Người dịch: 1234bbbb (A Bê)
Biên: hạothiên (A Thiên)
Toàn thân Đường Tam là thuần một màu vàng nhạt, trên người Thiên Nhận Tuyết ngọn lửa màu vàng đã bốc cao, ngoại trừ cây cổ thụ mà cây nhang cắm ở trên ra, thì toàn bộ cây cối xung quanh chìm trong ngọn lửa đều đã bị thiêu thành tro bụi. Không có nửa phần ngắt quãng, ngọn lửa thần thánh khổng lồ này trên không trung đã ngưng tụ thành hình dáng Thiên Sứ Thánh Kiếm. Cây nhang đã cháy quá nửa rồi, mà khi vừa rồi, trước một kích cuối cùng xuất ra từ võ hồn Lam Ngân Hoàng của Đường Tam, Thiên Nhận Tuyết không còn có ý niệm cho Đường Tam thêm cơ hội nào nữa. Vừa đến, đã xuất ra công kích trước khi Đường Tam xuất ra một kích cuối cùng của võ hồn Lam Ngân Hoàng.
Hạo Thiên chuy trong tay Đường Tam tuy rằng thật lớn, nhưng cùng với Thiên Sứ Thánh Kiếm xuất ra dài đến hàng trăm mét kia, thì cũng như đom đóm so với ánh trăng. Thật ra bản thân Đường Tam cũng không hề có dùng Hải Thần chi quang rót vào trong Hạo Thiên chuy, lúc trước huyễn hóa ra Hải Thần Tam Xoa Kích to lớn chính là muốn dùng hình thái để ngăn cản mà thôi.
Phóng nhanh lên trước ba bước, Đường Tam lúc bước ra bước cuối cùng, chân trái dẫm mạnh trên mặt đất, một cỗ khí lưu lãng vô hình trong nháy mắt nổ mạnh, lấy điểm hắn đạp xuống làm trọng tâm, trong vòng bán kính mười lăm thước bên trong mặt đất ầm ầm nổ vang, mang theo rất nhiều mảng khói cùng với cây cối bị dập thành mảnh nhỏ chìm xuống sâu mười thước, có thể thấy được lực lượng một bước này của Đường Tam khủng bố đến nhường nào.
Đối mặt với Thiên Sứ Thánh Kiếm, Đường Tam không có nửa phần nóng vội, giờ khắc này, Thiên Nhận Tuyết rõ ràng nhìn thấy, hai mắt Đường Tam hoàn toàn là một màu đỏ như máu. Đúng vậy, chính là một màu đỏ của máu. Nếu nói lam vàng là màu của sự thần thánh cùng tao nhã, như vậy, màu đỏ máu này mới hợp với Đại Tu Di Chùy khí thế cuồng bá, uy thế, khí tức cùng với khí thế cuồng đại không gì sánh bằng, sát khí cô đọng lại theo thân thể Đường Tam đồng thời phóng lên cao.
Chính lúc cầm Hạo Thiên chuy trong tay vọt lên không, Đường Tam đột nhiên mới cảm nhận được vì cái gì mà bản thân ông cố Đường Thần muốn chọn thần vị của Tu La Chi Thần để kế thừa. Môn kĩ năng Đại Tu Di chuy này của Hạo Thiên Đấu La cùng với khí tức của Tu La Thần kết hợp lại mới là chân chính hoàn mỹ. Lúc này bản thân mình chẳng qua vẫn là thuộc phạm trù nhân loại, nhưng khi dung hợp cũng đã có được khí tức cùng với lực lượng cuồng bá như vậy, năng lượng trong nháy mắt bốc lên kia mang theo lòng tin không gì có thể so sánh được, cũng không phải Lam Ngân Hoàng có thể tạo nên như thế được.
Đồng thời, Đường Tam cũng càng hiểu thêm rõ ràng, vì cái gì lúc phụ thân khi sử dụng Đại Tu Di chuy, thậm chí không cần sử dụng Tạc Hoàn, cũng có thể đủ ngăn cản hai vị cung phụng của Võ Hồn đế quốc. Đại Tu Di chuy tồn tại, đã giúp Hạo Thiên chuy căn bản không cần bất kỳ hồn kỹ gì. Bằng vào lực lượng tuyệt đối lực lượng áp súc, đem mười phần lực lượng bản thân giáng xuống, bằng vào một kích mạnh mẽ đem lực lượng hoàn toàn bộc phát. Giờ khắc này, Đường Tam chỉ cảm thấy bản thân đã cùng Hạo Thiên chuy đã hoàn toàn hòa hợp thành một thể. Hắn vọt lên, cũng không có sử dụng bất cứ cái kĩ năng phi hành nào, mà là hoàn toàn dựa vào võ hồn dung hợp sau đó sinh ra lực lượng mà nhảy lên, thế nhưng lực lượng đã đạt đến trình độ nhảy thẳng lên không trung cao ngàn thước, có thể thấy được thân thể Đường Tam đã tiếp cận thần cấp gần đến mức nào rồi.
– Thiên Nhận Tuyết, tiếp ta một chuy này của ta, Tu Di Lăng Thiên!
Hai tay cầm lấy chuôi chuy thật lớn, đối mặt Thiên Sứ Thánh Kiếm với năng lượng màu vàng khổng lồ, Đường Tam không có bị động chiến đấu, mà là chủ động phát ra công kích. Chính là trong nháy mắt, trên người hắn đệ nhất hồn hoàn thuộc hồn hoàn mười vạn năm Thái Thản Cự Viên đã ầm ầm nổ tung, cùng với bản thân hoàn toàn dung hợp thành một thể. Lúc xuất ra một chuy này, ống tay áo trên cánh tay phải của hắn trong nháy mắt nổ tung, ánh sáng màu vàng bành trướng ra rồi dung nhập vào chuôi chuy.
