Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Tín đồ Shopping oanh tạc Manhattan

Chương 11a

Tác giả: Sophie Kinsella

11

“CÔ ẤY ĐÃ LÀM VẬY Ạ?” Ngập ngừng hồi lâu Luke nhăn trán và liếc nhìn tôi, “Ùm, con chắc cô ấy không làm…” Anh dừng lại rồi im lặng khiến tôi cảm thấy hơi lo sợ.

Vài ngày sau, ở đầu dây bên kia, Elinor đang nói chuyện với Luke. Chỉ Chúa mới biết được bà ấy nói gì về tôi. Tôi ước chúng tôi có một cái bộ đàm.

Nghĩ lại, tôi không nên nghe.

“Thật sao?” Luke tỏ ra ngạc nhiên. “Con hiểu rồi. Thú vị thật.” Anh hắng giọng. “Còn về vấn đề đó – liệu hai mẹ con mình có thể thu xếp gặp nhau không?”

Ơn Chúa. Họ đã ngừng nói chuyện về tôi.

“Ồ, con hiểu.” Sự thất vọng bộc lộ rõ trong giọng nói của Luke. “Không, tất nhiên con hiểu.

Vâng, con sẽ làm vậy. Tạm biệt mẹ.” Anh đặt ống nghe xuống, nhìn nó trong giây lát.

“Vậy là,” tôi nói, cố gắng tỏ ra thản nhiên. “Mẹ anh nghĩ gì về em?”

“Ồ! Ừm…” Luke nhăn mặt khó hiểu. “Bà nói em… quá hăng hái. Không biết bà muốn nói gì nhỉ?”

“Em không biết!” Tôi cười khúc khích. “Có lẽ là… anh biết đấy… chăm chỉ! Vậy, ừm… bà có nhắc đến món quà anh gửi không?” Tôi nói thêm để thay đổi chủ đề.

“Không,” Luke đáp sau một lát ngừng lại. “Thực ra bà không hề nhắc đến.”

“Ồ,” tôi nói, cảm thấy phẫn nộ với Elinor. “Ừm, anh biết đấy, bà đã thực sự rất thích nó.”

“Em nghĩ vậy à?”

“Chắc chắn đấy!” tôi quả quyết. “Bà… bà đã gần như bật khóc, bà rất hài lòng. Và bà nói anh là cậu con trai ngoan nhất thế giới.”

“Thật sao?” Mặt Luke tràn ngập niềm vui. “Bà đã nói thế ư?”

Tôi mỉm cười mơ hồ cúi xuống đôi giày. Có lẽ đó không phải hoàn toàn là sự thật. Nhưng ý tôi là, tôi không thể nói với anh rằng bà ấy chỉ nhét nó vào trong hộp cứ như thể đó là một đôi tất của hãng Woolworth’s, đúng không?”

“Hẹn gặp em sau nhé.” Luke nhấc cặp tài liệu lên rồi hôn tôi. “Và chúc em may mắn sáng nay.”

“Cảm ơn anh!” tôi vui vẻ đáp lại, cảm thấy hơi háo hức.

Tất cả thật đột ngột, mọi thứ ở đây đang bắt đầu khởi động. Tôi liên tiếp nhận được điện thoại của những người muốn gặp mình, mà theo cách gọi của Luke là “hiệu ứng bóng tuyết” (*) và anh mong rằng mọi việc sẽ suôn sẻ. Ngày hôm qua tôi có ba cuộc gặp với các ông chủ truyền hình của các đài khác nhau – và hôm nay tôi ăn sáng với Greg Walters từ Blue River Productions. Anh ta là người đã gửi giỏ hoa quả cho tôi và nói “mòn mỏi” muốn được gặp tôi. Cả đời tôi chưa bao giờ có ai “mòn mỏi” muốn được gặp mình như vậy!

Một giờ sau, tôi đang ngồi trong nhà hàng khách sạn Bốn Mùa, cảm giác mình như một ngôi sao truyền hình. Greg Walters cao và tám nắng, và có tên ở khắp các kênh truyền hình mà tôi từng biết.

“Cô đang rất được yêu thích,” anh ta nói liên hồi, chỉ ngừng để cắn một miếng bánh sừng bò rồi lại nói tiếp. “Cô có nhận ra điều đó không?”

“Ừm… vâng…”

“Đừng.” Anh ta giơ tay lên. “Đừng e thẹn. Cô đã nổi tiếng khắp thành phố này. Các hãng đang tranh giành để có được cô.” Anh ta uống một ngụm cà phê và nhìn vào mắt tôi. “Tôi sẽ rất thành thật – tôi muốn dành cho cô một chương trình riêng.”

Tôi nhìn anh ta chằm chặp, gần như không thể thở được vì háo hức.

“Thật sao? Chương trình riêng của tôi sao? Làm gì cơ?”

“Làm gì cũng được. Chúng tôi sẽ tìm cho cô một thể loại thích hợp hơn cả.” Anh ta uống thêm ngụm cà phê nữa. “Cô là một nhà bình luận chính trị, đúng không?”

“Ừm… không hẳn vậy,” tôi lúng túng nói. “Tôi làm về tài chính cá nhân. Anh biết đấy, thế chấp và những thứ khác.”

“Đúng vậy.” Greg gật đầu. “Tài chính. Vậy tôi nghĩ… ngay lập tức xuất hiện trong đầu tôi là… phố Wall. Phố Wall gặp Ab Fab gặp Oprah. Cô có thể làm như vậy, đúng không?”

“Ừm… chắc chắn rồi.”

Tôi tự tin đáp lại và ăn thêm một mẩu bánh sừng bò nữa.

“Tôi phải đi rồi,” anh ta nói sau khi uống hết cốc cà phê. “Nhưng mai tôi sẽ gọi điện lại cho cô và sẽ thiết kế một cuộc gặp với giám đốc phụ trách phát triển của chúng tôi. Như vậy ổn chứ?”

“Ồn cả!” tôi nói, cố gắng tỏ vẻ bình thản nhất. “Như vậy thật tốt đấy!”

Một niềm vui lớn lao lan toả khắp khuôn mặt tôi khi anh ta đi khỏi. Chương trình của riêng tôi! Mọi thứ đang ngày càng tốt dần lên. Mọi người tôi nói chuyện đều có vẻ muốn tôi làm cho họ, và tất cả bọn họ đều mời tôi những bữa ăn ngon, ngày hôm qua, ai đó còn nói tôi có thể có sự nghiệp ở Hollywood, điều này khỏi cần phải bàn. Hollywood!

Ý tôi là, cứ thử hình dung tôi có một chương trình riêng ở Hollywood nhỉ! Tôi sẽ có thể sống trong một ngôi nhà hoành tráng nào đó ở Beverly Hill, và có thể đi tiệc tùng với tất cả các ngôi sao điện ảnh. Có thể Luke sẽ lập thêm chi nhánh của công ty anh ở Los Angeles. Ý tôi là, những người sống ở đó cũng cần PR chứ- anh cũng có thể dễ dàng chuyển từ tài chính sang điện ảnh. Và… đúng rồi! Chúng tôi có thể cùng nhau thành lập một công ty sản xuất phim!

