Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Tín đồ Shopping oanh tạc Manhattan

Chương 16a

Tác giả: Sophie Kinsella

16

TÔI KHÔNG QUYẾT ĐỊNH ngay. Trong hai tuần liền tôi đi đi lại lại quanh phòng, uống cà phê không ngớt, nói chuyện với tất cả những ai tôi có thể nghĩ đến, bố mẹ, Suze, Michael, sếp cũ Philip, nhân viên mới của đaì truyền hình Cassandra… Nhưng cuối cùng tôi biết. Tôi biết được tự trong tim mình thực sự muốn làm gì.

Luke chẳng hề gọi điện – nói thật, tôi không nên nghĩ đến việc sẽ lại nói chuyện với anh. Michael nói anh đang phải làm việc mười bảy tiếng một ngày – cố gắng không ngừng để cứu Brandon Communications và quan tâm đến việc làm ăn ở Mỹ – thực sự rất căng thẳng. Rõ ràng anh vẫn còn rất sốc sau vụ phát hiện ra Alicia đã lừa mình – và rằng Ngân hàng London vẫn đang cân nhắc việc hợp tác với cô nàng này. Cú sốc giống như là cứ tưởng mình chẳng bao giờ “dính phải phân,” theo cách nói văn chương của Michael. “Vấn đề là ở chỗ một anh chàng vẫn tưởng đang được cả thế giới này yêu thương,” cũng những lời của Michael hôm vừa rồi. “Đột nhiên một buổi sáng thức dậy, sự ưu ái ấy lại dành hết cho ông bạn thân nhất. Anh chàng chẳng biết làm gì. Và anh chàng bị hạ gục.”

“Vậy là… Luke bị hạ gục bởi tất cả những thứ này sao?” tôi hỏi, hai tay đan vào nhau.

“Hạ gục?” Michael thốt lên. “Anh ấy bị quẳng vào một bãi chăn ngựa và bị một bầy lợn đực hoang dã giẫm lên ấy chứ.”

Có đôi lần tôi nhấc điện thoại lên vì đột nhiên khao khát được nói chuyện với anh. Nhưng sau đó tôi hít thở thật sâu và đặt máy xuống. Bây giờ đó là cuộc sống của anh. Tôi phải sống cuộc sống của tôi. Một cuộc sống hoàn toàn mới.

Có tiếng gọi ngoài cửa, và tôi nhìn ra. Suze đang đứng đó, nhìn vào căn phòng trống của tôi.

“Ôi Bex,” cô ấy nói vẻ đau khổ. “Mình chẳng thích thế này. Hãy làm nó lại như ngày xưa. Hãy biến nó lộn xộn trở lại.”

“Ít ra thì nó đang được sắp xếp theo thuật phong thủy,” tôi nói, cố gắng mỉm cười. “Có thể nó sẽ mang đến nhiều điều may mắn.”

Cô ấy bước vào phòng, đi qua cái thảm trải sàn trống không tới cửa sổ, rồi lại quay lại.

“Căn phòng trông nhỏ hơn,” cô ấy chậm rãi nói. “Lẽ ra trông nó phải rộng hơn khi không còn lộn xộn nữa chứ. Nhưng không hiểu sao… nó lại không thế. Trông chẳng khác nào một cái hộp rỗng thiếu sự chăm sóc vậy.”

Chúng tôi im lặng một hồi khi tôi chăm chú dõi theo một con nhện bé xíu đang bò lên ô kính cửa sổ.

“Cậu đã quyết định sẽ làm gì với căn hộ này chưa?” cuối cùng tôi lên tiếng. “Cậu có định cho người khác thuê không?”

“Mình không nghĩ vậy,” Suze trả lời. “Ý mình là chẳng việc gì phải vội. Tarkie gợi ý là sẽ sử dụng căn hộ này thành văn phòng cho cửa hàng của mình một thời gian.”

“Anh ấy nói thế à?” Tôi nhướn mày hỏi cô ấy. “À, tự nhiên mình nhớ ra. Có phải đêm qua mình lại nghe thấy tiếng Tarquin ở đây không? Và tiếng bước rón rén ra khỏi nhà sáng nay?”

“Không,” Suze trả lời, trông cô ấy có vẻ bối rối. “Ý mình là – đúng vậy.” Cô ấy nhìn vào mắt tôi và đỏ mặt. “Nhưng đấy nhất định sẽ là lần cuối cùng. Nhất định thế.”

“Hai cậu là một cặp rất đẹp đôi mà,” tôi nói, cười toét với Suze.

“Cậu đừng nói thế!” cô ấy kêu lên sợ hãi. “Bọn tớ đâu phải là một cặp.”

“Thôi được rồi,” tôi trấn an cô ấy. “Thế nào cũng được.” Tôi nhìn đồng hồ. “Cậu biết đấy, tới giờ mình phải đi rồi.”

“Ừ, mình đi thôi. Ôi Bex…”

Tôi nhìn Suze – bỗng nhiên đôi mắt cô ấy ngập nước.

“Mình biết.” Tôi nắm chặt tay cô ấy và trong một thoáng chúng tôi không nói gì. Rồi tôi với lấy chiếc áo khoác, và nói, “Mình đi nào.”

Chúng tôi đi bộ đến quán rượu King George ởi cuối con đường. Chúng tôi đi qua khu vực quầy bar, lên cầu thang gỗ đến một căn phòng riêng rộng với những tấm rèm nhung đỏ, một quầy bar, rất nhiều bàn được kê dọc hai bên phòng. Một chiếc bục dựng tạm ở đầu phòng, có rất nhiều hàng ghế nhựa ở giữa.

“Chào hai em.” Tarquin nhận ra ngay chúng tôi khi chúng tôi vừa bước vào. “Vào uống nước đã.” Anh ấy nâng ly lên. “Màu đỏ cũng không đến nỗi quá tệ.”

“Các hóa đơn đã sẵn sàng sau quầy bar chưa anh?” Suze hỏi.

“Tất nhiên,” Tarquin đáp lại. “tất cả đều được tính toán kỹ lưỡng.”

“Bex… đó là của bọn mình dành cho cậu,” Suze nói, đặt tay lên tôi khi thấy tôi lục ví. “Một món quà chia tay.”

“Suze, cậu không cần phải…”

“Mình muốn vậy,” cô ấy kiên quyết. “Cả Tarkie cũng thế.”

“Để anh đi lấy đồ uống cho em nhé,” Tarquin nói – rồi hạ giọng, “Khá đông người đến đây, các em có thấy thế không?”

Trong lúc anh ấy đi lấy đồ uống, tôi và Suze quay ra xem xét tình hình. Bàn được kê quanh phòng, mọi người đang đi tới đi lui, nhìn ngắm đống quần áo đã được gấp gọn gàng, giầy dép, đĩa CD, và đống đồ trang sức tinh xảo được xếp thành từng nhóm. Trên một cái bàn khác còn có một đống catalô đã được đánh máy và photo, ai cũng lấy đánh dấu vào đó trong lúc đi lại ngắm nghía đồ.

Tôi có thể nghe thấy cô gái mặc chiếc quần jeans bằng da nói, “nhìn chiếc áo khác này! Ồ, và cả đôi ủng hiệu Hobbs nữa chứ! Chắc chắn mình sẽ mua những thứ này!” Ở đầu kia của căn phòng, hai cô gái đang ướm thử quần trong khi hai anh bạn trai đang kiên nhẫn nhấm nháp đồ uống.