Người và chuy hợp nhất, Đường Tam đánh ra là một kích trong trạng thái đỉnh cao.
Thiên Nhận Tuyết hừ lạnh một tiếng, hai tay ở trước ngực khép lại, tay trái duỗi ra phía trước nâng lên, tay phải ở trước ngực ấn xuống, chuôi Thiên Sứ Thánh Kiếm dài đến hàng trăm mét trong hư không bốc lên, ngọn lửa màu vàng rực cháy thiêu đốt, lấy thể tích thật lớn như vậy thế nhưng ở giữa không trung lại làm ra một khí thế như muốn đốt thiêu tất cả khiến cho lửa cháy ngập trời..
Mà một chuy này của Đường Tam, tại thời điểm bắt đầu, là hắn cầm ở chuôi chuy, nhưng đợi đến lúc một kích này chân chính bộc phát ra, lại biến thành cầm ở cổ chuy, giống như là một vì sao màu vàng đỏ nhạt thật lớn, từ trên trời giáng xuống. Hạo Thiên chuy vốn thể tích tuy rằng không nhỏ, nhưng cùng Thiên Sứ Thánh Kiếm so sánh thì vẫn không thể nào bằng được.
Màu vàng đỏ nhạt cùng màu vàng chói mắt tại không trung kịch liệt va chạm, một màn quỷ dị đã xảy ra. Dựa theo bộ dáng lúc Đường Tam sử dụng Lam Ngân Hoàng cùng Thiên Sứ Chi Thần Thiên Nhận Tuyết đối công, khi năng lượng hai người va chạm thì tất nhiên sẽ sinh ra năng lượng và ánh sáng khổng lồ, nhưng lúc này đây lại không giống như vậy, khi năng lượng hai người va chạm, trời đất trong nháy mắt đột nhiên tối sầm lại.
Một cỗ mãnh liệt bất an chợt từ trong lồng ngực Thiên Nhận Tuyết dâng lên, nàng gần như là theo bản năng chặt đứt thần niệm liên hệ cùng Thiên Sứ Thánh Kiếm. Nàng không hổ là cường giả đã tiến nhập thần cấp, trong tình huống như thế làm ra một cái động tác đảo thân bay ngược lại, kiên quyết thoát ra khi năng lượng của hai người va chạm lẫn vào nhau.
Trên bầu trời, sau phút ngắn ngủi tối đen thì đột nhiên ánh sáng bừng lên, ánh sáng chói mắt rực lên chiếu rọi khắp nơi, làm cho tất cả xung quanh bừng sáng, vô số điểm sáng màu vàng vỡ nát từ trên trời giáng xuống, nơi nào nó đi qua giống như là vô số vì sao chiếu sáng lên đại địa. Mỗi một điểm kim quang liên tiếp kịch liệt nổ vang làm cho trong Tinh Đấu Đại Sâm Lâm xuất hiện vô số nơi bị nổ thành hố sâu, khí tức xung quanh ngưng đọng lại, trong không khí tràn ngập khí tức thần thánh cùng với khí tức giết chóc hỗn loạn.
Thiên Sứ Thánh Kiếm vỡ nát rồi! Đó chính là Thiên Sứ Chi Thần Thiên Nhận Tuyết ngưng tụ thành Thiên Sứ Thánh Kiếm thế nhưng lại như vậy bị phá tan, giữa không trung không còn thấy tăm tích của nó đâu cả, mà vô số tinh quang màu vàng kia chính là do nó khi bị phá tan mà hình thành.
Thiên Nhận Tuyết mặc dù phản ứng rất nhanh, nắm bắt thời điểm lùi lại rất tốt, nhưng vì là người xuất ra Thiên Sứ Thánh Kiếm cho nên nó vẫn lan đến chỗ nàng. Thân thể ở không trung rung động liên tiếp, rồi bị ép mạnh xuống đất, trên mặt hiện lên một vẻ tái nhợt, thân thể không ổn định được mà ngã xuống.
Làm sao có thể như vậy được? Trong lòng Thiên Nhận Tuyết vang lên cũng chỉ có mấy chữ này. Đường Tam. Đường Tam thế mà bằng vào lực lượng của một kích đập nát Thiên Sứ Thánh Kiếm của mình? Cái kia tuy rằng không phải thần khí của mình, nhưng mà chân chính là thần lực ngưng tụ mà thành cường đại công kích a! Hắn làm như thế nào có thể phá được? Lúc trước hắn sử dụng lực lượng của ba cái hồn hoàn bùng nổ, vẫn bị một kiếm của mình đánh bay, suýt nữa trực tiếp hình thần câu diệt. Vậy vì cái gì hắn chỉ bằng vào thay đổi một cái võ hồn, chỉ cần sử dụng lực lượng của một cái hồn hoàn lại đem tình thế nghịch chuyển như vậy?
Thiên Nhận Tuyết đương nhiên không biết Đường Tam lợi dụng chính là tư duy theo quán tính của nàng. Đúng vậy, Đường Tam lúc trước bằng vào lực lượng của ba cái hồn hoàn bùng nổ cũng không đủ ngăn trở Thiên Sứ Thánh Kiếm của nàng, hơn nữa khi đó Đường Tam cũng không phải là làm ra vẻ, nếu như nói lúc đó hắn không có sử dụng toàn lực, bằng vào thần niệm tập trung vào hắn, Thiên Nhận Tuyết lại như thế nào không cảm giác ra đây?