“Thật là một bất ngờ thú vị,” một giọng nói vui vẻ cất lên, tôi ngước nhìn ngơ ngác khi thấy Michael Ellis đang kéo ghế ngồi ở bàn gần đó.

“Ôi!” tôi nói, dứt tâm trí mình khỏi chuyện giải thưởng Oscars. “Ôi, xin chào. Sang đây ngồi với tôi đi!” Tôi lịch sự chỉ vào chiếc ghế đối diện.

“Tôi không làm phiền cô chứ?” anh ấy nói và ngồi xuống.

“Không hề. Tôi vừa có một cuộc gặp mặt ở đây nhưng đã xong xuôi cả rồi.” Tôi nhìn quanh mơ hồ. “Luke không đi với anh à?”

Michael lắc đầu.

“Sáng nay anh ấy sẽ nói chuyện với mấy người bên JD Slade. Mấy nhân vật quan trọng.”

Người bồi bàn đến mang cái đĩa của Greg đi, và Michael gọi một cốc cappuchino.

“Vậy… mọi việc diễn ra thế nào rồi?” tôi nói, hơi hạ thấp giọng. “Luke nói với tôi rằng một trong những nhà đầu tư đang bắt đầu lo ngại.”

“Đúng vậy.” Michael gật đầu nghiêm túc. “Tôi không biết cái quái gì đang xảy ra nữa.”

“Nhưng tại sao các anh lại cần nhà đầu tư chứ?” tôi hỏi. “Ý tôi là Luke cũng có khá nhiều tiền…”

“Không bao giờ đầu tư bằng tiền của chính bạn,” Michael nói. “Nguyên tắc số 1 trong kinh doanh. Bên cạnh đó, Luke còn có những kế hoạch rất vĩ đại, và những kế hoạch vĩ đại lại cần rất nhiều vốn.” Anh ấy ngẩng lên. “Cô biết đấy, người đàn ông của cô là một người rất tham vọng. Rất quyết tâm để thành công ở đây.”

“Tôi biết,” tôi nói. đảo mắt nhìn. “Tất cả những gì anh ấy làm là làm việc.”

“Làm việc là tốt,” Michael nói, nhíu mày nhìn vào cốc cà phê. “Ám ảnh thì lại… rất không tốt.”

Anh ấy im lặng một lát, rồi ngẩng lên và mỉm cười. “Nhưng như tôi được biết thì mọi thứ đang diễn ra rất tốt với cô đúng không?”

“Thực sự đúng như vậy,” tôi nói, không thể nào giữ được bình tĩnh nữa. “Thực sự, mọi việc diễn ra tuyệt vời! Tôi đã có những cuộc gặp mặt tuyệt vời, mọi người đều muốn dành cho tôi một công việc! Tôi chỉ vừa mới gặp Greg Walters của hãng Blue River Productions, anh ta nói sẽ để tôi làm một chương trình riêng. Và ngày hôm qua, ai đó còn nói cả về Hollywood!”

“Thật tuyệt với,” Michael nói. “Thực sự rất tuyệt!” Anh ấy uống một ngụm cà phê rồi nhìn tôi suy tư “Giá mà tôi có thể nói một lời.”

“Điều gì vậy?”

“Những người làm truyền hình này. Cô không nhất thiết phải tin mọi điều họ nói đâu.”

Tôi nhìn anh ấy, hơi chưng hửng.

“Ý anh là gì?”

“Những gã này thích ba hoa,” Michael nói, chậm rãi khuấy cốc cà phê. “Điều đó giúp bọn họ cảm thấy dễ chịu. Và họ tin vào mọi thứ họ nói tại thời điểm họ nói. Nhưng khi động chạm đến vấn đề tiền bạc…” Anh ấy dừng lại, ngước lên nhìn tôi. “Tôi chỉ không muốn cô thất vọng.”

“Tôi sẽ không thất vọng đâu!” tôi phẫn nộ cãi lại. “Và tôi rất rất hy vọng họ đang làm như vậy. Tất cả những điều tôi muốn nói là…”

Anh im lặng khi một người giữ cửa mặc đồng phục dừng lại bên bàn chúng tôi.

“Thưa cô Bloomwood,” anh ta nói. “Tôi có thư cho cô!”

“Cảm ơn anh!” tôi ngạc nhiên nói.

Tôi mở phong bì anh ta đưa, và lôi ra mấy tờ giấy – đó là bức thư của Kent Garland từ hãng HLBC.

“Được đấy!” tôi nói, không thể không nở một nụ cười chiến thắng. “Có vẻ như HLBC không chỉ biết nói chuyện ba hoa. Có vẻ như họ muốn nói chuyện công việc.” Tôi đưa mảnh giấy cho Michael Ellis, rất muốn nói thêm, “Thấy chưa?”

“Hãy gọi cho trợ lý của Kent để sắp xếp một buổi thử hình,’ ” Michael đọc to. “Ừm, có vẻ như tôi đã sai,” anh ấy nói và mỉm cười. “Và tôi rất vui về điều đó.” Anh ấy nâng cốc cà phê về phía tôi. “Vậy chúc cô thử hình thành công nhé!”

OK. Ngày mai tôi sẽ mặc gì đây? Tôi sẽ mặc gì đây? Ý tôi là, đây là một thời khắc quan trọng nhất trong đời tôi, một buổi thử hình cho một đài truyền hình của Mỹ. Trang phục của tôi phải sắc nét, đẹp mắt, ăn hình, không chê vào đâu được… Ý tôi là, tôi không có gì cả. Không gì cả.

Tôi đảo quanh đống quần áo của mình đến cả triệu lần và lại nằm vật ra giường, kiệt sức. Tôi không thể tin được đến nước này mình lại không có nổi một bộ quần áo lên hình.

Ừm, không có gì cả. Tôi không có sự lựa chọn.

Tôi cầm cái túi lên để biết chắc ví của mình trong đó, khi vừa sờ đến cái áo khoác thì chuông điện thoại reo.

“Alô,” tôi nói vào ống nghe, hy vọng đó là Luke.

“Bex!” giọng nói của Suze, rất nhỏ và xa cách.

“Suze!” tôi vui vẻ nói. “Cháo cậu!”

“Mọi việc thế nào?”

“Mọi việc diễn ra rất tốt!” tôi nói. “Mình gặp khá nhiều người và bọn họ đều rất thiện cảm. Mọi thứ rất tuyệt!”

“Bex này! Thật là tuyệt!”

“Cậu khoẻ không?” Tôi hơi cau mày khi nghe giọng cô ấy. “Mọi việc ổn cả chứ?”

“Ừ, ổn cả!” Suze nói. “Mọi việc ổn cả. Ngoại trừ việc…” Cô ấy chần chừ. “Mình chỉ nghĩ là cậu nên biết, một người đàn ông gọi đến sáng nay về việc cậu nợ cửa hàng nào đó một ít tiền. La Rosa, trên phố Hampstead.”

“Thế à?” Tôi xị mặt ra. “Lại là họ sao?”

“Ừ. Anh ta hỏi liệu khi nào thì cậu ra khỏi phòng chỉnh hình.”