“Những người này là ai vậy?” tôi hỏi vẻ hoài nghi. “Cậu mời tất cả bọn họ à?”

“Ừ, mình liên lạc với mọi người trong danh bạn của mình,” Suze giải thích. “Tarquin làm việc với danh bạ của anh ấy. Và Fenny nữa…”

“Ố ồ,” tôi bật cười. “Thảo nào.”

“Chào Becky!” một giọng lanh lảnh cất lên phía sau tôi – tôi xuay người thấy Milla, bạn của Fenella, cùng vài người bạn nữa mà tôi chỉ thấy hơi quen quen. “Em sẽ mua lại cái áo len đan màu tím của chị. Tory sẽ chiến cái váy có lông đằng kia, còn Annabel đã xem khoảng sáu nghìn thứ mà cô ấy muốn mua rồi. À mà chúng em muốn biết chị có bán đồ phụ kiện không?”

“Ở đằng kia kìa,” Suze nói, chỉ tay ra góc phòng.

“Cám ơn chị!” Milla nói. “Lát gặp lại chị sau nhé.” Ba cô gái hòa vào đám người đang xem hàng, tôi còn nghe thấy một cô nói, “Tớ đang rất cần một cái dây lưng thật đẹp…”

“Becky!” đột nhiên Tarquin gọi tôi từ phía sau. “Em uống một chút nhé. Để anh giới thiệu Caspar, bạn thân của anh, làm việc cho văn phòng đấu giá Christie.”

“Vâng, chào anh!” tôi nói, quay sang nhìn anh chàng với mái tóc vàng mềm mại, mặc chiếc áo sơ mi xanh da trời, và đeo chiếc nhẫn lớn có khắc hình trên mặt. “Cảm ơn anh rất nhiều vì tất cả những việc này. Em rất biết ơn mọi người.”

“Có gì đâu em, có gì đâu,” Caspar nói. “Anh vừa xem qua catalô rồi, tất cả đều rất rõ ràng. Em đã có bảng giá dự trữ của các mặt hàng chưa?”

“Em chưa có,” tôi trả lời không ngần ngại. “Không có giá dự trữ. Phải bán hết chúng đi.”

“Tốt rồi,” Anh ấy cười với tôi. “Ừm, anh bắt đầu mọi việc đây.”

Trong lúc anh ấy đi, tôi nhấm nháp ly rượu. Suze đã đi xem xét vòng quanh, tôi đứng một mình trong giây lát, dõi nhìn đám đông đang ngày càng đông hơn. Fenella vừa đến, còn đang đứng ở cửa. Tôi vẫy tay chào cô ấy – nhưng lập tức cô ấy bị đám bạn ồn ào quây quanh.

“Chào Beck,” một giọng nói rụt rè cất lên sau lưng tôi. Tôi giật mình quay lại, nhận ra mình đang chằm chằm ngước lên nhìn Tom Webster.

“Tom!” tôi kêu lên đầy ngạc nhiên. “Anh làm gì ở đây thế? Làm sao anh biết được sự kiện này?” Anh ta nhấp một ngụm rượu và cười với tôi.

“Suze đã gọi điện cho mẹ em, và bà đã kể cho anh về sự kiện này. Thực ra là cả mẹ em lẫn mẹ anh đã đặt mua một vài món đồ trong buổi đấu giá hôm nay.” Anh ấy lôi từ trong túi áo ra một danh sách. “Mẹ em muốn mua lại cái máy pha cà phê cappuccino, nếu nó được bày bán.”

“Vâng, nó cũng được bày bán mà,” tôi nói. “Em sẽ nói với người điều khiển buổi đấu giá để anh lấy cái máy đó.”

“Còn mẹ anh muốn mua lại cái mũ hồng em đã đội đến đám cưới của bọn anh.”

“Vâng. Không thành vấn đề.” Nhớ lại hồi đám cưới Tom, tôi thấy lòng mình ấm áp hơn.

“Vậy… cuộc sống vợ chồng thế nào anh?” tôi hỏi, ngắm nghía móng tay.

“Thì… cũng ổn cả,” anh trả lời sau một thoáng ngập ngừng.

“Có hạnh phúc được như anh mong muốn không?” tôi cố gắng nói thật thoải mái.

“Ừm, em biết không…” Anh ta đăm đăm nhìn cốc nước trên tay, ánh mắt thoáng vẻ tìm kiếm.

“Mong muốn mọi việc hoàn hảo ngay từ đầu là không thực tế chút nào. Phải không?”

“Em cũng nghĩ vậy.”

Chúng tôi ngượng nghịu im lặng trong giấy lát. Tôi nghe tiếng ai đó từ xa kêu lên. “Hàng Kate Spade! Nhìn này, mới nguyên!”

“Becky, anh thực sự xin lỗi,” Tom vội vã nói. “Hôm đó gia đính anh đã cư xử không tốt với em.”

“Không sao!” tôi nói, hơi cao giọng một chút.

“Làm sao mà không sao được.” Anh ấy lắc đầu. “Mẹ em là một người tuyệt vời. Em là một trong những người bạn lâu năm nhất của anh. Anh luôn cảm thấy thật có lỗi với em kể từ dạo đó.”

“Nói thật với anh, Tom ạ, đó cũng là lỗi của em. Ý em là lẽ ra em nên thú nhận Luke không hề có mặt ở đó.” Tôi mỉm cười vẻ buồn rầu. “Nếu thế thì mọi việc có phải là đơn giản hơn rất nhiều không.”

“Nhưng nếu Lucy khiến em phải buồn đến vậy thì anh hoàn toàn hiểu được tại sao em phải… phải…” Anh không nói gì nữa, mà uống một ngụm rượu thật lâu. “Thôi bỏ qua chuyện cũ đi. Luke là một chàng trai tốt đấy chứ. Tối nay anh ấy có đến đây không?”

“Không,” tôi trả lời hơi ngần ngừ một chút, và cố gắng nặn ra một nụ cười. “Anh ấy không đến.”

Khoảng nửa tiếng sau, mọi người bắt đầu ngồi vào ghế. Cuối gian phòng có năm, sáu người bạn của Tarquin đang lăm lăm cầm di động. Caspar giải thích với tôi rằng họ đang trực đường dây đấu giá qua điện thoại.

“Họ là những người muốn mua hàng nhưng vì lý do nào đó không thể qua đây được. Bọn anh đã quảng cáo catalô của em khá rộng rãi và rất nhiều người quan tâm. Chỉ riêng cái váy hiệu Vera Wang đã thu hút được một sự quan tâm lớn.”

“Vâng,” tôi đáp lại, bỗng nhiên cảm thấy xúc động đến chao đảo. “em hy vọng mọi việc sẽ như vậy.” Tôi nhìn quanh căn phòng, nhìn những khuôn mặt sáng sủa, mong chờ, những con người vẫn đang cố gắng xem đồ trên bàn thêm một lần nữa. Một cô gái đang lướt tay qua đống quần jeans, một người đang cài thử khoá chiếc vali trắng xinh xắn của tôi. Thực sự tôi không thể tin đựơc rằng sau buổi tôi hôm nay, tất cả những thứ này không còn là của tôi nữa. Chúng sẽ ở trong tủ của người khác. Trong những căn phòng khác.

