Thực sự, nếu mọi việc suôn sẻ, tôi có thể đi diễn thuyết. Chúa ơi, việc đó mới tuyệt làm sao. Tôi có thể trở thành người đại diện cho một lối sống nào đó và đi vòng quanh thế giới, và mọi người sẽ nhào tới chỉ để được thấy tôi, và xin lời khuyên của tôi về đủ các vấn đề…
“Mọi việc thế nào rồi?” Suze hỏi, xuất hiện ở cửa phòng tôi trong một chiếc khăn tắm, và tôi giật mình đầy tội lỗi. Tôi đã ngồi trước cái máy tính một lúc rồi nhưng thực sự vẫn chưa bật nó lên.
“Mình chỉ đang suy nghĩ,” tôi nói, vội vàng vươn ra đằng sau máy tính bật công tắc lên. “Cậu biết đấy, mình đang tập trung suy nghĩ và… để cho những dòng sáng tác hòa lẫn vào nhau thành một khối liền mạch.”
“Wow,” Suze nói, và nhìn tôi kính nể. “Thật tuyệt. Việc đó có khó không?”
“Không hẳn,” tôi nói sau một hồi suy nghĩ. “Thực ra nó khá đơn giản.”
Cái máy tính đột nhiên bật lên với một mớ âm thanh và màu sắc lộn xộn, cả hai chúng tôi đều nhìn nó chằm chằm như bị thôi miên.
“Wow!” Suze lại lên tiếng. “Cậu làm thế à?”
‘Ừm… ừ,” tôi nói. Đúng thế. Ý tôi là tôi đã bật nó lên.
“Chúa ơi, cậu thật thông minh, Bex ạ,” Suze reo lên. “Cậu nghĩ khi nào sẽ hoàn thành?”
“Ồ, chắc nhanh thôi, mình hy vọng thế,” tôi hớn hở nói. “Cậu biết đấy. Một khi mình đã bắt đầu.”
“Ừ, vậy thì mình sẽ để cậu bắt tay vào việc,” Suze nói. “Mình chỉ muốn mượn một cái váy cho tối nay.”
“Được mà,” tôi nói với vẻ quan tâm. “Cậu đi đâu đấy?”
“Tiệc của Venetia,” Suze nói. “Cậu có muốn đi không? Ừ, đi đi, đi nhé! Ai cũng tới mà.”
Tôi bị cám dỗ trong giây lát. Tôi đã gặp Venetia vài lần, và tôi biết cô ấy thường tổ chức những bữa tiệc thú vị tại nhà bố mẹ mình ở Kensington.
“Không đâu,” cuối cùng tôi cũng lên tiếng. “Mình không nên đi. Mình có việc phải làm.”
“Thôi được.” Mặt Suze xị ra. “Nhưng mình mượn một cái váy được chứ?”
“Tất nhiên rồi!” Tôi nhăn mặt một lúc, nghĩ ngợi rất lung. “Sao cậu không mặc cái váy Tocco mới của mình với đôi giày màu đỏ của cậu và chiếc khăn choàng hiệu English Eccentrics của mình chứ?”
“Tuyệt vời!” Suze nói, bước tới tủ quần áo của tôi. “Cảm ơn Bex. Và… mình có thể mượn cái quần lót chẽn gối được không?” Suze hồn nhiên nói thêm. “Cả quần thun và đồ trang điểm nữa?”
Tôi xoay ghế nhìn cô ấy kỹ hơn.
“Suze này – khi dọn dẹp phòng cậu, cậu có giữ lại thứ gì không đấy?”
“Tất nhiên mình có giữ chứ!” cô ấy nói, hơi chống chế. “Cậu biết đấy. Một vài thứ.” Cô ấy bắt gặp ánh mắt dò xét của tôi. “OK, có lẽ mình đi quá xa.”
“Cậu còn để lại đồ lót chứ?”
“Ừm… không. Nhưng cậu biết đấy, mình cảm thấy rất tuyệt, và khá lạc quan về cuộc sống – không quan trọng mà. Đó là phong thủy. Cậu nên thử đi!”
Tôi nhìn Suze túm lấy cái váy, đồ lót và lục lọi túi đồ trang điểm của tôi. Rồi cô ấy rời phòng, tôi chìa tay ra phía trước, gập gập các ngón tay. Được rồi. Làm việc thôi.
Tôi mở một file, gõ “Chương Một,” rồi đăm đăm nhìn nó đầy tự hào. Chương Một! Tuyệt quá! Bây giờ tất cả những việc tôi cần làm là tìm ra một câu mở đầu thật đáng nhớ và ấn tượng.
Tôi ngồi im một lúc, tập trung vào cái màn hình trống rỗng trước mặt, rồi gõ dứt khoát.
Tài chính là
Tôi dừng lại, uống một ngụm Diet Coke. Rõ ràng là việc viết được một câu đúng cũng cần gọt giũa một chút chứ. Bạn không thể mong nó rơi thẳng xuống đầu mình.
Tài chính quan trọng nhất là
Chúa ơi, tôi ước mình đang viết một cuốn sách về quần áo. Hay đồ trang điểm. Becky Bloomwood hướng dẫn dùng son môi.
Dù sao thì, tôi cũng đang không làm vậy. Vì thế cố tập trung đi.
Tài chính là một cái gì đó mà
Bạn biết đấy, cái ghế của tôi chẳng thoải mái chút nào. Tôi chắc nó không tốt cho sức khỏe nếu ngồi hàng giờ liền trên cái ghế mềm như thế này. Tôi có thể bị đau cơ thường xuyên hay cái gì đó giống như vậy. Thực sự nếu trở thành nhà văn, tôi nên đầu tư mua lấy cái ghế được thiết kế để ngồi làm việc mà có thể xoay tròn và nâng lên hạ xuống.
Tài chính thì rất
Có lẽ họ bán những cái ghế như thế trên Internet. Có lẽ tôi nên xem qua một chút. Vì máy tính đang bật và còn nhiều thứ nữa.
Thực sụ chắc chắn sẽ là vô trách nhiệm nếu tôi không làm như vậy. Ý tôi là bạn phải biết chăm sóc cho bản thân mình, đúng không nào? Có thân phải biết tự lo, đại loại là thế.
Tôi với tay lấy con chuột, nhanh chóng nhấp vào biểu tượng Internet, và tìm kiếm “ghế văn phòng” – rồi vui vẻ xem danh mục các thông tin tìm được. Tôi ghi lại một vài thứ có vẻ tốt – bỗng tình cờ tôi vào được một trang web tuyệt vời mà trước đây chưa từng thấy bao giờ, có đầy đủ các loại thiết bị văn phòng. Không chỉ có những chiếc phong bì trắng tẻ ngắt mà còn nhiều đồ công nghệ cao thực sự rất tuyệt. Như là các khăn đựng tài liệu thông minh mạ crôm, ống đựng bút rất xinh, và những bảng tên rất đẹp để treo bên ngoài cánh cửa phòng.
