8
TÔI ĐƯỢC sinh ra để sống ở Mỹ.
Chúng tôi mở ở đây được một đêm mà tôi đã hoàn toàn cảm thấy yêu nơi này. Đầu tiên là, khách sạn của chúng tôi rất tuyệt vời – những trần nhà cao tuyệt đẹp và làm bằng đá vôi và đá cẩm thạch. Chúng tôi ở một phòng suite rộng lớn nhìn ra Central Park, với một phòng thay đồ ốp các miếng gỗ hình ô vuông và nhà tắm tuyệt vời nhất chỉ năm giây là xả đầy nước. Mọi thứ thật sang trọng và xa xỉ và… còn nhiều điều nữa. Giống như đêm hôm qua, sau khi chúng tôi đặt chân đến đây, Luke gợi ý xuống dưới uống mấy ly rượu trước khi đi ngủ – thành thực mà nói, ly martini họ mang cho tôi là ly rượu to lớn nhất tôi từng thấy. Thực ra, tôi gần như không thể uống hết. (Nhưng cuối cùng tôi đã cố gắng uống cạn. Và tôi tôi lại uống thêm một ly nữa, chỉ vì sẽ thật hạ đẳng nếu từ chối.)
Ngoài ra, mọi người lúc nào cũng rất tử tế. Nhân viên khách sạn mỉm cười bất cứ khi nào trông thấy bạn – và khi bạn nói “Cảm ơn,” họ sẽ đáp lại, “Không có gì,” điều mà người ta không bao giờ làm ở Anh, cũng hơi đáng phàn nàn một chút. Tôi lấy làm ngạc nhiên khi nhận được một bó hoa dễ thương và lời mời ăn trưa của Elinor, mẹ Luke, một bó hoa khác của mấy người bên truyền hình mà tôi sắp gặp vào thứ Tư, và một giỏ hoa quả của ai đó tôi chưa bao giờ nghe tới nhưng rõ ràng rất “mòn mỏi” muốn được gặp tôi!
Ý tôi là, lần cuối cùng Zelda ở chương trình Morning Coffee gửi giỏ hoa quả cho tôi là khi nào nhỉ?
Tôi nhấp một ngụm cà phê, và mỉm cười hạnh phúc với Luke. Chúng tôi đang ngồi ăn sáng trước khi anh ấy vội vã đi họp, và tôi vừa quyết định sẽ làm gì với khoảng thời gian của mình. Tôi không có cuộc gặp mặt nào trong vài ngày tới nên hoàn toàn có thể đi thăm một số bảo tàng hay tản bộ ở Central Park… hay… ghé vào một hoặc hai cửa hàng…
“Cô có muốn dùng thêm không ạ?” một giọng nói vang lên gần phía tôi, tôi ngẩng lên thấy một người bồi bàn đang mỉm cười mời tôi uống cà phê. Bạn thấy điều tôi nói chưa? Họ không ngừng mời chúng ta dùng thêm cà phê kể từ khi ta ngồi xuống ghế, và khi tôi yêu cầu một cốc nước cam họ mang cho tôi một cốc to bự, được bày biện thêm cái vỏ cam mát lạnh. Và còn cả những cái bánh kếp ngon tuyệt tôi vừa ăn nữa chứ… Ý tôi là, ăn sáng với bánh kếp. Đúng là thiên tài, phải không nhỉ?
“Vậy anh đoán em sẽ đi đến phòng tập đúng không?” Luke hỏi, khi gấp tờ Daily Telegraph lại. Anh đọc tất cả loại báo mỗi ngày, cả của Mỹ và của Anh. Điều này khá hay vì tôi vẫn có thể đọc mục tử vi trên tờ The Daily World.
“Phòng tập sao?” tôi bối rối hỏi.
“Anh tưởng đó là thói quen thường ngày của em,” anh nói, rồi với tay lấy tờ Financial Times. “Tập thể dục thẩm mỹ mỗi sáng.”
Tôi đang định nói, “Anh đừng có buồn cười thế chứ!” thì sực nhớ ra hình như mình đã tuyên bố hùng hồn điều gì đó trong lúc nói chuyện tối qua. Sau khi uống ly martini thứ hai.
Được thôi, thế cũng được. Tôi có thể đi đến phòng tập. Thực ra thì đi đến phòng tập cũng tốt. Và rồi tôi có thể…. Ừm, tôi nghĩ mình có thể ngắm cảnh. Có lẽ xem vài tòa nhà nổi tiếng.
Bạn biết đấy, tôi chắc chắn đã đọc ở đâu đó rằng Bloomingdale là công trình kiến trúc đáng ngưỡng mộ.
“Và sau đó em sẽ làm gì?”
“Em không biết,” tôi mơ hồ nói, dõi mắt nhìn người bỗi bàn đặt một đĩa thịt nướng kiểu Pháp xuống bàn bên cạnh chúng tôi. Chúa ơi, món đó ngon quá. Tại sao chúng tôi lại không có những thứ như thế này ở Châu u chứ? “Đi khám phá New York, em đoán vậy.”
“Anh vừa hỏi lễ tân, có một chương trình tham quan đi bộ có người hướng dẫn sẽ xuất phát từ khách sạn vào lúc 11h. Người giữ cửa đã nhiệt tình giới thiệu nó.”
“Ồ hay đấy,” tôi nói, uống một ngụm cà phê. “Vậy em nghĩ mình có thể tham gia…”
“Trừ phi em không quan tâm đến chuyện mua sắm.” Luke nói thêm rồi với tay lấy tờ Times, còn tôi nhìn anh chằm chằm đầy vẻ hoài nghi. Bạn “không quan tâm đến chuyện mua sắm.” Bạn quan tâm đến những việc khác.
Điều này thực ra cũng khiến tôi suy nghĩ. Có lẽ tôi nên tham gia chương trình này – rồi sau đó kết thúc luôn cả chuyện tham quan.
“Đi tham quan có người hướng dẫn nghe có vẻ hay,” tôi nói. “Thực ra, đó là cách tuyệt vời để làm quen với thành phố mới nơi ta sống. Tượng Nữ thần Tự do này, Central Park này…”
“Đừng đến Central Park,” Luke chen vào.
“Tại sao không? Ở đó nguy hiểm ạ?”
“Nó có thể nguy hiểm, nhưng đó không phải là lý do.” Luke ngẩng lên với vẻ mặt nghiêm túc và trìu mến. “Sự thật là anh muốn tự mình giới thiệu với em nơi ấy. Đó là một trong những nơi anh yêu thích nhất trên thế giới này.”
“OK.” Tôi mỉm cười với anh, cảm thấy xúc động. “Em sẽ không đến Central Park đâu.”
Khi anh mở tung tờ Times tôi quan sát anh kĩ hơn. Hàm anh cứng lại và anh có vẻ không hoàn toàn giữ được vẻ tự tin thường ngày. Thực sự trông anh… lo lắng, tôi ngạc nhiên khi nhận thấy điều này.