“Em vẫn ổn đấy chứ?” Caspar hỏi, dõi nhìn vẻ tư lự của tôi.

“Vâng,” tôi trả lời vui vẻ. “Em rất ổn.”

“Anh đã từng tham gia rất nhiều vụ bán đồ cũ,” anh ấy nói ân cần. “Anh hiểu cảm giác đó như thế nào. Mọi người thường rất có tình cảm với những vật dụng của mình. Cho dù đó có thể là những chiếc tủ com mốt từ thế kỷ thứ 18 chăng nữa, hoặc là…” Anh ấy liếc nhìn quyển catalô. “Một chiếc áo khoác màu hồng có in hình con báo.”

“Thực ra… em chưa bao giờ thích chiếc áo ấy cả.” Tôi cười với anh ấy vẻ kiên quyết. “Với lại dù sao thì đấy cũng không phải là vấn đề. Em muốn bắt đầu lại và em nghĩ – em biết – đây là cách tốt nhất.” Tôi cười với anh ấy. “Thôi nào. Chúng ta bắt đầu thôi, anh nhỉ?”

“Tất nhiên rồi. ” Anh ấy bước lên bục và lên giọng. ‘Thưa các quý ông quý bà! Trước hết, thay mặt cho cô Becky Bloomwood, xin chào đón mọi người tới buổi tối hôm nay. Chúng ta có rất nhiều đồ để bán nên tôi sẽ không trì hoãn quý vị thêm nữa – ngoài việc nhắc nhở quý vị rằng 25 phần trăm của những gì bán được trong buổi tối hôm nay, cộng với số tiền thừa sau khi cô Becky đã trả hết các khoản nợ của mình sẽ được dùng để làm từ thiện.”

“Tôi nghĩ rằng các quỹ từ thiện sẽ không quá ngạc nhiên với số tiền họ được nhận,” một giọng tỉnh khô vang lên từ phía sau và mọi người cười rộ lên. Tôi nhìn qua đám đông và xem đó là ai – và không thể tin được. Đó là Derek Smeath, đang đứng đó một tay cầm vại bia, còn tay kia cầm quyển catalô. ông ấy cười với tôi, và tôi ngượng ngùng vẫy tay chào đáp lại.

“Làm sao ông ấy biết về buổi tối hôm nay nhỉ?” tôi thì thào với Suze ngay khi cô ấy quay lại khán đài cùng tôi.

“Tất nhiên là do mình gọi cho ông ấy,” cô ấy nói. “Ông ấy bảo đây là một ý tưởng tuyệt vời. ông ấy còn nói thêm là khi cậu đã động não rồi thì chẳng ai sánh được với một nhân tài như cậu.”

“Thật thế à?” Tôi lại liếc nhìn Derek Smeath và chợt đỏ mặt,

“Bây giờ,” Caspar bắt đầu. “Tôi xin được giới thiệu Lô thứ Nhất. Một đôi xăng đan màu cam, chất lượng tốt, chưa bị rách” Anh ấy đặt chúng lên bàn và Suze véo tay tôi vẻ thông cảm. “Tớ có được đấu giá không nhỉ?”

“Tôi trả mười lăm nghìn bảng Anh,” Tarquin nói, giơ tay ra giá ngay lập tức.

“Mười lăm nghìn bảng Anh,” Caspar nói, hơi khựng lại một chút. “Tôi có mười lăm nghìn bảng Anh…”

“Không anh không làm thế được,” Tôi chen ngang. “Tarquin, anh không thể trả mười lăm nghìn bảng Anh.”

“Tại sao không?”

“Anh phải trả giá hợp lý.” Tôi lừ mắt nhìn anh ấy. “nếu không anh sẽ bị loại khỏi vòng đấu giá.”

“Được… một nghìn bảng Anh.”

“Không. Anh nên bắt đầu từ… mười bảng Anh.”

“Được. Vậy thì mười bảng Anh.” ANh ấy ngoan ngoãn bỏ tay xuống.

“Mười lăm bảng Anh,” một giọng vang lên từ phía sau,

“Hai mươi bảng Anh.” Cô gái ngồi ở phía đầu hét lên.

“Hai mươi lăm,” Tarquin trả.

“Ba mươi!”

“Ba mươ…” Tarquin nhìn thấy ánh mắt của tôim, đỏ mặt, rồi dừng lại.

“Ba mươi bảng Anh. Có ai trả giá cao hơn ba mươi bàng Anh không?” Caspar nhìn quanh phòng, ánh mắt anh ấy đột nhiên giống như mắt diều hâu. “Một… Hai… Ba! hàng được bán cho cô gái mặc áo nhung xanh.” Anh ấy cừơi với tôi, nguyệch ngoạc vài chữ vào một mẩu giấy rồi đưa đôi xăng đan cho Fenella, người có nhiệm vụ giao những đồ đã được bán.

“Ba mươi bảng anh đầu tiên của cậu.” Suze thì thầm vào tai tôi.

“Lô thứ Hai.” Caspar lại hô to. “Ba chiếc áo len thêu đan tay hiệu Jigsaw, chưa mặc, vẫn còn tem giá. Tôi có giá khởi điểm là…”

“Hai mươi bảng Anh,” một cô gái mặc áo hồng xướng giá.

“Hai mươi lăm,” một cô khác lên tiếng.

“Có người trả giá trong điện thoại là ba mươi,” một anh đứng cuối phòng giơ tay nói.

“Ba mươi bảng từ người đấu giá qua điện thoại… Có ai trả cao hơn ba mươi không? Xin các quý ông quý bà nhớ rằng tiền của buổi đấu giá ngày hôm nay sẽ dùng để gây quỹ từ thiện…”

“Ba mươi lăm.” Côgái áo hồng trả thêm, rồi quay sáng người ngồi cạnh nói. “Tôi biết giá của một chiếc áo như thế trong shop còn cao hơn cả ba chiếc ở đây. Mà mấy cái này còn mới nguyên cơ mà.”

Chúa ơi, cô ấy nói đúng. Thật sự là ba mươi lăm bảng cho tận ba chiếc áo len thì thật chẳng đáng gì. Quá rẻ!

“Bốn mươi!” không kìm được, tôi hét lên. Cả căn phòng quay lại nhìn tôi khiến tôi cảm thấy quá ngượng. “Ý tôi là… có ai muốn trả bốn mươi bảng không?”

Cuộc đấu giá diễn ra liên tục, tôi không thể tin vào số tiền kiếm được ở đây. Bộ sưu tập giày của tôi ít nhất cũng được khoảng một nghìn bảng Anh, một bộ nữ trang hiệu Dinny Hall được hai trăm bảng Anh – và Tom Webster mua chiếc máy tính của tôi với giá sáu trăm bảng Anh.

“Tom,” tôi lo lắng nói khi Tom đi lên bục điền vào hoá đơn. “Tom, lẽ ra anh không nên trả nhiều tiền như thế ở đây.”

“Cho chiếc Apple Mac còn mới nguyên?” Tom nói. “Nó đang ngần ấy tiền. Hơn nữa, gần đây, lúc nào Lucy cũng luôn mồm nói muốn có một chiếc máy tính cho riêng mình.” Anh ấy cười nhếch mép. “Anh cũng đang muốn chờ tới lúc nói với cô ấy rằng cô ấy đang dùng đồ thừa của em.”