Tôi kéo chuột xuống các bức ảnh minh họa, gần như bị thôi miên. Ý tôi là tôi biết không nên tiêu tiền vào lúc này – nhưng cái này thì khác. Đây là đầu tư vào sự nghiệp. Nói cho cùng – đây là văn phòng của tôi, đúng không nhỉ? Nó nên được trang bị tốt. Nó cần phải được trang bị tốt. Thực sự tôi không thể tin được mình lại thiển cận đến nhường ấy trong suốt thời gian qua. Làm thế quái nào tôi lại mong viết được một cuốn sách mà không có những thiết bị cần thiết? Nó giống như việc leo lên đỉnh Everest mà không có lều bạt vậy.
Tôi ngạc nhiên đến sửng sốt về hàng loạt những thứ có thể mua đến nỗi gần như không thể quyết định sẽ mua cái gì. Nhưng có một vài thứ thiết yếu mà chắc chắn tôi phải mua.
Vì vậy tôi nhấn vào một chiếc ghế xoay văn phòng được bọc bằng vải màu tím rất hợp với chiếc iMac của tôi, cộng thêm một chiếc máy ghi tiếng Dictaphone có thể dịch thẳng vào máy tính. Và rồi tôi nhận thấy mình đang chọn thêm vào danh sách mua hàng một cái kệ chắn bằng thép rất ấn tượng dùng để giữ tài liệu trong khi bạn đánh máy, một bộ các tập đựng tài liệu gồm nhiều lá khác nhau – cái này chắc hẳn sẽ rất hữu ích – và một cái máy xén giấy mini. Chắc chắn nó cũng rất cần thiết vì tôi không muốn cả thế giới nhìn thấy bản phác thảo đầu tiên của tôi, đúng không nhỉ? Và tôi đang giỡn theo ý tưởng có nên mua bàn ghế lễ tân nữa không – trừ khi tôi không nhất thiết phải có khu vực tiếp tân trong phòng ngủ của mình – thì Suze quay lại phòng tôi.
“Này! Mọi việc thế nào rồi?”
Tôi giật mình đầy vẻ tội lỗi, nhanh chóng nhấn nút “gửi đi” mà không buồn kiểm tra lại xem tổng tiền là bao nhiêu, thoát mạng – rồi nhìn lên ngay khi chữ Chương Một xuất hiện trở lại trên màn hình.
“Cậu đang làm việc vất vả lắm nhỉ!” Suze nói rồi lắc đầu. “Cậu nên nghỉ ngơi. Cậu viết được bao nhiêu rồi?”
“Ồ… khá nhiều,” tôi nói.
“Mình đọc được không?” Tôi hoảng sợ khi cô ấy tiến đến chỗ mình.
“Không!” tôi nói. “Ý mình là – nó còn đang dở dang. Nó… khá nhạy cảm.” Tôi vội vàng đóng file đó lại và đứng dậy. “Trông cậu rất tuyệt, Suze ạ. Tuyệt vời!”
“Cảm ơn cậu!” Cô ấy tươi cười với tôi và đang quay một vòng trong chiếc váy của tôi thì chuông cửa reo lên. “Ui! Chắc là Fenny đấy!”
Fenella là người chị em họ lịch thiệp và lập dị của Suze đến từ Scotland. Công bằng mà nói thì cô ta cũng không lập dị đến mức ấy. Trước đây cô ta lập dị như anh trai mình, Tarquin, dành hết thời gian cưỡi ngựa và câu cá, hay bất cứ thứ gì họ làm đều kỳ dị. Nhưng gần đây cô ta chuyển đến London, tìm được việc ở một phòng tranh và bù lại bây giờ cô ta chỉ đi tiệc tùng. Khi Suze mở cánh cửa trước, tôi có thể nghe được giọng nói the thé của cô ta – và giọng của một lũ con gái phía sau cô ta. Fenny không thể đi đâu được một mét mà không có một đám người đông đảo la hét xung quanh. Cô ta giống như tuýp người giao thiệp rộng kiểu thần mưa.
“Chào!” cô ta nói khi lao vào phòng tôi. Cô ta đang mặc một chiếc váy màu hồng bằng nhung tuyệt đẹp của hãng Whistles mà tôi cũng đã mua – nhưng lại kết hợp nó với cái áo phông có cổ màu nâu của Lurex trông thật kinh khủng. “Chào Becky! Tối nay chị có đi không?”
“Không phải tối nay,” tôi nói. “Chị có việc phải làm.”
“Vậy ạ.” Mặt Fenella tiu nghỉu giống như Suze lúc nãy – rồi lại sáng bừng. “Vậy em mượn đôi giày Jimmy Choos của chị được không? Chân hai chị em mình cùng cỡ, đúng không nhỉ?”
“OK,” tôi nói. “Chúng ở trong tủ quần áo.” Tôi do dự nhưng vẫn cố tỏ ra khéo léo. “Vậy em có muốn mượn một cái áo sát nách không? Chỉ vì chị có một cái áo sát nách rấy hợp với cái váy của em. Vải cashmere màu hồng với chuỗi hạt bé xíu. Rất đẹp.”
“Vậy sao?” Fenny nói. “Ồ, vâng! Em sắn sàng loại thẳng tay cái áo phông có cổ này mà chẳng cần suy nghĩ.” Cô ta đang cởi áo ra thì một cô gái tóc vàng hoe mặc váy bó màu đen bước vào mỉm cười vui vẻ với tôi.
“Chào, ừm… Milla,” tôi nói, vừa kịp nhớ ra tên cô ta. “Em khỏe không?”
“Em khỏe!” cô ra nói, nhìn tôi đầy hy vọng. “Fenny nói em có thể mượn chị cái khăn choàng English Eccentrics.”
“Chị cho Suze mượn cái đó rồi,” tôi nói, vẻ mặt tiếc nuối. “Nhưng sao em không thử… cái khăn choàng màu tím đính mấy đồng xu?”
“Vâng, chị cho em mượn với! Và Biy nói, chị có một cái váy quấn màu đen đúng không ạ?”
“Chị có,” tôi tư lự nói. “Nhưng thực ra chị còn có cái chân váy khác chị nghĩ sẽ hợp với Biy hơn…”
Phải mất chừng nửa tiếng đồng hồ mọi người mới mượn xong thứ họ muốn. Cuối cùng họ cũng cuốn gói khỏi phòng tôi, la hét rằng sẽ trả lại đồ vào sáng hôm sau, rồi Suze bước vào, thật quyến rũ với mái tóc bới cao rủ xuống vài lọn tóc vàng.
“Bex này, cậu có chắc là không muốn đi không?” cô ấy nói. “Tarquin cũng đến đấy, và mình biết anh ấy rất muốn gặp cậu.”
“Thế à,” tôi nói, cố gắng không tỏ ra quá kinh hãi với ý tưởng đó. “Vậy là anh ấy đang ở London à?”
“Chỉ vài ngày thôi,” Suze nhìn tôi hơi tiếc nuối. “Cậu biết đấy, Bex, nếu không phải vì Luke… mình nghĩ Tarkie vẫn thích cậu.”
