Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Tín đồ Shopping oanh tạc Manhattan

Chương 13b

Tác giả: Sophie Kinsella

“Bex này… hãy để mình cho cậu vay một ít tiền. Hoặc không thì Tarkie. Anh ấy có thể dễ dàng xoay được tiền.”

“Không!” tôi nói, cương quyết hơn cả giọng nói tôi định cất lên. “Không, mình không muốn bất cứ sự giúp đỡ nào. Mình sẽ…” Tôi vỗ vỗ nhẹ nhẹ lên mặt. “Mình sẽ đi gặp gã ở ngân hàng. Hôm nay. Ngay bây giờ.”

Bỗng nhiên tôi quyết tâm lạ kỳ, tôi thu dọn đống thư rồi tiến vào phòng mình. Tôi không để tất cả chuyện này hạ gục mình đâu. Tôi sẽ đi rửa mặt, trang điểm một chút và sắp xếp lại cuộc sống cho đúng trật tự của nó.

“Cậu sẽ nói gì?” Suze nói, theo chân tôi xuống hành lang.

“Mình sẽ thành thực giải thích cho anh ta hoàn cảnh của mình, xin anh ta tăng thêm chút hạn mức thấu chi cho mình… rồi sẽ lấy tiền về. Mình sẽ cố gắng độc lập và mạnh mẽ, và tự tin đứng trên đôi chân của chính mình.”

“TỐt đấy, Bex!” Suze nói. “Thật sự rất tuyệt! Độc lập và mạnh mẽ. Điều đó thực sự rất tuyệt!”

Cô ấy quan sát khi tôi cố gắng mở cái va li với đôi tay run rẩy. Khi tôi cố gắng đóng cái chốt va li lại đến lần thứ ba thì cô ấy bước lại đặt tay lên cánh tay tôi. “Bex này, cậu có muốn mính đi cùng không?”

“Ừ, mình xin cậu đấy,” tôi nói giọng lí nhí.

Suze không để tôi đi đâu cả cho đến khi tôi ngồi xuóng uống vài ly brandy để có được can đảm của người Hà Lan. Rồi cô ấy nói với tôi rằng hôm trước cô ấy đọc một bài báo nói rằng vũ khí tốt nhất khi đi thương lượng là ngoại hình của bạn – vì thế tôi phải chọn bộ trang phục đi gặp John Gavin thật kỹ càng. Chúng tôi đi đến tủ quần áo và cuối cùng chọn ra được một cái chân váy màu đen, trơn, và một cái áo len đan màu xám, cái này tôi đang tự hỏi không biết có “đạm bạc, nghiêm trang, và đứng đắn” quá không. Rồi cô ấy phải chọn bộ trang phục của “người bạn thấu hiểu và luôn ủng hộ” cho chính mình (một cái quần màu xanh nước biển và một cái áo sơ mi trắng). Khi chúng tôi chuẩn bị đi thì Suze quyết định nếu việc này chẳng có ích gì thì chúng tôi có thể gạ gẫm tán tỉnh ông ta, vì thế cả hai chúng tôi sẽ mặc những bộ đồ lót thật sexy. Rồi tôi nhìn mình trong gương và đột nhiên nhận thấy mình trông quá buồn tẻ. Vì thế tôi nhanh chóng thay chiếc áo len đan màu hồng nhạt, điều đó đồng nghĩa với việc tôi phải thay đổi màu son.

Cuối cùng chúng tổia khỏi nhà và đi đến chi nhánh Fulham của ngân hàng Endwich. Khi chúng tôi bước vào, trợ lý cũ của Derek Smeath, Erica Parnell, đang hướng dẫn một cặp trung niên. Chỉ tôi với bạn biết thôi nhé, cô ta và tôi chưa bao giờ thực sự hoà hợp. Tôi không nghĩ cô ta có thể cư xử như người bình thường – lần nào gặp tôi cũng thấy cô ta đi đôi giày màu xanh nước biển đó.

“Ồ, xin chào,” cô ấy nói, ném cho tôi cái nhìn không thích thú gì. “Cô muốn gì vậy?”

“Tôi muốn gặp ông John Gavin,” tôi nói, cố gắng tỏ ra điềm nhiên. “Ông ấy có rảnh không?”

“Tôi không nghĩ vậy,” cô ta lạnh lùng đáp. “Nếu không hẹn trước.”

“Ừm… vậy cô có thể kiểm tra lại được không?”

Erica đảo mắt nhìn quanh.

“Đợi một chút,” cô ta nói rồi biến mất sau cánh cửa có chữ “Bận.”

“Chúa ơi, ở đây mọi người thật kinh khủng!” Suze nói, tựa vào vách ngăn bằng kính. “Khi mình đi gặp giám đốc ngân hàng của mình, ông ấy đưa cho mình một ly rượu vang Tây Ban Nha và hỏi thăm về gia đình mình. Cậu biết không, Bex, mình thực sự nghĩ cậu nên chuyển sang ngân hàng Coutts.”

“Ừ, được.” tôi nói. “Có thể.”

Tôi cảm thấy hơi bồn chồn khi xem qua đống tờ rơi quảng cáo về dịch vụ bảo hiểm. Tôi đang nhớ lại những gì Derek Smeath nói John Gavin là người khắt khe và cứng nhắc như thế nào. Ôi Chúa ơi, con nhớ ông bạn già Smeathie quá.

Ôi Chúa ơi, con nhớ Luke quá.

Cảm giác này như búa tạ đập vào đầu tôi. Kể từ lúc quay về từ New York tôi đã luôn cố gắng không nghĩ về anh. Tôi ước được thấy anh nhìn mình như ngày xưa trước khi mọi chuyện bị phá hỏng. Với nụ cười thoáng tinh nghịch ấy trên khuôn mặt, và vòng tay anh siết chặt quanh tôi.