Lực lượng của ba cái hồn hoàn thứ sáu, bảy, tám ngưng tụ cũng không thể làm nên chuyện, Hạo Thiên chuy cho dù mạnh hơn Lam Ngân Hoàng, lại chỉ là một cái hồn hoàn thứ nhất, tự nhiên là cũng không được gì. Đây là Đường Tam lợi dụng lúc trước song phương giao chiến cấp một cái giáo huấn cho Thiên Nhận Tuyết, từ lý luận mà nói, thần cùng người cũng không có gì khác nhau, nhất là vừa mới thành thần không lâu như Thiên Nhận Tuyết, suy nghĩ của nàng vẫn có lối suy nghĩ giống như người thường, đây là một trong những sơ hở mả Đường Tam tìm ra được từ Thiên Nhận Tuyết.
Hạo Thiên chuy không phải Lam Ngân Hoàng, lại càng không phải Đường Tam dùng quyền đầu mà nắm chắc được. Dưới tác dụng khống chế trọng lực của mười vạn năm cánh tay trái hồn cốt Thái Thản Cự Viên mạnh mẽ tăng lên gấp mười lần, đây cũng là lý do lúc đầu hắn cầm lấy thân chuy, sau đó cầm đến cổ Hạo Thiên chuy. Cho dù suy yếu đến một phần mười, Hạo Thiên chuy trong tay Đường Tam cũng có cảm giác đạt tới mười vạn năm, muốn khống chế cũng không phải dễ dàng như vậy, cho nên Đường Tam tại lúc xuất thủ toàn lực cuối cùng, mới thêm vào kĩ năng trọng lực lên trên Hạo Thiên chuy, do đó mới sinh ra lực bổ nặng đến trăm vạn cân.
Mặt khác, hồn hoàn thứ nhất trên Hạo Thiên chuy mà Đường Tam bùng nổ là hồn hoàn đến từ đâu? Nó chính là đến từ Thái Thản Cự Viên Nhị Minh! Cho dù là đồng dạng mười vạn năm hồn hoàn, phẩm chất vẫn phải hơn xa so với ba hồn hoàn đến từ Thiên Quân Nghĩ Hoàng. Bản thân nó là đỉnh phong trong lực lượng hệ hồn thú, mà trọng lực khống chế cũng xuất phát từ hồn kĩ của Thái Thản Cự Viên, sau khi hai cái dung hợp, giúp cho sau khi Đường Tam bùng nổ hồn hoàn thứ nhất này, liền làm cho Thiên Nhận Tuyết không thể tưởng tượng được cỗ lực lượng này lại khổng lồ đến thế.
Huống chi, trên Hạo Thiên chuy còn được khắc vào đó là tiến hóa cuối cùng của Sát Thần lĩnh vực, Sát Thần lĩnh vực đối với Thiên Sứ lĩnh vực của Thiên Nhận Tuyết cũng có tác dụng nhất định, ẩn trong Hạo Thiên chuy, mượn lực lượng của Tạc Hoàn, đem uy lực của bản thân cùng với Hạo Thiên chuy dung hợp thành một thể, lúc này mới sinh ra lực nổ mạnh trở nên kinh khủng như vậy, uy lực đã mạnh hơn nhiều so với Thiên Nhận Tuyết đã dự đoán. Khi Đường Tam phát hiện ra trong lực khống chế tác dụng lên bản thân vũ khí sinh ra uy lực thật lớn, thì công kích của hắn cũng đã tăng lên một bậc thang mới, bất quá, trọng lực khống chế này phải dùng trên vũ khí mới được. Hơn nữa khi Đường Tam dùng Hải Thần Tam Xoa Kích với trăm vạn cân công kích liền phát giác ra, trọng lực khống chế hiệu quả dù tốt, nhưng mà, dưới sự khống chế sinh ra một trọng lực quá mức khổng lồ, cho nên đã rút hết tất cả năng lượng trong hồn cốt cánh tay trái của Thái Thản Cự Viên. Trong một ngày, loại tăng phúc trăm vạn cân này chỉ dùng được một lần toàn lực công kích, nhưng mà chỉ cần một lần, cũng hoàn toàn có thể trở thành một đòn sát thủ của hắn. Lúc này đây, hắn chính là trong thời khắc tối hậu mấu chốt nhất, trong nháy mắt bằng vào khống chế trọng lực mà cải biến cục diện.
Một chùy đắc thủ, Đường Tam toàn thân kịch liệt run rẩy một chút, hắn tuy rằng làm cho Thiên Sứ Thánh Kiếm tan rã, nhưng bản thân cũng đã bị Thiên Sứ thần lực cắn trả, bất quá hắn không có ý định dừng tay như vậy. Khi trọng lực khống chế sau khi kịch liệt va chạm tiêu thất, thân hình hắn trong không trung nghiêng đi một chút, một cước đá vào không khí, tiếng không khí bị xé rách chói tai vang lên, bằng vào Hổ Kình Tà Ma Phủ chân trái hồn cốt, hắn mạnh mẽ thôi động thân thể mình trong không trung tiến hành di chuyển nhanh như thuấn di vậy. Cùng lúc đó cái hồn hoàn thứ hai trên người bùng nổ, hỗn hợp với sát khí khổng lồ của Sát Thần lĩnh vực, Thiên Sứ thần lực trong cơ thể liền bị xua tan, Hạo Thiên chuy thật lớn từ trên trời giáng xuống, nhắm thẳng vào đầu Thiên Nhận Tuyết.
