Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Tín đồ Shopping oanh tạc Manhattan

Chương 9b

Tác giả: Sophie Kinsella

Tôi 50-50 với phương án các bức tranh đương đại. Giá mà tôi có thể gọi điện thoại cho người thân.

“Thực sự… tôi không nên nói,” cuối cùng tôi cũng lên tiếng. “Tôi luôn coi sở thích nghệ thuật là một vấn đề rất riêng tư.”

“Ồ,” Kent nói, trông cô ấy hơi ngạc nhiên một chút. “Vậy thì, tất nhiên, tôi không có ý xâm phạm dưới bất kỳ hình thức nào…”

“Kent này,” Judd nói, liếc nhìn đồng hồ một lần nữa. “Chúng ta thực sự phải…”

“Đúng rồi,” Kent nói. Cô ấy uống thêm một ngụm trà nữa rồi đứng lên. “Tôi xin lỗi, Rebecca, chúng tôi có cuộc họp vào lúc 2h30. Nhưng thật vinh hạnh được gặp chị.”

“Tất nhiên rồi!” tôi nói. “Không sao đâu!”

Tôi cố đi thật vững theo họ ra ngoài nhà hàng, Khi đi qua xô đá đựng rượu tôi hơi lảo đảo nhận ra không ít thì nhiều mình cũng phải uống hết cả chai. Thật đáng xấu hổ. Nhưng tôi không nghĩ ai đó phát hiện ra đâu.

Chúng tôi ra ngoài nhà hàng, Judd đã gọi sắn một chiếc taxi cho tôi.

“Thật tuyệt khi được gặp chị, Rebecca ạ,” anh nói. “Chúng tôi sẽ báo cáo lại với phó giám đốc phụ trách sản xuất chương trình của chúng tôi, và chúng ta sẽ… giữ liên lạc nhé! Hãy thật vui vẻ ở bảo tàng Guggenheim nhé.”

“Chắc chắn rồi!” tôi nói, bắt tay từng người một. “Chắc chắn tôi sẽ rất thích mà. Cảm ơn hai anh chị nhiều nhé!”

Tôi lên taxi và đóng sập cửa lại.

“Chào,” tôi nói với người lái taxi, rồi nhìn xem Judd và Kent đã đi khỏi chưa. “Tôi muốn đi…”

“Bảo tàng Guggenheim,” người lái xe chen vào. “Tôi đã nghe thấy rồi.”

“Thực ra không phải vậy, tôi muốn đến trung tâm mua sắm SoHo. Cái siêu thị Sephora ở Broadway.”

Người lái xe xoay người lại nhìn tôi. Anh ta to lớn, da ngăm đen, và khuôn mặt anh ta đang nhăn nhúm lại.

“Thế còn bảo tàng Guggenheim thì sao?”

“Ừm… chắc tôi sẽ đến đó sau.”

“Sau à?” người lái xe nói. “Cô không thể đến xem qua loa bảo tàng Guggenheim được. Guggenheim là một bảo tàng rất đẹp. Picasso này, Kandinsky này. Cô không muốn bỏ qua chỗ này đâu.”

“Tôi sẽ không bỏ qua! Thực sự đấy, tôi hứa. Vậy chúng ta đi đến siêu thị Sephora bây giờ được chứ? Làm ơn?”

Một sự im lặng phản đối từ hàng ghế trước.

“Được rồi,” cuối cùng anh ta cũng lên tiếng và bắt đầu nổ máy.

Khi chúng tôi đi khỏi, tôi ngả mình sau ghế thật thoải mái. Tôi nghĩ bữa ăn trưa thực sự khá suôn sẻ. Có lẽ ngoại trừ lúc tôi kể với họ giai thoại về Rory và con chó dẫn đường. Và cả chuyện tôi trượt chân ngã trên đường vào nhà vệ sinh nữa. Nhưng rồi, những chuyện đó có thể xảy ra với bất cứ ai mà. Sự thật là, tôi đang lấn sâu hơn vào New York. Mới chỉ ba ngày, nhưng tôi đã bắt nhịp được ngôn ngữ và mọi thứ. Chẳng hạn như hôm qua, tôi nói Đi tìm hiểu mà thậm chí không cần phải nghĩ. Và tôi khen một chiếc váy là dễ thương!

Chúng tôi đỗ lại trước vạch dành cho người đi bộ, tôi nhìn chăm chú ra ngoài băn khoăn không biết đang ở phố nào – bỗng nhiên tôi chết cứng vì sợ.

Kia là Judd và Kent. Ngay đằng kia, trước mặt chúng tôi. Họ đang sang đường. Kent đang say sưa nói điều gì đó và Judd thì gật đầu. Ôi Chúa ơi. Tôi không thể để họ nghĩ tôi đi sai đường được. Nhanh lên, trốn đi.