Tôi băn khoăn tự hỏi lúc này anh đang làm gì. Tôi băn khoăn tự hỏi các cuộc họp của anh diễn ra thế nào.

“Hãy đi lối này,” giọng Erica Parnell cất vang, và đầu tôi ngẩng lên. Cảm thấy hơi mệt, tôi đi theo cô ta xuống một cái hành lang được trải thảm màu xanh, vào trong một căn phòng nhỏ lạnh lẽo có kê một cái bàn và các ghế nhựa. Khi cánh cửa khép lại phía sau lưng cô ta, Suze và tôi nhìn nhau.

“Chúng ta có nên chạy trốn không?” tôi nói, giọng nửa đùa nửa thật.

“Chắc sẽ ổn cả thôi!” Suze đáp. “Có lẽ ông ta tự nhiên lại cực kỳ tử tế! Cậu biết không, cái lần bố mẹ tớ thuê ông làm vườn này, ông ta có vẻ rất cộc cằn – nhưng rồi nhà tớ phát hiện ra ông ấy nuôi một con thỏ! Và khi đó, ông ấy có vẻ hoàn toàn khác…”

Cô ấy ngừng nói khi cánh cửa mở ra và một gã khoảng ba mươi tuổi bước vào. Gã này có mái tóc đen mỏng, mặc bộ com lê xấu xí, tay cầm một cốc nhựa đựng cà phê.

Trông gã chẳng có vẻ gì sẽ sở hữu một tính cách thân thiện. Bỗng nhiên tôi ước chúng tôi đã không đến đây.

“Được rồi,” gã nhăn mặt nói. “Tôi không có thời gian cả ngày đâu. Ai trong số hai người là Rebecca Bloomwood?”

Cái cách mà gã nói nghe như thể gã đang hỏi ai trong hai chúng tôi là người đã nôn lên tấm thảm vậy.

“Ừm.. tôi đây,” tôi lo lắng nói.

“Còn đây là ai?”

“Suze là…”

“người của cô ấy,” Suze tự tin nói. “Tôi là người của cô ấy.” Cô ấy nhìn quanh phòng “Anh có rượu vang Tây Ban Nha không?”

“Không,” John Gavin nói, nhìn Suze như thể cô ấy là một kẻ khùng vậy. “Tôi không có rượu đó. Vậy các cô đến đây làm gì?”

“OK, Trước tiên,” tôi lo lắng nói, “tôi có mang đến cho anh một thứ.” Tôi lục túi xách của mình đưa cho gã này một cái phong bì của cửa hiệu Kate’s Paperie.

Đó là ý của riêng tôi, đưa cho anh ta một thứ gì đó xinh xắn để phá vỡ khoảng cách. Sau đó chỉ cần cư xử thật lịch sự. Và ở Nhật, đây là cách người ta luôn tiến hành các phi vụ làm ăn.

“Đây là một tấm séc à?” John Gavin nói.

“Ừm… không,” tôi nói, hơi đỏ mặt. “Đó là một… một tấm thiệp làm bằng tay.”

John Gavin nhìn tôi, rồi xé cái phong bì đó và lôi ra một cái thiếp in chữ màu bạc với những cái lông vũ màu hồng dán vào các góc.

Bây giờ khi nhìn kỹ nó, tôi nghĩ lẽ ra nên chọn một cái đỡ nữ tính hơn cái này.

Hoặc không thì chẳng mang cái nào đến cả. Nhưng nó dường như quá hoàn hảo cho dịp này.

Người bạn của tôi – tôi biết mình đã mắc nhiều sai lầm, nhưng chúng ta có thể làm lại từ đầu được không?

John Gavin đọc một cách đầy ngờ vực. Gã lật nó lại, cứ như đang nghi ngờ có một trò đùa nào đó. “Cô đã mua cái này à?”

“Nó đẹp, đúng không?” Suze nói. “Anh có thể mua nó ở New York.”

“Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ ghi nhớ điều đó trong đầu.” Gã đặt cái thiếp lên bàn và tất cả chúng tôi đều nhín nó. “Cô Bloomwood này, vậy chính xác hôm nay cô đến đây có việc gì?”

“Đúng thế!” tôi nói. “Vâng. Như cái thiếp của tôi đã nói rõ, tôi nhận thức được rằng tôi đã…” tôi nghẹn ngào. “Có lẽ đã không là một khách hàng hoản hảo… lý tưởng. Tuy nhiên, tôi tự tin rằng, chúng ta có thể hợp tác như người trong một nhóm và luôn giữ được hoà khí.”

Từ nãy đến giờ là tốt rồi. Tôi đã học thuộc lòng cái mẩu vừa rồi đấy.

“Nghĩa là?” John Gavin hỏi.

Tôi hắng giọng. “Ừm… do hoàn cảnh vượt quá khả năng kiểm soát của tôi, gần đây tôi nhận thấy mình đang ở trong tình trạng… rắc rối nho nhỏ về tài chính. Vì vậy tôi băn khoăn không biết liệu anh có thể tạm thời…”

“Sẵn lòng…” Suze nói thêm.

“Sẵn lòng… có lẽ nâng thêm hạn mức thấu chi của tôi một chút được không, chỉ là… chỉ là tạm thời…”

“Thiện chí…” Suze xen vào.

“Thiện chí… tạm thời… chỉ trong ngắn hạn. Đương nhiên việc hoàn trả lại trong thời gian sớm nhất là hoàn toàn khả thi và chắc chắn là vậy.” Tôi dừng lời, là lấy lại hơi.

