Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Đấu La Đại Lục

Chương 393: cung phụng hải thần, hải thần đảo: Thiên Linh Nhất Dạ

Tác giả: Đường Gia Tam Thiếu
Chọn tập

Dịch giả: 1234bbbb (A Bờ)

Biên Dịch: Dangneo (A Nèo)

“Hả? Ngươi là từ Hải Thần Đảo tới nơi đây sao? “ Nghe xong Cát Tường nói, Đường Tam không khỏi có chút kinh ngạc nhìn về phía hắn.

Cát tường gật gật đầu, nói: “Đệ tử sinh ra ở Hải Thần đảo, ở nơi này đến mười tuổi. Phụ mẫu đệ tử đều là người trên Hải Thần đảo. Chỉ là bọn họ cũng không hiểu vì cái gì mà đệ tử lại là tiên thiên linh hồn lực. Trong cuộc đời của mỗi người trên Hải Thần đảo, đến thời điểm mười tám tuổi đều phải qua được khảo nghiệm, thông qua khảo nghiệm mới có thể lưu lại phụng dưỡng Hải Thần đại nhân, không thể thông qua khảo nghiệm thì sẽ phải cất bước rời đi. Đệ tử có tiên thiên linh hồn lực, căn bản không thể thông qua khảo nghiệm. Bởi vì đệ tử không thể tu luyện võ hồn, cho nên, năm trước cha mẹ đã đem đệ tử đưa đến nơi này, nhờ đội trưởng Tử Trân Châu chiếu cố đệ tử, từ nhỏ đệ tử đã cùng các thúc thúc, a di trên đảo học một ít y thuật, sau khi đến nơi này, vì nơi này mà trở thành thầy thuốc chuyên môn. Cũng bị đưa tới nơi này còn có biểu ca của đệ tử. Tình huống của hắn cũng cùng đệ tử không khác biệt nhiều lắm. “

Đường Tam không thể nghĩ đến bản thân mình thu một đệ tử tự nhiên lại là từ Hải Thần đảo tới. Nhưng vô luận như thế nào thì cái này đối với bọn họ mà nói đều là một tin tức tốt. Sau khi trải qua sự kiện Thâm Hải Ma Kình, bất luận Đường Tam hay là những người khác trong Sử Lai Khắc Thất Quái, đối với Đại Hải đều sinh ra một loại tâm lý dè chừng và sợ hãi, Hải Thần đảo không ngờ lại có uy danh như vậy, nếu có thể biết một số tin tức trước khi đến Hải Thần đảo thì chắc chắn khi họ đặt chân lên Hải Thần đảo thật sự có rất nhiều chỗ tốt.

Thấy mọi người đều có hứng trí nhìn mình như vậy, không cần đợi Đường Tam đặt câu hỏi, Cát Tường đã muốn chủ động nói: “Sư phụ, các vị sư bá, sư thúc. Hải Thần Đảo là một địa phương thực sự rất đặc thù. Không biết mọi người muốn tới Hải Thần Đảo làm gì? “

Đường Tam nói: “Chúng ta trước tới Hải Thần Đảo là vì lịch lãm. Nghe các trưởng bối nói, Hải Thần đảo là một nơi tràn ngập thần kỳ cùng nguy hiểm. Hứa hẹn rất nhiều cường giả là hải hồn sư cùng hải hồn thú tồn tại. Ngươi hẳn là nhìn ra được, hồn lực chúng ta so sánh tại trong bạn cùng lứa tuổi là rất cao. Sau khi đạt tới trình độ hiện tại này, muốn tiếp tục bảo trì tốc độ tăng trưởng thực lực đó là rất khó. Sư phụ của ta cẩn thận nghiên cứu qua rất nhiều phương pháp tu luyện của hồn sư. Phát hiện hồn sư dưới áp lực cực lớn thậm chí là thời khắc sinh tử tồn vong, mới dễ dàng nhất để tăng thực lực bản thân, đó chính là kích phát tiềm lực để đột phá cực hạn. Bởi vậy, chúng ta lần này tới dây, chính là muốn tới Hải Thần Đảo lịch lãm, muốn bản thân có được những đột phá. “

Cát Tường nhìn Đường Tam, lại nhìn những người khác, thầm nghĩ trong lòng, sư phụ, nếu so sánh về hồn lực các người không phải là cao mà là cao khủng bố mới đúng.

Tuy rằng hắn còn chưa nhìn thấy thực lực của những người khác trong Sử Lai Khắc thất quái, nhưng có thể đồng hành cùng với Đường Tam thì tuyệt đối không thể kém.

“Sư phụ, trong lời nói, mọi người nếu là vì lịch lãm mà đi tới Hải Thần Đảo. Đệ tử khuyên các người thật sự nên bỏ ngay cái ý niệm này trong đầu đi. “ Cát Tường khẩn thiết nói, trên mặt thần sắc thậm chí mang theo vài phần vội vã.

Vẻ mặt Đường Tam không đổi hỏi lại: “Vì cái gì? “

Cát tường nói: “Bởi vì. Người ngoài tới nơi đó chỉ có hai khả năng, hoặc là bị đoạn tuyệt từ bên ngoài, hoặc là chính là tiến vào rồi thì đừng nghĩ rời đi. “

Đường Tam yên lặng gật đầu, nói: “Tình huống này ta cũng đã nghe nói qua, ngươi có thể cẩn thận nói về các quy định tồn tại trên Hải Thần Đảo này cho ta không? “

Cát Tường nói: “Hải Thần Đảo có thể nói là một nơi hồn sư giới đặc biệt, cũng có thể nói là hải hồn sư giới. Hải hồn sư cùng hồn sư đại lục có điểm bất đồng, chỉ có ở trong khu vực Đại Hải, thực lực của bọn họ mới có thể phát huy đạt tới trình độ cao nhất. Có thể nói, Đại Hải chính là lĩnh vực của bọn họ. Ở trong này. Hồn sư đại lục ngang cấp gần như không thể nào chống cự lại bọn họ. Tựa như trên đại lục tín ngưỡng của hồn sư đối với Võ Hồn Điện thì hải hồn sư cũng có tín ngưỡng của riêng mình. Tín ngưỡng của hải hồn sư đều không phải là đơn giản chỉ là một giáo phái, Mà chính là thần. Hải Thần. “

Trong lời nói của Cát Tường khiến mọi người hứng thú, ai cũng không ngắt lời hắn. Cẩn thận mà nghe hắn giảng thuật.