“Mình chắc chắn không phải thế,” tôi vội vàng nói. “Đó là chuyện xưa xửa xừa xưa rồi. Xưa lắm rồi.”
Lần hẹn hò đầu tiên và duy nhất của tôi với Tarquin là một trong những sự kiện tôi luôn cố gắng không bao giờ nhớ lại, không bao giờ.
“Vậy thì thôi,” Suze nói, nhún vai. “Hẹn gặp lại cậu sau. Và nhớ đừng làm việc quá sức đấy!”
“Không đâu,” tôi đáp, và thở dài ngao ngán. “Ít nhất mình sẽ cố gắng không như vậy.”
Tôi đợi cho đến khi cánh cửa đóng sầm lại sau lưng cô ấy, và những chiếc taxi đợi ở phía ngoài rú ga đi khỏi. Rồi tôi uống một ngụm trà và quay lại với chương đầu tiên.
Tài chính rất
Thực sự, tôi không còn tâm trạng để làm việc này thêm chút nào nữa. Suze có lý, tôi nên nghỉ ngơi. Ý tôi là, nếu ngồi đây giờ này qua giờ khác, tôi chắc sẽ kiệt sức và mất đi mạch sáng tạo. Với lại vấn đề là tôi đã có một khởi đầu tốt đẹp.
Tôi đứng dậy, vặn người, thơ thẩn đi vào phòng khách, và cầm một số tạp chí Tatler lên. Lướt xem EastEnder một phút rồi chuyển sang Changing Rooms hay đại loại gì đó, hay phim tài liệu về cựu chiến binh. Tôi sẽ xem cái đó rồi quay lại làm việc. Ý tôi là, tôi còn cả một buổi tối phía trước, đúng không nào? Tôi cần điều chỉnh giờ giấc làm việc cho mình.
Nhàn rỗi, tôi mở vu vơ quyển tạp chí ra đọc lướt qua các trang để xem có gì thú vị không thì đột nhiên mắt tôi dừng lại đầy ngạc nhiên. Đó là một bức ảnh bé xíu của Luke, với tiêu đề Tài năng của Brandon, trang 74. Lý do quái quỷ nào mà anh lại không nói với tôi anh được lên tạp chí Tatler chứ?
Đây là bức ảnh chính thức mới đây của anh mà tôi đã giúp anh chọn một bộ cánh phù hợp (áo sơ mi xanh da trời, cà vạt màu xanh sẫm của Fendi). Anh đang nhìn đăm đăm vào máy ảnh, rất nghiêm túc và ra dáng doanh nhân – nhưng nếu nhìn kỹ vào mắt anh sẽ thoáng thấy một ánh nhìn thân thiện. Khi nhìn thẳng vào khuôn mặt anh, tôi cảm nhận được tình yêu thương mãnh liệt và nhận ra Suze nói đúng. Tôi nên tin tưởng anh, đúng không nhỉ? Ý tôi là – làm sao Alicia Quỷ cái hở hang lại biết về mọi thứ chứ?
Tôi lật sang trang 74, và đây là bài báo viết về “Những doanh nhân hàng đầu Anh Quốc.” Tôi lướt nhìn xuống cuối trang, không thể không nhận ra vài doanh nhân thành đạt và sáng tạo chụp ảnh cùng vợ hoặc người yêu. Có lẽ sẽ có một bức ảnh của tôi và Luke! Nói cho cùng, ai đó có thể đã chụp ảnh chúng tôi với nhay tại một bữa tiệc nào đó, đúng không nhỉ? Cứ thử nghĩ mà xem, tờ Evening Standard cũng từng chụp chúng tôi trong buổi ra mắt một tạp chí nào đó mặc dù tấm hình đó chưa bao giờ được đăng lên báo.
Ôi! Anh ấy đây rồi, số 34! Và chỉ có anh ấy, trong một cái ảnh hệt như ban nãy, không hề có tôi bên cạnh. Tuy nhiên, tôi vẫn cảm thấy thoáng tự hào khi nhìn bức ảnh của anh ấy (lớn hơn hẳn mấy tấm ảnh của những người khác, haha!) và một dòngtít: “Khát vọng không ngừng vươn tới thành công của Brandon đã đánh bại những đối thủ kinh doanh khỏi vạch xuất phát ban đầu.” Rồi một đoạn viết: “Luke Brandon, một ông chủ năng động, người sáng lập ra Hãng truyền thông Brandon, vân vân và vân vân…”
Tôi đọc lướt qua phần chữ, cảm giác mong đợi dễ chịu dấy lên trong tôi khi đọc đến phần có tít
“Những thông tin đáng chú ý.” Cái mẩu này có thể là chỗ tôi sẽ được nhắc tới! “Hiện anh đang hẹn hò nhân vật truyền hình Rebecca Bloomwood.” Hay có thể là, “Bạn trai của chuyên gia tài chính nổi tiếng Rebecca Bloomwood.” Hay gì đó…
Luke Jame Brandon
Tuổi: 34
Học vấn: Cambridge
Tình trạng hôn nhân hiện tại: Độc thân
Độc thân sao?
Luke nói với họ là anh ấy vẫn còn độc thân sao?
Nỗi giận dữ đau đớn bắt đầu dâng lên trong tôi khi dán mắt vào ánh nhìn tự tin và cao ngạo của Luke. Đột nhiên tôi không chịu nổi. Tôi không chịu nổi cảm giác bất an, hoang mang và tự hỏi không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Tay run rẩy, tôi cầm điện thoại lên và bấm mạnh số điện thoại của Luke.
“Được rồi,” tôi nói, ngay khi nghe xong tín hiệu để lại tin nhắn. “Được, được rồi. Nếu anh còn độc thân, Luke ạ, thì em cũng thế. OK? Và nếu anh sắp đi New York thì em cũng sẽ đi… Mông Cổ. Và nếu anh…”
Bỗng nhiên đầu óc tôi trống rỗng. Chết tiệt, nhưng nó vừa hoạt động thật tốt.
“… nếu anh quá hèn nhát không tự mình nói được với em những điều này thì có lẽ tốt hơn cho cả hai ta nếu chúng ta chỉ việc…”
Lúc này tôi đang thực sự đấu tranh dữ dội. Lẽ ra tôi nên viết nó ra trước khi nói.
“… nếu chúng ta kết thúc. Hay phải chăng anh nghĩ chúng ta đã làm rồi,” tôi nói xong, thở hổn hển.
“Becky này?” Đột nhiên giọng nói trầm ầm của Luke vang lên bên tai, tôi giật mình sợ hãi.
“Vâng?” tôi nói, cố tỏ ra có phẩm cách.
“Em vừa nói linh tinh cái gì trên máy trả lời tự động của anh thế?”
“Cái đó không hề linh tinh!” tôi phẫn nộ trả lời. “Đó là sự thật.