“Cô nói xong chưa?” John Gavin hỏi, khoanh hai tay trước ngực.

“Ừm… vâng.” Tôi nhìn Suze để khẳng định lại. ‘Vâng, chúng tôi nói xong rồi.”

Chúng tôi im lặng trong khi John Gavin gõ gõ cái bút bi lên mặt bàn. Rồi gã ngẩng lên nói, “Không.”

“Không?” Tôi bối rối nhìn gã ta. “Chỉ nói… không thôi sao?”

“Chỉ là không.” Gã đẩy cái ghế ra sau. “Vậy các cô thứ lỗi cho tôi…”

“Anh muốn nói gì, không à?” Suze nói. “Anh không thể chỉ nói không như thế! Anh phải cân nhắc giữa được và mất chứ!”

“Tôi đã cân nhắc giữa được và mất rồi,” John Gavin nói. “Không được gì cả.”

“Nhưng đây là một trong những khách hàng quan trọng nhất của anh!” Giọng Suze rít lên trong tuyệt vọng. “Đây là Rebecca Bloomwood nổi tiếng trên truyền hình, người sẽ có một sự nghiệp hoành tráng và thành công rực rỡ ở phía trước!”

“Đây là Rebecca Bloomwood, người đã sáu lần xin nâng thêm hạn mức tín dụng trong năm vừa qua,” John Gavin nói với giọng rất khó chịu. “Và là người hết lần này đến lần khác không kiểm soát nổi việc tiêu tiền trong định mức cho phép. Đây là Rebecca Bloomwood, người đã không ngưng nói dối, người đã không ngừng lẩn tránh các buổi hẹn gặp, ngươi đã cư xử gần như không hoặc không một chút nào tôn trọng đối với những nhân viên ngân hàng, và người dường như có suy nghĩ rằng tất cả chúng tôi ở đây chỉ để thoả mãn cho cơn khát giày dép của cô ta. Tôi đã nhìn vào hồ sơ của cô, cô Bloomwood ạ. Tôi thấy rõ hình ảnh đó.”

“Tôi không thể nghĩ anh lại quá đáng đến vậy!” Suze giận dữ nói. “Becky vừa trải qua một khoảng thời gian tồi tệ! Anh có muộn bị báo lá cải đưa tin như vậy không? Anh có muốn bị ai đó bám đuôi không?”

“Ồ, tôi hiểu rồi!” Giọng gã ta phảng phất thái độ mỉa mai. “Cô đang mong tôi sẽ thương cảm cho cô sao?”

“Đúng thế!” tôi nói. “Không. Không hẳn như vậy. Nhưng tôi nghĩ anh nên cho tôi một cơ hội.”

“Cô nghĩ tôi nên cho cô một cơ hội sao? Vậy cô làm gì để xứng đáng có một cơ hội nữa chứ?”

Gã lắc đầu và rồi im lặng.

“Tôi chỉ… tôi nghĩ nếu tôi giải thích mọi chuyện với anh…” Giọng tôi yêu dần và tôi liếc nhìn Suze tuyệt vọng như muốn nói, “Thôi hãy quên chuyện này đi.”

“Kìa, trong này không phải rất nóng sao?” Suze đột nhiên nói giọng khàn khàn. Cô ấy cởi áo khoác, hất tóc ra phía sau, và đưa tay vuốt má. “Tôi cảm thấy thực sự… nóng. Anh có cảm thấy nóng không John?”

John Gavin nhìn cô ấy giận dữ.

“Chính xác cô muốn giải thích cái gì với tôi hả cô Bloomwood?”

“Ừm. Chẳng là tôi thực sự muốn giải thích rõ ràng mọi chuyện,” tôi nói, giọng run rẩy. “Anh biết đấy, tôi thực sự muốn xoay chuyển mọi việc. Tôi muốn tự đứng trên đôi chân của mình, và…”

“Tự đứng trên đôi chân của mình sao?” John Gavin cắt ngang thô bạo. “Cô gọi việc xin vay thêm tiền từ ngân hàng là ‘tự đứng trên đôi chân của chính mình’ sao? Nếu cô thực sự đang đứng trên đôi chân của mình thì cô đừng mắc thêm khoản thấu chi nào nữa. Đến lúc này lẽ ra cô nên có một ít tài sản rồi! Lẽ ra người như cô không phải để tôi nói thế chứ!”

“Tôi… tôi biết,” tôi nói, giọng như thầm thì. “Nhưng thực tế là, tôi đã thấu chi. Và tôi chỉ nghĩ…”

“Cô nghĩ cái gì? Rằng cô đặc biệt à? Rằng cô là ngoại lệ bởi vì cô xuất hiện trên truyền hình à? Rằng những quy định thông thường không áp dụng với cô à? Rằng ngân hàng nợ tiền cô chắc?”

Giọng anh ta như xoáy vào đầu tôi và bỗng nhiên tôi cảm thấy muốn vỡ tan ra.

“Không!” tôi gào lên. “Tôi không nghĩ thế. Tôi không nghĩ bất kỳ điều gì như thế. Tôi biết mình đã ngu ngốc, và tôi biết mình đã sai. Nhưng tôi nghĩ mọi người đôi khi cũng mắc sai lầm.” Tôi thở sâu.

Anh biết đấy, nếu anh xem các tập hồ sơ, anh sẽ thấy tôi đã thanh toán hết các khoản thấu chi. Và tôi đã thanh toán hết các hoá đơn mua hàng. Và OK, tôi lại nợ. Nhưng tôi sẽ cố gắng giải quyết – vậy mà tất cả những việc anh có thể làm là… nhạo báng tôi. Được rồi, tốt lắm. Tôi sẽ tự giải quyết mọi việc mà không cần nhờ sự giúp đỡ của anh. Đi nào, Suze.”

