ trợn mắt há hốc mồm của mọi người đang nhìn, thân thể khổng lồ của Liễu Nhị Long vừa chuyển, trảo trước đã tóm đầu đuôi của Đại Địa Chi Vương. Phải biết rằng đầu nhọn phần đuôi của Đại Địa Chi Vương là vũ khí công kích kinh khủng nhất của nó, đồng thời độ nóng cũng vô cùng cao. Cũng chỉ có Liễu Nhị Long này cùng có thuộc tính là Hỏa mới dám trực tiếp dẫm lên như vậy.

Sau một khắc, Liễu Nhị Long từ trên người Đại Địa Chi Vương nhảy xuống, đương nhiên, cũng không phải do nàng muốn tha cho nó.

Tay vung lên đã nắm cả thân hình đang chìm trong mặt đất của Đại Địa Chi Vương lên rồi tiếp tục đập mạnh xuống mặt đất.

Ở trong tay Liễu Nhị Long, Đại Địa Chi Vương trông như một cái bao bố, liên tục bị đập xuống rồi lại kéo lên liên tục.

Cảnh bạo lực này diễn ra khiến mọi người không khỏi phát run. Ngay cả Đường Tam có tâm tính trầm ổn như vậy cũng không khỏi lẩn quẩn trong đầu câu hỏi muốn hỏi sư phụ: Thật sự nàng là con người sao?

Lúc này, Sử Lai Khắc Thất Quái ai cũng không dám tiến lên khuyên bảo Liễu Nhị Long, nói cho nàng biết rằng thân thể hồn thú này còn có thể có ích trong tương lai. Sau khi vài cái đập, Đại Địa Chi Vương đã không có lực phản kháng nữa, cảm giác không còn thú vị nữa nên Liễu Nhị Long mới dừng lại.

Đang lúc tất cả mọi người tưởng rằng tràng bạo lực này đã đến lúc chấm dứt thì nghe thấy Liễu Nhị Long trong miệng thì thào nói: “Ngươi phá hỏng chuyện tốt của lão nương, Cho ngươi không có cả khả năng hối hận này.”

Nàng vừa nói một câu thì Long trảo của nàng liên tục chém xuống từng bộ phận thân thể của Đại Địa Chi Vương, đầu tiên là chém bay hạt châu biến dị kia, sau đó là đuôi, tứ chi. Chỉ trong chốc lát địa công phu, nó vốn là một hồn thú cường hãn nhưng nay chỉ còn có thân thể và đầu dính vào nhau, xung quanh thân thể bầy nhầy toàn máu vẩy và thịt của nó.

Nhưng Đại Địa Chi Vương này cũng thật sự có sức sống quá mạnh, dù như thế nhưng nó vẫn còn có một chút hơi thở.

Liễu Nhị Long long trảo vung lên, thân thể Đại Địa Chi Vương bị vứt lên không trung như một bao cát, vừa đúng rơi đến trước mặt Sử Lai Khắc Thất Quái, “Tên kia, đúng rồi tên mập mạp ngươi đó, cái này là cho ngươi. Ngươi cũng là hỏa thuộc tính, vừa lúc hợp dùng.”

Ngay lúc thân thể Đại Địa Chi Vương rơi ầm ầm xuống trước mặt Sử Lai Khắc Thất Quái thì cả bẩy người cơ hồ đều lùi từng bước lại phía sau, ba cô gái khi chứng kiến tràng diễn thảm thiết này thì mặt đã tái nhợt, nếu như không phải trước kia từng được Đại Sư tiến hành đặc huấn thì sợ rằng hiện tại cũng đã nôn mửa hết cả rồi.

” Cấp, cho ta……” Mã Hồng Tuấn nhìn con hỏa long khủng khiếp kia, hỏi dò.