“Nếu anh độc thân thì em cũng độc thân à’? Cái đó nghĩa là gì vậy? Lời một bài nhạc Pop nào à?”
“Em đang nói về anh! Và sự thực là anh đã nói với cả thế giới này anh còn độc thân.”
“Anh vừa làm gì cơ?” Luke giễu cợt. “Anh làm việc đó khi nào?”
“Trong tạp chí Tatler đấy!” tôi giận dữ nói. “Tháng này!” tôi chộp lấy quyển tạp chí và mở bung ra. “Những doanh nhân hàng đầu Anh Quốc.” Số 34, Luke Brandon.”
“Ôi, vì Chúa,” Luke nói. “Cái đó hả.”
“Đúng, là cái đó!” tôi hét lên. “Cái đó! Và nó nói rằng anh vẫn độc thân. Anh nghĩ em cảm thấy thế nào khi anh nói vẫn độc thân?”
“Nó trích nguyên văn lời anh nói à?”
“Ừm… không,” tôi ngập ngừng. “Chính xác thì họ không trích dẫn lời anh nói. Nhưng ý em là họ chắc chăn phải điện cho anh và hỏi anh…”
“Họ có điện và hỏi anh,” anh ấy nói. “Và anh nói là miễn bình luận.”
“Ôi.” Tôi im lặng một lúc, cố gắng nghĩ thật rành mạch. OK, vậy có lẽ anh ấy đã không nói còn độc thân – nhưng tôi không chắc mình thích câu trả lời “miễn bình luận” chút nào. Đó không phải là cái người ta sẽ nói khi mọi việc rất tồi tệ sao?
“Tại sao anh lại nói là miễn bình luận?” Cuối cùng tôi cũng lên tiếng. “Tại sao anh không nói anh đang hẹn hò với em?”
“Em yêu,” Luke nói, nghe có vẻ hơi mệt mỏi, “thử nghĩ mà xem. Em có muốn cuộc sống riêng tư của chúng ta bị phơi ra trên các phương tiện thông tin đại chúng không?”
“Tất nhiên là không.” Tôi vặn vẹo hai tay thành hình gì đó rất phức tạp. “Tất nhiên là không. Nhưng anh…” tôi dừng lại.
“Anh làm sao?”
“Anh đã kể với giới truyền thông khi anh hẹn hò với Sacha,” tôi lí nhí.
Sacha là bạn gái cũ của Luke.
Tôi không thể tin được mình vừa nói gì.
Luke thở dài.
“Becky, Sacha đã nói với giới truyền thông về bọn anh. Cô ta có lẽ còn đề nghị tạp chí People chụp ảnh bọn anh tắm nếu họ quan tâm. Cô ta là loại con gái như vậy đấy.”
“Ôi,” tôi nói, cuộn tròn dây điện thoại quanh ngón tay.
“Anh không thích những thứ như thế. Khách hàng của anh có thể làm cái mà họ muốn, nhưng cá nhân anh, anh không thể nghĩ ra điều gì tệ hơn thế. Vì vậy anh nói miễn bình luận.” Anh dừng lại.
“Nhưng em đúng. Đáng lẽ anh nên suy nghĩ ký. Đáng lễ anh nên báo trước cho em. Anh xin lỗi.”
“Được rồi mà,” tôi ngượng nghịu. “Em nghĩ lẽ ra không nên vội vàng kết luận như vậy.”
“Thế chúng ta vẫn ổn chứ?” Luke nói, giọng anh ấm áp bông đùa. “Chúng ta lại đâu vào đấy chứ?”
“Thế còn chuyện New York thì sao?” tôi nói, tự ghét chính mình. “Tất cả chuyện đó là nhầm lẫn đúng không anh?”
Một sự im lặng kéo dài, khủng khiếp.
“Em đã nghe những gì về chuyện New York đó?” Luke cuối cùng cũng lên tiếng – tôi sợ hãi, giọng anh cứng nhắc và xa cách.
“Cũng chẳng có gì quan trọng!” tôi lắp bắp. “Em… Em không biết. Em chỉ…”
Tôi ấp úng lí nhí, và vì điều đó mà tưởng như trong nhiều giờ đồng hồ, chẳng ai trong chúng tôi lên tiếng. Tim tôi đập nhanh hơn, và tôi nắm chặt ống nghe điện thoạt, tai tôi bắt đầu đau.
“Becky này, anh có vài chuyện cần nói với em,” cuối cùng Luke cũng nói. “Nhưng bây giờ chưa phải lúc.”
“Vâng,” tôi nói, cảm thấy hơi sợ. “Đại loại… là chuyện gì ạ?”
“Không phải lúc này. Chúng ta sẽ nói khi anh quay lại, OK? Thứ Bảy. Tại đám cưới.”
“Vâng,” tôi đáp lại thật vui vẻ để giấu đi sự lo lắng. “OK! Được mà, em sẽ… Em sẽ gặp anh lúc đó, lúc đó…”
Nhưng trước khi tôi kịp nói gì thì anh đã dập máy.
QUẢN LÝ TIỀN CỦA BẠN
CUỐN SÁCH HƯỚNG DẪN TOÀN DIỆN
VỀ VẤN ĐỀ TÀI CHÍNH CÁ NHN
REBECCA BLOOMWOOD
COPYRIGHT REBECCA BLOOMWOOD
Chú ý: không sao chép bất cứ phần nào trong bản thảo
Mà không có sự cho phép của tác giả!
XUẤT BẢN LẦN THỨ NHẤT (ANH QUỐC)
(Bản thảo số 1)
PHẦN MỘT
Tài chính rất
. NGN HÀNG ENDWICH .
CHI NHÁNH FULHAM
Số 3 đường Fulham
London, SW6 9JH
Cô Rebecca Bloomwood
Căn hộ 2
Số 4 đường Burney
London SW6 8FD
Ngày 12 tháng Chín năm 2000
Kính gửi cô Bloomwood:
Tiếp sau lá thư tôi gửi cô vào ngày 8 tháng Chín, tôi đã tiến hành kiểm tra kỹ lưỡng tài khoản của cô. Hiện tại hạn mức thấu chi của cô đã vượt quá tỷ lệ cho phép theo quy định của ngân hàng chúng tôi. Tôi không thể tìm thấy bất cứ nhu cầu nào dẫn đến việc chỉ tiêu quá hạn mức của cô, và cũng không nhận thấy bất cứ sự cố gắng nào từ phía cô nhằm trang trải các khoản nợ của mình.
Trường hợp của cô đúng là hơi mất tín nhiệm.
Bất kỳ sự ưu đãi đặc biệt nào cô được hưởng trong thời gian qua sẽ không còn được áp dụng nữa. Tôi chắc chắn không thể nâng hạn mức thấu chi theo yêu cầu của cô, và khẩn cấp yêu cầu cô sắp xếp một cuộc hẹn với tôi để bàn về vấn đề của cô.
Trân trọng,
John Gavin
Giám đốc Phụ trách các Khoản thấu chi
. ENDWICH – BỞI CHÚNG TÔI QUAN TM .