“Mỗi một hải hồn sư đều cho rằng, Hải Thần thật sự tồn tại. Trưởng quản hết thẩy trong đại hải, là tổ tiên của hải hồn sư. Đúng là dưới sự phù hộ của Hải Thần, hải hồn sư mới có thể có được năng lực cường đại, nắm trong tay sức mạnh nguyên thủy của Đại Hải. Có lẽ, đối với hồn sư đại lục mà nói, Võ Hồn Điện cũng không nhất định được xem như là một tín ngưỡng. Nhưng mà, ở trong tâm linh hải hồn sư, Hải Thần chính là tín ngưỡng tuyệt đối của bọn họ. Không bao giờ có một vị hải hồn sư nào có gan khinh nhờn Hải Thần. “

“Mà Hải Thần Đảo chính là thánh địa của hải hồn sư, cũng chính là địa phương cung phụng Hải Thần. Qua nhiều thời đại cung phụng làm sứ giả Hải Thần, đã dẫn dắt những hải hồn sư cường đại nhất ở khắp nơi thuộc đại hải tiến cống cho Hải Thần đại nhân. Những hồn sư muốn tới Hải Thần Đảo, đều cần trải qua khảo nghiệm. Mà khảo nghiệm này cũng không phải do hồn sư trên Hải thần Đảo đặt ra. Mà là đích thân Hải Thần đại nhân. “

Nghe đến điểm này, Đái Mộc Bạch nhịn không được hỏi: “Thật sự có Hải Thần tồn tại sao? Chẳng lẽ thế giới chúng ta thật sự có thần? “

Cát tường trịnh trọng mà khẳng định nói: “Có, chắc chắn có, Hải Thần đại nhân là chân chính tồn tại đó. Trên Hải Thần Đảo đại bộ phận hồn sư đều đã từng chính mắt mình nhìn thấy Hải Thần đại nhân hiển linh. “

Áo Tư Tạp nói: “Vậy theo như lời ngươi nói Hải Thần ban cho khảo nghiệm, chính là cái hiển linh này sao? “

Cát tường nói: “Cũng không phải. Cái đó dường như chỉ là một loại phương thức Hải Thần đại nhân, thông qua đại cung phụng đến tiến hành khảo nghiệm. Đại cung phụng được xưng là người hầu của Hải Thần đại nhân. Cả đời bảo hộ quyền uy của Hải Thần đại nhân, đồng thời cũng có được quyền lợi của sử giả Hải Thần đại nhân. “

Đường Tam nói: “Nói như vậy, người khảo nghiệm đều biết sao. “

Ánh mắt Cát tường có vẻ có chút quái dị, “Lão sư, cái này ta không thể miêu tả được. Chỉ có bản thân người tham gia khảo nghiệm, mới có thể hiểu được loại tình huống như thế nào. Mỗi người khác nhau, trải qua khảo nghiệm cũng là khác nhau. Có người khảo nghiệm rất đơn giản, đơn giản nhất chính là xuống biển kiếm về một cái vỏ sò. Cũng có người khảo nghiệm lại phi thường gian nan, phải chịu được công kích của cung phụng đại nhân. Khảo nghiệm tùy người mà biến đổi. Chung quy mà nói, là khảo nghiệm cùng với thực lực người đó có quan hệ. “

“Hải hồn sư sinh hoạt trên Hải Thần Đảo, thời điểm đạt tới mười tám tuổi đều cần trải qua một lần khảo nghiệm. Người thông qua khảo nghiệm, là có thể ở lại Hải Thần đảo để phụng dưỡng hải thần đại nhân. Nếu không sẽ bị trục xuất khỏi Hải Thần Đảo. Khảo nghiệm nếu nói ra quá khó, thậm chí có thể sẽ chết khi đang khảo nghiệm. Mà hồn sư từ bên ngoài tới bất luận tuổi lớn nhỏ, đều phải phải trực tiếp tiếp nhận khảo nghiệm. Thất bại, thì lập tức bị đuổi đi, mà nếu thành công, cũng phải ở lại trên Hải Thần Đảo. Phàm là người thông qua khảo nghiệm, bất luận là hải hồn sư bản địa của Hải Thần Đảo, hay là hồn sư từ ngoài tới, cả đời cũng không thể rời khỏi Hải Thần Đảo. Nếu không sẽ nhận được sự phẫn nộ của Hải Thần. “

“Đệ tử đề nghị mọi người không đi, là bởi vì Hải Thần khảo nghiệm đối với người ngoài. Nhất là hồn sư đại lục mà nói đều là rất khó. Thật sự có thể trong khảo nghiệm mà tử vong. Mà cho dù có thông qua khảo nghiệm, mọi người cũng sẽ phải vĩnh viễn không thể rời khỏi nơi đó. Hải Thần Đảo là thánh địa của hải hồn sư, đó không phải là một địa phương thích hợp để lịch lãm. “

