Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Đấu La Đại Lục

Chương 450: Trở về Hạo Thiên Tông

Tác giả: Đường Gia Tam Thiếu
Chọn tập

Dịch giả: ngduchuan

Biên Dịch: A Lá

Lúc đầu, khi Đường Tam đưa Thần Tượng Lâu Cao cùng một số lượng lớn kim loại quý hiếm đến Hạo Thiên Tông, cách điều chế độc dược cũng được hắn để lại đó. Hắn đã sớm làm thí nghiệm, thuốc nổ ở thế giới này hoàn toàn có khả năng bào chế được. Bởi vậy, Lâu Cao không chỉ là muốn chế tạo Bạo Vũ Lê Hoa Châm, mà còn muốn chế tạo ám khí bài danh đệ nhất của Đường Môn: Phật Nộ Đường Liên, loại ám khí kinh khủng mà kiếp trước Đường Tam đã dành rất nhiều thời gian, công sức nghiên cứu.

Xét tương đối mà nói chế tạo Phật Nộ Đường Liên còn khó hơn chế tạo Bạo Vũ Lê Hoa Châm. Bởi vì điều phối thuốc nổ cùng chú tạo đều vô cùng khó khăn. Nhưng dù sao Đường Tam cũng đã từng chế tạo thành công Phật Nộ Đường Liên, bởi vậy hắn để lại cho Lâu Cao bản vẽ cực kì tinh chuẩn, tinh chuẩn tới từng chi tiết. Từ góc độ đó mà nói, chế tạo Bạo Vũ Lê Hoa Châm ngược lại còn khó khăn hơn một chút.

Trải qua năm năm thời gian, Đường Tam cũng không dám khẳng định Lâu Cao có thể chế tạo thành công hai món tuyệt thế ám khí đó hay không, nhưng nghĩ đến có bá phụ hắn phụ trợ, việc rèn hẳn là không có vấn đề gì.

Hạo Thiên Tông ở phía đông Thiên Đấu Thành, cách khoảng ba trăm dặm. Xa xa một nhà bốn người Đường Tam đã thấy được khói bếp bốc lên từ tiểu sơn thôn kia.

Đường Hạo lúc đầu mặc dù cho Đường Tam bản đồ nơi này nhưng bản đồ đó lại do Đường Nguyệt Hoa – cô cô của Đường Tam đưa cho hắn. Chính bản thân hắn cũng chưa từng tới nơi đây. Trong mắt Đường Hạo rõ ràng hiện lên một tia lãnh quang.

Không lâu trước đây Hạo Thiên Tông vẫn là thiên hạ đệ nhất tông môn, lúc này tại thành ra bộ dáng như thế này, thậm chí phải lấy một sơn thôn lụi bại như vậy làm nơi đặt tông môn. Có thể hiểu được tâm tình lúc này của phong hào Hạo Thiên Đấu La Đường Hạo.

Bất chợt, bàn tay trái đang nắm chặt của hắn lại bị một bàn tay mềm mại bắt lấy. Đường Hạo quay đầu nhìn lại chỉ thấy thê tử đang ôn nhu nhìn mình. A Ngân nhẹ giọng nói:

– Đừng suy nghĩ quá, hai cha con chàng đã trở về, Hạo Thiên Tông nhất định tái hiện huy hoàng năm xưa.

Nhìn thê tử, nét mặt Đường Hạo trở lên nhu hòa rất nhiều. Cầm lấy bàn tay A Ngân, gật đầu:

– Yên tâm, ta không có việc gì. Rốt cuộc trở về trong lòng không khỏi cảm thán mà thôi.

Đường Tam nhìn hình dáng tàn tạ không trọn vẹn của phụ thân không nhịn được nói:

– Ba, Hạo Thiên Tông nếu không chịu dung nạp chúng ta, chờ người cầm lại hồn cốt, chúng ta đi là được.

Đường Hạo sắc mặt nghiêm lại, trầm giọng quát:

– Câm miệng, Tiểu Tam, ngươi phải nhớ kĩ. Chúng ta đều là phần tử trong tông môn. Võ hồn chúng ta sử dụng là võ hồn truyền thừa Hạo Thiên Chuy. Bất luận lúc nào, ngươi cũng là một đệ tử Hạo Thiên Tông.

Tuy chỉ còn một tay, một chân nhưng khi nổi giận, uy nghiêm của Đường Hạo vẫn như trước.

– Dạ.

Đường Tam vội vã đáp ứng một tiếng. Chẳng qua trong lòng hắn lúc này lại không có hảo cảm gì đối với Hạo Thiên Tông.

Nhìn sơn thôn phía sau ngọn núi, Đường Tam trong lòng thầm nghĩ nếu như hết thảy thuận lợi thì không sao. Nhưng nếu mấy vị trưởng lão dám gây bất lợi cho phụ thân, đừng trách hắn hạ thủ bất lưu tình.

Đúng lúc này Đường Tam bắt gặp ánh mắt của mẫu thân, trong ánh mắt đó Đường Tam thấy được sự ủng hộ của mẫu thân.

Đường Hạo vì hồi báo tông môn, tự đoạn hai chi, nhưng Hạo Thiên Tông nhiều năm qua chưa từng ủng hộ Đường Hạo. Điều này cũng làm cho A Ngân không có hảo cảm đối với Hạo Thiên Tông. Thậm chí còn có một tia ác cảm, tự nhiên nàng sẽ ủng hộ con trai.