“Lô thứ Bảy mươi ba,” Caspar nói ngay bên cạnh tôi. “Tôi chắc rằng món đồ nay sẽ thu hút được sự quan tâm rộng rãi từ phía các bạn. Một chiếc đầm dạ tiệc hiệu Vera Wang.” Anh ấy từ từ nâng chiếc váy màu tím sẫm lên, đám đông trầm trồ khen ngợi.

Thực ra… tôi không nghĩ mình có thể chứng kiến chiếc váy được bán đi. Cảm giác ấy thật quá đau đớn. Tôi chỉ mới mặc nó gần đây thôi. Chiếc váy lấp lánh tuyệt đẹp dành cho các ngôi sao điện ảnh của tôi. Chiếc váy gợi nhắc tôi nhớ lại những kỷ niệm, giống như một bộ phim quay chậm. Khiêu vũ với Luke ở New York; uống coktail; những phút giây tuyệt diệu, hạnh phúc. rồi tôi lại bừng tỉnh, nhận thấy mọi thứ đang sụp đổ quanh mình.

“Xin lỗi,” tôi thì thào rồi đi nhanh ra khỏi phòng, đi xuống cầu thang và hoà mình vào khoôn khí thoáng đãng buổi tối. Tôi dựa lưng vào tường quán rượu, lắng nghe tiếng cười đùa, trò chuyện bên trong, hít thở sâu, cố gắng nghĩ đến những lý do rất hợp lý cho những gì mình đang làm.

Một lúc sau, Suze đến bên tôi.

“Cậu ổn chứ?” cô ấy hỏi rồi đưa cho tôi một ly rượu. “Cậu uống đi này.”

“Mình cảm ơn,” tôi nói đầy biết ơn và uống một ngụm đầy. “Mình ổn mà, thật đấy. Chỉ là… mình nghĩ nó làm mình đau. Những việc mình đang làm.”

“Bex…” cô ấy ngừng lại, bối rối xoa mặt. “Bex, cậu có thể thay đổi quyết định mà. Cậu có thể ở lại. Ý mình là – sau buổi tối hôm nay, chỉ cần một chút may mắn thôi, cậu sẽ trang trải được hết nợ nần. Cậu sẽ có một công việc mới và cậu vẫn cứ ở căn phòng đó cùng với mình…”

Tôi im lặng nhìn cô ấy trong giây lát, và cảm thấy bị cám dỗ, thật đau đớn. Đồng ý với cô ấy chẳng khó khăn gì. Đi về nhà cùng cô ấy, thưởng thức một tách trà, và trở lại cuộc sống ngày nào.

Nhưng rồi tôi lắc đầu.

“Không, mình sẽ không rơi vào lối sống đó một lần nữa đâu. Mình đã tìm được một công việc mình thực sự muốn làm, Suze à, và chắc chắn mình sẽ phải làm.”

“Rebecca.” Một giọng nói vang lên cắt ngang chúng tôi cùng quay đầu lại thấy Derek Smeath đang đi ra khỏi cửa quán rượu. Trên tay ông ấy là cái bát gỗ, một khung ảnh của Suze và một quyển át lát bìa cứng tôi đã mua khi nghĩ mình nên từ bỏ cuộc sống phương Tây mà đi du lịch.

“Xin chào.” Tôi nói, gật đầu nhìn những món hời ông vừa kiếm được. “ông chọn được đấy chứ.”

“Rất được.” Ông ấy nâng cái bát lên. “Đây là một món đồ rất đẹp.”

“Nó đã lên tạp chí Elle Decoration rồi đấy,” tôi nói với ông ấy. “Rất dễ thương.”

“Vậy hả? Tôi sẽ nói với con gái mình điều này.” Ông bối rối để cái bát xuống dưới cánh tay.

“Thế là mai cô sẽ sang Mỹ à?”

“Vâng. Chiều mai. Sau khi tôi qua chỗ anh bạn John Gavin của ông một lúc.”

Một nụ cười gượng thoáng hiện lên trên gương mặt của Derek Smeath.

“Tôi chắc là cậu ấy sẽ rất vui được gặp lại cô.” Ông ấy đưa tay ra bắt tay tôi. “Ừm, chúc cô may mắn, Becky. Cho tôi biết tin tức của cô nhé.”

“Chắc chắn rồi.” tôi nói, và mỉm cừơi ấm áp. “Cảm ơn ông về… Ông biết đấy. Về mọi việc.”

Ông ấy gật đầu, rồi đi lẫn vào màn đêm.

Tôi ở bên ngoài với Suze một lúc lâu. Mọi người bắt đâù lục đục ra về, trên tay là đống đồ vừa thu lượm được, vừa đi vừa kể cho nhau nghe xem họ đã trả bao nhiêu tất cả. Một gã ôm khư khư cái máy xén giấy mini, một cô gái kéo lê cái túi ni lông, vốn là để đựng rác, đầy chặt quần áo, có người còn nhận được cả những giấy mời đến ăn thử pizza. Đúng lúc tôi bắt đầu cảm thấy lạnh thì có tiếng gọi từ trên gác.

“Này,” Tarquin gọi. “Đến lô hàng cuối cùng rồi. Có muốn lên xem không?”

“Thôi nào,” Suze nói, rồi vứt mẩu thuốc trên tay. “Cậu phải lên xem món đồ cuối cùng ra đi chứ. Xem nó là cái gì nào.”

“Mình chẳng đoán được,” tôi nói trong khi chúng tôi leo cầu thang. “Có thể là cái mặt nạ đấu kiếm chăng?”

Nhưng lúc bước vào phòng, tôi choáng váng đến điếng người. Caspar đang nâng chiếc khăn quàng cổ hiệu Denny and George của tôi. Chiếc khăn hiệu Denny and George quý giá của tôi. Nó có màu xanh da trời lung linh, chất liệu nhung mượt như lụa, điểm những chấm xanh nhạt màu hơn, và được trang trí với những hạt lấp lánh.

Tôi nhìn chằm chặp vào chiếc khăn, cổ họng nghẹn ứ, nhói lòng nhớ đến cái ngày tôi quyết định mua chiếc khăn. Tôi đã khao khát có chiếc khăn đó đến nhường nào. Luke đã cho tôi vay hai mươi bảng ra sao. Cả việc tôi đã nói với anh là tôi mua cái khăn cho dì mình nữa.

Cái cách anh từng nhìn tôi mỗi khi tôi quàng nó.

Mắt tôi nhoà đi, tôi chớp mắt, cố kiềm chế chính mình.

“Bex… đừng bán cái khăn quàng cổ,” Suze vừa nói vừa nhìn cái khăn vẻ buồn rầu. “Ít nhất thì cậu cũng giữ một cái cho mình chứ.

“Lô 126,” Caspar hô to. “Một chiếc khăn nhung lụa quyến rũ.”

“Bex, nói với họ là cậu không muốn bán nó nữa đi.”

“Mình đâu muốn thế,” tôi nói, nhìn rất kiên định về phía trước. “Bây giờ chẳng có lý gì giữ nó lại cả.”

“Có ai muốn trả giá cho chiếc khăn rất tinh tế hiệu Denny and George không?”

“Denny and George!” cô gái mặc áo hồng thốt lên. Xung quanh cô là đống quần áo lớn nhất trong phòng và tôi không hiểu cô sẽ mang đống đồ ấy về nhà như thế nào. “Tôi sưu tập đồ Denny and George. Ba mươi bảng Anh!”