Đường Tam mỉm cười, nói: “Cái này chúng ta đã từng lo nghĩ rồi. Đối với chúng ta mà nói. Nếu có thể tiến vào Hải Thần Đảo, thông qua khảo nghiệm của Hải Thần Đảo chính là một loại lịch lãm. Mà có thể bằng cách nào đó dựa vào thực lực rời khỏi Hải Thần Đảo, cái đó cũng đồng dạng là một loại lịch lãm. Nếu không thể bằng vào lực lượng của bản thân rời khỏi nơi đó. Như vậy, lần lịch lãm này của chúng ta sẽ không tính là thành công. Cát tường, ta biết hảo ý của ngươi, nhưng hành trình lần này tới Hải Thần Đảo, đối với chúng ta mà nói, đó là ở thế bắt buộc phải thực hiện. “

Cát Tường nhìn thấy trong ánh mắt Đường Tam bình tĩnh mà kiên định. Nhịn không được có chút nóng nảy, “Cái này…, sư phụ, người cũng không biết khảo nghiệm của Hải Thần gian nan thế nào đâu. Đừng nói là hồn sư đại lục. Rất nhiều hải hồn sư bên ngoài muốn thông qua khảo nghiệm, cuối cùng đều chết tại trong đó. Đệ tử ở trên Hải Thần Đảo ở hơn mười năm, còn chưa bao giờ nghe nói rằng có hồn sư đại lục có thể trở thành thành viên trên Hải Thần Đảo. Thực lực đại cung phụng là không thể hình dung được đâu. “

Đường Tam mỉm cười, nói: “Ngươi nói những điều này ta đều hiểu được. Nhưng mà, nếu nghe qua biết khó khăn liền lùi bước, như vậy, vĩnh viễn cũng vô pháp trở thành một gã cường đại hồn sư chân chính. Theo suy nghĩ của ta, từ lời nói của ngươi Hải Thần hẳn là có tồn tại rồi. Ta tin tưởng điểm này. Khi một người lực lượng đạt tới trình độ con người không thể với tới thì, hắn hoàn toàn có thể được xưng là thần. Ta cho rằng, từ lời nói của ngươi vị Hải Thần đại nhân này, thực có thể chính là một người đột phá cực hạn là một hải hồn sư cực kỳ cường đại. Có thể điều động toàn bộ lực lượng đến từ Đại Hải, thậm chí là tất cả lực lượng của thế gian. Không ai có thể chống lại. Lúc này mới tạo nên danh tiếng Hải Thần. Là một hồn sư, Cái này cũng đồng dạng là khát vọng là mục tiêu của chúng ta. Ta đã muốn quyết định, ba ngày sau là lúc đi tới Hải Thần Đảo. “

Cát tường không nói thêm cái gì nữa, tuy rằng cùng Đường Tam ở chung một thời gian cũng không dài lắm. Nhưng hắn cũng biết, chỉ cần vị sư phụ quyết định chuyện gì thì sẽ không dễ dàng mà sửa đổi.

Ba ngày thời gian rất nhanh qua đi, Sử Lai Khắc Thất Quái cũng rốt cục bằng vào khí lực cường kiện hoàn toàn khôi phục tới trạng thái tốt nhất rồi, Bạch Trầm Hương tình huống thân thể cũng cơ bản xem như khôi phục.

Gió biển thổi phất phới, mặt trời mang theo những tia sáng chiếu lên, điểm lên hàng nghìn hàng vạn điểm lấp lánh trên Đại Hải mênh mông.

Một con thuyền đi biển lớn lướt đi rất nhanh trong Đại Hải, phía trên là chiếc cột buồng dựng thẳng lên, mang theo cánh buồng màu tím thật lớn. Đây là Tử Chân Châu Hào trong phiến hải vực này cực kỳ nổi danh. Những hải tặc Tử Trân Châu đứng xung quanh trên khoang điều khiển của Tử Chân Châu Hào.

Sử Lai Khắc Thất Quái đứng ở mép thuyền xếp thành một hàng chữ nhất, ngóng nhìn phương xa. Trải qua sự tình Thâm Hải Ma Kình, bọn họ rốt cục lại lênh đênh trên con đường tới Hải Thần Đảo. Nhưng lần đó đối mặt với công kích của Thâm Hải Ma Kình, tuy rằng quá trình này cực kỳ nguy hiểm, nhưng cũng đồng dạng giúp bọn họ ở dưới áp lực chiếm được chỗ tốt nhất định.

Mấy ngày nay, Đường Tam thành công tiêu trừ đi năng lượng hỗn tạp bên trong bát chu mâu. Đem năng lượng lọc qua cùng hồn lực của bản thân dung hợp, đúng như hắn phán đoán, hiện tại hồn lực hắn đã muốn đạt tới sáu mươi tám cấp.

Mà những người khác trong Sử Lai Khắc Thất Quái, ngoại trừ Tiểu Vũ ra, cũng đều không kém nhau tăng lên nửa cấp. Trong đó tăng lên lớn nhất chính là mập mạp.

Lúc trước Đái Mộc Bạch cùng Chu Trúc Thanh trọng thương, Đường Tam lại sinh tử không rõ, những người còn lại phải dựa hoàn toàn vào sự bảo vệ của hắn. Mười ngày thời gian lênh đênh ở trong Đại Hải, làm mập mạp thuận lợi đột phá cực hạn, đạt tới trình độ sáu mươi cấp, hiện tại chỉ cần thêm một cái hồn hoàn, là có thể thuận lợi tiến vào cảnh giới hồn đế. Đương nhiên, hắn cũng là người trong Sử Lai Khắc Thất Quái, là người cuối cùng tiến vào cảnh giới hồn đế.

“Nhanh nhất thì thuyền của chúng ta sau hai ngày thời gian có thể vào phụ cận Hải Thần Đảo. “ Tử Trân Châu đứng ở bên cạnh người Đường Tam nói. Nghe qua bọn Đường Tam muốn đi tới Hải Thần Đảo, Tử Trân Châu ngay lập tức xung phong nhận việc đưa bọn họ tới đây. Đương nhiên, tại thời điểm nàng xung phong nhận việc, Đường Tam rõ ràng thấy vị nữ hải tặc này trên khuôn mặt thần sắc hiện lên một tia vui sướng khi người khác gặp nạn. Hiển nhiên, nàng cũng biết tình huống Hải Thần đảo. Chỉ mong sao gạt bỏ được nỗi sỉ nhục của bản thân càng sớm càng tốt.