Lúc này, thân hình Thiên Nhận Tuyết chớp lên, lực lượng mới bị phá, một thân thần lực trong thời gian ngắn ngủi bị vây khốn, đối mặt với Đường Tam lúc này gần như không có nửa phần trì hoãn công kích, rơi vào đường cùng, Thiên Nhận Tuyết đành nâng tay phải lên, ngưng tụ thành một cái luồng ánh sáng màu vàng rồi phóng vọt lên.
Bá đạo, thô bạo, tràn đầy uy lực Đại Tu Di chuy dưới tác dụng của hồn hoàn bùng nổ, nặng nề oanh kích trên luồng năng lượng mà Thiên Nhận Tuyết vừa mới ngưng tụ.
Ầm ầm nổ, Đường Tam cùng với Thiên Nhận Tuyết gần như là đồng thời cũng rên lên, Đường Tam trong miệng máu tươi cuồng phun, tình huống của Thiên Nhận Tuyết tuy rằng so với hắn tốt hơn nhiều, nhưng cũng bị một chuy này đập cho bay ngược trở lại, thế công ào ạt liền một mạch đã bị Đường Tam chặn đứng rồi bức lui.
Hạo Thiên chuy giơ lên, đem máu dính nhớp trong miệng phun ra, Đường Tam ở giữa không trung xoay tròn một vòng, hồn hoàn thứ ba trên người cũng đã bùng nổ, dưới trạng thái võ hồn chân thân, Hạo Thiên chuy mượn lực của Tạc Hoàn, toàn thân chuy hoàn toàn nhuộm một màu vàng nhạt, chuy thứ ba lập tức phát ra từ trên không giáng xuống.
Oanh——–, Thiên Nhận Tuyết lui nhanh về phía sau, hai tay đặt giao nhau tại trước ngực mình, dùng Thiên Sứ thần lực tạo thành hình chữ thập chặn lại chùy thứ ba này. Đường Tam lại phun ra máu tươi, nhưng mà, Thiên Nhận Tuyết cũng một lần nữa bị oanh kích lui về phía sau. Với thực lực thần cấp của nàng dưới sự liều mạng công kích hoàn toàn không để ý đến bản thân của Đường Tam, cũng không có biện pháp nào cả, chỉ còn cách không ngừng thối lui.
Đường Tam sắc mặt đã trở nên tái nhợt, nhưng huyết sắc trong đôi mắt vẫn mạnh mẽ như trước, không có một chút vì trạng thái hiện tại của bản thân mà thay đổi, giống như người hộc máu không phải là hắn vậy.
Ngay khi hồn hoàn thứ tư của Đường Tam bùng nổ, lúc chuy thứ tư đánh xuống, Thiên Nhận Tuyết rốt cuộc cũng bạo phát, nàng nãy giờ liên tục bị Đường Tam áp chế, tuy rằng Đường Tam không thể thật sự gây tổn thương cho nàng, nhưng cảm giác hoàn toàn bị áp chế này đối với nàng thật là vô cùng nhục nhã, phải biết rằng, thực lực của nàng chính là thần cấp a! Với thực lực thần cấp mà bị áp chế như vậy, quả thực đáng bị chê cười!
Lúc này đây Thiên Nhận Tuyết không dùng hai tay mình để ngăn cản công kích của Đường Tam nữa, sáu cái cánh sau lưng đồng thời bao bọc ra phía trước, đem thân thể nàng bao vây bên trong, nhìn qua như một cái kén màu vàng lớn.
Trong tiếng nổ vang kịch liệt, thân thể Thiên Nhận Tuyết cũng theo tiếng nổ mà bay đi, nhưng mà, khi nàng còn trong không trung thì một cái hư ảnh Thiên Sứ màu vàng thật lớn bao bọc lấy nàng, hư ảnh Thiên Sứ này cùng Thiên Nhận Tuyết giống nhau như đúc, đồng thời, bên trong sáu cánh hư ảo run run, vô số lông chim màu vàng, từ bốn phương tám hướng mà bắn tới Đường Tam.
Đường Tam bằng vào Đại Tu Di chuy bức bách, Thiên Nhận Tuyết cuối cùng cũng dùng ra hồn kỹ của mình, lúc nàng bằng vào thân thể đón đỡ một kích của Đường Tam, cũng đồng thời cấp cho chính mình một cơ hội phục hồi thần lực mà xuất ra hồn kỹ.
Đường Tam sắc mặt không thay đổi, không thèm nhìn tới lông chim từ bốn phương tám hướng đang công kích mình, trên người hồn hoàn thứ năm bùng nổ, vô tận ánh sáng màu vàng nhạt bao trùm quanh thân thể hắn cùng Hạo Thiên chuy, Hạo Thiên chuy thật lớn vẽ ra trong không trung một vòng, cùng với người bay vọt ra ngoài, hai tay nắm chuy, thẳng tới truy đuổi theo bản thể Thiên Nhận Tuyết.
Mắt thấy vô số lông chim màu vàng sẽ đâm trúng thân thể Đường Tam trong nháy mắt, đột nhiên, trên thân hắn hồn hoàn thứ sáu hoàn toàn bùng nổ, đây là hồn hoàn mười vạn năm thứ nhất thuộc về ba huynh đệ Thiên Quân Nghĩ Hoàng.
Ầm________, vô tận ánh sáng màu vàng đỏ thổi quét qua, giống như là một cơn lốc xoáy thật lớn đột nhiên thổi bay tất cả, vô số lông chim đang bắn vào xung quanh thân thể Đường Tam đã bị lực lượng của Tạc Hoàn chấn nát, mà tốc độ của hắn cũng không có giảm đi chút nào, chỉ trong nháy mắt công phu, liền đã xuất hiện trước mặt Thiên Nhận Tuyết, Hạo Thiên chuy thật lớn vẫn đang đập xuống.