“Còn không nhanh lên? Lão nương cho ngươi thì nhất định là của ngươi, đừng nói nhảm nữa.” Đôi mắt rồng của Liễu Nhị Long trừng lên, nhất thời khiến Mã Hồng Tuấn sợ đến suýt nữa ngã ngửa. Lúc này mới vội vã động thủ, mang theo vẻ cực kỳ từ bi mà kết thúc tính mạng đầy đau khổ của Đại Địa Chi Vương

Hồng quang dần nhạt, Liễu Nhị Long một lần nữa khôi phục hình người, ánh mắt rực lửa dã hoàn toàn biến thành lạnh như băng, có chút u oán quét qua Đại sư liếc mắt một cái, rồi tự nhiên quay về lầu vải ngủ.

Ngoài Mã Hồng Tuấn rất nhanh ngồi xuống bắt đầu phóng xuất ra vũ hồn của chính mình để hấp thu hồn hoàn, thì những người khác đều đứng ở nơi đó không hề nhúc nhích, tựa hồ sợ phát ra thanh âm gì đó khiến Liễu Nhị Long tức giận.

Nửa khắc sau, Triệu Vô Cực nhìn trộm nhìn lều vải phía sau một cái, thấp giọng nói:” Thật khó tưởng tượng, lúc trước ta cùng ở trong một lều vải với một con bạo long hình người. Phất Lan Đức, trước kia ngươi nói tính tình Nhị Long muội của ngươi không tốt ta còn không quá tin tưởng, nàng xinh đẹp như vậy cơ mà. Nhưng hiện tại ta mới biết được, ngươi một điểm cũng không khoa trương, thậm chí nói còn chưa đủ.Ta quyết định, sau này ta sẽ gác đêm. Ai cũng không thể tranh cùng ta được.”

Phất Lan Đức liên tục gật đầu, nói: “Tiểu mập mạp hấp thu hồn hoàn, ta là sư phụ sẽ thay hắn hộ pháp. Tiểu Cương, ngươi đi ngủ đi. Nơi này có ta cùng Vô cực là được.”

“Ngủ cái đầu ngươi.” Đại sư cực kỳ buồn bực trừng mắt nhìn Phất Lan Đức, lúc này ngọn lửa trong lòng hắn đã hoàn toàn bị dập tắt, nhìn lều vải một chút, trực tiếp đi tới bên cạnh một cây đại thụ mà ngồi xuống, nhắm mắt lại không nói được một lời.

Đái Mộc Bạch ho khan một tiếng, “Nhị long sư phụ thật sự là thần tượng của ta. Hiện tại ta mới biết được, cái gì mới là bạo lực chân chính. Khó trách nàng được xưng là Sát Lục chi giác trong Koàng kim thiết tam giác.”

Tiểu Vũ, Trữ Vinh Vinh cùng Chu Trúc Thanh ba cô gái kể cả một giây đồng hồ cũng không muốn tiếp tục đứng lại ở đây nữa, nhanh chóng chạy về lều vải, về phần tràng cảnh vừa rồi Liễu Nhị Long bộc phát có thể ảnh hưởng đến giấc ngủ của các nàng hay không, cũng chỉ có các nàng mới tự biết được thôi.

Áo Tư Tạp lôi kéo Đường Tam, “Xem ra hôm nay cũng không cần ngươi gác đêm. Tiểu Tam, Đái lão đại, chúng ta cũng trở về ngủ thôi.”

Trở lại lều vải, bởi vì bớt đi Mã Hồng Tuấn, mà lúc này Đường Tam đã tỉnh táo lại, để Đái Mộc Bạch cùng Áo Tư Tạp nằm bên ngoài cùng, Đường Tam phải kiếm đồ để chèn vào giữa hắn và Tiểu Vũ, lúc này mới dám nằm xuống. Chỉ bất quá, lúc này sáu người trong lều vải, trong đầu mỗi người đều đang diễn ra tràng cảnh con Hỏa long điên cuồng tàn phá, chém giết. Đây mới là thực lực chân chính của hồn sư cấp cao, hồn thú năm nghìn năm mà chỉ trong chốc lát đã bị hủy diệt, hơn nữa lại còn bị chặt thành khúc theo một phương pháp đặc thù như vậy.