“Anh ổn chứ?” tôi quan tâm hỏi han. “Anh bố trí xong cuộc gặp mặt rồi chứ? Mà anh gặp ai vậy?”
“Các nhà đầu tư chứng khoàn của Mason Forbes,” Luke nói.” Một trong những công ty anh luôn mong được ký hợp đồng với tư cách đối tác.”
“Tuyệt quá! Được mà, em chắc chắn mọi việc sẽ diễn ra tốt đẹp.”
“Anh cũng hy vọng thế.” Anh im lặng một lát. “Việc bàn bạc lúc này đã hoàn tất. Bàn bạc, lên kế hoạch và hứa hẹn. Giờ là lúc anh cần bắt đầu nhận được vài kết quả. Vài chữ ký.”
“Anh sẽ có các chữ ký!” Tôi tự tin cầm tờ The Daily World lên. “Hãy nghe mục tử vi của anh này: ‘Một ngày dành cho các phi vụ làm ăn và chiếm cảm tình của ai đó. Nếu bạn tin vào bản thân mình, người khác cũng sẽ tin vào bạn. Bạn đang bắt đầu một chuỗi thành công.’ ” Tôi ngẩng lên. “Anh thấy chưa? Chùm sao của anh cũng nói lên điều đó.”
“Để anh xem cái đó nào,” Luke nói, giật tờ báo khỏi tay tôi trước khi tôi kịp cản anh ấy lại.
Chết tiệt.
“Anh phải thoáng đoán được ẩn ý sâu xa….” tôi vội vã nói thêm.
“Anh hiểu,” anh ấy nói, nhìn xuống trang tử vi và mỉm cười. “Được rồi, điều đó nghe cũng có lý. Vậy, em muốn nghe tử vi của mình chứ?”
“Em đã…”
” ‘Hãy dành ngày hôm nay khám phá những điều mới mẻ xung quanh,’ ” Luke nói, vờ như đang đọc. ” ‘Hãy nhớ giữ túi bạn thật chắc và ở đây cái đó được gọi là ví. Chúc một ngày vui vẻ – nhưng đừng cảm thấy mình bắt buộc phải chúc những người hoàn toàn xa lạ một ngày tốt lành.”
Anh mỉm cười với tôi và tôi cười lớn. Khi anh cất báo, tôi uống một ngụm cà phê, nhìn quanh phòng ăn thấy các doanh nhân sang trọng và các quý bà ăn vận chỉn chu đang ngồi trên những chiếc ghế sọc xa hoa. Tiếng đàn piano vang lên dìu dặt khiến tôi cảm thấy mình như đang ở trung tâm của một thế giới đa sắc tộc văn minh. Ở bàn bên, người phụ nữ ở bàn bên đang nói về tủ quần áo của Đệ nhất Phu nhân, và tôi hào hứng lắng nghe cho đến khi bà ta đưa mắt nhìn tôi.
Đệ nhất Phu nhân. Ý tôi là, nó nghe ân tượng hơn nhiều so với “phu nhân thủ tướng.”
“Chúa ơi, thử nghĩ mà xem, Luke,” tôi mơ màng nói. “Chỉ vài tuần nữa thôi, đây sẽ là nhà của chúng ta. Chúng ta sẽ trở thành người New York thực thụ!”
Tôi nhận thấy mình đang nghĩ phải mua thêm vài thứ đồ màu đen nữa. Mọi người ở đây dường như toàn mặc đồ đen…
“Becky này,” Luke nói. Anh đặt tờ báo xuống, và đột nhiên trông anh hơi nghiêm nghị. “Có chuyện này anh luôn định nói với em. Mọi thứ đã hơi gấp gáp nên anh chưa có cơ hội nào để nói – nhưng anh thực sự nghĩ em nên nghe chuyện này.”
“OK,” tôi nói ra chiều thấu hiểu. “Chuyện gì ạ?”
“Đây là một bước ngoặt, chuyển đến một thành phố mới, nhất là thành phố đặc biệt lớn như New York. Nó không giống với London…”
“Em hiểu,” tôi gật đầu. “Anh phải cắt móng tay đi.”
Luke hơi nhăn trán bối rối trước khi tiếp tục: “Anh đã đến đây nhiều lần – và thậm chí đôi lúc anh cũng cảm thấy quá sức. Áp lực khủng khiếp, và nhịp sống hối hả ở đây, thành thực mà nói lớn hơn rất nhiều so với London.”
“Đúng thế. Vậy… anh muốn nói gì?”
“Anh đang muốn nói anh nghĩ em nên từ từ thích nghi. Đừng kỳ vọng sẽ hoà nhập ngay lập tức. Em có thể sẽ thấy hơi sốc khi bắt đầu cuộc sống ở đây.”
Tôi nhìn anh chằm chằm, cảm thấy lúng túng.
“Anh không nghĩ em sẽ chịu nổi nhịp sống này à?”
“Anh không nói vậy,” Luke nói. ‘Anh chỉ muốn nói – hãy từ từ làm quen với thành phố này. Cảm nhận nó; xem liệu em có thể thực sự cảm thấy mình đang sống ở đây không. Em có thể sẽ ghét nó! Em có thể sẽ quyết định không chuyển đến đây nữa. Tất nhiên, anh thực sự hy vọng em sẽ không như vậy – nhưng cũng nên giữ một quan điểm sống phóng khoáng.”
“Đúng thế,” tôi chậm rãi nói. “Em hiểu.”
“Vì thế hãy xem ngày hôm nay trôi qua thế nào – và chúng ta sẽ nói thêm về chuyện này vào tối nay. OK chứ?”
“OK,” tôi nói, trầm tư uống cạn cốc cà phê.
Tôi sẽ cho Luke thấy tôi có thể hoà nhập vào thành phố này. Tôi sẽ cho anh ấy thấy tôi có thể là một người New York thực thụ. Tôi sẽ đi đến phòng tập, sẽ ăn bánh mì tròn, và rồi tôi sẽ… bắn ai đó, có lẽ nào lại thế?
Không, có lẽ đến phòng tập là đủ rồi.
Tôi thực sự mong bắt đầu tập thẩm mĩ, vì tôi đã mua một bộ quần áo tập tuyệt đẹp của DKNY trong một đợt giảm giá năm ngoái, và đây là lần đầu tiên tôi có cơ hội mặc nó! Tôi đã định tham gia ở một phòng tập, thực ra tôi thậm chí đã đến đăng ký một khoá trọn gói ở trung tâm Holmes Place ở Fulham. Nhưng rồi tôi đọc một bài báo thật sự rất thú vị nói rằng bạn có thể giảm hàng chục cân chỉ bằng cách vận động liên tục. Chỉ bằng cách co ngón tay và mọi thứ! Vì vậy tôi đã nghĩ sẽ theo phương pháp đi thay vì đi phòng tập, và dành tiền tiết kiệm được mua một cái váy mới.
Nhưng đó không phải vì tôi không thích tập hay điều gì khác. Và nếu tôi định sống ở new York, tôi sẽ phải đến phòng tập hàng ngày. Ý tôi là, nó là luật hay sao ấy. Vì thế đây là một cách tốt để thích nghi với môi trường mới.