Tim đập thình thịch, tôi ngồi sụp xuống dưới ghế, và gần như cúi xuống cả sàn xe, cố gắng núp sau cuốn Wall Street Journal. Trời, tại sao không có thêm không gian trong mấy cái taxi này chứ?

“Ở phía sau OK chứ cô?” người lái taxi nói.

“Ồn cả,” tôi nín thở. Tôi cẩn thận ngoi đầu lên – và ơn Chúa, Judd và Kent đã biến mất. Khi bò lổm ngổm lên ghế, tôi đập đầu vào cửa xe.

“Này cô!” một giọng nói kỳ quái vang lên làm tôi giật bắn mình sợ hãi. “Cẩn thận chứ! An toàn là cần thiết, OK? Vì thế thắt dây an toàn vào đi!”

“OK,” tôi nói giọng khiêm nhường. “Xin lỗi về chuyện đó. Tôi thực sự xin lỗi. Tôi sẽ không làm như vậy nữa.”

Lóng ngóng cài lại dây an toàn, tôi bắt gặp ở trong gương ánh mắt của người lái xe.

“Đó là một thông báo được thu băng lại,” anh ta nói đầy khinh miệt. “Cô đang nói chuyện với một cái máy thu âm đấy.”

Tôi biết rồi.

Chúng tôi dừng lại ở siêu thị Sephora trên đại lộ Broadway, tôi giúi một nắm đô la cho người lái taxi, anh ta nhìn tôi đăm đăm.

“Quý cô vừa uống rượu đúng không?”

“Không,” tôi phẫn nộ nói. “Ý tôi là… có. Nhưng chỉ là một chút rượu trong lúc ăn trưa…”

Người lái taxe lắc đầu lái xe đi khỏi, và tôi bước không vững về phía siêu thị Sephora. Thành thực mà nói, tôi cảm thấy hơi chóng mặt. Tôi đẩy cánh cửa mở ra và… wow. Đèn pha nhảy múa khắp bên trong siêu thị sáng choang, quanh quầy thu ngân đen bóng; quanh những tấm thảm chùi chân màu đỏ sẫm; quanh cả hàng ngàn lọ sơn móng tay bằng thủy tinh. Tiếng nhạc xập xình, các cô cái chạy qua chạy lại khắp nơi, và những anh chàng ăn mặc rất thời trang trong những chiếc áo polo màu đen có cổ và mũ đội dầu đồng phục đang phát các túi kẹo. Tôi mê mẩn nhìn ngó xung quanh, tôi chưa bao giờ thấy nhiều mỹ phẩm thế này trong đời. Hàng giá, hàng giá son môi. Hàng giá, hàng giá phấn mắt. Đủ các màu như cầu vồng bảy sắc. Và ôi, nhìn kìa, những cái ghế xinh xắn để bạn ngồi đánh thử, cả những cái gương cá nhân nữa. Nơi này… ý tôi là, nơi này là thiên đường.

“Chào Becky, cuối cùng chị cũng đến được!” Tôi ngẩng lên thì thấy Jodie đang vẫy tôi ở quầy lược. Hôm nay, cô mặc một cái váy chui đầu sọc đỏ và trắng, khi tôi tiến lại gần, tôi thấy móng tay cô ấy cũng được sơn sửa lại màu kẻ đỏ và trắng cho đồng bộ với váy. “Đã sẵn sàng lột xác chưa?”

Cô dẫn tôi đến chỗ những cái ghế xinh xắn kia để tôi ngồi xuống cảm giác thật dễ chịu. Một cô gái mặc đồ đen tiến lại gần tôi với nụ cười thân thiện tự giới thiệu mình là Mona, chuyên gia trang điểm của tôi ngày hôm nay.

“Chị đã nghĩ chị sẽ trang điểm như thế nào chưa ạ?” cô nói khi bật một chiếc đèn chiếu lên soi vào mặt tôi.

“Ừm, tôi trang điểm để đi gặp mẹ bạn trai tôi,” tôi giải thích. “Tôi muốn trông đại loại… chỉn chu một chút.”

“Lịch sự và tinh tế đúng không ạ?”

“Chính xác!”

“Tôi hiểu ý chị rồi,” Mona nói, gật đầu. “Màu nâu sẫm và màu be. Gương mặt khó có thể bỏ qua.”

“Màu nâu sẫm á?” Jodie nói, nhíu mày. “Đã có ai nhìn xinh đẹp với màu nâu sẫm chưa?”

“Và có lẽ một màu thật nhẹ nhàng với môi thôi,” Mona nói, tảng lờ Jodie. “Hãy để tôi bắt đầu với một lớp kem lót sáng màu…”

Cô ấy với tay lấy một miếng mút trang điểm rồi nhẹ nhàng phủ phấn lên khắp mặt tôi. Khi cô ấy bắt đầu đánh mắt cho tôi, tôi thấy Jodie đứng đằng sau, khuôn mặt thoáng hiện một cái nhìn xét nét.