“Ối,” tôi nói sau khi ngừng lại một lúc. “Ừ. Vậy… cậu đã nói gì?”

“Bex, tại sao anh ta lại nghĩ cậu phải vào phòng chỉnh hình vậy?”

“Mình không biết,” tôi lảng tránh. “Có lẽ anh ta nghe thấy điều gì đó. Hoặc là… hoặc là có thể mình đã viết cho anh ta một lá thư kỳ quặc nào đó…”

“Bex này,” Suze ngắt lời, giọng cô ấy hơi run run. “Cậu đã nói với mình sẽ thanh toán tất cả các hoá đơn đó. Cậu đã hứa mà!”

“Mình đã thanh toán chúng rồi mà!” Tôi với tay lấy cái lược và bắt đầu chải tóc.

“Bằng cách nói với họ là dù của cậu bật ra không đúng lúc sao?” Suze hét lên. “Ý mình là, thành thực mà nói, Bex ạ,…”

“Nghe này, cậu đừng căng thẳng. Mình sẽ giải quyết tất cả mọi chuyện khi mình về đến nhà.”

“Anh ta nói sẽ có những biện pháp mạnh đấy! Anh ta nói đã rất thông cảm những nhân nhượng như vậy là quá đủ rồi, và…”

“Họ luôn luôn nói như vậy,” tôi xoa dịu. “Suze này, cậu thực sự không cần phải lo lắng đâu. Mình sắp kiếm được bộn tiền ở đây rồi. Mình sẽ rất giàu! Mình sẽ có thể trang trải mọi nợ nần, và mọi thứ sẽ lại ổn!”

“Thật sao?” cuối cùng cô ấy cũng lên tiếng. “Vậy mọi thứ diễn ra tốt đẹp cả chứ?”

“Đúng vậy! Ngày mai mình sẽ đi thử hình, gã này muốn để mình làm một chương trình riêng, họ thậm chí còn nói cả đến chuyện Hollywood!”

“Hollywood sao?” Suze hét lên. “Tuyệt cú mèo!”

“Mình biết!” Tôi mỉm cười trước gương. “Không phải quá tuyệt sao? Mình nổi tiếng! Cái gã ở hãng Blue River Productions đã nói như thế?”

“Vậy… cậu định mặc gì đến buổi thử hình?”

“Chắc mình đi đến Barneys đây,” tôi vui vẻ nói. “Chọn một bộ quần áo mới!”

“Barneys ư?” Suze hoảng hốt nói. “Bex này, cậu đã hứa với mình là không vung tay quá trán đấy nhé! Cậu chắc chắn đã hứa với mình là sẽ bám theo ngân sách đấy nhé!”

“Mình vấn tiêu trong ngân sách cho phép mà! Mình hoàn toàn bám lấy nó mà! Mình đã viết tất cả ra rồi! Mà dù sao thì đây cũng là chi phí công việc. Mình đang đầu tư vào sự nghiệp.”

“Nhưng…”

“Suze này, cậu không thể kiếm ra tiền nếu cậu không tiêu trước đã. Ai cũng biết thế mà! Ý mình là, cậu phải tiêu tiền vào những thứ cần thiết chứ, đúng không nhỉ?”

“Mình cũng nghĩ thế,” Suze nói đầy hoài nghi.

“Với lại dù sao thì thẻ tín dụng dùng để làm gì cơ chứ?”

“Ôi Bex…” Suze thở dài. “Thực ra, chuyện đó thật buồn cười – đó chính là điều mà cô gái ở cục thuế mới nói ngày hôm qua.”

“Cô gái nào ở cục thuế?” Tôi nhăn mặt nhìn vào gương và với tay lấy bút kẻ mắt.

“Cô gái mới ghé qua sáng nay,” Suze nói mơ hồ. “Cô ấy có một cái bìa kẹp hồ sơ. Cô ấy hỏi rất nhiều câu hỏi về mình, về căn hộ, và hỏi cậu trả mình bao nhiêu tiền thuê nhà… chúng mình đã tán gẫu rất vui vẻ. Mình kể với cô ấy về chuyện cậu đang ở Mỹ, và về Luke… và về cả công việc truyền hình của cậu nữa…”

“Tuyệt thật,” tôi nói, không thực sự chăm chú lắng nghe. “Chuyện đó nghe có vẻ hay đấy. Nghe này, Suze, mình chắc phải chạy ra ngoài rồi. Nhưng thực sự cậu đừng lo lắng nhé. Nếu ai khác còn gọi cho mình thì cậu chỉ việc không trả lời điện thoại. Được chứ?”

“Ừm… được,” Suze nói. “Vậy chúc cậu ngày mai may mắn nhé!”

“Cảm ơn cậu!” tôi nói và dập điện thoại. Ha-ha-ha! Đến Barneys thôi!

Barneys. Tôi đại loại phải để dành nơi này đến cuối cùng đấy, giống như một thanh sôcôla đặc biệt vậy. Lúc này đây khi đi vào qua cánh cửa xoay màu đen độc đáo và bước chậm chậm trên sàn nhà được khảm sáng màu rồi nhìn tất cả những con người xinh đẹp kia đang săm soi những giá trưng bày tràn ngập các món trang sức thức thời… tôi cảm thấy mình như cô bé Goldilocks trong truyện Goldilocks và ba chú gấu đang tìm được chiếc ghế phù hợp. Tiếng nhạc inh tai và bầu không khí thật tuyệt, trông mọi người dường như đang rất vui vẻ…

Tôi nấn ná một lát bên giá hàng bày bán vòng cổ pha lê tuyệt đẹp màu xanh nước biển. Nhìn tôi sẽ giống như một nàng tiên cá nếu đeo cái vòng này. Tôi băn khoăn không biết nó bao nhiêu tiền. Tôi vừa mới săm soi nhìn mác giá thì một cô bán hàng tiến đến gần chỗ tôi – và tôi giật bắn mình. Tôi không ở đây để mua vòng cổ. Tôi đến để mua thứ tôi cần.

Cảm thấy tự hào, tôi ép mình ra khỏi gian hàng đó. Quay lại với công việc nào. Tôi nghiên cứu tờ giấy hướng dẫn về cửa hiệu rồi đi cầu thang cuốn lên tầng cao nhất của trung tâm mua sắm, nhìn lướt qua những cái bể cá, mấy cái lồng với những chú chim sặc sỡ sắc màu… và mọi nơi tôi nhìn đều là những bộ quần áo đẹp tuyệt trần.

Ôi Chúa ơi, quần áo. Chúng là những bộ quần áo đẹp nhất mà tôi từng thấy! Chỗ nào tôi nhìn cũng thấy các dáng áo quần, màu sắc và mẫu mã mà tôi chỉ muốn vồ lấy mà chạm vào, mà vuốt ve. Nhưng tôi không thể dành cả ngày chỉ để kinh ngạc ngắm nghía những bộ đồ len đan tay và các đôi dép kết cườm. Tôi phải tập trung vào mục tiêu. Một bộ trang phục cho ngày mai, không gì nữa.