Khi đặt chân đến lối vào trung tâm thẩm mỹ,tôi ngó qua bộ dạng của mình – và tôi thầm ngưỡng mộ. Người ta nói người New York hầu hết mảnh mai như cây bút chì và rất cân đối, đúng không nhỉ? Nhưng tôi cho rằng mình còn cần đối hơn rất nhiều so với một vài nhân vật ở đây. Ý tôi là hãy nhìn gã hói mặc áo phông màu ghi xám ở đằng kia xem. Trông anh ta cứ như thể cả đời chưa bao giờ bén mảng đến gần phòng tập.
“Chào,” một giọng nói cất lên. Tôi ngẩng lên thấy một gã toàn cơ bắp mặc chiếc quần tập Lycra sành điệu đang tiến về phía tôi. “Tôi là Tony. Hôm nay cô khoẻ chứ?”
“Tôi khoẻ, cảm ơn anh,” tôi nói, và bình thản kéo giãn gân khoeo một chút. (Ít nhất, tôi nghĩ đó là gân khoeo của mình. Cái ở trên chân của bạn.) “Chỉ là đến tập thẩm mỹ.”
Tôi thờ ơ nhảy đổi lần lượt hai chân, đan tay vào nhau, và kéo giãn hai tay trước ngực. Tôi có thể thấy hình ảnh phản chiếu của mình ở phía kia phòng – và phải thừa nhận trông tôi dễ thương không tả nổi.
“Cô có thường xuyên tập luyện không?” Tony hỏi.
“Không phải ở phòng tập,” tôi nói, cúi xuống chạm các đầu ngón chân – rồi cúi xuống lưng chừng đặt tay lên đầu gối. “Nhưng tôi đi bộ rất nhiều.”
“Tuyệt vời!” Tony nói. “Trên máy chạy? hay chạy việt dã?”
“Hầu hết là quanh các cửa hiệu.”
“OK…” anh ta hoài nghi nói.
“Và tôi thường xuyên xách những thứ khá nặng,” tôi giải thích. “Anh biết đấy, các túi đồ và các thứ.”
“Đúng rồi…” Tony nói, trông có vẻ không tin lắm. “Ừm… cô có muốn tôi chỉ cho cô máy móc ở đây hoạt động thế nào không?”
“Không cần đâu,” tôi tự tin nói. “Tôi sẽ ổn cả thôi.”
Thành thực mà nói, tôi không buồn nghe anh ta giải thích từng chiếc máy và các chế độ của nó. Ý tôi là, tôi không phải một con ngốc, đúng không nào? Tôi lấy cái khăn tắm từ một chồng đầy, quàng nó quanh cổ và tiến thẳng đến cái máy chạy mà đáng lý ra phải khá dễ sử dụng. Tôi bước lên một cái máy chạy và xem xét các nút bấm trước mặt. Một ô nhấp nháy chữ “thời gian,” suy nghĩ một lúc tôi ấn “40 phút,” nghe có vẻ hợp lý. Ý tôi là, đó là khoảng thời gian bạn sẽ đi bộ, đúng không? Nó nhấp nháy chữ “chương trình” và sau khi ấn xuống phía dưới xem các sự lựa chọn, tôi chọn “Everest,” cái này có vẻ thú vị hơn nhiều so với “đi bộ trên đồi.” Rồi nól ại nhấp nháy sang “cấp độ”. Hmm. Cấp độ. Tôi nhìn xung quanh tìm một vài lời khuyên nhưng không thấy Tony đâu.
Cái gã hói cũng đang trèo lên cái máy chạy bên cạnh tôi, và tôi ngả người sang.
“Xin lỗi,” tôi lịch sự nói. “Theo anh tôi nên chọn cấp độ nào?”
“Cũng còn tuỳ,” gã nói. “Cô khoẻ đến mức nào?”
“Ừm,” tôi nói, cười khiêm tốn. “anh biết đấy…”
“Tôi đang chạy ở cấp độ 5, nếu điều đó có ích cho cô,” gã nói, mạnh mẽ nhấn vào máy.
“OK,” tôi nói. “Cảm ơn anh!”
Ừm, nếu anh ta ở cấp độ 5 thì chắc tôi phải ở cấp độ 7. Ý tôi là, thành thực mà nói cứ nhìn anh ta đi – và nhìn tôi xem.
Tôi trèo lên máy nhấn phím “7” rồi nhấn phím “Khởi động.” Cái máy chạy bắt đầu di chuyển, và tôi bắt đầu bước đi. Thật dễ chịu! Tôi thực sự nên đến phòng tập thường xuyên hơn. Hay, thực sự tôi nên tham gia vào một phòng tập.
Nhưng rõ ràng là ngay cả khi bạn không tập thể dục thẩm mỹ, bạn vẫn có thể duy trì ở mức cân đối tự nhiên. Điều này hoàn toàn không có vấn đề gì với tôi cả. Thực ra là nó quá dễ dàng. Tôi lẽ ra nên chọn cấp độ…
Từ từ đã. Cái máy này đang dựng đứng lên. Và nó cũng chạy nhanh hơn. Tôi đang chạy để bắt kịp với nó.
Việc này OK thôi. Ý tôi là, đây mới là mục đích, đúng không nhỉ? Chạy cho khoẻ khoắn và dễ chịu. Cứ chạy, thở hổn hển một chút, nhưng điều đó có nghĩa tim tôi đang làm việc. Điều này thật hoàn hảo. Miễn là nó không…
Nó lại dựng đứng lên lần nữa. và thậm chí còn nhanh hơn. Và nhanh hơn nữa.
Tôi không thể làm được việc này. Mặt tôi đỏ lên. Ngực tôi đang đau. Tôi đang thở dốc, và bám chặt vào hai tay cầm của máy. Tôi không thể chạy nhanh thế này. Tôi phải chạy chậm lại một chút.
Tôi luống cuống đâm mạnh vào cái bàn điều khiển – nhưng cái máy vẫn quay tít – và bỗng nhiên còn chạy nhanh hơn nữa. Ôi không. Làm ơn, đừng.
Dòng chữ “Thời gian còn lại: 38 phút” đang nhấp nháy trên bảng điều khiển trước mặt tôi. Ba mươi tám phút nữa sao?
Tôi liếc sang bên phải – và gã hói kia vẫn đang dễ dàng chạy hết tốc lực cứ như thể anh ta đang chạy qua một cánh đồng hoa cúc vậy. Tôi muốn nhờ anh ta giúp đỡ nhưng tôi không thể mở mổm ra được. Tôi không thể làm bất cứ việc gì ngoại trừ việc giữ cho đôi chân chuyển động nhanh nhất có thể.
Nhưng bỗng nhiên anh ta liếc mắt về phía tôi, và sắc mặt anh ta biến chuyển.
“Cô ơi. Cô ổn chứ?”