Thiên Nhận Tuyết nhìn thấy, huyết sắc trong đôi mắt Đường Tam ngập tràn khí phách vô tận mà chấp nhất, cho dù biết đối mặt với thần, chiến ý của hắn cũng không chút nào suy yếu. Thiên Nhận Tuyết cũng không rõ Đường Tam làm như thế nào, nhưng mà, nàng không thể không nâng hai tay lên, đón đỡ một kích của Đường Tam, lúc này, thân thể của nàng bị lực đánh mạnh ép phải rơi xuống đất.
Lúc trước ngạnh kháng Đường Tam một chuy tranh thủ cơ hội phóng thích hồn kĩ, thế nhưng, Thiên Nhận Tuyết chân chính bị Hạo Thiên chuy đập trúng mới hiểu được một kích của Đường Tam uy lực khủng bố ra sao, lực lượng do Tạc Hoàn sinh ra thật sự vô cùng bá đạo. Sáu cánh thiên sứ của nàng có thể ngăn cản tất cả bộc phát, nhưng không chống chọi được khí phách cùng với sát khí đến tận xương tủy kia. Khí phách của Đại Tu Di chuy cùng với Sát Thần lĩnh vực hoàn toàn dung hợp thành một thể, trực tiếp xuyên thấu qua sáu cánh đâm vào bên trong cơ thể nàng, khiến cho nàng lúc phóng thích ra hồn kỹ công kích, uy lực yếu bớt đi bốn thành, phải tận lực vận chuyển Thiên Sứ thần lực mới có thể đem khí tức mà Đường Tam rót vào trong cơ thể nàng bức ra ngoài.
Mà chùy thứ năm của Đường Tam tới trước mặt nàng dưới tình huống như vậy, Thiên Nhận Tuyết lấy lực lượng đâu ra cho đủ để mà ngăn cản? Lúc này, mới bị một chùy oanh kích mà rơi xuống đất.
Cho đến lúc này, Thiên Nhận Tuyết mới cảm thấy vô cùng hối hận, chính mình không nên xem thường Đường Tam, sau khi thành thần, trong tiềm thức, thế giới này không còn có ai căn bản có thể trở thành đối thủ của mình. Khi đối mặt với Đường Tam, nàng vẫn giữ thái độ mèo vờn chuột, thủy chung không có dùng toàn lực, mà nam nhân này, dường như mười phần hiểu được tâm tính của mình, cũng dưới tình huống như vậy, lợi dụng mọi ưu thế bản thân của hắn bức mình đến mức độ này. Thiên Nhận Tuyết tin tưởng, nếu như có một lần nữa, mình tuyệt sẽ không cho Đường Tam cơ hội như vậy, nhất định trước hết phải toàn lực ứng phó bắt hắn đã rồi nói sau.
Bất quá hiện tại hối hận cũng đã muộn rồi, một kích đắc thủ, Đường Tam khí thế càng bốc lên, hồn hoàn thứ bảy không chút do dự mà bùng nổ, bản thân hắn từ trên không trung đuổi tới Thiên Nhận Tuyết một chùy mà giáng xuống, vì để có thể nối tiếp công kích, hắn mặc kệ thân thể của mình đang bị vây trong trạng thái gì, khi phát động công kích liền lấy mục tiêu là phá hủy đối phương, bất luận thân thể mình có thống khổ như thế nào, hắn cũng kiên trì bùng nổ cái hồn hoàn thứ bảy của mình.
Không thể dùng trọng lực khống chế được nữa, thế nhưng khi đem lực lượng của hồn hoàn thứ bảy bùng nổ hoàn toàn dung nhập vào trong Hạo Thiên chuy, Đường Tam mới phát hiện sức nặng của Hạo Thiên chuy tăng vọt hơn gấp đôi, hơn nữa, lực lượng một chuy này rõ ràng phải mạnh hơn. Tuy rằng không thể so sánh cùng với một kích trước kia từ hồn hoàn của Thái Thản Cự Viên, nhưng so với khi trước lại mạnh hơn.
Đây là suy nghĩ của Đường Tam khi lần đầu tiên sử dụng Đại Tu Di chuy này, thân thể thống khổ không thể che dấu khoái cảm khi hắn liên tục Tạc Hoàn mà công kích.
Thiên Nhận Tuyết rơi thật mạnh trên mặt đất, bộc phát ra một tiếng nổ vang thật lớn, mà phía sau nàng chùy thứ bảy của Đường Tam cũng đã đánh tới đỉnh đầu rồi.
Thiên Nhận Tuyết bây giờ mới hiểu được, vì cái gì trước đó phụ thân mình thực lực là hơn xa Đường Hạo, nhưng lại bị vị Hạo Thiên Đấu La kia đánh cho thương nặng. Hạo Thiên Tông có ngàn năm truyền thừa, đạt tới trình độ thiên hạ đệ nhất tông môn, cũng không thể đánh đồng cùng người khác. Nguyên lai, phương pháp Tạc Hoàn kia phải dùng trên cây chuy này, mới có thể chân chính phát huy ra uy lực của nó.
Trên trán, tiểu thiên sứ sáng lên màu vàng, một tầng lưu quang nhàn nhạt đột ngột từ trong đó lưu chuyển mà ra, giống như ở ngoài thân thể Thiên Nhận Tuyết hình thành một cái lồng kì dị. Mà bản thân Thiên Nhận Tuyết, tại bên trong cái lồng hai tay tạo thành hình chữ thập, trong đôi mắt cảm xúc lúc này hoàn toàn thu liễm, giống như một tín đồ vóc dáng tiều tụy, đối với chuy thứ bảy của Đường Tam từ trên không giáng xuống coi như không nghe không thấy.