16

TÔI KHÔNG QUYẾT ĐỊNH ngay. Trong hai tuần liền tôi đi đi lại lại quanh phòng, uống cà phê không ngớt, nói chuyện với tất cả những ai tôi có thể nghĩ đến, bố mẹ, Suze, Michael, sếp cũ Philip, nhân viên mới của đaì truyền hình Cassandra… Nhưng cuối cùng tôi biết. Tôi biết được tự trong tim mình thực sự muốn làm gì.

Luke chẳng hề gọi điện – nói thật, tôi không nên nghĩ đến việc sẽ lại nói chuyện với anh. Michael nói anh đang phải làm việc mười bảy tiếng một ngày – cố gắng không ngừng để cứu Brandon Communications và quan tâm đến việc làm ăn ở Mỹ – thực sự rất căng thẳng. Rõ ràng anh vẫn còn rất sốc sau vụ phát hiện ra Alicia đã lừa mình – và rằng Ngân hàng London vẫn đang cân nhắc việc hợp tác với cô nàng này. Cú sốc giống như là cứ tưởng mình chẳng bao giờ “dính phải phân,” theo cách nói văn chương của Michael. “Vấn đề là ở chỗ một anh chàng vẫn tưởng đang được cả thế giới này yêu thương,” cũng những lời của Michael hôm vừa rồi. “Đột nhiên một buổi sáng thức dậy, sự ưu ái ấy lại dành hết cho ông bạn thân nhất. Anh chàng chẳng biết làm gì. Và anh chàng bị hạ gục.”

“Vậy là… Luke bị hạ gục bởi tất cả những thứ này sao?” tôi hỏi, hai tay đan vào nhau.

“Hạ gục?” Michael thốt lên. “Anh ấy bị quẳng vào một bãi chăn ngựa và bị một bầy lợn đực hoang dã giẫm lên ấy chứ.”

Có đôi lần tôi nhấc điện thoại lên vì đột nhiên khao khát được nói chuyện với anh. Nhưng sau đó tôi hít thở thật sâu và đặt máy xuống. Bây giờ đó là cuộc sống của anh. Tôi phải sống cuộc sống của tôi. Một cuộc sống hoàn toàn mới.

Có tiếng gọi ngoài cửa, và tôi nhìn ra. Suze đang đứng đó, nhìn vào căn phòng trống của tôi.

“Ôi Bex,” cô ấy nói vẻ đau khổ. “Mình chẳng thích thế này. Hãy làm nó lại như ngày xưa. Hãy biến nó lộn xộn trở lại.”

“Ít ra thì nó đang được sắp xếp theo thuật phong thủy,” tôi nói, cố gắng mỉm cười. “Có thể nó sẽ mang đến nhiều điều may mắn.”

Cô ấy bước vào phòng, đi qua cái thảm trải sàn trống không tới cửa sổ, rồi lại quay lại.

“Căn phòng trông nhỏ hơn,” cô ấy chậm rãi nói. “Lẽ ra trông nó phải rộng hơn khi không còn lộn xộn nữa chứ. Nhưng không hiểu sao… nó lại không thế. Trông chẳng khác nào một cái hộp rỗng thiếu sự chăm sóc vậy.”

Chúng tôi im lặng một hồi khi tôi chăm chú dõi theo một con nhện bé xíu đang bò lên ô kính cửa sổ.

“Cậu đã quyết định sẽ làm gì với căn hộ này chưa?” cuối cùng tôi lên tiếng. “Cậu có định cho người khác thuê không?”

“Mình không nghĩ vậy,” Suze trả lời. “Ý mình là chẳng việc gì phải vội. Tarkie gợi ý là sẽ sử dụng căn hộ này thành văn phòng cho cửa hàng của mình một thời gian.”

“Anh ấy nói thế à?” Tôi nhướn mày hỏi cô ấy. “À, tự nhiên mình nhớ ra. Có phải đêm qua mình lại nghe thấy tiếng Tarquin ở đây không? Và tiếng bước rón rén ra khỏi nhà sáng nay?”

“Không,” Suze trả lời, trông cô ấy có vẻ bối rối. “Ý mình là – đúng vậy.” Cô ấy nhìn vào mắt tôi và đỏ mặt. “Nhưng đấy nhất định sẽ là lần cuối cùng. Nhất định thế.”

“Hai cậu là một cặp rất đẹp đôi mà,” tôi nói, cười toét với Suze.

“Cậu đừng nói thế!” cô ấy kêu lên sợ hãi. “Bọn tớ đâu phải là một cặp.”

“Thôi được rồi,” tôi trấn an cô ấy. “Thế nào cũng được.” Tôi nhìn đồng hồ. “Cậu biết đấy, tới giờ mình phải đi rồi.”

“Ừ, mình đi thôi. Ôi Bex…”

Tôi nhìn Suze – bỗng nhiên đôi mắt cô ấy ngập nước.

“Mình biết.” Tôi nắm chặt tay cô ấy và trong một thoáng chúng tôi không nói gì. Rồi tôi với lấy chiếc áo khoác, và nói, “Mình đi nào.”

Chúng tôi đi bộ đến quán rượu King George ởi cuối con đường. Chúng tôi đi qua khu vực quầy bar, lên cầu thang gỗ đến một căn phòng riêng rộng với những tấm rèm nhung đỏ, một quầy bar, rất nhiều bàn được kê dọc hai bên phòng. Một chiếc bục dựng tạm ở đầu phòng, có rất nhiều hàng ghế nhựa ở giữa.

“Chào hai em.” Tarquin nhận ra ngay chúng tôi khi chúng tôi vừa bước vào. “Vào uống nước đã.” Anh ấy nâng ly lên. “Màu đỏ cũng không đến nỗi quá tệ.”

“Các hóa đơn đã sẵn sàng sau quầy bar chưa anh?” Suze hỏi.

“Tất nhiên,” Tarquin đáp lại. “tất cả đều được tính toán kỹ lưỡng.”

“Bex… đó là của bọn mình dành cho cậu,” Suze nói, đặt tay lên tôi khi thấy tôi lục ví. “Một món quà chia tay.”

“Suze, cậu không cần phải…”

“Mình muốn vậy,” cô ấy kiên quyết. “Cả Tarkie cũng thế.”

“Để anh đi lấy đồ uống cho em nhé,” Tarquin nói – rồi hạ giọng, “Khá đông người đến đây, các em có thấy thế không?”

Trong lúc anh ấy đi lấy đồ uống, tôi và Suze quay ra xem xét tình hình. Bàn được kê quanh phòng, mọi người đang đi tới đi lui, nhìn ngắm đống quần áo đã được gấp gọn gàng, giầy dép, đĩa CD, và đống đồ trang sức tinh xảo được xếp thành từng nhóm. Trên một cái bàn khác còn có một đống catalô đã được đánh máy và photo, ai cũng lấy đánh dấu vào đó trong lúc đi lại ngắm nghía đồ.

Tôi có thể nghe thấy cô gái mặc chiếc quần jeans bằng da nói, “nhìn chiếc áo khác này! Ồ, và cả đôi ủng hiệu Hobbs nữa chứ! Chắc chắn mình sẽ mua những thứ này!” Ở đầu kia của căn phòng, hai cô gái đang ướm thử quần trong khi hai anh bạn trai đang kiên nhẫn nhấm nháp đồ uống.