“Bất quá, chủ nhân của ta, ta cũng không thể đem nhóm của người đưa đến tận trên đảo. Chỉ có thể dừng lại ở phụ cận Hải Thần đảo. Sau đó mọi người tự bản thân tiến vào thôi. Phụ cận hải vực Hải Thần đảo có rất nhiều hải hồn thú cường đại. Nếu con thuyền tiếp cận, nhất định sẽ bị chúng tập kích. Huống chi, ta cũng không dám xúc phạm uy nghiêm của Hải Thần. “

Đường Tam liếc mắt một cái nhìn Tử Trân Châu, “Chỉ cần đưa chúng ta đến nơi nào đó phụ cận đảo nhưng phải nhìn thấy Hải Thần Đảo là được. Nhiệm vụ của các ngươi chỉ cần vậy mà thôi. “

Tử Trân Châu nhìn biểu tình bình tĩnh trên mặt Đường Tam, trong lòng nổi lên một trận khó chịu, nhưng thực lực Đường Tam làm nàng quả thật kính nể. Ngoài miệng cũng không dám nói thêm cái gì. Nàng cũng không phải không nghĩ tới muốn tìm cơ hội cùng Đường Tam ở trong Đại Hải đọ sức một phen. Nhưng tưởng tượng đến cảm giác ngày đó bản thân bị đạo lam quang vây lại, trong đầu nàng liền lập tức đánh mất ngay ý niệm này. Nam nhân này, quả thật không phải khả năng bản thân mình có thể đối phó được.

Đường Tam không muốn lãng phí thời gian, sắp tới trong mấy ngày lênh đênh trên biển. Hắn đem phương pháp tu luyện huyền thiên công, cùng với một ít điều trọng yếu cần phải chú ý. Vị trí huyệt đạo trên cơ thể, còn có phương pháp cơ bản tu luyện Đường Môn ám khí cùng với Huyền Ngọc Thủ, Quỷ ảnh mê tung, Khống hạc cầm long, Tử cực ma đồng mấy dạng tuyệt học Đường Môn đều truyền thụ cho Cát Tường.

Cát tường có trí nhớ cùng năng lực lý giải vô cùng tốt, tuy rằng một chốc một lát là không thể hiểu được toàn bộ, nhưng cố gắng ghi nhớ vẫn là không thành vấn đề gì. Đồng thời, Đường Tam cũng dặn dò Tử Trân Châu chiếu cố cho Cát Tường để sau khi mình rời đi, nàng phải trợ giúp Cát Tường liệp sát hồn thú thích hợp để tăng cường thực lực.

Tiểu Vũ dựa vào trong lồng ngực Đường Tam. Đôi mắt to xinh đẹp nhìn vào Đại Hải mênh mông vô bờ bến, trong chốc lát ngay cả Chu Trúc Thanh cùng Trữ Quang Vinh đều có chút hâm mộ nàng, không còn linh hồn, nàng tự nhiên không cần cố kỵ gì thản nhiên tự đắc mà thân thiết tựa vào trong lồng ngực Đường Tam để hưởng thụ gió biển mát mẻ.

Sáu ngày sau hành trình thập phần thuận lợi. Trong quá trình ra khơi, Tử Trân Châu cẩn thận đem các đoạn hành trình cần phải đi ngang qua lãnh địa các loại hải hồn thú uyển chuyển giảng thuật. Phàm là hải hồn thú cấp bậc đã ngoài vạn năm đều cần tránh mà đi vòng qua. Tuy rằng lấy thực lực Tử Trân Châu, bình thường vạn năm hải hồn thú vẫn là có thể đối phó được. Nhưng Tử Trân Châu Hào cũng không phải con thuyên kiên cố đến mức chịu được toàn bộ công kích của hải hồn thú cường đại.

Căn cứ theo lời nói của Tử Trân Châu. Bên trong Đại Hải có bao nhiêu hải hồn thú không ai có khả năng biết hết được, nhưng nàng cũng biết hải hồn thú mười vạn năm ít nhất cũng có trên ba con. Trong đó, bọn Đường Tam gặp phải kia là đầu Thâm Hải Ma Kình là con hải hồn thú cường đại nhất. Ngoại trừ nó ra, còn có một con hải hồn thú ở viễn hải. Cuối cùng là một con mười vạn năm hải hồn thú lại ẩn núp ở phụ cận Hải Thần đảo. Nghe nói, nó từng là tọa kỵ của Hải Thần đại nhân, thực lực gần với Thâm Hải Ma Kình. Cũng là một trong những bá chủ của Đại Hải.

Xa xa kia, trên tuyến đường biển xuất hiện một điểm đen nhỏ. Tử Trân Châu đứng ở đầu thuyền nhìn xung quanh, sau khi nhìn đến điểm đen này, lập tức ra lệnh thủy thủ hạ neo thuyền.

Sử Lai Khắc Thất Quái cũng đều biết sắp đạt được mục đích rồi cho nên họ sớm đã chuẩn bị tốt.