Có mẫu thân ủng hộ, Đường Tam nhất thời cảm thấy khoan khoái. Bất luận tình cảm phụ thân dành cho tông môn là cố chấp như thế nào, nhưng trong lòng phụ thân hắn ảnh hưởng của mẫu thân hắn tuyệt không kém. Tới thời khắc mấu chốt, lời nói của mẫu thân sẽ có tác dụng không nhỏ.

Trong khi nói chuyện bọn họ đã đi tới cửa thôn. Một vài thôn phu đã nhìn thấy bọn họ. Mặc dù Đường Tam đã từng tới đây nhưng số người gặp hắn cũng không nhiều, hơn nữa ở đây toàn là ngoại nhân đệ tử. Thấy bốn người đi đến, vài người thôn phu tiến lên ngăn lại.

– Xin hãy rời khỏi nơi này. Nơi đây không chào đón người ngoài.

Một thôn phu lãnh đạm nói.

Đường Tam nhíu mày:

– Lời nói y như lần trước, một tia thiện ý đều không có. Vừa nói hắn vừa phóng xuất võ hồn Hạo Thiên Chuy.

Hắc quang chưa xuất hiện, áp lực từ chỗ cánh tay trái của Đường Tam đã như mây đen che kín đầu bọn họ. Hạo Thiên Chuy hiện ra, nhưng không phải như lúc trước không có hồn hoàn nào. Thân chuy thật lớn, đen thui, trông còn uy mãnh hơn cả Hải Thần tam xoa kích, đầu chuy to gấp đôi trước đây, cán chuy cũng dài đến hai thước. Bộ dáng hiện tại không phải là một thanh chú tạo chuy mà là một thanh chiến chuy uy mãnh.

Những hoa văn đen trên thân chuy lưu chuyển, nhất là những hoa văn Sát Thần lĩnh vực, trông như có một tầng ánh sáng huyết sắc, trong khí phách đó ẩn hàm sát khí mãnh liệt giống như thực chất nhanh chóng khuyếch tán ra.

Một đỏ, hai đen, ba cái hồn hoàn chỉnh tề xếp hàng trên thân Hạo Thiên Chuy, quang mang như chìm vào thân chuy, nhưng lại tỏa ra áp lực tràn ngập. (chả biết sao cái võ hồn này lại có một cái màu đỏ nữa 0.0).

Mấy tên thôn phu đang ngăn phía trước đồng thời đại biến, hoảng sợ không ngừng lui về phía sau, một mực lui tới tận cửa thôn mới miễn cưỡng đứng lại được. Họ chăm chú nhìn vào Hạo Thiên Chuy trong tay Đường Tam kinh hãi không nói lên lời.

Đường Tam thản nhiên nói:

– Nhanh đi hồi báo cho tông môn, thông báo cha con Đường Hạo, Đường Tam mang theo gia quyến trở về.

Vài tên thôn dân nhìn nhau, vội vã hướng trong thôn chạy đi.

Lúc này, Đường Hạo có vẻ đăm chiêu nghĩ đến cái gì. Chau mày, A Ngân thì vẻ mặt lạnh nhạt đứng ở bên cạnh hắn, kéo lấy cánh tay cụt của chồng (cụt thì lấy gì mà kéo đây), thỉnh thoảng lại nhìn con trai. Mỗi khi nhìn đến hình ảnh người con trai con lớn anh tuấn, trong mắt lại hiện lên nét cười. Sinh được đứa con như thế, bậc cha mẹ nào không mãn nguyện chứ.

Trạm canh của Hạo Thiên Tông tại thôn nhỏ này cũng có lưu lại trực hệ đệ tử. Các thôn dân vì quá mức giật mình bởi Hạo Thiên Chuy trong tay Đường Tam mà quên cả dẫn họ vào trong thôn. Sau đó không lâu một người bước từ trong số dân đi ra.

Người này lại là người quen của Đường Tam. Hắn vẫn mặc trang phục màu xám quen thuộc. Chính là người cùng với Đường Long đón tiếp hắn khi hắn lần đầu đến Hạo Thiên Tông, Đường Tam còn nhớ rõ tên của hắn là Đường Ngọc – đệ tử trực hệ đời thứ ba.

Đường Ngọc nhìn thấy Đường Tam, rõ ràng thở phào nhẹ nhõm:

– Đúng là ngươi a! Ta còn tưởng tên ngoại môn đệ tử này hù ta chứ. Đường Tam, hoan nghênh trở về. Bọn hắn vừa nói nhị thúc cũng trở về cùng ngươi, đúng không?

Ánh mắt Đường Tam ảm đạm, Đường Ngọc rõ ràng là nhìn thấy phụ thân. Chỉ là không nhận ra được thân thể không trọn vẹn của người. Tự nhiên oán khí về Hạo Thiên Tông trong lòng Đường Tam lại tăng vài phần. Hắn trầm giọng:

– Cha ta ở đây.

Đường Ngọc là đệ tử Hạo Thiên Tông, không phải người bình thường, lập tức nhận ra được biến hóa trong ánh mắt Đường Tam. Lập tức ánh mắt Đường Ngọc lại dừng lại trên người Đường Hạo, nhưng khi nhìn thấy thân thể tàn tạ, cụt một tay, một chân của Đường Hạo, hắn không khỏi giật mình. Bất quá hắn cũng xem như là thông minh, phản ứng rất nhanh, vội vã tiến lên hai bước khom người hành lễ:

– Vãn bối Đường Ngọc, ra mắt nhị thúc.