Anh ta vội bấm máy của mình cho nó từ từ dừng lại, rồi nhảy sang ấn mạnh vào cái máy của tôi.
Cái máy chậm dần, rồi đột ngột trở về trạng thái đứng yên, tôi ngã gục xuống một bên băng trượt, thở hổn hển.
“Uống chút nước đi,” anh ta nói, đưa cho tôi một cốc nước.
“Cảm… cảm ơn,” tôi nói, và loạng choạng xuống khỏi cái máy chạy, vẫn thở hổn hển. Phổi tôi cảm giác như sắp nổ tung, và khi tôi liếc nhìn hình phản chiếu của mình ở phía đối diện, mặt tôi đỏ như củ cải đường.
“Có lẽ hôm nay cô chỉ nên tập thế thôi,” người đàn ông nói, nhìn tôi đầy lo lắng.
“Vâng,” tôi đáp. ‘Vâng, có lẽ tôi sẽ làm vậy.” Tôi uống một ngụm nước, cố gắng bình thường trở lại. “Tôi nghĩ thực sự vấn đề là tôi chưa quen với máy móc của Mỹ.”
“Cũng có thể,” người đàn ông nói, gật đầu. “Chúng có thể khá rắc rối. Tất nhiên, cái này,” anh ta nói thêm, vui vẻ đập đập vào nó, “được sản xuất ở Đức.”
“Đúng vậy,” tôi lừng chừng nói. ‘Vâng. Thôi, dù thế nào cũng cảm ơn anh đã giúp đỡ.”
“Rất sẵn lòng,” người đàn ông nói – và khi anh ta trở lại máy chạy của mình, tôi có thể thấy anh ta mỉm cười.
Ôi Chúa ơi, chuyện đó thật đáng xấu hổ. Tắm rửa và thay đồ xong, tôi đi xuống tiền sảnh khách sạn tham gia tour đi bộ quanh thành phố, cảm thấy hơi uể oải. Có lẽ Luke nói đúng. Có thể tôi không chịu được nhịp sống của New York. Hẳn đây là một ý tưởng ngốc nghếch, việc tôi chuyển đến nơi này cùng anh. Ý tôi là, nếu tôi không thể theo kịp cái máy chạy thì làm sao tôi có thể theo kịp cả thành phố này?
Nhóm người tham quan đã tập hợp ở đó, hầu hết già hơn tôi nhiều, vận áo gió và giầy thể thao chắc bền chuyên dụng để đi bộ đường dài. Tất cả bọn họ đều đang lắng nghe một cậu thanh niên trẻ nhiệt tình nói cái gì đó về tượng Nữ thần Tự do.
“Chào cô!” cậu ta nói, ngừng lại khi tôi đến gần. “Cô cũng tham gia tour à?”
“Vâng, đúng vậy,” tôi nói.
“Tên cô là gì?”
“Rebecca Bloomwood,” tôi nói, hơi đỏ mặt một chút khi tất cả những người còn lại quay ra nhìn tôi. “Tôi đã thanh toán ở chỗ lễ tân sáng nay.’
“Vâng, xin chào cô Rebecca!” cậu ta nói, đánh dấu cái gì đó vào danh sách. “Tôi là Christoph. Chào mừng đến với nhóm chúng tôi. Cô đã đi giày đi bộ chưa?” Cậu ta nhìn xuống đôi bốt của tôi (màu tím nhạt, cao gót, hàng khuyến mại năm ngoái của hãng Bertie) và nụ cười hân hoan nhạt dần. “Cô có biết tour tham quan này kéo dài ba tiếng đồng hồ không? Tất cả phải đi bộ.”
“Chắc chắn rồi,” tôi ngạc nhiên nói. “Đó là lý do tại sao tôi đi đôi bốt này.”
“Đúng vậy,” Christoph nói lưỡng lự. “Vâng, OK.” Cậu ta nhìn quanh. “Tôi nghĩ thế là được rồi, vậy chúng ta bắt đầu chuyến đi!”
Ôi, tôi hiểu rồi. Cậu ta nói “một nơi tôn nghiêm lộng lẫy” nghĩa là…
Đúng vậy. Tất nhiên rồi.
Tôi do dự, tay đặt lên cánh cửa, cảm thấy giằng xé. Tôi nên đi vào trong thánh đường. Tôi nên cảm nhận một chút văn hoá và sẽ trở lại Saks sau.
Nhưng rồi… việc đó sẽ giúp tôi biết mình có muôn sống ở New York hay không thế nào được nhỉ? Đi nhìn quanh cái thánh đường cổ nào đó sao?
Thử nghĩ mà xem chúng tôi có bao nhiêu triệu thánh đường ở Anh chứ? Và có bao nhiêu chi nhánh của Saks Fifth Avenue?
“Cô có vào trong không?” một giọng nói nôn nóng ở phía sau lưng tôi.
“Có chứ!” tôi nói, và quyết định. “Chắc chắn rồi. Tôi sẽ vào trong.”
Tôi đi qua cánh cửa gỗ nặng nề vào bên trong khu mua sắm, cảm thấy gần như nôn nao vì quá hào hứng. Tôi chưa bao giờ cảm thấy háo hức thế này kể từ khi Octagon lát lại sàn nhà được thiết kế đặc biệt và tôi được mời đến dùng tiệc sâm panh dành cho khách có thẻ mua hàng.
Ý tôi là, lần đầu tiên đến thăm bất kỳ một cửa hiệu nào đều lý thú cả. Như có một dòng điện chạy xuyên qua người bạn khi bạn mở cánh cửa ra; hy vọng rằng, tin tưởng rằng đây sẽ là cửa hiệu của mọi cửa hiệu., nơi có mọi thứ bạn muốn, với giá rẻ kỳ diệu. Nhưng lần này còn tuyệt hơn cả nghìn lần. Cả triệu lần. Vì đây không phải là cái cửa hiệu cũ nào đó, đúng không nhỉ? Đây là cửa hiệu nổi tiếng nhất thế giới. Tôi thực sự đang ở đây. Tôi đang ở trung tâm mua sắm Saks nằm trên Fifth Avenue ở New York. Khi thong thả bước vào cửa hiệu – bắt mình không được vội vã – tôi cảm thấy như đang chuẩn bị đi hẹn hò với một ngồi sao truyền hình Hollywood vậy.
Tôi lang thang qua gian hàng nước hoa, nhìn ngó quanh những tấm trang trí thanh lịch của Art Deco; những trần nhà cao và thoáng khí; hình trang trí hoa lá khắp nới. Chúa ơi, đây hẳn là một trong những cửa hiệu đẹp nhất tôi từng đặt chân đến. Phía sau là những thang máy cổ điển mang lại cho bạn cảm giác đang ở trong phim cùng với Cary Grant, và trên cái bàn nhỏ là một chồng các chỉ dẫn sơ đồ của trung tâm mua sắm. Tôi cầm một tờ lên, chỉ đề xác định vị trí của mình lúc này… và không thể tin được điều này. Cái trung tâm mua sắm này có đến mười tầng.
Mười.