Hơi lảo đảo, tôi tự đứng vững lại. Mắt tôi đỏ lên nhưng tôi sẽ không khóc trước mặt gã ta. Một sự quyết tâm ghế gớm trào dâng trong tôi, như tiếp thêm sức mạnh khi tôi quay ra nhìn vào mặt gã.

“Ngân hàng Endwich – bởi chúng tôi quan tâm,” tôi nói.

Khi chúng tôi đi bộ về nhà, tôi cảm thấy tràn đầy quyết tâm. Tôi sẽ cho hắn thấy. Tôi sẽ kiếm thêm việc bồi bàn, có lẽ thế. Hoặc tôi có thể nỗ lực hết sức để hoàn thành cuốn sách hướng dẫn. Tôi sẽ làm ra nhiều tiền nhất và nhanh nhất trong khả năng của mình. Và rồi tôi sẽ đến ngân hàng đó với một tấm séc khổng lồ, ném nó trước mặt hắn ta, và nói giọng đầy phẩm cách nhưng chua cay rằng…

“Bex này?” Suze nắm lấy cánh tay tôi – và tôi nhận ra mình đang đi quá nhà chúng tôi.

“Cậu ổn chứ?” Suze nói khi mở cửa cho hai chúng tôi vào. “Thành thật đó là một tên khốn.”

“Mình ổn mà,” tôi nói, vênh mặt lên. “Mình sẽ cho hắn biết. Mình sẽ trả hết các khoản chi trội. Cứ đợi đấy. Mình sẽ cho tất cả bọn họ thấy.”

“Tuyệt!” Suze nói. Cô ấy cúi xuống nhặt cái thư ở thảm cửa lên.

“Cho cậu này,” cô ấy nói. “Từ chương trình Morning Coffee!’

“Tổ rồi!” Khi mở phong bì, tôi cảm thấy một luồng hy vọng lớn lao. Có lẽ họ mời tôi làm một công việc mới! Một việc gì đó lương thật cao, đủ để trả ngay hết các khoản nợ của tôi. Có lẽ họ đã sa thải Emma và tôi sẽ thế chỗ cô ta với vai trò người dẫn chính! Hoặc có thể…

Ôi Chúa ơi. Ôi Chúa ơi, không.

Đài truyền hình Đông Tây

Corner House

London NW8 4DW

Cô Rebecca Bloomwood

Căn hộ 2

Số 4 đường Burney

London SW6 8FD

Ngày 2 tháng Mười năm 2000

Becky thân mến:

Trước hết, xin chia sẻ sự không may mắn với sự cố gần đây của chị trước dư luận! Tôi thực sự cảm thấy cảm thông với chị và tôi biết rằng tôi đang nói hộ cho cả Rory, Emma, và những người khác trong êkíp nữa.

Như chị đã biết, đại gia đình Morning Coffee hết sức trung thành và luôn ủng hộ lẫn nhau, chính sách của chúng tôi là không để dư luận trái chiều cản đường tài năng. Tuy vậy, hoàn toàn ngẫu nhiên, gần đây chúng tôi xem xét lại tất cả những người có đóng góp thường xuyên cho chương trình. Sau khi thảo luận, chúng tôi quyết định tạm thời để chị nghỉ ngơi một thời gian.

Tôi phải nhấn mạnh rằng đây chỉ là biện pháp tạm thời. Tuy nhiên, chúng tôi sẽ đánh giá cao nếu chị gửi lại thẻ ra vào đài truyền hình Đông Tây vào phong bì gửi sẵn sau đây và ký tên vào giấy xác nhận nghỉ việc gửi kèm.

Những việc chị đã làm cho chúng tôi là hết sức tuyệt vời (hiển nhiên là vậy!). Chúng tôi luôn biết rằng tài năng của chị sẽ nở rộ đâu đó và sự cố này sẽ không cản trở được một người năng động như chị!

Chúc chị mọi điều tốt đẹp nhất,

Zelda Washington

Trợ lý Sản xuất Chương trình.

CÔNG TY SÁCH PARADIGM

_________________________

Số 695 QUẢNG TRƯỜNG SOHO

LONDON WI 5AS

Cô Rebecca Bloomwood

Căn hộ 2

Số 4 đường Burney

London SW6 8FD

Ngày 4 tháng Mười năm 2000

Becky thân mến:

Rất cảm ơn cô vì bản thảo đầu tiên của cuốn Quản lý Tiền theo Cách của Bloomwood. Chúng tôi rất trân trọng sự tâm huyết mà cô đã truyền vào tác phẩm của mình. Cuốn sách gửi đúng tiến độ và lối viết rất trôi chảy, chắc chắn cô đã đưa ra nhiều luận điểm rất thú vị.

Thật không may, 500 từ – dù chúng có tuyệt vời đến đâu – cũng là không đủ đối với một cuốn sách hướng dẫn. Gợi ý của cô về việc “đính kèm các tấm ảnh vào phần còn lại của cuốn sách” thật không may lại không thực sự có tác dụng.

Thật đáng buồn, chúng tôi đành quyết định không thể thông qua dự án này, và vì vậy, yêu cầu cô hoàn trả lại số tiền ứng trước của chúng tôi.

Chúc cô những điều tốt đẹp nhất,

Pippa Brady

_________________________

CÔNG TY SÁCH PARADIGM

_________________________

Giúp bạn tự giúp chính mình

ĐÃ PHÁT HÀNH: Sống sót trong Rừng rậm của Brig, Roger Flintwood(đã qua đời)

“Bex này… hãy để mình cho cậu vay một ít tiền. Hoặc không thì Tarkie. Anh ấy có thể dễ dàng xoay được tiền.”