Đúng thế. Vậy chính xác là tôi muốn cái gì? Có lẽ là một cái áo khoác, như thế nhìn tôi sẽ rất uy quyền – nhưng nó phải là một cái áo khoác thật phù hợp. Không quá hộp, không quá cứng nhắc… chỉ cần những đường nét gọn gàng và đẹp đẽ. Và có lẽ một cái chân váy. Hoặc là chỉ cần nhìn những cái quần kia xem. Nhìn chúng mới thật kỳ diệu làm sao, nếu như tôi có một đôi giày phù hợp…

Tôi chậm rãi lang thang từng tầng một, cố gắng lưu những thứ cần nhớ vào đầu. Rồi cuối cùng khi chắc chắn rằng mình không bỏ qua thứ đồ gì cả, tôi bắt đầu thu thập lại những đồ có thể chọn lựa. Một cái áo khoác hiệu Calvin Klein… và một cái chân váy…

“Xin lỗi?”

Một giọng nói cắt ngang suy nghĩ của tôi khi tôi với tay lấy cái áo sát nách, tôi ngạc nhiên quay lại. Một phụ nữ mặc vest đen đang mỉm cười với tôi.

“Cô có muốn giúp gì bây giờ không?”

“Ừm… ôi, cảm ơn!” tôi nói. “Liệu cô có thể cầm mấy cái này giúp tôi không…” Tôi đưa cho cô ấy đống quần áo vừa chọn được, và cô ấy thoáng cười.

“Khi tôi nói giúp đỡ là… hôm nay chúng tôi tiến hành một chiến dịch quảng cáo đặc biệt về dịch vụ tư vấn mua sắm cá nhân. Chúng tôi mong muốn được giới thiệu dịch vụ này đến đông đảo khán giả. Vì vậy rất mong quý khách có thể dành thời gian lắng nghe phần giới thiệu, vẫn còn khá nhiều nội dung nữa.”

“Được rồi,” tôi hào hứng nói. “Chính xác là gì…”

“Những nhà tư vấn mua sắm được đào tạo và giàu kinh nghiêm của chúng tôi có thể giúp quý khách tìm được chính xác thứ mà quý khách đang tìm kiếm,” người phụ nữ vui vẻ nói. “Họ có thể giúp quý khách tìm được phong cách của riêng mình, chỉ tập trung vào những mẫu mã phù hợp với quý khách, và giúp quý khách vượt qua được mê cung thời trang,” Cô khẽ cười, và tôi có cảm giác như hôm nay cô đã diễn bài này mấy lần rồi.

“Tôi hiểu,” tôi suy tư nói. “Vấn đề là… tôi không chắc mình thực sự cần người chỉ dẫn. Thế nên cảm ơn cô rất nhiều nhưng…”

“Dịch vụ này rất tuyệt hảo,” người phụ nữ nói. “Hôm nay chúng tôi còn phục vụ cả trả, cà phê hay sâm panh nữa.”

Sâm panh sao? Sâm panh miễn phí sao?

“Ôi!” tôi nói. “Ừm, thực ra… cái đó nghe cũng có vẻ thú vị đấy. Thôi, được rồi!”

Khi theo cô lên tầng ba, tôi cũng nghĩ những người tư vấn mua sắm này được đào tạo chắc hẳn phải biết nhiều thứ lắm – và họ có thể có con mắt nhìn hoàn toàn khác. Họ sẽ có thể chỉ cho tôi một phần trong con người tôi mà trước kia tôi chưa từng nhận ra!

Chúng tôi dừng lại ở một căn phòng thử đồ lớn, người phụ nữ mỉm cười dắt tôi vào.

“Chuyên gia tư vấn của quý khách ngày hôm nay sẽ là Erin,” cô nói. “Erin mới chỉ mới gia nhập với chúng tôi gần đây vì thế thỉnh thoảng cô ấy có thể nhận được sự chỉ dẫn của chuyên viên tư vấn cao cấp của Barneys. Như thế có được không ạ?”

“Không sao cả!” tôi nói, và cởi bỏ áo khoác.

“Quý khách muốn uống trà, cà phê hay sâm panh ạ?”

“Sâm panh,” tôi nhanh chóng đáp lại. “Cảm ơn cô.”

“Tốt rồi,” cô ấy nói và mỉm cười. “À, đây là Erin.”

Tôi hứng thú ngẩng lên thấy một cô gái cao gầy đang đi vào phòng thay đồ. Cô có mái tóc thẳng vàng hoe và một cái miệng nhỏ, nhìn đại loại như bị ép. Thực ra cả khuôn mặt cô nhìn như thể cô vừa bị kẹp giữa hai cánh cửa thang máy và chưa hoàn toàn hồi phục.

“Xin chào,” cô ấy nói, và tôi say sưa nhìn miệng cô khi cô ấy cười. “Tôi là Erin – tôi sẽ giúp chị chọn được bộ quần áo phù hợp nhất với những yêu cầu của chị.”

“Tuyệt!” tôi nói. “Tôi không thể chờ đợi hơn được nữa.”

Tôi băn khoăn không biết làm thế nào cô Erin này có được công việc ở đây. Chắc hẳn không phải vì gu chọn giày của cô ấy

“Vậy…” Erin nhìn tôi trầm ngâm. “Hôm nay chị định tìm đồ gì ạ?”

“Ngày mai tôi có buổi thử hình,” tôi giải thích. “Tôi muốn trông đại loại là… trang nhã và cá tính, nhưng lại gần gũi nữa. Có lẽ với một chút thông minh tinh nghịch phảng phất đâu đó.”

“Thông minh tinh nghịch,” Erin nhắc lại rồi viết nguệch ngoạc vào giấy. “Được rồi ạ. Và chị đang nghĩ sẽ chọn… một bộ vest? Hay một cái áo khoác?”

“Vâng,” tôi nói, giải thích chính xác thứ mình đang tìm kiếm. Erin lắng nghe chăm chú, và tôi nhận thấy một phụ nữ tóc đen nhánh đeo kính gọng đồi mồi thỉnh thoảng đến bên cửa ra vào phòng thử đồ của chúng tôi cũng lắng nghe.

“Tôi hiểu rồi,” Erin nói sau khi tôi nói xong. “Ừm, chắc hẳn chị cũng đã có một vài ý tưởng rồi..” Răng cô khẽ đập vào nhau một lúc. “Tôi đang nghĩ… chúng tôi có một chiếc áo khoác rất đẹp hơi ôm người của Moschino, với những bông hoa hồng ở cổ…”

“Ồ, tôi biết cái đó!” tôi vui vẻ nói. “Tôi cũng đang nghĩ đến cái đó đấy!”

“Kết hợp với… một chiếc chân váy mới trong bộ sưu tập của Barneys…”

“Cái màu đen đúng không?” tôi nói. “Với những cái khuy ở đây đúng không? Đúng rồi, tôi cũng đã nghĩ đến cái đó, nhưng nó hơi ngắn. Tôi đang nghĩ đến một chiếc chân váy đến đầu gối. Cô biết đấy, với dải ruy băng ở viền…”

“Rồi chúng ta sẽ biết ngay thôi,” Erin nói và mỉm cười vui vẻ. “Hãy để tôi bày vài bộ ra cho chị xem, rồi chúng ta có thể ngắm nhìn.”