Một đêm không nói chuyện, sáng sớm ngày tiếp theo mọi người mới từ lều vải chui ra, Mã Hồng Tuấn vẫn ngồi tại chỗ như trước tối. Chỉ là lúc này hắn đã có biến hóa không nhỏ.

Đầu tiên là bốn cái hồn hoàn, hai vàng hai tím. Lúc trước hắn dùng tiên phẩm dược thảo nên thân thể gầy đi một chút nhưng bây giờ thân thể tựa hồ lại béo thêm một chút. Hơi thở cả người tràn ngập sự bạo liệt của Hỏa thuộc tính.

Vẻ mặt Phất Lan Đức đầy hài lòng đứng ở bên người mập mạp, chính đệ tử của mình có thể đạt được hồn hoàn thứ tư sớm hơn so với Đường Tam đã khiến hắn rất hài lòng. Con người luôn có hư vinh, hắn cũng không ngoại lệ. “Phất Lan Đức viện trưởng, mập mạp còn chưa hấp thu xong hồn hoàn sao?” Đường Tam có chút kinh ngạc hỏi. Nói đại khái, hấp thu hồn hoàn chỉ cần nửa canh giờ là đủ rồi, nhưng bây giờ đã là suốt một đêm.

Phất Lan Đức nói:” Đã sớm hấp thu xong rồi, là ta bảo hắn tiếp tục tu luyện, để cho năng lượng do hồn hoàn mang đến dung hợp hoàn toàn với thân thể, hồn hoàn của Đại Địa Chi Vương lại cực kỳ thích hợp với hắn cho nên kỹ năng của hồn hoàn thứ tư này sẽ không tệ. Các ngươi hãy cố gắng nhanh tìm được đệ tứ hồn hoàn cho chính mình đi.”

Làm ba cô gái thư thái hơn rất nhiều chính là xương cốt của Đại Địa Chi Vương ngày hôm qua đã biến mất không thấy đâu nữa, chắc chắn là do Phất Lan Đức cùng Triệu Vô Cực dọn sạch qua rồi. Nhưng chỗ lõm trên mặt đất vẫn như nhắc nhở mọi người đến một hồi chiến đấu hoàn toàn ngược đãi.

Mọi người rửa mặt mũi qua loa một chút rồi ăn sáng, cũng lúc đó Mã Hồng Tuấn cũng từ trong tu luyện tỉnh táo lại. Một tiếng phượng kêu rất to từ trong miệng hắn phát ra, thân thể béo mập của hắn đứng lên, toàn thân lưu chuyển hỏa quang, ánh sáng màu đỏ kim trong nháy mắt phóng thích, rồi sau đó thu liễm lại, bốn cái hồn hoàn lặng yên dung nhập trong cơ thể. Trong sát na đôi mắt mở ra, tinh quang lóe lên, bộ dáng cực kỳ anh minh thần vũ.

Đang khi mọi người của Sử Lai Khắc Thất Quái chuẩn bị hỏi mập mạp một chút cảm thụ sau khi hấp thu đệ tứ hồn hoàn như thế nào, thì một tiếng hét đầy vẻ tức giận xé gió truyền đến từ một lều vải,” Sáng sớm như vậy mà ai đã làm loạn cả lên thế?”

Mập mạp đang đắc ý khi đến thanh âm này thì thân thể lập tức rùng mình một cái, không chút do dự lắc mình trốn ra sau lưng của Phất Lan Đức.

Phất Lan Đức nhíu nhíu mày,” Trốn cái gì. Chẳng lẽ Nhị Long sư phụ của các ngươi lại thật sự ra tay với các ngươi hả? Các ngươi cần phải biết nàng đã không còn nhỏ, nội tiết có chút mất cân đối. Tính tình điên loạn một chút là chuyện bình thường mà thôi.”

“Phất Lan Đức, có phải ngươi muốn chết không?” Thanh âm Phất Lan Đức rất thấp nhưng không ngờ thính lực của Liễu Nhị Long lại tốt như vậy.

Ngay lập tức một bạo long hình người quần áo không chỉnh tề từ trong trướng bồng vọt ra.

Chọn tập
Bình luận