Trên vẻ mặt Tiểu Vũ một điểm cũng không thua đối phương, đồng dạng là vẻ mặt khinh thường, chỉ là vẻ khinh thường này của nàng phối hợp với vẻ mặt phấn nộm nhìn như thế nào đều có bộ dáng đáng yêu, chỉ tay vào đối phương nói: “Tiêu lão đại, ngươi sợ? Sợ rồi thì sau này tựu làm tiểu đệ của ta.”
“Ha ha.” Tiêu lão đại cười lớn một tiếng làm ra vẻ tiêu sái: “Ta sẽ sợ? Ta nói, tên Vương Thánh kia, đầu óc công độc sinh các ngươi có phải là đều bị nước vào rồi hay không, cũng kiếm ra một tiểu nha đầu như vậy hướng ta khiêu chiến. Thật sự là buồn cười. Tiểu nha đầu, ngươi cũng không nghe xem Tiêu lão đại ta là ai. Tại trong Nặc Đinh thành này, cho dù ta hoành tẩu cũng không ai dám ngăn trở, càng không cần phải nói tại trong học viện này.”
Tiểu Vũ rõ ràng đã có chút không nhịn được: “Ít nói nhảm, bắt đầu đi. Ngươi nói, như thế nào đánh.”
Tiêu lão đại nhãn châu vừa chuyển, thần sắc toát ra vài phần xấu xa: “Yên tâm, ta cũng không khi dễ các ngươi. Nơi này các ngươi không phải là có mười người sao, chúng ta đây cũng chỉ xuất mười người. Luân lưu xuất tràng, người xuất tràng chỉ cần thắng, có thể giao thủ cùng đối thủ kế tiếp. Cho tới khi tất cả mọi người của một phương bị đánh bại.”
Có thể lên làm lão đại trong các đệ tử, Tiêu lão đại này không có thể là người hấp tấp, vội vàng như vậy, trái ngược, hắn rất thông minh. Mặc dù từ ngoài nhìn vào, Tiểu Vũ tựa hồ không có uy hiếp gì. Nhưng Tiêu lão đại này đấu với Vương Thánh cũng không phải ngày một ngày hai, hắn đối với tính cách của Vương Thánh chính là vẫn hiểu rất rõ, nếu tiểu nha đầu trước mắt này không có vài phần bản lãnh, Vương Thánh sao có thể thừa nhận nàng làm đại biểu của công độc sinh.
Cho dù nha đầu kia mạnh thì thế nào? Toàn bộ bên mình đều là cao niên cấp đệ tử, hơn nữa thực lực đều không kém, công độc sinh bên kia chỉ có mình Vương Thánh coi như có vài phần bản lãnh, thêm cả tiểu nha đầu này thì nhiều nhất cũng chỉ là hai người mà thôi. Để cho thủ hạ của mình mang bọn họ toàn bộ đánh tan, thậm chí không cần mình ra tay, tràng chiến đấu này đã giành thắng lợi rồi. Nhìn qua phương thức quyết đấu công bằng, thật sự công bằng sao?
Vương Thánh tự nhiên cũng nhìn ra tính toán của Tiêu lão đại, nhưng không đợi hắn mở miệng, Tiểu Vũ đã nói một cách sảng khoái: “Được, quyết định như vậy đi, người thứ nhất của các ngươi là ai, đến.”
Lúc này, Vương Thánh có muốn ngăn cản Tiểu Vũ đáp ứng cũng đã không còn kịp nữa rồi.
Tiêu lão đại hướng những thủ hạ đứng sau lưng bĩu bĩu môi, một cao niên cấp đệ tử thân hình cao lớn lập tức đi ra.
Vương Thánh căn răng: “Tiểu vũ tỷ, để cho ta lên trước đi.” Cao niên cấp đệ tử của bên đối phương này hắn tự nhiên là nhận ra, người này và hắn đồng ban, Vương Thánh từng cùng hắn đấu qua nhiều lần, kết quả của mỗi lần đều rất thê thảm. Vũ hồn của người đệ tử này là một cây côn. Nhưng không có thể như cây côn đơn giản vậy.
Tiểu Vũ rất có bộ dáng của đại tỷ đứng đầu, gật gật đầu, đáp ứng thỉnh cầu cầu Vương Thánh.
Vương Thánh hít sâu một hơi, đi tới song phương trận tiền: “Liễu Long, đến đây đi.”
Màu vàng quang mang trên tay Liễu Long tỏa ra, một cây trường côn dài hơn hai thước trong nháy mắt xuất hiện trong lòng bàn tay: “Kẻ bại tướng dưới tay ta, hôm nay ta không đánh cho ngươi nằm vài ngày, ta sẽ không mang họ Liễu.”