11

“CÔ ẤY ĐÃ LÀM VẬY Ạ?” Ngập ngừng hồi lâu Luke nhăn trán và liếc nhìn tôi, “Ùm, con chắc cô ấy không làm…” Anh dừng lại rồi im lặng khiến tôi cảm thấy hơi lo sợ.

Vài ngày sau, ở đầu dây bên kia, Elinor đang nói chuyện với Luke. Chỉ Chúa mới biết được bà ấy nói gì về tôi. Tôi ước chúng tôi có một cái bộ đàm.

Nghĩ lại, tôi không nên nghe.

“Thật sao?” Luke tỏ ra ngạc nhiên. “Con hiểu rồi. Thú vị thật.” Anh hắng giọng. “Còn về vấn đề đó – liệu hai mẹ con mình có thể thu xếp gặp nhau không?”

Ơn Chúa. Họ đã ngừng nói chuyện về tôi.

“Ồ, con hiểu.” Sự thất vọng bộc lộ rõ trong giọng nói của Luke. “Không, tất nhiên con hiểu.

Vâng, con sẽ làm vậy. Tạm biệt mẹ.” Anh đặt ống nghe xuống, nhìn nó trong giây lát.

“Vậy là,” tôi nói, cố gắng tỏ ra thản nhiên. “Mẹ anh nghĩ gì về em?”

“Ồ! Ừm…” Luke nhăn mặt khó hiểu. “Bà nói em… quá hăng hái. Không biết bà muốn nói gì nhỉ?”

“Em không biết!” Tôi cười khúc khích. “Có lẽ là… anh biết đấy… chăm chỉ! Vậy, ừm… bà có nhắc đến món quà anh gửi không?” Tôi nói thêm để thay đổi chủ đề.

“Không,” Luke đáp sau một lát ngừng lại. “Thực ra bà không hề nhắc đến.”

“Ồ,” tôi nói, cảm thấy phẫn nộ với Elinor. “Ừm, anh biết đấy, bà đã thực sự rất thích nó.”

“Em nghĩ vậy à?”

“Chắc chắn đấy!” tôi quả quyết. “Bà… bà đã gần như bật khóc, bà rất hài lòng. Và bà nói anh là cậu con trai ngoan nhất thế giới.”

“Thật sao?” Mặt Luke tràn ngập niềm vui. “Bà đã nói thế ư?”

Tôi mỉm cười mơ hồ cúi xuống đôi giày. Có lẽ đó không phải hoàn toàn là sự thật. Nhưng ý tôi là, tôi không thể nói với anh rằng bà ấy chỉ nhét nó vào trong hộp cứ như thể đó là một đôi tất của hãng Woolworth’s, đúng không?”

“Hẹn gặp em sau nhé.” Luke nhấc cặp tài liệu lên rồi hôn tôi. “Và chúc em may mắn sáng nay.”

“Cảm ơn anh!” tôi vui vẻ đáp lại, cảm thấy hơi háo hức.

Tất cả thật đột ngột, mọi thứ ở đây đang bắt đầu khởi động. Tôi liên tiếp nhận được điện thoại của những người muốn gặp mình, mà theo cách gọi của Luke là “hiệu ứng bóng tuyết” (*) và anh mong rằng mọi việc sẽ suôn sẻ. Ngày hôm qua tôi có ba cuộc gặp với các ông chủ truyền hình của các đài khác nhau – và hôm nay tôi ăn sáng với Greg Walters từ Blue River Productions. Anh ta là người đã gửi giỏ hoa quả cho tôi và nói “mòn mỏi” muốn được gặp tôi. Cả đời tôi chưa bao giờ có ai “mòn mỏi” muốn được gặp mình như vậy!

Một giờ sau, tôi đang ngồi trong nhà hàng khách sạn Bốn Mùa, cảm giác mình như một ngôi sao truyền hình. Greg Walters cao và tám nắng, và có tên ở khắp các kênh truyền hình mà tôi từng biết.

“Cô đang rất được yêu thích,” anh ta nói liên hồi, chỉ ngừng để cắn một miếng bánh sừng bò rồi lại nói tiếp. “Cô có nhận ra điều đó không?”

“Ừm… vâng…”

“Đừng.” Anh ta giơ tay lên. “Đừng e thẹn. Cô đã nổi tiếng khắp thành phố này. Các hãng đang tranh giành để có được cô.” Anh ta uống một ngụm cà phê và nhìn vào mắt tôi. “Tôi sẽ rất thành thật – tôi muốn dành cho cô một chương trình riêng.”

Tôi nhìn anh ta chằm chặp, gần như không thể thở được vì háo hức.

“Thật sao? Chương trình riêng của tôi sao? Làm gì cơ?”

“Làm gì cũng được. Chúng tôi sẽ tìm cho cô một thể loại thích hợp hơn cả.” Anh ta uống thêm ngụm cà phê nữa. “Cô là một nhà bình luận chính trị, đúng không?”

“Ừm… không hẳn vậy,” tôi lúng túng nói. “Tôi làm về tài chính cá nhân. Anh biết đấy, thế chấp và những thứ khác.”

“Đúng vậy.” Greg gật đầu. “Tài chính. Vậy tôi nghĩ… ngay lập tức xuất hiện trong đầu tôi là… phố Wall. Phố Wall gặp Ab Fab gặp Oprah. Cô có thể làm như vậy, đúng không?”

“Ừm… chắc chắn rồi.”

Tôi tự tin đáp lại và ăn thêm một mẩu bánh sừng bò nữa.

“Tôi phải đi rồi,” anh ta nói sau khi uống hết cốc cà phê. “Nhưng mai tôi sẽ gọi điện lại cho cô và sẽ thiết kế một cuộc gặp với giám đốc phụ trách phát triển của chúng tôi. Như vậy ổn chứ?”

“Ồn cả!” tôi nói, cố gắng tỏ vẻ bình thản nhất. “Như vậy thật tốt đấy!”

Một niềm vui lớn lao lan toả khắp khuôn mặt tôi khi anh ta đi khỏi. Chương trình của riêng tôi! Mọi thứ đang ngày càng tốt dần lên. Mọi người tôi nói chuyện đều có vẻ muốn tôi làm cho họ, và tất cả bọn họ đều mời tôi những bữa ăn ngon, ngày hôm qua, ai đó còn nói tôi có thể có sự nghiệp ở Hollywood, điều này khỏi cần phải bàn. Hollywood!

Ý tôi là, cứ thử hình dung tôi có một chương trình riêng ở Hollywood nhỉ! Tôi sẽ có thể sống trong một ngôi nhà hoành tráng nào đó ở Beverly Hill, và có thể đi tiệc tùng với tất cả các ngôi sao điện ảnh. Có thể Luke sẽ lập thêm chi nhánh của công ty anh ở Los Angeles. Ý tôi là, những người sống ở đó cũng cần PR chứ- anh cũng có thể dễ dàng chuyển từ tài chính sang điện ảnh. Và… đúng rồi! Chúng tôi có thể cùng nhau thành lập một công ty sản xuất phim!