Oanh_______,
Hạo Thiên chuy mạnh mẽ nện vào cái lồng giống như một cái vỏ trứng màu vàng kia, trong tiếng nổ vang kịch liệt, thân thể Thiên Nhận Tuyết bên trong vỏ trứng kia cũng bị trực tiếp đập cho lún sâu vào trong mặt đất. Nhưng mà, Đường Tam sắc mặt hơi đổi, bởi vì, phản lực thật lớn suýt làm cho hắn không còn nắm chặt được Hạo Thiên chuy, dưới tác dụng của phản lực bị bắn lên cao ngàn thước.
Mặt đất trong khoảnh khắc hoàn toàn biến thành màu vàng, thanh âm Thiên Nhận Tuyết bình tĩnh theo bốn phương tám hướng vang lên:
– Đường Tam, có thể bức bách ta dùng đến thần kĩ Thiên Sứ Chi Thuẫn ( Lá chắn của Thiên Sứ) để phòng ngự bản thân, ngươi cũng có thể tự hào được rồi. Ngươi thật làm cho ta giật mình, khó trách, ngươi có thể nắm chắc đối đầu với ta như vậy. Đáng tiếc hơn là, cuối cùng ngươi cũng không phải là người thắng, ta muốn cho ngươi biết, thần, là không thể chiến thắng.
Mặt đất tràn ngập màu vàng khuếch tán ra khắp nơi, ánh sáng màu vàng lất phất từ mặt đất bốc lên, dần dần bao phủ cả không trung.
Sắc mặt Đường Tam trở nên khó coi, hắn không bùng nổ hồn hoàn thứ tám ngay lập tức, bởi vì sau đó hắn đã hoàn toàn mất đi tung tích của Thiên Nhận Tuyết. Thế nhưng khí tức nàng vẫn không biến mất, mà tồn tại khắp bốn phương tám hướng, trong ánh sáng màu vàng chiếu rọi khắp nơi.
Chính mình quả thật cũng cảm thấy tự hào, bắt Thiên Nhận Tuyết phải xuất ra kỹ năng phòng ngự thần cấp tuyệt đối phòng ngự, lại buộc nàng phải sử dụng Thiên Sứ lĩnh vực thần cấp, cũng là Thiên Sứ lĩnh vực chân chính, thật không biết nên hưng phấn hay bi ai đây! Đã sử dụng Thiên Sứ lĩnh vực, có nghĩa là rốt cục Thiên Nhận Tuyết cũng muốn toàn lực ra tay.
Cây nhang kia vẫn còn đang cháy bình thường, nó được cắm trên một cây đại thụ có sự bảo vệ của một cỗ thần lực của Thiên Nhận Tuyết, riêng năng lực Phân Thần Hoá Niệm này, Đường Tam tự biết mình không thể sánh kịp.
Lúc này, cây nhang chỉ còn một chút, không tới ba phút, thế nhưng, mình có thể kiên trì nổi trong ba phút cuối cùng này sao?
Thế giới chung quanh hiển lộ một mảng lớn màu vàng, Đường Tam đã không cảm giác được sự tồn tại của Tinh Đấu đại sâm lâm. Thân thể đang ở trong Thiên Sứ lĩnh vực, giống như lần đầu tiên hắn chiến đấu với Thiên Nhận Tuyết, lĩnh vực của mình lại bị đối phương hoàn toàn áp chế, thua người ta một bậc. Chỉ bất quá lúc này đây chênh lệch còn lớn hơn, là sự chênh lệch giữa người và thần.
Hai tay nắm chặt Hạo Thiên chuy, Đường Tam chậm rãi nhắm đôi mắt lại, hắn biết rằng, trong lúc này dùng mắt để nhìn không có ý nghĩa gì nữa cả, thân ở trong lĩnh vực của thần, nơi này đã hoàn toàn là sân nhà của Thiên Nhận Tuyết.
Thân thể buông lỏng, cảm thụ được toàn thân đang đau nhức vô kể, khí phách trên mặt Đường Tam đang dần dần biến mất, sự thay đổi này là một sự bình lặng khó tả bằng lời, giống như cả người hắn đang bị bao vây trong một trạng thái vô cùng đặc biệt. Hồn hoàn cuối cùng của Hạo Thiên chuy là hồn hoàn thứ tám, sau đó cũng đã bị Đường Tam bùng nổ, hoá thành một luồng khí màu vàng nhạt dung nhập vào trong Hạo Thiên chuy và bản thể của hắn.
Nhiệt độ xung quanh đột nhiên tăng lên, Đường Tam thông qua tinh thần lực mà quan sát, chỉ thấy vô số rồng lửa màu vàng đang bổ nhào về phía mình, mỗi luồng rồng lửa đều do Thiên Sứ thần lực ngưng tụ mà thành, bên trong Thiên Sứ lĩnh vực này lại càng hoà hợp mà tăng thêm sức mạnh. Thiên Nhận Tuyết không tìm hắn, nhưng vô số rồng lửa này cũng đã bắn tới.
– Ầm—–
Hạo Thiên chuy đánh bay luồng lửa thứ nhất, ngay sau đó là luồng thứ hai, thứ ba, thứ tư. Đường Tam đem lực lượng của Tạc Hoàn ẩn vào trong Hạo Thiên chuy mà không muốn xuất ra, hoàn toàn bằng vào kỹ xảo cùng với lực lượng bản thân Hạo Thiên chuy để chống lại những luồng lửa màu vàng kia.