8
TÔI ĐƯỢC sinh ra để sống ở Mỹ.
Chúng tôi mở ở đây được một đêm mà tôi đã hoàn toàn cảm thấy yêu nơi này. Đầu tiên là, khách sạn của chúng tôi rất tuyệt vời – những trần nhà cao tuyệt đẹp và làm bằng đá vôi và đá cẩm thạch. Chúng tôi ở một phòng suite rộng lớn nhìn ra Central Park, với một phòng thay đồ ốp các miếng gỗ hình ô vuông và nhà tắm tuyệt vời nhất chỉ năm giây là xả đầy nước. Mọi thứ thật sang trọng và xa xỉ và… còn nhiều điều nữa. Giống như đêm hôm qua, sau khi chúng tôi đặt chân đến đây, Luke gợi ý xuống dưới uống mấy ly rượu trước khi đi ngủ – thành thực mà nói, ly martini họ mang cho tôi là ly rượu to lớn nhất tôi từng thấy. Thực ra, tôi gần như không thể uống hết. (Nhưng cuối cùng tôi đã cố gắng uống cạn. Và tôi tôi lại uống thêm một ly nữa, chỉ vì sẽ thật hạ đẳng nếu từ chối.)
Ngoài ra, mọi người lúc nào cũng rất tử tế. Nhân viên khách sạn mỉm cười bất cứ khi nào trông thấy bạn – và khi bạn nói “Cảm ơn,” họ sẽ đáp lại, “Không có gì,” điều mà người ta không bao giờ làm ở Anh, cũng hơi đáng phàn nàn một chút. Tôi lấy làm ngạc nhiên khi nhận được một bó hoa dễ thương và lời mời ăn trưa của Elinor, mẹ Luke, một bó hoa khác của mấy người bên truyền hình mà tôi sắp gặp vào thứ Tư, và một giỏ hoa quả của ai đó tôi chưa bao giờ nghe tới nhưng rõ ràng rất “mòn mỏi” muốn được gặp tôi!
Ý tôi là, lần cuối cùng Zelda ở chương trình Morning Coffee gửi giỏ hoa quả cho tôi là khi nào nhỉ?
Tôi nhấp một ngụm cà phê, và mỉm cười hạnh phúc với Luke. Chúng tôi đang ngồi ăn sáng trước khi anh ấy vội vã đi họp, và tôi vừa quyết định sẽ làm gì với khoảng thời gian của mình. Tôi không có cuộc gặp mặt nào trong vài ngày tới nên hoàn toàn có thể đi thăm một số bảo tàng hay tản bộ ở Central Park… hay… ghé vào một hoặc hai cửa hàng…
“Cô có muốn dùng thêm không ạ?” một giọng nói vang lên gần phía tôi, tôi ngẩng lên thấy một người bồi bàn đang mỉm cười mời tôi uống cà phê. Bạn thấy điều tôi nói chưa? Họ không ngừng mời chúng ta dùng thêm cà phê kể từ khi ta ngồi xuống ghế, và khi tôi yêu cầu một cốc nước cam họ mang cho tôi một cốc to bự, được bày biện thêm cái vỏ cam mát lạnh. Và còn cả những cái bánh kếp ngon tuyệt tôi vừa ăn nữa chứ… Ý tôi là, ăn sáng với bánh kếp. Đúng là thiên tài, phải không nhỉ?
“Vậy anh đoán em sẽ đi đến phòng tập đúng không?” Luke hỏi, khi gấp tờ Daily Telegraph lại. Anh đọc tất cả loại báo mỗi ngày, cả của Mỹ và của Anh. Điều này khá hay vì tôi vẫn có thể đọc mục tử vi trên tờ The Daily World.
“Phòng tập sao?” tôi bối rối hỏi.
“Anh tưởng đó là thói quen thường ngày của em,” anh nói, rồi với tay lấy tờ Financial Times. “Tập thể dục thẩm mỹ mỗi sáng.”
Tôi đang định nói, “Anh đừng có buồn cười thế chứ!” thì sực nhớ ra hình như mình đã tuyên bố hùng hồn điều gì đó trong lúc nói chuyện tối qua. Sau khi uống ly martini thứ hai.
Được thôi, thế cũng được. Tôi có thể đi đến phòng tập. Thực ra thì đi đến phòng tập cũng tốt. Và rồi tôi có thể…. Ừm, tôi nghĩ mình có thể ngắm cảnh. Có lẽ xem vài tòa nhà nổi tiếng.
Bạn biết đấy, tôi chắc chắn đã đọc ở đâu đó rằng Bloomingdale là công trình kiến trúc đáng ngưỡng mộ.
“Và sau đó em sẽ làm gì?”
“Em không biết,” tôi mơ hồ nói, dõi mắt nhìn người bỗi bàn đặt một đĩa thịt nướng kiểu Pháp xuống bàn bên cạnh chúng tôi. Chúa ơi, món đó ngon quá. Tại sao chúng tôi lại không có những thứ như thế này ở Châu u chứ? “Đi khám phá New York, em đoán vậy.”
“Anh vừa hỏi lễ tân, có một chương trình tham quan đi bộ có người hướng dẫn sẽ xuất phát từ khách sạn vào lúc 11h. Người giữ cửa đã nhiệt tình giới thiệu nó.”
“Ồ hay đấy,” tôi nói, uống một ngụm cà phê. “Vậy em nghĩ mình có thể tham gia…”
“Trừ phi em không quan tâm đến chuyện mua sắm.” Luke nói thêm rồi với tay lấy tờ Times, còn tôi nhìn anh chằm chằm đầy vẻ hoài nghi. Bạn “không quan tâm đến chuyện mua sắm.” Bạn quan tâm đến những việc khác.
Điều này thực ra cũng khiến tôi suy nghĩ. Có lẽ tôi nên tham gia chương trình này – rồi sau đó kết thúc luôn cả chuyện tham quan.
“Đi tham quan có người hướng dẫn nghe có vẻ hay,” tôi nói. “Thực ra, đó là cách tuyệt vời để làm quen với thành phố mới nơi ta sống. Tượng Nữ thần Tự do này, Central Park này…”
“Đừng đến Central Park,” Luke chen vào.
“Tại sao không? Ở đó nguy hiểm ạ?”
“Nó có thể nguy hiểm, nhưng đó không phải là lý do.” Luke ngẩng lên với vẻ mặt nghiêm túc và trìu mến. “Sự thật là anh muốn tự mình giới thiệu với em nơi ấy. Đó là một trong những nơi anh yêu thích nhất trên thế giới này.”
“OK.” Tôi mỉm cười với anh, cảm thấy xúc động. “Em sẽ không đến Central Park đâu.”
Khi anh mở tung tờ Times tôi quan sát anh kĩ hơn. Hàm anh cứng lại và anh có vẻ không hoàn toàn giữ được vẻ tự tin thường ngày. Thực sự trông anh… lo lắng, tôi ngạc nhiên khi nhận thấy điều này.