“Thật là một bất ngờ thú vị,” một giọng nói vui vẻ cất lên, tôi ngước nhìn ngơ ngác khi thấy Michael Ellis đang kéo ghế ngồi ở bàn gần đó.

“Ôi!” tôi nói, dứt tâm trí mình khỏi chuyện giải thưởng Oscars. “Ôi, xin chào. Sang đây ngồi với tôi đi!” Tôi lịch sự chỉ vào chiếc ghế đối diện.

“Tôi không làm phiền cô chứ?” anh ấy nói và ngồi xuống.

“Không hề. Tôi vừa có một cuộc gặp mặt ở đây nhưng đã xong xuôi cả rồi.” Tôi nhìn quanh mơ hồ. “Luke không đi với anh à?”

Michael lắc đầu.

“Sáng nay anh ấy sẽ nói chuyện với mấy người bên JD Slade. Mấy nhân vật quan trọng.”

Người bồi bàn đến mang cái đĩa của Greg đi, và Michael gọi một cốc cappuchino.

“Vậy… mọi việc diễn ra thế nào rồi?” tôi nói, hơi hạ thấp giọng. “Luke nói với tôi rằng một trong những nhà đầu tư đang bắt đầu lo ngại.”

“Đúng vậy.” Michael gật đầu nghiêm túc. “Tôi không biết cái quái gì đang xảy ra nữa.”

“Nhưng tại sao các anh lại cần nhà đầu tư chứ?” tôi hỏi. “Ý tôi là Luke cũng có khá nhiều tiền…”

“Không bao giờ đầu tư bằng tiền của chính bạn,” Michael nói. “Nguyên tắc số 1 trong kinh doanh. Bên cạnh đó, Luke còn có những kế hoạch rất vĩ đại, và những kế hoạch vĩ đại lại cần rất nhiều vốn.” Anh ấy ngẩng lên. “Cô biết đấy, người đàn ông của cô là một người rất tham vọng. Rất quyết tâm để thành công ở đây.”

“Tôi biết,” tôi nói. đảo mắt nhìn. “Tất cả những gì anh ấy làm là làm việc.”

“Làm việc là tốt,” Michael nói, nhíu mày nhìn vào cốc cà phê. “Ám ảnh thì lại… rất không tốt.”

Anh ấy im lặng một lát, rồi ngẩng lên và mỉm cười. “Nhưng như tôi được biết thì mọi thứ đang diễn ra rất tốt với cô đúng không?”

“Thực sự đúng như vậy,” tôi nói, không thể nào giữ được bình tĩnh nữa. “Thực sự, mọi việc diễn ra tuyệt vời! Tôi đã có những cuộc gặp mặt tuyệt vời, mọi người đều muốn dành cho tôi một công việc! Tôi chỉ vừa mới gặp Greg Walters của hãng Blue River Productions, anh ta nói sẽ để tôi làm một chương trình riêng. Và ngày hôm qua, ai đó còn nói cả về Hollywood!”

“Thật tuyệt với,” Michael nói. “Thực sự rất tuyệt!” Anh ấy uống một ngụm cà phê rồi nhìn tôi suy tư “Giá mà tôi có thể nói một lời.”

“Điều gì vậy?”

“Những người làm truyền hình này. Cô không nhất thiết phải tin mọi điều họ nói đâu.”

Tôi nhìn anh ấy, hơi chưng hửng.

“Ý anh là gì?”

“Những gã này thích ba hoa,” Michael nói, chậm rãi khuấy cốc cà phê. “Điều đó giúp bọn họ cảm thấy dễ chịu. Và họ tin vào mọi thứ họ nói tại thời điểm họ nói. Nhưng khi động chạm đến vấn đề tiền bạc…” Anh ấy dừng lại, ngước lên nhìn tôi. “Tôi chỉ không muốn cô thất vọng.”

“Tôi sẽ không thất vọng đâu!” tôi phẫn nộ cãi lại. “Và tôi rất rất hy vọng họ đang làm như vậy. Tất cả những điều tôi muốn nói là…”

Anh im lặng khi một người giữ cửa mặc đồng phục dừng lại bên bàn chúng tôi.

“Thưa cô Bloomwood,” anh ta nói. “Tôi có thư cho cô!”

“Cảm ơn anh!” tôi ngạc nhiên nói.

Tôi mở phong bì anh ta đưa, và lôi ra mấy tờ giấy – đó là bức thư của Kent Garland từ hãng HLBC.

“Được đấy!” tôi nói, không thể không nở một nụ cười chiến thắng. “Có vẻ như HLBC không chỉ biết nói chuyện ba hoa. Có vẻ như họ muốn nói chuyện công việc.” Tôi đưa mảnh giấy cho Michael Ellis, rất muốn nói thêm, “Thấy chưa?”

“Hãy gọi cho trợ lý của Kent để sắp xếp một buổi thử hình,’ ” Michael đọc to. “Ừm, có vẻ như tôi đã sai,” anh ấy nói và mỉm cười. “Và tôi rất vui về điều đó.” Anh ấy nâng cốc cà phê về phía tôi. “Vậy chúc cô thử hình thành công nhé!”

OK. Ngày mai tôi sẽ mặc gì đây? Tôi sẽ mặc gì đây? Ý tôi là, đây là một thời khắc quan trọng nhất trong đời tôi, một buổi thử hình cho một đài truyền hình của Mỹ. Trang phục của tôi phải sắc nét, đẹp mắt, ăn hình, không chê vào đâu được… Ý tôi là, tôi không có gì cả. Không gì cả.

Tôi đảo quanh đống quần áo của mình đến cả triệu lần và lại nằm vật ra giường, kiệt sức. Tôi không thể tin được đến nước này mình lại không có nổi một bộ quần áo lên hình.

Ừm, không có gì cả. Tôi không có sự lựa chọn.

Tôi cầm cái túi lên để biết chắc ví của mình trong đó, khi vừa sờ đến cái áo khoác thì chuông điện thoại reo.

“Alô,” tôi nói vào ống nghe, hy vọng đó là Luke.

“Bex!” giọng nói của Suze, rất nhỏ và xa cách.

“Suze!” tôi vui vẻ nói. “Cháo cậu!”

“Mọi việc thế nào?”

“Mọi việc diễn ra rất tốt!” tôi nói. “Mình gặp khá nhiều người và bọn họ đều rất thiện cảm. Mọi thứ rất tuyệt!”

“Bex này! Thật là tuyệt!”

“Cậu khoẻ không?” Tôi hơi cau mày khi nghe giọng cô ấy. “Mọi việc ổn cả chứ?”

“Ừ, ổn cả!” Suze nói. “Mọi việc ổn cả. Ngoại trừ việc…” Cô ấy chần chừ. “Mình chỉ nghĩ là cậu nên biết, một người đàn ông gọi đến sáng nay về việc cậu nợ cửa hàng nào đó một ít tiền. La Rosa, trên phố Hampstead.”

“Thế à?” Tôi xị mặt ra. “Lại là họ sao?”

“Ừ. Anh ta hỏi liệu khi nào thì cậu ra khỏi phòng chỉnh hình.”

“Ối,” tôi nói sau khi ngừng lại một lúc. “Ừ. Vậy… cậu đã nói gì?”