“Không!” tôi nói, cương quyết hơn cả giọng nói tôi định cất lên. “Không, mình không muốn bất cứ sự giúp đỡ nào. Mình sẽ…” Tôi vỗ vỗ nhẹ nhẹ lên mặt. “Mình sẽ đi gặp gã ở ngân hàng. Hôm nay. Ngay bây giờ.”

Bỗng nhiên tôi quyết tâm lạ kỳ, tôi thu dọn đống thư rồi tiến vào phòng mình. Tôi không để tất cả chuyện này hạ gục mình đâu. Tôi sẽ đi rửa mặt, trang điểm một chút và sắp xếp lại cuộc sống cho đúng trật tự của nó.

“Cậu sẽ nói gì?” Suze nói, theo chân tôi xuống hành lang.

“Mình sẽ thành thực giải thích cho anh ta hoàn cảnh của mình, xin anh ta tăng thêm chút hạn mức thấu chi cho mình… rồi sẽ lấy tiền về. Mình sẽ cố gắng độc lập và mạnh mẽ, và tự tin đứng trên đôi chân của chính mình.”

“TỐt đấy, Bex!” Suze nói. “Thật sự rất tuyệt! Độc lập và mạnh mẽ. Điều đó thực sự rất tuyệt!”

Cô ấy quan sát khi tôi cố gắng mở cái va li với đôi tay run rẩy. Khi tôi cố gắng đóng cái chốt va li lại đến lần thứ ba thì cô ấy bước lại đặt tay lên cánh tay tôi. “Bex này, cậu có muốn mính đi cùng không?”

“Ừ, mình xin cậu đấy,” tôi nói giọng lí nhí.

Suze không để tôi đi đâu cả cho đến khi tôi ngồi xuóng uống vài ly brandy để có được can đảm của người Hà Lan. Rồi cô ấy nói với tôi rằng hôm trước cô ấy đọc một bài báo nói rằng vũ khí tốt nhất khi đi thương lượng là ngoại hình của bạn – vì thế tôi phải chọn bộ trang phục đi gặp John Gavin thật kỹ càng. Chúng tôi đi đến tủ quần áo và cuối cùng chọn ra được một cái chân váy màu đen, trơn, và một cái áo len đan màu xám, cái này tôi đang tự hỏi không biết có “đạm bạc, nghiêm trang, và đứng đắn” quá không. Rồi cô ấy phải chọn bộ trang phục của “người bạn thấu hiểu và luôn ủng hộ” cho chính mình (một cái quần màu xanh nước biển và một cái áo sơ mi trắng). Khi chúng tôi chuẩn bị đi thì Suze quyết định nếu việc này chẳng có ích gì thì chúng tôi có thể gạ gẫm tán tỉnh ông ta, vì thế cả hai chúng tôi sẽ mặc những bộ đồ lót thật sexy. Rồi tôi nhìn mình trong gương và đột nhiên nhận thấy mình trông quá buồn tẻ. Vì thế tôi nhanh chóng thay chiếc áo len đan màu hồng nhạt, điều đó đồng nghĩa với việc tôi phải thay đổi màu son.

Cuối cùng chúng tổia khỏi nhà và đi đến chi nhánh Fulham của ngân hàng Endwich. Khi chúng tôi bước vào, trợ lý cũ của Derek Smeath, Erica Parnell, đang hướng dẫn một cặp trung niên. Chỉ tôi với bạn biết thôi nhé, cô ta và tôi chưa bao giờ thực sự hoà hợp. Tôi không nghĩ cô ta có thể cư xử như người bình thường – lần nào gặp tôi cũng thấy cô ta đi đôi giày màu xanh nước biển đó.

“Ồ, xin chào,” cô ấy nói, ném cho tôi cái nhìn không thích thú gì. “Cô muốn gì vậy?”

“Tôi muốn gặp ông John Gavin,” tôi nói, cố gắng tỏ ra điềm nhiên. “Ông ấy có rảnh không?”

“Tôi không nghĩ vậy,” cô ta lạnh lùng đáp. “Nếu không hẹn trước.”

“Ừm… vậy cô có thể kiểm tra lại được không?”

Erica đảo mắt nhìn quanh.

“Đợi một chút,” cô ta nói rồi biến mất sau cánh cửa có chữ “Bận.”

“Chúa ơi, ở đây mọi người thật kinh khủng!” Suze nói, tựa vào vách ngăn bằng kính. “Khi mình đi gặp giám đốc ngân hàng của mình, ông ấy đưa cho mình một ly rượu vang Tây Ban Nha và hỏi thăm về gia đình mình. Cậu biết không, Bex, mình thực sự nghĩ cậu nên chuyển sang ngân hàng Coutts.”

“Ừ, được.” tôi nói. “Có thể.”

Tôi cảm thấy hơi bồn chồn khi xem qua đống tờ rơi quảng cáo về dịch vụ bảo hiểm. Tôi đang nhớ lại những gì Derek Smeath nói John Gavin là người khắt khe và cứng nhắc như thế nào. Ôi Chúa ơi, con nhớ ông bạn già Smeathie quá.

Ôi Chúa ơi, con nhớ Luke quá.

Cảm giác này như búa tạ đập vào đầu tôi. Kể từ lúc quay về từ New York tôi đã luôn cố gắng không nghĩ về anh. Tôi ước được thấy anh nhìn mình như ngày xưa trước khi mọi chuyện bị phá hỏng. Với nụ cười thoáng tinh nghịch ấy trên khuôn mặt, và vòng tay anh siết chặt quanh tôi.