“Đối với phong cách lịch lãm này thì màu môi nhẹ nhàng có tác dụng hơn,” Mona nói.

“Đúng vậy,” tôi nói, gật đầu ra chiều hiểu biết. “Chắc chắn rồi!”

“Tôi sẽ đi lấy mascara…”

Cô ấy biến mất về phía đằng trước cửa hàng và tôi nhắm mắt lại. Nói thật, đầu tôi vẫn đang quay cuồng vì thứ rượu đó, tôi thấy khó ngồi thăng bằng trên cái ghế bé xíu này.

Bỗng nhiên má tôi lành lạnh, tôi ngẩng lên, Jodie đang đứng trước mặt tôi, nhúng ngón tay vào một cái lọ nhỏ.

“Chị đang làm gì đấy?” tôi yếu ớt nói.

“Làm cho chị thú vị lên một chút!” cô ấy nói, và chấm chấm nhẹ vào má tôi. “Tất cả những thứ trung tính vớ vẩn này! Cứ như thể đó là thứ chị muốn từ một cuộc trùng tu bề ngoài vậy?”

“Ừm…”

“Tôi biết chị quá lịch sự nên không muốn than phiền. Người Anh các chị thực sự cần phải tỏ thái độ một chút.” Cô ấy đứng lùi ra sau, gật đầu hài lòng. “Nào, chị đã bao giờ đeo lông mi giả chưa? Bởi vì họ có rất nhều thứ đó ở đây.”

“Jodie, tôi không chắc…”

“Này!” Cả hai chúng tôi cùng ngẩng lên thấy Mona tiến lại gần, khuôn mặt cô ấy thoáng hiện cảm giác bị lăng mạ. “Cái quái gì đang diễn ra thế này? Mặt cô ấy bị làm sao thế?”

“Vừa nãy cô ấy trông thật buồn tẻ,” Jodie bướng bỉnh nói.

“Vừa rồi trông cô ấy rất cổ điển!” Mona chống nạnh. “Ừm, giờ thì chị phá hỏng nó rồi!”

“Trên mặt tôi có cái gì thế?” tôi hỏi, kéo cái gương về phía mình. Chính khuôn mặt tôi đang nhìn lại. Mịn màng và màu be, với màu mắt thật nhẹ nhàng, màu môi kín đáo… và màu nhũ bạc trên má.

“Trông thật tuyệt, đúng không?” Jodie thản nhiên nói. “Trông đẹp hơn nhiều với màu nhũ.”

Tôi liếc nhìn khuôn mặt khó chịu của Mona, bất chợt cảm thấy hơi có lỗi.

“Thực ra, Mona này,” tôi nói thật nhanh, “tôi thực sự rất muốn mua vài sản phẩm chị vừa dùng. Thực ra là… tất cả chúng. Như vậy có được không?”

“Ồ,” Mona nói, giọng hơi cứng nhắc. “Ừm, vâng, tất nhiên rồi. Chúng thuộc dòng sản phẩm hơi đắt một chút…”

“Không thành vấn đề!” tôi vội vã quay lại phía Jodie. “Và… tôi sẽ mua cả phấn nhũ nữa. Tôi mua tất!”

Mười phút sau tôi thấy mình đã ở ngoài Sephora, tay nắm chặt hai túi đồ đầy mỹ phẩm, trọn bộ chổi trang điểm mới, một cái mũ đội màu bạc để tắm vòi hoa sen, và một loại kem gì màu nâu sẫm mà tôi ném vào ở phút cuối. Tôi không biết chắc nó là cái gì – nhưng cái lọ thì đẹp mỹ miều!

“OK,” tôi nói, bối rối nhìn con phố tấp nập trước mặt. “Đi đâu tiếp đây?”

“Bạn yêu quý, tôi phải đi rồi,” Jodie nói, ngẩng lên từ cái máy nhắn tin. “Tôi đã nghỉ ăn trưa năm tiếng đồng hồ rồi. Nhưng nếu chị muốn trải nghiệm thực sự ở SoHo thì có một cửa hiệu Dean and Deluca ở ngay trước mặt…” CÔ ấy xoay vai tôi cho đến khi tôi nhìn sang mặt phố bên kia. “…và cứ đi dọc là cửa hiệu Scoop, nơi chị có thể mua cái áo phông đắt nhất trên cả hành tinh này…”

“Còn kia thì sao?” Tôi nói, chỉ tay vào cửa hiệu tuyệt đẹp và sáng choàng đập vào mắt tôi.

“Kate’s Paperie. Đẹp chết người.”

“Nó bán cái gì?” tôi băn khoăn hỏi. “Chỉ toàn giấy thôi sao?”

“Chỉ toàn giấy!” cô ấy cười sằng sặc. “Chị đi xem đi. Và nghe này, chị vẫn muốn lúc nào đó gặp lại nhau chứ?