Thật ra Đường Hạo tại Hạo Thiên Tông đời thứ hai không phải bài danh lão nhị, nhưng là hắn cùng với Đường Khiếu là hai người con trai của tông chủ đời trước. Vì vậy mới được lớp đệ tử đời thứ ba gọi một tiếng nhị thúc.

Đường Hạo phất phất tay, nói:

– Không cần đa lễ. Ta là tội nhân của tông môn, từ 20 năm trước đã không được tính là người trong Hạo Thiên Tông.

Đường Tam trầm giọng nói:

– Đường Ngọc đại ca. Phiền toái ngươi dẫn đường. Chúng ta muốn lên tông môn.

Nghe Đường Tam nói như thế. Đường Ngọc nhất thời lộ vẻ khó xử, cười khổ nói:

– Huynh đệ, ngươi lên tông môn tự nhiên là không có vấn đề. Chỉ là, ngươi cũng biết, chúng ta tông môn hiện tại phong bế, không tiếp đãi ngoại nhân, hơn nữa, thân phận của nhị thúc lại mẫn cảm, ngươi thật không nên làm ta khó xử.

Đường Tam cả giận nói:

– Cái gì gọi là ngoại nhân? Cha ta chính là con trai của cố tông chủ, Phong Hào Hạo Thiên. Đây là mẫu thân cùng thê tử của ta. Ai là ngoại nhân?

– Cái này…

Đường Ngọc xấu hổ nói:

– Đường Tam. Cái này ta thật sự không làm chủ được, ngươi xem như thế này được không. Ngươi theo ta lên tông môn, nói rõ với tông chủ cùng các vị trưởng lão. Sau đó tái thỉnh nhị thúc cùng gia quyến lên núi.

Đường Tam trong lòng vừa động, ánh mắt nhìn về phía mẫu thân. Thần sắc đột nhiên trở nên bình tĩnh trở lại, hướng Đường Ngọc gật đầu, nói:

– Như vậy cũng được, chúng ta như vậy đi thôi.

Vừa nói, hắn đi tới trước người phụ thân:

– Ba, chúng ta cũng không nên làm hắn khó xử. hắn quả thật không làm chủ được. Con lên núi trước, sau đó đón người cùng mẫu thân sau. Tiểu Vũ nàng cũng ở đây chờ ta.

Tiểu Vũ nhu thuận gật đầu. Đường Tam xoay người muốn đi, khi hắn đang quay người lại, bất ngờ bị một bàn tay to lớn vỗ vào bả vai.

Đường Tam một lần nữa quay đầu, chỉ thấy ánh mắt sáng quắc của phụ thân đang nhìn mình. ánh mắt phụ tử gặp nhau. Trong nháy mắt Đường Tam biết phụ thân đã biết ý định của mình, trong lòng thầm than. Quả là không ai hiểu con bằng cha mẹ. Chính mình đã cố gắng che dấu nhưng vẫn bị phụ thân nhìn thấy.

Đường Hạo nhìn chăm chú vào mắt Đường Tam:

– Tiểu Tam, chú ý đúng mực. Đi đi, chúng ta ở đây đợi ngươi.

Trong ánh mắt Đường Tam toát lên một vẻ kinh ngạc, mặc dù phụ thân nhắc nhở mình, nhưng trong giọng nói lại bao hàm một chút ý nghĩa đặc thù. Cũng không phải là phản đối hoàn toàn. Từ đó có thể nhìn ra phụ thân cũng có một chút bất mãn với tông môn. Đương nhiên, đây là bởi vì phụ thân luôn đặt tông môn ở trong tim, lại có chút nóng lòng quay về tông môn bái tế tổ phụ.

Đường Tam hướng phụ thân gật đầu, xoay người đi theo Đường Ngọc.

Xuyên qua thôn, đi tới vách núi dựng đứng trước mặt, Đường Ngọc cũng không bắt chuyện với Đường Tam, nhảy lên, cứ cách mười thước lại điểm chân vào một chỗ lõm để mượn lực, hướng đỉnh núi phóng lên.

Đường Tam cười lạnh nhạt. Lần này, hắn không có như khuôn phép lần trước, thân hình hắn chỉ hơi nhoáng lên, quang ảnh lóe ra, đã đến đỉnh núi. Tu vi của hắn đã vượt qua chín muơi cấp, chính là cường giả cấp bậc Phong Hào Đấu La. Những kĩ năng của hồn cốt mười vạn năm đều được phát huy hoàn toàn. Kĩ năng phi hành của hồn cốt chân phải Lam Ngân Hoàng của hắn bây giờ còn nhanh hơn cả chim bay.

Khi Đường Ngọc lên tới đỉnh núi thì đã thấy Đường Tam đang đứng đợi ở đó. Hắn dụi dụi mắt, không hiểu Đường Tam đi lên đỉnh núi như thế nào?

– Chúng ta tăng tốc một chút đi, đừng để phụ thân ta sốt ruột.

Nói rồi Đường Tam đưa tay tóm lấy vai Đường Ngọc.