“Những người này là ai vậy?” tôi hỏi vẻ hoài nghi. “Cậu mời tất cả bọn họ à?”

“Ừ, mình liên lạc với mọi người trong danh bạn của mình,” Suze giải thích. “Tarquin làm việc với danh bạ của anh ấy. Và Fenny nữa…”

“Ố ồ,” tôi bật cười. “Thảo nào.”

“Chào Becky!” một giọng lanh lảnh cất lên phía sau tôi – tôi xuay người thấy Milla, bạn của Fenella, cùng vài người bạn nữa mà tôi chỉ thấy hơi quen quen. “Em sẽ mua lại cái áo len đan màu tím của chị. Tory sẽ chiến cái váy có lông đằng kia, còn Annabel đã xem khoảng sáu nghìn thứ mà cô ấy muốn mua rồi. À mà chúng em muốn biết chị có bán đồ phụ kiện không?”

“Ở đằng kia kìa,” Suze nói, chỉ tay ra góc phòng.

“Cám ơn chị!” Milla nói. “Lát gặp lại chị sau nhé.” Ba cô gái hòa vào đám người đang xem hàng, tôi còn nghe thấy một cô nói, “Tớ đang rất cần một cái dây lưng thật đẹp…”

“Becky!” đột nhiên Tarquin gọi tôi từ phía sau. “Em uống một chút nhé. Để anh giới thiệu Caspar, bạn thân của anh, làm việc cho văn phòng đấu giá Christie.”

“Vâng, chào anh!” tôi nói, quay sang nhìn anh chàng với mái tóc vàng mềm mại, mặc chiếc áo sơ mi xanh da trời, và đeo chiếc nhẫn lớn có khắc hình trên mặt. “Cảm ơn anh rất nhiều vì tất cả những việc này. Em rất biết ơn mọi người.”

“Có gì đâu em, có gì đâu,” Caspar nói. “Anh vừa xem qua catalô rồi, tất cả đều rất rõ ràng. Em đã có bảng giá dự trữ của các mặt hàng chưa?”

“Em chưa có,” tôi trả lời không ngần ngại. “Không có giá dự trữ. Phải bán hết chúng đi.”

“Tốt rồi,” Anh ấy cười với tôi. “Ừm, anh bắt đầu mọi việc đây.”

Trong lúc anh ấy đi, tôi nhấm nháp ly rượu. Suze đã đi xem xét vòng quanh, tôi đứng một mình trong giây lát, dõi nhìn đám đông đang ngày càng đông hơn. Fenella vừa đến, còn đang đứng ở cửa. Tôi vẫy tay chào cô ấy – nhưng lập tức cô ấy bị đám bạn ồn ào quây quanh.

“Chào Beck,” một giọng nói rụt rè cất lên sau lưng tôi. Tôi giật mình quay lại, nhận ra mình đang chằm chằm ngước lên nhìn Tom Webster.

“Tom!” tôi kêu lên đầy ngạc nhiên. “Anh làm gì ở đây thế? Làm sao anh biết được sự kiện này?” Anh ta nhấp một ngụm rượu và cười với tôi.

“Suze đã gọi điện cho mẹ em, và bà đã kể cho anh về sự kiện này. Thực ra là cả mẹ em lẫn mẹ anh đã đặt mua một vài món đồ trong buổi đấu giá hôm nay.” Anh ấy lôi từ trong túi áo ra một danh sách. “Mẹ em muốn mua lại cái máy pha cà phê cappuccino, nếu nó được bày bán.”

“Vâng, nó cũng được bày bán mà,” tôi nói. “Em sẽ nói với người điều khiển buổi đấu giá để anh lấy cái máy đó.”

“Còn mẹ anh muốn mua lại cái mũ hồng em đã đội đến đám cưới của bọn anh.”

“Vâng. Không thành vấn đề.” Nhớ lại hồi đám cưới Tom, tôi thấy lòng mình ấm áp hơn.

“Vậy… cuộc sống vợ chồng thế nào anh?” tôi hỏi, ngắm nghía móng tay.

“Thì… cũng ổn cả,” anh trả lời sau một thoáng ngập ngừng.

“Có hạnh phúc được như anh mong muốn không?” tôi cố gắng nói thật thoải mái.

“Ừm, em biết không…” Anh ta đăm đăm nhìn cốc nước trên tay, ánh mắt thoáng vẻ tìm kiếm.

“Mong muốn mọi việc hoàn hảo ngay từ đầu là không thực tế chút nào. Phải không?”

“Em cũng nghĩ vậy.”

Chúng tôi ngượng nghịu im lặng trong giấy lát. Tôi nghe tiếng ai đó từ xa kêu lên. “Hàng Kate Spade! Nhìn này, mới nguyên!”

“Becky, anh thực sự xin lỗi,” Tom vội vã nói. “Hôm đó gia đính anh đã cư xử không tốt với em.”

“Không sao!” tôi nói, hơi cao giọng một chút.

“Làm sao mà không sao được.” Anh ấy lắc đầu. “Mẹ em là một người tuyệt vời. Em là một trong những người bạn lâu năm nhất của anh. Anh luôn cảm thấy thật có lỗi với em kể từ dạo đó.”

“Nói thật với anh, Tom ạ, đó cũng là lỗi của em. Ý em là lẽ ra em nên thú nhận Luke không hề có mặt ở đó.” Tôi mỉm cười vẻ buồn rầu. “Nếu thế thì mọi việc có phải là đơn giản hơn rất nhiều không.”

“Nhưng nếu Lucy khiến em phải buồn đến vậy thì anh hoàn toàn hiểu được tại sao em phải… phải…” Anh không nói gì nữa, mà uống một ngụm rượu thật lâu. “Thôi bỏ qua chuyện cũ đi. Luke là một chàng trai tốt đấy chứ. Tối nay anh ấy có đến đây không?”

“Không,” tôi trả lời hơi ngần ngừ một chút, và cố gắng nặn ra một nụ cười. “Anh ấy không đến.”

Khoảng nửa tiếng sau, mọi người bắt đầu ngồi vào ghế. Cuối gian phòng có năm, sáu người bạn của Tarquin đang lăm lăm cầm di động. Caspar giải thích với tôi rằng họ đang trực đường dây đấu giá qua điện thoại.

“Họ là những người muốn mua hàng nhưng vì lý do nào đó không thể qua đây được. Bọn anh đã quảng cáo catalô của em khá rộng rãi và rất nhiều người quan tâm. Chỉ riêng cái váy hiệu Vera Wang đã thu hút được một sự quan tâm lớn.”

“Vâng,” tôi đáp lại, bỗng nhiên cảm thấy xúc động đến chao đảo. “em hy vọng mọi việc sẽ như vậy.” Tôi nhìn quanh căn phòng, nhìn những khuôn mặt sáng sủa, mong chờ, những con người vẫn đang cố gắng xem đồ trên bàn thêm một lần nữa. Một cô gái đang lướt tay qua đống quần jeans, một người đang cài thử khoá chiếc vali trắng xinh xắn của tôi. Thực sự tôi không thể tin đựơc rằng sau buổi tôi hôm nay, tất cả những thứ này không còn là của tôi nữa. Chúng sẽ ở trong tủ của người khác. Trong những căn phòng khác.

“Em vẫn ổn đấy chứ?” Caspar hỏi, dõi nhìn vẻ tư lự của tôi.