“Anh ổn chứ?” tôi quan tâm hỏi han. “Anh bố trí xong cuộc gặp mặt rồi chứ? Mà anh gặp ai vậy?”
“Các nhà đầu tư chứng khoàn của Mason Forbes,” Luke nói.” Một trong những công ty anh luôn mong được ký hợp đồng với tư cách đối tác.”
“Tuyệt quá! Được mà, em chắc chắn mọi việc sẽ diễn ra tốt đẹp.”
“Anh cũng hy vọng thế.” Anh im lặng một lát. “Việc bàn bạc lúc này đã hoàn tất. Bàn bạc, lên kế hoạch và hứa hẹn. Giờ là lúc anh cần bắt đầu nhận được vài kết quả. Vài chữ ký.”
“Anh sẽ có các chữ ký!” Tôi tự tin cầm tờ The Daily World lên. “Hãy nghe mục tử vi của anh này: ‘Một ngày dành cho các phi vụ làm ăn và chiếm cảm tình của ai đó. Nếu bạn tin vào bản thân mình, người khác cũng sẽ tin vào bạn. Bạn đang bắt đầu một chuỗi thành công.’ ” Tôi ngẩng lên. “Anh thấy chưa? Chùm sao của anh cũng nói lên điều đó.”
“Để anh xem cái đó nào,” Luke nói, giật tờ báo khỏi tay tôi trước khi tôi kịp cản anh ấy lại.
Chết tiệt.
“Anh phải thoáng đoán được ẩn ý sâu xa….” tôi vội vã nói thêm.
“Anh hiểu,” anh ấy nói, nhìn xuống trang tử vi và mỉm cười. “Được rồi, điều đó nghe cũng có lý. Vậy, em muốn nghe tử vi của mình chứ?”
“Em đã…”
” ‘Hãy dành ngày hôm nay khám phá những điều mới mẻ xung quanh,’ ” Luke nói, vờ như đang đọc. ” ‘Hãy nhớ giữ túi bạn thật chắc và ở đây cái đó được gọi là ví. Chúc một ngày vui vẻ – nhưng đừng cảm thấy mình bắt buộc phải chúc những người hoàn toàn xa lạ một ngày tốt lành.”
Anh mỉm cười với tôi và tôi cười lớn. Khi anh cất báo, tôi uống một ngụm cà phê, nhìn quanh phòng ăn thấy các doanh nhân sang trọng và các quý bà ăn vận chỉn chu đang ngồi trên những chiếc ghế sọc xa hoa. Tiếng đàn piano vang lên dìu dặt khiến tôi cảm thấy mình như đang ở trung tâm của một thế giới đa sắc tộc văn minh. Ở bàn bên, người phụ nữ ở bàn bên đang nói về tủ quần áo của Đệ nhất Phu nhân, và tôi hào hứng lắng nghe cho đến khi bà ta đưa mắt nhìn tôi.
Đệ nhất Phu nhân. Ý tôi là, nó nghe ân tượng hơn nhiều so với “phu nhân thủ tướng.”
“Chúa ơi, thử nghĩ mà xem, Luke,” tôi mơ màng nói. “Chỉ vài tuần nữa thôi, đây sẽ là nhà của chúng ta. Chúng ta sẽ trở thành người New York thực thụ!”
Tôi nhận thấy mình đang nghĩ phải mua thêm vài thứ đồ màu đen nữa. Mọi người ở đây dường như toàn mặc đồ đen…
“Becky này,” Luke nói. Anh đặt tờ báo xuống, và đột nhiên trông anh hơi nghiêm nghị. “Có chuyện này anh luôn định nói với em. Mọi thứ đã hơi gấp gáp nên anh chưa có cơ hội nào để nói – nhưng anh thực sự nghĩ em nên nghe chuyện này.”
“OK,” tôi nói ra chiều thấu hiểu. “Chuyện gì ạ?”
“Đây là một bước ngoặt, chuyển đến một thành phố mới, nhất là thành phố đặc biệt lớn như New York. Nó không giống với London…”
“Em hiểu,” tôi gật đầu. “Anh phải cắt móng tay đi.”
Luke hơi nhăn trán bối rối trước khi tiếp tục: “Anh đã đến đây nhiều lần – và thậm chí đôi lúc anh cũng cảm thấy quá sức. Áp lực khủng khiếp, và nhịp sống hối hả ở đây, thành thực mà nói lớn hơn rất nhiều so với London.”
“Đúng thế. Vậy… anh muốn nói gì?”
“Anh đang muốn nói anh nghĩ em nên từ từ thích nghi. Đừng kỳ vọng sẽ hoà nhập ngay lập tức. Em có thể sẽ thấy hơi sốc khi bắt đầu cuộc sống ở đây.”
Tôi nhìn anh chằm chằm, cảm thấy lúng túng.
“Anh không nghĩ em sẽ chịu nổi nhịp sống này à?”
“Anh không nói vậy,” Luke nói. ‘Anh chỉ muốn nói – hãy từ từ làm quen với thành phố này. Cảm nhận nó; xem liệu em có thể thực sự cảm thấy mình đang sống ở đây không. Em có thể sẽ ghét nó! Em có thể sẽ quyết định không chuyển đến đây nữa. Tất nhiên, anh thực sự hy vọng em sẽ không như vậy – nhưng cũng nên giữ một quan điểm sống phóng khoáng.”
“Đúng thế,” tôi chậm rãi nói. “Em hiểu.”
“Vì thế hãy xem ngày hôm nay trôi qua thế nào – và chúng ta sẽ nói thêm về chuyện này vào tối nay. OK chứ?”
“OK,” tôi nói, trầm tư uống cạn cốc cà phê.
Tôi sẽ cho Luke thấy tôi có thể hoà nhập vào thành phố này. Tôi sẽ cho anh ấy thấy tôi có thể là một người New York thực thụ. Tôi sẽ đi đến phòng tập, sẽ ăn bánh mì tròn, và rồi tôi sẽ… bắn ai đó, có lẽ nào lại thế?
Không, có lẽ đến phòng tập là đủ rồi.
Tôi thực sự mong bắt đầu tập thẩm mĩ, vì tôi đã mua một bộ quần áo tập tuyệt đẹp của DKNY trong một đợt giảm giá năm ngoái, và đây là lần đầu tiên tôi có cơ hội mặc nó! Tôi đã định tham gia ở một phòng tập, thực ra tôi thậm chí đã đến đăng ký một khoá trọn gói ở trung tâm Holmes Place ở Fulham. Nhưng rồi tôi đọc một bài báo thật sự rất thú vị nói rằng bạn có thể giảm hàng chục cân chỉ bằng cách vận động liên tục. Chỉ bằng cách co ngón tay và mọi thứ! Vì vậy tôi đã nghĩ sẽ theo phương pháp đi thay vì đi phòng tập, và dành tiền tiết kiệm được mua một cái váy mới.
Nhưng đó không phải vì tôi không thích tập hay điều gì khác. Và nếu tôi định sống ở new York, tôi sẽ phải đến phòng tập hàng ngày. Ý tôi là, nó là luật hay sao ấy. Vì thế đây là một cách tốt để thích nghi với môi trường mới.