“Tôi rất muốn thế!” Tôi vui vẻ nói. “Tôi còn ở đây ít nhất một tuần nữa. Cảm ơn, Jodie.”

“Không có gì.”

Tôi nhìn Jodie vội vã lên tàu điện ngầm, bỗng nhận ra gót giày nhọn hoắt của cô ấy cũng được sơn sọc đỏ và trắng. Cái đó thật tuyệt! Cô ấy kiếm chúng ở đâu ra vậy?

“Jodie ơi!” tôi hét lên nhưng cô ấy không nghe thấy. Không sao, lần sau tôi sẽ hỏi cô ấy.

Khi cô ấy biến mất xuống ga tàu điện ngầm, tôi chậm rãi đi bộ đến cửa hiệu Kate’s Paperie. Thành thực mà nói tôi thực sự không hứng thú với giấy lắm. Có lẽ tôi cũng không tốn hơi mà đi vào đấy. Nhưng cũng chẳng hại gì nếu ghé vào một lát…

Tôi dừng lại khi đi tới ô kính bày hàng, nhìn chằm chằm vào mấy thứ đồ trưng bày, sững sờ. Khi Jodie nói giấy, tôi đã tưởng tượng ra hàng chồng giấy photo. Tôi không biết cô ấy ám chỉ… Ý tôi là, cứ nhìn mấy cái giá bày toàn giấy gói quà màu đá cẩm thạch này đi. Cả cái hộp bằng giấy bồi kia nữa chứ. Và cả cái dây rua băng đính hạt tuyệt đẹp kia nữa! Tôi chưa bao giờ nhìn thấy những thứ gì như vậy!

Tôi đẩy cửa mở, dạo quanh, chiêm ngưỡng cách sắp xếp những loại giấy gói quà tuyệt đẹp được tô điểm với hoa khô, sợi cọ, và những cái nơ hình con bướm, các album ảnh, các hộp đựng giấy viết tinh tế… Và ôi Chúa ơi, hãy nhìn những cái bưu thiếp này đi!

Bạn thấy chưa, đây mới chính là nó. Đây là lý do tại sao New York tuyệt đến vậy. Họ không chỉ có những cái thiếp buồn tẻ cũ rích ghi Chúc mùng Sinh nhật. Họ còn có cả thiếp làm bằng tay trang trí với mấy bông hoa lấp lánh ghép thành những câu dí dỏm như “Chúc mừng vì đã đẻ sinh đôi!” và “Rất buồn khi biết tin hai bạn chia tay!”

Tôi đi đi lại lại, sững sờ nhìn những giá hàng. Tôi phải có vài cái thiệp thế này mới được. Như cái thiếp tòa lâu đài xòe ra tuyệt đẹp này chẳng hạn, với lá cờ bên trên có dòng chữ “Tôi yêu ngôi nhà mới sửa lại của bạn!” Ý tôi là, tôi thực sự khôg biết ai mới sửa lại nhà, nhưng tôi có thể giữ nó cho đến khi mẹ tôi quyết định dán giấy lại phòng khách. Và cái thiếp được phủ bằng cỏ nhân tạo với dòng chữ “Gửi đến huấn luyện viên quần vợt xuất sắc với những lời cảm ơn.” Bởi vì tôi luôn dự định sẽ học chơi quần vợt vào mùa hè tới, và biết đâu tôi lại muốn cảm ơn huấn luyện viên của mình, phải không?

Tôi nhặt thêm vài cái nữa, rồi đi đến giá đựng thiếp mời. Và cái này thậm chí còn tuyệt hơn! Thay vì chỉ nói “Tiệc tùng đi” họ nói những câu đại loại như “Gặp nhau ở Câu Lạc Bộ ăn bữa nhẹ buổi sáng nhé!” và “Hãy đến ăn với chúng tôi một bữa pizza thân mật nhé!”

Bạn biết đấy, tôi nghĩ nên mua vài cái này. Sẽ thật là thiển cẩn nếu không làm vậy. Tôi và Suze có thể dễ dàng tổ chức một bữa tiệc pizza, đúng không nhỉ? Và chúng tôi sẽ không bao giờ tìm thấy thiệp mời kiểu này ở Anh. Và chúng thật xinh, với những miếng bánh pizza nhỏ xíu lấp lánh ở dọc mép thiếp! Tôi cẩn thận đặt năm hộp thiếp mời vào giỏ mua hàng, cùng với những chiếc thiếp xinh xắn, và vài tờ giấy gói quà có sọc kẻ hình việc kẹo, tôi không thể cưỡng lại được những thứ này, rồi đi ra quầy thu ngân. Khi người bán hàng quét mã vạch, tôi nhìn quanh cửa hàng lần nữa, liệu mình có để sót thứ gì không – và chỉ khi cô ấy thông báo tổng số tiền thì tôi mới ngẩng lên vì hơi sốc – Nhiều thế cơ à? Chỉ vài cái thiếp thôi mà?