Thân là đệ tử Hạo Thiên Tông, thực lực của Đường Ngọc đương nhiên bất phàm. Theo phản xạ lui nhanh về phía sau, tránh khỏi tầm tay của Đường Tam. Nhưng bàn tay Đường Tam dường như có một hấp lực vô hình vậy, không thể tránh ra được. Đường Ngọc chỉ cảm thấy bả vai tê rần, hồn lực trong cơ thể bị hạn chế. Một khắc sau hắn đã cảm thấy thân thể hai người như cưỡi mây lướt gió, bay vút lên.

Đường Tam đúng là đang mang theo hắn mà bay vút lên. Đường Ngọc chỉ cảm thấy những trận gió núi lạnh thấu xương không ngừng xẹt qua cùng với tiếng gió rít bén nhọn bên tai. Nhưng hắn lại thấy trong nội thể không hề lạnh chút nào, ngược lại cả cơ thể như đắm chìm trong làn nước ấm, thoải mái ấm áp vô cùng.

Nhưng không đợi Đường Ngọc hưởng thụ cảm giác này, cả thân thể chợt rung động, nhìn lại đã thấy mình đang đứng vững vàng trên mặt đất. Thân thể cũng không bị Đường Tam khống chế nữa.

Đường Tam buông bả vai Đường Ngọc ra, mỉm cười:

– Đừng trách ta a, ta chỉ muốn nhanh nhanh một chút thôi.

Đường Ngọc lúc này mới khôi phục lại bình tĩnh. Không ngờ chỉ sau mấy lần hô hấp đã lên tới ngọn núi chính của Hạo Thiên Tông.

Đường Ngọc nhìn ánh mắt Đường Tam, bất đắc dĩ lắc đầu:

– Đường Tam, lần nầy ngươi trở về, lại càng trở lên lợi hại. Nhưng ta cảm thấy tâm tình của ngươi thật không tốt a. Đối với các trưởng lão nên giữ ý một chút, tâm tính bọn họ hẳn là ngươi cũng biết, không tốt lắm đâu.

Đường Tam cười lạnh nhạt:

– Đa tạ đã nhắc nhở, ta sẽ chú ý.

Trong lòng thầm nghĩ:

– Ta biểu hiện rõ ràng thế ư? Ngay cả Đường Ngọc cũng nhìn thấy mình bất thiện. Hừ, thiện hay là bất thiện, vẫn là dựa vào lựa chọn của tông môn.

Đương Ngọc nhìn qua cây Hải Thần Tam Xoa Kích cổ quái trong tay Đường Tam, nói:

– Đi thôi, chúng ta qua bên kia.

Pháo đài đá kiên cố của Hạo Thiên Tông lại một lần nữa xuất hiện trước mặt Đường Tam. Đường Tam hít một hơi thật sâu, miễn cưỡng đè nén tâm tình oán giận của mình, cố để cho tâm tình ôn hòa hơn một chút. Hắn lần này trở về là muốn làm rất nhiều chuyện, đương nhiên có thể giải quyết trong hòa bình là tốt nhất. Như vậy phụ thân càng dễ dàng được tông môn chấp nhận, bất luận tình cảm của phụ thân dành cho Hạo Thiên Tông vẫn là rất lớn như cũ.

Hai gã thanh niên canh giữ đại môn nhìn thấy Đường Tam không khỏi ngạc nhiên. Năm đó tại Hạo Thiên Tông, Đường Tam đại triển thần uy, đả bại Thất trưởng lão Phong Hào Đấu La dùng bốn thành công lực, đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng bọn họ.

Tuy Đường Long, Đường Hổ vẫn đứng đầu lớp đệ tử đời thứ ba, thứ tư của Hạo Thiên Tông, nhưng trong lòng rất nhiều đệ tử Đường Tam mới là tuổi trẻ đệ nhất nhân.

Cho nên bọn họ không hề có chút nào ngăn trở Đường Tam. Ánh mắt vẫn mang theo vài phần ngưỡng mộ, lui qua một bên.

Sau khi vào bên trong, Đường Ngọc nói:

– Trước tiên ta mang huynh vào sảnh đường, rồi sẽ đi thông báo cho tông chủ.

Đường Tam gật đầu:

– Như vậy làm phiền huynh rồi.

Đường Ngọc cười, nói:

– Huynh đệ một nhà, đừng khách khí a. Ta cũng là rất bội phục thực lực của huynh a, lúc nào có cơ hội cũng làm phiền huynh chỉ điểm qua một chút a.

Đường Tam mỉm cười gật đầu. Đường Ngọc sau khi dẫn hắn vào sảnh đường liền xoay người đi bẩm báo.

Sảnh đường rất lớn, hoàn toàn có thể chứa được hơn năm chục người cùng nghị sự. Đường Tam lúc này không khỏi đắm chìm trong ân ân oán oán của phụ thân cùng tông môn.

Chuyện năm đó, đúng là phụ thân đã gây nguy hiểm cho tông môn. Nhưng từ góc độ khác nhìn vào, phụ thân thật sự sai sao? Bảo vệ thê tử là sai ư? Chẳng phải chỉ là Võ Hồn Điện muốn trút giận lên Hạo Thiên Tông sao? Trước đây Đường Tam cũng cho rằng phụ thân mang tai nạn đến cho tông môn, cũng cho rằng không thể đổ trách nhiệm của phụ thân lên người khác. Nhưng mấy năm nay, trải qua nhiều lần tranh đấu cùng Võ Hồn Điện, hắn đã hiểu được rằng dù không có chuyện đó, Võ Hồn Điện cũng sẽ không bỏ qua cho Hạo Thiên Tông.