Hắn liền trôi nổi ngay tại chỗ, mỗi một nhát chém ra, thân thể cũng theo đó mà xoay tròn một vòng, Hạo Thiên chuy thật lớn trong tay khởi lên một cỗ cuồng phong mãnh liệt, cước bộ thoạt nhìn như không hề di động, nhưng lại rất khéo léo trong phạm vi nhỏ kéo thân thể hắn chớp động như hư ảo, chính là tuyệt học của Đường môn- Quỷ Ảnh Mê Tung.
Quỷ Ảnh Mê Tung của Đường Tam đã sớm đại thành, theo nó đại thành còn có hồn kỹ mà hắn tự nghĩ ra, dung hợp Quỷ Ảnh Mê Tung và Loạn Phi Phong chuy pháp lại thành Loạn Phi Phong Chi Vũ.
Lúc này hắn bên trong Thiên Sứ lĩnh vực nhảy lên chính là sử dụng hồn kỹ mà hắn tự nghĩ ra.
Cho dù Hạo Thiên chuy khổng lồ như vậy, cũng không làm trở ngại thân hình linh xảo của Đường Tam, trong Loạn Phi Phong Chi Vũ, đối mặt với sự công kích của vô số luồng lửa đang bắn tới, hắn trước sau vẫn chọn vị trí tốt nhất để cho Hạo Thiên chuy trong tay đón công kích của một luồng rồng lửa, cũng chỉ là một luồng. Hắn không để cho bản thân cùng lúc đối mặt với hai luồng rồng lửa, thật ra những luồng rồng lửa ấy thoạt nhìn thì không phân biệt được trước sau, nhưng theo thân hình Đường Tam di động trên không nên mới tạo ra tình huống như thế.
Mỗi chuy đánh ra, đều phá tan một luồng rồng lửa, bất quá sau đó không lâu, luồng rồng lửa khác lại điên cuồng bắn tới Đường Tam.
Thiên Nhận Tuyết lạnh lùng dùng thần lực quan sát Đường Tam đang ở trong lĩnh vực của mình, giống như Đường Tam đã phán đoán, trong lúc xuất ra Thiên Sứ lĩnh vực, nàng sẽ không bỏ qua cho mình.
Thời gian tuy không còn nhiều lắm, nhưng Thiên Nhận Tuyết lại biết rõ rằng, lực lượng của Đường Tam đã tiêu hao hầu như không còn. Căn bản là không đợi được cháy hết cây nhang, hắn sẽ bị những luồng rồng lửa biến ảo bên trong lĩnh vực của mình làm tiêu hao toàn bộ hồn lực mà dẫn đến bại vong. Đường Tam a Đường Tam, ngươi bức ta đến nước này, cũng đã quá giỏi rồi! Bất quá, ta cũng không thể để cho ngươi sống tiếp, ngươi đã thành sơ hở trong lòng ta, không giết ngươi sao được? Ngươi bây giờ thật là đáng sợ, cho dù ta là thần cấp, cũng có thể cảm thấy sự đáng sợ của ngươi. Nếu để cho ngươi có thời gian phát triển, có thể khẳng định sẽ có một ngày ngươi nhất định sẽ vượt xa ta, đương nhiên là ta không muốn thấy ngày đó một chút nào cả!
Đường Tam dùng đủ loại hình thức, đánh nhau sống chết với Thiên Nhận Tuyết đến lúc này, Thiên Nhận Tuyết cũng phải từ bỏ giấc mộng chinh phục hắn. Nàng cảm giác sâu sắc được, nam nhân này căn bản là không thể chinh phục, cho dù đánh cuộc thắng hắn đi nữa cũng là không có khả năng. Chỉ cần không giết hắn lần này, lần sau gặp lại chưa biết hắn sẽ cường đại tới mức nào, tới lúc đó sợ rằng kẻ bại sẽ là mình. Đường Tam đã kiên trì lợi dụng một cách hoàn mỹ một ít nhược điểm của Thiên Nhận Tuyết, thế nhưng hắn cũng khơi dậy sát khí trong lòng Thiên Nhận Tuyết. Quyết không thể cho hắn bất kỳ cơ hội nào nữa cả!
Nhưng ngay sau đó, sắc mặt Thiên Nhận Tuyết đột nhiên hơi thay đổi, bởi vì nàng giật mình cảm thấy, Đường Tam oanh kích ra từng chuy chẳng những hồn lực không hề giảm xuống, mà ngược lại chuy sau mạnh hơn chuy trước. Lúc đầu hắn đánh ra một chuy, phải hoàn toàn va chạm với luồng rồng lửa mới có thể phá tan chúng, nhưng giờ đây, chỉ cần chuy phong phớt qua cũng đã dễ dàng phá tan một luồng lửa đỏ. Nàng tiếp tục ngưng tụ luồng rồng lửa, tăng tốc độ phát động công kích, nhưng đã kém hơn tốc độ xuất chuy của Đường Tam.
Sao lại có thể như vậy? Đột nhiên, trong đầu Thiên Nhận Tuyết chợt loé một tia linh quang, nàng đã hoàn toàn minh bạch.
Giỏi cho Đường Tam, hắn dưới tình huống như vậy cũng không bỏ cuộc, không ngờ lại xuất ra Loạn Phi Phong chuy pháp của Hạo Thiên tông.