Tử Trân Châu đi tới gần bên người Đường Tam nói: “Chủ nhân. Chúng ta cũng chỉ có thể đưa các người đến nơi này thôi. Nếu tiến vào phía trước, chính là phạm vi lĩnh vực Hải Thần đảo. Nếu có con thuyền tiến vào phạm vi này thì lập tức sẽ bị thần thú thủ hộ đảo công kích, cũng chính là con hải hồn thú mười vạn năm ta cùng ngài nói qua rồi đó. Mọi người phải thật cẩn thận trong mọi thời điểm. Vị đại nhân thần thú hộ đảo kia thật sự cực kỳ khủng bố. Hơn nữa có công kích rất mạnh. Cho dù là Thâm Hải Ma Kình cũng phải nể nó vài phần. “

Mã Hồng Tuấn ở một bên nói: “Ta nói này, Tử Trân Châu đội trưởng. Ngươi luôn nói thần thú hộ đảo này, thần thú hộ đảo nọ. Thần thú thủ hộ đảo đến tột cùng là cái gì vậy? “

Tử Trân Châu nói: “Thần thú thủ hộ đảo là một con hồn thú cá mập tu luyện mười vạn năm, hơn nữa là một trong loại cá mập hung mãnh nhất, có danh hiệu là ma hồn đại bạch sa. Là hải hồn thú có tính công kích mạnh nhất, hung mãnh nhất. Cho dù là một con Ma Hồn Bạch Sa cấp bậc ngàn năm, cũng có thể đủ cùng hải hồn thú cấp bậc vạn năm bình thường chống lại. Nó không có hình thể lớn như Thâm Hải Ma Kình, phỏng chừng chiều cao tầm hai mươi thước. Nhưng tốc độ của nó quả thật Thâm Hải Ma Kình còn xa có thể so sánh được. Đối mặt với công kích của nó mà muốn chạy trốn căn bản là không có khả năng. Hơn nữa, từ sau khi vị thần thú hộ thủ đảo này định cư ở đây, phụ cận hải vực ít nhất tụ tập mấy trăm con Ma Hồn Bạch Sa. Hình thành một đạo lá chắn thiên nhiên. “Từ lời nói của Tử Trân Châu, Đường Tam nhịn không được nói: “Theo ta được biết, khoảng hai mươi năm trước, từng có một đám hồn sư đại lục đi vào Hải Thần Đảo, hơn nữa thành công đi vào. Cùng hải hồn sư ở Hải Thần đảo chiến đấu một trận. Tuy rằng gần như toàn quân bị diệt. nhưng mà không có nghe bọn họ nói trước khi lên đảo bị tập kích. “

Tử Trân Châu trừng con ngươi nhìn, “Chủ nhân, chuyện này người cũng biết sao? Ta đã từng nghe trưởng bối nói qua. Kỳ thật chuyện là như vầy. Bởi vì Ma Hồn Bạch Sa có sức ăn thật lớn, tại nơi này sống lại có số lượng quá nhiều, cho nên mỗi nửa tháng, chúng nó sẽ dưới sự dẫn dắt của vị thần thú thủ hộ đảo đại nhân kia ra ngoài đi săn. Mỗi lần đại khái là khoảng ba ngày. Hai mươi năm trước lần đó mấy vị hồn sư đại lục gặp may khi đi lên Hải Thần Đảo, vừa lúc vượt qua hải vực là lúc Ma Hồn Bạch Sa đi săn mà thôi. “

Đường Tam giật mình nói: “Thì ra là thế. Nói khôg chừng chúng ta hôm nay liệu có được may mắn như vậy không đây. “

Tử Trân Châu nhún vai, nói: “Ta cũng không biết. Không ai có thể thăm dò tập tính của Ma Hồn Bạch Sa. Người có ý đồ làm như vậy, gần như đều đã chết hết rồi. “

Mã Hồng Tuấn cười hắc hắc. Nói: “Có phải ngươi thật sự hy vọng chúng ta bị Ma Hồn Bạch Sa ăn luôn chứ? “

Tử Trân Châu trừng mắt liếc nhìn hắn một cái, nói: “Muốn thế nào? Mập mạp đáng chết, thích khiêu khích à! “ Ngoại trừ khi đối mặt Đường Tam nàng coi như thu liễm, đối người khác nàng chính là không chút nào sợ hãi.

Mã Hồng Tuấn nói: “Vì sao ta phải khiêu khích ngươi? Ngươi là nô lệ của Tam ca, còn gọi là chủ nhân, đúng thật là dễ nghe mà hắc hắc. “ “Ngươi… “ Trở thành người hầu Đường Tam, xem như là sự việc buồn rầu nhất của Tử Trân Châu, nhìn bộ dáng mập mạp kia vui sướng khi người khác gặp họa, tính tình của nàng có điểm không áp chế được.

Không đợi Tử Trân Châu bộc phát, Đường Tam nâng tay lên đè bả vai nàng lại, “Tốt rồi. Không cần náo loạn. Tử Trân Châu, chúng ta phải đi rồi. Lấy cho chúng ta một con thuyền cứu nạn. Sau đó các ngươi liền trở về đi thôi. “

Tử trân châu sửng sốt một chút, “Về luôn, Sao không quan sát một chút đã? “

Đường Tam lắc lắc đầu, nói: “Ngươi cũng nói, không ai có thể nghiên cứu được tập tính Ma Hồn Bạch Sa. Chúng ta tự sẽ có biện pháp. “

Nghe bọn Đường Tam phải đi, thần sắc trên mặt Tử Trân Châu đột nhiên đã xảy ra một ít chuyển biến rất nhỏ. Liếc mắt nhìn thật sâu Đường Tam một cái, nói: “Chủ nhân. Nếu như nói có thật sự gặp được Ma Hồn Bạch Sa, ngàn vạn lần không được thương tổn đến bất cứ một con nào. Cho dù là con nhỏ yếu nhất. Nếu không, nhất định sẽ bị tất cả Ma Hồn Bạch Sa cùng lao vào tấn công. Muốn lên Hải Thần đảo, phương pháp tốt nhất chính là chờ. Tập tính Ma Hồn Bạch Sa tuy rằng ta cũng không biết. Nhưng có một điểm ta có thể khẳng định. Trong một ngày thì thời điểm màn đêm của đêm khuya, là thời gian chúng nó hoạt động ít nhất. Khi đó vượt biển, thì có cơ hội hơn một chút. “