Mà khi đó tông môn đã không lựa chọn nghênh địch mà lại lựa chọn thối lui. Võ Hồn Điện cố nhiên thực lực cường đại nhưng theo lời bốn vị tộc trưởng tứ tông, năm đó cũng là thời kì cường thịnh của Hạo Thiên Tông. Nếu như họ liên hợp Lam Điện Bá Vương Long gia tộc cùng Thất Bảo Lưu Ly Tông lại, chưa chắc đã thua Võ Hồn Điện. Nếu như vậy cũng không dẫn đến tình cảnh như bây giờ.

Từng là thượng tam tông của thất đại tông môn nhưng hiện nay, một bị diệt vong, một bị suy tàn, một thì thoái ẩn. Trách nhiệm này thật không thể đổ lên ai khác ngoài Hạo Thiên Tông. Làm thiên hạ đệ nhất tông môn nhưng lại vì lợi ích của tông môn mà nhượng bộ thối lui, làm cho Võ Hồn Điện không còn vật cản, càng lớn mạnh, để ngày hôm nay mới sinh ra Võ Hồn đế quốc, khinh thị hai đại đế quốc Thiên Đấu, Tinh La.

Từ góc độ này mà xem, lúc trước phụ thân làm sai cái gì chứ? Tông môn tuyên bố chấm dứt quan hệ với phụ thân, vẫn chọn con đường tránh lui. Các trưởng lão kia làm sai lại đổ hết tội lỗi lên phụ thân sao? Hai mưoi năm lăm qua đi, phụ thân vẫn sống trong uất ức, cuối cùng chọn con đường tự hủy thân thể để báo đáp ơn nuôi dưỡng của tông môn.

Nghĩ tới đây, Đường Tam không khỏi nắm chặt tay. Phụ thân không sai, tông môn mới sai. Ý nghĩ này cứ thế tràn ngập trong đầu hắn.

Đang lúc suy tư, đột nhiên có tiếng kêu kinh ngạc vang lên,

– Là ngươi, ngươi đã trở về?

Đường Tam ngẩng đầu nhìn lại, đúng là một người quen, kẻ nổi trội trong thế hệ đệ tử đời thứ ba, cạnh tranh vị trí số một của đời thứ ba cùng Đường Long, chính là Đường Hổ. Đường Hổ đang chăm chú nhìn Đường Tam.

Nhiều năm không thấy, hơi thở Đường Hổ càng thêm trầm ổn, chân tướng là một con mãnh hổ đã hoàn toàn nội liễm khí thế. Mỗi cử chỉ giơ tay nhấc chân đều tỏ vẻ cực kì trầm ổn. Ánh mắt lộ tinh quang, vẻ ngạc nhiên chỉ chợt lóe qua mà thôi. Nhưng ở sâu bên trong lại có vẻ gì đó địch ý.

Đường Tam còn nhớ kĩ nhi nữ của hắn, tiểu nữ nhi Điềm Điềm kia. Mấy năm qua đi, tiểu nha đầu kia chắc là trở thành đại cô nương rồi.

– Ngươi ổn chứ Đường Hổ đại ca.

Đường Tam đứng lên, lễ phép không thể bỏ qua, Đường Tam vốn vẫn rất coi trọng đạo hiếu.

Đường Hổ đi vào phòng khách, nói:

– Ngươi trở về lúc nào vậy?

Đường Tam nói:

– Vừa mới đến.

Đường Hổ gật đầu, nói:

– Có cơ hội, chúng ta lại luận bàn một chút.

Đường Tam cũng không khiêm nhượng:

– Hảo. Tùy thời cung kính chờ đợi.

Đường Hổ không cần phải nhiều lời nữa. Khi hắn chuẩn bị đi ra khỏi phòng khách, tiếng bước chân lại truyền đến, ở giữa Đường Ngọc, Đường Long, tông chủ Hạo Thiên Tông Đường Khiếu đã đi đến. Khi nhìn thấy Đường Hổ cũng ở đó, không khỏi có chút ngoài ý muốn, nhưng hắn cũng không để ý đến Đường Hổ:

– Tiểu Tam. Ngươi rốt cuộc đã trở về.

Đường Tam vội vã tiến lên vài bước, quỳ một gối xuống:

– Đại bá, làm cho bá phải lo lắng.

Đường Khiếu kéo hắn dậy:

– Người một nhà, không cần đa lễ như vậy, ngươi vừa từ Hải Thần Đảo trở về ư?

Nghe được ba chữ Hải Thần đảo, bất luận là Đường Long, hay Đường Hổ đều bộc phát ra hai đạo tinh quang, rồi lại liếc qua nhau, tinh quang va chạm, không có ý nhường nhịn. Hiển nhiên nhiều năm qua bọn họ cũng không có đình chỉ cạnh tranh ngôi vị số một trong thế hệ trẻ.

Đường Tam đối với Đường Khiếu không có ý phải dấu diếm, lúc trước Đường Khiếu cũng chỉ điểm về Hải Thần đảo cho hắn:

– Vâng, cháu mới từ Hải Thần Đảo trở về. Đại bá sao người phải tự mình qua đây, cứ cho gọi cháu là được mà.