Khi đặt chân đến lối vào trung tâm thẩm mỹ,tôi ngó qua bộ dạng của mình – và tôi thầm ngưỡng mộ. Người ta nói người New York hầu hết mảnh mai như cây bút chì và rất cân đối, đúng không nhỉ? Nhưng tôi cho rằng mình còn cần đối hơn rất nhiều so với một vài nhân vật ở đây. Ý tôi là hãy nhìn gã hói mặc áo phông màu ghi xám ở đằng kia xem. Trông anh ta cứ như thể cả đời chưa bao giờ bén mảng đến gần phòng tập.
“Chào,” một giọng nói cất lên. Tôi ngẩng lên thấy một gã toàn cơ bắp mặc chiếc quần tập Lycra sành điệu đang tiến về phía tôi. “Tôi là Tony. Hôm nay cô khoẻ chứ?”
“Tôi khoẻ, cảm ơn anh,” tôi nói, và bình thản kéo giãn gân khoeo một chút. (Ít nhất, tôi nghĩ đó là gân khoeo của mình. Cái ở trên chân của bạn.) “Chỉ là đến tập thẩm mỹ.”
Tôi thờ ơ nhảy đổi lần lượt hai chân, đan tay vào nhau, và kéo giãn hai tay trước ngực. Tôi có thể thấy hình ảnh phản chiếu của mình ở phía kia phòng – và phải thừa nhận trông tôi dễ thương không tả nổi.
“Cô có thường xuyên tập luyện không?” Tony hỏi.
“Không phải ở phòng tập,” tôi nói, cúi xuống chạm các đầu ngón chân – rồi cúi xuống lưng chừng đặt tay lên đầu gối. “Nhưng tôi đi bộ rất nhiều.”
“Tuyệt vời!” Tony nói. “Trên máy chạy? hay chạy việt dã?”
“Hầu hết là quanh các cửa hiệu.”
“OK…” anh ta hoài nghi nói.
“Và tôi thường xuyên xách những thứ khá nặng,” tôi giải thích. “Anh biết đấy, các túi đồ và các thứ.”
“Đúng rồi…” Tony nói, trông có vẻ không tin lắm. “Ừm… cô có muốn tôi chỉ cho cô máy móc ở đây hoạt động thế nào không?”
“Không cần đâu,” tôi tự tin nói. “Tôi sẽ ổn cả thôi.”
Thành thực mà nói, tôi không buồn nghe anh ta giải thích từng chiếc máy và các chế độ của nó. Ý tôi là, tôi không phải một con ngốc, đúng không nào? Tôi lấy cái khăn tắm từ một chồng đầy, quàng nó quanh cổ và tiến thẳng đến cái máy chạy mà đáng lý ra phải khá dễ sử dụng. Tôi bước lên một cái máy chạy và xem xét các nút bấm trước mặt. Một ô nhấp nháy chữ “thời gian,” suy nghĩ một lúc tôi ấn “40 phút,” nghe có vẻ hợp lý. Ý tôi là, đó là khoảng thời gian bạn sẽ đi bộ, đúng không? Nó nhấp nháy chữ “chương trình” và sau khi ấn xuống phía dưới xem các sự lựa chọn, tôi chọn “Everest,” cái này có vẻ thú vị hơn nhiều so với “đi bộ trên đồi.” Rồi nól ại nhấp nháy sang “cấp độ”. Hmm. Cấp độ. Tôi nhìn xung quanh tìm một vài lời khuyên nhưng không thấy Tony đâu.
Cái gã hói cũng đang trèo lên cái máy chạy bên cạnh tôi, và tôi ngả người sang.
“Xin lỗi,” tôi lịch sự nói. “Theo anh tôi nên chọn cấp độ nào?”
“Cũng còn tuỳ,” gã nói. “Cô khoẻ đến mức nào?”
“Ừm,” tôi nói, cười khiêm tốn. “anh biết đấy…”
“Tôi đang chạy ở cấp độ 5, nếu điều đó có ích cho cô,” gã nói, mạnh mẽ nhấn vào máy.
“OK,” tôi nói. “Cảm ơn anh!”
Ừm, nếu anh ta ở cấp độ 5 thì chắc tôi phải ở cấp độ 7. Ý tôi là, thành thực mà nói cứ nhìn anh ta đi – và nhìn tôi xem.
Tôi trèo lên máy nhấn phím “7” rồi nhấn phím “Khởi động.” Cái máy chạy bắt đầu di chuyển, và tôi bắt đầu bước đi. Thật dễ chịu! Tôi thực sự nên đến phòng tập thường xuyên hơn. Hay, thực sự tôi nên tham gia vào một phòng tập.
Nhưng rõ ràng là ngay cả khi bạn không tập thể dục thẩm mỹ, bạn vẫn có thể duy trì ở mức cân đối tự nhiên. Điều này hoàn toàn không có vấn đề gì với tôi cả. Thực ra là nó quá dễ dàng. Tôi lẽ ra nên chọn cấp độ…
Từ từ đã. Cái máy này đang dựng đứng lên. Và nó cũng chạy nhanh hơn. Tôi đang chạy để bắt kịp với nó.
Việc này OK thôi. Ý tôi là, đây mới là mục đích, đúng không nhỉ? Chạy cho khoẻ khoắn và dễ chịu. Cứ chạy, thở hổn hển một chút, nhưng điều đó có nghĩa tim tôi đang làm việc. Điều này thật hoàn hảo. Miễn là nó không…
Nó lại dựng đứng lên lần nữa. và thậm chí còn nhanh hơn. Và nhanh hơn nữa.
Tôi không thể làm được việc này. Mặt tôi đỏ lên. Ngực tôi đang đau. Tôi đang thở dốc, và bám chặt vào hai tay cầm của máy. Tôi không thể chạy nhanh thế này. Tôi phải chạy chậm lại một chút.
Tôi luống cuống đâm mạnh vào cái bàn điều khiển – nhưng cái máy vẫn quay tít – và bỗng nhiên còn chạy nhanh hơn nữa. Ôi không. Làm ơn, đừng.
Dòng chữ “Thời gian còn lại: 38 phút” đang nhấp nháy trên bảng điều khiển trước mặt tôi. Ba mươi tám phút nữa sao?
Tôi liếc sang bên phải – và gã hói kia vẫn đang dễ dàng chạy hết tốc lực cứ như thể anh ta đang chạy qua một cánh đồng hoa cúc vậy. Tôi muốn nhờ anh ta giúp đỡ nhưng tôi không thể mở mổm ra được. Tôi không thể làm bất cứ việc gì ngoại trừ việc giữ cho đôi chân chuyển động nhanh nhất có thể.
Nhưng bỗng nhiên anh ta liếc mắt về phía tôi, và sắc mặt anh ta biến chuyển.
“Cô ơi. Cô ổn chứ?”