Thực sự, nếu mọi việc suôn sẻ, tôi có thể đi diễn thuyết. Chúa ơi, việc đó mới tuyệt làm sao. Tôi có thể trở thành người đại diện cho một lối sống nào đó và đi vòng quanh thế giới, và mọi người sẽ nhào tới chỉ để được thấy tôi, và xin lời khuyên của tôi về đủ các vấn đề…
“Mọi việc thế nào rồi?” Suze hỏi, xuất hiện ở cửa phòng tôi trong một chiếc khăn tắm, và tôi giật mình đầy tội lỗi. Tôi đã ngồi trước cái máy tính một lúc rồi nhưng thực sự vẫn chưa bật nó lên.
“Mình chỉ đang suy nghĩ,” tôi nói, vội vàng vươn ra đằng sau máy tính bật công tắc lên. “Cậu biết đấy, mình đang tập trung suy nghĩ và… để cho những dòng sáng tác hòa lẫn vào nhau thành một khối liền mạch.”
“Wow,” Suze nói, và nhìn tôi kính nể. “Thật tuyệt. Việc đó có khó không?”
“Không hẳn,” tôi nói sau một hồi suy nghĩ. “Thực ra nó khá đơn giản.”
Cái máy tính đột nhiên bật lên với một mớ âm thanh và màu sắc lộn xộn, cả hai chúng tôi đều nhìn nó chằm chằm như bị thôi miên.
“Wow!” Suze lại lên tiếng. “Cậu làm thế à?”
‘Ừm… ừ,” tôi nói. Đúng thế. Ý tôi là tôi đã bật nó lên.
“Chúa ơi, cậu thật thông minh, Bex ạ,” Suze reo lên. “Cậu nghĩ khi nào sẽ hoàn thành?”
“Ồ, chắc nhanh thôi, mình hy vọng thế,” tôi hớn hở nói. “Cậu biết đấy. Một khi mình đã bắt đầu.”
“Ừ, vậy thì mình sẽ để cậu bắt tay vào việc,” Suze nói. “Mình chỉ muốn mượn một cái váy cho tối nay.”
“Được mà,” tôi nói với vẻ quan tâm. “Cậu đi đâu đấy?”
“Tiệc của Venetia,” Suze nói. “Cậu có muốn đi không? Ừ, đi đi, đi nhé! Ai cũng tới mà.”
Tôi bị cám dỗ trong giây lát. Tôi đã gặp Venetia vài lần, và tôi biết cô ấy thường tổ chức những bữa tiệc thú vị tại nhà bố mẹ mình ở Kensington.
“Không đâu,” cuối cùng tôi cũng lên tiếng. “Mình không nên đi. Mình có việc phải làm.”
“Thôi được.” Mặt Suze xị ra. “Nhưng mình mượn một cái váy được chứ?”
“Tất nhiên rồi!” Tôi nhăn mặt một lúc, nghĩ ngợi rất lung. “Sao cậu không mặc cái váy Tocco mới của mình với đôi giày màu đỏ của cậu và chiếc khăn choàng hiệu English Eccentrics của mình chứ?”
“Tuyệt vời!” Suze nói, bước tới tủ quần áo của tôi. “Cảm ơn Bex. Và… mình có thể mượn cái quần lót chẽn gối được không?” Suze hồn nhiên nói thêm. “Cả quần thun và đồ trang điểm nữa?”
Tôi xoay ghế nhìn cô ấy kỹ hơn.
“Suze này – khi dọn dẹp phòng cậu, cậu có giữ lại thứ gì không đấy?”
“Tất nhiên mình có giữ chứ!” cô ấy nói, hơi chống chế. “Cậu biết đấy. Một vài thứ.” Cô ấy bắt gặp ánh mắt dò xét của tôi. “OK, có lẽ mình đi quá xa.”
“Cậu còn để lại đồ lót chứ?”
“Ừm… không. Nhưng cậu biết đấy, mình cảm thấy rất tuyệt, và khá lạc quan về cuộc sống – không quan trọng mà. Đó là phong thủy. Cậu nên thử đi!”
Tôi nhìn Suze túm lấy cái váy, đồ lót và lục lọi túi đồ trang điểm của tôi. Rồi cô ấy rời phòng, tôi chìa tay ra phía trước, gập gập các ngón tay. Được rồi. Làm việc thôi.
Tôi mở một file, gõ “Chương Một,” rồi đăm đăm nhìn nó đầy tự hào. Chương Một! Tuyệt quá! Bây giờ tất cả những việc tôi cần làm là tìm ra một câu mở đầu thật đáng nhớ và ấn tượng.
Tôi ngồi im một lúc, tập trung vào cái màn hình trống rỗng trước mặt, rồi gõ dứt khoát.
Tài chính là
Tôi dừng lại, uống một ngụm Diet Coke. Rõ ràng là việc viết được một câu đúng cũng cần gọt giũa một chút chứ. Bạn không thể mong nó rơi thẳng xuống đầu mình.
Tài chính quan trọng nhất là
Chúa ơi, tôi ước mình đang viết một cuốn sách về quần áo. Hay đồ trang điểm. Becky Bloomwood hướng dẫn dùng son môi.
Dù sao thì, tôi cũng đang không làm vậy. Vì thế cố tập trung đi.
Tài chính là một cái gì đó mà
Bạn biết đấy, cái ghế của tôi chẳng thoải mái chút nào. Tôi chắc nó không tốt cho sức khỏe nếu ngồi hàng giờ liền trên cái ghế mềm như thế này. Tôi có thể bị đau cơ thường xuyên hay cái gì đó giống như vậy. Thực sự nếu trở thành nhà văn, tôi nên đầu tư mua lấy cái ghế được thiết kế để ngồi làm việc mà có thể xoay tròn và nâng lên hạ xuống.
Tài chính thì rất
Có lẽ họ bán những cái ghế như thế trên Internet. Có lẽ tôi nên xem qua một chút. Vì máy tính đang bật và còn nhiều thứ nữa.
Thực sụ chắc chắn sẽ là vô trách nhiệm nếu tôi không làm như vậy. Ý tôi là bạn phải biết chăm sóc cho bản thân mình, đúng không nào? Có thân phải biết tự lo, đại loại là thế.
Tôi với tay lấy con chuột, nhanh chóng nhấp vào biểu tượng Internet, và tìm kiếm “ghế văn phòng” – rồi vui vẻ xem danh mục các thông tin tìm được. Tôi ghi lại một vài thứ có vẻ tốt – bỗng tình cờ tôi vào được một trang web tuyệt vời mà trước đây chưa từng thấy bao giờ, có đầy đủ các loại thiết bị văn phòng. Không chỉ có những chiếc phong bì trắng tẻ ngắt mà còn nhiều đồ công nghệ cao thực sự rất tuyệt. Như là các khăn đựng tài liệu thông minh mạ crôm, ống đựng bút rất xinh, và những bảng tên rất đẹp để treo bên ngoài cánh cửa phòng.