“Vâng,” tôi trả lời vui vẻ. “Em rất ổn.”

“Anh đã từng tham gia rất nhiều vụ bán đồ cũ,” anh ấy nói ân cần. “Anh hiểu cảm giác đó như thế nào. Mọi người thường rất có tình cảm với những vật dụng của mình. Cho dù đó có thể là những chiếc tủ com mốt từ thế kỷ thứ 18 chăng nữa, hoặc là…” Anh ấy liếc nhìn quyển catalô. “Một chiếc áo khoác màu hồng có in hình con báo.”

“Thực ra… em chưa bao giờ thích chiếc áo ấy cả.” Tôi cười với anh ấy vẻ kiên quyết. “Với lại dù sao thì đấy cũng không phải là vấn đề. Em muốn bắt đầu lại và em nghĩ – em biết – đây là cách tốt nhất.” Tôi cười với anh ấy. “Thôi nào. Chúng ta bắt đầu thôi, anh nhỉ?”

“Tất nhiên rồi. ” Anh ấy bước lên bục và lên giọng. ‘Thưa các quý ông quý bà! Trước hết, thay mặt cho cô Becky Bloomwood, xin chào đón mọi người tới buổi tối hôm nay. Chúng ta có rất nhiều đồ để bán nên tôi sẽ không trì hoãn quý vị thêm nữa – ngoài việc nhắc nhở quý vị rằng 25 phần trăm của những gì bán được trong buổi tối hôm nay, cộng với số tiền thừa sau khi cô Becky đã trả hết các khoản nợ của mình sẽ được dùng để làm từ thiện.”

“Tôi nghĩ rằng các quỹ từ thiện sẽ không quá ngạc nhiên với số tiền họ được nhận,” một giọng tỉnh khô vang lên từ phía sau và mọi người cười rộ lên. Tôi nhìn qua đám đông và xem đó là ai – và không thể tin được. Đó là Derek Smeath, đang đứng đó một tay cầm vại bia, còn tay kia cầm quyển catalô. ông ấy cười với tôi, và tôi ngượng ngùng vẫy tay chào đáp lại.

“Làm sao ông ấy biết về buổi tối hôm nay nhỉ?” tôi thì thào với Suze ngay khi cô ấy quay lại khán đài cùng tôi.

“Tất nhiên là do mình gọi cho ông ấy,” cô ấy nói. “Ông ấy bảo đây là một ý tưởng tuyệt vời. ông ấy còn nói thêm là khi cậu đã động não rồi thì chẳng ai sánh được với một nhân tài như cậu.”

“Thật thế à?” Tôi lại liếc nhìn Derek Smeath và chợt đỏ mặt,

“Bây giờ,” Caspar bắt đầu. “Tôi xin được giới thiệu Lô thứ Nhất. Một đôi xăng đan màu cam, chất lượng tốt, chưa bị rách” Anh ấy đặt chúng lên bàn và Suze véo tay tôi vẻ thông cảm. “Tớ có được đấu giá không nhỉ?”

“Tôi trả mười lăm nghìn bảng Anh,” Tarquin nói, giơ tay ra giá ngay lập tức.

“Mười lăm nghìn bảng Anh,” Caspar nói, hơi khựng lại một chút. “Tôi có mười lăm nghìn bảng Anh…”

“Không anh không làm thế được,” Tôi chen ngang. “Tarquin, anh không thể trả mười lăm nghìn bảng Anh.”

“Tại sao không?”

“Anh phải trả giá hợp lý.” Tôi lừ mắt nhìn anh ấy. “nếu không anh sẽ bị loại khỏi vòng đấu giá.”

“Được… một nghìn bảng Anh.”

“Không. Anh nên bắt đầu từ… mười bảng Anh.”

“Được. Vậy thì mười bảng Anh.” ANh ấy ngoan ngoãn bỏ tay xuống.

“Mười lăm bảng Anh,” một giọng vang lên từ phía sau,

“Hai mươi bảng Anh.” Cô gái ngồi ở phía đầu hét lên.

“Hai mươi lăm,” Tarquin trả.

“Ba mươi!”

“Ba mươ…” Tarquin nhìn thấy ánh mắt của tôim, đỏ mặt, rồi dừng lại.

“Ba mươi bảng Anh. Có ai trả giá cao hơn ba mươi bàng Anh không?” Caspar nhìn quanh phòng, ánh mắt anh ấy đột nhiên giống như mắt diều hâu. “Một… Hai… Ba! hàng được bán cho cô gái mặc áo nhung xanh.” Anh ấy cừơi với tôi, nguyệch ngoạc vài chữ vào một mẩu giấy rồi đưa đôi xăng đan cho Fenella, người có nhiệm vụ giao những đồ đã được bán.

“Ba mươi bảng anh đầu tiên của cậu.” Suze thì thầm vào tai tôi.

“Lô thứ Hai.” Caspar lại hô to. “Ba chiếc áo len thêu đan tay hiệu Jigsaw, chưa mặc, vẫn còn tem giá. Tôi có giá khởi điểm là…”

“Hai mươi bảng Anh,” một cô gái mặc áo hồng xướng giá.

“Hai mươi lăm,” một cô khác lên tiếng.

“Có người trả giá trong điện thoại là ba mươi,” một anh đứng cuối phòng giơ tay nói.

“Ba mươi bảng từ người đấu giá qua điện thoại… Có ai trả cao hơn ba mươi không? Xin các quý ông quý bà nhớ rằng tiền của buổi đấu giá ngày hôm nay sẽ dùng để gây quỹ từ thiện…”

“Ba mươi lăm.” Côgái áo hồng trả thêm, rồi quay sáng người ngồi cạnh nói. “Tôi biết giá của một chiếc áo như thế trong shop còn cao hơn cả ba chiếc ở đây. Mà mấy cái này còn mới nguyên cơ mà.”

Chúa ơi, cô ấy nói đúng. Thật sự là ba mươi lăm bảng cho tận ba chiếc áo len thì thật chẳng đáng gì. Quá rẻ!

“Bốn mươi!” không kìm được, tôi hét lên. Cả căn phòng quay lại nhìn tôi khiến tôi cảm thấy quá ngượng. “Ý tôi là… có ai muốn trả bốn mươi bảng không?”

Cuộc đấu giá diễn ra liên tục, tôi không thể tin vào số tiền kiếm được ở đây. Bộ sưu tập giày của tôi ít nhất cũng được khoảng một nghìn bảng Anh, một bộ nữ trang hiệu Dinny Hall được hai trăm bảng Anh – và Tom Webster mua chiếc máy tính của tôi với giá sáu trăm bảng Anh.

“Tom,” tôi lo lắng nói khi Tom đi lên bục điền vào hoá đơn. “Tom, lẽ ra anh không nên trả nhiều tiền như thế ở đây.”

“Cho chiếc Apple Mac còn mới nguyên?” Tom nói. “Nó đang ngần ấy tiền. Hơn nữa, gần đây, lúc nào Lucy cũng luôn mồm nói muốn có một chiếc máy tính cho riêng mình.” Anh ấy cười nhếch mép. “Anh cũng đang muốn chờ tới lúc nói với cô ấy rằng cô ấy đang dùng đồ thừa của em.”