Thiên Nhận Tuyết phát hiện cũng không chậm, thế nhưng Loạn Phi Phong chuy pháp cũng đã chém ra đến chuy thứ tám mươi, cùng lúc hắn huy động một chuy cuối cùng, toàn bộ rồng lửa xung quang đã biến mất. Thiên Sứ sáu cánh, cũng là bản thể của Thiên Nhận Tuyết, sáu cánh sau lưng cùng mở, thân thể trong suốt, mang theo màu vàng rực rỡ vọt về phía hắn.
Trải qua nghỉ ngơi hồi phục trong chốc lát, Thiên Nhận Tuyết tuy vẫn còn thở dốc, cũng phải đem thần lực của bản thân tăng lên tới mức cường đại nhất, trong tình huống không sử dụng thần khí, đây cơ hồ là công kích mạnh nhất của nàng. Mà nghênh đón nàng, chính là một chuy cuối cùng trong Loạn Phi Phong Chi Vũ của Đường Tam.
Màu đen trên Hạo Thiên chuy đột nhiên biến mất, lúc Đường Tam chém ra một chuy cuối cùng, cả người hắn trên không cũng trở nên hư ảo, sau lưng Đường Tam, một cái vòng tròn hư ảnh như mặt bàn dần dần hiện ra. Đó là một cái vòng tròn màu đỏ, hoàn toàn đỏ như máu, tràn ngập Sát Lục khí tức vô hạn màu máu đỏ, trong màu đỏ ấy, ẩn chứa một loại khí tức ba động đặc thù, tạm thời bức lui Thiên Sứ lĩnh vực ở chung quanh, khiến cho uy lực toàn bộ của một chuy này chỉ ngưng tụ về phía trước mà nghênh đón Thiên Nhận Tuyết.
Tám mươi mốt chuy hợp nhất, lực lượng chồng chất, tuy rằng trước đây mỗi một chuy vì tiêu diệt đoàn rồng lửa mà uy lực có phần yếu đi, thế nhưng lúc này, để cho tám mươi mốt chuy này bùng phát ra trong nháy mắt, Đường Tam cũng phải đem hồn hoàn thứ tám của mình bùng nổ, rồi ngưng tụ năng lượng sinh ra mà hoàn toàn phóng thích ra.
Không nghi ngờ gì, đây cũng là một kích cực mạnh mà lúc này hắn đủ khả năng thi triển.
Lấy mạnh đối mạnh, ngay lúc hai bên va chạm đôi mắt Đường Tam vụt mở ra, từ trong mắt hai đạo ánh sáng màu vàng như điện xẹt bắn thẳng ra, dù Thiên Nhận Tuyết là cường giả, nhưng dưới tình huống ở khoảng cách gần như vậy, lại trong quá trình công kích của hai bên cấp tốc va chạm, cũng không kịp né tránh, đã bị hai đạo ánh sáng màu vàng kia bắn mạnh thẳng vào trong mắt.
Thần niệm chấn động kịch liệt, Thiên Nhận Tuyết phảng phất cảm thấy có hai mũi châm nhọn đâm thẳng vào trong đại não, thần niệm vốn cường đại lúc này cũng trở nên vô cùng hỗn loạn, công kích cũng vì vậy mà giảm bớt bốn phần, tối đa chỉ còn tám phần mà thôi. Ngay cả Thiên Sứ lĩnh vực của nàng cũng do thần niệm bị kích thích mà xuất hiện ba động kịch liệt.
– Ầm ——
Va chạm giống như đã xảy ra từ lâu lắm, giống như mở trời phá đất mà nổ vang lên, Hạo Thiên chuy của Đường Tam giống như con rồng vàng đỏ trong cơn giận dữ, hung hăng đánh thẳng vào Thiên Nhận Tuyết. Lúc này, trên Hạo Thiên chuy không còn sót một tia màu đen nào nữa, bằng Loạn Phi Phong chuy pháp cùng với lực lượng Tạc Hoàn, Đường Tam đã mạnh mẽ tăng Hạo Thiên chuy của mình lên tới cảnh giới thần khí. Đường Tam biết rằng, nếu có thể duy trì trạng thái của Hạo Thiên chuy như vậy, chính mình cũng là thần. Mà Hạo Thiên chuy cũng sẽ không là võ hồn của mình nữa, mà là vũ khí của mình, giống như Hải Thần Tam Xoa Kích của Hải Thần vậy. Hải Thần năm xưa, Hoàng Kim Tam Xoa Kích chính là võ hồn của hắn a! Cuối cùng bị rèn luyện thành thần khí chân chính, nếu không, làm sao có thể tồn tại thần lực khổng lồ như vậy được?
Giữa không trung, bầu trời hoàn toàn màu vàng đột nhiên xuất hiện một vết rách, một thân ảnh theo đó vù một cái từ trên không hạ xuống, giáng mạnh lên mặt đất, kình khí khổng lồ làm mặt đất nổ tung ra một cái hố sâu thật lớn, mà ánh sáng vàng trên không trung trong lúc này cũng đã thu lại rất nhanh,
Đạo thân ảnh từ trong khe nứt bay ra, không nghi ngờ gì chính là Đường Tam, hắn lúc này chỉ thấy xương cốt toàn thân như phá nát, mà Hạo Thiên chuy sau khi mất đi tất cả hồn hoàn cũng đã hoá thành từng điểm màu đen dung nhập vào trong cơ thể hắn, không cách nào sử dụng được nữa. Thế nhưng Đường Tam vẫn hưng phấn như trước, bởi vì hắn bằng vào trí tuệ và lực lượng của mình, rốt cục đã phá tan được lĩnh vực thần cấp. Phải biết rằng, đó chính là lĩnh vực thần cấp a!