“Bex, tại sao anh ta lại nghĩ cậu phải vào phòng chỉnh hình vậy?”

“Mình không biết,” tôi lảng tránh. “Có lẽ anh ta nghe thấy điều gì đó. Hoặc là… hoặc là có thể mình đã viết cho anh ta một lá thư kỳ quặc nào đó…”

“Bex này,” Suze ngắt lời, giọng cô ấy hơi run run. “Cậu đã nói với mình sẽ thanh toán tất cả các hoá đơn đó. Cậu đã hứa mà!”

“Mình đã thanh toán chúng rồi mà!” Tôi với tay lấy cái lược và bắt đầu chải tóc.

“Bằng cách nói với họ là dù của cậu bật ra không đúng lúc sao?” Suze hét lên. “Ý mình là, thành thực mà nói, Bex ạ,…”

“Nghe này, cậu đừng căng thẳng. Mình sẽ giải quyết tất cả mọi chuyện khi mình về đến nhà.”

“Anh ta nói sẽ có những biện pháp mạnh đấy! Anh ta nói đã rất thông cảm những nhân nhượng như vậy là quá đủ rồi, và…”

“Họ luôn luôn nói như vậy,” tôi xoa dịu. “Suze này, cậu thực sự không cần phải lo lắng đâu. Mình sắp kiếm được bộn tiền ở đây rồi. Mình sẽ rất giàu! Mình sẽ có thể trang trải mọi nợ nần, và mọi thứ sẽ lại ổn!”

“Thật sao?” cuối cùng cô ấy cũng lên tiếng. “Vậy mọi thứ diễn ra tốt đẹp cả chứ?”

“Đúng vậy! Ngày mai mình sẽ đi thử hình, gã này muốn để mình làm một chương trình riêng, họ thậm chí còn nói cả đến chuyện Hollywood!”

“Hollywood sao?” Suze hét lên. “Tuyệt cú mèo!”

“Mình biết!” Tôi mỉm cười trước gương. “Không phải quá tuyệt sao? Mình nổi tiếng! Cái gã ở hãng Blue River Productions đã nói như thế?”

“Vậy… cậu định mặc gì đến buổi thử hình?”

“Chắc mình đi đến Barneys đây,” tôi vui vẻ nói. “Chọn một bộ quần áo mới!”

“Barneys ư?” Suze hoảng hốt nói. “Bex này, cậu đã hứa với mình là không vung tay quá trán đấy nhé! Cậu chắc chắn đã hứa với mình là sẽ bám theo ngân sách đấy nhé!”

“Mình vấn tiêu trong ngân sách cho phép mà! Mình hoàn toàn bám lấy nó mà! Mình đã viết tất cả ra rồi! Mà dù sao thì đây cũng là chi phí công việc. Mình đang đầu tư vào sự nghiệp.”

“Nhưng…”

“Suze này, cậu không thể kiếm ra tiền nếu cậu không tiêu trước đã. Ai cũng biết thế mà! Ý mình là, cậu phải tiêu tiền vào những thứ cần thiết chứ, đúng không nhỉ?”

“Mình cũng nghĩ thế,” Suze nói đầy hoài nghi.

“Với lại dù sao thì thẻ tín dụng dùng để làm gì cơ chứ?”

“Ôi Bex…” Suze thở dài. “Thực ra, chuyện đó thật buồn cười – đó chính là điều mà cô gái ở cục thuế mới nói ngày hôm qua.”

“Cô gái nào ở cục thuế?” Tôi nhăn mặt nhìn vào gương và với tay lấy bút kẻ mắt.

“Cô gái mới ghé qua sáng nay,” Suze nói mơ hồ. “Cô ấy có một cái bìa kẹp hồ sơ. Cô ấy hỏi rất nhiều câu hỏi về mình, về căn hộ, và hỏi cậu trả mình bao nhiêu tiền thuê nhà… chúng mình đã tán gẫu rất vui vẻ. Mình kể với cô ấy về chuyện cậu đang ở Mỹ, và về Luke… và về cả công việc truyền hình của cậu nữa…”

“Tuyệt thật,” tôi nói, không thực sự chăm chú lắng nghe. “Chuyện đó nghe có vẻ hay đấy. Nghe này, Suze, mình chắc phải chạy ra ngoài rồi. Nhưng thực sự cậu đừng lo lắng nhé. Nếu ai khác còn gọi cho mình thì cậu chỉ việc không trả lời điện thoại. Được chứ?”

“Ừm… được,” Suze nói. “Vậy chúc cậu ngày mai may mắn nhé!”

“Cảm ơn cậu!” tôi nói và dập điện thoại. Ha-ha-ha! Đến Barneys thôi!

Barneys. Tôi đại loại phải để dành nơi này đến cuối cùng đấy, giống như một thanh sôcôla đặc biệt vậy. Lúc này đây khi đi vào qua cánh cửa xoay màu đen độc đáo và bước chậm chậm trên sàn nhà được khảm sáng màu rồi nhìn tất cả những con người xinh đẹp kia đang săm soi những giá trưng bày tràn ngập các món trang sức thức thời… tôi cảm thấy mình như cô bé Goldilocks trong truyện Goldilocks và ba chú gấu đang tìm được chiếc ghế phù hợp. Tiếng nhạc inh tai và bầu không khí thật tuyệt, trông mọi người dường như đang rất vui vẻ…

Tôi nấn ná một lát bên giá hàng bày bán vòng cổ pha lê tuyệt đẹp màu xanh nước biển. Nhìn tôi sẽ giống như một nàng tiên cá nếu đeo cái vòng này. Tôi băn khoăn không biết nó bao nhiêu tiền. Tôi vừa mới săm soi nhìn mác giá thì một cô bán hàng tiến đến gần chỗ tôi – và tôi giật bắn mình. Tôi không ở đây để mua vòng cổ. Tôi đến để mua thứ tôi cần.

Cảm thấy tự hào, tôi ép mình ra khỏi gian hàng đó. Quay lại với công việc nào. Tôi nghiên cứu tờ giấy hướng dẫn về cửa hiệu rồi đi cầu thang cuốn lên tầng cao nhất của trung tâm mua sắm, nhìn lướt qua những cái bể cá, mấy cái lồng với những chú chim sặc sỡ sắc màu… và mọi nơi tôi nhìn đều là những bộ quần áo đẹp tuyệt trần.

Ôi Chúa ơi, quần áo. Chúng là những bộ quần áo đẹp nhất mà tôi từng thấy! Chỗ nào tôi nhìn cũng thấy các dáng áo quần, màu sắc và mẫu mã mà tôi chỉ muốn vồ lấy mà chạm vào, mà vuốt ve. Nhưng tôi không thể dành cả ngày chỉ để kinh ngạc ngắm nghía những bộ đồ len đan tay và các đôi dép kết cườm. Tôi phải tập trung vào mục tiêu. Một bộ trang phục cho ngày mai, không gì nữa.