Đường Tam hướng Tử Trân Châu gật gật đầu, nói: “Ta hiểu được rồi. Cám ơn ngươi mấy ngày này ở trên Tử Trân Châu đảo đã khoản đãi chúng ta. Ngày đó cùng ngươi đánh cuộc, chẳng qua chỉ là một lời nói đùa mà thôi. Ngươi không cần phải coi là thật. Sau chuyến này, ta cũng không biết chúng ta có thể bình an mà về hay không. Tuy rằng ngươi là đội trưởng hải tặc đoàn, nhưng ta hy vọng ngươi sau này cướp bóc thì phải cẩn thận điều tra cho tốt thân phận đối phương rồi mới động thủ. Không tâm ngoan thủ lạt giết sạch, vẫn nên lưu một đường cho thỏa đáng. Phóng thuyền cứu nạn đi thôi. “

“Vâng. “ Tử Trân Châu yên lặng mà gật gật đầu. Nhìn nam nhân này so với nàng nhỏ hơn trên dưới mười tuổi. Nàng trong lòng có loại tư vị nói không nên lời. Từ ngày nhận giáo huấn từ Đường Tam thì sau đó tính tính nàng luôn luôn bá đạo táo bạo thế nhưng tự thân bắt đầu thu liễm đi nhiều. Nàng cũng không biết là vì cái gì, chỉ cần là đứng bên cạnh nam nhân này, hoặc là nhìn thấy ánh mắt nam nhân này. Nàng cho dù có “khí hậu có thất thường” như thế nào cũng sẽ tự nhiên tan ra.

Mà cũng bởi là vì nam nhân này xuất hiện, làm Tử Trân Châu dần dần phát hiện, chính mình dường như lại bắt đầu thấy thích nam nhân. Hơn nữa, nàng có thể khẳng định, chính mình thích, chính là nam nhân so với nàng nhỏ hơn mười tuổi này. Mặc kệ hắn có mang kiều thê, thì Tử Trân Châu vẫn không thể ngăn cản thích hắn. Đương nhiên, nàng cũng biết đây là chuyện không có khả năng.

Lập tức sẽ ly biệt, giống như theo như lời Đường Tam vậy, không biết là còn có ngày gặp lại hay không, trong lòng Tử Trân Châu nhất thời bị cảm giác không rõ ràng, là cảm giác mất mác lại nổi lên.

Mấy ngày này kêu Đường Tam là chủ nhân, nàng dường như không có lúc nào ở trong lòng mà không nguyền rủa. Trước mắt thấy sẽ chia lìa, tựa hồ là có thể thoát ly khổ ải, thế nhưng ngược lại nàng có chút không nỡ.

Thuyền cứu nạn đã thả xuống, chiến thuyên cứu nạn của Tử Trân Châu hào thật xứng danh có thể chứa mười người cũng không thành vấn đề. Sử Lai Khắc Thất Quái lần lượt nhảy vào trong. Đường Tam cũng đi lên đầu thuyền.

Cát Tường cùng Tử Trân Châu đưa tiễn đến mép thuyền, đôi mắt Cát Tường có chút đỏ, “Sư phụ, người bảo trọng. “

Đường Tam vỗ vỗ bờ vai của hắn, “Hảo nam nhi, đổ máu không đổ lệ. Lần sau gặp mặt là lúc sư phụ sẽ kiểm tra thành quả tu luyện của ngươi. “

Cát Tường muốn nói cái gì đó, lại phát hiện trong yết hầu mình đã muốn nghẹn ngào, chỉ có thể dùng chút sức để gật đầu, cố nén không cho nước mắt chảy ra.

Đường Tam lại hướng Tử Trân Châu gật gật đầu, lúc này mới bắt đầu nhẹ nhàng ôm Tiểu Vũ, hướng tới thuyền cứu nạn nhảy xuống.

Mắt thấy Đường Tam dừng ở thuyền cứu nạn, Tử Trân Châu mạnh mẽ quay người lại, hướng tới bọn thủy thủ la lớn: “Nhổ neo, trở về địa điểm xuất phát. “

Tử Trân Châu Hào di chuyển, đầu thuyền thay đổi hướng, hướng tới vị trí lúc trước xuất phát, mà lúc này Tử Trân Châu cũng rốt cuộc không khống chế được tâm tư chính mình, mãnh liệt quay phát về đầu thuyền, hướng phía chiếc thuyền cứu nạn lớn tiếng hô, “Chủ nhân, cá cược đã thua, ta đã nhận người làm chủ nhân, thì ngươi vĩnh viễn chính là chủ nhân ta. Ta ở Tử Trân Châu đảo chờ người. Các ngươi nhất định phải còn sống trở về…!

Hai mắt đẫm lệ mông lung, nàng nhìn thấy, Đường Tam mỉm cười, còn hướng chính mình vẫy tay, cùng với hắn là ánh mắt cực kỳ kiên nghị.

Cát Tường, bọn họ sẽ còn sống trở về chứ, sẽ gặp lại thật chứ? “Tử Trân Châu nhìn về phía người thanh niên bên người đồng dạng cũng không kìm được nước mắt chảy xuống.

Cát Tường dường như chỉ dùng hết toàn lực mà gật gật đầu. “Chắc chắn là như vậy.

Nhìn theo Tử Trân Châu hào dần dần đi xa, Đường Tam quay người lại thì đã nhìn thấy ánh mắt của mọi người đang quái dị nhìn mình.

Các ngươi nhìn cái gì? ” Đường Tam nghi hoặc hỏi.

Đái Mộc Bạch vỗ vỗ bả vai Đường Tam, “Được quá đi. Tiểu tam, “Ngự tỷ” kia lợi hại nha. Là nữ nhân quả thật không tồi. Tuy rằng tuổi có điểm lớn hơn, nhưng bảo dưỡng sắc đẹp thật không tồi.