Đường Khiếu cười ha hả:

– Không phải là ta cao hứng vì ngươi đã trở về sao? Trở về là tốt rồi, tốt rồi.

Đường Tam hỏi:

– Đại bá, cháu lần này trở về là hy vọng có thể tế bái tổ phụ. Cha cháu, người cũng tới.

Đường Khiếu đang tươi cười, nghe xong những lời này của Đường Tam, thần sắc nhất thời ngưng trọng, bắt lấy bả vai Đường Tam:

– Ngươi nói cái gì? Hạo đệ, hắn cũng trở về cùng ngươi?

Nét mặt Đường Khiếu rõ ràng trở nên kích động, đứng nhìn Đường Tam, vành mắt đỏ lên, tâm tình kích động.

Đường Tam nói:

– Đúng vậy. Đại bá, cha cháu lần này trở về hi vọng có thể nhận lại tổ tông, tế bái tổ phụ.

Đường Khiếu hít một hơi thật sâu, cố gắng áp chế tâm tình của mình:

– Tiểu Tam, ngươi còn nhớ rõ những yêu cầu của mấy vị trưởng lão năm đó chứ?

Đường Tam gật đầu nói:

– Cháu đương nhiên nhớ kĩ. Ba sự kiện, thứ nhất tu luyện đến cảnh giới Hồn Đấu La, thứ hai đạt được một cái hồn hoàn mười vạn năm, thứ ba đánh chết một gã Phong Hào Đấu La của Võ Hồn Điện.

Đường Khiếu nói:

– Nói như vậy, ngươi đã…

Đường Tam lần nữa gật đầu:

– Tất nhiên, đại bá, cha cháu còn đang chờ ngoài núi. Đại bá có thể triệu kiến các vị trưởng lão được không? Đại bá cũng biết cha cháu đã tự đoạn hai chi, cháu không muốn người phải chờ lâu.

Đường Khiếu bị Đường Tam làm cho chấn động, có chút ngớ ngẩn. Bên cạnh Đường Long, Đường Hổ, Đường Ngọc lại càng giật mình nhìn Đường Tam, mắt chữ A mồm chữ O. Theo lời nói của Đường Tam hiển nhiên hắn đã vượt qua cảnh giới Hồn Đấu La. Hắn mới bao nhiêu tuổi? Hai mươi lăm, hai mươi sáu? Hồn Đấu La? Có thể như vậy ư?

Đường Khiếu nhìn Đường Tam từ trên xuống dưới, hắn lại càng kinh ngạc phát hiện, chính mình cũng nhìn không thấu được đứa cháu này, trầm giọng nói:

– Tiểu Tam, việc này không phải trò đùa. Ngươi cũng biết năm đó cha ngươi đã mang tai họa như thế nào đến cho tông môn, chuyện này không thể đùa đâu. Mới chưa đến mười năm mà ngươi nói đã hoàn thành ba sự kiện đó ư? Chi bằng cứ để ta đi gặp mặt cha ngươi trước đã.

Đường Tam nhíu mày:

– Đại bá, năm đó thực sự cha cháu đã sai sao? Coi như không có chuyện kia, liệu Võ Hồn Điện có bỏ qua cho Hạo Thiên Tông chúng ta không?

Đường Khiếu sửng sốt, nhất thời tức giận mắng:

– Tiểu Tam, ngươi có biết ngươi đang nói cái gì không? Tuy cha ngươi là thân đệ của ta nhưng ta cũng không thể bao che. Nếu như hắn không có đánh chết Giáo Hoàng đời trước, liệu Võ Hồn Điện có dễ dàng hướng chúng ta mà động võ không? Mọi chuyện đã được quyết định, ra lệnh trục xuất cha ngươi chính là lệnh của tổ phụ ngươi. Chuyện này hết sức trọng đại, ngươi bất quá cũng chỉ là đệ tử đời thứ ba, nếu như nói như vậy với mấy vị trưởng lão e rằng ngươi cũng có thể bị…

Đường Tam hít sâu một hơi, nhìn chăm chú vào Đường Khiếu, nói:

– Xin lỗi, đại bá, là cháu quá xúc động, bất quá, lúc đầu các trưởng lão ước định ba sự kiện, cháu quả thật đều đã làm được, vẫn phải phiền toái đại bá triệu tập các vị trưởng lão đi. Bọn họ đã đáp ứng, nếu như cháu có thể trong vòng mười năm làm được ba sự kiện này, chẳng những để cho cháu tế bái tổ phụ, hơn nữa có thể cho cha cháu trở về tế bái.

Dựa vào tinh thần lực mênh mông, trên phương diện năng lực tinh thần hắn còn áp đảo cả đại bá hắn, cường giả Phong Hào Đấu La chín mươi bảy cấp. Hắn đã ghi nhận rất rõ cảm giác kích động chân thành kia của đại bá hắn.

Đường Tam cũng đã từng có ý hoài nghi đại bá, dù sao phụ thân bị trục xuất khỏi tông môn thì cũng là có lợi cho đại bá. Hơn nữa trước đây đại bá cũng từng thích mẫu thân hắn, không loại trừ khả năng từ yêu biến thành hận.