Tôi kéo chuột xuống các bức ảnh minh họa, gần như bị thôi miên. Ý tôi là tôi biết không nên tiêu tiền vào lúc này – nhưng cái này thì khác. Đây là đầu tư vào sự nghiệp. Nói cho cùng – đây là văn phòng của tôi, đúng không nhỉ? Nó nên được trang bị tốt. Nó cần phải được trang bị tốt. Thực sự tôi không thể tin được mình lại thiển cận đến nhường ấy trong suốt thời gian qua. Làm thế quái nào tôi lại mong viết được một cuốn sách mà không có những thiết bị cần thiết? Nó giống như việc leo lên đỉnh Everest mà không có lều bạt vậy.
Tôi ngạc nhiên đến sửng sốt về hàng loạt những thứ có thể mua đến nỗi gần như không thể quyết định sẽ mua cái gì. Nhưng có một vài thứ thiết yếu mà chắc chắn tôi phải mua.
Vì vậy tôi nhấn vào một chiếc ghế xoay văn phòng được bọc bằng vải màu tím rất hợp với chiếc iMac của tôi, cộng thêm một chiếc máy ghi tiếng Dictaphone có thể dịch thẳng vào máy tính. Và rồi tôi nhận thấy mình đang chọn thêm vào danh sách mua hàng một cái kệ chắn bằng thép rất ấn tượng dùng để giữ tài liệu trong khi bạn đánh máy, một bộ các tập đựng tài liệu gồm nhiều lá khác nhau – cái này chắc hẳn sẽ rất hữu ích – và một cái máy xén giấy mini. Chắc chắn nó cũng rất cần thiết vì tôi không muốn cả thế giới nhìn thấy bản phác thảo đầu tiên của tôi, đúng không nhỉ? Và tôi đang giỡn theo ý tưởng có nên mua bàn ghế lễ tân nữa không – trừ khi tôi không nhất thiết phải có khu vực tiếp tân trong phòng ngủ của mình – thì Suze quay lại phòng tôi.
“Này! Mọi việc thế nào rồi?”
Tôi giật mình đầy vẻ tội lỗi, nhanh chóng nhấn nút “gửi đi” mà không buồn kiểm tra lại xem tổng tiền là bao nhiêu, thoát mạng – rồi nhìn lên ngay khi chữ Chương Một xuất hiện trở lại trên màn hình.
“Cậu đang làm việc vất vả lắm nhỉ!” Suze nói rồi lắc đầu. “Cậu nên nghỉ ngơi. Cậu viết được bao nhiêu rồi?”
“Ồ… khá nhiều,” tôi nói.
“Mình đọc được không?” Tôi hoảng sợ khi cô ấy tiến đến chỗ mình.
“Không!” tôi nói. “Ý mình là – nó còn đang dở dang. Nó… khá nhạy cảm.” Tôi vội vàng đóng file đó lại và đứng dậy. “Trông cậu rất tuyệt, Suze ạ. Tuyệt vời!”
“Cảm ơn cậu!” Cô ấy tươi cười với tôi và đang quay một vòng trong chiếc váy của tôi thì chuông cửa reo lên. “Ui! Chắc là Fenny đấy!”
Fenella là người chị em họ lịch thiệp và lập dị của Suze đến từ Scotland. Công bằng mà nói thì cô ta cũng không lập dị đến mức ấy. Trước đây cô ta lập dị như anh trai mình, Tarquin, dành hết thời gian cưỡi ngựa và câu cá, hay bất cứ thứ gì họ làm đều kỳ dị. Nhưng gần đây cô ta chuyển đến London, tìm được việc ở một phòng tranh và bù lại bây giờ cô ta chỉ đi tiệc tùng. Khi Suze mở cánh cửa trước, tôi có thể nghe được giọng nói the thé của cô ta – và giọng của một lũ con gái phía sau cô ta. Fenny không thể đi đâu được một mét mà không có một đám người đông đảo la hét xung quanh. Cô ta giống như tuýp người giao thiệp rộng kiểu thần mưa.
“Chào!” cô ta nói khi lao vào phòng tôi. Cô ta đang mặc một chiếc váy màu hồng bằng nhung tuyệt đẹp của hãng Whistles mà tôi cũng đã mua – nhưng lại kết hợp nó với cái áo phông có cổ màu nâu của Lurex trông thật kinh khủng. “Chào Becky! Tối nay chị có đi không?”
“Không phải tối nay,” tôi nói. “Chị có việc phải làm.”
“Vậy ạ.” Mặt Fenella tiu nghỉu giống như Suze lúc nãy – rồi lại sáng bừng. “Vậy em mượn đôi giày Jimmy Choos của chị được không? Chân hai chị em mình cùng cỡ, đúng không nhỉ?”
“OK,” tôi nói. “Chúng ở trong tủ quần áo.” Tôi do dự nhưng vẫn cố tỏ ra khéo léo. “Vậy em có muốn mượn một cái áo sát nách không? Chỉ vì chị có một cái áo sát nách rấy hợp với cái váy của em. Vải cashmere màu hồng với chuỗi hạt bé xíu. Rất đẹp.”
“Vậy sao?” Fenny nói. “Ồ, vâng! Em sắn sàng loại thẳng tay cái áo phông có cổ này mà chẳng cần suy nghĩ.” Cô ta đang cởi áo ra thì một cô gái tóc vàng hoe mặc váy bó màu đen bước vào mỉm cười vui vẻ với tôi.
“Chào, ừm… Milla,” tôi nói, vừa kịp nhớ ra tên cô ta. “Em khỏe không?”
“Em khỏe!” cô ra nói, nhìn tôi đầy hy vọng. “Fenny nói em có thể mượn chị cái khăn choàng English Eccentrics.”
“Chị cho Suze mượn cái đó rồi,” tôi nói, vẻ mặt tiếc nuối. “Nhưng sao em không thử… cái khăn choàng màu tím đính mấy đồng xu?”
“Vâng, chị cho em mượn với! Và Biy nói, chị có một cái váy quấn màu đen đúng không ạ?”
“Chị có,” tôi tư lự nói. “Nhưng thực ra chị còn có cái chân váy khác chị nghĩ sẽ hợp với Biy hơn…”
Phải mất chừng nửa tiếng đồng hồ mọi người mới mượn xong thứ họ muốn. Cuối cùng họ cũng cuốn gói khỏi phòng tôi, la hét rằng sẽ trả lại đồ vào sáng hôm sau, rồi Suze bước vào, thật quyến rũ với mái tóc bới cao rủ xuống vài lọn tóc vàng.
“Bex này, cậu có chắc là không muốn đi không?” cô ấy nói. “Tarquin cũng đến đấy, và mình biết anh ấy rất muốn gặp cậu.”
“Thế à,” tôi nói, cố gắng không tỏ ra quá kinh hãi với ý tưởng đó. “Vậy là anh ấy đang ở London à?”
“Chỉ vài ngày thôi,” Suze nhìn tôi hơi tiếc nuối. “Cậu biết đấy, Bex, nếu không phải vì Luke… mình nghĩ Tarkie vẫn thích cậu.”