Đúng thế. Vậy chính xác là tôi muốn cái gì? Có lẽ là một cái áo khoác, như thế nhìn tôi sẽ rất uy quyền – nhưng nó phải là một cái áo khoác thật phù hợp. Không quá hộp, không quá cứng nhắc… chỉ cần những đường nét gọn gàng và đẹp đẽ. Và có lẽ một cái chân váy. Hoặc là chỉ cần nhìn những cái quần kia xem. Nhìn chúng mới thật kỳ diệu làm sao, nếu như tôi có một đôi giày phù hợp…

Tôi chậm rãi lang thang từng tầng một, cố gắng lưu những thứ cần nhớ vào đầu. Rồi cuối cùng khi chắc chắn rằng mình không bỏ qua thứ đồ gì cả, tôi bắt đầu thu thập lại những đồ có thể chọn lựa. Một cái áo khoác hiệu Calvin Klein… và một cái chân váy…

“Xin lỗi?”

Một giọng nói cắt ngang suy nghĩ của tôi khi tôi với tay lấy cái áo sát nách, tôi ngạc nhiên quay lại. Một phụ nữ mặc vest đen đang mỉm cười với tôi.

“Cô có muốn giúp gì bây giờ không?”

“Ừm… ôi, cảm ơn!” tôi nói. “Liệu cô có thể cầm mấy cái này giúp tôi không…” Tôi đưa cho cô ấy đống quần áo vừa chọn được, và cô ấy thoáng cười.

“Khi tôi nói giúp đỡ là… hôm nay chúng tôi tiến hành một chiến dịch quảng cáo đặc biệt về dịch vụ tư vấn mua sắm cá nhân. Chúng tôi mong muốn được giới thiệu dịch vụ này đến đông đảo khán giả. Vì vậy rất mong quý khách có thể dành thời gian lắng nghe phần giới thiệu, vẫn còn khá nhiều nội dung nữa.”

“Được rồi,” tôi hào hứng nói. “Chính xác là gì…”

“Những nhà tư vấn mua sắm được đào tạo và giàu kinh nghiêm của chúng tôi có thể giúp quý khách tìm được chính xác thứ mà quý khách đang tìm kiếm,” người phụ nữ vui vẻ nói. “Họ có thể giúp quý khách tìm được phong cách của riêng mình, chỉ tập trung vào những mẫu mã phù hợp với quý khách, và giúp quý khách vượt qua được mê cung thời trang,” Cô khẽ cười, và tôi có cảm giác như hôm nay cô đã diễn bài này mấy lần rồi.

“Tôi hiểu,” tôi suy tư nói. “Vấn đề là… tôi không chắc mình thực sự cần người chỉ dẫn. Thế nên cảm ơn cô rất nhiều nhưng…”

“Dịch vụ này rất tuyệt hảo,” người phụ nữ nói. “Hôm nay chúng tôi còn phục vụ cả trả, cà phê hay sâm panh nữa.”

Sâm panh sao? Sâm panh miễn phí sao?

“Ôi!” tôi nói. “Ừm, thực ra… cái đó nghe cũng có vẻ thú vị đấy. Thôi, được rồi!”

Khi theo cô lên tầng ba, tôi cũng nghĩ những người tư vấn mua sắm này được đào tạo chắc hẳn phải biết nhiều thứ lắm – và họ có thể có con mắt nhìn hoàn toàn khác. Họ sẽ có thể chỉ cho tôi một phần trong con người tôi mà trước kia tôi chưa từng nhận ra!

Chúng tôi dừng lại ở một căn phòng thử đồ lớn, người phụ nữ mỉm cười dắt tôi vào.

“Chuyên gia tư vấn của quý khách ngày hôm nay sẽ là Erin,” cô nói. “Erin mới chỉ mới gia nhập với chúng tôi gần đây vì thế thỉnh thoảng cô ấy có thể nhận được sự chỉ dẫn của chuyên viên tư vấn cao cấp của Barneys. Như thế có được không ạ?”

“Không sao cả!” tôi nói, và cởi bỏ áo khoác.

“Quý khách muốn uống trà, cà phê hay sâm panh ạ?”

“Sâm panh,” tôi nhanh chóng đáp lại. “Cảm ơn cô.”

“Tốt rồi,” cô ấy nói và mỉm cười. “À, đây là Erin.”

Tôi hứng thú ngẩng lên thấy một cô gái cao gầy đang đi vào phòng thay đồ. Cô có mái tóc thẳng vàng hoe và một cái miệng nhỏ, nhìn đại loại như bị ép. Thực ra cả khuôn mặt cô nhìn như thể cô vừa bị kẹp giữa hai cánh cửa thang máy và chưa hoàn toàn hồi phục.

“Xin chào,” cô ấy nói, và tôi say sưa nhìn miệng cô khi cô ấy cười. “Tôi là Erin – tôi sẽ giúp chị chọn được bộ quần áo phù hợp nhất với những yêu cầu của chị.”

“Tuyệt!” tôi nói. “Tôi không thể chờ đợi hơn được nữa.”

Tôi băn khoăn không biết làm thế nào cô Erin này có được công việc ở đây. Chắc hẳn không phải vì gu chọn giày của cô ấy

“Vậy…” Erin nhìn tôi trầm ngâm. “Hôm nay chị định tìm đồ gì ạ?”

“Ngày mai tôi có buổi thử hình,” tôi giải thích. “Tôi muốn trông đại loại là… trang nhã và cá tính, nhưng lại gần gũi nữa. Có lẽ với một chút thông minh tinh nghịch phảng phất đâu đó.”

“Thông minh tinh nghịch,” Erin nhắc lại rồi viết nguệch ngoạc vào giấy. “Được rồi ạ. Và chị đang nghĩ sẽ chọn… một bộ vest? Hay một cái áo khoác?”

“Vâng,” tôi nói, giải thích chính xác thứ mình đang tìm kiếm. Erin lắng nghe chăm chú, và tôi nhận thấy một phụ nữ tóc đen nhánh đeo kính gọng đồi mồi thỉnh thoảng đến bên cửa ra vào phòng thử đồ của chúng tôi cũng lắng nghe.

“Tôi hiểu rồi,” Erin nói sau khi tôi nói xong. “Ừm, chắc hẳn chị cũng đã có một vài ý tưởng rồi..” Răng cô khẽ đập vào nhau một lúc. “Tôi đang nghĩ… chúng tôi có một chiếc áo khoác rất đẹp hơi ôm người của Moschino, với những bông hoa hồng ở cổ…”

“Ồ, tôi biết cái đó!” tôi vui vẻ nói. “Tôi cũng đang nghĩ đến cái đó đấy!”

“Kết hợp với… một chiếc chân váy mới trong bộ sưu tập của Barneys…”

“Cái màu đen đúng không?” tôi nói. “Với những cái khuy ở đây đúng không? Đúng rồi, tôi cũng đã nghĩ đến cái đó, nhưng nó hơi ngắn. Tôi đang nghĩ đến một chiếc chân váy đến đầu gối. Cô biết đấy, với dải ruy băng ở viền…”

“Rồi chúng ta sẽ biết ngay thôi,” Erin nói và mỉm cười vui vẻ. “Hãy để tôi bày vài bộ ra cho chị xem, rồi chúng ta có thể ngắm nhìn.”

Bình luận