Tuy Đường Khiếu truyền thụ cho hắn Hạo Thiên Cửu Tuyệt, nhưng hắn vẫn có một chút ít cảnh giác. Nhưng lần này trở về, ý nghĩ của hắn đã thay đổi. Một người có thể giả bộ thực lực, giả bộ thái độ nhưng tinh thần ba động lại không thể giả bộ. Đường Tam dù khó có khả năng nhìn thấu nội tâm của đại bá hắn nhưng khi cảm nhận được tinh thần ba động của đại bá khi nghe mình nhắc đến phụ thân hắn lại cảm nhận được cảm tình này, thái độ này là vô cùng chân thật

Tuy mang tình cảm vô cùng sâu sắc với phụ thân nhưng lại vì mấy vị trưởng lão cũng như chúng đệ tử mà không thể đi gặp thân đệ. Đường Tam hoàn toàn có thể nhìn thấy tâm tình lúc này của Đường Khiếu, cảm giác nghi kị lúc này đã không còn sót lại chút gì?

Đường Khiếu trầm ngâm một lát sau, mới chậm rãi gật đầu:

– Đã như vậy, tốt lắm. Đường Long.

– Có.

Đường Long vội vã cung kính đáp.

Đường Khiếu nói:

– Truyền lệnh tông chủ. Triệu tập năm vị trưởng lão tới phòng khách nghị sự.

– Dạ.

Đường Long đáp, rồi vội vã xoay người bước đi. Ánh mắt còn liếc qua Đường Tam, trong đó mang theo vài phần kính nể. Mặc dù chưa được nói chuyện với Đường Tam về chuyện Đường Tam đạt tới trên tám mươi cấp, tuy giật mình nhưng hắn tin tưởng Đường Tam tuyệt không đem chuyện này ra làm trò đùa.

Không lâu sau, năm người nối đuôi nhau tiến vào. Nhị trưởng lão đi đầu, Thất trưởng lão đi cuối. Bọn họ nhìn thấy Đường Tam không khỏi toát lên vẻ ngạc nhiên.

Hiển nhiên việc Đường Khiếu triệu tập bọn họ nhất định có liên quan tới Đường Tam.

Bốn vị trưởng lão đi tới bên trong thì đều ngồi xuống hàng ghế phía trước, duy chỉ có Thất trưởng lão, người trước đây đã giao thủ với Đường Tam là trực tiếp đi tới trước:

– Tiểu tử ngươi đã trở. Thế nào? Ba chuyện kia làm đến đâu rồi? Người cũng đi mấy năm rồi, đừng có làm mất mặt Hạo Thiên Tông chúng ta đó, phải cố gắng.

Ngay lúc này Đường Tam lại nói ra một câu rung trời chuyển đất, làm cho cả Đường Khiếu lẫn những người còn lại trong nghị sự phòng đều sửng sốt.

– Hạo Thiên Tông, còn có mặt mũi sao?

– Ngươi nói cái gì? Thất trưởng lão ngay trước mặt Đường Tam giận dữ, hướng mặt Đường Tam mà đánh vào một phát.

Hải Thần Tam Xoa Kích trong tay Đường Tam nhẹ nhàng chuyển động, chặn lại bàn tay đang đến của Thất trưởng lão. Bình một tiếng, Đường Tam không mảy may suy chuyển còn Thất trưởng lão bị chấn ngược về phía sau. May mà hắn cũng không có dùng nhiều lực, lui về sau vài bước là ổn định lại cơ thể.

– Tiểu Tam, ngươi nói bậy bạ gì đó?

Đường Khiếu tiến lại trước mặt Đường Tam, mặc dù nhìn qua có vẻ là đang chất vấn Đường Tam nhưng sự thật thì lại chắn giữa mấy vị trưởng lão và Đường Tam.

Lúc này bốn vị trưởng lão đều đã nhìn lại, nhị trưởng lão đứng đầu trợn tròn mắt nhìn Đường Tam.

Đường Tam sắc mặt bình tĩnh, thản nhiên nói:

– Cháu không có nói quàng. Cháu nói là nói thật. Ở thế giới hồn sư bên ngoài, bây giờ còn có bao nhiêu người biết đến Hạo Thiên Tông chúng ta? Nhắc tới Hạo Thiên Tông. Bọn họ đánh giá như thế nào? Chỉ có bốn chữ: con rùa rụt cổ, Hạo Thiên Tông thật đúng là có thể diện sao?

– Đủ rồi.

Đường Khiếu gầm lên một tiếng, một cái tát lên mặt Đường Tam. Lần này, Đường Tam lại không có né tránh, cũng không có vận lực chống lại, cứng rắn chịu một cái tát của Đường Khiếu.

Chẳng qua một tát này của Đường Khiếu chỉ là dùng sức một chút, lại dưới sức nặng của Hải Thần Tam Xoa Kích, Đường Tam cũng không có bị đánh bay ra. Hơn nữa tuy nhìn có vẻ thịnh nộ nhưng một tát này của Đường Khiếu nhiều nhất cũng chỉ mang một thành uy lực.