“Mình chắc chắn không phải thế,” tôi vội vàng nói. “Đó là chuyện xưa xửa xừa xưa rồi. Xưa lắm rồi.”
Lần hẹn hò đầu tiên và duy nhất của tôi với Tarquin là một trong những sự kiện tôi luôn cố gắng không bao giờ nhớ lại, không bao giờ.
“Vậy thì thôi,” Suze nói, nhún vai. “Hẹn gặp lại cậu sau. Và nhớ đừng làm việc quá sức đấy!”
“Không đâu,” tôi đáp, và thở dài ngao ngán. “Ít nhất mình sẽ cố gắng không như vậy.”
Tôi đợi cho đến khi cánh cửa đóng sầm lại sau lưng cô ấy, và những chiếc taxi đợi ở phía ngoài rú ga đi khỏi. Rồi tôi uống một ngụm trà và quay lại với chương đầu tiên.
Tài chính rất
Thực sự, tôi không còn tâm trạng để làm việc này thêm chút nào nữa. Suze có lý, tôi nên nghỉ ngơi. Ý tôi là, nếu ngồi đây giờ này qua giờ khác, tôi chắc sẽ kiệt sức và mất đi mạch sáng tạo. Với lại vấn đề là tôi đã có một khởi đầu tốt đẹp.
Tôi đứng dậy, vặn người, thơ thẩn đi vào phòng khách, và cầm một số tạp chí Tatler lên. Lướt xem EastEnder một phút rồi chuyển sang Changing Rooms hay đại loại gì đó, hay phim tài liệu về cựu chiến binh. Tôi sẽ xem cái đó rồi quay lại làm việc. Ý tôi là, tôi còn cả một buổi tối phía trước, đúng không nào? Tôi cần điều chỉnh giờ giấc làm việc cho mình.
Nhàn rỗi, tôi mở vu vơ quyển tạp chí ra đọc lướt qua các trang để xem có gì thú vị không thì đột nhiên mắt tôi dừng lại đầy ngạc nhiên. Đó là một bức ảnh bé xíu của Luke, với tiêu đề Tài năng của Brandon, trang 74. Lý do quái quỷ nào mà anh lại không nói với tôi anh được lên tạp chí Tatler chứ?
Đây là bức ảnh chính thức mới đây của anh mà tôi đã giúp anh chọn một bộ cánh phù hợp (áo sơ mi xanh da trời, cà vạt màu xanh sẫm của Fendi). Anh đang nhìn đăm đăm vào máy ảnh, rất nghiêm túc và ra dáng doanh nhân – nhưng nếu nhìn kỹ vào mắt anh sẽ thoáng thấy một ánh nhìn thân thiện. Khi nhìn thẳng vào khuôn mặt anh, tôi cảm nhận được tình yêu thương mãnh liệt và nhận ra Suze nói đúng. Tôi nên tin tưởng anh, đúng không nhỉ? Ý tôi là – làm sao Alicia Quỷ cái hở hang lại biết về mọi thứ chứ?
Tôi lật sang trang 74, và đây là bài báo viết về “Những doanh nhân hàng đầu Anh Quốc.” Tôi lướt nhìn xuống cuối trang, không thể không nhận ra vài doanh nhân thành đạt và sáng tạo chụp ảnh cùng vợ hoặc người yêu. Có lẽ sẽ có một bức ảnh của tôi và Luke! Nói cho cùng, ai đó có thể đã chụp ảnh chúng tôi với nhay tại một bữa tiệc nào đó, đúng không nhỉ? Cứ thử nghĩ mà xem, tờ Evening Standard cũng từng chụp chúng tôi trong buổi ra mắt một tạp chí nào đó mặc dù tấm hình đó chưa bao giờ được đăng lên báo.
Ôi! Anh ấy đây rồi, số 34! Và chỉ có anh ấy, trong một cái ảnh hệt như ban nãy, không hề có tôi bên cạnh. Tuy nhiên, tôi vẫn cảm thấy thoáng tự hào khi nhìn bức ảnh của anh ấy (lớn hơn hẳn mấy tấm ảnh của những người khác, haha!) và một dòngtít: “Khát vọng không ngừng vươn tới thành công của Brandon đã đánh bại những đối thủ kinh doanh khỏi vạch xuất phát ban đầu.” Rồi một đoạn viết: “Luke Brandon, một ông chủ năng động, người sáng lập ra Hãng truyền thông Brandon, vân vân và vân vân…”
Tôi đọc lướt qua phần chữ, cảm giác mong đợi dễ chịu dấy lên trong tôi khi đọc đến phần có tít
“Những thông tin đáng chú ý.” Cái mẩu này có thể là chỗ tôi sẽ được nhắc tới! “Hiện anh đang hẹn hò nhân vật truyền hình Rebecca Bloomwood.” Hay có thể là, “Bạn trai của chuyên gia tài chính nổi tiếng Rebecca Bloomwood.” Hay gì đó…
Luke Jame Brandon
Tuổi: 34
Học vấn: Cambridge
Tình trạng hôn nhân hiện tại: Độc thân
Độc thân sao?
Luke nói với họ là anh ấy vẫn còn độc thân sao?
Nỗi giận dữ đau đớn bắt đầu dâng lên trong tôi khi dán mắt vào ánh nhìn tự tin và cao ngạo của Luke. Đột nhiên tôi không chịu nổi. Tôi không chịu nổi cảm giác bất an, hoang mang và tự hỏi không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Tay run rẩy, tôi cầm điện thoại lên và bấm mạnh số điện thoại của Luke.
“Được rồi,” tôi nói, ngay khi nghe xong tín hiệu để lại tin nhắn. “Được, được rồi. Nếu anh còn độc thân, Luke ạ, thì em cũng thế. OK? Và nếu anh sắp đi New York thì em cũng sẽ đi… Mông Cổ. Và nếu anh…”
Bỗng nhiên đầu óc tôi trống rỗng. Chết tiệt, nhưng nó vừa hoạt động thật tốt.
“… nếu anh quá hèn nhát không tự mình nói được với em những điều này thì có lẽ tốt hơn cho cả hai ta nếu chúng ta chỉ việc…”
Lúc này tôi đang thực sự đấu tranh dữ dội. Lẽ ra tôi nên viết nó ra trước khi nói.
“… nếu chúng ta kết thúc. Hay phải chăng anh nghĩ chúng ta đã làm rồi,” tôi nói xong, thở hổn hển.
“Becky này?” Đột nhiên giọng nói trầm ầm của Luke vang lên bên tai, tôi giật mình sợ hãi.
“Vâng?” tôi nói, cố tỏ ra có phẩm cách.
“Em vừa nói linh tinh cái gì trên máy trả lời tự động của anh thế?”
“Cái đó không hề linh tinh!” tôi phẫn nộ trả lời. “Đó là sự thật.