Tôi băn khoăn tự hỏi lúc này anh đang làm gì. Tôi băn khoăn tự hỏi các cuộc họp của anh diễn ra thế nào.

“Hãy đi lối này,” giọng Erica Parnell cất vang, và đầu tôi ngẩng lên. Cảm thấy hơi mệt, tôi đi theo cô ta xuống một cái hành lang được trải thảm màu xanh, vào trong một căn phòng nhỏ lạnh lẽo có kê một cái bàn và các ghế nhựa. Khi cánh cửa khép lại phía sau lưng cô ta, Suze và tôi nhìn nhau.

“Chúng ta có nên chạy trốn không?” tôi nói, giọng nửa đùa nửa thật.

“Chắc sẽ ổn cả thôi!” Suze đáp. “Có lẽ ông ta tự nhiên lại cực kỳ tử tế! Cậu biết không, cái lần bố mẹ tớ thuê ông làm vườn này, ông ta có vẻ rất cộc cằn – nhưng rồi nhà tớ phát hiện ra ông ấy nuôi một con thỏ! Và khi đó, ông ấy có vẻ hoàn toàn khác…”

Cô ấy ngừng nói khi cánh cửa mở ra và một gã khoảng ba mươi tuổi bước vào. Gã này có mái tóc đen mỏng, mặc bộ com lê xấu xí, tay cầm một cốc nhựa đựng cà phê.

Trông gã chẳng có vẻ gì sẽ sở hữu một tính cách thân thiện. Bỗng nhiên tôi ước chúng tôi đã không đến đây.

“Được rồi,” gã nhăn mặt nói. “Tôi không có thời gian cả ngày đâu. Ai trong số hai người là Rebecca Bloomwood?”

Cái cách mà gã nói nghe như thể gã đang hỏi ai trong hai chúng tôi là người đã nôn lên tấm thảm vậy.

“Ừm.. tôi đây,” tôi lo lắng nói.

“Còn đây là ai?”

“Suze là…”

“người của cô ấy,” Suze tự tin nói. “Tôi là người của cô ấy.” Cô ấy nhìn quanh phòng “Anh có rượu vang Tây Ban Nha không?”

“Không,” John Gavin nói, nhìn Suze như thể cô ấy là một kẻ khùng vậy. “Tôi không có rượu đó. Vậy các cô đến đây làm gì?”

“OK, Trước tiên,” tôi lo lắng nói, “tôi có mang đến cho anh một thứ.” Tôi lục túi xách của mình đưa cho gã này một cái phong bì của cửa hiệu Kate’s Paperie.

Đó là ý của riêng tôi, đưa cho anh ta một thứ gì đó xinh xắn để phá vỡ khoảng cách. Sau đó chỉ cần cư xử thật lịch sự. Và ở Nhật, đây là cách người ta luôn tiến hành các phi vụ làm ăn.

“Đây là một tấm séc à?” John Gavin nói.

“Ừm… không,” tôi nói, hơi đỏ mặt. “Đó là một… một tấm thiệp làm bằng tay.”

John Gavin nhìn tôi, rồi xé cái phong bì đó và lôi ra một cái thiếp in chữ màu bạc với những cái lông vũ màu hồng dán vào các góc.

Bây giờ khi nhìn kỹ nó, tôi nghĩ lẽ ra nên chọn một cái đỡ nữ tính hơn cái này.

Hoặc không thì chẳng mang cái nào đến cả. Nhưng nó dường như quá hoàn hảo cho dịp này.

Người bạn của tôi – tôi biết mình đã mắc nhiều sai lầm, nhưng chúng ta có thể làm lại từ đầu được không?

John Gavin đọc một cách đầy ngờ vực. Gã lật nó lại, cứ như đang nghi ngờ có một trò đùa nào đó. “Cô đã mua cái này à?”

“Nó đẹp, đúng không?” Suze nói. “Anh có thể mua nó ở New York.”

“Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ ghi nhớ điều đó trong đầu.” Gã đặt cái thiếp lên bàn và tất cả chúng tôi đều nhín nó. “Cô Bloomwood này, vậy chính xác hôm nay cô đến đây có việc gì?”

“Đúng thế!” tôi nói. “Vâng. Như cái thiếp của tôi đã nói rõ, tôi nhận thức được rằng tôi đã…” tôi nghẹn ngào. “Có lẽ đã không là một khách hàng hoản hảo… lý tưởng. Tuy nhiên, tôi tự tin rằng, chúng ta có thể hợp tác như người trong một nhóm và luôn giữ được hoà khí.”

Từ nãy đến giờ là tốt rồi. Tôi đã học thuộc lòng cái mẩu vừa rồi đấy.

“Nghĩa là?” John Gavin hỏi.

Tôi hắng giọng. “Ừm… do hoàn cảnh vượt quá khả năng kiểm soát của tôi, gần đây tôi nhận thấy mình đang ở trong tình trạng… rắc rối nho nhỏ về tài chính. Vì vậy tôi băn khoăn không biết liệu anh có thể tạm thời…”

“Sẵn lòng…” Suze nói thêm.

“Sẵn lòng… có lẽ nâng thêm hạn mức thấu chi của tôi một chút được không, chỉ là… chỉ là tạm thời…”

“Thiện chí…” Suze xen vào.

“Thiện chí… tạm thời… chỉ trong ngắn hạn. Đương nhiên việc hoàn trả lại trong thời gian sớm nhất là hoàn toàn khả thi và chắc chắn là vậy.” Tôi dừng lời, là lấy lại hơi.