Một tia máu rỉ ra khóe miệng của Đường Tam, hắn cũng không có lau đi, đưa ba ngón tay hướng về mấy vị trưởng lão:

– Hôm nay cháu tới đây là có ba việc quan trọng. Thứ nhất chính là chứng minh cháu đã hoàn thành ba sự kiện mà mấy vị đã đưa ra. Thứ hai, cháu cùng phụ thân đi bái tế tổ phụ. Chuyện thứ ba, cũng là vì cha cháu, lúc trước kia cha ta không có làm gì sai cả, đồng thời cháu muốn lấy lại hai khối hồn cốt kia của cha cháu.

– Làm càn.

Nhị trưởng lão xưa nay vốn ôn nhu cũng bạo nộ. Hơi thở uy áp sắc bén từ người hắn rộ ra, hướng Đường Tam toàn diện áp chế. Nhưng hắn lại vô cùng kinh ngạc, trước áp lực của mình mà Đường Tam đứng đó như không hề có gì vậy?

– Đường Tam, ngươi coi đây là đâu, ngưoi có tư cách gì cùng chúng ta nói chuyện như vậy? Lão Thất bắt lấy hắn. Tông chủ người cũng thấy thái độ của hắn rồi đó? Ta muốn trước tiên hỏi tội bất kính của hắn.

Thất trưởng lão quát lên một tiếng, hắc quang lưu động, Hạo Thiên Chuy chợt phóng thích. Đường Khiếu vội vã ngăn cản trước hai phía, quát:

– Đừng vội động thủ.

Đường Tam dường như cũng không cảm kích, cười lạnh một tiếng:

– Muốn động thủ sao? Tốt lắm. chúng ta ra bên ngoài.

Vừa nói, mũi chân ấn xuống đất, trong tay vẫn cầm Hải Thần Tam Xoa Kích, lộn một cái đã ra khỏi nghị sự đường.

Đường Khiếu trong lòng khẩn trương:

– Tiểu Tam, ngươi …

Hắn còn chưa dứt câu, Thất trưởng lão đã tung người đuổi theo. Bất đắc dĩ Đường Khiếu cũng chỉ có thể lao theo ra ngoài. Bốn vị trưởng lão, mắt lộ hàn quang, cũng theo sát phía sau.

Đường Tam ra khỏi phòng khách, vài bước chân đã ra tới đỉnh núi bằng phẳng phía trước tông môn. Thất trưởng lão cũng rất nhanh, trong chớp mắt đã đuổi theo đến nơi.

– Tiểu tử, hôm nay ngươi uống lộn thuốc rồi à?

Thất trưởng lão tức giận quát.

Đối với vị Thất trưởng lão này, Đường Tam vốn có mấy phần hảo cảm. Nhưng hôm nay vì thanh danh của phụ thân hắn tự nhiên sẽ không lui bước, trầm giọng nói:

– Thất trưởng lão, cháu kính trọng ngài là trưởng lão. Nếu như ngài vẫn cố ý động thủ đừng trách vãn bối không khách khí.

Thất trưởng lão giận quá thành cười lớn:

– Hảo, hảo tiểu tử. Để ta xem ngươi như đối với ta không khách khí là như thế nào?

Mấy năm trước hắn bại bởi Đường Tam, mặc dù chỉ dùng bốn thành công lực nhưng hắn cũng vẫn không phục. Khi đó Đường Tam bất quá mới chỉ là một gã Hồn Vương. Nhưng lúc nãy, vỗ lên cây Tam Xoa Kích của hắn bàn tay bây giờ vẫn cảm thấy đau. Lại dưới cơn giận dữ, Hạo Thiên Chuy không hề lưu thủ, khí thế mạnh mẽ hướng đến đầu Đường Tam đánh tới.

Đường Tam cũng không phóng thích võ hồn, đối mặt thất trường lão đích Hạo Thiên Chuy. Hắn hơi lui về phía sau nửa bước. Hai tay cầm Hải Thần Tam Xoa Kích. Lấy cán kích hướng phía trước nghênh đón, hét lớn một tiếng:

– Mở.

Đường Tam cũng không có phóng thích võ hồn, đối mặt với Hạo Thiên Chuy của Thất trưởng lão, hắn lui về sau nửa bước, hai tay nắm chặt Hải Thần Tam Xoa Kích. Lấy cán hướng lên phía trên nghênh đón, hét lên một tiếng:

– Chấn.

Ngay lúc chuy, kích chạm nhau cũng là lúc Khiếu Thiên Đấu La Đường Khiếu cùng bốn vị trưởng lão kia đuổi đến nơi. Thời khắc này, mắt thấy Thất trưởng lão, cửu hoàn lóng lánh trên người, Hạo Thiên Chuy như Thái Sơn áp đỉnh nhằm đầu Đường Tam, lúc này còn chưa có phóng thích võ hồn mà đập tới. Đường Khiếu không khỏi hoảng sợ, nhưng lúc này có muốn cứu cũng đã muộn rồi, hắn thống khổ nhắm hai mắt lại. Đối mặt với công kích như vậy của cường giả Phong Hào Đấu La, lại còn chưa có phóng thích võ hồn, Đường Khiếu quả thật không dám nghĩ đến kết quả nào khác nữa.

Oanh –

Tiếng nổ đinh tai nhức óc vang vọng khắp dãy núi, tiếng kinh hô của Đường Khiếu cũng vang lên. Theo tiềm thức Đường Khiếu mở hai mắt ra, nhất thời bị cảnh tượng trước mắt làm cho sợ ngây cả người.

Chọn tập
Bình luận
720
× sticky