Tôi 50-50 với phương án các bức tranh đương đại. Giá mà tôi có thể gọi điện thoại cho người thân.

“Thực sự… tôi không nên nói,” cuối cùng tôi cũng lên tiếng. “Tôi luôn coi sở thích nghệ thuật là một vấn đề rất riêng tư.”

“Ồ,” Kent nói, trông cô ấy hơi ngạc nhiên một chút. “Vậy thì, tất nhiên, tôi không có ý xâm phạm dưới bất kỳ hình thức nào…”

“Kent này,” Judd nói, liếc nhìn đồng hồ một lần nữa. “Chúng ta thực sự phải…”

“Đúng rồi,” Kent nói. Cô ấy uống thêm một ngụm trà nữa rồi đứng lên. “Tôi xin lỗi, Rebecca, chúng tôi có cuộc họp vào lúc 2h30. Nhưng thật vinh hạnh được gặp chị.”

“Tất nhiên rồi!” tôi nói. “Không sao đâu!”

Tôi cố đi thật vững theo họ ra ngoài nhà hàng, Khi đi qua xô đá đựng rượu tôi hơi lảo đảo nhận ra không ít thì nhiều mình cũng phải uống hết cả chai. Thật đáng xấu hổ. Nhưng tôi không nghĩ ai đó phát hiện ra đâu.

Chúng tôi ra ngoài nhà hàng, Judd đã gọi sắn một chiếc taxi cho tôi.

“Thật tuyệt khi được gặp chị, Rebecca ạ,” anh nói. “Chúng tôi sẽ báo cáo lại với phó giám đốc phụ trách sản xuất chương trình của chúng tôi, và chúng ta sẽ… giữ liên lạc nhé! Hãy thật vui vẻ ở bảo tàng Guggenheim nhé.”

“Chắc chắn rồi!” tôi nói, bắt tay từng người một. “Chắc chắn tôi sẽ rất thích mà. Cảm ơn hai anh chị nhiều nhé!”

Tôi lên taxi và đóng sập cửa lại.

“Chào,” tôi nói với người lái taxi, rồi nhìn xem Judd và Kent đã đi khỏi chưa. “Tôi muốn đi…”

“Bảo tàng Guggenheim,” người lái xe chen vào. “Tôi đã nghe thấy rồi.”

“Thực ra không phải vậy, tôi muốn đến trung tâm mua sắm SoHo. Cái siêu thị Sephora ở Broadway.”

Người lái xe xoay người lại nhìn tôi. Anh ta to lớn, da ngăm đen, và khuôn mặt anh ta đang nhăn nhúm lại.

“Thế còn bảo tàng Guggenheim thì sao?”

“Ừm… chắc tôi sẽ đến đó sau.”

“Sau à?” người lái xe nói. “Cô không thể đến xem qua loa bảo tàng Guggenheim được. Guggenheim là một bảo tàng rất đẹp. Picasso này, Kandinsky này. Cô không muốn bỏ qua chỗ này đâu.”

“Tôi sẽ không bỏ qua! Thực sự đấy, tôi hứa. Vậy chúng ta đi đến siêu thị Sephora bây giờ được chứ? Làm ơn?”

Một sự im lặng phản đối từ hàng ghế trước.

“Được rồi,” cuối cùng anh ta cũng lên tiếng và bắt đầu nổ máy.

Khi chúng tôi đi khỏi, tôi ngả mình sau ghế thật thoải mái. Tôi nghĩ bữa ăn trưa thực sự khá suôn sẻ. Có lẽ ngoại trừ lúc tôi kể với họ giai thoại về Rory và con chó dẫn đường. Và cả chuyện tôi trượt chân ngã trên đường vào nhà vệ sinh nữa. Nhưng rồi, những chuyện đó có thể xảy ra với bất cứ ai mà. Sự thật là, tôi đang lấn sâu hơn vào New York. Mới chỉ ba ngày, nhưng tôi đã bắt nhịp được ngôn ngữ và mọi thứ. Chẳng hạn như hôm qua, tôi nói Đi tìm hiểu mà thậm chí không cần phải nghĩ. Và tôi khen một chiếc váy là dễ thương!

Chúng tôi đỗ lại trước vạch dành cho người đi bộ, tôi nhìn chăm chú ra ngoài băn khoăn không biết đang ở phố nào – bỗng nhiên tôi chết cứng vì sợ.

Kia là Judd và Kent. Ngay đằng kia, trước mặt chúng tôi. Họ đang sang đường. Kent đang say sưa nói điều gì đó và Judd thì gật đầu. Ôi Chúa ơi. Tôi không thể để họ nghĩ tôi đi sai đường được. Nhanh lên, trốn đi.

Tim đập thình thịch, tôi ngồi sụp xuống dưới ghế, và gần như cúi xuống cả sàn xe, cố gắng núp sau cuốn Wall Street Journal. Trời, tại sao không có thêm không gian trong mấy cái taxi này chứ?