“Cô nói xong chưa?” John Gavin hỏi, khoanh hai tay trước ngực.

“Ừm… vâng.” Tôi nhìn Suze để khẳng định lại. ‘Vâng, chúng tôi nói xong rồi.”

Chúng tôi im lặng trong khi John Gavin gõ gõ cái bút bi lên mặt bàn. Rồi gã ngẩng lên nói, “Không.”

“Không?” Tôi bối rối nhìn gã ta. “Chỉ nói… không thôi sao?”

“Chỉ là không.” Gã đẩy cái ghế ra sau. “Vậy các cô thứ lỗi cho tôi…”

“Anh muốn nói gì, không à?” Suze nói. “Anh không thể chỉ nói không như thế! Anh phải cân nhắc giữa được và mất chứ!”

“Tôi đã cân nhắc giữa được và mất rồi,” John Gavin nói. “Không được gì cả.”

“Nhưng đây là một trong những khách hàng quan trọng nhất của anh!” Giọng Suze rít lên trong tuyệt vọng. “Đây là Rebecca Bloomwood nổi tiếng trên truyền hình, người sẽ có một sự nghiệp hoành tráng và thành công rực rỡ ở phía trước!”

“Đây là Rebecca Bloomwood, người đã sáu lần xin nâng thêm hạn mức tín dụng trong năm vừa qua,” John Gavin nói với giọng rất khó chịu. “Và là người hết lần này đến lần khác không kiểm soát nổi việc tiêu tiền trong định mức cho phép. Đây là Rebecca Bloomwood, người đã không ngưng nói dối, người đã không ngừng lẩn tránh các buổi hẹn gặp, ngươi đã cư xử gần như không hoặc không một chút nào tôn trọng đối với những nhân viên ngân hàng, và người dường như có suy nghĩ rằng tất cả chúng tôi ở đây chỉ để thoả mãn cho cơn khát giày dép của cô ta. Tôi đã nhìn vào hồ sơ của cô, cô Bloomwood ạ. Tôi thấy rõ hình ảnh đó.”

“Tôi không thể nghĩ anh lại quá đáng đến vậy!” Suze giận dữ nói. “Becky vừa trải qua một khoảng thời gian tồi tệ! Anh có muộn bị báo lá cải đưa tin như vậy không? Anh có muốn bị ai đó bám đuôi không?”

“Ồ, tôi hiểu rồi!” Giọng gã ta phảng phất thái độ mỉa mai. “Cô đang mong tôi sẽ thương cảm cho cô sao?”

“Đúng thế!” tôi nói. “Không. Không hẳn như vậy. Nhưng tôi nghĩ anh nên cho tôi một cơ hội.”

“Cô nghĩ tôi nên cho cô một cơ hội sao? Vậy cô làm gì để xứng đáng có một cơ hội nữa chứ?”

Gã lắc đầu và rồi im lặng.

“Tôi chỉ… tôi nghĩ nếu tôi giải thích mọi chuyện với anh…” Giọng tôi yêu dần và tôi liếc nhìn Suze tuyệt vọng như muốn nói, “Thôi hãy quên chuyện này đi.”

“Kìa, trong này không phải rất nóng sao?” Suze đột nhiên nói giọng khàn khàn. Cô ấy cởi áo khoác, hất tóc ra phía sau, và đưa tay vuốt má. “Tôi cảm thấy thực sự… nóng. Anh có cảm thấy nóng không John?”

John Gavin nhìn cô ấy giận dữ.

“Chính xác cô muốn giải thích cái gì với tôi hả cô Bloomwood?”

“Ừm. Chẳng là tôi thực sự muốn giải thích rõ ràng mọi chuyện,” tôi nói, giọng run rẩy. “Anh biết đấy, tôi thực sự muốn xoay chuyển mọi việc. Tôi muốn tự đứng trên đôi chân của mình, và…”

“Tự đứng trên đôi chân của mình sao?” John Gavin cắt ngang thô bạo. “Cô gọi việc xin vay thêm tiền từ ngân hàng là ‘tự đứng trên đôi chân của chính mình’ sao? Nếu cô thực sự đang đứng trên đôi chân của mình thì cô đừng mắc thêm khoản thấu chi nào nữa. Đến lúc này lẽ ra cô nên có một ít tài sản rồi! Lẽ ra người như cô không phải để tôi nói thế chứ!”

“Tôi… tôi biết,” tôi nói, giọng như thầm thì. “Nhưng thực tế là, tôi đã thấu chi. Và tôi chỉ nghĩ…”

“Cô nghĩ cái gì? Rằng cô đặc biệt à? Rằng cô là ngoại lệ bởi vì cô xuất hiện trên truyền hình à? Rằng những quy định thông thường không áp dụng với cô à? Rằng ngân hàng nợ tiền cô chắc?”

Giọng anh ta như xoáy vào đầu tôi và bỗng nhiên tôi cảm thấy muốn vỡ tan ra.

“Không!” tôi gào lên. “Tôi không nghĩ thế. Tôi không nghĩ bất kỳ điều gì như thế. Tôi biết mình đã ngu ngốc, và tôi biết mình đã sai. Nhưng tôi nghĩ mọi người đôi khi cũng mắc sai lầm.” Tôi thở sâu.

Anh biết đấy, nếu anh xem các tập hồ sơ, anh sẽ thấy tôi đã thanh toán hết các khoản thấu chi. Và tôi đã thanh toán hết các hoá đơn mua hàng. Và OK, tôi lại nợ. Nhưng tôi sẽ cố gắng giải quyết – vậy mà tất cả những việc anh có thể làm là… nhạo báng tôi. Được rồi, tốt lắm. Tôi sẽ tự giải quyết mọi việc mà không cần nhờ sự giúp đỡ của anh. Đi nào, Suze.”