Vương Thánh còn không có trả lời, Tiểu Vũ ở sau lưng đã cười nói: “Vậy nếu ngươi thua, sau này gọi là “Tàn Hoa Bại Liễu” là được.”
Thần sắc trên mặt Liễu Long phát lạnh, cũng không lên tiếng, rất nhanh tiến lên phía trước một bước, trường côn trong tay giơ lên đỉnh đầu, trực hướng Vương Thánh nện xuống.
Trên người Vương Thánh đồng dạng nổi lên quang mang của hồn lực, một tiếng hổ gầm, không tránh không né, hai tay hợp lại phía trên, nghênh đón trường côn của đối phương.
“Phanh” một tiếng muộn hưởng, Vương Thánh kêu lên một tiếng đau đớn, nhất thời lui về phía sau hai bước, hai tay tràn ngập hồn lực chợt phản ngược về, hai tay chụp vào trường côn của đối thủ, mặc dù có hồn lực bảo vệ, nhưng chỉ mới tiếp xúc sơ sơ, trên cánh tay của hắn đã bị trường côn của đối phương đập vào tạo thành một vết máu. Ứ thương là khó tránh khỏi.
Liễu Long bĩu môi: “Trí nhớ của ngươi vẫn là chưa phát triển. Cái này của ta chính là vũ hồn.”
Quang mang chợt lóe, trường côn bị Vương Thánh nắm được đột nhiên biến mất, ngay sau đó trường côn lại hiện ra phía trước, vừa lúc xuyên qua cánh tay của Vương Thánh, một lát tựu đánh trên ngực hắn. Đưa thân thể của hắn ném về phía sau.
Ý chí chiến đấu của Vương Thánh là không có gì phải nghi ngờ, lực lượng của hắn cũng rõ ràng mạnh hơn đối thủ, nhưng điểm bất lợi chính là tại hắn không có cách nào có thể có hồn hoàn của chính mình, không cách nào tiến hành vũ hồn phụ thể, mặc dù dưới sự trợ giúp của hồn lực thì lực lượng tăng nhiều, nhưng nhanh nhẹn không đủ. Gặp phải loại đối thủ sử dụng trường côn này, bị đối thủ lợi dụng đặc tính “nhất thốn trường nhất thốn cường”, bị đánh mà không có lực hoàn thủ.
Nhất thốn trường nhất thốn cường: Dài một tấc mạnh một tấc.
Bắn thân lên, tiếng hổ gầm lại vang lên, nhưng là rất nhanh, thân thể hắn đã lại bị trường côn ném đi ra ngoài.
Bất quá, Vương Thánh coi như là da thịt dầy, bình thường đánh nhau cũng nhiều, chịu đòn so với đệ tử bình thường cũng mạnh hơn rất nhiều. Mặc dù hoàn toàn ở vào hạ phong, nhưng đối thủ muốn hắn mất đi năng lực chiến đấu cũng không phải việc đơn giản. Trước khi Tiểu Vũ và Đường Tam tới Nặc Đinh học viện, tất cả công độc sinh chính là dựa vào một mình hắn bảo vệ. Không có điểm bản lãnh, sớm bị người khi dễ chết rồi.
“Vương Thánh vẫn còn quá xúc động, chính diện đối kháng, hắn vô pháp lại gần người, mà chỉ có gần người, hắn mới có thể chiến thắng đối thủ.”
Khi Tiểu Vũ đang nhìn đến cau mày lại thì một thanh âm nhỏ đột nhiên vang lên bên tai nàng, nghêng đầu nhìn lại, đôi mắt to xinh đẹp không khỏi toát ra quang mang kinh hãi: “Tiểu Tam, ngươi đã trở lại.”
Đi tới bên người Tiểu Vũ đúng là Đường Tam, chạy nhanh qua núi phía sau học viện, hắn tựu nhìn thấy cảnh tượng trong rừng cây, lập tức không lên tiếng, lặng yên đi tới bên người Tiểu Vũ, vóc người hắn không cao, Tiêu lão đại một phương thậm chí không có chú ý tới sự xuất hiện của hắn.
Đường Tam nhìn Tiểu Vũ, muốn nói gì nhưng rồi lại thôi.
Tiểu Vũ nhìn ra bộ dáng muốn nói lại thôi của hắn: “Làm gì? Lại muốn nói ta xúc động?”
Đường Tam lắc lắc đầu, nói: “Công độc sinh chúng ta không thể luôn luôn bị người khi dễ, loại phương thức quyết đấu này với lão đại của các đệ tử cũng coi như là nhất lao vĩnh dật, ngươi làm đúng. Bất quá, ngươi cần phải chờ ta trở về rồi hãy hướng bọn họ đưa ra khiêu chiến. Như vậy thì cũng nắm chắc hơn một chút.”
Nhất lao vĩnh dật: Làm một lần nghỉ ngơi mãi mãi (đại ý)