“Lô thứ Bảy mươi ba,” Caspar nói ngay bên cạnh tôi. “Tôi chắc rằng món đồ nay sẽ thu hút được sự quan tâm rộng rãi từ phía các bạn. Một chiếc đầm dạ tiệc hiệu Vera Wang.” Anh ấy từ từ nâng chiếc váy màu tím sẫm lên, đám đông trầm trồ khen ngợi.

Thực ra… tôi không nghĩ mình có thể chứng kiến chiếc váy được bán đi. Cảm giác ấy thật quá đau đớn. Tôi chỉ mới mặc nó gần đây thôi. Chiếc váy lấp lánh tuyệt đẹp dành cho các ngôi sao điện ảnh của tôi. Chiếc váy gợi nhắc tôi nhớ lại những kỷ niệm, giống như một bộ phim quay chậm. Khiêu vũ với Luke ở New York; uống coktail; những phút giây tuyệt diệu, hạnh phúc. rồi tôi lại bừng tỉnh, nhận thấy mọi thứ đang sụp đổ quanh mình.

“Xin lỗi,” tôi thì thào rồi đi nhanh ra khỏi phòng, đi xuống cầu thang và hoà mình vào khoôn khí thoáng đãng buổi tối. Tôi dựa lưng vào tường quán rượu, lắng nghe tiếng cười đùa, trò chuyện bên trong, hít thở sâu, cố gắng nghĩ đến những lý do rất hợp lý cho những gì mình đang làm.

Một lúc sau, Suze đến bên tôi.

“Cậu ổn chứ?” cô ấy hỏi rồi đưa cho tôi một ly rượu. “Cậu uống đi này.”

“Mình cảm ơn,” tôi nói đầy biết ơn và uống một ngụm đầy. “Mình ổn mà, thật đấy. Chỉ là… mình nghĩ nó làm mình đau. Những việc mình đang làm.”

“Bex…” cô ấy ngừng lại, bối rối xoa mặt. “Bex, cậu có thể thay đổi quyết định mà. Cậu có thể ở lại. Ý mình là – sau buổi tối hôm nay, chỉ cần một chút may mắn thôi, cậu sẽ trang trải được hết nợ nần. Cậu sẽ có một công việc mới và cậu vẫn cứ ở căn phòng đó cùng với mình…”

Tôi im lặng nhìn cô ấy trong giây lát, và cảm thấy bị cám dỗ, thật đau đớn. Đồng ý với cô ấy chẳng khó khăn gì. Đi về nhà cùng cô ấy, thưởng thức một tách trà, và trở lại cuộc sống ngày nào.

Nhưng rồi tôi lắc đầu.

“Không, mình sẽ không rơi vào lối sống đó một lần nữa đâu. Mình đã tìm được một công việc mình thực sự muốn làm, Suze à, và chắc chắn mình sẽ phải làm.”

“Rebecca.” Một giọng nói vang lên cắt ngang chúng tôi cùng quay đầu lại thấy Derek Smeath đang đi ra khỏi cửa quán rượu. Trên tay ông ấy là cái bát gỗ, một khung ảnh của Suze và một quyển át lát bìa cứng tôi đã mua khi nghĩ mình nên từ bỏ cuộc sống phương Tây mà đi du lịch.

“Xin chào.” Tôi nói, gật đầu nhìn những món hời ông vừa kiếm được. “ông chọn được đấy chứ.”

“Rất được.” Ông ấy nâng cái bát lên. “Đây là một món đồ rất đẹp.”

“Nó đã lên tạp chí Elle Decoration rồi đấy,” tôi nói với ông ấy. “Rất dễ thương.”

“Vậy hả? Tôi sẽ nói với con gái mình điều này.” Ông bối rối để cái bát xuống dưới cánh tay.

“Thế là mai cô sẽ sang Mỹ à?”

“Vâng. Chiều mai. Sau khi tôi qua chỗ anh bạn John Gavin của ông một lúc.”

Một nụ cười gượng thoáng hiện lên trên gương mặt của Derek Smeath.

“Tôi chắc là cậu ấy sẽ rất vui được gặp lại cô.” Ông ấy đưa tay ra bắt tay tôi. “Ừm, chúc cô may mắn, Becky. Cho tôi biết tin tức của cô nhé.”

“Chắc chắn rồi.” tôi nói, và mỉm cừơi ấm áp. “Cảm ơn ông về… Ông biết đấy. Về mọi việc.”

Ông ấy gật đầu, rồi đi lẫn vào màn đêm.

Tôi ở bên ngoài với Suze một lúc lâu. Mọi người bắt đâù lục đục ra về, trên tay là đống đồ vừa thu lượm được, vừa đi vừa kể cho nhau nghe xem họ đã trả bao nhiêu tất cả. Một gã ôm khư khư cái máy xén giấy mini, một cô gái kéo lê cái túi ni lông, vốn là để đựng rác, đầy chặt quần áo, có người còn nhận được cả những giấy mời đến ăn thử pizza. Đúng lúc tôi bắt đầu cảm thấy lạnh thì có tiếng gọi từ trên gác.

“Này,” Tarquin gọi. “Đến lô hàng cuối cùng rồi. Có muốn lên xem không?”

“Thôi nào,” Suze nói, rồi vứt mẩu thuốc trên tay. “Cậu phải lên xem món đồ cuối cùng ra đi chứ. Xem nó là cái gì nào.”

“Mình chẳng đoán được,” tôi nói trong khi chúng tôi leo cầu thang. “Có thể là cái mặt nạ đấu kiếm chăng?”

Nhưng lúc bước vào phòng, tôi choáng váng đến điếng người. Caspar đang nâng chiếc khăn quàng cổ hiệu Denny and George của tôi. Chiếc khăn hiệu Denny and George quý giá của tôi. Nó có màu xanh da trời lung linh, chất liệu nhung mượt như lụa, điểm những chấm xanh nhạt màu hơn, và được trang trí với những hạt lấp lánh.

Tôi nhìn chằm chặp vào chiếc khăn, cổ họng nghẹn ứ, nhói lòng nhớ đến cái ngày tôi quyết định mua chiếc khăn. Tôi đã khao khát có chiếc khăn đó đến nhường nào. Luke đã cho tôi vay hai mươi bảng ra sao. Cả việc tôi đã nói với anh là tôi mua cái khăn cho dì mình nữa.

Cái cách anh từng nhìn tôi mỗi khi tôi quàng nó.

Mắt tôi nhoà đi, tôi chớp mắt, cố kiềm chế chính mình.

“Bex… đừng bán cái khăn quàng cổ,” Suze vừa nói vừa nhìn cái khăn vẻ buồn rầu. “Ít nhất thì cậu cũng giữ một cái cho mình chứ.

“Lô 126,” Caspar hô to. “Một chiếc khăn nhung lụa quyến rũ.”

“Bex, nói với họ là cậu không muốn bán nó nữa đi.”

“Mình đâu muốn thế,” tôi nói, nhìn rất kiên định về phía trước. “Bây giờ chẳng có lý gì giữ nó lại cả.”

“Có ai muốn trả giá cho chiếc khăn rất tinh tế hiệu Denny and George không?”

“Denny and George!” cô gái mặc áo hồng thốt lên. Xung quanh cô là đống quần áo lớn nhất trong phòng và tôi không hiểu cô sẽ mang đống đồ ấy về nhà như thế nào. “Tôi sưu tập đồ Denny and George. Ba mươi bảng Anh!”

Bình luận