Đường Tam tức giận cái tay vuốt ve của Đái Mộc Bạch, “Mộc bạch, ngươi như vậy mà xứng làm lão Đại sao. Ta có Tiểu Vũ, cũng chỉ có mình Tiểu Vũ mà thôi.

Ôm chầm lấy Tiểu Vũ trên khuôn mặt ánh mắt vẫn còn ngây dại, trong mắt Đường Tam đủ để hóa sắt dung cương mà nhu tình đó nhất thời khiến Mã Hồng Tuấn cùng Áo Tư Tạp chuẩn bị giễu cợt hắn, thì ngay cả lời chuẩn bị nói cũng vội nuốt trở lại.

Chu Trúc Thanh bĩu môi, “Ngươi cho là Tam ca với ngươi giống nhau à? Tam ca là người đứng đắn.

Ách…. Trúc Thanh, chúng ta như cánh tay khửu tay không thể ở bên ngoài nói xấu đâu! ” Đái Mộc Bạch vẻ mặt cười khổ, “Như thế thì ngay cả ta nhẩy xuống biển cũng không rửa sạch tội đâu.

Chu Trúc Thanh mắt trắng dã không còn chút máu, “Ai bảo người nào đó có cái danh sách việc làm xấu dài như vậy.

Ta… ” Đái Mộc Bạch buồn bực đồng thời vừa lúc nhìn đến Mã Hồng Tuấn ở một bên cười trộm, nhất thời tức giận mà nói: “Mập mạp chết tiệt, ngươi cười cái gì. Danh sách việc làm xấu xa của ngươi… ” Hắn mới vừa nói tới đây, nhất thời nhìn đến Mã Hồng Tuấn bằng ánh mắt muốn giết người, cười hắc hắc, đem nửa câu sau nuốt trở lại.

Bạch Trầm Hương có chút nghi hoặc mà nhìn Đái Mộc Bạch, rồi nhìn nhìn lại Mã Hồng Tuấn, “Hắn có danh sách việc làm xấu như thế nào vậy?

Đái Mộc Bạch nhìn thoáng qua hướng mập mạp trợn mắt nhìn, ho khan một tiếng, không chút ngượng ngùng nói: “Không có gì, không có gì, đều là những việc khi còn trẻ quá mức lông bông thôi ấy mà. Ngươi quay đầu lại tự mình hỏi hắn đi.

Trong khoảng thời gian từ nửa tháng tới bây giờ. Đường Tam sinh tử không rõ, những người còn lại sinh tử có nhau. Đái Mộc Bạch, Chu Trúc Thanh trọng thương, trong mọi người thì Mã Hồng Tuấn mạnh nhất vì mọi người mà chiến đấu. Nhất là trong đoạn thời gian lênh đênh trên biển. Mập mạp một mình gánh vác tất cả, đối với Bạch Trầm Hương lại hết sức bảo hộ. Mọi người trong lúc sinh tử là lúc khắc cốt ghi tâm, cho nên làm sao mà Bạch Trầm Hương không động lòng đây. Hơn nữa mọi người đều đã ghép thành đôi, ít nhất ở trong lòng nàng, hiện tại mập mạp cũng tính là một nam nhân mình có thể dựa dẫm. Nàng đối mọi sự tình liên quan đến mập mạp đều rất chú ý.

Nhìn thấy ánh mắt Bạch Trầm Hương hướng về phía mình, Mã Hồng Tuấn vội vàng thu liễm thần sắc, hướng Đường Tam nói: “Tam ca, Tử Trân Châu nói trong phiến hải vực này có Ma Hồn Bạch Sa, chúng ta làm thế nào mà vượt qua đây? Nếu thực sự đụng phải mấy trăm hải hồn thú cường đại này thì muốn vượt qua vùng biển này thật sự là khó vô cùng!

Đường Tam tự nhiên biết Mã Hồng Tuấn đang lảng tránh sang chuyện khác, hắn đương nhiên sẽ không vạch trần hỏa huynh đệ của mình, vội vàng tiếp lời nói:”Trước tiên chúng ta không nên vội. Nên thử dùng Long Uyên Đĩnh xem.

Vừa nói, tay hắn thò vào trong Nhị thập dạ minh nguyệt kiều, lấy ra Long Uyên Đĩnh lúc trước đấu giá được tại phòng đấu giá hội, cùng với một đạo hồn lực rót vào trong đó, Long Uyên Đĩnh nhất thời hóa thành một đạo lưu quang lướt qua, rơi xuống trên mặt biển. Con thuyền nhanh chóng nở to ra, trong chớp mắt đã biến thành một thuyền đặc biệt dài chừng mười hai thước.

Long Uyên Đĩnh toàn bộ là ánh sáng trong suốt, giống như là dùng thủy tinh không màu tạo thành, ở mặt ngoài mang theo một tầng vầng sáng màu trắng nhàn nhạt, rơi vào trong biển thế nhưng không có phát ra một tia thanh âm, vị trí đầu thuyền là một bộ dáng giống vòi hoa sen, đuôi quả thật giống đuoi cá, hai sườn là bốn cánh giống như vảy cá. Toàn thân là một màu trắng ngà, giống như ngọc thạch nhưng kì lạ nhất là, Long Uyên Đĩnh bản thân phong kín, phía trên khoang thuyên này cửa mở ra, lộ ra ở bên trong tổng cộng có mười hai chỗ ngồi. Bên trong nó, ngoại trừ trước mặt cùng phía sau cùng có bốn chỗ ngồi, hơn nữa mỗi một chỗ ngồi chỉ ngồi được một người.

Hai bên bố trí thật kì lạ, Đường Tam quen thuộc chế tạo ám khí biết, cả con thuyên chế tạo thế này, đây là cách tạo hình giảm thiểu lực cản nhất.