“Ở phía sau OK chứ cô?” người lái taxi nói.

“Ồn cả,” tôi nín thở. Tôi cẩn thận ngoi đầu lên – và ơn Chúa, Judd và Kent đã biến mất. Khi bò lổm ngổm lên ghế, tôi đập đầu vào cửa xe.

“Này cô!” một giọng nói kỳ quái vang lên làm tôi giật bắn mình sợ hãi. “Cẩn thận chứ! An toàn là cần thiết, OK? Vì thế thắt dây an toàn vào đi!”

“OK,” tôi nói giọng khiêm nhường. “Xin lỗi về chuyện đó. Tôi thực sự xin lỗi. Tôi sẽ không làm như vậy nữa.”

Lóng ngóng cài lại dây an toàn, tôi bắt gặp ở trong gương ánh mắt của người lái xe.

“Đó là một thông báo được thu băng lại,” anh ta nói đầy khinh miệt. “Cô đang nói chuyện với một cái máy thu âm đấy.”

Tôi biết rồi.

Chúng tôi dừng lại ở siêu thị Sephora trên đại lộ Broadway, tôi giúi một nắm đô la cho người lái taxi, anh ta nhìn tôi đăm đăm.

“Quý cô vừa uống rượu đúng không?”

“Không,” tôi phẫn nộ nói. “Ý tôi là… có. Nhưng chỉ là một chút rượu trong lúc ăn trưa…”

Người lái taxe lắc đầu lái xe đi khỏi, và tôi bước không vững về phía siêu thị Sephora. Thành thực mà nói, tôi cảm thấy hơi chóng mặt. Tôi đẩy cánh cửa mở ra và… wow. Đèn pha nhảy múa khắp bên trong siêu thị sáng choang, quanh quầy thu ngân đen bóng; quanh những tấm thảm chùi chân màu đỏ sẫm; quanh cả hàng ngàn lọ sơn móng tay bằng thủy tinh. Tiếng nhạc xập xình, các cô cái chạy qua chạy lại khắp nơi, và những anh chàng ăn mặc rất thời trang trong những chiếc áo polo màu đen có cổ và mũ đội dầu đồng phục đang phát các túi kẹo. Tôi mê mẩn nhìn ngó xung quanh, tôi chưa bao giờ thấy nhiều mỹ phẩm thế này trong đời. Hàng giá, hàng giá son môi. Hàng giá, hàng giá phấn mắt. Đủ các màu như cầu vồng bảy sắc. Và ôi, nhìn kìa, những cái ghế xinh xắn để bạn ngồi đánh thử, cả những cái gương cá nhân nữa. Nơi này… ý tôi là, nơi này là thiên đường.

“Chào Becky, cuối cùng chị cũng đến được!” Tôi ngẩng lên thì thấy Jodie đang vẫy tôi ở quầy lược. Hôm nay, cô mặc một cái váy chui đầu sọc đỏ và trắng, khi tôi tiến lại gần, tôi thấy móng tay cô ấy cũng được sơn sửa lại màu kẻ đỏ và trắng cho đồng bộ với váy. “Đã sẵn sàng lột xác chưa?”

Cô dẫn tôi đến chỗ những cái ghế xinh xắn kia để tôi ngồi xuống cảm giác thật dễ chịu. Một cô gái mặc đồ đen tiến lại gần tôi với nụ cười thân thiện tự giới thiệu mình là Mona, chuyên gia trang điểm của tôi ngày hôm nay.

“Chị đã nghĩ chị sẽ trang điểm như thế nào chưa ạ?” cô nói khi bật một chiếc đèn chiếu lên soi vào mặt tôi.

“Ừm, tôi trang điểm để đi gặp mẹ bạn trai tôi,” tôi giải thích. “Tôi muốn trông đại loại… chỉn chu một chút.”

“Lịch sự và tinh tế đúng không ạ?”

“Chính xác!”

“Tôi hiểu ý chị rồi,” Mona nói, gật đầu. “Màu nâu sẫm và màu be. Gương mặt khó có thể bỏ qua.”

“Màu nâu sẫm á?” Jodie nói, nhíu mày. “Đã có ai nhìn xinh đẹp với màu nâu sẫm chưa?”

“Và có lẽ một màu thật nhẹ nhàng với môi thôi,” Mona nói, tảng lờ Jodie. “Hãy để tôi bắt đầu với một lớp kem lót sáng màu…”

Cô ấy với tay lấy một miếng mút trang điểm rồi nhẹ nhàng phủ phấn lên khắp mặt tôi. Khi cô ấy bắt đầu đánh mắt cho tôi, tôi thấy Jodie đứng đằng sau, khuôn mặt thoáng hiện một cái nhìn xét nét.