Anh ta vội bấm máy của mình cho nó từ từ dừng lại, rồi nhảy sang ấn mạnh vào cái máy của tôi.
Cái máy chậm dần, rồi đột ngột trở về trạng thái đứng yên, tôi ngã gục xuống một bên băng trượt, thở hổn hển.
“Uống chút nước đi,” anh ta nói, đưa cho tôi một cốc nước.
“Cảm… cảm ơn,” tôi nói, và loạng choạng xuống khỏi cái máy chạy, vẫn thở hổn hển. Phổi tôi cảm giác như sắp nổ tung, và khi tôi liếc nhìn hình phản chiếu của mình ở phía đối diện, mặt tôi đỏ như củ cải đường.
“Có lẽ hôm nay cô chỉ nên tập thế thôi,” người đàn ông nói, nhìn tôi đầy lo lắng.
“Vâng,” tôi đáp. ‘Vâng, có lẽ tôi sẽ làm vậy.” Tôi uống một ngụm nước, cố gắng bình thường trở lại. “Tôi nghĩ thực sự vấn đề là tôi chưa quen với máy móc của Mỹ.”
“Cũng có thể,” người đàn ông nói, gật đầu. “Chúng có thể khá rắc rối. Tất nhiên, cái này,” anh ta nói thêm, vui vẻ đập đập vào nó, “được sản xuất ở Đức.”
“Đúng vậy,” tôi lừng chừng nói. ‘Vâng. Thôi, dù thế nào cũng cảm ơn anh đã giúp đỡ.”
“Rất sẵn lòng,” người đàn ông nói – và khi anh ta trở lại máy chạy của mình, tôi có thể thấy anh ta mỉm cười.
Ôi Chúa ơi, chuyện đó thật đáng xấu hổ. Tắm rửa và thay đồ xong, tôi đi xuống tiền sảnh khách sạn tham gia tour đi bộ quanh thành phố, cảm thấy hơi uể oải. Có lẽ Luke nói đúng. Có thể tôi không chịu được nhịp sống của New York. Hẳn đây là một ý tưởng ngốc nghếch, việc tôi chuyển đến nơi này cùng anh. Ý tôi là, nếu tôi không thể theo kịp cái máy chạy thì làm sao tôi có thể theo kịp cả thành phố này?
Nhóm người tham quan đã tập hợp ở đó, hầu hết già hơn tôi nhiều, vận áo gió và giầy thể thao chắc bền chuyên dụng để đi bộ đường dài. Tất cả bọn họ đều đang lắng nghe một cậu thanh niên trẻ nhiệt tình nói cái gì đó về tượng Nữ thần Tự do.
“Chào cô!” cậu ta nói, ngừng lại khi tôi đến gần. “Cô cũng tham gia tour à?”
“Vâng, đúng vậy,” tôi nói.
“Tên cô là gì?”
“Rebecca Bloomwood,” tôi nói, hơi đỏ mặt một chút khi tất cả những người còn lại quay ra nhìn tôi. “Tôi đã thanh toán ở chỗ lễ tân sáng nay.’
“Vâng, xin chào cô Rebecca!” cậu ta nói, đánh dấu cái gì đó vào danh sách. “Tôi là Christoph. Chào mừng đến với nhóm chúng tôi. Cô đã đi giày đi bộ chưa?” Cậu ta nhìn xuống đôi bốt của tôi (màu tím nhạt, cao gót, hàng khuyến mại năm ngoái của hãng Bertie) và nụ cười hân hoan nhạt dần. “Cô có biết tour tham quan này kéo dài ba tiếng đồng hồ không? Tất cả phải đi bộ.”
“Chắc chắn rồi,” tôi ngạc nhiên nói. “Đó là lý do tại sao tôi đi đôi bốt này.”
“Đúng vậy,” Christoph nói lưỡng lự. “Vâng, OK.” Cậu ta nhìn quanh. “Tôi nghĩ thế là được rồi, vậy chúng ta bắt đầu chuyến đi!”
Ôi, tôi hiểu rồi. Cậu ta nói “một nơi tôn nghiêm lộng lẫy” nghĩa là…
Đúng vậy. Tất nhiên rồi.
Tôi do dự, tay đặt lên cánh cửa, cảm thấy giằng xé. Tôi nên đi vào trong thánh đường. Tôi nên cảm nhận một chút văn hoá và sẽ trở lại Saks sau.
Nhưng rồi… việc đó sẽ giúp tôi biết mình có muôn sống ở New York hay không thế nào được nhỉ? Đi nhìn quanh cái thánh đường cổ nào đó sao?
Thử nghĩ mà xem chúng tôi có bao nhiêu triệu thánh đường ở Anh chứ? Và có bao nhiêu chi nhánh của Saks Fifth Avenue?
“Cô có vào trong không?” một giọng nói nôn nóng ở phía sau lưng tôi.
“Có chứ!” tôi nói, và quyết định. “Chắc chắn rồi. Tôi sẽ vào trong.”
Tôi đi qua cánh cửa gỗ nặng nề vào bên trong khu mua sắm, cảm thấy gần như nôn nao vì quá hào hứng. Tôi chưa bao giờ cảm thấy háo hức thế này kể từ khi Octagon lát lại sàn nhà được thiết kế đặc biệt và tôi được mời đến dùng tiệc sâm panh dành cho khách có thẻ mua hàng.
Ý tôi là, lần đầu tiên đến thăm bất kỳ một cửa hiệu nào đều lý thú cả. Như có một dòng điện chạy xuyên qua người bạn khi bạn mở cánh cửa ra; hy vọng rằng, tin tưởng rằng đây sẽ là cửa hiệu của mọi cửa hiệu., nơi có mọi thứ bạn muốn, với giá rẻ kỳ diệu. Nhưng lần này còn tuyệt hơn cả nghìn lần. Cả triệu lần. Vì đây không phải là cái cửa hiệu cũ nào đó, đúng không nhỉ? Đây là cửa hiệu nổi tiếng nhất thế giới. Tôi thực sự đang ở đây. Tôi đang ở trung tâm mua sắm Saks nằm trên Fifth Avenue ở New York. Khi thong thả bước vào cửa hiệu – bắt mình không được vội vã – tôi cảm thấy như đang chuẩn bị đi hẹn hò với một ngồi sao truyền hình Hollywood vậy.
Tôi lang thang qua gian hàng nước hoa, nhìn ngó quanh những tấm trang trí thanh lịch của Art Deco; những trần nhà cao và thoáng khí; hình trang trí hoa lá khắp nới. Chúa ơi, đây hẳn là một trong những cửa hiệu đẹp nhất tôi từng đặt chân đến. Phía sau là những thang máy cổ điển mang lại cho bạn cảm giác đang ở trong phim cùng với Cary Grant, và trên cái bàn nhỏ là một chồng các chỉ dẫn sơ đồ của trung tâm mua sắm. Tôi cầm một tờ lên, chỉ đề xác định vị trí của mình lúc này… và không thể tin được điều này. Cái trung tâm mua sắm này có đến mười tầng.
Mười.