Dưới sự dẫn dắt của Đường Tam, mọi người nhẹ nhàng xuống thuyền, đứng ở trên thuyền, Long Uyên Đĩnh thậm chí không chao đảo chút nào khi họ nhẩ xuống, thật sự mười phần vững vàng. Đường Tam sớm thông qua hồn lực hiểu rõ ràng cách thức vận hành con thuyền. Tám người bọn họ ngồi trên tám vị trí trọng yếu. Bàn tay Đường Tam nâng lên phía trước trên thủy tinh cầu ấn một cái, rồi rót vào đó một cỗ hồn lực. Phía trên khoang thuyền chợt đóng lại. Ngăn cách không khí cùng âm thanh với bên ngoài.

Long Uyên Đĩnh ước chừng đã gần một nửa thể tích ngập trong nước, cúi đầu nhìn xuống, có thể nhìn thấy cả một thế giới biển cả kì lạ. Cảnh vật quay quang ba trăm sáu mươi độ đều nhìn thấy rất rõ ràng, mỗi một chỗ đều không có góc chết. Đường Tam đứng dậy xoay người, hắn ngồi vào vị trí bánh lái của Long Uyên Đĩnh. Thông qua vật này mới có thể tiến hành các thao tác điều khiển Long Uyên Đĩnh.

Đường Tam nói: “Trước hết chúng ta nên thử điều khiển Long Uyên Đĩnh. ” Vừa nói, tinh thần lực của hắn đã tập trung trên Long Uyên Đĩnh, dưới hồn lực thúc dục, Long Uyên Đĩnh lặng lẽ trầm xuống, không có tiến vào bên trong lòng đại hải. Dựa theo Đường Tam chỉ điểm, ngoại trừ Tiểu Vũ ra sáu người còn lại đều được hắn dậy cách vận hành trọng yếu. Bên ngoài hai bên sườn thân tàu tám cánh tựa như vây cá nhất thời chuyển động.

Sưu một tiếng, Long Uyên Đĩnh ở trong biển phá nước mà lướt đi, làm mọi người giật mình chính là mái chèo của thuyền, lần này ít nhất nó làm cho thuyền nhảy vọt đi một khoảng ngoài hai mươi thước. Chẳng qua mọi người dùng sức cũng không đều, nhảy lên là lệch đi ra ngoài, nhưng thông qua chỗ ngồi cuối cùng trong biển, điều khiển thay đổi đầu thuyền, mọi người dưới lực ly tâm tác dụng thân thể hơi lệch một tý. Nhưng mà, trong ánh mắt mọi người cũng đều sáng lên.

Thật nhanh.

Cái này thật đáng tiền.

Tốc độ long uyên đĩnh thật sự ngoài sức tưởng tượng của mọi người, bọn họ đều cảm giác được rõ ràng, chính mình dung lực không lớn để di chuyển mái chèo, thế nhưng cánh này giống như lực lượng vây cá lại đong đưa sinh ra lực đẩy thạt mạnh.

Đường Tam trầm mặc suy tư một lát, sau đó nói: “Gấp ba. Hồn đạo khí này không biết là thông qua phương pháp đặc thù gì, làm tác dụng của mái chèo này dưới lực phát động gấp ba lần người truyền vào. Hơn nữa, lướt về phía trước thì, mặt sau đuôi thuyền kia giống như đuôi cá lại tùy theo đong đưa sinh ra lực lượng đẩy mạnh. Ta vừa rồi thử nghiệm một chút, cái đuôi cá kia lực lượng đẩy mạnh là thông qua nơi này do ta khống chế, rót vào hồn lực càng mạnh, sinh ra lực đẩy mạnh lại càng lớn. mái chèo của mọi người cũng giống vậy, dùng lực càng lớn, nó lướt tiến về phía trước càng nhanh. “

Tất cả mọi người đều là người trẻ tuổi, đối với sự vật mới mẻ thì mỗi người có mức độ tò mò cùng thú vị bất đồng. Dưới chỉ dẫn của Đường Tam, mọi người bắt đầu thực hiện các thao tác luyện tập đối với Long Uyên Đĩnh.

Quả nhiên giống như lời Đường Tam nói vậy, trước mặt mọi người đem hồn lực rót vào cán chèo trong tay, tốc độ của Long Uyên Đĩnh lại đạt tới một trình độ cực kỳ kinh người. Khi lần đầu tiên thí nghiệm, cả thân tầu thậm chí bởi vì hai sườn lực lượng không quân bình mà cuộn lại. Bất quá đảo lộn mấy vòng sau đó nó sẽ tự khôi phục sự vận hành như bình thường. Thập phần kỳ dị.

Sử Lai Khắc Thất Quái ở cùng chỗ với nhau nhiều năm như vậy cho nên phối hợp vô cùng ăn ý, ước chừng một canh giờ, bọn họ đã cơ bản nắm rõ phương pháp thao tác Long Uyên Đĩnh, cũng có thể khống chế tương đối ổn định Long Uyên Đĩnh. Long Uyên Đĩnh dài đến hơn hai mươi thước dưới sự đồng tâm thao tác của mọi người, tựa như nhân ngư du lịch trong biển sâu.

Thuận lợi nhìn thấy cảnh sắc xung quanh, tất cả mọi người có chút cảm giác mê say, nhất là mấy nữ hài tử.

Không có chân chính chui vào sâu trong biển, vĩnh viễn cũng vô pháp hiểu được cảnh vật nơi đó như thế nào. Màu lam trong nước biển, các loại nhan sắc đá ngầm, san hô, các loại cá. Còn có một ít sinh vật căn bản họ không hề biết tới. Sắc thái rực rỡ huyễn lệ vô cùng.

Phiến hải vực này nước biển cũng không tính là sâu, chỉ có độ sâu khoảng hai trăm thước. Hướng xuống phía đá ngầm lại giống như núi non giống như bãi đất nhấp nhô. Một canh giờ đi qua, Đường Tam liền thao túng Long Uyên Đĩnh trồi lên mặt nước.

Chọn tập
Bình luận