Hơi lảo đảo, tôi tự đứng vững lại. Mắt tôi đỏ lên nhưng tôi sẽ không khóc trước mặt gã ta. Một sự quyết tâm ghế gớm trào dâng trong tôi, như tiếp thêm sức mạnh khi tôi quay ra nhìn vào mặt gã.

“Ngân hàng Endwich – bởi chúng tôi quan tâm,” tôi nói.

Khi chúng tôi đi bộ về nhà, tôi cảm thấy tràn đầy quyết tâm. Tôi sẽ cho hắn thấy. Tôi sẽ kiếm thêm việc bồi bàn, có lẽ thế. Hoặc tôi có thể nỗ lực hết sức để hoàn thành cuốn sách hướng dẫn. Tôi sẽ làm ra nhiều tiền nhất và nhanh nhất trong khả năng của mình. Và rồi tôi sẽ đến ngân hàng đó với một tấm séc khổng lồ, ném nó trước mặt hắn ta, và nói giọng đầy phẩm cách nhưng chua cay rằng…

“Bex này?” Suze nắm lấy cánh tay tôi – và tôi nhận ra mình đang đi quá nhà chúng tôi.

“Cậu ổn chứ?” Suze nói khi mở cửa cho hai chúng tôi vào. “Thành thật đó là một tên khốn.”

“Mình ổn mà,” tôi nói, vênh mặt lên. “Mình sẽ cho hắn biết. Mình sẽ trả hết các khoản chi trội. Cứ đợi đấy. Mình sẽ cho tất cả bọn họ thấy.”

“Tuyệt!” Suze nói. Cô ấy cúi xuống nhặt cái thư ở thảm cửa lên.

“Cho cậu này,” cô ấy nói. “Từ chương trình Morning Coffee!’

“Tổ rồi!” Khi mở phong bì, tôi cảm thấy một luồng hy vọng lớn lao. Có lẽ họ mời tôi làm một công việc mới! Một việc gì đó lương thật cao, đủ để trả ngay hết các khoản nợ của tôi. Có lẽ họ đã sa thải Emma và tôi sẽ thế chỗ cô ta với vai trò người dẫn chính! Hoặc có thể…

Ôi Chúa ơi. Ôi Chúa ơi, không.

Đài truyền hình Đông Tây

Corner House

London NW8 4DW

Cô Rebecca Bloomwood

Căn hộ 2

Số 4 đường Burney

London SW6 8FD

Ngày 2 tháng Mười năm 2000

Becky thân mến:

Trước hết, xin chia sẻ sự không may mắn với sự cố gần đây của chị trước dư luận! Tôi thực sự cảm thấy cảm thông với chị và tôi biết rằng tôi đang nói hộ cho cả Rory, Emma, và những người khác trong êkíp nữa.

Như chị đã biết, đại gia đình Morning Coffee hết sức trung thành và luôn ủng hộ lẫn nhau, chính sách của chúng tôi là không để dư luận trái chiều cản đường tài năng. Tuy vậy, hoàn toàn ngẫu nhiên, gần đây chúng tôi xem xét lại tất cả những người có đóng góp thường xuyên cho chương trình. Sau khi thảo luận, chúng tôi quyết định tạm thời để chị nghỉ ngơi một thời gian.

Tôi phải nhấn mạnh rằng đây chỉ là biện pháp tạm thời. Tuy nhiên, chúng tôi sẽ đánh giá cao nếu chị gửi lại thẻ ra vào đài truyền hình Đông Tây vào phong bì gửi sẵn sau đây và ký tên vào giấy xác nhận nghỉ việc gửi kèm.

Những việc chị đã làm cho chúng tôi là hết sức tuyệt vời (hiển nhiên là vậy!). Chúng tôi luôn biết rằng tài năng của chị sẽ nở rộ đâu đó và sự cố này sẽ không cản trở được một người năng động như chị!

Chúc chị mọi điều tốt đẹp nhất,

Zelda Washington

Trợ lý Sản xuất Chương trình.

CÔNG TY SÁCH PARADIGM

_________________________

Số 695 QUẢNG TRƯỜNG SOHO

LONDON WI 5AS

Cô Rebecca Bloomwood

Căn hộ 2

Số 4 đường Burney

London SW6 8FD

Ngày 4 tháng Mười năm 2000

Becky thân mến:

Rất cảm ơn cô vì bản thảo đầu tiên của cuốn Quản lý Tiền theo Cách của Bloomwood. Chúng tôi rất trân trọng sự tâm huyết mà cô đã truyền vào tác phẩm của mình. Cuốn sách gửi đúng tiến độ và lối viết rất trôi chảy, chắc chắn cô đã đưa ra nhiều luận điểm rất thú vị.

Thật không may, 500 từ – dù chúng có tuyệt vời đến đâu – cũng là không đủ đối với một cuốn sách hướng dẫn. Gợi ý của cô về việc “đính kèm các tấm ảnh vào phần còn lại của cuốn sách” thật không may lại không thực sự có tác dụng.

Thật đáng buồn, chúng tôi đành quyết định không thể thông qua dự án này, và vì vậy, yêu cầu cô hoàn trả lại số tiền ứng trước của chúng tôi.

Chúc cô những điều tốt đẹp nhất,

Pippa Brady

_________________________

CÔNG TY SÁCH PARADIGM

_________________________

Giúp bạn tự giúp chính mình

ĐÃ PHÁT HÀNH: Sống sót trong Rừng rậm của Brig, Roger Flintwood(đã qua đời)

Bình luận