“Đối với phong cách lịch lãm này thì màu môi nhẹ nhàng có tác dụng hơn,” Mona nói.

“Đúng vậy,” tôi nói, gật đầu ra chiều hiểu biết. “Chắc chắn rồi!”

“Tôi sẽ đi lấy mascara…”

Cô ấy biến mất về phía đằng trước cửa hàng và tôi nhắm mắt lại. Nói thật, đầu tôi vẫn đang quay cuồng vì thứ rượu đó, tôi thấy khó ngồi thăng bằng trên cái ghế bé xíu này.

Bỗng nhiên má tôi lành lạnh, tôi ngẩng lên, Jodie đang đứng trước mặt tôi, nhúng ngón tay vào một cái lọ nhỏ.

“Chị đang làm gì đấy?” tôi yếu ớt nói.

“Làm cho chị thú vị lên một chút!” cô ấy nói, và chấm chấm nhẹ vào má tôi. “Tất cả những thứ trung tính vớ vẩn này! Cứ như thể đó là thứ chị muốn từ một cuộc trùng tu bề ngoài vậy?”

“Ừm…”

“Tôi biết chị quá lịch sự nên không muốn than phiền. Người Anh các chị thực sự cần phải tỏ thái độ một chút.” Cô ấy đứng lùi ra sau, gật đầu hài lòng. “Nào, chị đã bao giờ đeo lông mi giả chưa? Bởi vì họ có rất nhều thứ đó ở đây.”

“Jodie, tôi không chắc…”

“Này!” Cả hai chúng tôi cùng ngẩng lên thấy Mona tiến lại gần, khuôn mặt cô ấy thoáng hiện cảm giác bị lăng mạ. “Cái quái gì đang diễn ra thế này? Mặt cô ấy bị làm sao thế?”

“Vừa nãy cô ấy trông thật buồn tẻ,” Jodie bướng bỉnh nói.

“Vừa rồi trông cô ấy rất cổ điển!” Mona chống nạnh. “Ừm, giờ thì chị phá hỏng nó rồi!”

“Trên mặt tôi có cái gì thế?” tôi hỏi, kéo cái gương về phía mình. Chính khuôn mặt tôi đang nhìn lại. Mịn màng và màu be, với màu mắt thật nhẹ nhàng, màu môi kín đáo… và màu nhũ bạc trên má.

“Trông thật tuyệt, đúng không?” Jodie thản nhiên nói. “Trông đẹp hơn nhiều với màu nhũ.”

Tôi liếc nhìn khuôn mặt khó chịu của Mona, bất chợt cảm thấy hơi có lỗi.

“Thực ra, Mona này,” tôi nói thật nhanh, “tôi thực sự rất muốn mua vài sản phẩm chị vừa dùng. Thực ra là… tất cả chúng. Như vậy có được không?”

“Ồ,” Mona nói, giọng hơi cứng nhắc. “Ừm, vâng, tất nhiên rồi. Chúng thuộc dòng sản phẩm hơi đắt một chút…”

“Không thành vấn đề!” tôi vội vã quay lại phía Jodie. “Và… tôi sẽ mua cả phấn nhũ nữa. Tôi mua tất!”

Mười phút sau tôi thấy mình đã ở ngoài Sephora, tay nắm chặt hai túi đồ đầy mỹ phẩm, trọn bộ chổi trang điểm mới, một cái mũ đội màu bạc để tắm vòi hoa sen, và một loại kem gì màu nâu sẫm mà tôi ném vào ở phút cuối. Tôi không biết chắc nó là cái gì – nhưng cái lọ thì đẹp mỹ miều!

“OK,” tôi nói, bối rối nhìn con phố tấp nập trước mặt. “Đi đâu tiếp đây?”

“Bạn yêu quý, tôi phải đi rồi,” Jodie nói, ngẩng lên từ cái máy nhắn tin. “Tôi đã nghỉ ăn trưa năm tiếng đồng hồ rồi. Nhưng nếu chị muốn trải nghiệm thực sự ở SoHo thì có một cửa hiệu Dean and Deluca ở ngay trước mặt…” CÔ ấy xoay vai tôi cho đến khi tôi nhìn sang mặt phố bên kia. “…và cứ đi dọc là cửa hiệu Scoop, nơi chị có thể mua cái áo phông đắt nhất trên cả hành tinh này…”

“Còn kia thì sao?” Tôi nói, chỉ tay vào cửa hiệu tuyệt đẹp và sáng choàng đập vào mắt tôi.

“Kate’s Paperie. Đẹp chết người.”

“Nó bán cái gì?” tôi băn khoăn hỏi. “Chỉ toàn giấy thôi sao?”

“Chỉ toàn giấy!” cô ấy cười sằng sặc. “Chị đi xem đi. Và nghe này, chị vẫn muốn lúc nào đó gặp lại nhau chứ?

“Tôi rất muốn thế!” Tôi vui vẻ nói. “Tôi còn ở đây ít nhất một tuần nữa. Cảm ơn, Jodie.”