“Nếu anh độc thân thì em cũng độc thân à’? Cái đó nghĩa là gì vậy? Lời một bài nhạc Pop nào à?”
“Em đang nói về anh! Và sự thực là anh đã nói với cả thế giới này anh còn độc thân.”
“Anh vừa làm gì cơ?” Luke giễu cợt. “Anh làm việc đó khi nào?”
“Trong tạp chí Tatler đấy!” tôi giận dữ nói. “Tháng này!” tôi chộp lấy quyển tạp chí và mở bung ra. “Những doanh nhân hàng đầu Anh Quốc.” Số 34, Luke Brandon.”
“Ôi, vì Chúa,” Luke nói. “Cái đó hả.”
“Đúng, là cái đó!” tôi hét lên. “Cái đó! Và nó nói rằng anh vẫn độc thân. Anh nghĩ em cảm thấy thế nào khi anh nói vẫn độc thân?”
“Nó trích nguyên văn lời anh nói à?”
“Ừm… không,” tôi ngập ngừng. “Chính xác thì họ không trích dẫn lời anh nói. Nhưng ý em là họ chắc chăn phải điện cho anh và hỏi anh…”
“Họ có điện và hỏi anh,” anh ấy nói. “Và anh nói là miễn bình luận.”
“Ôi.” Tôi im lặng một lúc, cố gắng nghĩ thật rành mạch. OK, vậy có lẽ anh ấy đã không nói còn độc thân – nhưng tôi không chắc mình thích câu trả lời “miễn bình luận” chút nào. Đó không phải là cái người ta sẽ nói khi mọi việc rất tồi tệ sao?
“Tại sao anh lại nói là miễn bình luận?” Cuối cùng tôi cũng lên tiếng. “Tại sao anh không nói anh đang hẹn hò với em?”
“Em yêu,” Luke nói, nghe có vẻ hơi mệt mỏi, “thử nghĩ mà xem. Em có muốn cuộc sống riêng tư của chúng ta bị phơi ra trên các phương tiện thông tin đại chúng không?”
“Tất nhiên là không.” Tôi vặn vẹo hai tay thành hình gì đó rất phức tạp. “Tất nhiên là không. Nhưng anh…” tôi dừng lại.
“Anh làm sao?”
“Anh đã kể với giới truyền thông khi anh hẹn hò với Sacha,” tôi lí nhí.
Sacha là bạn gái cũ của Luke.
Tôi không thể tin được mình vừa nói gì.
Luke thở dài.
“Becky, Sacha đã nói với giới truyền thông về bọn anh. Cô ta có lẽ còn đề nghị tạp chí People chụp ảnh bọn anh tắm nếu họ quan tâm. Cô ta là loại con gái như vậy đấy.”
“Ôi,” tôi nói, cuộn tròn dây điện thoại quanh ngón tay.
“Anh không thích những thứ như thế. Khách hàng của anh có thể làm cái mà họ muốn, nhưng cá nhân anh, anh không thể nghĩ ra điều gì tệ hơn thế. Vì vậy anh nói miễn bình luận.” Anh dừng lại.
“Nhưng em đúng. Đáng lẽ anh nên suy nghĩ ký. Đáng lễ anh nên báo trước cho em. Anh xin lỗi.”
“Được rồi mà,” tôi ngượng nghịu. “Em nghĩ lẽ ra không nên vội vàng kết luận như vậy.”
“Thế chúng ta vẫn ổn chứ?” Luke nói, giọng anh ấm áp bông đùa. “Chúng ta lại đâu vào đấy chứ?”
“Thế còn chuyện New York thì sao?” tôi nói, tự ghét chính mình. “Tất cả chuyện đó là nhầm lẫn đúng không anh?”
Một sự im lặng kéo dài, khủng khiếp.
“Em đã nghe những gì về chuyện New York đó?” Luke cuối cùng cũng lên tiếng – tôi sợ hãi, giọng anh cứng nhắc và xa cách.
“Cũng chẳng có gì quan trọng!” tôi lắp bắp. “Em… Em không biết. Em chỉ…”
Tôi ấp úng lí nhí, và vì điều đó mà tưởng như trong nhiều giờ đồng hồ, chẳng ai trong chúng tôi lên tiếng. Tim tôi đập nhanh hơn, và tôi nắm chặt ống nghe điện thoạt, tai tôi bắt đầu đau.
“Becky này, anh có vài chuyện cần nói với em,” cuối cùng Luke cũng nói. “Nhưng bây giờ chưa phải lúc.”
“Vâng,” tôi nói, cảm thấy hơi sợ. “Đại loại… là chuyện gì ạ?”
“Không phải lúc này. Chúng ta sẽ nói khi anh quay lại, OK? Thứ Bảy. Tại đám cưới.”
“Vâng,” tôi đáp lại thật vui vẻ để giấu đi sự lo lắng. “OK! Được mà, em sẽ… Em sẽ gặp anh lúc đó, lúc đó…”
Nhưng trước khi tôi kịp nói gì thì anh đã dập máy.
QUẢN LÝ TIỀN CỦA BẠN
CUỐN SÁCH HƯỚNG DẪN TOÀN DIỆN
VỀ VẤN ĐỀ TÀI CHÍNH CÁ NHN
REBECCA BLOOMWOOD
COPYRIGHT REBECCA BLOOMWOOD
Chú ý: không sao chép bất cứ phần nào trong bản thảo
Mà không có sự cho phép của tác giả!
XUẤT BẢN LẦN THỨ NHẤT (ANH QUỐC)
(Bản thảo số 1)
PHẦN MỘT
Tài chính rất
. NGN HÀNG ENDWICH .
CHI NHÁNH FULHAM
Số 3 đường Fulham
London, SW6 9JH
Cô Rebecca Bloomwood
Căn hộ 2
Số 4 đường Burney
London SW6 8FD
Ngày 12 tháng Chín năm 2000
Kính gửi cô Bloomwood:
Tiếp sau lá thư tôi gửi cô vào ngày 8 tháng Chín, tôi đã tiến hành kiểm tra kỹ lưỡng tài khoản của cô. Hiện tại hạn mức thấu chi của cô đã vượt quá tỷ lệ cho phép theo quy định của ngân hàng chúng tôi. Tôi không thể tìm thấy bất cứ nhu cầu nào dẫn đến việc chỉ tiêu quá hạn mức của cô, và cũng không nhận thấy bất cứ sự cố gắng nào từ phía cô nhằm trang trải các khoản nợ của mình.
Trường hợp của cô đúng là hơi mất tín nhiệm.
Bất kỳ sự ưu đãi đặc biệt nào cô được hưởng trong thời gian qua sẽ không còn được áp dụng nữa. Tôi chắc chắn không thể nâng hạn mức thấu chi theo yêu cầu của cô, và khẩn cấp yêu cầu cô sắp xếp một cuộc hẹn với tôi để bàn về vấn đề của cô.
Trân trọng,
John Gavin
Giám đốc Phụ trách các Khoản thấu chi
. ENDWICH – BỞI CHÚNG TÔI QUAN TM .