“Không có gì.”

Tôi nhìn Jodie vội vã lên tàu điện ngầm, bỗng nhận ra gót giày nhọn hoắt của cô ấy cũng được sơn sọc đỏ và trắng. Cái đó thật tuyệt! Cô ấy kiếm chúng ở đâu ra vậy?

“Jodie ơi!” tôi hét lên nhưng cô ấy không nghe thấy. Không sao, lần sau tôi sẽ hỏi cô ấy.

Khi cô ấy biến mất xuống ga tàu điện ngầm, tôi chậm rãi đi bộ đến cửa hiệu Kate’s Paperie. Thành thực mà nói tôi thực sự không hứng thú với giấy lắm. Có lẽ tôi cũng không tốn hơi mà đi vào đấy. Nhưng cũng chẳng hại gì nếu ghé vào một lát…

Tôi dừng lại khi đi tới ô kính bày hàng, nhìn chằm chằm vào mấy thứ đồ trưng bày, sững sờ. Khi Jodie nói giấy, tôi đã tưởng tượng ra hàng chồng giấy photo. Tôi không biết cô ấy ám chỉ… Ý tôi là, cứ nhìn mấy cái giá bày toàn giấy gói quà màu đá cẩm thạch này đi. Cả cái hộp bằng giấy bồi kia nữa chứ. Và cả cái dây rua băng đính hạt tuyệt đẹp kia nữa! Tôi chưa bao giờ nhìn thấy những thứ gì như vậy!

Tôi đẩy cửa mở, dạo quanh, chiêm ngưỡng cách sắp xếp những loại giấy gói quà tuyệt đẹp được tô điểm với hoa khô, sợi cọ, và những cái nơ hình con bướm, các album ảnh, các hộp đựng giấy viết tinh tế… Và ôi Chúa ơi, hãy nhìn những cái bưu thiếp này đi!

Bạn thấy chưa, đây mới chính là nó. Đây là lý do tại sao New York tuyệt đến vậy. Họ không chỉ có những cái thiếp buồn tẻ cũ rích ghi Chúc mùng Sinh nhật. Họ còn có cả thiếp làm bằng tay trang trí với mấy bông hoa lấp lánh ghép thành những câu dí dỏm như “Chúc mừng vì đã đẻ sinh đôi!” và “Rất buồn khi biết tin hai bạn chia tay!”

Tôi đi đi lại lại, sững sờ nhìn những giá hàng. Tôi phải có vài cái thiệp thế này mới được. Như cái thiếp tòa lâu đài xòe ra tuyệt đẹp này chẳng hạn, với lá cờ bên trên có dòng chữ “Tôi yêu ngôi nhà mới sửa lại của bạn!” Ý tôi là, tôi thực sự khôg biết ai mới sửa lại nhà, nhưng tôi có thể giữ nó cho đến khi mẹ tôi quyết định dán giấy lại phòng khách. Và cái thiếp được phủ bằng cỏ nhân tạo với dòng chữ “Gửi đến huấn luyện viên quần vợt xuất sắc với những lời cảm ơn.” Bởi vì tôi luôn dự định sẽ học chơi quần vợt vào mùa hè tới, và biết đâu tôi lại muốn cảm ơn huấn luyện viên của mình, phải không?

Tôi nhặt thêm vài cái nữa, rồi đi đến giá đựng thiếp mời. Và cái này thậm chí còn tuyệt hơn! Thay vì chỉ nói “Tiệc tùng đi” họ nói những câu đại loại như “Gặp nhau ở Câu Lạc Bộ ăn bữa nhẹ buổi sáng nhé!” và “Hãy đến ăn với chúng tôi một bữa pizza thân mật nhé!”

Bạn biết đấy, tôi nghĩ nên mua vài cái này. Sẽ thật là thiển cẩn nếu không làm vậy. Tôi và Suze có thể dễ dàng tổ chức một bữa tiệc pizza, đúng không nhỉ? Và chúng tôi sẽ không bao giờ tìm thấy thiệp mời kiểu này ở Anh. Và chúng thật xinh, với những miếng bánh pizza nhỏ xíu lấp lánh ở dọc mép thiếp! Tôi cẩn thận đặt năm hộp thiếp mời vào giỏ mua hàng, cùng với những chiếc thiếp xinh xắn, và vài tờ giấy gói quà có sọc kẻ hình việc kẹo, tôi không thể cưỡng lại được những thứ này, rồi đi ra quầy thu ngân. Khi người bán hàng quét mã vạch, tôi nhìn quanh cửa hàng lần nữa, liệu mình có để sót thứ gì không – và chỉ khi cô ấy thông báo tổng số tiền thì tôi mới ngẩng lên vì hơi sốc – Nhiều thế cơ à? Chỉ vài cái thiếp thôi mà?

Bình luận
× sticky